Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1913: Ai đến làm người nối nghiệp tôi?

Bảo Thạch Tiêu

16/02/2016

Khi Vương Tử Quân thức dậy thì đã hơn bảy giờ ba mươi, sau khi dùng bữa sáng đơn giản thì Vương Tử Quân phải đi đến công trình xem xét một chút. Lúc này hắn cần quyết định thật nhanh, dùng hết lực để nhanh chóng ổn định tình hình rối loạn ở Linh Long.

Trước kia là công trường thi công rộn rã, bây giờ nơi đây cực kỳ vắng lặng, rất nhiều công trường không còn người, có những nơi còn lại được vài người, đa số là những người công nhân chờ nhận tiền lương đang đánh bài xem tivi. Nếu so sánh tình cảnh hiện tại với một thành phố Linh Long bừng bừng sức sống trước đó, căn bản làm cho người ta khó thể tin.

Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hai người giống như hai học sinh tiểu học phạm sai lầm, tinh thần của hai người căn bản là không tốt, chỉ cần nhìn hai mắt đỏ rực cũng thấy rõ không nghỉ ngơi cho tốt.

- Chủ tịch Vương, tôi muốn báo cáo công tác với anh. Sau khi Vương Tử Quân kết thúc quá trình thăm viếng một công trường, Đồ Phấn Đấu khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đồ Phấn Đấu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh lên xe của tôi đi.

Vương Tử Quân ngồi trong xe và giữ im lặng, Đồ Phấn Đấu ở bên cạnh khẽ cau mày, hắn rút ra một gói thuốc theo bản năngg, khi định châm lửa mới giật mình phản ứng đây là trong xe của Vương Tử Quân, thế là vội vàng bỏ thuốc vào bao.

- Anh cứ hút đi. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút xấu hổ của Đồ Phấn Đấu, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

- Chủ tịch Vương, tôi không hút nữa. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì trầm giọng tiếp tục: - Chủ tịch Vương, tối qua sau khi quay về tôi đã suy nghĩ cả đêm, thành phố Linh Long đến tình cảnh hiện tại chủ yếu là trách nhiệm của tôi, chủ yếu là tôi có ánh mắt thiển cận, chỉ vì cái trước mắt...

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kiểm điểm của Đồ Phấn Đấu, hắn cũng không nói lời nào. Đồ Phấn Đấu bây giờ vội vàng tìm mình, chẳng lẽ là vì muốn mình cảm nhận được thành ý, sau đó giữ lại chính người này sao?

- Chủ tịch Vương, tôi kiểm điểm với ngài cũng không muốn cầu khẩn điều gì, mặc dù chính mình gây ra rối loạn, thế nhưng tôi vẫn muốn xử lý cho sạch sẽ, chỉ là sợ...Sợ tôi không có cơ hội này. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì tâm tình có chút chán chường: - Thực tế tôi cũng hiểu rõ ràng, cho dù tôi có muốn thu thập cục diện rối rắm vào lúc này cũng khó thể hạ thủ.

- Trước kia tôi cảm thấy ngài căn bản không chấp nhận hạng mục của thành phố Linh Long chúng tôi, là nhắm vào Linh Long, chĩa vào bí thư Sầm. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó ngài đã có thể dự liệu được tình thế phát triển nguy hiểm này của thành phố Linh Long chúng tôi. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì lại cười khổ: - Ngài biết khi đó tôi nghĩ đến điều gì không?

Không chờ Vương Tử Quân trả lời thì Đồ Phấn Đấu đã cười khổ nói: - Khi đó tôi nghĩ vì sao ngài không đề tỉnh chúng tôi một câu, vì sao không tìm chúng tôi để nói chuyện cho rõ ràng? Nếu như có thể phát hiện sớm, hóa giải sớm, có lẽ sẽ khống chế được, xử lý gọn gàng.

- Nhưng sau khi có ý nghĩ này thì tôi lại cảm thấy mình coi chính mình là trung tâm. Tôi nhớ lại những chỉ thị của ngài với thành phố Linh Long, ngài có nhiều chỉ thị liên quan đến chuyện này, thế nhưng khi đó tôi căn bản là không coi trọng. Đồ Phấn Đấu cười cười nói tiếp: - Dù ngài có đi đến chia sẻ tâm tư, tôi cũng là người bằng mặt không bằng lòng, không có tâm tư nghe lời nói của ngài, ngài nói xem có đúng không?

- Chủ tịch Vương, lần này tôi nhận kiểm điểm với ngài, còn có một việc cần khẩn cầu ngài, đó là mong ngài không cần nghĩ rằng thành phố Linh Long là gánh nặng tôi tin tưởng chỉ cần ngài quan tâm một chút, thành phố Linh Long nhất định sẽ vẫn bước đi trên con đường phát triển thực tế năng động. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì vẻ mặt có chút kích động.

Vương Tử Quân nhìn rõ thái độ của Đồ Phấn Đấu, hắn cười cười nói: - Anh đã nói như vậy thì tôi hỏi anh, anh có ý nghĩ hay đề nghị gì cho sự phát triển của thành phố Linh Long tương lai hay không?

- Không, chủ tịch Vương, lúc này đầu óc tôi trống rỗng, hiện tại nghĩ không ra. Nhưng tôi tin tưởng ngài nhất định sẽ có. Đồ Phấn Đấu nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trịnh trọng nói.

...

Sầm Vật Cương nằm trên giường bệnh lặng lẽ suy tư về những gì mình đã làm những năm qua, trong lòng không thoải mái, thậm chí là đau lòng. Cảm giác đau lòng này không phải nằm trên cơ thể, nó nằm sâu trong lòng lão.

Tuy Sầm Vật Cương yêu cầu mang tư liệu đến xem thế nhưng đến bây giờ thư ký còn chưa đưa đến. Nhưng dựa vào những gì Sầm Vật Cương hiểu về thành phố Linh Long, có thể đoán được tính nghiêm trọng của nó là như thế nào.

Có lẽ tính nghiêm trọng của sự việc còn vượt qua suy đoán của mình, lần này có lẽ Sầm Vật Cương là người đắc tội với quá trình phát triển của thành phố Linh Long.

Sầm Vật Cương thầm cảm khái, trong đầu hiện lên hình ảnh những tranh chấp của mình và Vương Tử Quân, những tranh chấp đó đều có liên quan đến thành phố Linh Long. Đặc biệt là ở phương diện bố cục kinh tế thành phố Linh Long, Vương Tử Quân cho ra không ít ý kiến đề nghị, thế nhưng đều bị mình bác bỏ.

Sầm Vật Cương thầm nghĩ mình mặc dù không phải là người ý chí bao quát thiên hạ, thế nhưng ít nhất vẫn là người có trí tuệ. Nếu như khi đó mình chịu nghe lời khuyên của Vương Tử Quân, chỉ sợ tình huống không nghiêm trọng và khó giải quyết như bây giờ. Sầm Vật Cương thầm suy nghĩ, lão cười khổ một tiếng, sau đó lại nghĩ đến hoàn cảnh của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.



Có Vương Tử Quân đi qua thì liệu có vấn đề gì xảy ra hay không?

- Bí thư Sầm, sáng nay ngài muốn ăn gì? Y tá nở nụ cười đi đến bên cạnh Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương cũng không muốn trầm mặt với vị y tá còn nhỏ tuổi hơn cả con mình ở nhà, thế là lão thản nhiên nói: - Tùy tiện là được.

- Bí thư Sầm, bệnh viện chúng tôi đồ ăn phong phú, rất đa dạng, thế nhưng ngài nói như vậy lại làm khó chúng tôi, vì trong bệnh viện chúng tôi không có món nào là tùy tiện cả. Viên y tá cười hì hì rồi khẽ nói đùa với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương nhìn cô y tá mà không khỏi cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn: - Cô đúng là tiểu quỷ, còn nói điều kiện với tôi, nếu còn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ phê bình giám đốc bệnh viện các cô.

Nữ y tá cười khúc khích, sau đó nàng vểnh miệng nhỏ xinh lên nói: - Giám đốc bệnh viện chúng tôi có nói, nếu ngài phê bình hoặc có ý kiến với tôi, như vậy tôi sẽ có tiền thưởng, thế nên tôi rất mong chờ ngài phê bình.

Sầm Vật Cương đối mặt với nụ cười ngọt ngào của cô y tá thì không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể khoát tay áo nói: - Thôi bỏ đi, cô đưa đến cho tôi một bát cháo.

- Vâng! Đầu bếp bệnh viện chúng tôi nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món súp, khi chúng tôi dùng cơm đều lén xin anh ấy ít súp. Bí thư Sầm, nếu không tôi sẽ lấy súp cho ngài để ăn với bánh bao nhé? Tiểu Y Tá nói rồi tự quyết định: - Cứ như vậy đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.

Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng vui vẻ bỏ đi của nữ y tá, lão cười cười, thanh niên đúng là quá tốt.

Không phải người kia còn rất trẻ sao?

Khi Sầm Vật Cương đang trầm ngâm thì chợt nghe thấy có người nói: - Bí thư Sầm, cảm giác hôm nay thế nào rồi?

Sầm Vật Cương rất quen thuộc âm thanh này, lão ngẩng đầu lên cười nói: - Anh Hồ, anh đừng mãi chạy đến nơi này của tôi, lúc này Mật Đông đang rối cả lên, còn có nhiều công tác cần anh xử lý.

Phương Anh Hồ đi đến bên người Sầm Vật Cương rồi cười nói: - Bí thư Sầm, đối với tôi thì đến đây chính là cương vị công tác quan trọng nhất.

Sầm Vật Cương ăn xong bữa sáng được y tá đưa đến, sau đó tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lão nhìn y tá thu dọn mà cười nói: - Tiểu Hà, cô nói với giám đốc bệnh viện một tiếng, để cho bác sĩ đến muộn nửa giờ.

- Thủ trưởng...Điều này. Viên y tá định lên tiếng nói vài lời thế nhưng khi nhìn gương mặt nghiêm túc của Sầm Vật Cương thì thông minh ngậm miệng lại.

Dù sao thì viên y tá cũng là người phụ trách chỗ này, nàng làm việc cũng hiểu sự đúng mực. Mặc dù dưới tình huống bình thường đa số lãnh đạo đều không ngại nói vài câu vui đùa với nàng, thế nhưng khi mà lãnh đạo có việc thì nàng cũng phải thức thời.

- Bí thư Sầm, ngài xem, ngài trầm mặc như vậy làm cho cô ấy sợ rồi kìa. Phương Anh Hồ đóng cửa lại rồi cười nói với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương cười cười ròi nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, tôi để cô ấy ra ngoài để bàn chuyện với anh.

Phương Anh Hồ đã sớm hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, hắn cũng cực kỳ chờ mong với những lời bàn bạc của Sầm Vật Cương vào lúc này. Dù sao thì lúc này sớm biết được tính toán của Sầm Vật Cương sẽ cực kỳ có lợi cho hắn.

- Anh Hồ, chỉ sợ lần này tôi không chịu được tuổi già. Sầm Vật Cương nhìn ánh mắt của Phương Anh Hồ nhìn mình, lão khẽ nói.

Phương Anh Hồ có chút sững sốt, mặc dù hắn đã có sự chuẩn bị với kết quả như vậy, thế nhưng nghe chính Sầm Vật Cương nói ra lại làm cho hắn cảm thấy trong lòng như có mưa rào. Dù sao Sầm Vật Cương vẫn là lãnh đạo của hắn, bí thư Sầm là một người luôn có bộ dạng tiến thủ, bây giờ mở miệng nói với chuyển biến lớn như vậy làm hắn khó thể nào tiếp thu được.

- Bí thư Sầm, ngài còn trẻ, dựa vào độ tuổi của ngài... Phương Anh Hồ nói một nửa thì dừng, vì Sầm Vật Cương nhìn làm hắn nói không nên lời, căn bản là khó thể nói thêm.



Hướng đi của Sầm Vật Cương đã được xác định, thế nhưng chuyện xảy ra ở thành phố Linh Long đã quá rõ ràng, nhất định sẽ được phản ánh lên trên. Hơn nữa lúc này Sầm Vật Cương lại bị bệnh, tổng hợp các nhân tố lại làm coh Phương Anh Hồ cảm thấy trong lòng rất khổ sở.

Sầm Vật Cương phất phất tay nói: - Anh Hồ, chuyện của tôi anh cũng đừng suy xét nhiều, tôi chuẩn bị nhận kiểm điểm với lãnh đạo trung ương, những gì tôi nên chịu trách nhiệm thì phải gánh vác, không gánh vác không được.

- Giờ nói đến việc của anh, anh chuẩn bị đến phía ủy ban nhân dân tỉnh đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường ủy có phải không? Lời nói của Sầm Vật Cương làm cho Phương Anh Hồ rơi vào trầm mặc, hắn hiểu rõ chỉ cần mình nói muốn thay đổi thì Sầm Vật Cương sẽ giúp mình, thế nhưng cuối cùng thì ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất. Hắn căn răng khẽ nói: - Bí thư Sầm, tôi muốn đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh.

- Anh còn muốn sang bên kia sao? Sầm Vật Cương sững sốt giây lát rồi lại gật đầu: - Anh qua bên kia cũng không có gì là không tốt.

- Bí thư, ngài có thông tin gì về người tiếp nhận vị trí của mình không? Phương Anh Hồ tuy không muốn hỏi ra những điều này, thế nhưng hắn không thể không hỏi, dù sao thì hắn cũng cho ra lời hứa hẹn với người ta rồi.

Nếu như là người bình thường hỏi thì Sầm Vật Cương có thể không trả lời, thế nhưng Phương Anh Hồ mở miệng thì lão không có nhiều điều cấm kỵ. Lão biết sự thật là mình sẽ phải lui xuống, khó thể tránh né, làm tốt công tác với người thân cận của mình là chuyện đương nhiên.

- Tôi còn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng tôi nghĩ tổ chức nhất định sẽ suy xét. Sầm Vật Cương nói không quá lớn nhưng lại thẳng thắn: - Quyền lên tiếng của tôi ở phương diện này là không lớn.

- Bí thư Sầm, anh dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, những năm qua có thành tích rõ ràng với sự phát triển của Mật Đông. Mặc dù thành phố Linh Long xảy ra chuyện, thế nhưng dù sao khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm, tôi tin tưởng lãnh đạo trung ương sẽ tuyệt đối không vì một thành phố Linh Long mà chối bỏ tất cả cố gắng của ban ngành chúng ta. Phương Anh Hồ dùng giọng điệu cao vút để lên tiếng, một nửa là muốn biểu hiện cho Sầm Vật Cương nhìn vào, mặt khác thật sự nói ra cảm nhận chân thật của mình.

Sầm Vật Cương là người bá đạo thế nhưng công tác cẩn trọng, bây giờ lại phải ảm đạm rời đi, điều này không khỏi làm cho Phương Anh Hồ cảm thấy khó tiếp thu.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Được rồi Anh Hồ, chúng ta làm việc gì chỉ cần không thẹn với lương tâm là được. Tôi thấy mình cũng làm không ít việc khi còn tại vị ở Mật Đông, cũng không thẹn với lương tâm, thế nhưng tính sai vẫn là tính sai, không thể trốn tránh trách nhiệm lẫn lộn trái phải được.

Bầu không khí trong phòng bệnh khá trầm mặc, lại có thêm chút đè nén. Phương Anh Hồ nhiều lần há miệng nhưng không nói nên lời.

- Có phải các anh đã thương lượng với nhau rồi không? Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

Phương Anh Hồ không ngẩng đầu nhìn Sầm Vật Cương, chỉ khẽ nói: - Bí thư, chúng tôi đã bàn luận chuyện này rồi.

- Ý kiến của các anh là thế nào? Sầm Vật Cương nói không có chút cảm tình nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.

- Ý kiên của chúng tôi... Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi ngẩng đầu nói: - Bí thư Sầm, tuy chúng tôi không muốn để ngài đi, thế nhưng chúng tôi không thể không suy xét cho công tác sau này. Khi đó chủ tịch Cố muốn đến đây nói chuyện với ngài, tôi nghĩ rằng chuyện này để chính mình phản ánh với ngài thì hay hơn.

- À, anh là bộ hạ cũ của tôi, chưa nói đến những thứ khác, nhưng phương diện can đảm cũng không nên đánh mất. Sầm Vật Cương mỏi mệt nằm xuống giường bệnh, giọng điệu có vài phần kiên định.

Phương Anh Hồ gật đầu nói: - Bí thư, Anh Hồ tôi không làm cho ngài cảm thấy xấu hổ ở phương diện này. Tối qua chúng tôi đã thảo luận với nhau, cảm thấy nếu như tỉnh Mật Đông thay một người mới lãnh đạo ban ngành, như vậy người có lợi nhất cho công tác của ngài ở Mật Đông chính là bí thư Văn, Văn Thành Đồ.

Phương Anh Hồ nói ra ba chữ Văn Thành Đồ mà không tiếp tục mở miệng thêm, chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt Sầm Vật Cương biến đổi.

Gương mặt Sầm Vật Cương không chút thay đổi, Phương Anh Hồ đề cử như vậy nằm trong dự đoán của lão. Văn Thành Đồ không có căn cơ ở Mật Đông, sau khi trở thành bí thư tỉnh ủy nếu muốn nhanh chóng triển khai mở rộng công tác, hơn nữa còn phải ma xát với Vương Tử Quân, nhất định phải dựa vào nhóm thủ hạ ở lại của mình.

Nhưng Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không phải là nhân tuyển tốt nhất. Nói thật thì Sầm Vật Cương biết rõ năng lực của Văn Thành Đồ, mặc dù người này có vài vấn đề thế nhưng tổng thể cũng là người năng lực xuất chúng. Lão cảm thấy rất đau lòng, chuyện cho đến bây giờ căn bản khó tìm ra được người nào trong số thủ hạ có thể nối nghiệp mình.

Sầm Vật Cương cảm thấy Văn Thành Đồ không thích hợp làm người đứng đầu Mật Đông. Với tình huống của Mật Đông hiện tại, cần một người mạnh mẽ, hiểu kinh tế, Văn Thành Đồ căn bản không phù hợp ở phương diện này.

Văn Thành Đồ tiếp nhận vị trí của mình có chút lợi ích cho mình, đó là người đi theo mình cũng không bị cho ra rìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook