Bí Thư Trùng Sinh

Chương 327: Anh lừa dối, tôi chỉ có thể cho anh chết chìm

Bảo Thạch Tiêu

07/06/2013

La Xương Hào là con trai của La Nhân Uy, thế cho nên tính cách của hắn thật sự rất có xu hướng phô trương và khí thế. Tuy hắn có hơi béo tốt và trắng trẻo, bộ dạng như heo Hà Lan, nhưng xem xét kỹ càng thì tướng mạo không là vấn đề, mày rậm mắt to sống mũi cao, trước nay lại sống an nhàn sung sướng, một cảm giác quý tộc chợt bùng phát từ trong khung xương.

La Xương Hào cũng không phải là một người chú trọng quan chức, hắn là kẻ sống vung tiền như rác ngoài xã hội, điều này rõ ràng là một công chức không thể nào thỏa mãn được. Chưa nói đến những thứ khác, ví dụ như bố của hắn là La Nhân Uy, tất nhiên những bộ quần áo hàng hiệu giá vài chục ngàn không đáng là gì với một vị lãnh đạo thành phố, nhưng những loại quần áo như thế lại không thích hợp cho La Nhân Uy, vì mặc vào sẽ sinh ra hoài nghi, là quan viên thì sao phải phô trương và lãng phí như vậy? Nếu làm không tốt sẽ bị người của ủy ban kỷ luật theo dõi, thế cho nên mỗi ngày chỉ mặc những bộ trang phục bình thường trong nước mà thôi.

Dù không nằm trong thể chế nhưng La Xương Hào là một cậu ấm, thân phận quá rõ ràng, dù đến nơi nào cũng là tiền hô hậu ủng, sao sáng quanh trăng, dù là trường hợp nào cũng đóng vai nhân vật chính. Lúc này hắn thấy tất cả mọi người đều thổi phồng Dương Quân Tài, hắn hận không thể móc trái tim sắt son của mình ra cho người ta xem, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu và không thoải mái. Nhưng nghĩ đến tình huống mình muốn có quan hệ tốt với Dương Quân Tài, dù trong lòng thật sự rất chua, thế nhưng hắn vẫn khắc chế, cố gắng biểu hiện hiền hòa.

- Ôi, các vị, chúng ta là những người cùng trên con thuyền lớn, huyện Lô Bắc của chúng tôi có ngày hôm nay cũng là vì sự coi trọng và giúp đỡ nhiệt tình chu đáo của chủ tịch Tề và các vị.

Dương Quân Tài khẽ cười, sau đó ánh mắt của hắn rơi lên mặt La Xương Hào:

- Xương Hào, thế nào, gần đây có gì không thuận lợi sao?

La Xương Hào nặng nề thở dài một cái, hắn nói:

- Vốn muốn xả giận, không ngờ lại bị một tên Vương Tử Quân làm cho rối loạn, hôm nay về nhà định nói vài câu để ông cụ ở nhà giúp đỡ, không ngờ tên kia là âm hồn không tiêu tan, viết ra một bài luận văn chó má gì đó, ông cụ ở nhà cầm lấy thứ đó để mắng tôi. Hừ, không phải chỉ là một bài luận văn chó má trong trường đảng sao? Ông đây là người không có hứng thú với ba trò chữ nghĩa đó, nếu ông có hứng thú, ông cũng sẽ viết vài bài để chơi đùa với nó.

Dương Quân Tài nghe thấy La Xương Hào nhắc đến Vương Tử Quân mà vẻ mặt có chút biến đổi, tuy hắn thông qua sự giúp đỡ của Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ để nắm chặ quyền lực của huyện Lô Bắc vào trong tay, thế nhưng khi càng tìm hiểu kỹ càng về huyện Lô Bắc, hắn càng cảm thấy lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc là thâm căn cố đế, cực kỳ sâu sắc. Nếu như không phải bố mình áp dụng nhiều phương án và bỏ ra cái giá lớn để đẩy Vương Tử Quân đi, chỉ sợ Dương Quân Tài hắn sẽ khó thể nào sống khá giả như lúc bây giờ ở huyện Lô Bắc, biết đâu đã bị người ta ngáng chân rơi rụng từ lâu rồi?

- Chủ tịch Tề cũng đã xem qua bài viết của Dương Quân Tài, tôi nghe nói chủ tịch Tề còn viết lời bình, nói rằng bài viết cực kỳ có trình độ.

Thư ký Dương Tiểu Mao của Tề Chính Hồng cũng khẽ lên tiếng.

- Cái gì mà trình độ? Theo tôi thấy thì đó chỉ là một bài văn không ra gì, đám học viên kia đến trường đảng học tập có khác gì đám học sinh đến trường? Không có việc gì thì vơ vội vài quyển tạp chí, liều mạng chắt lọc thông tin bên trong và cho ra một bài viết, như vậy không phải chỉ mất thời gian một bữa sáng sao?

La Xương Hào thật sự vừa căm ghét vừa thù hận với Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Dương Tiểu Mao nói như vậy thì trong lòng càng thêm căm tức.

Dù thái độ của La Xương Hào rất rõ ràng nhưng cũng làm cho đám cán bộ đến từ huyện Lô Bắc trở nên trầm mặc, bọn họ không phụ họa theo La Xương Hào. Dù sau khi Vương Tử Quân đến trường đảng học tập thì bọn họ hoạt động rất mạnh, tìm nơi nương tựa là Dương Quân Tài, thế nhưng bọn họ cũng không dám nói bừa về Vương Tử Quân, vì vậy mà bầu không khí trên bàn cơm chợt rơi vào trạng thái ngưng trọng.

"Vương Tử Quân là một tên khốn kiếp, không có mặt ở chỗ này cũng có thể quấy rối bữa tiệc của ông!"

Dương Quân Tài thầm mắng một câu, hắn chuẩn bị mở miệng, đúng lúc Triệu Trung Trạch đột nhiên nói:

- Người ta nói tái ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc? Thật ra đây là một cơ hội khó có được.

- Cơ hội gì?

Dương Quân Tài những ngày qua đều rất coi trọng Triệu Trung Trạch, sau khi nghe thấy đối phương nói như thế thì trầm giọng hỏi ngay.

- Tôi không biết bài viết của Vương Tử Quân là tuyệt vời như thế nào, nhưng tôi biết nếu có người nói hắn sao chép bài viết này, hơn nữa còn có đầy đủ bằng chứng để chứng minh, như vậy bài viết tạo ra danh tiếng lại biến thành một đòn chí mạng cho chính Vương Tử Quân.



Triệu Trung Trạch cầm ly nước lên vung vẫy rồi nói.

Triệu Trung Trạch vừa nói ra khỏi miệng thì dù là Dương Quân Tài hay La Xương Hào và thư ký Dương Tiểu Mao của Tề Chính Hồng cũng rơi vào trầm ngâm. Kế sách của Triệu Trung Trạch rất đơn giản nhưng lại có lực sát thương cực lớn. Quyền uy, người trong nước cực kỳ sa lầy vào quyền uy, chỉ cần có người lên tiếng như vậy, chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ không còn chút thanh danh nào.

Đừng nhìn Vương Tử Quân bây giờ danh tiếng lên cao vời vợi mà tưởng bở, nếu bị người nào đó vạch trần hành vi xấu hổ sao chép bài viết của người khác, như vậy sẽ tạo nên một hiệu ứng cực kỳ chấn động. Nếu truy cứu, chưa nói có thể làm cho Vương Tử Quân vấp phải một xử phạt không nhỏ, sợ rằng cấp bậc chính xứ là trạm dừng cuối cùng của hắn trong quan trường, chỉ sợ bí thư Nhiếp và các vị lãnh đạo tỉnh ủy cũng chỉ có thể cười nhạt với Vương Tử Quân mà thôi.

Đối phương dám lừa dối mình, mình cũng cho hắn chết không đất chôn.

Vô tình Dương Quân Tài cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hắn khẽ vỗ tay lên mặt bàn, gương mặt đầy đắc ý khó thể che giấu. Khi Dương Quân Tài vỗ tay lên bàn thì thư ký Dương Tiểu Mao của chủ tịch Tề Chính Hồng lại lên tiếng:

- Anh Dương, có một vị giáo sư trong trường đảng bây giờ đang nhờ chủ tịch Tề giúp con mình tăng lên một bậc, trở thành phó chủ tịch thành phố, người này tuyệt đối là giảng viên đức cao vọng trọng.

Giọng điệu nhàn nhạt nhưng tràn đầy tự tin, đừng xem thường Dương Tiểu Mao chỉ là một thư ký của Tề Chính Hồng, dù sao trong mắt đám người Dương Quân Tài thì Dương Tiểu Mao cũng là một nhân vật lớn.

Nhiều năm kinh nghiêm trong quan trường đã làm cho Dương Quân Tài đúc kết ra một bí quyết để mãi mãi không bao giờ bị đẩy ngã, chính là phải linh thông tin tức, hơn nữa nhất định phải phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo cho thật chuẩn.

Phải làm sao để làm được điều này? Theo Dương Quân Tài thì dù thế nào cũng phải nắm bắt thư ký bên cạnh lãnh đạo, phải cùng đối phương kết nghĩa anh em, vì như vậy mỗi khi lãnh đạo có bất kỳ vấn đề gì thì chính mình sẽ biết trước mọi người, sẽ có thể làm ra những quyết định và hành động phù hợp nhất với mình.

Với tư tưởng như vậy, Dương Quân Tài tuy bản thân có thực lực kinh tế hùng hậu, có bối cảnh gia đình cực mạnh nhưng cũng không hoàn toàn ra tay, cũng không quá tỏ ra uy phong hống hách. Khác biệt là hắn không chỉ thường xuyên mời thư ký của các vị lãnh đạo cấp tỉnh đi dùng cơm, còn liên tục nắm bắt cơ hội làm cho đám tai mắt ở bên cạnh lãnh đạo này được vui chơi thỏa thích, làm cho đám thư ký kia gặp mặt đều phải dùng giọng nóng hổi chào một tiếng "Anh Dương". Những người này nếu có bất kỳ chuyện gì quan trọng đều báo cho Dương Quân Tài đầu tiên, mà Dương Quân Tài tất nhiên cũng sẽ nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của những người này.

Trên đời dù là chuyện gì cũng phải tuân theo quy tắc bánh ít đi bánh quy lại, thế cho nên Dương Quân Tài bỏ ra nhiều cũng nhận được nhiều, dù chỉ là những tin tức nhỏ nhưng có giá trị rất cao. Lúc này Dương Tiểu Mao cho ra một lời đề nghị, một kế hoạch khá tốt, tất cả đều được triển khai trên bàn rượu. Triệu Trung Trạch nhìn ánh mắt tán thưởng của bí thư Dương nhìn về phía mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hơn nữa còn sinh ra một cảm giác thành công rất lớn.

Triệu Trung Trạch đồng thời thầm nghĩ:

- Chủ tịch Vương ơi là chủ tịch Vương, anh cũng đừng trách tôi ra tay không lưu tình, ai bảo đám cấp dưới không có mắt của anh cứ mãi gây khó cho tôi? Bí thư Dương muốn đề bạt tôi làm thường ủy huyện ủy, đám người cấp dưới của anh lại trăm miệng một lời bác bỏ ý kiến này, vào thời điểm quan trọng như vậy mà bọn họ đồng thanh một lời như thế, không phải đẩy tôi đây vào hầm, không phải cắt đứt tương lai của tôi sao? Tôi phải ép anh ngã xuống, để cho đám khốn nạn ở huyện Lô Bắc đang diễu võ giương oai biết một điều, đó là đắc tội với Triệu Trung Trạch ta đây, dù là chủ tịch Vương cũng phải cúi đầu ngã đổ, để cho đám thuộc hạ đến chùi đít hộ...

Khi nhóm Dương Quân Tài đang nâng ly cạn chén với hào khí bừng bừng thì Tiếu Tử Đông và Vương Tử Quân cũng đang ngồi trong một khách sạn khác, lúc này Tiếu Tử Đông vỗ bàn nói:

- Chủ tịch Vương, anh nói xem Dương Quân Tài kia đang làm quái quỷ gì chứ? Cũng không có bất kỳ khảo sát hay bàn luận gì, chỉ nóng đầu đã quyết định thực hiện kế hoạch 315, không phải ép dân trồng táo trồng lê sao? Bây giờ sản lượng thu hoạch lương thực trong huyện đã giảm xuống hơn phân nửa. Tôi không phản đối để bọn họ phát triển nông nghiệp theo hướng đặc sắc tập trung và hiện đại, thế nhưng cũng không đồng ý với trò phát triển bừa bãi không khảo sát không cung cầu của bọn họ.

Vương Tử Quân không uống rượu, hắn lẳng lặng nhìn Tiếu Tử Đông trước mặt với vẻ mặt đã có nhiều nếp nhăn. Tuy Tiếu Tử Đông cũng không nói gì thêm nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được áp lực của đối phương là rất lớn. Dù trong huyện có người của mình nhưng Tiếu Tử Đông chỉ là một phó chủ tịch thường vụ, nếu muốn chơi trò lật cổ tay với Dương Quân Tài thì còn thua kém nhiều.

Vương Tử Quân nghe những gì mà Dương Quân Tài làm ra ở huyện Lô Bắc, hắn có chút hối hận là mình không thể kiên trì ở lại huyện Lô Bắc, nhưng dù hắn ở lại thì sẽ không nhất định thay đổi phương hướng phát triển vào bây giờ được.

- Tử Đông, nếu không anh đổi địa phương công tác vậy? Anh thấy thế nào, có cảm thấy phiền không?

Tuy Vương Tử Quân không muốn nói như vậy, thế nhưng khi thấy gương mặt mệt mỏi của thuộc hạ cũ, hắn vẫn nói ra ý nghĩ này của mình.

- Chủ tịch Vương, cũng không cần như vậy, tôi cần phải ở lại nhìn chằm chằm vào huyện Lô Bắc, tuy tôi không đủ lực lèo lái nhiều việc, thế nhưng ít nhất cũng làm cho bọn họ có chút sợ hãi.



Tiếu Tử Đông cười cười, hắn cố gắng tỏ ra thoải mái nói.

Vương Tử Quân không phải không rõ ràng tình huống hiện tại của huyện Lô Bắc, bây giờ trong nhóm thường ủy thì Đỗ Tự Cường đã đi, Tôn Quốc Lương bị Dương Quân Tài lôi kéo, bây giờ đã hầu như dao động về phía Dương Quân Tài, Hàn Minh Khải cũng bắt đầu lung lay, nếu nói bắt tay với Tiếu Tử Đông thì chỉ còn Tả Minh Phương.

Nhưng khi Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ càng đẩy mạnh giúp đỡ Dương Quân Tài, khi đó quyền nhân sự của huyện Lô Bắc càng tập trung trong tay Dương Quân Tài. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì các ghế trống trong thường ủy Lô Bắc sẽ nhanh chóng được xác định, mà những người này tất nhiên sẽ là người thuộc phái của Dương Quân Tài. Hơn nữa lúc này Trịnh Đông Phương lại có thái độ không quan tâm đến những điều phối cán bộ ở huyện Lô Bắc, rất tự nhiên nhàn nhã, không đặt nặng trong lòng.

Vương Tử Quân cũng hiểu rõ thái độ của Trịnh Đông Phương, dù sao thì nó cũng liên quan đến bản thân mình, dù là Trịnh Đông Phương cũng không ngoại lệ. Trên quan trường không phải chủ yếu là anh chết tôi sống, chủ yếu là hòa hợp sống êm thấm, bí kíp tốt nhất trong quan trường chính là vào những thời điểm phù hợp thì phải học cách yếu thế.

- Đừng nói đến những chuyện làm người ta phiền lòng như vậy nữa, Tử Đông, chúng ta uống rượu...

Vương Tử Quân cảm thấy có chút khổ sở, hắn nâng ly rượu lên uống cạn. Đôi khi hắn cảm thấy mình có thể thay trời đổi đất, nhưng đôi khi đứng trước mặt thể chế hùng mạnh, hắn lại cảm thấy mình bất lực.

Những tin tức mà Tiếu Tử Đông đưa đến làm cho Vương Tử Quân không thể giữ được bình tĩnh, biết rõ không thể làm gì hơn, mà Tiếu Tử Đông là người thế nào?

Khi gần đến tết nguyên đán thì người đi lại trên đường trong thành phố Sơn Viên càng nhiều hơn, Vương Tử Quân đi trên đường, hắn thấy có rất nhiều cửa hàng trưng biển hạ giá sản phẩm.

Vương Tử Quân cũng có chút hiếu kỳ, hắn thậm chí đi trên đường và chú ý xem xét, không biết các cửa hàng có phải đồng loạt làm như vậy hay không. Điều làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là bây giờ các cửa hàng cũng không quá chú trọng đến giáng sinh, cũng không giống ngày sau người ta coi lễ giáng sinh là một ngày lễ lớn.

Vì tết nguyên đán đến gần thế nên chương trình học tập ở trường đảng cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, thậm chí có không ít học viên đã bắt đầu chuẩn bị tư tưởng nghỉ ngơi, càng có không ít người nhàm chán cầm lấy bút ghi vài tấm bưu thiếp giử cho bạn bè chúc ngày lễ vui vẻ. Trước kia những chuyện nhỏ nhặt như vậy đều là nhiệm vụ của thư ký, bây giờ thư ký không có ở bên cạnh, thế là đám lãnh đạo tham gia học tập ở trường đảng phải tự mình xử lý.

Vương Tử Quân cũng không thích thú gì với những tấm bưu thiếp in hình ngôi sao ca sĩ, nhưng hắn thích những tấm bưu thiếp có hình phong cảnh, hắn cũng chuẩn bị vài tấm để gửi đi.

Khi càng có kinh nghiệm tôi luyện quan trường thì Vương Tử Quân càng cảm thấy các mối quan hệ học viên trong trường đảng cũng là cực kỳ quan trọng, không thiếu những mối quan hệ cần đầu tư và kinh doanh trọng điểm. Một cái bưu thiếp không đáng bao tiền thế nhưng lại đại biểu cho tình cảm giữa người và người, hơn nữa mình gần đây nhận được khá nhiều bưu thiếp, nếu không tặng người ta thì cũng là không giữ lễ, dù không muốn thì hắn cũng phải theo số đông mà thôi.

Vương Tử Quân cầm một xấp bưu thiếp đi về phía phòng học, lúc này đám học viên đang tụm năm tụm bảy trò chuyện bàn tán gì đó, khi thấy hắn đi vào thì ánh mắt mọi người có chút khác thường. Một tên học viên bị đám người vây vào giữa, khi thấy đoàn người tách ra thì vẻ mặt có chút ngượng ngùng, ngẩng mặt lên thấy Vương Tử Quân thì không khỏi nở nụ cười xấu hổ. Vương Tử Quân thấy tình huống như vậy thì cho ra một kết luận, đó chính là đối phương đang nói xấu sau lưng mình.

"Chuyện gì xảy ra?"

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhìn sang một học viên đứng gần mình nhất, đây là một vị trưởng phòng thủy lợi, lúc mình đi vào thì đối phương còn đang hăng say bàn luận, nhưng bây giờ đã ngồi nghiêm chỉnh trên bàn.

Dưới ánh mắt của Vương Tử Quân thì đám học viên tụ tập bàn tán đã tản ra, sau đó tất cả đi về vị trí của mình. Lý Tùng Mai gần đây theo sát Vương Tử Quân cũng đang cố gắng đọc sách, căn bản không thèm nhìn về phía Vương Tử Quân.

- Các học viên, nói cho mọi người một tin tốt, vừa nhận được thông báo của văn phòng tỉnh ủy, bí thư Nhiếp sẽ đến thăm mọi người vào ngày 30 tháng 11 tới đây.

Trương Lộ Giai khẽ đi vào phòng học, nàng dùng giọng tươi cười như hoa nói với toàn thể thành viên của ban huấn luyện.

Đám học viên vốn có biểu hiện cực kỳ quỷ dị, bây giờ bị tin tức kia thu hút, dù bọn họ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thành phố nào, bọn họ vẫn cách rất xa với bí thư tỉnh ủy.

Lúc này bí thư tỉnh ủy đến thăm, nếu như có thể biểu hiện tốt, như vậy không phải sẽ có khả năng tiến một bước lên trời, sẽ là người trổ hết tài năng trong ban huấn luyện sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook