Chương 1319: Anh phân tranh cao thấp, tôi cố gắng công tác.
Bảo Thạch Tiêu
17/05/2015
Chưa đến tám giờ nhưng trung tâm triển lãm quốc tế Ma Đô đã có đầy người, bên ngoài hội trường trung tâm đã chật ních người đến xem triển lãm xe hơi. Thời tiết căn bản không quá nóng, thế nhưng khi bầu trời không có mấy ánh nắng lại có người cởi áo khoác.
- Thời tiết sao nóng như vậy? Lý Hộc Binh ném áo khoác vào ba lô rồi dùng giọng oán hận lẩm bẩm.
Lý Hộc Binh là một phóng viên, công tác quan trọng nhất của hắn chính là chạy đi tìm tin tức, những năm qua hắn luôn mẫn cảm với nhiều thông tin, thế cho nên mới có thể phát triển đến bây giờ. Bây giờ thị giác của mọi người càng thêm khó tính, không chỉ yêu cầu tin tức phải chuẩn, mới, sống động, thực tế, vì vậy mà phóng viên phải chạy như thỏ bốn chân, chỉ có chạy nhanh, đi sâu, mở rộng mới có thể làm tốt công tác của mình.
Nhưng Lý Hộc Binh căn bản cảm thấy hài lòng vì triển lãm xe hơi mùa xuân ở Ma Đô, vì đây là một nơi không thiếu mỹ nữ. Hắn không những được đến Ma Đô một chuyến, còn có thể tiếp xúc gần với những chiếc xe mà mình thích, tất nhiên còn được ngắm những người mẫu xe hơi xinh đẹp.
Vì tranh thủ cơ hội khó có được lần này mà Lý Hộc Binh căn bản đã phải mời chủ biên một bữa cơm, căn bản nói mãi mới có được cơ hội. Trước khi đến tổng biên tập có nói với hắn, vì chuyện mà có không ít đồng nghiệp hâm mộ ghen gét, làm cho hắn nhất định phải cho ra thành tích.
Lý Hộc Binh căn bản là cảm thấy có chút khó chịu về chuyện cho ra thành tích, vì đây là triển lãm xe hơi, nào có phải là thứ gì quá tốt? Có cái gì hay mà đào móc? Đám người đến đây không những muốn được xem các loại xe, còn mong muốn có cơ hội được tiếp cận gần với mỹ nữ người mẫu, căn bản chỉ là đám đàn ông dư thừa tinh lực mà thôi.
- Xoạch xoạch. Khi ánh đèn lóe lên, Lý Hộc Binh thấy một người anh em đồng nghiệp đang chụp ảnh hai cô gái xinh đẹp. Hắn căn bản có chút bội phục người đồng nghiệp như hổ đói của mình, bây giờ còn chưa mở cửa triển lãm xe hơi mà đối phương đã tiến vào trạng thái công tác rồi.
Người đến xem triển lãm xe hơi căn bản chỉ có một phần mười là đến với ý nghĩ mua xe, đa số mọi người đều đến vì đám người mẫu ở bên cạnh xe. Dù sao thì được ngắm mỹ nữ ở khoảng cách gần cũng là hưởng thụ khó có được, tất nhiên hưởng thụ này nên nói như thế nào, chỉ có đám đàn ông là thầm hiểu mà thôi.
- Này, có nghe nói gì không, lần này mới đến đại mỹ nữ, bạn học tôi là người tiếp đãi trong khách sạn, lần đầu tiên nhìn thấy những cô nàng kia thì trực tiếp choáng váng, thế là bị lãnh đạo mắng cho té tát.
- Thật không đấy? Như vậy thì quá tốt rồi, nhưng tôi có chút nghi ngờ về tính thưởng thức của người bạn này của anh.
- Được rồi, bạn học tôi cũng có vài phần ánh mắt tinh anh, vì khách sạn của bọn họ là năm sao, mỗi ngày đón nhiều mỹ nữ, tất nhiên ánh mắt phải cao vời. Theo lời của anh ấy thì những thứ mà mình đã tận tay sờ soạng còn lớn hơn so với anh thấy rất nhiều lần.
- Hì hì, sờ hình ảnh sao?
Đoạn thoái thoại của hai người đàn ông ở bên cạnh làm cho Lý Hộc Binh có chút vui vẻ, hắn quay đầu lơ đãng nhìn thoáng qua, chợt thấy đó là hai tên thanh niên, nụ cười trên mặt của bọn họ có chút hèn mọn bỉ ổi.
- Thanh niên bây giờ đúng là không ra gì, thật sự là sóng sau đè sóng trước, trực tiếp để sóng trước chết trên bờ cát. Lý Hộc Binh nghĩ đến câu nói này mà không khỏi thầm cảm thán sức mạnh của lời nói khoác lác.
Khi mọi người đang chờ đợi mòn mỏi, đột nhiên cửa mở ra, Lý Hộc Binh tuy có mang theo thẻ phóng viên thế nhưng vẫn khó thể nào thoát khỏi dòng người đang cuốn vào bên trong.
Lý Hộc Binh là người công tác được hai năm, cũng xem như là phóng viên có thâm niên, căn bản có nhiều kinh nghiệm hơn đồng nghiệp mới vào nghề. Hắn khoác máy ảnh lên cổ, vừa vào cửa đã chụp nhiều kiểu. Có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù sao thì thẻ nhớ trong máy ảnh cũng khá lớn, có thể chụp được rất nhiều.
- Ôi, chiếc Aston Martin này nhìn ngon đấy. Lý Hộc Binh lẩm bẩm một câu, sau đó đưa máy ảnh chĩa vào hai cô gái người mẫu xe hơi, liên tục bấm máy.
Đám mỹ nữ xe hơi đã sớm quen với ánh đén máy ảnh, thế cho nên cũng không tức giận, ngược lại còn cho ra những động tác cực kỳ quyến rũ, căn bản phối hợp khá ăn ý với người chụp.
Tuy dòng người rất đông thế nhưng Lý Hộc Binh ỷ vào bộ dạng thon gầy của mình mà vẫn có thể chui vào khắp mọi nơi, tất nhiên công tác quan trọng nhất của hắn là chụp ảnh người mẫu xe hơi.
- Anh bạn, anh nói xem vị trí trung tâm sẽ dành cho loại xe nào? Khi Lý Hộc Binh đang uống nước giải khát thì một người đàn ông trung niên đồng nghiệp chen đến trò chuyện.
- Khó thể nào nói chính xác được, nhưng căn bản không thiếu dòng xe sang, tôi cảm thấy ít nhất cũng phải có giá ba bốn chục triệu. Tôi cũng không biết khi lái chiếc xe như vậy sẽ có cảm nhận thế nào.
- Căn bản là rất khó nói, chỉ khi nào lái thử mới biết. Một người đàn ông mập mạp ở bên cạnh dùng giọng có chút chờ mong nói: - Tôi cũng muốn xem là mỹ nữ cấp bậc thế nào mới xứng với chiếc xe kia.
- Được rồi, đừng đứng đây nói mò. Lần trước tôi có tham gia một triển lãm xe hơi, kết quả là bị hãm hại, đám ông chủ hãng xe kia rõ ràng chơi trò lừa gạt, đặt một tên người mẫu nam đứng nơi đó, căn bản rất khó chịu.
- Ha ha, mau đi thôi, lát nữa không thể chen chân vào bây giờ. Lời đối thoại của hai người đàn ông đồng nghiệp làm cho Lý Hộc Binh giống như tìm được tri âm. Trước khi đến thì hắn căn bản đã xem qua quảng cáo, biết rõ đại sảnh trung ương là nơi rộng nhất, hơn nữa có đầy đủ công năng nhất. Mặc dù không biết xe đặt nơi đó phải tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng có lẽ là người bình thường khó thể nào mua được.
Khi Lý Hộc Binh đi vào đại sảnh thì lúc này bên trong đầy người, hắn cố gắng chen vào trong, nhưng đáng tiếc là nơi đó không có cái gì.
- Xe đẹp đâu? Mỹ nữ đâu? Lý Hộc Binh nhìn sàn nhà trống rỗng mà không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ nơi này quá đắt dỏ, không có người nào tiến vào chiếm lĩnh sao? Không đúng, các ông chủ đến tham gia triển lãm xe hơi đều là đại gia, ai mà không lắm tiền nhiều của? Bỏ một khoản tiền lớn để tham gia triển lãm xe hơi sẽ có thể tìm được sứt hút quảng cáo rất lớn, điều này là thứ mà ai cũng hiểu, thế nên phần lớn là tranh giành nhau vị trí tốt nhất.
Vậy thì chuyện gì xảy ra? Khi Lý Hộc Binh đang cảm thấy cực kỳ nghi hoặc thì hai tên đồng sự mập mạp lại trò chuyện với nhau.
- Công ty xe hơi Đông Hồng kia rốt cuộc muốn làm gì? Bỏ giá cao thuê vị trí trung tâm, thế nhưng lại cho chúng ta nhìn không khí sao? Khi hai người bạn đồng hành đang bực bội trò chuyện với nhau, chợt nghe thấy có người nói: - Các anh nói gì vậy, không được nói lung tung, không phải bên trên bảng đã ghi rõ ràng rồi sao, đến chín giờ mới đặt xe vào chỗ này.
- Hừ, đây không phải là ép người sao? Theo tư liệu quảng cáo thì có một vị khách quý thần bí đến làm người mẫu xe hơi, anh nói xem đó sẽ là nhân vật gì?
- Ai mà biết được, nhưng có thể thu hút được nhiều người đến đây chờ được xem, có lẽ phải có độ nặng mới được. Lý Hộc Binh nghe những lời bàn luận vang lên bên tai mà không khỏi nghĩ đến công ty xe hơi Đông Hồng. Đây là một xí nghiệp thuộc tỉnh Nam Giang, trước kia hắn từng xem qua tạp chí Nam Giang, hình như công ty này đang xuống dốc, cănb bản không phát triển như xưa.
Với danh tiếng của công ty xe hơi Đông Hồng, vì sao lại chiếm được vị trí trung tâm này? Phải biết rằng có nhiều công ty vì triển lãm xe hơi mà không tiếc bỏ ra số tiền lớn, nhưng công ty xe hơi Đông Hồng này có địa vị gì mà đánh bại được đám đối thủ nhà giàu kia?
"Hừ, đợi thì đợi, rõ ràng là đám người này cố tỏ ra thần bí!" Lý Hộc Binh nghĩ đến mục đích đến tham gia triển lãm xe hơi lần này thì chợt nghĩ như vậy, hắn cầm lấy máy ảnh, liên tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Xe đẹp, mỹ nữ, ánh đèn lóe lên liên tục, nhiều ảnh được lưu giữ lại trong máy của Lý Hộc Binh, hắn sẽ không bao giờ chịu xóa nó đi, vì đây là bảo bối mà hắn chờ từ lâu mới đến lượt mình.
Lý Hộc Binh có chút mệt mỏi, hắn dựa vào tường uống một hớp nước. Khi hắn đang uống nước thì chợt thấy có nhiều người đi về phía trung tâm triển lãm xe hơi như thủy triều. Hắn nhìn thấy bộ dạng thất thố của bọn họ, thế là thầm cảm thấy buồn bực, không hiểu có chuyện gì xảy ra?
- Anh bạn, các anh vào đó làm gi? Lý Hộc Binh kéo tay một người đồng sự rồi khẽ hỏi.
Người đồng sự này tỏ ra mất kiên nhẫn, hắn liếc mắt nhìn Lý Hộc Binh, sau đó dùng giọng bất mãn nói: - Này, anh mau buông tay tôi ra, lát nữa không vào được thì sao chụp được ảnh của Liêu An Như?
Liêu An Như? Là nữ thần ca nhạc Liêu An Như? Lý Hộc Binh chợt cảm thấy đầu nổ ầm lên, thiếu chút nữa thì chết ngất. Phải biết rằng một người nghe nhạc của Liêu An Như từ thời năm hai đại học như hắn là một fan trung thành như thế nào, mựac dù bây giờ Liêu An Như xuất bản rất nhiều đĩa, thế nhưng hắn vẫn giữ lại những bản chính năm xưa của mình.
Có vài lần hắn đến những show biểu diễn của Liêu An Như, thế nhưng căn bản không có cơ hội phỏng vấn, điều này làm cho Lý Hộc Binh cảm thấy nguyện vọng tiếp cận Liêu An Như càng thêm bức thiết. Hắn ngây người giây lát, sau đó chạy về phía trung tâm đại sảnh như tên rời cung.
Đáng tiếc là khi Lý Hộc Binh chạy đến khu trung tâm thì người xem đã vây chặt như nêm. Hắn lợi dụng dáng người nhỏ gọn linh hoạt của mình để cố gắng chen chúc về phía trước, nhưng nguyện vọng của hắn căn bản là thất bại. Hắn đứng nghe đám người lớn tiếng kêu gào tên của Liêu An Như, hắn cảm thấy mình căn bản là quá bất lực.
Sau khi khó khăn chen vào trong, Lý Hộc Binh cuối cùng cũng thấy được vị trí trung tâm, nhưng trên đài cũng không có hình bóng của Liêu An Như, chỉ là một bức hoành phi, "Mười giờ sẽ được gặp An Như!"
Lý Hộc Binh liên tục nhìn đồng hồ trên tay, tuy lúc này con số điện tử liên tục lóe lên, thế nhưng hắn lại cảm thấy đồng hồ giống như bị hư rồi.
Lý Hộc Binh cảm thấy từ khi mình nhìn thấy tấm biểu ngữ trên đài đến bây giờ đã là khá lâu rồi, thế nhưng đồng hồ lại mới chạy được mười phút, điều này làm cho hắn mất lòng tin với đồng hồ của mình.
Lý Hộc Binh thầm lo lắng suy nghĩ, lúc này càng có không biết bao nhiêu người tuôn vào đại sảnh, nhưng người càng đến nhiều thì càng chen chúc, căn bản là cực kỳ khó chịu.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lý Hộc Binh vội vàng lấy chiếc điện thoại mua với giá hơn ba nghìn ra nhìn, chợt thấy bên trong vang lên âm thanh: - Lý Hộc Binh, anh mau đến vị trí trung tâm, tôi nghe nói có Liêu An Như xuất hiện, nếu anh không lấy được tin thì đừng về nữa.
Giọng nói của tổng biên tập cực kỳ chói tai, nhưng lúc này Lý Hộc Binh lại cảm thấy nó rất dễ nghe. Hắn cười cười dùng giọng có vài phần thành tựu nói: - Tổng biên tập Lý, tôi đang ở vị trí trung tâm, anh yên tâm, tôi sẽ đảm bảo mình có vị trí tốt nhất.
- À, tiểu tử cậu làm rất tốt, quay về tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền lộ phí. Tổng biên tập dùng giọng vui vẻ nói, sau khi khuyến khích Lý Hộc Binh hai câu, lại dặn dò một câu: - Mức độ tiêu phí ở Ma Đô là rất cao, Tiểu Lý cậu còn trẻ, phải biết kiềm chế, quay về tôi sẽ ban thưởng.
Lý Hộc Binh nghe thấy như vậy mà thiếu chút nữa vui mừng điên cuồng, tổng biên tập Lý ngày thường keo kiệt nhưng bây giờ lại thoải mái như thế, căn bản là chi trả tiền lộ phí, còn có cả ban thưởng, đúng là hiếm có.
Khi Lý Hộc Binh đang xoa xoa tay định nói lời cảm ơn tổng biên tập, chợt nghe thấy bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ngay sau đó là một bài hát "Bên dòng nước" vang lên, giọng ca như một bàn tay nhỏ bé bóp chặt thần kinh của đám người trong đại sảnh.
Liêu An Như sẽ xuất hiện, Lý Hộc Binh thật sự kích động, lúc này hắn tràn đầy chờ mong. Hắn cảm thấy lần này tham dự triển lãm xe hơi thì Liêu An Như sẽ không ăn mặc bảo thủ như thường đấy chứ? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cảm thấy mình rất mâu thuẫn, hy vọng nữ thần ăn mặc thoải mái một chút, cũng hy vọng nữ thần trong trẻo lạnh lùng như cũ. Đồng thời hắn cũng có chút chờ mong với công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cảm thấy công ty này không giống bình thường, bỏ số tiền lớn thuê vị trí trung tâm, còn mời được cả một ngôi sao siêu cấp như Liêu An Như.
Lý Hộc Binh nghĩ như vậy mà thay đổi cái nhìn với công ty xe hơi Đông Hồng. Các đại sảnh triển lãm xe hơi khác đều mở nhạc nhẹ bình thường, nhưng nơi đây lại có phong cách riêng, căn bản dùng đàn dương cầm dùng để đệm nhạc, điều này cũng không giống người thường.
Đám người vừa rồi tỏ ra sôi trào chợt yên tĩnh lại, bên trong đại sảnh không vang lên tiếng động nào. Nhạc biến đổi, đồng hồ trên tường sắp vang lên tiếng chuông đã chỉ vị trí số mười, đám người hưng phấn bắt đầu đếm ngơợc: - Mười chín tám bảy sáu...Ba..Một!
Cuối cùng cảnh cửa trên vách cũng mở ra, Liêu An Như mặc váy dài đi ra trong bản nhạc "Hôn lẽ hoàng hôn!"
Năm tháng giống như không lưu lại chút dấu vết nào trên người Liêu An Như, nàng mặc váy dài căn bản như một tiên nữ, vừa không màng danh lợi vừa hài hòa trang nhã, gương mặt sáng bóng có vài phần thần bí. Nàng cười một tiếng như sao hôm trên trời, sáng rực chói mắt người đối diện.
Dưới ánh đèn lấp lóe, Liêu An Như căn bản tiến lên rất khoan thai, đám người đã hét lên: - An Như, An Như!
Tình cảnh này làm cho đại sảnh triển lãm xe hơi chợt sôi trào, Lý Hộc Binh cảm thấy một cảm giác thân thiết kỳ quái chợt sinh ra từ tận đáy lòng, giống như nơi đó là bầu trời bao la cực kỳ dịu dàng nhưng không kém mãnh liệt. Lúc này không gian bốn phía như mở rộng, giống như tất cả đang cuốn lấy hắn, sau đó lại đẩy hắn lên không, tiến đến vị trí cực hạn. Sự kích động và cảm giác khó miêu tả này căn bản là không nói nên lời.
Liêu An Như chậm rãi đi ra, nàng khẽ cười, vẫy tay với bốn phía, sau đó đứng lại rất thanh nhã. Cuối cùng nàng dùng tay khẽ cho ra một tư thế mời.
Khi Liêu An Như vung tay, cửa lại mở ra, một vật phẩm được phủ kín được đẩy ra ngoài.
- Thời tiết sao nóng như vậy? Lý Hộc Binh ném áo khoác vào ba lô rồi dùng giọng oán hận lẩm bẩm.
Lý Hộc Binh là một phóng viên, công tác quan trọng nhất của hắn chính là chạy đi tìm tin tức, những năm qua hắn luôn mẫn cảm với nhiều thông tin, thế cho nên mới có thể phát triển đến bây giờ. Bây giờ thị giác của mọi người càng thêm khó tính, không chỉ yêu cầu tin tức phải chuẩn, mới, sống động, thực tế, vì vậy mà phóng viên phải chạy như thỏ bốn chân, chỉ có chạy nhanh, đi sâu, mở rộng mới có thể làm tốt công tác của mình.
Nhưng Lý Hộc Binh căn bản cảm thấy hài lòng vì triển lãm xe hơi mùa xuân ở Ma Đô, vì đây là một nơi không thiếu mỹ nữ. Hắn không những được đến Ma Đô một chuyến, còn có thể tiếp xúc gần với những chiếc xe mà mình thích, tất nhiên còn được ngắm những người mẫu xe hơi xinh đẹp.
Vì tranh thủ cơ hội khó có được lần này mà Lý Hộc Binh căn bản đã phải mời chủ biên một bữa cơm, căn bản nói mãi mới có được cơ hội. Trước khi đến tổng biên tập có nói với hắn, vì chuyện mà có không ít đồng nghiệp hâm mộ ghen gét, làm cho hắn nhất định phải cho ra thành tích.
Lý Hộc Binh căn bản là cảm thấy có chút khó chịu về chuyện cho ra thành tích, vì đây là triển lãm xe hơi, nào có phải là thứ gì quá tốt? Có cái gì hay mà đào móc? Đám người đến đây không những muốn được xem các loại xe, còn mong muốn có cơ hội được tiếp cận gần với mỹ nữ người mẫu, căn bản chỉ là đám đàn ông dư thừa tinh lực mà thôi.
- Xoạch xoạch. Khi ánh đèn lóe lên, Lý Hộc Binh thấy một người anh em đồng nghiệp đang chụp ảnh hai cô gái xinh đẹp. Hắn căn bản có chút bội phục người đồng nghiệp như hổ đói của mình, bây giờ còn chưa mở cửa triển lãm xe hơi mà đối phương đã tiến vào trạng thái công tác rồi.
Người đến xem triển lãm xe hơi căn bản chỉ có một phần mười là đến với ý nghĩ mua xe, đa số mọi người đều đến vì đám người mẫu ở bên cạnh xe. Dù sao thì được ngắm mỹ nữ ở khoảng cách gần cũng là hưởng thụ khó có được, tất nhiên hưởng thụ này nên nói như thế nào, chỉ có đám đàn ông là thầm hiểu mà thôi.
- Này, có nghe nói gì không, lần này mới đến đại mỹ nữ, bạn học tôi là người tiếp đãi trong khách sạn, lần đầu tiên nhìn thấy những cô nàng kia thì trực tiếp choáng váng, thế là bị lãnh đạo mắng cho té tát.
- Thật không đấy? Như vậy thì quá tốt rồi, nhưng tôi có chút nghi ngờ về tính thưởng thức của người bạn này của anh.
- Được rồi, bạn học tôi cũng có vài phần ánh mắt tinh anh, vì khách sạn của bọn họ là năm sao, mỗi ngày đón nhiều mỹ nữ, tất nhiên ánh mắt phải cao vời. Theo lời của anh ấy thì những thứ mà mình đã tận tay sờ soạng còn lớn hơn so với anh thấy rất nhiều lần.
- Hì hì, sờ hình ảnh sao?
Đoạn thoái thoại của hai người đàn ông ở bên cạnh làm cho Lý Hộc Binh có chút vui vẻ, hắn quay đầu lơ đãng nhìn thoáng qua, chợt thấy đó là hai tên thanh niên, nụ cười trên mặt của bọn họ có chút hèn mọn bỉ ổi.
- Thanh niên bây giờ đúng là không ra gì, thật sự là sóng sau đè sóng trước, trực tiếp để sóng trước chết trên bờ cát. Lý Hộc Binh nghĩ đến câu nói này mà không khỏi thầm cảm thán sức mạnh của lời nói khoác lác.
Khi mọi người đang chờ đợi mòn mỏi, đột nhiên cửa mở ra, Lý Hộc Binh tuy có mang theo thẻ phóng viên thế nhưng vẫn khó thể nào thoát khỏi dòng người đang cuốn vào bên trong.
Lý Hộc Binh là người công tác được hai năm, cũng xem như là phóng viên có thâm niên, căn bản có nhiều kinh nghiệm hơn đồng nghiệp mới vào nghề. Hắn khoác máy ảnh lên cổ, vừa vào cửa đã chụp nhiều kiểu. Có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù sao thì thẻ nhớ trong máy ảnh cũng khá lớn, có thể chụp được rất nhiều.
- Ôi, chiếc Aston Martin này nhìn ngon đấy. Lý Hộc Binh lẩm bẩm một câu, sau đó đưa máy ảnh chĩa vào hai cô gái người mẫu xe hơi, liên tục bấm máy.
Đám mỹ nữ xe hơi đã sớm quen với ánh đén máy ảnh, thế cho nên cũng không tức giận, ngược lại còn cho ra những động tác cực kỳ quyến rũ, căn bản phối hợp khá ăn ý với người chụp.
Tuy dòng người rất đông thế nhưng Lý Hộc Binh ỷ vào bộ dạng thon gầy của mình mà vẫn có thể chui vào khắp mọi nơi, tất nhiên công tác quan trọng nhất của hắn là chụp ảnh người mẫu xe hơi.
- Anh bạn, anh nói xem vị trí trung tâm sẽ dành cho loại xe nào? Khi Lý Hộc Binh đang uống nước giải khát thì một người đàn ông trung niên đồng nghiệp chen đến trò chuyện.
- Khó thể nào nói chính xác được, nhưng căn bản không thiếu dòng xe sang, tôi cảm thấy ít nhất cũng phải có giá ba bốn chục triệu. Tôi cũng không biết khi lái chiếc xe như vậy sẽ có cảm nhận thế nào.
- Căn bản là rất khó nói, chỉ khi nào lái thử mới biết. Một người đàn ông mập mạp ở bên cạnh dùng giọng có chút chờ mong nói: - Tôi cũng muốn xem là mỹ nữ cấp bậc thế nào mới xứng với chiếc xe kia.
- Được rồi, đừng đứng đây nói mò. Lần trước tôi có tham gia một triển lãm xe hơi, kết quả là bị hãm hại, đám ông chủ hãng xe kia rõ ràng chơi trò lừa gạt, đặt một tên người mẫu nam đứng nơi đó, căn bản rất khó chịu.
- Ha ha, mau đi thôi, lát nữa không thể chen chân vào bây giờ. Lời đối thoại của hai người đàn ông đồng nghiệp làm cho Lý Hộc Binh giống như tìm được tri âm. Trước khi đến thì hắn căn bản đã xem qua quảng cáo, biết rõ đại sảnh trung ương là nơi rộng nhất, hơn nữa có đầy đủ công năng nhất. Mặc dù không biết xe đặt nơi đó phải tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng có lẽ là người bình thường khó thể nào mua được.
Khi Lý Hộc Binh đi vào đại sảnh thì lúc này bên trong đầy người, hắn cố gắng chen vào trong, nhưng đáng tiếc là nơi đó không có cái gì.
- Xe đẹp đâu? Mỹ nữ đâu? Lý Hộc Binh nhìn sàn nhà trống rỗng mà không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ nơi này quá đắt dỏ, không có người nào tiến vào chiếm lĩnh sao? Không đúng, các ông chủ đến tham gia triển lãm xe hơi đều là đại gia, ai mà không lắm tiền nhiều của? Bỏ một khoản tiền lớn để tham gia triển lãm xe hơi sẽ có thể tìm được sứt hút quảng cáo rất lớn, điều này là thứ mà ai cũng hiểu, thế nên phần lớn là tranh giành nhau vị trí tốt nhất.
Vậy thì chuyện gì xảy ra? Khi Lý Hộc Binh đang cảm thấy cực kỳ nghi hoặc thì hai tên đồng sự mập mạp lại trò chuyện với nhau.
- Công ty xe hơi Đông Hồng kia rốt cuộc muốn làm gì? Bỏ giá cao thuê vị trí trung tâm, thế nhưng lại cho chúng ta nhìn không khí sao? Khi hai người bạn đồng hành đang bực bội trò chuyện với nhau, chợt nghe thấy có người nói: - Các anh nói gì vậy, không được nói lung tung, không phải bên trên bảng đã ghi rõ ràng rồi sao, đến chín giờ mới đặt xe vào chỗ này.
- Hừ, đây không phải là ép người sao? Theo tư liệu quảng cáo thì có một vị khách quý thần bí đến làm người mẫu xe hơi, anh nói xem đó sẽ là nhân vật gì?
- Ai mà biết được, nhưng có thể thu hút được nhiều người đến đây chờ được xem, có lẽ phải có độ nặng mới được. Lý Hộc Binh nghe những lời bàn luận vang lên bên tai mà không khỏi nghĩ đến công ty xe hơi Đông Hồng. Đây là một xí nghiệp thuộc tỉnh Nam Giang, trước kia hắn từng xem qua tạp chí Nam Giang, hình như công ty này đang xuống dốc, cănb bản không phát triển như xưa.
Với danh tiếng của công ty xe hơi Đông Hồng, vì sao lại chiếm được vị trí trung tâm này? Phải biết rằng có nhiều công ty vì triển lãm xe hơi mà không tiếc bỏ ra số tiền lớn, nhưng công ty xe hơi Đông Hồng này có địa vị gì mà đánh bại được đám đối thủ nhà giàu kia?
"Hừ, đợi thì đợi, rõ ràng là đám người này cố tỏ ra thần bí!" Lý Hộc Binh nghĩ đến mục đích đến tham gia triển lãm xe hơi lần này thì chợt nghĩ như vậy, hắn cầm lấy máy ảnh, liên tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Xe đẹp, mỹ nữ, ánh đèn lóe lên liên tục, nhiều ảnh được lưu giữ lại trong máy của Lý Hộc Binh, hắn sẽ không bao giờ chịu xóa nó đi, vì đây là bảo bối mà hắn chờ từ lâu mới đến lượt mình.
Lý Hộc Binh có chút mệt mỏi, hắn dựa vào tường uống một hớp nước. Khi hắn đang uống nước thì chợt thấy có nhiều người đi về phía trung tâm triển lãm xe hơi như thủy triều. Hắn nhìn thấy bộ dạng thất thố của bọn họ, thế là thầm cảm thấy buồn bực, không hiểu có chuyện gì xảy ra?
- Anh bạn, các anh vào đó làm gi? Lý Hộc Binh kéo tay một người đồng sự rồi khẽ hỏi.
Người đồng sự này tỏ ra mất kiên nhẫn, hắn liếc mắt nhìn Lý Hộc Binh, sau đó dùng giọng bất mãn nói: - Này, anh mau buông tay tôi ra, lát nữa không vào được thì sao chụp được ảnh của Liêu An Như?
Liêu An Như? Là nữ thần ca nhạc Liêu An Như? Lý Hộc Binh chợt cảm thấy đầu nổ ầm lên, thiếu chút nữa thì chết ngất. Phải biết rằng một người nghe nhạc của Liêu An Như từ thời năm hai đại học như hắn là một fan trung thành như thế nào, mựac dù bây giờ Liêu An Như xuất bản rất nhiều đĩa, thế nhưng hắn vẫn giữ lại những bản chính năm xưa của mình.
Có vài lần hắn đến những show biểu diễn của Liêu An Như, thế nhưng căn bản không có cơ hội phỏng vấn, điều này làm cho Lý Hộc Binh cảm thấy nguyện vọng tiếp cận Liêu An Như càng thêm bức thiết. Hắn ngây người giây lát, sau đó chạy về phía trung tâm đại sảnh như tên rời cung.
Đáng tiếc là khi Lý Hộc Binh chạy đến khu trung tâm thì người xem đã vây chặt như nêm. Hắn lợi dụng dáng người nhỏ gọn linh hoạt của mình để cố gắng chen chúc về phía trước, nhưng nguyện vọng của hắn căn bản là thất bại. Hắn đứng nghe đám người lớn tiếng kêu gào tên của Liêu An Như, hắn cảm thấy mình căn bản là quá bất lực.
Sau khi khó khăn chen vào trong, Lý Hộc Binh cuối cùng cũng thấy được vị trí trung tâm, nhưng trên đài cũng không có hình bóng của Liêu An Như, chỉ là một bức hoành phi, "Mười giờ sẽ được gặp An Như!"
Lý Hộc Binh liên tục nhìn đồng hồ trên tay, tuy lúc này con số điện tử liên tục lóe lên, thế nhưng hắn lại cảm thấy đồng hồ giống như bị hư rồi.
Lý Hộc Binh cảm thấy từ khi mình nhìn thấy tấm biểu ngữ trên đài đến bây giờ đã là khá lâu rồi, thế nhưng đồng hồ lại mới chạy được mười phút, điều này làm cho hắn mất lòng tin với đồng hồ của mình.
Lý Hộc Binh thầm lo lắng suy nghĩ, lúc này càng có không biết bao nhiêu người tuôn vào đại sảnh, nhưng người càng đến nhiều thì càng chen chúc, căn bản là cực kỳ khó chịu.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lý Hộc Binh vội vàng lấy chiếc điện thoại mua với giá hơn ba nghìn ra nhìn, chợt thấy bên trong vang lên âm thanh: - Lý Hộc Binh, anh mau đến vị trí trung tâm, tôi nghe nói có Liêu An Như xuất hiện, nếu anh không lấy được tin thì đừng về nữa.
Giọng nói của tổng biên tập cực kỳ chói tai, nhưng lúc này Lý Hộc Binh lại cảm thấy nó rất dễ nghe. Hắn cười cười dùng giọng có vài phần thành tựu nói: - Tổng biên tập Lý, tôi đang ở vị trí trung tâm, anh yên tâm, tôi sẽ đảm bảo mình có vị trí tốt nhất.
- À, tiểu tử cậu làm rất tốt, quay về tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền lộ phí. Tổng biên tập dùng giọng vui vẻ nói, sau khi khuyến khích Lý Hộc Binh hai câu, lại dặn dò một câu: - Mức độ tiêu phí ở Ma Đô là rất cao, Tiểu Lý cậu còn trẻ, phải biết kiềm chế, quay về tôi sẽ ban thưởng.
Lý Hộc Binh nghe thấy như vậy mà thiếu chút nữa vui mừng điên cuồng, tổng biên tập Lý ngày thường keo kiệt nhưng bây giờ lại thoải mái như thế, căn bản là chi trả tiền lộ phí, còn có cả ban thưởng, đúng là hiếm có.
Khi Lý Hộc Binh đang xoa xoa tay định nói lời cảm ơn tổng biên tập, chợt nghe thấy bốn phía cực kỳ yên tĩnh, ngay sau đó là một bài hát "Bên dòng nước" vang lên, giọng ca như một bàn tay nhỏ bé bóp chặt thần kinh của đám người trong đại sảnh.
Liêu An Như sẽ xuất hiện, Lý Hộc Binh thật sự kích động, lúc này hắn tràn đầy chờ mong. Hắn cảm thấy lần này tham dự triển lãm xe hơi thì Liêu An Như sẽ không ăn mặc bảo thủ như thường đấy chứ? Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cảm thấy mình rất mâu thuẫn, hy vọng nữ thần ăn mặc thoải mái một chút, cũng hy vọng nữ thần trong trẻo lạnh lùng như cũ. Đồng thời hắn cũng có chút chờ mong với công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cảm thấy công ty này không giống bình thường, bỏ số tiền lớn thuê vị trí trung tâm, còn mời được cả một ngôi sao siêu cấp như Liêu An Như.
Lý Hộc Binh nghĩ như vậy mà thay đổi cái nhìn với công ty xe hơi Đông Hồng. Các đại sảnh triển lãm xe hơi khác đều mở nhạc nhẹ bình thường, nhưng nơi đây lại có phong cách riêng, căn bản dùng đàn dương cầm dùng để đệm nhạc, điều này cũng không giống người thường.
Đám người vừa rồi tỏ ra sôi trào chợt yên tĩnh lại, bên trong đại sảnh không vang lên tiếng động nào. Nhạc biến đổi, đồng hồ trên tường sắp vang lên tiếng chuông đã chỉ vị trí số mười, đám người hưng phấn bắt đầu đếm ngơợc: - Mười chín tám bảy sáu...Ba..Một!
Cuối cùng cảnh cửa trên vách cũng mở ra, Liêu An Như mặc váy dài đi ra trong bản nhạc "Hôn lẽ hoàng hôn!"
Năm tháng giống như không lưu lại chút dấu vết nào trên người Liêu An Như, nàng mặc váy dài căn bản như một tiên nữ, vừa không màng danh lợi vừa hài hòa trang nhã, gương mặt sáng bóng có vài phần thần bí. Nàng cười một tiếng như sao hôm trên trời, sáng rực chói mắt người đối diện.
Dưới ánh đèn lấp lóe, Liêu An Như căn bản tiến lên rất khoan thai, đám người đã hét lên: - An Như, An Như!
Tình cảnh này làm cho đại sảnh triển lãm xe hơi chợt sôi trào, Lý Hộc Binh cảm thấy một cảm giác thân thiết kỳ quái chợt sinh ra từ tận đáy lòng, giống như nơi đó là bầu trời bao la cực kỳ dịu dàng nhưng không kém mãnh liệt. Lúc này không gian bốn phía như mở rộng, giống như tất cả đang cuốn lấy hắn, sau đó lại đẩy hắn lên không, tiến đến vị trí cực hạn. Sự kích động và cảm giác khó miêu tả này căn bản là không nói nên lời.
Liêu An Như chậm rãi đi ra, nàng khẽ cười, vẫy tay với bốn phía, sau đó đứng lại rất thanh nhã. Cuối cùng nàng dùng tay khẽ cho ra một tư thế mời.
Khi Liêu An Như vung tay, cửa lại mở ra, một vật phẩm được phủ kín được đẩy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.