Chương 1402: Bàn tay che không được trời.
Bảo Thạch Tiêu
07/07/2015
- Bí thư Thích, vị đồng chí công an này muốn đưa Tiểu Vương đi hỗ trợ điều tra, cậu ấy là người thân của tôi, hôm qua vừa đến thăm tôi.
Ông Lý vừa đi về phía Thích Phúc Lai vừa lớn tiếng nói.
Thích Phúc Lai nhìn Lý lão gia tử mà khẽ cau mày, sau đó tươi cười nói:
- Ngài đừng nên quá sốt ruột, chúng ta nên tin tưởng lực lượng công an. Tôi tin tưởng các đồng chí công an sẽ phá án chuyên chú, tuyệt đối không buông tha cho người xấu, cũng sẽ không làm oan uổng người tốt.
Thích Phúc Lai nói, sau đó nhìn thoáng qua đội trưởng Lý theo bàn tay của ông Lý. Lúc này đội trưởng Lý nhanh chóng đứng thật thẳng người:
- Bí thư Thích, tôi là Lý Thần Phi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ xin báo danh với ngài. Vị đồng chí này có nói ngày hôm qua tận mắt thấy một vụ ẩu đả, thế cho nên chúng tôi mời anh ấy đi hỗ trợ điều tra.
Với cấp bậc của Lý Thần Phi thì nào tiếp xúc được với Thích Phúc Lai, bây giờ hắn có cơ hội, thế cho nên cũng không thể bỏ qua được.
Nếu như Lý Thần Phi có được sự tán thưởng của Thích Phúc Lai, như vậy hắn sẽ bớt đi phấn đấu vài chục năm. Hắn nhìn Thích Phúc Lai, gương mặt và ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Thích Phúc Lai gật đầu nói:
- Anh nên phá án theo nếp, nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
Thích Phúc Lai nói rồi quay sang Vương Tử Quân ở bên cạnh Lý Thần Phi:
- Phối hợp với công an là nghĩa vụ của từng công dân...
Thích Phúc Lai nói với Vương Tử Quân, hắn chỉ coi đây là một biểu hiện ra vẻ mà thôi. Nhưng khi hắn thấy rõ gương mặt của Vương Tử Quân, hắn thật sự không nói nên lời. Hắn dù thế nào cũng không ngờ lại gặp Vương Tử Quân ở chỗ này.
Thích Phúc Lai thật sự căm hận từ tận đáy lòng với Vương Tử Quân, nếu như không phải vì Vương Tử Quân, chỉ sợ hắn đã tiến lê một bước. Nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn không thể không tỏ ra cục kỳ tôn kính.
Chẳng những Vương Tử Quân là người có chức vụ cao hơn Thích Phúc Lai, hơn nữa khi mà thế cục Nam Giang liên tục biến đổi, vị trí của Vương Tử Quân càng là thứ mà hắn khó thể so sánh được. Lúc này thậm chí đã có người đặt Vương Tử Quân song song với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Tuy đặt song song với hai vị lãnh đạo tỉnh ủy chỉ là câu nói chọc cười, thế nhưng Thích Phúc Lai biết lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân, thế cho nên không dám xem thường. Hắn biết rõ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không nên đắc tội, nếu người ta lại vung chân ngáng đường, chỉ sợ kết quả của Thích Phúc Lai là cực kỳ không hay.
Khi Thích Phúc Lai chuẩn bị chào hỏi Vương Tử Quân, thư ký từ phía sau đã tiến lên. Viên thư ký đặt điện thoại vào trong tay Thích Phúc Lai, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư, là điện thoại của chủ tịch Chử.
Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Thích Phúc Lai, là chỗ dựa của hắn, trước nay chủ tịch Chử Vận Phong có phân phó gì thì hắn luôn cực kỳ thận trọng và nhanh chóng xử lý. Lúc này nghe nói đó là điện thoại của Chử Vận Phong, hắn cũng bất chấp kinh hãi trong lòng mà nghe điện thoại.
- Anh làm gì vậy? Trưởng phòng Vương sao lại phải đến hỗ trợ cục công an điều tra phá án? Anh...Anh công tác ở thành phố Lâm Hồ như thế nào?
Thích Phúc Lai vừa đặt điện thoại bên tai thì bên trong đã vang lên giọng nói như pháo nổ của Chử Vận Phong.
Thích Phúc Lai biết rõ tính cách của Chử Vận Phong, hắn biết lúc này chủ tịch đang rất nổi giận. Hắn vội vàng giải thích:
- Chủ tịch, tôi...Tôi vừa gặp trưởng phòng Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt vụ này, sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi nghe nói Thích Phúc Lai đã gặp mặt Vương Tử Quân thì giọng điệu của Chử Vận Phong bình tĩnh lại, lão nói một câu xử lý cho tốt vụ này, sau đó cúp điện thoại.
Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nở nụ cười với Vương Tử Quân, vô tình hắn không biết nói sao cho phải. Lý Thần Phi đứng đối diện với Thích Phúc Lai, lúc này hắn thấy vẻ mặt lãnh đạo biến đổi, thế là không khỏi cảm thấy sốt ruột vì phương diện muốn tạo ra hình tượng tốt trong mắt lãnh đạo.
- Trưởng phòng Vương, hoan nghênh...Chào mừng ngài đến thành phố Lâm Hồ.
Thích Phúc Lai do dự một chút, sau đó nhanh chóng tiến đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó khẽ vươn hai tay ra dùng giọng nhiệt tình nói.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thị ủy căn bản là thần thánh trong mắt dân thường, bình tường chỉ dùng một tay để bắt tay với người khác, hơn nữa còn làm cho người được bắt tay sinh ra cảm giác bàn tay của lãnh đạo mềm như bún, không có lực.
Lúc nàyy Thích Phúc Lai vươn hai tay với Vương Tử Quân, động tác này làm cho đám người chung quanh chợt sợ ngây người. Vài viên lãnh đạo thị ủy đi theo bên cạnh nghe Thích Phúc Lai xưng hô với người kia là Vương Tử Quân, bọn họ cũng ý thức được thân phận của Vương Tử Quân.
Lúc này vẻ mặt đám người là cực kỳ ngưng trọng. Vụ hỏa hoạn lần này căn bản không là gì tốt, nhưng lại trùng hợp có liên quan đến Vương Tử Quân, hơn nữa Lý Thần Phi kia lại muốn đưa trưởng phòng Vương đi hỗ trợ điều tra.
"Đây rõ ràng là chán sống rồi!"
Đám người cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, thế là đưa mắt nhìn Thích Phúc Lai, bức thiết hy vọng bí thư Thích có thể gặp dữ hóa lành.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Thích Phúc Lai lại đến kịp thời như vậy. Vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Chử Vận Phong là vì có chút tức giận, lại không ngờ sự việc vừa lắng xuống thì Thích Phúc Lai đã xuất hiện trước mặt mình như Tào Tháo.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn trầm ngâm gây lát rồi bắt tay với Thích Phúc Lai, lại nói:
- Chào bí thư Thích.
Ai cũng thấy gương mặt Vương Tử Quân rất lạnh nhạt, rõ ràng là đang rất mất hứng. Lúc này thành phố Lâm Hồ sinh chuyện, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy Vương Tử Quân không ném cho Thích Phúc Lai gương mặt tốt đẹp.
Lúc này Thích Phúc Lai đã bình tĩnh lại, hắn mặc dù cực kỳ kinh hãi vì Vương Tử Quân xuất hiện ở nơi này, nhưng sự việc đã diễn ra, hắn cũng không nên buồn bã tự trách mình, chù yếu là tìm biện pháp giải quyết vấn đề này.
Vương Tử Quân không mời mà đến thành phố Lâm Hồ, tuy người này quyền cao chức trọng ở Nam Giang thế nhưng Thích Phúc Lai vẫn cảm thấy mình không nên sợ hãi.
Thích Phúc Lai nhìn qua bốn phía, sau đó hắn khẽ nói:
- Trưởng phòng Vương, lúc này xảy ra tình huống như vậy rõ ràng là Lâm Hồ chúng tôi không làm tốt công tác của mình, kính mong ngài phê bình nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhìn Thích Phúc Lai, gương mặt không có vấn đề, hắn chợt nói:
- Tôi đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải là vì kiểm tra công tác, tôi đến thăm một người thân, nhưng không ngợ lại gặp phải chuyện này, thật sự khó tránh.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi nói
- Đồng chí này vừa rồi yêu cầu tôi đi hỗ trợ điều tra, tôi thấy không bằng nên đi ngay luôn thôi.
Ông Lý vừa đi về phía Thích Phúc Lai vừa lớn tiếng nói.
Thích Phúc Lai nhìn Lý lão gia tử mà khẽ cau mày, sau đó tươi cười nói:
- Ngài đừng nên quá sốt ruột, chúng ta nên tin tưởng lực lượng công an. Tôi tin tưởng các đồng chí công an sẽ phá án chuyên chú, tuyệt đối không buông tha cho người xấu, cũng sẽ không làm oan uổng người tốt.
Thích Phúc Lai nói, sau đó nhìn thoáng qua đội trưởng Lý theo bàn tay của ông Lý. Lúc này đội trưởng Lý nhanh chóng đứng thật thẳng người:
- Bí thư Thích, tôi là Lý Thần Phi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Lâm Hồ xin báo danh với ngài. Vị đồng chí này có nói ngày hôm qua tận mắt thấy một vụ ẩu đả, thế cho nên chúng tôi mời anh ấy đi hỗ trợ điều tra.
Với cấp bậc của Lý Thần Phi thì nào tiếp xúc được với Thích Phúc Lai, bây giờ hắn có cơ hội, thế cho nên cũng không thể bỏ qua được.
Nếu như Lý Thần Phi có được sự tán thưởng của Thích Phúc Lai, như vậy hắn sẽ bớt đi phấn đấu vài chục năm. Hắn nhìn Thích Phúc Lai, gương mặt và ánh mắt đầy vẻ chờ mong.
Thích Phúc Lai gật đầu nói:
- Anh nên phá án theo nếp, nhất định phải điều tra cho rõ ràng.
Thích Phúc Lai nói rồi quay sang Vương Tử Quân ở bên cạnh Lý Thần Phi:
- Phối hợp với công an là nghĩa vụ của từng công dân...
Thích Phúc Lai nói với Vương Tử Quân, hắn chỉ coi đây là một biểu hiện ra vẻ mà thôi. Nhưng khi hắn thấy rõ gương mặt của Vương Tử Quân, hắn thật sự không nói nên lời. Hắn dù thế nào cũng không ngờ lại gặp Vương Tử Quân ở chỗ này.
Thích Phúc Lai thật sự căm hận từ tận đáy lòng với Vương Tử Quân, nếu như không phải vì Vương Tử Quân, chỉ sợ hắn đã tiến lê một bước. Nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn không thể không tỏ ra cục kỳ tôn kính.
Chẳng những Vương Tử Quân là người có chức vụ cao hơn Thích Phúc Lai, hơn nữa khi mà thế cục Nam Giang liên tục biến đổi, vị trí của Vương Tử Quân càng là thứ mà hắn khó thể so sánh được. Lúc này thậm chí đã có người đặt Vương Tử Quân song song với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Tuy đặt song song với hai vị lãnh đạo tỉnh ủy chỉ là câu nói chọc cười, thế nhưng Thích Phúc Lai biết lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân, thế cho nên không dám xem thường. Hắn biết rõ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không nên đắc tội, nếu người ta lại vung chân ngáng đường, chỉ sợ kết quả của Thích Phúc Lai là cực kỳ không hay.
Khi Thích Phúc Lai chuẩn bị chào hỏi Vương Tử Quân, thư ký từ phía sau đã tiến lên. Viên thư ký đặt điện thoại vào trong tay Thích Phúc Lai, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư, là điện thoại của chủ tịch Chử.
Chử Vận Phong là lão lãnh đạo của Thích Phúc Lai, là chỗ dựa của hắn, trước nay chủ tịch Chử Vận Phong có phân phó gì thì hắn luôn cực kỳ thận trọng và nhanh chóng xử lý. Lúc này nghe nói đó là điện thoại của Chử Vận Phong, hắn cũng bất chấp kinh hãi trong lòng mà nghe điện thoại.
- Anh làm gì vậy? Trưởng phòng Vương sao lại phải đến hỗ trợ cục công an điều tra phá án? Anh...Anh công tác ở thành phố Lâm Hồ như thế nào?
Thích Phúc Lai vừa đặt điện thoại bên tai thì bên trong đã vang lên giọng nói như pháo nổ của Chử Vận Phong.
Thích Phúc Lai biết rõ tính cách của Chử Vận Phong, hắn biết lúc này chủ tịch đang rất nổi giận. Hắn vội vàng giải thích:
- Chủ tịch, tôi...Tôi vừa gặp trưởng phòng Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt vụ này, sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi nghe nói Thích Phúc Lai đã gặp mặt Vương Tử Quân thì giọng điệu của Chử Vận Phong bình tĩnh lại, lão nói một câu xử lý cho tốt vụ này, sau đó cúp điện thoại.
Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nở nụ cười với Vương Tử Quân, vô tình hắn không biết nói sao cho phải. Lý Thần Phi đứng đối diện với Thích Phúc Lai, lúc này hắn thấy vẻ mặt lãnh đạo biến đổi, thế là không khỏi cảm thấy sốt ruột vì phương diện muốn tạo ra hình tượng tốt trong mắt lãnh đạo.
- Trưởng phòng Vương, hoan nghênh...Chào mừng ngài đến thành phố Lâm Hồ.
Thích Phúc Lai do dự một chút, sau đó nhanh chóng tiến đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó khẽ vươn hai tay ra dùng giọng nhiệt tình nói.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thị ủy căn bản là thần thánh trong mắt dân thường, bình tường chỉ dùng một tay để bắt tay với người khác, hơn nữa còn làm cho người được bắt tay sinh ra cảm giác bàn tay của lãnh đạo mềm như bún, không có lực.
Lúc nàyy Thích Phúc Lai vươn hai tay với Vương Tử Quân, động tác này làm cho đám người chung quanh chợt sợ ngây người. Vài viên lãnh đạo thị ủy đi theo bên cạnh nghe Thích Phúc Lai xưng hô với người kia là Vương Tử Quân, bọn họ cũng ý thức được thân phận của Vương Tử Quân.
Lúc này vẻ mặt đám người là cực kỳ ngưng trọng. Vụ hỏa hoạn lần này căn bản không là gì tốt, nhưng lại trùng hợp có liên quan đến Vương Tử Quân, hơn nữa Lý Thần Phi kia lại muốn đưa trưởng phòng Vương đi hỗ trợ điều tra.
"Đây rõ ràng là chán sống rồi!"
Đám người cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, thế là đưa mắt nhìn Thích Phúc Lai, bức thiết hy vọng bí thư Thích có thể gặp dữ hóa lành.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Thích Phúc Lai lại đến kịp thời như vậy. Vừa rồi hắn gọi điện thoại cho Chử Vận Phong là vì có chút tức giận, lại không ngờ sự việc vừa lắng xuống thì Thích Phúc Lai đã xuất hiện trước mặt mình như Tào Tháo.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn trầm ngâm gây lát rồi bắt tay với Thích Phúc Lai, lại nói:
- Chào bí thư Thích.
Ai cũng thấy gương mặt Vương Tử Quân rất lạnh nhạt, rõ ràng là đang rất mất hứng. Lúc này thành phố Lâm Hồ sinh chuyện, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy Vương Tử Quân không ném cho Thích Phúc Lai gương mặt tốt đẹp.
Lúc này Thích Phúc Lai đã bình tĩnh lại, hắn mặc dù cực kỳ kinh hãi vì Vương Tử Quân xuất hiện ở nơi này, nhưng sự việc đã diễn ra, hắn cũng không nên buồn bã tự trách mình, chù yếu là tìm biện pháp giải quyết vấn đề này.
Vương Tử Quân không mời mà đến thành phố Lâm Hồ, tuy người này quyền cao chức trọng ở Nam Giang thế nhưng Thích Phúc Lai vẫn cảm thấy mình không nên sợ hãi.
Thích Phúc Lai nhìn qua bốn phía, sau đó hắn khẽ nói:
- Trưởng phòng Vương, lúc này xảy ra tình huống như vậy rõ ràng là Lâm Hồ chúng tôi không làm tốt công tác của mình, kính mong ngài phê bình nhiều hơn.
Vương Tử Quân nhìn Thích Phúc Lai, gương mặt không có vấn đề, hắn chợt nói:
- Tôi đến thành phố Lâm Hồ cũng không phải là vì kiểm tra công tác, tôi đến thăm một người thân, nhưng không ngợ lại gặp phải chuyện này, thật sự khó tránh.
Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn thoáng qua Lý Thần Phi rồi nói
- Đồng chí này vừa rồi yêu cầu tôi đi hỗ trợ điều tra, tôi thấy không bằng nên đi ngay luôn thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.