Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1422: Bí thư, anh nghĩ quá nhiều rồi

Bảo Thạch Tiêu

14/07/2015

Khuất Chấn Hưng biết rõ ai gọi điện thoại đến, bây giờ lãnh đạo gọi Vương Tử Quân gặp mặt, càng làm hắn thay đổi cái nhìn với trưởng phòng Vương.

Vương Tử Quân đi vào trong phòng nghỉ tạm thời của Diệp Thừa Dân, trong phòng ngoài Diệp Thừa Dân còn có hai người Chử Vận Phong và Hoắc Quang Lĩnh. Hai người kia giống như cảm nhận được sự việc không tầm thường, thế cho nên cả hai ngồi yên trên vị trí của mình, cũng không mở miệng.

- Tôi thông báo với mọi người một việc, trải qua sự cố gắng trên phương diện ngoại giao, Vạn Dương Hòa đã bị dẫn độ về nước. Người này đã khai nhận hành vi phạm tội của mình, lần này sở dĩ xảy ra sự cố phóng hỏa là do hắn có mưu đồ, nhưng sở dĩ làm như vậy là vì hoàn thành nhiệm vụ của Thích Phúc Lai. Nếu như không phải Thích Phúc Lai quá thúc giục đẩy mạnh tiến độ hạng mục tòa nhà Đế Hanh, hắn cũng không liều mạng như vậy. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì thở dài một hơi nói tiếp: - Vạn Dương Hòa có băng ghi âm lời nói của Thích Phúc Lai yêu cầu nhanh chóng thúc đẩy hạng mục tòa nhà Đế Hanh, thượng cấp cực kỳ tức giận với chuyện này, yêu cầu tỉnh ủy chúng ta xử lý nghiêm túc.

Bầu không khí trong phòng họp rất trầm mặc, Chử Vận Phong chậm rãi ngẩng đầu lên nói: - Hành vi của Thích Phúc Lai có phải làm trái pháp luật không?

Chử Vận Phong nói những lời này chủ yếu là cho Hoắc Quang Lĩnh ở bên cạnh nghe.

Hoắc Quang Lĩnh cầm lấy sổ tay, hắn trầm ngâm một lúc rồi mới nói: - Thích Phúc Lai tuy đốc xúc xây dựng tòa nhà Đế Hanh nhưng cũng không cho phép Vạn Dương Hòa cho ra những thủ đoạn trái pháp luật, thế cho nên cũng không phạm luật.

Hoắc Quang Lĩnh nói đến đây rồi trầm ngâm giây lát, sau đó tiếp tục: - Nhưng vì anh ta bức bách mà Vạn Dương Hòa mới làm liều, thế cho nên tôi cho rằng chuyện này nên xử lý theo trình tự tổ chức thì hay hơn.

Hoắc Quang Lĩnh đề nghị đã đổ sự việc lên người Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiếp nhận ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phải có xử phạt rõ ràng, tôi vẫn cho rằng Thích Phúc Lai nên nhận lỗi từ chức.

Nếu như trước khi Diệp Thừa Dân nói rõ sự việc này, đề nghị của Vương Tử Quân sẽ bị Chử Vận Phong kịch liệt phản đối. Nhưng bây giờ Chử Vận Phong chỉ trầm mặt ngồi bên kia, căn bản không nói một lời.

Thích Phúc Lai nhìn cánh cửa chính đóng chặt mà thật sự rất có tâm tư hướng đến. Thực tế phòng họp nhỏ kia là lãnh địa của hắn, hắn cực kỳ có quyền lực ở bên trong phòng.

Thế nhưng bây giờ khi cánh cửa phòng chậm rãi đóng lại, Thích Phúc Lai cảm thấy mình và hội nghị bên trong giống như hai thế giới. Từ tận đáy lòng hắn thật sự rất bức thiết cầu tiến, rất muốn đi vào bên trong.

Sau khi sự việc rõ ràng, hai ba năm sau Thích Phúc Lai nhất định phải tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy, chính mình phải quang minh tiến vào trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy.

Thích Phúc Lai nghĩ đến hội nghị thường ủy, hắn không khỏi suy đoán nội dung của nó. Có thể làm cho Diệp Thừa Dân vội vàng tổ chức hội nghị thường ủy, chắc chắn sẽ là sự việc gì đó rất bức thiết, hoặc là bí thư Diệp có sự bất mãn cao độ với hành vi của người nào đó vào ngày hôm nay.

Diệp Thừa Dân tổ chức hội nghị thường ủy quá vội vàng nhanh chóng, chính Thích Phúc Lai phải nghe được chút tin đồn mới phải, nếu không phải sự việc khẩn cấp thì chỉ còn một nguyên nhân khác. Nếu bí thư và chủ tịch tỉnh đều không ưu Vương Tử Quân, như vậy không gian sinh tồn của Vương Tử Quân ở Nam Giang đã không còn bao nhiêu.

Vương Tử Quân nếu có thể nhanh chóng rời đi, chính Thích Phúc Lai tiếp nhận vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, như vậy là lựa chọn không tệ.

Cổ nhân nói trong phúc có họa trong họa có phúc, những lời này căn bản không lừa người. Lúc này mình giống như gặp chuyện không may, thế nhưng biết đâu đây sẽ là một cơ sở tốt cho Thích Phúc Lai tiến lên trong tương lai?

Khi Thích Phúc Lai lóe lên ý nghĩ như vậy thì Trần Kiến Dương nhanh chóng đi đến: - Bí thư, có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi không?

- Không cần, nơi này rất tốt rồi, nếu bên trong có chuyện gì thì tôi cũng dễ dàng phối hợp.

Trần Kiến Dương thấy Thích Phúc Lai quá kiên quyết, hắn cũng không khuyên bảo nhiều. Dù sao thì Thích Phúc Lai cũng là lãnh đạo của hắn, hắn không dám đi ngược lại ý chí của lãnh đạo.

Thích Phúc Lai lấy ra hai phần văn kiện trong cặp, hắn định xem cho xong. Nhưng hắn không ngờ khi mà mình mới xem được hai phần ba văn kiện thì cánh cửa đóng chặt đã được mở ra.

Thích Phúc Lai nhìn Đào Nhất Hành xuất hiện, hắn không khỏi nở nụ cười sáng lạn, sau đó nhanh chóng tiên lên nghênh đón: - Thư ký trưởng, lãnh đạo có gì cần phân phó sao?

Đào Nhất Hành khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào mà đi vào trong cánh cửa đang mở. Điều này làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng khi hắn bình tĩnh lại thì Vương Tử Quân và Hoắc Quang Lĩnh sóng vai nhau đi ra.

Mới đó mà đã xong rồi sao? Thích Phúc Lai không khỏi cảm thấy tin tưởng vào phán đoán của mình, có lẽ bí thư Diệp đã tiến hành phê bình người cứ níu giữ ân oán mà không chú ý đại cục một trận nên thân, sau đó tuyên bố tan họp.



Vì một người mà phải tổ chức hội nghị thường ủy, đây căn bản không phải là chuyện nhỏ nhặt, ảnh hưởng rất lớn đến thể diện của cán bộ.

Thích Phúc Lai thầm cảm khái, ánh mắt tiếp tục nhìn qua, thấy người nào đi ra khỏi phòng cũng mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"À, có lẽ là bị lãnh đạo mắng, nếu không thì sao có bộ dạng khó chịu như thế này?" Khi Thích Phúc Lai đang cảm thấy rất vui sướng thì thấy Vương Tử Quân đi về phía mình.

- Bí thư Thích, hai chúng ta tìm một chỗ trò chuyện một lát. Giọng nói của Vương Tử Quân chợt vang lên bên tai.

Vương Tử Quân muốn trò chuyện với mình? Thích Phúc Lai nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, đầu tiên hắn nghĩ rằng bí thư Diệp đã làm tốt công tác ép Vương Tử Quân phải xin lỗi mình ở sự kiện này.

Nếu không thì hai người đã rạch mặt nhau, bây giờ tìm mình làm gì? Thích Phúc Lai thầm nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, mời ngài.

Sau khi cùng Vương Tử Quân đi đến một gian phòng, Thích Phúc Lai chợt cảm thấy có hơi run rẩy. Hắn run rẩy cũng không phải sợ hãi, mà chính là quá hưng phấn.

Chính mình bây giờ nên biểu hiện rộng lượng một chút, dù sao thì chuyện này sẽ truyền đi rất xa. Chính mình càng rộng lượng thì người ta càng thấy Vương Tử Quân quá hẹp hòi, cố gắng vì chuyện nhỏ nhặt mà trả thù cá nhân, làm cho đối phương càng khó xuống đài.

Thích Phúc Lai nhìn Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông đối diện mình, hắn càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình. Hắn quen làm lãnh đạo, hắn biết rõ phương thức lãnh đạo nói chuyện với hạ cấp. Vương Tử Quân không có quá nhiều tình cảm với mình, bây giờ đối phương chọn phương thức trò chuyện ngang hàng, rõ ràng là muốn thỏa hiệp.

Sau khi nhân viên công tác đưa trà đến, trong phòng chỉ còn lại Thích Phúc Lai và Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, cũng không nói gì mà nhìn vào Thích Phúc Lai.

Vương Tử Quân do dự sao? Thích Phúc Lai cảm thấy Vương Tử Quân đang không biết phải làm sao để mở miệng nói lời xin lỗi với mình. Hắn thầm nghĩ Vương Tử Quân anh cũng có ngày hôm nay sao? Nhưng hắn lại cố gắng tỏ ra tiêu sái nói: - Trưởng phòng Vương, điều này...Ha ha, chúng ta không phải là người ngoài, sự việc hôm nay nên cho qua, ngài không cần nghiêm túc như vậy.

Tuy thật lòng thì Thích Phúc Lai rất muốn chơi trò phát tiết ân oán với Vương Tử Quân, thế nhưng vị trí của hắn và Vương Tử Quân lại quá rõ ràng, hắn chỉ là cấp dưới mà thôi. Hắn dù sao cũng phải biểu hiện cho tốt, ai bảo vị trí của hắn là cấp dưới của Vương Tử Quân?

Vừa rồi Vương Tử Quân sở dĩ có chút do dự cũng là vì hắn chưa suy nghĩ từ ngữ cho hợp lý. Tuy hắn cũng không biết Thích Phúc Lai tự nhận lỗi từ chức thì có cái gì thương tiếc, nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức, có đôi khi lời nói cũng cần phải ẩn giấu một chút.

Lúc này Thích Phúc Lai lên tiếng làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ. Hắn là người thông minh, hắn hiểu Thích Phúc Lai đưa sự việc đặt lên phương diện nào. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Thích Phúc Lai, hắn chợt cảm thấy đối phương quá buồn cười.

- Bí thư Thích, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi. Vương Tử Quân cuối cùng vẫn chọn lời này làm câu mở đầu cho mình. Tuy một cuộc trò chuyện xem như chấm dứt tương lai chính trị của Thích Phúc Lai, nhìn qua làm cho người ta cảm thấy quá khắc nghiệt, thế nhưng nên nói như thế nào với những người vì thành tích của Thích Phúc Lai mà căn bản mất nhà mất mạng?

Vương Tử Quân chỉ nói với Thích Phúc Lai năm phút đồng hồ, cuối cùng Thích Phúc Lai cũng đi ra với bộ dạng mất hết hồn vía. Lúc này hắn không giống như trước đó, đi ra khỏi phòng với bộ dạng cúi người khom lưng.

Vương Tử Quân nhìn Thích Phúc Lai đi ra mà không khỏi nhíu mày, hắn đứng trong phòng cảm thấy bầu không khí quá nặng nề, thế là thuận tay mở cửa sổ ra.

Một luồng sóng nhiệt từ bên ngoài cuốn vào, Vương Tử Quân nhìn lên không gian, cảm thấy chung quanh đầy mây đen.

Gió bắt đầu thổi rồi.

Gió thổi mây đen kéo đến như thác lũ, điều này không những làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bình tĩnh, ngược lại còn cảm thấy cơn mưa ở thành phố Lâm Hồ mới chỉ là bắt đầu.

...

Đối với thành phố Lâm Hồ, không, phải là đối với cả tỉnh Nam Giang thì tin tức bí thư thị ủy Lâm Hồ Thích Phúc Lai vì vụ hỏa hoạn chết ba mạng người mà nhận lỗi từ chức căn bản quá chấn động, hầu như đầu đường cuối phố ai cũng bàn tán về điều này.



Tuy cũng có người nói Thích Phúc Lai căn bản khá oan uổng, thế nhưng đối với quần chúng và nhóm người luật gia thì lại thấy đây là tình huống cầu tiến, lại có người nói đây sẽ là mở đầu cho quy chế từ chức hóa.

Vương Tử Quân là người vung tay thúc đẩy sự kiện ép Thích Phúc Lai phải nhận lỗi từ chức, hắn càng được mọi người thảo luận nhiều hơn. Vương Tử Quân có thể làm cho bí thư thị ủy phải nhận lỗi từ chức, điều này làm cho vị trí của Vương Tử Quân càng kiên cố và mạnh mẽ trong Nam Giang.

Tuy bây giờ vị trí của Vương Tử Quân trong thường ủy tỉnh ủy vẫn không thay đổi, thế nhưng nhiều người đã xếp Vương Tử Quân ra sau lưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, coi như là nhân vật có thực lực thứ ba trong tỉnh Nam Giang.

- Sau này tuyệt đối không cho phép em làm như vậy nữa, em nhìn mà xem, vốn là một việc tốt nhưng bây giờ mọi người lại cứ bàn tán xôn xao cả lên. Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang bị mình mở lời giáo dục mà cúi đầu đọc sách như học sinh tiểu học, hắn không khỏi có chút đắc ý. Dựa theo tính cách của Mạc Tiểu Bắc, có thể thành thật nghe lời hắn cũng xem như là thành công lớn rồi.

Tuy trong mắt người lãnh đạo cấp cao thì Vương Tử Quân thúc đẩy Thích Phúc Lai nhận lỗi từ chức là liên quan đến thực lực, thế nhưng càng nhiều người mở miệng nói say sưa, rằng trong sự kiện tổ chức nghi lễ khởi công hành lang kinh tế ở Lâm Hồ, công ty Bắc Gấm đã làm ra một chuyện không mấy tốt đẹp.

Nguyên nhân của sự việc tất nhiên được đẩy lên đầu Vương Tử Quân.

- Em và chị Hồng Cẩm cũng chỉ là vì muốn xả giận cho anh mà thôi. Khih Vương Tử Quân nói xong những lời phê bình của mình, lúc này Mạc Tiểu Bắc chợt khẽ dùng giọng uất ức nói.

Vương Tử Quân đối mặt với lời giải thích của Mạc Tiểu Bắc, hắn vốn định muốn đuổi giặc đường cùng, nhưng bây giờ giặc cùng đường lại chợt nói: - Hai ngày trước em trò chuyện với chị Hồng Cẩm, nhìn bộ dạng của chị ấy...Giống như đã mập lên một chút...

Vương Tử Quân vốn hùng hổ chợt trở nên mềm nhũn, Tần Hồng Cẩm sao lại mập lên, hắn căn bản biết rất rõ. Nhưng lúc này hắn chỉ có thể kiên trì nói: - Người ăn ngũ cốc hoa màu, béo lên một chút cũng không là vấn đề.

- Bình thường sao? Mạc Tiểu Bắc dùng ánh mắt như cười như không nhìn Vương Tử Quân, điều này làm cho trái tim của Vương Tử Quân như dựng ngược lên.

Tuy Vương Tử Quân hiểu có vài chuyện Mạc Tiểu Bắc lòng dạ biết rõ, thế nhưng phần lớn hai người đều thầm hiểu lẫn nhau. Bây giờ Mạc Tiểu Bắc nói ra sự việc, có thể làm cho Vương Tử Quân rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Khi Vương Tử Quân có chút chần chờ thì Mạc Tiểu Bắc chợt nói: - Chị Hồng Cẩm là người chú ý đến hình thể, anh nói xem chúng ta có nên đi thăm chị ấy không?

Lúc này Vương Tử Quân căn bản cảm thấy rất khó chống đỡ, khi hắn định tìm kế sách khác để chạy thoát thân, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Hắn giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, thế là nhanh chóng nhìn thoáng qua điện thoại, khẽ nói với Mạc Tiểu Bắc là lãnh đạo gọi điện thoại, sau đó nhanh chóng đi về phía một gian phòng khác.

Sau khi nối thông điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Hoắc Quang Lĩnh: - Trưởng phòng Vương, anh có bận rộn gì không?

Vương Tử Quân có mối quan hệ không tệ với Hoắc Quang Lĩnh, nhưng khi mà Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh có sự cạnh tranh vị trí phó bí thư tỉnh ủy, mối quan hệ giữa hai bên chợt có chút vi diệu.

- Bí thư Hoắc, ngài có chuyện gì cứ phân phó. Vương Tử Quân thầm suy tư về nguyên nhân Hoắc Quang Lĩnh gọi điện thoại cho mình, hắn vừa cười vừa nói.

- Tôi đang câu cá ở đập nước, trưởng phòng Vương cũng nên đến đây một chuyến. Cá chỗ này rất hoang dại, hương vị ngon hơn cá nuôi rất nhiều. Hoắc Quang Lĩnh nói mang theo vài phần nhiệt tình.

...

Trời xanh gió mát, mặt hồ gợn sóng.

Lúc này ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, không những có thể hưởng thụ thú vui câu cá, còn có thể hưởng thụ bầu không khí mát lành.

- Tử Quân, hai người chúng ta giống như có chút xa lạ rồi. Hoắc Quang Lĩnh nhìn mặt hồ lăn tăn sóng, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thản nhiên thả thêm dây câu, sau đó mới cười nói: - Nếu nói xa lạ thì phải là bí thư Hoắc anh xa lạ với tôi.

Hoắc Quang Lĩnh trầm ngâm giây lát, sau đó quay đầu sang nhìn Vương Tử Quân: - Tử Quân, anh là người thông minh, sao lại chọn con đường này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook