Chương 1670: Bốn thông tám đạt
Bảo Thạch Tiêu
09/10/2015
Cố Tắc Viêm đi ra khỏi phòng mà cảm thấy phẫn nộ, hắn tuyệt đối không
ngờ Vương Tử Quân lại ném chuyện khó giải quyết này cho mình. Còn Hà
Kiến Chương kia sao lại cứ đẩy sang cho mình? Nhưng hắn không thể nào mở miệng phản bác, vì sắp tới sẽ tiến hành đại hội thể dục thể thao, Hà
Kiến Chương căn bản là cực kỳ bận rộn, thật sự là không thể kiêm nhiệm
được công tác này, dù nhìn từ bất kỳ phương diện nào cũng cực kỳ quang
minh chính đại.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn là một người làm tổ trưởng, căn bản càng chặn sít sao con đường lui của Cố Tắc Viêm.
Điều này căn bản còn chưa là thứ làm cho Cố Tắc Viêm phẫn nộ nhất, hắn cực kỳ phẫn nộ với phương án mà Vương Tử Quân chuẩn bị áp dụng. Một khi chấp hành phương án này thì các thành phố bên dưới sẽ bị ép vào lửa nóng, nếu không cho ra những món hoa quả khô thì không được. Cố Tắc Viêm là phó tổ trưởng chủ đạo công tác lần này, hắn căn bản là người trực tiếp phải nghe những lời oán hận của tuyến địa phương bên dưới.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy bốc hỏa, hắn trầm ngâm giây lát rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Chuyện này có liên quan trọng đại, hắn cần phải báo cáo với bí thư Sầm, không thể để cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm.
Sau khi mở cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy mình có chút quá mức xúc động, hơn nữa cũng không nên đi vào trong phòng làm việc của bí thư Sầm vào lúc này. Dù sao thì hắn cũng không quá che giấu biểu hiện của mình, thế nhưng bất đắc dĩ đã mở cửa, hắn cũng không còn đường lui.
- Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương thì Cố Tắc Viêm trầm giọng báo cáo.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Cố Tắc Viêm rồi cười cười nói: - Tắc Viêm, trước tiên uống ngụm trà cái đã, có gì từ từ nói.
Cố Tắc Viêm nhận trà từ tay thư ký của Sầm Vật Cương, sau khi uống một ngụm thì mới trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi vừa tham gia hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, đây là phương án hành động của chủ tịch Vương truyền đạt trong hội nghị, mong ngài xem qua.
Sầm Vật Cương tiếp nhận xem xét, hai mắt nhanh chóng ngưng trọng. Tuy bên trong không ghi chép quá nhiều, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy lạnh cả người, phương án này của Vương Tử Quân căn bản vượt ra khỏi sự dự đoán của lão.
Sầm Vật Cương cảm thấy bất ngờ và cũng cực kỳ cảm xúc, nếu như hành động dựa theo lời của Vương Tử Quân, như vậy tất cả các tình huống của các thành phố trong tỉnh sẽ rõ ràng. Các nơi vì bảo vệ khu quy hoạch của mình nên sẽ không khách khí với khu quy hoạch của người khác.
Dù sao thì tai vạ cũng phải kéo đến, điều này dù là ai cũng khó tránh được, khi đối mặt với người láng giềng bên cạnh thì đừng mong có người nào nói lời đạo nghĩa.
- Phương án này rất tốt, tôi cảm thấy nó có thể chấp hành. Sầm Vật Cương đặt văn kiện xuống rồi khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương mà không khỏi cảm thấy rét run, hắn chợt cảm thấy hôm nay mình giống như đến nhầm phòng. Dù sao thì chuyện này Vương Tử Quân cũng làm cực kỳ quang minh chính đại, chủ tịch Vương đã chủ đạo chuyện này, Sầm Vật Cương căn bản còn nói gì được nữa?
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy nếu theo phương án như vậy thì rất có thể làm cho tuyến dưới cực kỳ phức tạp. Cố Tắc Viêm đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì chỉ có thể kiên trì nói như vậy mà thôi.
- Phải vậy không? Sầm Vật Cương nhìn Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm biết rõ bây giờ không nên nói thêm điều gì, chỉ có thể nói hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Khi Cố Tắc Viêm đi ra khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó có chút do dự, cuối cùng mới nghe máy: - Chủ tịch Dược Hổ, có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Cố, tôi có nghe qua về phương án, thành phố chúng tôi cùng thành phố Rừng Mật kiểm tra lẫn nhau sao? Giọng nói của Miêu Dược Hổ có vài phần tức giận.
- À, thật sự là như vậy. Cố Tắc Viêm hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.
Miêu Dược Hổ bên kia trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết mối quan hệ giữa thành phố chúng tôi và Rừng Mật, nếu để cho bọn họ đến kiểm tra chúng tôi, như vậy sao chúng tôi có thể tốt được?
Cố Tắc Viêm vừa rồi ăn quả đắng trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, cân bản có chút tức giận, lúc này nghe thấy Miêu Dược Hổ chất vấn mình, thế là hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Dược Hổ, đây là quyết nghị của hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, các anh chỉ cần chấp hành là được.
Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không thèm quan tâm Miêu Dược Hổ có nói gì khác, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Hắn vừa đi về khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vừa thầm nghĩ đến những lời phản ánh của Miêu Dược Hổ, sau đó lại càng cảm thấy không yên. Thành phố Linh Long chính là vị trí số một trong phương diện phát triển kinh tế tỉnh Mật Đông, tình hình của thành phố Linh Long là như vậy, các thành phố khác trong tỉnh lại càng quá rõ ràng.
Thủ đoạn của Vương Tử Quân căn bản là quá cao, thế nhưng cao tay nhất là đẩy mình ra sân khấu.
Khi Cố Tắc Viêm đang suy nghĩ lung tung thì có người chào hỏi: - Chào chủ tịch Cố.
Khi Cố Tắc Viêm có chút sững sốt, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đây chính là chủ tịch Phùng Vũ Trách của thành phố Thanh Chuyên, đối phương đang cười ha hả nhìn mình. Cố Tắc Viêm trước kia không coi trọng Phùng Vũ Trách, nhưng bây giờ nghe nói người này đi rất gần với Vương Tử Quân, thế nên trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười ha hả nói với Phùng Vũ Trách: - Chào chủ tịch Phùng, gần đây anh bận rộn gì vậy?
Phùng Vũ Trách nở nụ cười sáng lạn, hắn vừa mời thuốc Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết tình huống của thành phố chúng tôi, chúng tôi luôn đội sổ ở trong tỉnh, thế nên ai cũng không ngóc đầu lên được. À, bây giờ chúng tôi đang bận rộn xây dựng đường cao tốc.
Phùng Vũ Trách kể khổ rồi cười nói: - Chủ tịch Cố, nếu có thời gian thì mời ngài đến thành phố Thanh Chuyên chỉ đạo công tác.
Nếu như là trước kia thì Cố Tắc Viêm có lẽ sẽ đồng ý không chút do dự, thế nhưng bây giờ Phùng Vũ Trách đi khá gần với Vương Tử Quân, hắn không còn tùy ý như xưa. Hắn cười cười rồi nói: - Tôi biết rồi, sau này có thời gian sẽ đến thành phố Thanh Chuyên một chuyến.
Khi hai người chuẩn bị tách ra thì Cố Tắc Viêm chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn kéo Phùng Vũ Trách rồi nói: - Chủ tịch Phùng, bí thư của thành phố các anh đã đến tuổi về hưu, anh nên chuẩn bị sẵn sàng, tôi thấy anh rất phù hợp
Cố Tắc Viêm nói xong những lời này cũng không chờ nghe phản ánh của Phùng Vũ Trách, hắn khẽ rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có vài phần không thoải mái vì hành vì vừa rồi của mình. Mình dù thế nào cũng mạnh hơn Phùng Vũ Trách rất nhiều lại nói ra những lời không có phẩm chất như vậy, không phải là vì bực bội vì bị Vương Tử Quân áp chế những ngày qua sao?
Khi Cố Tắc Viêm suy nghĩ miên man thì Phùng Vũ Trách càng suy nghĩ rối loạn hơn. Có câu nói thế này, chủ tịch không muốn làm bí thư thì không phải là chủ tịch tốt. Tuy điều kiện của thành phố Thanh Chuyên là không tốt, thế nhưng cũng không thể ngăn cản tâm tư cầu tiến của Phùng Vũ Trách. Hắn căn bản đã có tâm tư từ lâu với vị trí bí thư thị ủy, bây giờ Cố Tắc Viêm nói một câu như vậy càng làm lòng hắn chao đảo.
Cố Tắc Viêm là ai? Là thường ủy tỉnh ủy, có quan hệ không phải bình thường với bí thư Sầm. Người này nhìn trúng mình, thật sự làm cho chính mình sinh ra nhiều hương vị khác thường. Nhưng Phùng Vũ Trách nghĩ đến chuyện mình sắp gặp mặt Vương Tử Quân, thế là cố gắng lắc đầu đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Phùng đến đấy à, mời anh ngồi. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đón chào, sau sự kiện Phùng Vũ Trách thông qua Triệu Quân Huy mà kéo quan hệ với Vương Tử Quân, thái độ của Triệu Hiểu Bạch với Phùng Vũ Trách căn bản là nhiệt tình hơn khá nhiều.
Phùng Vũ Trách là người thông minh, hắn biết rõ Triệu Hiểu Bạch bây giờ là người có địa vị ngày càng nặng bên cạnh Vương Tử Quân, thế nên trước nay đối với Triệu Hiểu Bạch đều rất khách khí. Sau khi mỉm cười bắt tay Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Hiểu Bạch, giữa anh em chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, khi có người thì gọi tôi là chủ tịch Phùng, nhưng khi không có ai thì cứ gọi là anh Phùng, anh em chúng ta mà xưng hô chức vụ thì có vẻ xa lạ.
Triệu Hiểu Bạch cười cười, cũng không nói theo lời của Phùng Vũ Trách. Hắn rót cho Phùng Vũ Trách một ly trà, sau đó mới nói: - Bí thư Lôi đã báo cáo trong phòng làm việc của chủ tịch Vương được nửa giờ, tôi thấy chỉ vài phút nữa là xong, anh Phùng chờ một chút.
- Trong tỉnh có nhiều chuyện, chủ tịch Vương bây giờ khá bận rộn. Phùng Vũ Trách uống một hớp trà rồi nói tiếp: - Cậu Hiểu Bạch, tôi nghe nói lần này chủ tịch Vương đang chuẩn bị cho các thành phố kiểm tra lẫn nhau để xác định số lượng và các vấn đề của khu quy hoạch sao?
Vì đây không phải là bí mật gì nên Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Đã được thông qua ở hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ ngày mai ngài sẽ có được văn kiện của ủy ban nhân dân tỉnh.
- Không giấu gì cậu, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi căn bản là có tình hình kém cỏi nhất tỉnh, nói đến phương diện kinh tế thì vì thành phố có giao thông không tiện lợi, thế nên cũng không ai tình nguyện đến đầu tư. Phùng Vũ Trách mở miệng tuy có mang theo hương vị kể khổ, thế nhưng đó lại là tình hình thực tế, điều này làm cho một người làm chủ tịch như hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Ví dụ như hôm nay Phùng Vũ Trách phải mất năm giờ ngồi xe mới đến thành phố Rừng Mật, xuất phát lúc mười giờ sáng mà hai giờ chiều mới đến nơi.
Phùng Vũ Trách kể khổ, Triệu Hiểu Bạch cũng không có biện pháp gì giải quyết, nhưng hắn khẽ mở miệng để lộ ra vài thông tin: - Anh không nên quá lo lắng, vài ngày nữa chủ tịch Vương sẽ về thủ đô, anh ấy đã hẹn với ban ngành giao thông, định nói đến chuyện của các anh.
Tin tức này rõ ràng giống như cho Phùng Vũ Trách một ly nước mát giữa lúc trời nóng. Hắn công tác ở thành phố Thanh Chuyên nhiều năm, căn bản có cảm tình với thành phố của mình, xây dựng đường cao tốc căn bản là chuyện lớn của thành phố Thanh Chuyên, sau đó một người làm chủ tịch như hắn sẽ để lại tiếng thơm rất lớn.
- Nếu là thật thì thật sự quá tốt. Phùng Vũ Trách nói rồi xoa xoa hai bàn tay: - Cậu Hiểu Bạch, tối nay chủ tịch Vương có bận gì không? Nếu không thì tôi sẽ mời chủ tịch Vương đi nếm thử món đặc sản của thành phố Thanh Chuyên.
Triệu Hiểu Bạch căn bản rất nghiêm túc với vấn đề này: - Tôi căn bản không nắm chính xác chuyện của chủ tịch, dù sao thì cũng không thể biết khi nào có tiếp đãi. Nhưng hôm nay anh vào báo cáo công tác với chủ tịch Vương, anh cũng có thể nói với chủ tịch vài câu.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì bên kia vang lên âm thanh mở cửa.
- Hiểu Bạch, chủ tịch Vương nói cậu đi vào một chút. Lôi Hợp Tuấn đứng trước cửa phòng của Triệu Hiểu Bạch rồi lớn tiếng nói.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng chuẩn bị đi vào trong phòng của Vương Tử Quân. Lúc này Lôi Hợp Tuấn cũng thấy Phùng Vũ Trách đang chờ trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch, hắn có chút sững sốt, sau đó tươi cười tiến lên nói: - Chủ tịch Phùng, đã lâu không gặp anh, anh đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương à?
Phùng Vũ Trách cũng nhiệt tình bắt tay Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Chào bí thư Lôi, hai người chúng ta cũng đã lâu không ngồi cùng một chỗ, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh vài ly.
- Chủ tịch Phùng nên tha cho tôi đi, người nào không biết ngài uống rượu ngàn ly chưa say, tôi cũng không dám liều mạng với anh. Lôi Hợp Tuấn vừa cười ha hả vừa nói.
Sau khi hàn huyên hai câu thì Lôi Hợp Tuấn lấy cớ bỏ đi. Phùng Vũ Trách nhìn hình bóng rời đi của Lôi Hợp Tuấn, hắn chợt cảm thấy nghi vấn. Hắn là một người giỏi nhìn mặt nói chuyện, vừa rồi nhìn vào vẻ mặt của Lôi Hợp Tuấn, hắn giống như cảm nhận được đối phương có tâm sự.
Lôi Hợp Tuấn vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Vương, không phải biểu hiện của người này có liên quan đến chỉ thị của chủ tịch Vương đấy chứ?
Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như hiểu chủ tịch Vương tìm mình vì chuyện gì. Nếu nh chủ tịch Vương thật sự sắp xếp như vậy với mình, chính mình nên làm hay không?
Nếu như không có mối quan hệ với Triệu Quân Huy, Phùng Vũ Trách trước kia sẽ có khuynh hướng không làm. Nhưng bây giờ hắn thông qua Triệu Quân Huy và mang trên người thanh danh dòng chính của Vương Tử Quân, nếu như bỏ qua cơ hội này thì không biết đến khi nào mới có được.
Phùng Vũ Trách cắn răng và trong lòng đã cho ra đáp án.
- Chủ tịch Phùng, chủ tịch Vương mời anh vào. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi đến bên cạnh Phùng Vũ Trách rồi lớn tiếng nói.
Phùng Vũ Trách đi theo Triệu Hiểu Bạch vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang đọc sách, khi thấy Phùng Vũ Trách đi vào thì khoát tay nói: - Mời chủ tịch Vũ Trách ngồi.
- Chủ tịch, hai ngày trước tôi có mời anh Triệu đến thành phố chúng tôi xem xét, anh Triệu là người có kinh nghiệm công tác phong phú, đã cho ra nhiều ý kiến quý giá với sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên, căn bản cho tôi có được nhiều lợi ích không nhỏ. Khi tôi đang nói ra những lời cực kỳ kính ngưỡng, anh ấy mới nói đây chính là những kinh nghiệm của ngài phổ biến ở huyện Lô Bắc. Phùng Vũ Trách vừa tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến vừa dùng giọng có vẻ không phải là người ngoài nói với Vương Tử Quân.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn là một người làm tổ trưởng, căn bản càng chặn sít sao con đường lui của Cố Tắc Viêm.
Điều này căn bản còn chưa là thứ làm cho Cố Tắc Viêm phẫn nộ nhất, hắn cực kỳ phẫn nộ với phương án mà Vương Tử Quân chuẩn bị áp dụng. Một khi chấp hành phương án này thì các thành phố bên dưới sẽ bị ép vào lửa nóng, nếu không cho ra những món hoa quả khô thì không được. Cố Tắc Viêm là phó tổ trưởng chủ đạo công tác lần này, hắn căn bản là người trực tiếp phải nghe những lời oán hận của tuyến địa phương bên dưới.
Cố Tắc Viêm thật sự cảm thấy bốc hỏa, hắn trầm ngâm giây lát rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy. Chuyện này có liên quan trọng đại, hắn cần phải báo cáo với bí thư Sầm, không thể để cho Vương Tử Quân thích làm gì thì làm.
Sau khi mở cửa phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm chợt cảm thấy mình có chút quá mức xúc động, hơn nữa cũng không nên đi vào trong phòng làm việc của bí thư Sầm vào lúc này. Dù sao thì hắn cũng không quá che giấu biểu hiện của mình, thế nhưng bất đắc dĩ đã mở cửa, hắn cũng không còn đường lui.
- Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Sau khi ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương thì Cố Tắc Viêm trầm giọng báo cáo.
Sầm Vật Cương nhìn gương mặt của Cố Tắc Viêm rồi cười cười nói: - Tắc Viêm, trước tiên uống ngụm trà cái đã, có gì từ từ nói.
Cố Tắc Viêm nhận trà từ tay thư ký của Sầm Vật Cương, sau khi uống một ngụm thì mới trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi vừa tham gia hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, đây là phương án hành động của chủ tịch Vương truyền đạt trong hội nghị, mong ngài xem qua.
Sầm Vật Cương tiếp nhận xem xét, hai mắt nhanh chóng ngưng trọng. Tuy bên trong không ghi chép quá nhiều, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy lạnh cả người, phương án này của Vương Tử Quân căn bản vượt ra khỏi sự dự đoán của lão.
Sầm Vật Cương cảm thấy bất ngờ và cũng cực kỳ cảm xúc, nếu như hành động dựa theo lời của Vương Tử Quân, như vậy tất cả các tình huống của các thành phố trong tỉnh sẽ rõ ràng. Các nơi vì bảo vệ khu quy hoạch của mình nên sẽ không khách khí với khu quy hoạch của người khác.
Dù sao thì tai vạ cũng phải kéo đến, điều này dù là ai cũng khó tránh được, khi đối mặt với người láng giềng bên cạnh thì đừng mong có người nào nói lời đạo nghĩa.
- Phương án này rất tốt, tôi cảm thấy nó có thể chấp hành. Sầm Vật Cương đặt văn kiện xuống rồi khẽ ho khan một tiếng, sau đó mới thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương mà không khỏi cảm thấy rét run, hắn chợt cảm thấy hôm nay mình giống như đến nhầm phòng. Dù sao thì chuyện này Vương Tử Quân cũng làm cực kỳ quang minh chính đại, chủ tịch Vương đã chủ đạo chuyện này, Sầm Vật Cương căn bản còn nói gì được nữa?
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy nếu theo phương án như vậy thì rất có thể làm cho tuyến dưới cực kỳ phức tạp. Cố Tắc Viêm đã đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương thì chỉ có thể kiên trì nói như vậy mà thôi.
- Phải vậy không? Sầm Vật Cương nhìn Cố Tắc Viêm rồi thản nhiên nói.
Cố Tắc Viêm biết rõ bây giờ không nên nói thêm điều gì, chỉ có thể nói hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Khi Cố Tắc Viêm đi ra khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó có chút do dự, cuối cùng mới nghe máy: - Chủ tịch Dược Hổ, có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Cố, tôi có nghe qua về phương án, thành phố chúng tôi cùng thành phố Rừng Mật kiểm tra lẫn nhau sao? Giọng nói của Miêu Dược Hổ có vài phần tức giận.
- À, thật sự là như vậy. Cố Tắc Viêm hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.
Miêu Dược Hổ bên kia trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết mối quan hệ giữa thành phố chúng tôi và Rừng Mật, nếu để cho bọn họ đến kiểm tra chúng tôi, như vậy sao chúng tôi có thể tốt được?
Cố Tắc Viêm vừa rồi ăn quả đắng trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, cân bản có chút tức giận, lúc này nghe thấy Miêu Dược Hổ chất vấn mình, thế là hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Dược Hổ, đây là quyết nghị của hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, các anh chỉ cần chấp hành là được.
Cố Tắc Viêm nói xong thì cũng không thèm quan tâm Miêu Dược Hổ có nói gì khác, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Hắn vừa đi về khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vừa thầm nghĩ đến những lời phản ánh của Miêu Dược Hổ, sau đó lại càng cảm thấy không yên. Thành phố Linh Long chính là vị trí số một trong phương diện phát triển kinh tế tỉnh Mật Đông, tình hình của thành phố Linh Long là như vậy, các thành phố khác trong tỉnh lại càng quá rõ ràng.
Thủ đoạn của Vương Tử Quân căn bản là quá cao, thế nhưng cao tay nhất là đẩy mình ra sân khấu.
Khi Cố Tắc Viêm đang suy nghĩ lung tung thì có người chào hỏi: - Chào chủ tịch Cố.
Khi Cố Tắc Viêm có chút sững sốt, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đây chính là chủ tịch Phùng Vũ Trách của thành phố Thanh Chuyên, đối phương đang cười ha hả nhìn mình. Cố Tắc Viêm trước kia không coi trọng Phùng Vũ Trách, nhưng bây giờ nghe nói người này đi rất gần với Vương Tử Quân, thế nên trong đầu lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười ha hả nói với Phùng Vũ Trách: - Chào chủ tịch Phùng, gần đây anh bận rộn gì vậy?
Phùng Vũ Trách nở nụ cười sáng lạn, hắn vừa mời thuốc Cố Tắc Viêm vừa cười nói: - Chủ tịch Cố, ngài cũng không phải không biết tình huống của thành phố chúng tôi, chúng tôi luôn đội sổ ở trong tỉnh, thế nên ai cũng không ngóc đầu lên được. À, bây giờ chúng tôi đang bận rộn xây dựng đường cao tốc.
Phùng Vũ Trách kể khổ rồi cười nói: - Chủ tịch Cố, nếu có thời gian thì mời ngài đến thành phố Thanh Chuyên chỉ đạo công tác.
Nếu như là trước kia thì Cố Tắc Viêm có lẽ sẽ đồng ý không chút do dự, thế nhưng bây giờ Phùng Vũ Trách đi khá gần với Vương Tử Quân, hắn không còn tùy ý như xưa. Hắn cười cười rồi nói: - Tôi biết rồi, sau này có thời gian sẽ đến thành phố Thanh Chuyên một chuyến.
Khi hai người chuẩn bị tách ra thì Cố Tắc Viêm chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn kéo Phùng Vũ Trách rồi nói: - Chủ tịch Phùng, bí thư của thành phố các anh đã đến tuổi về hưu, anh nên chuẩn bị sẵn sàng, tôi thấy anh rất phù hợp
Cố Tắc Viêm nói xong những lời này cũng không chờ nghe phản ánh của Phùng Vũ Trách, hắn khẽ rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có vài phần không thoải mái vì hành vì vừa rồi của mình. Mình dù thế nào cũng mạnh hơn Phùng Vũ Trách rất nhiều lại nói ra những lời không có phẩm chất như vậy, không phải là vì bực bội vì bị Vương Tử Quân áp chế những ngày qua sao?
Khi Cố Tắc Viêm suy nghĩ miên man thì Phùng Vũ Trách càng suy nghĩ rối loạn hơn. Có câu nói thế này, chủ tịch không muốn làm bí thư thì không phải là chủ tịch tốt. Tuy điều kiện của thành phố Thanh Chuyên là không tốt, thế nhưng cũng không thể ngăn cản tâm tư cầu tiến của Phùng Vũ Trách. Hắn căn bản đã có tâm tư từ lâu với vị trí bí thư thị ủy, bây giờ Cố Tắc Viêm nói một câu như vậy càng làm lòng hắn chao đảo.
Cố Tắc Viêm là ai? Là thường ủy tỉnh ủy, có quan hệ không phải bình thường với bí thư Sầm. Người này nhìn trúng mình, thật sự làm cho chính mình sinh ra nhiều hương vị khác thường. Nhưng Phùng Vũ Trách nghĩ đến chuyện mình sắp gặp mặt Vương Tử Quân, thế là cố gắng lắc đầu đi về phía phòng làm việc của chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Phùng đến đấy à, mời anh ngồi. Triệu Hiểu Bạch thấy Phùng Vũ Trách đi đến thì nhanh chóng đón chào, sau sự kiện Phùng Vũ Trách thông qua Triệu Quân Huy mà kéo quan hệ với Vương Tử Quân, thái độ của Triệu Hiểu Bạch với Phùng Vũ Trách căn bản là nhiệt tình hơn khá nhiều.
Phùng Vũ Trách là người thông minh, hắn biết rõ Triệu Hiểu Bạch bây giờ là người có địa vị ngày càng nặng bên cạnh Vương Tử Quân, thế nên trước nay đối với Triệu Hiểu Bạch đều rất khách khí. Sau khi mỉm cười bắt tay Triệu Hiểu Bạch thì hắn cười nói: - Hiểu Bạch, giữa anh em chúng ta cũng không nên khách khí như vậy. Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, khi có người thì gọi tôi là chủ tịch Phùng, nhưng khi không có ai thì cứ gọi là anh Phùng, anh em chúng ta mà xưng hô chức vụ thì có vẻ xa lạ.
Triệu Hiểu Bạch cười cười, cũng không nói theo lời của Phùng Vũ Trách. Hắn rót cho Phùng Vũ Trách một ly trà, sau đó mới nói: - Bí thư Lôi đã báo cáo trong phòng làm việc của chủ tịch Vương được nửa giờ, tôi thấy chỉ vài phút nữa là xong, anh Phùng chờ một chút.
- Trong tỉnh có nhiều chuyện, chủ tịch Vương bây giờ khá bận rộn. Phùng Vũ Trách uống một hớp trà rồi nói tiếp: - Cậu Hiểu Bạch, tôi nghe nói lần này chủ tịch Vương đang chuẩn bị cho các thành phố kiểm tra lẫn nhau để xác định số lượng và các vấn đề của khu quy hoạch sao?
Vì đây không phải là bí mật gì nên Triệu Hiểu Bạch gật đầu nói: - Đã được thông qua ở hội nghị thường vụ ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ ngày mai ngài sẽ có được văn kiện của ủy ban nhân dân tỉnh.
- Không giấu gì cậu, thành phố Thanh Chuyên chúng tôi căn bản là có tình hình kém cỏi nhất tỉnh, nói đến phương diện kinh tế thì vì thành phố có giao thông không tiện lợi, thế nên cũng không ai tình nguyện đến đầu tư. Phùng Vũ Trách mở miệng tuy có mang theo hương vị kể khổ, thế nhưng đó lại là tình hình thực tế, điều này làm cho một người làm chủ tịch như hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Ví dụ như hôm nay Phùng Vũ Trách phải mất năm giờ ngồi xe mới đến thành phố Rừng Mật, xuất phát lúc mười giờ sáng mà hai giờ chiều mới đến nơi.
Phùng Vũ Trách kể khổ, Triệu Hiểu Bạch cũng không có biện pháp gì giải quyết, nhưng hắn khẽ mở miệng để lộ ra vài thông tin: - Anh không nên quá lo lắng, vài ngày nữa chủ tịch Vương sẽ về thủ đô, anh ấy đã hẹn với ban ngành giao thông, định nói đến chuyện của các anh.
Tin tức này rõ ràng giống như cho Phùng Vũ Trách một ly nước mát giữa lúc trời nóng. Hắn công tác ở thành phố Thanh Chuyên nhiều năm, căn bản có cảm tình với thành phố của mình, xây dựng đường cao tốc căn bản là chuyện lớn của thành phố Thanh Chuyên, sau đó một người làm chủ tịch như hắn sẽ để lại tiếng thơm rất lớn.
- Nếu là thật thì thật sự quá tốt. Phùng Vũ Trách nói rồi xoa xoa hai bàn tay: - Cậu Hiểu Bạch, tối nay chủ tịch Vương có bận gì không? Nếu không thì tôi sẽ mời chủ tịch Vương đi nếm thử món đặc sản của thành phố Thanh Chuyên.
Triệu Hiểu Bạch căn bản rất nghiêm túc với vấn đề này: - Tôi căn bản không nắm chính xác chuyện của chủ tịch, dù sao thì cũng không thể biết khi nào có tiếp đãi. Nhưng hôm nay anh vào báo cáo công tác với chủ tịch Vương, anh cũng có thể nói với chủ tịch vài câu.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì bên kia vang lên âm thanh mở cửa.
- Hiểu Bạch, chủ tịch Vương nói cậu đi vào một chút. Lôi Hợp Tuấn đứng trước cửa phòng của Triệu Hiểu Bạch rồi lớn tiếng nói.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng chuẩn bị đi vào trong phòng của Vương Tử Quân. Lúc này Lôi Hợp Tuấn cũng thấy Phùng Vũ Trách đang chờ trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch, hắn có chút sững sốt, sau đó tươi cười tiến lên nói: - Chủ tịch Phùng, đã lâu không gặp anh, anh đến báo cáo công tác với chủ tịch Vương à?
Phùng Vũ Trách cũng nhiệt tình bắt tay Lôi Hợp Tuấn rồi nói: - Chào bí thư Lôi, hai người chúng ta cũng đã lâu không ngồi cùng một chỗ, tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh vài ly.
- Chủ tịch Phùng nên tha cho tôi đi, người nào không biết ngài uống rượu ngàn ly chưa say, tôi cũng không dám liều mạng với anh. Lôi Hợp Tuấn vừa cười ha hả vừa nói.
Sau khi hàn huyên hai câu thì Lôi Hợp Tuấn lấy cớ bỏ đi. Phùng Vũ Trách nhìn hình bóng rời đi của Lôi Hợp Tuấn, hắn chợt cảm thấy nghi vấn. Hắn là một người giỏi nhìn mặt nói chuyện, vừa rồi nhìn vào vẻ mặt của Lôi Hợp Tuấn, hắn giống như cảm nhận được đối phương có tâm sự.
Lôi Hợp Tuấn vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch Vương, không phải biểu hiện của người này có liên quan đến chỉ thị của chủ tịch Vương đấy chứ?
Trong đầu Phùng Vũ Trách lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như hiểu chủ tịch Vương tìm mình vì chuyện gì. Nếu nh chủ tịch Vương thật sự sắp xếp như vậy với mình, chính mình nên làm hay không?
Nếu như không có mối quan hệ với Triệu Quân Huy, Phùng Vũ Trách trước kia sẽ có khuynh hướng không làm. Nhưng bây giờ hắn thông qua Triệu Quân Huy và mang trên người thanh danh dòng chính của Vương Tử Quân, nếu như bỏ qua cơ hội này thì không biết đến khi nào mới có được.
Phùng Vũ Trách cắn răng và trong lòng đã cho ra đáp án.
- Chủ tịch Phùng, chủ tịch Vương mời anh vào. Triệu Hiểu Bạch khẽ đi đến bên cạnh Phùng Vũ Trách rồi lớn tiếng nói.
Phùng Vũ Trách đi theo Triệu Hiểu Bạch vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang đọc sách, khi thấy Phùng Vũ Trách đi vào thì khoát tay nói: - Mời chủ tịch Vũ Trách ngồi.
- Chủ tịch, hai ngày trước tôi có mời anh Triệu đến thành phố chúng tôi xem xét, anh Triệu là người có kinh nghiệm công tác phong phú, đã cho ra nhiều ý kiến quý giá với sự phát triển của thành phố Thanh Chuyên, căn bản cho tôi có được nhiều lợi ích không nhỏ. Khi tôi đang nói ra những lời cực kỳ kính ngưỡng, anh ấy mới nói đây chính là những kinh nghiệm của ngài phổ biến ở huyện Lô Bắc. Phùng Vũ Trách vừa tiếp nhận ly trà Triệu Hiểu Bạch đưa đến vừa dùng giọng có vẻ không phải là người ngoài nói với Vương Tử Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.