Chương 1327: Cần giúp đỡ nhau lúc khó khăn chứ không phải đến với nhau khi giàu sang.
Bảo Thạch Tiêu
29/05/2015
Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì có người nghe máy, chợt nghe thấy bên kia vang lên giọng điệu mất kiên nhẫn: - Alo, chào anh, anh tìm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng sao? Thật xin lỗi, công ty đã có giám đốc mới, anh gọi lộn số rồi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, nếu như đối phương không nhắc đến công ty xe hơi Đông Hồng, Diêu Trung Tắc thậm chí còn nghĩ rằng mình gọi lộn số. Mặc dù thái độ của người phụ nữ kia khá đông cứng, Diêu Trung Tắc tuy có cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn nói: - Mong chị để cho đồng chí Lưu Thành Lâm nghe điện thoại, tôi là Diêu Trung Tắc.
Ba chữ Diêu Trung Tắc căn bản là một quyền uy lớn với người hành tẩu trong quan trường Nam Giang, thế nhưng đối với một người phụ nữ giúp chồng nuôi dạy con cái và nội trợ thì căn bản không khác gì tên của người khác.
- Anh có chuyện gì sao? Thành Lâm đang nghỉ ngơi, mong anh đừng gọi điện thoại thêm nữa. Người phụ nữ kia tỏ thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh làm cho Diêu Trung Tắc có hơi bực mình. Hắn đã hạ thấp tư thái, căn bản là hy sinh cái giá của một vị phó bí thư tỉnh ủy để tự mình gọi điện thoại cho một vị giám đốc doanh nghiệp, sao lại phải nhận thái độ này?
Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống rồi thở dài một hơi, lúc này hắn mới sinh ra cảm giác phượng vặt sạch lông không bằng gà. Cảm giác này tương đối khó chịu, thế nhưng hắn cũng không phải không áp chế được.
Diêu Trung Tắc ngồi chờ điện thoại của Lưu Thành Lâm, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc, chờ mong nó đổ chuông.
Diêu Trung Tắc không khỏi hoạt động người một chút, bây giờ đã mười hai giờ trưa, hắn không nhịn được mà cầm điện thoại lên. Mặc dù gọi điện thoại cho Lưu Thành Lâm quá nhiều lần căn bản là hành vi làm mất uy tín của mình, thế nhưng hắn ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lúc cần cúi đầu thì Diêu Trung Tắc cũng không ngại.
Điện thoại nối thông, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có vài phần mê ngủ.
- Đồng chí Thành Lâm sao? Tôi là Diêu Trung Tắc của tỉnh ủy. Diêu Trung Tắc chỉ sợ Lưu Thành Lâm sinh ra thiêu thân, thế nên mở đầu đã lên tiếng giới thiệu.
- Chào bí thư Diêu, ngài có dặn dò gì không? Lúc này Lưu Thành Lâm giống như mới tỉnh ngủ.
Lưu Thành Lâm tỏ thái độ tôn kính làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy thoải mái hơn, hắn cũng không đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình, chỉ hỏi thăm hoạt động của Lưu Thành Lâm ở triển lãm xe hơi Ma Đô, quan tâm đến sức khỏe của Lưu Thành Lâm, sau đó mới khẽ nói: - Đồng chí Thành Lâm, tôi nhân ủy thác của bí thư Diệp và chủ tịch Chử, tôi có chuyện cần bàn với anh.
- Tỉnh ủy căn bản cảm thấy cho ra văn kiện di dời anh khỏi vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng là thiếu chu toàn, là ép anh chịu ủy khuất. Bí thư Diệp và chủ tịch Chử căn bản rất tán thành công tác của anh, cá nhân tôi cũng hiểu nếu muốn làm cho công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ, căn bản không rời khỏi anh. Diêu Trung Tắc là một người có kinh nghiệm nói chuyện cực kỳ phong phú, mặc dù hắn cảm thấy trò chuyện đả thông tư tưởng với Lưu Thành Lâm căn bản là mất mặt, thế nhưng hắn tin Lưu Thành Lâm nghe và nhất định sẽ là cảm xúc ngổn ngang, căn bản sẽ đồng ý.
Điện thoại bên kia có chút trầm mặc, chỉ có những tiếng thở nặng nề, điều này làm cho Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác nắm đại cục trong tay. Hắn cười thầm, quả là cán bộ thanh niên, phương diện này vẫn thiếu kinh nghiệm.
Khi Diêu Trung Tắc đang chờ đợi Lưu Thành Lâm biểu hiện quyết tâm, chợt nghe Lưu Thành Lâm nói: - Cám ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi, cũng cảm tạ bí thư Diêu tự mình gọi điện thoại cho tôi...
Diêu Trung Tắc cười cười, tất cả vẫn phát triển theo ý nghĩ của mình, bây giờ xem ra sự việc vẫn tốt, vừa rồi là hắn quá lo lắng rồi.
Khi Diêu Trung Tắc định nói vài lời khuyến khích, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lưu Thành Lâm: - Nhưng tôi thật sự xin lỗi, tôi căn bản phụ lòng kỳ vọng của bí thư Diêu, tôi đã trình lên đơn từ chức, kính xin bí thư Diêu hỗ trợ, giúp đỡ cho đơn từ chức của tôi nhanh chóng được thông qua.
"Từ chức?" Diêu Trung Tắc cảm thấy đầu óc mình nổ ầm lên, hắn không ngờ lúc này lưu thành lâm lại không chùn bước mà từ chức. Miễn chức của Lưu Thành Lâm thì chức quan mất đi nhưng vẫn là người của công ty xe hơi Đông Hồng; nhưng nếu từ chức, như vậy Lưu Thành Lâm sẽ không còn liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng.
Trong đầu Diêu Trung Tắc chợt lóe lên tình cảnh đám phóng viên sẽ chên chúc mà đến sau khi nghe được thông tin này, bọn họ sẽ nhất định bâu vào sự kiện này mà không tha giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi thịt thối, sau đó là đủ mọi tin tức được xuất hiện trên mặt báo, khi đó tình hình càng khó thu nhập.
- Đồng chí Thành Lâm, anh nên suy nghĩ thêm một chút. Diêu Trung Tắc nói còn chưa hết lời thì trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút.
- Bốp! Diêu Trung Tắc hổn hển đập điện thoại lên bàn, hắn nhớ đã lâu rồi chưa từng có người nào tiếp điện thoại của mình theo kiểu như vậy. Lưu Thành Lâm chỉ là một tên giám đốc nhỏ, dám không khách khí cúp điện thoại khi mà hắn còn căn bản chưa nói hết lời sao?
Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác nhục nhã, nếu như Lưu Thành Lâm là người trong quan trường, hắn nhất định sẽ nhớ sự kiện này, tương lai sẽ cho đối phương một bài học nhớ đời.
Đáng tiếc Lưu Thành Lâm không phải như vậy, hơn nữa sau đó sẽ còn từ chức. Việc cần làm của Diêu Trung Tắc bây giờ chính là cố gắng giữ người này lại vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Phải nói là chiếc điện thoại có chất lượng tương đối tốt, dù bị Diêu Trung Tắc đập mạnh lên mặt bàn thế nhưng không có vấn đề gì. Cũng may hắn ném điện thoại và cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút.
Diêu Trung Tắc lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, hắn châm lửa hút khói, đầu óc cố gắng nghĩ biện pháp.
Cho Tần Dũng Khải tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, ý nghĩ này vừa lóe lên thì Diêu Trung Tắc cảm thấy như vậy là được không bù mất.
Chưa nói đến phương diện Tần Dũng Khải có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng phát triển về phía trước hay không, chỉ cần ném đề nghị này lên thì căn bản không được bí thư Diệp và chủ tịch Chử thông qua; hơn nữa nếu công ty xe hơi Đông Hồng sinh ra rối loạn, hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Lúc này Diêu Trung Tắc đã là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng nếu làm như thế sẽ sinh ra dấu chấm than ở hồ sơ chính trị, hắn sao cam tâm như vậy được? Hắn là một người có lý tưởng, khát vọng và quyết tâm, tất nhiên sẽ luôn mong muốn tiến lên một bước, lúc này sự kiện về công ty xe hơi Đông Hồng đang được người ta cực kỳ quan tâm, nếu có nhiễu loạn thì Diêu Trung Tắc sẽ là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, căn bản không thiếu búa gõ lên đầu.
Hơn nữa anh Sầm cực kỳ coi trọng công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như để cho người này biết được Lưu Thành Lâm từ chức, như vậy sẽ nghĩ thế nào? Nếu mất đi sự giúp đỡ của anh Sầm, như vậy giống như tự mình đẩy cây đại thụ của mình, đây chính là một sự giúp đỡ rất lớn của hắn.
Lưu Thành Lâm có thể phục chức trở lại làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, chủ động quay lại thì sẽ là tốt nhất. Nhưng tên khốn kia căn bản không tán thưởng, đi ngược lại ý nghĩ của mình.
Lại đưa vấn đề này lên bàn của Diệp Thừa Dân nữa sao? Diêu Trung Tắc rầu rĩ không vui, gần đây Diệp Thừa Dân có thành kiến với mình, nếu như chủ động đưa lên cho Diệp Thừa Dân thì sẽ bị đánh vào mặt, sau đó căn bản là phải tiếp tục đi liên hệ với Lưu Thành Lâm.
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêu Trung Tắc, điều này làm hắn cảm thấy đầu óc mình phình ra. Vô tình tàn thuốc đã đầy, hắn lúc này mới chú ý phòng làm việc của mình đầy khói thuốc.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diêu Trung Tắc hít vào một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên.
- Bí thư Diêu, tôi là Vương Tử Quân, có vài công tác cần báo cáo với ngài.
"Báo cáo công tác?" Diêu Trung Tắc hận không thể biến Vương Tử Quân thành mồi lửa, biến tên khốn kia thành món nướng.
Nhưng cuối cùng Diêu Trung Tắc vẫn cười nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện gì anh cứ nói, không nên nói là báo cáo, anh cứ quá khách khí.
- Bí thư Diêu, vừa rồi tôi đã tiến hành liên hệ với công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, phần lớn bọn họ đều giúp đỡ công tác của tỉnh ủy, tâm tình đã khá tốt, người đại biểu đã chọn lựa biện pháp không đối chọi gay gắt với tỉnh ủy.
Diêu Trung Tắc vừa nghe thấy tình thế được khống chế thì không khỏi thở dài một hơi, Vương Tử Quân xem ra vẫn là người đa mưu túc trí, mặc dù nhiều lần Diêu Trung Tắc cười nhạt với trí tuệ của Vương Tử Quân. Nhưng dù thế nào thì lúc này công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng cũng không đến kêu oan ở tỉnh ủy, điều này làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy tình huống giảm đi vài phần nguy hiểm.
Khi Diêu Trung Tắc cảm thấy Vương Tử Quân có chút bản lĩnh, chợt nghe thấy Vương Tử Quân nhắc nhở: - Nhưng, bí thư Diêu, công nhân đặt ra điều kiện, đó là hy vọng ngài mai Lưu Thành Lâm có thể đi làm, ngài nếu không có việc gì thì nên đẩy nhanh tiến độ, tiến thêm một bước mới được.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, nếu như đối phương không nhắc đến công ty xe hơi Đông Hồng, Diêu Trung Tắc thậm chí còn nghĩ rằng mình gọi lộn số. Mặc dù thái độ của người phụ nữ kia khá đông cứng, Diêu Trung Tắc tuy có cau mày nhưng vẫn kiên nhẫn nói: - Mong chị để cho đồng chí Lưu Thành Lâm nghe điện thoại, tôi là Diêu Trung Tắc.
Ba chữ Diêu Trung Tắc căn bản là một quyền uy lớn với người hành tẩu trong quan trường Nam Giang, thế nhưng đối với một người phụ nữ giúp chồng nuôi dạy con cái và nội trợ thì căn bản không khác gì tên của người khác.
- Anh có chuyện gì sao? Thành Lâm đang nghỉ ngơi, mong anh đừng gọi điện thoại thêm nữa. Người phụ nữ kia tỏ thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh làm cho Diêu Trung Tắc có hơi bực mình. Hắn đã hạ thấp tư thái, căn bản là hy sinh cái giá của một vị phó bí thư tỉnh ủy để tự mình gọi điện thoại cho một vị giám đốc doanh nghiệp, sao lại phải nhận thái độ này?
Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống rồi thở dài một hơi, lúc này hắn mới sinh ra cảm giác phượng vặt sạch lông không bằng gà. Cảm giác này tương đối khó chịu, thế nhưng hắn cũng không phải không áp chế được.
Diêu Trung Tắc ngồi chờ điện thoại của Lưu Thành Lâm, hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc, chờ mong nó đổ chuông.
Diêu Trung Tắc không khỏi hoạt động người một chút, bây giờ đã mười hai giờ trưa, hắn không nhịn được mà cầm điện thoại lên. Mặc dù gọi điện thoại cho Lưu Thành Lâm quá nhiều lần căn bản là hành vi làm mất uy tín của mình, thế nhưng hắn ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lúc cần cúi đầu thì Diêu Trung Tắc cũng không ngại.
Điện thoại nối thông, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có vài phần mê ngủ.
- Đồng chí Thành Lâm sao? Tôi là Diêu Trung Tắc của tỉnh ủy. Diêu Trung Tắc chỉ sợ Lưu Thành Lâm sinh ra thiêu thân, thế nên mở đầu đã lên tiếng giới thiệu.
- Chào bí thư Diêu, ngài có dặn dò gì không? Lúc này Lưu Thành Lâm giống như mới tỉnh ngủ.
Lưu Thành Lâm tỏ thái độ tôn kính làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy thoải mái hơn, hắn cũng không đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình, chỉ hỏi thăm hoạt động của Lưu Thành Lâm ở triển lãm xe hơi Ma Đô, quan tâm đến sức khỏe của Lưu Thành Lâm, sau đó mới khẽ nói: - Đồng chí Thành Lâm, tôi nhân ủy thác của bí thư Diệp và chủ tịch Chử, tôi có chuyện cần bàn với anh.
- Tỉnh ủy căn bản cảm thấy cho ra văn kiện di dời anh khỏi vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng là thiếu chu toàn, là ép anh chịu ủy khuất. Bí thư Diệp và chủ tịch Chử căn bản rất tán thành công tác của anh, cá nhân tôi cũng hiểu nếu muốn làm cho công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ, căn bản không rời khỏi anh. Diêu Trung Tắc là một người có kinh nghiệm nói chuyện cực kỳ phong phú, mặc dù hắn cảm thấy trò chuyện đả thông tư tưởng với Lưu Thành Lâm căn bản là mất mặt, thế nhưng hắn tin Lưu Thành Lâm nghe và nhất định sẽ là cảm xúc ngổn ngang, căn bản sẽ đồng ý.
Điện thoại bên kia có chút trầm mặc, chỉ có những tiếng thở nặng nề, điều này làm cho Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác nắm đại cục trong tay. Hắn cười thầm, quả là cán bộ thanh niên, phương diện này vẫn thiếu kinh nghiệm.
Khi Diêu Trung Tắc đang chờ đợi Lưu Thành Lâm biểu hiện quyết tâm, chợt nghe Lưu Thành Lâm nói: - Cám ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi, cũng cảm tạ bí thư Diêu tự mình gọi điện thoại cho tôi...
Diêu Trung Tắc cười cười, tất cả vẫn phát triển theo ý nghĩ của mình, bây giờ xem ra sự việc vẫn tốt, vừa rồi là hắn quá lo lắng rồi.
Khi Diêu Trung Tắc định nói vài lời khuyến khích, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lưu Thành Lâm: - Nhưng tôi thật sự xin lỗi, tôi căn bản phụ lòng kỳ vọng của bí thư Diêu, tôi đã trình lên đơn từ chức, kính xin bí thư Diêu hỗ trợ, giúp đỡ cho đơn từ chức của tôi nhanh chóng được thông qua.
"Từ chức?" Diêu Trung Tắc cảm thấy đầu óc mình nổ ầm lên, hắn không ngờ lúc này lưu thành lâm lại không chùn bước mà từ chức. Miễn chức của Lưu Thành Lâm thì chức quan mất đi nhưng vẫn là người của công ty xe hơi Đông Hồng; nhưng nếu từ chức, như vậy Lưu Thành Lâm sẽ không còn liên quan đến công ty xe hơi Đông Hồng.
Trong đầu Diêu Trung Tắc chợt lóe lên tình cảnh đám phóng viên sẽ chên chúc mà đến sau khi nghe được thông tin này, bọn họ sẽ nhất định bâu vào sự kiện này mà không tha giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi thịt thối, sau đó là đủ mọi tin tức được xuất hiện trên mặt báo, khi đó tình hình càng khó thu nhập.
- Đồng chí Thành Lâm, anh nên suy nghĩ thêm một chút. Diêu Trung Tắc nói còn chưa hết lời thì trong điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút.
- Bốp! Diêu Trung Tắc hổn hển đập điện thoại lên bàn, hắn nhớ đã lâu rồi chưa từng có người nào tiếp điện thoại của mình theo kiểu như vậy. Lưu Thành Lâm chỉ là một tên giám đốc nhỏ, dám không khách khí cúp điện thoại khi mà hắn còn căn bản chưa nói hết lời sao?
Diêu Trung Tắc sinh ra cảm giác nhục nhã, nếu như Lưu Thành Lâm là người trong quan trường, hắn nhất định sẽ nhớ sự kiện này, tương lai sẽ cho đối phương một bài học nhớ đời.
Đáng tiếc Lưu Thành Lâm không phải như vậy, hơn nữa sau đó sẽ còn từ chức. Việc cần làm của Diêu Trung Tắc bây giờ chính là cố gắng giữ người này lại vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.
Phải nói là chiếc điện thoại có chất lượng tương đối tốt, dù bị Diêu Trung Tắc đập mạnh lên mặt bàn thế nhưng không có vấn đề gì. Cũng may hắn ném điện thoại và cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút.
Diêu Trung Tắc lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, hắn châm lửa hút khói, đầu óc cố gắng nghĩ biện pháp.
Cho Tần Dũng Khải tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, ý nghĩ này vừa lóe lên thì Diêu Trung Tắc cảm thấy như vậy là được không bù mất.
Chưa nói đến phương diện Tần Dũng Khải có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng phát triển về phía trước hay không, chỉ cần ném đề nghị này lên thì căn bản không được bí thư Diệp và chủ tịch Chử thông qua; hơn nữa nếu công ty xe hơi Đông Hồng sinh ra rối loạn, hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Lúc này Diêu Trung Tắc đã là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng nếu làm như thế sẽ sinh ra dấu chấm than ở hồ sơ chính trị, hắn sao cam tâm như vậy được? Hắn là một người có lý tưởng, khát vọng và quyết tâm, tất nhiên sẽ luôn mong muốn tiến lên một bước, lúc này sự kiện về công ty xe hơi Đông Hồng đang được người ta cực kỳ quan tâm, nếu có nhiễu loạn thì Diêu Trung Tắc sẽ là người đứng trên đầu sóng ngọn gió, căn bản không thiếu búa gõ lên đầu.
Hơn nữa anh Sầm cực kỳ coi trọng công ty xe hơi Đông Hồng, nếu như để cho người này biết được Lưu Thành Lâm từ chức, như vậy sẽ nghĩ thế nào? Nếu mất đi sự giúp đỡ của anh Sầm, như vậy giống như tự mình đẩy cây đại thụ của mình, đây chính là một sự giúp đỡ rất lớn của hắn.
Lưu Thành Lâm có thể phục chức trở lại làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, chủ động quay lại thì sẽ là tốt nhất. Nhưng tên khốn kia căn bản không tán thưởng, đi ngược lại ý nghĩ của mình.
Lại đưa vấn đề này lên bàn của Diệp Thừa Dân nữa sao? Diêu Trung Tắc rầu rĩ không vui, gần đây Diệp Thừa Dân có thành kiến với mình, nếu như chủ động đưa lên cho Diệp Thừa Dân thì sẽ bị đánh vào mặt, sau đó căn bản là phải tiếp tục đi liên hệ với Lưu Thành Lâm.
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Diêu Trung Tắc, điều này làm hắn cảm thấy đầu óc mình phình ra. Vô tình tàn thuốc đã đầy, hắn lúc này mới chú ý phòng làm việc của mình đầy khói thuốc.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diêu Trung Tắc hít vào một hơi thật sâu rồi cầm điện thoại lên.
- Bí thư Diêu, tôi là Vương Tử Quân, có vài công tác cần báo cáo với ngài.
"Báo cáo công tác?" Diêu Trung Tắc hận không thể biến Vương Tử Quân thành mồi lửa, biến tên khốn kia thành món nướng.
Nhưng cuối cùng Diêu Trung Tắc vẫn cười nói: - Trưởng phòng Vương, có chuyện gì anh cứ nói, không nên nói là báo cáo, anh cứ quá khách khí.
- Bí thư Diêu, vừa rồi tôi đã tiến hành liên hệ với công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng, phần lớn bọn họ đều giúp đỡ công tác của tỉnh ủy, tâm tình đã khá tốt, người đại biểu đã chọn lựa biện pháp không đối chọi gay gắt với tỉnh ủy.
Diêu Trung Tắc vừa nghe thấy tình thế được khống chế thì không khỏi thở dài một hơi, Vương Tử Quân xem ra vẫn là người đa mưu túc trí, mặc dù nhiều lần Diêu Trung Tắc cười nhạt với trí tuệ của Vương Tử Quân. Nhưng dù thế nào thì lúc này công nhân của công ty xe hơi Đông Hồng cũng không đến kêu oan ở tỉnh ủy, điều này làm cho Diêu Trung Tắc cảm thấy tình huống giảm đi vài phần nguy hiểm.
Khi Diêu Trung Tắc cảm thấy Vương Tử Quân có chút bản lĩnh, chợt nghe thấy Vương Tử Quân nhắc nhở: - Nhưng, bí thư Diêu, công nhân đặt ra điều kiện, đó là hy vọng ngài mai Lưu Thành Lâm có thể đi làm, ngài nếu không có việc gì thì nên đẩy nhanh tiến độ, tiến thêm một bước mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.