Chương 285: Cần lớn gan làm việc
Bảo Thạch Tiêu
07/06/2013
Cuối hè đầu thu, mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, đường cái huyện Lô Bắc thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy qua, ngay sau đó đã khuất dạng nơi cuối đường, biến mất không thấy đâu.
Sau khi Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc, không biết có phải vì đòn phản kích của Vương Tử Quân quá mạnh hay không, hay là vì nguyên nhân gì khác mà cực kỳ yên phận. Mỗi ngày ngoài nhốt mình trong phòng làm việc lẳng lặng suy xét về công tác thì thỉnh thoảng cũng đi xuống nghiên cứu thị sát. Nhưng bí thư huyện ủy ẩn giấu như vậy cũng bày tỏ một thái độ khá tốt, theo lời của Tiếu Tử Đông, Trần Lộ Dao giống như ruồi bọ thấy thịt, thật sự không thể chờ đợi được mà nhanh chóng chạy đến.
Bí thư huyện ủy đi lại rất gần với phó bí thư nắm công tác tổ chức, thật sự là một tổ hợp có lực. Nếu so sánh với tổ hợp như vậy thì Tôn Quốc Lương lại nắm thái độ quan sát, không thể nghi ngờ đây rõ ràng còn là một dấu hiệu tốt.
Vương Tử Quân nằm trên giường của Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng hai tay chống cằm, vừa nhìn nàng đang gõ máy tính vừa phỏng đoán cục diện chính trị ở huyện Lô Bắc vào lúc này. Hơn một tháng trôi qua, Vương Tử Quân công tác khá nhàn nhã, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
Thấy Mạc Tiểu Bắc một lúc lâu không chú ý đến mình, Vương Tử Quân đơn giản nằm lỳ trên giường. Nằm một lát thì hai mắt bắt đầu nặng nề, ngay sau đó giống như tự động đóng lại, khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì còn sinh ra một suy nghĩ xấu xa, đến giờ cơm trưa hắn vẫn chờ Mạc Tiểu Bắc gọi mình dậy. Hắn chờ đến khi nàng gọi mình dậy, hắn sẽ không nói hai lời mà nhanh chóng ra tay trước chiếm cơ hội, sẽ ôm nàng vào lòng, dù nàng là tảng đá cũng sẽ bị sự nhiệt tình của mình thiêu đốt.
Vương Tử Quân khẽ lay động cánh tay, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, nhưng khi hắn nhập nhèm mở mắt thì lại bị tình cảnh trước mắt làm cho lắp bắp kinh hãi: "Mạc Tiểu Bắc đang lẳng lặng đọc sách cách đó không xa, chính mình đã nằm chổng vó trên giường của nàng ngủ đến tận chiều!"
Vương Tử Quân khi sắp ngủ luôn nghĩ đến tình cảnh làm sâu đậm cảm tình với vợ mình, thế cho nên hắn mới thả lỏng như vậy, không ngờ hắn làm giả nhưng đối phương lại nghĩ thật, mình chỉ định ngủ trong chốc lát, cớ sao lại nằm đến tận bây giờ? Hắn nghĩ như vậy mà thầm cảm thấy tự ti mặc cảm, vậy là ngại ngùng mở miệng nói:
- Hai ngày nay thức khuya hơi nhiều, bây giờ nằm trên giường là ngủ mất.
- À, em biết!
Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu cười cười với Vương Tử Quân, cũng không biết hắn nằm trên giường ngủ cả buổi trưa chính là mạo phạm đến mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt cảm thấy có chút cảm giác thất bại, một ý nghĩ tà ác chợt kích thích hắn, thế là hắn không nhịn được chủ động nói:
- Vừa rồi anh đã mở ngăn kéo kia ra xem qua.
Vương Tử Quân nghĩ rằng dù Mạc Tiểu Bắc có lạnh lùng thế nào thì lúc này cũng phải có phản ứng, nhưng nàng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cứ tiếp tục xem sách, điều này làm cho hắn có chút nổi giận, cô nàng này đúng là khó thể xâm nhập.
Vương Tử Quân đứng dậy đi rửa mặt, hắn chợt nghe Mạc Tiểu Bắc nói:
- Đã quá giờ rồi, em thấy anh ngủ say nên không nỡ đánh thức, anh có đói bụng không? Nếu đói thì cùng em đi đến phòng ăn.
Nhìn vẻ mặt ân cần của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân chợt thoải mái hơn rất nhiều, hắn trực tiếp quay về, cúi người một tay đặt lên mặt bàn, tay kia khoát lên lưng ghế, tạo ra một tư thế ôm ấp, lại dùng giọng thân mật nói:
- Giữa trưa em ăn thứ gì thì anh ăn thứ đó.
Mạc Tiểu Bắc hôm nay vẫn mặc quân trang, nhưng trong cổ lại có một đường ren, phối hợp như vậy lại giống như có chút hấp dẫn, nhưng dù sao cũng khá phù hợp, khá quyến rũ.
Mạc Tiểu Bắc thấy nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân, cánh tay của đối phương đang giống như ôm lấy mình, trong mắt là cái nhìn đề phòng và khiêu chiến. Nàng tranh thủ đứng lên rồi nói:
- Anh đúng là bại hoại, đừng náo loạn được không?
Thật sự là Mạc Tiểu Bắc xấu hổ nói một câu bại hoại lại kích thích dục vọng đang ẩn giấu trong lòng Vương Tử Quân.
Những tình huống lãng mạn thường sẽ bất ngờ phát sinh, những lúc ở chung với Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân thường cảm thấy mình rơi vào vị trí bị động. Cô gái này giống như có một tầng thần bí bao phủ quanh người, giống như dù mình có mạo hiểm tấn công như thế nào thì cũng không thể nào khai thông được.
Mạc Tiểu Bắc thật sự có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, Vương Tử Quân đã ôm nàng từ trên ghế vào trong lòng. Mạc Tiểu Bắc căm tức hô lên một tiếng bại hoại, giống như đầu lưỡi của nàng còn chưa kịp phát âm rõ ràng thì đã bị hắn quấn lấy, thế cho nên một tiếng hô của nàng lúc này xem ra cực kỳ yếu ớt đáng thương. Nàng cố gắng vùng vẫy giãy dụa, liều mạng phản kháng, muốn kêu lớn, muốn vung tay đánh đấm, tóm lại nàng thật sự không thể nào nắm chắc có thể đẩy được Vương Tử Quân ra trong nụ hôn liều lĩnh. Không may cho nàng là không có một giây thời gian nào để từ chối, nàng giống như một dây cung bị kéo ra thật căng, bây giờ đã bị đứt dây.
Vào lúc mà Mạc Tiểu Bắc chuẩn bị phát động đòn tránh né, Vương Tử Quân đã áp chế nàng một cách không khách khí, thế là nàng chỉ có thể đắm chìm trong vòng tay của hắn. Bàn tay của hắn đặt đúng vị trí cần đến, đã sớm chọc giận nàng, nhưng cảm giác phẫn nộ của nàng cũng bị độ nóng của hắn hòa tan sạch sẽ, cánh tay mảnh khảnh của nàng căn bản không thể nào khống chế được hắn. Nàng chợt cảm thấy mình không thể khống chế được dù là từng tấc từng tấc, đối phương quá dũng cảm và thẳng thắn, lực lượng của hắn lại dùng quá đúng chỗ, đúng địa điểm.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, Mạc Tiểu Bắc mới rời khỏi lòng hắn, chính hắn thì bất đắc dĩ tiếp điện thoại, là Thái Thần Bân gọi đến, hỏi có cần đi đón hay không?
Lúc này Vương Tử Quân thật sự có chút hổn hển, hắn nói một câu:
- Cậu nhàm chán rảnh rỗi cũng không có việc gì làm sao? Tôi không phải chủ nô, cũng không bắt buộc cậu mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân đang hào hứng bị quấy nhiễu thì trong lòng sinh ra cảm giác hả hê, may mà có cuộc điện thoại kia cứu nàng, nếu không thì hắn cũng không tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Sau khi đính hôn thì những ý tưởng của Mạc Tiểu Bắc càng ngày càng phát triển tốt đẹp, khi thì nàng cảm thấy kiêu ngạo, thấy mình không giống người thường, lại cảm thấy hạnh phúc. Khi nhớ đến Vương Tử Quân, nàng cảm thấy thiên đường của mình mở rộng ra, một luồng ánh sáng tình cảm thánh khiết như bao phủ lấy nàng. Tên thanh niên kia quá đặc biệt, thật sự độc nhất vô nhị, mỗi câu mỗi lời nói và ánh mắt của hắn đối với nàng đều là một ám hiệu thật sự lý thú. Thực tế là có những mật mã mà người thường không hiểu, thế nhưng nàng và hắn đều ngầm hiểu, điều này làm cho nàng cảm thấy người đàn ông của mình rất có hương vị. Nàng thậm chí cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm nhưng khoảng thời gian đó không có bất kỳ điều gì phong phú sánh ngang với lúc này, đối với mình thì hắn thật sự là mặt trời.
Hai người rơi vào trạng thái không biết nói thêm điều gì, Vương Tử Quân dùng giọng trêu tức nói:
- Nha đầu, đói bụng cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu em không cho anh ăn em, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể ra ngoài dùng cơm mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc đỏ mặt vì lời trêu chọc của Vương Tử Quân, bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên định đánh hắn, thế nhưng lại bị hắn giữ lấy. Hắn khẽ hôn lên trán bóng của nàng một cái, sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vì Thái Thần Bân đã đi về, thế cho nên việc tìm phương diện giao thông được đặt lên người của Mạc Tiểu Bắc.
Là một chiếc mô tô, nghĩ đến tình huống Mạc Tiểu Bắc chở mình bằng xe mô tô, Vương Tử Quân không khỏi có thêm vài ý nghĩ mới. Sự thật nhanh chóng được kiểm chứng, Mạc Tiểu Bắc quả nhiên chạy đến một chiếc xe mô tô màu đỏ, thế là hắn không khỏi đưa tay sờ lên mũi, vẻ mặt thật sự rất tự kỷ.
- Hay là để anh chạy cho.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe mô tô mà không khỏi tiến lên, Mạc Tiểu Bắc cũng không phản đối lời đề nghị của hắn, thế là trực tiếp giao xe cho hắn.
Sau khi làm vài thao tác đơn giản và quen thuộc, Vương Tử Quân chạy xe ra ngoài quân doanh. Mùa thu gió thổi hiu hiu, Vương Tử Quân đã lâu rồi không được chạy xe mô tô, thế nên chạy ra ngoài đường và cảm nhận được nhiều hương vị khác lạ.
Mạc Tiểu Bắc ngồi ở phía sau, Vương Tử Quân lên tiếng nhắc nhở nàng:
- Nha đầu, nên ôm chặt lấy anh, cẩn thận kẻo rớt xuống xe. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn, cũng không có thời gian hầu hạ em.
- Đúng là mỏ quạ đen.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng thẹn thùng đánh lên vai của hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời hắn. Mái tóc của nàng tung bay trong gió, sợi tóc phấp phới giống như bàn tay mịn màng của một đứa trẻ vuốt ve làn da của vương tử quân, điều này làm cho những chiếc lông tơ sau gáy hắn chợt rung động.
Vương Tử Quân nói vài câu, Mạc Tiểu Bắc ở phía sau cũng đáp lời, vì thế hắn chợt thay đổi chủ đề:
- Mạc Tiểu Bắc, em biết bộ dạng của chúng ta bây giờ sẽ giống như điều gì trong Tây Du Ký không?
- Như cái gì?
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Mạc Tiểu Bắc chợt cảm thấy có hứng thú.
- Giống như Đường Tăng lại bị bắt.
Vương Tử Quân nói xong thì bắt đầu chăm chú lái xe, nhưng lúc này Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng lại nghiêm mặt nói:
- Bại hoại, anh không giống như tên hòa thượng ngốc kia, anh mạnh hơn hắn nhiều.
Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc trả lời như vậy mà có chút choáng váng, nhưng vì hắn đang lái xe thế nên cũng không dám ngất đi.
Xe dừng lại ở quán mỳ phía tây huyện thành, quán mỳ này không lớn thế nhưng nấu nướng rất ngon, Vương Tử Quân khi không có việc gì thường đến quán này ăn mỳ.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, thế nên khách trong quán cũng không nhiều. Nếu là trước kia thì quán cũng không buôn may bán đắt, nhưng sau khi cầu đường An Lô được nối thông, có không ít xe cộ qua lại, thế là quán mỳ kinh doanh khá giả hẳn lên.
- Ôi, anh bạn, lâu rồi mới thấy cậu qua đây ủng hộ, dạo này công tác bận rộn lắm sao?
Bà chủ quán mỳ vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì hai mắt chợt sáng ngời, dưới tình huống bình thường thì khách hàng của nàng không cố định, phần lớn đều là cánh tài xế vận chuyển hàng hóa khắp bắc nam hoặc là lái xe khách đường dài, thế cho nên quen nói chuyện lỗ mãng. Vì nguyên nhân như vậy, hơn nữa Vương Tử Quân lại khá đẹp trai, thế cho nên bà chủ cũng sinh ra nhiều hảo cảm hơn.
Vương Tử Quân đã sớm quen với thái độ nhiệt tình của bà chủ quán, hắn cũng không sinh ra cảm giác gì khác thường, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc đi theo phía sau lại không tự giác được mà nhíu mày.
Bà chủu cũng phát hiện Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng Vương Tử Quân, thầm nghĩ quả nhiên nhìn người không được nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không đong bằng đấu. Người thanh niên kia nhìn có vẻ cực kỳ bình thản nhưng lại tán đổ một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là một nữ quân nhân, sau này mình phải chú ý người này hơn mới được.
Bà chủ quán thầm có ý nghĩ với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại càng sinh ra ý nghĩ cam tâm tình nguyện, giống như nếu như mình có một chút gì đó với cậu thanh niên kia thì rất hay.
- Này cậu trai, cậu muốn ăn gì, tôi sẽ tranh thủ thời gian làm ngay cho cậu.
Bà chủ đưa hai người Vương Tử Quân đi đến ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, sau đó nàng cười tủm tỉm hỏi.
- Hai tô mỳ, một dĩa tôm, một dĩa đậu hũ. À, đúng rồi, gọi một dĩa đậu xào nhé?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng chú ý hỏi.
Vương Tử Quân liên hệ với Mạc Tiểu Bắc cũng không phải là ít, thế cho nên hắn chợt nhớ nàng thích ăn gì. Hắn nhớ lần trước ăn cơm ở thủ đô, cô gái này thật sự ném đi bộ dạng thanh nhã mà ăn như gió cuốn mây tan, giống như quét sạch các món ăn trên bàn. Lúc này hắn nhớ lại, thế là lên tiếng hỏi nàng.
- Được rồi.
Bà chủ lên tiếng bỏ đi, nhưng lại bị Mạc Tiểu Bắc cản lại:
- Không làm món cuối, đổi lại một dĩa thịt, cho vào hơi cay một chút.
Vương Tử Quân nhìn bà chủ cầm tờ giấy ghi món ăn bỏ đi, hắn cười thầm, trong lòng thầm cảm thán, rốt cuộc là vợ của mình, nha đầu này sao biết khẩu vị của mình? Chẳng lẽ nha đầu trong nóng ngoài lạnh này đã sớm tìm hiểu về mình? Ôi, ăn cơm chỉ có về nhà là ngon nhất, dù chỉ là mặc áo vải thô thế nhưng đó lại là vợ kết tóc se duyên của mình.
Một chữ cảm ơn còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Mạc Tiểu Bắc đã quay đầu khẽ nói:
- Chờ một lát nữa anh ăn ba món mình gọi, món thịt kia sẽ cho em, anh cũng không cần khó xử.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, hắn thầm nghĩ trong lòng, anh thì có gì mà khó xử, anh chính là một động vật ăn thịt, không, phải nói là nhân loại ăn thịt mới đúng.
- Anh Quyền, đến khi công trình làm xong, anh nên mời anh em một lần, ai bảo anh lắm tiền nhiều của.
Có bảy tám người từ trong phòng ăn đi ra, cả đám mặc quần áo khá lòe loẹt, đi đầu là một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi, lúc này đang dùng tăm xỉa răng, sau khi nghe xong lời nịnh nọt của đồng bọn thì nở nụ cười mỹ mãn.
- Tiểu Lục Tử, con bà nó mày đúng là ếch ngồi đáy giếng, tiêu chuẩn quá thấp, anh Quyền của chú đã bao giờ bạc đãi anh em chưa? Chú yên tâm, khi công trình làm xong, anh sẽ đưa các chú đến thành phố An Dịch phóng túng một bữa.
Tên đàn ông vừa xỉa răng vừa thuận miệng nói lời hứa hẹn.
- Thành phố An Dịch? Anh Quyền, như vậy thật sự là quá tốt, em nghe nói các tiểu thư nơi đó thật sự rất xinh đẹp. Hì hì, lần này có anh làm chủ, rốt cuộc cũng ó ngày được nếm thử.
Tên thanh niên được gọi là Tiểu Lục Tử vung tay của mình lên nói, trong ánh mắt có chút chờ mong.
- Nhìn bộ dạng của chú mày kìa.
Anh Quyền vung tay gõ lên đầu Tiểu Lục Tử, sau đó mỉm cười bước đi. Đúng lúc này hắn thấy Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, thế là trong mắt chợt lóe lên một luồng hào quang kinh ngạc.
Sau khi Dương Quân Tài đến huyện Lô Bắc, không biết có phải vì đòn phản kích của Vương Tử Quân quá mạnh hay không, hay là vì nguyên nhân gì khác mà cực kỳ yên phận. Mỗi ngày ngoài nhốt mình trong phòng làm việc lẳng lặng suy xét về công tác thì thỉnh thoảng cũng đi xuống nghiên cứu thị sát. Nhưng bí thư huyện ủy ẩn giấu như vậy cũng bày tỏ một thái độ khá tốt, theo lời của Tiếu Tử Đông, Trần Lộ Dao giống như ruồi bọ thấy thịt, thật sự không thể chờ đợi được mà nhanh chóng chạy đến.
Bí thư huyện ủy đi lại rất gần với phó bí thư nắm công tác tổ chức, thật sự là một tổ hợp có lực. Nếu so sánh với tổ hợp như vậy thì Tôn Quốc Lương lại nắm thái độ quan sát, không thể nghi ngờ đây rõ ràng còn là một dấu hiệu tốt.
Vương Tử Quân nằm trên giường của Mạc Tiểu Bắc, hắn dùng hai tay chống cằm, vừa nhìn nàng đang gõ máy tính vừa phỏng đoán cục diện chính trị ở huyện Lô Bắc vào lúc này. Hơn một tháng trôi qua, Vương Tử Quân công tác khá nhàn nhã, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười.
Thấy Mạc Tiểu Bắc một lúc lâu không chú ý đến mình, Vương Tử Quân đơn giản nằm lỳ trên giường. Nằm một lát thì hai mắt bắt đầu nặng nề, ngay sau đó giống như tự động đóng lại, khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì còn sinh ra một suy nghĩ xấu xa, đến giờ cơm trưa hắn vẫn chờ Mạc Tiểu Bắc gọi mình dậy. Hắn chờ đến khi nàng gọi mình dậy, hắn sẽ không nói hai lời mà nhanh chóng ra tay trước chiếm cơ hội, sẽ ôm nàng vào lòng, dù nàng là tảng đá cũng sẽ bị sự nhiệt tình của mình thiêu đốt.
Vương Tử Quân khẽ lay động cánh tay, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, nhưng khi hắn nhập nhèm mở mắt thì lại bị tình cảnh trước mắt làm cho lắp bắp kinh hãi: "Mạc Tiểu Bắc đang lẳng lặng đọc sách cách đó không xa, chính mình đã nằm chổng vó trên giường của nàng ngủ đến tận chiều!"
Vương Tử Quân khi sắp ngủ luôn nghĩ đến tình cảnh làm sâu đậm cảm tình với vợ mình, thế cho nên hắn mới thả lỏng như vậy, không ngờ hắn làm giả nhưng đối phương lại nghĩ thật, mình chỉ định ngủ trong chốc lát, cớ sao lại nằm đến tận bây giờ? Hắn nghĩ như vậy mà thầm cảm thấy tự ti mặc cảm, vậy là ngại ngùng mở miệng nói:
- Hai ngày nay thức khuya hơi nhiều, bây giờ nằm trên giường là ngủ mất.
- À, em biết!
Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu cười cười với Vương Tử Quân, cũng không biết hắn nằm trên giường ngủ cả buổi trưa chính là mạo phạm đến mình.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt điềm nhiên như không của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt cảm thấy có chút cảm giác thất bại, một ý nghĩ tà ác chợt kích thích hắn, thế là hắn không nhịn được chủ động nói:
- Vừa rồi anh đã mở ngăn kéo kia ra xem qua.
Vương Tử Quân nghĩ rằng dù Mạc Tiểu Bắc có lạnh lùng thế nào thì lúc này cũng phải có phản ứng, nhưng nàng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó cứ tiếp tục xem sách, điều này làm cho hắn có chút nổi giận, cô nàng này đúng là khó thể xâm nhập.
Vương Tử Quân đứng dậy đi rửa mặt, hắn chợt nghe Mạc Tiểu Bắc nói:
- Đã quá giờ rồi, em thấy anh ngủ say nên không nỡ đánh thức, anh có đói bụng không? Nếu đói thì cùng em đi đến phòng ăn.
Nhìn vẻ mặt ân cần của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân chợt thoải mái hơn rất nhiều, hắn trực tiếp quay về, cúi người một tay đặt lên mặt bàn, tay kia khoát lên lưng ghế, tạo ra một tư thế ôm ấp, lại dùng giọng thân mật nói:
- Giữa trưa em ăn thứ gì thì anh ăn thứ đó.
Mạc Tiểu Bắc hôm nay vẫn mặc quân trang, nhưng trong cổ lại có một đường ren, phối hợp như vậy lại giống như có chút hấp dẫn, nhưng dù sao cũng khá phù hợp, khá quyến rũ.
Mạc Tiểu Bắc thấy nụ cười xấu xa của Vương Tử Quân, cánh tay của đối phương đang giống như ôm lấy mình, trong mắt là cái nhìn đề phòng và khiêu chiến. Nàng tranh thủ đứng lên rồi nói:
- Anh đúng là bại hoại, đừng náo loạn được không?
Thật sự là Mạc Tiểu Bắc xấu hổ nói một câu bại hoại lại kích thích dục vọng đang ẩn giấu trong lòng Vương Tử Quân.
Những tình huống lãng mạn thường sẽ bất ngờ phát sinh, những lúc ở chung với Mạc Tiểu Bắc thì Vương Tử Quân thường cảm thấy mình rơi vào vị trí bị động. Cô gái này giống như có một tầng thần bí bao phủ quanh người, giống như dù mình có mạo hiểm tấn công như thế nào thì cũng không thể nào khai thông được.
Mạc Tiểu Bắc thật sự có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, Vương Tử Quân đã ôm nàng từ trên ghế vào trong lòng. Mạc Tiểu Bắc căm tức hô lên một tiếng bại hoại, giống như đầu lưỡi của nàng còn chưa kịp phát âm rõ ràng thì đã bị hắn quấn lấy, thế cho nên một tiếng hô của nàng lúc này xem ra cực kỳ yếu ớt đáng thương. Nàng cố gắng vùng vẫy giãy dụa, liều mạng phản kháng, muốn kêu lớn, muốn vung tay đánh đấm, tóm lại nàng thật sự không thể nào nắm chắc có thể đẩy được Vương Tử Quân ra trong nụ hôn liều lĩnh. Không may cho nàng là không có một giây thời gian nào để từ chối, nàng giống như một dây cung bị kéo ra thật căng, bây giờ đã bị đứt dây.
Vào lúc mà Mạc Tiểu Bắc chuẩn bị phát động đòn tránh né, Vương Tử Quân đã áp chế nàng một cách không khách khí, thế là nàng chỉ có thể đắm chìm trong vòng tay của hắn. Bàn tay của hắn đặt đúng vị trí cần đến, đã sớm chọc giận nàng, nhưng cảm giác phẫn nộ của nàng cũng bị độ nóng của hắn hòa tan sạch sẽ, cánh tay mảnh khảnh của nàng căn bản không thể nào khống chế được hắn. Nàng chợt cảm thấy mình không thể khống chế được dù là từng tấc từng tấc, đối phương quá dũng cảm và thẳng thắn, lực lượng của hắn lại dùng quá đúng chỗ, đúng địa điểm.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, Mạc Tiểu Bắc mới rời khỏi lòng hắn, chính hắn thì bất đắc dĩ tiếp điện thoại, là Thái Thần Bân gọi đến, hỏi có cần đi đón hay không?
Lúc này Vương Tử Quân thật sự có chút hổn hển, hắn nói một câu:
- Cậu nhàm chán rảnh rỗi cũng không có việc gì làm sao? Tôi không phải chủ nô, cũng không bắt buộc cậu mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi.
Vương Tử Quân nói xong thì cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân đang hào hứng bị quấy nhiễu thì trong lòng sinh ra cảm giác hả hê, may mà có cuộc điện thoại kia cứu nàng, nếu không thì hắn cũng không tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Sau khi đính hôn thì những ý tưởng của Mạc Tiểu Bắc càng ngày càng phát triển tốt đẹp, khi thì nàng cảm thấy kiêu ngạo, thấy mình không giống người thường, lại cảm thấy hạnh phúc. Khi nhớ đến Vương Tử Quân, nàng cảm thấy thiên đường của mình mở rộng ra, một luồng ánh sáng tình cảm thánh khiết như bao phủ lấy nàng. Tên thanh niên kia quá đặc biệt, thật sự độc nhất vô nhị, mỗi câu mỗi lời nói và ánh mắt của hắn đối với nàng đều là một ám hiệu thật sự lý thú. Thực tế là có những mật mã mà người thường không hiểu, thế nhưng nàng và hắn đều ngầm hiểu, điều này làm cho nàng cảm thấy người đàn ông của mình rất có hương vị. Nàng thậm chí cảm thấy mình sống hơn hai mươi năm nhưng khoảng thời gian đó không có bất kỳ điều gì phong phú sánh ngang với lúc này, đối với mình thì hắn thật sự là mặt trời.
Hai người rơi vào trạng thái không biết nói thêm điều gì, Vương Tử Quân dùng giọng trêu tức nói:
- Nha đầu, đói bụng cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu em không cho anh ăn em, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể ra ngoài dùng cơm mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc đỏ mặt vì lời trêu chọc của Vương Tử Quân, bàn tay nhỏ bé của nàng vung lên định đánh hắn, thế nhưng lại bị hắn giữ lấy. Hắn khẽ hôn lên trán bóng của nàng một cái, sau đó hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vì Thái Thần Bân đã đi về, thế cho nên việc tìm phương diện giao thông được đặt lên người của Mạc Tiểu Bắc.
Là một chiếc mô tô, nghĩ đến tình huống Mạc Tiểu Bắc chở mình bằng xe mô tô, Vương Tử Quân không khỏi có thêm vài ý nghĩ mới. Sự thật nhanh chóng được kiểm chứng, Mạc Tiểu Bắc quả nhiên chạy đến một chiếc xe mô tô màu đỏ, thế là hắn không khỏi đưa tay sờ lên mũi, vẻ mặt thật sự rất tự kỷ.
- Hay là để anh chạy cho.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe mô tô mà không khỏi tiến lên, Mạc Tiểu Bắc cũng không phản đối lời đề nghị của hắn, thế là trực tiếp giao xe cho hắn.
Sau khi làm vài thao tác đơn giản và quen thuộc, Vương Tử Quân chạy xe ra ngoài quân doanh. Mùa thu gió thổi hiu hiu, Vương Tử Quân đã lâu rồi không được chạy xe mô tô, thế nên chạy ra ngoài đường và cảm nhận được nhiều hương vị khác lạ.
Mạc Tiểu Bắc ngồi ở phía sau, Vương Tử Quân lên tiếng nhắc nhở nàng:
- Nha đầu, nên ôm chặt lấy anh, cẩn thận kẻo rớt xuống xe. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn, cũng không có thời gian hầu hạ em.
- Đúng là mỏ quạ đen.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng thẹn thùng đánh lên vai của hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời hắn. Mái tóc của nàng tung bay trong gió, sợi tóc phấp phới giống như bàn tay mịn màng của một đứa trẻ vuốt ve làn da của vương tử quân, điều này làm cho những chiếc lông tơ sau gáy hắn chợt rung động.
Vương Tử Quân nói vài câu, Mạc Tiểu Bắc ở phía sau cũng đáp lời, vì thế hắn chợt thay đổi chủ đề:
- Mạc Tiểu Bắc, em biết bộ dạng của chúng ta bây giờ sẽ giống như điều gì trong Tây Du Ký không?
- Như cái gì?
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Mạc Tiểu Bắc chợt cảm thấy có hứng thú.
- Giống như Đường Tăng lại bị bắt.
Vương Tử Quân nói xong thì bắt đầu chăm chú lái xe, nhưng lúc này Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng lại nghiêm mặt nói:
- Bại hoại, anh không giống như tên hòa thượng ngốc kia, anh mạnh hơn hắn nhiều.
Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc trả lời như vậy mà có chút choáng váng, nhưng vì hắn đang lái xe thế nên cũng không dám ngất đi.
Xe dừng lại ở quán mỳ phía tây huyện thành, quán mỳ này không lớn thế nhưng nấu nướng rất ngon, Vương Tử Quân khi không có việc gì thường đến quán này ăn mỳ.
Lúc này đã qua giờ cơm trưa, thế nên khách trong quán cũng không nhiều. Nếu là trước kia thì quán cũng không buôn may bán đắt, nhưng sau khi cầu đường An Lô được nối thông, có không ít xe cộ qua lại, thế là quán mỳ kinh doanh khá giả hẳn lên.
- Ôi, anh bạn, lâu rồi mới thấy cậu qua đây ủng hộ, dạo này công tác bận rộn lắm sao?
Bà chủ quán mỳ vừa nhìn thấy Vương Tử Quân thì hai mắt chợt sáng ngời, dưới tình huống bình thường thì khách hàng của nàng không cố định, phần lớn đều là cánh tài xế vận chuyển hàng hóa khắp bắc nam hoặc là lái xe khách đường dài, thế cho nên quen nói chuyện lỗ mãng. Vì nguyên nhân như vậy, hơn nữa Vương Tử Quân lại khá đẹp trai, thế cho nên bà chủ cũng sinh ra nhiều hảo cảm hơn.
Vương Tử Quân đã sớm quen với thái độ nhiệt tình của bà chủ quán, hắn cũng không sinh ra cảm giác gì khác thường, thế nhưng Mạc Tiểu Bắc đi theo phía sau lại không tự giác được mà nhíu mày.
Bà chủu cũng phát hiện Mạc Tiểu Bắc ở sau lưng Vương Tử Quân, thầm nghĩ quả nhiên nhìn người không được nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không đong bằng đấu. Người thanh niên kia nhìn có vẻ cực kỳ bình thản nhưng lại tán đổ một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là một nữ quân nhân, sau này mình phải chú ý người này hơn mới được.
Bà chủ quán thầm có ý nghĩ với Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng lại càng sinh ra ý nghĩ cam tâm tình nguyện, giống như nếu như mình có một chút gì đó với cậu thanh niên kia thì rất hay.
- Này cậu trai, cậu muốn ăn gì, tôi sẽ tranh thủ thời gian làm ngay cho cậu.
Bà chủ đưa hai người Vương Tử Quân đi đến ngồi ở một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, sau đó nàng cười tủm tỉm hỏi.
- Hai tô mỳ, một dĩa tôm, một dĩa đậu hũ. À, đúng rồi, gọi một dĩa đậu xào nhé?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng chú ý hỏi.
Vương Tử Quân liên hệ với Mạc Tiểu Bắc cũng không phải là ít, thế cho nên hắn chợt nhớ nàng thích ăn gì. Hắn nhớ lần trước ăn cơm ở thủ đô, cô gái này thật sự ném đi bộ dạng thanh nhã mà ăn như gió cuốn mây tan, giống như quét sạch các món ăn trên bàn. Lúc này hắn nhớ lại, thế là lên tiếng hỏi nàng.
- Được rồi.
Bà chủ lên tiếng bỏ đi, nhưng lại bị Mạc Tiểu Bắc cản lại:
- Không làm món cuối, đổi lại một dĩa thịt, cho vào hơi cay một chút.
Vương Tử Quân nhìn bà chủ cầm tờ giấy ghi món ăn bỏ đi, hắn cười thầm, trong lòng thầm cảm thán, rốt cuộc là vợ của mình, nha đầu này sao biết khẩu vị của mình? Chẳng lẽ nha đầu trong nóng ngoài lạnh này đã sớm tìm hiểu về mình? Ôi, ăn cơm chỉ có về nhà là ngon nhất, dù chỉ là mặc áo vải thô thế nhưng đó lại là vợ kết tóc se duyên của mình.
Một chữ cảm ơn còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Mạc Tiểu Bắc đã quay đầu khẽ nói:
- Chờ một lát nữa anh ăn ba món mình gọi, món thịt kia sẽ cho em, anh cũng không cần khó xử.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Mạc Tiểu Bắc, hắn thầm nghĩ trong lòng, anh thì có gì mà khó xử, anh chính là một động vật ăn thịt, không, phải nói là nhân loại ăn thịt mới đúng.
- Anh Quyền, đến khi công trình làm xong, anh nên mời anh em một lần, ai bảo anh lắm tiền nhiều của.
Có bảy tám người từ trong phòng ăn đi ra, cả đám mặc quần áo khá lòe loẹt, đi đầu là một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi, lúc này đang dùng tăm xỉa răng, sau khi nghe xong lời nịnh nọt của đồng bọn thì nở nụ cười mỹ mãn.
- Tiểu Lục Tử, con bà nó mày đúng là ếch ngồi đáy giếng, tiêu chuẩn quá thấp, anh Quyền của chú đã bao giờ bạc đãi anh em chưa? Chú yên tâm, khi công trình làm xong, anh sẽ đưa các chú đến thành phố An Dịch phóng túng một bữa.
Tên đàn ông vừa xỉa răng vừa thuận miệng nói lời hứa hẹn.
- Thành phố An Dịch? Anh Quyền, như vậy thật sự là quá tốt, em nghe nói các tiểu thư nơi đó thật sự rất xinh đẹp. Hì hì, lần này có anh làm chủ, rốt cuộc cũng ó ngày được nếm thử.
Tên thanh niên được gọi là Tiểu Lục Tử vung tay của mình lên nói, trong ánh mắt có chút chờ mong.
- Nhìn bộ dạng của chú mày kìa.
Anh Quyền vung tay gõ lên đầu Tiểu Lục Tử, sau đó mỉm cười bước đi. Đúng lúc này hắn thấy Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, thế là trong mắt chợt lóe lên một luồng hào quang kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.