Chương 689: Chiếm lĩnh điểm cao
Bảo Thạch Tiêu
15/02/2014
- Đây là lời phân phó trực tiếp của giám đốc, tôi cũng không biết vì cái gì.
Âm thanh của Lý Mạc Chí vẫn truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng lúc này âm thanh truyền vào trong tai Lữ Chinh Bình cũng không còn dễ nghe như bình thường.
Tổng giám đốc tự mình phân phó, như vậy đại biểu cho người phụ nữ kia ra tay với mình. Tuy Lữ Chinh Bình được xưng là thiên tài trong giới đầu tư, thế nhưng hắn cũng không khỏi bội phục thủ đoạn của người phụ nữ kia, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ kia thì Lữ Chinh Bình chỉ nghĩ đến vẻ quyến rũ của nàng, nhưng khi công ty của nàng dần phát triển cực mạnh, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác đứng bên dưới nhìn núi cao.
Lữ Chinh Bình cảm thấy người phụ nữ này hầu như là tấm ván bắc cầu với nền kinh tế thế giới, dù là hoàn cảnh kinh tế biến đổi thế nào thì nàng ta luôn chiếm lĩnh điểm cao, dễ dàng thu lợi vào trong túi.
Điều làm cho Lữ Chinh Bình khắc sâu ghi nhớ chính là trong lần khủng hoảng kinh tế trước đó, chính hắn cố gắng có được chút tiền lời trong hoàn cảnh đầy nguy cơ, thế nhưng khi hắn đang cực kỳ đắc chí thì số tiền mà người phụ nữ kia kiếm được lại càng làm hắn lác mắt.
Chưa nói đến sản nghiệp đầu tư, đặc biệt người phụ nữ kia còn phát triển phần mềm máy tính, gia công thiết bị điện tử, có hệ thống bán lẻ cực kỳ linh động và phát triển, tất cả đều là những thứ làm cho Lữ Chinh Bình hâm mộ không thôi.
Lúc này người phụ nữ làm cho Lữ Chinh Bình sợ hãi kia lại cho ra mệnh lệnh dừng hợp tác với mình, cuối cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì tập đoàn mình xảy ra vấn đề gì sao?
Lữ Chinh Bình càng nghĩ càng sợ hãi, hắn cố gắng dùng giọng trấn định nói:
- Anh Lý, mong anh chỉ cho tôi một con đường, để xem tôi làm không tốt ở điểm nào, vì sao lại làm cho giám đốc Tần nổi giận như vậy?
Lý Mạc Chí cũng không lên tiếng, sau khi trầm ngâm một lúc mới trầm lặng nói:
- Anh suy xét lại cẩn thận xem, gần đây anh có đắc tội với người nào không?
Lữ Chinh Bình chợt sững sờ, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại đã cúp. Hắn nghe những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, hắn thầm hiểu bây giờ mình nói gì cũng vô dụng, Lý Mạc Chí đã nói ra tất cả với mình rồi.
Còn lại chỉ là những lời không nên nói, hoặc là Lý Mạc Chí không biết.
"Chính mình gần đây đắc tội với ai, đến nổi người phụ nữ kia đoạn tuyệt hợp tác với tập đoàn của mình? Trên thế giới này có ai đáng giá để nàng ta làm như vậy?"
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Lữ Chinh Bình, thế nhưng tất cả đều bị hắn bác bỏ. Thế nhưng dù hắn có bác bỏ thế nào thì đối phương đã cho ra quyết định đình chỉ tất cả hợp tác, đây là sự thật khó thể chối cãi được.
Âm thanh ồn ào truyền đến, Lữ Chinh Bình không nhịn được phải quay lại nhìn, đúng lúc thấy Vương Tử Quân được nhóm người Quan Lục Phát vây quanh đưa ra khỏi khách sạn giống như sao sáng quanh trăng.
- Bí thư Vương, anh không ở lại tiếp tục tham gia bữa tiệc làm cho rất nhiều người thất vọng đấy.
Quan Lục Phát vừa đi vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn với hiệu quả của ngày hôm nay, thế nhưng hắn cũng sẽ không ở lại tham gia bữa tiệc sinh nhật. Dù sao thì bữa tiệc này tràn đầy khí tức tư nhân, hắn cũng không thích hợp ở lại.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn cảm thấy có rất nhiều người vận chuyển xung quanh mình, hào quang của bữa tiệc dồn hết lên người mình, điều này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Dù sao hắn đã chiếm năm phút trong bữa tiệc, nếu bây giờ chiếm cả thời gian tiệc sinh nhật, chỉ sợ sẽ đả kích đến tâm linh của người ta.
Vương Tử Quân là một người thanh niên thành khẩn chất phác, hắn tuyệt đối không cho phép mình cho ra những chuyện như vậy. Vì thế sau khi nói xong tất cả, khi hắn cảm thấy cá cắn câu thì kiên quyết nói lời cáo từ.
Quan Lục Phát cũng xem như hiểu những cố kỵ của Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không cưỡng cầu, chẳng qua khi bắt tay cáo từ thì cố gắng tăng thêm chút lực.
Vương Tử Quân cũng ngầm hiểu hành động biểu hiện thái độ không một tiếng động của Quan Lục Phát, hắn cười khẽ gật đầu với đối phương. Hắn cùng Trì Kim Đồ rời khỏi khách sạn dưới tình huống mọi người cung kính tiễn chân. Khi đám người đi ra, đúng lúc gặp mặt Lữ Chinh Bình đang đứng ở cổng khách sạn.
Khi thấy Lữ Chinh Bình thì hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, đám người đi ra tiễn chân lại mở lớn mắt ra, đặc biệt là những người quen biết với Lữ Chinh Bình, bọn họ càng trừng mắt há miệng.
Lữ Chinh Bình thật sự không ngờ mình gặp phải tình huống này, hắn cũng không biết mình nên nói gì cho phải. Chỉ khi ánh mắt hắn rơi lên nhóm người Quan Lục Phát, một cảm giác xấu chợt bùng phát trong lòng.
"Cũng đừng nên hiểu lầm, tôi thật sự không có ý nghĩ như vậy!"
Trong đầu Lữ Chinh Bình vang lên những âm thanh hò hét như thế, chẳng qua hắn chỉ dám nghĩ nhưng không thể nói ra khỏi miệng, dù sao thì chuyện này cũng không thể nào mở miệng nói cho rõ được.
- Chính Bình, chút nữa mọi người cùng nhau vào cắt bánh ngọt.
Quan Lục Phát có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói với Lữ Chinh Bình.
Lữ Chinh Bình chợt tái mặt, hắn biết rõ Quan Lục Phát nói như vậy là vì muốn tốt cho mình. Nhưng lời nói của Quan Lục Phát lại càng làm hắn khó chịu, hắn nhìn gương mặt giống như đã hiểu rõ vấn đề của mọi người, thế là những lời nói trong lòng căn bản là không thể nên lời.
Ai bảo Lữ Chinh Bình hắn đi ra đây vào thời điểm không thích hợp và để cho người ta suy nghĩ lung tung?
Chẳng lẽ Lữ Chinh Bình phải nói, chú Quan Lục Phát, thật ra cháu không có ý kia, cháu không phải đang định bỏ về. Giải thích như vậy còn không bằng không nói gì thì hay hơn.
Vương Tử Quân đã nhìn ra biểu hiện lúng túng của Lữ Chinh Bình, hắn cười cười vươn tay nói với Lữ Chinh Bình:
- Tổng giám đốc Lữ, nếu giám đốc Quan đã thịnh tình như vậy, ngài cũng đừng nên từ chối. Hơn nữa hôm nay là tiệc vui sinh nhật, cũng mong ngài có thể vào chung vui với mọi người.
Vương Tử Quân vừa nói vừa bắt tay Lữ Chinh Bình và khẽ nói một câu tạm biệt.
Lữ Chinh Bình nhìn bộ dạng tiêu sái của Vương Tử Quân mà cảm thấy đau răng, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng thêm mạnh mẽ, chẳng qua hắn có đau cũng không nói nên lời, vì lúc này càng nói sẽ căn bản sẽ là càng bôi đen chính mình.
- Giám đốc Lữ, chúng ta vào ăn bánh kem thôi.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Quan Lục Phát chợt mở miệng nói với Lữ Chinh Bình.
- Đúng vậy, tiệc đã bắt đầu rồi, tổng giám đốc Lữ cũng đừng nên làm cho Quan tiểu thư mất vui, chúng ta đi thôi.
Lại có một người có quan hệ tốt tiến lên khẽ đẩy Lữ Chinh Bình, làm hắn không khỏi không đi vào khách sạn.
Lữ Chinh Bình có chút thất thần, hắn bước vào bên trong dưới tình huống bị xô đẩy, khoảnh khắc khi hắn cât bước lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Chính mình bây giờ rơi vào hoàn cảnh gì thế này? Lữ Chinh Bình nhìn nụ cười của người bên cạnh, hắn chợt cảm thấy tình cảnh lúc này giống như khi còn nhỏ mình tranh chấp với các anh, trưởng bối trong nhà cũng có vẻ mặt và nụ cười như vậy.
Xem ra Lữ Chinh Bình hắn cả đời anh minh nhưng lại bị phá hỏng trong phút chốc, hắn nghĩ đến tình huống mình sắp đối mặt, thế là tâm tình càng thêm ảm đạm.
Khi Lữ Chinh Bình cảm thấy không có biện pháp gì hay, quyết định tiếp tục đi theo đám người vào tham gia tiệc sinh nhật thì điện thoại đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem, lúc này trong lòng chợt sinh ra cảm giác muốn đập bỏ điện thoại.
Cái điện thoại chết tiệt này sớm muộn không chịu đổ chuông, đến bây giờ mới chịu vang lên. Nếu như nó đổ chuông sơm hơn vài phút, như vậy mình sẽ không bị người ta hiểu lầm như lúc này.
Tuy Lữ Chinh Bình không thoải mái nhưng sau khi nhìn dãy số gọi đến thì trầm giọng nói:
- Alo, tôi là Chinh Bình.
Đầu đây bên kia chợt vang lên một âm thanh trầm thấp:
- Chinh Bình, rốt cuộc cậu đã phạm phải vấn đề gì, vì sao tập đoàn Quân Thành quyết định hủy tất cả hợp tác với chúng ta?
Tuy âm thanh kia không lớn nhưng truyền vào tai Lữ Chinh Bình giống như sấm sét, hắn biết rõ tất cả mọi thứ của mình là bố giao cho, nếu như hắn không làm tốt công tác, chỉ sợ tất cả sẽ rời khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhưng Lữ Chinh Bình căn bản không biết rõ mình phạm phải vấn đề gì, thậm chí những ngày qua còn không tiếp xúc với người của tập đoàn Quân Thành. Hắn cảm thấy cực kỳ uất ức, thế nên trầm ngâm giây lát rồi thành thật nói:
- Bố, con thật sự không làm gì cả.
- Cậu nói không làm gì cả sao? Vậy thì tại sao tôi lại nhận được tin tức từ tập đoàn Quân Thành là cậu làm cho tổng giám đốc Tần mất hứng, vì vậy nên cô ấy mới dưng hợp tác với tập đoàn Huyền Lục chúng ta?
Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia căn bản không còn nổi giận như vừa rồi, lúc này càng thêm bình tĩnh, thế nhưng sự biến đổi như vậy càng làm cho Lữ Chinh Bình thấy phát lạnh.
Lữ Chinh Bình là con tất nhiên hiểu rõ bố mình có tính cách thế nào, bây giờ bố đã chuyển sang giọng điệu trầm thấp, rõ ràng mình không còn cơ hội biện luận, tất cả đã đổ lên đầu mình.
Lữ Chinh Bình chợt cảm thấy một sự việc không liên quan lại đổ ập lên đầu mình, thế là hắn sinh ra cảm giác bức bối điên cuồng. Khi hắn chuẩn bị nói hai câu biện hộ cho mình, hắn chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Lý Mạc Chí vừa rồi.
Lữ Chinh Bình nghĩ đến lời nói của Lý Mạc Chí, tất cả cảm giác tức giận đều tan biến, chỉ thấy trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Hắn vốn cho rằng Lý Mạc Chí nói đến phương diện dừng các hạng mục vừa đàm phán, bây giờ xem ra hắn nghĩ quá đơn giản rồi, người ta nói chính là dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Huyền Lục.
"Giết địch một ngàn tổn thất tám trăm!"
Đây là câu danh ngôn có thể ứng dụng trong quan trường và cả thương trường. Tuy tập đoàn Quân Thành dừng hợp tác sẽ mang đến tổn thất lớn cho tập đoàn Huyền Lục, thế nhưng lần này lại không có tổn thất gì quá lớn cho tập đoàn Quân Thành. Lữ Chinh Bình hắn đã đắc tội gì với người phụ nữ kia, vì sao đối phương lại đối đãi với mình một cách điên cuồng như vậy?
- Bố, con thật sự không rõ vì sao, hai ngày qua con chưa từng gặp Tần Hồng Cẩm, cũng chưa từng có bất kỳ liên lạc nào với cô ấy cả.
Lữ Chinh Bình giữ chặt điện thoại rồi nhanh chóng giải thích.
Âm thanh của Lý Mạc Chí vẫn truyền đến từ đầu dây bên kia, nhưng lúc này âm thanh truyền vào trong tai Lữ Chinh Bình cũng không còn dễ nghe như bình thường.
Tổng giám đốc tự mình phân phó, như vậy đại biểu cho người phụ nữ kia ra tay với mình. Tuy Lữ Chinh Bình được xưng là thiên tài trong giới đầu tư, thế nhưng hắn cũng không khỏi bội phục thủ đoạn của người phụ nữ kia, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ kia thì Lữ Chinh Bình chỉ nghĩ đến vẻ quyến rũ của nàng, nhưng khi công ty của nàng dần phát triển cực mạnh, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác đứng bên dưới nhìn núi cao.
Lữ Chinh Bình cảm thấy người phụ nữ này hầu như là tấm ván bắc cầu với nền kinh tế thế giới, dù là hoàn cảnh kinh tế biến đổi thế nào thì nàng ta luôn chiếm lĩnh điểm cao, dễ dàng thu lợi vào trong túi.
Điều làm cho Lữ Chinh Bình khắc sâu ghi nhớ chính là trong lần khủng hoảng kinh tế trước đó, chính hắn cố gắng có được chút tiền lời trong hoàn cảnh đầy nguy cơ, thế nhưng khi hắn đang cực kỳ đắc chí thì số tiền mà người phụ nữ kia kiếm được lại càng làm hắn lác mắt.
Chưa nói đến sản nghiệp đầu tư, đặc biệt người phụ nữ kia còn phát triển phần mềm máy tính, gia công thiết bị điện tử, có hệ thống bán lẻ cực kỳ linh động và phát triển, tất cả đều là những thứ làm cho Lữ Chinh Bình hâm mộ không thôi.
Lúc này người phụ nữ làm cho Lữ Chinh Bình sợ hãi kia lại cho ra mệnh lệnh dừng hợp tác với mình, cuối cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì tập đoàn mình xảy ra vấn đề gì sao?
Lữ Chinh Bình càng nghĩ càng sợ hãi, hắn cố gắng dùng giọng trấn định nói:
- Anh Lý, mong anh chỉ cho tôi một con đường, để xem tôi làm không tốt ở điểm nào, vì sao lại làm cho giám đốc Tần nổi giận như vậy?
Lý Mạc Chí cũng không lên tiếng, sau khi trầm ngâm một lúc mới trầm lặng nói:
- Anh suy xét lại cẩn thận xem, gần đây anh có đắc tội với người nào không?
Lữ Chinh Bình chợt sững sờ, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại đã cúp. Hắn nghe những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, hắn thầm hiểu bây giờ mình nói gì cũng vô dụng, Lý Mạc Chí đã nói ra tất cả với mình rồi.
Còn lại chỉ là những lời không nên nói, hoặc là Lý Mạc Chí không biết.
"Chính mình gần đây đắc tội với ai, đến nổi người phụ nữ kia đoạn tuyệt hợp tác với tập đoàn của mình? Trên thế giới này có ai đáng giá để nàng ta làm như vậy?"
Hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Lữ Chinh Bình, thế nhưng tất cả đều bị hắn bác bỏ. Thế nhưng dù hắn có bác bỏ thế nào thì đối phương đã cho ra quyết định đình chỉ tất cả hợp tác, đây là sự thật khó thể chối cãi được.
Âm thanh ồn ào truyền đến, Lữ Chinh Bình không nhịn được phải quay lại nhìn, đúng lúc thấy Vương Tử Quân được nhóm người Quan Lục Phát vây quanh đưa ra khỏi khách sạn giống như sao sáng quanh trăng.
- Bí thư Vương, anh không ở lại tiếp tục tham gia bữa tiệc làm cho rất nhiều người thất vọng đấy.
Quan Lục Phát vừa đi vừa mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn với hiệu quả của ngày hôm nay, thế nhưng hắn cũng sẽ không ở lại tham gia bữa tiệc sinh nhật. Dù sao thì bữa tiệc này tràn đầy khí tức tư nhân, hắn cũng không thích hợp ở lại.
Hơn nữa Vương Tử Quân còn cảm thấy có rất nhiều người vận chuyển xung quanh mình, hào quang của bữa tiệc dồn hết lên người mình, điều này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ. Dù sao hắn đã chiếm năm phút trong bữa tiệc, nếu bây giờ chiếm cả thời gian tiệc sinh nhật, chỉ sợ sẽ đả kích đến tâm linh của người ta.
Vương Tử Quân là một người thanh niên thành khẩn chất phác, hắn tuyệt đối không cho phép mình cho ra những chuyện như vậy. Vì thế sau khi nói xong tất cả, khi hắn cảm thấy cá cắn câu thì kiên quyết nói lời cáo từ.
Quan Lục Phát cũng xem như hiểu những cố kỵ của Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không cưỡng cầu, chẳng qua khi bắt tay cáo từ thì cố gắng tăng thêm chút lực.
Vương Tử Quân cũng ngầm hiểu hành động biểu hiện thái độ không một tiếng động của Quan Lục Phát, hắn cười khẽ gật đầu với đối phương. Hắn cùng Trì Kim Đồ rời khỏi khách sạn dưới tình huống mọi người cung kính tiễn chân. Khi đám người đi ra, đúng lúc gặp mặt Lữ Chinh Bình đang đứng ở cổng khách sạn.
Khi thấy Lữ Chinh Bình thì hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, đám người đi ra tiễn chân lại mở lớn mắt ra, đặc biệt là những người quen biết với Lữ Chinh Bình, bọn họ càng trừng mắt há miệng.
Lữ Chinh Bình thật sự không ngờ mình gặp phải tình huống này, hắn cũng không biết mình nên nói gì cho phải. Chỉ khi ánh mắt hắn rơi lên nhóm người Quan Lục Phát, một cảm giác xấu chợt bùng phát trong lòng.
"Cũng đừng nên hiểu lầm, tôi thật sự không có ý nghĩ như vậy!"
Trong đầu Lữ Chinh Bình vang lên những âm thanh hò hét như thế, chẳng qua hắn chỉ dám nghĩ nhưng không thể nói ra khỏi miệng, dù sao thì chuyện này cũng không thể nào mở miệng nói cho rõ được.
- Chính Bình, chút nữa mọi người cùng nhau vào cắt bánh ngọt.
Quan Lục Phát có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói với Lữ Chinh Bình.
Lữ Chinh Bình chợt tái mặt, hắn biết rõ Quan Lục Phát nói như vậy là vì muốn tốt cho mình. Nhưng lời nói của Quan Lục Phát lại càng làm hắn khó chịu, hắn nhìn gương mặt giống như đã hiểu rõ vấn đề của mọi người, thế là những lời nói trong lòng căn bản là không thể nên lời.
Ai bảo Lữ Chinh Bình hắn đi ra đây vào thời điểm không thích hợp và để cho người ta suy nghĩ lung tung?
Chẳng lẽ Lữ Chinh Bình phải nói, chú Quan Lục Phát, thật ra cháu không có ý kia, cháu không phải đang định bỏ về. Giải thích như vậy còn không bằng không nói gì thì hay hơn.
Vương Tử Quân đã nhìn ra biểu hiện lúng túng của Lữ Chinh Bình, hắn cười cười vươn tay nói với Lữ Chinh Bình:
- Tổng giám đốc Lữ, nếu giám đốc Quan đã thịnh tình như vậy, ngài cũng đừng nên từ chối. Hơn nữa hôm nay là tiệc vui sinh nhật, cũng mong ngài có thể vào chung vui với mọi người.
Vương Tử Quân vừa nói vừa bắt tay Lữ Chinh Bình và khẽ nói một câu tạm biệt.
Lữ Chinh Bình nhìn bộ dạng tiêu sái của Vương Tử Quân mà cảm thấy đau răng, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng thêm mạnh mẽ, chẳng qua hắn có đau cũng không nói nên lời, vì lúc này càng nói sẽ căn bản sẽ là càng bôi đen chính mình.
- Giám đốc Lữ, chúng ta vào ăn bánh kem thôi.
Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Quan Lục Phát chợt mở miệng nói với Lữ Chinh Bình.
- Đúng vậy, tiệc đã bắt đầu rồi, tổng giám đốc Lữ cũng đừng nên làm cho Quan tiểu thư mất vui, chúng ta đi thôi.
Lại có một người có quan hệ tốt tiến lên khẽ đẩy Lữ Chinh Bình, làm hắn không khỏi không đi vào khách sạn.
Lữ Chinh Bình có chút thất thần, hắn bước vào bên trong dưới tình huống bị xô đẩy, khoảnh khắc khi hắn cât bước lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Chính mình bây giờ rơi vào hoàn cảnh gì thế này? Lữ Chinh Bình nhìn nụ cười của người bên cạnh, hắn chợt cảm thấy tình cảnh lúc này giống như khi còn nhỏ mình tranh chấp với các anh, trưởng bối trong nhà cũng có vẻ mặt và nụ cười như vậy.
Xem ra Lữ Chinh Bình hắn cả đời anh minh nhưng lại bị phá hỏng trong phút chốc, hắn nghĩ đến tình huống mình sắp đối mặt, thế là tâm tình càng thêm ảm đạm.
Khi Lữ Chinh Bình cảm thấy không có biện pháp gì hay, quyết định tiếp tục đi theo đám người vào tham gia tiệc sinh nhật thì điện thoại đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem, lúc này trong lòng chợt sinh ra cảm giác muốn đập bỏ điện thoại.
Cái điện thoại chết tiệt này sớm muộn không chịu đổ chuông, đến bây giờ mới chịu vang lên. Nếu như nó đổ chuông sơm hơn vài phút, như vậy mình sẽ không bị người ta hiểu lầm như lúc này.
Tuy Lữ Chinh Bình không thoải mái nhưng sau khi nhìn dãy số gọi đến thì trầm giọng nói:
- Alo, tôi là Chinh Bình.
Đầu đây bên kia chợt vang lên một âm thanh trầm thấp:
- Chinh Bình, rốt cuộc cậu đã phạm phải vấn đề gì, vì sao tập đoàn Quân Thành quyết định hủy tất cả hợp tác với chúng ta?
Tuy âm thanh kia không lớn nhưng truyền vào tai Lữ Chinh Bình giống như sấm sét, hắn biết rõ tất cả mọi thứ của mình là bố giao cho, nếu như hắn không làm tốt công tác, chỉ sợ tất cả sẽ rời khỏi lòng bàn tay của hắn.
Nhưng Lữ Chinh Bình căn bản không biết rõ mình phạm phải vấn đề gì, thậm chí những ngày qua còn không tiếp xúc với người của tập đoàn Quân Thành. Hắn cảm thấy cực kỳ uất ức, thế nên trầm ngâm giây lát rồi thành thật nói:
- Bố, con thật sự không làm gì cả.
- Cậu nói không làm gì cả sao? Vậy thì tại sao tôi lại nhận được tin tức từ tập đoàn Quân Thành là cậu làm cho tổng giám đốc Tần mất hứng, vì vậy nên cô ấy mới dưng hợp tác với tập đoàn Huyền Lục chúng ta?
Âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia căn bản không còn nổi giận như vừa rồi, lúc này càng thêm bình tĩnh, thế nhưng sự biến đổi như vậy càng làm cho Lữ Chinh Bình thấy phát lạnh.
Lữ Chinh Bình là con tất nhiên hiểu rõ bố mình có tính cách thế nào, bây giờ bố đã chuyển sang giọng điệu trầm thấp, rõ ràng mình không còn cơ hội biện luận, tất cả đã đổ lên đầu mình.
Lữ Chinh Bình chợt cảm thấy một sự việc không liên quan lại đổ ập lên đầu mình, thế là hắn sinh ra cảm giác bức bối điên cuồng. Khi hắn chuẩn bị nói hai câu biện hộ cho mình, hắn chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Lý Mạc Chí vừa rồi.
Lữ Chinh Bình nghĩ đến lời nói của Lý Mạc Chí, tất cả cảm giác tức giận đều tan biến, chỉ thấy trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Hắn vốn cho rằng Lý Mạc Chí nói đến phương diện dừng các hạng mục vừa đàm phán, bây giờ xem ra hắn nghĩ quá đơn giản rồi, người ta nói chính là dừng tất cả hợp tác với tập đoàn Huyền Lục.
"Giết địch một ngàn tổn thất tám trăm!"
Đây là câu danh ngôn có thể ứng dụng trong quan trường và cả thương trường. Tuy tập đoàn Quân Thành dừng hợp tác sẽ mang đến tổn thất lớn cho tập đoàn Huyền Lục, thế nhưng lần này lại không có tổn thất gì quá lớn cho tập đoàn Quân Thành. Lữ Chinh Bình hắn đã đắc tội gì với người phụ nữ kia, vì sao đối phương lại đối đãi với mình một cách điên cuồng như vậy?
- Bố, con thật sự không rõ vì sao, hai ngày qua con chưa từng gặp Tần Hồng Cẩm, cũng chưa từng có bất kỳ liên lạc nào với cô ấy cả.
Lữ Chinh Bình giữ chặt điện thoại rồi nhanh chóng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.