Chương 1458: Chuyện ăn cơm.
Bảo Thạch Tiêu
24/07/2015
Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy câu hỏi của mình rất có nghệ thuật, dù sao thì bây giờ mình hỏi một câu, lãnh đạo có hứng thú trả lời hay không cũng được.
- Đồng chí Vương Tử Quân không có vấn đề, ngược lại Nam Giang có vấn đề xảy ra, biết đâu lần này sẽ là một cuộc đại phẫu thuật cho Nam Giang. Dương Độ Lục nói rồi đưa một phần văn kiện cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc thấy trên văn kiện có đóng dấu bí mật, hắn không khỏi sững sốt, sau đó cẩn thận xem xét. Khi đọc văn kiện thì hắn không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Nguyễn Chấn Nhạc không tin được những gì mình đang đọc, thế nhưng sự thật lại nói cho hắn biết tất cả không gì chân thật hơn. Sau khi khép bản văn kiện làm cho mình rung động lại, hắn cảm thấy sau lưng ướt như vừa mới tắm.
- Trưởng ban Dương, như vậy không phải kết quả điều tra lần trước của chúng ta là không hoàn chỉnh sao? Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến nội dung điều tra trước đó, hắn không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Dù sao thì trên báo cáo điều tra chủ yếu viết tên của hắn, nếu như tuyến trên truy cứu không tha, như vậy hắn sẽ không thể tránh khỏi bị trừng phạt.
Tuy không phải là đả kích gì quá nặng nề, thế nhưng xét từ góc độ của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã không còn chịu được đả kích nữa rồi.
- Bản báo cáo điều tra kia không là vấn đề, không chỉ là các anh, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ tập đoàn trong tay Chử Ngôn Huy lại có nhiều vấn đề lớn như vậy, lại liên quan đến quá nhiều người như vậy. Dương Độ Lục phất tay dùng giọng không vui nói: - Nam Giang bây giờ rất phiền toái.
Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi thở dài một hơi, hắn thầm cảm thấy may mắn vì trước đó mình không quá nắm chặt Vương Tử Quân, không thể ngờ chút tiểu thông minh trước đó của mình bây giờ lại giúp mình vượt qua cửa ải.
- Cậu từng cùng chung ban ngành với đồng chí Vương Tử Quân, cậu cảm thấy nếu để cho Vương Tử Quân tiếp quản ủy ban tỉnh Nam Giang, anh ấy có thể duy trì tốc độ tăng trưởng phát triển kinh tế của tỉnh Nam Giang hay không? Khi Nguyễn Chấn Nhạc chuẩn bị rời đi, Dương Độ Lục chợt hỏi một câu như vậy.
Câu hỏi của Dương Độ Lục làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cực kỳ khiếp sợ. Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của vị trí chủ tịch tỉnh Nam Giang, nếu như Vương Tử Quân ngồi lên vị trí kia, như vậy là một lần bay vọt lên chín tầng trời.
Quan trường là một ngọn tháp vàng mà càng lên cao càng khó đi, người có thể vượt lên một bước sẽ sáng tạo ra trời đất bao la cho riêng mình. Năm xưa Nguyễn Chấn Nhạc xuống tuyến dưới rèn luyện cũng là vì mong muốn mình có thể tiến lên một bước, nhưng vì khi đó phát sinh sai lầm mà bây giờ căn bản muốn tiến cũng khó đi. Bây giờ Vương Tử Quân lại là người được Dương Độ Lục cho rằng sẽ tiến lên một bước nữa.
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ đến hậu quả mà Vương Tử Quân sẽ tiến lên, đó là thăng chức trọng dụng, hơn nữa không bao lâu nữa lãnh đạo thứ hai trong tỉnh sẽ là lãnh đạo thứ nhất, như vậy không khỏi làm cho hắn cảm thấy đủ mọi hương vị đang xông vào đầu mình.
[CHARGE=4]
- Cục trưởng Nguyễn, tôi may mắn nghe lời của ngài, nếu không bây giờ sẽ cực kỳ phiền toái. Người đàn ông đầu hói buổi sáng đến báo cáo công tác với Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ lại tươi cười đi vào phòng làm việc của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đưa văn kiện đã được sửa đổi cho cục trưởng Nguyễn, sau đó dùng giọng cung kính nói.
"Đúng vậy, mình nói đúng, nhưng cái đúng này lại là mèo mù gặp cá rán, căn bản khác biệt so với ý nghĩ thật sự của mình ngàn dặm." Nguyễn Chấn Nhạc buồn bã nghĩ như vậy, sự thật là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Nhưng hắn là người có tâm tư kín đáo, hắn không thể nói những lời này cho cấp dưới nghe được, thế là chỉ nở nụ cười rụt rè rồi nói: - Không có gì.
Nhưng lúc này Nguyễn Chấn Nhạc lại cảm thấy chỉ cần mình tiếp tục ngồi ở vị trí này một ngày, tên khốn đầu hói không có mắt này sẽ bị mình ghẻ lạnh.
Ngay cả tâm tư của lãnh đạo là thế nào anh cũng không nhìn ra được, như vậy không phải anh đang muốn chết sao? Lãnh đạo còn không chịu xem báo cáo, thế nhưng anh vẫn ở lại lải nhải vuốt mông ngựa, cũng quá xem thường trình độ của lãnh đạo rồi. Thử nghĩ mà xem, có vị lãnh đạo nào đi đến vị trí như thế này lại để anh dễ dàng nhìn trúng như thế? Dù cho anh có ba hoa chích chòe thì tất cả lời nói cũng là ngu xuẩn, cũng không nên nói ra khỏi miệng. Hèn gì anh là người có mái tóc giống hệt như Địa Trung Hải, tuổi thọ cũng đã lớn mà chưa phát triển ra thể thống gì.
Nguyễn Chấn Nhạc vừa đuổi cấp dưới đi thì nhận được một cuộc điện thoại cực kỳ vui vẻ của Tào Chân Nhi. Lúc này Tào Chân Nhi nói đã xác định quán cơm, thế nhưng lại mời đến vài người bạn, muốn cùng bọn họ chúc mừng hắn.
Nguyễn Chấn Nhạc luôn cảm thấy Tào Chân Nhi chính là một sai lầm lớn của đời mình. Hắn là một người trong quan trường, dù cho bận rộn thế nào thì khi mệt cũng cần nghỉ ngơi, gia đình chính là bến cảng ấm áp của mọi người. Thế cho nên đối với hắn thì căn bản thiếu đi một bến cảng ấm áp như vậy, mất đi một nửa vui thú của đời người.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì trong lòng Nguyễn Chấn Nhạc sinh ra những hương vị không tốt. Trước mặt người ngoài thì hắn và Tào Chân Nhi là một cặp đôi trời sinh đáng được ngưỡng mộ, hai bên yêu thương giúp đỡ nhau rất hạnh phúc, nhưng thực tế có chuyện gì xảy ra thì hai người đồng sàng dị mộng hiểu rõ ràng nhất.
Đánh giá một cách khách quan thì Tào Chân Nhi tuy có bộ dạng không cực kỳ xinh đẹp nhưng lại có khí chất cao vời hơn người, hơn nữa làn da trắng mịn màng nõn nà như ngọc cũng xem như là một người phụ nữ cực phẩm. Nguyễn Chấn Nhạc quen biết rất ít phụ nữ, hắn lại là người còn trẻ, có tâm tư kín đáo, cho dù là người phụ nữ nào có tâm tư với hắn cũng đều bị bóp nát từ trong trứng nước. Hắn muôn trung thành với hôn nhân của mình, không dám bước thêm bước nữa. Dù bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Tào Chân Nhi liên tục sa sút, hắn cũng phải cố gắng nhẫn nhịn.
Có vài lần Nguyễn Chấn Nhạc cũng có khúc mắc với vài người phụ nữ, những người này mở cửa cánh cửa cấm với hắn, nếu như hắn thật sự có khát vọng, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào. Nhưng từ sâu trong lòng hắn luôn có một con sâu đang vùng vẫy, mỗi lần hắn thấy sự việc rơi xuống đầu, nghĩ trước nghĩ sau thì lại né tránh, cũng là vì kết quả vùng vẫy khó chịu của con sâu kia.
Vài năm trước Nguyễn Chấn Nhạc kiên định cho rằng mình xuống địa phương rèn luyện thì sẽ tô đậm thêm lý lịch của mình, thế nhưng ý nghĩ đó đã hoàn toàn thất bại. Lúc này khi mà hắn đứng vững gót chân thì vận mệnh đã mở một con đường khác, hắn đi theo con đường này có thể đạt được độ cao chính trị của cuộc đời mình. Điều kiện tiên quyết của hắn vào lúc này chính là không được tiếp tục phạm sai lầm, đặc biệt là ở phương diện liên quan đến phụ nữ. Hắn thông báo cho chính mình không nên được nhỏ mất lớn, nên bảo trì quan hệ tốt với Tào Chân Nhi, đây chính là cảnh giới cao nhất mà mình nên áp dụng.
Biết đâu mình chủ động lấy lòng sẽ làm cho Tào Chân Nhi vui mừng. Nguyễn Chấn Nhạc không khỏi thầm cảm thấy bi ai vì mối quan hệ giữa mình và vợ, thế là thuận miệng đồng ý đi đến dùng cơm.
...
Vương Tử Quân tỉnh ngủ từ sáng sớm, hắn duỗi lưng một cái, hôm qua phải họp đến mười hai giờ đêm, về đến nhà thì đã rạng sáng. Tuy hắn là người có tinh lực mạnh mẽ, thế nhưng bây giờ cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang trong lòng mình mà không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào. Tối qua khi hắn rón rén về nhà thì không ngờ Mạc Tiểu Bắc rõ ràng cười hì hì chui vào trong chăn của hắn, thế là hắn không khỏi cảm khái người phụ nữ trí thức công tác điên cuồng này càng ngày càng giống như một người phụ nữ chín mọng trên cành.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, Mạc Tiểu Bắc vẫn đang ngủ say, hắn đứng lên khỏi giường, chuẩn bị nấu bữa sáng.
Vương Tử Quân làm vệ sinh cá nhân, hắn đi đến phòng bếp, nhìn tủ lạnh trống không, thế là không khỏi vứt bỏ đi ý nghĩ định nấu nướng thay cho vợ của mình. Trước cổng khu nhà có một quán bán thức ăn sáng rất ngon, đến đó mua vài món về nhà dùng tạm cũng được.
Vương Tử Quân cho ra quyết tâm, hắn mặc trang phục thể dục chạy bộ ra khỏi cửa. Lúc này đã có nhiều người đang tập thể dục buổi sáng, bọn họ thấy Vương Tử Quân chạy đến thì liên tục mỉm cười chào hỏi.
- Trưởng phòng Vương, ngài chạy thể dục buổi sáng đấy à?
- Chào buổi sáng trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân căn bản mỉm cười đối với những người chào hỏi mình, hắn gật đầu và chợt phát hiện trong đám người kia có cả chủ tịch Khương.
Vương Tử Quân cảm thấy nếu mình chạy vượt qua chủ tịch Khương thì có chút không lễ phép, nhưng lúc này hắn đã tới rồi, cũng không có ý định rụt về. Nếu bây giờ hắn vượt qua thì chỉ sợ sẽ làm cho đối phương có chút xấu hổ.
Vương Tử Quân đi vào quán bán thức ăn sáng, lúc này bên trong đã có không ít người. Khi Vương Tử Quân đi vào cửa thì một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn bên ngoài chợt đứng lên.
- Chào trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân thấy người đàn ông kia đi đến thì có chút sững sốt, hắn nhanh chóng nhớ ra người này chính là chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng. Đồ Ấn Phàm là chủ tịch thành phố Ngân Bằng, nếu nói từ phương diện cấp bậc thì gần như ngang hàng với Vương Tử Quân, thế nên Vương Tử Quân không ngờ gặp mặt đối phương ở nơi này.
Vương Tử Quân rất khách khí với Đồ Ấn Phàm, hắn đặt hộp cơm mình chuẩn bị mua xuống, sau đó cười híp mắt nói: - Chào chủ tịch Đồ, hôm nay thật sự là trùng hợp.
Đồ Ấn Phàm thấy Vương Tử Quân thì thật sự vui mừng như điên. Lần này hắn đến thành phố Đông Hồng tuy trên danh nghĩa là phối hợp thúc đẩy vài hạng mục, thế nhưng thực tế lại muốn gặp mặt Vương Tử Quân một lần. Tất nhiên nếu có thể tiếp xúc sâu với Vương Tử Quân thì lại là một chuyện quá tốt.
[CHARGE=4]Thế cục Nam Giang biến đổi làm cho Đồ Ấn Phàm sinh ra cảm giác trợn mắt há mồm, hắn không thể ngờ một vị trưởng phòng tổ chức đã mất đi tất cả thế cục như Vương Tử Quân lại có thể lật bàn, Chử Ngôn Huy lại gặp chuyện không may làm cho toàn tỉnh Nam Giang rơi vào tình huống xấu.
Bây giờ trong quan trường Nam Giang có nhiều người cực kỳ lo sợ bất an, Chử Vận Phong là bến tàu lâu đời nhất ở Nam Giang, tất nhiên trong bến tàu này có không ít thuyền đang neo đậu. Chử Ngôn Huy rốt cuộc sẽ còn liên quan đến ai? Điều này làm cho Đồ Ấn Phàm cảm thấy khó dự đoán được.
Đồ Ấn Phàm tuy có quan hệ bình thường với Chử Vận Phong, hắn biết mình không có chuyện gì, thế nhưng như vậy vẫn còn là chưa đủ. Hắn nhìn vào tình thế biến ảo lần này và thấy được cơ hội cho mình, nếu như hắn có thể nhân cơ hội này tiến lên một bước thì căn bản là quá tốt.
Nói cho cùng thì liên lạc mật thiết với lãnh đạo cũng là vì lợi ích thực tế của mình, mặc dù lời này có chút cực đoan, thế nhưng không thể không phủ nhận nó cực kỳ có ý nghĩa. Vì sao lại gọi là quan trường, vì có nhiều người muốn làm quan, vì sao có nhiều người phát triển như cá gặp nước, lại có nhiều người lực bất tòng tâm? Cũng là vì người kia không cho ra phương pháp leo lên một con thuyền tốt.
Lúc này Vương Tử Quân là một chiếc ca nô của mình! Đồ Ấn Phàm nhất định phải liên hệ chặt chẽ với trưởng phòng Vương, chỉ như vậy mới có được kết quả đi sang bến bờ mình mơ ước.
Mặc dù Đồ Ấn Phàm tự nghĩ vị trí của mình đã là cực kỳ quan trọng, thế nhưng nếu muốn tiến lên thì căn bản không dễ dàng chút nào. Nếu hắn nhìn chuẩn một vị trí, có quyết đoán muốn chiếm lĩnh, thế nhưng lại không có nhiều sân khấu để trình diễn. Không phải hắn xem thường mình, hắn chỉ buồn rầu vì mình đang đội mâm bánh trái thủ heo, thế nhưng lại không tìm được cửa miếu để đi vào thắp hương, điều này không phải làm cho người ta cảm thấy quá bức bối sao?
Còn phương diện đề bạt, nếu như anh không có năng lực và thành tích rõ ràng thì căn bản là không đủ, hơn nữa còn phải có người thưởng thức anh mới được. Bây giờ trong tỉnh Nam Giang người có thể quyết định những vấn đề này ngoài bí thư Diệp Thừa Dân thì chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân.
Sau khi trải qua chuyện này thì vị trí của trưởng phòng Vương sẽ được nhấc lên cao, Đồ Ấn Phàm căn bản không có tình cảm gì với Vương Tử Quân, thế nên hắn cực kỳ lo lắng vì mình có được gặp mặt liên hệ cảm tình với trưởng phòng Vương hay không.
Hôm nay Đồ Ấn Phàm đến đây dùng cơm, chủ yếu là vì tối qua hắn tham gia một bữa tiệc với đám bạn. Một người bạn của hắn rất quen thuộc Vương Tử Quân, nói rõ một thói quen của trưởng phòng Vương, chính là trưởng phòng Vương thích ăn sáng ở quán nào thì thường đến đó, Đồ Ấn Phàm cũng biết được địa điểm thông qua người bạn này.
Đồ Ấn Phàm đến đây dùng bữa sáng cũng không có ý nghĩ sẽ gặp được Vương Tử Quân, dù sao tỉ lệ của chuyện này cũng là quá nhỏ, dù trưởng phòng Vương thích ăn sáng ở chỗ này thế nhưng hôm nay cũng không nhất định sẽ đến đây.
Lúc này lại được gặp Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho Đồ Ấn Phàm vui sướng đến mức muốn rớt cả tim ra ngoài. Hắn nhìn chiếc hộp giữ ấm trong tay của Vương Tử Quân rồi cười nói: - Trưởng phòng Vương, anh xem hai chúng ta khó có cơ hội gặp mặt, hôm nay tôi muốn xin ngài một bữa cơm sáng.
Vương Tử Quân căn bản không có nhiều tiếp xúc với Đồ Ấn Phàm, cũng không muốn lôi kéo làm quen, nhưng nếu hắn từ chối thì sẽ làm cho người ta xấu hổ. Thế là hắn cười nói: - Chủ tịch Đồ, thành phố Ngân Bằng có tốc độ phát triển kinh tế hừng hực trong tỉnh, có thể nói là phát triển không ngừng, anh dùng cơm sáng lại muốn tôi trả tiền sao? Anh phải là người mở hầu bao mới được.
Đồ Ấn Phàm nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng cười ha hả, hắn khẽ gật đầu với thư ký ngồi bên cạnh, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Vương, khi Ngân Bằng liên tục đẩy mạnh phát triển kinh tế, nếu như chúng tôi không mời ngài được một bữa cơm, như vậy tôi căn bản là tội nhân của hơn chín triệu dân thành phố Ngân Bằng. Mời ngài, trưởng phòng Vương, chỗ này của tôi có món cháo gạch cua rất ngon, ngài cũng nên làm vài chén.
Một tô cháo gạch cua, hai dĩa dưa muối, còn có một lồng bánh bao hấp, không khỏi làm cho khẩu vị của Vương Tử Quân mở rộng. Hắn vừa ăn sáng vừa nghe Đồ Ấn Phàm nói chuyện, chỉ là một vài chủ đề thoải mái, không liên quan đến công tác.
Đồ Ấn Phàm sao lại ở chỗ này? Rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý? Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến điều này, đối với hắn thì dùng một bữa cơm gặp mặt một người cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.
Tình cảnh mưa gió máu tanh lần này cuối cùng được Vương Tử Quân vung tay thay đổi cục diện, nhưng trong lúc mạo hiểm thì hắn căn bản thể nghiệm được tất cả mọi hoàn cảnh xấu. Nếu như không phải cuối cùng Trịnh Uy Quân ra đầu thú, hắn đã phải ảm đạm rời khỏi Nam Giang.
Khi đó chính mình sở dĩ đồng ý phương án nguy hiểm của Đoạn Văn Đống, nguyên nhân cũng là vì tình thế quá bức bách. Hắn đã bị người ta ép cho không còn đường lui, tất nhiên cũng là vì Chử Ngôn Huy kinh doanh nhiều năm ở Nam Giang, cơ sở quá mạnh, không phải người thường có thể so sánh được.
Quan hệ đôi khi là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, dù là anh đúng, thế nhưng nhiều người vẫn không tán thành anh, cho dù anh là một người có thực lực mạnh mẽ, khi mà số đông phản đối anh tại vị, như vậy anh chỉ còn một kết quả mà thôi: Chỉ sợ sẽ là người hy sinh cho số đông.
Nếu như anh muốn tăng tiến lực ảnh hưởng của mình, nếu như anh muốn đào sâu phát triển, như vậy cần phải tích lũy những mối quan hệ rộng rãi.
- Trưởng phòng Vương, thành phố chúng tôi có vài phần công tác cần báo cáo, tôi muốn báo cáo với ngài một chút, anh xem khi nào rảnh thì cho tôi một cơ hội. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi thì Đồ Ấn Phàm dùng giọng chờ mong nói.
- Hôm nay lịch trình làm việc đã được sắp xếp đầy tràn rồi. Vương Tử Quân trả lời làm cho Đồ Ấn Phàm cực kỳ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nghe Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Đồ nếu có rảnh vào buổi tối, như vậy tôi sẽ mời anh dùng cơm.
Vương Tử Quân về đến nhà thì Mạc Tiểu Bắc đang chải tóc, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng oán trách nói: - Anh lần này quá là sơ ý, không mang theo đồng nào cũng ra ngoài mua cơm sao? Người ta có thẻ ngân hàng, có tiền mặt, còn anh thì sao? Anh chỉ có cái mặt thôi.
Vương Tử Quân nghe Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì chợt sững sờ, hắn không khỏi cho tay vào túi sờ soạng một chút, thế nhưng bên trong rỗng tuếch không có gì cả.
Vương Tử Quân nghĩ đến việc mình mời Đồ Ấn Phàm dùng cơm mà không nhịn được phải cười phá lên ha hả. May mà Đồ Ấn Phàm chủ động trả tiền, nếu không thì quá xấu hổ rồi.
Bảy giờ bốn mươi thì Du Giang Vĩ và chiếc xe Audi số bảy tỉnh ủy đã chờ sẵn bên dưới, sau khi Vương Tử Quân đi ra thì Du Giang Vĩ tự nhiên tiến lên nhận lấy cặp văn kiện, sau đó cười nói: - Trưởng phòng, đi đến đơn vị sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ, hắn phát hiện lúc này Du Giang Vĩ cực kỳ có tinh thần, thế là hắn cười cười nói: - Hôm nay không có nhiệm vụ gì, chúng ta không đi đến đơn vị thì đi đâu?
[CHARGE=4]
Tâm tình của Du Giang Vĩ hai ngày hôm qua biến chuyển quá lớn. Hai ngày trước hắn còn cảm thấy hoảng loạn vì Vương Tử Quân sẽ bị di dời, thậm chí cũng vì sự kiện của cục công an thành phố Đông Hồng mà không thể ngủ được. Thế nhưng sự việc thay đổi quá lớn lại làm cho hắn sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.
Trưởng phòng Vương Tử Quân đứng ở hội nghị thường ủy cho ra những chứng cứ quá chính xác, một sự kiện đã được không ít người cho rằng sẽ kết thúc lại bị trưởng phòng Vương lật bàn, còn Chử Ngôn Huy là một đệ nhất công tử ở Nam Giang lại là một tên tội phạm buôn lậu bị bộ công an đưa đi. Đám người trước đó liên tục hợp lực vây công trưởng phòng Vương Tử Quân bây giờ đã mọc dài lông ra rồi.
Du Giang Vĩ giữ lấy một bộ điện thoại của trưởng phòng Vương Tử Quân, ngày hôm qua hầu như tất cả những người có thể diện ở Nam Giang đều gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương. Thậm chí có những người mà Du Giang Vĩ chỉ dám hâm mộ thế nhưng bây giờ lại xưng anh anh em em với hắn.
Tuy Du Giang Vĩ cảm thấy tiểu nhân đắc chí như mình là không hay, thế nhưng hắn vẫn rất thích hưởng thụ cảm giác này. Khi vấn đề của Chử Ngôn Huy được điều tra làm rõ, như vậy bức thư tố cáo gửi lên lãnh đạo trung ương về Vương Tử Quân sẽ được làm sáng tỏ, khả năng trưởng phòng Vương rời khỏi Nam Giang sẽ không còn.
Chử Ngôn Huy rốt cuộc có liên lụy đến ai? Cũng không ai có thể nói chính xác được. Nhưng dù là một viên chức bình thường của tỉnh Nam Giang cũng có thể thấy tình hình đang chấn động, quan trường bùng nổ, thậm chí có thể nói là một cơn động đất cực mạnh. Trưởng phòng Vương là người có được công lao lớn trong vụ chấn động này, lãnh đạo căn bản rơi vào tình thế cực kỳ uất ức, thế nên tuyến trên cần có lời an ủi rõ ràng.
Tất nhiên lời an ủi như vậy phải có độ nặng mới được.
Nếu như Chử Vận Phong lui ra, trưởng phòng Vương có cơ hội tiến lên một bước hay không?
Vương Tử Quân đi vào phòng, bên ngoài phòng đã có không ít người đang chờ. Vương Tử Quân đối mặt với những gương mặt cười tươi hớn hở kia, hắn không khỏi hàn huyên với bọn họ vài câu, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Du Giang Vĩ đưa những người hầu như là quyền cao chức trọng dưới địa phương vào chờ trong phòng làm việc của mình, sau đó mới đi vào phòng làm việc của trưởng phòng Vương, xin chỉ thị xem hôm nay sẽ gặp ai. Vương Tử Quân nhìn danh sách những người được Du Giang Vĩ đưa đến, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: - Hôm nay không gặp ai cả, cậu nói với các vị lãnh đạo ở bên ngoài, nói hôm nay tôi có chút chuyện, còn việc sắp xếp như thế nào, cậu giao cho văn phòng xử lý.
Vương Tử Quân trả lời làm cho Du Giang Vĩ thở dài một hơi, những người kia tuy hắn cũng muốn tình nguyện kết giao, thế nhưng bây giờ lại là một nhóm người quá lớn, làm cho hắn không biết nên sắp xếp như thế nào, dù sao bây giờ hắn cũng không muốn đắc tội với ai.
Tuy bâ giờ Vương Tử Quân nhìn qua đã bay cao vạn dặm, có thể biểu hiện tư thái trước mặt người khác cũng hợp tình hợp lý, cũng không có người nói cái gì. Nhưng núi non sông ngòi cũng có lúc bị dịch chuyển, biết đâu sẽ có ngày hắn cần phải liên hệ với người ta?
Sau khi Du Giang Vĩ rời đi, những ý nghĩ này liên tục xoay chuyển trong đầu hắn. Bây giờ nhiều người đi đến muốn gặp mình, đó là một sự thừa nhận với mình, đồng thời cũng là biểu hiện khi lòng người đang bàng hoàng.
Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may, nhiều người nhìn vào cảm thấy đây là tình huống nhà lớn sụp đổ với Chử Vận Phong. Lúc này cái cây của Chử Vận Phong ở Nam Giang là quá lớn, cũng quá bền bỉ, có quá nhiều người đang được hưởng lợi dưới tán cây này, thế nhưng lại có một quả bom làm cho cây đại thụ ngã đổ, không phải sẽ tạo nên động đất trong Nam Giang sao? Điều này căn bản làm cho lòng người bàng hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.