Chương 1529: Con kiến nghĩ rằng vua không làm được.
Bảo Thạch Tiêu
18/08/2015
Đừng xem thường Nhâm Điền Cường còn trẻ tuổi, thế nhưng tiếng cười kia làm hắn dừng bước, vì nó căn bản là quá quen thuộc. Bộ trưởng Hứa là người đứng đầu đơn vị, là thượng cấp của hắn, hắn căn bản biết rõ về bộ trưởng Hứa như trong lòng bàn tay. Bộ trưởng Hứa là người nói năng cực kỳ thận trọng, ai có thể là người làm cho lãnh đạo của mình cười thoải mái như thế? Xem ra người trong phòng làm việc của bộ trưởng Hứa không phải là bình thường. Thế nhưng người kia là ai? Vấn đề này làm cho Nhâm Điền Cường nghĩ mà cảm thấy có chút khó hiểu.
Lát nữa để cho Tiểu Lý đi qua hỏi xem là ai ở trong phòng của lãnh đạo. Sau khi hạ quyết tâm thì Nhâm Điền Cường đang định cất bước đi qua, đúng lúc này cửa phòng làm việc của bộ trưởng Hứa chợt mở ra, cơ thể cao lớn của bộ trưởng Hứa chợt xuất hiện bên ngoài.
Khi thấy bộ trưởng Hứa đi ra thì Nhâm Điền Cường chuẩn bị tiến lên nghênh đón, chợt thấy Vương Tử Quân đi ra theo sau. Hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn cảm thấy trong lòng có vài phần bộp chộp.
Nhâm Điền Cường không thể không bội phục tâm cơ của Vương Tử Quân, đừng quá chú trọng vào cái tên của người này, vì một khi người ta mở tâm cơ sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường. Nhâm Điền Cường cảm thấy mình ghét người kia nhất chính là nụ cười luôn đọng trên mặt, nụ cười kia tuy sáng lạn thế nhưng lại có vài phần u ám, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến câu "miệng nam mô bụng một bồ dao găm". Nhưng như vậy thì cũng tốt, như vậy sẽ làm cho mình lúc nào cũng phải tỉnh táo, luôn phải cẩn thận với đối phương.
Nhâm Điền Cường sở dĩ đề cao Vương Tử Quân chính là vì đã ép cho một người có tương lai như Nguyễn Chấn Nhạc phải ngã ngựa ở Chiết Giang. Nguyễn Chấn Nhạc nguyên bản đã có có sắp xếp sẵn, thế nhưng Vương Tử Quân có thể lợi dụng lúc Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa ổn định cơ sở để ra tay, làm cho Nguyễn Chấn Nhạc phải tốn thêm vài năm phấn đấu.
Mặc dù điều này cũng không thể nói giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc có cạnh tranh với nhau, nhưng Vương Tử Quân lại có thể tìm được chiến thắng cuối cùng, ít nhất cũng làm cho Nguyễn Chấn Nhạc biết được muốn đến được bến bờ mơ ước thì khó khăn đến nhường nào. Tin tưởng sau khi trải qua một kinh nghiệm đáng nhớ như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không bao giờ quên được thủ đoạn của Vương Tử Quân.
Khi đó trong quan trường có nhiều lời đồn đãi, mọi người còn có chút phân vân, thế nhưng kết luận lại là trăm sông đổ về một biển, ai cũng nhất trí một điều: Đừng xem thường người kia còn trẻ, thế nhưng đó lại là một người mà trí thông minh căn bản không phải kẻ bình thường có thể so sánh được.
- Bí thư Tử Quân, sau này công tác có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể cung cấp cho anh điều kiện tiện lợi nào, tôi đảm bảo sẽ xuất toàn lực, sẽ không làm cho anh thất vọng. Bộ trưởng Hứa cũng không nhìn thấy Nhâm Điền Cường, hắn dùng sức bắt tay Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng điệu với ngôn từ đảm bảo nói.
Vương Tử Quân lúc này đã thấy Nhâm Điền Cường, hắn vừa bắt tay bộ trưởng Hứa vừa nói: - Cảm ơn bộ trưởng Hứa đã giúp đỡ cho công tác của tỉnh Mật Đông chúng tôi, tôi nhất định sẽ báo cáo sự giúp đỡ to lớn của ngài với bí thư Sầm, sẽ yêu cầu anh ấy đại diện tỉnh Mật Đông cảm tạ ngài.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Nhâm Điền Cường đã đi đến bên cạnh, lúc này hắn không mở miệng cũng không được. Vì vậy hắn cười chào hỏi bộ trưởng Hứa: - Bộ trưởng Hứa, bí thư Vương.
- Chào thứ trưởng Nhâm. Vương Tử Quân bắt chuyện với Nhâm Điền Cường, sau đó cười nói: - Bộ trưởng Hứa, tôi phải cho ra lời đề nghị với ngài, thứ trưởng Nhâm là người có năng lực công tác rất mạnh, xử lý công tác cực kỳ đúng chỗ, đây là sự thật mà người nào cũng biết. Thế nhưng ngài cũng đừng nên thấy ai làm việc tốt thì cứ mãi giao trọng trách cho thở không nổi để rồi sinh ra thưởng phạt không đều, các lão lãnh đạo có nói làm việc cần phải kết hợp nghỉ ngơi.
Bộ trưởng Hứa khẽ mỉm cười, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì cười lên ha hả.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu khách khí thì chuẩn bị đưa Tề Quốc Giáp rời đi. Lúc này bộ trưởng Hứa nói: - Tử Quân, anh đến thủ đô một chuyến cũng không dễ dàng gì, nên cho ra nhiều thời gian ở bên cạnh lão thủ trưởng, còn chuyện công tác thì cứ giao cho Giáp Quốc liên lạc với Điền Cường, hai người bọn họ cho ra phương án rồi sẽ đưa cho anh nhìn qua.
Vương Tử Quân đi, Nhâm Điền Cường nhìn chiếc xe biến mất trong làn mưa bụi, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng mát lạnh.
- Thứ trưởng Điền Cường, chúng ta cũng cần chú tâm đến công tác của địa phương mới được. Bộ trưởng Hứa vỗ vỗ lên vai của Nhâm Điền Cường rồi quay người đi vào trong phòng.
Vương Tử Quân nằm trong căn hộ của mình ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy mà tâm tư bay đến thủ đô. Tuy bệnh tình của Mạc lão gia tử bây giờ đã ổn định, thế nhưng theo lời của bác sĩ thì căn bản không có ai dám buông lỏng.
Mặc dù Vương Tử Quân rất muốn ở lại thủ đô thêm vài ngày với Mạc lão gia tử, thế nhưng lại bị Mạc lão gia tử đuổi về. Ông cụ nói anh đang công tác ở Mật Đông, anh cứ ở mãi trong nhà tôi làm gì? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúc tỉnh lúc mê của Mạc lão gia tử, thế là bất đắc dĩ phải quay về.
Vương Tử Quân ở thủ đô cũng không gặp lại Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nghe không ít người nói về người này. Hiện tại Nguyễn Chấn Nhạc đã tìm được sân khấu của mình bên cạnh lãnh đạo thứ ba trung ương.
Vương Tử Quân căn bản tiếp nạp sự phát triển của Nguyễn Chấn Nhạc tràn đầy thiện chí, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc có khúc mắc với mình, thế nên đối phương sao có thể rộng lượng cho được?
Gặp lại mỉm cười xóa đi cừu oán chỉ là một câu nói mà thôi, cho dù là gương vỡ lại lành thì cũng có vết rách, hơn nữa hai người đều có danh tiếng khá lớn, cùng chung mục tiêu, chuyện trở thành bạn là khó thể nào.
Lên đỉnh cao thường khá cô quạnh, thế nhưng vị trí đỉnh cao chỉ có một người đứng mà thôi.
Quan trường giống như một tổ ong, anh bắt buộc phải trổ hết tài năng, phải làm sao cho mình trở thành ong chúa, chỉ như vậy anh mới có thể bao quát chúng sinh, khống chế được tất cả.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ hưng phấn của Tề Quốc Giáp: - Bí thư Vương, đã có quy hoạch rồi, chuẩn bị xây dựng một đường quốc lộ đi qua tỉnh Mật Đông chúng ta.
Vương Tử Quân biết được tin tức này còn sớm hơn cả Tề Quốc Giáp, thế nhưng hắn cũng không nói cho Tề Quốc Giáp. Lúc này hắn nghe thấy Tề Quốc Giáp báo cáo thì cười nói: - Quốc Giáp, anh đã làm được một chuyện tốt cho tỉnh Mật Đông, ngày mai tôi nhất định sẽ nói rõ công lao của sở giao thông công chánh các anh cho tỉnh ủy.
- Ôi, bí thư Vương, chuyện này do chính tay ngài thúc đẩy, nếu nói ra thì công lao là của ngài, sở giao thông công chánh chúng tôi cũng không muốn mua danh chuộc tiếng. Tề Quốc Giáp biết rõ chuyện này có kết quả như vậy căn bản không thể nào bỏ qua tác dụng của Vương Tử Quân.
- Được rồi, chuyện thế nào thì tôi biết rõ, anh cứ yên tâm công tác, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Vương Tử Quân dùng giọng chân thật đáng tin nói: - Anh tranh thủ ở lại thủ đô thêm vài ngày, cố gắng làm sao cho khởi công trong thời gian sớm nhất.Tề Quốc Giáp nói thêm hai câu, hắn định tiếp tục nói về đề tài vừa rồi thì Vương Tử Quân bên kia đã cúp điện thoại. Hắn nghĩ đến giọng điệu của Vương Tử Quân trong điện thoại, thế là không khỏi sờ lên đầu mình, thầm mắng mình quá ngu dốt. Dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân hiện tại, sao lại chú ý đến chút công lao nhỏ nhặt như vậy? Hơn nữa bí thư Vương không ôm công lao về mình, căn bản muốn đẩy Tề Quốc Giáp tiến lên.
Đồng thời Tề Quốc Giáp hắn có nói rõ công lao của Vương Tử Quân thì được gì? Trong tỉnh Mật Đông này còn gì xứng để ban thưởng cho bí thư Vương?
Bí thư Vương gọi mình là Quốc Giáp, không phải là giám đốc Quốc Giáp, đây chính là dấu hiệu tốt.
Đến giờ cơm tối, Vương Tử Quân chuẩn bị nấu cơm. Vừa rồi Triệu Hiểu Bạch đến báo cáo về vài bữa tiệc cần tham gia, thế nhưng Vương Tử Quân đều từ chối, vì hôm nay hắn thật sự không có tâm tình như vậy.
Vật dụng nhà bếp đã có rất đầy đủ, thế nhưng trong tủ lạnh ngoài mì ra cũng chỉ là mì, có thể thấy một người đàn ông sống một mình căn bản không có gì là tốt.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân đặt tô mì xuống. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo, chợt thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang bối rối đứng trước cửa nhà.
Vì sao Vương Tử Quân lại không có ấn tượng với người này? Hắn có chút nghi ngờ, thế nhưng vẫn đi ra mở cửa.
- Bí thư Vương, đúng là ngài, tôi thấy đèn trong căn hộ của ngài vẫn còn sáng, thế nên đến đây một chút. Người đàn ông kia thấy được Vương Tử Quân thì gương mặt đỏ hồng vì kích động, hắn xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Tôi ở trong căn hộ đối diện với ngài.
Vương Tử Quân nghe nói người đàn ông này là hàng xóm thì cười nói: - Tôi vừa mới đi về, mời anh đi vào.
Người đàn ông trung niên thấy Vương Tử Quân mời mình vào nhà thì căn bản cảm thấy kích động không biết nên làm sao. Khi thấy Vương Tử Quân rót nước cho mình thì hắn nhanh chóng tiến lên cầm lấy ấm trà: - Ôi, bí thư Vương, cứ để đấy cho tôi.
- Không có chuyện gì, nào có chuyện để cho khách rót nước được? Vương Tử Quân nói rồi mỉm cười đặt một ly trà xuống đối diện với người đàn ông này.
Lúc đầu người đàn ông trung niên nói chuyện có chút căng thẳng, thế nhưng khi mà Vương Tử Quân mở miệng rất hòa ái, hắn cũng bình tĩnh hơn vài phần. Khi hai bên trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân biết rõ người này tên là Tiêu Canh, là một vị phó ban ở phòng giám sát thuộc văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân khống chế rất tốt nội dung câu chuyện với Tiêu Canh, chỉ nói về những chuyện liên quan đến gia đình, thế nên bầu không khí rất bình thản.
- Bí thư Vương, từ sau khi ngài đến đây ở, cấp bậc của khu nhà này căn bản được đề cao lên rất nhiều. Anh có nhìn thấy những nhân viên an ninh bên ngoài kia không? Trước đó bọn họ chỉ đi tuần tra một đêm một lần, thế nhưng bây giờ đã biến thành tuần tra hai mươi bốn tiếng trong ngày. Tiêu Canh dùng giọng có chút nịnh nọt nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không biết về tình hình trước đó của khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy này, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Tiêu Canh. Mình vào đây ở nếu như người ta không chú ý đến tình hình trị an thì mới là vấn đề.
- Bí thư Vương, ngài dùng cơm chưa? Trong nhà tôi có nấu món chim trĩ rất ngon, nếu như có thời gian thì mời ngài sang dùng cơm một lát. Tiêu Canh nói xong những lời này thì dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, vì thân phận của Vương Tử Quân là quá cao, hắn nói lời mời như vậy là khá đường đột.
Vương Tử Quân nghe vậy mà không khỏi cảm thấy động tâm. Tuy hắn không muốn ra ngoài xã giao, thế nhưng hàng xóm đối diện mời dùng cơm thì vẫn ngon hơn ở nhà ăn mì. Hơn nữa sau này hai bên là hàng xóm láng giềng, đẩy mạnh trao đổi cũng là chuyện tốt.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cười nói: - Ôi, tôi đang lo không có chỗ dùng cơm, nếu anh nói như vậy, bây giờ tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Tiêu Canh tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý sảng khoái như vậy, thế là hắn kích động mà nói năng có chút lộn xộn.
Quyền lực tuyệt đối là thứ tốt, lời này nếu là người khác nói ra, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng đây là kẻ tham ăn, có thể là kẻ ti tiện, thế nhưng Vương Tử Quân là người có vị trí cao vời, hắn nói năng sảng khoái như vậy căn bản không có kiểu cách nhà quan, có ý nghĩa vui mừng cùng nhân dân.
Nhà Tiêu Canh có bố cục khá giống với căn hộ của Vương Tử Quân, vợ Tiêu Canh là bác sĩ, là một người gọn gàng. Sau khi nghe Tiêu Canh giới thiệu về Vương Tử Quân thì nàng luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian rót nước cho Vương Tử Quân, còn định đi ra ngoài mua thêm vài món. Vương Tử Quân nhanh chóng cản lại hành vi định muan thêm thức ăn của vợ Tiêu Canh, nói là mình đến đây cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần một chén canh chim trĩ là được.
Tuy Vương Tử Quân nói đơn giản nhưng vợ Tiêu Canh vẫn nhanh chóng vào bếp, sau khi làm xong bốn món nhắm rượu thì đưa ra, sau đó còn đưa ra một món súp đậu hũ trắng.
- Bí thư Vương, hai là chúng ta uống vài ly nhé? Tiêu Canh nhìn Vương Tử Quân, hai mắt có vài phần chờ mong.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiêu Canh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì chúng ta uống ba ly, buổi tối uống nhiều cũng không nên, chủ yếu nên ăn là chính.
Ba ly rượu cũng không nhiều nhưng uống khá chậm, Tiêu Canh lấy ra chai rượu mình cất giấu vài chục năm, hương vị rất thuần khiết. Hai bên uống rượu trò chuyện, thế là khoảng cách cũng thu hẹp lại một chút.
Súp chim trĩ vừa ngọt vừa mềm làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác bay bổng, hắn vừa uống súp vừa cười nói: - Loại chim này không phải được nuôi trong nhà đấy chứ?
- Không, đây là của một người bạn học ở thành phố Linh Long đến biếu, cũng chỉ có trong núi của thành phố Linh Long mới tìm được loại chim này. Tiêu Canh tuy ngồi cùng bàn cơm với Vương Tử Quân thế nhưng vẻ mặt lại khác căng thẳng.
Món súp đậu hũ cũng có hương vị rất ấm áp, Vương Tử Quân thật sự muốn ăn cho no nên thỏa mãn. Tiêu Canh ở bên cạnh phàn nàn: - Anh công thứ gì cũng tốt, thế nhưng tôi căn bản không thích phương diện công tác của anh ấy. Không dối anh, vừa rồi anh ấy đã đi khỏi nhà năm sáu ngày, đến sáng hôm nay mới quay về.
Tiêu Canh căn bản có chút không được tự nhiên với sự lanh mồm lanh miệng của vợ, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo, anh đứng trước mặt lãnh đạo mà phàn nàn công tác vất vả, như vậy không phải đang oán trách lãnh đạo không quan tâm đến cấp dưới sao?
- Cô thì biết cái gì? Đây cũng là vì sự cố an toàn sản xuất, ngay cả chủ tịch Tô cũng phải đi đến nơi. Tiêu Canh nói rồi nhìn vợ mình: - Em cũng đừng nên quá ghen tuông như vậy.
Vương Tử Quân nghe Tiêu Canh nói đến chủ tịch Tô mà không khỏi sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu biểu hiện của mình.
Vương Tử Quân không biết ngày thường vợ Tiêu Canh đối đãi với chồng thế nào, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ phối hợp với Tiêu Canh, nàng đứng lên đi vào nhà bếp, vừa đi vừa lầm bầm: - Trước kia không phải có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn xảy ra sao? Khi đó cũng không cần chủ tịch Tô phải đi qua, lần này chỉ có hai người bị thương thế nhưng phải ở lại năm ngày, đúng là.
Vương Tử Quân nghe xong câu nói này thì tâm tình không khỏi trầm xuống. Hắn cũng không hỏi xem chủ tịch Tô không đi về thủ đô là vì xảy ra sự cố an toàn lao động như thế nào, thế nhưng bây giờ nghe lời nói của vợ Tiêu Canh, tâm tư không khỏi trầm xuống.
Lát nữa để cho Tiểu Lý đi qua hỏi xem là ai ở trong phòng của lãnh đạo. Sau khi hạ quyết tâm thì Nhâm Điền Cường đang định cất bước đi qua, đúng lúc này cửa phòng làm việc của bộ trưởng Hứa chợt mở ra, cơ thể cao lớn của bộ trưởng Hứa chợt xuất hiện bên ngoài.
Khi thấy bộ trưởng Hứa đi ra thì Nhâm Điền Cường chuẩn bị tiến lên nghênh đón, chợt thấy Vương Tử Quân đi ra theo sau. Hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, hắn cảm thấy trong lòng có vài phần bộp chộp.
Nhâm Điền Cường không thể không bội phục tâm cơ của Vương Tử Quân, đừng quá chú trọng vào cái tên của người này, vì một khi người ta mở tâm cơ sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không dám khinh thường. Nhâm Điền Cường cảm thấy mình ghét người kia nhất chính là nụ cười luôn đọng trên mặt, nụ cười kia tuy sáng lạn thế nhưng lại có vài phần u ám, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến câu "miệng nam mô bụng một bồ dao găm". Nhưng như vậy thì cũng tốt, như vậy sẽ làm cho mình lúc nào cũng phải tỉnh táo, luôn phải cẩn thận với đối phương.
Nhâm Điền Cường sở dĩ đề cao Vương Tử Quân chính là vì đã ép cho một người có tương lai như Nguyễn Chấn Nhạc phải ngã ngựa ở Chiết Giang. Nguyễn Chấn Nhạc nguyên bản đã có có sắp xếp sẵn, thế nhưng Vương Tử Quân có thể lợi dụng lúc Nguyễn Chấn Nhạc còn chưa ổn định cơ sở để ra tay, làm cho Nguyễn Chấn Nhạc phải tốn thêm vài năm phấn đấu.
Mặc dù điều này cũng không thể nói giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc có cạnh tranh với nhau, nhưng Vương Tử Quân lại có thể tìm được chiến thắng cuối cùng, ít nhất cũng làm cho Nguyễn Chấn Nhạc biết được muốn đến được bến bờ mơ ước thì khó khăn đến nhường nào. Tin tưởng sau khi trải qua một kinh nghiệm đáng nhớ như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không bao giờ quên được thủ đoạn của Vương Tử Quân.
Khi đó trong quan trường có nhiều lời đồn đãi, mọi người còn có chút phân vân, thế nhưng kết luận lại là trăm sông đổ về một biển, ai cũng nhất trí một điều: Đừng xem thường người kia còn trẻ, thế nhưng đó lại là một người mà trí thông minh căn bản không phải kẻ bình thường có thể so sánh được.
- Bí thư Tử Quân, sau này công tác có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể cung cấp cho anh điều kiện tiện lợi nào, tôi đảm bảo sẽ xuất toàn lực, sẽ không làm cho anh thất vọng. Bộ trưởng Hứa cũng không nhìn thấy Nhâm Điền Cường, hắn dùng sức bắt tay Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng điệu với ngôn từ đảm bảo nói.
Vương Tử Quân lúc này đã thấy Nhâm Điền Cường, hắn vừa bắt tay bộ trưởng Hứa vừa nói: - Cảm ơn bộ trưởng Hứa đã giúp đỡ cho công tác của tỉnh Mật Đông chúng tôi, tôi nhất định sẽ báo cáo sự giúp đỡ to lớn của ngài với bí thư Sầm, sẽ yêu cầu anh ấy đại diện tỉnh Mật Đông cảm tạ ngài.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Nhâm Điền Cường đã đi đến bên cạnh, lúc này hắn không mở miệng cũng không được. Vì vậy hắn cười chào hỏi bộ trưởng Hứa: - Bộ trưởng Hứa, bí thư Vương.
- Chào thứ trưởng Nhâm. Vương Tử Quân bắt chuyện với Nhâm Điền Cường, sau đó cười nói: - Bộ trưởng Hứa, tôi phải cho ra lời đề nghị với ngài, thứ trưởng Nhâm là người có năng lực công tác rất mạnh, xử lý công tác cực kỳ đúng chỗ, đây là sự thật mà người nào cũng biết. Thế nhưng ngài cũng đừng nên thấy ai làm việc tốt thì cứ mãi giao trọng trách cho thở không nổi để rồi sinh ra thưởng phạt không đều, các lão lãnh đạo có nói làm việc cần phải kết hợp nghỉ ngơi.
Bộ trưởng Hứa khẽ mỉm cười, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì cười lên ha hả.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu khách khí thì chuẩn bị đưa Tề Quốc Giáp rời đi. Lúc này bộ trưởng Hứa nói: - Tử Quân, anh đến thủ đô một chuyến cũng không dễ dàng gì, nên cho ra nhiều thời gian ở bên cạnh lão thủ trưởng, còn chuyện công tác thì cứ giao cho Giáp Quốc liên lạc với Điền Cường, hai người bọn họ cho ra phương án rồi sẽ đưa cho anh nhìn qua.
Vương Tử Quân đi, Nhâm Điền Cường nhìn chiếc xe biến mất trong làn mưa bụi, thế là không khỏi cảm thấy trong lòng mát lạnh.
- Thứ trưởng Điền Cường, chúng ta cũng cần chú tâm đến công tác của địa phương mới được. Bộ trưởng Hứa vỗ vỗ lên vai của Nhâm Điền Cường rồi quay người đi vào trong phòng.
Vương Tử Quân nằm trong căn hộ của mình ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy mà tâm tư bay đến thủ đô. Tuy bệnh tình của Mạc lão gia tử bây giờ đã ổn định, thế nhưng theo lời của bác sĩ thì căn bản không có ai dám buông lỏng.
Mặc dù Vương Tử Quân rất muốn ở lại thủ đô thêm vài ngày với Mạc lão gia tử, thế nhưng lại bị Mạc lão gia tử đuổi về. Ông cụ nói anh đang công tác ở Mật Đông, anh cứ ở mãi trong nhà tôi làm gì? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúc tỉnh lúc mê của Mạc lão gia tử, thế là bất đắc dĩ phải quay về.
Vương Tử Quân ở thủ đô cũng không gặp lại Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nghe không ít người nói về người này. Hiện tại Nguyễn Chấn Nhạc đã tìm được sân khấu của mình bên cạnh lãnh đạo thứ ba trung ương.
Vương Tử Quân căn bản tiếp nạp sự phát triển của Nguyễn Chấn Nhạc tràn đầy thiện chí, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc có khúc mắc với mình, thế nên đối phương sao có thể rộng lượng cho được?
Gặp lại mỉm cười xóa đi cừu oán chỉ là một câu nói mà thôi, cho dù là gương vỡ lại lành thì cũng có vết rách, hơn nữa hai người đều có danh tiếng khá lớn, cùng chung mục tiêu, chuyện trở thành bạn là khó thể nào.
Lên đỉnh cao thường khá cô quạnh, thế nhưng vị trí đỉnh cao chỉ có một người đứng mà thôi.
Quan trường giống như một tổ ong, anh bắt buộc phải trổ hết tài năng, phải làm sao cho mình trở thành ong chúa, chỉ như vậy anh mới có thể bao quát chúng sinh, khống chế được tất cả.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí bình tĩnh trong phòng. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ hưng phấn của Tề Quốc Giáp: - Bí thư Vương, đã có quy hoạch rồi, chuẩn bị xây dựng một đường quốc lộ đi qua tỉnh Mật Đông chúng ta.
Vương Tử Quân biết được tin tức này còn sớm hơn cả Tề Quốc Giáp, thế nhưng hắn cũng không nói cho Tề Quốc Giáp. Lúc này hắn nghe thấy Tề Quốc Giáp báo cáo thì cười nói: - Quốc Giáp, anh đã làm được một chuyện tốt cho tỉnh Mật Đông, ngày mai tôi nhất định sẽ nói rõ công lao của sở giao thông công chánh các anh cho tỉnh ủy.
- Ôi, bí thư Vương, chuyện này do chính tay ngài thúc đẩy, nếu nói ra thì công lao là của ngài, sở giao thông công chánh chúng tôi cũng không muốn mua danh chuộc tiếng. Tề Quốc Giáp biết rõ chuyện này có kết quả như vậy căn bản không thể nào bỏ qua tác dụng của Vương Tử Quân.
- Được rồi, chuyện thế nào thì tôi biết rõ, anh cứ yên tâm công tác, chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Vương Tử Quân dùng giọng chân thật đáng tin nói: - Anh tranh thủ ở lại thủ đô thêm vài ngày, cố gắng làm sao cho khởi công trong thời gian sớm nhất.Tề Quốc Giáp nói thêm hai câu, hắn định tiếp tục nói về đề tài vừa rồi thì Vương Tử Quân bên kia đã cúp điện thoại. Hắn nghĩ đến giọng điệu của Vương Tử Quân trong điện thoại, thế là không khỏi sờ lên đầu mình, thầm mắng mình quá ngu dốt. Dựa theo cấp bậc của Vương Tử Quân hiện tại, sao lại chú ý đến chút công lao nhỏ nhặt như vậy? Hơn nữa bí thư Vương không ôm công lao về mình, căn bản muốn đẩy Tề Quốc Giáp tiến lên.
Đồng thời Tề Quốc Giáp hắn có nói rõ công lao của Vương Tử Quân thì được gì? Trong tỉnh Mật Đông này còn gì xứng để ban thưởng cho bí thư Vương?
Bí thư Vương gọi mình là Quốc Giáp, không phải là giám đốc Quốc Giáp, đây chính là dấu hiệu tốt.
Đến giờ cơm tối, Vương Tử Quân chuẩn bị nấu cơm. Vừa rồi Triệu Hiểu Bạch đến báo cáo về vài bữa tiệc cần tham gia, thế nhưng Vương Tử Quân đều từ chối, vì hôm nay hắn thật sự không có tâm tình như vậy.
Vật dụng nhà bếp đã có rất đầy đủ, thế nhưng trong tủ lạnh ngoài mì ra cũng chỉ là mì, có thể thấy một người đàn ông sống một mình căn bản không có gì là tốt.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân đặt tô mì xuống. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo, chợt thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang bối rối đứng trước cửa nhà.
Vì sao Vương Tử Quân lại không có ấn tượng với người này? Hắn có chút nghi ngờ, thế nhưng vẫn đi ra mở cửa.
- Bí thư Vương, đúng là ngài, tôi thấy đèn trong căn hộ của ngài vẫn còn sáng, thế nên đến đây một chút. Người đàn ông kia thấy được Vương Tử Quân thì gương mặt đỏ hồng vì kích động, hắn xoa xoa hai bàn tay rồi nói: - Tôi ở trong căn hộ đối diện với ngài.
Vương Tử Quân nghe nói người đàn ông này là hàng xóm thì cười nói: - Tôi vừa mới đi về, mời anh đi vào.
Người đàn ông trung niên thấy Vương Tử Quân mời mình vào nhà thì căn bản cảm thấy kích động không biết nên làm sao. Khi thấy Vương Tử Quân rót nước cho mình thì hắn nhanh chóng tiến lên cầm lấy ấm trà: - Ôi, bí thư Vương, cứ để đấy cho tôi.
- Không có chuyện gì, nào có chuyện để cho khách rót nước được? Vương Tử Quân nói rồi mỉm cười đặt một ly trà xuống đối diện với người đàn ông này.
Lúc đầu người đàn ông trung niên nói chuyện có chút căng thẳng, thế nhưng khi mà Vương Tử Quân mở miệng rất hòa ái, hắn cũng bình tĩnh hơn vài phần. Khi hai bên trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân biết rõ người này tên là Tiêu Canh, là một vị phó ban ở phòng giám sát thuộc văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.
Vương Tử Quân khống chế rất tốt nội dung câu chuyện với Tiêu Canh, chỉ nói về những chuyện liên quan đến gia đình, thế nên bầu không khí rất bình thản.
- Bí thư Vương, từ sau khi ngài đến đây ở, cấp bậc của khu nhà này căn bản được đề cao lên rất nhiều. Anh có nhìn thấy những nhân viên an ninh bên ngoài kia không? Trước đó bọn họ chỉ đi tuần tra một đêm một lần, thế nhưng bây giờ đã biến thành tuần tra hai mươi bốn tiếng trong ngày. Tiêu Canh dùng giọng có chút nịnh nọt nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không biết về tình hình trước đó của khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy này, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời nói của Tiêu Canh. Mình vào đây ở nếu như người ta không chú ý đến tình hình trị an thì mới là vấn đề.
- Bí thư Vương, ngài dùng cơm chưa? Trong nhà tôi có nấu món chim trĩ rất ngon, nếu như có thời gian thì mời ngài sang dùng cơm một lát. Tiêu Canh nói xong những lời này thì dùng ánh mắt có chút căng thẳng nhìn Vương Tử Quân, vì thân phận của Vương Tử Quân là quá cao, hắn nói lời mời như vậy là khá đường đột.
Vương Tử Quân nghe vậy mà không khỏi cảm thấy động tâm. Tuy hắn không muốn ra ngoài xã giao, thế nhưng hàng xóm đối diện mời dùng cơm thì vẫn ngon hơn ở nhà ăn mì. Hơn nữa sau này hai bên là hàng xóm láng giềng, đẩy mạnh trao đổi cũng là chuyện tốt.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cười nói: - Ôi, tôi đang lo không có chỗ dùng cơm, nếu anh nói như vậy, bây giờ tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Tiêu Canh tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý sảng khoái như vậy, thế là hắn kích động mà nói năng có chút lộn xộn.
Quyền lực tuyệt đối là thứ tốt, lời này nếu là người khác nói ra, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng đây là kẻ tham ăn, có thể là kẻ ti tiện, thế nhưng Vương Tử Quân là người có vị trí cao vời, hắn nói năng sảng khoái như vậy căn bản không có kiểu cách nhà quan, có ý nghĩa vui mừng cùng nhân dân.
Nhà Tiêu Canh có bố cục khá giống với căn hộ của Vương Tử Quân, vợ Tiêu Canh là bác sĩ, là một người gọn gàng. Sau khi nghe Tiêu Canh giới thiệu về Vương Tử Quân thì nàng luống cuống tay chân, tranh thủ thời gian rót nước cho Vương Tử Quân, còn định đi ra ngoài mua thêm vài món. Vương Tử Quân nhanh chóng cản lại hành vi định muan thêm thức ăn của vợ Tiêu Canh, nói là mình đến đây cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ cần một chén canh chim trĩ là được.
Tuy Vương Tử Quân nói đơn giản nhưng vợ Tiêu Canh vẫn nhanh chóng vào bếp, sau khi làm xong bốn món nhắm rượu thì đưa ra, sau đó còn đưa ra một món súp đậu hũ trắng.
- Bí thư Vương, hai là chúng ta uống vài ly nhé? Tiêu Canh nhìn Vương Tử Quân, hai mắt có vài phần chờ mong.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiêu Canh, hắn không khỏi cười cười nói: - Vậy thì chúng ta uống ba ly, buổi tối uống nhiều cũng không nên, chủ yếu nên ăn là chính.
Ba ly rượu cũng không nhiều nhưng uống khá chậm, Tiêu Canh lấy ra chai rượu mình cất giấu vài chục năm, hương vị rất thuần khiết. Hai bên uống rượu trò chuyện, thế là khoảng cách cũng thu hẹp lại một chút.
Súp chim trĩ vừa ngọt vừa mềm làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác bay bổng, hắn vừa uống súp vừa cười nói: - Loại chim này không phải được nuôi trong nhà đấy chứ?
- Không, đây là của một người bạn học ở thành phố Linh Long đến biếu, cũng chỉ có trong núi của thành phố Linh Long mới tìm được loại chim này. Tiêu Canh tuy ngồi cùng bàn cơm với Vương Tử Quân thế nhưng vẻ mặt lại khác căng thẳng.
Món súp đậu hũ cũng có hương vị rất ấm áp, Vương Tử Quân thật sự muốn ăn cho no nên thỏa mãn. Tiêu Canh ở bên cạnh phàn nàn: - Anh công thứ gì cũng tốt, thế nhưng tôi căn bản không thích phương diện công tác của anh ấy. Không dối anh, vừa rồi anh ấy đã đi khỏi nhà năm sáu ngày, đến sáng hôm nay mới quay về.
Tiêu Canh căn bản có chút không được tự nhiên với sự lanh mồm lanh miệng của vợ, dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo, anh đứng trước mặt lãnh đạo mà phàn nàn công tác vất vả, như vậy không phải đang oán trách lãnh đạo không quan tâm đến cấp dưới sao?
- Cô thì biết cái gì? Đây cũng là vì sự cố an toàn sản xuất, ngay cả chủ tịch Tô cũng phải đi đến nơi. Tiêu Canh nói rồi nhìn vợ mình: - Em cũng đừng nên quá ghen tuông như vậy.
Vương Tử Quân nghe Tiêu Canh nói đến chủ tịch Tô mà không khỏi sững sờ, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu biểu hiện của mình.
Vương Tử Quân không biết ngày thường vợ Tiêu Canh đối đãi với chồng thế nào, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ phối hợp với Tiêu Canh, nàng đứng lên đi vào nhà bếp, vừa đi vừa lầm bầm: - Trước kia không phải có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn xảy ra sao? Khi đó cũng không cần chủ tịch Tô phải đi qua, lần này chỉ có hai người bị thương thế nhưng phải ở lại năm ngày, đúng là.
Vương Tử Quân nghe xong câu nói này thì tâm tình không khỏi trầm xuống. Hắn cũng không hỏi xem chủ tịch Tô không đi về thủ đô là vì xảy ra sự cố an toàn lao động như thế nào, thế nhưng bây giờ nghe lời nói của vợ Tiêu Canh, tâm tư không khỏi trầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.