Chương 76: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời khó nghe, việc khó làm.
Bảo Thạch Tiêu
17/03/2013
- Hai ngày nay có phải trong xã phát sinh chuyện gì không?
Vương Tử Quân vừa hỏi xong thì Đỗ Hiểu Mạn chợt ý thức được bình thường lãnh đạo hỏi mình như vậy rất có ý nghĩa, đó chính là xem phản ứng nhân tâm bên dưới, nếu như hỏi gì đáp nấy, như vậy sự cơ trí và nhiệt tình của mình sẽ giảm sút trong mắt lãnh đạo.
- Bí thư Vương, những ngày nay cũng không có chuyện lớn gì phát sinh, chỉ là có vài vị cán bộ kể cả của thôn Đào Bắc đến đòi tiền di dời, càu nhàu nói rằng đến lúc này vẫn còn chưa nhận được tiền.
Tiền “di dời” chính là tiền mà ban tài chính xã cấp cho tài vụ thôn, dưới tình huống bình thường đều được giao đúng ngày tháng, lúc này tiền di dời cũng không đưa xuống đúng hạn, trong đó chắc chắn có vấn đề. Thế là Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày.
Đỗ Hiểu Mạn thật ra cũng muốn ở lại phòng của bí thư thêm một lúc, dù nàng cũng không có tâm tư gì với Vương Tử Quân, thế nhưng tiếp xúc nhiều với một lãnh đạo uy nghiêm như Vương Tử Quân, rất có lợi cho sự phát triển của nàng.
Vương Tử Quân trầm mặc không nói làm cho Đỗ Hiểu Mạn không thể tiếp tục ở lại, nàng rời khỏi phòng làm việc của bí thư, đi xuống lầu.
Đỗ Hiểu Mạn vừa đi thì Trác Trường Vĩ đi đến, không đợi người này mở miệng, Vương Tử Quân đã hỏi:
- Trường Vĩ, có phải tài chính của xã có vấn đề không?
Thật ra Trác Trường Vĩ đã sớm muốn báo cáo cho Vương Tử Quân vấn đề này, nhưng hắn không làm như vậy. Nhiều ngày qua hắn tự mình nghĩ biện pháp, hắn thấy một cấp dưới trung thành thì không chỉ làm tốt công tác của mình, còn phải giải nạn phân ưu cho lãnh đạo vào đúng thời điểm. Vì thế hắn cố gắng chống đỡ, hắn không muốn Vương Tử Quân vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ưu sầu. Hôm nay nghe nói bí thư Vương muốn tìm mình, thế là hắn biết mình khó thể gắng gượng được lâu hơn.
- Là thế này, bí thư Vương, nửa tháng trước đã đến giai đoạn quyết toán tiền, nhưng phòng tài chính huyện còn chưa chịu phân bổ xuống, bây giờ trong ban tài chính chỉ còn lại ba ngàn đồng, tôi cũng không thể động vào, để đảm bảo có thể dùng cho anh vào giai đoạn khẩn cấp.
Trác Trường Vĩ cau mày nói, Vương Tử Quân nghe là biết đối phương đang hậu thuẫn cho mình. Dù ba ngàn đồng không đủ làm gì nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút cảm động. Sự việc tuy nhỏ nhưng đủ để chứng minh vị quản gia nắm tài chính luôn nghĩ cho mình, thế là trong đầu hắn xuất hiện câu nói: “Dược dân tâm sẽ được cả thiên hạ!”
Nủa tháng trước đã phải phân bổ tài chính xuống xã, sao đến bâ giờ còn chưa có tiền? Vương Tử Quân thầm buồn bực, hắn hỏi Trác Trường Vĩ:
- Trước kia phòng tài chính huyện có phát sinh tình huống thế này bao giờ không?
- Trước kia cũng từng có vài lần phát tiền muộn, thế nhưng chỉ quá mười ngày mà thôi, nhưng bây giờ nghe nói mười lăm xã trong huyện đều có tiền nhưng xã Tây Hà Tử chúng ta lại chưa có xu nào.
Trác Trường Vĩ là người công tác trong hệ thống tài chính lâu năm, tất nhiên cũng nắm rõ chút tin tức.
“Không chịu phát cho xã Tây Hà Tử? Xem ra người ta đặc biệt đến vì mình.”
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu Vương Tử Quân, đúng lúc hình bóng của Lâm Giang Luân chợt lóe lên.
Vương Tử Quân rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa làm một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
- Anh đã đến phòng tài chính dò hỏi chưa?
- Bí thư Vương, tôi đã đi đến bốn lần, mỗi lần đều không được gặp trưởng phòng, trưởng khoa thống kê cũng viện lý do khác lạ. Trước kia tôi đến, đám người bọn họ đều hận không thể vung đao bắt tôi mời khách, bây giờ tôi có chủ động mời thì bọn họ cũng không chịu phó ước.
Trác Trường Vĩ không muốn nói ra những lời này với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng biết phòng tài chính hướng về phía ai, trong lòng cũng tràn đầy bi ai. Hắn chợt sinh ra cảm giác cực kỳ vô lực: Chỉ với chút năng lực của mình thì thật sự không thể nào giải quyết được vấn đề này, thế cho nên bây giờ chỉ có thể nói rõ ràng với Vương Tử Quân, chỉ mong sao bí thư Vương có thể tự tay xuất thủ.
Trước đó Vương Tử Quân đã đứng trước mặt tất cả cán bộ trong xã, bí thư Vương đã nổi giận đứn lên ngăn cơn sóng dữ, thế cho nên vị trí trưởng ban tài chính của Trác Trường Vĩ mới được giữ vững. Nhưng điều này cũng làm cho bí thư Vương tiếp nhận một kẻ địch: Là phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà. Điều này làm cho Trác Trường Vĩ cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thiếu nợ Vương Tử Quân, vì nào dễ đắc tội một vị trưởng phòng tổ chức?
Trác Trường Vĩ nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đứng trước mặt bao người chỉ mặt mắng lớn với Lâm Giang Luân, trong lòng Trác Trường Vĩ chợt bùng lên hào khí. Có bí thư Vương che chở cổ động, Trác Trường Vĩ hắn đứng trước đồng sự và cán bộ trong đơn vị cũng luôn luôn đứng thẳng kiêu ngạo, không có gì có thể làm hắn cảm thấy uất ức.
- Anh gọi Tiểu Tào, chút nữa tôi với anh đến phòng tài chính huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó phân phó Trác Trường Vĩ.
- Bí thư, cái này...
Trác Trường Vĩ muốn mở miệng khuyên nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, cuối cùng cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Phòng tài chính nằm ở vị trí trung tâm huyện thành, là một khu nhà sáu tầng mới xây, hơn nữa còn có một quảng trường rộng hơn hai héc ta đầy sắc màu, màu xanh dào dạt, từ xa nhìn lại giống như đại hội đường ở thủ đô, khí phái thuần khiết, rất bất phàm. Nghe nói trước khi xây tòa nhà này, một vị lãnh đạo trong phòng tài chính đã chạy đi mời một kiến trúc sư nổi tiếng Thượng Hải, đã xem xét rất kỹ bản thiết kế, sau đó mới xác định và xây dựng.
Điều làm cho người ta chú ý chính là tầng hầm cũng không nằm dưới mặt đất mà là ở bên trên mặt đất, chiều cao như một lầu. Vì thế dù anh là người phương nào, đều cần phải đi qua mười chín bậc cầu thang mới có thể tiến vào đại sảnh xử lý công vụ của phòng tài chính. Ý nghĩa của nó tất nhiên không cần nghĩ cũng biết, là diễn dịch cực hạn của tứ đại khó, bao gồm: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời nói khó nghe, việc khó làm.
- Đồng chí, các anh tìm ai?
Khi Vương Tử Quân đưa Trác Trường Vĩ đến cổng khu nhà của phòng tài chính thì một viên bảo vệ canh cửa cản đường hỏi.
- Chúng tôi là người xã Tây Hà Tử, đây là bí thư Vương, tới tìm trưởng phòng Dương của các anh.
Trác Trường Vĩ tranh thủ đưa cho viên bảo vệ một điếu thuốc rồi giải thích.
Viên bảo vệ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ người trẻ vậy mà có thể lên làm phó bí thư xã, xem ra không phải giàu có bình thường.
- Các người chờ chút, tôi điện thoại cho văn phòng.
Viên bảo vệ sợ danh hiệu bí thư của Vương Tử Quân, thế nên xách điện thoại gọi cho văn phòng.
Một lát sau viên bảo vệ kia đặt điện thoại xuống, nụ cười đông cứng lại, còn giống như có một tầng sương lạnh:
- Bí thư Vương, thật xấu hổ quá, trưởng phòng Dương của chúng tôi không có mặt bên trong.
- Không sao, chúng tôi gặp mặt trưởng phòng Liêu cũng được.
Trác Trường Vĩ sửa lời nói.
- Trưởng phòng Liêu đi họp, ngày mai các anh hãy đến.
Bảo vệ nói rồi ngồi xuống trước bàn làm việc hí hoáy không coi ai ra gì, không thèm quan tâm đến hai người Vương Tử Quân.
Trác Trường Vĩ lộ ra vẻ tức giận, viên bảo vệ này thật quá đáng, mình bị lạnh nhạt thì không sao, làm vậy với bí thư Vương là không được.
Là bí thư đảng ủy xã, dù lên khu văn phòng huyện ủy hay khối chính quyền huyện đều sẽ có người đặc biệt đi ra tiếp đãi. Nếu đó là trưởng phòng tài chính nắm quyền tài chính của cả huyện mà hò hét vênh váo cũng không có vấn đề, nhưng một con chó coi cửa mà làm càn như vậy, vô tình trong đầu Trác Trường Vĩ chợt xuất hiện ba chữ:
“Con bà nó!”
Vương Tử Quân vừa hỏi xong thì Đỗ Hiểu Mạn chợt ý thức được bình thường lãnh đạo hỏi mình như vậy rất có ý nghĩa, đó chính là xem phản ứng nhân tâm bên dưới, nếu như hỏi gì đáp nấy, như vậy sự cơ trí và nhiệt tình của mình sẽ giảm sút trong mắt lãnh đạo.
- Bí thư Vương, những ngày nay cũng không có chuyện lớn gì phát sinh, chỉ là có vài vị cán bộ kể cả của thôn Đào Bắc đến đòi tiền di dời, càu nhàu nói rằng đến lúc này vẫn còn chưa nhận được tiền.
Tiền “di dời” chính là tiền mà ban tài chính xã cấp cho tài vụ thôn, dưới tình huống bình thường đều được giao đúng ngày tháng, lúc này tiền di dời cũng không đưa xuống đúng hạn, trong đó chắc chắn có vấn đề. Thế là Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày.
Đỗ Hiểu Mạn thật ra cũng muốn ở lại phòng của bí thư thêm một lúc, dù nàng cũng không có tâm tư gì với Vương Tử Quân, thế nhưng tiếp xúc nhiều với một lãnh đạo uy nghiêm như Vương Tử Quân, rất có lợi cho sự phát triển của nàng.
Vương Tử Quân trầm mặc không nói làm cho Đỗ Hiểu Mạn không thể tiếp tục ở lại, nàng rời khỏi phòng làm việc của bí thư, đi xuống lầu.
Đỗ Hiểu Mạn vừa đi thì Trác Trường Vĩ đi đến, không đợi người này mở miệng, Vương Tử Quân đã hỏi:
- Trường Vĩ, có phải tài chính của xã có vấn đề không?
Thật ra Trác Trường Vĩ đã sớm muốn báo cáo cho Vương Tử Quân vấn đề này, nhưng hắn không làm như vậy. Nhiều ngày qua hắn tự mình nghĩ biện pháp, hắn thấy một cấp dưới trung thành thì không chỉ làm tốt công tác của mình, còn phải giải nạn phân ưu cho lãnh đạo vào đúng thời điểm. Vì thế hắn cố gắng chống đỡ, hắn không muốn Vương Tử Quân vì chút chuyện nhỏ như vậy mà ưu sầu. Hôm nay nghe nói bí thư Vương muốn tìm mình, thế là hắn biết mình khó thể gắng gượng được lâu hơn.
- Là thế này, bí thư Vương, nửa tháng trước đã đến giai đoạn quyết toán tiền, nhưng phòng tài chính huyện còn chưa chịu phân bổ xuống, bây giờ trong ban tài chính chỉ còn lại ba ngàn đồng, tôi cũng không thể động vào, để đảm bảo có thể dùng cho anh vào giai đoạn khẩn cấp.
Trác Trường Vĩ cau mày nói, Vương Tử Quân nghe là biết đối phương đang hậu thuẫn cho mình. Dù ba ngàn đồng không đủ làm gì nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút cảm động. Sự việc tuy nhỏ nhưng đủ để chứng minh vị quản gia nắm tài chính luôn nghĩ cho mình, thế là trong đầu hắn xuất hiện câu nói: “Dược dân tâm sẽ được cả thiên hạ!”
Nủa tháng trước đã phải phân bổ tài chính xuống xã, sao đến bâ giờ còn chưa có tiền? Vương Tử Quân thầm buồn bực, hắn hỏi Trác Trường Vĩ:
- Trước kia phòng tài chính huyện có phát sinh tình huống thế này bao giờ không?
- Trước kia cũng từng có vài lần phát tiền muộn, thế nhưng chỉ quá mười ngày mà thôi, nhưng bây giờ nghe nói mười lăm xã trong huyện đều có tiền nhưng xã Tây Hà Tử chúng ta lại chưa có xu nào.
Trác Trường Vĩ là người công tác trong hệ thống tài chính lâu năm, tất nhiên cũng nắm rõ chút tin tức.
“Không chịu phát cho xã Tây Hà Tử? Xem ra người ta đặc biệt đến vì mình.”
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu Vương Tử Quân, đúng lúc hình bóng của Lâm Giang Luân chợt lóe lên.
Vương Tử Quân rút ra một điếu thuốc, hắn châm lửa làm một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
- Anh đã đến phòng tài chính dò hỏi chưa?
- Bí thư Vương, tôi đã đi đến bốn lần, mỗi lần đều không được gặp trưởng phòng, trưởng khoa thống kê cũng viện lý do khác lạ. Trước kia tôi đến, đám người bọn họ đều hận không thể vung đao bắt tôi mời khách, bây giờ tôi có chủ động mời thì bọn họ cũng không chịu phó ước.
Trác Trường Vĩ không muốn nói ra những lời này với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng biết phòng tài chính hướng về phía ai, trong lòng cũng tràn đầy bi ai. Hắn chợt sinh ra cảm giác cực kỳ vô lực: Chỉ với chút năng lực của mình thì thật sự không thể nào giải quyết được vấn đề này, thế cho nên bây giờ chỉ có thể nói rõ ràng với Vương Tử Quân, chỉ mong sao bí thư Vương có thể tự tay xuất thủ.
Trước đó Vương Tử Quân đã đứng trước mặt tất cả cán bộ trong xã, bí thư Vương đã nổi giận đứn lên ngăn cơn sóng dữ, thế cho nên vị trí trưởng ban tài chính của Trác Trường Vĩ mới được giữ vững. Nhưng điều này cũng làm cho bí thư Vương tiếp nhận một kẻ địch: Là phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà. Điều này làm cho Trác Trường Vĩ cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thiếu nợ Vương Tử Quân, vì nào dễ đắc tội một vị trưởng phòng tổ chức?
Trác Trường Vĩ nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân đứng trước mặt bao người chỉ mặt mắng lớn với Lâm Giang Luân, trong lòng Trác Trường Vĩ chợt bùng lên hào khí. Có bí thư Vương che chở cổ động, Trác Trường Vĩ hắn đứng trước đồng sự và cán bộ trong đơn vị cũng luôn luôn đứng thẳng kiêu ngạo, không có gì có thể làm hắn cảm thấy uất ức.
- Anh gọi Tiểu Tào, chút nữa tôi với anh đến phòng tài chính huyện.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó phân phó Trác Trường Vĩ.
- Bí thư, cái này...
Trác Trường Vĩ muốn mở miệng khuyên nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của Vương Tử Quân, cuối cùng cũng ngậm miệng không nói lời nào.
Phòng tài chính nằm ở vị trí trung tâm huyện thành, là một khu nhà sáu tầng mới xây, hơn nữa còn có một quảng trường rộng hơn hai héc ta đầy sắc màu, màu xanh dào dạt, từ xa nhìn lại giống như đại hội đường ở thủ đô, khí phái thuần khiết, rất bất phàm. Nghe nói trước khi xây tòa nhà này, một vị lãnh đạo trong phòng tài chính đã chạy đi mời một kiến trúc sư nổi tiếng Thượng Hải, đã xem xét rất kỹ bản thiết kế, sau đó mới xác định và xây dựng.
Điều làm cho người ta chú ý chính là tầng hầm cũng không nằm dưới mặt đất mà là ở bên trên mặt đất, chiều cao như một lầu. Vì thế dù anh là người phương nào, đều cần phải đi qua mười chín bậc cầu thang mới có thể tiến vào đại sảnh xử lý công vụ của phòng tài chính. Ý nghĩa của nó tất nhiên không cần nghĩ cũng biết, là diễn dịch cực hạn của tứ đại khó, bao gồm: Cửa khó vào, mặt khó coi, lời nói khó nghe, việc khó làm.
- Đồng chí, các anh tìm ai?
Khi Vương Tử Quân đưa Trác Trường Vĩ đến cổng khu nhà của phòng tài chính thì một viên bảo vệ canh cửa cản đường hỏi.
- Chúng tôi là người xã Tây Hà Tử, đây là bí thư Vương, tới tìm trưởng phòng Dương của các anh.
Trác Trường Vĩ tranh thủ đưa cho viên bảo vệ một điếu thuốc rồi giải thích.
Viên bảo vệ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân, thầm nghĩ người trẻ vậy mà có thể lên làm phó bí thư xã, xem ra không phải giàu có bình thường.
- Các người chờ chút, tôi điện thoại cho văn phòng.
Viên bảo vệ sợ danh hiệu bí thư của Vương Tử Quân, thế nên xách điện thoại gọi cho văn phòng.
Một lát sau viên bảo vệ kia đặt điện thoại xuống, nụ cười đông cứng lại, còn giống như có một tầng sương lạnh:
- Bí thư Vương, thật xấu hổ quá, trưởng phòng Dương của chúng tôi không có mặt bên trong.
- Không sao, chúng tôi gặp mặt trưởng phòng Liêu cũng được.
Trác Trường Vĩ sửa lời nói.
- Trưởng phòng Liêu đi họp, ngày mai các anh hãy đến.
Bảo vệ nói rồi ngồi xuống trước bàn làm việc hí hoáy không coi ai ra gì, không thèm quan tâm đến hai người Vương Tử Quân.
Trác Trường Vĩ lộ ra vẻ tức giận, viên bảo vệ này thật quá đáng, mình bị lạnh nhạt thì không sao, làm vậy với bí thư Vương là không được.
Là bí thư đảng ủy xã, dù lên khu văn phòng huyện ủy hay khối chính quyền huyện đều sẽ có người đặc biệt đi ra tiếp đãi. Nếu đó là trưởng phòng tài chính nắm quyền tài chính của cả huyện mà hò hét vênh váo cũng không có vấn đề, nhưng một con chó coi cửa mà làm càn như vậy, vô tình trong đầu Trác Trường Vĩ chợt xuất hiện ba chữ:
“Con bà nó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.