Chương 1482: Đâm vào họng.
Bảo Thạch Tiêu
03/08/2015
- Chào buổi sáng trưởng phòng Vương. Người nọ nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn vừa nói vừa rút thuốc ra mời.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì người này, chính là bí thư Chương Hữu Quang của thành phố Loa Hồ. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản biết rõ tình hình đám cán bộ trên cấp sở của tỉnh Nam Giang như trong lòng bàn tay, hơn nữa Chương Hữu Quang là một bí thư thị ủy làm cho người ta phải chú ý, người này đã từng tọa đàm với Vương Tử Quân về nhiều vấn đề.
Trong lúc tọa đàm với Chương Hữu Quang thì Vương Tử Quân căn bản có ấn tượng khá tốt, người này dù có chút láu cá thế nhưng tóm lại cũng có năng lực sáng nghiệp rất mạnh.
- Chào bí thư Chương. Vương Tử Quân bắt tay với Chương Hữu Quang càng thêm xác định suy đoán của mình, nhưng hắn cảm thấy trước khi Chương Hữu Quang chưa nói rõ vấn đề thì mình không nên cho ra bất kỳ câu nói nào chắc chắn.
Chương Hữu Quang đi theo Vương Tử Quân vào trong phòng, khi thấy Du Giang Vĩ tiến hành thu dọn thì hắn nở nụ cười xấu hổ nói: - Trưởng phòng, thật sự có lỗi, chuyện của tôi có chút khẩn cấp, con người của tôi lại nôn nóng, thế cho nên đã đến sớm để quấy rầy ngài.
- Chuyện công tác quan trọng cũng không nên bận tâm đến những thứ này. Bí thư Hữu Quang, anh có gì thì cứ nói, chút nữa tôi còn phải ra ngoài. Vương Tử Quân tiếp nhận ly trà trong tay Du Giang Vĩ, sau đó hắn dùng giọng ôn hòa nói với Chương Hữu Quang.
- Trưởng phòng Vương, ngài biết rõ tình hình phát triển kinh tế những năm qua của thành phố Loa Hồ chúng tôi rồi đấy, vì gắng sức theo đuổi chỉ tiêu của tỉnh nên chúng tôi luôn đồng tâm hiệp lực mưu cầu phát triển, đặt vị trí kêu gọi đầu tư lên cao nhất, nói thẳng ra thì dồn tất cả sức mạnh vào phương diện này.
Vương Tử Quân căn bản thừa nhận câu nói của Chương Hữu Quang, những năm qua thành phố Loa Hồ dưới sự lãnh đạo của Chương Hữu Quang đã có tiến bộ rất nhiều, bọn họ dùng mọi thủ đoạn để kêu gọi đầu tư, hiệu quả lại rõ rệt, đôi khi còn bị một số thành phố anh em tố cáo với cấp tỉnh.
Dù là bí thư Diệp Thừa Dân hay chủ tịch khi đó là Chử Vận Phong cũng rất tán thành với thái độ chú trọng phát triển kinh tế của Chương Hữu Quang, vì vậy khi những thành phố kia đến báo cáo thì cũng có gọi Chương Hữu Quang đến nói vài lời thế nhưng thái độ lại quá rõ ràng, là đưa lên cao mà hạ xuống rất khẽ, thế là tất cả những chuyện liên quan tan thành mây khói.
Chương Hữu Quang lúc này nói đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Loa Hồ, xem ra là có nguyên nhân của nó. Vương Tử Quân suy nghĩ đến nhiều vấn đề, hắn chỉ khẽ gật đầu với gương mặt không mấy biểu cảm.
Khi thấy Vương Tử Quân nói ra lời khẳng định với công tác của mình thì Chương Hữu Quang thở dài một hơi, hắn biết rõ sự kiện lần này có qua hay không thì quan trọng chính là cái gật đầu của trưởng phòng Vương. Nếu không thuyết phục được trưởng phòng Vương chỉ sợ sự việc sẽ phát triển theo quỹ tích khó thể tưởng tượng được.
Vì có tư cách lão thành thế cho nên Chương Hữu Quang ngoài bí thư tỉnh ủy thì căn bản là có thân mật nhưng không sợ hãi với các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác, nhưng trong số những lãnh đạo này không kể cả Vương Tử Quân.
[CHARGE=4]
Vương Tử Quân bây giờ có địa vị thế nào ở Nam Giang? Chương Hữu Quang hiểu rất rõ. Hắn biết mình căn bản không là gì với trưởng phòng Vương. Nếu như bây giờ Vương Tử Quân quyết tâm thực hiện theo đúng như quy định đã cho ra, như vậy chỉ sợ bí thư Diệp cũng phải gật đầu.
- Trưởng phòng Vương, gần đây thành phố Loa Hồ chúng tôi đựa vào thực lực bản thân để chuẩn bị xây dựng một công viên bo mạch điện tử, trước mắt công tác chuẩn bị đã sẵn sàng nhưng tuyến trên còn chưa xét duyệt. Chương Hữu Quang nói đến đây thì vỗ đùi nói: - Trưởng phòng Vương, chuyện này nói ra thì phải trách tôi, tôi căn bản có yêu cầu quá nhanh với hạng mục này, đã yêu cầu phó chủ tịch Lý chủ quản hạng mục chạy đến thủ đô, tất yếu phải nắm bắt được hạng mục.
Phó chủ tịch Lý? Vương Tử Quân nhướng mày, một vị phó chủ tịch thành phố hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trong đầu hắn. Vị phó chủ tịch này tên là Lý Thông Viêm, hơn bốn mươi tuổi, là một phó chủ tịch loại hình chuyên gia, trước khi đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thành phố Loa Hồ thì là giáo sư trường đại học Loa Hồ.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng chỉ biết được chút ít tình huống về vị phó chủ tịch lý kia mà thôi, mặc dù đã tọa đàm một lần thế nhưng khi đó phó chủ tịch Lý ngồi trong ban ngành thành phố Loa Hồ lại không nói điều gì.
- Chủ tịch Lý chủ quản công tác gì? Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, sau đó trầm giọng nói với Chương Hữu Quang.
Chương Hữu Quang nghe được Vương Tử Quân hỏi vấn đề thì thầm kêu khổ, thầm nghĩ trưởng phòng Vương không hỗ danh là trưởng phòng Vương, cho dù anh có bày ra sương mù thì vẫn khó thể che giấu được. Hắn thấy sự việc khó giấu diếm, thế cho nên thành thật nói: - Chủ tịch Lý chủ quản công tác văn hóa giáo dục và y tế.
Dựa theo phương án đã được áp dụng, các vị phó chủ tịch chủ quản công tác văn hóa giáo dục vệ sinh cần phải đi đầu ở công tác phòng dịch, tuyệt đối không cho phép xuất hiện hiện tượng thoát ly cương vị, cho dù thật sự có chuyện thì cũng phải xin phép lãnh đạo tổ công tác. Vương Tử Quân là tổ trưởng tổ công tác phòng chống dịch, hắn cũng không thấy được đơn xin nghỉ của vị chủ tịch này.
Lúc này Vương Tử Quân thấy Chương Hữu Quang nói ra nguyên nhân, thế là gương mặt đang tươi sáng chợt trở nên âm trầm: - Khi chủ tịch Lý rời khỏi thành phố Loa Hồ thì ai là người tiếp nhận hạng mục công tác của anh ấy?
Vương Tử Quân tuy hỏi một câu khá hời hợt thế nhưng nghe vào trong tai lại làm cho Chương Hữu Quang sởn tóc gáy. Hắn biết rõ với trình độ của mình muốn lừa dối vượt qua kiểm tra của trưởng phòng Vương thì căn bản không phải là chuyện gì dễ dàng, thế nhưng không ngờ sự việc lại khó khăn như vậy.
Trưởng phòng Vương chỉ nghe mình nói một nửa thì đã hiểu tất cả vấn đề, thế là Chương Hữu Quang cố gắng nở nụ cười xấu hổ rồi dùng giọng cẩn thận nói: - Trưởng phòng Vương, vì các vị lãnh đạo trong thành phố đều bận rộn, thế cho nên công tác của anh ấy chỉ được phó thư ký trưởng thay mặt chấp hành.
Vương Tử Quân không nói lời nào, hắn chỉ lẳng lặng uống nước, điều này làm cho Chương Hữu Quang cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chân thành tự phê bình: - Trưởng phòng Vương, tôi phạm vào sai lầm chủ quan ở sự kiện này, kính mong anh căn cứ vào tình hình phát triển kinh tế của thành phố Loa Hồ mà cho phó chủ tịch Lý một cơ hội.
- Bí thư Chương, chuyện này tuy tôi còn chưa hiểu rõ ràng thế nhưng nhìn từ tình huống mà anh giới thiệu, không những phó chủ tịch Lý Thông Viêm phải gánh trách nhiệm ở sự kiện này, chính anh là lãnh đạo đứng đầu Loa Hồ cũng khó thể trốn tránh trách nhiệm. Vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn khẽ gõ tay lên mặt bàn rồi nói tiếp: - Cấp ủy chính quyền tỉnh đã coi công tác phòng chống dịch là trọng điểm cần nắm bắt, thành phố Loa Hồ các anh nên thống nhất tư tưởng đi theo sự chỉ đạo của tỉnh, thế nhưng các anh thì làm gì?
- Chỉ nên tìm nguyên nhân sai lầm, không nên lấy cớ, phát triển kinh tế thì có thể liều lĩnh được sao?
Vương Tử Quân nói giống như một búa tạ gõ mạnh xuống đầu Chương Hữu Quang, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại coi trọng sự việc này đến mức như vậy. Nói thật thì khi tỉnh ủy bố trí công tác phòng chống dịch, Chương Hữu Quang vẫn cảm thấy như vậy là chuyện bé xé ra to, không phải chỉ là một con virus thôi soa? Có gì đáng để làm cho lòng người bàng hoàng như vậy?
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng, Chương Hữu Quang cũng không dám biểu hiện giống như những gì mình đang suy nghĩ. Vì vậy có thái độ này của Chương Hữu Quang, phía thành phố Loa Hồ căn bản chú ý trọng điểm vào công tác chuẩn bị hạng mục công viên bo mạch điện tử, nhìn sơ qua thì thấy vẫn chú tâm đến công tác phòng chống dịch, thế nhưng thực tế lại căn bản không phải như vậy.
Thủ đoạn ứng phó của Chương Hữu Quang lúc đầu còn có thể dối người, thế nhưng khi Trì Hoa Trục đưa tổ giám sát vào thành phố Loa Hồ thì chủ quản công tác phòng chống dịch là Lý Thông Viêm lại đang ở thủ đô, thế nên tất cả đã rõ ràng.
Sau khi nhận được tin tức từ Lâm Trạch Viễn, Chương Hữu Quang đầu tiên cảm thấy sự việc không ổn, cho nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến Vương Tử Quân, muốn giập tắt lửa giận của trưởng phòng Vương. Không ngờ còn chưa thuyết phục được Vương Tử Quân thì lại bị đâm vào họng.
Khi Chương Hữu Quang ảm đạm rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, Trì Hoa Trục lại nối gót đi đên. Hắn là cán bộ được một tay Vương Tử Quân đề bạt lên, bây giờ hắn công tác rất tốt trong văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy.
Tất nhiên ơn tri ngộ của Vương Tử Quân làm cho Trì Hoa Trục cố gắng ra sức ở tất cả công tác, chỉ cần Vương Tử Quân có sắp xếp thì hắn đều có hồi âm, có chứng có thực. Cũng vì hắn có tính tình này, thế nên Vương Tử Quân mới giao nhiệm vụ giám sát công tác phòng chống dịch cho hắn.
- Trưởng phòng Vương, thành phố Loa Hồ căn bản hoàn toàn chỉ là cố gắng làm ra vẻ với công tác phòng chống dịch. Bọn họ có biểu hiện rõ ràng là đề phòng rất tốt giống như các thành phố khác, thế nhưng thực tế thì tâm tư của bọn họ cũng không đặt lên hạng mục công tác này. Trì Hoa Trục ngồi đối diện với Vương Tử Quân trên ghế sa lông, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát để báo cáo.
Vương Tử Quân vốn cũng thông qua Chương Hữu Quang để biết được công tác phòng dịch của thành phố Loa Hồ, lúc này tiến hành so sánh lời nói của Chương Hữu Quang và Trì Hoa Trục, hắn càng khẳng định ấn tượng của mình với thành phố Loa Hồ.
Vương Tử Quân lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó lẳng lặng chờ Trì Hoa Trục báo cáo.
- Dù là cán bộ bình thường hay người phụ trách chủ yếu của thành phố Loa Hồ đều có nhận thức không đầy đủ với sự kiện này, ngày hôm qua tôi xác định phó chủ tịch Lý không có mặt ở Nam Giang, thế nhưng bí thư Chương cứ mãi cường điệu thành phố Loa Hồ của mình đang cố gắng nắm bắt một hạng mục, tất cả các vị lãnh đạo, tất cả ban ngành trong thành phố đều phải nắm chặt, thế là chủ tịch Lý bị điều đến thủ đô chạy hạng mục. Tôi chỉ gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, kết quả là chủ tịch Lý này dùng giọng cực kỳ hùng hồn và có lý lẽ để nói rằng hạng mục hiện tại rất quan trọng, đang ở trong thời điểm phối hợp mấu chốt, hắn không thể nào để mất đi hạng mục như vậy, không nên mất thời gian hồ đồ chạy về.
Trì Hoa Trục nói ra những lời này thì cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, hắn đến chỗ của Vương Tử Quân là vì muốn nói ra những điều này, mà những lời vừa rồi của hắn cũng không phải oan uổng cho chủ tịch Lý kia. Vì đối phương khá lớn tiếng trong điện thoại, cũng vì những lời này mà Trì Hoa Trục cảm thấy rất tức giận.
[CHARGE=4]
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình hình của vị chủ tịch Lý kia, cũng biết phó chủ tịch Lý kia căn bản chỉ là nói nhảm, thế nhưng đôi khi nói nhảm lại phản ánh hiện tượng chân thật bên trong.
- Trưởng phòng Vương, đối với những hiện tượng qua loa cho xong thế này, nếu như không nghiêm túc xử lý, chỉ sợ sau này tổ giám sát sẽ khó thể nào triển khai mở rộng công tác. Trì Hoa Trục gần đây căn bản có sao nói vậy trước mặt Vương Tử Quân, thế nên lúc này mở miệng cũng không có gì giấu diếm.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu sự lo lắng của Trì Hoa Trục, nếu như không có bất kỳ biện pháp nào với người phạm sai lầm, như vậy việc triển khai mở rộng công tác phòng dịch sẽ bị mắc cạn.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói với Trì Hoa Trục: - Dựa theo quy định điều lệ, hành vi của Lý Thông Viêm ở thành phố Loa Hồ sẽ bị xử lý như thế nào?
- Dựa theo quy định thì Lý Thông Viêm sẽ bị miễn chức, lãnh đạo chủ yếu của thành phố Loa Hồ sẽ bị phê bình. Trì Hoa Trục cắn cắn môi rồi trầm giọng nói.
Tuy trước khi chuyện này xuất hiện thì đã có quy định xử phạt, thế nhưng Trì Hoa Trục không còn là cán bộ công tác ở trường đảng tỉnh ủy như xưa, hắn biết rõ dù là bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng khó thể nào áp dụng ngay theo đúng quy định cho được. Có một số việc hắn cần phải nắm thật chặt, trước khi tiến hành xử lý thì cần phải suy xét ở nhiều phương diện.
Tối qua Chương Hữu Quang đã đem theo chủ tịch thành phố Loa Hồ tự mình đến nhà Trì Hoa Trục giải thích chuyện này, nói đến những công tác gian khổ kèm theo sự cố gắng theo đuổi và trả giá của thành phố Loa Hồ.
Nói thật thì Trì Hoa Trục thật sự có chút cảm động, hắn biết rõ Chương Hữu Quang không nói dối, thế nhưng hắn vẫn hung ác không chịu đồng ý với Chương Hữu Quang. Hắn là một người có năng lực chấp hành và nghiên cứu, hắn biết rõ nếu cửa này được mở thì sẽ biến công tác phòng chống dịch mà trưởng phòng Vương đang cố gắng chấp hành biến thành tờ giấy trắng.
Vấn đề chính là trưởng phòng Vương có thái độ rõ ràng và cực kỳ kiên quyết với hạng mục công tác này, dựa theo những gì Trì Hoa Trục hiểu về Vương Tử Quân, hắn căn bản cực kỳ có lòng tin với vương tử quân, thế nhưng khi sự việc phát triển đến mức này thì hắn vẫn có chút hoảng hốt.
Vương Tử Quân châm một điếu thuốc, hắn hít vào một hơi thật sâu. Thật lòng thì hắn cũng không ghét bỏ gì hai người Chương Hữu Quang và Lý Thông Viêm, hai người kia có thể nói là cũng có mục đích của mình, thế nhưng dù thế nào thì hai người kia cũng không nên động chạm vào phần công tác này.
Vương Tử Quân là một người lãnh đạo tỉnh ủy, hắn không những muốn bắt một vài người nghịch ngợm để xử lý để có được hiệu quả răn dạy trăm người, đối với những người chỉ biết cúi đầu kéo xe, không biết ngẩng đầu nhìn người, hắn có đôi khi cũng muốn mượn cái mũ quan của bọn họ một chút.
- Đã có quy định thì cứ tiến hành dựa theo đúng trình tự. Vương Tử Quân hít vào một hơi rồi nói với Trì Hoa Trục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.