Chương 1010: Đi về mục tiêu phía trước
Bảo Thạch Tiêu
01/10/2014
Nhưng người ta cũng không đồng ý bữa cơm lần này, Tào tiên sinh kia trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bữa cơm này cứ để đó, sau khi làm xong việc thì tôi sẽ mời anh dùng cơm. Đúng rồi anh Lôi, anh là người chuyên nghiệp, anh nói xem nếu như đem Liêu An Như về thành phố Hàn Vũ điều tra, có bao nhiêu khả năng để lập án?
- Hầu như là chắc chắn.
Lôi Tiêu Ngô dùng giọng lo lắng mười phần nói.
Lôi Tiêu Ngô cũng không phải là khoác lác, tuy chứng cớ rất mơ hồ, thế nhưng với quan hệ mật thiết giữa bí thư Lục và kiểm sá trưởng Lý, nếu muốn xử vụ này căn bản cũng không có gì là khó khăn.
- Vậy thì tốt rồi, cảm ơn anh.
Tào tiên sinh căn bản cảm thấy rất vui vì chuyện này, thế là không khỏi nói một câu cảm ơn.
Lôi Tiêu Ngô cúp điện thoại mà bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Hắn biết rõ tình hữu nghị với loại nhân vật này sẽ là một con đường tắt để mình có thể leo lên chiếc xe tốc hành để phát triển nhanh chóng.
Biết đâu sau khi quay về thì Lôi Tiêu Ngô hắn sẽ là kiểm sát trưởng?
Tào Chân Nhi cũng cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù tình huống của em mình không được tốt, thế nhưng chỉ cần làm cho Liêu An Như bị xử lý, như thế sẽ là đường sống cho em mình.
- Tốt, cậu gọi điện thoại cám ơn bí thư Lục dùm tôi.
Tào Chân Nhi trầm ngâm giây lát, sau đó nàng khẽ nói với cậu em họ của mình.
Cậu em họ kia đồng ý một tiếng, nhanh chóng đi gọi điện thoại cho bí thư Lục. Tào Chân Nhi lại ngồi xuống, lúc này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, tuy người nằm liệt trên giường là em trai của mình, thế nhưng trong đầu nàng lại luôn nghĩ về vấn đề của chồng.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc sẽ làm gì bây giờ? Thật sự phải rút lui sao?
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ tình huống suy tư của Tào Chân Nhi, nàng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nói:
- Tôi là Tào Chân Nhi.
- Tào tiểu thư, chị có thể nói với bí thư Nguyễn một chút được không? Tôi là một người trung tâm với anh ấy, từ khi anh ấy đến thành phố Đông Bộ thì tôi luôn kiên định đứng bên cạnh anh ấy, là một bộ hạ trung thành.
Một giọng nói cầu khẩn chợt truyền đến tai Tào Chân Nhi.
Giọng nói này cực kỳ cô đọng và xúc động, có thể nói là rất động lòng người.
Nhưng Tào Chân Nhi căn bản là không bị những lời này làm cho mê hoặc, nàng không có bất kỳ cảm tình gì với chủ nhân của âm thanh này, thế nhưng nàng lại dùng giọng cực kỳ chân thành nói:
- Chủ tịch Trình, chuyện này Chấn Nhạc nói cho tôi biết, đến bây giờ cũng không thay đổi cách làm cũng là vì cần phải cho thượng cấp và thành phố Yên Hư một lời nói rõ ràng. Chị cứ yên tâm, đợi sự việc này trôi qua, Chấn Nhạc nhất định sẽ không để cho chị thất vọng.
- Thật sao?
Trình Hiểu Bình thật sự không tin, nàng dùng giọng run rẩy nói.
Tào Chân Nhi cảm thấy Trình Hiểu Bình rất hèn mọn, thế nhưng nàng vẫn dùng giọng trang nhã nói:
- Chủ tịch Trình, chị không tin cả tôi sao?
- Cám ơn Tào tiểu thư, tôi biết ngài là người rất quan tâm đến tôi, ha ha.
Trình Hiểu Bình cảm tạ Tào Chân Nhi hai câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
- Một con đàn bà ngu xuẩn.
Tào Chân Nhi mắng một câu vào trong điện thoại rồi mới đi về phòng.
- Bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc dẫn đội ngũ đến tiến hành kiểm tra khu công nghiệp Lam Hà, cũng tự mình xem xét tình huống nước sông Lam Hà. Bí thư Nguyễn cho ra yêu cầu với sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà, đó là không bảo vệ những xí nghiệp gây ô nhiễm, ngừng quan tâm, sau đó là chỉnh đốn và cải cách, không có bất kỳ dư âm thương lượng nào khác.
Vương Tử Quân nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đang cho ra những chỉ thị trên tivi mà khóe miệng lộ ra nụ cười. Mặc dù hắn không tán thưởng cách làm thằn lằn đứt đuôi của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn lại không thể nào không bội phục sự cay độc của đối phương.
Vương Tử Quân đã nhận được tin tức từ thành phố Đông Bộ, lúc này chủ tịch Trình Hiểu Bình của thành phố Đông Bộ đã đệ đơn từ chức lên lãnh đạo tỉnh. Thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ, căn bản là Trình Hiểu Bình cũng không muốn từ chức.
Người phụ nữ kia vì quyền lợi mà việc gì cũng có thể làm được, nào có chuyện chủ động từ chức? Nhưng ngay từ đầu nàng đã là quân cờ của Nguyễn Chấn Nhạc, đã không còn cách lựa chọn nào khác.
Thật ra chuyện này cũng không đến mức làm cho Trình Hiểu Bình phải từ chức, chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc chịu gánh chịu một phần trách nhiệm là được, như vậy sẽ lấy một vị phó chủ tịch ra làm vật tế cờ, lúc đó hoàn toàn có thể bảo trụ vị trí cho Trình Hiểu Bình.
Nhưng rõ ràng Trình Hiểu Bình căn bản là người quá xui xẻo, Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn gánh bất kỳ trách nhiệm gì trong sự việc này. Dù sao hắn cũng muốn dựng lên hình tượng chói sáng của mình, nếu muốn dựng lên hình tượng thì cần phải có thứ gì đó để tham chiếu.
Một vị chủ tịch đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương bằng các xí nghiệp gây ô nhiễm chính là một đạo cụ tốt nhất, vì vậy trong sự kiện lần này thì Trình Hiểu Bình chỉ có thể nhận lấy bi kịch mà thôi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ tình huống suy tư của Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó cười nói:
- Chào thư ký trưởng.
- Chào bí thư Vương!
Quan Vĩnh Hạ nói bằng giọng điệu tràn đầy nụ cười. Trước kia những khi có chuyện cần liên hệ với Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng nói bằng giọng rất ôn hòa, thế nhưng khi đó lại có vài phần mang theo cảm giác bao quát.
Tuy Quan Vĩnh Hạ cảm thấy thủ đoạn và năng lực của mình căn bản là kém xa Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao thì hắn cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng bây giờ thì hắn lại cảm thấy mình yếu hơn vài phần. Vương Tử Quân sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, chính mình là một viên thư ký trưởng có vị trí thấp nhất trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, như vậy mình còn gì để kiêu ngạo đây?
- Bí thư Vương, ngày mai anh đến tỉnh thành một chuyến, có chuyện tốt.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Anh nên đến lúc mười giờ sáng, cũng không nên đến muộn.
- Có chuyện tốt? Không phải là thư ký trưởng ngài hôm nay hào phóng, muốn mời các đồng chí tuyến dưới chúng tôi dùng cơm không? Nếu nói như vậy thì sáng sớm mai tôi sẽ không ăn cơm, để bụng đến khi được ăn cơm của lãnh đạo.
Vương Tử Quân dù đã đoán được mục đích cuộc gọi điện thoại của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng đùa giỡn nói.
Tuy hai người ở hai doanh trại khác nhau trong trận chiến chốn quan trường, thế nhưng Vương Tử Quân là người trưởng thành chính trị, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ có biểu hiện gì ảnh hưởng đến quan hệ ngoài mặt với Quan Vĩnh Hạ. Dù hai bên có muốn ra tay độc ác thì vẻ bề ngoài cũng phải biểu hiện hòa hợp êm ấm, đây chính là một trong những bí quyết làm quan.
Sau khi nghe lời vui đùa của Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng cười phá lên ha hả:
- Bí thư Vương, nếu sáng mai anh không dùng cơm, như vậy thì tôi sẽ lấy tiền lương tháng này của mình ra để chiêu đãi. Anh nói đi muốn ăn gì, chúng ta sẽ ăn thứ đó. Biết rõ cảnh giới mời khách cao nhất là gì không? Đó là phá tường đi vào, đạp tường đi ra.
Đến cấp bậc của Quan Vĩnh Hạ thì dùng cơm nào động đến một xu tiền lương? Thế nhưng hắn vẫn nói lời vui đùa trước mặt Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng phải cực kỳ cẩn thận. Tất nhiên quan hệ của hai người cũng căn bản không hài hòa như những biểu hiện vẻ bề ngoài.
- Thư ký trưởng, đây là anh nói đấy nhé!
Vương Tử Quân nói rồi cười lên tiếng:
- Lãnh đạo nên để lộ ra một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Là chuyện tốt, lãnh đạo phòng tổ chức thượng cấp sẽ đến, sẽ tiến hành khảo sát sự kiện anh tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì lại giống như có gì đó khá vui, thế nên nói tiếp:
- Cậu Vương, tôi là người đã ném cho cậu một phiếu ở hội nghị tiến cửa bí thư thị ủy lên vị trí thường ủy tỉnh ủy đấy nhé!
- Thư ký trưởng, điều này tôi biết rất rõ, khi nào có cơ hội thì tôi sẽ mời ngài một bữa no say.
Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với Quan Vĩnh Hạ, sau đó hắn đặt điện thoại xuống.
Vương Tử Quân không chút nghi ngờ lời nói của Quan Vĩnh Hạ, Vương Tử Quân được toàn phiếu thông qua trong hội nghị thường ủy xác định bí thư thị ủy tiến lên thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên Quan Vĩnh Hạ cũng không bỏ phiếu chống.
Lúc này tổ chức xuống khảo sát, căn bản đã xem như Vương Tử Quân đã tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy. Hắn nghĩ đến tình huống vị trí của mình ở tỉnh Sơn Nam được đề cao, thế là trong lòng sinh ra xúc động tuôn trào.
Con đường phát triển ngàn dặm, bây giờ đã nâng cao một bước.
Vị trí lên cao không những có quyền lực càng thêm lớn, thậm chí là ánh mắt của anh cũng khác biệt, đại biểu cho ánh mắt của anh sẽ nhìn rộng hơn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, là điện thoại của Thạch Kiên Quân. Không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Thạch Kiên Quân cũng nói cho hắn biết tin tức này.
- Tử Quân, không cần quá lo lắng, chuyện của cậu trên cơ bản đã được xác định, lúc này chỉ còn là vấn đề trình tự mà thôi.
Thạch Kiên Quân cũng không nói nhiều, thế nhưng những lời nói phát ra lại cực kỳ mấu chốt.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, trước kia hắn mở miệng cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, thế nhưng lúc này lại căn bản nói trắng ra vấn đề.
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã tin tưởng ủng hộ tôi!
Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ chân thành nói.
- Vậy thì đến Sơn Viên phải đến uống với tôi vài ly.
Sau khi cúp điện thoại của Thạch Kiên Quân, điện thoại của Vương Tử Quân đã biến thành đường dây nóng. Chỉ nửa giờ nhưng hắn nhận được mười cuộc điện thoại, trong số đó có bảy cuộc đến từ các vị thường ủy tỉnh ủy hiện tại của tỉnh Sơn Nam. Dù là bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo có quan hệ bình thường cũng gọi điện thoại đến cho hắn, Lật Tử Đạo gọi điện thoại đến cười nói ha hả xưng hô anh em khá ngọt.
Lật Tử Đạo dù mở miệng căn bản không có nội dung gì đáng chú ý, thế nhưng các xưng hô anh em lại đại biểu ý nghĩa tán thành, rõ ràng là tán thành cho Vương Tử Quân tiến vào trong tổ chức có quyền lực cao cấp nhất tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân là một vị bí thư thị ủy, trước kia hắn chỉ có quyền lên tiếng ở thành phố La Nam. Nhưng bây giờ hắn sẽ là một thành viên trong ban ngành lãnh đạo tỉnh, sau này hắn cũng có quyền lên tiếng ở các sự kiện xảy ra trong tỉnh Sơn Nam.
- Bố, chơi với Tiểu Bảo nhé?
Tiểu Bảo Nhi sôi nổi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó lắc lắc cánh tay hắn nói.
Khác biệt với những đứa trẻ khác thường quấn lấy mẹ, Tiểu Bảo Nhi lại luôn quấn lấy Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn con trai với hai mắt to tròn, hắn vừa muốn đồng ý thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
- Con trai, con đi chơi với Tiểu Na đi, lúc này điện thoại của bố đã trở thành đường dây nóng rồi.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân lại cầm lấy điện thoại, thế là dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Vương Tử Quân không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể vừa cười vừa nghe máy.
Vương Tử Quân ở bên này xem như là rất tốt, hắn chủ yếu được các vị lãnh đạo gọi điện thoại đến, nói chung mất một giờ thì căn bản giải quyết được tất cả.
Nhưng lúc này một chiếc điện thoại khác cũng bận rộn, Khương Long Cương ghé lên người bạn gái đang lõa thể, hắn chuẩn bị chiến đấu đỉnh cao thì trong điện thoại vang lên âm thanh:
- Chủ nhiệm Trương, tôi nhất định phải chuyển cáo cho bí thư Vương, tốt, cứ như vậy.
Bạn gái của Khương Long Cương bất mãn nhắm mắt lại, sau đó dùng giọng tức giận không thôi nói:
- Nhìn anh kìa, làm thư ký mà mỗi giờ mỗi khắc đều không là của mình, không thể che không thể giấu được.
Hai thanh niên lâu ngày không được gặp mặt nhau, tình cảm tuy cực kỳ mãnh liệt thế nhưng quá trình phóng thích lại căn bản là quá ngắn ngủi và thô ráp giống như ăn một bữa cơm có thức ăn nguội lạnh và chán nản. Khương Long Cương nhìn bộ dạng thất vọng của bạn gái, thế là cảm thấy cực kỳ áy náy.
Đáng lý hôm nay Khương Long Cương có thời gian rảnh hiếm có, hắn đã nhiều ngày không ở cùng bạn gái, thế cho nên bừng bừng hào hứng nhân cơ hội này để trấn an tâm tình của nàng. Không ngờ hắn vừa xách súng lên ngựa thì điện thoại lại quấy rối giống như căn bản không muốn không gian yên ắng, đột nhiên vang lên.
Khương Long Cương nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi đầu tiên, thế nhưng nó giống như chỉ là bắt đầu, rất nhanh đã trở thành đường dây nóng. Đây là số điện thoại của bí thư Vương được công bố ra ngoài, hiện tại giống như người ta đang tụ tập nhau gọi điện thoại cho hắn vậy.
Cung chúc bí thư Vương sẽ tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy là mục đích gọi điện thoại của tất cả mọi người vào lúc này. Khương Long Cương nhìn bạn gái đang u oán trong lòng, hắn vừa tiếp nhận điện thoại vừa cảm thấy bức bối. Từ ngày lên làm thư ký thì hắn luôn hiểu rõ mình đã là cái bóng của bí thư Vương, không thể tùy tiện tắt điện thoại cho được.
Sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại cuối cùng thì Khương Long Cương cũng thở dài một hơi, cánh tay của hắn chợt run lên, lúc này bạn gái đã đi ngủ. Hắn cảm thấy yêu thương vô hạn, hắn đưa tay kéo bạn gái vào lòng, chợt phát hiện chính mình căn bản không thể xung trận được nữa.
Khi Khương Long Cương đang chìm đắm trong tình cảm dịu dàng, lúc này ở khu công nghiệp Lam Hà cũng có một số người đang phấn đấu kiếm tiền. Đám người này đều nhanh chóng thực hiện công tác, một tên đàn ông mập mạp đang liên tục chỉ huy, cơ thể mồ hôi đầm đìa.
- Ông chủ, áp lực quá lớn, nếu như không dừng lại, căn bản sẽ làm hư máy móc.
Một tên công nhân hơn bốn mươi tuổi chạy đến nói.
- Làm hư máy móc? Con bà nó, nhà máy này sắp đóng cửa đến nơi rồi, hủy hoại thì sao chứ? Trương Lão Nhị, anh lúc này không cần quan tâm, tranh thủ đi làm việc, sau khi làm xong đợt hàng này, chúng ta có thể sẽ không cần ở lại nữa.
Ông chủ béo tốt vung tay lên, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Viên công nhân có chút do dự:
- Ông chủ, sản xuất như vậy sẽ không an toàn.
- Ai nói với anh là không an toàn? Anh đừng quan tâm vô lý, đây là nhà anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi đang cầm trong tay ba tháng tiền lương của các anh, mau chóng làm việc, nếu không tất cả đi tong.
Khi nghe ông chủ nói đến tiền lương thì Trương Lão Nhị cúi mặt xuống, cuộc sống không đơn giản, lúc này con trai đang chờ tiền học phí ở nhà.
Dù sao thì máy móc bị hỏng cũng không phải là của mình, Trương Lão Nhị nghĩ như vậy, thế là nhanh chóng đi về vị trí của mình.
- Bữa cơm này cứ để đó, sau khi làm xong việc thì tôi sẽ mời anh dùng cơm. Đúng rồi anh Lôi, anh là người chuyên nghiệp, anh nói xem nếu như đem Liêu An Như về thành phố Hàn Vũ điều tra, có bao nhiêu khả năng để lập án?
- Hầu như là chắc chắn.
Lôi Tiêu Ngô dùng giọng lo lắng mười phần nói.
Lôi Tiêu Ngô cũng không phải là khoác lác, tuy chứng cớ rất mơ hồ, thế nhưng với quan hệ mật thiết giữa bí thư Lục và kiểm sá trưởng Lý, nếu muốn xử vụ này căn bản cũng không có gì là khó khăn.
- Vậy thì tốt rồi, cảm ơn anh.
Tào tiên sinh căn bản cảm thấy rất vui vì chuyện này, thế là không khỏi nói một câu cảm ơn.
Lôi Tiêu Ngô cúp điện thoại mà bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Hắn biết rõ tình hữu nghị với loại nhân vật này sẽ là một con đường tắt để mình có thể leo lên chiếc xe tốc hành để phát triển nhanh chóng.
Biết đâu sau khi quay về thì Lôi Tiêu Ngô hắn sẽ là kiểm sát trưởng?
Tào Chân Nhi cũng cảm thấy rất vui vẻ, mặc dù tình huống của em mình không được tốt, thế nhưng chỉ cần làm cho Liêu An Như bị xử lý, như thế sẽ là đường sống cho em mình.
- Tốt, cậu gọi điện thoại cám ơn bí thư Lục dùm tôi.
Tào Chân Nhi trầm ngâm giây lát, sau đó nàng khẽ nói với cậu em họ của mình.
Cậu em họ kia đồng ý một tiếng, nhanh chóng đi gọi điện thoại cho bí thư Lục. Tào Chân Nhi lại ngồi xuống, lúc này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, tuy người nằm liệt trên giường là em trai của mình, thế nhưng trong đầu nàng lại luôn nghĩ về vấn đề của chồng.
Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc sẽ làm gì bây giờ? Thật sự phải rút lui sao?
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ tình huống suy tư của Tào Chân Nhi, nàng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó nói:
- Tôi là Tào Chân Nhi.
- Tào tiểu thư, chị có thể nói với bí thư Nguyễn một chút được không? Tôi là một người trung tâm với anh ấy, từ khi anh ấy đến thành phố Đông Bộ thì tôi luôn kiên định đứng bên cạnh anh ấy, là một bộ hạ trung thành.
Một giọng nói cầu khẩn chợt truyền đến tai Tào Chân Nhi.
Giọng nói này cực kỳ cô đọng và xúc động, có thể nói là rất động lòng người.
Nhưng Tào Chân Nhi căn bản là không bị những lời này làm cho mê hoặc, nàng không có bất kỳ cảm tình gì với chủ nhân của âm thanh này, thế nhưng nàng lại dùng giọng cực kỳ chân thành nói:
- Chủ tịch Trình, chuyện này Chấn Nhạc nói cho tôi biết, đến bây giờ cũng không thay đổi cách làm cũng là vì cần phải cho thượng cấp và thành phố Yên Hư một lời nói rõ ràng. Chị cứ yên tâm, đợi sự việc này trôi qua, Chấn Nhạc nhất định sẽ không để cho chị thất vọng.
- Thật sao?
Trình Hiểu Bình thật sự không tin, nàng dùng giọng run rẩy nói.
Tào Chân Nhi cảm thấy Trình Hiểu Bình rất hèn mọn, thế nhưng nàng vẫn dùng giọng trang nhã nói:
- Chủ tịch Trình, chị không tin cả tôi sao?
- Cám ơn Tào tiểu thư, tôi biết ngài là người rất quan tâm đến tôi, ha ha.
Trình Hiểu Bình cảm tạ Tào Chân Nhi hai câu, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
- Một con đàn bà ngu xuẩn.
Tào Chân Nhi mắng một câu vào trong điện thoại rồi mới đi về phòng.
- Bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc dẫn đội ngũ đến tiến hành kiểm tra khu công nghiệp Lam Hà, cũng tự mình xem xét tình huống nước sông Lam Hà. Bí thư Nguyễn cho ra yêu cầu với sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà, đó là không bảo vệ những xí nghiệp gây ô nhiễm, ngừng quan tâm, sau đó là chỉnh đốn và cải cách, không có bất kỳ dư âm thương lượng nào khác.
Vương Tử Quân nhìn Nguyễn Chấn Nhạc đang cho ra những chỉ thị trên tivi mà khóe miệng lộ ra nụ cười. Mặc dù hắn không tán thưởng cách làm thằn lằn đứt đuôi của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng hắn lại không thể nào không bội phục sự cay độc của đối phương.
Vương Tử Quân đã nhận được tin tức từ thành phố Đông Bộ, lúc này chủ tịch Trình Hiểu Bình của thành phố Đông Bộ đã đệ đơn từ chức lên lãnh đạo tỉnh. Thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ, căn bản là Trình Hiểu Bình cũng không muốn từ chức.
Người phụ nữ kia vì quyền lợi mà việc gì cũng có thể làm được, nào có chuyện chủ động từ chức? Nhưng ngay từ đầu nàng đã là quân cờ của Nguyễn Chấn Nhạc, đã không còn cách lựa chọn nào khác.
Thật ra chuyện này cũng không đến mức làm cho Trình Hiểu Bình phải từ chức, chỉ cần Nguyễn Chấn Nhạc chịu gánh chịu một phần trách nhiệm là được, như vậy sẽ lấy một vị phó chủ tịch ra làm vật tế cờ, lúc đó hoàn toàn có thể bảo trụ vị trí cho Trình Hiểu Bình.
Nhưng rõ ràng Trình Hiểu Bình căn bản là người quá xui xẻo, Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn gánh bất kỳ trách nhiệm gì trong sự việc này. Dù sao hắn cũng muốn dựng lên hình tượng chói sáng của mình, nếu muốn dựng lên hình tượng thì cần phải có thứ gì đó để tham chiếu.
Một vị chủ tịch đẩy mạnh phát triển kinh tế địa phương bằng các xí nghiệp gây ô nhiễm chính là một đạo cụ tốt nhất, vì vậy trong sự kiện lần này thì Trình Hiểu Bình chỉ có thể nhận lấy bi kịch mà thôi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ tình huống suy tư của Vương Tử Quân, hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó cười nói:
- Chào thư ký trưởng.
- Chào bí thư Vương!
Quan Vĩnh Hạ nói bằng giọng điệu tràn đầy nụ cười. Trước kia những khi có chuyện cần liên hệ với Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng nói bằng giọng rất ôn hòa, thế nhưng khi đó lại có vài phần mang theo cảm giác bao quát.
Tuy Quan Vĩnh Hạ cảm thấy thủ đoạn và năng lực của mình căn bản là kém xa Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao thì hắn cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng bây giờ thì hắn lại cảm thấy mình yếu hơn vài phần. Vương Tử Quân sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, chính mình là một viên thư ký trưởng có vị trí thấp nhất trong ban ngành thường ủy tỉnh ủy, như vậy mình còn gì để kiêu ngạo đây?
- Bí thư Vương, ngày mai anh đến tỉnh thành một chuyến, có chuyện tốt.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Anh nên đến lúc mười giờ sáng, cũng không nên đến muộn.
- Có chuyện tốt? Không phải là thư ký trưởng ngài hôm nay hào phóng, muốn mời các đồng chí tuyến dưới chúng tôi dùng cơm không? Nếu nói như vậy thì sáng sớm mai tôi sẽ không ăn cơm, để bụng đến khi được ăn cơm của lãnh đạo.
Vương Tử Quân dù đã đoán được mục đích cuộc gọi điện thoại của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng đùa giỡn nói.
Tuy hai người ở hai doanh trại khác nhau trong trận chiến chốn quan trường, thế nhưng Vương Tử Quân là người trưởng thành chính trị, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ có biểu hiện gì ảnh hưởng đến quan hệ ngoài mặt với Quan Vĩnh Hạ. Dù hai bên có muốn ra tay độc ác thì vẻ bề ngoài cũng phải biểu hiện hòa hợp êm ấm, đây chính là một trong những bí quyết làm quan.
Sau khi nghe lời vui đùa của Vương Tử Quân, Quan Vĩnh Hạ cũng cười phá lên ha hả:
- Bí thư Vương, nếu sáng mai anh không dùng cơm, như vậy thì tôi sẽ lấy tiền lương tháng này của mình ra để chiêu đãi. Anh nói đi muốn ăn gì, chúng ta sẽ ăn thứ đó. Biết rõ cảnh giới mời khách cao nhất là gì không? Đó là phá tường đi vào, đạp tường đi ra.
Đến cấp bậc của Quan Vĩnh Hạ thì dùng cơm nào động đến một xu tiền lương? Thế nhưng hắn vẫn nói lời vui đùa trước mặt Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng phải cực kỳ cẩn thận. Tất nhiên quan hệ của hai người cũng căn bản không hài hòa như những biểu hiện vẻ bề ngoài.
- Thư ký trưởng, đây là anh nói đấy nhé!
Vương Tử Quân nói rồi cười lên tiếng:
- Lãnh đạo nên để lộ ra một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Là chuyện tốt, lãnh đạo phòng tổ chức thượng cấp sẽ đến, sẽ tiến hành khảo sát sự kiện anh tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh nên chuẩn bị sẵn sàng.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì lại giống như có gì đó khá vui, thế nên nói tiếp:
- Cậu Vương, tôi là người đã ném cho cậu một phiếu ở hội nghị tiến cửa bí thư thị ủy lên vị trí thường ủy tỉnh ủy đấy nhé!
- Thư ký trưởng, điều này tôi biết rất rõ, khi nào có cơ hội thì tôi sẽ mời ngài một bữa no say.
Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với Quan Vĩnh Hạ, sau đó hắn đặt điện thoại xuống.
Vương Tử Quân không chút nghi ngờ lời nói của Quan Vĩnh Hạ, Vương Tử Quân được toàn phiếu thông qua trong hội nghị thường ủy xác định bí thư thị ủy tiến lên thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên Quan Vĩnh Hạ cũng không bỏ phiếu chống.
Lúc này tổ chức xuống khảo sát, căn bản đã xem như Vương Tử Quân đã tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy. Hắn nghĩ đến tình huống vị trí của mình ở tỉnh Sơn Nam được đề cao, thế là trong lòng sinh ra xúc động tuôn trào.
Con đường phát triển ngàn dặm, bây giờ đã nâng cao một bước.
Vị trí lên cao không những có quyền lực càng thêm lớn, thậm chí là ánh mắt của anh cũng khác biệt, đại biểu cho ánh mắt của anh sẽ nhìn rộng hơn.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, là điện thoại của Thạch Kiên Quân. Không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, Thạch Kiên Quân cũng nói cho hắn biết tin tức này.
- Tử Quân, không cần quá lo lắng, chuyện của cậu trên cơ bản đã được xác định, lúc này chỉ còn là vấn đề trình tự mà thôi.
Thạch Kiên Quân cũng không nói nhiều, thế nhưng những lời nói phát ra lại cực kỳ mấu chốt.
Thạch Kiên Quân là chủ tịch tỉnh, trước kia hắn mở miệng cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, thế nhưng lúc này lại căn bản nói trắng ra vấn đề.
- Cám ơn chủ tịch Thạch đã tin tưởng ủng hộ tôi!
Vương Tử Quân dùng giọng cực kỳ chân thành nói.
- Vậy thì đến Sơn Viên phải đến uống với tôi vài ly.
Sau khi cúp điện thoại của Thạch Kiên Quân, điện thoại của Vương Tử Quân đã biến thành đường dây nóng. Chỉ nửa giờ nhưng hắn nhận được mười cuộc điện thoại, trong số đó có bảy cuộc đến từ các vị thường ủy tỉnh ủy hiện tại của tỉnh Sơn Nam. Dù là bí thư ủy ban tư pháp Lật Tử Đạo có quan hệ bình thường cũng gọi điện thoại đến cho hắn, Lật Tử Đạo gọi điện thoại đến cười nói ha hả xưng hô anh em khá ngọt.
Lật Tử Đạo dù mở miệng căn bản không có nội dung gì đáng chú ý, thế nhưng các xưng hô anh em lại đại biểu ý nghĩa tán thành, rõ ràng là tán thành cho Vương Tử Quân tiến vào trong tổ chức có quyền lực cao cấp nhất tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân là một vị bí thư thị ủy, trước kia hắn chỉ có quyền lên tiếng ở thành phố La Nam. Nhưng bây giờ hắn sẽ là một thành viên trong ban ngành lãnh đạo tỉnh, sau này hắn cũng có quyền lên tiếng ở các sự kiện xảy ra trong tỉnh Sơn Nam.
- Bố, chơi với Tiểu Bảo nhé?
Tiểu Bảo Nhi sôi nổi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó lắc lắc cánh tay hắn nói.
Khác biệt với những đứa trẻ khác thường quấn lấy mẹ, Tiểu Bảo Nhi lại luôn quấn lấy Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn con trai với hai mắt to tròn, hắn vừa muốn đồng ý thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
- Con trai, con đi chơi với Tiểu Na đi, lúc này điện thoại của bố đã trở thành đường dây nóng rồi.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân lại cầm lấy điện thoại, thế là dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Vương Tử Quân không có biện pháp nào khác, hắn chỉ có thể vừa cười vừa nghe máy.
Vương Tử Quân ở bên này xem như là rất tốt, hắn chủ yếu được các vị lãnh đạo gọi điện thoại đến, nói chung mất một giờ thì căn bản giải quyết được tất cả.
Nhưng lúc này một chiếc điện thoại khác cũng bận rộn, Khương Long Cương ghé lên người bạn gái đang lõa thể, hắn chuẩn bị chiến đấu đỉnh cao thì trong điện thoại vang lên âm thanh:
- Chủ nhiệm Trương, tôi nhất định phải chuyển cáo cho bí thư Vương, tốt, cứ như vậy.
Bạn gái của Khương Long Cương bất mãn nhắm mắt lại, sau đó dùng giọng tức giận không thôi nói:
- Nhìn anh kìa, làm thư ký mà mỗi giờ mỗi khắc đều không là của mình, không thể che không thể giấu được.
Hai thanh niên lâu ngày không được gặp mặt nhau, tình cảm tuy cực kỳ mãnh liệt thế nhưng quá trình phóng thích lại căn bản là quá ngắn ngủi và thô ráp giống như ăn một bữa cơm có thức ăn nguội lạnh và chán nản. Khương Long Cương nhìn bộ dạng thất vọng của bạn gái, thế là cảm thấy cực kỳ áy náy.
Đáng lý hôm nay Khương Long Cương có thời gian rảnh hiếm có, hắn đã nhiều ngày không ở cùng bạn gái, thế cho nên bừng bừng hào hứng nhân cơ hội này để trấn an tâm tình của nàng. Không ngờ hắn vừa xách súng lên ngựa thì điện thoại lại quấy rối giống như căn bản không muốn không gian yên ắng, đột nhiên vang lên.
Khương Long Cương nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi đầu tiên, thế nhưng nó giống như chỉ là bắt đầu, rất nhanh đã trở thành đường dây nóng. Đây là số điện thoại của bí thư Vương được công bố ra ngoài, hiện tại giống như người ta đang tụ tập nhau gọi điện thoại cho hắn vậy.
Cung chúc bí thư Vương sẽ tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy là mục đích gọi điện thoại của tất cả mọi người vào lúc này. Khương Long Cương nhìn bạn gái đang u oán trong lòng, hắn vừa tiếp nhận điện thoại vừa cảm thấy bức bối. Từ ngày lên làm thư ký thì hắn luôn hiểu rõ mình đã là cái bóng của bí thư Vương, không thể tùy tiện tắt điện thoại cho được.
Sau khi tiếp nhận cuộc điện thoại cuối cùng thì Khương Long Cương cũng thở dài một hơi, cánh tay của hắn chợt run lên, lúc này bạn gái đã đi ngủ. Hắn cảm thấy yêu thương vô hạn, hắn đưa tay kéo bạn gái vào lòng, chợt phát hiện chính mình căn bản không thể xung trận được nữa.
Khi Khương Long Cương đang chìm đắm trong tình cảm dịu dàng, lúc này ở khu công nghiệp Lam Hà cũng có một số người đang phấn đấu kiếm tiền. Đám người này đều nhanh chóng thực hiện công tác, một tên đàn ông mập mạp đang liên tục chỉ huy, cơ thể mồ hôi đầm đìa.
- Ông chủ, áp lực quá lớn, nếu như không dừng lại, căn bản sẽ làm hư máy móc.
Một tên công nhân hơn bốn mươi tuổi chạy đến nói.
- Làm hư máy móc? Con bà nó, nhà máy này sắp đóng cửa đến nơi rồi, hủy hoại thì sao chứ? Trương Lão Nhị, anh lúc này không cần quan tâm, tranh thủ đi làm việc, sau khi làm xong đợt hàng này, chúng ta có thể sẽ không cần ở lại nữa.
Ông chủ béo tốt vung tay lên, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Viên công nhân có chút do dự:
- Ông chủ, sản xuất như vậy sẽ không an toàn.
- Ai nói với anh là không an toàn? Anh đừng quan tâm vô lý, đây là nhà anh sao? Tôi nói cho anh biết, tôi đang cầm trong tay ba tháng tiền lương của các anh, mau chóng làm việc, nếu không tất cả đi tong.
Khi nghe ông chủ nói đến tiền lương thì Trương Lão Nhị cúi mặt xuống, cuộc sống không đơn giản, lúc này con trai đang chờ tiền học phí ở nhà.
Dù sao thì máy móc bị hỏng cũng không phải là của mình, Trương Lão Nhị nghĩ như vậy, thế là nhanh chóng đi về vị trí của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.