Chương 589: Dối trá
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2013
(p1): Dối trá.
Vương Tử Quân nào đã từng chịu qua cảm giác bực bội này? Khi hắn chuẩn bị gọi người đến xử lý thì Tôn Khải đã tiến lên một bước, vung một bạt tai về phía mặt tên đàn ông kia. Ngày thường tên đàn ông này đều là con cua bò ngang không sợ ai, chuyên thói ngang ngược, đến bây giờ đều là ra tay đánh người trước tiên, nào bị người ta khiêu khích bao giờ? Vì vậy mà hắn căn bản không kịp chuẩn bị tâm lý, không kịp đề phòng, thế là bị Tôn Khải cho một tát vào mặt.
- Con bà nó, mày dám đánh ông? Ông xử lý mày.
Tên đàn ông kia bụm lấy gương mặt đau đớn, sau đó nhanh chóng phản kích Tôn Khải giống như một con trâu điên.
Tôn Khải tuy là một người cao lớn thế nhưng nếu so với tên đàn ông kia thì lại có chút chênh lệch. Hắn nhìn tên đàn ông phóng đến, định nhấc một chiếc ghế lên tấn công theo bản năng, đúng lúc này Vương Tử Quân đứng bên cạnh lại nhân cơ hội tiếp lên đạp vào đùi tên đàn ông đang chạy đến.
Vương Tử Quân dù chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng những năm qua đi theo Mạc Tiểu Bắc, dưới tình huống mưa dầm thấm đất cũng học được vài thủ đoạn nhỏ để phòng thân. Vì vậy một đá của hắn vừa chuẩn vừa độc, chỉ cần một cú đá đã làm cho tên đàn ông kia phải há hốc miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tôn Khải cũng đã nhấc chiếc ghế đập mạnh xuống vai tên đàn ông xăm rồng, thiếu chút nữa đã đánh cho đối phương ngã sấp xuống đất.
Có câu "hảo hán không chịu thiệt trước mắt", hơn nữa tên đàn ông này căn bản không được xưng là hảo hán, thế cho nên hắn nhìn Vương Tử Quân và Tôn Khải, lại nhìn nhóm người Trần Đạo Hòa, sau đó lớn miệng mắng:
- Đám khốn nạn, chúng mày có gan đánh người thì có gan chờ đó cho ông, để xem ông thu thập chúng mày thế nào.
Tôn Khải nghe thấy đối phương mở miệng khó nghe thì vung băng ghế trong tay lên, tên đàn ông thấy Tôn Khải lại sắp động tay động chân thì hùng hổ bỏ chạy.
Tình huống vừa rồi rơi vào trong mắt của thầy Triệu, lúc này hắn nằm trên giường mà không khỏi trợn mắt há mồm. Tôn Khải đánh người không là vấn đề, nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân là học sinh đắc ý của mình, xưa nay căn bản chưa từng gây sự lại ra tay mạnh mẽ như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng.
Vương Tử Quân cảm nhận được ánh mắt của thầy Triệu, hắn chợt có chút xấu hổ. Hắn đã nhiều năm không đánh đấm, không ngờ hôm nay lại phá giới như vậy.
- Tử Quân, Tôn Khải , hai anh không sao chứ? Tên kia nên bị đánh như vậy. Sau khi thầy Triệu nằm viện, bọn họ liên tục đến quấy rầy, không những ép thầy tự nhận không may, lại chẳng cho ra một xu nào bồi thường hay chữa trị.
Chu Dục Thiến lắc lắc mái tóc dài của mình, nàng dùng giọng tức giận nói với hai người Vương Tử Quân và Tôn Khải.
Vương Tử Quân cảm thấy lần này ra tay chẳng có gì được gọi là vinh quang, nhưng Tôn Khải lại mở miệng tùy tiện nói:
- Chu Dục Thiến cứ yên tâm, nếu như tên kia còn dám đến quấy rối, tôi sẽ còn đánh đến khi hắn không dám đến mới thôi.
- Tôn Khải, có một số việc nên cẩn thận thì hay hơn. Chúng ta là bạn học, tôi nhắc nhở cậu một câu, những người này cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ đều là người của bang Điểm Đam, bây giờ cậu đánh bọn họ, bọn họ há sẽ bỏ qua sao? Việc này thật sự rất phiền toái.
Trần Đạo Hòa nãy giờ không nói lời nào, bây giờ thấy Chu Dục Thiến mở miệng nói chuyện với Vương Tử Quân và Tôn Khải, thế là trong lòng không khỏi có chút ghen tuông, cuối cùng mở miệng nói.
Tôn Khải căn bản chưa từng bao giờ nghe qua bang Điểm Đam chứ đừng nói đến Vương Tử Quân, nhưng sau khi nghe được cái tên thì vẻ mặt Lý Nguyên Thăng chợt biến đổi. Hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Đạo Hòa, tên kia có phải là người của bang Điểm Đam mà vài ngày trước kéo người đánh nhau ở phía nam Tây Hoàn không? Tôi nghe nói khi đó có mười mấy người bị thương, có chuyện này sao?
- Đúng là tên này, cả ngày chuyên gây rối, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần này rõ ràng là tự rước lấy phiền phức.
Trần Đạo Hòa khẽ gật đầu, trong mắt hắn chợt xuất hiện nụ cười hả hê.
Thầy Triệu cũng từng nghe nói qua về đám côn đồ này thế nên vẻ mặt chợt biến đổi, hắn nhanh chóng lên tiếng với Vương Tử Quân và Tôn Khải:
- Hai anh mau đi đi, tôi nằm ở chỗ này không có vấn đề gì, bọn họ có đến cũng toi công.
- Ha ha, thật sự là lớn lối, lão già kia, cảm thấy nằm đây thì chúng tao không thể làm gì được mày sao? Đúng là đáng cười.
Một âm thanh vang lên, ngay sau đó có bảy tám tên đàn ông đứng thành một hàng ngoài cửa.
Đám người ngoài cửa dù nhìn vào bất kỳ phương diện nào cũng thấy rõ không phải loại lương thiện gì cả, không dễ chọc vào. Đám người này xuất hiện làm cho không gian phòng bệnh vốn có chút chen chúc càng thêm hỗn loạn.
Đi đầu là một tên đàn ông hơi gầy, hắn không cao nhưng trên mặt lại có một khí thế cực kỳ thô bạo. Tên đàn ông xăm rồng vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại đi bên cạnh tên đàn ông gầy giống như chuột gặp mèo, căn bản không dám thở mạnh.
- Nhị Tử, mày nói cho anh xem, rốt cuộc thằng nào vừa đánh mày? Ông sẽ phế nó cho mày.
Tên đàn ông gầy gò mở miệng nói, một luồng khí tức hung ác từ trên người bùng ra.
- Các anh đi ra ngoài cho tôi, chỉ cần đừng để tôi nhìn thấy các anh, tôi sẽ đồng ý điều kiện của các anh, xóa bỏ sự kiện đã xảy ra.
Thầy Triệu nhìn thấy tên đàn ông kia trong tay chợt xuất hiện một con dao nhọn, thế là hắn tức giận quát lớn.
- Hừ, mày nói thì dễ lắm, xóa bỏ sao? Tao nói cho mày biết, trên địa bàn thành phố Giang Thị này chưa từng có thằng nào dám đánh anh em của tao, thậm chí chưa từng thằng nào to mồm với anh em tao.
Tên đàn ông dùng ánh mắt âm tàn nhìn thầy Triệu, sau đó cười nhạt nói.
- Đại ca, chính là hai người bọn họ, hai người bọn họ ra tay.
Nịh Tử đã sớm theo dõi hai người Vương Tử Quân, lúc này nghe đại ca nói như vậy thì chỉ tay về phía Vương Tử Quân và Tôn Khải rồi lớn tiếng nói.
Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt híp mắt lại, hắn vung con dao nhọn trong tay, sau đó tát Nhị Tử một cái thật mạnh, trong miệng tức giận mắng:
- Tiểu tử này càng ngày càng không ra thể thống gì cả, mày bị hai thằng thư sinh mặt trắng này ức hiếp sao? Tao nói cho mày biết, như vậy là đáng đời.
- Đại ca, em...
Tuy bị một tát nhưng Nhị Tử lại không dám nói một câu dị nghị, hắn dùng ánh mắt kính sợ nhìn đại ca của mình, chỉ khẽ nói một câu không đầu không đuôi.
- Phế hai người bọn họ cho tao, để tao thấy Ngô Lão Nhị mày có phải đã lãng phí hết sức lực trên người đàn bà rồi không?
Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt vung tay lên dùng giọng nghiêm nghị quát lớn.
Ngô Lão Nhị hôm nay bị đánh hai lần, vốn đã cảm thấy rất uất nghẹn. Đại ca đánh hắn thì sẽ không có vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân đánh thì thật sự làm hắn nổi giận điên cuồng. Lúc này cơn giận đã bừng bừng lấn át tất cả, hắn tiếp nhận con dao nhỏ trong tay của đại ca, định lao về phía hai người Vương Tử Quân.
Chương 589(p2): Dối trá.
- Trần Đạo Hòa, không phải anh tự hào mình là người phát triển rất tốt sao? Còn không mau nói giúp cho bọn họ vài lời?
Chu Dục Thiến thấy Ngô Lão Nhị có dao trong tay thì có chút sợ hãi, nàng trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói với Trần Đạo Hòa.
Trần Đạo Hòa vốn đang trốn ở một bên, bây giờ thấy Chu Dục Thiến lên tiếng thì thật sự không tránh được nữa. Hắn có chút do dự, sau đó mở miệng nói với tên đàn ông gầy gò:
- Đại ca, bạn học của tôi không hiểu chuyện, xin ngài nể mặt tôi tha cho cậu ấy một lần, tôi là bạn bè của anh Đại Xuyên.
- Anh Đại Xuyên? Mày nói đến Tiểu Xuyên sao? Cậu em à, anh nói cho chú biết, đừng nói là chú, hôm nay dù là Tiểu Xuyên đứng ra biện hộ thì ông cũng sẽ cho nó một tát. Anh em bị đánh mà đứng ra biện hộ cho đối phương, như vậy bang Điểm Đam này ra gì nữa?
Tên đàn ông vừa nói vừa vung tay khẽ đấm lên ngực Trần Đạo Hòa, sau đó cười ha hả nói.
Vẻ mặt Trần Đạo Hòa chợt trở nên khó nhìn, hắn rất muốn nổi giận, thế nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tên đại ca kia, hắn lại lui về phia sau một bước.
Vương Tử Quân nhìn thấy Ngô Lão Nhị cầm dao trong tay, gương mặt hắn không có biến đổi gì lớn. Hắn vỗ vỗ vai Tôn Khải, đang định mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, có vai người đàn ông mặc chế phục đi vào.
- Các người làm gì vậy? Đây là bệnh viện, không cho phép các người gây rối.
Người đàn ông đi đầu lớn tiếng nói, sau đó đi về phía đám người Vương Tử Quân.
- Thế nào, đội trưởng Tần, vài ngày không gặp, bây giờ thấy anh càng thêm uy phong.
Tên đàn ông gầy gò dùng ánh mắt ngoài cười trong không nhìn về phía đám người đang đi đến rồi nói.
Đội trưởng Tần thấy tên đàn ông gầy gò thì chợt sững sờ, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó nhìn, vẻ mặt đám bảo vệ phía sau cũng trở nên cực kỳ quỷ dị.
- Đi!
Đội trưởng Tần vung tay lên, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
- Này, các anh làm gì vậy? Chúng tôi là người bệnh, các anh làm bảo vệ sao lại có thể thấy chúng tôi bị hại mà coi như không được?
- Các anh không cảm thấy phụ lòng bộ quần áo mặc trên người sao?
Trong mắt thầy Triệu thì đám bảo vệ kia là cứu tinh, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng nói lớn.
Đám nhân viên bảo vệ không nói gì nhưng bước chân đã giảm lại khá nhiều, ánh mắt lại càng nhìn về phía đội trưởng Tần.
Đội trưởng Tần có chút do dự, cuối cùng hắn dừng bước nhìn về phía tên đàn ông gầy gò:
- Hào Tam, các người không nên gây rối trong bệnh viện.
- Gây rối sao? Đội trưởng Tần, anh em của tôi bị đánh, anh còn nói tôi gây rối? Hì hì, không phải lần trước anh em không chiêu đãi chu toàn với anh, thế cho nên anh mới không nhớ kỹ lời dạy bảo lần trước phải không?
Hào Tam vừa nói vừa nhấc nắm đấm lên nói.
Vẻ mặt đội trưởng Tần chợt lóe lên cảm giác tức giận, thế nhưng trong lòng có cố kỵ lại làm cho chính mình không thể mở miệng nói được lời nào.
- Anh Tần, lần này xem như chúng tôi làm việc giúp cho Thái công tử, đừng nói là anh, dù là giám đốc bệnh viện, anh ấy nói hôm nay cút đi sẽ không bao giờ ở lại đến ngày mai.
Đội trưởng Tần cũng hiểu Thái công tử là ai, thế là vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua nhóm người Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
- Anh nói đến Thái công tử, có phải là Thái Đắc Trọng?
Tôn Khải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hào Tam, hắn dùng giọng khinh thường hỏi.
- Đúng vậy, mày có quen biết với Thái công tử sao?
Hào Tam đi lại gần Tôn Khải, hắn dùng giọng không có ý tốt hỏi.
Tôn Khải thật sự không xa lạ gì Thái công tử kia, thế là hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Thật sự có chút quen biết, không thể ngờ thuộc hạ của hắn lại có một đám người thế này.
Tên đàn ông gầy gò tuy là kẻ tranh cường hiếu thắng cực kỳ hung ác thế nhưng cũng biết có một loại người không thể đắc tội, đó là những kẻ quyền cao chức trọng. Hắn biết rất rõ, nhóm người của mình có thể nói là cực kỳ lợi hại trước mặt nhân dân, thế nhưng khi gặp một số người thì căn bản không tính là cặn bã. Lúc này lời nói của Tôn Khải lại càng làm cho hắn không biết nắm bắt vấn đề như thế nào.
- Xin hỏi ngài là...
Tên đàn ông gầy gò tên là Hào Tam xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng do dự hỏi Tôn Khải.
- Anh đừng quan tâm tôi là ai, dù là tiểu tử Thái Đắc Trọng kia cũng không dám làm gì tôi.
Tôn Khải cười lạnh một tiếng, hai tay lại chỉ về phía đội trưởng Tần ở phía trước:
- Anh ta nói muốn cho giám đốc bệnh viện cút đi, anh ta làm không được, thế nhưng nếu anh đi, hôm nay sẽ là ngày anh phải cút đi.
Biến hóa đột nhiên làm cho vẻ mặt đội trưởng Tần chợt biến đổi, vẻ mặt hắn tái nhợt, tay phải xiết chặt đặt lên bàn, bả vai hơi hạ thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi. Lúc này bộ dạng của Tôn Khải lại càng làm cho tên đàn ông gầy gò Hào Tam có chút do dự.
- Hào Tam, mày làm gì vậy? Đến lúc này còn chưa xong việc, không phải thích để ông phải chờ mày sao?
Một tên thanh niên mở miệng rồi đá văng cửa đi vào, sau khi ngửi mùi trong phòng bệnh thì dùng tay che mũi, bộ dạng cực kỳ khó chịu.
- Thái công tử...
Hào Tam thấy Thái công tử thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn lúc này giống như một con chó vẫy đuôi chạy về phía Thái Đắc Trọng vậy.
Thái Đắc Trọng khoát tay áo, hắn vừa định mắng thì thấy Tôn Khải đứng ở bên kia, thế là vẻ mặt chợt khựng lại. Hắn cười nói với Tôn Khải:
- Hào Tam xưa nay làm việc lợi hại, tôi đang tự hỏi hôm nay sao lại kém như vậy? Thì ra là có Tôn Khải anh ở đây. Thế nào, anh ở đây bênh vực kẻ yếu sao?
- Thái Lão Tam, không ngờ anh càng ngày càng ngang ngược, bây giờ lại đi cùng đám côn đồ rồi sao? Tôi bênh vực kẻ yếu thì thế nào? Anh muốn đánh với tôi một trận sao?
Tôn Khải thật sự cũng không có giao hảo tốt với Thái Đắc Trọng, thế là dùng giọng không chút khách khí nói.
- Đánh thì cũng không cần, thế nhưng nếu muốn xen vào chuyện này thì Tôn Khải anh còn chưa có đủ tư cách.
Thái Đắc Trọng nhìn thoáng qua Tôn Khải, sau đó dùng giọng khinh thường nói.
- Anh nói Tôn Khải không quản được chuyện này, vậy bố anh được sao?
Vương Tử Quân nhìn Thái Đắc Trọng, hắn luôn cảm thấy đối phương có vẻ quen mặt nhưng khoảnh khắc này thật sự không nghĩ rằng đã gặp đối phương ở chỗ nào.
"Bố anh được chưa?"
Đây rõ ràng là một cây chửi người, Thái Đắc Trọng nhìn tên thanh niên với độ tuổi không khác mình bao nhiêu ở bên cạnh Tôn Khải, thế là nhanh chóng nổi giận.
- Con bà mày nói gì vậy, mày...
Khi Thái Đắc Trọng chuẩn bị nổi giận thì thầy Triệu ở trên giường bệnh chợt vỗ bàn nói:
- Họ Thái kia, anh đi đi, tôi sẽ không tố cáo nữa, được chưa?
Thầy Triệu nói ra những lời cực kỳ bi thương, hắn là một giáo viên, tâm huyết cả nửa đời bỏ ra để dạy bảo giáo dục con người. Trong thế giới của hắn thì trắng là trắng đen là đen, lần này bị người ta gây ra tai nạn, chính là do tên khốn họ Thái kia đua xe giữa phố phường đông đúc.
Chương 589(p3): Dối trá.
Vì chuyện này mà lãnh đạo đơn vị của thầy Triệu, lãnh đạo phòng giáo dục đều ra mặt, đều gây áp lực cho hắn, nhưng hắn thật sự không sợ, nhưng người ta sử dụng xã hội đen, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng. Bây giờ thấy học sinh của mình bị liên quan, hắn càng cảm thấy ngồi không yên.
- Này, nếu trước đó thức thời thì tôi đâu phải mất quá nhiều thời gian ở nơi này? Tôi nói cho ông biết, tôi không bắt ông bồi thường phí sửa chữa xe máy thì đã là quá tốt rồi.
Thái Đắc Trọng khoát tay về phía thầy Triệu, sau đó dùng giọng đầy chế nhạo nói.
Xe máy? Vương Tử Quân chợt nhớ người này là ai, không phải tên này là một thành viên trong nhóm đua xe mà chính mình gặp mặt ở bên ngoài quán cà phê sao?
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tùng Niên, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi hai câu về sự kiện đua xe.
Trương Tùng Niên cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, hắn biết rõ vị chủ tịch thành phố này không phải ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng năng lượng thì lại không kém chủ tịch thành phố Giang Thị, vì vậy mà trả lời cực kỳ chú ý. Hắn nói cục công an thành phố Giang Thị hôm qua đã điều động một số lượng lớn tham gia truy quét, bắt được hơn mười tên đua xe trái phép.
- Tôi vừa thấy mặt một tên họ Thái, hắn không những tông vào người khác, còn đến đây uy hiếp người bị thương.
Vương Tử Quân nói một câu cực kỳ bay bổng rồi cúp điện thoại.
Thái Đắc Trọng luôn quan sát Vương Tử Quân gọi điện thoại, lúc này thấy Vương Tử Quân cúp điện thoại thì vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ cổ quái. Giống như lúc này hắn mới ý thức được người đàn ông đứng bên cạnh Tôn Khải nhìn có vẻ rất bình thường, thế nhưng khí thế trên người lại có vẻ mạnh hơn bố mình vài phần.
Người này là ai? Khi Thái Đắc Trọng còn đang chần chừ chuẩn bị hỏi một câu thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó vội vàng nghe máy, càng dùng giọng cực kỳ chú ý nói:
- Bố, thế nào lại gọi điện thoại cho con vào lúc này vậy?
Nhưng chờ đợi Thái Đắc Trọng không phải là những lời dịu dàng từ bố, lại là một tràng la mắng, ngay sau đó chợt nghe thấy bên kia trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương có phải ở bên cạnh con không? Mời chủ tịch Vương tiếp điện thoại của tôi.
- Chủ tịch Vương, chỗ này của con làm gì có chủ tịch Vương nào?
Thái Đắc Trọng tuy bị bố mắng đến mức choáng váng, thế nhưng hắn lại hiểu rõ thân phận của đám người chung quanh. Ngoài Tôn Khải thật sự có chút độ nặng, những người khác căn bản không tính là gì.
- Chủ tịch? Chỗ này thậm chí còn không có một tên chủ tịch xã nữa là!
Thái Đắc Trọng định nói ra những lời như vậy, nhưng khi nhìn Vương Tử Quân đang dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn mình, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Vương là Vương Tử Quân!
Trong điện thoại chợt vang lên giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Vương Tử Quân!"
Thái Đắc Trọng nghe được cái tên mà thiếu chút nữa thì chết ngất. Hắn dù mới làm loạn ở Giang Thị chưa lâu, thế nhưng bố hắn đến thành phố Giang Thị đã được vài năm, hắn lại biết rõ ràng về những sự việc liên quan đến Vương Tử Quân. Hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại có mặt ở chỗ này.
Tôn Khải ở đây xưa nay đều đi một mình một ngựa, thật sự không bao giờ là kẻ phù hợp với nhóm người Thái Đắc Trọng, bây giờ Tôn Khải đi cùng một người, vậy không phải là Vương Tử Quân thì là ai? Trong đầu Thái Đắc Trọng chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng chợt cồn cào.
Chính mình đắc tội với Vương Tử Quân, người này có thể vung tay kéo cả chủ tịch tỉnh xuống đài, nếu đối phương vung tay lên xử lý bố mình, như vậy...
- Chủ...Chủ tịch Vương, không, chú...Chú Vương, làm phiền chú...Phiền chú tiếp điện thoại.
Thái Đắc Trọng dùng hai tay cầm lấy điện thoại giống như bưng một củ khoai lang nóng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó đưa điện thoại cho Thái Đắc Trọng. Hắn không nói thêm điều gì, thế nhưng vẻ mặt Thái Đắc Trọng thật sự càng thêm tái nhợt.
"Xử theo pháp luật!"
Thái Đắc Trọng nghĩ đến những lời mà Vương Tử Quân vừa nói ra, trái tim trong lồng ngực muốn thoát ra ngoài. Nếu như thật sự xử lý theo pháp luật, như vậy cuộc sống sau này của mình...Hắn nghĩ đến tình huống xấu nhất mà tâm lý chợt sinh ra hoảng loạn, vẻ mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng chạy đến trước mặt thầy Triệu, hắn quỳ xuống đất rồi nhanh chóng nói:
- Thầy Triệu...Mong ngài giúp tôi!
Thái Đắc Trọng có phản ứng quá đột nhiên không những làm cho thầy Triệu cực kỳ bất ngờ, thậm chí là cả Vương Tử Quân cũng phải dở khóc dở cười. Hắn không ngờ Thái Đắc Trọng lại là người nhu nhược như vậy, lúc này còn chưa việc gì đã mềm nhũn giống cọng bún như vậy.
Vương Tử Quân cảm thấy xấu hổ nhưng đám người Trần Đạo Hòa lại cực kỳ kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, trong mắt bọn họ thì Thái Đắc Trọng là người căn bản không thể động vào, nhưng bây giờ người dù thế nào cũng không thể động vào đó lại đang quỳ gối cầu xin tha thứ ở trước mặt thầy Triệu.
"Chủ tịch Vương? Chẳng lẽ Vương Tử Quân đã ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố sao?"
Vương Tử Quân nhìn tình huống hỗn loạn mà khẽ gật đầu với Tôn Khải, hắn tin tưởng Tôn Khải sẽ giải quyết được những gì đang diễn ra.
Mùa đông là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều ban ngành chính quyền đến mùa đông thường sẽ rảnh rỗi, các vị cán bộ cơ quan ban ngành trong thể chế đều bắt đầu cuộc sống uống trà xem báo mất nửa ngày. Nhưng mùa đông năm nay ở thành phố Đông Bộ lại cực kỳ bận rộn, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, dưới ý chỉ "Một tay nắm công nghiệp, một tay nắm nông nghiệp, dùng công nghiệp thúc đẩy thành phố phát triển, dùng công nghiệp thúc đẩy phát triển nông nghiệp!", cả thành phố Đông Bộ giống như một guồng máy vận chuyển theo đúng quy luật.
Khi đợt hàng đèn tiết kiệm năng lượng đầu tiên xuất xưởng thì đèn tiết kiệm năng lượng ở thành phố Đông Bộ đã nổi tiếng. Đặc biệt là Thạch Kiên Quân càng đẩy mạnh cải tiến đèn tiết kiệm điện, phương án tiết kiệm năng lượng lại được cơ quan chính quyền thúc đẩy áp dụng, điều này càng làm cho sản phẩm của nhà máy bóng đèn được các cơ quan ban ngành thành phố Đông Bộ và thậm chí là cả tỉnh Sơn Nam sử dụng.
- Chủ tịch Vương, đây là dây chuyền sản xuất thứ hai của nhà máy đèn tiết kiệm năng lượng Sơn Nam, chỉ cần chính thức đầu tư vào dây chuyền này, sản lượng bóng đèn tiết kiệm năng lượng của công ty sẽ tăng lên gấp đôi. Lúc đó chúng ta cũng không phải vì vấn đề sản lượng mà ảnh hưởng đến định mức của thị trường.
Lý Đông Lực tươi cười chỉ về phía một dây chuyền sắt thép đang được lắp ráp hoàn thiện rồi dùng giọng vui vẻ hưng phấn nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Lý Đông Lực cũng không còn phải là một người chẳng có tiền để phát triển hạng mục của mình như trước, khi mà bóng đèn tiết kiệm năng lượng được mở rộng tiêu thụ ra khắp tỉnh Sơn Nam, lúc này Lý Đông Lực lại là một doanh nghiệp nổi tiếng nhất tỉnh Sơn Nam.
Chương 589(p4): Dối trá.
Tuy giá trị sản lượng của xí nghiệp của Lý Đông Lực chỉ xếp sau thứ hạng năm mươi ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng lại không có ai có gan xem thường tiềm năng của đèn tiết kiệm năng lượng, thậm chí còn có người chủ động đến nhập cổ phần để đầu tư cùng phát triển.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Lý, các anh tiến thêm một bước để mở rộng sản lượng, cố gắng đẩy mạnh sự phát triển của xí nghiệp, như vậy là rất tốt. Nhưng tôi cũng xin nhắc nhở anh một câu, khi tổng sản lượng tăng trưởng thì cũng không thể bỏ qua chất lượng sản phẩm. Nếu anh có thể tạo ra một thương hiệu được người người ủng hộ, như vậy sẽ đưa đến hiệu quả phát triển tuyệt vời.
Lý Đông Lực rất kính nể vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, nếu không có vị chủ tịch Vương này thì căn bản là không có hắn vào ngày hôm nay. Nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng cực kỳ kính nể ánh mắt của chủ tịch Vương, hầu như chỉ cần vị chủ tịch Vương này nhìn trúng thứ gì thì thứ đó đều có thể phát triển tốt.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng tạo thương hiệu cho nhà máy đèn Thần Quang. Bây giờ chúng tôi đã có một lực ảnh hưởng khá tốt trên thị trường, vài ngày nữa tôi sẽ cho người đến tham gia hội chợ bóng đèn quốc tế, phổ biến sản phẩm của công ty Thần Quang ra tỉnh ngoài.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Lý Đông Lực mà cười cười, tuy có ký ức hai đời thế nhưng hắn cũng chỉ có thể dám vung tay chỉ điểm được vài phần ở phương diện kinh tế và phát triển mà thôi, còn những thứ cụ thể thì hắn căn bản là không mở miệng.
- Chủ tịch Vương, lúc này các xí nghiệp đến tham gia khu công nghiệp thủy tinh ngày càng đông, sản lượng thủy tinh của thành phố Đông Bộ chúng ta vào năm nay có thể đạt đến định mức một phần năm của cả nước, còn sản lượng đèn tiết kiệm năng lượng của thành phố Đông Bộ chúng ta càng có xếp hạng cao hơn.
Trương Đảo Long chỉ về phía khu công nghiệp thủy tinh rồi dùng giọng tự hào nói. Tuy hắn biết rõ khu công nghiệp thủy tinh này là do Vương Tử Quân sáng tạo ra, thế nhưng hắn lại là người thao tác thúc đẩy quản lý hạng mục, công lao của hắn thật sự khó thể nào chối bỏ được.
Lần này Vương Tử Quân đến thị sát khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng Trương Đảo Long thật sự chuẩn bị rất nhiều. Hắn phải nắm tất cả thành tích trong năm qua của khu quy hoạch kỹ thuật cao để cho ra một báo cáo cực kỳ hoàn chỉnh với chủ tịch Vương.
- Khu công nghiệp thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao thật sự phát triển rất tốt, thế nhưng nếu muốn đẩy mạnh khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ trở thành một khu quy hoạch lớn và quan trọng của tỉnh và thậm chí là cả nước, như vậy một khu công nghiệp thủy tinh là không đủ. Nếu chúng ta muốn tiếp tục đẩy mạnh sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy chúng ta vừa phải cố gắng thúc đẩy sản nghiệp thủy tinh, đồng thời cũng phải có một hướng phát triển khác. Chỉ như vậy thì chúng ta mới có thể xác định được vị trí của mình trong thời buổi phát triển kinh tế thị trường dồn dập vào lúc này.
Lời nói của Vương Tử Quân lập tức làm cho vẻ mặt Trương Đảo Long đang bừng bừng hào hứng để giới thiệu thành tích cho Vương Tử Quân phải trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ bỏ ra công phu to lớn ở phương diện kêu gọi đầu tư, làm tốt công tác kiến thiết xây dựng và phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Hơn một giờ trôi qua, buổi thị sát cũng giống như một cơn gió thổi qua, cuối cùng tất cả cũng kết thúc. Đám nhân viên khu quy hoạch kỹ thuật cao đi theo đều thở dài một hơi, tuy chủ tịch Vương đưa ra không ít yêu cầu về sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế nhưng nói về tổng thể thì buổi kiểm tra lần này của lãnh đạo cũng là thành công, tất cả các mục tiêu mà bọn họ đặt ra trước khi lãnh đạo xuống kiểm tra đều đã đạt được.
- Chủ tịch Vương, mỗi lần ngài đến khu quy hoạch kỹ thuật cao của chúng tôi đều là đến đi vội vàng, lúc này ngài cũng không thể như vậy. Tuy thức ăn ở khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng chỉ là bình thường, thế nhưng chúng tôi luôn có một trái tim nóng bỏng, kính xin chủ tịch Vương ở lại khu quy hoạch kỹ thuật cao ăn một bữa trưa đơn giản, coi như cổ vũ cho những cố gắng của chúng tôi trong công tác.
Trương Đảo Long cười hì hì nói với Vương Tử Quân đang chuẩn bị leo lên xe.
Vương Tử Quân cũng không bài xích chuyện dùng cơm ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy đám cán bộ tuyến dưới uống rượu cực kỳ lợi hại, thế nhưng bọn họ càng uống mạnh càng không dám rót rượu cho hắn say, chỉ là khổ cho những nhân viên đi theo mình mà thôi.
- Thư ký trưởng, chủ tịch Trương người ta đã nhiệt tình giữ khách, tôi thấy chúng ta không bằng ở lại nếm thử đồ ăn của khu quy hoạch kỹ thuật cao xem thế nào.
Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn nào nói ra những lời mất hứng? Chưa nói đến chuyện Vương Tử Quân đang hào hứng, bây giờ Trương Đảo Long đã bước vào trong danh sách ban ngành khối chính quyền thành phố, hắn nếu có thể không đắc tội thì sẽ tuyệt đối không đắc tội.
- Chủ tịch Vương, dù sao thì chiều nay ngài cũng không có quá nhiều sắp xếp, không bằng nếm thử tay nghề của khu quy hoạch kỹ thuật cao. Trước kia tôi cùng dùng cơm với chủ tịch Trương, đã không ít lần nghe bọn họ giới thiệu về cơm trong khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Ba người vừa nói vừa leo lên xe, đám nhân viên khu quy hoạch kỹ thuật cao ở phía sau lúc này nhanh chóng gọi điện thoại sắp xếp tất cả.
- Két!
Khi Vương Tử Quân và Trương Đảo Long đang nói chuyện rất đầu cơ thì chiếc xe Mercedes Benz chợt dừng lại. Nếu như không phải Vương Tử Quân giữ lấy tay vịn, chỉ sợ cú thắng gấp này đã làm hắn phải đâm đầu vào ghế phía trước.
Anh Đổng đang lái xe, cũng không chờ Vương Tử Quân nhìn nhận tình huống, hắn nhanh chóng bước ra khỏi xe. Hắn nhanh chóng giữ lấy tay tên đàn ông đang chặn trước xe, sau đó lớn tiếng quát:
- Anh không muốn sống sao? Không thấy xe đang chạy à? Anh xông lên làm gì?
- Tôi muốn tìm chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn phản ánh với chủ tịch Vương.
Người đàn ông vốn bị chiếc xe lao đến hù cho sợ hãi, bây giờ thấy anh Đổng nói như vậy thì chợt tỉnh táo trở lại, hắn vùng tay ra khỏi sự trói buộc của anh Đổng rồi lớn tiếng quát.
Lúc này Vương Tử Quân cũng thấy rõ bộ dạng của người đàn ông kia, đó là một người ba bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính khung đen kiểu cũ, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác trung thực.
Một người như vậy không màng sinh tử chạy đến trước xe của mình, nếu không có chuyện gì thì căn bản là không ai tin.
Lúc này vẻ mặt Trương Đảo Long có hơi trắng bệch, tuy hắn không biết tên đàn ông kia là ai, thế nhưng sự việc xảy ra trong khu quy hoạch kỹ thuật cao, phát sinh ngay trên địa bàn của hắn, tất nhiên hắn là lãnh đạo đứng đầu cũng thấy mất mặt.
- Chủ tịch, chuyện này không bằng cứ giao cho tôi xử lý.
Chương 589(p5): Dối trá.
Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng, hắn biết có một số việc Vương Tử Quân không thích hợp ra mặt, vì vậy chủ động đứng ra giết giặc.
Vương Tử Quân khoát tay áo từ trên xe đi xuống, hắn đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt:
- Tôi chính là Vương Tử Quân, anh tìm tôi có việc gì?
- Ngài thật sự là chủ tịch Vương sao? Thật sự tốt quá, tôi rốt cuộc cũng tìm gặp ngài, tôi là...
Người đàn ông giữ chặt lấy bàn tay của Vương Tử Quân, giọng nói tràn đầy kích động.
- Trần Hiểu Ba ở đây, nhanh lên, đừng cho hắn chạy.
Những âm thanh dồn dập từ phương xa truyền đến, theo đó là một chiếc xe máy mở đèn báo hiệu từ phía bên kia chạy đến như bay.
Người đàn ông vừa giữ chặt tay Vương Tử Quân nói được một câu, bây giờ vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch, hắn lại càng giữ chặt tay Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Vương, ngài không nên nghe bọn họ, bọn họ đều nói bậy.
Khi người đàn ông lên tiếng thì vài chiếc xe máy mở đèn báo hiệu chạy đến, sau đó dừng cách Vương Tử Quân không xa. Sau khi nhìn thấy người đàn ông kia đang giữ chặt tay Vương Tử Quân, đám người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng lao đến.
- Các anh đang làm gì vậy?
Triệu Quốc Lương đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt lạnh giọng nói với vài tên cảnh sát đang vọt đến.
Nhóm cảnh sát đầu tiên là sững sờ, sau đó dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Vương Tử Quân đang bị người đàn ông kia Trần Hiểu Ba kia kéo tay. Đứng đầu là một tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng cúi chào:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Văn Trường Minh của đồn công an thị trấn huyện thành huyện Cảnh Tùng, lần này phụng mệnh đi bắt bệnh nhân tâm thần Trần Hiểu Ba.
Văn Trường Minh vừa lên tiếng thì vài tên cảnh sát cũng tiến lên, chỉ sau vài giây đã ép tên Trần Hiểu Ba kia ngồi xuống đất.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thật sự nguy hiểm, Trần Hiểu Ba này bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Hôm trước hắn ta từ bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, chúng tôi phụng mệnh đến bắt về.
Văn Trường Minh vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một văn bản chứng minh.
Đây chính là giấy tờ chứng nhận của bệnh viện huyện Cảnh Tùng, nội dung chủ yếu chính là chứng minh Trần Hiểu Ba là người bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Nếu như có ai thấy Trần Hiểu Ba ở đâu thì phải nhanh chóng liên lạc cho bệnh viện nhân dân huyện Cảnh Tùng.
- Ô ô ô!
Trần Hiểu Ba bị vật ra đất, dù hắn đang liều mạng vùng vẫy thế nhưng một tên cảnh sát nơi đây có thể địch lại bốn người thường. Hắn tuy chủ động muốn nói, thế nhưng lại căn bản không nói được lời nào.
Trương Đảo Long nhìn văn bản có con dấu rõ ràng, vẻ mặt khẽ động, hắn giống như ý thức được cái gì đó, thế nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
- Các anh chuẩn bị đưa anh ấy đến bệnh viện?
Vương Tử Quân nhìn Văn Trường Minh đứng trước mặt mình rồi trầm giọng nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, người này có tính công kích rất mạnh, vì nhân dân vô tội không bị thương tổn, thế cho nên chúng tôi phải nhanh chóng đưa anh ta quay về bệnh viện tâm thần.
Văn Trường Minh trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- À, người nguy hiểm nên đưa về bệnh viện tâm thần. Thế này đi, Nguyên Thương anh gọi điện thoại cho giám đốc Diêm của bệnh viện tâm thần thành phố, để cho anh ấy phái người đến tiếp nhận người này, cũng đỡ mất công các đồng chí tuyến huyện chạy tới chạy lui bất tiện.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay lên với Thái Nguyên Thương.
Văn Trường Minh thật sự không ngờ Vương Tử Quân sẽ nói như vậy, thế cho nên hắn sững sờ rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi phụng mệnh phải đưa anh ta về.
Lúc đầu Văn Trường Minh còn nói khá lớn, nhưng khi Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình thản nhìn vào chằm chằm thì giọng điệu của hắn càng ngày càng nhỏ, mãi đến lúc cuối cùng không còn một âm thanh nào được phát ra.
Vài tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cũng cúi đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Trần Hiểu Ba lại có chút không đúng.
Thái Nguyên Thương ở bên kia đã bắt đầu gọi điện thoại, những người phụ trách tiếp đãi của khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng đã nhanh chóng chạy đến. Vì vấn đề an toàn của Vương Tử Quân mà Trương Đảo Long đã đặc biệt điều vị cục trưởng cục công an của phân cục khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trình Khiếu Công đến đây, phải luôn theo sát chủ tịch Vương Tử Quân, thế cho nên lúc này hắn là người tiến lên đầu tiên.
Trương Đảo Long là nhân vật khôn khéo, có thể nói chỉ cần nghe tiếng đàn là biết bài hát, lúc này thấy Vương Tử Quân cố ý đưa một người đến bệnh viện tâm thần thành phố, trong lòng đã xem như hiểu ý của lãnh đạo là như thế nào. Tuy hắn biết Trần Hiểu Ba tuyệt đối là một tồn tại phiền phức, thế nhưng hắn là người của chủ tịch Vương, hắn xem như bước lên thuyền của chủ tịch Vương, không còn đường quay đầu lại.
Trương Đảo Long thầm nói một tiếng xin lỗi với bí thư đảng ủy huyện Cảnh Tùng là Đồ Tân Minh, sau đó hắn trầm giọng nói với Trình Khiếu Công:
- Tiếu Công, trước tiên anh giữ người này lại, chờ lát nữa người của bệnh viện tâm thần thành phố đưa xe đến thì đưa người này đến bệnh viện tâm thần.
Trình Khiếu Công tất nhiên sẽ không dám từ chối sắp xếp của lãnh đạo, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Văn Trường Minh:
- Cậu em, giao người cho chúng tôi đi, có câu công an là người một nhà, đi đến địa bàn của tôi cũng không muốn các cậu chịu vất vả.
Có câu quan hơn một cấp đè chết người, hơn nữa còn có sắp xếp của chủ tịch Vương. Lúc này Văn Trường Minh thật sự ngàn lần không muốn, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, hắn căn bản không thể làm chủ được, hắn không thể cản được Trình Khiếu Công.
- Tôi không phải kẻ điên, tôi không bị điên, chủ tịch Vương, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần vì sợ tôi nói ra sự thật. Tôi không bị điên, tôi không phải kẻ điên.
Trần Hiểu Ba vừa mới được buông ra thì nhanh chóng nhảy dựng lên lớn tiếng quát với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Hiểu Ba, hắn cũng không nói lời nào mà khẽ phất tay với Trình Khiếu Công, sau đó đi về phía xe của mình. Khi hắn leo lên xe thì Thái Nguyên Thương và Trương Đảo Long cũng theo sát phía sau.
Xe chạy như bay trên đường lớn, Vương Tử Quân cũng không nói câu nào, điều này làm cho Trương Đảo Long ở bên cạnh thật sự cảm thấy không yên. Nhưng hắn lại thầm kêu may mắn, dù sao sự việc cũng không phát sinh ở khu quy hoạch kỹ thuật cao.
- Đảo Long, anh cảm thấy Trần Hiểu Ba kia là một người điên sao?
Khi Trương Đảo Long đang suy xét xem chuyện này nên nói thế nào thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Trương Đảo Long có chút do dự, cuối cùng mới nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi không nhìn ra được.
- Anh đúng là, đồng chí như thế này có chút dối trá.
Vương Tử Quân cười cười với Trương Đảo Long, sau đó nói tiếp:
- Chờ chút đưa Trần Hiểu Ba kia đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.
Trương Đảo Long vội vàng đồng ý, nhưng hắn lại nghĩ đến hai chữ dối trá của chủ tịch Vương, dù sao thì đó cũng không phải là lời bình gì tốt đẹp. Tuy chủ tịch Vương nói năng tùy ý, thế nhưng điều này làm cho Trương Đảo Long sinh ra chút hối hận. Chủ tịch Vương là ai, chính mình chơi chiêu đùa giỡn trước mặt lãnh đạo, như vậy thật sự có chút quá mức.
- Vâng, chủ tịch.
Trương Đảo Long đồng ý một tiếng, sau đó dùng giọng không yên nói:
- Chủ tịch, biến một người bình thường thành tâm thần, xem ra sự việc chỉ sợ không phải nhỏ.
Vương Tử Quân nào đã từng chịu qua cảm giác bực bội này? Khi hắn chuẩn bị gọi người đến xử lý thì Tôn Khải đã tiến lên một bước, vung một bạt tai về phía mặt tên đàn ông kia. Ngày thường tên đàn ông này đều là con cua bò ngang không sợ ai, chuyên thói ngang ngược, đến bây giờ đều là ra tay đánh người trước tiên, nào bị người ta khiêu khích bao giờ? Vì vậy mà hắn căn bản không kịp chuẩn bị tâm lý, không kịp đề phòng, thế là bị Tôn Khải cho một tát vào mặt.
- Con bà nó, mày dám đánh ông? Ông xử lý mày.
Tên đàn ông kia bụm lấy gương mặt đau đớn, sau đó nhanh chóng phản kích Tôn Khải giống như một con trâu điên.
Tôn Khải tuy là một người cao lớn thế nhưng nếu so với tên đàn ông kia thì lại có chút chênh lệch. Hắn nhìn tên đàn ông phóng đến, định nhấc một chiếc ghế lên tấn công theo bản năng, đúng lúc này Vương Tử Quân đứng bên cạnh lại nhân cơ hội tiếp lên đạp vào đùi tên đàn ông đang chạy đến.
Vương Tử Quân dù chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, thế nhưng những năm qua đi theo Mạc Tiểu Bắc, dưới tình huống mưa dầm thấm đất cũng học được vài thủ đoạn nhỏ để phòng thân. Vì vậy một đá của hắn vừa chuẩn vừa độc, chỉ cần một cú đá đã làm cho tên đàn ông kia phải há hốc miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tôn Khải cũng đã nhấc chiếc ghế đập mạnh xuống vai tên đàn ông xăm rồng, thiếu chút nữa đã đánh cho đối phương ngã sấp xuống đất.
Có câu "hảo hán không chịu thiệt trước mắt", hơn nữa tên đàn ông này căn bản không được xưng là hảo hán, thế cho nên hắn nhìn Vương Tử Quân và Tôn Khải, lại nhìn nhóm người Trần Đạo Hòa, sau đó lớn miệng mắng:
- Đám khốn nạn, chúng mày có gan đánh người thì có gan chờ đó cho ông, để xem ông thu thập chúng mày thế nào.
Tôn Khải nghe thấy đối phương mở miệng khó nghe thì vung băng ghế trong tay lên, tên đàn ông thấy Tôn Khải lại sắp động tay động chân thì hùng hổ bỏ chạy.
Tình huống vừa rồi rơi vào trong mắt của thầy Triệu, lúc này hắn nằm trên giường mà không khỏi trợn mắt há mồm. Tôn Khải đánh người không là vấn đề, nhưng hắn không ngờ Vương Tử Quân là học sinh đắc ý của mình, xưa nay căn bản chưa từng gây sự lại ra tay mạnh mẽ như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng.
Vương Tử Quân cảm nhận được ánh mắt của thầy Triệu, hắn chợt có chút xấu hổ. Hắn đã nhiều năm không đánh đấm, không ngờ hôm nay lại phá giới như vậy.
- Tử Quân, Tôn Khải , hai anh không sao chứ? Tên kia nên bị đánh như vậy. Sau khi thầy Triệu nằm viện, bọn họ liên tục đến quấy rầy, không những ép thầy tự nhận không may, lại chẳng cho ra một xu nào bồi thường hay chữa trị.
Chu Dục Thiến lắc lắc mái tóc dài của mình, nàng dùng giọng tức giận nói với hai người Vương Tử Quân và Tôn Khải.
Vương Tử Quân cảm thấy lần này ra tay chẳng có gì được gọi là vinh quang, nhưng Tôn Khải lại mở miệng tùy tiện nói:
- Chu Dục Thiến cứ yên tâm, nếu như tên kia còn dám đến quấy rối, tôi sẽ còn đánh đến khi hắn không dám đến mới thôi.
- Tôn Khải, có một số việc nên cẩn thận thì hay hơn. Chúng ta là bạn học, tôi nhắc nhở cậu một câu, những người này cũng không phải đèn cạn dầu, bọn họ đều là người của bang Điểm Đam, bây giờ cậu đánh bọn họ, bọn họ há sẽ bỏ qua sao? Việc này thật sự rất phiền toái.
Trần Đạo Hòa nãy giờ không nói lời nào, bây giờ thấy Chu Dục Thiến mở miệng nói chuyện với Vương Tử Quân và Tôn Khải, thế là trong lòng không khỏi có chút ghen tuông, cuối cùng mở miệng nói.
Tôn Khải căn bản chưa từng bao giờ nghe qua bang Điểm Đam chứ đừng nói đến Vương Tử Quân, nhưng sau khi nghe được cái tên thì vẻ mặt Lý Nguyên Thăng chợt biến đổi. Hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Đạo Hòa, tên kia có phải là người của bang Điểm Đam mà vài ngày trước kéo người đánh nhau ở phía nam Tây Hoàn không? Tôi nghe nói khi đó có mười mấy người bị thương, có chuyện này sao?
- Đúng là tên này, cả ngày chuyên gây rối, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần này rõ ràng là tự rước lấy phiền phức.
Trần Đạo Hòa khẽ gật đầu, trong mắt hắn chợt xuất hiện nụ cười hả hê.
Thầy Triệu cũng từng nghe nói qua về đám côn đồ này thế nên vẻ mặt chợt biến đổi, hắn nhanh chóng lên tiếng với Vương Tử Quân và Tôn Khải:
- Hai anh mau đi đi, tôi nằm ở chỗ này không có vấn đề gì, bọn họ có đến cũng toi công.
- Ha ha, thật sự là lớn lối, lão già kia, cảm thấy nằm đây thì chúng tao không thể làm gì được mày sao? Đúng là đáng cười.
Một âm thanh vang lên, ngay sau đó có bảy tám tên đàn ông đứng thành một hàng ngoài cửa.
Đám người ngoài cửa dù nhìn vào bất kỳ phương diện nào cũng thấy rõ không phải loại lương thiện gì cả, không dễ chọc vào. Đám người này xuất hiện làm cho không gian phòng bệnh vốn có chút chen chúc càng thêm hỗn loạn.
Đi đầu là một tên đàn ông hơi gầy, hắn không cao nhưng trên mặt lại có một khí thế cực kỳ thô bạo. Tên đàn ông xăm rồng vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại đi bên cạnh tên đàn ông gầy giống như chuột gặp mèo, căn bản không dám thở mạnh.
- Nhị Tử, mày nói cho anh xem, rốt cuộc thằng nào vừa đánh mày? Ông sẽ phế nó cho mày.
Tên đàn ông gầy gò mở miệng nói, một luồng khí tức hung ác từ trên người bùng ra.
- Các anh đi ra ngoài cho tôi, chỉ cần đừng để tôi nhìn thấy các anh, tôi sẽ đồng ý điều kiện của các anh, xóa bỏ sự kiện đã xảy ra.
Thầy Triệu nhìn thấy tên đàn ông kia trong tay chợt xuất hiện một con dao nhọn, thế là hắn tức giận quát lớn.
- Hừ, mày nói thì dễ lắm, xóa bỏ sao? Tao nói cho mày biết, trên địa bàn thành phố Giang Thị này chưa từng có thằng nào dám đánh anh em của tao, thậm chí chưa từng thằng nào to mồm với anh em tao.
Tên đàn ông dùng ánh mắt âm tàn nhìn thầy Triệu, sau đó cười nhạt nói.
- Đại ca, chính là hai người bọn họ, hai người bọn họ ra tay.
Nịh Tử đã sớm theo dõi hai người Vương Tử Quân, lúc này nghe đại ca nói như vậy thì chỉ tay về phía Vương Tử Quân và Tôn Khải rồi lớn tiếng nói.
Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt híp mắt lại, hắn vung con dao nhọn trong tay, sau đó tát Nhị Tử một cái thật mạnh, trong miệng tức giận mắng:
- Tiểu tử này càng ngày càng không ra thể thống gì cả, mày bị hai thằng thư sinh mặt trắng này ức hiếp sao? Tao nói cho mày biết, như vậy là đáng đời.
- Đại ca, em...
Tuy bị một tát nhưng Nhị Tử lại không dám nói một câu dị nghị, hắn dùng ánh mắt kính sợ nhìn đại ca của mình, chỉ khẽ nói một câu không đầu không đuôi.
- Phế hai người bọn họ cho tao, để tao thấy Ngô Lão Nhị mày có phải đã lãng phí hết sức lực trên người đàn bà rồi không?
Tên đàn ông được gọi là đại ca chợt vung tay lên dùng giọng nghiêm nghị quát lớn.
Ngô Lão Nhị hôm nay bị đánh hai lần, vốn đã cảm thấy rất uất nghẹn. Đại ca đánh hắn thì sẽ không có vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân đánh thì thật sự làm hắn nổi giận điên cuồng. Lúc này cơn giận đã bừng bừng lấn át tất cả, hắn tiếp nhận con dao nhỏ trong tay của đại ca, định lao về phía hai người Vương Tử Quân.
Chương 589(p2): Dối trá.
- Trần Đạo Hòa, không phải anh tự hào mình là người phát triển rất tốt sao? Còn không mau nói giúp cho bọn họ vài lời?
Chu Dục Thiến thấy Ngô Lão Nhị có dao trong tay thì có chút sợ hãi, nàng trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói với Trần Đạo Hòa.
Trần Đạo Hòa vốn đang trốn ở một bên, bây giờ thấy Chu Dục Thiến lên tiếng thì thật sự không tránh được nữa. Hắn có chút do dự, sau đó mở miệng nói với tên đàn ông gầy gò:
- Đại ca, bạn học của tôi không hiểu chuyện, xin ngài nể mặt tôi tha cho cậu ấy một lần, tôi là bạn bè của anh Đại Xuyên.
- Anh Đại Xuyên? Mày nói đến Tiểu Xuyên sao? Cậu em à, anh nói cho chú biết, đừng nói là chú, hôm nay dù là Tiểu Xuyên đứng ra biện hộ thì ông cũng sẽ cho nó một tát. Anh em bị đánh mà đứng ra biện hộ cho đối phương, như vậy bang Điểm Đam này ra gì nữa?
Tên đàn ông vừa nói vừa vung tay khẽ đấm lên ngực Trần Đạo Hòa, sau đó cười ha hả nói.
Vẻ mặt Trần Đạo Hòa chợt trở nên khó nhìn, hắn rất muốn nổi giận, thế nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tên đại ca kia, hắn lại lui về phia sau một bước.
Vương Tử Quân nhìn thấy Ngô Lão Nhị cầm dao trong tay, gương mặt hắn không có biến đổi gì lớn. Hắn vỗ vỗ vai Tôn Khải, đang định mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, có vai người đàn ông mặc chế phục đi vào.
- Các người làm gì vậy? Đây là bệnh viện, không cho phép các người gây rối.
Người đàn ông đi đầu lớn tiếng nói, sau đó đi về phía đám người Vương Tử Quân.
- Thế nào, đội trưởng Tần, vài ngày không gặp, bây giờ thấy anh càng thêm uy phong.
Tên đàn ông gầy gò dùng ánh mắt ngoài cười trong không nhìn về phía đám người đang đi đến rồi nói.
Đội trưởng Tần thấy tên đàn ông gầy gò thì chợt sững sờ, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ khó nhìn, vẻ mặt đám bảo vệ phía sau cũng trở nên cực kỳ quỷ dị.
- Đi!
Đội trưởng Tần vung tay lên, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
- Này, các anh làm gì vậy? Chúng tôi là người bệnh, các anh làm bảo vệ sao lại có thể thấy chúng tôi bị hại mà coi như không được?
- Các anh không cảm thấy phụ lòng bộ quần áo mặc trên người sao?
Trong mắt thầy Triệu thì đám bảo vệ kia là cứu tinh, thế cho nên hắn nhanh chóng mở miệng nói lớn.
Đám nhân viên bảo vệ không nói gì nhưng bước chân đã giảm lại khá nhiều, ánh mắt lại càng nhìn về phía đội trưởng Tần.
Đội trưởng Tần có chút do dự, cuối cùng hắn dừng bước nhìn về phía tên đàn ông gầy gò:
- Hào Tam, các người không nên gây rối trong bệnh viện.
- Gây rối sao? Đội trưởng Tần, anh em của tôi bị đánh, anh còn nói tôi gây rối? Hì hì, không phải lần trước anh em không chiêu đãi chu toàn với anh, thế cho nên anh mới không nhớ kỹ lời dạy bảo lần trước phải không?
Hào Tam vừa nói vừa nhấc nắm đấm lên nói.
Vẻ mặt đội trưởng Tần chợt lóe lên cảm giác tức giận, thế nhưng trong lòng có cố kỵ lại làm cho chính mình không thể mở miệng nói được lời nào.
- Anh Tần, lần này xem như chúng tôi làm việc giúp cho Thái công tử, đừng nói là anh, dù là giám đốc bệnh viện, anh ấy nói hôm nay cút đi sẽ không bao giờ ở lại đến ngày mai.
Đội trưởng Tần cũng hiểu Thái công tử là ai, thế là vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua nhóm người Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
- Anh nói đến Thái công tử, có phải là Thái Đắc Trọng?
Tôn Khải dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hào Tam, hắn dùng giọng khinh thường hỏi.
- Đúng vậy, mày có quen biết với Thái công tử sao?
Hào Tam đi lại gần Tôn Khải, hắn dùng giọng không có ý tốt hỏi.
Tôn Khải thật sự không xa lạ gì Thái công tử kia, thế là hắn cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Thật sự có chút quen biết, không thể ngờ thuộc hạ của hắn lại có một đám người thế này.
Tên đàn ông gầy gò tuy là kẻ tranh cường hiếu thắng cực kỳ hung ác thế nhưng cũng biết có một loại người không thể đắc tội, đó là những kẻ quyền cao chức trọng. Hắn biết rất rõ, nhóm người của mình có thể nói là cực kỳ lợi hại trước mặt nhân dân, thế nhưng khi gặp một số người thì căn bản không tính là cặn bã. Lúc này lời nói của Tôn Khải lại càng làm cho hắn không biết nắm bắt vấn đề như thế nào.
- Xin hỏi ngài là...
Tên đàn ông gầy gò tên là Hào Tam xoa xoa hai bàn tay rồi dùng giọng do dự hỏi Tôn Khải.
- Anh đừng quan tâm tôi là ai, dù là tiểu tử Thái Đắc Trọng kia cũng không dám làm gì tôi.
Tôn Khải cười lạnh một tiếng, hai tay lại chỉ về phía đội trưởng Tần ở phía trước:
- Anh ta nói muốn cho giám đốc bệnh viện cút đi, anh ta làm không được, thế nhưng nếu anh đi, hôm nay sẽ là ngày anh phải cút đi.
Biến hóa đột nhiên làm cho vẻ mặt đội trưởng Tần chợt biến đổi, vẻ mặt hắn tái nhợt, tay phải xiết chặt đặt lên bàn, bả vai hơi hạ thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi. Lúc này bộ dạng của Tôn Khải lại càng làm cho tên đàn ông gầy gò Hào Tam có chút do dự.
- Hào Tam, mày làm gì vậy? Đến lúc này còn chưa xong việc, không phải thích để ông phải chờ mày sao?
Một tên thanh niên mở miệng rồi đá văng cửa đi vào, sau khi ngửi mùi trong phòng bệnh thì dùng tay che mũi, bộ dạng cực kỳ khó chịu.
- Thái công tử...
Hào Tam thấy Thái công tử thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn lúc này giống như một con chó vẫy đuôi chạy về phía Thái Đắc Trọng vậy.
Thái Đắc Trọng khoát tay áo, hắn vừa định mắng thì thấy Tôn Khải đứng ở bên kia, thế là vẻ mặt chợt khựng lại. Hắn cười nói với Tôn Khải:
- Hào Tam xưa nay làm việc lợi hại, tôi đang tự hỏi hôm nay sao lại kém như vậy? Thì ra là có Tôn Khải anh ở đây. Thế nào, anh ở đây bênh vực kẻ yếu sao?
- Thái Lão Tam, không ngờ anh càng ngày càng ngang ngược, bây giờ lại đi cùng đám côn đồ rồi sao? Tôi bênh vực kẻ yếu thì thế nào? Anh muốn đánh với tôi một trận sao?
Tôn Khải thật sự cũng không có giao hảo tốt với Thái Đắc Trọng, thế là dùng giọng không chút khách khí nói.
- Đánh thì cũng không cần, thế nhưng nếu muốn xen vào chuyện này thì Tôn Khải anh còn chưa có đủ tư cách.
Thái Đắc Trọng nhìn thoáng qua Tôn Khải, sau đó dùng giọng khinh thường nói.
- Anh nói Tôn Khải không quản được chuyện này, vậy bố anh được sao?
Vương Tử Quân nhìn Thái Đắc Trọng, hắn luôn cảm thấy đối phương có vẻ quen mặt nhưng khoảnh khắc này thật sự không nghĩ rằng đã gặp đối phương ở chỗ nào.
"Bố anh được chưa?"
Đây rõ ràng là một cây chửi người, Thái Đắc Trọng nhìn tên thanh niên với độ tuổi không khác mình bao nhiêu ở bên cạnh Tôn Khải, thế là nhanh chóng nổi giận.
- Con bà mày nói gì vậy, mày...
Khi Thái Đắc Trọng chuẩn bị nổi giận thì thầy Triệu ở trên giường bệnh chợt vỗ bàn nói:
- Họ Thái kia, anh đi đi, tôi sẽ không tố cáo nữa, được chưa?
Thầy Triệu nói ra những lời cực kỳ bi thương, hắn là một giáo viên, tâm huyết cả nửa đời bỏ ra để dạy bảo giáo dục con người. Trong thế giới của hắn thì trắng là trắng đen là đen, lần này bị người ta gây ra tai nạn, chính là do tên khốn họ Thái kia đua xe giữa phố phường đông đúc.
Chương 589(p3): Dối trá.
Vì chuyện này mà lãnh đạo đơn vị của thầy Triệu, lãnh đạo phòng giáo dục đều ra mặt, đều gây áp lực cho hắn, nhưng hắn thật sự không sợ, nhưng người ta sử dụng xã hội đen, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng. Bây giờ thấy học sinh của mình bị liên quan, hắn càng cảm thấy ngồi không yên.
- Này, nếu trước đó thức thời thì tôi đâu phải mất quá nhiều thời gian ở nơi này? Tôi nói cho ông biết, tôi không bắt ông bồi thường phí sửa chữa xe máy thì đã là quá tốt rồi.
Thái Đắc Trọng khoát tay về phía thầy Triệu, sau đó dùng giọng đầy chế nhạo nói.
Xe máy? Vương Tử Quân chợt nhớ người này là ai, không phải tên này là một thành viên trong nhóm đua xe mà chính mình gặp mặt ở bên ngoài quán cà phê sao?
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tùng Niên, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi hai câu về sự kiện đua xe.
Trương Tùng Niên cực kỳ kính sợ Vương Tử Quân, hắn biết rõ vị chủ tịch thành phố này không phải ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng năng lượng thì lại không kém chủ tịch thành phố Giang Thị, vì vậy mà trả lời cực kỳ chú ý. Hắn nói cục công an thành phố Giang Thị hôm qua đã điều động một số lượng lớn tham gia truy quét, bắt được hơn mười tên đua xe trái phép.
- Tôi vừa thấy mặt một tên họ Thái, hắn không những tông vào người khác, còn đến đây uy hiếp người bị thương.
Vương Tử Quân nói một câu cực kỳ bay bổng rồi cúp điện thoại.
Thái Đắc Trọng luôn quan sát Vương Tử Quân gọi điện thoại, lúc này thấy Vương Tử Quân cúp điện thoại thì vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ cổ quái. Giống như lúc này hắn mới ý thức được người đàn ông đứng bên cạnh Tôn Khải nhìn có vẻ rất bình thường, thế nhưng khí thế trên người lại có vẻ mạnh hơn bố mình vài phần.
Người này là ai? Khi Thái Đắc Trọng còn đang chần chừ chuẩn bị hỏi một câu thì điện thoại chợt vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó vội vàng nghe máy, càng dùng giọng cực kỳ chú ý nói:
- Bố, thế nào lại gọi điện thoại cho con vào lúc này vậy?
Nhưng chờ đợi Thái Đắc Trọng không phải là những lời dịu dàng từ bố, lại là một tràng la mắng, ngay sau đó chợt nghe thấy bên kia trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương có phải ở bên cạnh con không? Mời chủ tịch Vương tiếp điện thoại của tôi.
- Chủ tịch Vương, chỗ này của con làm gì có chủ tịch Vương nào?
Thái Đắc Trọng tuy bị bố mắng đến mức choáng váng, thế nhưng hắn lại hiểu rõ thân phận của đám người chung quanh. Ngoài Tôn Khải thật sự có chút độ nặng, những người khác căn bản không tính là gì.
- Chủ tịch? Chỗ này thậm chí còn không có một tên chủ tịch xã nữa là!
Thái Đắc Trọng định nói ra những lời như vậy, nhưng khi nhìn Vương Tử Quân đang dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn mình, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chủ tịch Vương là Vương Tử Quân!
Trong điện thoại chợt vang lên giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Vương Tử Quân!"
Thái Đắc Trọng nghe được cái tên mà thiếu chút nữa thì chết ngất. Hắn dù mới làm loạn ở Giang Thị chưa lâu, thế nhưng bố hắn đến thành phố Giang Thị đã được vài năm, hắn lại biết rõ ràng về những sự việc liên quan đến Vương Tử Quân. Hắn thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại có mặt ở chỗ này.
Tôn Khải ở đây xưa nay đều đi một mình một ngựa, thật sự không bao giờ là kẻ phù hợp với nhóm người Thái Đắc Trọng, bây giờ Tôn Khải đi cùng một người, vậy không phải là Vương Tử Quân thì là ai? Trong đầu Thái Đắc Trọng chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng chợt cồn cào.
Chính mình đắc tội với Vương Tử Quân, người này có thể vung tay kéo cả chủ tịch tỉnh xuống đài, nếu đối phương vung tay lên xử lý bố mình, như vậy...
- Chủ...Chủ tịch Vương, không, chú...Chú Vương, làm phiền chú...Phiền chú tiếp điện thoại.
Thái Đắc Trọng dùng hai tay cầm lấy điện thoại giống như bưng một củ khoai lang nóng khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn nói vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó đưa điện thoại cho Thái Đắc Trọng. Hắn không nói thêm điều gì, thế nhưng vẻ mặt Thái Đắc Trọng thật sự càng thêm tái nhợt.
"Xử theo pháp luật!"
Thái Đắc Trọng nghĩ đến những lời mà Vương Tử Quân vừa nói ra, trái tim trong lồng ngực muốn thoát ra ngoài. Nếu như thật sự xử lý theo pháp luật, như vậy cuộc sống sau này của mình...Hắn nghĩ đến tình huống xấu nhất mà tâm lý chợt sinh ra hoảng loạn, vẻ mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng chạy đến trước mặt thầy Triệu, hắn quỳ xuống đất rồi nhanh chóng nói:
- Thầy Triệu...Mong ngài giúp tôi!
Thái Đắc Trọng có phản ứng quá đột nhiên không những làm cho thầy Triệu cực kỳ bất ngờ, thậm chí là cả Vương Tử Quân cũng phải dở khóc dở cười. Hắn không ngờ Thái Đắc Trọng lại là người nhu nhược như vậy, lúc này còn chưa việc gì đã mềm nhũn giống cọng bún như vậy.
Vương Tử Quân cảm thấy xấu hổ nhưng đám người Trần Đạo Hòa lại cực kỳ kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, trong mắt bọn họ thì Thái Đắc Trọng là người căn bản không thể động vào, nhưng bây giờ người dù thế nào cũng không thể động vào đó lại đang quỳ gối cầu xin tha thứ ở trước mặt thầy Triệu.
"Chủ tịch Vương? Chẳng lẽ Vương Tử Quân đã ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố sao?"
Vương Tử Quân nhìn tình huống hỗn loạn mà khẽ gật đầu với Tôn Khải, hắn tin tưởng Tôn Khải sẽ giải quyết được những gì đang diễn ra.
Mùa đông là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều ban ngành chính quyền đến mùa đông thường sẽ rảnh rỗi, các vị cán bộ cơ quan ban ngành trong thể chế đều bắt đầu cuộc sống uống trà xem báo mất nửa ngày. Nhưng mùa đông năm nay ở thành phố Đông Bộ lại cực kỳ bận rộn, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Quân, dưới ý chỉ "Một tay nắm công nghiệp, một tay nắm nông nghiệp, dùng công nghiệp thúc đẩy thành phố phát triển, dùng công nghiệp thúc đẩy phát triển nông nghiệp!", cả thành phố Đông Bộ giống như một guồng máy vận chuyển theo đúng quy luật.
Khi đợt hàng đèn tiết kiệm năng lượng đầu tiên xuất xưởng thì đèn tiết kiệm năng lượng ở thành phố Đông Bộ đã nổi tiếng. Đặc biệt là Thạch Kiên Quân càng đẩy mạnh cải tiến đèn tiết kiệm điện, phương án tiết kiệm năng lượng lại được cơ quan chính quyền thúc đẩy áp dụng, điều này càng làm cho sản phẩm của nhà máy bóng đèn được các cơ quan ban ngành thành phố Đông Bộ và thậm chí là cả tỉnh Sơn Nam sử dụng.
- Chủ tịch Vương, đây là dây chuyền sản xuất thứ hai của nhà máy đèn tiết kiệm năng lượng Sơn Nam, chỉ cần chính thức đầu tư vào dây chuyền này, sản lượng bóng đèn tiết kiệm năng lượng của công ty sẽ tăng lên gấp đôi. Lúc đó chúng ta cũng không phải vì vấn đề sản lượng mà ảnh hưởng đến định mức của thị trường.
Lý Đông Lực tươi cười chỉ về phía một dây chuyền sắt thép đang được lắp ráp hoàn thiện rồi dùng giọng vui vẻ hưng phấn nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Lý Đông Lực cũng không còn phải là một người chẳng có tiền để phát triển hạng mục của mình như trước, khi mà bóng đèn tiết kiệm năng lượng được mở rộng tiêu thụ ra khắp tỉnh Sơn Nam, lúc này Lý Đông Lực lại là một doanh nghiệp nổi tiếng nhất tỉnh Sơn Nam.
Chương 589(p4): Dối trá.
Tuy giá trị sản lượng của xí nghiệp của Lý Đông Lực chỉ xếp sau thứ hạng năm mươi ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng lại không có ai có gan xem thường tiềm năng của đèn tiết kiệm năng lượng, thậm chí còn có người chủ động đến nhập cổ phần để đầu tư cùng phát triển.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Giám đốc Lý, các anh tiến thêm một bước để mở rộng sản lượng, cố gắng đẩy mạnh sự phát triển của xí nghiệp, như vậy là rất tốt. Nhưng tôi cũng xin nhắc nhở anh một câu, khi tổng sản lượng tăng trưởng thì cũng không thể bỏ qua chất lượng sản phẩm. Nếu anh có thể tạo ra một thương hiệu được người người ủng hộ, như vậy sẽ đưa đến hiệu quả phát triển tuyệt vời.
Lý Đông Lực rất kính nể vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, nếu không có vị chủ tịch Vương này thì căn bản là không có hắn vào ngày hôm nay. Nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng cực kỳ kính nể ánh mắt của chủ tịch Vương, hầu như chỉ cần vị chủ tịch Vương này nhìn trúng thứ gì thì thứ đó đều có thể phát triển tốt.
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng tạo thương hiệu cho nhà máy đèn Thần Quang. Bây giờ chúng tôi đã có một lực ảnh hưởng khá tốt trên thị trường, vài ngày nữa tôi sẽ cho người đến tham gia hội chợ bóng đèn quốc tế, phổ biến sản phẩm của công ty Thần Quang ra tỉnh ngoài.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Lý Đông Lực mà cười cười, tuy có ký ức hai đời thế nhưng hắn cũng chỉ có thể dám vung tay chỉ điểm được vài phần ở phương diện kinh tế và phát triển mà thôi, còn những thứ cụ thể thì hắn căn bản là không mở miệng.
- Chủ tịch Vương, lúc này các xí nghiệp đến tham gia khu công nghiệp thủy tinh ngày càng đông, sản lượng thủy tinh của thành phố Đông Bộ chúng ta vào năm nay có thể đạt đến định mức một phần năm của cả nước, còn sản lượng đèn tiết kiệm năng lượng của thành phố Đông Bộ chúng ta càng có xếp hạng cao hơn.
Trương Đảo Long chỉ về phía khu công nghiệp thủy tinh rồi dùng giọng tự hào nói. Tuy hắn biết rõ khu công nghiệp thủy tinh này là do Vương Tử Quân sáng tạo ra, thế nhưng hắn lại là người thao tác thúc đẩy quản lý hạng mục, công lao của hắn thật sự khó thể nào chối bỏ được.
Lần này Vương Tử Quân đến thị sát khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng Trương Đảo Long thật sự chuẩn bị rất nhiều. Hắn phải nắm tất cả thành tích trong năm qua của khu quy hoạch kỹ thuật cao để cho ra một báo cáo cực kỳ hoàn chỉnh với chủ tịch Vương.
- Khu công nghiệp thủy tinh trong khu quy hoạch kỹ thuật cao thật sự phát triển rất tốt, thế nhưng nếu muốn đẩy mạnh khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ trở thành một khu quy hoạch lớn và quan trọng của tỉnh và thậm chí là cả nước, như vậy một khu công nghiệp thủy tinh là không đủ. Nếu chúng ta muốn tiếp tục đẩy mạnh sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy chúng ta vừa phải cố gắng thúc đẩy sản nghiệp thủy tinh, đồng thời cũng phải có một hướng phát triển khác. Chỉ như vậy thì chúng ta mới có thể xác định được vị trí của mình trong thời buổi phát triển kinh tế thị trường dồn dập vào lúc này.
Lời nói của Vương Tử Quân lập tức làm cho vẻ mặt Trương Đảo Long đang bừng bừng hào hứng để giới thiệu thành tích cho Vương Tử Quân phải trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn gương mặt nghiêm cẩn của Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ bỏ ra công phu to lớn ở phương diện kêu gọi đầu tư, làm tốt công tác kiến thiết xây dựng và phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Hơn một giờ trôi qua, buổi thị sát cũng giống như một cơn gió thổi qua, cuối cùng tất cả cũng kết thúc. Đám nhân viên khu quy hoạch kỹ thuật cao đi theo đều thở dài một hơi, tuy chủ tịch Vương đưa ra không ít yêu cầu về sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, thế nhưng nói về tổng thể thì buổi kiểm tra lần này của lãnh đạo cũng là thành công, tất cả các mục tiêu mà bọn họ đặt ra trước khi lãnh đạo xuống kiểm tra đều đã đạt được.
- Chủ tịch Vương, mỗi lần ngài đến khu quy hoạch kỹ thuật cao của chúng tôi đều là đến đi vội vàng, lúc này ngài cũng không thể như vậy. Tuy thức ăn ở khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng chỉ là bình thường, thế nhưng chúng tôi luôn có một trái tim nóng bỏng, kính xin chủ tịch Vương ở lại khu quy hoạch kỹ thuật cao ăn một bữa trưa đơn giản, coi như cổ vũ cho những cố gắng của chúng tôi trong công tác.
Trương Đảo Long cười hì hì nói với Vương Tử Quân đang chuẩn bị leo lên xe.
Vương Tử Quân cũng không bài xích chuyện dùng cơm ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, tuy đám cán bộ tuyến dưới uống rượu cực kỳ lợi hại, thế nhưng bọn họ càng uống mạnh càng không dám rót rượu cho hắn say, chỉ là khổ cho những nhân viên đi theo mình mà thôi.
- Thư ký trưởng, chủ tịch Trương người ta đã nhiệt tình giữ khách, tôi thấy chúng ta không bằng ở lại nếm thử đồ ăn của khu quy hoạch kỹ thuật cao xem thế nào.
Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn nào nói ra những lời mất hứng? Chưa nói đến chuyện Vương Tử Quân đang hào hứng, bây giờ Trương Đảo Long đã bước vào trong danh sách ban ngành khối chính quyền thành phố, hắn nếu có thể không đắc tội thì sẽ tuyệt đối không đắc tội.
- Chủ tịch Vương, dù sao thì chiều nay ngài cũng không có quá nhiều sắp xếp, không bằng nếm thử tay nghề của khu quy hoạch kỹ thuật cao. Trước kia tôi cùng dùng cơm với chủ tịch Trương, đã không ít lần nghe bọn họ giới thiệu về cơm trong khu quy hoạch kỹ thuật cao.
Ba người vừa nói vừa leo lên xe, đám nhân viên khu quy hoạch kỹ thuật cao ở phía sau lúc này nhanh chóng gọi điện thoại sắp xếp tất cả.
- Két!
Khi Vương Tử Quân và Trương Đảo Long đang nói chuyện rất đầu cơ thì chiếc xe Mercedes Benz chợt dừng lại. Nếu như không phải Vương Tử Quân giữ lấy tay vịn, chỉ sợ cú thắng gấp này đã làm hắn phải đâm đầu vào ghế phía trước.
Anh Đổng đang lái xe, cũng không chờ Vương Tử Quân nhìn nhận tình huống, hắn nhanh chóng bước ra khỏi xe. Hắn nhanh chóng giữ lấy tay tên đàn ông đang chặn trước xe, sau đó lớn tiếng quát:
- Anh không muốn sống sao? Không thấy xe đang chạy à? Anh xông lên làm gì?
- Tôi muốn tìm chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn phản ánh với chủ tịch Vương.
Người đàn ông vốn bị chiếc xe lao đến hù cho sợ hãi, bây giờ thấy anh Đổng nói như vậy thì chợt tỉnh táo trở lại, hắn vùng tay ra khỏi sự trói buộc của anh Đổng rồi lớn tiếng quát.
Lúc này Vương Tử Quân cũng thấy rõ bộ dạng của người đàn ông kia, đó là một người ba bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính khung đen kiểu cũ, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác trung thực.
Một người như vậy không màng sinh tử chạy đến trước xe của mình, nếu không có chuyện gì thì căn bản là không ai tin.
Lúc này vẻ mặt Trương Đảo Long có hơi trắng bệch, tuy hắn không biết tên đàn ông kia là ai, thế nhưng sự việc xảy ra trong khu quy hoạch kỹ thuật cao, phát sinh ngay trên địa bàn của hắn, tất nhiên hắn là lãnh đạo đứng đầu cũng thấy mất mặt.
- Chủ tịch, chuyện này không bằng cứ giao cho tôi xử lý.
Chương 589(p5): Dối trá.
Thái Nguyên Thương là thư ký trưởng, hắn biết có một số việc Vương Tử Quân không thích hợp ra mặt, vì vậy chủ động đứng ra giết giặc.
Vương Tử Quân khoát tay áo từ trên xe đi xuống, hắn đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt:
- Tôi chính là Vương Tử Quân, anh tìm tôi có việc gì?
- Ngài thật sự là chủ tịch Vương sao? Thật sự tốt quá, tôi rốt cuộc cũng tìm gặp ngài, tôi là...
Người đàn ông giữ chặt lấy bàn tay của Vương Tử Quân, giọng nói tràn đầy kích động.
- Trần Hiểu Ba ở đây, nhanh lên, đừng cho hắn chạy.
Những âm thanh dồn dập từ phương xa truyền đến, theo đó là một chiếc xe máy mở đèn báo hiệu từ phía bên kia chạy đến như bay.
Người đàn ông vừa giữ chặt tay Vương Tử Quân nói được một câu, bây giờ vẻ mặt chợt trở nên trắng bệch, hắn lại càng giữ chặt tay Vương Tử Quân nói:
- Chủ tịch Vương, ngài không nên nghe bọn họ, bọn họ đều nói bậy.
Khi người đàn ông lên tiếng thì vài chiếc xe máy mở đèn báo hiệu chạy đến, sau đó dừng cách Vương Tử Quân không xa. Sau khi nhìn thấy người đàn ông kia đang giữ chặt tay Vương Tử Quân, đám người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng lao đến.
- Các anh đang làm gì vậy?
Triệu Quốc Lương đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt lạnh giọng nói với vài tên cảnh sát đang vọt đến.
Nhóm cảnh sát đầu tiên là sững sờ, sau đó dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Vương Tử Quân đang bị người đàn ông kia Trần Hiểu Ba kia kéo tay. Đứng đầu là một tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi, hắn nhìn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng cúi chào:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Văn Trường Minh của đồn công an thị trấn huyện thành huyện Cảnh Tùng, lần này phụng mệnh đi bắt bệnh nhân tâm thần Trần Hiểu Ba.
Văn Trường Minh vừa lên tiếng thì vài tên cảnh sát cũng tiến lên, chỉ sau vài giây đã ép tên Trần Hiểu Ba kia ngồi xuống đất.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thật sự nguy hiểm, Trần Hiểu Ba này bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Hôm trước hắn ta từ bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, chúng tôi phụng mệnh đến bắt về.
Văn Trường Minh vừa nói vừa lấy từ trong cặp của mình ra một văn bản chứng minh.
Đây chính là giấy tờ chứng nhận của bệnh viện huyện Cảnh Tùng, nội dung chủ yếu chính là chứng minh Trần Hiểu Ba là người bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một bệnh nhân tâm thần có tính công kích rất mạnh. Nếu như có ai thấy Trần Hiểu Ba ở đâu thì phải nhanh chóng liên lạc cho bệnh viện nhân dân huyện Cảnh Tùng.
- Ô ô ô!
Trần Hiểu Ba bị vật ra đất, dù hắn đang liều mạng vùng vẫy thế nhưng một tên cảnh sát nơi đây có thể địch lại bốn người thường. Hắn tuy chủ động muốn nói, thế nhưng lại căn bản không nói được lời nào.
Trương Đảo Long nhìn văn bản có con dấu rõ ràng, vẻ mặt khẽ động, hắn giống như ý thức được cái gì đó, thế nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
- Các anh chuẩn bị đưa anh ấy đến bệnh viện?
Vương Tử Quân nhìn Văn Trường Minh đứng trước mặt mình rồi trầm giọng nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, người này có tính công kích rất mạnh, vì nhân dân vô tội không bị thương tổn, thế cho nên chúng tôi phải nhanh chóng đưa anh ta quay về bệnh viện tâm thần.
Văn Trường Minh trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
- À, người nguy hiểm nên đưa về bệnh viện tâm thần. Thế này đi, Nguyên Thương anh gọi điện thoại cho giám đốc Diêm của bệnh viện tâm thần thành phố, để cho anh ấy phái người đến tiếp nhận người này, cũng đỡ mất công các đồng chí tuyến huyện chạy tới chạy lui bất tiện.
Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay lên với Thái Nguyên Thương.
Văn Trường Minh thật sự không ngờ Vương Tử Quân sẽ nói như vậy, thế cho nên hắn sững sờ rồi trầm giọng nói:
- Chủ tịch Vương, chúng tôi phụng mệnh phải đưa anh ta về.
Lúc đầu Văn Trường Minh còn nói khá lớn, nhưng khi Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình thản nhìn vào chằm chằm thì giọng điệu của hắn càng ngày càng nhỏ, mãi đến lúc cuối cùng không còn một âm thanh nào được phát ra.
Vài tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cũng cúi đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Trần Hiểu Ba lại có chút không đúng.
Thái Nguyên Thương ở bên kia đã bắt đầu gọi điện thoại, những người phụ trách tiếp đãi của khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng đã nhanh chóng chạy đến. Vì vấn đề an toàn của Vương Tử Quân mà Trương Đảo Long đã đặc biệt điều vị cục trưởng cục công an của phân cục khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trình Khiếu Công đến đây, phải luôn theo sát chủ tịch Vương Tử Quân, thế cho nên lúc này hắn là người tiến lên đầu tiên.
Trương Đảo Long là nhân vật khôn khéo, có thể nói chỉ cần nghe tiếng đàn là biết bài hát, lúc này thấy Vương Tử Quân cố ý đưa một người đến bệnh viện tâm thần thành phố, trong lòng đã xem như hiểu ý của lãnh đạo là như thế nào. Tuy hắn biết Trần Hiểu Ba tuyệt đối là một tồn tại phiền phức, thế nhưng hắn là người của chủ tịch Vương, hắn xem như bước lên thuyền của chủ tịch Vương, không còn đường quay đầu lại.
Trương Đảo Long thầm nói một tiếng xin lỗi với bí thư đảng ủy huyện Cảnh Tùng là Đồ Tân Minh, sau đó hắn trầm giọng nói với Trình Khiếu Công:
- Tiếu Công, trước tiên anh giữ người này lại, chờ lát nữa người của bệnh viện tâm thần thành phố đưa xe đến thì đưa người này đến bệnh viện tâm thần.
Trình Khiếu Công tất nhiên sẽ không dám từ chối sắp xếp của lãnh đạo, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh Văn Trường Minh:
- Cậu em, giao người cho chúng tôi đi, có câu công an là người một nhà, đi đến địa bàn của tôi cũng không muốn các cậu chịu vất vả.
Có câu quan hơn một cấp đè chết người, hơn nữa còn có sắp xếp của chủ tịch Vương. Lúc này Văn Trường Minh thật sự ngàn lần không muốn, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, hắn căn bản không thể làm chủ được, hắn không thể cản được Trình Khiếu Công.
- Tôi không phải kẻ điên, tôi không bị điên, chủ tịch Vương, bọn họ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần vì sợ tôi nói ra sự thật. Tôi không bị điên, tôi không phải kẻ điên.
Trần Hiểu Ba vừa mới được buông ra thì nhanh chóng nhảy dựng lên lớn tiếng quát với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Hiểu Ba, hắn cũng không nói lời nào mà khẽ phất tay với Trình Khiếu Công, sau đó đi về phía xe của mình. Khi hắn leo lên xe thì Thái Nguyên Thương và Trương Đảo Long cũng theo sát phía sau.
Xe chạy như bay trên đường lớn, Vương Tử Quân cũng không nói câu nào, điều này làm cho Trương Đảo Long ở bên cạnh thật sự cảm thấy không yên. Nhưng hắn lại thầm kêu may mắn, dù sao sự việc cũng không phát sinh ở khu quy hoạch kỹ thuật cao.
- Đảo Long, anh cảm thấy Trần Hiểu Ba kia là một người điên sao?
Khi Trương Đảo Long đang suy xét xem chuyện này nên nói thế nào thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Trương Đảo Long có chút do dự, cuối cùng mới nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này tôi không nhìn ra được.
- Anh đúng là, đồng chí như thế này có chút dối trá.
Vương Tử Quân cười cười với Trương Đảo Long, sau đó nói tiếp:
- Chờ chút đưa Trần Hiểu Ba kia đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.
Trương Đảo Long vội vàng đồng ý, nhưng hắn lại nghĩ đến hai chữ dối trá của chủ tịch Vương, dù sao thì đó cũng không phải là lời bình gì tốt đẹp. Tuy chủ tịch Vương nói năng tùy ý, thế nhưng điều này làm cho Trương Đảo Long sinh ra chút hối hận. Chủ tịch Vương là ai, chính mình chơi chiêu đùa giỡn trước mặt lãnh đạo, như vậy thật sự có chút quá mức.
- Vâng, chủ tịch.
Trương Đảo Long đồng ý một tiếng, sau đó dùng giọng không yên nói:
- Chủ tịch, biến một người bình thường thành tâm thần, xem ra sự việc chỉ sợ không phải nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.