Bí Thư Trùng Sinh

Chương 505: Đứng cao nhìn xa

Bảo Thạch Tiêu

27/08/2013

Đối với tỉnh Sơn Nam, Dương Độ Lục đến thị sát là một chuyện đại sự. Ngoài bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân, các vị lãnh đạo tỉnh ủy từ trên xuống dưới đều phải bận rộn tiếp đón lãnh đạo.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc đọc qua văn kiện Lý Cẩm Hồ đưa đến, đây là một phần thông báo làm tốt công tác nghênh đón lãnh đạo kiểm tra. Chỉ cần nhìn vào những sắp xếp trong văn bản thông báo này cũng thấy rõ lãnh đạo tỉnh Sơn Nam coi trọng coi trọng Dương Độ Lục đến mức độ nào.

Trong số các thành phố nằm ở trong diện tiếp đãi trọng điểm thì Đông Bộ xếp hạng hai, vị trí thứ nhất chính là thành phố Sơn Viên, thành phố An Dịch phát triển kinh tế mạnh mẽ hơn Đông Bộ cũng chỉ xếp hạng ba mà thôi. Chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp như vậy thì có thể thấy rõ, nếu như không có biến hóa nào đặc thù, thành phố Đông Bộ hầu như sẽ biến thành một địa điểm mà bí thư Dương Độ Lục sẽ xuống dạo chơi thị sát.

Dương Độ Lục lần này đến thành phố Đông Bộ chẳng lẽ thật sự chỉ là khảo sát tình hình phát triển kinh tế xã hội thôi sao? Vương Tử Quân căn bản không thể tin vào lý do này, nếu như đơn giản như vậy thì thât sự là quá kỳ quái.

Khi Vương Tử Quân đọc qua văn kiện thì Triệu Quốc Lương khẽ đi vào phòng, hắn giúp Vương Tử Quân châm trà rồi khẽ nói:

- Chủ tịch Vương, vừa rồi văn phòng gọi điện thoại đến, nói rằng ba giờ chiều chủ tịch Nhâm sẽ mời hội nghị liên tịch đảng ủy chính quyền, nội dung của hội nghị chính là bàn về vấn đề tiếp đãi phó ban tổ chức thị ủy Dương Độ Lục.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt văn kiện xuống bàn, sau đó cười nói:

- Quốc Lương, chuyện ăn ở của cậu thế nào? Nghe Thần Bân nói đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện kết hôn rồi phải không?

Triệu Quốc Lương cũng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi mình về vấn đề này, hắn có hơi đỏ mặt, sau đó lên tiếng chặn lại:

- Vẫn còn khá sớm, dù thế nào cũng phải chờ bố mẹ cô ấy cho phép mới được.

Vương Tử Quân cười ha hả nói:

- Tôi đang chờ uống rượu mừng của cậu, thế nên cậu cũng đừng để cho chúng tôi chờ quá lâu.

Triệu Quốc Lương cười hì hì, hắn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân chợt vang lên. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, sau đó hắn nhấc điện thoại lên:

- Alo, trưởng phòng Quách đấy à, tôi là Tử Quân.

Triệu Quốc Lương nghe Vương Tử Quân nói ra ba chữ trưởng phòng Quách thì hiểu rõ người gọi điện thoại đến chính là phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi. Hắn biết rõ đây là thời điểm cực kỳ quan trọng của lãnh đạo mình, bây giờ phó phòng Quách lại gọi điện thoại xuống, rốt cuộc bên trong có vấn đề gì? Hắn thật sự rất muốn biết.

Dù sao bây giờ Triệu Quốc Lương và Vương Tử Quân bây giờ là cùng chung vinh nhục, nếu như Vương Tử Quân có thể thuận lợi tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, như vậy địa vị của Triệu Quốc Lương cũng sẽ là nước lên thuyền lên. Khi đó chuyện mình kết hôn và sắp xếp nhà ở cũng sẽ càng có lợi hơn.

Nhưng Triệu Quốc Lương dù sao cũng là một người thông minh, hắn biết rõ lúc này có một số việc mình không nên biết. Vì vậy tuy hắn cảm thấy rất hiếu kỳ, thế nhưng hắn vẫn thức thời rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Giọng điệu của Quách Tiên Vi ở bên kia có chút do dự, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác xấu. Nhưng Quách Tiên Vi không nói thì hắn cũng không hỏi, chỉ nói chuyện liên quan đến những phương diện linh tinh khác mà thôi.

- Tử Quân, có một số việc tôi cảm thấy nên nhìn theo kiểu biện chứng, cậu còn trẻ, mà trẻ là cái gì? Tuổi trẻ chính là một tư chất cực kỳ tốt, có nhiều cơ hội, biết đâu sẽ càng có cơ hội tốt hơn chào đón cậu?

Quách Tiên Vi nói chuyện ngoài lề với Vương Tử Quân vài phút, sau đó hắn chợt nói.

Vương Tử Quân cảm thấy trái tim mình chợt có bóp mạnh mẽ, có thể để cho Quách Tiên Vi nói ra những lời như vậy, rõ ràng sự việc đang trở nên cực kỳ khó giải quyết. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng:

- Anh Tiên Vi, có phải sự việc có biến không?

- Tử Quân, tôi chỉ là có chút dự cảm mà thôi, còn chưa thể kết luận. Hôm nay khi bí thư Nhiếp nghênh đón trưởng ban Dương, tôi nghe trưởng ban Dương nói về một vài quan điểm sử dụng cán bộ trẻ. Dù anh ấy không trực tiếp nhắc đến tên cậu, thế nhưng trưởng ban Dương lại nói ra vài luận điệu bảo vệ cán bộ trẻ tuổi, như vậy là một câu nhưng hai nghĩa, cá nhân tôi cảm thấy lời nói của lãnh đạo thật sự gây bất lợi cho kết cục cậu tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ.

Quách Tiên Vi nói đến đây đã xem Vương Tử Quân là người nhà, vì những lời này bình thường không nên nói ra, nếu không một khi lan truyền ra ngoài, tương lai của Quách Tiên Vi sẽ chính thức bị hủy diệt.

Bảo vệ hướng phát triển của cán bộ trẻ? Vương Tử Quân cười cười, hắn cảm thấy Dương Độ Lục này đến thành phố Đông Bộ cũng không có gì tốt, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, xem ra chính mình sẽ biến thành đối tượng để trưởng ban Dương bảo vệ.

- Trưởng ban Dương nói cán bộ trẻ là tài phú của quốc gia, là một sự đảm bảo cho sự nghiệp của đảng có thể kéo dài. Càng là như vậy thì chúng ta càng phải tăng cường rèn luyện cán bộ trẻ tuổi, không thể nuông chiều sinh hư, cần phải gõ đầu, phải chống lại khảo nghiệm, không thể cho phát triển quá nhanh.

Quách Tiên Vi giống như hiểu tâm lý của Vương Tử Quân, thế là chỉ sau nháy mắt đã trầm giọng nói ra vài quan điểm của Dương Độ Lục khi hội đàm với Nhiếp Hạ Quân:

- Đối với cán bộ trẻ tuổi thì chúng ta phải ủy thác trách nhiệm, phải rèn luyện nhiều hơn, cũng không thể ép quá mạnh, tiến quá gấp. Chỉ khi nào cho cán bộ trẻ phát triển đến nơi đến chốn, công tác tạo ra từng bước vững vàng, chỉ như vậy mới xem như tạo ra cơ sở kiên cố cho sự phát triển mạnh mẽ vào tương lai...

"Tiến từng bước vững vàng, không nuông chiều sinh hư!"

Vương Tử Quân càng nghe càng cảm thấy mình thật không may sẽ biến thành đối tượng của trưởng ban Dương.

- Anh Tiên Vi, cảm ơn anh, hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Sơn Viên mời anh vài ly.

Vương Tử Quân tuy thật sự rất bức bối nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Khoảnh khắc sau hắn đã cười ha hả nói với Quách Tiên Vi.

- Tử Quân, uống rượu thì dễ nói, đến thành phố Sơn Viên thì tôi sẽ mời cậu. Nhưng cậu cũng nên nhớ, con người ta sống cũng không được mười phần như ý. Lão Tử nói rất đúng, họa là nơi phúc tựa, phúc là nơi họa nấp, tuy lúc này cậu không được như nguyện nhưng biết đâu nó sẽ là một cơ hội?

Quách Tiên Vi tuy đang khuyên bảo Vương Tử Quân nhưng trong lòng lại thầm tiếc hận không thôi. Nếu Vương Tử Quân lần này có thể tiến lên, chưa đến ba mươi đã là cán bộ cấp giám đốc sở, như vậy đường phát triển của Vương Tử Quân sau này sẽ là cực kỳ tốt. Nhưng trước mắt thật sự quá khó khăn, tính toán tốt nhưng lại đột nhiên xuất hiện chuyện xấu, nếu thật sự không được như ước nguyện, chỉ sợ vun gốc cây để phát triển phải mất thêm vài năm nữa.

Những chuyện như vậy thường hay xảy ra, Quách Tiên Vi là cán bộ công tác tổ chức có thâm niên, hắn biết rất rõ về điều này. Hắn tuy có một chút quyền lợi trong lúc bổ nhiệm một vị chủ tịch thành phố, thế nhưng lại không chút ảnh hưởng trên phương diện này.

Tuy Quách Tiên Vi cũng không khẳng định chắc chắn, thế nhưng thực tế thì Vương Tử Quân cũng đã cách biệt quá xa với chức vụ chủ tịch thành phố Đông Bộ. Dù sao thì Nhiếp Hạ Quân cũng phải suy xét về thái độ của Dương Độ Lục, thậm chí Dương Độ Lục đến cũng là một khiêu chiến với bí thư Nhiếp. Dù bí thư Nhiếp thật sự muốn đẩy Vương Tử Quân lên đài cũng không thể không suy xét đến phương diện các thường ủy sẽ có phản ứng khác thường vì Dương Độ Lục.

Tuy lúc này Nhiếp Hạ Quân đã nắm giữ tình thế ở tỉnh Sơn Nam, nhưng loại nắm giữ thế cục như vậy là còn khá miễn cưỡng. Nếu như xuất hiện một lực tác động mạnh mẽ, như vậy sẽ là một đả kích khá mạnh với Nhiếp Hạ Quân.

Nhiếp Hạ Quân chỉ sợ rất không muốn nhìn thấy phản ứng dây chuyền kia, nếu so sánh với tình huống đẩy Vương Tử Quân lên rồi nhận lấy đả kích, lão là một bí thư tỉnh ủy, có đôi khi cũng nên nghỉ cho bản thân mình.

- Cảm ơn anh Tiên Vi, tôi hiêu nên làm thế nào.

Vương Tử Quân nói lời cảm tạ với Quách Tiên Vi, sau đó cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, chuyển chủ đề sang chuyện con của Quách Tiên Vi thi đại học. Tuy dựa vào địa vị của Quách Tiên Vi, muốn con mình vào một trường đại học tốt cũng không phải là khó, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn ném ra một quả cầu cho Quách Tiên Vi.

- Anh Quách, bạn của tôi mở một công ty ở nước ngoài, nếu cháu nó muốn ra nước ngoài học tập, như vậy cũng tiện bề giúp đỡ.

Cha mẹ trên thế gian này dù là quan vị có cao như thế nào thì cũng là con người, cũng có nhiều điểm chung, đặc biệt là máu mủ tình thân càng không thể nào xóa bỏ được. Quách Tiên Vi cũng không có ý kiến gì với chuyện cho con ra nước ngoài du học, nhưng bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng không khỏi động tâm. Lúc này đang ở vào giai đoạn người người muốn ra ngoài du học, người học tập từ nước ngoài quay về lại rất có giá. Thế cho nên Quách Tiên Vi nghe nhắc đến chuyện cho con đi du học cũng thật sự khó thể nào bình tĩnh.

Nếu như người khác nhắc đến vấn đề này với Quách Tiên Vi, biết đâu hắn sẽ từ chối ngay. Nhưng Vương Tử Quân có quan hệ không tầm thường với hắn, nếu để Vương Tử Quân trợ giúp con mình xuất ngoại học tập, hắn thật sự rất tin tưởng vào Vương Tử Quân.

- Tử Quân, chuyện này, tôi còn phải về trưng cầu ý kiến của chị dâu và cháu của cậu cái đã.

Quách Tiên Vi trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.

- Anh Quách, anh nói rõ với cháu, với thành tích học tập của nó, muốn đạt được học bổng cũng không là vấn đề.

- Được, tôi sẽ nói rõ, cậu Tử Quân, ráng bảo trọng.

Quách Tiên Vi hàn huyên thêm vài câu với Vương Tử Quân rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân cúp điện thoại rồi rơi vào trầm ngâm, chẳng lẽ mình cứ bỏ qua vị trí chủ tịch thành phố một cách dễ dàng như vậy sao? Tuy Quách Tiên Vi cũng chưa khẳng định, thế nhưng thực tế hắn đã hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Quách Tiên Vi, đó chính là sự việc trên cơ bản đã được định hình.

Dương Độ Lục tuy không có khả năng công khai tỏ thái độ vì một cán bộ trẻ tuổi như Vương Tử Quân, thế nhưng đến địa vị của đối phương, chỉ cần vạch ra một hai phương hướng là bên dưới sẽ làm theo.

Nhiếp Hạ Quân sẽ làm như thế nào? Dù Vương Tử Quân và Nhiếp Hạ Quân có quan hệ rất tốt, nhưng bí thư Nhiếp sẽ tuyệt đối không vì mình mà chịu mạo hiểm. Sự việc lần này sẽ uy hiếp địa vị mà lão vất vả lắm mới tạo dựng lên được, lão là bí thư tỉnh Sơn Nam, ý nghĩ của lão thậm chí còn xa hơn Vương Tử Quân không biết bao nhiêu lần.

Chức vụ chủ tịch thành phố đối với Vương Tử Quân là cực kỳ quan trọng nhưng đối với Nhiếp Hạ Quân thì căn bản chỉ là một chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nếu vì một Vương Tử Quân mà bí thư Nhiếp phải đưa chân vào hiểm cảnh, điều này căn bản là không thể xảy ra.

Ngoài Nhiếp Hạ Quân trong tỉnh Sơn Nam thì còn ai có thể giúp được mình? Lưu Truyền Thụy sao? Trương lão gia tử? Từng gương mặt xuất hiện trong đầu Vương Tử Quân, nhưng hắn lại nhanh chóng bác bỏ.

Ngoài những người này thì Vương Tử Quân lại nghĩ đến ông nội mình, nhưng cuối cùng hắn lại chối bỏ ý nghĩ của mình. Vương lão gia tử dù có chút lực ảnh hưởng ở tỉnh Chiết Giang, thế nhưng đã về hưu từ rất lâu, lực ảnh hưởng không còn như xưa, đừng nói là có thể quyết chiến với Dương Độ Lục ở tỉnh Sơn Nam.

Nhà Vương Tử Quân tuy có chút thế lực nhưng muốn đối mặt với Dương gia thì vẫn kém xa, cũng chỉ có duy nhất một nhà mà Vương Tử Quân có thể dựa vao để đối phó với Dương gia, chính là Mạc gia.

Vương Tử Quân nghĩ đến Mạc gia mà không khỏi lắc đầu, tuy hắn không bị khinh thường ở Mạc gia, hơn nữa Mạc lão gia tử đối xử với hắn rất tốt, thế nhưng đại đa số đám người ở Mạc gia đều tỏ ra lãnh đạm với hắn. Dù bây giờ hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ nhưng vị trí này căn bản còn chưa được Mạc gia xem vào mắt, ngay cả bố vợ cũng hầu như không quá quan tâm đến công tác của mình.

Mượn nhờ lực lượng của Mạc gia cũng là một biện pháp tốt, nhưng quan trọng là Mạc gia sẽ vì Vương Tử Quân mà đối đầu với Dương Độ Lục sao? Vương Tử Quân thật sự không thể nào nắm chắc được điều này. Thứ hai là cho dù Mạc gia có ra mặt, chỉ sợ Dương Độ Lục cũng chưa chắc sẽ nể mặt.



Vương Tử Quân thầm có vài ý nghĩ, nhưng sau đó hắn lại bỏ qua, trong lòng tràn đầy cảm giác không cam lòng. Nhưng tình thế bây giờ là như vậy, hắn không khỏi sinh ra cảm giác vô lực.

"Chẳng lẽ mình thật sự bỏ qua cơ hội lần này?"

Một người hiện ra trong lòng Vương Tử Quân, nghĩ đến người này thì chút cảm giác mờ mịt của hắn chợt tan biến, hắn có một ý nghĩ mới.

- Tút tút tút...

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân. Hắn dùng ánh mắt tức giận nhình chiếc điện thoại, nhưng khi hắn nghe máy thì lại không khỏi sững sờ.

- Chủ tịch Tử Quân, bí thư Nhiếp muốn trò chuyện với anh.

Một giọng nói của một cán bộ trẻ vang lên, sau đó trong điện thoại vang lên âm thanh của Nhiếp Hạ Quân.

- Tử Quân, gần đây công tác thế nào?

Nhiếp Hạ Quân nói rất bình thản, căn bản không thấy chút ý nghĩ khác thường.

- Cám ơn bí thư Nhiếp quan tâm, tất cả xem như khá thuận lợi.

Vương Tử Quân lên tiếng, hắn tìm vài hạng mục công tác để báo cáo với bí thư Nhiếp. Nhiếp Hạ Quân giống như rất hài lòng với Vương Tử Quân, không những cho ra lời bình, thậm chí còn mở miệng khen ngợi vài câu.

- Tử Quân, tôi nghe lúc này hai vợ chồng của cậu vẫn ở hai nơi có phải không? Điều này cũng không tốt. Tôi sẽ nói chuyện với Đông Tường, sẽ để anh lấy làm công tác tư tưởng với nha đầu kia, để nha đầu Tiểu Bắc đến tỉnh chúng ta công tác. Tôi cũng không tin tỉnh Sơn Nam lớn như thế này cũng không cho ra một công tác phù hợp với cô ấy.

Nhiếp Hạ Quân nói hai câu sau cùng có hơi hướm trẻ con, thế nhưng giọng điệu cực kỳ khí phách của lão cũng truyền cho Vương Tử Quân một loại tin tức:

- Nhiếp Hạ Quân tôi cũng không xem anh là người ngoài.

Nếu như không phải trước đó Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Quách Tiên Vi, hắn sẽ không thể nào hiểu được chút chuyển biến của Nhiếp Hạ Quân vào lúc này. Nhưng có cuộc điện thoại của Quách Tiên Vi làm chăn đệm, hắn chợt hiểu ý của Nhiếp Hạ Quân khi gọi điện thoại đến. Bí thư Nhiếp có vẻ rất khách khí, nhưng càng như vậy càng chức thực tin tức đến từ Quách Tiên Vi: Nhiếp Hạ Quân căn bản đã đầu hàng ở vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, đang muôn bỏ qua mình.

Nhưng sự thật là như vậy thì Vương Tử Quân cũng không oán trách Nhiếp Hạ Quân. Dù sao thì mỗi người cũng có lo nghĩ cho mình, Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, rất nhiều chuyện cần phải suy xét sao cho toàn diện. Người có thể tiến lên làm quan lớn, tất nhiên sẽ không xử lý sự việc theo cảm tính. Bây giờ Nhiếp Hạ Quân có thể gọi điện thoại đến cho mình, thực tế đã xem như không tệ.

Sau khi hai bên nói chuyện hơn mười phút, Nhiếp Hạ Quân chợt cười nói:

- Tử Quân, tôi đã xem qua báo cáo công tác kinh tế nửa năm của thành phố Đông Bộ, tuy tổng thể có thể nói là phát triển khá tốt thế nhưng lại kém hơn các thành phố anh em một chút. Cậu là phó chủ tịch thường vụ thành phố, sau này cậu nên phát huy tác dụng cho tốt, công hiến thật lớn vì sự phát triển kinh tế của Đông Bộ.

- Vâng, bí thư Nhiếp cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân theo chỉ thị của ngài, sẽ cho ra cống hiến thật lớn vì sự phát triển kinh tế thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân trả lời rất gọn gàng, thế nhưng trong lòng hắn lại hiểu rất rõ, Nhiếp Hạ Quân gọi điện thoại đến chỉ sợ đang chờ những lời này của mình.

An tâm công tác, chỉ cần an tâm công tác sẽ có thành tích, như vậy sẽ có cơ hội, đây chính là ý nghĩa cuộc điện thoại lần này của Nhiếp Hạ Quân.

Sau khi Nhiếp Hạ Quân cúp điện thoại, Vương Tử Quân luôn suy tư về lời nói của bí thư Nhiếp. Tuy Nhiếp Hạ Quân đã nói rõ sau này sẽ còn cơ hội, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn vận mệnh của mình bị bỏ vào trong một cái bình hứa hẹn.

Những lúc cần thì phải vung tay vật lộn đọ sức, nếu số phải chết thì dù lên triều cũng sẽ bị chém đầu. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm một lát, sau đó dường liên lạc vừa rồi lại hiện lên trong lòng. Hắn cho ra một tính toán sơ bộ, sau đó khẽ bấm số điện thoại quen thuộc.

- Alo, tôi là Vương Tử Quân.

Sau khi nói chuyện điện thoại hơn hai mươi phút thì Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn tuy đã cho ra lựa chọn, thế nhưng cũng không ngờ đối phương chẳng những đang chờ điện thoại của mình, thậm chí còn chuẩn bị cho mình một lễ vật lớn.

Những động tĩnh gió thổi cỏ lay trên tỉnh đôi khi ảnh hưởng rất nhanh đến các thành phố quận huyện tuyến dưới, đặc biệt là những vấn đề có liên quan đến phương diện nhân sự lại càng làm cho người ta phải chú ý cao độ. Sau khi Tiết Diệu Tiến rời khỏi cương vị thì Nhâm Xương Bình bắt đầu chủ trì công tác thị ủy, hầu như ai cũng biết không còn có gì bất ngờ với vị trí bí thư thị ủy, điều duy nhất cần lo lắng chính là vị trí chủ tịch thành phố.

Vương Tử Quân và Phạm Bằng Phi tất nhiên biến thành tiêu điểm chú ý của mọi người, càng có không ít người chú ý đến hai người bọn họ, đồng thời cũng chú ý đến chính bản thân mình. Dù thế nào thì hai người bọn họ có một người lên chức cũng sẽ có một vị trí để trống, đối với các vị phó chủ tịch thành phố và các vị thường ủy thị ủy, hai vị trí phó chủ tịch thường vụ và phó bí thư thị ủy đều cực kỳ tốt.

Vì có nhiều người chú ý nên cũng không có quá nhiều thứ bí mật. Khi Vương Tử Quân có được nhiều phiếu đề cử hơn Phạm Bằng Phi, có người cho rằng sẽ có một tranh chấp cực mạnh ở chức vụ chủ tịch thành phố Đông Bộ. Nhưng khi trên tỉnh truyền xuống những lời bảo vệ cán bộ trẻ của trưởng ban tổ chức trung ương Dương Độ Lục, đám người thông minh đều thầm hiểu được kết quả sự kiện lần này.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp thị ủy, bên trong đã ngồi đầy người. Các vị lãnh đạo đang to nhỏ thảo luận làm cho phòng họp rất náo nhiệt, vài người hút thuốc thả khói làm cho bầu không khí có hơi mờ đục, sinh ra cảm giác mờ mờ ảo ảo.

- Chủ tịch Vương.

Khi Vương Tử Quân đi vào phòng họp, Chúc Vu Bình khẽ gật đầu với hắn, trên mặt càng lộ ra nụ cười an ủi.

"An ủi!"

Vương Tử Quân có thể nhìn ra được ý nghĩa nụ cười của Chúc Vu Bình, xem ra Chúc Vu Bình cũng nhận được tin tức, nếu không sẽ chẳng có biểu hiện như vậy. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Chúc Vu Bình, sau đó ngồi xuống bên cạnh chủ tịch Chúc.

Lúc này các vị thường ủy hầu như đã đến đông đủ, Vương Tử Quân nhìn lướt qua thấy vị trí trung tâm còn trống, thế là hắ cười ha hả hàn huyên với Chúc Vu Bình. Lúc này Chúc Vu Bình thật sự bất ngờ vì biểu hiện điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, hắn không tin cho đến bây giờ mà Vương Tử Quân vẫn còn chưa nhận được tin tức gì về sự kiện kia.

Xem ra chủ tịch Vương thật sự có khả năng áp chế không giống như người bình thường, hèn gì trẻ tuổi như vậy mà đã là cấp trên của mình. Chúc Vu Bình thầm cảm khái một câu, sau đó hắn bắt đầu tiếp chuyện Vương Tử Quân.

Hai phút sau cửa phòng họp mở ra, Nhâm Xương Bình và Phạm Bằng Phi sóng vai đi từ bên ngoài vào phòng họp. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, bộ dạng cực kỳ thân mật.

- Bằng Phi, ngồi ở đây.

Nhâm Xương Bình ngồi xuống vị trí trung tâm không nhường ai, sau đó hắn chỉ vào chiếc ghết trước kia là của mình rồi nói.

Tuy rất nhiều người thầm hiểu vị trí chủ tịch thành phố rất có thể sẽ rơi lên người Phạm Bằng Phi, nhưng Nhâm Xương Bình lại không chút cố kỵ yêu cầu Phạm Bằng Phi ngồi lên vị trí của chủ tịch, điều này không khỏi làm cho nhiều người sinh ra cả giác bất mãn. Thế nhưng bọn họ tuy không thoải mái nhưng cũng không vì một chỗ ngồi mà đắc tội với bí thư và chủ tịch thành phố tương lai.

Nhưng khi Phạm Bằng Phi lại có chút do dự thì rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân. Bọn họ thầm hiểu rõ ràng, tranh chấp vị trí chủ tịch thành phố trên cơ bản là của Vương Tử Quân và Phạm Bằng Phi. Tuy Vương Tử Quân có thể đã thất bại, nhưng khi mà tỉnh ủy còn chưa có văn bản bổ nhiệm chính thức, nếu Phạm Bằng Phi ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố rõ ràng là một lời tuyên chiến với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nhìn Phạm Bằng Phi, căn bản không quan tâm, cũng căn bản giống như không nhìn thấy tình huống Phạm Bằng Phi ngồi xuống ghế chủ tịch.

Phạm Bằng Phi thật sự rất chú ý đến phản ứng của Vương Tử Quân. Khi hắn thấy Vương Tử Quân cười nhạt thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác e sợ, hắn bây giờ cần vui vẻ tiếp nhận Vương Tử Quân đến phụ trợ cho mình, chứ không phải tiếp nhận một trợ thủ như hổ dữ.

Vương Tử Quân anh bây giờ không phải vẫn còn cười được sao? Vậy thì cứ cười đi. Phạm Bằng Phi nghĩ đến tin tức mình nhận được vào ngày hôm qua, hắn bưng ly trà đi về vị trí của mình ở phía bên trái của Nhâm Xương Bình.

- Thưa các đồng chí, hôm nay chúng ta mở họp cũng là vì muốn nghiên cứu phương án nghênh đón trưởng ban Dương xuống thành phố chúng ta nghiên cứu công tác tổ chức ở cơ sở và phát triển kinh tế nông thôn. Tin tức rất chuẩn xác, tỉnh ủy rất coi trọng hành trinh của trưởng ban Dương, khi đó bí thư Nhiếp và chủ tịch Hào sẽ đi theo bên cạnh lãnh đạo trong suốt hành trình. Lần này lãnh đạo xuống nghiên cứu thị sát, nó vừa là một cơ hội vừa là khiêu chiến. Thành phố Đông Bộ chúng ta vừa trải qua tình huống đổi cũ thay mới, tỉnh ủy còn đang ở vào giai đoạn khảo sát của ban ngành chúng ta. Lúc này chúng ta càng phải bày ra năng lực của mình, càng phải tạo ra ấn tượng tốt cho lãnh đạo về ban ngành thành phố, là một ban ngành đánh đâu thắng đó tràn đầy sức chiến đấu...

Nhâm Xương Bình nói, giọng điệu được đề cao rất nhiều, riêng về vấn đề nghênh đón trưởng ban Dương đã được hắn nói hơn nửa giờ. Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Nhâm Xương Bình lên tiếng, hắn chợt cảm nhận được chút đắc ý lóe lên từ hai chân mày của đối phương.

Sau khi nói về những vấn đề quan trọng thì Nhâm Xương Bình tiến hành phân công công tác. Dù Vương Tử Quân có chút chán ngán vì những lời nói dông dài của Nhâm Xương Bình, thế nhưng hắn cũng không có ý kiến gì với những phân công của chủ tịch Nhâm. Vương Tử Quân không hỗ danh là lãnh đạo khối chính quyền nhiều năm, phân công công tác rất xác thực và hiệu quả.

- Đồng chí Tử Quân, anh là phó chủ tịch thường vụ thành phố, phương diện hoàn cảnh vệ sinh môi trường đều giao cho anh. Ngày mai trưởng phòng Dương sẽ đến thành phố Đông Bộ, anh không những đảm bảo thành phố Đông Bộ có một hoàn cảnh sạch đẹp hợp vệ sinh trước mắt trưởng ban Dương, còn phải cung cấp một hoàn cảnh tốt đẹp cho hành trình lần này của lãnh đạo. Đặc biệt là công tác thuộc phương diện kêu oan, anh cần phải làm cho thật tốt, kiên quyết không thể để xảy ra hiện tượng chặn xe kêu oan.

Nhâm Xương Bình nói xong thì không ít người nhin về phía Vương Tử Quân bằng ánh mắt đồng tình. Đám cán bộ nơi đây có ai không biết tiếp đãi lãnh đạo có hai phương diện quan trọng nhất, một là hoàn cảnh vệ sinh, hai là người dân kêu oan. Nếu không chú ý thật chặt vào hai hạng mục này thì sẽ rất dễ dàng xảy ra sự cố, có thể nói đây là công tác quan trọng nhất trong lúc tiếp đãi lãnh đạo. Bây giờ Nhâm Xương Bình lại giao cho Vương Tử Quân hai công tác cực kỳ quan trọng như vậy, tất nhiên ý nghĩa của nó là như thế nào thì ai cũng hiểu được.

Vương Tử Quân biết rõ đây là Nhâm Xương Bình cố ý sắp xếp cho mình, nếu nhưng không phải đã sớm có kế hoạch thì hắn dù thế nào cũng phải nói rõ ràng với vị chủ tịch chủ trì công tác thị ủy kia. Nhưng lúc này hắn đã có tính toán sẵn, hắn cũng không lên tiếng phản bác. Dù sao thì người ta đắc ý cũng không nhiều, cũng nên cho người ta nhảy nhót một chút.

- Chủ tịch Nhâm, anh sắp xếp như vậy ó phải không quá để ý đến cảm nhận của tôi sao? Tôi giống như nhớ rõ công tác vệ sinh là do mình nắm giữ, anh lại trực tiếp phân công cho chủ tịch Vương, không phải có ý kiến gì với tôi đấy chứ?

Vương Tử Quân không định lên tiếng thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là người khác sẽ không nói gì. Khi Nhâm Xương Bình đang chờ phản ứng của Vương Tử Quân, đột nhiên phó chủ tịch cười ha hả nói với Nhâm Xương Bình.

Nhâm Xương Bình tuyệt đối không ngờ Trương Thông lại nhảy ra vào lúc này, hắn nhìn gương mặt cười ha hả của Trương Thông, hắn hận không thể cho đối phương vài tát. Hắn biết Trương Thông làm như vậy chủ yếu là vì Vương Tử Quân, nhưng đối phương làm vậy giống như đang vẽ lên mặt mình.

Tuy Nhâm Xương Bình cực kỳ tức giận thế nhưng cũng chỉ có thể áp chế trong lòng. Hắn là một cán bộ lãnh đạo vừa chủ trì công tác thị ủy, nếu như ở hội nghị đầu tiên mà nói ra lời nói bất mãn với một vị phó chủ tịch thành phố, như vậy không phải là Trương Thông mất mặt, ngược lại sẽ biểu hiện tình huống Nhâm Xương Bình không biết bao dung với thủ hạ.

- Chủ tịch Trương, anh quá lo lăng mà thôi, tôi nào tỏ ra bất mãn với công tác của anh, chủ yếu là những công tác này tương đối quan trọng, thế cho nên...

- Đó là chủ tịch Nhâm không tín nhiệm năng lực công tác của tôi. Chủ tịch Nhâm, nếu ngài thật sự không tin tưởng vào năng lực của tôi, tôi cũng không còn lời nào để nói.

Trương Thông tỏ ra cực kỳ uất ức, hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía.

Nhâm Xương Bình thật sự rất bực bội, con bà nó, ông đã bao giờ nói rằng không tín nhiệm năng lực công tác của anh? Con bà nó, rõ ràng là chủ động khiêu khích với ông, cố ý bới móc ông đây.

Nhâm Xương Bình căn bản không quan đến phương diện này, hắn giao trách nhiệm của Trương Thông cho Vương Tử Quân, nếu Trương Thông không lên tiếng thì xem như Vương Tử Quân ăn phải quả đắng. Nhưng Trương Thông lại mở miệng, thế cho nên hăn cũng chỉ có thể giải thích cho Trương Thông hiểu mà thôi.



- Chủ tịch Trương, tôi thế nào lại hoài nghi năng lực công tác của anh? Chúng ta cùng nhập gánh công tác nhiều năm, trong các vị chủ tịch của khối chính quyền thì chủ tịch Trương là người nổi tiếng, sở dĩ tôi giao công tác cho chủ tịch Vương cũng là vì muốn chủ tịch Vương được rèn luyện nhiều hơn trong công tác.

Lý do này của Nhâm Xương Bình căn bản có chút sứt mẻ, thế nhưng hắn cũng không thể nói rằng mình muốn làm khó cho Vương Tử Quân, thế là đành phải nghẹn miệng nói ra những lời như vậy mà thôi.

- Thì ra là ngài đang muốn rèn luyện chủ tịch Vương, để cho anh ấy tiếp nhận chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố. Chủ tịch Nhâm, ý nghĩ này của anh thật sự rất tốt. Nhưng tôi thấy lần này trưởng ban Dương xuống kiểm tra thị sát, không riêng gì chúng ta vinh dự mà càng liên quan đến bộ mặt của tỉnh Sơn Nam, một việc quan trọng như vậy cũng không thể xuất hiện sai lầm. Tôi là người tương đối quen thuộc công tác vệ sinh, hãy để cho tôi trông nom, đến khi nào có một sự kiện không quá quan trọng diễn ra thì để cho chủ tịch Vương tiếp nhận cũng không muộn.

Trương Thông nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không phải không tin năng lực của anh, chủ yếu là sự việc này quá mức quan trọng, dù thế nào thì chúng ta cũng không thể để cho chủ tịch Nhâm mất mặt. Chủ tịch Nhâm mới chủ trì công tác, nếu như vì chút chuyện thế này mà mất mặt, tôi cũng thật sự rất xấu hổ.

"Con bà nó, anh ở đó mà xấu hổ!"

Gương mặt Nhâm Xương Bình chợt đen nhẻm, con bà nó quấy phá chuyện tốt của mình, còn nghiêm trang nói ra những lời ngụy biện. Tôi có cần anh nhảy xổ ra như vậy không? Còn luôn miệng nói vì tốt cho tôi sao? Rõ ràng là không yên lòng mới kéo mình ra làm đấng cứu thế.

Nhâm Xương Bình tuy trong lòng mắng Trương Thông xối xả nhưng vẻ mặt lại luôn bình tĩnh, hắn cố gắng lên tiếng:

- Chủ tịch Trương, đa tạ anh đã giúp đỡ cho công tác của tôi, đợi sau khi chào đón trưởng ban Dương đến kiểm tra thị sát, tôi sẽ mời anh uống rượu.

- Ha ha ha, chủ tịch Nhâm mời khách thì tôi sẽ không khách khí, nhưng nếu thành công tốt đẹp thì ngài phải mời tôi hai lần mới đúng. Các vị đang ngồi đây làm chứng nhé, đến khi chủ tịch Nhâm mời cơm, tôi sẽ mời mọi người đến tiếp khách.

Trương Thông cười ha hả chắp tay với bốn phía, bộ dạng thật sự rất muốn mời khách.

Nhâm Xương Bình cũng không tiếc một bữa cơm, thế nhưng bị người ta lên tiếng phá hoại kế hoạch của mình, hơn nữa mình còn phải mời khách, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy rất bực mình. Rõ ràng là suy xét không chu toàn, vốn hắn cho rằng sự kiện lần này sẽ gây ra cho Vương Tử Quân đầy phiền toái và trách nhiệm, những người khác cũng không nói gì, lại không ngờ Trương Thông lại trung thành với Vương Tử Quân như vậy.

- Anh Trương cứ yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cùng đi ăn với anh. Chủ tịch Nhâm mời khách thì cấp bậc sẽ không thấp được.

Lưu Nham Phú đứng lên cười hì hì với Trương Thông rồi lớn tiếng nói.

- Nếu anh Lưu đã thích tiếp khách như vậy, không bằng theo giúp tôi. Chủ tịch Nhâm, phòng văn thư chính là phạm vi công tác của tôi, hay là thế này, ngài muốn rèn luyện chủ tịch Vương, hay là để cho anh ấy quản thêm văn thư. Dù sao thì lần này trưởng ban Dương xuông thị sát cũng quá quan trọng, chúng ta cung không nên bôi đen bộ mặt của tỉnh Sơn Nam cho được.

Vương Quốc Lĩnh là phó chủ tịch chủ khảo phòng văn thư, hắn mới mở miệng đã ném cho Vương Tử Quân một phần công tác.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương, hai người các anh cũng đừng nên cãi nhau, chuyện tiếp khách tôi bao hết. Hai vị dù thế nào thì tôi cũng đi, đến lúc đó tôi sẽ đảm bảo sẽ mời rượu chủ tịch Nhâm cho thật tốt.

Lưu Nham Phú vung tay lên dùng giọng cực kỳ hào hùng nói.

Nụ cười xuất hiện trên mặt đám cán bộ tham gia hội nghị liên tịch lần này, Nhâm Xương Bình biết rõ bọn họ đang cười cái gì, nhưng lúc này dù hắn có muôn vàn bất mãn cũng chỉ có thể áp chế trong lòng. Dù hai vị kia nói thế nào cũng là giúp đỡ công tác của hắn, nếu như vì vậy mà phê bình bọn họ, như thế uy tín của hắn trong nhóm thường ủy sẽ sụt giảm nghiêm trọng, lại mang tiếng không phóng khoáng.

Nhâm Xương Bình nhìn thoáng qua Phạm Bằng Phi, sau đó hắn khẽ gõ ngón tay xuống bàn nói:

- Ba vị đồng chí phó chủ tịch, tiệc rượu tôi nhất định sẽ tiếp đãi, thế nhưng các anh cũng nhất định phải làm tốt công tác, tuyệt đối không nên để phát sinh vấn đề.

- Chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ không làm anh mất mặt.

Ba người Vương Quốc Lĩnh cũng chẳng phải không biết tiến thối, khi thấy sự việc đã ổn thỏa thì cũng bắt đầu rút chân.

Vương Tử Quân cảm thấy rất ấm áp vì thế công của ba người Trương Thông, hắn biết rõ càng làm như vậy thì Nhâm Xương Bình sẽ càng căm thù mình. Nhưng hắn vốn không thèm đặt Nhâm Xương Bình vào trong mắt, nào quan tâm đến sự căm thù của đối phương.

Ngay sau đó Nhâm Xương Bình bắt đầu sắp xếp theo đúng quy củ, có lẽ vừa rồi bị ba người Trương Thông cho một bài học, thế cho nên cũng không dám tiếp tục cho ra thiêu thân.

- Về phương diện ai đại biểu cho đảng ủy chính quyền thành phố báo cáo công tác với trưởng ban Dương, tôi đã đặc biệt xin chỉ thị của trưởng phòng Đống. Trưởng phòng Đổng để cho tôi báo cáo, nhưng tôi đã đại biểu cho thị ủy báo cáo về công tác kiến thiết tổ chức ở cơ sở, công tác nông thôn cần nhường cho một đồng chí khác, dù sao đây cũng là một cơ hội được biểu hiện trước mặt lãnh đạo.

Nhâm Xương Bình vừa nói vừa nhìn sang Phạm Bằng Phi ở bên cạnh, sau đó cười nói:

- Trưởng phòng Đổng nghe thấy ý kiến của tôi thì cảm thấy rất hay, thế cho nên chúng tôi đề cử đồng chí Bằng Phi. Bí thư Phạm là cán bộ công tác cơ sở nhiều năm, nếu muốn tiếp nhận trọng trách này thì chỉ là chuyện nhỏ.

Muốn Phạm Bằng Phi đại biểu cho khối chính quyền làm công tác báo cáo nhưng lại phải đưa Đổng Quốc Khánh ra làm lá chắn, đây rõ ràng là tạo thế cho tình huống Phạm Bằng Phi tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố sau này. Lúc này hơn hai mươi ánh mắt lại nhìn về phía Vương Tử Quân, tuy bọn họ cũng biết sự kiện này xảy ra xem như Vương Tử Quân đã suy tàn, nhưng nghe được lời của Nhâm Xương Bình thì bọn họ cũng không quên nhìn về phía Vương Tử Quân. Dù sao thì Vương Tử Quân vẫn là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, khi chủ tịch thành phố không thể báo cáo, hắn chính là người có thể đại biểu cho khối chính quyền để hoàn thành nhiệm vụ này.

Vương Tử Quân nào không hiểu ánh mắt của mọi người? Hắn thậm chí còn thấy vài ánh mắt có ý nghĩ chào hỏi, hắn hiểu rất rõ bọn họ muốn nói điều gì.

Sau khi đưa mắt yêu cầu nhóm Lưu Nham Phú không nên cho ra hành động thiếu suy nghĩ, Vương Tử Quân cười nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Đổng, bí thư Bằng Phi sẽ đại biểu cho khối chính quyền chúng tôi, đó là lựa chọn tốt nhất.

- À, cứ làm như vậy.

Nhâm Xương Bình cũng không ngờ Vương Tử Quân lại đồng ý, hắn trầm ngâm giây lát rồi cũng không cho người khác cơ hội lên tiếng, hắn xem như cho ra kết luận.

Sau khi tiếp tục nói ra vài yêu cầu công tác thì hội nghị kết thúc. Vương Tử Quân thu dọn vật dụng của mình, chuẩn bị chậm rãi bước ra khỏi phòng họp. Khi hắn còn chưa kịp bước đi thì nghe thấy Nhâm Xương Bình nói:

- Chủ tịch Vương, anh ở lại một chút, tôi có một số việc cần thương lượng với anh.

Đám thường ủy chuẩn bị rời khỏi phòng họp thì đều dừng bước, nhưng phần lớn mọi người đưa mắt nhìn Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình rồi tiếp tục đi ra ngoài phòng họp.

Nhâm Xương Bình đứng bên cạnh lá cờ đỏ, hai tay chống eo, thật sự rất có phong phạm. Khi Vương Tử Quân đi đến trước mặt thì Nhâm Xương Bình khẽ cười nói:

- Chủ tịch Vương, hai ngày qua công tác thế nào?

Vương Tử Quân biết rõ Nhâm Xương Bình gọi mình ở lại nhất định không phải bàn về vấn đề công tác, hắn khẽ cười nói:

- Khá tốt.

- Vậy là tốt! Chủ tịch Vương, trong ban ngành lãnh đạo thành phố Đông Bộ thì anh là đồng chí trẻ tuổi nhất, trưởng ban Dương lại cực kỳ chú trọng đến phương diện bồi dưỡng cán bộ trẻ. Vì quán triệt chỉ thị của trưởng ban Dương, sau này tôi sẽ tăng thêm trọng trách công tác của anh, anh cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nhâm Xương Bình nhắc đến ba chữ trưởng ban Dương thì cố ý nhìn Vương Tử Quân.

Nhâm Xương Bình muốn xem Vương Tử Quân có phản ứng gì ở phương diện này, nhưng điều làm hắn thất vọng chính là Vương Tử Quân căn bản không có phản ứng gì, giống như người này bản không biết trưởng ban Dương là ai, điều này làm cho hắn thật sự rất bực bội.

- Cám ơn chủ tịch Nhâm đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, sẽ không làm cho lãnh đạo thất vọng.

Vương Tử Quân lúc này thật sự không có tâm tư giả tạo với Nhâm Xương Bình, thế là dù nói rất khách khí nhưng lại tràn đầy ý nghĩa ứng phó.

Hội nghị hôm nay có bầu không khí quá ngột ngạt, điều này làm cho Nhâm Xương Bình không thoải mái, hắn muốn chuyển dời cảm giác không thoải mái lên người Vương Tử Quân. Nhưng không ngờ Vương Tử Quân vẫn lì lợm như thường, căn bản không quan tâm đến lời khiêu khích của mình, thế là một cảm giác mắc nghẹn sinh ra làm cho hắn càng thêm khó chịu.

- Chủ tịch Vương, tôi vốn cho rằng sẽ cùng nhập gánh công tác với anh ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng ông trời lại không cho phép anh nhập gánh với tôi, anh nói xem đây có phải là ý trời không?

Nhâm Xương Bình khẽ lên tiếng, hắn nói xong thì cười lên ha hả.

- Ha ha ha, nào phải là như vậy chứ?

Nhâm Xương Bình cười căn bản như những vừa rồi là bình thường, hắn dùng sức vỗ vai Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân ngoài cảm thấy chẳng có gì thú vị thì cũng không sinh ra cảm giác gì với những trò mèo này của Nhâm Xương Bình. Hắn nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Nhâm Xương Bình, thế là chợt cười theo lúc nào không hay.

Đám nhân viên công tác đang thu dọn phòng họp thấy hai vị chủ tịch cùng cười lớn, cả đám cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Bọn họ dù là nhân viên công tác nhưng cũng nghe nói chủ tịch Nhâm và chủ tịch Vương có bất hòa, bây giờ nhìn qua lại thấy chẳng có gì là bất hòa cả.

- Trưởng phòng, sao không mang theo quyển sách này?

Trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, một nhân viên trẻ tuổi đang thu dọn đồ đạc cho trưởng phòng Đổng, hắn cầm lấy một quyển sách "Tự học giám định" rồi khẽ xin chỉ thị Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh ngồi ghi chép gì đó trên bàn làm việc, hắn tùy ý nhìn qua rồi trầm giọng nói:

- Cũng không cần, tôi còn một bản trên tỉnh, cũng đủ xem rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook