Chương 1498: Đừng ép tôi đánh anh.
Bảo Thạch Tiêu
06/08/2015
Tuy Vương Tử Quân là người có lòng dạ khoáng đạt, thế nhưng cũng có một vài chuyện hắn tỏ ra rất hẹp hòi. Nhưng hắn không bao giờ giận cá chém thớt với Mạc Tiểu Bắc, hắn nghĩ phải cho một số người một bài học mới được.
- Ha ha, đừng để đám người không liên quan kia quấy rầy hứng thú của chúng ta. Xuyên Cường, chúng ta cùng uống một ly. Thạch Kiên Quân cười ha hả rồi nâng ly rượu lên nói.
Mặc dù trong mắt Thạch Kiên Quân thì cũng hiểu sự kiện này không phải là giữa vợ chồng Vương Tử Quân xuất hiện vấn đề gì, thế nhưng chuyện giữa vợ chồng người ta biết càng ít càng tốt, vì vậy hắn muốn giải quyết những chuyện nhỏ này thật nhanh chóng cho xong.
Thạch Kiên Quân nói xong thì Tiết Xuyên Cường nâng ly rượu lên. Lần này sắp xếp dùng cơm ở khách sạn Mật Đông, hắn tất nhiên là người làm chủ. Bây giờ Vương Tử Quân vừa dùng cơm đã bị quấy rầy, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.
Lúc này Thạch Kiên Quân muốn giảng hòa, Tiết Xuyên Cường tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sau khi uống vài ly thì bầu không khí đã hồi phục lại vài phần, nhưng đám người nơi đây căn bản không tìm được không khí như lúc đầu, thế nên sau khi ăn thêm vài món thì Thạch Kiên Quân mở miệng yêu cầu lần sau sẽ tụ tập nói chuyện.
Đoàn người đi ra khỏi khách sạn, khi định nói lời tạm biệt thì chợt nghe một người đàn ông lớn tiếng nói: - Người đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời em một ly cà phê được không?
Giọng nói của người đàn ông này cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người, khi hắn lên tiếng thì căn bản là thu hút tất cả ánh mắt chung quanh.
Người đàn ông này mặc tây trang màu trắng, đang dùng tư thế lười biếng dựa người lên một chiếc xe thể thao mới cóng, lớn tiếng nói với Mạc Tiểu Bắc với gương mặt tràn đầy nụ cười. Khi thấy người đàn ông kia thì Vương Tử Quân xem như hiểu ra vấn đề.
Đây không phải là tên đàn ông ngày hôm qua mình và Mạc Tiểu Bắc gặp trong triễn lãm xe hơi sao? Đối phương đang chạy chiếc BMW, chính là chiếc xe mà hôm qua Mạc Tiểu Bắc có chút chú ý, bây giờ nhìn vào thì thấy chiếc xe bây giờ thuộc sở hữu của đối phương.
Gương mặt của Mạc Tiểu Bắc rất lạnh lẽo, tuy nàng gần đây không thích những chuyện rườm rà, thế nhưng điều này không có nghĩa là lúc nào nàng cũng dễ dàng áp chế được mình. Sự việc vừa rồi làm cho nàng nổi giận, bây giờ thấy người đàn ông kia mở miệng, nàng càng cảm thấy không thoải mái.
Tuy Mạc Tiểu Bắc không quan tâm đến quan trường thế nhưng cũng hiểu mình là vợ của Vương Tử Quân, nàng thật ra cũng là mặt mũi thể diện của chồng. Sự việc vừa rồi không biết sẽ được truyền ra thế nào, nếu để cho người này tiếp tục làm loạn, chỉ sợ ảnh hưởng với Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt lạnh lẽo của Mạc Tiểu Bắc, hắn tiến lên giữ lấy tay của nàng, sau đó nhìn thoáng qua tên đàn ông kia rồi khẽ nói: - Tôi không biết anh là ai, cũng không cần biết anh là ai, mong anh sau này đừng dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy để quấy rầy vợ tôi.
Người đàn ông kia nghe Vương Tử Quân nói Mạc Tiểu Bắc là vợ mình thì có chút ghen ghét, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, một nụ cười làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất cần ăn đòn: - Bây giờ cô ấy là vợ của anh, nhưng sau này thì chưa chắc, trên đời này tất cả đều có thể thay đổi, chẳng lẽ anh không biết sao?
Vương Tử Quân lúc này xem như đã hoàn toàn nổi giận, hắn nhìn tên đàn ông có độ tuổi tương đương với mình, hắn lạnh lùng nói: - Sợi dây chuyền vừa rồi cũng là do anh cho người ta đưa đến sao?
- Đúng vậy, thế nào? Châu báu phải tặng cho người phụ nữ đẹp nhất, như vậy mới thể hiện được giá trị của nó... Người đàn ông lúc này nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân rồi cười hì hì nói: - Anh không có bản lĩnh hưởng thụ người phụ nữ tốt nhất, thế thì nên cút sang một bên.
- Tiểu thư xinh đẹp, mong em tiếp nhận lễ vật của anh, anh cảm thấy chỉ có món lễ vật này mới xứng với dung nhan của em. Người đàn ông nói rồi nhanh chóng đưa sợi dây kim cương vừa rồi ra.
Mạc Tiểu Bắc xiết chặt nắm đấm, lúc này điều nàng muốn làm nhất chính là đánh cho tên khốn kia vỡ đầu. Trước nay nàng luôn là người thích hành động, thế nên khi người đàn ông kia vừa đưa sợi dây ra, nắm đấm của nàng đã nện lên mặt đối phương.
Người đàn ông kia đang thầm nghĩ chỉ một lát sau người phụ nữ xinh đẹp đối diện sẽ nép vào người mình nói những lời mật ngọt, không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại nổi giận cho hắn một đấm. Tuy những năm qua Mạc Tiểu Bắc ít dùng vũ lực, thế nhưng nó cũng không có nghĩa là võ lực của nàng giảm xuống, chỉ một đấm đơn giản đã làm cho tên đàn ông kia ngã gục xuống đất, trên mặt đầy máu tươi.
Tình cảnh này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất không ngờ, hắn thấy Mạc Tiểu Bắc định tiếp tục ra tay, thế là nhanh chóng tiến lên giữ chặt lấy nàng. Lúc này hắn hiểu bàn tay của vợ mình tuy nhỏ bé đáng yêu thế nhưng chỉ cần vài đấm cũng có thể đánh chết người.
Khoảnh khắc Tiết Xuyên Cường nhìn rõ mặt tên đàn ông kia thì có chút kinh dị, nhưng sau đó hắn còn chưa kịp lên tiếng thì sự việc có chuyển biến như vậy. Lúc này hắn không khỏi sinh ra cảm giác vui sướng.
- Cô...Cô dám đánh tôi? Tên đàn ông vốn cố gắng bày ra bộ dạng con vua nhưng bây giờ lại căn bản không tin những gì mình đang gặp phải, hắn dùng ngón tay chỉ vào Mạc Tiểu Bắc, giọng nói rất lớn.
Mạc Tiểu Bắc không nói gì, vẻ mặt cực kỳ tức giận. Lúc này bên ngoài khách sạn Mật Đông có không ít người, bây giờ sự việc biến chuyển như vậy càng thu hút nhiều người đến xem.
- Đã xảy ra chuyện gì? Vài tên bảo vệ thấy nơi đây tập trung đông người thì nhanh chóng chạy đến, một người đàn ông hơn hai mươi lăm tuổi có vẻ là thủ lĩnh mở miệng nói.
- Tiểu Cổ, bắt đám người này lại, bọn họ đánh người, từ nhỏ đến giờ chưa ai đánh tao, bây giờ không cho bọn họ đi được. Tên đàn ông kia chỉ vào Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc rồi lớn tiếng nói.
Tên bảo vệ được gọi là Tiểu Cổ chợt ngây cả người, nhưng sau khi nghe tên đàn ông kia hét lên thì hắn nhanh chóng vung tay, chuẩn bị cho người của mình vây lấy Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc. Đám người Thạch Kiên Quân đứng bên cạnh tất nhiên không thể nhìn Vương Tử Quân là người bị hại, hắn nhanh chóng nhìn về phía thư ký của mình.
Tiết Xuyên Cường lúc này cũng nhanh chóng tiến lên nói: - Các anh tránh ra, nơi này không có chuyện của các anh, gọi giám đốc khách sạn đến đây cho tôi.
Tuy Tiết Xuyên Cường là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông thế nhưng cũng không có nghĩa là đám bảo vệ kia quen mặt hắn, nhưng khi đám bảo vệ thấy người đàn ông đối diện ăn mặc bất phàm thì cũng không dám lộn xộn.
Tên đàn ông dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Mạc Tiểu Bắc, sau khi nghe thấy có người lên tiếng ngăn cản thì nhìn về phía Tiết Xuyên Cường. Khi hắn thấy Tiết Xuyên Cường thì chợt sững sờ, nhưng lại nhanh chóng lớn tiếng: - Chủ tịch Tiết, ngài là lãnh đạo trong tỉnh thì phải đứng ra làm chủ cho tôi mới đúng, bây giờ có người đánh tôi, vì sao ngài lại không cho bọn họ khống chế đám người kia?
Lúc này Vương Tử Quân đã buông điện thoại xuống, hắn căn bản có vài phần phán đoán về thân phận của tên đàn ông kia. Người có thể lên tiếng cho đám bảo vệ khách sạn Mật Đông, hơn nữa còn quen biết Tiết Xuyên Cường, không sợ hãi Tiết Xuyên Cường, rõ ràng là người tỉnh Mật Đông.
- Lỗ Trạch Cảnh, sự việc hôm nay đến đây thì dừng, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc Lỗ về chuyện này. Tiết Xuyên Cường nói rồi quay sang đám bảo vệ: - Các anh còn đứng đó làm gì, còn không mau đi gọi giám đốc khách sạn ra đây.
- Chủ tịch Tiết, không phải hôm nay tôi không nể mặt anh, nhưng tôi cũng không thể để cho mình bị người ta đấm một cái không không như vậy được. Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi cũng không tin không thể nói lý lẽ được. Lỗ Trạch Cảnh tiếp nhận một tờ giấy ăn trong tay viên bảo vệ để lau máu mũi, sau đó tiếp tục nói: - Chuyện này còn chưa xong đâu.
- Tất nhiên là chưa xong. Vương Tử Quân cười cười nói với Tiết Xuyên Cường: - Chủ tịch Tiết, chuyện này hãy để tôi tự xử lý.
Khi Vương Tử Quân vừa lên tiếng thì có vài cảnh sát tiến đến, bọn họ thấy Lỗ Trạch Cảnh đổ máu thì chợt giật mình, tên cảnh sát đứng đầu nói: - Giám đốc Lỗ, anh làm sao vậy? Ai dám đánh anh?
Lỗ Trạch Cảnh nhìn tên cảnh sát rồi dùng giọng hung ác nói: - Bọn họ đánh tôi, đồn trưởng Lưu, tôi muốn tố cáo bọn họ cố ý gây thương tích.
Đồn trưởng Lưu rõ ràng là người quen biết Lỗ Trạch Cảnh, hắn vừa nghe thấy Lỗ Trạch Cảnh nói như vậy thì đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc. Khi ánh mắt hắn rơi lên người Mạc Tiểu Bắc thì xem như hiểu nguyên nhân sự việc là gì.
Vói quan hệ giữa hắn và Lỗ Trạch Cảnh, hắn tất nhiên biết rõ Lỗ Trạch Cảnh là hạng người gì. Đây là loại người thấy gái đẹp là trợn trừng mắt, không bị người ta đánh cho mới là lạ. Bây giờ xem ra người này hái hoa không được còn bị ong chích vào tay.
Nhìn từ góc độ của đồn trưởng Lưu thì Lỗ Trạch Cảnh là kẻ đáng bị đánh, thế nhưng hắn vì quan hệ với Lỗ Trạch Cảnh mà có được không ít chỗ tốt, thế nên phải hướng về phía Lỗ Trạch Cảnh.
- Đánh nhau làm loạn, các người theo tôi về đồn công an. Đồn trưởng Lưu nói rồi đi về phía nhóm người Vương Tử Quân, vì hắn cảm thấy người ra tay phải là Vương Tử Quân.
Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu với thư ký của mình, tỏ ý bảo thư ký nói rõ thân phận rồi xử lý cho xong. Hắn không ngờ mình mời Vương Tử Quân dùng cơm lại sinh ra chuyện mất hứng như vậy.
- Đồng chí, chúng tôi là cán bộ tỉnh Sơn Nam... Mã Sướng Quốc vừa chuẩn bị nói rõ thân phận thì đồn trưởng Lưu đã khoát tay nói: - Có chuyện gì đến đồn công an rồi hãy nói, bây giờ là đầu năm mới, không nên mất vui ở chỗ này.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Mã Sướng Quốc: - Đến đồn công an cũng không là gì cả, nhưng phải chờ một chút, còn có chuyện còn chưa làm xong.
Khi Vương Tử Quân nói xong thì có vài người chạy đến, đám người kia thấy được Lỗ Trạch Cảnh thì vội vàng nói: - Giám đốc Lỗ, có chuyện gì xảy ra? Anh làm sao vậy?
- Làm sao à? Bị người ta đánh chứ sao? Lỗ Trạch Cảnh căn bản không chút khách khí với người mới mở miệng. Người kia căn bản không nổi giận với Lỗ Trạch Cảnh, ngược lại còn nói với đồn trưởng Lưu: - Đồn trưởng Lưu, đánh người ở chốn công cộng là phạm pháp, các anh cần phải xử lý thật nghiêm.
Tên đàn ông kia nói xong thì nhìn thấy Vương Tử Quân.
Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì người đàn ông này chợt ngây người, hắn dụi dụi mắt, sau đó nhanh chóng tiến lên: - Bí thư Vương, ngài đến khi nào vậy? Tôi không biết là ngài đến đây, thật sự là đáng chết vạn lần.
Người vừa lên tiếng chính là chủ nhiệm Trương Hữu Trí của khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô. Hắn cảm thấy nhức đầu vì chuyện Lỗ Trạch Cảnh bị đánh, bây giờ không ngờ Vương Tử Quân cũng có mặt ở chỗ này.
Khi Trương Hữu Trí thấy gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra ý nghĩ xấu. Lúc này hắn hận mình vì sao phải xuất hiện nơi đây, nếu như mình không vội vàng chạy đến, sao lại gặp phải tình huống khó xử thế này? Dù là giám đốc Lỗ hay bí thư Vương đều không phải là người mà hắn có thể đắc tội.
Sau khi suy nghĩ giây lát thì Trương Hữu Trí đi đến bên cạnh Lỗ Trạch Cảnh rồi khẽ nói: - Giám đốc Lỗ, người đó chính là Vương Tử Quân.
- Cái gì mà là Vương Tử Quân? Sau khi hỏi một câu thì vẻ mặt Lỗ Trạch Cảnh cũng biến đổi, dù sao thì cái tên Vương Tử Quân đã truyền ra rộng khắp ở tỉnh Mật Đông, hắn cũng biết độ nặng của đối phương. Hắn thật sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp kia lại là vợ của Vương Tử Quân.
Nhưng Lỗ Trạch Cảnh cũng không sợ hãi, hắn do dự giây lát rồi tiến lên nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, chuyện này là tôi sai, sau này xin mời ngài dùng cơm.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Biết rõ sai là tốt, như vậy chuyện này có phải xong rồi không?
- Vâng, bí thư Vương, điều này chỉ trách tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, sau khi ngài đến Mật Đông tôi sẽ mời ngài dùng cơm. Lỗ Trạch Cảnh cũng là người khôn khéo, hắn nhanh chóng nở nụ cười.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua đồn trưởng Lưu rồi nói: - Đồn trưởng Lưu, tôi không phải đi đến đồn công an nữa chứ?
Đồn trưởng Lưu cũng biết ở thủ đô có rất nhiều người mình không thể trêu vào, bây giờ thấy giám đốc Lỗ cúi đầu thì hắn biết Vương Tử Quân không phải người dễ trêu chọc. Những chuyện này căn bản không có gì hay, bây giờ hắn cũng không muốn tự sinh ra phiền toái cho mình. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cười nói: - Không có việc gì, không có việc gì.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lỗ Trạch Cảnh không muốn tiếp tục ở chỗ này, vì vậy hắn cười cười nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, sau này gặp lại tôi sẽ mời ngài dùng cơm.
- Đồng chí, bây giờ anh không thể đi. Khi Lỗ Trạch Cảnh định bỏ đi thì có vài tên đàn ông đi đến bên cạnh, đi đầu là một người đàn ông trung niên, hắn đưa giấy chứng nhận công tác của mình ra rồi nói: - Chúng tôi là người của ủy ban kỷ luật, mong anh phối hợp công tác của chúng tôi.
Lỗ Trạch Cảnh chợ sững sờ, hắn dù thế nào cũng không ngờ ủy ban kỷ luật lại tìm đến mình. Hắn sững sốt giây lát rồi nói: - Có phải các anh lầm người rồi không? Tôi là thương nhân, các anh tìm tôi làm gì?
- Anh là người khả nghi hối lộ nhân viên công tác chính quyền, anh theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông trung niên kia cực kỳ nghiêm túc, hắn nhanh chóng cho đám người của mình tiến lên vây quanh Lỗ Trạch Cảnh.
Lỗ Trạch Cảnh có chút sững sốt, sau đó hắn lớn tiếng nói: - Tôi là Lỗ Trạch Cảnh người Mật Đông, anh nói tôi hối hộ nhân viên chính quyền, anh có chứng cứ gì sao?
- Có chứng cứ rõ ràng, nửa giờ trước có phải anh dùng một sợi dây chuyền kim cương để tiến hành đút lót cán bộ lãnh đạo tỉnh hay không? Mong anh theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông trung niên lên tiếng rồi đưa Lỗ Trạch Cảnh đi về phía trước.
Lỗ Trạch Cảnh lúc này nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, hắn phát hiện đối phương vẫn đứng đó rất bình tĩnh. Lúc này hắn mới biết mình tình nguyện hóa giải mọi chuyện thế nhưng lại có người không cho mình cơ hội này.
Bí thư Vương kia không phải là người lương thiện thích làm gì thì làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.