Chương 1332: Gặp chuyện bất bình kêu lên một tiếng.
Bảo Thạch Tiêu
31/05/2015
Một chén đậu hũ, ba cái bánh nướng, hơn nữa còn có một dĩa cơm chiên, có thể nói là rất ngon. Vương Tử Quân dù là người quyền cao chức trọng ở Nam Giang, thế nhưng vì hắn không phải là lãnh đạo chủ yếu, thế cho nên tỉ lệ lên thời sự cũng không nhiều, chính vì thế người biết hắn cũng không có nhiều lắm.
Sau khi ăn xong bánh nướng, cũng ăn được nửa chén đậu hũ, dù là những món ăn sáng bình thường nhưng căn bản vẫn là món ngon với Vương Tử Quân. Những món đắt tiền xa hoa chưa chắc đã ngon miệng, thực tế ra ngoài đi dạo ăn những món bình thường thế này lại có hương vị khác biệt.
Khi Vương Tử Quân đang ăn uống sảng khoái thì có vài người đi đến ngồi ở bàn bên cạnh, chợt có người nói: - Đội trưởng Niên, ông chủ quán là người Chiết Giang, nấu món đậu hũ rất chính tông, lát nữa ngài ăn vào sẽ biết.
- Được rồi, Tiểu Khương, tiểu tử cậu căn bản là không nỡ dùng tiền, còn gạt đội trưởng Niên đến chỗ này ăn bữa sáng chính tông. Cái gì được gọi là bữa sáng chính tông? Phải là ăn ở Đức Dư Lâu mới đúng. Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Khi đám người bên kia nói đùa với nhau, Vương Tử Quân chợt nghe được một âm thanh quen thuộc: - Được rồi, các anh còn chưa ăn gì đã lớn tiếng, Tiểu Khương bây giờ mới lấy vợ, căn bản là tránh chỗ tiêu nhiều tiền, các anh đừng tranh cãi nhiều.
Vương Tử Quân nghe và biết đối phương là ai, hắn quay đầu nhìn sang bên kia, vừa vặn Niên Chí Tân nhìn về phía bên này.
Niên Chí Tân thật sự không tin vào mắt mình, hắn cảm thấy nhất định là tối qua thức trắng làm cho hai mắt có vấn đề, nếu không sao mình lại gặp trưởng phòng Vương ở quán nhỏ ven đường thế này?
Niên Chí Tân dụi dụi mắt mình, trực giác nói cho hắn biết hắn không nhìn lầm, Vương Tử Quân đang ngồi đối diện với hắn, đang nở nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Niên Chí Tân đang định ngồi xuống, hắn nhanh chóng tiến lên, vừa định lên tiếng thì đã nghe Vương Tử Quân cười nói: - Anh Niên, anh đến dùng bữa sáng với đồng sự sao?
Niên Chí Tân thấy Vương Tử Quân chớp chớp mắt, sao còn không hiểu trưởng phòng muốn nói gì, rõ ràng là không muốn quấy rầy, thế cho nên vội vàng cười nói: - Điều này...À, đến đây dùng cơm sáng, ngài cũng đến dùng điểm tâm sao?
Đám tiểu tử đi cùng với Niên Chí Tân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng bọn họ chỉ nhìn qua rồi lại tiếp tục bàn chuyện của mình. Vương Tử Quân ở phía bên kia căn bản là quá xa lạ, bọn họ căn bản không ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi kia trước đó là bí thư ủy ban tư pháp, bây giờ là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị lời nói của Niên Chí Tân làm cho buồn cười, hắn chợt cười nói: - Không đến đây dùng bữa sáng không lẽ đến nhìn sao?
Tuy Niên Chí Tân bị Vương Tử Quân nói một câu không hay, thế nhưng hắn lại cảm thấy kích động. Hắn biết rõ ý nghĩ của trưởng phòng Vương, căn bản là không xem hắn là người ngoài. Sau khi do dự một lát thì hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Lãnh đạo, nói thật nhé, khi thấy ngài ở đây, tôi sợ đến mức thiếu chút nữa thì rớt tim xuống bụng.
Bộ dạng nghiêm trang của Niên Chí Tân làm cho Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười vui vr. Hắn dùng muỗng xúc đậu hũ, sau đó cười nói: - Được rồi, anh đang đói, đậu hũ nơi này rất ngon, ăn một chén tuyệt đối là đáng giá.
- Tôi nghe lời lãnh đạo. Niên Chí Tân vừa gọi ông chủ dọn điểm tâm cho mình vừa khẽ nói chuyện với Vương Tử Quân. Mặc dù chỉ nói đến những chuyện tầm thường nhưng Niên Chí Tân không khỏi vã cả mồ hôi.
Tuy Niên Chí Tân và Vương Tử Quân căn bản là rất quen thuộc, hơn nữa Vương Tử Quân luôn biểu hiện hòa ái dễ gần trước mặt hắn, thế nhưng khi hắn ngồi xuống đối diện với trưởng phòng Vương thì cảm thấy áp lực rất lớn.
Những ngày qua Niên Chí Tân chủ yếu đặt tinh lực lên phương diện phá án, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phương diện nắm bắt tin tức ở Nam Giang. Hắn biết rõ trước đó vị trưởng phòng Vương hòa ái dễ gần này đã cho một vài vị lãnh đạo tỉnh ủy một cái tát trời giáng.
Tuy cái tát này không xuất hiện rõ ràng trước mặt người ta, thế nhưng làm cho những người hiểu chuyện liên tục hâm mộ. Có người nói Vương Tử Quân sẽ thông qua sự kiện này để vượt mặt Diêu Trung Tắc, trở thành một vị lãnh đạo tỉnh ủy đứng hàng thứ ba.
Những lời nói thế này căn bản không quá đúng đắn, thế nhưng dù thế nào cũng nói rõ vị trí của trưởng phòng Vương ở Nam Giang, căn bản đang từng bước được cũng cố và mở rộng.
- Anh Niên, gần đây anh có bận rộn gì không? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghẹn lời của Niên Chí Tân, sao hắn không hiểu Niên Chí Tân đang nghĩ gì, thế là mở miệng hỏi.
Niên Chí Tân lên tiếng: - Trưởng phòng, hôm qua tôi bắt được một vụ trộm cướp, vốn chỉ cho rằng đó là chuyện nhỏ, không ngờ bên cạnh vụ án nhỏ này lại có cá lớn, chúng tôi chuẩn bị đi đến thành phố Lâm Hồ một chuyến.
"Thành phố Lâm Hồ?" Vương Tử Quân chợt nhíu mày, nhưng hắn không nói gì thêm. Niên Chí Tân nói tiếp: - Theo lời khai của tên cướp, trước kia hắn từng hoạt động ở thành phố Lâm Hồ, tuy không tiếp xúc với những bí mật trọng đại, thế nhưng có một vài...
- Con bà mày, có biết một bộ quần áo của tao giá bao nhiêu không? Tao nói cho mày biết, mày chọc vào chuyện lớn rồi. Một giọng nói hổn hển vang lên trong quán, đưa mắt nhìn sang thì thấy một tên đàn ông mập mạp hơn ba mươi tuổi đang mở miệng quát mắng một tên thanh niên hơn hai mươi.
Tên thanh niên kia có lẽ là nhân viên của quán ăn, trong tay hắn đang cầm một cái chén, lúc này dầu mở trên chén đã rơi lên áo sơ mi của tên mập. Hắn nhìn bộ dạng lớn tiếng kêu gào của tên mập mà không khỏi cảm thấy rất sợ hãi.
- Anh bạn, thật xin lỗi, người này căn bản có chút lóng ngóng. Anh xem thế này được chưa, ngài để lại quần áo của mình ở quán, chúng tôi sẽ giặt giũ sạch sẽ cho ngài. Bà chủ quán là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cơ thể có hơi béo làm cho nàng có xu hướng tiến về phía tương lai là một bác gái trung niên.
- Giặt, cô giặt mà sạch được sao? Tôi nói cho cô biết, bộ quần áo của tôi mua từ trong tiệm của Hoa Hoa công tử, có giá ba nghìn đồng có biết không? Bây giờ nó bị các người làm bẩn, nói một câu mang đi giặt thì xong sao? Tên đàn ông dùng sức lắc chiếc áo sơ mi của mình, sau đó lớn tiếng nói với người phụ nữ chủ quán.
Ba nghìn có thể nói là nửa tháng tiền lời của quán ăn, bà chủ cũng là người thông minh, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì hiểu đối phương muốn gì, thế là khẽ nói: - Anh bạn, anh nói xem chúng tôi phải làm sao bây giờ?
- Làm sao à? Tất nhiên là đền bộ quần áo khác cho tôi, bây giờ các người đền tiền để tôi mua bộ khác. Tên mập thấy thái độ của bà chủ quán đã mềm hẳn đi, thế là giọng điệu lại lớn hơn vài phần.
Vương Tử Quân tuy không rõ nhãn hiệu quần áo của tên mập kia là gì, thế nhưng thấy đối phương lừa bịp tống tiền thì không khỏi nhăn mày. Niên Chí Tân luôn chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ mình đến ăn sáng cũng không yên, làm cho trưởng phòng Vương mất hứng, mình làm sao để giải vây đây?
Khi Niên Chí Tân định mở miệng thì chợt nghe có người nói: - Anh bạn, anh mặc bộ này rất đẹp, có phải mới mua từ trong tiệm Tây Quan không?
Tên mập nghe thấy người kia lên tiếng thì thật sự giống như tìm được tri âm, hắn nhanh chóng nói: - Đúng là mua từ Tây Quan, người ta nói giá bốn ngàn, tôi trả giá mới mua được với giá ba ngàn năm.
- Anh nói xem mua một bộ quần áo như vậy là dễ dàng sao? Nhưng hắn ta lại làm đổ dầu lên, lúc này nếu không đền bộ mới thì còn ra gì?
- Anh bạn nói đúng, thật sự phải bồi thường. Người mở miệng chính là cậu thanh niên Tiểu Khương đi cùng với Niên Chí Tân vào trong quán, hắn nhìn cẩn thận bộ quần áo của tên mập, sau đó trầm tư giây lát, lại nói: - Anh bạn, anh thật sự xác định bộ quần áo này mua từ tiệm Tây Quan sao?
- Tất nhiên, tôi còn lừa gạt nữa sao? Tên mập ưỡn ngực trầm giọng nói.
- Tốt, anh theo tôi một chuyến, tôi là người của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng, hôm qua chúng tôi nhận được tin báo nhà kho của cửa hàng Tây Quan bị trộm, có mất hơn một trăm áo sơ mi như thế này. Tiểu Khương nói rồi đưa ra giấy chứng nhận công tác của mình.
Tên mập chợt đổ mồ hôi hột, hắn cũng không nhìn giấy chứng nhận công tác của Tiểu Khương, hắn vội vàng nói: - Đồng chí công an, tôi thật sự mua bộ đồ này từ tiệm Tây Quan.
- Người của cửa hàng Tây Quan có nói những chiếc áo kia còn chưa được đem bán ra thị trường, anh làm sao mua được? Gương mặt Tiểu Khương trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tên mập càng vã mồ hôi trán, hắn cắn răng nói: - Đồng chí cảnh sát, điều này...Bộ quần áo của tôi...Nó không phải là tang vật, đây là tôi mua trong chợ một bộ giá năm mươi đồng, bây giờ nơi đó vẫn còn bán, ngài không tin thì đi qua mà xem.
- À, thì ra tôi nhìn lầm. Tiểu Khương nói xong thì ngồi xuống tiếp tục ăn đậu hũ, tên mập nhanh chóng có phản ứng, hắn cũng không dây dưa với nơi này, trả tiền đậu hũ rồi chạy đi ngay.
Lúc này trong quán vang lên tiếng cười thoải mái, cách làm của Tiểu Khương được mọi người tán thưởng, nhưng Niên Chí Tân là lãnh đạo mà vã cả mồ hôi hột. Mặc dù Tiểu Khương làm rất tốt, thế nhưng hành vi của đối phương căn bản không hay.
- Làm rất tốt. Vương Tử Quân khẽ cười với Niên Chí Tân, sau đó nói với Tiểu Khương: - Này cậu em, sao cậu biết bộ quần áo trên người anh ta là thật hay giả?
Tiểu Khương nghe thấy Vương Tử Quân gọi mình là cậu em thì có chút mất hứng, vì đối phương căn bản không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi. Nhưng người kia ngồi cùng đội trưởng Niên, thế nên hắn thành thật đáp: - Trước đó tôi có đến mua một bộ đồ.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Niên Chí Tân, sau đó hắn nói: - Anh Nien, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nhưng anh đi Lâm Hồ nên chú ý một chút.
- Vâng, tôi biết rồi. Niên Chí Tân vội vàng đồng ý.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên nói: - Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, khi nào có thời gian thì mọi người uống vài ly.
Vương Tử Quân cất bước đi ra bên ngoài, Niên Chí Tân tiễn chân đến tận cửa. Khi thấy Du Giang Vĩ đi đến từ phía bên kia, hắn mới yên tâm đi vào trong quán ăn.
Khi Niên Chí Tân ngồi xuống dùng cơm thì nhóm người Tiểu Khương đã ăn xong, bọn họ đi đến bên cạnh nói: - Thủ lĩnh, người vừa nói chuyện với ngài là ai vậy? Nhìn qua rất có phong thái đấy.
Niên Chí Tân nghe Tiểu Khương nói như vậy thì không khỏi dùng đũa chỉ lên đầu: - Cậu thành thật một chút cho tôi, tôi nói cho cậu biết, sau này đi theo tôi nói đùa thế nào cũng được, nhưng cũng không nói đùa về vị lãnh đạo kia, nếu không tôi cho các anh đi trinh sát, giữ lại nửa tháng lương.
Đi trinh sát, kết quả này căn bản chặn họng đám người Tiểu Khương, đám người ngồi đàng hoàng bên cạnh Niên Chí Tân mà không dám nói lời nào. Thế nhưng lúc này lòng hiếu kỳ của bọn họ về người đàn ông trẻ tuổi kia càng tăng tiến.
Sau khi Niên Chí Tân ăn xong, hắn dùng khăn giấy lau miệng rồi trầm giọng nói: - Các anh về nhà thu dọn một chút, lát nữa chúng ta đến thành phố Lâm Hồ. Lần này chúng ta phải làm sao cho thật tốt, tuyệt đối không để xảy ra tình cảnh trước đó, để cho cá đến tay lại chạy mất.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà suy tư về câu chuyện với Niên Chí Tân, tuy hưans bây giờ không còn là người của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng hắn vẫn không bỏ qua sự kiện buôn lậu trong tỉnh Nam Giang, đồng thời cũng cho ra nhiều công phu ở hai người Niên Chí Tân và Đoạn Văn Đống.
Lúc này đám người đứng trong bóng tối giống như biết có kẻ đang nhìn vào mình, mỗi lần Niên Chí Tân có manh mối trong tay thì căn bản sẽ vì nhiều nguyên nhân mà bị gián đoạn, chỉ vài tháng sau thì những người là manh mối căn bản đã tử vong.
Cái chết của những người này nhìn qua rất bình thường, nhưng từ những cái chết rất bình thường này mà Vương Tử Quân có thể cảm ứng được chút dị thường.
Lúc này bọn họ căn bản đang dần tiến đến chân tướng sự việc, Vương Tử Quân thật sự hy vọng được thấy người đứng sau chủ trì đại cục buôn lậu ở Nam Giang là nhân vật kiêu hùng thế nào.
- Giang Vĩ, gần đây trong văn phòng có chuyện gì không? Sau khi gạt chuyện buôn lậu sang một bên, Vương Tử Quân khẽ hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ là thư ký của vương tử quân, hắn rõ ràng là một thư ký hợp cách, hắn biết rõ Vương Tử Quân cần gì, thế cho nên mỗi lần đều cung cấp nhiều tin tức cho lãnh đạo của mình. Lúc này nghe được Vương Tử Quân hỏi thì nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, những ngày qua phía tỉnh ủy rất bình tĩnh, nhưng bên phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lại có nhiều tin đồn, cũng không biết là thật hay giả.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, Du Giang Vĩ biết rõ như vậy là lãnh đạo cho mình nói tiếp, thế là cũng không chần chờ mà nói: - Tôi nghe nói hai ngày trước chủ tịch Lý đi đến báo cáo công tác của công ty xe hơi Đông Hồng cho chủ tịch Chử, nói ngài căn bản là diễn viên chuyên nghiệp biểu diễn ở công ty xe hơi Đông Hồng.
Lý Thừa Uyên nói với Chử Vận Phong những điều này, căn bản là tự làm mất mặt, Vương Tử Quân cảm thấy người nói như vậy căn bản là không có chút tri thức. Nhưng hắn mặc kệ, sự việc đã được Du Giang Vĩ nói ra, như vậy tạm thời nghe qua một chút.
- Nghe nói chủ tịch Chử đã lên tiếng, nói rằng nếu ai có thể để cho công ty xe hơi Đông Hồng làm ra thành tích như vậy, anh ấy hoan nghênh mọi người cùng nhau biểu diễn.
Vương Tử Quân cười cười, những lời này căn bản hợp với tính tình của Chử Vận Phong, cũng không biết là ai mà có thể nắm rõ tính tình của chủ tịch Chử như vậy.
Xe dừng lại ở văn phòng của phòng tổ chức, không ít người bắt đầu xuất hiện nơi hành lang. Bọn họ phần lớn đều giống như lơ đãng xuất hiện, ai cũng nhìn về phía Vương Tử Quân với nụ cười tươi rói trên môi.
Sau khi ăn xong bánh nướng, cũng ăn được nửa chén đậu hũ, dù là những món ăn sáng bình thường nhưng căn bản vẫn là món ngon với Vương Tử Quân. Những món đắt tiền xa hoa chưa chắc đã ngon miệng, thực tế ra ngoài đi dạo ăn những món bình thường thế này lại có hương vị khác biệt.
Khi Vương Tử Quân đang ăn uống sảng khoái thì có vài người đi đến ngồi ở bàn bên cạnh, chợt có người nói: - Đội trưởng Niên, ông chủ quán là người Chiết Giang, nấu món đậu hũ rất chính tông, lát nữa ngài ăn vào sẽ biết.
- Được rồi, Tiểu Khương, tiểu tử cậu căn bản là không nỡ dùng tiền, còn gạt đội trưởng Niên đến chỗ này ăn bữa sáng chính tông. Cái gì được gọi là bữa sáng chính tông? Phải là ăn ở Đức Dư Lâu mới đúng. Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Khi đám người bên kia nói đùa với nhau, Vương Tử Quân chợt nghe được một âm thanh quen thuộc: - Được rồi, các anh còn chưa ăn gì đã lớn tiếng, Tiểu Khương bây giờ mới lấy vợ, căn bản là tránh chỗ tiêu nhiều tiền, các anh đừng tranh cãi nhiều.
Vương Tử Quân nghe và biết đối phương là ai, hắn quay đầu nhìn sang bên kia, vừa vặn Niên Chí Tân nhìn về phía bên này.
Niên Chí Tân thật sự không tin vào mắt mình, hắn cảm thấy nhất định là tối qua thức trắng làm cho hai mắt có vấn đề, nếu không sao mình lại gặp trưởng phòng Vương ở quán nhỏ ven đường thế này?
Niên Chí Tân dụi dụi mắt mình, trực giác nói cho hắn biết hắn không nhìn lầm, Vương Tử Quân đang ngồi đối diện với hắn, đang nở nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Niên Chí Tân đang định ngồi xuống, hắn nhanh chóng tiến lên, vừa định lên tiếng thì đã nghe Vương Tử Quân cười nói: - Anh Niên, anh đến dùng bữa sáng với đồng sự sao?
Niên Chí Tân thấy Vương Tử Quân chớp chớp mắt, sao còn không hiểu trưởng phòng muốn nói gì, rõ ràng là không muốn quấy rầy, thế cho nên vội vàng cười nói: - Điều này...À, đến đây dùng cơm sáng, ngài cũng đến dùng điểm tâm sao?
Đám tiểu tử đi cùng với Niên Chí Tân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng bọn họ chỉ nhìn qua rồi lại tiếp tục bàn chuyện của mình. Vương Tử Quân ở phía bên kia căn bản là quá xa lạ, bọn họ căn bản không ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi kia trước đó là bí thư ủy ban tư pháp, bây giờ là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị lời nói của Niên Chí Tân làm cho buồn cười, hắn chợt cười nói: - Không đến đây dùng bữa sáng không lẽ đến nhìn sao?
Tuy Niên Chí Tân bị Vương Tử Quân nói một câu không hay, thế nhưng hắn lại cảm thấy kích động. Hắn biết rõ ý nghĩ của trưởng phòng Vương, căn bản là không xem hắn là người ngoài. Sau khi do dự một lát thì hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Lãnh đạo, nói thật nhé, khi thấy ngài ở đây, tôi sợ đến mức thiếu chút nữa thì rớt tim xuống bụng.
Bộ dạng nghiêm trang của Niên Chí Tân làm cho Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười vui vr. Hắn dùng muỗng xúc đậu hũ, sau đó cười nói: - Được rồi, anh đang đói, đậu hũ nơi này rất ngon, ăn một chén tuyệt đối là đáng giá.
- Tôi nghe lời lãnh đạo. Niên Chí Tân vừa gọi ông chủ dọn điểm tâm cho mình vừa khẽ nói chuyện với Vương Tử Quân. Mặc dù chỉ nói đến những chuyện tầm thường nhưng Niên Chí Tân không khỏi vã cả mồ hôi.
Tuy Niên Chí Tân và Vương Tử Quân căn bản là rất quen thuộc, hơn nữa Vương Tử Quân luôn biểu hiện hòa ái dễ gần trước mặt hắn, thế nhưng khi hắn ngồi xuống đối diện với trưởng phòng Vương thì cảm thấy áp lực rất lớn.
Những ngày qua Niên Chí Tân chủ yếu đặt tinh lực lên phương diện phá án, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phương diện nắm bắt tin tức ở Nam Giang. Hắn biết rõ trước đó vị trưởng phòng Vương hòa ái dễ gần này đã cho một vài vị lãnh đạo tỉnh ủy một cái tát trời giáng.
Tuy cái tát này không xuất hiện rõ ràng trước mặt người ta, thế nhưng làm cho những người hiểu chuyện liên tục hâm mộ. Có người nói Vương Tử Quân sẽ thông qua sự kiện này để vượt mặt Diêu Trung Tắc, trở thành một vị lãnh đạo tỉnh ủy đứng hàng thứ ba.
Những lời nói thế này căn bản không quá đúng đắn, thế nhưng dù thế nào cũng nói rõ vị trí của trưởng phòng Vương ở Nam Giang, căn bản đang từng bước được cũng cố và mở rộng.
- Anh Niên, gần đây anh có bận rộn gì không? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghẹn lời của Niên Chí Tân, sao hắn không hiểu Niên Chí Tân đang nghĩ gì, thế là mở miệng hỏi.
Niên Chí Tân lên tiếng: - Trưởng phòng, hôm qua tôi bắt được một vụ trộm cướp, vốn chỉ cho rằng đó là chuyện nhỏ, không ngờ bên cạnh vụ án nhỏ này lại có cá lớn, chúng tôi chuẩn bị đi đến thành phố Lâm Hồ một chuyến.
"Thành phố Lâm Hồ?" Vương Tử Quân chợt nhíu mày, nhưng hắn không nói gì thêm. Niên Chí Tân nói tiếp: - Theo lời khai của tên cướp, trước kia hắn từng hoạt động ở thành phố Lâm Hồ, tuy không tiếp xúc với những bí mật trọng đại, thế nhưng có một vài...
- Con bà mày, có biết một bộ quần áo của tao giá bao nhiêu không? Tao nói cho mày biết, mày chọc vào chuyện lớn rồi. Một giọng nói hổn hển vang lên trong quán, đưa mắt nhìn sang thì thấy một tên đàn ông mập mạp hơn ba mươi tuổi đang mở miệng quát mắng một tên thanh niên hơn hai mươi.
Tên thanh niên kia có lẽ là nhân viên của quán ăn, trong tay hắn đang cầm một cái chén, lúc này dầu mở trên chén đã rơi lên áo sơ mi của tên mập. Hắn nhìn bộ dạng lớn tiếng kêu gào của tên mập mà không khỏi cảm thấy rất sợ hãi.
- Anh bạn, thật xin lỗi, người này căn bản có chút lóng ngóng. Anh xem thế này được chưa, ngài để lại quần áo của mình ở quán, chúng tôi sẽ giặt giũ sạch sẽ cho ngài. Bà chủ quán là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cơ thể có hơi béo làm cho nàng có xu hướng tiến về phía tương lai là một bác gái trung niên.
- Giặt, cô giặt mà sạch được sao? Tôi nói cho cô biết, bộ quần áo của tôi mua từ trong tiệm của Hoa Hoa công tử, có giá ba nghìn đồng có biết không? Bây giờ nó bị các người làm bẩn, nói một câu mang đi giặt thì xong sao? Tên đàn ông dùng sức lắc chiếc áo sơ mi của mình, sau đó lớn tiếng nói với người phụ nữ chủ quán.
Ba nghìn có thể nói là nửa tháng tiền lời của quán ăn, bà chủ cũng là người thông minh, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì hiểu đối phương muốn gì, thế là khẽ nói: - Anh bạn, anh nói xem chúng tôi phải làm sao bây giờ?
- Làm sao à? Tất nhiên là đền bộ quần áo khác cho tôi, bây giờ các người đền tiền để tôi mua bộ khác. Tên mập thấy thái độ của bà chủ quán đã mềm hẳn đi, thế là giọng điệu lại lớn hơn vài phần.
Vương Tử Quân tuy không rõ nhãn hiệu quần áo của tên mập kia là gì, thế nhưng thấy đối phương lừa bịp tống tiền thì không khỏi nhăn mày. Niên Chí Tân luôn chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ mình đến ăn sáng cũng không yên, làm cho trưởng phòng Vương mất hứng, mình làm sao để giải vây đây?
Khi Niên Chí Tân định mở miệng thì chợt nghe có người nói: - Anh bạn, anh mặc bộ này rất đẹp, có phải mới mua từ trong tiệm Tây Quan không?
Tên mập nghe thấy người kia lên tiếng thì thật sự giống như tìm được tri âm, hắn nhanh chóng nói: - Đúng là mua từ Tây Quan, người ta nói giá bốn ngàn, tôi trả giá mới mua được với giá ba ngàn năm.
- Anh nói xem mua một bộ quần áo như vậy là dễ dàng sao? Nhưng hắn ta lại làm đổ dầu lên, lúc này nếu không đền bộ mới thì còn ra gì?
- Anh bạn nói đúng, thật sự phải bồi thường. Người mở miệng chính là cậu thanh niên Tiểu Khương đi cùng với Niên Chí Tân vào trong quán, hắn nhìn cẩn thận bộ quần áo của tên mập, sau đó trầm tư giây lát, lại nói: - Anh bạn, anh thật sự xác định bộ quần áo này mua từ tiệm Tây Quan sao?
- Tất nhiên, tôi còn lừa gạt nữa sao? Tên mập ưỡn ngực trầm giọng nói.
- Tốt, anh theo tôi một chuyến, tôi là người của đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng, hôm qua chúng tôi nhận được tin báo nhà kho của cửa hàng Tây Quan bị trộm, có mất hơn một trăm áo sơ mi như thế này. Tiểu Khương nói rồi đưa ra giấy chứng nhận công tác của mình.
Tên mập chợt đổ mồ hôi hột, hắn cũng không nhìn giấy chứng nhận công tác của Tiểu Khương, hắn vội vàng nói: - Đồng chí công an, tôi thật sự mua bộ đồ này từ tiệm Tây Quan.
- Người của cửa hàng Tây Quan có nói những chiếc áo kia còn chưa được đem bán ra thị trường, anh làm sao mua được? Gương mặt Tiểu Khương trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tên mập càng vã mồ hôi trán, hắn cắn răng nói: - Đồng chí cảnh sát, điều này...Bộ quần áo của tôi...Nó không phải là tang vật, đây là tôi mua trong chợ một bộ giá năm mươi đồng, bây giờ nơi đó vẫn còn bán, ngài không tin thì đi qua mà xem.
- À, thì ra tôi nhìn lầm. Tiểu Khương nói xong thì ngồi xuống tiếp tục ăn đậu hũ, tên mập nhanh chóng có phản ứng, hắn cũng không dây dưa với nơi này, trả tiền đậu hũ rồi chạy đi ngay.
Lúc này trong quán vang lên tiếng cười thoải mái, cách làm của Tiểu Khương được mọi người tán thưởng, nhưng Niên Chí Tân là lãnh đạo mà vã cả mồ hôi hột. Mặc dù Tiểu Khương làm rất tốt, thế nhưng hành vi của đối phương căn bản không hay.
- Làm rất tốt. Vương Tử Quân khẽ cười với Niên Chí Tân, sau đó nói với Tiểu Khương: - Này cậu em, sao cậu biết bộ quần áo trên người anh ta là thật hay giả?
Tiểu Khương nghe thấy Vương Tử Quân gọi mình là cậu em thì có chút mất hứng, vì đối phương căn bản không lớn hơn hắn bao nhiêu tuổi. Nhưng người kia ngồi cùng đội trưởng Niên, thế nên hắn thành thật đáp: - Trước đó tôi có đến mua một bộ đồ.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Niên Chí Tân, sau đó hắn nói: - Anh Nien, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, nhưng anh đi Lâm Hồ nên chú ý một chút.
- Vâng, tôi biết rồi. Niên Chí Tân vội vàng đồng ý.
Sau khi dùng bữa sáng xong thì Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên nói: - Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, khi nào có thời gian thì mọi người uống vài ly.
Vương Tử Quân cất bước đi ra bên ngoài, Niên Chí Tân tiễn chân đến tận cửa. Khi thấy Du Giang Vĩ đi đến từ phía bên kia, hắn mới yên tâm đi vào trong quán ăn.
Khi Niên Chí Tân ngồi xuống dùng cơm thì nhóm người Tiểu Khương đã ăn xong, bọn họ đi đến bên cạnh nói: - Thủ lĩnh, người vừa nói chuyện với ngài là ai vậy? Nhìn qua rất có phong thái đấy.
Niên Chí Tân nghe Tiểu Khương nói như vậy thì không khỏi dùng đũa chỉ lên đầu: - Cậu thành thật một chút cho tôi, tôi nói cho cậu biết, sau này đi theo tôi nói đùa thế nào cũng được, nhưng cũng không nói đùa về vị lãnh đạo kia, nếu không tôi cho các anh đi trinh sát, giữ lại nửa tháng lương.
Đi trinh sát, kết quả này căn bản chặn họng đám người Tiểu Khương, đám người ngồi đàng hoàng bên cạnh Niên Chí Tân mà không dám nói lời nào. Thế nhưng lúc này lòng hiếu kỳ của bọn họ về người đàn ông trẻ tuổi kia càng tăng tiến.
Sau khi Niên Chí Tân ăn xong, hắn dùng khăn giấy lau miệng rồi trầm giọng nói: - Các anh về nhà thu dọn một chút, lát nữa chúng ta đến thành phố Lâm Hồ. Lần này chúng ta phải làm sao cho thật tốt, tuyệt đối không để xảy ra tình cảnh trước đó, để cho cá đến tay lại chạy mất.
Vương Tử Quân ngồi lên xe mà suy tư về câu chuyện với Niên Chí Tân, tuy hưans bây giờ không còn là người của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng hắn vẫn không bỏ qua sự kiện buôn lậu trong tỉnh Nam Giang, đồng thời cũng cho ra nhiều công phu ở hai người Niên Chí Tân và Đoạn Văn Đống.
Lúc này đám người đứng trong bóng tối giống như biết có kẻ đang nhìn vào mình, mỗi lần Niên Chí Tân có manh mối trong tay thì căn bản sẽ vì nhiều nguyên nhân mà bị gián đoạn, chỉ vài tháng sau thì những người là manh mối căn bản đã tử vong.
Cái chết của những người này nhìn qua rất bình thường, nhưng từ những cái chết rất bình thường này mà Vương Tử Quân có thể cảm ứng được chút dị thường.
Lúc này bọn họ căn bản đang dần tiến đến chân tướng sự việc, Vương Tử Quân thật sự hy vọng được thấy người đứng sau chủ trì đại cục buôn lậu ở Nam Giang là nhân vật kiêu hùng thế nào.
- Giang Vĩ, gần đây trong văn phòng có chuyện gì không? Sau khi gạt chuyện buôn lậu sang một bên, Vương Tử Quân khẽ hỏi Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ là thư ký của vương tử quân, hắn rõ ràng là một thư ký hợp cách, hắn biết rõ Vương Tử Quân cần gì, thế cho nên mỗi lần đều cung cấp nhiều tin tức cho lãnh đạo của mình. Lúc này nghe được Vương Tử Quân hỏi thì nhanh chóng lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, những ngày qua phía tỉnh ủy rất bình tĩnh, nhưng bên phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lại có nhiều tin đồn, cũng không biết là thật hay giả.
Vương Tử Quân cũng không nói gì thêm, Du Giang Vĩ biết rõ như vậy là lãnh đạo cho mình nói tiếp, thế là cũng không chần chờ mà nói: - Tôi nghe nói hai ngày trước chủ tịch Lý đi đến báo cáo công tác của công ty xe hơi Đông Hồng cho chủ tịch Chử, nói ngài căn bản là diễn viên chuyên nghiệp biểu diễn ở công ty xe hơi Đông Hồng.
Lý Thừa Uyên nói với Chử Vận Phong những điều này, căn bản là tự làm mất mặt, Vương Tử Quân cảm thấy người nói như vậy căn bản là không có chút tri thức. Nhưng hắn mặc kệ, sự việc đã được Du Giang Vĩ nói ra, như vậy tạm thời nghe qua một chút.
- Nghe nói chủ tịch Chử đã lên tiếng, nói rằng nếu ai có thể để cho công ty xe hơi Đông Hồng làm ra thành tích như vậy, anh ấy hoan nghênh mọi người cùng nhau biểu diễn.
Vương Tử Quân cười cười, những lời này căn bản hợp với tính tình của Chử Vận Phong, cũng không biết là ai mà có thể nắm rõ tính tình của chủ tịch Chử như vậy.
Xe dừng lại ở văn phòng của phòng tổ chức, không ít người bắt đầu xuất hiện nơi hành lang. Bọn họ phần lớn đều giống như lơ đãng xuất hiện, ai cũng nhìn về phía Vương Tử Quân với nụ cười tươi rói trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.