Chương 1491: Gạt anh là tốt rồi.
Bảo Thạch Tiêu
05/08/2015
Sự chuẩn bị của khách sạn năm sao tất nhiên là rất tốt, mọi chỗ sạch sẽ, mặc dù có câu con trai tránh xa nhà bếp thế nhưng đi thăm một phòng bếp sạch sẽ, nhìn những kỹ năng nấu nướng điêu luyện, tận mắt thấy những mẻ thức ăn ngon xuất hiện cũng là một bữa tiệc lớn với hai mắt của mình.
Nhưng Phó Toàn Tấn có tâm tình không được tốt, hắn vốn nghĩ đến đây cho ra một đòn phủ đầu với Vương Tử Quân, không ngờ Vương Tử Quân rõ ràng là người không hiểu chuyện. Chưa nói đến phương diện làm cho lãnh đạo không xuống đài được, còn la ó cất đi bậc thang đi xuống của người khác.
Tuy lúc này cực kỳ không thoải mái nhưng Phó Toàn Tấn cũng không chọc vào hứng thú của Vương Tử Quân, khi dùng cơm chỉ có thể bày ra gương mặt bình tĩnh, hắn nhất định phải làm cho Vương Tử Quân đẹp mặt, cho đối phương biết sự lợi hại của mình.
Vì không hài lòng nên gương mặt Phó Toàn Tấn cực kỳ âm trầm, người khác cũng không có hào hứng dùng cơm. Sau khi cơm nước xong thì Lý Trọng Khí làm tổ trưởng tổ nghiệm thu cảm tạ phương diện tiếp đãi của tỉnh Nam Giang, sau đó đưa nhân viên công tác về nghỉ ngơi.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh xem tính tình của mình kìa, lãnh đạo nói trời tối thì chúng ta nhắm mắt lại là được, cần gì phải tính toán chi li đối chọi gay gắt? Sau khi sắp xếp xong cho đám người tổ nghiệm thu thì Trình Viên Lệ khẽ mở miệng khuyên Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Trình Viên Lệ, hắn cười cười nói: - Có vài người được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nếu cứ đứng đó chờ phiền toái, không bằng chặt đứt ý nghĩ của đối phương cho bớt lo.
- Hơn nữa động cơ của bọn họ đến đây căn bản là không tinh khiết, cho dù cười nát mặt thì bọn họ cũng không bao giờ nể mặt.
Trình Viên Lệ khẽ gật đầu, thật lòng thì nàng tán thành ý nghĩ của Vương Tử Quân, nhưng nếu sự việc đặt lên người nàng, nàng tuyệt đối không thể sắc bén như Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Tử Quân, vừa rồi anh nói chuyện với thứ trưởng Lý, các đồng chí tổ nghiệm thu có thương lượng với tôi về chương trình sắp tới. Bọn họ chuẩn bị xem xét vài tình huống cụ thể, sau đó tìm đọc tư liệu, cuối cùng sẽ mở tọa đàm với vài vị đồng chí.
Nhìn từ phương diện sắp xếp thì tổ nghiệm thu đang làm đúng quy củ, Vương Tử Quân cười cười nói: - Trách nhiệm của chúng ta là phối hợp nghiệm thu, cứ dựa theo yêu cầu của tổ nghiệm thu là được.
Vương Tử Quân cũng không hoàn toàn đi theo các công tác sau đó, thế nhưng đủ mọi tin tức lại truyền vào trong tai hắn. Nhìn từ phương diện nghiệm thu công tác phòng chống dịch thì Lý Trọng Khí rất hài lòng, dù là phương diện tổ chức hay biện pháp phòng chống cũng rất tốt, được đánh giá rất cao.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, dù sao thì người ta chủ yếu muốn ép hắn vào tội danh muốn có công lớn, sợ bóng sợ gió, xé bé ra to. Nếu ngay cả vấn đề này mà làm không tốt, như vậy không còn gì để nói.
Nếu so sánh với công tác của Lý Trọng Khí thì Phó Toàn Tấn nhìn qua có vẻ vững chắc hơn, mỗi lúc Phó Toàn Tấn đều mở tọa đàm, càng tìm cơ hội để tiến hành nghiêm cứu ý nghĩ của quần chúng. Nội dung mà bọn họ nghiên cứu chính là ý nghĩ của quần chúng về công tác phòng chống dịch quy mô lớn lần này.
Nói một câu đơn giản thì bọn họ cảm thấy công tác này chính là bé xé ra to.
- Trưởng phòng Vương, nghe nói tổ nghiệm thu có được nhiều thu hoạch ở thành phố Lâm Hồ và Loa Hồ, hơn nữa trong buổi tọa đàm của phó tổ trưởng tổ nghiệm thu còn đặc biệt mời đồng chí Lý Thông Viêm đến tham gia. Du Giang Vĩ dù là báo cáo như bình thường nhưng vẻ mặt lại cho thấy mình có ý nghĩ với sự kiện này.
Lý Thông Viêm vì công tác phòng chống dịch mà bị miễn chức, bây giờ mời Lý Thông Viêm tham gia tọa đàm, rõ ràng là Phó Toàn Tấn có ý nghĩ nham hiểm. Mặc dù Du Giang Vĩ không rõ vì sao Vương Tử Quân lại tiến hành phòng chống dịch quy mô lớn như vậy, thế nhưng có một việc mà hắn hiểu rõ trưởng phòng Vương làm như vậy là không có tâm tư cá nhân.
Vương Tử Quân có thể nhìn vào gương mặt mà biết vị thư ký Du Giang Vĩ không muốn chính mình bị tổn thương, thế nên hắn cười nói: - Tọa đàm cùng đồng chí nào chính là quyền lợi của tổ nghiệm thu, bọn họ muốn tiếp cận nhiều góc độ, muốn tìm hiểu rõ phương hướng, điều này cũng không là vấn đề.
Du Giang Vĩ gãi gãi đầu, hắn nở nụ cười ngượng ngùng. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại di động vang lên. Hắn vội vàng lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, là điện thoại của người thuộc tổ nghiệm thu.
- Cậu nghe máy đi. Vương Tử Quân khoát tay áo nói với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ nghe máy nói với đầu dây bên kia hai câu, sau đó cúp điện thoại nói: - Trưởng phòng Vương, tổ nghiệm thu nói tôi thông báo với ngài, nói là tám giờ tối nay chuẩn bị trò chuyện với ngài, đồng thời ngày mai sẽ thông báo tình huống nghiệm thu với các vị thường ủy tỉnh ủy Nam Giang.
Sáu giờ chiều thì Vương Tử Quân chuẩn bị tan tầm về nhà, hắn còn chưa thu dọn xong mọi thứ thì Du Giang Vĩ đi đến, vẻ mặt có vài phần vui mừng: - Trưởng phòng, vừa rồi chủ tịch Trình vừa mới trò chuyện với tổ nghiệm thu quay về, tôi đã liên hệ với thư ký Tiểu Linh của chị ấy, nghe nói lần này chủ tịch Trình căn bản là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
- Chủ tịch Trình nói như thế nào? Vương Tử Quân có chút sững sốt, giọng điệu có chút dồn dập.
- Nghe nói có người thuộc tổ nghiệm thu một mực nói rằng Nam Giang chúng ta phòng chống dịch như vậy là bé xé ra to, bọn họ càng cho hắn có một vài lãnh đạo khi làm việc không điều tra rõ ràng, không phán đoán được tình huống, chỉ là nóng đầu cho ra quyết sách. Đây là phương pháp muốn lập công to, tạo nên ảnh hưởng không nhỏ cho sự phát triển kinh tế của Nam Giang, còn yêu cầu chủ tịch Trình phải nói rõ ý nghĩ ở phương diện này. Du Giang Vĩ cười nói: - Chủ tịch Trình nói công tác phòng chống dịch lần này được tỉnh ủy Nam Giang nghiên cứu thông qua, còn ý nghĩ của chị ấy, thì chị ấy là thường ủy tỉnh ủy, là phó chủ tịch nắm công tác văn hóa giáo dục vệ sinh, căn bản kiên quyết ủng hộ phương án này. Sau đó chị ấy bắt chuyện với thứ trưởng Lý rồi trực tiếp rời đi.
Vương Tử Quân cũng không nở nụ cười, hắn đứng lên khỏi ghế nhìn qua cửa sổ rồi khẽ cảm khái: - Đây là chủ tịch Trình muốn chia xẻ hỏa lựa với tôi.
Du Giang Vĩ thấy vẻ mặt Vương Tử Quân ngưng trọng thì nuốt những lời sắp nói ra vào bụng. Khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì lại thấy một bản thảo trên bàn làm việc của Vương Tử Quân, tiêu đề của nó chính là "công khai tình huống phòng chống dịch ở Nam Giang!"
Mặc dù không được đọc nội dung nhưng Du Giang Vĩ cũng biết Vương Tử Quân định làm gì. Hắn căn bản bội lãnh đạo của mình, đồng thời không nhịn được nói: - Trưởng phòng Vương, chuyện này tuy ngài là lãnh đạo chủ yếu, thế nhưng trách nhiệm cũng không phải hoàn toàn là của ngài, dù sao chuyện này cũng được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Du Giang Vĩ, hắn hiểu Du Giang Vĩ nói như vậy là có ý nghĩa gì, sự việc này hắn không thể đẩy cho người khác, cũng không muốn làm như vậy.
Sau khi dùng cơm đơn giản, Vương Tử Quân đi đến khách sạn Nam Giang. Nhân viên của tổ nghiệm thu đã chờ đợi hắn trong khách sạn, khi thấy hắn đi đến thì nhanh chóng đưa vào một gian tiếp khách.
Vương Tử Quân từng dùng qua gian phòng tiếp khách này, nhưng khi đó hắn là chủ nhân, bây giờ trong phòng có Lý Trọng Khí và Phó Toàn Tấn, còn có một người phụ nữ phụ trách công tác ghi chép, bọn họ đang lẳng lặng ngồi đó.
Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lý Trọng Khí đứng lên khỏi ghế sa lông rồi tươi cười vươn tay nói: - Chào trưởng phòng Vương, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân bắt tay Lý Trọng Khí rồi ngồi xuống dối diện với người này, Phó Toàn Tấn ngồi bên cạnh Lý Trọng Khí chỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, căn bản không có ý chào hỏi.
Tuy Lý Trọng Khí rất bất mãn với thái độ của Phó Toàn Tấn thế nhưng biết rõ hai bên có tranh chấp, hắn cũng không muốn đắc tội với Phó Toàn Tấn, thế cho nên chọn thái độ không thèm quan tâm.
- Trưởng phòng Vương, lần này ngoài thông báo với ngài về thành quả của công tác nghiệm thu, chúng tôi còn tìm được vài thông tin cán bộ quần chúng phản ánh công tác phòng chống dịch ở Nam Giang là quá phô trương, có vài trường hợp bị oan uổng, thế cho nên muốn trưng cầu ý kiến của ngài. Lý Trọng Khí chờ nhân viên phục vụ của khách sạn dâng trà cho Vương Tử Quân xong thì nở nụ cười bình tĩnh nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi nhất định sẽ phối hợp với công tác của thứ trưởng Lý.
Lý Trọng Khí cười cười, hắn bắt đầu nói về những tình huống mà tổ nghiệm thu có được. Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói để biết Lý Trọng Khí căn bản là hoàn toàn thỏa mãn về công tác phòng chống dịch của tỉnh Nam Giang. Tuy có vài tồn tại thế nhưng tổng thể là không tệ.
Khi hai người Vương Tử Quân và Lý Trọng Khí trò chuyện với nhau, Phó Toàn Tấn ở bên cạnh cố gắng chờ đợi, nhưng sau đó không khỏi trực tiếp xen vào: - Trưởng phòng Vương, có một vấn đề tôi cần hỏi anh. Chúng tôi thông qua tọa đàm và phát hiện có nhiều cán bộ Nam Giang nói anh sở dĩ thúc đẩy công tác phòng chống dịch quy mô lớn lần này là muốn có được thành tích lớn, tôi còn nghe nói tuy tỉnh ủy Nam Giang thông qua hoạt động lần này, thế nhưng cũng có không ít lãnh đạo có ý kiến bất đồng, có phải vậy không?
Phó Toàn Tấn vừa lên tiếng đã là người gây sự, điều này không khỏi làm cho Lý Trọng Khí chợt nhíu mày. Tuy bọn họ gánh vác trách nhiệm kiểm tra, thế nhưng Vương Tử Quân không phải là người thường, Phó Toàn Tấn sao lại ngu ngốc như vậy?
Khi Lý Trọng Khí định nhắc nhở Phó Toàn Tấn, Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến Phó Toàn Tấn, hắn nói với Lý Trọng Khí: - Thứ trưởng Lý, anh còn vấn đề gì khác không? Nếu có thì cứ nói ra!
- Trưởng phòng Vương, chúng tôi đại biểu cho thượng cấp trò chuyện với anh, mong anh chú ý thái độ của mình! Phó Toàn Tấn chợt đỏ mặt, hắn chợt đứng lên lớn tiếng nói: - Tôi bây giờ hỏi anh, lần này có phải anh là người dốc sức thúc đẩy công tác phòng chống dịch, anh là người lãnh đạo chủ yếu của tổ công tác phòng chống dịch, có phải anh là người chịu trách nhiệm chủ yếu hay không?
Vương Tử Quân cuối cùng cũng đưa mắt lên mặt Phó Toàn Tấn, hắn cười lạnh một tiếng nói: - Không còn vấn đề gì khác sao?
- Anh ấy có thái độ gì vậy? Thái độ của anh ta như vậy, anh ta cảm thấy mình rất giỏi sao? Đợi sau khi sự việc này có kết quả, tôi xem anh ta còn cuồng ngạo nữa không? Sau khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng thì Phó Toàn Tấn hổn hển hét lên.
Lý Trọng Khí có chút coi thường Phó Toàn Tấn, hắn thầm nghĩ nếu như anh có ý kiến với Vương Tử Quân, anh cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải chờ đối phương bỏ đi rồi mới la hét như thế? Chẳng ra thể thống gì. Hắn xem thường nhất là hạng người này, trước mặt không dám nói lời nào nhưng sau lưng lại la hét lung tung, đúng là hạng bất lực.
Nhưng Lý Trọng Khí cũng không muốn đắc tội với người, vì vậy hắn cười cười đưa phần văn kiện của Vương Tử Quân đặt lại lên xem, khi nhìn vào thì chợt phải cảm thán.
Vương Tử Quân là người dám làm dám chịu, tuy nhìn qua có chút lỗ mãng nhưng lại là một đại nhân vật. Hắn không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng la hét của Phó Toàn Tấn, thế là đưa phần văn kiện Vương Tử Quân để lại cho đối phương.
Phó Toàn Tấn xem xét một lúc, sau đó nụ cười trên mặt chợt sáng lạn, hắn cười ha hả nói: - Biết rõ không tránh thoát thì ghi ra thứ này, hì hì, xem như hắn có ánh mắt.
Phó Toàn Tấn nói rồi cầm lấy tư liệu Vương Tử Quân để lại và bước nhanh về phòng làm việc của mình. Sau khi đóng cửa và căn dặn nhân viên phục vụ không cho người khác vào phòng, hắn nhấc điện thoại lên bấm một dãy số: - Lãnh đạo, Vương Tử Quân đã nói ra tất cả tình huống về công tác lần này.
...
Tổ nghiệm thu đến cũng vội mà đi cũng vội không kém, khi bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Lý Thừa Uyên hoàn thành công tác và quay về tỉnh thì Lý Trọng Khí đã đưa theo nhóm người Phó Toàn Tấn cùng bay về thủ đô.
Những chuyện thế này tất nhiên không phải là trùng hợp.
Diệp Thừa Dân đứng trên ban công phòng làm việc của mình, lão tưới hoa, thái độ và biểu hiện cực kỳ thản nhiên.
- Bí thư, ngài không gặp mặt tổ điều tra, chỉ sợ thông tin này rơi vào tai của lãnh đạo thì sẽ không tốt. Trịnh Thanh Tuyền đứng sau lưng Diệp Thừa Dân khẽ nói.
Diệp Thừa Dân chỉ cười cười mà không nói gì.
Tình huống giống như vậy cũng xuất hiện trong phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, thế nhưng Lý Thừa Uyên lại thẳng thắn hơn so với Diệp Thừa Dân, hắn nhìn viên thư ký trẻ tuổi của mình rồi cười nói: - Đôi khi không nói còn thực tế hơn là nói rất nhiều.
Đối với câu trả lời của chủ tịch Lý Thừa Uyên thì Triệu Thành Vân cái hiểu cái không, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu.
Lý Thừa Uyên là người cực kỳ khôn khéo, thư ký có hiểu hay không thì hắn chỉ cần nhìn qua là biết. Nhưng lúc này hắn không muốn giải thích, vì cán bộ trẻ tuổi cần phải có ngộ tính, sẽ có ngày hiểu rõ lời nói của hắn.
Sau này những gì mà đối phương hiểu sẽ ngày càng mạnh mẽ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.