Chương 1418: Giải quyết vấn đề thì được thăng chức, không được thì ra rìa.
Bảo Thạch Tiêu
13/07/2015
Thích Phúc Lai mang theo hưng phấn đi về thành phố Lâm Hồ, lần này hắn đến đưa thiệp mời cực kỳ thuận lợi, hắn căn bản rất thỏa mãn. Lúc hắn đi vào nội thành, lúc này tất cả đơn vị đều đã nhanh chóng hành động theo sắp xếp.
Thích Phúc Lai vốc nước lên rửa mặt, cảm giác sảng khoái tinh thần, giống như nước không những rửa sạch mặt, còn quét sạch những gì lo lắng trong lòng hắn. Lần này hắn xây dựng hành lang kinh tế, đây không những là phương án khắc phục khó khăn hiện tại, còn có ý nghĩa gia tăng quyền uy của mình.
Vương Tử Quân không làm gì được mình, vì mình có được sự giúp đỡ to lớn của lãnh đạo tỉnh. Không những có chủ tịch Chử đến cổ vũ mình, thậm chí cả bí thư Diệp cũng đi sang, một nghi thức long trọng như vậy là căn bản cực kỳ khó có được.
Thích Phúc Lai nghĩ đến những câu khẳng định của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn không khỏi cảm thấy thêm phấn chấn. Hắn càng có thêm chút tâm tư vội vàng với sự kiện lần này.
- Vương Tử Quân sẽ đi đến sao? Thích Phúc Lai ngồi trên xe mà không khỏi nghĩ đến vấn đề này.
Thích Phúc Lai lầm bầm lại cho ra âm thanh rõ ràng, điều này không khỏi làm cho Trần Kiến Dương ngồi bên cạnh ghế tài xế chợt giật mình. Hắn nhìn thoáng qua lãnh đạo bằng gương chiếu hậu, phát hiện lãnh đạo cũng không phải hỏi mình, thế cho nên giả vờ như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Trần Kiến Dương muốn đi đến vị trí thư ký trưởng từ cấp phó thư ký trưởng, hắn bức thiết nhận được sự tán thưởng của Thích Phúc Lai. Hắn hy vọng có thể tâm tư tương thông với Thích Phúc Lai, đều phải ngầm hiểu từng câu từng ánh mắt của bí thư Thích, mọi điểm đều thông, sau đó cho ra câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng vấn đề này căn bản là khó khăn quá lớn với Trần Kiến Dương, Vương Tử Quân không phải là người thường, hắn cảm thấy không thể nhìn phong cách hành sự của người bình thường để phỏng đoán người này, tất nhiên cũng không cần suy đoán xem Vương Tử Quân có tham gia buổi lễ kia hay không. Cũng may Thích Phúc Lai nói xong thì nhắm mắt lại, Trần Kiến Dương cũng trầm tư suy nghĩ, giả vờ câm điếc.
Cả thành phố Lâm Hồ vì hành lang phát triển kinh tế mà huy động nhân lực vật lực trên quy mô lớn, trên cơ bản làm cho tất cả cán bộ đảng viên phải vùi đầu vào trong nhiệm vụ được giao. Thị ủy ra lệnh một tiếng, tất cả đơn vị ban ngành có tiền phải bỏ tiền, có lực bỏ lực, chỉ vài ngày sau thì công tác chuẩn bị đã sẵn sàng.
Rất nhiều lãnh đạo đơn vị vì biểu hiện sự coi trọng sự việc này trước mặt Thích Phúc Lai mà hầu như mỗi ngày đều phải vùi đầu vào công tác. Đám người này liên tục thể hiện sự trung tâm, tất nhiên công tác kế tiếp sẽ được Thích Phúc Lai khen ngợi.
Rất nhiều người cảm thấy quan trường dành cho người đắc thế, tay chân nhanh nhẹn trươn tuột, ngoài miệng bôi mật thích vuốt mông ngựa, thực chất cũng không phải. Khi mà tố chất lãnh đạo liên tục được tăng cường, không còn vị lãnh đạo nào bị mê hoặc bởi những trò vặt vãnh kia. Bọn họ cần nhìn vào thành tích, dù sao thì cũng cần có thực lực mới lên tiếng được.
Vì vậy những người trong suy nghĩ của lãnh đạo cũng không phải đám nịnh hót luôn miệng, mà là những người có thể bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo, hiểu rõ ý chỉ tinh thần của lãnh đạo, sau đó làm việc không dừng tay. Sau vài trận chiến đẹp đẽ sinh động thì anh có thể trổ hết tài năng, sẽ để lại ấn tượng khắc sâu cho lãnh đạo, cứ thế mà địa vị của anh sẽ được đề cao.
Nghe nói trong thể chế chính trị thành phố Lâm Hồ có lưu truyền một câu nói uyên bác của Thích Phúc Lai về phương diện chiến tích: Lãnh đạo đặt anh lên ghế cũng không phải là giải quyết vấn đề, mà là sáng tạo ra vấn đề. Nếu như anh không tiếp thu chính sách của thượng cấp, không bảo trì sự nhất trí cao độ với tổ chức, không giải quyết thành thạo tất cả những vấn đề phát sinh, như vậy bản thân anh cũng là một vấn đề. Nếu anh giải quyết được vấn đề thì thăng chức, không thì phải thoái vị, tan học. Đây là một câu nói được cả thành phố Lâm Hồ nghị luận sôi nổi.
Vì vậy sau khi có một hoạt động gì với thanh thế lớn thường xuất hiện những đơn vị tiên tiến, sau đó đơn vị tiên tiến sẽ cho ra tấm gương điển hình, sẽ tác động đến tư duy của các vị lãnh đạo đơn vị, dù là ai cũng phải tự mình ra ngựa đốc chiến. Ví dụ như lãnh đạo cục công an ra sức hành động xử lý những trường hợp đậu xe sai quy định, quản lý đô thị tăng cường làm đẹp vẻ mặt thành phố, thế là đầu đường cuối ngõ xuất hiện đầy những người mặc đồng phục xử lý công.
Dưới sự chờ mong nóng bỏng của cán bộ và nhân dân thành phố Lâm Hồ, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức nghi thức đặt nền móng cho hành lang kinh tế Lâm Hồ và Ngân Bằng. Buổi tối trước đó một ngày thì Thích Phúc Lai còn gọi điện thoại cho từng vị thường ủy tỉnh ủy, trịnh trọng mời bọn họ đến thành phố Lâm Hồ chỉ đạo công tác.
Sau khi Thích Phúc Lai xác định bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong đều đến, bàn tay gọi điện thoại của hắn không khỏi có chút run rẩy. Dù sao đây cũng là hai vị lãnh đạo đứng đầu Nam Giang, tư thái quá mạnh mẽ, ý nghĩa của sự việc lãnh đạo đến tham gia chính là mình thoải mái vượt qua kiểm tra.
Đáng tiếc là bí thư Đậu không đến được, nhưng điều này cũng là bình thường, Đậu Minh Đường đi tương đối gần với Vương Tử Quân, không đến là bình thường. Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nghĩ đến mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường, thế là không khỏi tự an ủi mình.
Thích Phúc Lai nhìn những số điện thoại cơ mật trên sổ tay, hắn không khỏi nhìn đến cái tên làm cho mình hận thấu xương, sau đó tiếp tục gọi cho người khác. Tuy giọng điệu tiếp điện thoại của mỗi người là không giống nhau, thế nhưng người nào cũng dùng lời nói nhiệt tình đáp lại hắn.
Đặc biệt là Chương Thu Mi càng rõ ràng bày tỏ trong điện thoại là không những đích thân đi đến, còn mời cả những hãng truyền thông nổi tiếng trong nước đến thành phố Lâm Hồ đưa tin.
Đây là một việc lớn, Thích Phúc Lai suy xét lời nói của Chương Thu Mi, thế là không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Thích Phúc Lai nhiều lần đặt suy nghĩ lên hai từ "trọng đại", cuối cùng lại tiếp tục đưa mắt lên cái tên quen thuộc. Hắn nhìn tên người, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, đó là đối phương có đến không?
Thích Phúc Lai hy vọng người này có thể đến tham gia, làm cho đối phương thấy sự việc trọng đại thế nào, để cho đối phương thấy có nhiều lãnh đạo vỗ tay vì hoạt động này, đây không phải làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái sao?
Kẻ địch phải vỗ tay cho mình, Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thật ra Thích Phúc Lai đang tự hỏi lòng, hắn căn bản không muốn đối nghịch với người kia. Quan trường chú ý hòa hợp êm ái, dù cho anh có chút vướng mắc cũng không nên cố gắng lãng tránh, không kẻ nào tình nguyện đối chọi gay gắt với người nào đó. Hơn nữa đối phương còn là một nhân vật có quyền lực rất mạnh khó thể khinh thường trong Nam Giang.
Nhưng bây giờ Thích Phúc Lai căn bản khó thể nào dàn xếp ổn thỏa được, chỉ có thể níu kéo lẫn nhau mà thôi. Nếu như hắn không phản kích, có lẽ sẽ bị đối phương bóp chết trong lòng bàn tay. Kết quả như vậy là tai họa ngập đầu, là thứ mà hắn không thể nào tiếp nhận được. Hắn phải phá vỡ trạng thái này, nếu không thứ mà hắn phải đối mặt chỉ là ngồi chờ chết, đầu rơi máu chảy.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà không khỏi có chút đau thương, người kia sao cứ gây khó dễ cho mình như vậy?
Thích Phúc Lai vừa thầm căm hận vừa bấm số điện thoại, khi điện thoại nối thông thì hắn dùng giọng điệu nịnh nọt nói: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Thích Phúc Lai của thành phố lâm hồ, tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài
- Chào bí thư Thích, tôi là thư ký Du Giang Vĩ của trưởng phòng Vương, lúc này trưởng phòng Vương đang trò chuyện với khách, ngài chờ chút nữa rồi hãy gọi điện thoại đến. Thích Phúc Lai nghe âm thanh này mà không khỏi cảm thấy hô hấp có chút không thông, chính mình thật vất vả lắm mới thuyết phục được mình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, không ngờ lại gặp kết quả như vậy. Giống như hắn đang cúi rạp đầu trên mặt đất bái lạy vài cái, thế nhưng khi ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện mình bái sai người.
Tuy trong lòng cực kỳ uể oải nhưng Thích Phúc Lai vẫn giữ phong độ của mình, hắn dùng giọng khách khí nói với Du Giang Vĩ: - À, trưởng ban Du, tôi có chuyện cần báo cáo với trưởng phòng Vương, đợi mười phút sau gọi điện thoại lại có được không?
- Vâng, bí thư Thích, tôi sẽ xin chỉ thị của trưởng phòng Vương, để xem anh ấy có thời gian hay không. Du Giang Vĩ nói vô cùng khách khí, nhưng trong lời nói khách khí lại có vài phần ý nghĩ đứng xa vạn dặm.
Thích Phúc Lai căn bản không thèm quan tâm đến sự lạnh lùng của Du Giang Vĩ, hắn cảm thấy Du Giang Vĩ có thái độ không mặn không nhạt với mình là quá dễ hiểu. Thư ký là một nghề nghiệp có tính đặc thù, chủ nhục thì thần chết, lúc này thành phố Lâm Hồ tổ chức nghi thức khởi công hành lang kinh tế, căn bản là đòn phản kích với Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân có vẻ mặt tốt đẹp với mình mới là lạ.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Thích Phúc Lai thật sự cảm thấy mình có hơi váng đầu, mình không gọi điện thoại trực tiếp vào văn phòng của Vương Tử Quân, ma xui quỷ khiến thế nào lại cho cho thư ký của đối phương, để cho viên thư ký kia nói ra những lời làm mình thêm tức.
Mười phút căn bản không phải là vấn đề gì lớn với Thích Phúc Lai, thế nhưng thời gian mười phút này lại làm hắn cảm thấy rất phiền muộn. Thế cho nên khi thư ký đi vào phòng báo cáo công tác, hắn tự dưng muốn mở miệng răn dạy cho đối phương một bài học.
Vài phút sau khi mà Thích Phúc Lai đang suy nghĩ thêm đau đầu, điện thoại của hắn chợt vang lên. Thích Phúc Lai có chút căm tức, lại một tên khốn không có ánh mắt, anh gọi điện thoại đến đây làm bận rộn đường dây, không phải làm chậm trễ chuyện của tôi sao?
Thích Phúc Lai alo một tiếng mất kiên nhẫn, bên trong có người chợt nói: - Chào bí thư Thích, tôi là Vương Tử Quân, xấu hổ quá, vừa rồi tôi phải trò chuyện với khách, anh có chuyện gì sao?
Sau khi nghe được người gọi điện thoại giới thiệu mình là Vương Tử Quân, Thích Phúc Lai thiếu chứt nữa đứng thẳng người lên thật nghêm. Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó bị hắn áp chế xuống, hắn dùng giọng cung kính bình thản nói: - Chào trưởng phòng Vương, lúc này gọi điện thoại không quấy rầy ngài đấy chứ? Tôi thật sự có việc cần xin chỉ thị của ngài. Số là thế này, thành phố Lâm Hồ lần này tổ chức khởi công hành lang kinh tế không thể nào ly khai khỏi sự giúp đỡ của phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nên kính mong ngài ngày mai đến giúp đỡ công tác của chúng tôi một chút.
"Từ chối, mau từ chối!" Thích Phúc Lai vì cú điện thoại này mà do dự không ít, bây giờ lại sinh ra cảm giác mèo vờn chuột. Nếu Vương Tử Quân từ chối thì hắn sẽ liều mạng khên nhủ, nhìn như cầu cạnh Vương Tử Quân, thật ra hắn cảm thấy mình nên dùng chút trò vui để chơi đùa với đối phương.
- Được, ngài mai tôi sẽ đi qua.
- Cảm ơn trưởng phòng Vương, hành lang kinh tế lần này sẽ có tác dụng rất lớn cho sự phát triển của thành phố Lâm Hồ, ngài đến làm tôi cảm thấy rất vui...
Vương Tử Quân tỏ thái độ làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy rất bất ngờ, thật sự sinh ra cảm giác mình võ trang đầy đủ, chỉ chờ thời điểm tấn công, thế nhưng lại phát hiện chiến tranh kết thúc. Hắn xấu hổ cười một tiếng, trong đầu hiện lên một câu nói, đó là bản thân có đầy đủ tuyệt kỹ tán gái, thế nhưng ra đường lại chỉ gặp những cô bé mà thôi.
Vương Tử Quân nhất định sẽ tham gia, hừ, đây không phải là hãm hại người sao?
- Bí thư Thích, còn có chuyện gì nữa không? Giọng nói bình tĩnh của Vương Tử Quân vẫn truyền đến, giọng điệu rơi vào trai Thích Phúc Lai lại có vẻ cực kỳ bình thản tự nhiên.
Tuy cảm thấy bức bối nhưng Thích Phúc Lai dù sao cũng không phải là người thường, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi cười nói: - Trưởng phòng Vương, ngài thật sự cho tôi niềm vui quá lớn, ngày mai tôi sẽ suất lĩnh toàn thể thành viên ban ngành của cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ chờ trưởng phòng Vương đại giá quang lâm.
- Vậy thì ngày mai gặp. Vương Tử Quân nở nụ cười bình thản rồi cúp điện thoại.
Thích Phúc Lai cúp điện thoại mà cảm thấy không cam lòng, nhưng dù hắn không cam lòng thì cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai mà thôi.
Thời gian không trôi qua như suy nghĩ của con người, khi Thích Phúc Lai cảm thấy cực kỳ chờ mong để nhanh chóng đến ngày mai tổ chức khởi công hành lang kinh tế thì thời gian trôi qua rất chậm.
Khí trời ngày hôm sau thật sự làm cho Thích Phúc Lai sinh ra cảm giác giống như ông trời cũng tốt với mình. Hôm nay mặt trời lên cao rạng rỡ, không gian quang đãng không một bóng mây, mặc dù có hơi nắng nhưng vì nghi thức lần này kết hợp công tác giữa hai thành phố, thế cho nên chưa đến tám giờ thì chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng đã đưa các thành viên ban ngành của ủy ban thành phố đến tham gia lễ khởi công.
Khi thấy Đồ Ấn Phàm đi ra khỏi xe thì Thích Phúc Lai không khỏi cảm thấy có chút bực mình. Tuy quy cách của thành phố Ngân Bằng cao hơn thành phố Lâm Hồ, thế nhưng Thích Phúc Lai trước nay chưa từng cho rằng mình có địa vị thấp hơn bí thư thị ủy Ngân Bằng. Bây giờ hai thành phố cùng kết hợp công tác, dựa vào cái gì mà các anh chỉ phái một vị chủ tịch thành phố đến tham gia?
Nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan quá lớn đến Thích Phúc Lai, khóe miệng hắn có hơi co giật, nhưng sau đó lại mỉm cười chào đón Đồ Ấn Phàm: - Chủ tịch Đồ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Đồ Ấn Phàm có quan hệ bình thường với Thích Phúc Lai, nói về cấp bậc thì còn đứng cao hơn cả Thích Phúc Lai, thế cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn khi mà Thích Phúc Lai phải tự mình ra nghênh đón.
Khi bắt tay với Thích Phúc Lai, Đồ Ấn Phàm cười giải thích: - Bí thư vốn nói cùng đi đến, thế nhưng trong nhà tạm thời có chút chuyện cần bí thư tọa trấn chỉ huy, vì vậy mà phái tôi đến. Nhưng bí thư Thích cứ yên tâm, bí thư nhất định sẽ đến tham gia nghi thức hôm nay.
- Ha ha ha, chủ tịch Đồ quá khách khí rồi, có chủ tịch Đồ đến thì đã là giúp đỡ to lớn cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi. Thích Phúc Lai nói đến đây thì bắt chặt tay của Đồ Ấn Phàm, bộ dạng giống như xúc động nói không nên lời.
Đồ Ấn Phàm biết rõ ý nghĩa của sự việc tổ chức khởi công hành lang kinh tế là gì, hắn tuy không thể nào quyết định được phương hướng sự việc, thế nhưng từ góc độ của hắn thì cũng không muốn đi sâu vào để đắc tội với người. Vì vậy hắn cũng không có vài phần nhiệt tình với nghi thức lần này.
Đồ Ấn Phàm đến giống như mở miệng cống, trong thời gian một giờ tiếp theo liên tục có khách quý từ bốn phương tám hướng đi đến. Vì làm tốt công tác khởi công lần này mà Thích Phúc Lai dùng tất cả quan hệ của mình để mời tất cả thành phố anh em đến chung vui.
Rất nhiều người tỏ thái độ mập mờ với lời mời của Thích Phúc Lai, nhưng khi mà tin tức bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong cũng đến, đám người ôm thái độ mập mờ kia nhanh chóng chạy đến.
Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, công tác lớn nhất của hắn vào lúc này chính là tọa trấn toàn quân. Khi danh sách khách đi đến tham gia với một loạt cái tên được đưa vào trong tay hắn, hắn cảm thấy bàn tay mình có chút run rẩy.
Có lẽ hai năm rồi tỉnh Nam Giang chưa có một nghi thức nào lớn như thế này, Thích Phúc Lai nhớ rằng trước đó khi mà thành phố Đông Hồng khởi công cho trung tâm thương mại thành phố mới có được vinh quanh giống như vậy.
Thích Phúc Lai vốc nước lên rửa mặt, cảm giác sảng khoái tinh thần, giống như nước không những rửa sạch mặt, còn quét sạch những gì lo lắng trong lòng hắn. Lần này hắn xây dựng hành lang kinh tế, đây không những là phương án khắc phục khó khăn hiện tại, còn có ý nghĩa gia tăng quyền uy của mình.
Vương Tử Quân không làm gì được mình, vì mình có được sự giúp đỡ to lớn của lãnh đạo tỉnh. Không những có chủ tịch Chử đến cổ vũ mình, thậm chí cả bí thư Diệp cũng đi sang, một nghi thức long trọng như vậy là căn bản cực kỳ khó có được.
Thích Phúc Lai nghĩ đến những câu khẳng định của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, hắn không khỏi cảm thấy thêm phấn chấn. Hắn càng có thêm chút tâm tư vội vàng với sự kiện lần này.
- Vương Tử Quân sẽ đi đến sao? Thích Phúc Lai ngồi trên xe mà không khỏi nghĩ đến vấn đề này.
Thích Phúc Lai lầm bầm lại cho ra âm thanh rõ ràng, điều này không khỏi làm cho Trần Kiến Dương ngồi bên cạnh ghế tài xế chợt giật mình. Hắn nhìn thoáng qua lãnh đạo bằng gương chiếu hậu, phát hiện lãnh đạo cũng không phải hỏi mình, thế cho nên giả vờ như không nghe thấy, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Trần Kiến Dương muốn đi đến vị trí thư ký trưởng từ cấp phó thư ký trưởng, hắn bức thiết nhận được sự tán thưởng của Thích Phúc Lai. Hắn hy vọng có thể tâm tư tương thông với Thích Phúc Lai, đều phải ngầm hiểu từng câu từng ánh mắt của bí thư Thích, mọi điểm đều thông, sau đó cho ra câu trả lời thỏa đáng.
Nhưng vấn đề này căn bản là khó khăn quá lớn với Trần Kiến Dương, Vương Tử Quân không phải là người thường, hắn cảm thấy không thể nhìn phong cách hành sự của người bình thường để phỏng đoán người này, tất nhiên cũng không cần suy đoán xem Vương Tử Quân có tham gia buổi lễ kia hay không. Cũng may Thích Phúc Lai nói xong thì nhắm mắt lại, Trần Kiến Dương cũng trầm tư suy nghĩ, giả vờ câm điếc.
Cả thành phố Lâm Hồ vì hành lang phát triển kinh tế mà huy động nhân lực vật lực trên quy mô lớn, trên cơ bản làm cho tất cả cán bộ đảng viên phải vùi đầu vào trong nhiệm vụ được giao. Thị ủy ra lệnh một tiếng, tất cả đơn vị ban ngành có tiền phải bỏ tiền, có lực bỏ lực, chỉ vài ngày sau thì công tác chuẩn bị đã sẵn sàng.
Rất nhiều lãnh đạo đơn vị vì biểu hiện sự coi trọng sự việc này trước mặt Thích Phúc Lai mà hầu như mỗi ngày đều phải vùi đầu vào công tác. Đám người này liên tục thể hiện sự trung tâm, tất nhiên công tác kế tiếp sẽ được Thích Phúc Lai khen ngợi.
Rất nhiều người cảm thấy quan trường dành cho người đắc thế, tay chân nhanh nhẹn trươn tuột, ngoài miệng bôi mật thích vuốt mông ngựa, thực chất cũng không phải. Khi mà tố chất lãnh đạo liên tục được tăng cường, không còn vị lãnh đạo nào bị mê hoặc bởi những trò vặt vãnh kia. Bọn họ cần nhìn vào thành tích, dù sao thì cũng cần có thực lực mới lên tiếng được.
Vì vậy những người trong suy nghĩ của lãnh đạo cũng không phải đám nịnh hót luôn miệng, mà là những người có thể bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo, hiểu rõ ý chỉ tinh thần của lãnh đạo, sau đó làm việc không dừng tay. Sau vài trận chiến đẹp đẽ sinh động thì anh có thể trổ hết tài năng, sẽ để lại ấn tượng khắc sâu cho lãnh đạo, cứ thế mà địa vị của anh sẽ được đề cao.
Nghe nói trong thể chế chính trị thành phố Lâm Hồ có lưu truyền một câu nói uyên bác của Thích Phúc Lai về phương diện chiến tích: Lãnh đạo đặt anh lên ghế cũng không phải là giải quyết vấn đề, mà là sáng tạo ra vấn đề. Nếu như anh không tiếp thu chính sách của thượng cấp, không bảo trì sự nhất trí cao độ với tổ chức, không giải quyết thành thạo tất cả những vấn đề phát sinh, như vậy bản thân anh cũng là một vấn đề. Nếu anh giải quyết được vấn đề thì thăng chức, không thì phải thoái vị, tan học. Đây là một câu nói được cả thành phố Lâm Hồ nghị luận sôi nổi.
Vì vậy sau khi có một hoạt động gì với thanh thế lớn thường xuất hiện những đơn vị tiên tiến, sau đó đơn vị tiên tiến sẽ cho ra tấm gương điển hình, sẽ tác động đến tư duy của các vị lãnh đạo đơn vị, dù là ai cũng phải tự mình ra ngựa đốc chiến. Ví dụ như lãnh đạo cục công an ra sức hành động xử lý những trường hợp đậu xe sai quy định, quản lý đô thị tăng cường làm đẹp vẻ mặt thành phố, thế là đầu đường cuối ngõ xuất hiện đầy những người mặc đồng phục xử lý công.
Dưới sự chờ mong nóng bỏng của cán bộ và nhân dân thành phố Lâm Hồ, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức nghi thức đặt nền móng cho hành lang kinh tế Lâm Hồ và Ngân Bằng. Buổi tối trước đó một ngày thì Thích Phúc Lai còn gọi điện thoại cho từng vị thường ủy tỉnh ủy, trịnh trọng mời bọn họ đến thành phố Lâm Hồ chỉ đạo công tác.
Sau khi Thích Phúc Lai xác định bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong đều đến, bàn tay gọi điện thoại của hắn không khỏi có chút run rẩy. Dù sao đây cũng là hai vị lãnh đạo đứng đầu Nam Giang, tư thái quá mạnh mẽ, ý nghĩa của sự việc lãnh đạo đến tham gia chính là mình thoải mái vượt qua kiểm tra.
Đáng tiếc là bí thư Đậu không đến được, nhưng điều này cũng là bình thường, Đậu Minh Đường đi tương đối gần với Vương Tử Quân, không đến là bình thường. Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nghĩ đến mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường, thế là không khỏi tự an ủi mình.
Thích Phúc Lai nhìn những số điện thoại cơ mật trên sổ tay, hắn không khỏi nhìn đến cái tên làm cho mình hận thấu xương, sau đó tiếp tục gọi cho người khác. Tuy giọng điệu tiếp điện thoại của mỗi người là không giống nhau, thế nhưng người nào cũng dùng lời nói nhiệt tình đáp lại hắn.
Đặc biệt là Chương Thu Mi càng rõ ràng bày tỏ trong điện thoại là không những đích thân đi đến, còn mời cả những hãng truyền thông nổi tiếng trong nước đến thành phố Lâm Hồ đưa tin.
Đây là một việc lớn, Thích Phúc Lai suy xét lời nói của Chương Thu Mi, thế là không khỏi cảm thấy thoải mái hơn.
Thích Phúc Lai nhiều lần đặt suy nghĩ lên hai từ "trọng đại", cuối cùng lại tiếp tục đưa mắt lên cái tên quen thuộc. Hắn nhìn tên người, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, đó là đối phương có đến không?
Thích Phúc Lai hy vọng người này có thể đến tham gia, làm cho đối phương thấy sự việc trọng đại thế nào, để cho đối phương thấy có nhiều lãnh đạo vỗ tay vì hoạt động này, đây không phải làm cho người ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái sao?
Kẻ địch phải vỗ tay cho mình, Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thật ra Thích Phúc Lai đang tự hỏi lòng, hắn căn bản không muốn đối nghịch với người kia. Quan trường chú ý hòa hợp êm ái, dù cho anh có chút vướng mắc cũng không nên cố gắng lãng tránh, không kẻ nào tình nguyện đối chọi gay gắt với người nào đó. Hơn nữa đối phương còn là một nhân vật có quyền lực rất mạnh khó thể khinh thường trong Nam Giang.
Nhưng bây giờ Thích Phúc Lai căn bản khó thể nào dàn xếp ổn thỏa được, chỉ có thể níu kéo lẫn nhau mà thôi. Nếu như hắn không phản kích, có lẽ sẽ bị đối phương bóp chết trong lòng bàn tay. Kết quả như vậy là tai họa ngập đầu, là thứ mà hắn không thể nào tiếp nhận được. Hắn phải phá vỡ trạng thái này, nếu không thứ mà hắn phải đối mặt chỉ là ngồi chờ chết, đầu rơi máu chảy.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà không khỏi có chút đau thương, người kia sao cứ gây khó dễ cho mình như vậy?
Thích Phúc Lai vừa thầm căm hận vừa bấm số điện thoại, khi điện thoại nối thông thì hắn dùng giọng điệu nịnh nọt nói: - Chào trưởng phòng Vương, tôi là Thích Phúc Lai của thành phố lâm hồ, tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài
- Chào bí thư Thích, tôi là thư ký Du Giang Vĩ của trưởng phòng Vương, lúc này trưởng phòng Vương đang trò chuyện với khách, ngài chờ chút nữa rồi hãy gọi điện thoại đến. Thích Phúc Lai nghe âm thanh này mà không khỏi cảm thấy hô hấp có chút không thông, chính mình thật vất vả lắm mới thuyết phục được mình gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, không ngờ lại gặp kết quả như vậy. Giống như hắn đang cúi rạp đầu trên mặt đất bái lạy vài cái, thế nhưng khi ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện mình bái sai người.
Tuy trong lòng cực kỳ uể oải nhưng Thích Phúc Lai vẫn giữ phong độ của mình, hắn dùng giọng khách khí nói với Du Giang Vĩ: - À, trưởng ban Du, tôi có chuyện cần báo cáo với trưởng phòng Vương, đợi mười phút sau gọi điện thoại lại có được không?
- Vâng, bí thư Thích, tôi sẽ xin chỉ thị của trưởng phòng Vương, để xem anh ấy có thời gian hay không. Du Giang Vĩ nói vô cùng khách khí, nhưng trong lời nói khách khí lại có vài phần ý nghĩ đứng xa vạn dặm.
Thích Phúc Lai căn bản không thèm quan tâm đến sự lạnh lùng của Du Giang Vĩ, hắn cảm thấy Du Giang Vĩ có thái độ không mặn không nhạt với mình là quá dễ hiểu. Thư ký là một nghề nghiệp có tính đặc thù, chủ nhục thì thần chết, lúc này thành phố Lâm Hồ tổ chức nghi thức khởi công hành lang kinh tế, căn bản là đòn phản kích với Vương Tử Quân, Du Giang Vĩ là thư ký của Vương Tử Quân có vẻ mặt tốt đẹp với mình mới là lạ.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Thích Phúc Lai thật sự cảm thấy mình có hơi váng đầu, mình không gọi điện thoại trực tiếp vào văn phòng của Vương Tử Quân, ma xui quỷ khiến thế nào lại cho cho thư ký của đối phương, để cho viên thư ký kia nói ra những lời làm mình thêm tức.
Mười phút căn bản không phải là vấn đề gì lớn với Thích Phúc Lai, thế nhưng thời gian mười phút này lại làm hắn cảm thấy rất phiền muộn. Thế cho nên khi thư ký đi vào phòng báo cáo công tác, hắn tự dưng muốn mở miệng răn dạy cho đối phương một bài học.
Vài phút sau khi mà Thích Phúc Lai đang suy nghĩ thêm đau đầu, điện thoại của hắn chợt vang lên. Thích Phúc Lai có chút căm tức, lại một tên khốn không có ánh mắt, anh gọi điện thoại đến đây làm bận rộn đường dây, không phải làm chậm trễ chuyện của tôi sao?
Thích Phúc Lai alo một tiếng mất kiên nhẫn, bên trong có người chợt nói: - Chào bí thư Thích, tôi là Vương Tử Quân, xấu hổ quá, vừa rồi tôi phải trò chuyện với khách, anh có chuyện gì sao?
Sau khi nghe được người gọi điện thoại giới thiệu mình là Vương Tử Quân, Thích Phúc Lai thiếu chứt nữa đứng thẳng người lên thật nghêm. Nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó bị hắn áp chế xuống, hắn dùng giọng cung kính bình thản nói: - Chào trưởng phòng Vương, lúc này gọi điện thoại không quấy rầy ngài đấy chứ? Tôi thật sự có việc cần xin chỉ thị của ngài. Số là thế này, thành phố Lâm Hồ lần này tổ chức khởi công hành lang kinh tế không thể nào ly khai khỏi sự giúp đỡ của phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nên kính mong ngài ngày mai đến giúp đỡ công tác của chúng tôi một chút.
"Từ chối, mau từ chối!" Thích Phúc Lai vì cú điện thoại này mà do dự không ít, bây giờ lại sinh ra cảm giác mèo vờn chuột. Nếu Vương Tử Quân từ chối thì hắn sẽ liều mạng khên nhủ, nhìn như cầu cạnh Vương Tử Quân, thật ra hắn cảm thấy mình nên dùng chút trò vui để chơi đùa với đối phương.
- Được, ngài mai tôi sẽ đi qua.
- Cảm ơn trưởng phòng Vương, hành lang kinh tế lần này sẽ có tác dụng rất lớn cho sự phát triển của thành phố Lâm Hồ, ngài đến làm tôi cảm thấy rất vui...
Vương Tử Quân tỏ thái độ làm cho Thích Phúc Lai cảm thấy rất bất ngờ, thật sự sinh ra cảm giác mình võ trang đầy đủ, chỉ chờ thời điểm tấn công, thế nhưng lại phát hiện chiến tranh kết thúc. Hắn xấu hổ cười một tiếng, trong đầu hiện lên một câu nói, đó là bản thân có đầy đủ tuyệt kỹ tán gái, thế nhưng ra đường lại chỉ gặp những cô bé mà thôi.
Vương Tử Quân nhất định sẽ tham gia, hừ, đây không phải là hãm hại người sao?
- Bí thư Thích, còn có chuyện gì nữa không? Giọng nói bình tĩnh của Vương Tử Quân vẫn truyền đến, giọng điệu rơi vào trai Thích Phúc Lai lại có vẻ cực kỳ bình thản tự nhiên.
Tuy cảm thấy bức bối nhưng Thích Phúc Lai dù sao cũng không phải là người thường, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi cười nói: - Trưởng phòng Vương, ngài thật sự cho tôi niềm vui quá lớn, ngày mai tôi sẽ suất lĩnh toàn thể thành viên ban ngành của cấp ủy chính quyền thành phố Lâm Hồ chờ trưởng phòng Vương đại giá quang lâm.
- Vậy thì ngày mai gặp. Vương Tử Quân nở nụ cười bình thản rồi cúp điện thoại.
Thích Phúc Lai cúp điện thoại mà cảm thấy không cam lòng, nhưng dù hắn không cam lòng thì cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai mà thôi.
Thời gian không trôi qua như suy nghĩ của con người, khi Thích Phúc Lai cảm thấy cực kỳ chờ mong để nhanh chóng đến ngày mai tổ chức khởi công hành lang kinh tế thì thời gian trôi qua rất chậm.
Khí trời ngày hôm sau thật sự làm cho Thích Phúc Lai sinh ra cảm giác giống như ông trời cũng tốt với mình. Hôm nay mặt trời lên cao rạng rỡ, không gian quang đãng không một bóng mây, mặc dù có hơi nắng nhưng vì nghi thức lần này kết hợp công tác giữa hai thành phố, thế cho nên chưa đến tám giờ thì chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng đã đưa các thành viên ban ngành của ủy ban thành phố đến tham gia lễ khởi công.
Khi thấy Đồ Ấn Phàm đi ra khỏi xe thì Thích Phúc Lai không khỏi cảm thấy có chút bực mình. Tuy quy cách của thành phố Ngân Bằng cao hơn thành phố Lâm Hồ, thế nhưng Thích Phúc Lai trước nay chưa từng cho rằng mình có địa vị thấp hơn bí thư thị ủy Ngân Bằng. Bây giờ hai thành phố cùng kết hợp công tác, dựa vào cái gì mà các anh chỉ phái một vị chủ tịch thành phố đến tham gia?
Nhưng chuyện này dù sao cũng liên quan quá lớn đến Thích Phúc Lai, khóe miệng hắn có hơi co giật, nhưng sau đó lại mỉm cười chào đón Đồ Ấn Phàm: - Chủ tịch Đồ, hoan nghênh, hoan nghênh.
Đồ Ấn Phàm có quan hệ bình thường với Thích Phúc Lai, nói về cấp bậc thì còn đứng cao hơn cả Thích Phúc Lai, thế cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn khi mà Thích Phúc Lai phải tự mình ra nghênh đón.
Khi bắt tay với Thích Phúc Lai, Đồ Ấn Phàm cười giải thích: - Bí thư vốn nói cùng đi đến, thế nhưng trong nhà tạm thời có chút chuyện cần bí thư tọa trấn chỉ huy, vì vậy mà phái tôi đến. Nhưng bí thư Thích cứ yên tâm, bí thư nhất định sẽ đến tham gia nghi thức hôm nay.
- Ha ha ha, chủ tịch Đồ quá khách khí rồi, có chủ tịch Đồ đến thì đã là giúp đỡ to lớn cho thành phố Lâm Hồ chúng tôi. Thích Phúc Lai nói đến đây thì bắt chặt tay của Đồ Ấn Phàm, bộ dạng giống như xúc động nói không nên lời.
Đồ Ấn Phàm biết rõ ý nghĩa của sự việc tổ chức khởi công hành lang kinh tế là gì, hắn tuy không thể nào quyết định được phương hướng sự việc, thế nhưng từ góc độ của hắn thì cũng không muốn đi sâu vào để đắc tội với người. Vì vậy hắn cũng không có vài phần nhiệt tình với nghi thức lần này.
Đồ Ấn Phàm đến giống như mở miệng cống, trong thời gian một giờ tiếp theo liên tục có khách quý từ bốn phương tám hướng đi đến. Vì làm tốt công tác khởi công lần này mà Thích Phúc Lai dùng tất cả quan hệ của mình để mời tất cả thành phố anh em đến chung vui.
Rất nhiều người tỏ thái độ mập mờ với lời mời của Thích Phúc Lai, nhưng khi mà tin tức bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Chử Vận Phong cũng đến, đám người ôm thái độ mập mờ kia nhanh chóng chạy đến.
Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ, công tác lớn nhất của hắn vào lúc này chính là tọa trấn toàn quân. Khi danh sách khách đi đến tham gia với một loạt cái tên được đưa vào trong tay hắn, hắn cảm thấy bàn tay mình có chút run rẩy.
Có lẽ hai năm rồi tỉnh Nam Giang chưa có một nghi thức nào lớn như thế này, Thích Phúc Lai nhớ rằng trước đó khi mà thành phố Đông Hồng khởi công cho trung tâm thương mại thành phố mới có được vinh quanh giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.