Chương 420: Gió cõi âm cuốn ma trơi
Bảo Thạch Tiêu
03/07/2013
Bố, là điện thoại của Vương Tử Quân à?
Một người đàn ông trung niên có bộ dạng khá giống với Tần Trung Hòa đi đến sau lưng Tần lão gia tử rồi khẽ hỏi.
Tần lão gia tử khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nhưng vẻ mặt lại có chút trầm trọng. Người đàn ông trung niên kia là con, tất nhiên sẽ hiểu rõ bố mình, hắn nhìn vẻ mặt của Tần lão gia tử rồi tranh thủ thời gian nói:
- Bố, ngày hôm qua con đã thương lượng tốt với Nhị ca, Thiếu gia chúng ta không nên tham gia vào vũng nước đục này. Bố nghĩ lại mà xem, nếu chúng ta tiến vào thì sau này Nhị ca sao có thể gặp mặt bí thư Triệu? Hơn nữa với lực ảnh hưởng của bí thư Triệu, cho dù chúng ta có tiến vào cũng không giải quyết được vấn đề.
- Nếu dựa theo lời của con, chẳng phải người ta đến trước mặt thì mình lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không hỏi mà cũng chẳng làm gì sao?
Tần lão gia tử trầm mặt xuống rồi hỏi ngược lại.
Người đàn ông trung niên kia là con thứ ba của Tần lão gia tử, là phó phòng giao thông tỉnh Quảng Đông. Tuy lúc này hắn rất bất mãn với bố mình nhưng lại biểu hiện rất biết lắng nghe, thế nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Hắn thầm nghĩ, cũng chỉ là chút tình cảm còn níu kéo lại từ năm xưa mà thôi, bây giờ đến đúng thời điểm mấu chốt, sao có thể vì chút tình cảm đã phai nhạt đó mà kéo cả gia tộc họ Tần vào lò lửa được?
- Bố, cũng không phải chúng ta không giúp, nhưng chúng ta không đủ lực, không thể giúp được bọn họ. Bố ra mặt nói chuyện với bí thư Triệu, điều này có thể được, nhưng nếu xung đột chính diện với bí thư Triệu, con cảm thấy chúng ta không nên làm như vậy. Bố nghĩ xem, cho dù chúng ta có ra mặt tranh chấp với Triệu Tứ Quân, như vậy chúng ta có thể thay đổi được gì? Bố xem với một vị cán bộ chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy như Nhị ca thì có cơ hội để chơi trò cao tay không?
Lời nói hợp tình hợp lý của con trai thạt sự làm cho Tần lão gia tử không thể nào phản bác được, thế là không khỏi rơi vào tình huống trầm mặc. Tuy trong lòng thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận những lời nói của con mình rất đúng. Từ khi lão bắt đầu lui ra phía sau, lực ảnh hưởng của Tần gia càng giảm sút, dù con trai thứ ba phát triển khá tốt, nhưng có một sự thật khó thể trốn tránh: Thiếu gia không có một người nào có thể tiến lên cấp phó tỉnh, vì thế khó thể nào khôi phục lại quyền lực cường thế như năm xưa.
- Bố, lát nữa Vương Tử Quân đến thì ngài có thể nói vài lời an ủi, lại hẹn ngày gặp mặt Triệu Tứ Quân, cũng coi như Tần gia chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Trưởng phòng Tần nhìn thấy bố mình có chút do dự, thế là nhanh chóng nói ra kế hoạch chiến lược mà ba anh em đã tính sẵn cho bố mình.
Tần lão gia tử không nói gì thêm, lão chỉ nâng ly trà làm một ngụm, sau đó đặt ly xuống bàn.
Tần lão gia tử là một cán bộ lãnh đạo tỉnh lui ra từ vị trí thường ủy tỉnh ủy, sau khi về hưu thì luôn ở lại trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Dù những gia đình trong này phần lớn là cán bộ lãnh đạo tỉnh đã về hưu, thế nhưng vấn đề bảo vệ và an toàn ở nơi đây cũng không lơi lỏng.
Vương Tử Quân phải chạy qua hai trạm kiểm tra mới có thể tiến vào Thiếu gia, khi hắn xuống xe thì trưởng phòng Tần đã nhanh chóng tiến ra đón chào, sau lưng còn có hai tên thanh niên có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân.
- Tử Quân đến đấy à? Ông Tần đang chờ cháu, cháu mau vào nhà đi.
Trưởng phòng Tần tuy trong lòng cực kỳ phản cảm với một người mang đến phiền toái cho Thiếu gia như Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này gặp mặt Vương Tử Quân thì vẫn nở nụ cười sáng lạn. Đối với hắn thì Vương Tử Quân dù sao cũng không thể đắc tội, bây giờ người này là một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở giống như mình.
Vương Tử Quân mỉm cười bắt chuyện với trưởng phòng Tần, sau đó cười nói vài câu với hai tên thanh niên phía bên kia, lúc này mới đi vào gặp mặt Tần lão gia tử trong phòng khách.
- Tử Quân đến đấy à, cậu ngồi đi.
Tần lão gia tử gần đây có thói quen thích ngồi, hôm nay lão lại phá lệ đứng trong phòng khách chờ Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách, lão nhanh chóng khua tay với Vương Tử Quân rồi mời ngồi.
- Chào ông Tần!
Trước kia Vương Tử Quân đã từng gặp Tần lão gia tử một lần, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước, vì thế Tần lão gia tử có bộ dạng gì thì chỉ là một phần ký ức có chút mơ hồ. Nhưng bây giờ khi hắn nhìn thấy Tần lão gia tử chống trượng đi về phía mình, chút ký ức trong đầu đã có thể liên lạc với ông lão vào lúc hiện tại.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì lập tức có người dâng trà lên. Tần lão gia tử ngày từ đầu đã là người nắm thế chủ đạo, sau khi ân cần thăm hỏi sức khỏe của Vương lão gia tử, lúc này lão mới thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi đã cho người gọi điện thoại cho Triệu Tứ Quân, tôi sẽ gặp mặt bàn chuyện với anh ấy. Tuy muốn toàn thắng là không thể, thế nhưng muốn cứu Tần Hồng Cẩm ra thì không là vấn đề.
- Cám ơn ông Tần, chị Hồng Cẩm đã làm phiền ngài phải quan tâm lo lắng rồi.
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn rất sáng lạn, hắn nói lời cảm tạ rồi tiếp tục:
- Ông Tần, cháu dù mới đến nhưng vẫn hiểu trạng thái vào lúc này, rõ ràng có người muốn há miệng nuốt cả tập đoàn Quân Thành, có thể thấy miệng của bọn họ cũng không phải là nhỏ.
Tần lão gia tử thật sự rất thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân, lão khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa cháu nội của bằng hữu mình năm xưa.
- Ông Tần, cháu cũng không thích gây chuyện, cũng không phải loại người thiện chí giúp người, nhưng nếu người ta muốn ức hiếp tập đoàn Quân Thành, bọn họ nghĩ rằng muốn làm gì thì làm, muốn giết thì giết, như vậy rõ ràng đã lầm rồi.
Tần lão gia tử nhìn gương mặt dần biến đổi của Vương Tử Quân thì trong lòng chợt chấn động mạnh mẽ, cũng không phải vì những lời nói này của Vương Tử Quân, mà là vì tâm tính của người này. Tuy lão cho rằng Tần gia của bọn họ sẽ không có hy vọng thắng lợi khi đối đầu với Triệu gia, thế nhưng bộ dạng con cháu sợ hãi khi nhắc đến Triệu Tứ Quân thật sự làm cho lão rất thất vọng.
- Tử Quân, chú khuyên cháu một câu, người ở dưới mái hiên, có ai không cúi đầu? Dưới tình huống hiện tại, cháu có thể làm thế nào được?
Trưởng phòng Tần nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại dùng giọng mỉa mai hỏi ngược lại:
- Triệu Tứ Quân không những có danh tiếng cực mạnh trong thành phố Việt Thị, còn là một thường ủy cực kỳ có tư cách ở tỉnh ủy, nếu muốn chơi cao tay với bí thư Triệu thì hoàn toàn là không thể, rõ ràng là nóng đầu làm việc tùy tiện.
Trưởng phòng Tần mở miệng rất khách khí nhưng ý nghĩ khinh thường lại quá rõ ràng, đó chính là muốn nhắc nhở Vương Tử Quân: Đừng mạnh miệng nói những lời không thực tế, cậu và Triệu Tứ Quân vốn không phải là tồn tại cũng một cấp bậc, cậu sao có thể chống lại?
- Hừ, tôi đang lên tiếng, có chỗ cho cậu mở miệng sao?
Tần lão gia tử trừng mắt dùng giọng nghiêm nghị quát lên với con trai thứ ba của mình. Tuy tuổi đã lớn nhưng lão vẫn nghe và hiểu lời châm chọc của con trai mình, dù thật sự thừa nhận những lời nói như vậy nhưng lại không thể nào biểu hiện như thế trước mặt Vương Tử Quân, rõ ràng là ảnh hưởng đến lòng tự tôn của con cháu người ta.
Trưởng phòng Tần ở bên ngoài tuy cực kỳ uy phong, thế nhưng lúc này nghe lời răn dạy của bố thì thật sự không dám phản kháng, nghe thấy bố quát lớn thì nhanh chóng ngậm miệng lại.
- Ông Tần, chú ấy nói không sai, Triệu Tứ Quân là người có lực lượng cực mạnh, thành phố Việt Thị lại là hang rồng ổ cọp của hắn, thế nên thật sự rất khó chơi cao tay với người này.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới cười nói:
- Vì vậy cháu cũng không muốn chơi cao tay với hắn ta, cháu chỉ muốn cho hắn ta chút niềm vui bất ngờ mà thôi.
- Tử Quân, cháu có ý gì?
Vẻ mặt Tần lão gia tử chợt biến đổi, Vương Tử Quân nói như vậy sao lão không hiểu cho được?
- Ông nội, Tam thúc, xảy ra chuyện lớn rồi, công nhân nhà máy cơ giới vây công chính quyền thành phố, bây giờ lại chạy sang tập đoàn Nam Long, có rất nhiều biểu ngữ, bây giờ hiện trường đã rối loạn, chỉ có thể chờ Tiền Trường Thắng thu thập cục diện rối rắm mà thôi.
Một tên thanh niên từ bên ngoài chạy vào rồi vội vàng nói với Tần lão gia tử.
Tần lão gia tử tất nhiên biết rõ tập đoàn Nam Long có liên hệ với Triệu gia, bây giờ vài ngàn công nhân không những vây công thị ủy, còn đến vây quanh tập đoàn Nam Long, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Tần lão gia tử chợt kinh hoàng, thế là không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi đó bất động như núi, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
- Tiểu Địch, đây là anh Tử Quân, cháu mau đến ra mắt anh ấy đi.
Tuy trong lòng có không ít lời muốn nói nhưng Tần lão gia tử dù sao cũng là người từng trải qua thiên quân vạn mã, lão trầm ngâm một chút rồi lên tiếng kêu gọi tên thanh niên ở bên kia.
Tên thanh niên có chút sững sốt, lúc này mới nở nụ cười nhìn về phía Vương Tử Quân chào một tiếng anh Tử Quân. Vương Tử Quân cũng lên tiếng bắt chuyện với Tiểu Địch, sau đó nói:
- Tiểu Địch, tin tức của cậu hình như không quá chuẩn xác, phải nói là lúc này trong tay tất cả công nhân đang vây công tập đoàn Nam Long đều có cầm theo tư liệu về việc tập đoàn Nam Long ngầm chiếm tài sản của nhà máy cơ giới. Vì bọn họ có chứng cứ đó trong tay, thế cho nên bọn họ mới không lo lắng việc Tiền Trường Thắng bị trừng trị.
- Anh Tử Quân, anh cũng từ nơi đó đến đây sao? Sao lại biết được rõ ràng như vậy?
Tiểu Địch khẽ vỗ đầu một cái rồi hỏi Vương Tử Quân.
- Tiểu Địch, cậu nói rất đúng, tôi thật sự vừa từ đó đến đây, nhưng tôi còn biết rõ hơn cậu rất nhiều.
Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Ông Tần, ở trước mặt ngài cháu cũng không nói nhiều, thế cục ngày hôm nay là do cháu sắp xếp.
Tần lão gia tử dù có chút suy đoán nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân thẳng thắn thừa nhận thì không khỏi chấn động. Lão dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, sau đó vội vàng hỏi:
- Tử Quân, cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu rõ ràng đang đùa với lửa, như vậy chỉ sợ lửa sẽ đốt đến người.
- Ông Tần, ông cứ yên tâm, ngọn lửa đó cũng không thể nào đốt đến người cháu được. Cháu cũng không phải đang đùa với lửa, mà là chính bọn họ đùa với lửa, cháu chỉ cho thêm chút gió vào mà thôi.
Vương Tử Quân cười cực kỳ ung dung trấn định, giọng điệu càng thêm hời hợt.
- Thêm một ngọn gió? Ngọn gió của cậu cũng không nhỏ, nếu Triệu Tứ Quân biết được chính cậu là người nổi gió, đối phương không bóp chết cậu mới là lạ.
- Cậu cảm thấy chuyện này thế nào? Có thể làm gì được Triệu Tứ Quân?
Tâm tư của Tần lão gia tử chủ yếu vẫn đặt lên người của Triệu Tứ Quân, lúc này l nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là niềm tin của lão vào Vương Tử Quân lại tăng thêm vài phần.
Vương Tử Quân thật sự chờ những lời thế này, hắn cũng không giấu diếm:
- Ông Tần, dựa vào tình thế của cháu bây giờ thì căn bản không có chút lực uy hiếp nào với Triệu Tứ Quân, nhưng cháu tin chỉ cần cháu nổi gió sẽ có người thừa cơ hội mà vào, sẽ có kẻ vui sướng mang thêm củi đến bổ sung.
Vẻ mặt Tần lão gia tử đã càng thêm trầm trọng, lão lẳng lặng ngồi đó giống như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Lúc này trưởng phòng Tần ở bên cạnh cũng đã hiểu ý của Vương Tử Quân.
- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là dối trá, thật sự quá dối trá.
Tần lão gia tử chợt nở nụ cười rồi chỉ về phía Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Cậu đến đây cũng không phải muốn người ông này tham gia náo nhiệt, bỏ thêm củi vào đáy nồi sao? Nhưng ông Tần bây giờ đã lớn tuổi, chuyện chất củi cũng xem như lực bất tòng tâm.
- Chút việc này cháu sao bắt ông Tần phải tự mình ra tay? Nếu ông nội cháu biết vì chuyện nhỏ mà làm phiền ngài, không phải sẽ chặt chân cháu sao?
Vương Tử Quân cầm lấy bình trà châm nước cho Tần lão gia tử, sau đó mới cười nói:
- Cháu đến đây thật sự là có chuyện cần nhờ ông Tần, chỉ muốn nhờ ông hẹn giúp cháu một người đến dùng cơm mà thôi.
- Hẹn người dùng cơm?
Ánh mắt Tần lão gia tử càng thêm nhạy cảm, nếu như vừa rồi Vương Tử Quân chỉ đem đến cho lão sự kinh ngạc, bây giờ lão có thể nhìn vào người Vương Tử Quân cần mời cơm để biết xu hướng phát triển của sự việc là thế nào.
- Đúng vậy, ông Tần, cháu đây nào có thể so sánh với một người đức cao vọng trọng như ngài, thế cho nên cháu muốn nhờ ngài mời chủ tịch Trần dùng một bữa cơm. Cháu tin tưởng anh ấy cũng bằng lòng gặp mặt.
Mời chủ tịch thành phố? Tần lão gia tử chợt lóe lên một ý nghĩ mới trong đầu, lão cũng nhanh chóng cho ra quyết định, lão khẽ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, sẽ liên lạc điện thoại và thông báo ngay cho cậu.
- Cám ơn ông Tần.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Tần lão gia tử, sau đó mới rời khỏi Tần gia. Khi Vương Tử Quân rời khỏi Thiếu gia, Tần lão gia tử cũng tiễn đến tận cửa.
- Bố, Vương Tử Quân này thật sự quá to gan lớn mật.
Trưởng phòng Tần đã quay về phòng, sau khi Vương Tử Quân rời đi thì không nhịn được phải lên tiếng với Tần lão gia tử.
- À, đứa bé này thật sự to gan lớn mật, lại khó có được sự can đảm và thận trọng như thế.
Tần lão gia tử khẽ giậm chân xuống đất rồi trầm giọng nói:
- Cậu ta làm như vậy thật sự có chút mạo hiểm, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không có gì sai. Cho dù có người biết hắn là kẻ chọc vào tổ ong vò vẽ thế nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, ai bảo người làm quan đều có kẻ thù chính trị cùng tồn tại? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên sẽ có người đi châm thêm dầu.
- Ai sẽ là người bỏ thêm củi?
Trưởng phòng Tần cho ra một câu hỏi ngu xuẩn như vậy thì thật sự cảm thấy hối hận, thầm nghĩ mình sẽ khó tránh khỏi tình huống bị mắng cho một chặp.
- Ai sao? Hừ, nếu con còn vụng về như vậy, thôi thì dứt khoát từ quan về nhà dưỡng lão đi. Triệu Tứ Quân đã cường thế ở thành phố Việt Thị này nhiều năm, đừng nói là trong đám lãnh đạo thị ủy, thậm chí người này đã chọc giận khá nhiều người trên tỉnh ủy. Mọi người trước nay không ra tay, không phải chưa tìm được cơ hội sao? Bây giờ Vương Tử Quân châm lửa, lửa đã bốc cháy khá mạnh, Triệu Tứ Quân áp chế không được, người khác sẽ cảm thấy bình thản sao?
Tần lão gia tử cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra làm người vẫn phải kẹp đuôi lại, ngàn vạn lần không nên quá mức, nếu không thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Trưởng phòng Tần biết rõ bố mình nói có ý nghĩa là gì, hắn là một cán bộ đơn vị trên tỉnh, hắn cũng hiểu rõ trạng thái của thành phố Việt Thị, hắn liên hệ đến vài gương mặt quen thuộc, thế là không khỏi cảm thấy sự việc đang xảy ra theo chiều hướng như vậy.
- Con gọi điện thoại cho Nhị ca, để nó nhanh chóng hẹn chủ tịch Trần, nói tôi mời cậu ấy dùng cơm.
Tần lão gia tử phân phó xong thì sải bước rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng làm việc của mình.
- Xoảng!
Một ly trà tinh xảo bị ném xuống đất vỡ tan tành, Triệu Bình Xuyên trước nay thường xuyên ra oai hống hách bây giờ đứng trước mặt Triệu Tứ Quân thì giống nnhw một con chim cút đang bị kinh hoàng, chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
- Thế nào? Không còn gì để nói nữa sao?
Giọng điệu nghiêm khắc phát ra từ miệng Triệu Tứ Quân, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai của mình, sau đó lại hung hăng nói:
- Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Bây giờ sao không mở miệng? Giỏi thì nói xem nào?
- Tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng đi quá gần với loại người như Tiền Trường Thắng, nhưng cậu hết lần này đến lần khác lại không chịu nghe, giống như chỉ sợ người khác không biết hai người không có quan hệ gì vậy. Cậu đúng là loại ngốc nghếch không ra gì, cậu làm cái gì vậy? Hôm nay lại từ trong tập đoàn Nam Long chạy ra ngoài, cậu muốn làm tôi mất mặt đến chết sao?
Triệu Tứ Quân nhìn tấm ảnh trên bàn, lão cực kỳ bức bối, thật sự rất gấp. Lão vừa thở hổn hển chửi mắng con mình, cũng hoàn toàn quên con trai là loại người gì.
- Bố, con chỉ...
Triệu Bình Xuyên thật sự đổ mồ hôi hột, lúc này hắn đưa mắt nhìn tấm hình mình đi ra khỏi tập đoàn Nam Long, thật sự không biết làm sao cho phải.
- Bí thư Triệu, nhắc đến chuyện này tôi cũng thấy cực kỳ quái lạ, tôi cảm thấy nó không được bình thường, sau lưng chắc chắn có người thúc đẩy.
Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Triệu Tứ Quân chợt lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Tứ Quân tương đối coi trọng người đàn ông trung niên này, lão gật đầu nói:
- Anh Mạc, anh nói đúng, đột nhiên in ra rất nhiều tư liệu về sự kiện phạm pháp của Tiền Trường Thắng ở nhà máy cơ giới, đằng sau sao lại không có người thúc đẩy cho được? Nhưng tôi cũng đã hồ đồ rồi, bây giờ điều chúng ta nên làm chính là nghĩ biện pháp bắt tên kia cho bằng được.
- Bố, con cảm thấy chuyện này nhất định là do tên họ Trần kia ra tay, ngoài người này ra thì không còn ai khác.
Triệu Bình Xuyên vừa rồi bị bố mắng một trận xối máu chó lên đầu, bây giờ lại trở nên thông minh, tranh thủ thời gian hiến kế.
Họ Trần là ai thì Triệu Tứ Quân và người đàn ông trung niên họ Mạc biết rất rõ, nhưng người đàn ông họ Mạc lại nhíu mày mà không nói gì. Dù sao Triệu Bình Xuyên cũng là con trai của Triệu Tứ Quân, dù hắn thật sự rất xem thường Triệu Bình Xuyên, thế nhưng biểu hiện vẫn phải nể mặt Triệu Tứ Quân.
- Cậu im miệng cho tôi, chỉ giỏi nghe gió là đoán mưa, chỗ này không còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa.
Triệu Tứ Quân vung tay lên với Triệu Bình Xuyên, sau đó lão nhíu mày lẩm bẩm:
- Ra tay độc ác mà trực tiếp không giống như phong cách của anh Trần.
Người đàn ông họ Mạc biết rõ Triệu Tứ Quân lẩm bẩm như vậy chính là muốn nói cho mình nghe, mà chính hắn cũng từng nghĩ về vấn đề này, thế nên nhanh chóng phụ họa:
- Tôi cảm thấy đó cũng không phải là phong cách của chủ tịch Trân, hơn nữa bây giờ chủ tịch Trần cũng không có lý do để ra tay.
- Không phải anh Trần thì là ai?
Triệu Tứ Quân chợt nhíu mày thật chặt, kẻ địch ẩn giấu trong hang sâu thật sự đáng sợ hơn kẻ địch lộ mặt, vì đối phương đang ẩn trốn, cũng không biết khi nào sẽ cho mình một đấm, đánh cho mình không kịp trở tay. Lão là người chìm nổi quan trường nhiều năm, tất nhiên lão sẽ hiểu rõ đạo lý này.
Vài cái tên đực Triệu Tứ Quân và người đàn ông trung niên nói ra khỏi miệng, thế nhưng ngay sau đó bọn họ lại nhanh chóng chối bỏ tất cả.
- Không phải là Tiền Trường Thắng gần đây đắc tội với người nào đấy chứ
Người đàn ông trung niên họ Mạc chợt ngẩng đầu khẽ nói với Triệu Tứ Quân, nhưng dư quang khóe mắt của hắn lại nhìn về phía Triệu Bình Xuyên.
Thật ra lúc này Triệu Bình Xuyên đã rất bất ổn, nhiều người bị bố mình và chú Mạc loại trừ, lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên hình bóng một người. Nếu thật sự là người này, nếu để cho bố biết rõ nguyên nhân là vì mình coi trọng một người phụ nữ mà sinh chuyện, như vậy hậu quả là khó tưởng tượng được. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy rùng mình, đúng lúc này lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông trung niên họ Mạc, ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho hắn rùng mình.
- Bình Xuyên, con nói rõ cho bố biết, Tiền Trường Thắng đã đắc tội với người nào?
Triệu Tứ Quân hiểu ý của người đàn ông trung niên họ Mạc, ánh mắt lão nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó lại sẳng giọng nói.
- Bố, không...
Triệu Bình Xuyên còn muốn che giấu, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Tứ Quân đã tiến đến, một cảm giác áp bức phủ lên người hắn. Từ nhỏ hắn là người bị Triệu Tứ Quân áp chế cho khó thở, bây giờ Triệu Tứ Quân đi đến càng làm hắn thêm run rẩy:
- Bố, nhưng ngày qua Tiền Trường Thắng bận rộn vì chuyện của tập đoàn Quân Thành.
- Tập đoàn Quân Thành? Các người lại làm ra trò gì rồi?
Triệu Tứ Quân nghe thấy cái tên tập đoàn Quân Thành thì vẻ mặt chợt trở nên ngưng tụ, tất nhiên lão sẽ không xa lạ gì tập đoàn nhà giàu nộp nhiều tiền thuế kia, thế là một cảm giác bất an bùng lên trong lòng.
- Hai ngày qua có chuyện xảy ra, đang phát sinh sự kiện tập đoàn Quân Thành trốn thuế, vì chuyện này mà tổng giám đốc Tần Hồng Cẩm bị bắt đi hỗ trợ điều tra.
Người đàn ông trung niên họ Mạc thấy Triệu Bình Xuyên không len tiếng thì khẽ lên tiếng báo cáo cho Triệu Tứ Quân.
- Tập đoàn Quân Thành có quan hệ với Tần gia, nói như vậy chẳng lẽ trong vụ này có bàn tay của Thiếu gia?
Triệu Tứ Quân nói một câu rồi lại khẽ lắc đầu:
- Tôi biết rõ tính cách của Tần lão gia tử, dựa theo thói quen của lão, trước khi làm gì sẽ thông báo với tôi một tiếng.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc vang lên dồn dập, Thủ tướng nhìn qua dãy số, vẻ mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng. Lão khẽ phất tay áo với Triệu Bình Xuyên, sau đó cầm điện thoại lên dùng giọng cung kính nói:
- Lão lãnh đạo, tôi là Tứ Quân.
Người đàn ông trung niên họ Mạc và Triệu Bình Xuyên nghe Triệu Tứ Quân nói đó là lão lãnh đạo thì lập tức ngậm miệng lại, giống như chỉ sợ mình mở miệng sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện điện thoại của Triệu Tứ Quân.
- Lão lãnh đạo, tôi nhất định sẽ xử lý vụ này, sẽ tuyệt đối không nuông chiều, không buông tha cho những phần tử ăn chặn tài sản, những con sâu làm rầu nồi canh.
Triệu Tứ Quân lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ chính đáng, người đàn ông trung niên họ Mạc ở bên cạnh đã nhìn thấy vẻ mặt có chút tái nhợt của Triệu Tứ Quân.
- Lão lãnh đạo, tôi phải nói lời kiểm điểm với anh, Bình Xuyên từ nhỏ tôi quản giáo không nghiêm, nuôi dạy con không tốt là lỗi của bố, thật sự rất hỗ thẹn.
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy bảo tiểu tử kia cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó tiếp tục gây ra phiền toái.
Sau khi dùng ngôn từ chính xác để đảm bảo, lúc này Triệu Tứ Quân mới cúp điện thoại. Lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó vung tay cho một tát. Nhưng động tác của lão có hơi chậm, còn chưa đợi bàn tay di chuyển đến nơi, Triệu Bình Xuyên đã nhanh nhẹn né tránh.
- Bí thư Triệu, lão lãnh đạo có căn dặn điều gì?
Người đàn ông trung niên họ Mạc tuy không thích Triệu Bình Xuyên thế nhưng lúc này cũng không muốn Triệu Tứ Quân tiếp tục đánh Triệu Bình Xuyên.
Triệu Tứ Quân thở dài, lão đi đến hộc bàn lấy thuốc, khói từ miệng lão tuồn ra ngoài, bộ dạng cực kỳ ảo não.
- Công nhân nhà máy cơ giới ngồi lỳ bên ngoài biểu tình, phóng viên bị đánh, bây giờ sự việc đã không thể áp chế được, cũng chỉ có thể đẩy Tiền Trường Thắng lên gánh vác trách nhiệm mà thôi.
Triệu Tứ Quân dùng ánh mắt thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên họ Mạc rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên họ Mạc cũng mồi một điếu thuốc, nhưng hắn cũng không hút giống như Triệu Tứ Quân, sau khi hút vài hơi thì liên tục ho khan:
- Bí thư Triệu, chỉ sợ chuyện này còn phải làm tốt công tác với anh Trịnh.
- Ừ, anh cho gọi anh Trịnh đến gặp mặt tôi.
Triệu Tứ Quân nhìn và gật đầu với người đàn ông trung niên họ Mạc, sau đó lên tiếng phân phó.
Đến bây giờ Triệu Bình Xuyên còn chưa từng thấy bộ dạng bố mình thất bại như vậy, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ bi ai. Hắn thật sự nổi giận, đồng thời lúc này hắn cho ra một kết luận, sự việc này nhất định liên quan đến tên khốn Vương Tử Quân kia chắn chắn là như vậy.
Bỏ đi Tiền Trường Thắng và phó chủ tịch Trịnh, Triệu Bình Xuyên thật sự không tin vào lỗ tai của mình, nhưng sự thật nói cho hắn biết hắn mình không nghe lầm, vừa rồi bố mình đã cho ra một quyết định như vậy. Hai người kia hầu như là phụ tá đắc lực cho hắn, nếu vứt bỏ hai người kia đi, như vậy rõ ràng là kết quả quá xấu, hắn cảm thấy xương cốt thật sự đau nhức và lạnh lẽo.
Dù Triệu Bình Xuyên thật sự không cam lòng và cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng hắn cũng biết những gì bố mình đã quyết định thì căn bản tám ngựa kéo cũng khó quay về. Khi người đàn ông trung niên kia đi ra khỏi phòng thì hắn cũng đi theo.
Triệu Bình Xuyên không muốn đi thông báo cho Tiền Trường Thắng và anh Trịnh biết vấn đề, cái hắn muốn làm chính là cho tên khốn đứng sau lưng biết thủ đoạn của mình.
- Cục trưởng Phạm, anh có bận rộn gì không?
Triệu Bình Xuyên lấy điện thoại ra, hắn bấm một số máy quen thuộc rồi lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia chợt truyền đến một âm thanh nịnh nọt:
- Triệu thiếu gia, ngài có chuyện gì sao? Ngài cứ việc phân phó, chưa nói đến những chuyện khác, dù bây giờ có đi với vợ cũng phải chạy đến nghe lời Triệu thiếu gia.
Triệu Bình Xuyên rất hài lòng với câu trả lời của đối phương, nếu như là dĩ vãng thì hắn nhất định sẽ nói vài câu khẳng định với đối phương, nhưng bây giờ hắn căn bản không có tâm tư như vậy, hắn dùng giọng bực bội nói:
- Nha Thao, đừng ba hoa nữa, tôi có việc quan trọng cần anh đi làm.
Triệu Bình Xuyên lên tiếng trách mắng làm cho người ở đầu dây bên kia chợt hiểu lúc này Triệu thiếu gia có tâm tình không tốt. Hắn biết rất rõ về Triệu Bình Xuyên, khi gặp phải chuyện gì đó bực mình thì giống như phụ nữ đang nằm ngửa chợt đứng lên vậy.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hai mươi phút sau một người đàn ông hơn bốn mươi xuất hiện trước mặt Triệu Bình Xuyên, người đàn ông này rất béo tốt, nhìn qua có vẻ cực kỳ hiền lành vô hại, nhưng người quen thì biết rõ tên này cũng không được tốt như biểu hiện bên ngoài.
- Gần đây có một người tên là Vương Tử Quân đến tập đoàn Quân Thành, bắt tên kia đưa đến đây.
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hắn nói tiếp:
- Tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ tình huống nào ngoài ý muốn.
Người đàn ông trung niên kia chính là cục trưởng Phạm, đây không phải là lần đầu tiên hắn giúp Triệu Bình Xuyên làm như vậy, hắn cười nói:
- Triệu thiếu gia cứ yên tâm, những chuyện này cứ giao cho tôi, nửa giờ sau tôi sẽ đưa hắn đến đồn công an ở đường Đông.
- Vậy thì nhanh tay lên đi.
Triệu Bình Xuyên vung tay lên rồi đi về phía chiếc Porsche dựng ngoài cửa. Cục trưởng Phạm thấy Triệu Bình Xuyên muốn đi theo mình, miệng hắn khẽ nhúc nhích định nói gì đó thế nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Ba chiếc xe chạy đi như gió cuốn về phía tập đoàn Quân Thành, nhưng khi bọn họ chạy đến tổng bộ của tập đoàn Quân Thành thì thấy chiếc xe Mercedes Benz vốn thuộc và Tần Hồng Cẩm đang chạy như bay về hướng khác.
- Vương Tử Quân.
Dù không thấy rõ gương mặt Vương Tử Quân, thế nhưng Triệu Bình Xuyên đã nhanh chóng cho ra phán đoán khi thấy Vương Tử Quân xoay người lên xe. Hắn chỉ vào chiếc xe Mercedes Benz đang chạy như bay rồi nói với cục trưởng Phạm:
- Đuổi theo, dù ngài dùng thủ đoạn gì cũng đừng cho hắn chạy thoát.
- Triệu thiếu gia, ngài cứ yên tâm.
Cục trưởng Phạm đồng ý một tiếng, hắn vung tay lên với tên lái xe, chiếc xe vốn chạy theo sau chiếc Porsche, bây giờ chợt kéo còi báo hiệu và chạy lên phía trước như bay.
Triệu Bình Xuyên nhìn hai chiếc xe cảnh sát vượt qua xe mình mà nở nụ cười đắc ý, hắn tin dựa vào thái độ nói một không dám làm hai của cục trưởng Phạm với mình, Vương Tử Quân kia dù chạy đến đâu cũng khó thoát được.
- Giám đốc Vương, có xe cảnh sát đang truy đuổi chúng ta ở phía sau.
Lái xe cho Tần Hồng Cẩm tên là anh Triệu, đây là một người có kinh nghiệm lái xe rất phong phú, hắn vừa chạy xe vừa nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang trầm ngâm phải quay đầu nhìn hai chiếc xe cảnh sát đang chạy từ phía sau đến như bay, hắn hiểu hai chiếc xe kia tuyệt đối không phải đến hộ tống mình, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Đi đến tỉnh ủy.
Tài xế lên tiếng, tai lái khẽ bẻ sang một hướng, chiếc xe Mercedes Benz tăng tốc chạy về phía tỉnh ủy Quảng Đông.
- Cục trưởng Phạm, chiếc xe kia đã phát hiện ra chúng ta.
Tên cảnh sát lái xe thấy xe của Vương Tử Quân tăng tốc thì quay sang nói với cục trưởng Phạm đang ngồi bên cạnh mình.
Cục trưởng Phạm nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Vương Tử Quân, bây giờ nếu đối phương tăng tốc thì mình chạy theo kịp sao? Thế là hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Tăng tốc thì muốn chạy thoát sao? Kêu gọi bọn họ đầu hàng, để xe bọn họ tấp vào lề.
Tên cảnh sát lên tiếng, hắn vừa nhấn chân ga vừa cầm lấy loa kêu gọi xe Vương Tử Quân tấp vào lề.
- Giám đốc Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lái xe cho Tần Hồng Cẩm là một người thành thật, hắn nghe thấy tiếng kêu gọi ở phía sau thì có chút bối rối.
- Anh Hạ không cần lo lắng, cứ chạy xe đến tỉnh ủy là được, không cần quan tâm đến bọn họ.
Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số gọi đi:
- Bí thư Lô, điện thoại của anh thật sự không dễ gọi chút nào, tôi đã gọi cho anh vài lần mà không được.
- Ha ha ha, bí thư Vương, nếu vì chuyện gọi điện thoại khó khăn mà đắc tội với bí thư Vương, như vậy tôi sẽ đặc biệt đi mua thêm một cái điện thoại nữa để dùng làm đường dây nóng cho bí thư Vương.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất vui vẻ.
Vương Tử Quân cười hàn huyện hai câu với người bên kia, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Hai ngày hôm nay tôi đến Quảng Đông có ít chuyện, bây giờ anh có ở văn phòng không? Tôi muốn đến uống trà.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, khi nào thì anh đến, tôi phái người ra tiếp đón.
Bí thư Lô thấy Vương Tử Quân đến thành phố Việt Thị thì vội vàng nhiệt tình chào đón.
- Tôi đang đi đến.
Vương Tử Quân thông báo hành trình của mình thì cúp điện thoại.
Chiếc xe cảnh sát ở phía sau vẫn tiếp tục kêu gọi đầu hàng, nhưng lái xe nghe xong phân phó của Vương Tử Quân thì không thèm quan tâm. Xe cảnh sát tuy liều mạng truy đuổi nhưng đối mặt với chiếc Mercedes Benz sản xuất đặc biệt của Tần Hồng Cẩm, bây giờ đuổi theo chỉ là phí lực.
- Giám đốc Vương, đã đến tỉnh ủy.
Lái xe cự tuyệt yêu cầu của cảnh sát nhưng lúc này trên mặt cũng đầy mồ hôi, khi thấy cổng tỉnh ủy xuất hiện thì thở dài một hơi nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ vung tay với Chương Hiểu Mai ở bên cạnh:
- Các người theo tôi cùng đi vào, đến đây thì bọn họ cũng đừng hòng chơi trò thủ đoạn.
Khi Vương Tử Quân đang lên tiếng thì bảo vệ công tỉnh ủy đã vung tay cản xe lại, Vương Tử Quân hạ kiếng xuống nói rõ mục đích của mình. Vương Tử Quân còn chưa nói xong thì viên cảnh sát bảo vệ kia đã lớn tiếng nói về phía cách đó không xa:
- Trưởng ban Triệu, khách ngài đang nghênh đón đã đến rồi.
- Két!
Một tiếng thắng gấp vang lên sau lưng nhóm người Vương Tử Quân, ngay sau đó là vài chiếc xe cảnh sát chạy đến. Cục trưởng Phạm nhanh chóng bước đến trước xe Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Anh đi ra ngoài cho tôi.
- Xin hỏi có chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ đẩy cửa xe, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với cục trưởng Phạm.
Cục trưởng Phạm nhìn Vương Tử Quân đi ra thì nghiêm túc nói:
- Anh là người khả nghi liên quan đến một vụ án buôn thuốc phiện, mời anh theo tôi một chuyến.
Cục trưởng Phạm vừa nói vừa lấy còng của một tên cảnh sát ở sau lưng rồi tiến lên.
- Anh nói tôi khả nghi liên quan đến án buôn thuốc phiện, có chứng cứ gì sao? Anh đưa tôi đi điều tra, vậy cho tôi xem lệnh bắt người.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn cục trưởng Phạm, hắn lạnh lùng nói.
Cục trưởng Phạm là người có kinh nghiệm phong phú, hắn nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là cười lạnh nói:
- Tôi sẽ cho anh xem lệnh bắt người, nhưng bây giờ anh phải theo tôi đi.
Cục trưởng Phạm nói rồi vươn tay về phía Vương Tử Quân.
- Các anh muốn làm gì?
Khi cục trưởng Phạm vừa đưa tay đến thì một cán bộ hơn ba mươi tuổi chạy đến, hắn nhìn thoáng qua cục trưởng Phạm rồi trầm giọng hỏi:
- Các người là đơn vị nào, biết đây là đâu không?
Cục trưởng Phạm nhìn tên cán bộ hơn ba mươi bên kia thật sự có sinh ra chút cố kỵ, hắn do dự một chút rồi kiên nhẫn giải thích:
- Đồng chí, chúng tôi vừa nhận được thông tin, người này có liên quan đến án buôn lậu thuốc phiện, vì thế muốn đưa đi điều tra, mong anh phối hợp cho.
- Anh nói anh ấy có iên quan đến án buôn lậu thuốc phiện? Ha ha ha, anh có lầm không, tôi cho anh biết, vị này chính là bí thư Vương của tỉnh đoàn tỉnh Sơn Nam, anh nói anh ấy có liên quan đến án buôn lậu thuốc phiện, tôi thật không biết các anh xử lý án này thế nào.
Tên cán bộ từng về thủ đô họp với bí thư Lô, đã từng gặp mặt bí thư Vương Tử Quân, hắn biết rõ thân phận của bí thư Vương, càng biết thái độ của lãnh đạo trực tiếp của mình với bí thư Vương. Bây giờ thấy một người dùng lý do trời ơi muốn đưa một bí thư tỉnh đoàn đi, hắn thật sự phải cười lớn.
Bí thư tỉnh đoàn Sơn Nam? Cục trưởng Phạm chợt cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, hắn biết rõ lúc này mình chọc vào tổ vò vẽ, vu hãm một cán bộ cấp sở tội buôn lậu thuốc phiện, sự việc này không phải sẽ làm người ta cười rụng răng sao? Hơn nữa hắn cũng chỉ là thuận miệng bày ra lý do, cũng không có bằng chứng rõ ràng.
Nhưng cục trưởng Phạm cũng là lão quan trường, hắn thấy sự việc không thể làm gì hơn, chỉ có thể trách Triệu Bình Xuyên đưa phiền toái đến cho mình. Hắn vội vàng nở nụ cười chân thành nói:
- Bí thư Vương, thật sự xin lỗi, chúng tôi làm việc không rõ ràng, để phát sinh hiểu lầm. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ kiểm tra sự kiện tố giác lần này, nhất định sẽ đưa phần tử vu hãm anh ra ánh sáng.
Vương Tử Quân cười cười với cục trưởng Phạm, hắn thản nhiên nói:
- Chuyện này có phải là vu hãm hay không thì điều tra mới biết rõ. Trưởng ban Triệu, làm phiền anh gọi điện thoại cho bí thư Lô, nhờ anh ấy liên hệ với bí thư tỉnh ủy, tôi yêu cầu ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra chính mình.
Vẻ mặt cục trưởng Phạm chợt biến đổi, tuy hắn cảm thấy mình có thể chống lại khảo nghiệm của ủy ban kỷ luật, thế nhưng đối mặt với thuộc hạ của mình lại có vấn đề. Nếu sự việc truyền ra ngoài, tùy ý vu hãm một cán bộ cấp sở rõ ràng là chuyện phạm húy, hơn nữa vị cán bộ cấp sở kia là lãnh đạo tỉnh ngoài, lãnh đạo phải nể mặt mà xử lý nghiêm túc.
- Lãnh đạo, thật sự chỉ là hiểu lầm.
Cục trưởng Phạm giả vờ tỏ ra kinh hãi, hắn tranh thủ nói lời nhận lỗi với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt mà không quan tâm, hắn nhìn về phía trưởng ban Triệu. Trưởng ban Triệu thấy rõ ánh mắt của Vương Tử Quân. hắn cũng không chần chừ mà gọi điện thoại đi ngay.
- Có chuyện gì xảy ra? Đồng chí cảnh sát, tôi chính tai nghe nói người này buôn thuốc phiện, sao còn chưa bắt đi?
Triệu Bình Xuyên nãy giờ đi ở khá xa nhưng trên đường đi đã thương lượng lấy lý do nào để bắt Vương Tử Quân, bây giờ thấ cục trưởng Phạm đứng đó mà tên Vương Tử Quân kia còn chưa bị bắt, thế là hắn chợt nóng lòng.
Triệu Bình Xuyên thầm mắng cục trưởng Phạm là kẻ bất lực, thế là chui ra khỏi xe. Hắn là con trai của Triệu Tứ Quân, hắn cũng không xa lạ gì tỉnh ủy, hắn vừa xuống xe thì bày tỏ thái độ của mình, nhất quyết phải bắt tên khốn kia cho bằng được.
- Anh tận mắt thấy tôi buôn thuốc phiện sao?
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi Triệu Bình Xuyên.
- Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, thế nào, muốn cắn tôi sao?
Triệu Bình Xuyên thật sự hận Vương Tử Quân đến tận xương tủy, lúc này hắn nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Vương Tử Quân, trong lòng sinh ra cảm giác thoải mái nói không nên lời.
- Tôi không cắn anh, nhưng tôi muốn nhắc anh một câu, vu hãm và phỉ báng chính là phạm pháp.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Bình Xuyên rồi trầm giọng nói.
- Vu hãm? Anh là phần tử buôn lậu thuốc phiện, tôi sao lại vu hãm? Cục trưởng Phạm, các anh sao còn chưa bắt hắn lại? Chẳng lẽ còn chờ đối phương đào tẩu sao?
Triệu Bình Xuyên vung tay lên với nhóm cục trưởng Phạm, tỏ ý cho bọn họ ra tay nhanh gọn.
- Anh nói gì? Anh thật sự thấy anh ấy buôn lậu thuốc phiện sao?
Một âm thanh trong trẻo từ phương xa truyền đến, sau đó một người đàn ông mặc tây trang nhanh chóng từ trong khu văn phòng tỉnh ủy đi ra.
Một người đàn ông trung niên có bộ dạng khá giống với Tần Trung Hòa đi đến sau lưng Tần lão gia tử rồi khẽ hỏi.
Tần lão gia tử khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nhưng vẻ mặt lại có chút trầm trọng. Người đàn ông trung niên kia là con, tất nhiên sẽ hiểu rõ bố mình, hắn nhìn vẻ mặt của Tần lão gia tử rồi tranh thủ thời gian nói:
- Bố, ngày hôm qua con đã thương lượng tốt với Nhị ca, Thiếu gia chúng ta không nên tham gia vào vũng nước đục này. Bố nghĩ lại mà xem, nếu chúng ta tiến vào thì sau này Nhị ca sao có thể gặp mặt bí thư Triệu? Hơn nữa với lực ảnh hưởng của bí thư Triệu, cho dù chúng ta có tiến vào cũng không giải quyết được vấn đề.
- Nếu dựa theo lời của con, chẳng phải người ta đến trước mặt thì mình lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không hỏi mà cũng chẳng làm gì sao?
Tần lão gia tử trầm mặt xuống rồi hỏi ngược lại.
Người đàn ông trung niên kia là con thứ ba của Tần lão gia tử, là phó phòng giao thông tỉnh Quảng Đông. Tuy lúc này hắn rất bất mãn với bố mình nhưng lại biểu hiện rất biết lắng nghe, thế nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Hắn thầm nghĩ, cũng chỉ là chút tình cảm còn níu kéo lại từ năm xưa mà thôi, bây giờ đến đúng thời điểm mấu chốt, sao có thể vì chút tình cảm đã phai nhạt đó mà kéo cả gia tộc họ Tần vào lò lửa được?
- Bố, cũng không phải chúng ta không giúp, nhưng chúng ta không đủ lực, không thể giúp được bọn họ. Bố ra mặt nói chuyện với bí thư Triệu, điều này có thể được, nhưng nếu xung đột chính diện với bí thư Triệu, con cảm thấy chúng ta không nên làm như vậy. Bố nghĩ xem, cho dù chúng ta có ra mặt tranh chấp với Triệu Tứ Quân, như vậy chúng ta có thể thay đổi được gì? Bố xem với một vị cán bộ chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy như Nhị ca thì có cơ hội để chơi trò cao tay không?
Lời nói hợp tình hợp lý của con trai thạt sự làm cho Tần lão gia tử không thể nào phản bác được, thế là không khỏi rơi vào tình huống trầm mặc. Tuy trong lòng thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận những lời nói của con mình rất đúng. Từ khi lão bắt đầu lui ra phía sau, lực ảnh hưởng của Tần gia càng giảm sút, dù con trai thứ ba phát triển khá tốt, nhưng có một sự thật khó thể trốn tránh: Thiếu gia không có một người nào có thể tiến lên cấp phó tỉnh, vì thế khó thể nào khôi phục lại quyền lực cường thế như năm xưa.
- Bố, lát nữa Vương Tử Quân đến thì ngài có thể nói vài lời an ủi, lại hẹn ngày gặp mặt Triệu Tứ Quân, cũng coi như Tần gia chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Trưởng phòng Tần nhìn thấy bố mình có chút do dự, thế là nhanh chóng nói ra kế hoạch chiến lược mà ba anh em đã tính sẵn cho bố mình.
Tần lão gia tử không nói gì thêm, lão chỉ nâng ly trà làm một ngụm, sau đó đặt ly xuống bàn.
Tần lão gia tử là một cán bộ lãnh đạo tỉnh lui ra từ vị trí thường ủy tỉnh ủy, sau khi về hưu thì luôn ở lại trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Dù những gia đình trong này phần lớn là cán bộ lãnh đạo tỉnh đã về hưu, thế nhưng vấn đề bảo vệ và an toàn ở nơi đây cũng không lơi lỏng.
Vương Tử Quân phải chạy qua hai trạm kiểm tra mới có thể tiến vào Thiếu gia, khi hắn xuống xe thì trưởng phòng Tần đã nhanh chóng tiến ra đón chào, sau lưng còn có hai tên thanh niên có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân.
- Tử Quân đến đấy à? Ông Tần đang chờ cháu, cháu mau vào nhà đi.
Trưởng phòng Tần tuy trong lòng cực kỳ phản cảm với một người mang đến phiền toái cho Thiếu gia như Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này gặp mặt Vương Tử Quân thì vẫn nở nụ cười sáng lạn. Đối với hắn thì Vương Tử Quân dù sao cũng không thể đắc tội, bây giờ người này là một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở giống như mình.
Vương Tử Quân mỉm cười bắt chuyện với trưởng phòng Tần, sau đó cười nói vài câu với hai tên thanh niên phía bên kia, lúc này mới đi vào gặp mặt Tần lão gia tử trong phòng khách.
- Tử Quân đến đấy à, cậu ngồi đi.
Tần lão gia tử gần đây có thói quen thích ngồi, hôm nay lão lại phá lệ đứng trong phòng khách chờ Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách, lão nhanh chóng khua tay với Vương Tử Quân rồi mời ngồi.
- Chào ông Tần!
Trước kia Vương Tử Quân đã từng gặp Tần lão gia tử một lần, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước, vì thế Tần lão gia tử có bộ dạng gì thì chỉ là một phần ký ức có chút mơ hồ. Nhưng bây giờ khi hắn nhìn thấy Tần lão gia tử chống trượng đi về phía mình, chút ký ức trong đầu đã có thể liên lạc với ông lão vào lúc hiện tại.
Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì lập tức có người dâng trà lên. Tần lão gia tử ngày từ đầu đã là người nắm thế chủ đạo, sau khi ân cần thăm hỏi sức khỏe của Vương lão gia tử, lúc này lão mới thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi đã cho người gọi điện thoại cho Triệu Tứ Quân, tôi sẽ gặp mặt bàn chuyện với anh ấy. Tuy muốn toàn thắng là không thể, thế nhưng muốn cứu Tần Hồng Cẩm ra thì không là vấn đề.
- Cám ơn ông Tần, chị Hồng Cẩm đã làm phiền ngài phải quan tâm lo lắng rồi.
Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn rất sáng lạn, hắn nói lời cảm tạ rồi tiếp tục:
- Ông Tần, cháu dù mới đến nhưng vẫn hiểu trạng thái vào lúc này, rõ ràng có người muốn há miệng nuốt cả tập đoàn Quân Thành, có thể thấy miệng của bọn họ cũng không phải là nhỏ.
Tần lão gia tử thật sự rất thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân, lão khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa cháu nội của bằng hữu mình năm xưa.
- Ông Tần, cháu cũng không thích gây chuyện, cũng không phải loại người thiện chí giúp người, nhưng nếu người ta muốn ức hiếp tập đoàn Quân Thành, bọn họ nghĩ rằng muốn làm gì thì làm, muốn giết thì giết, như vậy rõ ràng đã lầm rồi.
Tần lão gia tử nhìn gương mặt dần biến đổi của Vương Tử Quân thì trong lòng chợt chấn động mạnh mẽ, cũng không phải vì những lời nói này của Vương Tử Quân, mà là vì tâm tính của người này. Tuy lão cho rằng Tần gia của bọn họ sẽ không có hy vọng thắng lợi khi đối đầu với Triệu gia, thế nhưng bộ dạng con cháu sợ hãi khi nhắc đến Triệu Tứ Quân thật sự làm cho lão rất thất vọng.
- Tử Quân, chú khuyên cháu một câu, người ở dưới mái hiên, có ai không cúi đầu? Dưới tình huống hiện tại, cháu có thể làm thế nào được?
Trưởng phòng Tần nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại dùng giọng mỉa mai hỏi ngược lại:
- Triệu Tứ Quân không những có danh tiếng cực mạnh trong thành phố Việt Thị, còn là một thường ủy cực kỳ có tư cách ở tỉnh ủy, nếu muốn chơi cao tay với bí thư Triệu thì hoàn toàn là không thể, rõ ràng là nóng đầu làm việc tùy tiện.
Trưởng phòng Tần mở miệng rất khách khí nhưng ý nghĩ khinh thường lại quá rõ ràng, đó chính là muốn nhắc nhở Vương Tử Quân: Đừng mạnh miệng nói những lời không thực tế, cậu và Triệu Tứ Quân vốn không phải là tồn tại cũng một cấp bậc, cậu sao có thể chống lại?
- Hừ, tôi đang lên tiếng, có chỗ cho cậu mở miệng sao?
Tần lão gia tử trừng mắt dùng giọng nghiêm nghị quát lên với con trai thứ ba của mình. Tuy tuổi đã lớn nhưng lão vẫn nghe và hiểu lời châm chọc của con trai mình, dù thật sự thừa nhận những lời nói như vậy nhưng lại không thể nào biểu hiện như thế trước mặt Vương Tử Quân, rõ ràng là ảnh hưởng đến lòng tự tôn của con cháu người ta.
Trưởng phòng Tần ở bên ngoài tuy cực kỳ uy phong, thế nhưng lúc này nghe lời răn dạy của bố thì thật sự không dám phản kháng, nghe thấy bố quát lớn thì nhanh chóng ngậm miệng lại.
- Ông Tần, chú ấy nói không sai, Triệu Tứ Quân là người có lực lượng cực mạnh, thành phố Việt Thị lại là hang rồng ổ cọp của hắn, thế nên thật sự rất khó chơi cao tay với người này.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới cười nói:
- Vì vậy cháu cũng không muốn chơi cao tay với hắn ta, cháu chỉ muốn cho hắn ta chút niềm vui bất ngờ mà thôi.
- Tử Quân, cháu có ý gì?
Vẻ mặt Tần lão gia tử chợt biến đổi, Vương Tử Quân nói như vậy sao lão không hiểu cho được?
- Ông nội, Tam thúc, xảy ra chuyện lớn rồi, công nhân nhà máy cơ giới vây công chính quyền thành phố, bây giờ lại chạy sang tập đoàn Nam Long, có rất nhiều biểu ngữ, bây giờ hiện trường đã rối loạn, chỉ có thể chờ Tiền Trường Thắng thu thập cục diện rối rắm mà thôi.
Một tên thanh niên từ bên ngoài chạy vào rồi vội vàng nói với Tần lão gia tử.
Tần lão gia tử tất nhiên biết rõ tập đoàn Nam Long có liên hệ với Triệu gia, bây giờ vài ngàn công nhân không những vây công thị ủy, còn đến vây quanh tập đoàn Nam Long, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Tần lão gia tử chợt kinh hoàng, thế là không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi đó bất động như núi, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.
- Tiểu Địch, đây là anh Tử Quân, cháu mau đến ra mắt anh ấy đi.
Tuy trong lòng có không ít lời muốn nói nhưng Tần lão gia tử dù sao cũng là người từng trải qua thiên quân vạn mã, lão trầm ngâm một chút rồi lên tiếng kêu gọi tên thanh niên ở bên kia.
Tên thanh niên có chút sững sốt, lúc này mới nở nụ cười nhìn về phía Vương Tử Quân chào một tiếng anh Tử Quân. Vương Tử Quân cũng lên tiếng bắt chuyện với Tiểu Địch, sau đó nói:
- Tiểu Địch, tin tức của cậu hình như không quá chuẩn xác, phải nói là lúc này trong tay tất cả công nhân đang vây công tập đoàn Nam Long đều có cầm theo tư liệu về việc tập đoàn Nam Long ngầm chiếm tài sản của nhà máy cơ giới. Vì bọn họ có chứng cứ đó trong tay, thế cho nên bọn họ mới không lo lắng việc Tiền Trường Thắng bị trừng trị.
- Anh Tử Quân, anh cũng từ nơi đó đến đây sao? Sao lại biết được rõ ràng như vậy?
Tiểu Địch khẽ vỗ đầu một cái rồi hỏi Vương Tử Quân.
- Tiểu Địch, cậu nói rất đúng, tôi thật sự vừa từ đó đến đây, nhưng tôi còn biết rõ hơn cậu rất nhiều.
Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Ông Tần, ở trước mặt ngài cháu cũng không nói nhiều, thế cục ngày hôm nay là do cháu sắp xếp.
Tần lão gia tử dù có chút suy đoán nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân thẳng thắn thừa nhận thì không khỏi chấn động. Lão dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, sau đó vội vàng hỏi:
- Tử Quân, cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu rõ ràng đang đùa với lửa, như vậy chỉ sợ lửa sẽ đốt đến người.
- Ông Tần, ông cứ yên tâm, ngọn lửa đó cũng không thể nào đốt đến người cháu được. Cháu cũng không phải đang đùa với lửa, mà là chính bọn họ đùa với lửa, cháu chỉ cho thêm chút gió vào mà thôi.
Vương Tử Quân cười cực kỳ ung dung trấn định, giọng điệu càng thêm hời hợt.
- Thêm một ngọn gió? Ngọn gió của cậu cũng không nhỏ, nếu Triệu Tứ Quân biết được chính cậu là người nổi gió, đối phương không bóp chết cậu mới là lạ.
- Cậu cảm thấy chuyện này thế nào? Có thể làm gì được Triệu Tứ Quân?
Tâm tư của Tần lão gia tử chủ yếu vẫn đặt lên người của Triệu Tứ Quân, lúc này l nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là niềm tin của lão vào Vương Tử Quân lại tăng thêm vài phần.
Vương Tử Quân thật sự chờ những lời thế này, hắn cũng không giấu diếm:
- Ông Tần, dựa vào tình thế của cháu bây giờ thì căn bản không có chút lực uy hiếp nào với Triệu Tứ Quân, nhưng cháu tin chỉ cần cháu nổi gió sẽ có người thừa cơ hội mà vào, sẽ có kẻ vui sướng mang thêm củi đến bổ sung.
Vẻ mặt Tần lão gia tử đã càng thêm trầm trọng, lão lẳng lặng ngồi đó giống như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Lúc này trưởng phòng Tần ở bên cạnh cũng đã hiểu ý của Vương Tử Quân.
- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là dối trá, thật sự quá dối trá.
Tần lão gia tử chợt nở nụ cười rồi chỉ về phía Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Cậu đến đây cũng không phải muốn người ông này tham gia náo nhiệt, bỏ thêm củi vào đáy nồi sao? Nhưng ông Tần bây giờ đã lớn tuổi, chuyện chất củi cũng xem như lực bất tòng tâm.
- Chút việc này cháu sao bắt ông Tần phải tự mình ra tay? Nếu ông nội cháu biết vì chuyện nhỏ mà làm phiền ngài, không phải sẽ chặt chân cháu sao?
Vương Tử Quân cầm lấy bình trà châm nước cho Tần lão gia tử, sau đó mới cười nói:
- Cháu đến đây thật sự là có chuyện cần nhờ ông Tần, chỉ muốn nhờ ông hẹn giúp cháu một người đến dùng cơm mà thôi.
- Hẹn người dùng cơm?
Ánh mắt Tần lão gia tử càng thêm nhạy cảm, nếu như vừa rồi Vương Tử Quân chỉ đem đến cho lão sự kinh ngạc, bây giờ lão có thể nhìn vào người Vương Tử Quân cần mời cơm để biết xu hướng phát triển của sự việc là thế nào.
- Đúng vậy, ông Tần, cháu đây nào có thể so sánh với một người đức cao vọng trọng như ngài, thế cho nên cháu muốn nhờ ngài mời chủ tịch Trần dùng một bữa cơm. Cháu tin tưởng anh ấy cũng bằng lòng gặp mặt.
Mời chủ tịch thành phố? Tần lão gia tử chợt lóe lên một ý nghĩ mới trong đầu, lão cũng nhanh chóng cho ra quyết định, lão khẽ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, sẽ liên lạc điện thoại và thông báo ngay cho cậu.
- Cám ơn ông Tần.
Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Tần lão gia tử, sau đó mới rời khỏi Tần gia. Khi Vương Tử Quân rời khỏi Thiếu gia, Tần lão gia tử cũng tiễn đến tận cửa.
- Bố, Vương Tử Quân này thật sự quá to gan lớn mật.
Trưởng phòng Tần đã quay về phòng, sau khi Vương Tử Quân rời đi thì không nhịn được phải lên tiếng với Tần lão gia tử.
- À, đứa bé này thật sự to gan lớn mật, lại khó có được sự can đảm và thận trọng như thế.
Tần lão gia tử khẽ giậm chân xuống đất rồi trầm giọng nói:
- Cậu ta làm như vậy thật sự có chút mạo hiểm, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không có gì sai. Cho dù có người biết hắn là kẻ chọc vào tổ ong vò vẽ thế nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, ai bảo người làm quan đều có kẻ thù chính trị cùng tồn tại? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên sẽ có người đi châm thêm dầu.
- Ai sẽ là người bỏ thêm củi?
Trưởng phòng Tần cho ra một câu hỏi ngu xuẩn như vậy thì thật sự cảm thấy hối hận, thầm nghĩ mình sẽ khó tránh khỏi tình huống bị mắng cho một chặp.
- Ai sao? Hừ, nếu con còn vụng về như vậy, thôi thì dứt khoát từ quan về nhà dưỡng lão đi. Triệu Tứ Quân đã cường thế ở thành phố Việt Thị này nhiều năm, đừng nói là trong đám lãnh đạo thị ủy, thậm chí người này đã chọc giận khá nhiều người trên tỉnh ủy. Mọi người trước nay không ra tay, không phải chưa tìm được cơ hội sao? Bây giờ Vương Tử Quân châm lửa, lửa đã bốc cháy khá mạnh, Triệu Tứ Quân áp chế không được, người khác sẽ cảm thấy bình thản sao?
Tần lão gia tử cười lạnh một tiếng nói:
- Xem ra làm người vẫn phải kẹp đuôi lại, ngàn vạn lần không nên quá mức, nếu không thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Trưởng phòng Tần biết rõ bố mình nói có ý nghĩa là gì, hắn là một cán bộ đơn vị trên tỉnh, hắn cũng hiểu rõ trạng thái của thành phố Việt Thị, hắn liên hệ đến vài gương mặt quen thuộc, thế là không khỏi cảm thấy sự việc đang xảy ra theo chiều hướng như vậy.
- Con gọi điện thoại cho Nhị ca, để nó nhanh chóng hẹn chủ tịch Trần, nói tôi mời cậu ấy dùng cơm.
Tần lão gia tử phân phó xong thì sải bước rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng làm việc của mình.
- Xoảng!
Một ly trà tinh xảo bị ném xuống đất vỡ tan tành, Triệu Bình Xuyên trước nay thường xuyên ra oai hống hách bây giờ đứng trước mặt Triệu Tứ Quân thì giống nnhw một con chim cút đang bị kinh hoàng, chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
- Thế nào? Không còn gì để nói nữa sao?
Giọng điệu nghiêm khắc phát ra từ miệng Triệu Tứ Quân, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai của mình, sau đó lại hung hăng nói:
- Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Bây giờ sao không mở miệng? Giỏi thì nói xem nào?
- Tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng đi quá gần với loại người như Tiền Trường Thắng, nhưng cậu hết lần này đến lần khác lại không chịu nghe, giống như chỉ sợ người khác không biết hai người không có quan hệ gì vậy. Cậu đúng là loại ngốc nghếch không ra gì, cậu làm cái gì vậy? Hôm nay lại từ trong tập đoàn Nam Long chạy ra ngoài, cậu muốn làm tôi mất mặt đến chết sao?
Triệu Tứ Quân nhìn tấm ảnh trên bàn, lão cực kỳ bức bối, thật sự rất gấp. Lão vừa thở hổn hển chửi mắng con mình, cũng hoàn toàn quên con trai là loại người gì.
- Bố, con chỉ...
Triệu Bình Xuyên thật sự đổ mồ hôi hột, lúc này hắn đưa mắt nhìn tấm hình mình đi ra khỏi tập đoàn Nam Long, thật sự không biết làm sao cho phải.
- Bí thư Triệu, nhắc đến chuyện này tôi cũng thấy cực kỳ quái lạ, tôi cảm thấy nó không được bình thường, sau lưng chắc chắn có người thúc đẩy.
Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Triệu Tứ Quân chợt lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Tứ Quân tương đối coi trọng người đàn ông trung niên này, lão gật đầu nói:
- Anh Mạc, anh nói đúng, đột nhiên in ra rất nhiều tư liệu về sự kiện phạm pháp của Tiền Trường Thắng ở nhà máy cơ giới, đằng sau sao lại không có người thúc đẩy cho được? Nhưng tôi cũng đã hồ đồ rồi, bây giờ điều chúng ta nên làm chính là nghĩ biện pháp bắt tên kia cho bằng được.
- Bố, con cảm thấy chuyện này nhất định là do tên họ Trần kia ra tay, ngoài người này ra thì không còn ai khác.
Triệu Bình Xuyên vừa rồi bị bố mắng một trận xối máu chó lên đầu, bây giờ lại trở nên thông minh, tranh thủ thời gian hiến kế.
Họ Trần là ai thì Triệu Tứ Quân và người đàn ông trung niên họ Mạc biết rất rõ, nhưng người đàn ông họ Mạc lại nhíu mày mà không nói gì. Dù sao Triệu Bình Xuyên cũng là con trai của Triệu Tứ Quân, dù hắn thật sự rất xem thường Triệu Bình Xuyên, thế nhưng biểu hiện vẫn phải nể mặt Triệu Tứ Quân.
- Cậu im miệng cho tôi, chỉ giỏi nghe gió là đoán mưa, chỗ này không còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa.
Triệu Tứ Quân vung tay lên với Triệu Bình Xuyên, sau đó lão nhíu mày lẩm bẩm:
- Ra tay độc ác mà trực tiếp không giống như phong cách của anh Trần.
Người đàn ông họ Mạc biết rõ Triệu Tứ Quân lẩm bẩm như vậy chính là muốn nói cho mình nghe, mà chính hắn cũng từng nghĩ về vấn đề này, thế nên nhanh chóng phụ họa:
- Tôi cảm thấy đó cũng không phải là phong cách của chủ tịch Trân, hơn nữa bây giờ chủ tịch Trần cũng không có lý do để ra tay.
- Không phải anh Trần thì là ai?
Triệu Tứ Quân chợt nhíu mày thật chặt, kẻ địch ẩn giấu trong hang sâu thật sự đáng sợ hơn kẻ địch lộ mặt, vì đối phương đang ẩn trốn, cũng không biết khi nào sẽ cho mình một đấm, đánh cho mình không kịp trở tay. Lão là người chìm nổi quan trường nhiều năm, tất nhiên lão sẽ hiểu rõ đạo lý này.
Vài cái tên đực Triệu Tứ Quân và người đàn ông trung niên nói ra khỏi miệng, thế nhưng ngay sau đó bọn họ lại nhanh chóng chối bỏ tất cả.
- Không phải là Tiền Trường Thắng gần đây đắc tội với người nào đấy chứ
Người đàn ông trung niên họ Mạc chợt ngẩng đầu khẽ nói với Triệu Tứ Quân, nhưng dư quang khóe mắt của hắn lại nhìn về phía Triệu Bình Xuyên.
Thật ra lúc này Triệu Bình Xuyên đã rất bất ổn, nhiều người bị bố mình và chú Mạc loại trừ, lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên hình bóng một người. Nếu thật sự là người này, nếu để cho bố biết rõ nguyên nhân là vì mình coi trọng một người phụ nữ mà sinh chuyện, như vậy hậu quả là khó tưởng tượng được. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy rùng mình, đúng lúc này lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông trung niên họ Mạc, ánh mắt sắc bén của đối phương làm cho hắn rùng mình.
- Bình Xuyên, con nói rõ cho bố biết, Tiền Trường Thắng đã đắc tội với người nào?
Triệu Tứ Quân hiểu ý của người đàn ông trung niên họ Mạc, ánh mắt lão nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó lại sẳng giọng nói.
- Bố, không...
Triệu Bình Xuyên còn muốn che giấu, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Tứ Quân đã tiến đến, một cảm giác áp bức phủ lên người hắn. Từ nhỏ hắn là người bị Triệu Tứ Quân áp chế cho khó thở, bây giờ Triệu Tứ Quân đi đến càng làm hắn thêm run rẩy:
- Bố, nhưng ngày qua Tiền Trường Thắng bận rộn vì chuyện của tập đoàn Quân Thành.
- Tập đoàn Quân Thành? Các người lại làm ra trò gì rồi?
Triệu Tứ Quân nghe thấy cái tên tập đoàn Quân Thành thì vẻ mặt chợt trở nên ngưng tụ, tất nhiên lão sẽ không xa lạ gì tập đoàn nhà giàu nộp nhiều tiền thuế kia, thế là một cảm giác bất an bùng lên trong lòng.
- Hai ngày qua có chuyện xảy ra, đang phát sinh sự kiện tập đoàn Quân Thành trốn thuế, vì chuyện này mà tổng giám đốc Tần Hồng Cẩm bị bắt đi hỗ trợ điều tra.
Người đàn ông trung niên họ Mạc thấy Triệu Bình Xuyên không len tiếng thì khẽ lên tiếng báo cáo cho Triệu Tứ Quân.
- Tập đoàn Quân Thành có quan hệ với Tần gia, nói như vậy chẳng lẽ trong vụ này có bàn tay của Thiếu gia?
Triệu Tứ Quân nói một câu rồi lại khẽ lắc đầu:
- Tôi biết rõ tính cách của Tần lão gia tử, dựa theo thói quen của lão, trước khi làm gì sẽ thông báo với tôi một tiếng.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc vang lên dồn dập, Thủ tướng nhìn qua dãy số, vẻ mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng. Lão khẽ phất tay áo với Triệu Bình Xuyên, sau đó cầm điện thoại lên dùng giọng cung kính nói:
- Lão lãnh đạo, tôi là Tứ Quân.
Người đàn ông trung niên họ Mạc và Triệu Bình Xuyên nghe Triệu Tứ Quân nói đó là lão lãnh đạo thì lập tức ngậm miệng lại, giống như chỉ sợ mình mở miệng sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện điện thoại của Triệu Tứ Quân.
- Lão lãnh đạo, tôi nhất định sẽ xử lý vụ này, sẽ tuyệt đối không nuông chiều, không buông tha cho những phần tử ăn chặn tài sản, những con sâu làm rầu nồi canh.
Triệu Tứ Quân lên tiếng bằng giọng điệu cực kỳ chính đáng, người đàn ông trung niên họ Mạc ở bên cạnh đã nhìn thấy vẻ mặt có chút tái nhợt của Triệu Tứ Quân.
- Lão lãnh đạo, tôi phải nói lời kiểm điểm với anh, Bình Xuyên từ nhỏ tôi quản giáo không nghiêm, nuôi dạy con không tốt là lỗi của bố, thật sự rất hỗ thẹn.
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm, sau khi trở về tôi nhất định sẽ dạy bảo tiểu tử kia cho thật tốt, tuyệt đối sẽ không để nó tiếp tục gây ra phiền toái.
Sau khi dùng ngôn từ chính xác để đảm bảo, lúc này Triệu Tứ Quân mới cúp điện thoại. Lão dùng ánh mắt hung hăng nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó vung tay cho một tát. Nhưng động tác của lão có hơi chậm, còn chưa đợi bàn tay di chuyển đến nơi, Triệu Bình Xuyên đã nhanh nhẹn né tránh.
- Bí thư Triệu, lão lãnh đạo có căn dặn điều gì?
Người đàn ông trung niên họ Mạc tuy không thích Triệu Bình Xuyên thế nhưng lúc này cũng không muốn Triệu Tứ Quân tiếp tục đánh Triệu Bình Xuyên.
Triệu Tứ Quân thở dài, lão đi đến hộc bàn lấy thuốc, khói từ miệng lão tuồn ra ngoài, bộ dạng cực kỳ ảo não.
- Công nhân nhà máy cơ giới ngồi lỳ bên ngoài biểu tình, phóng viên bị đánh, bây giờ sự việc đã không thể áp chế được, cũng chỉ có thể đẩy Tiền Trường Thắng lên gánh vác trách nhiệm mà thôi.
Triệu Tứ Quân dùng ánh mắt thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên họ Mạc rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên họ Mạc cũng mồi một điếu thuốc, nhưng hắn cũng không hút giống như Triệu Tứ Quân, sau khi hút vài hơi thì liên tục ho khan:
- Bí thư Triệu, chỉ sợ chuyện này còn phải làm tốt công tác với anh Trịnh.
- Ừ, anh cho gọi anh Trịnh đến gặp mặt tôi.
Triệu Tứ Quân nhìn và gật đầu với người đàn ông trung niên họ Mạc, sau đó lên tiếng phân phó.
Đến bây giờ Triệu Bình Xuyên còn chưa từng thấy bộ dạng bố mình thất bại như vậy, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ bi ai. Hắn thật sự nổi giận, đồng thời lúc này hắn cho ra một kết luận, sự việc này nhất định liên quan đến tên khốn Vương Tử Quân kia chắn chắn là như vậy.
Bỏ đi Tiền Trường Thắng và phó chủ tịch Trịnh, Triệu Bình Xuyên thật sự không tin vào lỗ tai của mình, nhưng sự thật nói cho hắn biết hắn mình không nghe lầm, vừa rồi bố mình đã cho ra một quyết định như vậy. Hai người kia hầu như là phụ tá đắc lực cho hắn, nếu vứt bỏ hai người kia đi, như vậy rõ ràng là kết quả quá xấu, hắn cảm thấy xương cốt thật sự đau nhức và lạnh lẽo.
Dù Triệu Bình Xuyên thật sự không cam lòng và cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng hắn cũng biết những gì bố mình đã quyết định thì căn bản tám ngựa kéo cũng khó quay về. Khi người đàn ông trung niên kia đi ra khỏi phòng thì hắn cũng đi theo.
Triệu Bình Xuyên không muốn đi thông báo cho Tiền Trường Thắng và anh Trịnh biết vấn đề, cái hắn muốn làm chính là cho tên khốn đứng sau lưng biết thủ đoạn của mình.
- Cục trưởng Phạm, anh có bận rộn gì không?
Triệu Bình Xuyên lấy điện thoại ra, hắn bấm một số máy quen thuộc rồi lạnh lùng hỏi.
Đầu dây bên kia chợt truyền đến một âm thanh nịnh nọt:
- Triệu thiếu gia, ngài có chuyện gì sao? Ngài cứ việc phân phó, chưa nói đến những chuyện khác, dù bây giờ có đi với vợ cũng phải chạy đến nghe lời Triệu thiếu gia.
Triệu Bình Xuyên rất hài lòng với câu trả lời của đối phương, nếu như là dĩ vãng thì hắn nhất định sẽ nói vài câu khẳng định với đối phương, nhưng bây giờ hắn căn bản không có tâm tư như vậy, hắn dùng giọng bực bội nói:
- Nha Thao, đừng ba hoa nữa, tôi có việc quan trọng cần anh đi làm.
Triệu Bình Xuyên lên tiếng trách mắng làm cho người ở đầu dây bên kia chợt hiểu lúc này Triệu thiếu gia có tâm tình không tốt. Hắn biết rất rõ về Triệu Bình Xuyên, khi gặp phải chuyện gì đó bực mình thì giống như phụ nữ đang nằm ngửa chợt đứng lên vậy.
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Hai mươi phút sau một người đàn ông hơn bốn mươi xuất hiện trước mặt Triệu Bình Xuyên, người đàn ông này rất béo tốt, nhìn qua có vẻ cực kỳ hiền lành vô hại, nhưng người quen thì biết rõ tên này cũng không được tốt như biểu hiện bên ngoài.
- Gần đây có một người tên là Vương Tử Quân đến tập đoàn Quân Thành, bắt tên kia đưa đến đây.
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hắn nói tiếp:
- Tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ tình huống nào ngoài ý muốn.
Người đàn ông trung niên kia chính là cục trưởng Phạm, đây không phải là lần đầu tiên hắn giúp Triệu Bình Xuyên làm như vậy, hắn cười nói:
- Triệu thiếu gia cứ yên tâm, những chuyện này cứ giao cho tôi, nửa giờ sau tôi sẽ đưa hắn đến đồn công an ở đường Đông.
- Vậy thì nhanh tay lên đi.
Triệu Bình Xuyên vung tay lên rồi đi về phía chiếc Porsche dựng ngoài cửa. Cục trưởng Phạm thấy Triệu Bình Xuyên muốn đi theo mình, miệng hắn khẽ nhúc nhích định nói gì đó thế nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời.
Ba chiếc xe chạy đi như gió cuốn về phía tập đoàn Quân Thành, nhưng khi bọn họ chạy đến tổng bộ của tập đoàn Quân Thành thì thấy chiếc xe Mercedes Benz vốn thuộc và Tần Hồng Cẩm đang chạy như bay về hướng khác.
- Vương Tử Quân.
Dù không thấy rõ gương mặt Vương Tử Quân, thế nhưng Triệu Bình Xuyên đã nhanh chóng cho ra phán đoán khi thấy Vương Tử Quân xoay người lên xe. Hắn chỉ vào chiếc xe Mercedes Benz đang chạy như bay rồi nói với cục trưởng Phạm:
- Đuổi theo, dù ngài dùng thủ đoạn gì cũng đừng cho hắn chạy thoát.
- Triệu thiếu gia, ngài cứ yên tâm.
Cục trưởng Phạm đồng ý một tiếng, hắn vung tay lên với tên lái xe, chiếc xe vốn chạy theo sau chiếc Porsche, bây giờ chợt kéo còi báo hiệu và chạy lên phía trước như bay.
Triệu Bình Xuyên nhìn hai chiếc xe cảnh sát vượt qua xe mình mà nở nụ cười đắc ý, hắn tin dựa vào thái độ nói một không dám làm hai của cục trưởng Phạm với mình, Vương Tử Quân kia dù chạy đến đâu cũng khó thoát được.
- Giám đốc Vương, có xe cảnh sát đang truy đuổi chúng ta ở phía sau.
Lái xe cho Tần Hồng Cẩm tên là anh Triệu, đây là một người có kinh nghiệm lái xe rất phong phú, hắn vừa chạy xe vừa nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang trầm ngâm phải quay đầu nhìn hai chiếc xe cảnh sát đang chạy từ phía sau đến như bay, hắn hiểu hai chiếc xe kia tuyệt đối không phải đến hộ tống mình, trong đầu hắn chợt lóe lên ý nghĩ, hắn trầm giọng nói:
- Đi đến tỉnh ủy.
Tài xế lên tiếng, tai lái khẽ bẻ sang một hướng, chiếc xe Mercedes Benz tăng tốc chạy về phía tỉnh ủy Quảng Đông.
- Cục trưởng Phạm, chiếc xe kia đã phát hiện ra chúng ta.
Tên cảnh sát lái xe thấy xe của Vương Tử Quân tăng tốc thì quay sang nói với cục trưởng Phạm đang ngồi bên cạnh mình.
Cục trưởng Phạm nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Vương Tử Quân, bây giờ nếu đối phương tăng tốc thì mình chạy theo kịp sao? Thế là hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Tăng tốc thì muốn chạy thoát sao? Kêu gọi bọn họ đầu hàng, để xe bọn họ tấp vào lề.
Tên cảnh sát lên tiếng, hắn vừa nhấn chân ga vừa cầm lấy loa kêu gọi xe Vương Tử Quân tấp vào lề.
- Giám đốc Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lái xe cho Tần Hồng Cẩm là một người thành thật, hắn nghe thấy tiếng kêu gọi ở phía sau thì có chút bối rối.
- Anh Hạ không cần lo lắng, cứ chạy xe đến tỉnh ủy là được, không cần quan tâm đến bọn họ.
Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số gọi đi:
- Bí thư Lô, điện thoại của anh thật sự không dễ gọi chút nào, tôi đã gọi cho anh vài lần mà không được.
- Ha ha ha, bí thư Vương, nếu vì chuyện gọi điện thoại khó khăn mà đắc tội với bí thư Vương, như vậy tôi sẽ đặc biệt đi mua thêm một cái điện thoại nữa để dùng làm đường dây nóng cho bí thư Vương.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất vui vẻ.
Vương Tử Quân cười hàn huyện hai câu với người bên kia, sau đó hắn cười ha hả nói:
- Hai ngày hôm nay tôi đến Quảng Đông có ít chuyện, bây giờ anh có ở văn phòng không? Tôi muốn đến uống trà.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, khi nào thì anh đến, tôi phái người ra tiếp đón.
Bí thư Lô thấy Vương Tử Quân đến thành phố Việt Thị thì vội vàng nhiệt tình chào đón.
- Tôi đang đi đến.
Vương Tử Quân thông báo hành trình của mình thì cúp điện thoại.
Chiếc xe cảnh sát ở phía sau vẫn tiếp tục kêu gọi đầu hàng, nhưng lái xe nghe xong phân phó của Vương Tử Quân thì không thèm quan tâm. Xe cảnh sát tuy liều mạng truy đuổi nhưng đối mặt với chiếc Mercedes Benz sản xuất đặc biệt của Tần Hồng Cẩm, bây giờ đuổi theo chỉ là phí lực.
- Giám đốc Vương, đã đến tỉnh ủy.
Lái xe cự tuyệt yêu cầu của cảnh sát nhưng lúc này trên mặt cũng đầy mồ hôi, khi thấy cổng tỉnh ủy xuất hiện thì thở dài một hơi nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn khẽ vung tay với Chương Hiểu Mai ở bên cạnh:
- Các người theo tôi cùng đi vào, đến đây thì bọn họ cũng đừng hòng chơi trò thủ đoạn.
Khi Vương Tử Quân đang lên tiếng thì bảo vệ công tỉnh ủy đã vung tay cản xe lại, Vương Tử Quân hạ kiếng xuống nói rõ mục đích của mình. Vương Tử Quân còn chưa nói xong thì viên cảnh sát bảo vệ kia đã lớn tiếng nói về phía cách đó không xa:
- Trưởng ban Triệu, khách ngài đang nghênh đón đã đến rồi.
- Két!
Một tiếng thắng gấp vang lên sau lưng nhóm người Vương Tử Quân, ngay sau đó là vài chiếc xe cảnh sát chạy đến. Cục trưởng Phạm nhanh chóng bước đến trước xe Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Anh đi ra ngoài cho tôi.
- Xin hỏi có chuyện gì?
Vương Tử Quân khẽ đẩy cửa xe, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói với cục trưởng Phạm.
Cục trưởng Phạm nhìn Vương Tử Quân đi ra thì nghiêm túc nói:
- Anh là người khả nghi liên quan đến một vụ án buôn thuốc phiện, mời anh theo tôi một chuyến.
Cục trưởng Phạm vừa nói vừa lấy còng của một tên cảnh sát ở sau lưng rồi tiến lên.
- Anh nói tôi khả nghi liên quan đến án buôn thuốc phiện, có chứng cứ gì sao? Anh đưa tôi đi điều tra, vậy cho tôi xem lệnh bắt người.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn cục trưởng Phạm, hắn lạnh lùng nói.
Cục trưởng Phạm là người có kinh nghiệm phong phú, hắn nhìn bộ dạng bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là cười lạnh nói:
- Tôi sẽ cho anh xem lệnh bắt người, nhưng bây giờ anh phải theo tôi đi.
Cục trưởng Phạm nói rồi vươn tay về phía Vương Tử Quân.
- Các anh muốn làm gì?
Khi cục trưởng Phạm vừa đưa tay đến thì một cán bộ hơn ba mươi tuổi chạy đến, hắn nhìn thoáng qua cục trưởng Phạm rồi trầm giọng hỏi:
- Các người là đơn vị nào, biết đây là đâu không?
Cục trưởng Phạm nhìn tên cán bộ hơn ba mươi bên kia thật sự có sinh ra chút cố kỵ, hắn do dự một chút rồi kiên nhẫn giải thích:
- Đồng chí, chúng tôi vừa nhận được thông tin, người này có liên quan đến án buôn lậu thuốc phiện, vì thế muốn đưa đi điều tra, mong anh phối hợp cho.
- Anh nói anh ấy có iên quan đến án buôn lậu thuốc phiện? Ha ha ha, anh có lầm không, tôi cho anh biết, vị này chính là bí thư Vương của tỉnh đoàn tỉnh Sơn Nam, anh nói anh ấy có liên quan đến án buôn lậu thuốc phiện, tôi thật không biết các anh xử lý án này thế nào.
Tên cán bộ từng về thủ đô họp với bí thư Lô, đã từng gặp mặt bí thư Vương Tử Quân, hắn biết rõ thân phận của bí thư Vương, càng biết thái độ của lãnh đạo trực tiếp của mình với bí thư Vương. Bây giờ thấy một người dùng lý do trời ơi muốn đưa một bí thư tỉnh đoàn đi, hắn thật sự phải cười lớn.
Bí thư tỉnh đoàn Sơn Nam? Cục trưởng Phạm chợt cảm thấy đầu nổ ầm một tiếng, hắn biết rõ lúc này mình chọc vào tổ vò vẽ, vu hãm một cán bộ cấp sở tội buôn lậu thuốc phiện, sự việc này không phải sẽ làm người ta cười rụng răng sao? Hơn nữa hắn cũng chỉ là thuận miệng bày ra lý do, cũng không có bằng chứng rõ ràng.
Nhưng cục trưởng Phạm cũng là lão quan trường, hắn thấy sự việc không thể làm gì hơn, chỉ có thể trách Triệu Bình Xuyên đưa phiền toái đến cho mình. Hắn vội vàng nở nụ cười chân thành nói:
- Bí thư Vương, thật sự xin lỗi, chúng tôi làm việc không rõ ràng, để phát sinh hiểu lầm. Anh cứ yên tâm, tôi sẽ kiểm tra sự kiện tố giác lần này, nhất định sẽ đưa phần tử vu hãm anh ra ánh sáng.
Vương Tử Quân cười cười với cục trưởng Phạm, hắn thản nhiên nói:
- Chuyện này có phải là vu hãm hay không thì điều tra mới biết rõ. Trưởng ban Triệu, làm phiền anh gọi điện thoại cho bí thư Lô, nhờ anh ấy liên hệ với bí thư tỉnh ủy, tôi yêu cầu ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra chính mình.
Vẻ mặt cục trưởng Phạm chợt biến đổi, tuy hắn cảm thấy mình có thể chống lại khảo nghiệm của ủy ban kỷ luật, thế nhưng đối mặt với thuộc hạ của mình lại có vấn đề. Nếu sự việc truyền ra ngoài, tùy ý vu hãm một cán bộ cấp sở rõ ràng là chuyện phạm húy, hơn nữa vị cán bộ cấp sở kia là lãnh đạo tỉnh ngoài, lãnh đạo phải nể mặt mà xử lý nghiêm túc.
- Lãnh đạo, thật sự chỉ là hiểu lầm.
Cục trưởng Phạm giả vờ tỏ ra kinh hãi, hắn tranh thủ nói lời nhận lỗi với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân chỉ cười nhạt mà không quan tâm, hắn nhìn về phía trưởng ban Triệu. Trưởng ban Triệu thấy rõ ánh mắt của Vương Tử Quân. hắn cũng không chần chừ mà gọi điện thoại đi ngay.
- Có chuyện gì xảy ra? Đồng chí cảnh sát, tôi chính tai nghe nói người này buôn thuốc phiện, sao còn chưa bắt đi?
Triệu Bình Xuyên nãy giờ đi ở khá xa nhưng trên đường đi đã thương lượng lấy lý do nào để bắt Vương Tử Quân, bây giờ thấ cục trưởng Phạm đứng đó mà tên Vương Tử Quân kia còn chưa bị bắt, thế là hắn chợt nóng lòng.
Triệu Bình Xuyên thầm mắng cục trưởng Phạm là kẻ bất lực, thế là chui ra khỏi xe. Hắn là con trai của Triệu Tứ Quân, hắn cũng không xa lạ gì tỉnh ủy, hắn vừa xuống xe thì bày tỏ thái độ của mình, nhất quyết phải bắt tên khốn kia cho bằng được.
- Anh tận mắt thấy tôi buôn thuốc phiện sao?
Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi Triệu Bình Xuyên.
- Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy, thế nào, muốn cắn tôi sao?
Triệu Bình Xuyên thật sự hận Vương Tử Quân đến tận xương tủy, lúc này hắn nhìn thấy ánh mắt ngưng trọng của Vương Tử Quân, trong lòng sinh ra cảm giác thoải mái nói không nên lời.
- Tôi không cắn anh, nhưng tôi muốn nhắc anh một câu, vu hãm và phỉ báng chính là phạm pháp.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Bình Xuyên rồi trầm giọng nói.
- Vu hãm? Anh là phần tử buôn lậu thuốc phiện, tôi sao lại vu hãm? Cục trưởng Phạm, các anh sao còn chưa bắt hắn lại? Chẳng lẽ còn chờ đối phương đào tẩu sao?
Triệu Bình Xuyên vung tay lên với nhóm cục trưởng Phạm, tỏ ý cho bọn họ ra tay nhanh gọn.
- Anh nói gì? Anh thật sự thấy anh ấy buôn lậu thuốc phiện sao?
Một âm thanh trong trẻo từ phương xa truyền đến, sau đó một người đàn ông mặc tây trang nhanh chóng từ trong khu văn phòng tỉnh ủy đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.