Chương 1526: Gió mây thay đổi, bây giờ đến phiên anh.
Bảo Thạch Tiêu
16/08/2015
Sau khi nghe Mạc Tiểu Bắc thuật lại câu chuyện như vậy thì Vương Tử Quân có chút khó chịu, hắn tiến lên cầm lấy bàn tay của ông cụ, hai mắt chợt đỏ ửng lên.
Không biết có phải vì cố tình hay là vì có cảm ứng mà lúc này Mạc lão gia tử chợt tỉnh lại, ông cụ nở nụ cười vui vẻ, gương mặt có vài phần vui mừng, sau đó dùng giọng có chút oán trách nói: - Anh công tác bận rộn mà chạy đến đây làm gì? Tòng quân không được phép xảy ra vấn đề, anh là một vị lãnh đạo thì cần phải làm gương cho người khác.
- Ông, cháu cũng không phải vứt bỏ công tác mà đến với ông, trong tỉnh có một hạng mục cần được xử lý, lãnh đạo tín nhiệm nên phái cháu đến. Ngài xem, cháu đến thủ đô vì có công tác cần, thế nên bây giờ đến thăm ông một chút không được sao? Vương Tử Quân nhìn Mạc lão gia tử rồi cười hì hì nói.
Mạc lão gia tử nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhếch môi cười nói: - Tử Quân, tôi biết rõ tình huống này, tôi cũng muốn đi gặp các chiến hữu thế nhưng mọi người đều đã đến. Còn có cháu của tôi nữa, Tiểu Bảo Nhi đâu? Tiểu tử đó đi đâu rồi?
Mạc lão gia tử bây giờ tỏ ra cực kỳ tỉnh táo, Vương Tử Quân thật sự sinh ra xúc động muốn khóc. Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh và hai vành mắt đã đỏ hồng.
- Ông, xem ngài nói gì kìa, đừng làm cho cháu sợ. Cháu đã chuẩn bị xong lễ vật mừng thọ ngài một trăm tuổi, Tiểu Bảo Nhi cũng đang rèn luyện thư pháp, nét chữ của nó rất đẹp, thầy giáo nói có thể đi thi được rồi. Đúng rồi, ông nội, cháu tiết lộ cho ông một bí mật, cháu của ngài có nói, khi đến ngày mừng thọ của ngài, nó nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một món lễ vật lớn, chính là một bức thư pháp do chính tay nó viết ra. Vương Tử Quân nói làm cho Mạc lão gia tử càng nở nụ cười thỏa mãn. Lão nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói: - Lễ vật thì cũng không cần, thế nhưng nhất định phải được gặp Tiểu Bảo Nhi.
Mạc lão gia tử nói xong thì giống như cảm thấy rất mệt mỏi. Lúc này làn da của ông cụ nhìn không được tốt, khá xám, ánh mắt lại rất chăm chú, chỉ bằng mắt thường thì khó thể nào xác định được nhịp thở của ông cụ vào lúc này.
Khi mọi người đang trò chuyện với nhau thì thư ký riêng đi theo Mạc lão gia tử tiến vào nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, vừa mới nhận được thông báo, lãnh đạo thứ ba trung ương muốn đến thăm cụ.
Tuy đám người Vương Tử Quân có thái độ rất nhạt với tình huống lãnh đạo hàng thứ ba trung ương đến thăm, thế nhưng nhân viên công tác lại chuẩn bị rất nhanh, có người gọi điện thoại cho Mạc Đông Tường, để hỏi xem Mạc Đông Tường có thể đến hay không?
Đáng tiếc là lúc này Mạc Đông Tường vừa mới ra ngoài thực địa kiểm tra, vừa rời khỏi thủ đô chưa lâu. Vì vậy mà nhiệm vụ tiếp đãi được giao cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đã gặp mặt vị lãnh đạo này, thế nhưng khi đó cũng không tiến hành trao đổi quá nhiều. Vì sao thi vị trí của hắn cũng còn chưa đến mức có thể xâm nhập trao đổi với lãnh đạo.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân nhận được tin lãnh đạo đến. Khi Vương Tử Quân nở nụ cười tươi sáng vươn hai tay nghênh đón, vị lãnh đạo kia cũng tiến lên khẽ bắt tay hắn.
Bàn tay của lãnh đạo thứ ba trung ương căn bản rất ấm áp, sau khi nhìn thấy đó là Vương Tử Quân thì cười nói: - Tử Quân, cậu công tác rất tốt, nếu không phải hy vọng cậu có thể rèn luyện thêm vài năm dưới cơ sở, tôi sẽ điều cậu đến, cho cậu phụ trách mảng kinh tế.
Vương Tử Quân vừa cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo vừa nhìn về phía nhóm nhân viên đi theo. Thật ra hắn chỉ có ấn tượng với vài vị nhân viên đi theo, căn bản cũng không thể nhận ra những người khác, liếc mắt nhìn sang chỉ là một phản ứng theo bản năng mà thôi.
Nhưng lại có tình huống làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ, vì hắn thật sự gặp mặt người quen trong đám nhân viên công tác kia, hắn thấy Nguyễn Chấn Nhạc đang nở nụ cười đứng bên kia, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Vương Tử Quân cảm thấy trước kia giao chiến với Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là chuyện gì quá vui sướng. Hắn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nở nụ cười, sau đó đi cùng lãnh đạo vào trong phòng bệnh.
Mạc lão gia tử thuộc về thế hệ cách mạng giai cấp vô sản trước đó, những người trong thế hệ này cũng không còn mấy ai được khỏe mạnh. Lãnh đạo đến thì tất nhiên phải hỏi thăm bệnh tình của Mạc lão gia tử, trước đó ông cụ đã nói chuyện mệt mỏi với Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, lúc này Mạc Tiểu Bắc vẫn ở bên cạnh giường với hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời. Nàng biết rõ nếu như không phải tình hình của ông ngày càng xấu, chỉ sợ vị lãnh đạo kia cũng không tự mình đi đến nơi này.
Ông cụ vừa rồi nói khá nhiều với chồng mình, nó có nghĩa là gì? Chẳng lẽ đó là hồi quang phản chiếu sao? Mạc Tiểu Bắc nghĩ như vậy mà thiếu chút nữa đã khóc ròng.
Người nhà lúc này căn bản là khá rối, thế nên phương diện giới thiệu bệnh tình được giao cho tổ chữa bệnh. Lúc này tổ chữa bệnh chia người ra xem bệnh cho ông cụ và báo cáo với lãnh đạo trung ương, theo lời của chuyên gia thì ông cụ lúc này tuy thật sự sinh bệnh thế nhưng sức khỏe đã rất yếu, giống như một cây đèn đã cạn dầu, chỉ còn lại một ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Hai ngày gần đây ông cụ ngày càng đãng trí, cũng không còn nhiều thời điểm tỉnh táo. Nếu như tình hình cứ tiếp diễn như vậy mà không có chuyển biến tốt đẹp, trước đó còn có kết luận cho rằng sẽ khó tỉnh lại.
Lãnh đạo trung ương có mặt ở đây thì Vương Tử Quân phải là người luôn theo sát bên cạnh, không ngờ lúc này Mạc lão gia tử cảm ứng được điều gì đó lại mở mắt ra. Lúc này ông cụ giống như đã mất hết tất cả khí lực, vừa mở mắt thì tinh thần rất suy yếu, giống như đó là một việc gì đó cực kỳ khó khăn cần tốn một lực lượng rất lớn. Thư ký của lãnh đạo hỏi xem tình hình của ông cụ thế nào, tổ chữa bệnh căn bản không cho ra câu trả lời chính xác, đáp án dĩ nhiên là với tình hình này có thể sống được hơn mười ngày, biết đâu bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.
Vương Tử Quân lẳng lặng đứng ở một bên, thỉnh thoảng nói chen vào vài lời, thế nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại đi theo đoàn của lãnh đạo.
Thừa dịp vài người trong Mạc gia chạy đến, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, hắn thấy Nguyễn Chấn Nhạc đứng một bên, chung quanh có không ít người đang đứng trò chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chào chủ tịch Tử Quân. Nguyễn Chấn Nhạc thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi mỉm cười chào hỏi.
Vương Tử Quân cũng không phải là người không độ lượng, hắn nở nụ cười tủm tỉm với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó bắt chặt tay đối phương.
Chợt nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói: - Sắp tới công tác của tôi sẽ được điều chỉnh. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc không nói sẽ điều chỉnh như thế nào, thế nhưng Vương Tử Quân đã hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương. Hắn bắt chặt tay của Nguyễn Chấn Nhạc, liên tục nói ra những lời chúc mừng.
Vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc cũng không thể che giấu được niềm vui, thế nhưng hắn vẫn mở miệng dùng giọng khiêm tốn nói: - Cũng chỉ là thay đổi cương vị công tác mà thôi.
- Bí thư Nguyễn quá khiêm tốn rồi, với vị trí hiện tại của anh, sau này nhất định sẽ bay xa vạn dặm. Vương Tử Quân dù biết mình và Nguyễn Chấn Nhạc khó thể nào làm bạn, thế nhưng tình cảnh thế này vẫn phải nói ra những lời có thứ tự.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười định nói thêm vài lời khiêm tốn thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó hắn cười cười với Vương Tử Quân, cầm điện thoại đi về phía bên kia.
- Chào chủ tịch Cố... Đây là câu nói đầu tiên của Nguyễn Chấn Nhạc mà Vương Tử Quân nghe được.
Ngay sau đó Vương Tử Quân cũng không tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc. Với vị trí của lãnh đạo trung ương, hầu như mỗi một phút trong ngày đều có tính toán rõ ràng.
Vương Tử Quân nhìn đoàn xe của lãnh đạo chậm rãi rời đi, tâm tình của hắn có chút không thoải mái. Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là quá may mắn, lại được đưa đến rèn luyện bên cạnh lãnh đạo số ba trung ương.
Đây là vị trí cuối cùng của Nguyễn Chấn Nhạc trên trình tự cấp giám đốc sở sao? Vương Tử Quân nghĩ đến những kinh nghiệm trong thời gian qua của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn chợt cho ra vài suy đoán. Nếu so sánh với vị trí mới của Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân càng quan tâm đến câu nói "chủ tịch Cố" của Nguyễn Chấn Nhạc trong điện thoại, vì hắn biết cũng không có nhiều người gọi là chủ tịch Cố.
Dựa theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn muốn ở lại cùng chăm sóc Mạc lão gia tử với Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng lại bị những người khác của Mạc gia đuổi về. Hắn quay về nhà, cảm nhận được bầu không khí ấm áp, thế là hắn nhanh chóng ném bỏ đi những suy tư về Nguyễn Chấn Nhạc.
Dù là Nguyễn Chấn Nhạc có thể tiến thêm một bước, thế nhưng nếu đối phương muốn vượt qua mình thì căn bản là không dễ dàng.
- nghe nói gần đây anh ấy đi lại rất gần với trưởng ban Dương. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị ôm Mạc Tiểu Bắc đang nấu cơm vào lòng, đúng lúc này Mạc Tiểu Bắc chợt nói.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn chợt cười nói: - Hôm nay chúng ta không nói về những điều này.
Ngày hôm sau khi đến thăm Mạc lão gia tử một chuyến thì Vương Tử Quân đi đến khu thường trú tỉnh Mật Đông. Chủ nhiệm Trương Hữu Trí không có mặt trong khu thường trú, người nghênh đón Vương Tử Quân chính là Mễ Phương. Tuy bây giờ bầu không khí ở thủ đô có hơi lạnh, thế nhưng Mễ Phương lại ăn mặc khá thoáng, trang phục công sở màu đen càng làm cho dáng người của nàng được bộc lộ ra khá rõ ràng, ba vòng no đủ, bộ ngực căng tràn giống như giấu đầu hở đuôi, làn da trắng nõn nà mát lạnh.
- Bí thư Vương, chủ nhiệm Trương tạm thời có chút chuyện, anh ấy yêu cầu tôi phải tiếp đón ngài cho tốt. Mễ Phương thấy mặt Vương Tử Quân thì cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ nhiệm Hữu Trí cứ bận rộn thu xếp công tác, cũng không cần có chuyện gì cũng báo cáo với tôi.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi đến. Hắn đứng quy củ bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó khẽ bắt chuyện rồi báo cáo: - Bí thư Vương, giám đốc Tề của sở giao thông công chánh đang chờ ngài, anh ấy có vài chuyện cần báo cáo với ngài.
Giám đốc Tề Giáp Quốc của sở giao thông công chánh căn bản không phải là một người quá cao, vẻ mặt giống như lúc nào cũng treo nụ cười nhàn nhạt. Khi hắn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng duỗi hai tay ra nói: - Chủ tịch Vương, hôm qua tôi đã chuẩn bị báo cáo công tác với ngài, vì có chút chuyện mà để đến tận bây giờ.
- Giám đốc Giáp Quốc, chuyện công tác là quan trọng, tôi cũng không có chuyện gì cả, hai người chúng ta khi nào gặp mặt mà chẳng được. Vương Tử Quân bắt tay Tề Giáp Quốc rồi cười nói.
Nụ cười trên mặt Tề Giáp Quốc càng thêm sáng lạn, hắn hỏi một câu về tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử, sau đó cười nói: - Bí thư Vương, năm nay bộ giao thông có không ít dự toán, chủ yếu là phương diện xây dựng cầu đường ở các tỉnh. Dù Mật Đông chúng ta có phương án xây dựng cầu đường rất tốt thế nhưng ở phương diện mức độ thì cũng cần phải thích ứng với điều kiện phát triển kinh tế trong nước. Vì vậy mà bí thư Sầm cho ra chỉ thị với tôi, để chúng tôi tranh thủ tiến lên kiếm vài phần tài chính phục vụ cho công tác giao thông của tỉnh nhà.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cho dù là địa phương nào cũng muốn tranh thủ tài chính của trung ương, nếu không tranh thủ được thì căn bản sẽ bị người khác cướp mất, thế cho nên tình hình là bát tiên quá hải, ai cũng chạy đến biểu hiện thần thông.
Vương Tử Quân nâng ly trà do Mễ Phương đưa đến lên nhấp một ngụm, sau đó hắn trầm giọng hỏi Tề Giáp Quốc: - Tình huống bây giờ như thế nào?
Nụ cười của Tề Giáp Quốc vốn có chút sáng lạn đã trở nên ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: - Bí thư Vương, tình hình bây giờ không được tốt cho lắm, theo những tình huống mà tôi biết được, có mười vị lãnh đạo là bí thư và chủ tịch của các tỉnh thành như Sơn Nam và Chiết Giang đều đến, hơn nữa còn nghe nói bọn họ đều đi đến thăm hỏi lãnh đạo bộ giao thông. Tôi cảm thấy mọi người lúc này là trăm sông đổ về một biển, cũng là vì muốn tranh thủ khoản tài chính này của trung ương.
Cả bí thư và chủ tịch cùng đi đến thì tình huống căn bản là khác hẳn, nói khó khăn thì ai cũng có khó khăn, người có thể tranh thủ được tài chính cho mình ngoài điều kiện tốt thì ít nhất cũng phải có bản lĩnh.
...
Đèn đuốc bừng sáng trong bóng tối, trên đường có không ít nhà hàng khá yên tĩnh, những nơi này không những có món ăn ngon, hơn nữa còn chú trọng phương diện phục vụ, kiến tạo bầu không khí yên tĩnh, làm cho người ta sinh ra một cảm giác hưởng thụ vì được nghỉ ngơi thoải mái. Cũng vì sự hưởng thụ này mới làm cho một số quán cơm phục vụ theo kiểu như vậy được người ta chào đón.
Xuân Giang Nam là một cái tên khá thanh nhã, đây càng là một nhà hàng nổi tiếng trong thủ đô. Chỗ này không những được thiết kế giống như hoa viên ở Giang Nam, hơn nữa nhân viên phục vụ có sự thống nhất về trang phục, những bộ trang phục đẹp đẽ được mặc lên người những nữ nhân viên phục vụ làm cho bọn họ giống như những cô gái đang đi dạo bên hồ ở Giang Nam.
Mặc dù nơi đây không có mưa bụi giống như Giang Nam thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang được ở Giang Nam.
Cố Tắc Viêm đang uống trà trong gian phòng có tên là Thính Vũ Hiên của nhà hàng Xuân Giang Nam, hắn khẽ giới thiệu với người bên cạnh: - Trước kia tôi học đại học ở Giang Nam, vì vậy rất thích mưa bụi ở Giang Nam, hơn nữa thức ăn của Giang Nam lại rất tinh xảo, cũng khá thích hợp với khẩu vị của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.