Chương 1795: Gió thổi mát lành, quê hương rộng rãi thanh bình.
Bảo Thạch Tiêu
17/12/2015
- Có phải cậu cảm thấy chuyện này chính mình khó nói với chủ tịch Vương hay không? Tôi nói cho cậu biết, có một số việc nên tranh thủ thì phải tranh thủ. Chủ tịch mỗi ngày bận rộn nhiều hạng mục công tác, có một số việc không quá quan tâm, thế nên cậu làm thư ký nên nhắc nhở một chút. Trương Tề Bảo nói đến đây thì cười cười nói: - Tôi cảm thấy chủ tịch hẳn là phải có ý nghĩ sơ bộ về cậu, thế nên cậu có thể trao đổi mục đích của mình với chủ tịch là tốt hơn.
Triệu Hiểu Bạch thầm suy nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghe Trương Tề Bảo cổ vũ, hắn không khỏi càng kiên định ý nghĩ của mình.
- Thư ký trưởng, bây giờ còn có chuyện gì sao? Triệu Hiểu Bạch nhìn qua văn kiện trên tay của Trương Tề Bảo rồi thuận miệng hỏi.
- À, thật sự có chuyện. Trương Tề Bảo đưa văn kiện trên tay lên nói: - Là văn kiện xin chỉ thị của thành phố Đồng Lục về vấn đề của khu biệt thự an dưỡng thuộc tập đoàn Thần Khí.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không xa lạ gì hạng mục này, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Có phải là phải dỡ bỏ không?
- Hừ, nếu là dỡ bỏ thì tốt, tạm thời bọn họ muốn giữ lại xin chỉ thị. Trương Tề Bảo nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Triệu Hiểu Bạch: - Tôi cảm thấy anh Lôi bị thành tích trước mắt làm cho đầu óc choáng váng rồi.
Triệu Hiểu Bạch có quan hệ không tệ với Lôi Hợp Tuấn, hắn không ngờ Lôi Hợp Tuấn lại có thái độ như vậy trong sự kiện lần này. Bây giờ chủ tịch Vương và bí thư Sầm có ý kiến trái ngược nhau, phía thành phố Đồng Lục lại cho lên văn kiện xin chỉ thị, điều này không khỏi làm cho công tác của chủ tịch Vương thêm bị động.
- Bí thư Lôi... Triệu Hiểu Bạch chần chờ giây lát, căn bản không thể nào nói ra khỏi miệng.
Trương Tề Bảo cười lạnh một tiếng mà không nói gì thêm.
Mặc dù là sáng sớm thế nhưng ánh nắng đã rất gay gắt, Vương Tử Quân mặc quần áo chạy bộ, hắn vừa chạy vừa nói với Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh mình: - Tiểu Bảo Nhi chạy nhanh lên một chút, con chạy chậm như vậy sao có thể nói là rèn luyện sức khỏe được?
Tiểu Bảo Nhi cố gắng kiên trì với yêu cầu của bố, không biết có phải là nguyên nhân ăn uống quá tốt hay không mà nó có dấu hiệu mập ra. Vương Tử Quân nhìn vào tình huống này và bắt đầu cho ra phương án đối phó, đó là ngày nào cũng bắt con trai chạy bộ buổi sáng với mình.
Cục quản lý sự vụ cơ quan tỉnh cũng rất quan tâm đến cuộc sống của lãnh đạo, không những sắp xếp tốt địa điểm tập luyện thể dục, hơn nữa còn cung cấp đủ khí tài. Tuy mỗi ngày cũng không có nhiều người dùng các khí tài này, thế nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt.
Khi hai bố con Vương Tử Quân chạy đến khu vực đặt khí tài luyện tập thể dục, lúc này thấy thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy đang ở trên máy chạy bộ. Khi thấy hai cha con Vương Tử Quân đi đến, Phương Anh Hồ nhanh chóng dừng lại và cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài đưa Tiểu Bảo Nhi đi tập thể dục buổi sáng sao?
- Chào bác Phương. Tiểu Bảo Nhi nhìn Phương Anh Hồ rồi dùng giọng vang dội nói.
Phương Anh Hồ nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi rồi cười cười nói: - Tiểu Bảo Nhi, dạo này học tập thế nào? Bác nghe nói tiểu tử cháu luôn được điểm mười thì phải.
Tiểu Bảo Nhi nghe được câu nói của Phương Anh Hồ thì không khỏi nở nụ cười, bàn tay nhỏ vung lên cao, dùng giọng hăng hái nói: - Ôi, cám ơn bác Phương, đó đã là thói quen, thi như vậy cũng không có gì là quá cao cả.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tiểu Bảo Nhi, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hai người cùng cười lên ha hả.
Sau khi trò chuyện vài câu với Vương Tử Quân, Phương Anh Hồ cười nói: - Chủ tịch, tôi định đến khi đi làm thì đến phòng làm việc của ngài một chuyến, thế nhưng bây giờ gặp ngài thì trực tiếp báo cáo luôn một thể.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói nhiều, bây giờ trên cơ bản đã có thể xác định là Phương Anh Hồ cố ý ở đây chờ mình.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười nói: - Chủ tịch Vương, tổng giám đốc Bạch của tập đoàn Thần Khí có gọi điện thoại đến, nói là hôm nay sẽ đến tỉnh Mật Đông khảo sát. Bí thư Sầm cho tôi hỏi anh xem có thời gian đến tham gia chiêu đãi tổng giám đốc Bạch hay không?
- Tổng giám đốc Bạch đưa hạng mục đầu tư đến tỉnh Mật Đông, là tài nguyên lớn của Mật Đông, cho dù tôi có bận rộn cũng sẽ tham gia. Vương Tử Quân nói với vẻ mặt bình thường, căn bản không có chút tức giận.
Phương Anh Hồ căn bản có chút bất ngờ vì mình hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy, thế nhưng hắn cũng không quá vui mừng. Hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, bây giờ hắn đã vô tình xem Vương Tử Quân là đối thủ của mình. Vương Tử Quân này là một người cực kỳ bình tĩnh, dù ở trong tình huống tối hay sáng và tốt hay xấu cũng không nóng không vội, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đau đầu. Ít nhất thì Phương Anh Hồ cũng không trông mong gặp một đối thủ như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ căn bản không còn lựa chọn nào khác.
- Phương diện sắp xếp hành trình công tác của chủ tịch Vương ngày hôm nay... Phương Anh Hồ còn chưa nói dứt lời nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng, Vương Tử Quân cười cười nói: - Đối với phương diện này thì anh nên liên hệ với thư ký trưởng Tề Bảo, anh ấy là người rõ ràng hành trình của tôi nhất.
- Vâng, tôi sẽ liên hệ với thư ký trưởng Tề Bảo. Phương Anh Hồ cười cười, hắn vốn có ý này, thế nhưng những lời này không thể do hắn nói ra, phải để cho Vương Tử Quân nói ra.
Phương Anh Hồ nói thêm vài câu thì lấy lý do đi ăn sáng để rời đi, Vương Tử Quân nhìn Phương Anh Hồ rời đi mà chỉ cười cười.
Sau khi ăn sáng xong thì Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của mình, không chờ Lôi Hợp Tuấn mở cửa phòng thì đã thấy Lôi Hợp Tuấn đứng ở bên cạnh chờ.
- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Lôi Hợp Tuấn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy trong lòng run lên, thế nhưng vẫn khẽ lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn rồi cười nói: - Đến phòng làm việc của tôi.
Triệu Hiểu Bạch căn bản rất tức giận với Lôi Hợp Tuấn, hắn không lên tiếng, thế nhưng động tác mở cửa phát ra âm thanh khá lớn. Lôi Hợp Tuấn là người thông minh, hắn tất nhiên hiểu ý nghĩ của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng tình huống này không có phản ứng là thượng sách.
- Chủ tịch Vương, tôi đến làm kiểm điểm với ngài. Lôi Hợp Tuấn đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn có tâm tình rất thấp, hắn cười cười nói: - Anh có gì cần kiểm điểm? Chỉ cần anh dám vỗ ngực nói Lôi Hợp Tuấn tôi không phụ lòng vài triệu dân thành phố Đồng Lục, hoàn toàn có thể không cần phải kiểm điểm gì cả.
Lôi Hợp Tuấn nhìn nụ cười trên mặt của Vương Tử Quân mà không khỏi đỏ mặt, cuối cùng hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tuy tôi rất muốn làm theo chỉ thị của ủy ban nhân dân tỉnh về chuyện của tập đoàn Thần Khí, nhưng đa số thường ủy đều ủng hộ xây dựng khu biệt thự an dưỡng của tập đoàn Thần Khí. Các vị thường ủy thị ủy cho rằng bây giờ khu biệt thự an dưỡng đã được xây dựng hơn một nửa, lại liên quan đến phương diện đầu tư của tập đoàn Thần Khí, thế cho nên...Không bằng trước tiên cứ đặc biệt công tác, bỏ qua một lần, sau này không theo hướng này nữa.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Lôi Hợp Tuấn, lời nói của Lôi Hợp Tuấn nhìn có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng hắn không tin. Với những gì hắn biết về Lôi Hợp Tuấn, người này không thể không khống chế được hướng đi của hội nghị thường ủy trong thành phố Đồng Lục.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này, Vương Tử Quân cảm thấy nguyên nhân chủ yếu không phải là Lôi Hợp Tuấn làm không được, chủ yếu là Lôi Hợp Tuấn không muốn làm.
Làm không được và không muốn làm là hai phạm trù trái ngược hoàn toàn.
- Tôi hiểu ý của anh, nhưng này Hợp Tuấn, anh nên hiểu rõ, đối với những sự việc không tuân theo quy định, ý nghĩa của hội nghị thường ủy không là quá lớn. Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Lôi Hợp Tuấn chợt cảm thấy áp lực trên người mình gia tăng quá nhiều, sư kiện này hắn không muốn giằng co, hôm trước hắn đã bàn luận với Uông Thanh Minh, hắn nhanh chóng quay về mở hội nghị thường ủy để quyết định sự việc. Nhưng hôm nay hắn lại không quá an tâm, hắn vội vàng đi đến tỉnh để giải thích với Vương Tử Quân, nhưng nghe lời nói của chủ tịch Vương, rõ ràng là không dễ dàng hiểu ý của mình như vậy được.
- Chủ tịch, tôi biết rõ điều này, nhưng tôi cảm thấy... Lôi Hợp Tuấn muốn giải thích nhưng chợt nhớ đến câu nói của chủ tịch Vương: Vùng quê rộng rãi yên bình, gió mát thổi trên cánh đồng xanh, thế là hắn không khỏi cảm thấy cứng họng, cảm thấy nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
- Cốc cốc cốc. Khi Lôi Hợp Tuấn còn định nói thêm thì Trương Tề Bảo gõ cửa đi vào, hắn nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn, sau đó cung kính báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Phương gọi điện thoại cho tôi, nói là một giờ sau tổng giám đốc Bạch sẽ đưa nhóm đại biểu của tập đoàn Thần Khí đến đây.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thầm nghĩ Bạch Hoa Niệp lần này đã đến, xem ra đối phương cũng rất để bụng đến những gì đang diễn ra.
- Có phải cậu cảm thấy chuyện này chính mình khó nói với chủ tịch Vương hay không? Tôi nói cho cậu biết, có một số việc nên tranh thủ thì phải tranh thủ. Chủ tịch mỗi ngày bận rộn nhiều hạng mục công tác, có một số việc không quá quan tâm, thế nên cậu làm thư ký nên nhắc nhở một chút. Trương Tề Bảo nói đến đây thì cười cười nói: - Tôi cảm thấy chủ tịch hẳn là phải có ý nghĩ sơ bộ về cậu, thế nên cậu có thể trao đổi mục đích của mình với chủ tịch là tốt hơn.
Triệu Hiểu Bạch thầm suy nghĩ đến phương diện này, bây giờ nghe Trương Tề Bảo cổ vũ, hắn không khỏi càng kiên định ý nghĩ của mình.
- Thư ký trưởng, bây giờ còn có chuyện gì sao? Triệu Hiểu Bạch nhìn qua văn kiện trên tay của Trương Tề Bảo rồi thuận miệng hỏi.
- À, thật sự có chuyện. Trương Tề Bảo đưa văn kiện trên tay lên nói: - Là văn kiện xin chỉ thị của thành phố Đồng Lục về vấn đề của khu biệt thự an dưỡng thuộc tập đoàn Thần Khí.
Triệu Hiểu Bạch căn bản không xa lạ gì hạng mục này, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Có phải là phải dỡ bỏ không?
- Hừ, nếu là dỡ bỏ thì tốt, tạm thời bọn họ muốn giữ lại xin chỉ thị. Trương Tề Bảo nói rồi đưa văn kiện trong tay cho Triệu Hiểu Bạch: - Tôi cảm thấy anh Lôi bị thành tích trước mắt làm cho đầu óc choáng váng rồi.
Triệu Hiểu Bạch có quan hệ không tệ với Lôi Hợp Tuấn, hắn không ngờ Lôi Hợp Tuấn lại có thái độ như vậy trong sự kiện lần này. Bây giờ chủ tịch Vương và bí thư Sầm có ý kiến trái ngược nhau, phía thành phố Đồng Lục lại cho lên văn kiện xin chỉ thị, điều này không khỏi làm cho công tác của chủ tịch Vương thêm bị động.
- Bí thư Lôi... Triệu Hiểu Bạch chần chờ giây lát, căn bản không thể nào nói ra khỏi miệng.
Trương Tề Bảo cười lạnh một tiếng mà không nói gì thêm.
Mặc dù là sáng sớm thế nhưng ánh nắng đã rất gay gắt, Vương Tử Quân mặc quần áo chạy bộ, hắn vừa chạy vừa nói với Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh mình: - Tiểu Bảo Nhi chạy nhanh lên một chút, con chạy chậm như vậy sao có thể nói là rèn luyện sức khỏe được?
Tiểu Bảo Nhi cố gắng kiên trì với yêu cầu của bố, không biết có phải là nguyên nhân ăn uống quá tốt hay không mà nó có dấu hiệu mập ra. Vương Tử Quân nhìn vào tình huống này và bắt đầu cho ra phương án đối phó, đó là ngày nào cũng bắt con trai chạy bộ buổi sáng với mình.
Cục quản lý sự vụ cơ quan tỉnh cũng rất quan tâm đến cuộc sống của lãnh đạo, không những sắp xếp tốt địa điểm tập luyện thể dục, hơn nữa còn cung cấp đủ khí tài. Tuy mỗi ngày cũng không có nhiều người dùng các khí tài này, thế nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt.
Khi hai bố con Vương Tử Quân chạy đến khu vực đặt khí tài luyện tập thể dục, lúc này thấy thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy đang ở trên máy chạy bộ. Khi thấy hai cha con Vương Tử Quân đi đến, Phương Anh Hồ nhanh chóng dừng lại và cười nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài đưa Tiểu Bảo Nhi đi tập thể dục buổi sáng sao?
- Chào bác Phương. Tiểu Bảo Nhi nhìn Phương Anh Hồ rồi dùng giọng vang dội nói.
Phương Anh Hồ nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi rồi cười cười nói: - Tiểu Bảo Nhi, dạo này học tập thế nào? Bác nghe nói tiểu tử cháu luôn được điểm mười thì phải.
Tiểu Bảo Nhi nghe được câu nói của Phương Anh Hồ thì không khỏi nở nụ cười, bàn tay nhỏ vung lên cao, dùng giọng hăng hái nói: - Ôi, cám ơn bác Phương, đó đã là thói quen, thi như vậy cũng không có gì là quá cao cả.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng nghiêm trang của Tiểu Bảo Nhi, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hai người cùng cười lên ha hả.
Sau khi trò chuyện vài câu với Vương Tử Quân, Phương Anh Hồ cười nói: - Chủ tịch, tôi định đến khi đi làm thì đến phòng làm việc của ngài một chuyến, thế nhưng bây giờ gặp ngài thì trực tiếp báo cáo luôn một thể.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói nhiều, bây giờ trên cơ bản đã có thể xác định là Phương Anh Hồ cố ý ở đây chờ mình.
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn không khỏi cười nói: - Chủ tịch Vương, tổng giám đốc Bạch của tập đoàn Thần Khí có gọi điện thoại đến, nói là hôm nay sẽ đến tỉnh Mật Đông khảo sát. Bí thư Sầm cho tôi hỏi anh xem có thời gian đến tham gia chiêu đãi tổng giám đốc Bạch hay không?
- Tổng giám đốc Bạch đưa hạng mục đầu tư đến tỉnh Mật Đông, là tài nguyên lớn của Mật Đông, cho dù tôi có bận rộn cũng sẽ tham gia. Vương Tử Quân nói với vẻ mặt bình thường, căn bản không có chút tức giận.
Phương Anh Hồ căn bản có chút bất ngờ vì mình hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy, thế nhưng hắn cũng không quá vui mừng. Hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, bây giờ hắn đã vô tình xem Vương Tử Quân là đối thủ của mình. Vương Tử Quân này là một người cực kỳ bình tĩnh, dù ở trong tình huống tối hay sáng và tốt hay xấu cũng không nóng không vội, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đau đầu. Ít nhất thì Phương Anh Hồ cũng không trông mong gặp một đối thủ như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ căn bản không còn lựa chọn nào khác.
- Phương diện sắp xếp hành trình công tác của chủ tịch Vương ngày hôm nay... Phương Anh Hồ còn chưa nói dứt lời nhưng ý nghĩa là quá rõ ràng, Vương Tử Quân cười cười nói: - Đối với phương diện này thì anh nên liên hệ với thư ký trưởng Tề Bảo, anh ấy là người rõ ràng hành trình của tôi nhất.
- Vâng, tôi sẽ liên hệ với thư ký trưởng Tề Bảo. Phương Anh Hồ cười cười, hắn vốn có ý này, thế nhưng những lời này không thể do hắn nói ra, phải để cho Vương Tử Quân nói ra.
Phương Anh Hồ nói thêm vài câu thì lấy lý do đi ăn sáng để rời đi, Vương Tử Quân nhìn Phương Anh Hồ rời đi mà chỉ cười cười.
Sau khi ăn sáng xong thì Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của mình, không chờ Lôi Hợp Tuấn mở cửa phòng thì đã thấy Lôi Hợp Tuấn đứng ở bên cạnh chờ.
- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài. Lôi Hợp Tuấn thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy trong lòng run lên, thế nhưng vẫn khẽ lên tiếng.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn rồi cười nói: - Đến phòng làm việc của tôi.
Triệu Hiểu Bạch căn bản rất tức giận với Lôi Hợp Tuấn, hắn không lên tiếng, thế nhưng động tác mở cửa phát ra âm thanh khá lớn. Lôi Hợp Tuấn là người thông minh, hắn tất nhiên hiểu ý nghĩ của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng tình huống này không có phản ứng là thượng sách.
- Chủ tịch Vương, tôi đến làm kiểm điểm với ngài. Lôi Hợp Tuấn đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn Lôi Hợp Tuấn có tâm tình rất thấp, hắn cười cười nói: - Anh có gì cần kiểm điểm? Chỉ cần anh dám vỗ ngực nói Lôi Hợp Tuấn tôi không phụ lòng vài triệu dân thành phố Đồng Lục, hoàn toàn có thể không cần phải kiểm điểm gì cả.
Lôi Hợp Tuấn nhìn nụ cười trên mặt của Vương Tử Quân mà không khỏi đỏ mặt, cuối cùng hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, tuy tôi rất muốn làm theo chỉ thị của ủy ban nhân dân tỉnh về chuyện của tập đoàn Thần Khí, nhưng đa số thường ủy đều ủng hộ xây dựng khu biệt thự an dưỡng của tập đoàn Thần Khí. Các vị thường ủy thị ủy cho rằng bây giờ khu biệt thự an dưỡng đã được xây dựng hơn một nửa, lại liên quan đến phương diện đầu tư của tập đoàn Thần Khí, thế cho nên...Không bằng trước tiên cứ đặc biệt công tác, bỏ qua một lần, sau này không theo hướng này nữa.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Lôi Hợp Tuấn, lời nói của Lôi Hợp Tuấn nhìn có vẻ hợp tình hợp lý, thế nhưng hắn không tin. Với những gì hắn biết về Lôi Hợp Tuấn, người này không thể không khống chế được hướng đi của hội nghị thường ủy trong thành phố Đồng Lục.
Sở dĩ xuất hiện tình huống này, Vương Tử Quân cảm thấy nguyên nhân chủ yếu không phải là Lôi Hợp Tuấn làm không được, chủ yếu là Lôi Hợp Tuấn không muốn làm.
Làm không được và không muốn làm là hai phạm trù trái ngược hoàn toàn.
- Tôi hiểu ý của anh, nhưng này Hợp Tuấn, anh nên hiểu rõ, đối với những sự việc không tuân theo quy định, ý nghĩa của hội nghị thường ủy không là quá lớn. Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi thản nhiên nói.
Lôi Hợp Tuấn chợt cảm thấy áp lực trên người mình gia tăng quá nhiều, sư kiện này hắn không muốn giằng co, hôm trước hắn đã bàn luận với Uông Thanh Minh, hắn nhanh chóng quay về mở hội nghị thường ủy để quyết định sự việc. Nhưng hôm nay hắn lại không quá an tâm, hắn vội vàng đi đến tỉnh để giải thích với Vương Tử Quân, nhưng nghe lời nói của chủ tịch Vương, rõ ràng là không dễ dàng hiểu ý của mình như vậy được.
- Chủ tịch, tôi biết rõ điều này, nhưng tôi cảm thấy... Lôi Hợp Tuấn muốn giải thích nhưng chợt nhớ đến câu nói của chủ tịch Vương: Vùng quê rộng rãi yên bình, gió mát thổi trên cánh đồng xanh, thế là hắn không khỏi cảm thấy cứng họng, cảm thấy nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
- Cốc cốc cốc. Khi Lôi Hợp Tuấn còn định nói thêm thì Trương Tề Bảo gõ cửa đi vào, hắn nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn, sau đó cung kính báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Phương gọi điện thoại cho tôi, nói là một giờ sau tổng giám đốc Bạch sẽ đưa nhóm đại biểu của tập đoàn Thần Khí đến đây.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thầm nghĩ Bạch Hoa Niệp lần này đã đến, xem ra đối phương cũng rất để bụng đến những gì đang diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.