Chương 1652: Hầm cầu quấy lên sẽ thối.
Bảo Thạch Tiêu
02/10/2015
vương tử quân ngồi trên mặt ghế, hai tay duỗi thẳng đặt trên tay vịn, hai mắt nhìn thẳng, bộ dạng hờ hững, rất khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Trình Minh Vũ là cán bộ cấp bậc thấp nhất đến tham gia tiếp đãi lần này, bây giờ lại làm ra chuyện, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ có kẻ chủ mưu phía sau.
Tuy Vương Tử Quân chỉ cần nói một câu là Trình Minh Vũ sẽ bị đưa ra ngoài, thế nhưng nếu hắn làm như vậy thì rõ ràng là chuyện qua cầu rút ván sẽ được người ta cho rằng rất đúng.
- Anh là Trình Minh Vũ phải không? Anh nói các anh kêu gọi đầu tư xong thì bị người ta chơi trò qua cầu rút ván, anh là trưởng phòng công thương thành phố Linh Long, anh có biết lương tháng của cán bộ bình thường là bao nhiêu không? Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ rồi dùng giọng lạnh lùng hỏi.
- Tôi...Được hơn hai ngàn đồng. Trình Minh Vũ đã mất đi bộ dạng say, hắn ngập ngừng nói.
- Tôi hỏi anh, một công nhân viên chức nghỉ hưu mỗi tháng được bao nhiêu? Vương Tử Quân căn bản không cho đối phương cơ hội dừng lại mà tiếp tục hỏi.
Trình Minh Vũ cũng biết rõ điều này, thế nhưng trường hợp này không dễ trả lời, khí thế mạnh mẽ vừa rồi đã mất sạch.
- Chủ tịch Miêu, nếu trưởng phòng Trịnh không biết đáp án thì anh nói cho anh ta biết. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng nói.
Miêu Dược Hổ đứng ở một bên cực kỳ xấu hổ, hắn quẫn bách giải thích dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, thật xin lỗi, thành phố Linh Long không làm tốt công tác của mình...
- Anh trả lời vấn đề của tôi. Vương Tử Quân dùng ánh mắt hung hăng nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng hỏi.
- Tiêu chuẩn dành cho cán bộ nghỉ hưu của thành phố Linh Long căn bản không được như vậy, mỗi tháng được bốn trăm đồng. Miêu Dược Hổ cắn răng dùng giọng kiên trì nói.
- Các anh có nghe chủ tịch của mình nói gì không? Trở về suy nghĩ lại một chút, có phải các anh đến thành phố Hongkong được ở trong khách sạn tốt nhất, ăn món ngon nhất, sau đó bị phê bình và cảm thấy người ta phải xin lỗi mình không? Vương Tử Quân nói đến đây rồi chỉ ra ngoài cửa: - Ngày mai tôi muốn được nghe ý kiến của anh.
Trình Minh Vũ giống như một con gà bại trận, hắn cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt của những người tham gia tiếp đãi lại dễ chịu hơn.
Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân và thở ra một hơi, khi Trình Minh Vũ gây náo loạn thì hắn căn bản cảm thấy trái tim của mình bị treo lên cao.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang nghĩ rằng có nên cho người kéo Trình Minh Vũ ra ngoài hay không, Vương Tử Quân chỉ cần nói vài câu đã làm cho Trình Minh Vũ nói không nên lời.
Vương Tử Quân không quan tâm đến Miêu Dược Hổ đang đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ, hắn nói với Đậu Thịnh Sơ: - Đậu tiên sinh, đã cho anh phải chê cười, có vài đối phương căn bản không thoát khỏi chỗ cong trong suy nghĩ của mình, điều này nói rõ chúng tôi vẫn chưa làm tốt công tác.
- Chủ tịch Vương, tôi không đi đường chính trị nhưng cũng hiểu rõ chấp chính vì dân, lý niệm quan trọng là cần kiệm liêm chính, như vậy mới lấy được sự giúp đỡ của nhân dân. Tôi mời ngài một ly. Đậu Thịnh Sơ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ tôn kính nói.
Bầu không khí tiệc rượu giống như càng có thêm sức sống khi gương mặt Vương Tử Quân tràn đầy nụ cười. Bữa tiệc hôm nay vốn sắp kết thúc, thế nhưng Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ nói chuyện với nhau thêm mười phút càng kéo dài thời gian ra một chút.
Tâm tình của Trương Tề Bảo có chút bực mình, hắn vốn có thể hỏi như vậy nhưng lại do dự mãi không nói ra. Hắn hiểu Trình Minh Vũ hôm nay gây náo loạn rất khó có khả năng không liên quan đến Miêu Dược Hổ, dưới điều kiện không được sắp xếp sẵn thì một hành vi như vậy là quá không bình thường.
Trương Tề Bảo cũng không hiểu Trình Minh Vũ kia làm trưởng phòng công thương như thế nào, lại để người ta đẩy lên đầu sóng. Người này giống như một thằng ngu, chẳng lẽ không có suy nghĩ sao? Ngay cả chút tư tưởng thông thường nhất cũng không biết à? Hay là đối phương đang giả vờ? Người này làm như vậy chủ yếu có người quan trọng đứng sau lưng thúc đẩy? Ý nghĩ này lóe lên làm cho Trương Tề Bảo không nhịn được phải giật mình, mồ hôi vã ra.
Thành phố Linh Long nằm trong phạm vi thế lực của ai? Trong quan trường chú trọng các mối quan hệ và liên hệ, chính mình nên suy xét cẩn thận rồi nói sau.
Sau khi tiễn Đậu Thịnh Sơ về phòng nghỉ ngơi, Vương Tử Quân chuẩn bị leo lên xe. Trương Tề Bảo đi theo phía sau chợt trầm giọng tự kiểm điểm: - Chủ tịch Vương, xảy ra cục diện như hôm nay là do tôi không hoàn thành công tác của mình...
Vương Tử Quân khoát tay áo với Trương Tề Bảo: - Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không thể dự liệu được, hơn nữa Trình Minh Vũ vốn là nhân viên phải tham gia, thế nên anh cũng không có vấn đề gì.
- Chủ tịch Vương, nếu hôm nay ngài không phản ứng kịp thời, chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc. Trương Tề Bảo nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phía thành phố Linh Long bên kia phải...
Khi Trương Tề Bảo lên tiếng thì điện thoại của Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn màn hình điện thoại rồi báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ tịch Miêu Dược Hổ thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu nghe máy, nói là tôi không có thời gian gặp mặt anh ấy.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng rồi nghe máy. Gần đây hắn cực kỳ có tiến bộ ở phương diện từ chối người khác, thế nên nhanh chóng mở miệng từ chối Miêu Dược Hổ khá điệu nghệ.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Triệu Hiểu Bạch khẽ báo cáo: - Miêu Dược Hổ nói sẽ đến phòng làm việc của ngài làm kiểm điểm, vì bọn họ không làm tốt công tác của mình.
- Đến phòng làm việc của tôi làm kiểm điểm sao? Tôi thấy một số người còn chưa nhận thức rõ sự nguy hại của xa hoa lãng phí. Miêu Dược Hổ anh ta không phải muốn làm kiểm điểm sao? Thư ký trưởng Tề Bảo, anh thông báo xuống bên dưới, chiều này tổ chức hội nghị công tác, để cho Miêu Dược Hổ làm người điển hình lên tiếng kiểm điểm. Vương Tử Quân cười lạnh một tiếng rồi nói với Trương Tề Bảo.
Gương mặt Trương Tề Bảo lúc này cực kỳ nghiêm túc, ý nghĩ liên tục xoay chuyển. Hắn biết rõ lần này chủ tịch Vương thật sự nổi giận, hắn nhạy cảm nhìn được tâm tư của chủ tịch Vương. Trình Minh Vũ chỉ là trưởng phòng công thương, người này dám lên tiếng náo loạn nếu không có ai đứng phía sau thì khó thể tin. Người này cũng không phải kẻ ngốc, nếu không có người thì căn bản không dám mở miệng như vậy, nhưng mình làm gì có căn cứ nào?
Vương Tử Quân mở cửa sổ xe, hắn cảm nhận được luồng gió lạnh run người. Hắn cảm nhận giá lạnh, tâm tư chợt bình tĩnh lại. Hắn đang quyết định ra tay chỉnh đốn bầu không khí xa loa lãng phí, nhưng cũng biết làm như vậy sẽ có kết quả bắn ngược. Nhưng hắn không ngờ có người dám dùng thủ đoạn này để gây phiền cho mình.
Nếu anh đã dám nhảy ra, cũng đừng trách tôi giết gà dọa khỉ.
Khi Miêu Dược Hổ nhận được thông báo hội nghị thì chỉ vào mặt Trình Minh Vũ mắng lớn tiếng. Lúc này Trình Minh Vũ đứng đối diện với hắn đã không còn bộ dạng say rượu như trước, chỉ biết cúi người đứng đó, tuy cực kỳ uất ức nhưng không dám nói gì.
Tuy tức giận không nói nhưng trong lòng liên tục thầm oán, chuyện này hắn vốn không có gan để ra tay, nếu không phải có người đảm bảo hắn sẽ không việc gì, một thời gian ngắn sau sẽ không có vấn đề, dù có đánh chết thì hắn cũng không dám động vào người chủ tịch tỉnh.
Nhưng bây giờ hành vi đập nồi dìm thuyền của hắn không những không đạt được mục đích, còn bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho uất nghẹn, cực kỳ xấu hổ, chỉ sợ phương diện xử lý kế tiếp cũng làm hắn hối hận cả đời.
- Chủ tịch Miêu, tôi...Tôi...Điều này... Trình Minh Vũ thấy Miêu Dược Hổ mở miệng mắng đã mệt, hắn không khỏi muốn nói hai câu.
Cơn giận của Miêu Dược Hổ còn sót lại vẫn chưa tiêu hóa hết, hắn nghiêm mặt nói: - Anh Trình, anh liều lĩnh như vậy thì quả đắng sau này chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng. Tôi thấy anh thường xuyên say rượu cũng không còn phù hợp với cương vị công tác hiện tại, hay là thế này, hai ngày nữa anh chủ động từ chức, sau đó đi đến trường đảng thị ủy báo danh, học tập tốt rồi nói sau.
- Cám ơn chủ tịch Miêu. Tuy Trình Minh Vũ cảm thấy cực kỳ không cam lòng, thế nhưng hắn biết rõ bây giờ mình căn bản không còn được ở trên chức vụ hiện tại nữa. Trước khi sự việc diễn ra thì hắn căn bản có dự đoán về tương lại, hắn tin sau khi đạt được mục đích thì tuyến trên sẽ ban thưởng cho mình.
Nhưng phải trừng phạt trước rồi mới ban thưởng sau.
Chỉ là bây giờ kết quả hầu như ngược lại, trừng phạt đã đến, cũng không đạt được mục đích, thế nên không bao giờ có ban thưởng.
Khi Trình Minh Vũ định nhắc nhở Miêu Dược Hổ, thư ký của Miêu Dược Hổ đi vào báo cáo đến giờ tham gia hội nghị. Miêu Dược Hổ nghe thư ký báo cáo mà cố gắng áp chế cơn giận, thế nhưng gương mặt lại có vẻ rất khó coi.
Miêu Dược Hổ biết Vương Tử Quân mở hội nghị lần này là vì ai. Ngay từ ban đầu thì Miêu Dược Hổ hắn đã ở vào thế yếu, bây giờ chỉ sợ lại càng mất mặt.
- Tôi biết rồi. Miêu Dược Hổ khoát tay với thư ký của mình, sau đó rơi vào trầm ngâm. Lúc này hắn hận không thể làm cho trên người mọc ra hai cái miệng, một cái nói ra những lời uất nghẹn, một cái dùng để mắng Vương Tử Quân. Hội nghị lần này chắc chắn sẽ ứng với câu nói: Hầm cầu không thối nhưng quấy lên thì rất thối, mìn sẽ gặp phải phiền toái lớn.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Miêu Dược Hổ, khi hắn nhìn vào màn hình điện thoại thì không khỏi nhíu mày, nhưng ngay sau đó hắn đã nở nụ cười vui vẻ nói: - Chào thư ký trưởng.
Thư ký trưởng trong miệng của Miêu Dược Hổ chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy, nhưng lúc này đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của Sầm Vật Cương, chợt nghe Sầm Vật Cương hổn hển mắng: - Hay cho Miêu Dược Hổ anh, anh có phải đã điên rồi không? Có phải thành phố Linh Long các anh là hổ không cho ai sờ mông không? Sai thì nhận sai, lại dám cho ra những hành vi quấy phá trong trường hợp quan trọng, xem ra bản lĩnh của anh cũng quá lớn rồi.
Trong mắt nhiều người thì Miêu Dược Hổ căn bản là cực kỳ khí thế, nhưng khi đối mặt với Sầm Vật Cương thì hắn lại không còn bất kỳ thứ gì. Sau khi chờ Sầm Vật Cương mắng xong hắn mới dùng giọng cẩn thận giải thích: - Bí thư Sầm, chúng tôi tiếp nhận phê bình của tỉnh ủy, thế nhưng...Chuyện kia...Chuyện vừa rồi cũng quá bất ngờ với tôi, nhưng sự việc đã xảy ra thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm.
- Bí thư, ngài xử lý thế nào cũng được, nhưng ngài cũng đừng trách tội đồng chí Trình Minh Vũ, anh ấy không thể suy nghĩ rộng rãi vượt qua chỗ cong, trước đó anh ấy có công mời tập đoàn Huyền Hà đến Linh Long, không nhận công lại bị xử phạt, như vậy là không thoải mái. Trình Minh Vũ đứng bên cạnh Miêu Dược Hổ, hắn nghe thấy Miêu Dược Hổ nói lời giải vây cho mình thì không khỏi tỏ ra cảm kích.
Người hành tẩu trong quan trường đều biết một câu: Y thuật chú trọng hốt thuốc cứu người, quan trường quan tâm đến việc hợp ý. Nếu muốn phát triển tốt thì nhất định phải hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này. Ví dụ như Miêu Dược Hổ, sự việc phát triển đến tình cảnh như bây giờ, hắn không thể gánh chịu trách nhiệm thay cho Trình Minh Vũ, thế nhưng có việc có thể không làm nhưng lời không thể không nói, vì hắn hiểu rất rõ về Sầm Vật Cương.
Nếu trốn tránh trách nhiệm với Sầm Vật Cương thì căn bản không có quả ngọt để ăn, dũng cảm đảm đương, chủ động nhận trách nhiệm lên người, mặc dù phải nhận lời dạy bảo, thế nhưng sẽ lưu lại ấn tượng tốt.
- Hừ, anh gánh chịu sao? Anh gánh chịu được không? Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng biểu hiện tâm tư như vậy với tôi, để xem anh nói gì ở hội nghị chiều hôm nay. Sầm Vật Cương dù vẫn còn nói rất gắt thế nhưng lại có thêm chút ôn hòa.
Miêu Dược Hổ thở dài một hơi, hắn sợ nhất là chính mình có quan hệ căng cứng với Sầm Vật Cương, cũng cực kỳ sợ hãi Sầm Vật Cương bỏ mặc mình. Bây giờ Sầm Vật Cương vẫn còn có chút niềm tin vào hắn, điều này làm cho hắn cảm động, hơn nữa lại có vài phần yên tâm.
Sầm Vật Cương nói thêm vài câu rồi mới đặt điện thoại xuống. Lão khẽ thở dài một hơi, sau đó đưa điện thoại cho Phương Anh Hồ. Hai phút sau lão mới nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, tôi thấy nhóm Đồ Phấn Đấu phấn đấu khá gian khổ thế nên mới có chút bao che khuyết điểm, nếu không bọn họ cũng không dám cho ra những hành động như vậy.
Phương Anh Hồ là người đi theo Sầm Vật Cương lâu năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư Sầm. Lúc này bí thư Sầm mặc dù kiểm điểm chính mình, thế nhưng lại có ý che chở cho nhóm người Đồ Phấn Đấu.
Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư, có người có chút bản lĩnh thì tâm tư lên trời. Trình Minh Vũ có thể kéo tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long, tôi thấy người này vẫn có chút bản lĩnh. Theo tôi thấy việc này không nên làm lớn, nên lấy việc giáo dục là chính.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu sau đó trầm giong nói: - Đồng chí Tử Quân có xuất phát điểm rất tốt, nhưng lại có chút nóng nảy.
- Chủ tịch Tử Quân là người có năng lực, thế nhưng lại còn quá trẻ tuổi, chuyện lớn thường phải có ngài dẫn đường, việc nhỏ thì tùy ý cho anh ấy thích làm gì thì làm. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười đề nghị.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão không nói gì nhưng gương mặt lại không quá tốt.
- bí thư, tôi nghe nói gần đây trưởng phòng Uông đi khá gần với chủ tịch Tử Quân, trước đó còn cùng nhau uống rượu. Nếu như không phải Phương Anh Hồ thử xem xét thái độ của Sầm Vật Cương, hắn cũng không dám dùng lời vụng về như vậy để nói với bí thư Sầm, vì những hành vi thấp kém như thế này là quá buồn cười.
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, ánh mắt này giống như dò xét thế giới nội tâm của Phương Anh Hồ. Sau khi lão do dự giây lát thì thản nhiên nói: - Chủ tịch Tử Quân trước kia là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, có bạn bề khắp nơi, trưởng phòng Uông mời anh ấy đi tiếp khách cũng là bình thường.
Tuy Vương Tử Quân chỉ cần nói một câu là Trình Minh Vũ sẽ bị đưa ra ngoài, thế nhưng nếu hắn làm như vậy thì rõ ràng là chuyện qua cầu rút ván sẽ được người ta cho rằng rất đúng.
- Anh là Trình Minh Vũ phải không? Anh nói các anh kêu gọi đầu tư xong thì bị người ta chơi trò qua cầu rút ván, anh là trưởng phòng công thương thành phố Linh Long, anh có biết lương tháng của cán bộ bình thường là bao nhiêu không? Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ rồi dùng giọng lạnh lùng hỏi.
- Tôi...Được hơn hai ngàn đồng. Trình Minh Vũ đã mất đi bộ dạng say, hắn ngập ngừng nói.
- Tôi hỏi anh, một công nhân viên chức nghỉ hưu mỗi tháng được bao nhiêu? Vương Tử Quân căn bản không cho đối phương cơ hội dừng lại mà tiếp tục hỏi.
Trình Minh Vũ cũng biết rõ điều này, thế nhưng trường hợp này không dễ trả lời, khí thế mạnh mẽ vừa rồi đã mất sạch.
- Chủ tịch Miêu, nếu trưởng phòng Trịnh không biết đáp án thì anh nói cho anh ta biết. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng nói.
Miêu Dược Hổ đứng ở một bên cực kỳ xấu hổ, hắn quẫn bách giải thích dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, thật xin lỗi, thành phố Linh Long không làm tốt công tác của mình...
- Anh trả lời vấn đề của tôi. Vương Tử Quân dùng ánh mắt hung hăng nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng hỏi.
- Tiêu chuẩn dành cho cán bộ nghỉ hưu của thành phố Linh Long căn bản không được như vậy, mỗi tháng được bốn trăm đồng. Miêu Dược Hổ cắn răng dùng giọng kiên trì nói.
- Các anh có nghe chủ tịch của mình nói gì không? Trở về suy nghĩ lại một chút, có phải các anh đến thành phố Hongkong được ở trong khách sạn tốt nhất, ăn món ngon nhất, sau đó bị phê bình và cảm thấy người ta phải xin lỗi mình không? Vương Tử Quân nói đến đây rồi chỉ ra ngoài cửa: - Ngày mai tôi muốn được nghe ý kiến của anh.
Trình Minh Vũ giống như một con gà bại trận, hắn cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt của những người tham gia tiếp đãi lại dễ chịu hơn.
Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân và thở ra một hơi, khi Trình Minh Vũ gây náo loạn thì hắn căn bản cảm thấy trái tim của mình bị treo lên cao.
Khi Triệu Hiểu Bạch đang nghĩ rằng có nên cho người kéo Trình Minh Vũ ra ngoài hay không, Vương Tử Quân chỉ cần nói vài câu đã làm cho Trình Minh Vũ nói không nên lời.
Vương Tử Quân không quan tâm đến Miêu Dược Hổ đang đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ, hắn nói với Đậu Thịnh Sơ: - Đậu tiên sinh, đã cho anh phải chê cười, có vài đối phương căn bản không thoát khỏi chỗ cong trong suy nghĩ của mình, điều này nói rõ chúng tôi vẫn chưa làm tốt công tác.
- Chủ tịch Vương, tôi không đi đường chính trị nhưng cũng hiểu rõ chấp chính vì dân, lý niệm quan trọng là cần kiệm liêm chính, như vậy mới lấy được sự giúp đỡ của nhân dân. Tôi mời ngài một ly. Đậu Thịnh Sơ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ tôn kính nói.
Bầu không khí tiệc rượu giống như càng có thêm sức sống khi gương mặt Vương Tử Quân tràn đầy nụ cười. Bữa tiệc hôm nay vốn sắp kết thúc, thế nhưng Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ nói chuyện với nhau thêm mười phút càng kéo dài thời gian ra một chút.
Tâm tình của Trương Tề Bảo có chút bực mình, hắn vốn có thể hỏi như vậy nhưng lại do dự mãi không nói ra. Hắn hiểu Trình Minh Vũ hôm nay gây náo loạn rất khó có khả năng không liên quan đến Miêu Dược Hổ, dưới điều kiện không được sắp xếp sẵn thì một hành vi như vậy là quá không bình thường.
Trương Tề Bảo cũng không hiểu Trình Minh Vũ kia làm trưởng phòng công thương như thế nào, lại để người ta đẩy lên đầu sóng. Người này giống như một thằng ngu, chẳng lẽ không có suy nghĩ sao? Ngay cả chút tư tưởng thông thường nhất cũng không biết à? Hay là đối phương đang giả vờ? Người này làm như vậy chủ yếu có người quan trọng đứng sau lưng thúc đẩy? Ý nghĩ này lóe lên làm cho Trương Tề Bảo không nhịn được phải giật mình, mồ hôi vã ra.
Thành phố Linh Long nằm trong phạm vi thế lực của ai? Trong quan trường chú trọng các mối quan hệ và liên hệ, chính mình nên suy xét cẩn thận rồi nói sau.
Sau khi tiễn Đậu Thịnh Sơ về phòng nghỉ ngơi, Vương Tử Quân chuẩn bị leo lên xe. Trương Tề Bảo đi theo phía sau chợt trầm giọng tự kiểm điểm: - Chủ tịch Vương, xảy ra cục diện như hôm nay là do tôi không hoàn thành công tác của mình...
Vương Tử Quân khoát tay áo với Trương Tề Bảo: - Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không thể dự liệu được, hơn nữa Trình Minh Vũ vốn là nhân viên phải tham gia, thế nên anh cũng không có vấn đề gì.
- Chủ tịch Vương, nếu hôm nay ngài không phản ứng kịp thời, chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc. Trương Tề Bảo nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phía thành phố Linh Long bên kia phải...
Khi Trương Tề Bảo lên tiếng thì điện thoại của Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn màn hình điện thoại rồi báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ tịch Miêu Dược Hổ thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu nghe máy, nói là tôi không có thời gian gặp mặt anh ấy.
Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng rồi nghe máy. Gần đây hắn cực kỳ có tiến bộ ở phương diện từ chối người khác, thế nên nhanh chóng mở miệng từ chối Miêu Dược Hổ khá điệu nghệ.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì Triệu Hiểu Bạch khẽ báo cáo: - Miêu Dược Hổ nói sẽ đến phòng làm việc của ngài làm kiểm điểm, vì bọn họ không làm tốt công tác của mình.
- Đến phòng làm việc của tôi làm kiểm điểm sao? Tôi thấy một số người còn chưa nhận thức rõ sự nguy hại của xa hoa lãng phí. Miêu Dược Hổ anh ta không phải muốn làm kiểm điểm sao? Thư ký trưởng Tề Bảo, anh thông báo xuống bên dưới, chiều này tổ chức hội nghị công tác, để cho Miêu Dược Hổ làm người điển hình lên tiếng kiểm điểm. Vương Tử Quân cười lạnh một tiếng rồi nói với Trương Tề Bảo.
Gương mặt Trương Tề Bảo lúc này cực kỳ nghiêm túc, ý nghĩ liên tục xoay chuyển. Hắn biết rõ lần này chủ tịch Vương thật sự nổi giận, hắn nhạy cảm nhìn được tâm tư của chủ tịch Vương. Trình Minh Vũ chỉ là trưởng phòng công thương, người này dám lên tiếng náo loạn nếu không có ai đứng phía sau thì khó thể tin. Người này cũng không phải kẻ ngốc, nếu không có người thì căn bản không dám mở miệng như vậy, nhưng mình làm gì có căn cứ nào?
Vương Tử Quân mở cửa sổ xe, hắn cảm nhận được luồng gió lạnh run người. Hắn cảm nhận giá lạnh, tâm tư chợt bình tĩnh lại. Hắn đang quyết định ra tay chỉnh đốn bầu không khí xa loa lãng phí, nhưng cũng biết làm như vậy sẽ có kết quả bắn ngược. Nhưng hắn không ngờ có người dám dùng thủ đoạn này để gây phiền cho mình.
Nếu anh đã dám nhảy ra, cũng đừng trách tôi giết gà dọa khỉ.
Khi Miêu Dược Hổ nhận được thông báo hội nghị thì chỉ vào mặt Trình Minh Vũ mắng lớn tiếng. Lúc này Trình Minh Vũ đứng đối diện với hắn đã không còn bộ dạng say rượu như trước, chỉ biết cúi người đứng đó, tuy cực kỳ uất ức nhưng không dám nói gì.
Tuy tức giận không nói nhưng trong lòng liên tục thầm oán, chuyện này hắn vốn không có gan để ra tay, nếu không phải có người đảm bảo hắn sẽ không việc gì, một thời gian ngắn sau sẽ không có vấn đề, dù có đánh chết thì hắn cũng không dám động vào người chủ tịch tỉnh.
Nhưng bây giờ hành vi đập nồi dìm thuyền của hắn không những không đạt được mục đích, còn bị lời nói của Vương Tử Quân làm cho uất nghẹn, cực kỳ xấu hổ, chỉ sợ phương diện xử lý kế tiếp cũng làm hắn hối hận cả đời.
- Chủ tịch Miêu, tôi...Tôi...Điều này... Trình Minh Vũ thấy Miêu Dược Hổ mở miệng mắng đã mệt, hắn không khỏi muốn nói hai câu.
Cơn giận của Miêu Dược Hổ còn sót lại vẫn chưa tiêu hóa hết, hắn nghiêm mặt nói: - Anh Trình, anh liều lĩnh như vậy thì quả đắng sau này chỉ có thể tự mình nuốt vào bụng. Tôi thấy anh thường xuyên say rượu cũng không còn phù hợp với cương vị công tác hiện tại, hay là thế này, hai ngày nữa anh chủ động từ chức, sau đó đi đến trường đảng thị ủy báo danh, học tập tốt rồi nói sau.
- Cám ơn chủ tịch Miêu. Tuy Trình Minh Vũ cảm thấy cực kỳ không cam lòng, thế nhưng hắn biết rõ bây giờ mình căn bản không còn được ở trên chức vụ hiện tại nữa. Trước khi sự việc diễn ra thì hắn căn bản có dự đoán về tương lại, hắn tin sau khi đạt được mục đích thì tuyến trên sẽ ban thưởng cho mình.
Nhưng phải trừng phạt trước rồi mới ban thưởng sau.
Chỉ là bây giờ kết quả hầu như ngược lại, trừng phạt đã đến, cũng không đạt được mục đích, thế nên không bao giờ có ban thưởng.
Khi Trình Minh Vũ định nhắc nhở Miêu Dược Hổ, thư ký của Miêu Dược Hổ đi vào báo cáo đến giờ tham gia hội nghị. Miêu Dược Hổ nghe thư ký báo cáo mà cố gắng áp chế cơn giận, thế nhưng gương mặt lại có vẻ rất khó coi.
Miêu Dược Hổ biết Vương Tử Quân mở hội nghị lần này là vì ai. Ngay từ ban đầu thì Miêu Dược Hổ hắn đã ở vào thế yếu, bây giờ chỉ sợ lại càng mất mặt.
- Tôi biết rồi. Miêu Dược Hổ khoát tay với thư ký của mình, sau đó rơi vào trầm ngâm. Lúc này hắn hận không thể làm cho trên người mọc ra hai cái miệng, một cái nói ra những lời uất nghẹn, một cái dùng để mắng Vương Tử Quân. Hội nghị lần này chắc chắn sẽ ứng với câu nói: Hầm cầu không thối nhưng quấy lên thì rất thối, mìn sẽ gặp phải phiền toái lớn.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Miêu Dược Hổ, khi hắn nhìn vào màn hình điện thoại thì không khỏi nhíu mày, nhưng ngay sau đó hắn đã nở nụ cười vui vẻ nói: - Chào thư ký trưởng.
Thư ký trưởng trong miệng của Miêu Dược Hổ chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy, nhưng lúc này đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của Sầm Vật Cương, chợt nghe Sầm Vật Cương hổn hển mắng: - Hay cho Miêu Dược Hổ anh, anh có phải đã điên rồi không? Có phải thành phố Linh Long các anh là hổ không cho ai sờ mông không? Sai thì nhận sai, lại dám cho ra những hành vi quấy phá trong trường hợp quan trọng, xem ra bản lĩnh của anh cũng quá lớn rồi.
Trong mắt nhiều người thì Miêu Dược Hổ căn bản là cực kỳ khí thế, nhưng khi đối mặt với Sầm Vật Cương thì hắn lại không còn bất kỳ thứ gì. Sau khi chờ Sầm Vật Cương mắng xong hắn mới dùng giọng cẩn thận giải thích: - Bí thư Sầm, chúng tôi tiếp nhận phê bình của tỉnh ủy, thế nhưng...Chuyện kia...Chuyện vừa rồi cũng quá bất ngờ với tôi, nhưng sự việc đã xảy ra thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm.
- Bí thư, ngài xử lý thế nào cũng được, nhưng ngài cũng đừng trách tội đồng chí Trình Minh Vũ, anh ấy không thể suy nghĩ rộng rãi vượt qua chỗ cong, trước đó anh ấy có công mời tập đoàn Huyền Hà đến Linh Long, không nhận công lại bị xử phạt, như vậy là không thoải mái. Trình Minh Vũ đứng bên cạnh Miêu Dược Hổ, hắn nghe thấy Miêu Dược Hổ nói lời giải vây cho mình thì không khỏi tỏ ra cảm kích.
Người hành tẩu trong quan trường đều biết một câu: Y thuật chú trọng hốt thuốc cứu người, quan trường quan tâm đến việc hợp ý. Nếu muốn phát triển tốt thì nhất định phải hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này. Ví dụ như Miêu Dược Hổ, sự việc phát triển đến tình cảnh như bây giờ, hắn không thể gánh chịu trách nhiệm thay cho Trình Minh Vũ, thế nhưng có việc có thể không làm nhưng lời không thể không nói, vì hắn hiểu rất rõ về Sầm Vật Cương.
Nếu trốn tránh trách nhiệm với Sầm Vật Cương thì căn bản không có quả ngọt để ăn, dũng cảm đảm đương, chủ động nhận trách nhiệm lên người, mặc dù phải nhận lời dạy bảo, thế nhưng sẽ lưu lại ấn tượng tốt.
- Hừ, anh gánh chịu sao? Anh gánh chịu được không? Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng biểu hiện tâm tư như vậy với tôi, để xem anh nói gì ở hội nghị chiều hôm nay. Sầm Vật Cương dù vẫn còn nói rất gắt thế nhưng lại có thêm chút ôn hòa.
Miêu Dược Hổ thở dài một hơi, hắn sợ nhất là chính mình có quan hệ căng cứng với Sầm Vật Cương, cũng cực kỳ sợ hãi Sầm Vật Cương bỏ mặc mình. Bây giờ Sầm Vật Cương vẫn còn có chút niềm tin vào hắn, điều này làm cho hắn cảm động, hơn nữa lại có vài phần yên tâm.
Sầm Vật Cương nói thêm vài câu rồi mới đặt điện thoại xuống. Lão khẽ thở dài một hơi, sau đó đưa điện thoại cho Phương Anh Hồ. Hai phút sau lão mới nói với Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, tôi thấy nhóm Đồ Phấn Đấu phấn đấu khá gian khổ thế nên mới có chút bao che khuyết điểm, nếu không bọn họ cũng không dám cho ra những hành động như vậy.
Phương Anh Hồ là người đi theo Sầm Vật Cương lâu năm, hắn biết rõ tính tình của bí thư Sầm. Lúc này bí thư Sầm mặc dù kiểm điểm chính mình, thế nhưng lại có ý che chở cho nhóm người Đồ Phấn Đấu.
Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư, có người có chút bản lĩnh thì tâm tư lên trời. Trình Minh Vũ có thể kéo tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long, tôi thấy người này vẫn có chút bản lĩnh. Theo tôi thấy việc này không nên làm lớn, nên lấy việc giáo dục là chính.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu sau đó trầm giong nói: - Đồng chí Tử Quân có xuất phát điểm rất tốt, nhưng lại có chút nóng nảy.
- Chủ tịch Tử Quân là người có năng lực, thế nhưng lại còn quá trẻ tuổi, chuyện lớn thường phải có ngài dẫn đường, việc nhỏ thì tùy ý cho anh ấy thích làm gì thì làm. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười đề nghị.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão không nói gì nhưng gương mặt lại không quá tốt.
- bí thư, tôi nghe nói gần đây trưởng phòng Uông đi khá gần với chủ tịch Tử Quân, trước đó còn cùng nhau uống rượu. Nếu như không phải Phương Anh Hồ thử xem xét thái độ của Sầm Vật Cương, hắn cũng không dám dùng lời vụng về như vậy để nói với bí thư Sầm, vì những hành vi thấp kém như thế này là quá buồn cười.
Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, ánh mắt này giống như dò xét thế giới nội tâm của Phương Anh Hồ. Sau khi lão do dự giây lát thì thản nhiên nói: - Chủ tịch Tử Quân trước kia là trưởng phòng tổ chức tỉnh Nam Giang, có bạn bề khắp nơi, trưởng phòng Uông mời anh ấy đi tiếp khách cũng là bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.