Chương 166: Không bột đố gột nên hồ.
Bảo Thạch Tiêu
06/06/2013
Đường Tây Giao nội thành Hồng Ngọc, hai bên đường là một hàng dương thụ, từng dãy nhà cao tầng. Gió lạnh bùng lên, trong không khí là mùi rượu nhàn nhạt, trong một khuôn viên trồng nhiều cây sồi có một cột cờ cao hơn mười thước, bên trên là một lá cờ đỏ thêu ba chữ: Hồng La Xuân.
Lá cờ thêu ba chữ liên tục lay động trong gió, giống như nghiêm trang tuyên cáo với toàn bộ thành phố Hồng Ngọc về một xí nghiệp đầy phong thái.
Nhà máy rượu Hồng La Xuân tuy chỉ là một xí nghiệp vừa phải nhưng lại xếp hạng đầu ở thành phố Hồng Ngọc, đối với người thành phố Hồng Ngọc thì đây không còn là bí mật gì. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn chiếc xe Mercedes Benz ở dưới mông của giám đốc công ty Tần Thọ Sinh, cũng đủ cho tất cả xe riêng của cán bộ lãnh đạo thành phố phải lép vế, lại càng chưa nói đến khoản tiền thuế mà mỗi năm công ty đóng cho thành phố.
Lắm tiền nhiều của, đây thật sự là chân lý có thể dùng được ở mọi nơi, nhà máy rượu Hồng La Xuân này có hiệu quả và lợi ích cực tốt, có nhiều tiền, tất nhiên lãnh đạo thành phố sẽ cực kỳ quan tâm, tất cả những chính sách gì tốt đều được lãnh đạo phân phối đến công ty.
Tình huống này càng làm cho công nhân viên nhà máy có cuộc sống sung túc thoải mái, dù là nam hay nữ muốn tìm đối tượng cũng có ánh mắt rất cao. Nghe nói có một bà mối muốn giới thiệu đối tượng cho một nam công nhân của công ty, cô gái kia công tác ở một đơn vị nhà nước, việc làm ổn định, dáng người không tệ. Nhưng không ngờ tên kia nhìn vào lại không thuận mắt, bà mối tìm hiểu mãi mới biết được nguyên nhân, tên kia lên tiếng, nói rằng nhân viên nhà nước thì có gì hay? Có thể coi làm cơm ăn được sao? Khỏi cần tìm đối tượng ở bên ngoài, nữ công nhân trong nhà máy mới là đối tượng cần chú ý, vì tiền lương cao, phúc lợi cũng không ai sánh bằng, như vậy thì nước phù sa sao có thể chảy sang ruộng người ngoài?
- Chủ tịch Vương, phía trước chính là nhà máy Hồng La Xuân.
Đỗ Tử Đằng chỉ vào cổng chính cao hơn hai mét rộng mười mét rồi dùng giọng hâm mộ nói.
Đỗ Tử Đằng thật sự không thể không hâm mộ, nhà máy người ta phát triển mạnh mẽ, nhà máy in của mình thì sập ổ, cũng đều là nhà máy nhưng hai bên chênh lệch quá lớn.
Vương Tử Quân từ trong chiếc Santana màu đỏ chui ra, hai con ngươi nhìn về phía lá cờ màu đỏ đang đón gió ở trong cổng nhà máy Hồng La Xuân, sau lưng hắn là Tôn Hạ Châu, trong tay còn cầm theo một chiếc cặp.
Tôn Hạ Châu dạo này thường dính chặt với Vương Tử Quân, lần này Vương Tử Quân muốn ra ngoài thu nợ cũng đưa Tôn Hạ Châu đi theo, còn chuyện xe cộ, tuy Vương Tử Quân không có xe chuyên dụng nhưng lại có nhiều biện pháp.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Ngụy Sinh Tân của cục điện lực, cục trưởng Ngụy cũng không nói hai lời mà trực tiếp đồng ý. Mười phút qua đi, Ngụy Sinh Tân tự mình lái xe đến. Hơn nữa hắn còn mở miệng nói rõ vấn đề, nói rằng chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần anh cần thì nói một câu là được, ngụy sinh tân tôi sẽ nghe theo lời của chủ tịch Vương bất cứ lúc nào. Dù là có bất kỳ tình huống gì tôi cũng sẽ đảm bảo cho chủ tịch Vương có xe sử dụng.
Nói về cục điện lực thì đây là một đơn vị giàu có điển hình, đãi ngộ trong cục cực cao, mức độ phân phối xe đã đến tình huống mỗi vị phó cục trưởng có một chiếc xe riêng. Cục trưởng Ngụy Sinh Tân biểu hiện tích cực như vậy khi Vương Tử Quân mượn xe, tuy Vương Tử Quân cũng biết được tâm tư của đối phương, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn gật gật đầu, khẽ vỗ vai Ngụy Sinh Tân, sau đó dùng giọng thấm thía nói:
- Cục trưởng Ngụy có ý nghĩ rất rõ ràng, ý thức đại cục rất mạnh, điều này là tổ chức khẳng định với anh.
Vương Tử Quân nói ra đến đúng điểm là dừng, vừa là lời khen ngợi, vừa xem như nói gần nói xa, làm cho Ngụy Sinh Tân cảm thấy rất vui sướng, sau đó gật đầu cười tủm tỉm bỏ đi.
- Chúng ta vào thôi.
Vương Tử Quân đứng ngoài cửa một lát, sau đó hắn nhanh chóng đi vào cổng chính nhà máy rượu.
Đỗ Tử Đằng nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi đang đi vào trong nhà máy mà trên mặt có chút lo lắng. Hắn do dự một lát, sau đó đuổi theo Vương Tử Quân, lại khẽ nhắc nhở:
- Chủ tịch Vương, lãnh đạo của nhà máy Hồng La Xuân này cũng không dễ nói chuyện, không bằng như thế này, anh cứ chờ trong xe, trước hết để tôi thông báo một tiếng rồi nói sau.
Vương Tử Quân dừng bước nhìn Đỗ Tử Đằng, nhắn nhướng mày, nhưng ngay sau đó lại được thay thế bằng nụ cười. Đỗ Tử Đằng này là người an âm chịu khó nhưng vấn đề tinh thần thật sự chưa đủ, sau này nếu nhà máy in thay đổi chế độ, với bản tính hiền lành của Đỗ Tử Đằng, muốn gánh trách nhiệm lãnh đạo nhà máy, với những ưu điểm sẵn có là chưa đủ.
Cổ nhân có câu dùng binh phải chú ý sách lược, cây ớt là cây ớt, cây bí là cây bí, là lãnh đạo phải làm cho ớt chín đỏ, bí kết quả, chỉ như vậy mới có thể coi như tận dụng nhân tài. Kết quả chính là mọi người cùng cố gắng đẩy sự nghiệp của lãnh đạo phát triển lên cao.
Đỗ Tử Đằng này chỉ có một điểm đáng được khẳng định chính là an tâm chịu khó, trước mắt là người có thể sử dụng được, nhưng bỏ ngàn vàng mua xương ngựa cũng phải đối xử tốt một chút, phát huy hết tiềm năng của đối phương.
- Giám đốc Đỗ, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng anh cũng đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau đi vào.
Vương Tử Quân khoát tay với Đỗ Tử Đằng, sau đó nhanh chóng đi vào nhà máy Hồng La Xuân.
- Các anh làm gì vậy? Đây là trọng địa của nhà máy, người không phận sự không được vào
Một người đàn ông cao gầy bốn mươi tuổi khoác một chiếc áo bông màu xanh, trên đầu đội mũ cá sấu lớn tiếng hỏi đám người Vương Tử Quân.
Đỗ Tử Đằng thấy có người cản đường thì vội vàng tiến lên giải thích:
- Chúng tôi là cán bộ của khối chính quyền huyện Lô Bắc, chúng tôi đến tìm trưởng phòng Chu phòng tiêu thụ.
Người đàn ông đội mũ cá sấu nhìn Đỗ Tử Đằng một lượt từ trên xuống dưới vài lần, sau đó chợt cười xì một tiếng, rút điếu thuốc châm lửa rồi mỉm cười nói với Đỗ Tử Đằng:
- Anh không phải là anh Đỗ của nhà máy in sao? Thế nào lại biến thành cán bộ khối chính quyền huyện Lô Bắc rồi? Có phải anh sợ tôi không cho vào cửa, thế nên mới ngụy trang mình là cán bộ huyện Lô Bắc?
Đỗ Tử Đằng thật sự không ngờ tên bảo vệ kia lại nhận ra mình, hắn bị đối phương nói như vậy thì thật sự có chút xấu hổ. Không phải hắn không muốn giương da hổ làm cờ, nhưng hắn sợ nhân viên nhà máy rượu thấy mình đến đòi nợ thì không cho vào.
Tên đàn ông kia là một bảo vệ giữ cổng của nhà máy rượu Hồng La Xuân, địa vị là thế nào thì tất nhiên không cần nói cũng hiểu, lúc này thấy một viên giám đốc bị mình nói cho nghẹn họng, thế là không khỏi tỏ ra đắc ý, trong miệng càng thêm hăng say:
- Anh Đỗ, nể tình tất cả là người quen, tôi chỉ cho anh một vấn đề nhỏ, nếu sau này anh đến thì nên nói mình là cán bộ cấp tỉnh, như vậy so ra sẽ mạnh mẽ hơn tình huống anh nói mình là cán bộ huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn thật sự cảm thấy phản cảm với viên bảo vệ kia. Khi hắn thấy vẻ mặt Đỗ Tử Đằng đỏ tía thì tiến lên một bước nói:
- Anh nói chuyện với giám đốc Đỗ như vậy sao? Chẳng lẽ anh là giám đốc nhà máy Tần Thọ Sinh?
- Tôi tất nhiên không phải là giám đốc Tần, tôi là Phạm Thống, là bảo vệ cổng của nhà máy.
Phạm Thống cũng không dám lên tiếng bừa bãi khi Vương Tử Quân lên tiếng hỏi như vậy, nếu không sự việc rơi vào tai của giám đốc, mình không bị khai trừ mới là lạ.
- À, thì ra là thế, giám đốc Đỗ, chúng ta đi thôi.
Vương Tử Quân nói rồi vung tay lên với Đỗ Tử Đằng, hắn căn bản không quan tâm đến Phạm Thống, nhấc chân đi thẳng vào bên trong.
- Này, này này, tôi nói này, anh làm gì vậy? Đây là trọng địa của nhà máy, không phận sự miễn vào.
Phạm Thống thấy Vương Tử Quân đưa Đỗ Tử Đằng vào bên trong, thế là lập tức có phản ứng, nhanh chóng tiến lên cản lại.
- Chúng tôi không phải người không có phận sự, chúng tôi là chủ nợ, anh có thể thông báo cho lãnh đạo nhà máy, nhưng nếu anh làm trễ nãi công tác của tôi, tôi có thể yêu cầu giám đốc khai trừ anh.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
- Hôm nay chúng tôi đến đòi nợ có lẽ hy vọng cũng không quá lớn, nhưng nếu chúng tôi yêu cầu lãnh đạo nhà máy khai trừ một bảo vệ cổng, có lẽ không là vấn đề.
Phạm Thống nghe được lời Vương Tử Quân thì gương mặt liên tục biến đổi, tuy hắn biết rõ đối phương đang mở miệng hù dọa mình, tuy không cho là thật nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Hắn là một bảo vệ trông cửa, hắn cũng không phải là công nhân viên chính thức của nhà máy, nếu nói muốn khai trừ thì việc nhỏ này căn bản không cần đến giám đốc Tần, chỉ cần bất kỳ vị trưởng khoa nào trong xưởng nhìn hắn không thuận mắt cũng có thể ra tay, hắn sẽ phải cuốn gói rời đi.
Tuy nhà máy rượu không trả tiền cho nhà máy in, nhưng nếu nhà máy in yêu cầu khai trừ Phạm Thống, chỉ sợ đám lãnh đạo nhà máy Hồng La Xuân sẽ vì an ủi người bị quỵt nợ mà ra tay thật. Phạm Thống nhớ đến tình huống trước kia mình phải chạy vạy khắp nơi mới có được chức vụ bảo vệ cổng như thế này, bây giờ nghe lời Vương Tử Quân thì hai chân chợt mềm nhũn ra.
- Vị này...Vị này là...
Phạm Thống trở nên lắp bắp, khoảnh khắc này không tìm được lời nào để xưng hô với Vương Tử Quân.
- Đây là chủ tịch Vương của huyện Lô Bắc chúng tôi.
Tôn Hạ Châu thấy bộ dạng ỉu xìu của Phạm Thống, hắn vội vàng giới thiệu Vương Tử Quân.
Hai chữ chủ tịch có lực uy hiếp khá lớn với Phạm Thống, hắn thấy Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là chủ tịch huyện, lại có mười phần khí phách, thế nên lòng hiếu thắng của hắn cũng giảm đi khá nhiều.
- Chủ tịch Vương, làm phiền anh ký vào đây.
Phạm Thống nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, hắn lấy ra một danh sách đăng ký rồi đưa đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, Tôn Hạ Châu tiến lên, hắn cầm bút ký vào bên trong. Sau khi Tôn Hạ Châu ký xong, Phạm Thống thu quyển sổ lại, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, các anh đi vào trong, phòng làm việc của trưởng phòng Chu là phòng số sáu ở lầu hai phía đông khu văn phòng, anh lên đó cũng từng nói tôi chỉ địa điểm nhé?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn đi vào bên trong, Tôn Hạ Châu vội vàng chạy theo sau. Đỗ Tử Đằng thấy Vương Tử Quân cất bước, trong lòng thầm sinh ra cảm kích với vị phó chủ tịch trẻ tuổi. Con bà nó, thiếu chút nữa thì mình bị một tên bảo vệ cổng kéo xuống không ngẩng đầu lên được, nếu hôm nay không có chủ tịch Vương, sợ rằng mình khó được vào trong cổng của nhà máy rượu.
- Một tên bảo vệ giữ cổng mà kiêu ngạo như vậy, xem ra lần này đến nhà máy Hồng La Xuân muốn lấy tiền quay về cũng không dễ dàng gì.
Vương Tử Quân chợt quay đầu sang cười nói với Đỗ Tử Đằng.
Đỗ Tử Đằng đang buồn bực đi theo, nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng chỉ ngẩng đầu cười cười, không nói thêm điều gì.
Cửa phòng làm việc của trưởng phòng Chu ở lầu hai, đây là nơi mà Đỗ Tử Đằng đã đến vài chục lần, tất nhiên hắn biết rõ địa điểm. Hắn tiến lên gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh cực kỳ uy nghiêm:
- Vào đi.
Đỗ Tử Đằng dùng sức đẩy cửa, Vương Tử Quân thấy rõ bộ dạng của trưởng phòng Chu, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc tây phục và đeo cà vạt cực kỳ hợp quy tắc. Lúc này trưởng phòng Chu đang múa bút, khi Vương Tử Quân tiến vào thì nhanh chóng giả vờ xem văn kiện.
Nhưng khi hắn thấy Đỗ Tử Đằng đi theo Vương Tử Quân tiến vào trong phòng thì vẻ mặt có chút khinh thường. Hắn đã nhiều lần có liên hệ với Đỗ Tử Đằng, lúc này đối diện với một vị giám đốc của nhà máy in sắp phá sản thì sao có hứng thú khách khí cho được?
- À, anh Đỗ, sao anh lại đến đây? Mời anh ngồi.
Trưởng phòng Chu cũng không thèm nhấc mắt, hắn tiện tay chỉ vào ghế sa lông rồi thản nhiên nói. Còn Vương Tử Quân và Tôn Hạ Châu, tất nhiên hắn chẳng muốn nhìn làm gì cho mệt.
Đỗ Tử Đằng tuy tính tình chất phác nhưng cũng có một nửa người trong quan trường, hơn nữa sau này nhà máy in của hắn có thể cải tử hồi sinh hay không, còn không biết phải gây ra bao nhiêu phiền toái cho chủ tịch Vương. Hắn thấy trưởng phòng Chu lạnh mặt như vậy thì nhanh chóng giới thiệu:
- Trưởng phòng Chu, đây là chủ tịch Vương của huyện Lô Bắc chúng tôi.
Trưởng phòng Chu nghe Đỗ Tử Đằng giới thiệu thì bàn tay đang nhàn nhã múa bút cũng dừng lại, cũng không phải vì hắn sợ với thân phận phó chủ tịch của Vương Tử Quân. Thử nghĩ mà xem, với địa vị cực kỳ quan trọng trong thành phố của nhà máy Hồng La Xuân, có bao nhiêu quan viên mà hắn chưa từng được gặp? Chu Dật Quần hắn giật mình chính là vì phó chủ tịch kia quá trẻ tuổi, còn trẻ mà tiến lên vị trí như vậy, chẳng lẽ sau lưng có cây đại thụ nào đó che chở?
- Ha ha, thì ra là chủ tịch Vương đến đây, lần đầu gặp mặt, thất kính thất kính, mời chủ tịch Vương ngồi.
Trưởng phòng Chu lại tỏ ra đầy đủ tôn trọng với một vị phó chủ tịch huyện như Vương Tử Quân, hắn tranh thủ đứng lên, sau đó mời hai người Vương Tử Quân ngồi xuống.
Một tên trưởng phòng của nhà máy rượu đã vênh váo như vậy, điều này làm cho vẻ mặt Tôn Hạ Châu có chút khó coi, nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân thì vẫn chỉ là nhàn nhạt. Hắn thấy Chu Dật Quần tỏ ra khách khí thì cũng ngồi xuống ghế và đi thẳng vào vấn đề:
- Trưởng phòng Chu, ba người chúng tôi đến nhà máy Hồng La Xuân có ý gì thì không nói anh cũng hiểu. Đãc nhiều năm qua nhà máy in của chúng tôi và nhà máy rượu của các vị thường xuyên hợp tác với nhau, bây giờ nhà máy in của chúng tôi đang gặp khó khăn, kính xin quý nhà máy giúp đỡ, trả khoản tiền còn thiếu cho chúng tôi.
Trưởng phòng Chu thấy Vương Tử Quân vừa ngồi xuống đã mở miệng đòi tiền, nói đúng trọng điểm, thế là không khỏi có chút xem thường. Thử nghĩ xem, nếu như người ta có cây lớn rễ sâu, cần gì phải làm những việc thấp kém thế này, cần gì phải đến đây đòi nợ? Hừ, có lẽ tên cán bộ trẻ tuổi này là mèo mù gặp cá rán, thi tuyển vào làm nhân viên nhà nước, cũng không có tài nguyên gì lớn, chỉ giỏi nịnh bợ, mình cần gì phải lao lực với loại người này?
Chu Dật Quần nghĩ đến đây thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hai tay nắm lấy nhau, lại dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch Vương, thiếu nợ thì trả tiền, đây là điều rõ ràng, nhưng...Chủ tịch Vương, trước mắt nhà máy chúng tôi cũng đang rất khó khăn, anh đừng nhìn vào vẻ bề ngoài mà nghĩ lầm, thực tế chúng tôi cũng đang kinh doanh lỗ vốn, nói không dễ nghe thì chỉ là bề ngoài như vậy mà thôi. Đừng nói cadsc anh đã tìm đến cửa, dù các anh không đến, tôi nằm mơ cũng muốn trả hết tiền nợ cho các anh. Nhưng không bột khó gột nên hồ, trong xưởng không có tiền, các anh nói xem tôi lấy gì trả nợ bây giờ?
Lá cờ thêu ba chữ liên tục lay động trong gió, giống như nghiêm trang tuyên cáo với toàn bộ thành phố Hồng Ngọc về một xí nghiệp đầy phong thái.
Nhà máy rượu Hồng La Xuân tuy chỉ là một xí nghiệp vừa phải nhưng lại xếp hạng đầu ở thành phố Hồng Ngọc, đối với người thành phố Hồng Ngọc thì đây không còn là bí mật gì. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn chiếc xe Mercedes Benz ở dưới mông của giám đốc công ty Tần Thọ Sinh, cũng đủ cho tất cả xe riêng của cán bộ lãnh đạo thành phố phải lép vế, lại càng chưa nói đến khoản tiền thuế mà mỗi năm công ty đóng cho thành phố.
Lắm tiền nhiều của, đây thật sự là chân lý có thể dùng được ở mọi nơi, nhà máy rượu Hồng La Xuân này có hiệu quả và lợi ích cực tốt, có nhiều tiền, tất nhiên lãnh đạo thành phố sẽ cực kỳ quan tâm, tất cả những chính sách gì tốt đều được lãnh đạo phân phối đến công ty.
Tình huống này càng làm cho công nhân viên nhà máy có cuộc sống sung túc thoải mái, dù là nam hay nữ muốn tìm đối tượng cũng có ánh mắt rất cao. Nghe nói có một bà mối muốn giới thiệu đối tượng cho một nam công nhân của công ty, cô gái kia công tác ở một đơn vị nhà nước, việc làm ổn định, dáng người không tệ. Nhưng không ngờ tên kia nhìn vào lại không thuận mắt, bà mối tìm hiểu mãi mới biết được nguyên nhân, tên kia lên tiếng, nói rằng nhân viên nhà nước thì có gì hay? Có thể coi làm cơm ăn được sao? Khỏi cần tìm đối tượng ở bên ngoài, nữ công nhân trong nhà máy mới là đối tượng cần chú ý, vì tiền lương cao, phúc lợi cũng không ai sánh bằng, như vậy thì nước phù sa sao có thể chảy sang ruộng người ngoài?
- Chủ tịch Vương, phía trước chính là nhà máy Hồng La Xuân.
Đỗ Tử Đằng chỉ vào cổng chính cao hơn hai mét rộng mười mét rồi dùng giọng hâm mộ nói.
Đỗ Tử Đằng thật sự không thể không hâm mộ, nhà máy người ta phát triển mạnh mẽ, nhà máy in của mình thì sập ổ, cũng đều là nhà máy nhưng hai bên chênh lệch quá lớn.
Vương Tử Quân từ trong chiếc Santana màu đỏ chui ra, hai con ngươi nhìn về phía lá cờ màu đỏ đang đón gió ở trong cổng nhà máy Hồng La Xuân, sau lưng hắn là Tôn Hạ Châu, trong tay còn cầm theo một chiếc cặp.
Tôn Hạ Châu dạo này thường dính chặt với Vương Tử Quân, lần này Vương Tử Quân muốn ra ngoài thu nợ cũng đưa Tôn Hạ Châu đi theo, còn chuyện xe cộ, tuy Vương Tử Quân không có xe chuyên dụng nhưng lại có nhiều biện pháp.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Ngụy Sinh Tân của cục điện lực, cục trưởng Ngụy cũng không nói hai lời mà trực tiếp đồng ý. Mười phút qua đi, Ngụy Sinh Tân tự mình lái xe đến. Hơn nữa hắn còn mở miệng nói rõ vấn đề, nói rằng chủ tịch Vương cứ yên tâm, chỉ cần anh cần thì nói một câu là được, ngụy sinh tân tôi sẽ nghe theo lời của chủ tịch Vương bất cứ lúc nào. Dù là có bất kỳ tình huống gì tôi cũng sẽ đảm bảo cho chủ tịch Vương có xe sử dụng.
Nói về cục điện lực thì đây là một đơn vị giàu có điển hình, đãi ngộ trong cục cực cao, mức độ phân phối xe đã đến tình huống mỗi vị phó cục trưởng có một chiếc xe riêng. Cục trưởng Ngụy Sinh Tân biểu hiện tích cực như vậy khi Vương Tử Quân mượn xe, tuy Vương Tử Quân cũng biết được tâm tư của đối phương, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Hắn gật gật đầu, khẽ vỗ vai Ngụy Sinh Tân, sau đó dùng giọng thấm thía nói:
- Cục trưởng Ngụy có ý nghĩ rất rõ ràng, ý thức đại cục rất mạnh, điều này là tổ chức khẳng định với anh.
Vương Tử Quân nói ra đến đúng điểm là dừng, vừa là lời khen ngợi, vừa xem như nói gần nói xa, làm cho Ngụy Sinh Tân cảm thấy rất vui sướng, sau đó gật đầu cười tủm tỉm bỏ đi.
- Chúng ta vào thôi.
Vương Tử Quân đứng ngoài cửa một lát, sau đó hắn nhanh chóng đi vào cổng chính nhà máy rượu.
Đỗ Tử Đằng nhìn vị chủ tịch trẻ tuổi đang đi vào trong nhà máy mà trên mặt có chút lo lắng. Hắn do dự một lát, sau đó đuổi theo Vương Tử Quân, lại khẽ nhắc nhở:
- Chủ tịch Vương, lãnh đạo của nhà máy Hồng La Xuân này cũng không dễ nói chuyện, không bằng như thế này, anh cứ chờ trong xe, trước hết để tôi thông báo một tiếng rồi nói sau.
Vương Tử Quân dừng bước nhìn Đỗ Tử Đằng, nhắn nhướng mày, nhưng ngay sau đó lại được thay thế bằng nụ cười. Đỗ Tử Đằng này là người an âm chịu khó nhưng vấn đề tinh thần thật sự chưa đủ, sau này nếu nhà máy in thay đổi chế độ, với bản tính hiền lành của Đỗ Tử Đằng, muốn gánh trách nhiệm lãnh đạo nhà máy, với những ưu điểm sẵn có là chưa đủ.
Cổ nhân có câu dùng binh phải chú ý sách lược, cây ớt là cây ớt, cây bí là cây bí, là lãnh đạo phải làm cho ớt chín đỏ, bí kết quả, chỉ như vậy mới có thể coi như tận dụng nhân tài. Kết quả chính là mọi người cùng cố gắng đẩy sự nghiệp của lãnh đạo phát triển lên cao.
Đỗ Tử Đằng này chỉ có một điểm đáng được khẳng định chính là an tâm chịu khó, trước mắt là người có thể sử dụng được, nhưng bỏ ngàn vàng mua xương ngựa cũng phải đối xử tốt một chút, phát huy hết tiềm năng của đối phương.
- Giám đốc Đỗ, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng anh cũng đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau đi vào.
Vương Tử Quân khoát tay với Đỗ Tử Đằng, sau đó nhanh chóng đi vào nhà máy Hồng La Xuân.
- Các anh làm gì vậy? Đây là trọng địa của nhà máy, người không phận sự không được vào
Một người đàn ông cao gầy bốn mươi tuổi khoác một chiếc áo bông màu xanh, trên đầu đội mũ cá sấu lớn tiếng hỏi đám người Vương Tử Quân.
Đỗ Tử Đằng thấy có người cản đường thì vội vàng tiến lên giải thích:
- Chúng tôi là cán bộ của khối chính quyền huyện Lô Bắc, chúng tôi đến tìm trưởng phòng Chu phòng tiêu thụ.
Người đàn ông đội mũ cá sấu nhìn Đỗ Tử Đằng một lượt từ trên xuống dưới vài lần, sau đó chợt cười xì một tiếng, rút điếu thuốc châm lửa rồi mỉm cười nói với Đỗ Tử Đằng:
- Anh không phải là anh Đỗ của nhà máy in sao? Thế nào lại biến thành cán bộ khối chính quyền huyện Lô Bắc rồi? Có phải anh sợ tôi không cho vào cửa, thế nên mới ngụy trang mình là cán bộ huyện Lô Bắc?
Đỗ Tử Đằng thật sự không ngờ tên bảo vệ kia lại nhận ra mình, hắn bị đối phương nói như vậy thì thật sự có chút xấu hổ. Không phải hắn không muốn giương da hổ làm cờ, nhưng hắn sợ nhân viên nhà máy rượu thấy mình đến đòi nợ thì không cho vào.
Tên đàn ông kia là một bảo vệ giữ cổng của nhà máy rượu Hồng La Xuân, địa vị là thế nào thì tất nhiên không cần nói cũng hiểu, lúc này thấy một viên giám đốc bị mình nói cho nghẹn họng, thế là không khỏi tỏ ra đắc ý, trong miệng càng thêm hăng say:
- Anh Đỗ, nể tình tất cả là người quen, tôi chỉ cho anh một vấn đề nhỏ, nếu sau này anh đến thì nên nói mình là cán bộ cấp tỉnh, như vậy so ra sẽ mạnh mẽ hơn tình huống anh nói mình là cán bộ huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân nhíu mày, hắn thật sự cảm thấy phản cảm với viên bảo vệ kia. Khi hắn thấy vẻ mặt Đỗ Tử Đằng đỏ tía thì tiến lên một bước nói:
- Anh nói chuyện với giám đốc Đỗ như vậy sao? Chẳng lẽ anh là giám đốc nhà máy Tần Thọ Sinh?
- Tôi tất nhiên không phải là giám đốc Tần, tôi là Phạm Thống, là bảo vệ cổng của nhà máy.
Phạm Thống cũng không dám lên tiếng bừa bãi khi Vương Tử Quân lên tiếng hỏi như vậy, nếu không sự việc rơi vào tai của giám đốc, mình không bị khai trừ mới là lạ.
- À, thì ra là thế, giám đốc Đỗ, chúng ta đi thôi.
Vương Tử Quân nói rồi vung tay lên với Đỗ Tử Đằng, hắn căn bản không quan tâm đến Phạm Thống, nhấc chân đi thẳng vào bên trong.
- Này, này này, tôi nói này, anh làm gì vậy? Đây là trọng địa của nhà máy, không phận sự miễn vào.
Phạm Thống thấy Vương Tử Quân đưa Đỗ Tử Đằng vào bên trong, thế là lập tức có phản ứng, nhanh chóng tiến lên cản lại.
- Chúng tôi không phải người không có phận sự, chúng tôi là chủ nợ, anh có thể thông báo cho lãnh đạo nhà máy, nhưng nếu anh làm trễ nãi công tác của tôi, tôi có thể yêu cầu giám đốc khai trừ anh.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
- Hôm nay chúng tôi đến đòi nợ có lẽ hy vọng cũng không quá lớn, nhưng nếu chúng tôi yêu cầu lãnh đạo nhà máy khai trừ một bảo vệ cổng, có lẽ không là vấn đề.
Phạm Thống nghe được lời Vương Tử Quân thì gương mặt liên tục biến đổi, tuy hắn biết rõ đối phương đang mở miệng hù dọa mình, tuy không cho là thật nhưng trong lòng vẫn sợ hãi. Hắn là một bảo vệ trông cửa, hắn cũng không phải là công nhân viên chính thức của nhà máy, nếu nói muốn khai trừ thì việc nhỏ này căn bản không cần đến giám đốc Tần, chỉ cần bất kỳ vị trưởng khoa nào trong xưởng nhìn hắn không thuận mắt cũng có thể ra tay, hắn sẽ phải cuốn gói rời đi.
Tuy nhà máy rượu không trả tiền cho nhà máy in, nhưng nếu nhà máy in yêu cầu khai trừ Phạm Thống, chỉ sợ đám lãnh đạo nhà máy Hồng La Xuân sẽ vì an ủi người bị quỵt nợ mà ra tay thật. Phạm Thống nhớ đến tình huống trước kia mình phải chạy vạy khắp nơi mới có được chức vụ bảo vệ cổng như thế này, bây giờ nghe lời Vương Tử Quân thì hai chân chợt mềm nhũn ra.
- Vị này...Vị này là...
Phạm Thống trở nên lắp bắp, khoảnh khắc này không tìm được lời nào để xưng hô với Vương Tử Quân.
- Đây là chủ tịch Vương của huyện Lô Bắc chúng tôi.
Tôn Hạ Châu thấy bộ dạng ỉu xìu của Phạm Thống, hắn vội vàng giới thiệu Vương Tử Quân.
Hai chữ chủ tịch có lực uy hiếp khá lớn với Phạm Thống, hắn thấy Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là chủ tịch huyện, lại có mười phần khí phách, thế nên lòng hiếu thắng của hắn cũng giảm đi khá nhiều.
- Chủ tịch Vương, làm phiền anh ký vào đây.
Phạm Thống nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn, hắn lấy ra một danh sách đăng ký rồi đưa đến trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, Tôn Hạ Châu tiến lên, hắn cầm bút ký vào bên trong. Sau khi Tôn Hạ Châu ký xong, Phạm Thống thu quyển sổ lại, sau đó dùng giọng nịnh nọt nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, các anh đi vào trong, phòng làm việc của trưởng phòng Chu là phòng số sáu ở lầu hai phía đông khu văn phòng, anh lên đó cũng từng nói tôi chỉ địa điểm nhé?
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn đi vào bên trong, Tôn Hạ Châu vội vàng chạy theo sau. Đỗ Tử Đằng thấy Vương Tử Quân cất bước, trong lòng thầm sinh ra cảm kích với vị phó chủ tịch trẻ tuổi. Con bà nó, thiếu chút nữa thì mình bị một tên bảo vệ cổng kéo xuống không ngẩng đầu lên được, nếu hôm nay không có chủ tịch Vương, sợ rằng mình khó được vào trong cổng của nhà máy rượu.
- Một tên bảo vệ giữ cổng mà kiêu ngạo như vậy, xem ra lần này đến nhà máy Hồng La Xuân muốn lấy tiền quay về cũng không dễ dàng gì.
Vương Tử Quân chợt quay đầu sang cười nói với Đỗ Tử Đằng.
Đỗ Tử Đằng đang buồn bực đi theo, nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng chỉ ngẩng đầu cười cười, không nói thêm điều gì.
Cửa phòng làm việc của trưởng phòng Chu ở lầu hai, đây là nơi mà Đỗ Tử Đằng đã đến vài chục lần, tất nhiên hắn biết rõ địa điểm. Hắn tiến lên gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh cực kỳ uy nghiêm:
- Vào đi.
Đỗ Tử Đằng dùng sức đẩy cửa, Vương Tử Quân thấy rõ bộ dạng của trưởng phòng Chu, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc tây phục và đeo cà vạt cực kỳ hợp quy tắc. Lúc này trưởng phòng Chu đang múa bút, khi Vương Tử Quân tiến vào thì nhanh chóng giả vờ xem văn kiện.
Nhưng khi hắn thấy Đỗ Tử Đằng đi theo Vương Tử Quân tiến vào trong phòng thì vẻ mặt có chút khinh thường. Hắn đã nhiều lần có liên hệ với Đỗ Tử Đằng, lúc này đối diện với một vị giám đốc của nhà máy in sắp phá sản thì sao có hứng thú khách khí cho được?
- À, anh Đỗ, sao anh lại đến đây? Mời anh ngồi.
Trưởng phòng Chu cũng không thèm nhấc mắt, hắn tiện tay chỉ vào ghế sa lông rồi thản nhiên nói. Còn Vương Tử Quân và Tôn Hạ Châu, tất nhiên hắn chẳng muốn nhìn làm gì cho mệt.
Đỗ Tử Đằng tuy tính tình chất phác nhưng cũng có một nửa người trong quan trường, hơn nữa sau này nhà máy in của hắn có thể cải tử hồi sinh hay không, còn không biết phải gây ra bao nhiêu phiền toái cho chủ tịch Vương. Hắn thấy trưởng phòng Chu lạnh mặt như vậy thì nhanh chóng giới thiệu:
- Trưởng phòng Chu, đây là chủ tịch Vương của huyện Lô Bắc chúng tôi.
Trưởng phòng Chu nghe Đỗ Tử Đằng giới thiệu thì bàn tay đang nhàn nhã múa bút cũng dừng lại, cũng không phải vì hắn sợ với thân phận phó chủ tịch của Vương Tử Quân. Thử nghĩ mà xem, với địa vị cực kỳ quan trọng trong thành phố của nhà máy Hồng La Xuân, có bao nhiêu quan viên mà hắn chưa từng được gặp? Chu Dật Quần hắn giật mình chính là vì phó chủ tịch kia quá trẻ tuổi, còn trẻ mà tiến lên vị trí như vậy, chẳng lẽ sau lưng có cây đại thụ nào đó che chở?
- Ha ha, thì ra là chủ tịch Vương đến đây, lần đầu gặp mặt, thất kính thất kính, mời chủ tịch Vương ngồi.
Trưởng phòng Chu lại tỏ ra đầy đủ tôn trọng với một vị phó chủ tịch huyện như Vương Tử Quân, hắn tranh thủ đứng lên, sau đó mời hai người Vương Tử Quân ngồi xuống.
Một tên trưởng phòng của nhà máy rượu đã vênh váo như vậy, điều này làm cho vẻ mặt Tôn Hạ Châu có chút khó coi, nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân thì vẫn chỉ là nhàn nhạt. Hắn thấy Chu Dật Quần tỏ ra khách khí thì cũng ngồi xuống ghế và đi thẳng vào vấn đề:
- Trưởng phòng Chu, ba người chúng tôi đến nhà máy Hồng La Xuân có ý gì thì không nói anh cũng hiểu. Đãc nhiều năm qua nhà máy in của chúng tôi và nhà máy rượu của các vị thường xuyên hợp tác với nhau, bây giờ nhà máy in của chúng tôi đang gặp khó khăn, kính xin quý nhà máy giúp đỡ, trả khoản tiền còn thiếu cho chúng tôi.
Trưởng phòng Chu thấy Vương Tử Quân vừa ngồi xuống đã mở miệng đòi tiền, nói đúng trọng điểm, thế là không khỏi có chút xem thường. Thử nghĩ xem, nếu như người ta có cây lớn rễ sâu, cần gì phải làm những việc thấp kém thế này, cần gì phải đến đây đòi nợ? Hừ, có lẽ tên cán bộ trẻ tuổi này là mèo mù gặp cá rán, thi tuyển vào làm nhân viên nhà nước, cũng không có tài nguyên gì lớn, chỉ giỏi nịnh bợ, mình cần gì phải lao lực với loại người này?
Chu Dật Quần nghĩ đến đây thì nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, hai tay nắm lấy nhau, lại dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch Vương, thiếu nợ thì trả tiền, đây là điều rõ ràng, nhưng...Chủ tịch Vương, trước mắt nhà máy chúng tôi cũng đang rất khó khăn, anh đừng nhìn vào vẻ bề ngoài mà nghĩ lầm, thực tế chúng tôi cũng đang kinh doanh lỗ vốn, nói không dễ nghe thì chỉ là bề ngoài như vậy mà thôi. Đừng nói cadsc anh đã tìm đến cửa, dù các anh không đến, tôi nằm mơ cũng muốn trả hết tiền nợ cho các anh. Nhưng không bột khó gột nên hồ, trong xưởng không có tiền, các anh nói xem tôi lấy gì trả nợ bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.