Chương 1590: Không cần cầu thầy trị bệnh.
Bảo Thạch Tiêu
12/10/2015
Trong hội nghị công tác tài chính cuối năm, Vương Tử Quân cho ra bài
phát biểu về tình hình tài chính trong tỉnh hiện tại, khẳng định thành
tích trong thời gian nửa năm qua, đồng thời cũng hy vọng các đồng chí cố gắng công tác, làm tốt công tác chèo chống tài chính cho cả tỉnh.
Trong mắt người ngoài thì lần này Vương Tử Quân tiến lên phát biểu với phong độ nhẹ nhàng, khí thế trầm ổn. Thế nhưng chỉ có một mình Vương Tử Quân tự biết tâm tư của mình bây giờ không đặt trên hội nghị tài chính vào lúc này.
Đã qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau cuộc điện thoại của Diệp Thừa Dân, thế nhưng mãi đến bây giờ mà Đường Chấn Huy còn chưa gọi điện thoại cho mình. Có hai phương diện giải thích ở sự kiện này, một là Đường Chấn Huy và Sầm Vật Cương đã đạt thành nhận thức, sẽ không gọi điện thoại cho mình, mặt khác chính là Đường Chấn Huy từ chối Sầm Vật Cương, vì vậy mới không gọi điện thoại.
Đứng trên lập trường của vương tử quân, hắn tất nhiên hy vọng Đường Chấn Huy không đạt thành nhận thức với Sầm Vật Cương, như vậy áp lực cho hắn sẽ giảm bớt. Nhưng hắn hiểu vị trí kia cực kỳ có lực hấp dẫn với Đường Chấn Huy.
Nếu như bỏ qua cơ hội này thì dù là chính mình cũng rất khó tìm được cơ hội tương tự cho Đường Chấn Huy. Người không vì mình trời tru đất diệt, tuy hắn và Đường Chấn Huy là minh hữu của nhau, thế nhưng Vương Tử Quân hắn không nghĩ rằng có thể làm cho Đường Chấn Huy luôn đi theo mình.
Dù sao thì phương diện chính trị cũng không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng mà thôi.
Có thể nói ngày hôm qua Vương Tử Quân luôn mong chờ điện thoại của Đường Chấn Huy, dù đối phương cho ra lựa chọn thế nào cũng nên nói cho hắn biết. Thế nhưng ngay từ ngày hôm qua hắn đã bắt đầu chờ đợi điện thoại, mãi đến bây giờ vẫn chưa nhận được.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng khá lạnh, cũng càng có thêm áp lực. Dù sao thì sự lạnh lùng của Đường Chấn Huy đôi khi còn biểu đạt ý nghĩa khác. Chỉ là người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, dù là ai cũng không thể nào nhìn thấy hắn đang phải chịu áp lực thế nào.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, lúc này hắn thầm nghĩ nếu như Đường Chấn Huy đi thật, như vậy mình sẽ tiếp tục ván cờ còn dang dở này như thế nào?
Vương Tử Quân đi xuống hội trường và nở nụ cười trò chuyện với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu ở bên cạnh mình. Khoảng thời gian gần đây Cảnh Tự Tiêu luôn đi lại khá gần với Vương Tử Quân, căn bản chưa từng có lời từ chối qua chỉ thị của Vương Tử Quân. Hễ là Vương Tử Quân giao cho hắn chuyện gì, hắn căn bản đều áp dụng theo ba nguyên tắc: Tất cả phải làm, tất cả đều thông qua, thỏa mãn chỉ thị. Điều này làm cho phương diện triển khai mở rộng công tác của Vương Tử Quân thoải mái hơn rất nhiều.
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy làm cho phòng tài chính chúng tôi tích cực công tác hơn. Sau này nếu có lãnh đạo địa phương đến chỗ tôi đòi tiền, tôi cũng có chỗ khác để đẩy đi. Cảnh Tự Tiêu đứng thẳng người nở nụ cười sáng lạn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn vừa định lên tiếng thì Triệu Hiểu Bạch đi đến nói: - Bí thư Vương, vừa rồi nhận được điện thoại của chủ tịch Đường, nói là khi nào anh có rảnh thì đến phòng làm việc của anh ấy một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vẫn bình tĩnh trò chuyện cùng Cảnh Tự Tiêu giống như không nghe được lời báo cáo của Triệu Hiểu Bạch. Mười phút sau Vương Tử Quân miễn lời mời dùng cơm của Cảnh Tự Tiêu, hắn đi lên xe mới hỏi Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Đường có nói có chuyện gì không?
- Không có. Triệu Hiểu Bạch giống như cảm nhận được vẻ mặt của bí thư Vương hai ngày qua có gi đó không đúng, vì vậy khi đối mặt với lãnh đạo, hắn căn bản chú ý nhiều hơn. Lúc này Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Vương Tử Quân đã đến phòng làm việc của Đường Chấn Huy khá nhiều lần, lần này hắn đi vào trong căn phòng quen thuộc, tất cả nhìn qua không có gì khác biệt, Đường Chấn Huy vẫn ngồi sau bàn làm việc, đang lẳng lặng xem xét văn kiện.
- Bí thư Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Đường Chấn Huy đứng lên khỏi ghế rồi cho ra lời mời với Vương Tử Quân, sau đó lão ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này ngay cả vị trí ngồi cũng không khác gì những lần gặp mặt trước đó.
Nhưng lúc này hai người trò chuyện với nhau còn thoải mái như dĩ vãng nữa không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà thư ký của Đường Chấn Huy mang vào, sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch, ngài gọi thuộc hạ đến, có phải là có chuyện gì cần phân phó không?
Lúc này Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình trở nên cực kỳ ung dung bình tĩnh, hắn cố gắng tỏ ra giống như mình không biết gì, dù sao như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất để chính mình vừa có thể công vừa có thể thủ.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn phát hiện chính mình không quá áp chế được tâm tình, dù hắn cố tỏ ra ung dung bình tĩnh, thế nhưng lời nói vẫn có chút gì đó gấp gáp.
Đường Chấn Huy không nói gì, sau khi Vương Tử Quân đặt ly trà xuống thì lão mới nói: - Tử Quân, có lẽ anh đã nghe qua chuyện bí thư Sầm tìm gặp tôi rồi chứ?
- Đúng vậy, tôi đã biết. Vương Tử Quân thấy Đường Chấn Huy đi thẳng vào vấn đề thì cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục đi đường vòng, ngược lại là không đủ phóng khoáng, thế nên hắn trầm giọng nói.
Đường Chấn Huy có thêm vài phần hảo cảm khi đối diện với lời thẳng thắn thừa nhận của Vương Tử Quân. Tuy đây chỉ là một vấn đề nhỏ, thế nhưng lại phản ánh ra đạo đức của anh ở phương diện đối nhân xử thế. Lão cười cười rồi châm trà giúp Vương Tử Quân, sau đó mới nói: - Anh nghĩ thế nào?
"Anh nghĩ thế nào?" Tuy chỉ là bốn chữ nhưng cực kỳ khó trả lời, dù sao thì Vương Tử Quân bây giờ cũng không biết rõ suy nghĩ của Đường Chấn Huy, hắn sao có thể cho ra quyết định giúp Đường Chấn Huy? Hắn thấy Đường Chấn Huy đang nhìn mình, thế là trầm ngâm giây lát rồi trầm giọn nói: - Tôi cảm thấy chủ tịch Đường nên đi thì hay hơn.
Hai mắt Đường Chấn Huy khẽ động, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Dưới ánh mắ chăm chú của Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân cảm nhận được sự cao minh của người này. Đối phương chủ động hỏi mình, nhìn như trao quyền chủ động cho mình, muốn mình nói ra những lời bất lợi, thế nhưng thực tế thì chủ tịch Đường đã nắm thế chủ động trong tay.
Hiện tại Vương Tử Quân chỉ có thể đứng trên lập trường của Đường Chấn Huy để mở miệng tán thành mà thôi.
Ngay từ hôm qua thì Vương Tử Quân đã mất một ngày suy tư về điều này, tất nhiên cũng là đứng ở góc độ của Đường Chấn Huy để xem xét sự việc. Lúc này Đường Chấn Huy dùng phương thức như vậy để lên tiếng, chỉ có thể nói rõ một việc, đó là đối phương đã động tâm, thậm chí là đã cho ra quyết định.
Dưa quá cứng trước nay đều không ngọt, Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đường Chấn Huy, hắn trầm ngâm giay lát rồi mới dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Đường, cơ hội là khó có được, hơn nữa đây là bọn họ bỏ ra nhiều tâm tư để tìm cơ hội cho ngài. Nếu như ngài ném bỏ cơ hội lần này, chẳng phải là phụ ý tốt của bọn họ sao?
- Nếu tôi đi thì thế cục ở tỉnh Mật Đông căn bản không còn được như lúc này nữa. Đường Chấn Huy thở dài một hơi rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân luôn quan sát vẻ mặt của Đường Chấn Huy, căn cứ vào những lời này thì hắn cảm nhận được sự không nỡ của Đường Chấn Huy. Dù sao thì Đường Chấn Huy cũng bị Sầm Vật Cương áp chế bốn năm, điều này làm cho Đường Chấn Huy cực kỳ căm tức. Bây giờ thế cục ở tỉnh Mật Đông đang là bộc phát sau thời gian Đường Chấn Huy bị áp chế, tất nhiên lão cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhưng thời gian hưởng thụ này là quá ngắn, nếu như Đường Chấn Huy có thêm thời gian, lão sẽ tuyệt đối không chịu đi đến vị trí kia ngồi năm năm.
- Chủ tịch Đường, tôi biết ngài suy nghĩ cho tôi, thế nhưng tôi không thể vì mình mà không nghĩ đến chuyện của ngài. Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng rồi mới nói tiếp: - Sau khi ngài rời đi thì tỉnh Mật Đông sẽ thiếu một cột trụ chống trời, áp lực của tôi sẽ tăng lên, nhưng tôi cũng không thể vì hoàn cảnh khó khăn của mình mà bỏ qua tương lai của ngài.
Đường Chấn Huy nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, lão cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân có tám phần là thật. Đến vị trí của bọn họ, giúp đỡ nhau mà còn giữ được thái độ chân thành như vậy là quá khó có được.
Đường Chấn Huy thật sự rất động tâm ở sự kiện lần này, hơn nữa hắn cực kỳ động tâm. Tuy đi đến vị trí kia cơ bản là không có việc gì thực chất để làm, thế nhưng dù gì cũng tốt hơn là về hưu.
Hơn nữa Đường Chấn Huy rời khỏi tỉnh Mật Đông cũng cần phải có sự sắp xếp, nếu lão muốn tìm được một vị trí như vậy là không dễ dàng. Dù sao thì có nhiều người giống như mình, thậm chí có người về hưu là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng cũng chưa có được sắp xếp như vậy.
Đường Chấn Huy là chủ tịch tỉnh Mật Đông, lão biết mình cũng không có ưu thế quá lớn, vì vậy cơ hội lần này là lựa chọn tốt nhất cho hắn.
Chỉ tiêu này rơi xuống đầu Đường Chấn Huy, rõ ràng là vì người ta cố ý để trống và sắp xếp cho mình.
Chính Đường Chấn Huy cũng cảm thấy cực kỳ khó xử, lúc đó lão không đồng ý Sầm Vật Cương, chủ yếu là vì lúc đó lão căn bản không có được quyết tâm. Dù sao với tình thế tốt đẹp ở Mật Đông hiện tại cũng là kết quả sự liên minh giữa lão và Vương Tử Quân, nếu như không có được sự chèo chống của Vương Tử Quân, chỉ dựa vào bản thân hắn, căn bản không làm được tốt như vậy.
Bây giờ nếu hắn rút thang rời đi, như vậy sẽ là phản bội Vương Tử Quân. Tuy câu nói phản bội đối với những người ở vị trí như của Đường Chấn Huy căn bản không có tính phản ánh, thế nhưng lão là một người quang minh lỗi lạc, lão luôn cảm thấy cực kỳ bứt rứt.
Trước khi trò chuyện với Vương Tử Quân thì lão luôn do dự, sau khi cân nhắc lợi và hại thì quyết định dùng phương thức này để ngã bài với Vương Tử Quân. Hắn sẽ cho Vương Tử Quân chủ động quyết định hướng đi của mình, thế nhưng lão lại không ngờ Vương Tử Quân trả lời chân thành thẳng thắn như vậy.
Đường Chấn Huy là người chìm nổi quan trường nhiều năm, lão cảm thấy cảm tình đã bị biến chất, thế nhưng lúc này cảm giác chịu tội với Vương Tử Quân của lão lại tăng lên vài phần. Nói tóm lại thì mình đang đánh giữa đường thì bỏ chạy trối chết, thật sự phải xin lỗi một người ra sức chèo chống bấy lâu nay là Vương Tử Quân.
- tử quân, anh có năng lực, có thủ đoạn, thế nên ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông cũng không là vấn đề gì khó. Đường Chấn Huy khẽ ho khan một tiếng, sau đó dùng giọng động tình nói: - Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là đến lúc tuyển cử trước nhiệm kỳ phải được ngồi lên vị trí của mình.
- Sau khi tôi đi thì bí thư Sầm bên kia sẽ có ít cố kỵ hơn, còn anh vì phương diện tuyển cử ở hội đồng nhân dân mà công tác sẽ co cóng hơn một chút. Càng về sau này thì anh càng dễ xảy ra chuyện. Đường Chấn Huy nói đến đây thì gương mặt lại có thêm vài phần áy náy.
Vương Tử Quân căn bản có vài phần tán thưởng lời phân tích của Đường Chấn Huy. Người này nhìn rõ ràng vấn đề sắp xảy ra, thế nhưng bây giờ điều quan trọng không phải là nhìn thấu tình cảnh, mà là cung cấp quyết sách giải quyết vấn đề.
- Tôi cảm thấy sau này anh nên an phận một chút, dù sao làm việc ít đi thì sẽ ít phạm lỗi. Chỉ cần anh phạm vào một sai lầm, như vậy Sầm Vật Cương bên kia sẽ có nhiều cơ hội túm tóc anh. Nếu như anh không phạm sai lầm, dù Sầm Vật Cương bên kia có bá đạo thế nào cũng không thể vô duyên vô cớ ép anh rớt đài. Đây là sách lược mà Đường Chấn Huy vạch ra cho Vương Tử Quân. Sau khi nghe xong thì Vương Tử Quân thầm gật đầu, hắn đã nghĩ qua những lời này của Đường Chấn Huy, đây chính là một trong những lựa chọn tốt nhất của hắn vào lúc này.
Tránh hại tìm lợi chính là bản năng của con người, bản năng này có trở thành quán tính hay không, quan trọng là khi bước chân vào chốn nguy hiểm. Nếu như nguy hiểm quá lớn và lợi ích quá nhỏ, chắc chắn sẽ không có ai đi làm. Ngược lại nếu như lợi ích vượt xa nguy hiểm, thậm chí biểu hiện giống như chỉ cần anh làm tốt thì không tồn tại nguy hiểm, anh sẽ ra tay thực hiện còn nhanh hơn cả người khác nghĩ. Dù sao thì với trí tuệ chính trị nhiều năm của mình, Vương Tử Quân vẫn nhìn rõ điều này.
Vì vậy Vương Tử Quân cảm thấy nếu như vậy là không đủ, còn có một vài chuyện nhìn một phải phân ra hai ba, nếu không thì dù mình có bình an tiến lên, tối đa cũng chỉ mạnh hơn Đường Chấn Huy một chút mà thôi, sau này muốn xoay người thì càng khó thêm khó. Mặc dù không phải là nô bộc cho người ta, thế nhưng ít nhất cũng bị Sầm Vật Cương áp chế, tình hình không có chút chuyển biến.
- Cám ơn lời khuyên của chủ tịch Đường, sau này tôi công tác nhất định sẽ nhớ lời dạy bảo của ngài, bảo đảm sau này không bao giờ công tác mắc sai lầm. Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chỉ là có chút chuyện kính nhờ ngài.
- Anh cứ nói. Sau khi nghe được Vương Tử Quân có việc cần nhờ mình thì Đường Chấn Huy tỏ ra rất vui mừng. Bây giờ lão thật sự rất muốn giúp Vương Tử Quân làm cái gì đó, mặc dù không cải biến được sự thật mình bỏ mặc Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng làm cho mình an tâm hơn, sau này mình cũng được giải thoát khỏi áy náy.
Hơn nữa thật lòng thì Đường Chấn Huy vẫn luôn căm hận Sầm Vật Cương, tu Sầm Vật Cương nói chuyện với lão trước đó thân mật như hai ông bạn già, nói rằng phải mất nhiều sức lực mới đề cử mình tiến lên. Thế nhưng Đường Chấn Huy căn bản không có chút cảm kích nào với Sầm Vật Cương.
Đường Chấn Huy không phải không tin Sầm Vật Cương bỏ ra nhiều công sức đề cử mình, ngược lại lão tin tưởng Sầm Vật Cương vì tìm được vị trí này cho mình mà bỏ ra nhiều tâm tư và khí lực. Thế nhưng lão lại oán hận thầm nghĩ, anh không tiếc lực vì tôi, cũng không phải là vì tốt cho tôi, chỉ là không muốn tôi ở lại làm cho an chướng mắt mà thôi.
Sầm Vật Cương đã đối đãi với mình như vậy, Đường Chấn Huy căn bản không cảm kích Sầm Vật Cương, ngược lại còn thêm tức giận.
Nhìn thì Đường Chấn Huy là người được hưởng lợi, thế nhưng thực tế nếu lão bước đi, như vậy Sầm Vật Cương là người ở lại có thể ra tay thu hoạch mùa màng.
- Chủ tịch Đường, sau khi ngài đi thì sẽ có vài điều chỉnh trong tỉnh, ngài là lão lãnh đạo, có một vài vị trí trung ương sẽ trưng cầu ý kiến của ngài, tôi hy vọng nài có thể nói vài lời giúp tôi. Vương Tử Quân nói vẫn không nhanh không chậm, khá là bình thản.
- Vị trí này sao? Tôi nhất định sẽ giúp anh. Đường Chấn Huy nhìn vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói. Lúc này lão đã tính toán rất tốt, sẽ nói những lời thế nào về Vương Tử Quân trước mặt lãnh đạo.
Vương Tử Quân cười cười, hắn trầm giọng nói ra yêu cầu của mình. Đường Chấn Huy sững sốt giây lát rồi lại khẽ nói: - Tử Quân, chuyện này tôi mặc dù sẽ nói tốt cho anh, thế nhưng anh cũng cần phải có động tác.
- À, điều này tôi biết rồi. Vương Tử Quân gật đầu đáp.
Trong mắt người ngoài thì lần này Vương Tử Quân tiến lên phát biểu với phong độ nhẹ nhàng, khí thế trầm ổn. Thế nhưng chỉ có một mình Vương Tử Quân tự biết tâm tư của mình bây giờ không đặt trên hội nghị tài chính vào lúc này.
Đã qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau cuộc điện thoại của Diệp Thừa Dân, thế nhưng mãi đến bây giờ mà Đường Chấn Huy còn chưa gọi điện thoại cho mình. Có hai phương diện giải thích ở sự kiện này, một là Đường Chấn Huy và Sầm Vật Cương đã đạt thành nhận thức, sẽ không gọi điện thoại cho mình, mặt khác chính là Đường Chấn Huy từ chối Sầm Vật Cương, vì vậy mới không gọi điện thoại.
Đứng trên lập trường của vương tử quân, hắn tất nhiên hy vọng Đường Chấn Huy không đạt thành nhận thức với Sầm Vật Cương, như vậy áp lực cho hắn sẽ giảm bớt. Nhưng hắn hiểu vị trí kia cực kỳ có lực hấp dẫn với Đường Chấn Huy.
Nếu như bỏ qua cơ hội này thì dù là chính mình cũng rất khó tìm được cơ hội tương tự cho Đường Chấn Huy. Người không vì mình trời tru đất diệt, tuy hắn và Đường Chấn Huy là minh hữu của nhau, thế nhưng Vương Tử Quân hắn không nghĩ rằng có thể làm cho Đường Chấn Huy luôn đi theo mình.
Dù sao thì phương diện chính trị cũng không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng mà thôi.
Có thể nói ngày hôm qua Vương Tử Quân luôn mong chờ điện thoại của Đường Chấn Huy, dù đối phương cho ra lựa chọn thế nào cũng nên nói cho hắn biết. Thế nhưng ngay từ ngày hôm qua hắn đã bắt đầu chờ đợi điện thoại, mãi đến bây giờ vẫn chưa nhận được.
Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong lòng khá lạnh, cũng càng có thêm áp lực. Dù sao thì sự lạnh lùng của Đường Chấn Huy đôi khi còn biểu đạt ý nghĩa khác. Chỉ là người ngoài nhìn vào thì thấy Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, dù là ai cũng không thể nào nhìn thấy hắn đang phải chịu áp lực thế nào.
Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, lúc này hắn thầm nghĩ nếu như Đường Chấn Huy đi thật, như vậy mình sẽ tiếp tục ván cờ còn dang dở này như thế nào?
Vương Tử Quân đi xuống hội trường và nở nụ cười trò chuyện với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu ở bên cạnh mình. Khoảng thời gian gần đây Cảnh Tự Tiêu luôn đi lại khá gần với Vương Tử Quân, căn bản chưa từng có lời từ chối qua chỉ thị của Vương Tử Quân. Hễ là Vương Tử Quân giao cho hắn chuyện gì, hắn căn bản đều áp dụng theo ba nguyên tắc: Tất cả phải làm, tất cả đều thông qua, thỏa mãn chỉ thị. Điều này làm cho phương diện triển khai mở rộng công tác của Vương Tử Quân thoải mái hơn rất nhiều.
- Bí thư Vương, ngài nói như vậy làm cho phòng tài chính chúng tôi tích cực công tác hơn. Sau này nếu có lãnh đạo địa phương đến chỗ tôi đòi tiền, tôi cũng có chỗ khác để đẩy đi. Cảnh Tự Tiêu đứng thẳng người nở nụ cười sáng lạn nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn vừa định lên tiếng thì Triệu Hiểu Bạch đi đến nói: - Bí thư Vương, vừa rồi nhận được điện thoại của chủ tịch Đường, nói là khi nào anh có rảnh thì đến phòng làm việc của anh ấy một chút.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn vẫn bình tĩnh trò chuyện cùng Cảnh Tự Tiêu giống như không nghe được lời báo cáo của Triệu Hiểu Bạch. Mười phút sau Vương Tử Quân miễn lời mời dùng cơm của Cảnh Tự Tiêu, hắn đi lên xe mới hỏi Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Đường có nói có chuyện gì không?
- Không có. Triệu Hiểu Bạch giống như cảm nhận được vẻ mặt của bí thư Vương hai ngày qua có gi đó không đúng, vì vậy khi đối mặt với lãnh đạo, hắn căn bản chú ý nhiều hơn. Lúc này Vương Tử Quân chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Vương Tử Quân đã đến phòng làm việc của Đường Chấn Huy khá nhiều lần, lần này hắn đi vào trong căn phòng quen thuộc, tất cả nhìn qua không có gì khác biệt, Đường Chấn Huy vẫn ngồi sau bàn làm việc, đang lẳng lặng xem xét văn kiện.
- Bí thư Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi. Đường Chấn Huy đứng lên khỏi ghế rồi cho ra lời mời với Vương Tử Quân, sau đó lão ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này ngay cả vị trí ngồi cũng không khác gì những lần gặp mặt trước đó.
Nhưng lúc này hai người trò chuyện với nhau còn thoải mái như dĩ vãng nữa không?
Vương Tử Quân uống một ngụm trà thư ký của Đường Chấn Huy mang vào, sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch, ngài gọi thuộc hạ đến, có phải là có chuyện gì cần phân phó không?
Lúc này Vương Tử Quân cố gắng làm cho mình trở nên cực kỳ ung dung bình tĩnh, hắn cố gắng tỏ ra giống như mình không biết gì, dù sao như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất để chính mình vừa có thể công vừa có thể thủ.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn phát hiện chính mình không quá áp chế được tâm tình, dù hắn cố tỏ ra ung dung bình tĩnh, thế nhưng lời nói vẫn có chút gì đó gấp gáp.
Đường Chấn Huy không nói gì, sau khi Vương Tử Quân đặt ly trà xuống thì lão mới nói: - Tử Quân, có lẽ anh đã nghe qua chuyện bí thư Sầm tìm gặp tôi rồi chứ?
- Đúng vậy, tôi đã biết. Vương Tử Quân thấy Đường Chấn Huy đi thẳng vào vấn đề thì cảm thấy nếu như mình còn tiếp tục đi đường vòng, ngược lại là không đủ phóng khoáng, thế nên hắn trầm giọng nói.
Đường Chấn Huy có thêm vài phần hảo cảm khi đối diện với lời thẳng thắn thừa nhận của Vương Tử Quân. Tuy đây chỉ là một vấn đề nhỏ, thế nhưng lại phản ánh ra đạo đức của anh ở phương diện đối nhân xử thế. Lão cười cười rồi châm trà giúp Vương Tử Quân, sau đó mới nói: - Anh nghĩ thế nào?
"Anh nghĩ thế nào?" Tuy chỉ là bốn chữ nhưng cực kỳ khó trả lời, dù sao thì Vương Tử Quân bây giờ cũng không biết rõ suy nghĩ của Đường Chấn Huy, hắn sao có thể cho ra quyết định giúp Đường Chấn Huy? Hắn thấy Đường Chấn Huy đang nhìn mình, thế là trầm ngâm giây lát rồi trầm giọn nói: - Tôi cảm thấy chủ tịch Đường nên đi thì hay hơn.
Hai mắt Đường Chấn Huy khẽ động, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lão không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Dưới ánh mắ chăm chú của Đường Chấn Huy, Vương Tử Quân cảm nhận được sự cao minh của người này. Đối phương chủ động hỏi mình, nhìn như trao quyền chủ động cho mình, muốn mình nói ra những lời bất lợi, thế nhưng thực tế thì chủ tịch Đường đã nắm thế chủ động trong tay.
Hiện tại Vương Tử Quân chỉ có thể đứng trên lập trường của Đường Chấn Huy để mở miệng tán thành mà thôi.
Ngay từ hôm qua thì Vương Tử Quân đã mất một ngày suy tư về điều này, tất nhiên cũng là đứng ở góc độ của Đường Chấn Huy để xem xét sự việc. Lúc này Đường Chấn Huy dùng phương thức như vậy để lên tiếng, chỉ có thể nói rõ một việc, đó là đối phương đã động tâm, thậm chí là đã cho ra quyết định.
Dưa quá cứng trước nay đều không ngọt, Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đường Chấn Huy, hắn trầm ngâm giay lát rồi mới dùng giọng trịnh trọng nói: - Chủ tịch Đường, cơ hội là khó có được, hơn nữa đây là bọn họ bỏ ra nhiều tâm tư để tìm cơ hội cho ngài. Nếu như ngài ném bỏ cơ hội lần này, chẳng phải là phụ ý tốt của bọn họ sao?
- Nếu tôi đi thì thế cục ở tỉnh Mật Đông căn bản không còn được như lúc này nữa. Đường Chấn Huy thở dài một hơi rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân luôn quan sát vẻ mặt của Đường Chấn Huy, căn cứ vào những lời này thì hắn cảm nhận được sự không nỡ của Đường Chấn Huy. Dù sao thì Đường Chấn Huy cũng bị Sầm Vật Cương áp chế bốn năm, điều này làm cho Đường Chấn Huy cực kỳ căm tức. Bây giờ thế cục ở tỉnh Mật Đông đang là bộc phát sau thời gian Đường Chấn Huy bị áp chế, tất nhiên lão cảm thấy rất hưởng thụ.
Nhưng thời gian hưởng thụ này là quá ngắn, nếu như Đường Chấn Huy có thêm thời gian, lão sẽ tuyệt đối không chịu đi đến vị trí kia ngồi năm năm.
- Chủ tịch Đường, tôi biết ngài suy nghĩ cho tôi, thế nhưng tôi không thể vì mình mà không nghĩ đến chuyện của ngài. Vương Tử Quân khẽ ho khan một tiếng rồi mới nói tiếp: - Sau khi ngài rời đi thì tỉnh Mật Đông sẽ thiếu một cột trụ chống trời, áp lực của tôi sẽ tăng lên, nhưng tôi cũng không thể vì hoàn cảnh khó khăn của mình mà bỏ qua tương lai của ngài.
Đường Chấn Huy nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, lão cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân có tám phần là thật. Đến vị trí của bọn họ, giúp đỡ nhau mà còn giữ được thái độ chân thành như vậy là quá khó có được.
Đường Chấn Huy thật sự rất động tâm ở sự kiện lần này, hơn nữa hắn cực kỳ động tâm. Tuy đi đến vị trí kia cơ bản là không có việc gì thực chất để làm, thế nhưng dù gì cũng tốt hơn là về hưu.
Hơn nữa Đường Chấn Huy rời khỏi tỉnh Mật Đông cũng cần phải có sự sắp xếp, nếu lão muốn tìm được một vị trí như vậy là không dễ dàng. Dù sao thì có nhiều người giống như mình, thậm chí có người về hưu là bí thư tỉnh ủy, thế nhưng cũng chưa có được sắp xếp như vậy.
Đường Chấn Huy là chủ tịch tỉnh Mật Đông, lão biết mình cũng không có ưu thế quá lớn, vì vậy cơ hội lần này là lựa chọn tốt nhất cho hắn.
Chỉ tiêu này rơi xuống đầu Đường Chấn Huy, rõ ràng là vì người ta cố ý để trống và sắp xếp cho mình.
Chính Đường Chấn Huy cũng cảm thấy cực kỳ khó xử, lúc đó lão không đồng ý Sầm Vật Cương, chủ yếu là vì lúc đó lão căn bản không có được quyết tâm. Dù sao với tình thế tốt đẹp ở Mật Đông hiện tại cũng là kết quả sự liên minh giữa lão và Vương Tử Quân, nếu như không có được sự chèo chống của Vương Tử Quân, chỉ dựa vào bản thân hắn, căn bản không làm được tốt như vậy.
Bây giờ nếu hắn rút thang rời đi, như vậy sẽ là phản bội Vương Tử Quân. Tuy câu nói phản bội đối với những người ở vị trí như của Đường Chấn Huy căn bản không có tính phản ánh, thế nhưng lão là một người quang minh lỗi lạc, lão luôn cảm thấy cực kỳ bứt rứt.
Trước khi trò chuyện với Vương Tử Quân thì lão luôn do dự, sau khi cân nhắc lợi và hại thì quyết định dùng phương thức này để ngã bài với Vương Tử Quân. Hắn sẽ cho Vương Tử Quân chủ động quyết định hướng đi của mình, thế nhưng lão lại không ngờ Vương Tử Quân trả lời chân thành thẳng thắn như vậy.
Đường Chấn Huy là người chìm nổi quan trường nhiều năm, lão cảm thấy cảm tình đã bị biến chất, thế nhưng lúc này cảm giác chịu tội với Vương Tử Quân của lão lại tăng lên vài phần. Nói tóm lại thì mình đang đánh giữa đường thì bỏ chạy trối chết, thật sự phải xin lỗi một người ra sức chèo chống bấy lâu nay là Vương Tử Quân.
- tử quân, anh có năng lực, có thủ đoạn, thế nên ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông cũng không là vấn đề gì khó. Đường Chấn Huy khẽ ho khan một tiếng, sau đó dùng giọng động tình nói: - Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là đến lúc tuyển cử trước nhiệm kỳ phải được ngồi lên vị trí của mình.
- Sau khi tôi đi thì bí thư Sầm bên kia sẽ có ít cố kỵ hơn, còn anh vì phương diện tuyển cử ở hội đồng nhân dân mà công tác sẽ co cóng hơn một chút. Càng về sau này thì anh càng dễ xảy ra chuyện. Đường Chấn Huy nói đến đây thì gương mặt lại có thêm vài phần áy náy.
Vương Tử Quân căn bản có vài phần tán thưởng lời phân tích của Đường Chấn Huy. Người này nhìn rõ ràng vấn đề sắp xảy ra, thế nhưng bây giờ điều quan trọng không phải là nhìn thấu tình cảnh, mà là cung cấp quyết sách giải quyết vấn đề.
- Tôi cảm thấy sau này anh nên an phận một chút, dù sao làm việc ít đi thì sẽ ít phạm lỗi. Chỉ cần anh phạm vào một sai lầm, như vậy Sầm Vật Cương bên kia sẽ có nhiều cơ hội túm tóc anh. Nếu như anh không phạm sai lầm, dù Sầm Vật Cương bên kia có bá đạo thế nào cũng không thể vô duyên vô cớ ép anh rớt đài. Đây là sách lược mà Đường Chấn Huy vạch ra cho Vương Tử Quân. Sau khi nghe xong thì Vương Tử Quân thầm gật đầu, hắn đã nghĩ qua những lời này của Đường Chấn Huy, đây chính là một trong những lựa chọn tốt nhất của hắn vào lúc này.
Tránh hại tìm lợi chính là bản năng của con người, bản năng này có trở thành quán tính hay không, quan trọng là khi bước chân vào chốn nguy hiểm. Nếu như nguy hiểm quá lớn và lợi ích quá nhỏ, chắc chắn sẽ không có ai đi làm. Ngược lại nếu như lợi ích vượt xa nguy hiểm, thậm chí biểu hiện giống như chỉ cần anh làm tốt thì không tồn tại nguy hiểm, anh sẽ ra tay thực hiện còn nhanh hơn cả người khác nghĩ. Dù sao thì với trí tuệ chính trị nhiều năm của mình, Vương Tử Quân vẫn nhìn rõ điều này.
Vì vậy Vương Tử Quân cảm thấy nếu như vậy là không đủ, còn có một vài chuyện nhìn một phải phân ra hai ba, nếu không thì dù mình có bình an tiến lên, tối đa cũng chỉ mạnh hơn Đường Chấn Huy một chút mà thôi, sau này muốn xoay người thì càng khó thêm khó. Mặc dù không phải là nô bộc cho người ta, thế nhưng ít nhất cũng bị Sầm Vật Cương áp chế, tình hình không có chút chuyển biến.
- Cám ơn lời khuyên của chủ tịch Đường, sau này tôi công tác nhất định sẽ nhớ lời dạy bảo của ngài, bảo đảm sau này không bao giờ công tác mắc sai lầm. Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chỉ là có chút chuyện kính nhờ ngài.
- Anh cứ nói. Sau khi nghe được Vương Tử Quân có việc cần nhờ mình thì Đường Chấn Huy tỏ ra rất vui mừng. Bây giờ lão thật sự rất muốn giúp Vương Tử Quân làm cái gì đó, mặc dù không cải biến được sự thật mình bỏ mặc Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng làm cho mình an tâm hơn, sau này mình cũng được giải thoát khỏi áy náy.
Hơn nữa thật lòng thì Đường Chấn Huy vẫn luôn căm hận Sầm Vật Cương, tu Sầm Vật Cương nói chuyện với lão trước đó thân mật như hai ông bạn già, nói rằng phải mất nhiều sức lực mới đề cử mình tiến lên. Thế nhưng Đường Chấn Huy căn bản không có chút cảm kích nào với Sầm Vật Cương.
Đường Chấn Huy không phải không tin Sầm Vật Cương bỏ ra nhiều công sức đề cử mình, ngược lại lão tin tưởng Sầm Vật Cương vì tìm được vị trí này cho mình mà bỏ ra nhiều tâm tư và khí lực. Thế nhưng lão lại oán hận thầm nghĩ, anh không tiếc lực vì tôi, cũng không phải là vì tốt cho tôi, chỉ là không muốn tôi ở lại làm cho an chướng mắt mà thôi.
Sầm Vật Cương đã đối đãi với mình như vậy, Đường Chấn Huy căn bản không cảm kích Sầm Vật Cương, ngược lại còn thêm tức giận.
Nhìn thì Đường Chấn Huy là người được hưởng lợi, thế nhưng thực tế nếu lão bước đi, như vậy Sầm Vật Cương là người ở lại có thể ra tay thu hoạch mùa màng.
- Chủ tịch Đường, sau khi ngài đi thì sẽ có vài điều chỉnh trong tỉnh, ngài là lão lãnh đạo, có một vài vị trí trung ương sẽ trưng cầu ý kiến của ngài, tôi hy vọng nài có thể nói vài lời giúp tôi. Vương Tử Quân nói vẫn không nhanh không chậm, khá là bình thản.
- Vị trí này sao? Tôi nhất định sẽ giúp anh. Đường Chấn Huy nhìn vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói. Lúc này lão đã tính toán rất tốt, sẽ nói những lời thế nào về Vương Tử Quân trước mặt lãnh đạo.
Vương Tử Quân cười cười, hắn trầm giọng nói ra yêu cầu của mình. Đường Chấn Huy sững sốt giây lát rồi lại khẽ nói: - Tử Quân, chuyện này tôi mặc dù sẽ nói tốt cho anh, thế nhưng anh cũng cần phải có động tác.
- À, điều này tôi biết rồi. Vương Tử Quân gật đầu đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.