Chương 519: Không nắm công nghiệp, không lo nông nghiệp, chỉ chú trọng hoàn cảnh và vệ sinh
Bảo Thạch Tiêu
27/08/2013
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm. Khi hắn đi đến địa giới huyện Nhạc Huy, đám cán bộ huyện Nhạc Huy đã sớm đến chờ nhanh chóng đón chào. Đi đầu là bí thư huyện ủy Lý Mạnh Lương, hắn tiến lên bắt chặt tay Vương Tử Quân, dùng giọng nhiệt tình hoan nghênh chủ tịch thành phố đến thị sát kiểm tra công tác.
Vương Tử Quân cũng không phải là lần đầu tiên đến huyện Nhạc Huy, nhưng lần trước hắn đến trên cương vị là phó chủ tịch thường vụ. Sau khi bắt tay với Lý Mạnh Lương, hắn cùng bắt tay với chủ tịch Triệu Cương Truyền và các vị lãnh đạo khác của huyện Nhạc Huy, sau đó leo lên xe, dù sao thì ngoài đường nắng nóng cũng không phải địa điểm nói chuyện.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cùng lên xe của Vương Tử Quân, trước khi bọn họ lên xe thì Triệu Quốc Lương và Lý Cẩm Hồ đã về xe của Lý Cẩm Hồ. Lý Mạnh Lương ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, Triệu Cương Truyền ngồi trên vị trí tay lái phụ, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay xem như tôi tiến lên một bậc, cũng muốn được hưởng thụ cảm giác làm thư ký của lãnh đạo.
Triệu Cương Truyền là người rất gầy nhưng ăn nói rất khéo, chỉ một câu nói mà có thể nâng Vương Tử Quân lên, còn kéo gần quan hệ với Vương Tử Quân.
Lý Mạnh Lương nhìn thoáng qua Triệu Cương Truyền, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó hắn cười nói:
- Chủ tịch Triệu, anh muốn làm thư ký cho chủ tịch Vương, tôi thấy như vậy cũng được, nhưng sau này anh nên ăn nhiều hơn một chút, nếu không sẽ chẳng thể hiện được tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học.
Một câu không ảnh hưởng đến toàn cục của Lý Mạnh Lương làm cho ba người đều nở nụ cười. Nhưng Vương Tử Quân lại có hơi híp mắt trong tiếng cười rộn rã, hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Nhạc Huy nhìn qua có thể nói là hòa hợp trò chuyện vui vẻ, nhưng thực tế lại khác biệt một trời một vực.
- Năm nay một huyên chủ yếu phát triển nông nghiệp như chúng tôi chú tâm vào các hạng mục trong nông nghiệp, đặc biệt là chú trọng vào công ty gia công lương thực Thuận Đạt trong huyện, quan tâm đến phương thức kinh doanh của công ty, cố gắng kéo hai ngàn nông dân ở ba xã chung quanh đẩy mạnh phát triển kinh tế gia đình...
Lý Mạnh Lương ở trên xe đại biểu cho huyện Nhạc Huy để làm báo cáo với Vương Tử Quân. Chỉ cần nhìn vào những số liệu phát ra từ miệng của Lý Mạnh Lương, có thể thấy vị bí thư này thật sự cho ra không ít chuẩn bị với báo cáo lần này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã từng là chủ tịch huyện, hắn hiểu tình huống dưới tuyến quận huyện là như thế nào. Đừng nhìn vào những lời nói sặc sỡ của Lý Mạnh Lương mà lầm tưởng, nếu không đi xuống thực địa xem xét thì những thứ kia căn bản là không có gì chắc chắn.
- Chủ tịch Vương, gần đây huyện Nhạc Huy chúng tôi chú ý đi theo con đường nông nghiệp đặc sắc, không những trồng thêm nhiều cây công nghiệp, còn khai khẩn nhiều đất hoang ở phía đông xã Thương Cố để đào ao nuôi cá, hiện tại hoa sen nở rộ tạo nên thắng cảnh tuyệt đẹp ở trong huyện. Thế là có không ít người ở thành phố chạy đến đây ngắm cảnh và tránh nóng, đồng thời cũng bán được nhiều cá hơn.
Triệu Cương Truyền nhìn qua thì giống như bổ sung báo cáo của Lý Mạnh Lương, thế nhưng thực tế có ý nghĩa gì thì chỉ hai người bọn họ biết rõ mà thôi.
Vương Tử Quân suy đoán mối quan hệ của hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Nhạc Huy, hắn cườ nói:
- Hai anh nói rất tốt về huyện Nhạc Huy, vậy hôm nay chúng ta cũng không đi theo tuyến đường đã được sắp xếp sẵn. Trạm đầu tiên chúng ta đến nhà máy Thuận Đạt, giữa trưa sẽ đi xem hoàn cảnh nông nghiệp đặc sắc là thế nào, chúng ta cũng không dùng cơm trưa trong huyện thành, đến vị trí đào ao nuôi cá, vừa dùng cơm vừa xem như hạ nhiệt.
- Chủ tịch Vương, anh nói những lời này thật sự là chạm vào đáy lòng tôi. Vừa rồi tôi còn nói với chủ tịch Triệu, nói là phải mời chủ tịch Vương đến nếm thử món cá trong huyện, đây rõ ràng là làm quảng cáo cho dịch vụ nông nghiệp sinh thái cho huyện chúng tôi. Ngài chỉ ăn một lần, đối với ngài thì không có vấn đề, thế nhưng như vậy cũng làm cho giá trị con cá của chúng tôi tăng lên gấp bội.
Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền nghe được sắp xếp của Vương Tử Quân thì trong mắt không che giấu được có chút vui vẻ, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Lý Mạnh Lương cười lớn nói.
Lãnh đạo đến kiểm tra công tác, phía dưới sợ nhất cũng không phải là lãnh đạo xuống kiểm tra theo đường vạch sẵn, chỉ sợ lãnh đạo đi kiểm tra những điểm không chuẩn. Nếu không chuẩn bị thì thật sự không hay, có thành tích thì ai cũng vui vẻ, nhưng nếu đẻ lãnh đạo phát hiện ra có vấn đề, như vậy các anh cứ ở đó mà chờ sấm sét phủ xuống đầu.
Vì vậy hai vị lãnh đạo huyện Nhạc Huy khi nghe nói Vương Tử Quân sẽ xuống kiểm tra thị sát thì thật sự khá lo lắng. Tuy trước kia Vương Tử Quân đã từng đến huyện Nhạc Huy kiểm tra công tác, thế nhưng khi đó chỉ là phó chủ tịch thường vụ. Dù chủ tịch Vương khi đó là cán bộ có lực ảnh hưởng cực lớn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng không thể quyết định vận mệnh của hai người bọn họ.
Nhưng rõ ràng tình huống lúc này là xưa không bằng nay, Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, chủ tịch Vương xuống kiểm tra thị sát làm cho hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cực kỳ chú ý. Bọn họ vì muốn làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo mà mở hội nghị cùng cho ra những phương án tốt dù tất cả cán bộ huyện đều biết hai người bất hòa rất sâu sắc, khi đó Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền nói chuyện khá ăn ý, phối hợp vô cùng kín kẽ.
Tuy hai người Lý Mạnh Lương đã có chuẩn bị thế nhưng cũng không dám xem thường, bọn họ chỉ sợ Vương Tử Quân đi không theo đúng đường mình sắp xếp. Tuy bọn họ cũng đã chuẩn bị vài đường khác dự bị, nhưng chỉ có con đường đẹp đẽ mới có thể giữ thể diện cho bọn họ được mà thôi.
Bây gời thì tốt, chủ tịch Vương đi theo con đường mà huyện Nhạc Huy đã vạch sẵn, điều này đại biểu cho quá trình tiếp đãi của huyện Nhạc Huy đã hoàn thành hơn phân nửa, chuyện còn lại cũng không cần hai người bọn họ quan tâm.
- Các anh cũng đừng khoa trương như vậy, hiệu ứng quảng cáo cũng khôn đến mức tốt đẹp như thế.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi khoát tay nói. Tất nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩ của hai vị lãnh đạo chủ quản của huyện Nhạc Huy, hắn sở dĩ chọn con đường sắp xếp sẵn của huyện Nhạc Huy, vì mục đích của hắn lần này cũng không phải là tìm hiểu về các công tác của huyện Nhạc Huy. Hắn muốn thông qua sự kiện lần này để kéo gần quan hệ với các vị cán bộ lãnh đạo huyện Nhạc Huy, tạo nên cơ sở tốt cho công tác trong nhiệm kỳ mới của khối chính quyền thành phố vào cuối năm.
Vì đã có chuẩn bị cho nên hành trình là một đóa hoa, lúc này còn chưa vào mùa khoai lang, nhà máy Thuận Đạt đáng lý ra cũng chỉ hoạt động cầm chừng vì chưa đến mùa sản xuất chủ yếu. Thế nhưng khi Vương Tử Quân đến, nơi này thật sự bận rộn náo nhiệt.
Quản lý của công ty trên cơ bản là cán bộ huyện, đại biểu cho huyện Nhạc Huy phụ trách công tác quản lý và vận hành nhà máy. Sau khi bắt tay với Vương Tử Quân, vị cán bộ nhìn có vẻ béo tốt lên tiếng giới thiệu cho Vương Tử Quân về nhà máy Thuận Đạt, nói rất rõ ràng và thuần thục.
- Chủ tịch Vương, nhà máy Thuận Đạt chúng tôi chủ yếu sản xuất bánh phở, các loại bột và miến, với nguyên liệu chủ yếu là khoai lang, đậu xanh và các loại cây nông nghiệp khác. Vì đảm bảo có nguồn cung cấp nguyên liệu dồi dào, chúng tôi dùng phương thức ký kết hợp đồng để nông dân trồng cây lương thực theo đúng quy định. Làm vậy không những đề cao tính tích cực của nhân dân, còn đề cao thu nhập của các hộ gia đình lên hơn hai trăm đồng...
Tên cán bộ phụ trách càng nói càng có thứ tự, cũng không biết bên trong có bao nhiêu lời dối trá. Lúc bắt đầu hắn thật sự có chút sợ hãi khi báo cáo với chủ tịch thành phố, nhưng khi thấy nụ cười thân thiện của chủ tịch, lá gan của hắn cũng lập tức lớn lên.
"Chủ tịch thì làm sao? Chủ tịch cũng là người, hơn nữa còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thành phố, cũng không biết sau lưng người này có bao nhiêu mối quan hệ cứng. Thật sự là người so với người giận đến phát điên, hàng so với hàng thật sự khác biệt quá lớn, thế nhưng lúc này mình nói thế nào thì đối phương cũng chỉ biết nghe mà thôi!"
Tên cán bộ này cảm thấy mình có thể lừa dối được chủ tịch thành phố, tuy biểu hiện thì có vẻ cung kính nhưng trong lòng lại không khỏi vui sướng và hưởng thụ.
- Bây giờ nguồn tiêu thụ thế nào?
Vương Tử Quân đợi tên cán bộ giới thiệu xong thì khẽ hỏi.
- Rất tốt, chỉ cần sản xuất ra là có thể bán ra ngoài, vì có nhà nào làm cơm mà không dùng bánh phở của chúng tôi?
Tên cán bộ mập mạp nở nụ cười hớn hở, sau đó vò đầu đáp.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng mỉm cười đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ xem như lần này vượt qua kiểm tra. Hai người bọn họ cũng nghe rõ tên cán bộ mập kia trả lời câu hỏi của lãnh đạo, bọn họ biết rõ tên kia rất có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- À, vậy thì tốt.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua tên cán bộ mập, lại nói tiếp:
- Nhưng bây giờ lợi nhuận làm bánh phở cũng không cao thì phải?
Tên cán bộ mập cũng không ngờ Vương Tử Quân lại có chú kiến thức về lợi nhuận về bánh phở, hắn ngây người một chút, sau đó thành thật trả lời:
- Đúng vậy chủ tịch Vương, nhà máy gia công đơn giản, các phân xưởng cũng tùy ý gia công, vì vậy phương diện giá cả cũng không quá cao.
- Anh nói rất đúng, nhưng đó cũng chỉ là một nguyên nhân, tôi cảm thấy vấn đề chủ yếu nhất chính là chất lượng. Anh đến đây nói xem, bánh phở đậu xanh này rốt cuộc có bao nhiêu phần đậu xanh bên trong?
Vương Tử Quân khẽ nâng một khối bánh phở lên rồi cười hỏi.
- Điều này, điều này...
Tên cán bộ mập làm giám đốc nhà máy, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề, nhưng hắn lại không dám trả lời Vương Tử Quân. Lúc này hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bí thư Lý Mạnh Lương và chủ tịch Triệu Cương Truyền.
Nhưng lúc này bí thư và chủ tịch huyện cũng đang cảm thấy phát run, nào quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của tên kia? Hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng không am hiểu về chuyện này, tuy bọn họ cũng muốn chen vào vài lời, thế nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác không biết nói gì cho phải.
- Vì hàm lượng đậu xanh thấp cho nên giá cả mới thấp, nếu chỉ dựa vào phương án dùng bột khoai lang thay cho bột đậu xanh thì rõ ràng là càng làm càng giả, giá cả càng thấp, cuối cùng xí nghiệp chỉ có thể đi vào con đường diệt vong.
- Nếu muốn phát triển công ty đến mức thật sự kiêu ngạo thì chỉ nên chú trọng vào chất lượng, đẩy mạnh công tác tạo dựng nhãn hiệu, chỉ cần làm cho người ta nhắc đến công ty Thuận Đạt là giơ ngón tay cái, nói rằng chất lượng tốt, như vậy dù giá đắt thì cũng có người mua, đồng thời cũng có thể tiến vào thị trường cấp cao. Anh Mâu, sau này các anh nên đặt vấn đề chất lượng lên hàng đầu, tôi sẽ phụ trách tìm người tiêu thụ nguồn hàng cho các anh, các anh thấy thế nào?
Tên cán bộ mập nào dám phản đối lời Vương Tử Quân? Tuy hắn cảm thấy lời đề nghị của Vương Tử Quân căn bản không phù hợp thực tế, nhưng hắn lại không dám mở miệng phản đối. Dù sao thì hắn đang nói chuyện với chủ tịch thành phố, mà nhà máy này cũng không phải là của hắn, chỉ cần bí thư và chủ tịch huyện đồng ý thì làm sao cũng được.
Lý Mạnh Lương thấy tên cán bộ mập không nói một lời thì thầm mắng đối phương ngu như heo, chuyện tốt như vậy mà không chịu đồng ý. Tuy hắn cảm thấy biện pháp của Vương Tử Quân là rất tốt, nhưng hắn cũng không phải coi trọng biện pháp này, hắn chú trọng đến người đưa ra biện pháp. Chỉ cần hắn kéo được quan hệ tốt đẹp với Vương Tử Quân, dù nhà máy Thuận Đạt này đóng cửa cũng không là vấn đề.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo ý của ngài,sẽ cố gắng quan tâm trọng điểm đến chất lượng.
Triệu Cương Truyền cũng có cùng tâm tư với Lý Mạnh Lương, hắn liếc mắt nhìn tên cán bộ mập, sau đó trực tiếp lên tiếng.
Vương Tử Quân cười cười xem như đồng ý với Triệu Cương Truyền. Sau khi đi ra nhà máy thì Vương Tử Quân cười nói:
- Bí thư Mạnh Lương, chủ tịch Cương Truyền, nhà máy Thuận Đạt phát triển khá tốt, là một đại biểu xí nghiệp của tuyến xã huyện, nhưng những xí nghiệp như thế này muốn tiếp tục phát triển mạnh mẽ, ngoài vấn đề quản lý cần phải chú trọng, quan trọng nhất lại chính là chất lượng. Đặc biệt là các xí nghiệp thực phẩm, các anh càng phải coi trách nhiệm là nhiệm vụ hạng nhất. Bây giờ bánh phở của các anh vài hào một ký còn khó bán, nhưng nếu chúng ta có danh tiếng làm sản phẩm tinh khiết và nguyên chất, tôi dám nói dù giá cả gấp đôi thì người ta cũng tranh nhau mua.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cả hai thật sự ăn ý nói lời nịnh hót với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sao không nhìn thấy biểu hiện của hai người này? Nhưng hắn cũng không nói nhiều. Những lời vừa rồi của hắn cũng không phải thuận miệng nói cho vui, nó có căn cứ rõ ràng. Trong kiếp trước, các thôn Yên Chi Nam không xa cũng có một thôn làm miến, lúc đầu làm sản phẩm tinh khiết nguyên chất, sau đó dần thay đổi, cho vào quá nhiều tinh bột, vì thế mà cuối cùng không thể bán ra ngoài. Trong lúc đó những nơi làm miến tinh chất lại càng tăng giá bán, hơn nữa giá cả có cao đến đâu cũng có người mua.
Vương Tử Quân cũng không muốn nhiều lời, những chuyện thế này chỉ có sự thật mới chứng minh được thôi, bây giờ hắn dù có nói gì cũng không có chút tác dụng.
Nhóm người Vương Tử Quân rời khỏi nhà máy Thuận Đạt thì đã hơn mười giờ sáng, không khí rất nóng, những con sóng nhiệt cuồn cuộn khắp đất trời.
Hai mươi phút sau đoàn người Vương Tử Quân đi đến một khu vự vài trăm héc ta sen, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ thấy không gian trước mắt đều là sen xanh ngắt, hắn không tự chủ được sinh ra cảm giác mát lạnh.
Hoa sen từ trong kẽ lá ngóc đầu lên không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác say mê. Từ trong xe đi ra, chỗ này thật sự căn bản không có chút cảm giác nóng bức, gió nhẹ thổi lên, lá sen khẽ đung đưa, hương sen thoang thoảng, thật sự làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
- Nơi này rất đẹp và mát mẻ, xem như hôm nay chúng ta đến đúng địa điểm rồi.
Vương Tử Quân nhìn lá sen xanh mát trải dài trước mắt rồi nói với Lý Mạnh Lương ở bên cạnh.
- Chủ tịch, khu vực này trước kia là đầm hoang, được chính quyền xã Thương Cố đẩy mạnh khai phá, bây giờ đã là những cánh đồng sen mang lại hiệu quả kinh tế rất cao. Không những có nguồn thu từ cây sen, bên dưới còn tận dụng nuôi cá, cũng là một nguồn thu không nhỏ. Hai ngày trước xã Thương Cố đã cho ra báo cáo nói rằng sẽ mở rộng trêm một trăm héc ta mặt nước nuôi cá, bây giờ trong huyện đang thương lượng chuyện này.
- Đây là chuyện tốt, trong huyện cần phải tăng cường giúp đỡ. Đúng rồi, phòng nông nghiệp hiện tại đang có trong tay quỹ giúp đỡ các hạng mục nông nghiệp hiệu suất cao của sở nông nghiệp tỉnh, các anh có thể tranh thủ nguồn tài chính kia để đầu tư hạng mục của mình.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi gật đầu với Lý Mạnh Lương.
Lý Mạnh Lương tuy cũng biết có chuyện như vậy nhưng khi nghe Vương Tử Quân lên tiếng thì cũng nhanh chóng cảm tạ sự quan tâm của lãnh đạo thành phố với huyện Nhạc Huy.
Khi hai người nói chuyện với nhau thì Triệu Cương Truyền đi đến, bước tiến của hắn có hơi nhanh, lúc này trên mặt còn mang theo những giọt mồ hôi rất lớn.
- Chủ tịch Vương, đều đã chuẩn bị xong, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát.
Triệu Cương Truyền đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn chỉ tay về phía một mái đình nghỉ mát cách đó không xa rồi cười nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phản đối tình huống nghỉ ngơi như thế này, hôm nay hắn đến chỉ với mục đích tăng cường liên hệ với cán bộ chủ chốt của huyện Nhạc Huy, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi tình huống uống vài ly. Hơn nữa bây giờ thời tiết quá nóng bức, hắn càng không thể ở mãi nơi này.
- Gâu gâu gâu.
Tiếng chó sủa truyền đến từ phương xa, Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy hơn mười con chó chạy như điên về phía bên này, trước mặt đám chó là hai con thỏ vàng, phía sau còn có một nhóm đàn ông. Nhóm người này cùng xắn tay áo cùng nhau reo hò ra lệnh cho đàn chó của mình.
Bên cạnh hồ sen là ruộng đồng, cây ngô bên trong cũng đã cao hơn nửa thước, đám người và chó kia đuổi theo hai con thỏ, dù vẫn còn đang ở khá xa chưa chạy đến bên này, thế nhưng đứng đây cũng thấy có nhiều cây ngô bị ngã đổ.
Lý Mạnh Lương thấy đám người phía bên kia thì vẻ mặt chợt biến đổi, Triệu Cương Truyền cũng dừng bước.
- Bí thư Lý, chủ tịch Triệu, sao trùng hợp như vậy? Chúng tôi bắt được vài con thỏ hoang, lấy nó làm món nhắm cho các anh nhé?
Chạy đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này có gương mặt ngăm đen làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy đó là một nông dân thứ thiệt. Nhưng những người này lại căn bản có quá nhiều điểm khác biệt so với nông dân, ít nhất thì bọn họ thấy bí thư và chủ tịch huyện mà không chút sợ hãi, ngược lại còn có thể mở miệng dùng giọng bình tĩnh như vậy để bắt chuyện.
Hai mắt Lý Mạnh Lương xoay chuyển vài vòng, hắn cười nói:
- Anh Lưu, nếu anh kiếm thêm vài con thỏ nữa thì mới có thể chiêu đãi được chủ tịch Vương, nếu chỉ một con thì cũng chỉ cho mình tôi ăn mà thôi.
- Chủ tịch Vương, đây chính là Lưu Siêu Trì, có lẽ ngài không biết anh ấy, nhưng anh của anh ta là Lưu Triêu Phong, có lẽ ngài cũng không xa lạ gì người này. Đây chính là niềm kiêu ngạo của huyện Nhạc Huy, không, phải là của cả thành phố Đông Bộ.
Lý Mạnh Lương lên tiếng giới thiệu thân phận của Lưu Siêu Trì cho Vương Tử Quân, thế nhưng trọng điểm vẫn là anh của Lưu Siêu Trì, là Lưu Triêu Phong.
Lý Mạnh Lương nói Lưu Triêu Phong là niềm kiêu ngạo của cả thành phố Đông Bộ thì có hơi quá, nhưng Lưu Triêu Phong cũng có thể coi là một nhân vật trong thành phố Đông Bộ. Bây giờ Lưu Triêu Phong đang mang quân hàm thiếu tướng ở quân khu thủ đô, chính là một trong những con dân Đông Bộ phát triển mạnh mẽ ở bên ngoài.
- Thì ra là chủ tịch Vương đến, ha ha, xem ra những con thỏ này hôm nay gặp được quý nhân. Chủ tịch Vương, mời ngài nếm thử, nếu thích thì tôi sẽ bắt thêm làm quà cho ngài.
Lưu Siêu Trì vừa đưa vài con thỏ qua vừa cười hì hì nói.
- Anh Lưu, cám ơn thỏ của anh, nhưng lần sau đuổi thỏ thì các anh cũng nên chú ý một chút, dù sao thì hoa màu cũng đang trong giai đoạn phát triển, chú ý không nên để chúng bị gãy đổ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lưu Siêu Trì rồi khẽ nói.
Vẻ mặt Lưu Siêu Trì chợt đỏ hồng, từ khi vị trí của anh hắn trên thủ đô ngày càng nặng thì chính hắn cũng phát triển mạnh mẽ trong huyện Nhạc Huy. Dù hắn đối mặt với nhóm người Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền cũng không quá mức kiêng nể, khác biệt là hai người kia còn phải khách khí với hắn.
Bây giờ lại khác biệt, mình đuổi thỏ làm món nhắm cho vị chủ tịch đại nhân kia, không những chủ tịch đại nhân không lĩnh tình, còn nói ra những lời phê bình mình trước mặt bao người. Thế là một cảm giác nổi nóng chợt bùng lên trong lòng Lưu Siêu Trì.
- Nếu chủ tịch Vương không thích thì chúng ta đưa về tự xử lý, đi thôi anh em, hai con thỏ cũng chưa đủ ăn, chúng ta bỏ thêm chút sức, lát nữa mọi người có một bữa uống no say.
Lưu Siêu Trì lấy hai con thỏ về, sau đó lớn tiếng hô với đám đàn ông đứng sau lưng.
Đám người kia vốn chỉ đi theo Lưu Siêu Trì để tìm chút nguồn vui mà thôi, tuy bọn họ cũng nghe nói người thanh niên kia là chủ tịch thành phố, nhưng bây giờ bọn họ nghe được lời mời của Lưu Siêu Trì, thế là cùng nhau chạy đi. Đột nhiên một con thỏ chạy ra, đám người lại gào thét chạy theo con thỏ xấu số, vô tình khoảng đất cách đó không xa chợt rối loạn.
Vẻ mặt Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền lúc này cực kỳ khó coi, bọn họ lúc này thậm chí còn sinh ra xúc động muốn cho tên khốn Lưu Siêu Trì kia một bài học, nhưng tên kia có người anh là thiếu tướng che chở, bọn họ cũng không làm gì được người ta.
- Chủ tịch Vương, Lưu Siêu Trì là một kẻ lỗ mãng, từ nhỏ đã không ăn học, ngài cũng đừng chấp nhất loại người như hắn. Hai ngày nữa tôi sẽ để hắn đến xin lỗi ngài.
Lý Mạnh Lương cắn chặt răng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vã đầy mồ hôi của Lý Mạnh Lương, hắn trầm mặt xuống nói:
- Bí thư Lý, nông dân trồng lương thực cũng không dễ dàng gì.
Lý Mạnh Lương nhìn gương mặt lạnh lẽo của Vương Tử Quân, trong lòng càng căng cứng, càng mắng Lưu Siêu Trì, thầm nghĩ một đợt kiểm tra tốt đẹp lại bị tên khốn kia làm loạn.
Vương Tử Quân dù đang dùng cơm trong một tòa đình ở bên cạnh hồ sen nhưng đám lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện Nhạc Huy đều cảm nhận được lãnh đạo đang mất hứng. Nhưng hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền thật sự không dám đến gây phiền phức cho Lưu Siêu Trì.
Vương Tử Quân đơn giản uống một chén canh cá, lại ăn hai cái bánh bao, sau đó hắn rời khỏi huyện Nhạc Huy. Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền tiễn Vương Tử Quân đến vùng giáp ranh, sau đó mới rời đi.
Lý Cẩm Hồ lại leo lên xe của Vương Tử Quân, hắn cũng thấy rõ sự kiện liên quan đến Lưu Siêu Trì, nhưng vì có mặt Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền nên không tiện mở miệng.
- Chủ tịch Vương, chuyện này không thể tránh được, chỉ cần địa phương xuất hiện một nhân tài, như vậy đảng ủy chính quyền địa phương đều tỏ ra cực kỳ cung kính. Đối với một địa phương nếu có nhân tài phát triển mạnh mẽ bên ngoài sẽ tạo ra nhiều đường ra, dù là sự việc liên quan đến địa phương hay chuyện của mình cũng có thể mượn nhờ danh tiếng của người này.
- Vì vậy mà lãnh đạo địa phương rất quan tâm đến thân nhân con cháu của các vị lãnh đạo kia, những chuyện nhỏ đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, như vậy xem như hai bên đều vui vẻ và tốt đẹp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ đây là chuyện không thể tránh được. Ví dụ như ông nội của hắn, tuy đã về hưu nhưng lực ảnh hưởng vẫn là như trước, những thân thích và cán bộ dưới quê mỗi năm đều đến thăm hỏi. Tuy ông cụ cũng không hỏi đến chuyện xảy ra dưới xã huyện, thế nhưng người dưới xã huyện lại nhờ vào danh tiếng của ông cụ mà kiêm được khá nhiều lợi ích.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ đang nói chuyện với nhau, điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, là một số máy lạ, nhưng số máy này rát đẹp, năm số sau cùng đều là số tám.
Vương Tử Quân có chú trầm ngâm, hắn bấm nút nghe, chợt nghe thấy bên trong điện thoại vang lên một âm thanh rất nhiệt tình:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Lưu Siêu Cử của công ty bất động sản Lập Phong.
Vương Tử Quân chưa từng nghe nói về công ty bất động sản Lập Phong, nhưng lúc này chính sách của quốc gia đang khá thông thoáng, cũng có một nhóm công ty bất động sản phát triển quật khởi. Vì hăn không có ấn tượng gì với người này nên chỉ ừ một tiếng mà thôi.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã mắng lão Tứ nhà chúng tôi một chặp, tiểu tử kia từ nhỏ đến lớn có chút hồ đồ, không biết ai đối xử tốt với mình. Ngài là người rộng lượng, kính mong ngài đừng chấp nhất một người như nó.
Sau khi nghe rõ lời Lưu Siêu Cử, Vương Tử Quân chợt hiểu ra nguyên nhân, thì ra đối phương đến xin lỗi em trai, có lẽ Lưu Siêu Cử này cũng là em trai của Lưu Triêu Phong.
- À, cũng không có chuyện gì, giám đốc Lưu cũng không nên quá quan tâm.
Người ta đến xin lỗi thì Vương Tử Quân cũng không nên quá gắng gượng khó chịu.
- Cám ơn chủ tịch Vương khoan hồng độ lượng, nhưng Tứ Đệ thật sự là vì chúng tôi mà sinh hư, chủ tịch Vương cứ yên tâm, sau này sẽ không bao giờ cho cậu ta tiếp tục đuổi thỏ phá hoại hoa màu. Chủ tịch Vương, hai ngày trước anh tôi gọi điện thoại, nói rằng vài ngày nữa sẽ về thăm mẹ, không biết hai ngày sau anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì chúng ta cùng nhau uống vài ly.
- À, để tôi xem tình huống cái đã.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói.
Lưu Siêu Cử thấy phản ứng bình thản của Vương Tử Quân thì cũng không tiếp tục nhắc lại, hắn cười vài câu trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại.
- Cẩm Hồ, anh đã nghe qua cái tên Lưu Siêu Cử chưa?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi quay sang hỏi Lý Cẩm Hồ.
- Chủ tịch, Lưu Siêu Cử là con thứ hai trong nhà, trước kia khi anh của hăn còn chưa được đề bạt thì hắn là ông chủ thầu nắm trong tay một nhóm công nhân, nhưng bây giờ nghe nói mở một công ty bất động sản.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn định lên tiếng thì một mảnh tường trắng chợt xuất hiện trước mặt, hắn vội vàng hỏi Thái Thần Bân:
- Thần Bân, đây là đâu?
- Chủ tịch, đã rời khỏi địa giới huyện Nhạc Huy được năm kilomet rồi.
Thái Thần Bân cũng không hiểu Vương Tử Quân có ý gì, hắn vừa chạy chậm lại vừa khẽ nói.
- Mau quay đầu xe, ông nội có một chuyện trước nay luôn căn dặn mà tôi luôn quên mất, bây giờ nếu tiếp tục quên thì chỉ sợ sẽ bị lột da.
Vương Tử Quân dùng giọng tự giễu nói:
- Đi đến Đỗ Gia Khẩu.
Nếu nói đến sự kiện liên quan đến Đỗ Gia Khẩu, phải nhắc đến tình huống lần trước Vương Tử Quân về ăn mừng thọ ông nội. Khi trò chuyện với ông thì Vương Tử Quân ngẫu nhiên nhắc đến huyện Nhạc Huy, kết quả là ông nội nhớ mình có một chiến hữu ở thôn Đỗ Gia Khẩu, vì vậy nói Vương Tử Quân đi tìm xem vị chiến hữu kia còn ở đó không.
Vương Tử Quân luôn khắc ghi lời phân phó của ông nội, hắn về thành phố Đông Bộ và chuẩn bị đến thôn Đỗ Gia Khẩu để xem xét, nhưng khi quay về lại có quá nhiều việc xảy ra, thế cho nên mãi kéo dài đến tận bây giờ.
Tối qua ông nội còn tự mình gọi điện thoại đến, tuy không nói gì thêm nhưng Vương Tử Quân là người hiểu rõ ông mình, hắn biết ông mình đang rất tức giận.
Vì vậy lần này Vương Tử Quân đến huyện Nhạc Huy có thể nói là công tư vẹn cả đôi đường, vừa tiến hành kiểm tra thị sát huyện Nhạc Huy vừa có thể chạy đến thôn Đỗ Gia Khẩu tìm vị chiến hữu của ông nội có tên là Đỗ Ngọ Thành.
Lúc này Thái Thần Bân mới nhớ buổi sáng đến huyện Nhạc Huy thì Vương Tử Quân có yêu cầu dừng xe hỏi đường, lúc này dân công đã đi nghỉ ngơi đâu hết, hai bên đường chỉ còn lại những bức tường trắng.
Những bức tường trắng kia ngoài lãng phí nhân lực vật lực thì được cái gì? Vương Tử Quân nhìn những bước tường mà rơi vào trầm ngâm.
- Chủ tịch.
Khi thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì Thái Thần Bân có chút do dự, sau đó khẽ hô lên với Vương Tử Quân.
- Đi lên phía trước, cứ đi thẳng sẽ đến Đỗ Gia Khẩu.
Vẻ mặt Vương Tử Quân khẽ động, hắn khoát tay với Thái Thần Bân rồi nói.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng đề xuất chú trọng diện mạo thành phố, điều này tôi đồng ý, nhưng tôi cảm thấy chuyện thay đổi diện mạo của thành phố cũng không phải làm như thế này. Anh xem, bây giờ những bức tường ở ngoài đường đều được sơn trắng, ngoài có thể che chắn sự cũ nát, căn bản chẳng có tác dụng nào. Hai ngày trước tôi có nghe nói có xã huyện vì muốn hoàn thành nhiêm vụ sơn tường mà bỏ ra khá nhiều tiền, cũng có một vị lãnh đạo huyện vì gây bất lợi cho hạng mục này, thế là trực tiếp thuyển chuyển từ vị trí lãnh đạo huyện sang làm phó cục trưởng cục tôn giáo.
Lý Cẩm Hồ nếu so sánh với trước kia thì đã biết đưa đẩy hơn, nhưng nếu nhìn trên phương diện bản tính thì căn bản không có gì khác xưa, đây chính là điểm làm cho Vương Tử Quân tán thưởng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Lý Cẩm Hồ, đầu óc hắn chợt xoay chuyển, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cẩm Hồ, anh ngoài thời điểm công tác ở huyện Lô Bắc thì hình như chủ yếu đều công tác ở cơ quan phải không?
Lý Cẩm Hồ nói ra ý nghĩ của mình, lại không ngờ Vương Tử Quân lại nói đến chuyện liên quan đến mình. Tuy hắn biết rõ Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không bạc đãi mình, thế nhưng lúc này hắn cũng không hiểu rõ rốt cuộc chủ tịch Vương có ý gì, thế là khẽ trả lời:
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, đại đa số thời gian tôi đều công tác ở cơ quan đơn vị.
- Anh nên xuống tuyến dưới rèn luyện.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Lý Cẩm Hồ, sau đó nói tiếp:
- Tôi biết rõ tâm tư của anh, nhưng nếu không đến làm người đứng đầu một huyện, sau này sẽ là một cản trở lớn cho anh trên đường phát triển. Bây giờ nhìn qua thì thấy vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố sẽ cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng anh cũng không thể nào là thư ký trưởng cả đời được.
Lý Cẩm Hồ hiểu Vương Tử Quân sắp xếp cho mình xuống tuyến dưới rèn luyện, tất cả cũng là suy nghĩ cho mình. Tuy hắn thật sự động tâm với vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thật sự đúng như những lời của Vương Tử Quân, vị trí thư ký trưởng tuy cực kỳ có cảnh tượng nhưng thật sự không có tương lai bằng xuống tuyến dưới làm lãnh đạo quận huyện.
- Tôi nghe theo lời chủ tịch.
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt, hai tháng sau, thành phố sẽ điều chỉnh ban ngành, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho anh. Đúng rồi, tôi cũng sẽ không cho anh đi một mình, Thần Bân cũng sẽ cùng đi với anh.
Thái Thần Bân vốn là là lái xe, hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói đến mình. Sau khi nghe được câu nói mình và Lý Cẩm Hồ sẽ cùng đi của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy có chút hoảng loạn. Nhưng hắn là một lái xe kỳ cựu, hắn nhanh chóng ổn định tâm thần của mình, sau đó tiếp tục lái xe cực kỳ ổn định.
- Thần Bân theo tôi vài năm, bây giờ thân phận cũng đã là cán bộ, bây giờ nên xuống tuyến xã làm một vị phó chủ tịch xã để rèn luyện, đường của mình dù sao cũng phải đi từng bước một.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Thái Thần Bân đang định lên tiếng, sau đó khẽ nói.
- Chủ tịch Vương, tôi muốn là lái xe của ngài, tôi cảm thấy lái xe cho ngài thì an tâm hơn.
Thái Thần Bân nghe thấy Vương Tử Quân sắp xếp cho mình, tuy có chút lo lắng nhưng cũng cảm động. Hắn biết rõ mình xuống tuyến dưới dù chỉ là phó chủ tịch xã nhưng lại có Lý Cẩm Hồ và Vương Tử Quân quan tâm, tuyệt đối có thể nói là bò trên một chiếc thang lớn tiến lên trời, không quá vài năm thì chính mình sẽ phát triển vượt bậc. Nhưng cũng giống như những lời hắn vừa nói, nếu so sánh với tình huống có tương lai tươi sáng hơn, hắn tình nguyện làm lái xe cho Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, Thần Bân, nào có người chạy xe cả đời, đầu óc cậu rất linh hoạt, xuống rèn luyện biết đâu sẽ trở thành một người đắc lực và có khả năng.
Người đắc lực và có khả năng, Thái Thần Bân tái diễn lời nói của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thầm cho ra quyết định, sau này mình nhất định phải làm sao cho ra dáng, tuyệt đối không để cho Vương Tử Quân mất mặt. Hắn phải công tác làm sao để vài năm sau trở thành một người đắc lực trong phái của chủ tịch Vương.
Sau khi xe rẽ vào đường đất thì càng thêm khó đi, chưa nói đường gồ ghề, có những nơi xuất hiện những hố sâu hoắm, nếu không phải hai ngày qua không có mưa, chỉ sợ xe sẽ bị mắc lầy ở nơi này.
Thái Thần Bân lái xe cực kỳ chú ý, trong lòng thầm mắng con đường quá xấu, thầm nghĩ lái xe về thì ít nhất cũng phải đi tu sửa lại một lần. Hắn là một người rất có cảm tình với chiếc xe của mình, thế cho nên lúc này cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng Thái Thần Bân cũng không tiếp tục mắng con đường này, vì phía trước xuất hiện một ngã ba, hắn nhìn sang và thấy con đường kia càng khủng khiếp hơn, vừa xấu vừa hẹp. Hắn cười khổ một tiếng, giảm tốc độ xe đến mức chậm nhất, phương hướng chính là thôn Đỗ Gia Khẩu.
Đường đất bụi mù mịt, chiếc xe màu đen được phủ thêm một lớp bụi đất màu vàng. Đường vẫn rất khó đi nhưng may mà không phải rẽ vào bất kỳ con đường nào khác, sau hơn chục phút chạy xe gập ghềnh, đám người Vương Tử Quân đi đến một thôn nhỏ.
Thôn này không khác gì những thôn khác trong thành phố Đông Bộ, dưới ánh nắng gay gắt, ngoài tiếng ve sầu rộn rã thì căn bản không còn quá nhiều sức sống. Dưới bóng cây là những con chó nằm bẹp dí, khi xe Vương Tử Quân chạy đến thì chúng cũng không thèm đứng lên sủa lấy lệ.
Nhưng xe hơi đến thì chỉ sau vài phút đã kéo đến một đám trẻ con, đám trẻ mặc quần áo ngắn củn cỡn dùng ánh mắt tò mò nhìn người lạ và chiếc xe đi đến thôn của mình, vẻ mặt đứa bé nào cũng tràn đầy hiếu kỳ và hưng phấn.
- Cậu bé, trong thôn các cậu có ai tên là Đỗ Ngọ Thành không?
Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn nhìn về phía một tên thiếu niên hơn mười tuổi rồi cười hỏi.
- Không biết.
Tên thiếu niên thấy Vương Tử Quân bước xuống xe thì có chút sợ hãi, thế nhưng khi Vương Tử Quân nở nụ cười hỏi một câu, hắn nhanh chóng lắc đầu trả lời.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy lạnh lẽo, tuy trong thôn có rất nhiều đứa trẻ không biết tên của các cụ già, thế nhưng không biết tên như vậy còn đại biểu cho một khả năng, chính là ông lão kia đã mất, vì vậy đám trẻ trong thôn mới không biết được sự tồn tại của ông cụ.
Ông nộ yêu cầu Vương Tử Quân đến tìm chiến hữu, hắn tất nhiên sẽ hy vọng ông nội của mình có thể gặp được chiến hữu, có thể nắm tay trò chuyện vui vẻ với nhau, cùng nói về những sự việc xảy ra năm xưa. Có thể nói gặp lại bạn cũ rất có lợi cho sức khỏe của Vương lão gia tử vào lúc này.
Nếu biết chiến hữu đã qua đời thì dù thế nào Vương lão gia tử cũng có chút đả kích, Vương Tử Quân cũng biết mình thật sự khó thể nào gạt được ông mình, hắn căn bản không làm được điều này.
Khi Vương Tử Quân do dự thì có vài người đến vây quanh, trong số này có già có trẻ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân lại có gì đó không đúng.
Ánh mắt của bọn họ rõ ràng có địch ý.
Vương Tử Quân là người sinh sống dưới thôn không ít năm, hắn cugn biết phải làm thế nào để liên hệ với thôn dân. Hắn rút ra một điếu thuốc mời một người đàn ông hơn sáu mươi đứng bên cạnh xe đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chính mình, lại tươi cười nói:
- Chào chú, mời chú điếu thuốc...
Ông lão nhận thuốc nhìn nhìn, cũng không nói lời nào. Lúc này Vương Tử Quân tiếp tục mời thuốc một tên thanh niên ở bên cạnh.
- Bộp!
Tên thanh niên xắn tay áo lên khuỷu tay tiếp nhận điếu thuốc của Vương Tử Quân, sau đó trực tiếp ném xuống đất rồi giẫm lên thật mạnh.
- Anh muốn gì?
Sau khi Vương Tử Quân xuống xe thì Thái Thần Bân cũng xuống xe, hắn thấy tên thanh niên kia ném điếu thuốc của Vương Tử Quân xuống đất, thế là hắn nổi giận chỉ vào tên thanh niên kia rồi quát lớn.
- Ông không hút thuốc của các người, muốn đánh nhau sao? Tôi cho anh biết, loại người như anh tôi chấp cả ba.
Tên thanh niên kia còn nóng hơn cả Thái Thần Bân, sau khi nghe thấy Thái Thần Bân quát một tiếng thì trực tiếp nhảy ra lớn tiếng quát lại Thái Thần Bân.
- Thần Bân, đừng nói nữa.
Vương Tử Quân vung tay lên với Thái Thần Bân rồi trầm giọng quát.
Thái Thần Bân tuy không sợ tên thanh niên kia thế nhưng lại không thể không nghe lời Vương Tử Quân, hắn nhìn lướt qua tên thanh niên kia, sau đó lui về phía sau, đứng bên cạnh Vương Tử Quân.
- Nhị Pháo, cậu quay về, đây không phải chỗ cậu có thể nói chuyện.
Một ông lão hơn năm mươi nói một câu với tên thanh niên, sau đó lạnh giọng nói với nhóm Vương Tử Quân:
- Chúng tôi không chào đón các anh, thế nên các anh đi đi.
Vừa đến thăm đã không được chào đón, Vương Tử Quân dù có chút không thoải mái nhưng vẫn cười nói:
- Chào anh, chúng tôi muốn tìm một ngươi, hỏi xong chúng tôi sẽ đi ngay.
Vương Tử Quân cũng không phải là lần đầu tiên đến huyện Nhạc Huy, nhưng lần trước hắn đến trên cương vị là phó chủ tịch thường vụ. Sau khi bắt tay với Lý Mạnh Lương, hắn cùng bắt tay với chủ tịch Triệu Cương Truyền và các vị lãnh đạo khác của huyện Nhạc Huy, sau đó leo lên xe, dù sao thì ngoài đường nắng nóng cũng không phải địa điểm nói chuyện.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cùng lên xe của Vương Tử Quân, trước khi bọn họ lên xe thì Triệu Quốc Lương và Lý Cẩm Hồ đã về xe của Lý Cẩm Hồ. Lý Mạnh Lương ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, Triệu Cương Truyền ngồi trên vị trí tay lái phụ, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay xem như tôi tiến lên một bậc, cũng muốn được hưởng thụ cảm giác làm thư ký của lãnh đạo.
Triệu Cương Truyền là người rất gầy nhưng ăn nói rất khéo, chỉ một câu nói mà có thể nâng Vương Tử Quân lên, còn kéo gần quan hệ với Vương Tử Quân.
Lý Mạnh Lương nhìn thoáng qua Triệu Cương Truyền, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó hắn cười nói:
- Chủ tịch Triệu, anh muốn làm thư ký cho chủ tịch Vương, tôi thấy như vậy cũng được, nhưng sau này anh nên ăn nhiều hơn một chút, nếu không sẽ chẳng thể hiện được tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học.
Một câu không ảnh hưởng đến toàn cục của Lý Mạnh Lương làm cho ba người đều nở nụ cười. Nhưng Vương Tử Quân lại có hơi híp mắt trong tiếng cười rộn rã, hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Nhạc Huy nhìn qua có thể nói là hòa hợp trò chuyện vui vẻ, nhưng thực tế lại khác biệt một trời một vực.
- Năm nay một huyên chủ yếu phát triển nông nghiệp như chúng tôi chú tâm vào các hạng mục trong nông nghiệp, đặc biệt là chú trọng vào công ty gia công lương thực Thuận Đạt trong huyện, quan tâm đến phương thức kinh doanh của công ty, cố gắng kéo hai ngàn nông dân ở ba xã chung quanh đẩy mạnh phát triển kinh tế gia đình...
Lý Mạnh Lương ở trên xe đại biểu cho huyện Nhạc Huy để làm báo cáo với Vương Tử Quân. Chỉ cần nhìn vào những số liệu phát ra từ miệng của Lý Mạnh Lương, có thể thấy vị bí thư này thật sự cho ra không ít chuẩn bị với báo cáo lần này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã từng là chủ tịch huyện, hắn hiểu tình huống dưới tuyến quận huyện là như thế nào. Đừng nhìn vào những lời nói sặc sỡ của Lý Mạnh Lương mà lầm tưởng, nếu không đi xuống thực địa xem xét thì những thứ kia căn bản là không có gì chắc chắn.
- Chủ tịch Vương, gần đây huyện Nhạc Huy chúng tôi chú ý đi theo con đường nông nghiệp đặc sắc, không những trồng thêm nhiều cây công nghiệp, còn khai khẩn nhiều đất hoang ở phía đông xã Thương Cố để đào ao nuôi cá, hiện tại hoa sen nở rộ tạo nên thắng cảnh tuyệt đẹp ở trong huyện. Thế là có không ít người ở thành phố chạy đến đây ngắm cảnh và tránh nóng, đồng thời cũng bán được nhiều cá hơn.
Triệu Cương Truyền nhìn qua thì giống như bổ sung báo cáo của Lý Mạnh Lương, thế nhưng thực tế có ý nghĩa gì thì chỉ hai người bọn họ biết rõ mà thôi.
Vương Tử Quân suy đoán mối quan hệ của hai vị lãnh đạo đứng đầu huyện Nhạc Huy, hắn cườ nói:
- Hai anh nói rất tốt về huyện Nhạc Huy, vậy hôm nay chúng ta cũng không đi theo tuyến đường đã được sắp xếp sẵn. Trạm đầu tiên chúng ta đến nhà máy Thuận Đạt, giữa trưa sẽ đi xem hoàn cảnh nông nghiệp đặc sắc là thế nào, chúng ta cũng không dùng cơm trưa trong huyện thành, đến vị trí đào ao nuôi cá, vừa dùng cơm vừa xem như hạ nhiệt.
- Chủ tịch Vương, anh nói những lời này thật sự là chạm vào đáy lòng tôi. Vừa rồi tôi còn nói với chủ tịch Triệu, nói là phải mời chủ tịch Vương đến nếm thử món cá trong huyện, đây rõ ràng là làm quảng cáo cho dịch vụ nông nghiệp sinh thái cho huyện chúng tôi. Ngài chỉ ăn một lần, đối với ngài thì không có vấn đề, thế nhưng như vậy cũng làm cho giá trị con cá của chúng tôi tăng lên gấp bội.
Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền nghe được sắp xếp của Vương Tử Quân thì trong mắt không che giấu được có chút vui vẻ, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, Lý Mạnh Lương cười lớn nói.
Lãnh đạo đến kiểm tra công tác, phía dưới sợ nhất cũng không phải là lãnh đạo xuống kiểm tra theo đường vạch sẵn, chỉ sợ lãnh đạo đi kiểm tra những điểm không chuẩn. Nếu không chuẩn bị thì thật sự không hay, có thành tích thì ai cũng vui vẻ, nhưng nếu đẻ lãnh đạo phát hiện ra có vấn đề, như vậy các anh cứ ở đó mà chờ sấm sét phủ xuống đầu.
Vì vậy hai vị lãnh đạo huyện Nhạc Huy khi nghe nói Vương Tử Quân sẽ xuống kiểm tra thị sát thì thật sự khá lo lắng. Tuy trước kia Vương Tử Quân đã từng đến huyện Nhạc Huy kiểm tra công tác, thế nhưng khi đó chỉ là phó chủ tịch thường vụ. Dù chủ tịch Vương khi đó là cán bộ có lực ảnh hưởng cực lớn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng cũng không thể quyết định vận mệnh của hai người bọn họ.
Nhưng rõ ràng tình huống lúc này là xưa không bằng nay, Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, chủ tịch Vương xuống kiểm tra thị sát làm cho hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cực kỳ chú ý. Bọn họ vì muốn làm tốt công tác thị sát của lãnh đạo mà mở hội nghị cùng cho ra những phương án tốt dù tất cả cán bộ huyện đều biết hai người bất hòa rất sâu sắc, khi đó Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền nói chuyện khá ăn ý, phối hợp vô cùng kín kẽ.
Tuy hai người Lý Mạnh Lương đã có chuẩn bị thế nhưng cũng không dám xem thường, bọn họ chỉ sợ Vương Tử Quân đi không theo đúng đường mình sắp xếp. Tuy bọn họ cũng đã chuẩn bị vài đường khác dự bị, nhưng chỉ có con đường đẹp đẽ mới có thể giữ thể diện cho bọn họ được mà thôi.
Bây gời thì tốt, chủ tịch Vương đi theo con đường mà huyện Nhạc Huy đã vạch sẵn, điều này đại biểu cho quá trình tiếp đãi của huyện Nhạc Huy đã hoàn thành hơn phân nửa, chuyện còn lại cũng không cần hai người bọn họ quan tâm.
- Các anh cũng đừng khoa trương như vậy, hiệu ứng quảng cáo cũng khôn đến mức tốt đẹp như thế.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi khoát tay nói. Tất nhiên hắn hiểu rõ ý nghĩ của hai vị lãnh đạo chủ quản của huyện Nhạc Huy, hắn sở dĩ chọn con đường sắp xếp sẵn của huyện Nhạc Huy, vì mục đích của hắn lần này cũng không phải là tìm hiểu về các công tác của huyện Nhạc Huy. Hắn muốn thông qua sự kiện lần này để kéo gần quan hệ với các vị cán bộ lãnh đạo huyện Nhạc Huy, tạo nên cơ sở tốt cho công tác trong nhiệm kỳ mới của khối chính quyền thành phố vào cuối năm.
Vì đã có chuẩn bị cho nên hành trình là một đóa hoa, lúc này còn chưa vào mùa khoai lang, nhà máy Thuận Đạt đáng lý ra cũng chỉ hoạt động cầm chừng vì chưa đến mùa sản xuất chủ yếu. Thế nhưng khi Vương Tử Quân đến, nơi này thật sự bận rộn náo nhiệt.
Quản lý của công ty trên cơ bản là cán bộ huyện, đại biểu cho huyện Nhạc Huy phụ trách công tác quản lý và vận hành nhà máy. Sau khi bắt tay với Vương Tử Quân, vị cán bộ nhìn có vẻ béo tốt lên tiếng giới thiệu cho Vương Tử Quân về nhà máy Thuận Đạt, nói rất rõ ràng và thuần thục.
- Chủ tịch Vương, nhà máy Thuận Đạt chúng tôi chủ yếu sản xuất bánh phở, các loại bột và miến, với nguyên liệu chủ yếu là khoai lang, đậu xanh và các loại cây nông nghiệp khác. Vì đảm bảo có nguồn cung cấp nguyên liệu dồi dào, chúng tôi dùng phương thức ký kết hợp đồng để nông dân trồng cây lương thực theo đúng quy định. Làm vậy không những đề cao tính tích cực của nhân dân, còn đề cao thu nhập của các hộ gia đình lên hơn hai trăm đồng...
Tên cán bộ phụ trách càng nói càng có thứ tự, cũng không biết bên trong có bao nhiêu lời dối trá. Lúc bắt đầu hắn thật sự có chút sợ hãi khi báo cáo với chủ tịch thành phố, nhưng khi thấy nụ cười thân thiện của chủ tịch, lá gan của hắn cũng lập tức lớn lên.
"Chủ tịch thì làm sao? Chủ tịch cũng là người, hơn nữa còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thành phố, cũng không biết sau lưng người này có bao nhiêu mối quan hệ cứng. Thật sự là người so với người giận đến phát điên, hàng so với hàng thật sự khác biệt quá lớn, thế nhưng lúc này mình nói thế nào thì đối phương cũng chỉ biết nghe mà thôi!"
Tên cán bộ này cảm thấy mình có thể lừa dối được chủ tịch thành phố, tuy biểu hiện thì có vẻ cung kính nhưng trong lòng lại không khỏi vui sướng và hưởng thụ.
- Bây giờ nguồn tiêu thụ thế nào?
Vương Tử Quân đợi tên cán bộ giới thiệu xong thì khẽ hỏi.
- Rất tốt, chỉ cần sản xuất ra là có thể bán ra ngoài, vì có nhà nào làm cơm mà không dùng bánh phở của chúng tôi?
Tên cán bộ mập mạp nở nụ cười hớn hở, sau đó vò đầu đáp.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng mỉm cười đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ xem như lần này vượt qua kiểm tra. Hai người bọn họ cũng nghe rõ tên cán bộ mập kia trả lời câu hỏi của lãnh đạo, bọn họ biết rõ tên kia rất có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
- À, vậy thì tốt.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua tên cán bộ mập, lại nói tiếp:
- Nhưng bây giờ lợi nhuận làm bánh phở cũng không cao thì phải?
Tên cán bộ mập cũng không ngờ Vương Tử Quân lại có chú kiến thức về lợi nhuận về bánh phở, hắn ngây người một chút, sau đó thành thật trả lời:
- Đúng vậy chủ tịch Vương, nhà máy gia công đơn giản, các phân xưởng cũng tùy ý gia công, vì vậy phương diện giá cả cũng không quá cao.
- Anh nói rất đúng, nhưng đó cũng chỉ là một nguyên nhân, tôi cảm thấy vấn đề chủ yếu nhất chính là chất lượng. Anh đến đây nói xem, bánh phở đậu xanh này rốt cuộc có bao nhiêu phần đậu xanh bên trong?
Vương Tử Quân khẽ nâng một khối bánh phở lên rồi cười hỏi.
- Điều này, điều này...
Tên cán bộ mập làm giám đốc nhà máy, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề, nhưng hắn lại không dám trả lời Vương Tử Quân. Lúc này hắn chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bí thư Lý Mạnh Lương và chủ tịch Triệu Cương Truyền.
Nhưng lúc này bí thư và chủ tịch huyện cũng đang cảm thấy phát run, nào quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của tên kia? Hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng không am hiểu về chuyện này, tuy bọn họ cũng muốn chen vào vài lời, thế nhưng lúc này lại sinh ra cảm giác không biết nói gì cho phải.
- Vì hàm lượng đậu xanh thấp cho nên giá cả mới thấp, nếu chỉ dựa vào phương án dùng bột khoai lang thay cho bột đậu xanh thì rõ ràng là càng làm càng giả, giá cả càng thấp, cuối cùng xí nghiệp chỉ có thể đi vào con đường diệt vong.
- Nếu muốn phát triển công ty đến mức thật sự kiêu ngạo thì chỉ nên chú trọng vào chất lượng, đẩy mạnh công tác tạo dựng nhãn hiệu, chỉ cần làm cho người ta nhắc đến công ty Thuận Đạt là giơ ngón tay cái, nói rằng chất lượng tốt, như vậy dù giá đắt thì cũng có người mua, đồng thời cũng có thể tiến vào thị trường cấp cao. Anh Mâu, sau này các anh nên đặt vấn đề chất lượng lên hàng đầu, tôi sẽ phụ trách tìm người tiêu thụ nguồn hàng cho các anh, các anh thấy thế nào?
Tên cán bộ mập nào dám phản đối lời Vương Tử Quân? Tuy hắn cảm thấy lời đề nghị của Vương Tử Quân căn bản không phù hợp thực tế, nhưng hắn lại không dám mở miệng phản đối. Dù sao thì hắn đang nói chuyện với chủ tịch thành phố, mà nhà máy này cũng không phải là của hắn, chỉ cần bí thư và chủ tịch huyện đồng ý thì làm sao cũng được.
Lý Mạnh Lương thấy tên cán bộ mập không nói một lời thì thầm mắng đối phương ngu như heo, chuyện tốt như vậy mà không chịu đồng ý. Tuy hắn cảm thấy biện pháp của Vương Tử Quân là rất tốt, nhưng hắn cũng không phải coi trọng biện pháp này, hắn chú trọng đến người đưa ra biện pháp. Chỉ cần hắn kéo được quan hệ tốt đẹp với Vương Tử Quân, dù nhà máy Thuận Đạt này đóng cửa cũng không là vấn đề.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo ý của ngài,sẽ cố gắng quan tâm trọng điểm đến chất lượng.
Triệu Cương Truyền cũng có cùng tâm tư với Lý Mạnh Lương, hắn liếc mắt nhìn tên cán bộ mập, sau đó trực tiếp lên tiếng.
Vương Tử Quân cười cười xem như đồng ý với Triệu Cương Truyền. Sau khi đi ra nhà máy thì Vương Tử Quân cười nói:
- Bí thư Mạnh Lương, chủ tịch Cương Truyền, nhà máy Thuận Đạt phát triển khá tốt, là một đại biểu xí nghiệp của tuyến xã huyện, nhưng những xí nghiệp như thế này muốn tiếp tục phát triển mạnh mẽ, ngoài vấn đề quản lý cần phải chú trọng, quan trọng nhất lại chính là chất lượng. Đặc biệt là các xí nghiệp thực phẩm, các anh càng phải coi trách nhiệm là nhiệm vụ hạng nhất. Bây giờ bánh phở của các anh vài hào một ký còn khó bán, nhưng nếu chúng ta có danh tiếng làm sản phẩm tinh khiết và nguyên chất, tôi dám nói dù giá cả gấp đôi thì người ta cũng tranh nhau mua.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng.
Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cả hai thật sự ăn ý nói lời nịnh hót với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sao không nhìn thấy biểu hiện của hai người này? Nhưng hắn cũng không nói nhiều. Những lời vừa rồi của hắn cũng không phải thuận miệng nói cho vui, nó có căn cứ rõ ràng. Trong kiếp trước, các thôn Yên Chi Nam không xa cũng có một thôn làm miến, lúc đầu làm sản phẩm tinh khiết nguyên chất, sau đó dần thay đổi, cho vào quá nhiều tinh bột, vì thế mà cuối cùng không thể bán ra ngoài. Trong lúc đó những nơi làm miến tinh chất lại càng tăng giá bán, hơn nữa giá cả có cao đến đâu cũng có người mua.
Vương Tử Quân cũng không muốn nhiều lời, những chuyện thế này chỉ có sự thật mới chứng minh được thôi, bây giờ hắn dù có nói gì cũng không có chút tác dụng.
Nhóm người Vương Tử Quân rời khỏi nhà máy Thuận Đạt thì đã hơn mười giờ sáng, không khí rất nóng, những con sóng nhiệt cuồn cuộn khắp đất trời.
Hai mươi phút sau đoàn người Vương Tử Quân đi đến một khu vự vài trăm héc ta sen, Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn qua cửa sổ thấy không gian trước mắt đều là sen xanh ngắt, hắn không tự chủ được sinh ra cảm giác mát lạnh.
Hoa sen từ trong kẽ lá ngóc đầu lên không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác say mê. Từ trong xe đi ra, chỗ này thật sự căn bản không có chút cảm giác nóng bức, gió nhẹ thổi lên, lá sen khẽ đung đưa, hương sen thoang thoảng, thật sự làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
- Nơi này rất đẹp và mát mẻ, xem như hôm nay chúng ta đến đúng địa điểm rồi.
Vương Tử Quân nhìn lá sen xanh mát trải dài trước mắt rồi nói với Lý Mạnh Lương ở bên cạnh.
- Chủ tịch, khu vực này trước kia là đầm hoang, được chính quyền xã Thương Cố đẩy mạnh khai phá, bây giờ đã là những cánh đồng sen mang lại hiệu quả kinh tế rất cao. Không những có nguồn thu từ cây sen, bên dưới còn tận dụng nuôi cá, cũng là một nguồn thu không nhỏ. Hai ngày trước xã Thương Cố đã cho ra báo cáo nói rằng sẽ mở rộng trêm một trăm héc ta mặt nước nuôi cá, bây giờ trong huyện đang thương lượng chuyện này.
- Đây là chuyện tốt, trong huyện cần phải tăng cường giúp đỡ. Đúng rồi, phòng nông nghiệp hiện tại đang có trong tay quỹ giúp đỡ các hạng mục nông nghiệp hiệu suất cao của sở nông nghiệp tỉnh, các anh có thể tranh thủ nguồn tài chính kia để đầu tư hạng mục của mình.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi gật đầu với Lý Mạnh Lương.
Lý Mạnh Lương tuy cũng biết có chuyện như vậy nhưng khi nghe Vương Tử Quân lên tiếng thì cũng nhanh chóng cảm tạ sự quan tâm của lãnh đạo thành phố với huyện Nhạc Huy.
Khi hai người nói chuyện với nhau thì Triệu Cương Truyền đi đến, bước tiến của hắn có hơi nhanh, lúc này trên mặt còn mang theo những giọt mồ hôi rất lớn.
- Chủ tịch Vương, đều đã chuẩn bị xong, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát.
Triệu Cương Truyền đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó hắn chỉ tay về phía một mái đình nghỉ mát cách đó không xa rồi cười nói.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không phản đối tình huống nghỉ ngơi như thế này, hôm nay hắn đến chỉ với mục đích tăng cường liên hệ với cán bộ chủ chốt của huyện Nhạc Huy, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi tình huống uống vài ly. Hơn nữa bây giờ thời tiết quá nóng bức, hắn càng không thể ở mãi nơi này.
- Gâu gâu gâu.
Tiếng chó sủa truyền đến từ phương xa, Vương Tử Quân nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy hơn mười con chó chạy như điên về phía bên này, trước mặt đám chó là hai con thỏ vàng, phía sau còn có một nhóm đàn ông. Nhóm người này cùng xắn tay áo cùng nhau reo hò ra lệnh cho đàn chó của mình.
Bên cạnh hồ sen là ruộng đồng, cây ngô bên trong cũng đã cao hơn nửa thước, đám người và chó kia đuổi theo hai con thỏ, dù vẫn còn đang ở khá xa chưa chạy đến bên này, thế nhưng đứng đây cũng thấy có nhiều cây ngô bị ngã đổ.
Lý Mạnh Lương thấy đám người phía bên kia thì vẻ mặt chợt biến đổi, Triệu Cương Truyền cũng dừng bước.
- Bí thư Lý, chủ tịch Triệu, sao trùng hợp như vậy? Chúng tôi bắt được vài con thỏ hoang, lấy nó làm món nhắm cho các anh nhé?
Chạy đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người này có gương mặt ngăm đen làm cho người ta nhìn qua và cảm thấy đó là một nông dân thứ thiệt. Nhưng những người này lại căn bản có quá nhiều điểm khác biệt so với nông dân, ít nhất thì bọn họ thấy bí thư và chủ tịch huyện mà không chút sợ hãi, ngược lại còn có thể mở miệng dùng giọng bình tĩnh như vậy để bắt chuyện.
Hai mắt Lý Mạnh Lương xoay chuyển vài vòng, hắn cười nói:
- Anh Lưu, nếu anh kiếm thêm vài con thỏ nữa thì mới có thể chiêu đãi được chủ tịch Vương, nếu chỉ một con thì cũng chỉ cho mình tôi ăn mà thôi.
- Chủ tịch Vương, đây chính là Lưu Siêu Trì, có lẽ ngài không biết anh ấy, nhưng anh của anh ta là Lưu Triêu Phong, có lẽ ngài cũng không xa lạ gì người này. Đây chính là niềm kiêu ngạo của huyện Nhạc Huy, không, phải là của cả thành phố Đông Bộ.
Lý Mạnh Lương lên tiếng giới thiệu thân phận của Lưu Siêu Trì cho Vương Tử Quân, thế nhưng trọng điểm vẫn là anh của Lưu Siêu Trì, là Lưu Triêu Phong.
Lý Mạnh Lương nói Lưu Triêu Phong là niềm kiêu ngạo của cả thành phố Đông Bộ thì có hơi quá, nhưng Lưu Triêu Phong cũng có thể coi là một nhân vật trong thành phố Đông Bộ. Bây giờ Lưu Triêu Phong đang mang quân hàm thiếu tướng ở quân khu thủ đô, chính là một trong những con dân Đông Bộ phát triển mạnh mẽ ở bên ngoài.
- Thì ra là chủ tịch Vương đến, ha ha, xem ra những con thỏ này hôm nay gặp được quý nhân. Chủ tịch Vương, mời ngài nếm thử, nếu thích thì tôi sẽ bắt thêm làm quà cho ngài.
Lưu Siêu Trì vừa đưa vài con thỏ qua vừa cười hì hì nói.
- Anh Lưu, cám ơn thỏ của anh, nhưng lần sau đuổi thỏ thì các anh cũng nên chú ý một chút, dù sao thì hoa màu cũng đang trong giai đoạn phát triển, chú ý không nên để chúng bị gãy đổ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Lưu Siêu Trì rồi khẽ nói.
Vẻ mặt Lưu Siêu Trì chợt đỏ hồng, từ khi vị trí của anh hắn trên thủ đô ngày càng nặng thì chính hắn cũng phát triển mạnh mẽ trong huyện Nhạc Huy. Dù hắn đối mặt với nhóm người Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền cũng không quá mức kiêng nể, khác biệt là hai người kia còn phải khách khí với hắn.
Bây giờ lại khác biệt, mình đuổi thỏ làm món nhắm cho vị chủ tịch đại nhân kia, không những chủ tịch đại nhân không lĩnh tình, còn nói ra những lời phê bình mình trước mặt bao người. Thế là một cảm giác nổi nóng chợt bùng lên trong lòng Lưu Siêu Trì.
- Nếu chủ tịch Vương không thích thì chúng ta đưa về tự xử lý, đi thôi anh em, hai con thỏ cũng chưa đủ ăn, chúng ta bỏ thêm chút sức, lát nữa mọi người có một bữa uống no say.
Lưu Siêu Trì lấy hai con thỏ về, sau đó lớn tiếng hô với đám đàn ông đứng sau lưng.
Đám người kia vốn chỉ đi theo Lưu Siêu Trì để tìm chút nguồn vui mà thôi, tuy bọn họ cũng nghe nói người thanh niên kia là chủ tịch thành phố, nhưng bây giờ bọn họ nghe được lời mời của Lưu Siêu Trì, thế là cùng nhau chạy đi. Đột nhiên một con thỏ chạy ra, đám người lại gào thét chạy theo con thỏ xấu số, vô tình khoảng đất cách đó không xa chợt rối loạn.
Vẻ mặt Lô Minh Tắc và Triệu Cương Truyền lúc này cực kỳ khó coi, bọn họ lúc này thậm chí còn sinh ra xúc động muốn cho tên khốn Lưu Siêu Trì kia một bài học, nhưng tên kia có người anh là thiếu tướng che chở, bọn họ cũng không làm gì được người ta.
- Chủ tịch Vương, Lưu Siêu Trì là một kẻ lỗ mãng, từ nhỏ đã không ăn học, ngài cũng đừng chấp nhất loại người như hắn. Hai ngày nữa tôi sẽ để hắn đến xin lỗi ngài.
Lý Mạnh Lương cắn chặt răng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vã đầy mồ hôi của Lý Mạnh Lương, hắn trầm mặt xuống nói:
- Bí thư Lý, nông dân trồng lương thực cũng không dễ dàng gì.
Lý Mạnh Lương nhìn gương mặt lạnh lẽo của Vương Tử Quân, trong lòng càng căng cứng, càng mắng Lưu Siêu Trì, thầm nghĩ một đợt kiểm tra tốt đẹp lại bị tên khốn kia làm loạn.
Vương Tử Quân dù đang dùng cơm trong một tòa đình ở bên cạnh hồ sen nhưng đám lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện Nhạc Huy đều cảm nhận được lãnh đạo đang mất hứng. Nhưng hai người Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền thật sự không dám đến gây phiền phức cho Lưu Siêu Trì.
Vương Tử Quân đơn giản uống một chén canh cá, lại ăn hai cái bánh bao, sau đó hắn rời khỏi huyện Nhạc Huy. Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền tiễn Vương Tử Quân đến vùng giáp ranh, sau đó mới rời đi.
Lý Cẩm Hồ lại leo lên xe của Vương Tử Quân, hắn cũng thấy rõ sự kiện liên quan đến Lưu Siêu Trì, nhưng vì có mặt Lý Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền nên không tiện mở miệng.
- Chủ tịch Vương, chuyện này không thể tránh được, chỉ cần địa phương xuất hiện một nhân tài, như vậy đảng ủy chính quyền địa phương đều tỏ ra cực kỳ cung kính. Đối với một địa phương nếu có nhân tài phát triển mạnh mẽ bên ngoài sẽ tạo ra nhiều đường ra, dù là sự việc liên quan đến địa phương hay chuyện của mình cũng có thể mượn nhờ danh tiếng của người này.
- Vì vậy mà lãnh đạo địa phương rất quan tâm đến thân nhân con cháu của các vị lãnh đạo kia, những chuyện nhỏ đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, như vậy xem như hai bên đều vui vẻ và tốt đẹp.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ đây là chuyện không thể tránh được. Ví dụ như ông nội của hắn, tuy đã về hưu nhưng lực ảnh hưởng vẫn là như trước, những thân thích và cán bộ dưới quê mỗi năm đều đến thăm hỏi. Tuy ông cụ cũng không hỏi đến chuyện xảy ra dưới xã huyện, thế nhưng người dưới xã huyện lại nhờ vào danh tiếng của ông cụ mà kiêm được khá nhiều lợi ích.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ đang nói chuyện với nhau, điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, là một số máy lạ, nhưng số máy này rát đẹp, năm số sau cùng đều là số tám.
Vương Tử Quân có chú trầm ngâm, hắn bấm nút nghe, chợt nghe thấy bên trong điện thoại vang lên một âm thanh rất nhiệt tình:
- Chào chủ tịch Vương, tôi là Lưu Siêu Cử của công ty bất động sản Lập Phong.
Vương Tử Quân chưa từng nghe nói về công ty bất động sản Lập Phong, nhưng lúc này chính sách của quốc gia đang khá thông thoáng, cũng có một nhóm công ty bất động sản phát triển quật khởi. Vì hăn không có ấn tượng gì với người này nên chỉ ừ một tiếng mà thôi.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi đã mắng lão Tứ nhà chúng tôi một chặp, tiểu tử kia từ nhỏ đến lớn có chút hồ đồ, không biết ai đối xử tốt với mình. Ngài là người rộng lượng, kính mong ngài đừng chấp nhất một người như nó.
Sau khi nghe rõ lời Lưu Siêu Cử, Vương Tử Quân chợt hiểu ra nguyên nhân, thì ra đối phương đến xin lỗi em trai, có lẽ Lưu Siêu Cử này cũng là em trai của Lưu Triêu Phong.
- À, cũng không có chuyện gì, giám đốc Lưu cũng không nên quá quan tâm.
Người ta đến xin lỗi thì Vương Tử Quân cũng không nên quá gắng gượng khó chịu.
- Cám ơn chủ tịch Vương khoan hồng độ lượng, nhưng Tứ Đệ thật sự là vì chúng tôi mà sinh hư, chủ tịch Vương cứ yên tâm, sau này sẽ không bao giờ cho cậu ta tiếp tục đuổi thỏ phá hoại hoa màu. Chủ tịch Vương, hai ngày trước anh tôi gọi điện thoại, nói rằng vài ngày nữa sẽ về thăm mẹ, không biết hai ngày sau anh có rảnh không? Nếu có thời gian thì chúng ta cùng nhau uống vài ly.
- À, để tôi xem tình huống cái đã.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói.
Lưu Siêu Cử thấy phản ứng bình thản của Vương Tử Quân thì cũng không tiếp tục nhắc lại, hắn cười vài câu trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại.
- Cẩm Hồ, anh đã nghe qua cái tên Lưu Siêu Cử chưa?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi quay sang hỏi Lý Cẩm Hồ.
- Chủ tịch, Lưu Siêu Cử là con thứ hai trong nhà, trước kia khi anh của hăn còn chưa được đề bạt thì hắn là ông chủ thầu nắm trong tay một nhóm công nhân, nhưng bây giờ nghe nói mở một công ty bất động sản.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn định lên tiếng thì một mảnh tường trắng chợt xuất hiện trước mặt, hắn vội vàng hỏi Thái Thần Bân:
- Thần Bân, đây là đâu?
- Chủ tịch, đã rời khỏi địa giới huyện Nhạc Huy được năm kilomet rồi.
Thái Thần Bân cũng không hiểu Vương Tử Quân có ý gì, hắn vừa chạy chậm lại vừa khẽ nói.
- Mau quay đầu xe, ông nội có một chuyện trước nay luôn căn dặn mà tôi luôn quên mất, bây giờ nếu tiếp tục quên thì chỉ sợ sẽ bị lột da.
Vương Tử Quân dùng giọng tự giễu nói:
- Đi đến Đỗ Gia Khẩu.
Nếu nói đến sự kiện liên quan đến Đỗ Gia Khẩu, phải nhắc đến tình huống lần trước Vương Tử Quân về ăn mừng thọ ông nội. Khi trò chuyện với ông thì Vương Tử Quân ngẫu nhiên nhắc đến huyện Nhạc Huy, kết quả là ông nội nhớ mình có một chiến hữu ở thôn Đỗ Gia Khẩu, vì vậy nói Vương Tử Quân đi tìm xem vị chiến hữu kia còn ở đó không.
Vương Tử Quân luôn khắc ghi lời phân phó của ông nội, hắn về thành phố Đông Bộ và chuẩn bị đến thôn Đỗ Gia Khẩu để xem xét, nhưng khi quay về lại có quá nhiều việc xảy ra, thế cho nên mãi kéo dài đến tận bây giờ.
Tối qua ông nội còn tự mình gọi điện thoại đến, tuy không nói gì thêm nhưng Vương Tử Quân là người hiểu rõ ông mình, hắn biết ông mình đang rất tức giận.
Vì vậy lần này Vương Tử Quân đến huyện Nhạc Huy có thể nói là công tư vẹn cả đôi đường, vừa tiến hành kiểm tra thị sát huyện Nhạc Huy vừa có thể chạy đến thôn Đỗ Gia Khẩu tìm vị chiến hữu của ông nội có tên là Đỗ Ngọ Thành.
Lúc này Thái Thần Bân mới nhớ buổi sáng đến huyện Nhạc Huy thì Vương Tử Quân có yêu cầu dừng xe hỏi đường, lúc này dân công đã đi nghỉ ngơi đâu hết, hai bên đường chỉ còn lại những bức tường trắng.
Những bức tường trắng kia ngoài lãng phí nhân lực vật lực thì được cái gì? Vương Tử Quân nhìn những bước tường mà rơi vào trầm ngâm.
- Chủ tịch.
Khi thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì Thái Thần Bân có chút do dự, sau đó khẽ hô lên với Vương Tử Quân.
- Đi lên phía trước, cứ đi thẳng sẽ đến Đỗ Gia Khẩu.
Vẻ mặt Vương Tử Quân khẽ động, hắn khoát tay với Thái Thần Bân rồi nói.
- Chủ tịch Vương, bí thư Đổng đề xuất chú trọng diện mạo thành phố, điều này tôi đồng ý, nhưng tôi cảm thấy chuyện thay đổi diện mạo của thành phố cũng không phải làm như thế này. Anh xem, bây giờ những bức tường ở ngoài đường đều được sơn trắng, ngoài có thể che chắn sự cũ nát, căn bản chẳng có tác dụng nào. Hai ngày trước tôi có nghe nói có xã huyện vì muốn hoàn thành nhiêm vụ sơn tường mà bỏ ra khá nhiều tiền, cũng có một vị lãnh đạo huyện vì gây bất lợi cho hạng mục này, thế là trực tiếp thuyển chuyển từ vị trí lãnh đạo huyện sang làm phó cục trưởng cục tôn giáo.
Lý Cẩm Hồ nếu so sánh với trước kia thì đã biết đưa đẩy hơn, nhưng nếu nhìn trên phương diện bản tính thì căn bản không có gì khác xưa, đây chính là điểm làm cho Vương Tử Quân tán thưởng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Lý Cẩm Hồ, đầu óc hắn chợt xoay chuyển, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cẩm Hồ, anh ngoài thời điểm công tác ở huyện Lô Bắc thì hình như chủ yếu đều công tác ở cơ quan phải không?
Lý Cẩm Hồ nói ra ý nghĩ của mình, lại không ngờ Vương Tử Quân lại nói đến chuyện liên quan đến mình. Tuy hắn biết rõ Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không bạc đãi mình, thế nhưng lúc này hắn cũng không hiểu rõ rốt cuộc chủ tịch Vương có ý gì, thế là khẽ trả lời:
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, đại đa số thời gian tôi đều công tác ở cơ quan đơn vị.
- Anh nên xuống tuyến dưới rèn luyện.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Lý Cẩm Hồ, sau đó nói tiếp:
- Tôi biết rõ tâm tư của anh, nhưng nếu không đến làm người đứng đầu một huyện, sau này sẽ là một cản trở lớn cho anh trên đường phát triển. Bây giờ nhìn qua thì thấy vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố sẽ cực kỳ có cảnh tượng, thế nhưng anh cũng không thể nào là thư ký trưởng cả đời được.
Lý Cẩm Hồ hiểu Vương Tử Quân sắp xếp cho mình xuống tuyến dưới rèn luyện, tất cả cũng là suy nghĩ cho mình. Tuy hắn thật sự động tâm với vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thật sự đúng như những lời của Vương Tử Quân, vị trí thư ký trưởng tuy cực kỳ có cảnh tượng nhưng thật sự không có tương lai bằng xuống tuyến dưới làm lãnh đạo quận huyện.
- Tôi nghe theo lời chủ tịch.
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói với Vương Tử Quân.
- Vậy thì tốt, hai tháng sau, thành phố sẽ điều chỉnh ban ngành, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho anh. Đúng rồi, tôi cũng sẽ không cho anh đi một mình, Thần Bân cũng sẽ cùng đi với anh.
Thái Thần Bân vốn là là lái xe, hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói đến mình. Sau khi nghe được câu nói mình và Lý Cẩm Hồ sẽ cùng đi của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy có chút hoảng loạn. Nhưng hắn là một lái xe kỳ cựu, hắn nhanh chóng ổn định tâm thần của mình, sau đó tiếp tục lái xe cực kỳ ổn định.
- Thần Bân theo tôi vài năm, bây giờ thân phận cũng đã là cán bộ, bây giờ nên xuống tuyến xã làm một vị phó chủ tịch xã để rèn luyện, đường của mình dù sao cũng phải đi từng bước một.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay áo với Thái Thần Bân đang định lên tiếng, sau đó khẽ nói.
- Chủ tịch Vương, tôi muốn là lái xe của ngài, tôi cảm thấy lái xe cho ngài thì an tâm hơn.
Thái Thần Bân nghe thấy Vương Tử Quân sắp xếp cho mình, tuy có chút lo lắng nhưng cũng cảm động. Hắn biết rõ mình xuống tuyến dưới dù chỉ là phó chủ tịch xã nhưng lại có Lý Cẩm Hồ và Vương Tử Quân quan tâm, tuyệt đối có thể nói là bò trên một chiếc thang lớn tiến lên trời, không quá vài năm thì chính mình sẽ phát triển vượt bậc. Nhưng cũng giống như những lời hắn vừa nói, nếu so sánh với tình huống có tương lai tươi sáng hơn, hắn tình nguyện làm lái xe cho Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, Thần Bân, nào có người chạy xe cả đời, đầu óc cậu rất linh hoạt, xuống rèn luyện biết đâu sẽ trở thành một người đắc lực và có khả năng.
Người đắc lực và có khả năng, Thái Thần Bân tái diễn lời nói của Vương Tử Quân, hắn không khỏi thầm cho ra quyết định, sau này mình nhất định phải làm sao cho ra dáng, tuyệt đối không để cho Vương Tử Quân mất mặt. Hắn phải công tác làm sao để vài năm sau trở thành một người đắc lực trong phái của chủ tịch Vương.
Sau khi xe rẽ vào đường đất thì càng thêm khó đi, chưa nói đường gồ ghề, có những nơi xuất hiện những hố sâu hoắm, nếu không phải hai ngày qua không có mưa, chỉ sợ xe sẽ bị mắc lầy ở nơi này.
Thái Thần Bân lái xe cực kỳ chú ý, trong lòng thầm mắng con đường quá xấu, thầm nghĩ lái xe về thì ít nhất cũng phải đi tu sửa lại một lần. Hắn là một người rất có cảm tình với chiếc xe của mình, thế cho nên lúc này cảm thấy có chút đau lòng.
Nhưng Thái Thần Bân cũng không tiếp tục mắng con đường này, vì phía trước xuất hiện một ngã ba, hắn nhìn sang và thấy con đường kia càng khủng khiếp hơn, vừa xấu vừa hẹp. Hắn cười khổ một tiếng, giảm tốc độ xe đến mức chậm nhất, phương hướng chính là thôn Đỗ Gia Khẩu.
Đường đất bụi mù mịt, chiếc xe màu đen được phủ thêm một lớp bụi đất màu vàng. Đường vẫn rất khó đi nhưng may mà không phải rẽ vào bất kỳ con đường nào khác, sau hơn chục phút chạy xe gập ghềnh, đám người Vương Tử Quân đi đến một thôn nhỏ.
Thôn này không khác gì những thôn khác trong thành phố Đông Bộ, dưới ánh nắng gay gắt, ngoài tiếng ve sầu rộn rã thì căn bản không còn quá nhiều sức sống. Dưới bóng cây là những con chó nằm bẹp dí, khi xe Vương Tử Quân chạy đến thì chúng cũng không thèm đứng lên sủa lấy lệ.
Nhưng xe hơi đến thì chỉ sau vài phút đã kéo đến một đám trẻ con, đám trẻ mặc quần áo ngắn củn cỡn dùng ánh mắt tò mò nhìn người lạ và chiếc xe đi đến thôn của mình, vẻ mặt đứa bé nào cũng tràn đầy hiếu kỳ và hưng phấn.
- Cậu bé, trong thôn các cậu có ai tên là Đỗ Ngọ Thành không?
Vương Tử Quân bước xuống xe, hắn nhìn về phía một tên thiếu niên hơn mười tuổi rồi cười hỏi.
- Không biết.
Tên thiếu niên thấy Vương Tử Quân bước xuống xe thì có chút sợ hãi, thế nhưng khi Vương Tử Quân nở nụ cười hỏi một câu, hắn nhanh chóng lắc đầu trả lời.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy lạnh lẽo, tuy trong thôn có rất nhiều đứa trẻ không biết tên của các cụ già, thế nhưng không biết tên như vậy còn đại biểu cho một khả năng, chính là ông lão kia đã mất, vì vậy đám trẻ trong thôn mới không biết được sự tồn tại của ông cụ.
Ông nộ yêu cầu Vương Tử Quân đến tìm chiến hữu, hắn tất nhiên sẽ hy vọng ông nội của mình có thể gặp được chiến hữu, có thể nắm tay trò chuyện vui vẻ với nhau, cùng nói về những sự việc xảy ra năm xưa. Có thể nói gặp lại bạn cũ rất có lợi cho sức khỏe của Vương lão gia tử vào lúc này.
Nếu biết chiến hữu đã qua đời thì dù thế nào Vương lão gia tử cũng có chút đả kích, Vương Tử Quân cũng biết mình thật sự khó thể nào gạt được ông mình, hắn căn bản không làm được điều này.
Khi Vương Tử Quân do dự thì có vài người đến vây quanh, trong số này có già có trẻ, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Tử Quân lại có gì đó không đúng.
Ánh mắt của bọn họ rõ ràng có địch ý.
Vương Tử Quân là người sinh sống dưới thôn không ít năm, hắn cugn biết phải làm thế nào để liên hệ với thôn dân. Hắn rút ra một điếu thuốc mời một người đàn ông hơn sáu mươi đứng bên cạnh xe đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chính mình, lại tươi cười nói:
- Chào chú, mời chú điếu thuốc...
Ông lão nhận thuốc nhìn nhìn, cũng không nói lời nào. Lúc này Vương Tử Quân tiếp tục mời thuốc một tên thanh niên ở bên cạnh.
- Bộp!
Tên thanh niên xắn tay áo lên khuỷu tay tiếp nhận điếu thuốc của Vương Tử Quân, sau đó trực tiếp ném xuống đất rồi giẫm lên thật mạnh.
- Anh muốn gì?
Sau khi Vương Tử Quân xuống xe thì Thái Thần Bân cũng xuống xe, hắn thấy tên thanh niên kia ném điếu thuốc của Vương Tử Quân xuống đất, thế là hắn nổi giận chỉ vào tên thanh niên kia rồi quát lớn.
- Ông không hút thuốc của các người, muốn đánh nhau sao? Tôi cho anh biết, loại người như anh tôi chấp cả ba.
Tên thanh niên kia còn nóng hơn cả Thái Thần Bân, sau khi nghe thấy Thái Thần Bân quát một tiếng thì trực tiếp nhảy ra lớn tiếng quát lại Thái Thần Bân.
- Thần Bân, đừng nói nữa.
Vương Tử Quân vung tay lên với Thái Thần Bân rồi trầm giọng quát.
Thái Thần Bân tuy không sợ tên thanh niên kia thế nhưng lại không thể không nghe lời Vương Tử Quân, hắn nhìn lướt qua tên thanh niên kia, sau đó lui về phía sau, đứng bên cạnh Vương Tử Quân.
- Nhị Pháo, cậu quay về, đây không phải chỗ cậu có thể nói chuyện.
Một ông lão hơn năm mươi nói một câu với tên thanh niên, sau đó lạnh giọng nói với nhóm Vương Tử Quân:
- Chúng tôi không chào đón các anh, thế nên các anh đi đi.
Vừa đến thăm đã không được chào đón, Vương Tử Quân dù có chút không thoải mái nhưng vẫn cười nói:
- Chào anh, chúng tôi muốn tìm một ngươi, hỏi xong chúng tôi sẽ đi ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.