Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1446: Không thành công thì thành nhân

Bảo Thạch Tiêu

21/07/2015

Diệp Thừa Dân nói đến nước này thì Vương Tử Quân cũng thuận tiện phụ họa: - Bí thư Diệp, tôi cũng không muốn rời đi, thế nhưng những chuyện thế này cũng không phải do tôi quyết định.

- Vấn đề Nam Giang, tôi cần phải phản ánh rõ ràng với thượng cấp, vì càng ngày càng có nhiều người không ra gì. Diệp Thừa Dân dù cảm khái nhưng nụ cười trên mặt vẫn luôn có vài phần lạnh nhạt.

Vẻ lạnh nhạt của Diệp Thừa Dân có lẽ là vì tình thế bắt buộc, xem như đã tính trước, Diệp Thừa Dân dừng lại ở phòng làm việc của Vương Tử Quân hơn bốn phút, cũng không nói đến chuyện công tác, chỉ nói về phương diện sinh hoạt. Lúc này lão không giống như là một bí thư tỉnh ủy, giống như là một ông lão tri tâm đang lưu luyến chia tay với Vương Tử Quân.

Khi Diệp Thừa Dân rời đi, Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, nói chuyện với Vương Tử Quân hơn một giờ.

Tuy những lời trò chuyện cũng không có quá nhiều chủ đề thực tế, thế nhưng lại biểu hiện một loại thái độ. Những thường ủy tỉnh ủy không có trở ngại trong quan hệ với Vương Tử Quân cũng dùng phương pháp này để biểu hiện ý nghĩ của mình.

Núi không thể dời nhưng sông có thể chuyển, Vương Tử Quân bây giờ rời đi, biết đâu sau này có thể gặp lại nhau. Ai cũng muốn để lại một phần tình cảm để sau này có gặp lại cũng có chút cơ sở để phát huy.

Hơn nữa bây giờ Vương Tử Quân còn rất trẻ, sớm muộn gì cũng có thể tiếp tục phát triển lên trên. Trước đó bọn họ giữ khoảng cách với Vương Tử Quân căn bản cũng là vì hai bên có xung đột lợi ích, bây giờ Vương Tử Quân phải đi, bọn họ không còn xung đột gì, ai không muốn kết giao thêm vài người bạn?

- Trưởng phòng Tử Quân, tối nay nếu không có sắp xếp gì khác, chúng ta cùng nhau uống vài ly nhé? Không gạt anh, năm xưa tôi có nhận chức ở công ty sản xuất rượu, bây giờ còn giữ lại không ít rượu ngon. Đào Nhất Hành đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì mỉm cười nói lời mời.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn chợt cười nói: - Tối hôm nay có chút việc, nếu không thì trước lúc trời tối tôi sẽ mời thư ký trưởng vậy.

- Vậy thì chúng ta một lời đã định, chiều nay cùng uống vài ly. Đào Nhất Hành bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng khẳng định nói.

...

Lúc này thời tiết ở phương bắc căn bản là rất khó chịu, giống như nóng hơn so với phương nam, Trịnh Uy Quân mặc quần cộc lúc này đã không khác gì một ông chủ quán cơm ven đường. Từ sau khi lên giường với Mai Linh, hắn nhanh chóng trở thành một thành viên của gia đình này.

Mai Linh hầu như là một người phụ nữ không xinh đẹp đi qua đời Trịnh Uy Quân, thế nhưng nàng quá hiền lành, thật sự làm cho Trịnh Uy Quân sinh ra cảm giác có một gia đình. Mỗi ngày hắn về nhà, có con, có vợ, cuộc sống bình thản như vậy làm cho hắn cực kỳ hưởng thụ.

Những quán cơm ở bên cạnh cũng dần tiếp nhận người đàn ông này, Trịnh Uy Quân căn bản không nói nhiều nhưng lại dốc sức làm việc. Giọng nói thật sự của Trịnh Uy Quân, trừ hắn ra thì không ai được nghe. Mỗi khi rãnh rổi ngồi uống rượu, có vài người đàn ông trêu chọc Mai Linh bây giờ là củi khô gặp lửa, không biết hắn có chống đỡ nổi hay không?

Trịnh Uy Quân chỉ nở nụ cười thiện ý cho qua đối với những câu trêu chọc thôn dã của cánh đàn ông uống rượu với mình, thậm chí sau này cũng trộn lẫn vào những câu trêu chọc của đối phương, nhưng hắn vẫn có chút không vui.

- Bố, mẹ nói bố về nhà dùng cơm. Lúc này trời đã tối, mọi người đều đã lấp đầy bụng, đám người rảnh rỗi uống rượu cũng muốn về nhà. Khi Trịnh Uy Quân đi về quán nhỏ của mình thì chỉ còn lại vài người đang dùng cơm.

Trịnh Uy Quân nhìn cậu bé mặc đồng phục học sinh sạch sẽ mà không khỏi nở nụ cười. Trước đó Mai Linh ép con trai và con gái gọi hắn là bố, cô con gái còn có chút kháng cự, nhưng cậu trai năm tuổi lại căn bản nhanh chóng đồng ý.

Tuy chỉ là một câu xưng hô nhưng lại làm cho tâm tư hắc ám gần như tuyệt vọng của Trịnh Uy Quân chợt bừng sáng, vô tình cảm thấy rất ấm áp, rất ngọt ngào. Từ ngày đó trở đi thì Trịnh Uy Quân làm việc siêng năng hơn, chăm chú quan tâm đến vợ con, đến quán cơm. Hắn cũng chú trọng quan hệ với hàng xóm, thỉnh thoảng cười nói ha hả với nhau, việc làm ăn cũng giống như sinh động hẳn lên.

Một câu xưng hô là bố làm cho Trịnh Uy Quân cảm thấy rất ấm áp, trước kia hắn là xã hội đen và không dám có con, dù sao hắn cũng không được tự do, hắn không dám, cũng không muốn có con.

Nhưng cậu bé kia thường ỷ lại vào Trịnh Uy Quân, điều này làm cho hắn cảm thấy trong lòng bùng lên cảm giác yêu thương say đắm. Hắn dùng hai bàn tay đầy dầu mở xoa đầu cậu bé rồi cười nói: - Tiểu Đôn Tử, hôm nay học tập thế nào rồi?

- Rất tốt, thầy Vương khen ngợi con, nói chỉ cần con học tốt như vậy, sau này sẽ có cơ hội thi đại học. Khi thấy Trịnh Uy Quân nhắc đến chuyện học tập thì cậu bé vui vẻ hớn hở cười nói.



Trịnh Uy Quân cười ha hả, hào khí bừng bừng, hắn nói: - Tiểu Đôn Tử nhà ta thật sự rất tốt, chỉ cần con tình nguyện học tập, dù học lên đến tiến sĩ thì bố cũng có thể lo được. Con thấy chưa? Tháng sau bố và mẹ sẽ cải tạo lại quán, khi đó quán cơm nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Tuy bây giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng Trịnh Uy Quân dù sao cũng là một vị đại ca, đầu óc thông minh, suy xét lâu dài, hắn dùng hết tất cả biện pháp để cố gắng làm cho gia đình hiện tại của mình phát triển ngày càng tốt hơn.

- Con nghe đám bạn nói quán lớn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, nhà của nó trước kia cũng làm nghề này, hai ngày trước còn mua một cái túi xách rất đẹp. Những cậu con trai thích thứ gì đó thì thường xuyên mơ tưởng đến, cảm thấy rất có hứng thú.

- Con cứ chờ đấy, khi nào bố sửa quán xong, việc đầu tiên cần làm chính là mua cho con một cái túi xách như vậy, căn bản còn đẹp hơn những người bạn của con nhiều. Tiểu Đôn Tử nghe Trịnh Uy Quân nói như vậy thì căn bản hào hứng bừng bừng, sau đó nói vài câu ba ba vạn tuế với bộ dạng tung tăng như chim sẻ. Trịnh Uy Quân cùng con trai thu dọn đồ đạc, vài phút sau hắn đặt cậu con trai lên vai, chọc cho cậu bé phải cười cầu xin tha thứ, sau đó hai cha con vui vẻ đi về nhà.

Chỉ là tình cảnh ấm áp này bị một đôi mắt khác nhìn thấy được, cặp mắt này rất lạnh lùng, liên tục giữ khoảng cách một trăm mét để lặng lẽ theo đuôi Trịnh Uy Quân. Khi Trịnh Uy Quân đi về đến nhà thì cặp mắt kia mới biến mất trong màn đêm đen kịt.

Lúc này cục công an thành phố Đông Hồng có nhiều người tới lui, có vẻ rất bận rộn. Một tin tức từ văn phòng cục công an truyền đến cho các cán bộ cấp phòng nói là tối nay sẽ có một hành động, nội dung rất rõ ràng, là càn quét tệ nạn.

Chỉ lệnh này làm cho không ít người tỏ ra kinh hãi, bọn họ thông qua tin tức của hội nghị văn phòng cục công an để nhận được nội dung hành động, đó là nhất định phải chăm chú làm tốt công tác, đồng thời nhân viên nữ mặc váy phải dài hơn một chút.

Thậm chí còn có một vị lãnh đạo cục công an trực tiếp yêu cầu nhân viên nữ phải chú ý hình tượng.

Đoạn Văn Đống lẳng lặng hút thuốc trong phòng, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng, mặc dù trong mắt nhiều người thì hắn vẫn trò chuyện vui vẻ, tiêu sái tự nhiên, thế nhưng chỉ một mình hắn biết, bây giờ áp lực mình phải nhận là lớn như thế nào.

Nếu Đoạn Văn Đống không xử lý tốt, chỉ sợ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà thôi.

Áp lực chính là một đường tắt để tiến lên mây cao, Đoạn Văn Đống đã là một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh, hắn cảm thấy đó là thời điểm huy hoàng của gia đình mình, chuyện này có thể làm cho hắn lên voi và xuống chó, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm.

Nhưng Đoạn Văn Đống không quan tâm đến mình, thế nhưng lại không thể không quan tâm đến người khác, vì người kia ủng hộ hắn, thế cho nên hắn mới có được ngày hôm nay, mới có thành tựu như vậy.

Nếu sự việc không thành công, người chủ của Đoạn Văn Đống sẽ bị hãm hại, điều này căn bản là cực kỳ áp chế hắn, vì hắn muốn mình chịu uất ức nặng nề chứ không muốn người kia gặp vấn đề.

Cơ hội hiện tại là khó có được, nếu như buông tha thì căn bản không biết bao giờ đám người kia mới thò cái đuôi ra ngoài. Hơn nữa sau khi người kia rời khỏi Nam Giang, nếu có cơ hội thì không biết Đoạn Văn Đống còn được hành động nữa không.

Nói thật một sự việc chỉ có thể thành công mà không được thất bại làm cho người ta cảm thấy khó chịu, thế nhưng lúc này Đoạn Văn Đống lại cảm thấy mình nên mở lòng, bây giờ hắn không thể thất bại, vì thất bại thì chính hắn cũng ngã đổ.

Nếu thất bại thì mình làm sao để đi gặp trưởng phòng Vương? Đoạn Văn Đống biết rõ tuy trưởng phòng Vương không quan tâm đến phương diện này, thế nhưng nếu như không điều tra được gì, chỉ sợ người ta sẽ nắm lấy một số việc để nói về trưởng phòng Vương.

- Cục trưởng, đã đến giờ họp rồi. Phó chủ nhiệm văn phòng cục công an khẽ đẩy cửa đi vào, hắn khẽ nói với Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống khẽ gật đầu với vị phó chủ nhiệm văn phòng, hắn không nói gì, chỉ vung tay cho đối phương rời khỏi phòng. Hắn là cục trưởng cục công an thành phố, hắn chính là kỷ luật của đơn vị, người ta còn phải chờ hắn cho ra quyết định, hơn nữa bây giờ hắn còn kiêm nhiệm phó cục trưởng cục công an tỉnh.

Sau khi vị phó chủ nhiệm kia đi ra ngoài đóng cửa lại, Đoạn Văn Đống xoay người nhìn đồng hồ treo tường, đã là sáu giờ.

Đoạn Văn Đống lấy điện thoại ra, hắn bấm vài chữ, sau đó gửi tin ra ngoài, nội dung chỉ có năm chữ: Đã bắt đầu hành động.



Vương Tử Quân nhận được tin nhắn này khi đang thu dọn vài thứ trên bàn, tối nay Đào Nhất Hành mời khách, hắn tuy không cần đến sớm, thế nhưng cũng không nên đến quá muộn. Tuy hắn cùng công tác với đối phương khá lâu, thế nhưng hai người tiếp xúc cũng không nhiều.

Hai người không phải ít đi dùng cơm với nhau, thế nhưng chủ yếu là xã giao, còn bây giờ Đào Nhất Hành xác định Vương Tử Quân sẽ phải đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội được dùng cơm cùng nhau như trước.

Tiếng chuông tin nhắn làm cho Vương Tử Quân bừng tỉnh khi đang suy tư về bữa cơm với Đào Nhất Hành, hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn cái tên của người gửi tin, sau đó mới mở ra xem.

Nội dung chỉ có năm chữ, Vương Tử Quân xem xong rồi trực tiếp xóa bỏ.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn mà Đào Nhất Hành đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, Đào Nhất Hành đã đến trước, thư ký của Đào Nhất Hành đang chờ bên ngoài. Sau khi đưa Vương Tử Quân lên lầu ba, Đào Nhất Hành đi ra nghênh đón.

Vương Tử Quân bắt tay thân thiết với Đào Nhất Hành, trên mặt hai người đều nở nụ cười sáng lạn. Giám đốc khách sạn cũng cung kính đứng một bên, bất cứ lúc nào cũng có thể hầu hạ lãnh đạo.

Vì đã nói sẵn từ trước, thế cho nên thức ăn được đưa lên rất nhanh. Lúc này có hai người trong căn phòng nhỏ, bàn cơm được dọn ra những món rất tinh xảo. Đào Nhất Hành vừa mở một chai rượu vừa cười nói: - Trưởng phòng Vương, lần này có hai người chúng ta, chỉ cần đưa lên những món ăn đặc sắc của khách sạn, nếu nhiều quá thì chúng ta cũng dùng không hết. Nhưng chai rượu này tôi có thể đảm bảo với anh là rượu ngon, đã được tôi giữ lại hơn hai mươi năm rồi.

Vương Tử Quân nghe mùi rượu thơm ngát mà cười nói: - Tuy tôi không hiểu nhiều về rượu, thế nhưng nghe mùi hương mà đã cảm thấy vài phần men say.

Rượu ngon thức ăn ngon, hơn nữa bây giờ hai bên căn bản không xung đột lợi ích, thế cho nên bầu không khí trong phòng khá vui vẻ. Đào Nhất Hành làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy lâu năm, phương diện đối nhân xử thế có thủ đoạn của riêng mình, lúc này mở miệng phun châu nhả ngọc, căn bản làm cho người ta vui vẻ không thôi.

Sau khi uống xong một chai rượu thì lúc này bên ngoài đã sáng đèn, ánh đèn nê ông làm cho cả thành phố giống như lấp lánh hào quang. Vương Tử Quân đứng ở cửa sổ khách sạn, hắn nhìn đám trai gái lui tới bên dưới, trong lòng thật sự cảm khái.

- Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay mọi người uống thoải mái, hai ngày nữa chúng ta lại tiếp tục. Đào Nhất Hành nhìn thấy Vương Tử Quân đang nhìn bầu trời đêm, thế là cười tủm tỉm nói.

- Tốt, rượu ngon gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng ít, rượu không say người nhưng người tự say. Vương Tử Quân nghiêng đầu đi nhìn Đào Nhất Hành rồi cười lớn nói.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Đào Nhất Hành chợt nhíu mày. Hắn đã xác định dùng cơm với Vương Tử Quân ở nơi này, cũng đã sắp xếp nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cho bất kỳ ai tiến vào.

Tạo ra một bầu không khí tốt đẹp là không dễ dàng gì, hơn nữa Đào Nhất Hành làm việc chú trọng đẹp đẽ tươi sáng, ai mà không có ánh mắt lại đến vào lúc này? Đào Nhất Hành tuy không thoải mái nhưng vẫn trầm giọng nói hai câu mời vào.

Người đầu tiên đi vào trong phòng là một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, sau khi mở cửa thì yên lặng đứng một bên, Chử Ngôn Huy nở nụ cười đi vào trong phòng.

- Trưởng phòng Vương, thư ký trưởng, tôi vừa vặn dùng cơm ở nơi này, vừa rồi gặp nhóm Giang Vĩ ở dưới lầu, đoán rằng có hai vị lãnh đạo ở bên trên, thế cho nên tranh thủ đến mời rượu hai vị lãnh đạo. Chử Ngôn Huy vừa đi vào thì nâng ly rượu trong tay lên nói.

Vương Tử Quân có chút bất ngờ vì gặp Chử Ngôn Huy ở nơi này, trong lòng hắn không khỏi run lên, nhanh chóng nhìn sang Đào Nhất Hành.

Đào Nhất Hành thấy Vương Tử Quân không nói lời nào, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái, thế là khoát tay áo với Chử Ngôn Huy: - Ngôn Huy, mời rượu thì được, nhưng tôi và trưởng phòng Vương hôm nay đã uống khá nhiều, tôi thấy thế này, ba người chúng ta cùng cụng ly rồi cho qua.

Chử Ngôn Huy cũng không phải là người uống rượu quá kém, sau khi nghe Đào Nhất Hành nói như vậy thì khẽ cười nói: - Cung kính không bằng tuân mệnh, nếu thư ký trưởng đã sắp xếp như thế, tôi nào dám không tòng mệnh?

Chử Ngôn Huy vừa nói vừa nâng ly rượu lên: - Thư ký trưởng Đào, ly rượu đầu tiên tôi xin kính ngài, chúc ngài liên tục thăng tiến.

Đào Nhất Hành cười ha hả từ chối cho ý kiến với lời chúc phúc của Chử Ngôn Huy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook