Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1818: Không xét xử sẽ là hoa tươi, điều tra chỉ còn là bã đậu.

Bảo Thạch Tiêu

16/02/2016

- Chủ tịch Tử Quân, yêu cầu anh chú ý phương thức nói chuyện. Sầm Vật Cương lúc này cũng đang rất giận dữ, lão không chỉ tức giận vì xuất hiện tình huống như vậy, hơn nữa còn là vì cục diện bị làm cho rối loạn. Vốn tưởng rằng đại cục đã định, thế nhưng chỉ vì lý do của Vương Tử Quân mà không biết chờ đến khi nào mới quyết định được.

Uông Thanh Minh bị Vương Tử Quân chỉ vào mặt quát mắng, tình cảnh này rõ ràng sẽ trở thành một trong những mối nhục khắc cốt ghi tâm trong kiếp sống quan trường của Uông Thanh Minh. Hơn nữa với trình độ giữ bí mật vào lúc này, nào còn cái gì được gọi là bí mật? Đừng nói là Vương Tử Quân, cho dù là Văn Thành Đồ cũng không thèm giấu diếm chuyện này.

Nhưng lúc này điều mà Sầm Vật Cương có thể giải cứu Uông Thanh Minh chính là nhắc nhở Vương Tử Quân chú ý phương thức nói chuyện mà thôi, còn gì để nói nữa chứ?

Dù sao thì mọi chuyện cũng phải có một chữ lý, bây giờ Vương Tử Quân nắm chữ này trong tay, cho dù bọn họ có uất ức thì cũng phải nhường cho Vương Tử Quân nói hết lời.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói tiếp: - Trưởng phòng Uông, vừa rồi tôi có chút kích động, kính mong ngài không nên quá để ý.

Uông Thanh Minh không ngừng kêu khổ, sao tôi lại không quá để ý? Anh cái gì cũng có thể mắng tôi, tôi không để ý được sao? Nhưng lúc này hắn chỉ có thể miễn cưỡng nói: - Không có gì cả, chủ tịch Vương, ngài cũng là vì công tác mà thôi.

- Trưởng phòng Uông, tôi biết anh có thể cũng là vì bị giấu kín, thế nhưng sự việc này là không nhỏ, tôi hy vọng phòng tổ chức các anh phối hợp tốt với các ban ngành điều tra kỷ luật để làm rõ vụ àny. Nhất định phải thanh trừng những con sâu làm rầu nồi canh ra khỏi đội ngũ của chúng ta, để cho phương án nhiệm kỳ mới lần này chú trọng đến cán bộ có năng lực.

Uông Thanh Minh nhìn gương mặt ôn hòa của Vương Tử Quân mà cứng họng, hắn nghe những lời nói hiên ngang lẫm liệt của Vương Tử Quân mà biết rằng phương án của mình lại xong đời.

Thằng khốn nạn! Uông Thanh Minh thầm mắng Lỗ Bính Khỏa, tiểu tử kia đúng là quá to gan, những chuyện hư hỏng như vậy cũng có thể làm ra được, đúng là người đi bên bờ sông không thể không ướt giày, thật sự đáng đời.

Uông Thanh Minh cực kỳ căm hận, ánh mắt hắn nhìn sang Sầm Vật Cương. Dù sao thì phương án cũng đã được Sầm Vật Cương tán thành, muốn trì hoãn cũng cần phải có sự đồng ý của Sầm Vật Cương.

Lúc này Sầm Vật Cương có chút ảm đạm, chuyện này đã được chuẩn bị khá lâu, lão cũng đã đạt thành nhất trí với Văn Thành Đồ, bây giờ phương án mới được Uông Thanh Minh đọc sơ qua, còn chưa được nghiên cứu thảo luận thì phải dừng lại.

Tình cảnh này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy rất ngột ngạt, thế nhưng sự việc được bày biện ra quá rõ ràng, lão cũng biết khó thể thay đổi được. Lỗ Bính Khỏa kia nắm năm cái thẻ ngân hàng trong tay, cũng cần phải điều tra xem chủ nhân của nó là ai.

Lữ Cận Di căn bản chỉ là hạng tiểu nhân vật mà thôi, trước kia Sầm Vật Cương căn bản không cần phải nghe qua người này là ai, thế nhưng không ngờ vì một người như vậy mà kế hoạch của Sầm Vật Cương phải bị dừng lại.

- Hừ, lúc này hoãn việc thông qua phương án nhiệm kỳ mới. Trưởng phòng Uông, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là phối hợp tốt với bí thư Khang để điều tra vụ này cho rõ ràng, đồng thời cũng nên xem lại tác phong kỷ luật của phòng tổ chức, nếu như tiếp tục xuất hiện tình huống này thì tôi sẽ thay người.

Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, hắn bây giờ căn bản là người thất bại lớn nhất, dưới tình huống này hắn chỉ có thể gật đầu mà không làm gì khác hơn.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Sầm Vật Cương tuy có chút không thoải mái nhưng vẫn phải khoát tay lên với tiếng gõ cửa quá đúng thời điểm này: - Vào đi.

Thư ký lặng lẽ đi vào, theo sau lưng chính là bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu và bí thư Kim Chính Thiện của thành phố Rừng Mật. Hai người này sóng vai đi vào, gương mặt có vài phần nghiêm túc.

Lý Chinh Siêu nhìn đám người Vương Tử Quân ở trong phòng, sau đó hắn đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư Sầm, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

Báo cáo một mình? Đám người nơi đây đều đã biết có chuyện gì xảy ra, anh báo cáo với tôi làm gì nữa? Anh sao không đến sớm hơn? Lúc này mới đến đã làm cho Vương Tử Quân mắng Uông Thanh Minh không ra thể thống gì rồi! Sầm Vật Cương thấy như vậy thì thiếu chút nữa vỗ bàn đứng lên để phát tiết cơn giận của mình, thế nhưng lão vẫn nhẫn nhịn nói: - Anh đi vào phòng trong với tôi.



Lý Chinh Siêu và Sầm Vật Cương đi vào phòng xép chỉ mất mười phút rồi cùng nhau đi ra, trong thời gian này vẻ mặt Uông Thanh Minh rất khó coi. Hôm nay cán bộ nhà nước có ai chống lại điều tra? Dân gian có câu không điều tra thì là hoa, điều tra chỉ còn là bã đậu.

Thử nghĩ mà xem, Lỗ Bính Khỏa tên kia công tác thế nào, vì sao vào đúng thời điểm mấu chốt lại phát sinh vấn đề?

- Bí thư Lý, trưởng phòng Uông, đối với chuyện của Lỗ Bính Khỏa thì nhất định phải điều tra cho nhanh chóng. Lát nữa bí thư Khang đến đây, ba người các anh cho ra phương án, trong thời gian một ngày phải điều tra cho rõ ràng. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gõ bàn nói: - Công tác của nhiệm kỳ mới sắp bắt đầu, bây giờ còn chưa cho ra phương án nào cả, chúng ta phải báo cáo với tổ chức thế nào đây?

Uông Thanh Minh không lên tiếng, tuy hắn biết rõ đây là Sầm Vật Cương nói cho Vương Tử Quân nghe, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng mặt. Dù sao thì nhiệm vụ chủ yếu trong nhiệm kỳ mới là ở trên vai của phòng tổ chức tỉnh ủy, bây giờ hai lần cho ra phương án đều đã bị hủy.

Hơn nữa hội nghị này thì bên phía Uông Thanh Minh cực kỳ tự tin.

Vương Tử Quân, Lý Chinh Siêu và Kim Chính Thiện cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Văn Thành Đồ là người có ánh mắt, hắn cũng biết mình không còn thích hợp ở lại chỗ này. Hắn bắt chuyện qua loa với Sầm Vật Cương, sau đó đi sau lưng Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.

Uông Thanh Minh cũng không rời đi, hắn đi ra đóng cửa phòng lại rồi trầm giọng nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, tôi không làm tốt công tác nên để xảy ra tình huống này, tôi nhận kiểm điểm với ngài và tỉnh ủy.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt có chút sợ hãi của Uông Thanh Minh, lão thật sự muốn răn dạy người này một phen. Nhưng bây giờ đại cục đã định, lại không ngờ phòng tổ chức lại chính là nơi phát sinh vấn đề.

Điều này làm cho Sầm Vật Cương dù có muốn thúc đẩy thông qua thì Văn Thành Đồ cũng không chịu trợ giúp, hơn nữa Vương Tử Quân căn bản không phải là hạng người dễ dàng gì. Nếu chính mình cưỡng chế thông qua thì người ta sẽ nắm lấy đằng chuôi.

Nhưng Sầm Vật Cương dù sao cũng không phải là người thường, lão hít vào một hơi thật sâu, sau đó cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại. Lão miễn cưỡng nở nụ cười nói với Uông Thanh Minh: - Những chuyện thế này cũng không trách anh được, anh không cần ôm lấy tâm lý trách nhiệm. Mặc dù anh là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng ngàn người ngàn mặt, anh cũng không phải suốt ngày đi theo giám sát mọi người được.

Bí thư Sầm nói như vậy làm cho Uông Thanh Minh cảm động rơi nước mắt, thật sự có cảm giác ấm áp cõi lòng.

- Bí thư Sầm, chuyện này xem như là đã qua, tôi cảm thấy bên kia căn bản không từ bỏ ý đồ, tôi thấy chuyện này hay là... Uông Thanh Minh căn bản không nói cho xong, thế nhưng với tài trí của Sầm Vật Cương thì sao không hiểu người này đang nói gì? Sầm Vật Cương hơi nhíu mày, lão có chút mất hứng, thế nhưng cuối cùng vẫn áp chế cảm giác mất hứng của mình.

Sầm Vật Cương vỗ mạnh tay lên vai của Uông Thanh Minh rồi trầm giọng nói: - Thanh Minh anh có nghiên cứu triết học không?

Uông Thanh Minh có chút sững sốt, hắn đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương, hắn không biết bí thư Sầm nói như vậy là có ý gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đáp lời: - Bí thư Sầm, khi tôi đang ở trên giảng đường đại học thì cũng học môn triết học.

- Vài ngày trước tôi có xem qua một quyển sách triết học, bên trong có vài câu cực kỳ có ý nghĩa, tôi cảm thấy những câu lý luận như vậy là cực kỳ có giá trị tham khảo. Sầm Vật Cương nói đến đây thì trầm giọng nói: - Bánh xe lịch sử sẽ luôn chạy về phía trước, tất cả những gì cản trở đều sẽ bị vứt bỏ ra phía sau. Mặc dù có vài phương diện nhìn qua giống như đi ngược lại lịch sử, thế nhưng thực tế thì tích tụ lực lượng để lịch sử tiếp tục cầu tiến.

Uông Thanh Minh nghe những lời này mà hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, hắn nhìn gương mặt kiên nghị của Sầm Vật Cương, thế là hiểu ý nghĩa của nó. Hắn không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, mình căn bản còn kém xa bí thư Sầm ở phương diện tự chủ.

Lần này mình bị Vương Tử Quân mắng xối xả, phương án cũng bị hớ, nhưng Vương Tử Quân chẳng qua là gặp chiêu phá chiêu, chính mình có sự giúp đỡ của bí thư Sầm, nhất định sẽ là người giành lấy thắng lợi cuối cùng.

Hơn nữa ưu thế bây giờ chủ yếu nằm trong tay nhóm người của mình, mình đang nắm quyền chủ động ở phương diện nhân sự, Vương Tử Quân chỉ có thể cho ra vài chiêu để trì hoãn, thế nhưng cuối cùng cũng phải thông qua mà thôi.

Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy khôi phục lại sự tự tin của mình, hắn dùng ánh mắt kính nể nhìn Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư, tôi hiểu rõ điều này.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó vỗ vỗ thật mạnh lên vai của Uông Thanh Minh.



Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Kim Chính Thiện đang ngồi bên kia cười ha hả nhìn Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, hôm nay tôi thấy vẻ mặt của bí thư Sầm có gì đó là lạ thì phải.

- Xảy ra chuyện thế này thì bí thư Sầm cực kỳ mất hứng, bí thư đã cho ra chỉ thị, căn bản phải xử lý sự việc thật sự nghiêm túc, quyết không nuông chiều. Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thản nhiên nói với Kim Chính Thiện.

Lúc này hương trà liên tục bùng lên, Kim Chính Thiện nâng ly lên uống một ngụm, gương mặt có vài phần lo lắng: - Chủ tịch Vương, chuyện lần này căn bản là rất may mắn, thế nhưng nhiệm kỳ mới sắp đến, tôi tin tưởng cuối cùng bí thư Sầm vẫn có thể thông qua phương án của mình.

Vương Tử Quân sao không biết điều này? Hắn uống một hớp nước rồi nói: - Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, đến khi đó rồi nói sau.

Kim Chính Thiện nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân thì cười hì hì nói: - Tôi nghe theo chủ tịch.

- Tôi chuẩn bị điều Hiểu Bạch đến thành phố Đồng Lục, cậu ấy nếu làm thủ hạ của anh ở thành phố Rừng Mật, như vậy sẽ không được rèn luyện chính thức. Vương Tử Quân lúc này cũng không nói đến phương diện nhiệm kỳ mới.

Kim Chính Thiện rất quan tâm đến việc sắp xếp cho Triệu Hiểu Bạch, hắn nghe Vương Tử Quân nói sắp xếp Triệu Hiểu Bạch đến thành phố Đồng Lục, thực tế là vì tốt cho Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không muốn đứa cháu của mình chạy ra khỏi phạm vi.

Nhưng Kim Chính Thiện biết rõ Triệu Hiểu Bạch ở trong vòng tay của mình cũng không phải là chuyện tốt, dù sao Triệu Hiểu Bạch còn phải bay xa bay cao, nếu được đặt ở nơi xa lạ thì ý nghĩa của nó là khôn cùng.

- Chủ tịch nói rất đúng, cậu ấy nếu ở lại Rừng Mật sẽ không được rèn luyện thật sự, không bằng cho cậu ấy đến Đồng Lục, nơi đó phát triển rất nhanh, dễ dàng có công tác để làm, dễ cho ra thành tích.

- Hiểu Bạch có năng lực công tác rất tốt, đi đến Đồng Lục nhất định sẽ có không gian hoạt động. Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm một lát và nói: - Năm xưa tôi đi đến tỉnh Sơn Nam chỉ sợ cũng không có được vị trí như vậy.

Kim Chính Thiện tuy đồng ý với cách nhìn của Vương Tử Quân thế nhưng ngoài miệng lại cười nói: - Chủ tịch Vương, ngài quá khiêm tốn rồi, những người như ngài là vàng, dù là đặt nơi nào cũng sẽ sáng lên! À không, ngài là kim cương mới đúng.

- Ha ha ha! Vương Tử Quân nghe lời nịnh nọt của Kim Chính Thiện mà cười khá lớn, thế nhưng ngay sau đó lại dùng giọng trịnh trọng nói: - Bí thư Kim, có phải công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp đăng ký ở thành phố Rừng Mật các anh không?

Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp? Kim Chính Thiện sửng sốt một chút, lúc này mới gật đầu nói: - À, có lẽ là vậy, tôi nhớ có một hoa viên ở thành phố Rừng Mật được bọn họ xây dựng.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một bức thư đặt lên bàn.

- Anh nhìn xem, đây là những thứ nói về công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp? Vương Tử Quân nói rồi đưa phong thư cho Kim Chính Thiện.

Kim Chính Thiện có chút sững sốt, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu. Mặc dù bản thân hắn không có liên quan gì đến công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy, nếu như có chuyện gì xảy ra liên quan đến thành phố Rừng Mật, hắn cũng căn bản là mất thể diện.

Sau khi nhìn qua bức thư một lượt thì lúc này Kim Chính Thiện an tâm hơn, mặc dù là phản ánh về vấn đề của công ty Ngọc Đỉnh Trí Nghiệp thế nhưng địa điểm phát sinh vấn đề không phải ở thành phố Rừng Mật mà là thành phố Xan Hà. Vấn đề phất sinh ở thành phố Xan Hà tất nhiên không liên lụy nhiều lắm đến người ở thhp. Rừng Mật.

Kim Chính Thiện nghĩ đến thành phố Xan Hà mà không khỏi thầm nghĩ, xem ra chủ tịch Vương nhìn chằm chằm vào thành phố Xan Hà không buông tha, nhưng như vậy thì cũng tốt, mình đang lo lắng lần sau không biết phải làm gì.

- Những hành vi mở rộng diện tích như thế này nếu như không có được sự trừng phạt thích đáng, tôi cảm thấy cũng không đơn giản là vấn đề trong phương diện kêu gọi đầu tư. Bây giờ bất động sản là một ngành sản xuất có món lợi kếch sù, chúng ta cũng không thể để cho những phần tử tham ô hủ bại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Vương Tử Quân đưa phong thư lên dùng giọng trịnh trọng nói với Kim Chính Thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook