Chương 885: La Nam phát triển con đường nông nghiệp đặc sắc
Bảo Thạch Tiêu
05/08/2014
Tiểu Phương nhìn bộ dạng kích động của anh Vu, thế là đặt ly bia xuống, lại gật đầu phục tùng:
- Đúng đúng đúng, tại tôi không nghe lời anh Vu, bây giờ thật sự là có hại trước mắt. Tôi nếu nghe lời anh thì đã kiếm được món hời rồi.
- Còn nữa, vài ngày trước tôi đặc biệt gọi điện thoại cho cậu, nói cậu tranh thủ mở nhà máy gia công mặt hàng lưu niệm làm kỷ vật du lịch, cậu lại không nghe theo, trực tiếp mua về từ bên ngoài. Tôi đã sớm nói rồi, khu du lịch Cô Yên Sơn phải thể hiện bản sắc địa phương, như vậy mới bán được, thành phẩm thấp hiệu quả cao, còn cậu lại chú ý cách ăn xổi ở thì, cuối cùng không phải là mất tiền oan sao?
Tiểu Phương thật sự không nói gì thêm, hắn uống cạn ba ly rồi nói:
- Anh Vu, coi như em sai.
Khi thấy Tiểu Phương uống nhiều như vậy thì anh Vu cũng không nói gì thêm, hắn nâng ly lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Tiểu Phương, cậu còn trẻ, bây giờ là xã hội thông tin. Cái gì là thông tin? Chính là những tin tức quan trọng để làm giàu, tôi làm anh cũng không cho cậu được cái gì, chỉ ném ra chút tin tức mà thôi. Những ngày qua bí thư Vương tự mình ra ngựa, tranh thủ vay một tỷ cho một hạng mục nông nghiệp, chuẩn bị phát triển một hạng mục nông nghiệp đặc sắc lớn ở La Nam.
- Nông nghiệp đặc sắc?
Tiểu Phương dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Anh Vu.
Anh Vu thấy Tiểu Phương nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, thế là trầm giọng nói;
- Cậu có đọc báo chí không? Bây giờ rau cỏ chúng ta ăn vào đều có dư lượng trừ sâu và chất bảo quản, hiện tại chúng ta trồng rau sạch, là loại rau không chứa chất bảo quản.
- Hơn nữa những thứ này được bán trên thị trường với giá rất cao.
Anh Vu nói đến đây thì không khỏi tỏ ra có chút đắc ý:
- Nếu như không phải được đọc báo cáo của ủy ban cải cách cho ủy ban thành phố, tôi còn không biết việc này.
Khi anh Vu mở miệng nói hăng say thì phá thiện vẻ mặt của người chung quanh căn bản không được nóng sốt như suy nghĩ của mình. Lúc này hắn có uống hơi nhiều, thế nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, sau khi suy tư thì phát hiện ra vấn đề.
Tuy những người này rất chú ý đến cạnh tranh giữa thành phố La Nam và Tam Hồ, thế nhưng nông nghiệp thật sự nằm ngoài tầm tay của bọn họ, bọn họ thật sự không có tâm tư đầu tư vào nông nghiệp.
Anh Vu có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói:
- Nói cho các anh biết một tin tức, các anh cũng đừng nói lung tung.
Anh Vu mở miệng lại làm cho đám đông bị thu hút, hắn nhìn bộ dạng lắng nghe của mọi người, thế là trầm giọng nói:
- Thành phố đang trù bị một hội nghị kinh tế, muốn mời nhiều xí nghiệp tham gia.
- Một hội nghị kinh tế, chẳng lẽ muốn dùng hội nghị này để kêu gọi đầu tư sao?
- Còn không phải sao?
Anh Vu uống một ngụm bia rồi dùng giọng đắc ý nói:
- Hội nghị này chính là vì kêu gọi đầu tư, hì hì, chỉ là không giống như dĩ vãng. Trước kia chúng ta đầu tư đều không có mục tiêu, chỉ cần có xí nghiệp tham gia là sẽ kéo về. Bây giờ nghe nói không còn là như vậy, nghe nói bí thư Vương muốn đưa ra vài hạng mục, những hạng mục này sẽ là trung tâm thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam, sẽ kêu gọi được đầu tư lớn.
Anh Vu vừa nói những lời này thì làm cho nhiều người nghi hoặc, bọn họ thật sự lần đầu nghe nói về phương án kêu gọi đầu tư thế này, thế nên ai cũng nhìn anh Vu, cần nghe giải thích.
- Thao tác cụ thể là thế nào thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói đó là những hạng mục có thể kiếm ra tiền. Thành phố La Nam chuẩn bị đưa những hạng mục đó vào làm sản nghiệp trọng điểm.
Anh Vu giải thích không quá rõ ràng, thế nhưng đám người cũng chỉ có thể kiên trì nghe tiếp.
- Làm sao anh biết có thể kiếm được tiền?
Một người bạn thân của anh Vũ dùng giọng không chút che đậy nói.
Anh Vu có chút sững sôt, sau đó nói:
- Không kiếm ra tiền thì bí thư Vương sẽ lấy ra kêu gọi đầu tư sao? Điều này là không hợp lý.
Giải thích như vậy căn bản không có tính logic, thế nhưng những người uống bia với anh Vu đều tỏ ra thấu hiểu. Dù sao thành phố La Nam cũng đã thay đổi và phát triển mạnh mẽ sau khi bí thư Vương đến nhận công tác, những gì được bí thư Vương coi trọng có thể sai lệch được sao?
Khi thấy giải thích của mình được thông qua, anh Vu thở dài một hơi. Hắn nhìn trời khuya, dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại không muốn tiếp tục mở miệng. Nói nhiều tất hớ, hắn là một nhân viên của ủy ban thành phố, phải có chút tố chất cơ bản, tất nhiên phải có ý nghĩ của riêng mình.
- Uống xong ly này thì mọi người về thôi, vợ con ở nhà đang chờ.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu của con trai, hắn đưa tay đến muốn bẹo một cái, một bàn tay nhỏ bé khác nhìn rất mềm mại nhưng lại có lực lượng rất lớn cản hắn lại.
Vương Tử Quân nhìn bàn tay nhỏ bé kia, sau đó chỉ có thể nói lời cầu xin tha thứ:
- Vợ tốt của anh, anh đầu hàng, anh không sờ vào con là được.
Mạc Tiểu Bắc tức giận giữ lấy tay của Vương Tử Quân, sau đó đưa hắn đến phòng khách, nàng dùng giọng oán giận không thôi nói:
- Hôm qua con ngủ có hơi muộn, nếu anh làm nó tỉnh giấc, như vậy sẽ là ngủ không đủ giấc.
- Đến trưa ngủ tiếp không được sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ giải thích.
Bàn về khả năng ra tay thì hai Vương Tử Quân cũng không bằng một Mạc Tiểu Bắc, nhưng nếu nsoi về tài ăn nói, mười Mạc Tiểu Bắc không bằng một Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng vô lại của Vương Tử Quân, nàng thở phì phì nói:
- Đồng chí, anh ở bên ngoài làm lãnh đạo đứng đầu một thành phố, thế nhưng phương diện trông con ở nhà, anh không được xía tay vào nhiều. Nếu anh còn như vậy, em sẽ báo cáo với mẹ.
- Ngày hôm qua mẹ đã gọi điện thoại cho em, nói hai ngày nữa sẽ đến ở lại vài ngày.
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười xảo quyệt với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói. Vương Tử Quân vui cười kéo nàng vào lòng, hắn cũng cười nói:
- Ôi, đừng tố cáo, vợ đại nhân, anh nhận thua, anh đảm bảo sau này sẽ không ức hiếp con nữa.
Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, nàng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Tử Quân, thế nên Vương Tử Quân chỉ có thể đầu hàng:
- Anh cũng không ức hiếp em, được rồi.
Trên mặt Mạc Tiểu Bắc lộ ra nụ cười sáng lạn, lúc này mới thả tay Vương Tử Quân ra. Sau khi làm xong bữa sáng rồi bưng lên, nàng mới khẽ nói:
- Em đã gọi điện thoại cho tuyến trên, muốn đưa cơ sở nghiên cứu của công ty Quân Thành về thành phố La Nam.
Với kiến thức vượt trội hơn hai mươi năm về hệ thống máy tính của Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc là người đứng đầu trong các chuyên gia về hệ điều hành ở tập đoàn Quân Thành. Bây giờ tập đoàn Quân Thành đã chiếm thị phần rất lớn, thậm chí có xu hướng vươn ra quốc tế.
Cơ sở nghiên cứu của tập đoàn Quân Thành là một trong những địa điểm cơ mật, thế nên càng nhận lấy sự bảo vệ và coi trọng nghiêm ngặt. Nếu dời trung tâm nghiên cứu đi qua, ít nhất cũng phải đưa đến một khoản đầu tư khoảng một tỷ đồng.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cái này có phải là ý kiến của Tần Hồng Cẩm không?
- Không phải, là em đề xuất với chị Tần, và chị ấy đồng ý.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì lại mở miệng giải thích:
- Em thấy trung tâm nghiên cứu ở quá xa, cũng không phải chuyện tốt.
- Chuyện này tuyệt đối không thể làm như vậy.
Vương Tử Quân ôm Mạc Tiểu Bắc vào lòng, sau đó khẽ nói:
- Anh biết rõ em là vì anh, nhưng hai người chúng ta có liên hệ quá nhiều với tập đoàn Quân Thành, vị trí của anh lại khá mẫn cảm.
Mạc Tiểu Bắc có thể hiểu lời nói của Vương Tử Quân, nhưng nàng thật sự muốn giúp Vương Tử Quân một tay. Dù nàng nhìn thì có vẻ giống như không quan tâm đến chuyện bên ngoài, thế những gì xảy ra ở thành phố La Nam vẫn không gạt được lỗ tai của nàng.
- Đúng đúng đúng, tại tôi không nghe lời anh Vu, bây giờ thật sự là có hại trước mắt. Tôi nếu nghe lời anh thì đã kiếm được món hời rồi.
- Còn nữa, vài ngày trước tôi đặc biệt gọi điện thoại cho cậu, nói cậu tranh thủ mở nhà máy gia công mặt hàng lưu niệm làm kỷ vật du lịch, cậu lại không nghe theo, trực tiếp mua về từ bên ngoài. Tôi đã sớm nói rồi, khu du lịch Cô Yên Sơn phải thể hiện bản sắc địa phương, như vậy mới bán được, thành phẩm thấp hiệu quả cao, còn cậu lại chú ý cách ăn xổi ở thì, cuối cùng không phải là mất tiền oan sao?
Tiểu Phương thật sự không nói gì thêm, hắn uống cạn ba ly rồi nói:
- Anh Vu, coi như em sai.
Khi thấy Tiểu Phương uống nhiều như vậy thì anh Vu cũng không nói gì thêm, hắn nâng ly lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Tiểu Phương, cậu còn trẻ, bây giờ là xã hội thông tin. Cái gì là thông tin? Chính là những tin tức quan trọng để làm giàu, tôi làm anh cũng không cho cậu được cái gì, chỉ ném ra chút tin tức mà thôi. Những ngày qua bí thư Vương tự mình ra ngựa, tranh thủ vay một tỷ cho một hạng mục nông nghiệp, chuẩn bị phát triển một hạng mục nông nghiệp đặc sắc lớn ở La Nam.
- Nông nghiệp đặc sắc?
Tiểu Phương dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Anh Vu.
Anh Vu thấy Tiểu Phương nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, thế là trầm giọng nói;
- Cậu có đọc báo chí không? Bây giờ rau cỏ chúng ta ăn vào đều có dư lượng trừ sâu và chất bảo quản, hiện tại chúng ta trồng rau sạch, là loại rau không chứa chất bảo quản.
- Hơn nữa những thứ này được bán trên thị trường với giá rất cao.
Anh Vu nói đến đây thì không khỏi tỏ ra có chút đắc ý:
- Nếu như không phải được đọc báo cáo của ủy ban cải cách cho ủy ban thành phố, tôi còn không biết việc này.
Khi anh Vu mở miệng nói hăng say thì phá thiện vẻ mặt của người chung quanh căn bản không được nóng sốt như suy nghĩ của mình. Lúc này hắn có uống hơi nhiều, thế nhưng trong lòng vẫn tỉnh táo, sau khi suy tư thì phát hiện ra vấn đề.
Tuy những người này rất chú ý đến cạnh tranh giữa thành phố La Nam và Tam Hồ, thế nhưng nông nghiệp thật sự nằm ngoài tầm tay của bọn họ, bọn họ thật sự không có tâm tư đầu tư vào nông nghiệp.
Anh Vu có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói:
- Nói cho các anh biết một tin tức, các anh cũng đừng nói lung tung.
Anh Vu mở miệng lại làm cho đám đông bị thu hút, hắn nhìn bộ dạng lắng nghe của mọi người, thế là trầm giọng nói:
- Thành phố đang trù bị một hội nghị kinh tế, muốn mời nhiều xí nghiệp tham gia.
- Một hội nghị kinh tế, chẳng lẽ muốn dùng hội nghị này để kêu gọi đầu tư sao?
- Còn không phải sao?
Anh Vu uống một ngụm bia rồi dùng giọng đắc ý nói:
- Hội nghị này chính là vì kêu gọi đầu tư, hì hì, chỉ là không giống như dĩ vãng. Trước kia chúng ta đầu tư đều không có mục tiêu, chỉ cần có xí nghiệp tham gia là sẽ kéo về. Bây giờ nghe nói không còn là như vậy, nghe nói bí thư Vương muốn đưa ra vài hạng mục, những hạng mục này sẽ là trung tâm thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam, sẽ kêu gọi được đầu tư lớn.
Anh Vu vừa nói những lời này thì làm cho nhiều người nghi hoặc, bọn họ thật sự lần đầu nghe nói về phương án kêu gọi đầu tư thế này, thế nên ai cũng nhìn anh Vu, cần nghe giải thích.
- Thao tác cụ thể là thế nào thì tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói đó là những hạng mục có thể kiếm ra tiền. Thành phố La Nam chuẩn bị đưa những hạng mục đó vào làm sản nghiệp trọng điểm.
Anh Vu giải thích không quá rõ ràng, thế nhưng đám người cũng chỉ có thể kiên trì nghe tiếp.
- Làm sao anh biết có thể kiếm được tiền?
Một người bạn thân của anh Vũ dùng giọng không chút che đậy nói.
Anh Vu có chút sững sôt, sau đó nói:
- Không kiếm ra tiền thì bí thư Vương sẽ lấy ra kêu gọi đầu tư sao? Điều này là không hợp lý.
Giải thích như vậy căn bản không có tính logic, thế nhưng những người uống bia với anh Vu đều tỏ ra thấu hiểu. Dù sao thành phố La Nam cũng đã thay đổi và phát triển mạnh mẽ sau khi bí thư Vương đến nhận công tác, những gì được bí thư Vương coi trọng có thể sai lệch được sao?
Khi thấy giải thích của mình được thông qua, anh Vu thở dài một hơi. Hắn nhìn trời khuya, dù vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại không muốn tiếp tục mở miệng. Nói nhiều tất hớ, hắn là một nhân viên của ủy ban thành phố, phải có chút tố chất cơ bản, tất nhiên phải có ý nghĩ của riêng mình.
- Uống xong ly này thì mọi người về thôi, vợ con ở nhà đang chờ.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu của con trai, hắn đưa tay đến muốn bẹo một cái, một bàn tay nhỏ bé khác nhìn rất mềm mại nhưng lại có lực lượng rất lớn cản hắn lại.
Vương Tử Quân nhìn bàn tay nhỏ bé kia, sau đó chỉ có thể nói lời cầu xin tha thứ:
- Vợ tốt của anh, anh đầu hàng, anh không sờ vào con là được.
Mạc Tiểu Bắc tức giận giữ lấy tay của Vương Tử Quân, sau đó đưa hắn đến phòng khách, nàng dùng giọng oán giận không thôi nói:
- Hôm qua con ngủ có hơi muộn, nếu anh làm nó tỉnh giấc, như vậy sẽ là ngủ không đủ giấc.
- Đến trưa ngủ tiếp không được sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ giải thích.
Bàn về khả năng ra tay thì hai Vương Tử Quân cũng không bằng một Mạc Tiểu Bắc, nhưng nếu nsoi về tài ăn nói, mười Mạc Tiểu Bắc không bằng một Vương Tử Quân.
Mạc Tiểu Bắc nhìn bộ dạng vô lại của Vương Tử Quân, nàng thở phì phì nói:
- Đồng chí, anh ở bên ngoài làm lãnh đạo đứng đầu một thành phố, thế nhưng phương diện trông con ở nhà, anh không được xía tay vào nhiều. Nếu anh còn như vậy, em sẽ báo cáo với mẹ.
- Ngày hôm qua mẹ đã gọi điện thoại cho em, nói hai ngày nữa sẽ đến ở lại vài ngày.
Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười xảo quyệt với Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói. Vương Tử Quân vui cười kéo nàng vào lòng, hắn cũng cười nói:
- Ôi, đừng tố cáo, vợ đại nhân, anh nhận thua, anh đảm bảo sau này sẽ không ức hiếp con nữa.
Mạc Tiểu Bắc không nói lời nào, nàng vẫn bình tĩnh nhìn Vương Tử Quân, thế nên Vương Tử Quân chỉ có thể đầu hàng:
- Anh cũng không ức hiếp em, được rồi.
Trên mặt Mạc Tiểu Bắc lộ ra nụ cười sáng lạn, lúc này mới thả tay Vương Tử Quân ra. Sau khi làm xong bữa sáng rồi bưng lên, nàng mới khẽ nói:
- Em đã gọi điện thoại cho tuyến trên, muốn đưa cơ sở nghiên cứu của công ty Quân Thành về thành phố La Nam.
Với kiến thức vượt trội hơn hai mươi năm về hệ thống máy tính của Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc là người đứng đầu trong các chuyên gia về hệ điều hành ở tập đoàn Quân Thành. Bây giờ tập đoàn Quân Thành đã chiếm thị phần rất lớn, thậm chí có xu hướng vươn ra quốc tế.
Cơ sở nghiên cứu của tập đoàn Quân Thành là một trong những địa điểm cơ mật, thế nên càng nhận lấy sự bảo vệ và coi trọng nghiêm ngặt. Nếu dời trung tâm nghiên cứu đi qua, ít nhất cũng phải đưa đến một khoản đầu tư khoảng một tỷ đồng.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cái này có phải là ý kiến của Tần Hồng Cẩm không?
- Không phải, là em đề xuất với chị Tần, và chị ấy đồng ý.
Mạc Tiểu Bắc nói đến đây thì lại mở miệng giải thích:
- Em thấy trung tâm nghiên cứu ở quá xa, cũng không phải chuyện tốt.
- Chuyện này tuyệt đối không thể làm như vậy.
Vương Tử Quân ôm Mạc Tiểu Bắc vào lòng, sau đó khẽ nói:
- Anh biết rõ em là vì anh, nhưng hai người chúng ta có liên hệ quá nhiều với tập đoàn Quân Thành, vị trí của anh lại khá mẫn cảm.
Mạc Tiểu Bắc có thể hiểu lời nói của Vương Tử Quân, nhưng nàng thật sự muốn giúp Vương Tử Quân một tay. Dù nàng nhìn thì có vẻ giống như không quan tâm đến chuyện bên ngoài, thế những gì xảy ra ở thành phố La Nam vẫn không gạt được lỗ tai của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.