Chương 540: Làm quan một lát làm người một đời
Bảo Thạch Tiêu
27/08/2013
Tề Chính Hồng ngồi trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, hắn cầm một tấm hình trong tay nói:
- Chủ tịch Hào, anh đã xem tấm hình này chưa, chụp rất đẹp, ít nhất nhìn từ góc cạnh chụp ảnh cũng thấy đây là một nhà nhiếp ảnh tốt.
Trên mặt Hào Nhất Phong cũng không có nụ cười, trên mặt bàn làm việc của lão cũng có một tấm hình như vậy, người đàn ông trong tấm ảnh với nụ cười nhàn nhạt, thật sự rất bình tĩnh và lạnh nhạt.
Hào Nhất Phong nhìn nụ cười kia và cảm thấy có chút không thoải mái, lão là chủ tịch tỉnh, gần đây lão yêu cầu mình có ý chí rộng lớn, làm người rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy người kia thì lão thật sự có chút nghi ngờ với chính mình.
Có quá nhiều điều không tốt đẹp làm cho Hào Nhất Phong nhớ lại và chẳng thể nào vui mừng nổi, đặc biệt là khi Dương Quân Tài ảm đạm rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nó giống như một cây lớn đâm rễ sâu vào lòng lão. Dù rễ cây cũng không quá sắc bén, cũng khó thể nhìn thấy, thế nhưng chỉ cần hơi động vào sẽ cảm thấy đau. năm đó Dương Độ Lục đưa con trai đến tỉnh Sơn Nam đã tỏ ra cực kỳ tín nhiệm Hào Nhất Phong, nhưng kết quả thì sao? Dương Quân Tài là một con chim gãy cánh, nếu như không phải cuối cùng Dương Độ Lục ra tay kịp thời, chỉ sợ đời làm quan của Dương Quân Tài xem như đã bị hủy hoại.
Tất cả cũng chỉ vì tên cán bộ trẻ tuổi kia.
Hào Nhất Phong biết rõ, vì đối phó với người này mà Tề Chính Hồng đã nhiều lần ra tay không nể mặt nhưng hầu như cũng chưa bao giờ thành công. Bây giờ tấm ảnh này được truyền đi khắp nơi, có thể đánh cho tên cán bộ thanh niên kia chẳng thể đứng lên hay không?
- Anh cảm thấy tấm hình này có thể chứng minh được điều gì?
Hào Nhất Phong nhìn tấm hình với hai người một nam một nữ đang đứng sóng vai khoác tay nhau nở nụ cười thân mật rồi khẽ hỏi.
Tề Chính Hồng cười hì hì nói:
- Chủ tịch Hào, tấm hình này không thể chứng minh điều gì, nó có thể chứng minh thứ gì đó, cũng có thể không chứng minh được gì cả, nó thật sự không đáng một đồng, dù sao đây cũng không phải là bắt gian tại trận.
Hào Nhất Phong cười ha hả nói:
- Chủ tịch Tề, anh đã lớn tuổi rồi, nói chuyện cũng không thể ranh mãnh như vậy, người ta dù sao cũng là vãn bối của anh.
- Chủ tịch Hào, nhưng tôi cảm thấy nếu cứ để tùy ý cho tấm hình này lan truyền, khối chính quyền tỉnh chúng ta lại làm như không thấy gì, trực tiếp coi thường, có phải là không chịu trách nhiệm không? Dù thế nào thì chúng ta cũng phải tích cực bảo vệ cán bộ tuổi trẻ.
Tề Chính Hồng nói đến đây thì khóe miệng vểnh lên vài phần.
Hào Nhất Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Tề Chính Hồng nói tiếp.
- Chủ tịch Hào, người phụ nữ trên tấm ảnh là Trương Lộ Giai, là con gái của phó chủ tịch Trương Đông Viễn, cũng chính là con dâu của bí thư La. Chúng ta cần phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng để lấy lại danh dự cho lãnh đạo tỉnh ủy, cho người trong cuộc một câu trả lời thích hợp, anh nói xem có đúng không?
- Để cho ai điều tra?
Hào Nhất Phong xoay xoay cây bút máy rồi hỏi.
- Còn cho ai điều tra nữa, bí thư Diệp là lãnh đạo chủ quản ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa hiện tại thì bí thư Diệp cực kỳ nhiệt tình.
Tề Chính Hồng nói đến câu sau thì có mang theo vài phần hương vị mỉa mai.
Hào Nhất Phong nhướng mày, lão có thể căn cứ vào lời nói để thấy rõ Tề Chính Hồng có bất mãn với Diệp Hoa Đình. Lão là người chủ quản khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, lão tất nhiên cảm nhận được mâu thuẫn giữa Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình. Tề Chính Hồng là một người kiêu ngạo tự phụ, bây giờ gặp phải một người còn kiêu ngạo và tự phụ hơn là Diệp Hoa Đình, tất nhiên hai bên là cây kim và cọng râu, cực kỳ tương xứng. Dù hai người không thuộc về một hệ thống, thế nhưng đều là hạng người tự phụ, nếu đụng mặt nhau thì sẽ sinh ra tình huống va chạm, liên tục bắn ra tia lửa.
Khi Hào Nhất Phong đang nghĩ xem nên làm cách nào để làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó khoát tay áo với Tề Chính Hồng, vung tay nhận điện thoại.
- Alo, tôi là Hào Nhất Phong.
- Chào chủ tịch Hào, tôi là Hoa Đình, bây giờ anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn báo cáo với anh.
Người ở đầu dây bên kia mở miệng nói muốn báo cáo thế nhưng há miệng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang hạ lệnh.
Hào Nhất Phong đã tập mãi thành quen với tính cách của đối phương, vì thế dù có chút không thoải mái nhưng cũng không mở miệng trách móc, lão cười cười nói:
- Vậy thì anh đến phòng làm việc của tôi đi.
- Chủ tịch Hào, tôi thấy lần này chúng ta không cần chủ động mời người, đã có người chủ động đến tận cửa. Tôi đã nói rồi, có người không thích thì thôi, một khí đã thích thì nhanh chóng nổi tiếng. Làm bí thư ủy ban kỷ luật thì cũng phải phá những vụ án lớn, cũng phải cho chúng ta thấy rõ năng lực mới được.
Tề Chính Hồng đặt tấm ảnh xuống bàn, sau đó dùng giọng mỉa mai nói.
Hào Nhất Phong không nói gì, lão chỉ gõ tay xuống bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng tất nhiên hiểu ý nghĩa ánh mắt của chủ tịch Hào Nhất Phong, Tề Chính Hồng hắn cũng không phải hạng người không rộng lượng, vấn đề là Diệp Hoa Đình kia quá cuồng vọng. Tất nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng là đối phương đến tỉnh Sơn Nam làm cho Tề Chính Hồng cảm nhận được đối phương đang gây hấn với quyền uy của mình.
Nói cách khác thì người này đang là đối thủ cạnh tranh vị trí lãnh đạo hàng thứ hai trong tỉnh Sơn Nam với Tề Chính Hồng. Anh nói xem, vì nguyên nhân như vậy tồn tại, Tề Chính Hồng sao có thể là một người khoan dung rộng lượng, sao có thể dễ dàng tiếp nhận Diệp Hoa Đình cho được.
- Chủ tịch Hào, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước, chỗ tôi thật sự còn khá nhiều việc. Ôi, làm quan là như vậy đấy, nhìn có vẻ tràn đầy hào quang, thực tế lại chỉ là trâu ngựa gắng sức kéo xe mà thôi.
Tề Chính Hồng thu dọn vài thứ trên mặt bàn, sau đó lên tiếng nói đùa với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cười nhat một tiếng, sau đó lão nghiêm túc nói:
- Chính Hồng, hai người chúng ta cùng nhập gánh công tác đã rất lâu, tôi là một người anh, muốn nhắc nhở anh một câu: Đó là con người, làm quan chốc lát làm người cả đời, ý chí rộng lớn bao nhiêu, bao dung bao nhiêu thì sẽ đi xa bấy nhiêu.
"Càng bao dung thì càng đi xa?"
Tề Chính Hồng thầm nghĩ lại lời nói của Hào Nhất Phong, hắn tất nhiên nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Hào nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Thật sự là quạ bay trên đầu heo, chỉ thấy người khác đen mà không thấy mình đen. Nếu nói tôi lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ Hào Nhất Phong anh là người bao dung có thể chứa hai người? Đúng là đáng chê cười.
- Cám ơn chủ tịch Hào, tôi biết rồi, thật sự là nghe ngài nói chuyện một lần bằng đọc sách mười năm, hôm nay ngài có rảnh không, nếu có thì chúng ta đi đánh vài ván bài nhé?
Tề Chính Hồng biết rõ chủ tịch Hào Nhất Phong bình thường cũng không có yêu thích gì khác, khi nào rảnh rỗi thật sự muốn đánh vài ván mạt chược, thuần túy chỉ là giải trí. Khốn nổi những người đến tham gia đánh mạt chược đều không phải hạng tầm thường, đều là người có danh tiếng và mũ quan cao cấp.
Hào Nhất Phong giống như cũng ý thức được lời nói của mình có gì đó không ổn với Tề Chính Hồng, lão chỉ sợ sẽ làm tổn thương trợ thủ đắc lực, thế nên dùng giọng sảng khoái nói:
- Thật sự có rảnh, như thế này đi, để tôi sắp xếp, đã vài ngày không ăn thịt kho tàu ở khách sạn Sơn Nam, thật sự có hơi thèm.
- Chủ tịch Hào, việc này không cần nhọc lòng ngài, ngài cứ chờ điện thoại của tôi, tôi đi sắp xếp là được.
Tề Chính Hồng khẽ khoát tay chặn lại, sau đó định đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong.
Khi Tề Chính Hồng đặt tay lên cửa thì thư ký của Hào Nhất Phong ở phía đối diện cũng đang đưa tay lên gõ cửa, khi cửa mở ra thì viên thư ký nhanh chóng chào hỏi Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên ở bên kia:
- Bí thư Diệp, hai ngày trước chúng ta uống rượu còn chưa tận hứng, anh xem khi nào thì chúng ta uống thêm một chầu nữa đây?
- Cám ơn chủ tịch Tề, thế nhưng hai ngày nay tôi thật sự rất bận, đợi vài ngày nữa tôi sẽ mời chủ tịch Tề.
Người đàn ông trung niên cười cười với Tề Chính Hồng, sau đó dùng giọng bình tĩnh đáp.
- Được rồi, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời kêu gọi từ bí thư Diệp.
Tề Chính Hồng nói rồi định cất bước đi ra ngoài.
- Chủ tịch Tề, anh quá khách khí rồi. Đúng rồi, sau này ngài cũng nên thận trọng khi nói những lời như vậy, vì hai ngày trướ tôi đến kiểm tra công tác ở thành phố An Dịch, nghe người bên dưới nói một câu vè, cái gì mà ủy ban kỷ luật là quạ đen, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lời kêu gọi của bí thư ủy ban kỷ luật.
- Ha ha ha.
Hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình đều nở nụ cười, sau đó Tề Chính Hồng cất bước đi ra, Diệp Hoa Đình lại đi vào phòng Hào Nhất Phong.
Thư ký của Hào Nhất Phong là một cán bộ tai thính mắt tinh tất nhiên sẽ cảm nhận được tình huống hai vị lãnh đạo tỉnh ủy tươi cười nói chuyện nhưng lại mơ hồ có tranh chấp với nhau. Hai vị lãnh đạo này thật sự giống như hai đường song song, từ sau khi Diệp Hoa Đình đi vào tỉnh Sơn Nam thì giữa hai người xảy ra không ít vấn đề. Tuy thư ký của Hào Nhất Phong hiểu tâm tư của hai người này, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng giả vờ ngây ngốc, miễn cho chính mình rơi vào giữa vòng xung đột của hai vị lãnh đạo.
Tuy hắn là thư ký của Hào Nhất Phong, thế nhưng hai người kia chín là những tồn tại mà hắn căn bản không thẻ chọc vào. Nếu một trong số hai người thấy hắn không vừa mắt, muốn đẩy hắn đi là chuyện căn bản không gì khó khăn.
- Hoa Đình, mời anh vào, mời ngồi.
Hào Nhất Phong tất nhiên nhìn thấy rõ ràng những gì vừa diễn ra ngoài cửa, tất cả hành vi của hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình đều lọt vào mắt lão. Lúc này lão đứng lên khỏi ghế và đi đến cùng ngồi xuống ghế sa lôn với Diệp Hoa Đình.
- Cám ơn chủ tịch Hào.
Diệp Hoa Đình nhận lấy ly trà từ trong tay của thư ký Hào Nhất Phong, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hào Nhất Phong nhìn khóe miệng nhếch cao của Diệp Hoa Đình, lại nhìn thấy cặp môi hơi mỏng của người này, chút hảo cảm cuối cùng của lão với Diệp Hoa Đình đã coi như biến mất không còn gì. Hào Nhất Phong là một người thích đọc sách bổ sung kiến thức, thời còn trẻ cực kỳ sùng bái Tằng Quốc Phiên, càng nghiên cứu qua nhiều phương pháp xem tướng của người này.
Lúc mới bắt đầu thì trò xem tướng người chỉ là vui đùa mà thôi, nhưng sau đó chậm rãi lĩnh hội thì thật sự ngộ ra được nhiều thứ. Khi vị trí của lão lên cao thì áp dụng phương pháp nhìn người này hình như càng thêm thuận tiện hơn. Tất nhiên phương pháp xem tướng này ẩn giấu rất sâu trong lòng lão, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với người ngoài.
Diệp Hoa Đình có tướng mạo bình thản nhưng cặp môi quá mỏng lại bộc lộ tính cách của người này ra cực kỳ rõ ràng. Môi mỏng vểnh cao nói rõ tính cách của người này rất cay nghiệt, hơn nữa dù biểu hiện tôn trọng cung kính một cách cực kỳ tinh tế nhưng kết giao với người này cũng không nên để cho vẻ bề ngoài mê hoặc, vì những người có tướng mạo như thế này thì trong khung xương có tính cách không muốn ở bên dưới kẻ khác.
Đối với những loại người như thế này, bình thường người xưa đều chọn phương án không trọng dụng. Nói thật lòng thì Hào Nhất Phong thật sự sinh ra cảm giác có vài phần xa lạ với Diệp Hoa Đình.
- Bí thư Diệp, hai tháng qua anh vào tỉnh Sơn Nam cảm thấy thế nào? Cuộc sống sắp xếp tốt đẹp chứ?
Hào Nhất Phong nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói với Diệp Hoa Đình.
- Cám ơn chủ tịch Hào, tôi thật sự rất thoải mái. Chỉ tính riêng câu hỏi của chủ tịch Hào, tôi dù không thoải mái cũng khó thể nào lên tiếng cho được.
Diệp Hoa Đình cười ha hả rồi dùng giọng cởi mở nói.
- Ha ha ha, bí thư Diệp quá khách khí rồi. Tôi là một người đứng đầu chính quyền tỉnh, tôi quan tâm đến anh là lẽ đương nhiên rồi. Nếu để cho anh đến tỉnh Sơn Nam và chịu uất ức, như vậy lão lãnh đạo sẽ không tha cho tôi, mà tôi cũng rất xấu hổ khi gặp mặt anh ấy.
Hào Nhất Phong sảng khoái khoát tay một cái, sau đó dùng giọng cắt đứt nói:
- Việc liên quan đến em dâu thế nào rồi? Nếu như anh khó ra tay vận tác, như vậy cứ để cho tôi. Tôi trước nay cũng từng làm hiều việc như vậy, thậm chí năm xưa còn làm chủ tịch phòng kế hoạch hóa gia đình ấy chứ.
Hào Nhất Phong nói lời vui đùa làm cho Diệp Hoa Đình cười ha hả, bầu không khí trong văn phòng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi nói thêm vài việc vặt thì Diệp Hoa Đình trầm giọng nói;
- Chủ tịch Hào, lần này tôi đến chủ yếu có một công tác cần báo cáo với anh.
- Hoa Đình, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, giữa chúng ta cũng không có gì quá khách sáo.
Hào Nhất Phong tuy hiểu ro Diệp Hoa Đình muốn nói gì nhưng lại giả vờ hồn nhiên như không biết, cũng không nói ra.
Diệp Hoa Đình nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Hào Nhất Phong, trong lòng hắn dù có chút khinh thường. Khốn nổi bây giờ hắn thật sự rất cần sự giúp đỡ của một người đứng đầu Dương phái ở tỉnh Sơn Nam như Hào Nhất Phong, thế là cố gắng nhẫn nhịn nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Hào, không biết anh đã xem qua tấm ảnh này chưa?
Hào Nhất Phong nhìn Diệp Hoa Đình lấy tấm ảnh ra, sau đó lão nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tôi đã xem qua tấm ảnh này rồi, nó cũng chẳng nói lên được điều gì, anh thấy thế nào?
- Chủ tịch Hào, nếu như tấm hình này không nói được điều gì, vậy ngài thấy tấm ảnh thế nào mới nói rõ vấn đề? Tôi đến tỉnh Sơn Nam chưa lâu, thật sự còn chưa quen thuộc người và sự việc nơi này. Lúc bắt đầu tôi thấy sự việc cũng không có vấn đề, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, tôi phát hiện sự việc cũng không đơn giản như vậy.
Diệp Hoa Đình nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười cười nói:
- Chủ tịch Hào, ngài sẽ không phải không nhận biết được người thanh niên này là ai đấy chứ?
- Tất nhiên là tôi biết, đó chính là Vương Tử Quân, là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong nhìn nụ cười của Diệp Hoa Đình thì đã hiểu đối phương muốn làm gì, thế nhưng lão vẫn dùng giọng bình tĩnh nói.
- Chủ tịch Hào biết rõ người phụ nữ này là ai không? Chính là Trương Lộ Giai, là con gái của chủ tịch Trương, hơn nữa Trương Lộ Giai này căn bản không phải là vợ của Vương Tử Quân.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Diệp Hoa Đình, lão thản nhiên nói:
- Điều này có thể nói rõ điều gì? Không phải chỉ là một tấm hình sao? Chúng ta cũng không thể căn cứ vào tấm ảnh này để trông gà hóa cuốc, để cứng nhắc nói hai người bọn họ có quan hệ nam nữ bất chính.
- Tất nhiên là không thể nói như vậy. Chủ tịch Hào, chúng ta có thể xuất phát từ một góc độ khác. Tấm hình này được người ta gửi đến khối chính quyền tỉnh với số lượng lớn, rõ ràng là có người muốn vu oan cán bộ trẻ tuổi của chúng ta, dù là xuất phát từ phương diện bảo vệ cán bộ trẻ tuổi hay từ phương diện nào khác, cơ quan giám sát kỷ luật chúng tôi đều có nghĩa vụ điều tra rõ ràng. Chúng tôi phải cho người trong cuộc một câu trả lời phù hợp, càng cho đám người bất chính một đả kích nặng nề.
Diệp Hoa Đình dùng ngôn từ cực kỳ chính đáng để lên tiếng, nếu như chẳng phải mặt hắn không đủ đen, chỉ sợ hiện tại sẽ xuất hiện thêm một bao công thiết diện vô tư.
Hào Nhất Phong gật đầu nói:
- Bí thư Diệp, tôi cực kỳ đồng ý với những cán bộ có thái độ công tác như anh, nhưng trước khi triển khai điều tra thì tốt nhất anh nên thông báo một tiếng với bí thư Nhiếp.
- Điều này tôi hiểu.
Diệp Hoa Đình cười hì hì dùng giọng thản nhiên nói.
- Được rồi!
Hào Nhất Phong không nói gì thêm, lão nâng ly chậm rãi uống nước.
Diệp Hoa Đình nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm và bất động của Hào Nhất Phong, trong lòng có chút không thoải mái, khóe mắt chợt xoay chuyển, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Hào, gầy đây lưu hành một truyện cười, nói rằng làm quan không thể chịu được kiểm tra, không kiểm tra thì là anh hùng, kiểm tra sẽ thành cẩu hùng. Lời này dù có chút bất công nhưng cũng có vài phần đạo lý.
- Như vậy cũng phải xem vào kết quả điều tra mới biết được.
Hào Nhất Phong biết rõ Diệp Hoa Đình nói dến ai, thế nhưng lão vẫn dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, phải điều tra mới biết được, nhưng đối với những chuyện này thì bản thân tôi lại có thái độ giống nhau.
Diệp Hoa Đình đi ra khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong, sau đó hắn đi đến phòng làm việc của bí thư Nhiếp. Cũng không biết bí thư Nhiếp Hạ Quân nói gì với hắn, nhưng khi từ trong phòng làm việc của bí thư Nhiếp đi ra thì hắn vội vàng về phòng làm việc của mình, sau đó gọi thủ hạ đắc lực nhất của mình trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Sơn Nam là phó bí thư Đan Viên Thiều đến.
Từ xưa đã có câu "có người vui có kẻ sầu", khi Diệp Hoa Đình chuẩn bị cho ra một hành động kiểm tra thật sự chính đáng thì vẻ mặt Trương Đông Viễn cực kỳ nghiêm túc. Lão nhìn hai người đứng sóng vai trong bức ảnh, trong lòng thật sự nổi giận.
Biết con gái không ai bằng cha, Trương Đông Viễn biết rõ tính cách của con gái nhà mình, chỉ cần nhìn vào biểu hiện hạnh phúc của Trương Lộ Giai, lão biết ngay con tám phần là Giai Giai thích người này. Lão là một người cha, lão thật sự khó thể tiếp thu điều này. Con gái băng thanh ngọc khiết của lão sao lại thích một người đàn ông đã có vợ được? Hơn nữa nhìn vào ánh mắt của con gái, lão biết con gái mình thật sự không muốn xa rời đối phương.
Hơn nữa điều làm cho Trương Đông Viễn cảm thấy khó thể tha thứ chính là hai người này ở cùng một chỗ cũng không phải là vấn đề, nếu như giữ kín không nói ra thì chẳng có vấn đề, tại sao lại ném tấm hình thế này ra ngoài? Lúc này lão mỗi lần rời khỏi phòng làm việc của mình thì cảm thấy có vố số ánh mắt dõi theo, bọn họ xì xào bàn tán sau lưng lão, giống như đang nói về con gái bảo bối của lão vậy.
Dù Trương Đông Viễn tỏ ra cực kỳ ung dung bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thật sự rối loạn, loại chuyện thế này xảy ra làm sao có thể để lão bình chân như vại cho được? Ngoài cảm giác không dễ chịu thì chỉ có thể là cực kỳ khó khăn mà thôi.
- Chủ tịch Trương, vừa rồi tôi nghe nói ủy ban kỷ luật chuẩn bị tiến hành điều tra sự việc, nhất định phải bắt cho được kẻ tung tin bất chính làm ảnh hưởng danh tiếng của cán bộ.
Thư ký Vương Thắng Đào khẽ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn rồi nói.
Trương Đông Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Thắng Đào, lão không nói lời nào. Vương Thắng Đào cũng biết tâm tình lãnh đạo không tốt, vì vậy sau khi nói xong thì khẽ rời khỏi phòng làm việc của Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn đứng lên khỏi ghế làm việc, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho lão biết sự việc này không phải là ngẫu nhiên, nhất định có kẻ ra tay với Vương Tử Quân. Dù Vương Tử Quân bây giờ là một người trong sạch, thế nhưng điều tra ra chút gì đó thì sẽ không đơn giản nữa rồi. Nếu điều tra thì vấn đề sẽ liên tục bùng phát, sẽ không còn như ý nghĩ lúc ban đầu.
Trương Đông Viễn lấy một điếu thuốc châm lửa hít vào một hơi, lão chợt cảm thấy có một mối nguy hiểm đang rình rập nhào về phía mình. Nếu như sự việc Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân bị thẩm tra, chính mình cũng sẽ có liên quan, cho dù người ta không nói thì chỉ sợ mình khó thể nào tiếp tục công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Dù sao sự việc thế này cũng không phải là thể diện nữa rồi.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Trương Đông Viễn cầm tấm hình lên xem. Lão nhìn cặp trai tài gái sắc trong tấm hình, sau đó trong lòng giống như nhớ đến thời điểm năm xưa, vì sao mình lại không nghĩ đến phương diện gả con gái cho người này? Nếu như lão có ý nghĩ như vậy, có lẽ cuộc sống hiện tại của Giai Giai thật sự sẽ rất hạnh phúc.
Khi ý nghĩ này xuất hiện thì Trương Đông Viễn thật sự xác định giữa con gái mình và Vương Tử Quân chắc chắn có gì đó, không có lửa thì sao có khói, có một số việc căn bản không thể chịu được điều tra.
- Giai Giai, con đang ở đâu vậy?
Trương Đông Viễn bấm số điện thoại của Trương Lộ Giai, sau đó lão trầm giọng hỏi.
Trương Lộ Giai trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi:
- Bố, con đang ở bên ngoài, có chuyện gì không?
- Tấm ảnh của con và Vương Tử Quân, có chút phiền toái.
Trương Đông Viễn cân nhắc một chút, sau đó lên tiếng nói.
- Thế nào, có chuyện gì xảy ra sao?
Giọng nói của Trương Lộ Giai vốn có chút bình thản nhưng nhanh chóng trở nên dồn dập. Sự việc đột nhiên có chuyển biến, điều này càng làm cho Trương Đông Viễn thêm khẳng định suy đoán của mình, con gái chắc chắn yêu tên đàn ông xuất sắc kia. Giữa hai người này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề là không nhỏ.
Trương Lộ Giai thật sự không ngờ sự việc lại tiến triển nghiêm trọng như vậy, tuy nàng thật sự không quá rõ ràng về những trò xu nịnh trong quan trường, thế nhưng nàng cũng công tác trong trường đảng tỉnh ủy, cũng không phải là chốn bồng lai tiên cảnh, ít nhiều cũng có một nửa trong quan trường. Nàng biết rõ nếu chuyện này của Vương Tử Quân bị người ta nắm chặt làm điểm đột phá, cho dù Vương Tử Quân là người trong sạch thì tương lai cũng coi như xong.
Trương Lộ Giai nghĩ đến tình huống người mình yêu sắp gặp phải mà trong lòng tràn đầy áy náy, nếu như không phải nàng không cẩn thận, nếu như không phải nàng tùy hứng muốn giữ lại tấm ảnh mà không chịu vứt bỏ, sao có thể để hắn rơi vào tình huống khó khăn như lúc này?
Trương Lộ Giai nghĩ như vậy và cảm thấy thật sự đau đớn khó chịu nổi, trước đó Vương Tử Quân tuy an ủi nàng không có chuyện gì nhưng càng là như vậy thì nàng càng khó chịu. Người đàn ông nàng yêu là một ngọn núi cao, hắn không muốn nàng phải quá lo lắng, thế nhưng xem ra lần này nàng đã tự tay đẩy hắn vào vòng nước xoáy rồi.
Trong quá trình tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai luôn nhận mình là chị, nhưng trong lòng nàng lại thật sự không nghĩ là như vậy, giống như nàng chỉ muốn dùng cách xưng hô này để cản chính mình không nên xa rời hắn. Nàng thật sự rất hưởng thụ cái cách Vương Tử Quân quan tâm chăm sóc cho mình, nó giống như một loại thuốc độc, nếu như đã bước chân qua thì căn bản là khó thể kiềm chế. Nàng thật sự rất tham lam và quyến luyễn cảm giác thoải mái khi bản thân ở vào trong trạng thái hạnh phúc tuyệt vời như vậy.
Nhưng bây giờ Trương Lộ Giai cũng vì chút tùy hứng mà tạo nên hậu quả khó lường, điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, nàng nghĩ đến giọng điệu của bố, danh tiếng của bố, thế là nàng chợt cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó cho người mình yêu.
- Chủ tịch Hào, anh đã xem tấm hình này chưa, chụp rất đẹp, ít nhất nhìn từ góc cạnh chụp ảnh cũng thấy đây là một nhà nhiếp ảnh tốt.
Trên mặt Hào Nhất Phong cũng không có nụ cười, trên mặt bàn làm việc của lão cũng có một tấm hình như vậy, người đàn ông trong tấm ảnh với nụ cười nhàn nhạt, thật sự rất bình tĩnh và lạnh nhạt.
Hào Nhất Phong nhìn nụ cười kia và cảm thấy có chút không thoải mái, lão là chủ tịch tỉnh, gần đây lão yêu cầu mình có ý chí rộng lớn, làm người rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy người kia thì lão thật sự có chút nghi ngờ với chính mình.
Có quá nhiều điều không tốt đẹp làm cho Hào Nhất Phong nhớ lại và chẳng thể nào vui mừng nổi, đặc biệt là khi Dương Quân Tài ảm đạm rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nó giống như một cây lớn đâm rễ sâu vào lòng lão. Dù rễ cây cũng không quá sắc bén, cũng khó thể nhìn thấy, thế nhưng chỉ cần hơi động vào sẽ cảm thấy đau. năm đó Dương Độ Lục đưa con trai đến tỉnh Sơn Nam đã tỏ ra cực kỳ tín nhiệm Hào Nhất Phong, nhưng kết quả thì sao? Dương Quân Tài là một con chim gãy cánh, nếu như không phải cuối cùng Dương Độ Lục ra tay kịp thời, chỉ sợ đời làm quan của Dương Quân Tài xem như đã bị hủy hoại.
Tất cả cũng chỉ vì tên cán bộ trẻ tuổi kia.
Hào Nhất Phong biết rõ, vì đối phó với người này mà Tề Chính Hồng đã nhiều lần ra tay không nể mặt nhưng hầu như cũng chưa bao giờ thành công. Bây giờ tấm ảnh này được truyền đi khắp nơi, có thể đánh cho tên cán bộ thanh niên kia chẳng thể đứng lên hay không?
- Anh cảm thấy tấm hình này có thể chứng minh được điều gì?
Hào Nhất Phong nhìn tấm hình với hai người một nam một nữ đang đứng sóng vai khoác tay nhau nở nụ cười thân mật rồi khẽ hỏi.
Tề Chính Hồng cười hì hì nói:
- Chủ tịch Hào, tấm hình này không thể chứng minh điều gì, nó có thể chứng minh thứ gì đó, cũng có thể không chứng minh được gì cả, nó thật sự không đáng một đồng, dù sao đây cũng không phải là bắt gian tại trận.
Hào Nhất Phong cười ha hả nói:
- Chủ tịch Tề, anh đã lớn tuổi rồi, nói chuyện cũng không thể ranh mãnh như vậy, người ta dù sao cũng là vãn bối của anh.
- Chủ tịch Hào, nhưng tôi cảm thấy nếu cứ để tùy ý cho tấm hình này lan truyền, khối chính quyền tỉnh chúng ta lại làm như không thấy gì, trực tiếp coi thường, có phải là không chịu trách nhiệm không? Dù thế nào thì chúng ta cũng phải tích cực bảo vệ cán bộ tuổi trẻ.
Tề Chính Hồng nói đến đây thì khóe miệng vểnh lên vài phần.
Hào Nhất Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Tề Chính Hồng nói tiếp.
- Chủ tịch Hào, người phụ nữ trên tấm ảnh là Trương Lộ Giai, là con gái của phó chủ tịch Trương Đông Viễn, cũng chính là con dâu của bí thư La. Chúng ta cần phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng để lấy lại danh dự cho lãnh đạo tỉnh ủy, cho người trong cuộc một câu trả lời thích hợp, anh nói xem có đúng không?
- Để cho ai điều tra?
Hào Nhất Phong xoay xoay cây bút máy rồi hỏi.
- Còn cho ai điều tra nữa, bí thư Diệp là lãnh đạo chủ quản ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa hiện tại thì bí thư Diệp cực kỳ nhiệt tình.
Tề Chính Hồng nói đến câu sau thì có mang theo vài phần hương vị mỉa mai.
Hào Nhất Phong nhướng mày, lão có thể căn cứ vào lời nói để thấy rõ Tề Chính Hồng có bất mãn với Diệp Hoa Đình. Lão là người chủ quản khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, lão tất nhiên cảm nhận được mâu thuẫn giữa Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình. Tề Chính Hồng là một người kiêu ngạo tự phụ, bây giờ gặp phải một người còn kiêu ngạo và tự phụ hơn là Diệp Hoa Đình, tất nhiên hai bên là cây kim và cọng râu, cực kỳ tương xứng. Dù hai người không thuộc về một hệ thống, thế nhưng đều là hạng người tự phụ, nếu đụng mặt nhau thì sẽ sinh ra tình huống va chạm, liên tục bắn ra tia lửa.
Khi Hào Nhất Phong đang nghĩ xem nên làm cách nào để làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó khoát tay áo với Tề Chính Hồng, vung tay nhận điện thoại.
- Alo, tôi là Hào Nhất Phong.
- Chào chủ tịch Hào, tôi là Hoa Đình, bây giờ anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn báo cáo với anh.
Người ở đầu dây bên kia mở miệng nói muốn báo cáo thế nhưng há miệng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang hạ lệnh.
Hào Nhất Phong đã tập mãi thành quen với tính cách của đối phương, vì thế dù có chút không thoải mái nhưng cũng không mở miệng trách móc, lão cười cười nói:
- Vậy thì anh đến phòng làm việc của tôi đi.
- Chủ tịch Hào, tôi thấy lần này chúng ta không cần chủ động mời người, đã có người chủ động đến tận cửa. Tôi đã nói rồi, có người không thích thì thôi, một khí đã thích thì nhanh chóng nổi tiếng. Làm bí thư ủy ban kỷ luật thì cũng phải phá những vụ án lớn, cũng phải cho chúng ta thấy rõ năng lực mới được.
Tề Chính Hồng đặt tấm ảnh xuống bàn, sau đó dùng giọng mỉa mai nói.
Hào Nhất Phong không nói gì, lão chỉ gõ tay xuống bàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng tất nhiên hiểu ý nghĩa ánh mắt của chủ tịch Hào Nhất Phong, Tề Chính Hồng hắn cũng không phải hạng người không rộng lượng, vấn đề là Diệp Hoa Đình kia quá cuồng vọng. Tất nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng là đối phương đến tỉnh Sơn Nam làm cho Tề Chính Hồng cảm nhận được đối phương đang gây hấn với quyền uy của mình.
Nói cách khác thì người này đang là đối thủ cạnh tranh vị trí lãnh đạo hàng thứ hai trong tỉnh Sơn Nam với Tề Chính Hồng. Anh nói xem, vì nguyên nhân như vậy tồn tại, Tề Chính Hồng sao có thể là một người khoan dung rộng lượng, sao có thể dễ dàng tiếp nhận Diệp Hoa Đình cho được.
- Chủ tịch Hào, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước, chỗ tôi thật sự còn khá nhiều việc. Ôi, làm quan là như vậy đấy, nhìn có vẻ tràn đầy hào quang, thực tế lại chỉ là trâu ngựa gắng sức kéo xe mà thôi.
Tề Chính Hồng thu dọn vài thứ trên mặt bàn, sau đó lên tiếng nói đùa với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cười nhat một tiếng, sau đó lão nghiêm túc nói:
- Chính Hồng, hai người chúng ta cùng nhập gánh công tác đã rất lâu, tôi là một người anh, muốn nhắc nhở anh một câu: Đó là con người, làm quan chốc lát làm người cả đời, ý chí rộng lớn bao nhiêu, bao dung bao nhiêu thì sẽ đi xa bấy nhiêu.
"Càng bao dung thì càng đi xa?"
Tề Chính Hồng thầm nghĩ lại lời nói của Hào Nhất Phong, hắn tất nhiên nghe và hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Hào nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Thật sự là quạ bay trên đầu heo, chỉ thấy người khác đen mà không thấy mình đen. Nếu nói tôi lòng dạ hẹp hòi, chẳng lẽ Hào Nhất Phong anh là người bao dung có thể chứa hai người? Đúng là đáng chê cười.
- Cám ơn chủ tịch Hào, tôi biết rồi, thật sự là nghe ngài nói chuyện một lần bằng đọc sách mười năm, hôm nay ngài có rảnh không, nếu có thì chúng ta đi đánh vài ván bài nhé?
Tề Chính Hồng biết rõ chủ tịch Hào Nhất Phong bình thường cũng không có yêu thích gì khác, khi nào rảnh rỗi thật sự muốn đánh vài ván mạt chược, thuần túy chỉ là giải trí. Khốn nổi những người đến tham gia đánh mạt chược đều không phải hạng tầm thường, đều là người có danh tiếng và mũ quan cao cấp.
Hào Nhất Phong giống như cũng ý thức được lời nói của mình có gì đó không ổn với Tề Chính Hồng, lão chỉ sợ sẽ làm tổn thương trợ thủ đắc lực, thế nên dùng giọng sảng khoái nói:
- Thật sự có rảnh, như thế này đi, để tôi sắp xếp, đã vài ngày không ăn thịt kho tàu ở khách sạn Sơn Nam, thật sự có hơi thèm.
- Chủ tịch Hào, việc này không cần nhọc lòng ngài, ngài cứ chờ điện thoại của tôi, tôi đi sắp xếp là được.
Tề Chính Hồng khẽ khoát tay chặn lại, sau đó định đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong.
Khi Tề Chính Hồng đặt tay lên cửa thì thư ký của Hào Nhất Phong ở phía đối diện cũng đang đưa tay lên gõ cửa, khi cửa mở ra thì viên thư ký nhanh chóng chào hỏi Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên ở bên kia:
- Bí thư Diệp, hai ngày trước chúng ta uống rượu còn chưa tận hứng, anh xem khi nào thì chúng ta uống thêm một chầu nữa đây?
- Cám ơn chủ tịch Tề, thế nhưng hai ngày nay tôi thật sự rất bận, đợi vài ngày nữa tôi sẽ mời chủ tịch Tề.
Người đàn ông trung niên cười cười với Tề Chính Hồng, sau đó dùng giọng bình tĩnh đáp.
- Được rồi, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ lời kêu gọi từ bí thư Diệp.
Tề Chính Hồng nói rồi định cất bước đi ra ngoài.
- Chủ tịch Tề, anh quá khách khí rồi. Đúng rồi, sau này ngài cũng nên thận trọng khi nói những lời như vậy, vì hai ngày trướ tôi đến kiểm tra công tác ở thành phố An Dịch, nghe người bên dưới nói một câu vè, cái gì mà ủy ban kỷ luật là quạ đen, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lời kêu gọi của bí thư ủy ban kỷ luật.
- Ha ha ha.
Hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình đều nở nụ cười, sau đó Tề Chính Hồng cất bước đi ra, Diệp Hoa Đình lại đi vào phòng Hào Nhất Phong.
Thư ký của Hào Nhất Phong là một cán bộ tai thính mắt tinh tất nhiên sẽ cảm nhận được tình huống hai vị lãnh đạo tỉnh ủy tươi cười nói chuyện nhưng lại mơ hồ có tranh chấp với nhau. Hai vị lãnh đạo này thật sự giống như hai đường song song, từ sau khi Diệp Hoa Đình đi vào tỉnh Sơn Nam thì giữa hai người xảy ra không ít vấn đề. Tuy thư ký của Hào Nhất Phong hiểu tâm tư của hai người này, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng giả vờ ngây ngốc, miễn cho chính mình rơi vào giữa vòng xung đột của hai vị lãnh đạo.
Tuy hắn là thư ký của Hào Nhất Phong, thế nhưng hai người kia chín là những tồn tại mà hắn căn bản không thẻ chọc vào. Nếu một trong số hai người thấy hắn không vừa mắt, muốn đẩy hắn đi là chuyện căn bản không gì khó khăn.
- Hoa Đình, mời anh vào, mời ngồi.
Hào Nhất Phong tất nhiên nhìn thấy rõ ràng những gì vừa diễn ra ngoài cửa, tất cả hành vi của hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình đều lọt vào mắt lão. Lúc này lão đứng lên khỏi ghế và đi đến cùng ngồi xuống ghế sa lôn với Diệp Hoa Đình.
- Cám ơn chủ tịch Hào.
Diệp Hoa Đình nhận lấy ly trà từ trong tay của thư ký Hào Nhất Phong, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hào Nhất Phong nhìn khóe miệng nhếch cao của Diệp Hoa Đình, lại nhìn thấy cặp môi hơi mỏng của người này, chút hảo cảm cuối cùng của lão với Diệp Hoa Đình đã coi như biến mất không còn gì. Hào Nhất Phong là một người thích đọc sách bổ sung kiến thức, thời còn trẻ cực kỳ sùng bái Tằng Quốc Phiên, càng nghiên cứu qua nhiều phương pháp xem tướng của người này.
Lúc mới bắt đầu thì trò xem tướng người chỉ là vui đùa mà thôi, nhưng sau đó chậm rãi lĩnh hội thì thật sự ngộ ra được nhiều thứ. Khi vị trí của lão lên cao thì áp dụng phương pháp nhìn người này hình như càng thêm thuận tiện hơn. Tất nhiên phương pháp xem tướng này ẩn giấu rất sâu trong lòng lão, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói với người ngoài.
Diệp Hoa Đình có tướng mạo bình thản nhưng cặp môi quá mỏng lại bộc lộ tính cách của người này ra cực kỳ rõ ràng. Môi mỏng vểnh cao nói rõ tính cách của người này rất cay nghiệt, hơn nữa dù biểu hiện tôn trọng cung kính một cách cực kỳ tinh tế nhưng kết giao với người này cũng không nên để cho vẻ bề ngoài mê hoặc, vì những người có tướng mạo như thế này thì trong khung xương có tính cách không muốn ở bên dưới kẻ khác.
Đối với những loại người như thế này, bình thường người xưa đều chọn phương án không trọng dụng. Nói thật lòng thì Hào Nhất Phong thật sự sinh ra cảm giác có vài phần xa lạ với Diệp Hoa Đình.
- Bí thư Diệp, hai tháng qua anh vào tỉnh Sơn Nam cảm thấy thế nào? Cuộc sống sắp xếp tốt đẹp chứ?
Hào Nhất Phong nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười nói với Diệp Hoa Đình.
- Cám ơn chủ tịch Hào, tôi thật sự rất thoải mái. Chỉ tính riêng câu hỏi của chủ tịch Hào, tôi dù không thoải mái cũng khó thể nào lên tiếng cho được.
Diệp Hoa Đình cười ha hả rồi dùng giọng cởi mở nói.
- Ha ha ha, bí thư Diệp quá khách khí rồi. Tôi là một người đứng đầu chính quyền tỉnh, tôi quan tâm đến anh là lẽ đương nhiên rồi. Nếu để cho anh đến tỉnh Sơn Nam và chịu uất ức, như vậy lão lãnh đạo sẽ không tha cho tôi, mà tôi cũng rất xấu hổ khi gặp mặt anh ấy.
Hào Nhất Phong sảng khoái khoát tay một cái, sau đó dùng giọng cắt đứt nói:
- Việc liên quan đến em dâu thế nào rồi? Nếu như anh khó ra tay vận tác, như vậy cứ để cho tôi. Tôi trước nay cũng từng làm hiều việc như vậy, thậm chí năm xưa còn làm chủ tịch phòng kế hoạch hóa gia đình ấy chứ.
Hào Nhất Phong nói lời vui đùa làm cho Diệp Hoa Đình cười ha hả, bầu không khí trong văn phòng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi nói thêm vài việc vặt thì Diệp Hoa Đình trầm giọng nói;
- Chủ tịch Hào, lần này tôi đến chủ yếu có một công tác cần báo cáo với anh.
- Hoa Đình, có chuyện gì anh cứ nói thẳng, giữa chúng ta cũng không có gì quá khách sáo.
Hào Nhất Phong tuy hiểu ro Diệp Hoa Đình muốn nói gì nhưng lại giả vờ hồn nhiên như không biết, cũng không nói ra.
Diệp Hoa Đình nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Hào Nhất Phong, trong lòng hắn dù có chút khinh thường. Khốn nổi bây giờ hắn thật sự rất cần sự giúp đỡ của một người đứng đầu Dương phái ở tỉnh Sơn Nam như Hào Nhất Phong, thế là cố gắng nhẫn nhịn nở nụ cười nói:
- Chủ tịch Hào, không biết anh đã xem qua tấm ảnh này chưa?
Hào Nhất Phong nhìn Diệp Hoa Đình lấy tấm ảnh ra, sau đó lão nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tôi đã xem qua tấm ảnh này rồi, nó cũng chẳng nói lên được điều gì, anh thấy thế nào?
- Chủ tịch Hào, nếu như tấm hình này không nói được điều gì, vậy ngài thấy tấm ảnh thế nào mới nói rõ vấn đề? Tôi đến tỉnh Sơn Nam chưa lâu, thật sự còn chưa quen thuộc người và sự việc nơi này. Lúc bắt đầu tôi thấy sự việc cũng không có vấn đề, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, tôi phát hiện sự việc cũng không đơn giản như vậy.
Diệp Hoa Đình nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười cười nói:
- Chủ tịch Hào, ngài sẽ không phải không nhận biết được người thanh niên này là ai đấy chứ?
- Tất nhiên là tôi biết, đó chính là Vương Tử Quân, là chủ tịch thành phố Đông Bộ, là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong nhìn nụ cười của Diệp Hoa Đình thì đã hiểu đối phương muốn làm gì, thế nhưng lão vẫn dùng giọng bình tĩnh nói.
- Chủ tịch Hào biết rõ người phụ nữ này là ai không? Chính là Trương Lộ Giai, là con gái của chủ tịch Trương, hơn nữa Trương Lộ Giai này căn bản không phải là vợ của Vương Tử Quân.
Hào Nhất Phong nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của Diệp Hoa Đình, lão thản nhiên nói:
- Điều này có thể nói rõ điều gì? Không phải chỉ là một tấm hình sao? Chúng ta cũng không thể căn cứ vào tấm ảnh này để trông gà hóa cuốc, để cứng nhắc nói hai người bọn họ có quan hệ nam nữ bất chính.
- Tất nhiên là không thể nói như vậy. Chủ tịch Hào, chúng ta có thể xuất phát từ một góc độ khác. Tấm hình này được người ta gửi đến khối chính quyền tỉnh với số lượng lớn, rõ ràng là có người muốn vu oan cán bộ trẻ tuổi của chúng ta, dù là xuất phát từ phương diện bảo vệ cán bộ trẻ tuổi hay từ phương diện nào khác, cơ quan giám sát kỷ luật chúng tôi đều có nghĩa vụ điều tra rõ ràng. Chúng tôi phải cho người trong cuộc một câu trả lời phù hợp, càng cho đám người bất chính một đả kích nặng nề.
Diệp Hoa Đình dùng ngôn từ cực kỳ chính đáng để lên tiếng, nếu như chẳng phải mặt hắn không đủ đen, chỉ sợ hiện tại sẽ xuất hiện thêm một bao công thiết diện vô tư.
Hào Nhất Phong gật đầu nói:
- Bí thư Diệp, tôi cực kỳ đồng ý với những cán bộ có thái độ công tác như anh, nhưng trước khi triển khai điều tra thì tốt nhất anh nên thông báo một tiếng với bí thư Nhiếp.
- Điều này tôi hiểu.
Diệp Hoa Đình cười hì hì dùng giọng thản nhiên nói.
- Được rồi!
Hào Nhất Phong không nói gì thêm, lão nâng ly chậm rãi uống nước.
Diệp Hoa Đình nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm và bất động của Hào Nhất Phong, trong lòng có chút không thoải mái, khóe mắt chợt xoay chuyển, hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Hào, gầy đây lưu hành một truyện cười, nói rằng làm quan không thể chịu được kiểm tra, không kiểm tra thì là anh hùng, kiểm tra sẽ thành cẩu hùng. Lời này dù có chút bất công nhưng cũng có vài phần đạo lý.
- Như vậy cũng phải xem vào kết quả điều tra mới biết được.
Hào Nhất Phong biết rõ Diệp Hoa Đình nói dến ai, thế nhưng lão vẫn dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, phải điều tra mới biết được, nhưng đối với những chuyện này thì bản thân tôi lại có thái độ giống nhau.
Diệp Hoa Đình đi ra khỏi phòng làm việc của Hào Nhất Phong, sau đó hắn đi đến phòng làm việc của bí thư Nhiếp. Cũng không biết bí thư Nhiếp Hạ Quân nói gì với hắn, nhưng khi từ trong phòng làm việc của bí thư Nhiếp đi ra thì hắn vội vàng về phòng làm việc của mình, sau đó gọi thủ hạ đắc lực nhất của mình trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Sơn Nam là phó bí thư Đan Viên Thiều đến.
Từ xưa đã có câu "có người vui có kẻ sầu", khi Diệp Hoa Đình chuẩn bị cho ra một hành động kiểm tra thật sự chính đáng thì vẻ mặt Trương Đông Viễn cực kỳ nghiêm túc. Lão nhìn hai người đứng sóng vai trong bức ảnh, trong lòng thật sự nổi giận.
Biết con gái không ai bằng cha, Trương Đông Viễn biết rõ tính cách của con gái nhà mình, chỉ cần nhìn vào biểu hiện hạnh phúc của Trương Lộ Giai, lão biết ngay con tám phần là Giai Giai thích người này. Lão là một người cha, lão thật sự khó thể tiếp thu điều này. Con gái băng thanh ngọc khiết của lão sao lại thích một người đàn ông đã có vợ được? Hơn nữa nhìn vào ánh mắt của con gái, lão biết con gái mình thật sự không muốn xa rời đối phương.
Hơn nữa điều làm cho Trương Đông Viễn cảm thấy khó thể tha thứ chính là hai người này ở cùng một chỗ cũng không phải là vấn đề, nếu như giữ kín không nói ra thì chẳng có vấn đề, tại sao lại ném tấm hình thế này ra ngoài? Lúc này lão mỗi lần rời khỏi phòng làm việc của mình thì cảm thấy có vố số ánh mắt dõi theo, bọn họ xì xào bàn tán sau lưng lão, giống như đang nói về con gái bảo bối của lão vậy.
Dù Trương Đông Viễn tỏ ra cực kỳ ung dung bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thật sự rối loạn, loại chuyện thế này xảy ra làm sao có thể để lão bình chân như vại cho được? Ngoài cảm giác không dễ chịu thì chỉ có thể là cực kỳ khó khăn mà thôi.
- Chủ tịch Trương, vừa rồi tôi nghe nói ủy ban kỷ luật chuẩn bị tiến hành điều tra sự việc, nhất định phải bắt cho được kẻ tung tin bất chính làm ảnh hưởng danh tiếng của cán bộ.
Thư ký Vương Thắng Đào khẽ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn rồi nói.
Trương Đông Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Thắng Đào, lão không nói lời nào. Vương Thắng Đào cũng biết tâm tình lãnh đạo không tốt, vì vậy sau khi nói xong thì khẽ rời khỏi phòng làm việc của Trương Đông Viễn.
Trương Đông Viễn đứng lên khỏi ghế làm việc, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho lão biết sự việc này không phải là ngẫu nhiên, nhất định có kẻ ra tay với Vương Tử Quân. Dù Vương Tử Quân bây giờ là một người trong sạch, thế nhưng điều tra ra chút gì đó thì sẽ không đơn giản nữa rồi. Nếu điều tra thì vấn đề sẽ liên tục bùng phát, sẽ không còn như ý nghĩ lúc ban đầu.
Trương Đông Viễn lấy một điếu thuốc châm lửa hít vào một hơi, lão chợt cảm thấy có một mối nguy hiểm đang rình rập nhào về phía mình. Nếu như sự việc Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân bị thẩm tra, chính mình cũng sẽ có liên quan, cho dù người ta không nói thì chỉ sợ mình khó thể nào tiếp tục công tác ở tỉnh Sơn Nam.
Dù sao sự việc thế này cũng không phải là thể diện nữa rồi.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Trương Đông Viễn cầm tấm hình lên xem. Lão nhìn cặp trai tài gái sắc trong tấm hình, sau đó trong lòng giống như nhớ đến thời điểm năm xưa, vì sao mình lại không nghĩ đến phương diện gả con gái cho người này? Nếu như lão có ý nghĩ như vậy, có lẽ cuộc sống hiện tại của Giai Giai thật sự sẽ rất hạnh phúc.
Khi ý nghĩ này xuất hiện thì Trương Đông Viễn thật sự xác định giữa con gái mình và Vương Tử Quân chắc chắn có gì đó, không có lửa thì sao có khói, có một số việc căn bản không thể chịu được điều tra.
- Giai Giai, con đang ở đâu vậy?
Trương Đông Viễn bấm số điện thoại của Trương Lộ Giai, sau đó lão trầm giọng hỏi.
Trương Lộ Giai trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi:
- Bố, con đang ở bên ngoài, có chuyện gì không?
- Tấm ảnh của con và Vương Tử Quân, có chút phiền toái.
Trương Đông Viễn cân nhắc một chút, sau đó lên tiếng nói.
- Thế nào, có chuyện gì xảy ra sao?
Giọng nói của Trương Lộ Giai vốn có chút bình thản nhưng nhanh chóng trở nên dồn dập. Sự việc đột nhiên có chuyển biến, điều này càng làm cho Trương Đông Viễn thêm khẳng định suy đoán của mình, con gái chắc chắn yêu tên đàn ông xuất sắc kia. Giữa hai người này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề là không nhỏ.
Trương Lộ Giai thật sự không ngờ sự việc lại tiến triển nghiêm trọng như vậy, tuy nàng thật sự không quá rõ ràng về những trò xu nịnh trong quan trường, thế nhưng nàng cũng công tác trong trường đảng tỉnh ủy, cũng không phải là chốn bồng lai tiên cảnh, ít nhiều cũng có một nửa trong quan trường. Nàng biết rõ nếu chuyện này của Vương Tử Quân bị người ta nắm chặt làm điểm đột phá, cho dù Vương Tử Quân là người trong sạch thì tương lai cũng coi như xong.
Trương Lộ Giai nghĩ đến tình huống người mình yêu sắp gặp phải mà trong lòng tràn đầy áy náy, nếu như không phải nàng không cẩn thận, nếu như không phải nàng tùy hứng muốn giữ lại tấm ảnh mà không chịu vứt bỏ, sao có thể để hắn rơi vào tình huống khó khăn như lúc này?
Trương Lộ Giai nghĩ như vậy và cảm thấy thật sự đau đớn khó chịu nổi, trước đó Vương Tử Quân tuy an ủi nàng không có chuyện gì nhưng càng là như vậy thì nàng càng khó chịu. Người đàn ông nàng yêu là một ngọn núi cao, hắn không muốn nàng phải quá lo lắng, thế nhưng xem ra lần này nàng đã tự tay đẩy hắn vào vòng nước xoáy rồi.
Trong quá trình tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai luôn nhận mình là chị, nhưng trong lòng nàng lại thật sự không nghĩ là như vậy, giống như nàng chỉ muốn dùng cách xưng hô này để cản chính mình không nên xa rời hắn. Nàng thật sự rất hưởng thụ cái cách Vương Tử Quân quan tâm chăm sóc cho mình, nó giống như một loại thuốc độc, nếu như đã bước chân qua thì căn bản là khó thể kiềm chế. Nàng thật sự rất tham lam và quyến luyễn cảm giác thoải mái khi bản thân ở vào trong trạng thái hạnh phúc tuyệt vời như vậy.
Nhưng bây giờ Trương Lộ Giai cũng vì chút tùy hứng mà tạo nên hậu quả khó lường, điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, nàng nghĩ đến giọng điệu của bố, danh tiếng của bố, thế là nàng chợt cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó cho người mình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.