Chương 580: Lãnh đạo dự tiệc là dân chúng vui mừng
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2013
- Thành phố Đông Bộ?
Cô gái kỳ quái nói, sau đó nàng vung tay lên:
- Này anh, em còn tưởng anh gọi điện thoại cho vị chủ tịch nào chứ. Đúng rồi, thành phố Đông Bộ ở nơi nào?
- Thành phố Đông Bộ thuộc tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân nâng ly uống một ngụm rồi nói sang chuyện khác:
- Mính Mính, chị dâu của em thật sự nấu nướng rất tốt, hôm nay đang chuẩn bị tự mình xuống bếp. Thế nào, em để chị dâu bộc lộ tài năng một mình sao?
Nhưng Thạch Kiên Quân muốn nói sang chủ đề khác mà căn bản chẳng thành công, chỉ thấy Mính Mính khoát tay áo dùng giọng không chút khách khí nói:
- Anh à, sao càng ngày anh càng kém đi vậy? Em nghe nói năm xưa khi anh làm bí thư thị ủy thì chủ tịch tỉnh nói thích nghe thì nghe, không thích thì thôi. Bây giờ anh làm sao vậy? Trở thành một chủ tịch tỉnh sao lại chủ động gọi điện thoại cho một vị chủ tịch thành phố?
- Vị chủ tịch thành phố này có sự khác biệt.
Thạch Kiên Quân vốn đang cười nhưng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Ânh cũng không xem hắn ta như những người khác.
- Không như những người khác? Này, anh với tên kia có quan hệ gì?
Cô gái tên riêng là Mính Mính cũng không chịu bỏ qua, nàng hiểu rõ người anh của mình, nhìn qua thì có vẻ rất ôn hòa khiêm nhường, thực tế sâu trong lòng có phân ba bảy đường. Đây là một người rất kiêu ngạo, lại nói người ta không như những kẻ khác, điều này khá kỳ quái.
- Là bạn bè, cũng là minh hữu. Mính Mính, anh có thể đứng vững ở tỉnh Sơn Nam hay không, có một nửa nằm trên người cậu ta đấy.
Thạch Kiên Quân khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói:
- Lại nói tiếp, anh có thể tiến lên làm chủ tịch tỉnh cũng là nhờ phúc của hắn...
Khi Thạch Kiên Quân cảm thán thì cô gái tên là Mính Mính tiện tay cầm quyển tạp chí lên đọc, Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục quan tâm đến cô em, hắn căn bản không biết cô em mình viết lên quyển tạp chí một dòng chữ rất lớn: Thành phố Đông Bộ.
Mưa thu thật sự có hương vị đau thương ly biệt, chẳng biết có phải ông trời có ý kiến với tình huống Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam hay không, khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì mưa thu không dứt.
Vương Tử Quân cầm một chiếc ô đứng ở sân bay, ánh mắt nhìn lên bầu trời đang đổ mưa. Khi một chiếc máy bay cất cánh và biến mất trong không trung, hắn mới xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Tuy Nhiếp Hạ Quân nói không cần Vương Tử Quân đến tiễn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đến, tự mình tiễn bí thư Nhiếp lên máy bay.
Đổng Nhị Dân đã chờ khá lâu, khi thấy Vương Tử Quân lên xe thì khởi động rồi chạy như bay về thành phố Sơn Viên.
Thành phố Sơn Viên dưới những cơn mưa thu rả rích càng ít người đi đường hơn ngày thường. Anh Đổng lái xe không chậm nhưng phải mất nửa giờ thì xe mới đến con đường phồn hoa nhất thành phố Sơn Viên. Vương Tử Quân không nói lời nào, anh Đổng cũng không dám mở miệng, hắn biết rõ hai ngày này tâm tình của chủ tịch Vương là không tốt, vì thế chỉ cố gắng chuyên tâm lái xe mà thôi.
- Dừng xe.
Khi xe chạy qua một trạm chờ xe buýt, Vương Tử Quân ngồi trên xe chợt hô lên với Đổng Nhị Dân.
Đổng Nhị Dân dù không có chuẩn bị nhưng khi nghe chủ tịch Vương lên tiếng thi cũng nhanh chóng giẫm thắng, một tiếng két vang lên, xe chạy thêm năm sáu mét thì dừng lại.
- Lùi xe về phía nhà chờ xe buýt.
Vương Tử Quân nói với Đổng Nhị Dân.
Đổng Nhị Dân quay đầu nhìn thoáng qua nhà chờ xe buýt, hắn cũng không lên tiếng, nhanh chóng lùi xe lại.
Nhà chờ xe buýt có lẽ đã được xây dựng quá lâu, lúc này đã có dấu hiệu rách nát, có vài chỗ thậm chí còn rò rỉ nước mưa. Có một cô gái trẻ tuổi xách hành lý đứng trong nhà chờ, mưa thu tuy đã làm ướt mái tóc của nàng nhưng cơ thể vẫn làm cho người ta phải chấn động.
Khi thấy hình bóng kia thì Vương Tử Quân căn bản là có chút kháng cự, thế nhưng cuối cùng vẫn hạ cửa kính xuống, sau đó hô lên:
- Lên xe đi, nhìn em kìa, ướt sũng đến nơi rồi.
Lâm Dĩnh Nhi đang lo lắng chờ xe buýt, nàng đã chờ được nửa giờ rồi, trời mưa là dịp làm ăn phát đạt của cánh taxi, thế nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ chỗ này mà thôi.
Khi Lâm Dĩnh Nhi đang mỏi mắt chờ xe buýt, đúng lúc Vương Tử Quân xuất hiện. Nàng nhìn chiếc cửa xe hạ xuống và một người thò đầu ra cười với mình, thế là nàng chợt vui vẻ, mũi hơi cay, thật sự sinh ra cảm giác muốn khóc đi được.
Vì sao lại có chút chua xót? Lâm Dĩnh Nhi thật sự không nói nên lời, vì căn bản là tình cảm khó thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả. Có một lần nàng đùa giỡn với một cô bạn thân, cô nàng kia đã từng khẽ hỏi, Dĩnh Nhi cậu ngày thường cao ngạo như một ni cô, dù là bất kỳ người đàn ông nào chú ý đến cậu thì cũng có biểu hiện như Diệt Tuyệt sư thái, rốt cuộc cậu vì người đàn ông nào?
Vương Tử Quân chính là một bí mật chất giấu trong lòng của Lâm Dĩnh Nhi, khi bị bạn thân đặt câu hỏi như vậy thì nàng chợt sinh ra cảm giác sự thật bị vạch trần. Nàng giật mình líu lưỡi, thế là liên tục nói mình không có người đàn ông nào cả, nhưng chẳng qua trong lòng lại cực kỳ uất ức.
Thật ra Lâm Dĩnh Nhi cũng không phải là không có tình yêu, chẳng qua phần tình yêu này được chôn vùi dưới tận đáy lòng. Hắn là người của công chúng, thế cho nên nàng căn bản không thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nàng chỉ sợ mình sẽ là nước nóng làm hắn bị phỏng, chỉ sợ mình là nước lạnh làm hắn đóng băng, nhưng dù nàng có biểu hiện như thế nào, hắn căn bản cũng không dám đáp lại tình cảm của nàng.
Những người theo chủ nghĩa duy tâm không phải đã nói rồi sao, những gì tồn tại đều là hợp lý. Chủ tịch thành phố không những cần được nhân dân yêu mến, hơn nữa càng phải là một người yêu dân mới được, mà Lâm Dĩnh Nhi không phải là một người dân sao? Mình vì sao không nhận được tình cảm của anh ta? Lâm Dĩnh Nhi càng nghĩ càng ê ẩm, mưa thu rơi lên mặt, rơi vào lòng, nàng chẳng thèm lau đi, điều làm nàng cảm thấy lạnh băng không phải là mưa, chính là nước mắt.
Ngày thường tuy Lâm Dĩnh Nhi có biểu hiện tùy tiện nhưng tâm tư cực kỳ sâu sắc, nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa Vương Tử Quân và mình, đặc biệt là những ngày gần đây, nàng càng cảm thấy hắn đi xa mình.
Lâm Dĩnh Nhi chạy từ xa ngàn dặm đến đây chỉ có thể nhận lấy kết quả như vậy. Mỗi lần nàng đến phòng làm việc của hắn, nàng cảm thấy người đàn ông này ổn định như một ngọn núi, mình chỉ là một dòng suối nhỏ dưới chân núi, hai người xem như là quần anh tụ hội. Nhưng nàng căn bản không dám gọi hắn là Tử Quân, chỉ có thể xưng hô là chủ tịch Vương.
Lâm Dĩnh Nhi thật sự cảm thấy rất cay đắng, nàng cũng muốn nhận thua, cũng muốn rời xa người này, đi thật xa. Chẳng qua khi con người có suy nghĩ lý trí thì cũng có ngay những ý nghĩ không lý trí, có đôi khi chủ yếu là những thứ không lý trí chi phối hành động của mình.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười tươi đẹp đang ngồi trong xe vẫy tay với mình, ý nghĩa tốt đẹp lại nảy mầm trong lòng Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này tất cả uất ức của nàng chợt tan thành mây khói, nàng nhấc va li của mình, đi vài bước đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa đi vào.
- Sao em lại đến thành phố Sơn Viên? Có việc gì cứ nói với anh một tiếng, cũng tốt cho anh chuẩn bị xe đưa Lâm đại tiểu thư đi một vòng. Em nhìn lại mình đi, đã bị ướt đến bộ dạng nào rồi? Thật sự giống như một con mèo bị rơi xuống nước vậy.
Vương Tử Quân rút khăn trên xe đưa cho Lâm Dĩnh Nhi, sau đó dùng giọng thương tiếc oán trách nói.
- Anh mới là mèo rơi xuống nước, lại nói em như vậy sao? Thế mà là chủ tịch thành phố? Thật đáng ghét.
Hành vi vô thức đầy tình cảm của Vương Tử Quân chợt làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm động, nàng nhận lấy khăn tay của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng giống như làm nũng và oán trách nói.
Vương Tử Quân lại đưa cho Lâm Dĩnh Nhi thêm vài chiếc khăn giấy, hắn cười nói:
- Ai nói làm chủ tịch sẽ rảnh rỗi chứ? Mỗi lần họp hay hội nghị cũng phải mở miệng đọc bản thảo cả giờ đồng hồ.
Lâm Dĩnh Nhi bị những lời trêu chọc của Vương Tử Quân làm cho nở nụ cười, thế là nàng cũng nói vài câu vui đùa, cảm giác lạnh nhạt cũng dần tan biến. Vương Tử Quân chờ Lâm Dĩnh Nhi lau hết nước trên người, hắn mới khẽ hỏi:
- Sao em đến thành phố Sơn Viên? Hôm nay cũng không phải là chủ nhật.
- Em đến thành phố Sơn Viên thì làm sao? Thành phố Sơn Viên này cũng không phải là nhà anh.
Lâm Dĩnh Nhi lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, nàng chải lại tóc và dùng giọng không khách khí nói:
- Xem ra thật sự chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn, anh xem lại mình đi, không phải cũng đến Sơn Viên trong giờ làm việc sao?
Tâm tư của Vương Tử Quân vốn có chút ứ đọng vì Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lúc này hắn hoàn toàn thả lỏng, hắn dùng giọng giống như trêu chọc một đứa bé để nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Anh đến thành phố Sơn Viên đúng vào giờ làm việc, chỉ là anh đến tỉnh chạy hạng mục, như vậy cũng là công tác. Nhưng này, cô giáo Lâm, cô đến đây không phải chuẩn bị đổi địa điểm giảng dạy đấy chứ?
- Anh đúng là, thật đáng ghét. Được, xem như anh nói đúng, em cầu xin tha thứ được chưa?
Lâm Dĩnh Nhi đang định đấu võ mồm với Vương Tử Quân, nàng chợt nhìn xe chạy như bay, sau đó lên tiếng:
- Bác tài, mau quẹo trái, cháu có chuyện gấp.
Đổng Nhị Dân đã từng gặp Lâm Dĩnh Nhi, vì vậy căn bản chú ý chấp hành mệnh lệnh của nàng, sau khi nhìn quanh thì nhanh chóng bẻ tay lái chạy về phía con đường bên tay trái.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục truy vấn Lâm Dĩnh Nhi đến thành phố Sơn Viên làm gì, nhưng nàng lại thành thật khai báo mục đích. Sau khi nói ra tên khách sạn Kim Lân, Lâm Dĩnh Nhi lúc này mới hít vào một hơi thật sâu nói:
- Anh Tử Quân, anh còn nhớ Giang Gia Kỳ chứ?
Giang Gia Kỳ? Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thật sự có chút không nhớ rõ, nhưng nhìn gương mặt với ánh mắt lấp lóe của Lâm Dĩnh Nhi, hắn chợt nghĩ ra vài thông tin, thế là dùng giọng thăm dò nói:
- Có phải là cô gái bạn đại học của em không? Đúng rồi, anh nhớ hai mắt cô ấy rất lớn, giống như một con cá vàng.
- Cái gì vậy, mắt lớn là em.
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt như bóc trần lời nói dối của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Hôm nay Giai Kỳ kết hôn, cô ấy đã sớm nói cho em biết, vì hôm qua không đi được thế nên sáng nay em mới bắt xe đến Sơn Viên. Mong trời phù hộ, đừng để em đến muộn, nếu không cô ấy sẽ oán trách chết mất.
Lâm Dĩnh Nhi chắp tay trước ngực, lúc này nàng có vẻ cực kỳ thành kính. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng buồn cười của nàng, trong lòng chợt có chút xúc động. Tiểu nha đầu này rất dễ trêu chọc, bình thường không nóng không lạnh, bây giờ nước đến chân mới nhảy thì được gì?
Vương Tử Quân tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn áp chế xúc động của mình, hắn dùng giọng ấm áp an ủi:
- Không có gì, bình thường hôn lễ phải bắt đầu sau mười hai giờ, bây giờ mới hơn mười một giờ, em đến vẫn còn kịp.
Khách sạn Kim Lân ở vào vị trí trung tâm thành phố Sơn Viên, thiết bị lắp đặt rất tráng lệ, cực kỳ khí phái. Lúc này trong sân rộng của khách sạn có treo một biểu ngữ khá lớn, chúc mừng hôn lễ của Trần Độ Hà tiên sinh và Giang Gia Kỳ tiểu thư, bong bóng đủ mọi màu sắc đang lơ lửng dưới bầu trời mưa thu, không khí khá vui vẻ.
Bây giờ Vương Tử Quân đã liên hệ Giang Gia Kỳ với ấn tượng trong đầu mình, hắn chờ Đổng Nhị Dân dừng xe thì cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Đối tượng của Giang Gia Kỳ là người ở đâu?
- Nghe nói là người ta giới thiệu cho, bây giờ là phó khoa ở ủy ban cải cách tỉnh ủy.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không phải quá quen thuộc với đối tượng của Giang Gia Kỳ, dù sao hai năm qua nàng cũng chỉ chú tâm vào làm một cô giáo ở thành phố Đông Bộ.
Còn trẻ mà đã là phó khoa của ủy ban cải cách tỉnh ủy, như vậy cũng xem như là tuổi trẻ tài cao. Vương Tử Quân cười cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Đúng là thời gian qua mau, mới đó mà Giang Gia Kỳ đã kết hôn rồi. Dĩnh Nhi, khi nào thì đến lượt em đây?
Vương Tử Quân vốn định thuận miệng nói tiếp, thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình đang chọc vào nổi đau của Lâm Dĩnh Nhi. Hắn vô thức dừng lời, đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi theo bản năng, vừa đúng lúc thấy được ánh mắt u oán của nàng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng càng thêm cảm khái, đàn ông rõ ràng là loại ăn trong chén ngồi trong nồi. Chính mình tuy đã hạ quyết tâm không động đến nha đầu này, thế nhưng nếu muốn giả vờ thờ ơ trước biểu hiện đầy thâm tình của Lâm Dĩnh Nhi, thật sự là một khảo nghiệm rất lớn.
Vương Tử Quân sững sờ một lát, sau đó hắn nhanh chóng tỉnh táo, hắn cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, đi thôi, nếu em không qua thì sẽ muộn mất.
- Anh đi cùng em được không? Anh cũng không phải không biết Giang Gia Kỳ!
Lâm Dĩnh Nhi chậm rãi ngẩng đầu dùng giọng cầu khẩn nói.
- Anh đang rất bận, thật sự không thể đi cùng được.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt nóng bỏng chờ mong của Lâm Dĩnh Nhi, hắn mềm lòng thiếu chút nữa đã đồng ý, thế nhưng cuối cùng cũng quyết tâm từ chối.
Lâm Dĩnh Nhi chợt im lặng, gió thu vẫn liên tục gõ lên cửa sổ xe. Dù nàng không khóc nhưng ánh mắt vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác khó chịu hơn cả khóc. Khi bàn tay trắng nõn của nàng đẩy cửa xe bước ra, nàng nhanh chóng chạy về phía khách sạn.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng gầy nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi trong mưa, hắn cảm thấy ngực mình như bị ai đó đánh vào thật mạnh, nhưng hắn đã hứa với Mạc lão gia tử, lại sắp là một người cha, hắn không thể nào động đến Lâm Dĩnh Nhi. Chưa nói đến phương diện có lỗi với Mạc Tiểu Bắc, hắn nếu còn nhắm mắt đưa chân sẽ là một thái độ cực đoan không chịu trách nhiệm với chính Lâm Dĩnh Nhi.
- Chủ tịch Vương, túi xách của cô giáo Lâm vẫn còn ở trên xe.
Đổng Nhị Dân cũng cảm thấy bầu không khí khác thường trên xe, nhưng hắn là một lái xe cực kỳ xứng đáng với chức vụ, căn bản không nói một câu nào.
“Cái gì?”
Vương Tử Quân nhìn túi xách dưới chân, hắn chợt ngây người, thế là cầm túi xách lên theo bản năng, lại nói với anh Đổng:
- Anh Đổng, tôi đi đưa túi xách cho cô ấy, anh chờ chút.
Thật ra Vương Tử Quân cũng hoàn toàn có thể phân phó anh Đổng đi làm công việc này, thế nhưng hắn do dự một chút, cuối cùng cũng tự mình chạy vào khách sạn.
Vương Tử Quân vừa chạy vừa nhìn xem rốt cuộc Lâm Dĩnh Nhi đang ở đâu, đồng thời hắn cũng tự mình giải thích cho hành động của mình.
- Hoan nghênh quý khách đại giá quang lâm.
Hai nhân viên tiếp tân nữ mặc đồng phục đứng bên cửa khom lưng chào hỏi khi Vương Tử Quân đi đến trước mặt, Vương Tử Quân gật đầu hỏi tiếp:
- Chào cô, cho hỏi có một cô gái vừa đi vào, cô ấy đến phòng nào, vì cô ấy để quên túi xách.
- Mời tiên sinh đi theo tôi.
Một nữ nhân viên phục vụ có tướng mạo cao gầy thướt tha mỉm cười với Vương Tử Quân, sau đó vung tay mời.
Vương Tử Quân khẽ cười với nữ nhân viên phục vụ, hắn cùng nàng đi về phía trước. Lúc này trong khách sạn thật sự người đến người đi, những vị khách đến dự tiệc cũng chen lẫn trong số đó.
Sau khi xuyên qua vài nhóm người, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thấy được Lâm Dĩnh Nhi , nhưng lúc này nàng đang đứng noi chuyện với một cô gái mặc áo cưới.
“Có nên đi qua hay không?”
Vương Tử Quân có chút do dự, cuối cùng nói với nữ nhân viên phục vụ:
- Đồng chí, làm phiền cô một chút, nhờ cô đưa chiếc túi này cho vị khách bên kia cái nhé!
Vương Tử Quân chỉ về phía Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đưa túi xách cho nữ nhân viên phục vụ.
Cách xưng hô của Vương Tử Quân không giống như người thường làm cho nữ nhân viên phục vụ chợt ngây người, cách xưng hô quá thú vị, nàng thật sự chưa từng thấy ai nói như vậy. Nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, nàng vẫn nhận lấy túi xách.
- Tiên sinh, đã đến gần như vậy, ngài tự mình đến đưa không phải sẽ tốt hơn sao?
Vương Tử Quân cười cười lắc đầu, hắn cũng không nói gì mà xoay người đi về phía cửa khách sạn. Đối với hắn thì lú này thấy Lâm Dĩnh Nhi đã khôi phục lại như thường thì rất vui rồi, hắn cũng không muốn chọc vào nàng.
- Chủ tịch Vương, thật sự là anh sao?
Khi Vương Tử Quân đang đi qua vài nhóm người đứng nói chuyện với nhau, một người đàn ông đang nở nụ cười vui vẻ chợt thấy hắn. Người này thật sự sinh ra cảm giác khó thể tin được, nhưng ngay sau đó đã vui vẻ chạy đến.
Người đàn ông này hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ tây trang và nụ cười vui vẻ trên mặt, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác vui mừng. Nhưng khốn nổi Vương Tử Quân lại không biết gương mặt kia là ai. Hắn có chút xấu hổ, thế là cái khó ló cái khôn, hắn nở nụ cười ung dung rồi khẽ vươn tay với đối phương:
- À, thật sự là tôi, đúng là trùng hợp, có thể gặp nhau ở chỗ này.
Người đàn ông thấy Vương Tử Quân chủ động vươn tay ra thì vội vàng nhiệt tình duỗi hai tay ra nói:
- Chủ tịch huyện, cảm ơn anh đã đến tham gia hôn lễ của con gái tôi, ngài đến mà không gọi điện thoại, tôi cũng không thể nào tiếp đón ngài cho đúng lễ được.
Vương Tử Quân nghe nói như vậy thì hiểu ngay vấn đề, người này là bố của Giang Gia Kỳ. Năm xưa khi mình còn ở huyện Lô Bắc thì đã từng cùng ăn cơm với người này một lần, trong ấn tượng của hắn thì đối phương là một cán bộ của phòng điện lực.
- Ôi, anh Giang, anh nói như vậy là quá khách khí rồi, hôm nay là ngày vui của Gia Kỳ, cũng là ngày bận rộn nhất, tôi đến chỉ là một người chúc phúc, cũng không thể làm phiền lúc mọi người đang bận rộn được.
Nếu chỉ là người quen thì Vương Tử Quân sẽ nói hai câu rồi bỏ đi, thế nhưng lại gặp ngay chủ nhà, cũng không khỏi nói vài ba câu. Lúc này đang là thời điểm người ta vui vẻ nhất, thế cho nên cũng không thể nói bừa được, cũng không thể nói thật:
“À, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đến tham gia hôn lễ, chỉ là đi ngang qua mà thôi, thế cho nên mọi người làm gì cứ làm.”
Đối với bố của Giang Gia Kỳ, Vương Tử Quân là một khách quý khó thể mời được, trước kia cũng vì hai bên dùng cơm với nhau một lần mà địa vị của hắn ở phòng điện lực biến đổi lớn. Đến tận bây giờ hắn vẫn công tác rất sống động trong cơ quan, dù không trở thành trưởng phòng điện lực, thế nhưng bây giờ nếu về hưu cũng nhận được đãi ngộ cấp phó phòng.
Đãi ngộ như vậy căn bản không phải dễ có được ở phòng điện lực, nhưng bố của Giang Gia Kỳ lại được như vậy. Tuy hắn cũng phải chạy đôn đáo khắp nơi, thế nhưng quan trọng là hắn nắm chắc quan hệ của mình để tìm đến phó chủ tịch Trương Tân Dương, đây là người từng có quan hệ với Vương Tử Quân, thế cho nên mọi sự thành công.
- Chủ tịch Vương, ngài quá khách khí rồi, có gì phiền phức đâu chứ? Nói thật nhé, anh có thể đến đây, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
Anh Giang kéo tay Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng cực kỳ vui vẻ nói.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi có chút vội vàng, nàng chạy đến thấy bố của Giang Gia Kỳ đang kéo tay Vương Tử Quân, tâm tình thất lạc chợt tan biến.
- Còn nói là đến một mình, đây không phải là đi với người ta sao? Còn trốn ở chỗ này.
Giang Gia Kỳ mặc áo cưới có thêm vài phần quyến rũ, khi Lâm Dĩnh Nhi chạy đến thì nàng cũng theo sát phía sau. Hai bên là bạn bè nhiều năm, Giang Gia Kỳ cũng hiểu rõ chút tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi.
Lúc này Giang Gia Kỳ nhìn thấy bố nịnh hót chủ tịch Vương, nàng cũng thật sự cảm thấy hâm mộ Lâm Dĩnh Nhi. Dù người kia đã có vợ, thế nhưng dù nhìn vào từ phương diện nào thì đó cũng là một người đàn ông làm cho người ta mê say. Nếu như mình là người ở vào hoàn cảnh của Lâm Dĩnh Nhi, không biết nàng có thể giữ được bình tĩnh như Lâm Dĩnh Nhi hay không?
Giang Gia Kỳ thầm nghĩ về những phương diện này, thế là không khỏi mắng mình một tiếng vì suy nghĩ miên man, chính mình sắp kết hôn lại có những ý nghĩ rối loạn như vậy, đúng là không ra gì.
- Đi thôi, chúng ta mặc kệ anh ấy.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân vài lượt, sau đó kéo cánh tay Giang Gia Kỳ rồi khẽ nói.
Giang Gia Kỳ cười hì hì nói:
- Cơ hội khó có được, lãnh đạo Vương không phải tự mình đến tham gia hôn lễ của tôi à? Tôi còn phải gặp mặt anh ấy, nếu không sẽ có chút thất lễ.
Nếu so với bố mình thì Giang Gia Kỳ biết nhiều hơn về Vương Tử Quân, nàng biết rõ vị chủ tịch huyện Lô Bắc năm xưa bây giờ đã là chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam. Tuy nàng không công tác ở đơn vị hành chính nhưng cũng biết rõ thực lực của vị chủ tịch Vương này.
- Giang Gia Kỳ, cậu có đi không? Nếu không đi thì mình đi trước đây.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn thoáng qua Giang Gia Kỳ, sau đó quay đầu bước đi.
Giang Gia Kỳ cười cười, nàng vội vàng chạy theo, sau đó mở miệng an ủi Lâm Dĩnh Nhi. Khi hai người Giang Gia Kỳ xuất hiện, Vương Tử Quân cũng phát hiện ra, chỉ là hắn có chút chột dạ, trong lòng sinh ra ý nghĩ do dự chẳng biết có nên tiến lên chào hỏi không? Khi hắn chưa kịp quyết định thì người ở bên kia đã rời đi.
“Phụ nữ quá rắc rối!”
Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, đồng thời chỉ có thể nói vài câu đễ cho qua với anh Giang. Lúc này anh Giang đã biểu đạt hết lòng cảm kích của mình, hắn đưa mắt nhìn qua bốn phía rồi nói:
- Chủ tịch Vương, đây không phải chỗ nói chuyện, mời ngài qua bên kia.
Vương Tử Quân đã không thể cáo từ, cũng chỉ có thể bấ đắc dĩ đi theo anh Giang về phía đài chủ tịch. Dù sao thì hôn lễ là chuyện cả đời người, lú này cũng đã đến giờ cơm, nếu hắn từ chối cũng sẽ coi như làm người ta mất mặt.
- Chủ tịch Vương, mời ngài ngồi bên này.
Anh Giang đưa Vương Tử Quân đến một vị trí còn trống rồi cười ha hả nói.
Lúc này bàn bàn chủ tịch có vài người đang ngồi nói chuyện, khi bọn họ thấy anh Giang đưa đến một người đàn ông trẻ tuổi, thế là vẻ mặt năm người đang ngồi trên bàn chợt biến đổi.
Nhưng dù có như thế nào thì bọn họ vẫn cố gắng khống chế tâm tình của mình, nụ cười vẫn xuất hiện trên mặt, nhưng dù là ai cũng có chút hèn mọn. Ôi, đúng là người cấp bậc thấp thì sắp xếp không ra gì, không biết quy củ, không hiểu lễ tiết, thôi thì bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi anh Giang nói vài lời cáo tội với những người trên bàn, một người đàn ông trung niên chợt nói với anh Giang:
- Anh thông gia, vị này chính là...
Anh Giang thật sự cũng không quá hợp với anh thông gia của mình, nhưng lúc này hắn cũng biết giới thiệu Vương Tử Quân là mình rất có mặt mũi, thế là vội vàng cười nói:
- Anh xui, giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là chủ tịch huyện, chủ tịch Vương.
Người đàn ông trung niên nghe thấy anh Giang giới thiệu như vậy thì cười vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, chào anh, chào anh, chào mừng anh đến tham gia hôn lễ của khuyển tử.
Vương Tử Quân là người trong quan trường nhiều năm, hắn biết rõ là người ta khách khí thật hay là giả vờ. Lúc này tuy nghe thông gia của anh Giang lên tiếng rất khách khí, nhưng trong khách khí có mang vài phần ngạo nghễ, một cảm giác bao quát tất cả.
“Trần Độ Hà tiên sinh!”
Vương Tử Quân nghĩ đến cái tên trên biểu ngữ trước khách sạn, hắn đã hiểu một chút về thân phận thông gia của anh Giang. Nhưng hắn đế đây không phải để gây sự, người ta cao ngạo cũng không liên quan gì đến mình.
Vì vậy Vương Tử Quân cười tủm tỉm bắt tay với anh Trần, sau đó lại cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Chủ tịch Vương, đây là xui gia của tôi, là anh Trần Đại Giang, bây giờ là trưởng ban nhân sự phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.
Anh Giang nói đến thông gia với mình thì gương mặt cực kỳ vui vẻ.
Phòng lao động thương binh xã hội chính là đơn vị tốt, ban nhân sự càng có nhiều chất béo, hèn gì anh Trần này mắt cao hơn đầu, thì ra cũng có tư bản của mình. Chút tư bản này của anh Trần căn bản không tính là gì với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Trưởng ban Trần, con trai của ngài cưới con gái của anh Giang, chúng ta sau này sẽ là người một nhà, sau này sẽ có nhiều việc làm phiền đến anh rồi.
“Làm phiền Trần Đại Giang!”
Đây chẳng qua là những lời nói bịa đặt của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã quyết định dùng cơm ở đây, hắn bắt buộc phải nói theo đúng lễ tiết, dù thế nào cũng phải để cho người ta vui vẻ.
Người không phạm ta thì ta không phạm người, chủ tịch Vương trọng sinh cũng không có quá nhiều góc cạnh, cũng không muốn tìm phiền toái. Hơn nữa với vị trí hiện tại của hắn, cũng không cần chấp nhất với một tiểu nhân vật như vậy.
Khốn nổi Trần Đại Giang không biết điều này, hắn thấy anh thông gia nhà mình chỉ là một vị cán bộ phó phòng trong đơn vị ở tỉnh thành, không, còn chưa có được đãi ngộ phó phòng nữa. Bây giờ vị chủ tịch kia được anh Giang mời đến, có lẽ chỉ là một vị phó chủ tịch không có thực quyền trong huyện, hơn nữa nhìn tư thái đối phương hướng về phía mình như vậy, có thể thấy điều đó còn chưa nhất định.
Vì thế Trần Đại Giang tuy vẫn cười ha hả nhưng trong lòng không thèm quan tâm. Hắn cười với anh Giang, sau đó lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương còn trẻ như vậy đã là chủ tịch huyện, thật sự là tuổi trẻ tài cao. Lại nói tiếp bây giờ tuyến dưới thật sự quá tốt, đề bạt nhanh, không gian phát triển rộng lớn, nhớ năm xưa khi tôi là cán bộ phó cục thì đã hơn bốn mươi mất rồi.
Vương Tử Quân cười cười không nói, dù sao thì người ta khoe khoang như vậy vẫn chưa đủ, vì dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của con họ.
- Chủ tịch Vương, sau này nếu trong huyện có chuyện gì đó khó giải quyết có thể đến tìm tôi, dù tôi không có bản lĩnh gì lớn, thế nhưng lại có nhiều bạn bè, kéo một hai hạng mục cũng không là vấn đề.
Trần Đại Giang nói xong làm cho anh Giang ở bên cạnh cũng cười ha hả, nhưng Giang Gia Kỳ ngồi trên bàn cách đó không xa lại cảm thấy giống như phát sốt. Người khác không biết Vương Tử Quân đang làm gì, thế nhưng nàng thì biết rất rõ.
Cũng may lúc này nhân viên trang điểm đi đến, Giang Gia Kỳ phải trang điểm lại một lần nữa, thế là nàng kéo Lâm Dĩnh Nhi đi chỗ khác.
Vậy thì đa tạ trưởng ban Trần.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì khác.
Trần Đại Giang nhìn gương mặt ôn hòa nhã nhặn của Vương Tử Quân thì càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Sau đó hắn tiếp tục cười nói:
- Chủ tịch Vương, lần này con trai tôi kết hôn, vốn là cũng không muốn mời nhiều khách, nhưng lãnh đạo trong đơn vị của tôi rất nóng lòng, không đợi tôi mở miệng thì đã nói phải tham gia cho được. Trưởng phòng Hà của chúng tôi còn bỏ một buổi liên hoan của khối chính quyền thành phố để đến đây tham gia tiệc mừng, tôi đây đâm lao cũng phải theo lao mà thôi.
- Ngoài đơn vị của tôi thì còn có lãnh đạo đơn vị của Tiểu Hà. Đứa bé Tiểu Hà này công tác không tệ, rất được lãnh đạo yêu mến, bây giờ trong ủy ban cải cách tỉnh ủy có mười một thành viên ban ngành, đã có sáu người đến đây dự tiệc.
Anh Giang nghe những lời tràn đầy khoe khoang của Trần Đại Giang, lúc đầu hắn cảm thấy rất có thể diện, dù sao biểu hiện chút thực lực của thông gia trước mặt Vương Tử Quân cũng coi như là rất tốt. Nhưng lúc này Trần Đại Giang nói như vậy làm hắn nghe ra được chút mùi vị khác thường, đây không phải quá mức sao?
Anh Giang thấy rõ an dịch thì Vương Tử Quân cũng xem như quá rõ ràng, cũng thấy tâm tư của Trần Đại Giang. Hắn chợt sinh ra cảm giác buồn cười, nhưng không quá quan tâm.
- Anh xui, điều này...
Anh Giang thấy vẻ mặt Vương Tử Quân căn bản không biến đổi thì lên tiếng. Dù sao hắn cũng là người mời Vương Tử Quân ngồi vào bàn, bây giờ cũng đã ngồi xuống ghế, nếu như bắt buộc thay đổi vị trí thì hắn căn bản khá mất mặt.
Nhưng anh Giang đã đánh giá thể diện của mình quá cao, hắn căn bản không biết mình chẳng là gì trong mắt Trần Đại Giang.
Khi anh Giang chuẩn bị mở miệng thì Trần Đại Giang đã khoát tay nói:
- Chủ tịch Vương, trong quan trường vấn đề quan trọng nhất chính là sắp xếp ghế, vì chỗ ngồi của cậu mà tôi đã mất rất nhiều tâm tư sắp xếp. Vì không muốn các vị lãnh đạo gặp chút khó khăn về cái ghế ngồi, thế là tôi còn liên hệ với người ở trong phòng tổ chức tỉnh ủy, để nhìn rõ sơ yếu lý lịch của các vị lãnh đạo.
Nếu như vừa rồi Vương Tử Quân có thẻ giả vờ ngây ngốc, nhưng bây giờ hắn căn bản không thể tiếp tục hồ đồ được nữa. Trần Đại Giang đã nói quá rõ, đó là chủ tịch Vương tự mình hiểu lấy, ngài nên biết vị trí của mình, anh không thể cạnh tranh với các vị lãnh đạo khác, nếu thông minh thì nên tranh thủ đi tìm vị trí khác thì hơn.
- Anh xui, chủ tịch Vương là người hướng về phía tôi mà...
Anh Giang cũng không thể nghe lọt tai, hắn tiến lên định nói.
- Anh thông gia, tôi cũng đang rất khó xử. Chủ tịch Vương, tất cả mọi người đều ở trong quan trường, tôi cảm thấy cậu cũng không nên làm khó.
Trần Đại Giang không chờ anh Giang nói hết lời, hắn trực tiếp lên tiếng chặn lời, sau đó quay sang cười cười với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không còn xúc động như năm xưa, hắn sảng khoái nói:
- Anh Giang, chúng ta đều là người một nhà, cũng không nên làm thông gia khó xử, cũng không phải chỉ là một chỗ ngồi sao.
- Chủ tịch Vương, mời ngài sang bên này.
Trần Đại Giang khẽ đưa tay mời, hắn cười ha hả chỉ sang một chiếc ghế trống trên bàn tiệc.
Vương Tử Quân khẽ kéo tay áo của anh Giang đang nổi giận rồi ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia. Tâm tư của hắn căn bản không đặt trên hôn lễ này, nếu như không phải là có Lâm Dĩnh Nhi, sợ rằng hắn đã tùy tiện lấy cớ bỏ đi rồi.
- Chủ tịch Vương, anh xem, chuyện này thật sự không hay...
Anh Giang đi đến dùng giọng xấu hổ giải thích, tuy hắn không biết bây giờ chủ tịch Vương đang làm gì, thế nhưng vẫn hiểu rõ những gì Vương Tử Quân làm ở huyện Lô Bắc. Chủ tịch Vương là ai? Trước kia đều ngồi ghế chủ vị trong huyện Lô Bắc, bây giờ đến cổ động cho mình nhưng căn bản không thể ngồi ghế chủ tịch, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.
- Anh Giang, con cái kết hôn thì chúng ta nên vui vẻ một chút, nếu làm tiệc vui của con gái không được toàn vẹn thì cũng không hay, dù thế nào cũng đừng làm cho Gia Kỳ mất hứng.
Anh Giang nghe những lời khéo léo hiểu lòng người của Vương Tử Quân mà chợt sinh ra cảm khái. Hắn khẽ kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, trưa nay uống ít một chút, tối nay ngài có rảnh không, chúng ta tâm sự một chút.
Vương Tử Quân hiểu ý của anh Giang, tuy hắn chuẩn bị dùng cơm tối xong thì quay về Đông Bộ, thế nhưng hắn cũng không nói ra.
Nếu so với anh Giang thì Trần Đại Giang cũng nói một câu khách khí, sau đó chạy đến bàn tiệc dành cho khách quý. Đối với hắn thì một vị phó chủ tịch huyện ở nông thôn căn bản không nên đặt trong lòng.
- Trưởng phòng Ngô, mời ngài sang bên này.
- Chủ nhiệm Hà, ngồi bên này, mau ngồi bên này.
Khi bữa tiệc đến gần thì Trần Đại Giang bận rộn như một con quay, gương mặt hắn cực kỳ tươi cười, cố gắng kéo từng vị lãnh đạo đến vị trí định sẵn.
Khi một người đàn ông trung niên được ba bốn người đàn ông khác vây quanh đi vào trong cực kỳ tiền hô hậu ủng thì Trần Đại Giang không những tiến lên một mình, còn kéo cả vợ mình lên nghênh đón.
- Chủ nhiệm Triệu, mời ngài ngồi bên này. Ha ha, hôm nay ngài có thể tự mình đến tham gia hôn lễ, thật sự làm vinh hạnh cho kẻ hèn như tôi.
Trần Đại Giang giữ chặt lấy tay của chủ nhiệm Triệu, hai tay liên tục đung đưa, bộ dạng thật sự giống như cảm động rơi nước mắt.
Chủ nhiệm Triệu cũng rất có phong thái lãnh đạo, hắn gật đầu nói:
- Tiểu Trần rất tốt, chăm chú công tác, là mầm mống tốt, tôi tin sau khi kết hôn sẽ càng thêm trưởng thành hơn.
Chú rể mặt một bộ tây phục nhanh chóng tiến ra chào hỏi dưới lời yêu cầu của Trần Đại Giang, sau đó mọi người tiền hô hậu ủng đưa chủ nhiệm Triệu đến chiếc ghế chủ vị. Lúc này đám khách quý ngồi trên bàn tiệc thấy chủ nhiệm Triệu đến thì đứng lên chào hỏi.
- Các vị ngồi xuống đi, hôm nay là ngày vui của con trai anh Trần, nhưng mọi người đều cùng một nhà, thế cho nên tôi cũng xem như là chủ nhân nửa mùa, vì vậy hôm nay mọi người uống nhiều một chút. Anh Trần, rượu của anh có đủ không vậy?
Chủ nhiệm Triệu biểu hiện gần gũi thân dân làm cho Trần Đại Giang cực kỳ kích động, hắn vừa gật dầu như gà mổ thóc vừa mời chủ nhiệm Triệu lên ghế chủ vị.
- Anh Trần, tôi còn phải tố cáo anh một tội, đó là hôm nay trưởng phòng Lý của phòng tổ chức đến phòng lao động thương binh xã hội chúng ta kiểm tra công tác, nghe nói hôm nay là hôn lễ của Tiểu Trần nên cũng muốn đến tham gia náo nhiệt. Tôi chưa kịp nói với anh, thế là đưa cả trưởng phòng Lý theo.
Chủ nhiệm Triệu vừa khoát tay từ chối chiếc ghế chủ vị vừa cười nói với Trần Đại Giang.
Lãnh đạo phòng tổ chức chính là những vị thần mang đến niêm vui cho mọi người trong chốn quan trường, lần này đến đây là trưởng phòng Lý, là một vị phó phòng tổ chức có vị trí cao vời trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Trần Đại Giang dù cũng là một nhân vật trong đơn vị của mình, thế nhưng nếu so với trưởng phòng Lý thì kém quá xa.
Trần Đại Giang vốn cực kỳ vui vẻ vì sự xuất hiện của chủ nhiệm Triệu, bây giờ nghe nói trưởng phòng Lý cũng đến thì cười đến mức không ngậm miệng lại được. Hắn vui vẻ nói lời cảm ơn chân thành với chủ nhiệm Triệu, lại để con mình tự mình ra cửa chào đón trưởng phòng Lý.
- Anh Trần, cũng không phiền toái như vậy, tôi đã cho Tiểu Hà ra cửa chờ sẵn rồi.
Chủ nhiệm Triệu lên tiếng với Trần Đại Giang, sau đó đưa mắt nhìn Trần Độ Hà đứng sau lưng Trần Đại Giang nói:
- Tiểu Trần làm chú rể rất tốt, bộ dạng này cực kỳ tinh thần.
Tuy chủ nhiệm Triệu khen ngợi Trần Độ Hà, nhưng chỗ này nào có dư âm cho Trần Độ Hà lên tiếng? Thế cho nên hắn chỉ có thẻ đứng cười ngây ngô mà thôi.
Vương Tử Quân đã rất quen với những trò náo nhiệt thế này trong quan trường, hắn căn bản không phải chưa từng gặp qua chủ nhiệm Triệu của ủy ban cải cách, nhưng hai bên không có giao tình, thế cho nên hắn chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, tự tìm nguồn vui cho mình.
Vương Tử Quân vừa uống trà vừa lẳng lặng suy nghĩ tâm sự của mình, người ngồi trên chiếc bàn này phần lớn là người thân và bạn bè của chú rể, cũng là người có chút địa vị ở thành phố Sơn Viên, thế cho nên cũng không quan tâm đến một vị khách không mời như Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư về quan hệ giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, chợt nghe thấy có người trầm giọng nói. Khi âm thanh này vang lên, bốn phía chợt yên tĩnh.
Anh Giang bây giờ mới thấy thông gia nhà mình có năng lượng mạnh mẽ, hắn vừa cảm thấy kiêu ngạo vì con gái nhà mình tìm được một nhà chồng tốt, đồng thời trong lòng cũng không thiếu lo lắng, dù sao thì có một thông gia như vậy cũng không khác gì chịu tội.
Anh Giang chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người đàn ông bên kia đi trên con đường được người ta dạt sang hai bên tránh né, trong lòng hắn không khỏi run lên. Vì hắn nhận ra người kia chính là lãnh đạo tỉnh trước đó có về kiểm tra thị sát công tác ở huyện Lô Bắc, khi đó hắn có tham gia hội nghị mở rộng nên vẫn còn nhớ rõ ràng. Khi đó bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đứng trước mặt người kia mà căn bản không dám thở mạnh.
Dù là chủ tịch Tiếu còn bị người này phê bình.
- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.
Chủ nhiệm Triệu cười tủm tỉm chỉ vào vị trí chủ vị rồi nói.
Trưởng phòng Lý nhìn qua giống như một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thực tế đã hơn năm mươi rồi. Hắn là cán bộ cấp phó giám đốc sở, là một trong những phó phòng tổ chức có thâm niên, là một trong những cán bộ cấp sở rất có thể diện. Lúc này hắn thấy chủ nhiệm Triệu đứng giữa một đám người, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Cô gái kỳ quái nói, sau đó nàng vung tay lên:
- Này anh, em còn tưởng anh gọi điện thoại cho vị chủ tịch nào chứ. Đúng rồi, thành phố Đông Bộ ở nơi nào?
- Thành phố Đông Bộ thuộc tỉnh Sơn Nam.
Thạch Kiên Quân nâng ly uống một ngụm rồi nói sang chuyện khác:
- Mính Mính, chị dâu của em thật sự nấu nướng rất tốt, hôm nay đang chuẩn bị tự mình xuống bếp. Thế nào, em để chị dâu bộc lộ tài năng một mình sao?
Nhưng Thạch Kiên Quân muốn nói sang chủ đề khác mà căn bản chẳng thành công, chỉ thấy Mính Mính khoát tay áo dùng giọng không chút khách khí nói:
- Anh à, sao càng ngày anh càng kém đi vậy? Em nghe nói năm xưa khi anh làm bí thư thị ủy thì chủ tịch tỉnh nói thích nghe thì nghe, không thích thì thôi. Bây giờ anh làm sao vậy? Trở thành một chủ tịch tỉnh sao lại chủ động gọi điện thoại cho một vị chủ tịch thành phố?
- Vị chủ tịch thành phố này có sự khác biệt.
Thạch Kiên Quân vốn đang cười nhưng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Ânh cũng không xem hắn ta như những người khác.
- Không như những người khác? Này, anh với tên kia có quan hệ gì?
Cô gái tên riêng là Mính Mính cũng không chịu bỏ qua, nàng hiểu rõ người anh của mình, nhìn qua thì có vẻ rất ôn hòa khiêm nhường, thực tế sâu trong lòng có phân ba bảy đường. Đây là một người rất kiêu ngạo, lại nói người ta không như những kẻ khác, điều này khá kỳ quái.
- Là bạn bè, cũng là minh hữu. Mính Mính, anh có thể đứng vững ở tỉnh Sơn Nam hay không, có một nửa nằm trên người cậu ta đấy.
Thạch Kiên Quân khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói:
- Lại nói tiếp, anh có thể tiến lên làm chủ tịch tỉnh cũng là nhờ phúc của hắn...
Khi Thạch Kiên Quân cảm thán thì cô gái tên là Mính Mính tiện tay cầm quyển tạp chí lên đọc, Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục quan tâm đến cô em, hắn căn bản không biết cô em mình viết lên quyển tạp chí một dòng chữ rất lớn: Thành phố Đông Bộ.
Mưa thu thật sự có hương vị đau thương ly biệt, chẳng biết có phải ông trời có ý kiến với tình huống Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam hay không, khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì mưa thu không dứt.
Vương Tử Quân cầm một chiếc ô đứng ở sân bay, ánh mắt nhìn lên bầu trời đang đổ mưa. Khi một chiếc máy bay cất cánh và biến mất trong không trung, hắn mới xoay người đi về phía bãi đậu xe.
Tuy Nhiếp Hạ Quân nói không cần Vương Tử Quân đến tiễn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đến, tự mình tiễn bí thư Nhiếp lên máy bay.
Đổng Nhị Dân đã chờ khá lâu, khi thấy Vương Tử Quân lên xe thì khởi động rồi chạy như bay về thành phố Sơn Viên.
Thành phố Sơn Viên dưới những cơn mưa thu rả rích càng ít người đi đường hơn ngày thường. Anh Đổng lái xe không chậm nhưng phải mất nửa giờ thì xe mới đến con đường phồn hoa nhất thành phố Sơn Viên. Vương Tử Quân không nói lời nào, anh Đổng cũng không dám mở miệng, hắn biết rõ hai ngày này tâm tình của chủ tịch Vương là không tốt, vì thế chỉ cố gắng chuyên tâm lái xe mà thôi.
- Dừng xe.
Khi xe chạy qua một trạm chờ xe buýt, Vương Tử Quân ngồi trên xe chợt hô lên với Đổng Nhị Dân.
Đổng Nhị Dân dù không có chuẩn bị nhưng khi nghe chủ tịch Vương lên tiếng thi cũng nhanh chóng giẫm thắng, một tiếng két vang lên, xe chạy thêm năm sáu mét thì dừng lại.
- Lùi xe về phía nhà chờ xe buýt.
Vương Tử Quân nói với Đổng Nhị Dân.
Đổng Nhị Dân quay đầu nhìn thoáng qua nhà chờ xe buýt, hắn cũng không lên tiếng, nhanh chóng lùi xe lại.
Nhà chờ xe buýt có lẽ đã được xây dựng quá lâu, lúc này đã có dấu hiệu rách nát, có vài chỗ thậm chí còn rò rỉ nước mưa. Có một cô gái trẻ tuổi xách hành lý đứng trong nhà chờ, mưa thu tuy đã làm ướt mái tóc của nàng nhưng cơ thể vẫn làm cho người ta phải chấn động.
Khi thấy hình bóng kia thì Vương Tử Quân căn bản là có chút kháng cự, thế nhưng cuối cùng vẫn hạ cửa kính xuống, sau đó hô lên:
- Lên xe đi, nhìn em kìa, ướt sũng đến nơi rồi.
Lâm Dĩnh Nhi đang lo lắng chờ xe buýt, nàng đã chờ được nửa giờ rồi, trời mưa là dịp làm ăn phát đạt của cánh taxi, thế nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ chỗ này mà thôi.
Khi Lâm Dĩnh Nhi đang mỏi mắt chờ xe buýt, đúng lúc Vương Tử Quân xuất hiện. Nàng nhìn chiếc cửa xe hạ xuống và một người thò đầu ra cười với mình, thế là nàng chợt vui vẻ, mũi hơi cay, thật sự sinh ra cảm giác muốn khóc đi được.
Vì sao lại có chút chua xót? Lâm Dĩnh Nhi thật sự không nói nên lời, vì căn bản là tình cảm khó thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả. Có một lần nàng đùa giỡn với một cô bạn thân, cô nàng kia đã từng khẽ hỏi, Dĩnh Nhi cậu ngày thường cao ngạo như một ni cô, dù là bất kỳ người đàn ông nào chú ý đến cậu thì cũng có biểu hiện như Diệt Tuyệt sư thái, rốt cuộc cậu vì người đàn ông nào?
Vương Tử Quân chính là một bí mật chất giấu trong lòng của Lâm Dĩnh Nhi, khi bị bạn thân đặt câu hỏi như vậy thì nàng chợt sinh ra cảm giác sự thật bị vạch trần. Nàng giật mình líu lưỡi, thế là liên tục nói mình không có người đàn ông nào cả, nhưng chẳng qua trong lòng lại cực kỳ uất ức.
Thật ra Lâm Dĩnh Nhi cũng không phải là không có tình yêu, chẳng qua phần tình yêu này được chôn vùi dưới tận đáy lòng. Hắn là người của công chúng, thế cho nên nàng căn bản không thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nàng chỉ sợ mình sẽ là nước nóng làm hắn bị phỏng, chỉ sợ mình là nước lạnh làm hắn đóng băng, nhưng dù nàng có biểu hiện như thế nào, hắn căn bản cũng không dám đáp lại tình cảm của nàng.
Những người theo chủ nghĩa duy tâm không phải đã nói rồi sao, những gì tồn tại đều là hợp lý. Chủ tịch thành phố không những cần được nhân dân yêu mến, hơn nữa càng phải là một người yêu dân mới được, mà Lâm Dĩnh Nhi không phải là một người dân sao? Mình vì sao không nhận được tình cảm của anh ta? Lâm Dĩnh Nhi càng nghĩ càng ê ẩm, mưa thu rơi lên mặt, rơi vào lòng, nàng chẳng thèm lau đi, điều làm nàng cảm thấy lạnh băng không phải là mưa, chính là nước mắt.
Ngày thường tuy Lâm Dĩnh Nhi có biểu hiện tùy tiện nhưng tâm tư cực kỳ sâu sắc, nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa Vương Tử Quân và mình, đặc biệt là những ngày gần đây, nàng càng cảm thấy hắn đi xa mình.
Lâm Dĩnh Nhi chạy từ xa ngàn dặm đến đây chỉ có thể nhận lấy kết quả như vậy. Mỗi lần nàng đến phòng làm việc của hắn, nàng cảm thấy người đàn ông này ổn định như một ngọn núi, mình chỉ là một dòng suối nhỏ dưới chân núi, hai người xem như là quần anh tụ hội. Nhưng nàng căn bản không dám gọi hắn là Tử Quân, chỉ có thể xưng hô là chủ tịch Vương.
Lâm Dĩnh Nhi thật sự cảm thấy rất cay đắng, nàng cũng muốn nhận thua, cũng muốn rời xa người này, đi thật xa. Chẳng qua khi con người có suy nghĩ lý trí thì cũng có ngay những ý nghĩ không lý trí, có đôi khi chủ yếu là những thứ không lý trí chi phối hành động của mình.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười tươi đẹp đang ngồi trong xe vẫy tay với mình, ý nghĩa tốt đẹp lại nảy mầm trong lòng Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này tất cả uất ức của nàng chợt tan thành mây khói, nàng nhấc va li của mình, đi vài bước đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa đi vào.
- Sao em lại đến thành phố Sơn Viên? Có việc gì cứ nói với anh một tiếng, cũng tốt cho anh chuẩn bị xe đưa Lâm đại tiểu thư đi một vòng. Em nhìn lại mình đi, đã bị ướt đến bộ dạng nào rồi? Thật sự giống như một con mèo bị rơi xuống nước vậy.
Vương Tử Quân rút khăn trên xe đưa cho Lâm Dĩnh Nhi, sau đó dùng giọng thương tiếc oán trách nói.
- Anh mới là mèo rơi xuống nước, lại nói em như vậy sao? Thế mà là chủ tịch thành phố? Thật đáng ghét.
Hành vi vô thức đầy tình cảm của Vương Tử Quân chợt làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm động, nàng nhận lấy khăn tay của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng giống như làm nũng và oán trách nói.
Vương Tử Quân lại đưa cho Lâm Dĩnh Nhi thêm vài chiếc khăn giấy, hắn cười nói:
- Ai nói làm chủ tịch sẽ rảnh rỗi chứ? Mỗi lần họp hay hội nghị cũng phải mở miệng đọc bản thảo cả giờ đồng hồ.
Lâm Dĩnh Nhi bị những lời trêu chọc của Vương Tử Quân làm cho nở nụ cười, thế là nàng cũng nói vài câu vui đùa, cảm giác lạnh nhạt cũng dần tan biến. Vương Tử Quân chờ Lâm Dĩnh Nhi lau hết nước trên người, hắn mới khẽ hỏi:
- Sao em đến thành phố Sơn Viên? Hôm nay cũng không phải là chủ nhật.
- Em đến thành phố Sơn Viên thì làm sao? Thành phố Sơn Viên này cũng không phải là nhà anh.
Lâm Dĩnh Nhi lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, nàng chải lại tóc và dùng giọng không khách khí nói:
- Xem ra thật sự chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn, anh xem lại mình đi, không phải cũng đến Sơn Viên trong giờ làm việc sao?
Tâm tư của Vương Tử Quân vốn có chút ứ đọng vì Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lúc này hắn hoàn toàn thả lỏng, hắn dùng giọng giống như trêu chọc một đứa bé để nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Anh đến thành phố Sơn Viên đúng vào giờ làm việc, chỉ là anh đến tỉnh chạy hạng mục, như vậy cũng là công tác. Nhưng này, cô giáo Lâm, cô đến đây không phải chuẩn bị đổi địa điểm giảng dạy đấy chứ?
- Anh đúng là, thật đáng ghét. Được, xem như anh nói đúng, em cầu xin tha thứ được chưa?
Lâm Dĩnh Nhi đang định đấu võ mồm với Vương Tử Quân, nàng chợt nhìn xe chạy như bay, sau đó lên tiếng:
- Bác tài, mau quẹo trái, cháu có chuyện gấp.
Đổng Nhị Dân đã từng gặp Lâm Dĩnh Nhi, vì vậy căn bản chú ý chấp hành mệnh lệnh của nàng, sau khi nhìn quanh thì nhanh chóng bẻ tay lái chạy về phía con đường bên tay trái.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục truy vấn Lâm Dĩnh Nhi đến thành phố Sơn Viên làm gì, nhưng nàng lại thành thật khai báo mục đích. Sau khi nói ra tên khách sạn Kim Lân, Lâm Dĩnh Nhi lúc này mới hít vào một hơi thật sâu nói:
- Anh Tử Quân, anh còn nhớ Giang Gia Kỳ chứ?
Giang Gia Kỳ? Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thật sự có chút không nhớ rõ, nhưng nhìn gương mặt với ánh mắt lấp lóe của Lâm Dĩnh Nhi, hắn chợt nghĩ ra vài thông tin, thế là dùng giọng thăm dò nói:
- Có phải là cô gái bạn đại học của em không? Đúng rồi, anh nhớ hai mắt cô ấy rất lớn, giống như một con cá vàng.
- Cái gì vậy, mắt lớn là em.
Lâm Dĩnh Nhi trừng mắt như bóc trần lời nói dối của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng hưng phấn nói:
- Hôm nay Giai Kỳ kết hôn, cô ấy đã sớm nói cho em biết, vì hôm qua không đi được thế nên sáng nay em mới bắt xe đến Sơn Viên. Mong trời phù hộ, đừng để em đến muộn, nếu không cô ấy sẽ oán trách chết mất.
Lâm Dĩnh Nhi chắp tay trước ngực, lúc này nàng có vẻ cực kỳ thành kính. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng buồn cười của nàng, trong lòng chợt có chút xúc động. Tiểu nha đầu này rất dễ trêu chọc, bình thường không nóng không lạnh, bây giờ nước đến chân mới nhảy thì được gì?
Vương Tử Quân tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn áp chế xúc động của mình, hắn dùng giọng ấm áp an ủi:
- Không có gì, bình thường hôn lễ phải bắt đầu sau mười hai giờ, bây giờ mới hơn mười một giờ, em đến vẫn còn kịp.
Khách sạn Kim Lân ở vào vị trí trung tâm thành phố Sơn Viên, thiết bị lắp đặt rất tráng lệ, cực kỳ khí phái. Lúc này trong sân rộng của khách sạn có treo một biểu ngữ khá lớn, chúc mừng hôn lễ của Trần Độ Hà tiên sinh và Giang Gia Kỳ tiểu thư, bong bóng đủ mọi màu sắc đang lơ lửng dưới bầu trời mưa thu, không khí khá vui vẻ.
Bây giờ Vương Tử Quân đã liên hệ Giang Gia Kỳ với ấn tượng trong đầu mình, hắn chờ Đổng Nhị Dân dừng xe thì cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Đối tượng của Giang Gia Kỳ là người ở đâu?
- Nghe nói là người ta giới thiệu cho, bây giờ là phó khoa ở ủy ban cải cách tỉnh ủy.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không phải quá quen thuộc với đối tượng của Giang Gia Kỳ, dù sao hai năm qua nàng cũng chỉ chú tâm vào làm một cô giáo ở thành phố Đông Bộ.
Còn trẻ mà đã là phó khoa của ủy ban cải cách tỉnh ủy, như vậy cũng xem như là tuổi trẻ tài cao. Vương Tử Quân cười cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Đúng là thời gian qua mau, mới đó mà Giang Gia Kỳ đã kết hôn rồi. Dĩnh Nhi, khi nào thì đến lượt em đây?
Vương Tử Quân vốn định thuận miệng nói tiếp, thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình đang chọc vào nổi đau của Lâm Dĩnh Nhi. Hắn vô thức dừng lời, đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi theo bản năng, vừa đúng lúc thấy được ánh mắt u oán của nàng.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng càng thêm cảm khái, đàn ông rõ ràng là loại ăn trong chén ngồi trong nồi. Chính mình tuy đã hạ quyết tâm không động đến nha đầu này, thế nhưng nếu muốn giả vờ thờ ơ trước biểu hiện đầy thâm tình của Lâm Dĩnh Nhi, thật sự là một khảo nghiệm rất lớn.
Vương Tử Quân sững sờ một lát, sau đó hắn nhanh chóng tỉnh táo, hắn cười nói với Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, đi thôi, nếu em không qua thì sẽ muộn mất.
- Anh đi cùng em được không? Anh cũng không phải không biết Giang Gia Kỳ!
Lâm Dĩnh Nhi chậm rãi ngẩng đầu dùng giọng cầu khẩn nói.
- Anh đang rất bận, thật sự không thể đi cùng được.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt nóng bỏng chờ mong của Lâm Dĩnh Nhi, hắn mềm lòng thiếu chút nữa đã đồng ý, thế nhưng cuối cùng cũng quyết tâm từ chối.
Lâm Dĩnh Nhi chợt im lặng, gió thu vẫn liên tục gõ lên cửa sổ xe. Dù nàng không khóc nhưng ánh mắt vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác khó chịu hơn cả khóc. Khi bàn tay trắng nõn của nàng đẩy cửa xe bước ra, nàng nhanh chóng chạy về phía khách sạn.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng gầy nhỏ của Lâm Dĩnh Nhi trong mưa, hắn cảm thấy ngực mình như bị ai đó đánh vào thật mạnh, nhưng hắn đã hứa với Mạc lão gia tử, lại sắp là một người cha, hắn không thể nào động đến Lâm Dĩnh Nhi. Chưa nói đến phương diện có lỗi với Mạc Tiểu Bắc, hắn nếu còn nhắm mắt đưa chân sẽ là một thái độ cực đoan không chịu trách nhiệm với chính Lâm Dĩnh Nhi.
- Chủ tịch Vương, túi xách của cô giáo Lâm vẫn còn ở trên xe.
Đổng Nhị Dân cũng cảm thấy bầu không khí khác thường trên xe, nhưng hắn là một lái xe cực kỳ xứng đáng với chức vụ, căn bản không nói một câu nào.
“Cái gì?”
Vương Tử Quân nhìn túi xách dưới chân, hắn chợt ngây người, thế là cầm túi xách lên theo bản năng, lại nói với anh Đổng:
- Anh Đổng, tôi đi đưa túi xách cho cô ấy, anh chờ chút.
Thật ra Vương Tử Quân cũng hoàn toàn có thể phân phó anh Đổng đi làm công việc này, thế nhưng hắn do dự một chút, cuối cùng cũng tự mình chạy vào khách sạn.
Vương Tử Quân vừa chạy vừa nhìn xem rốt cuộc Lâm Dĩnh Nhi đang ở đâu, đồng thời hắn cũng tự mình giải thích cho hành động của mình.
- Hoan nghênh quý khách đại giá quang lâm.
Hai nhân viên tiếp tân nữ mặc đồng phục đứng bên cửa khom lưng chào hỏi khi Vương Tử Quân đi đến trước mặt, Vương Tử Quân gật đầu hỏi tiếp:
- Chào cô, cho hỏi có một cô gái vừa đi vào, cô ấy đến phòng nào, vì cô ấy để quên túi xách.
- Mời tiên sinh đi theo tôi.
Một nữ nhân viên phục vụ có tướng mạo cao gầy thướt tha mỉm cười với Vương Tử Quân, sau đó vung tay mời.
Vương Tử Quân khẽ cười với nữ nhân viên phục vụ, hắn cùng nàng đi về phía trước. Lúc này trong khách sạn thật sự người đến người đi, những vị khách đến dự tiệc cũng chen lẫn trong số đó.
Sau khi xuyên qua vài nhóm người, Vương Tử Quân cuối cùng cũng thấy được Lâm Dĩnh Nhi , nhưng lúc này nàng đang đứng noi chuyện với một cô gái mặc áo cưới.
“Có nên đi qua hay không?”
Vương Tử Quân có chút do dự, cuối cùng nói với nữ nhân viên phục vụ:
- Đồng chí, làm phiền cô một chút, nhờ cô đưa chiếc túi này cho vị khách bên kia cái nhé!
Vương Tử Quân chỉ về phía Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đưa túi xách cho nữ nhân viên phục vụ.
Cách xưng hô của Vương Tử Quân không giống như người thường làm cho nữ nhân viên phục vụ chợt ngây người, cách xưng hô quá thú vị, nàng thật sự chưa từng thấy ai nói như vậy. Nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, nàng vẫn nhận lấy túi xách.
- Tiên sinh, đã đến gần như vậy, ngài tự mình đến đưa không phải sẽ tốt hơn sao?
Vương Tử Quân cười cười lắc đầu, hắn cũng không nói gì mà xoay người đi về phía cửa khách sạn. Đối với hắn thì lú này thấy Lâm Dĩnh Nhi đã khôi phục lại như thường thì rất vui rồi, hắn cũng không muốn chọc vào nàng.
- Chủ tịch Vương, thật sự là anh sao?
Khi Vương Tử Quân đang đi qua vài nhóm người đứng nói chuyện với nhau, một người đàn ông đang nở nụ cười vui vẻ chợt thấy hắn. Người này thật sự sinh ra cảm giác khó thể tin được, nhưng ngay sau đó đã vui vẻ chạy đến.
Người đàn ông này hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ tây trang và nụ cười vui vẻ trên mặt, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác vui mừng. Nhưng khốn nổi Vương Tử Quân lại không biết gương mặt kia là ai. Hắn có chút xấu hổ, thế là cái khó ló cái khôn, hắn nở nụ cười ung dung rồi khẽ vươn tay với đối phương:
- À, thật sự là tôi, đúng là trùng hợp, có thể gặp nhau ở chỗ này.
Người đàn ông thấy Vương Tử Quân chủ động vươn tay ra thì vội vàng nhiệt tình duỗi hai tay ra nói:
- Chủ tịch huyện, cảm ơn anh đã đến tham gia hôn lễ của con gái tôi, ngài đến mà không gọi điện thoại, tôi cũng không thể nào tiếp đón ngài cho đúng lễ được.
Vương Tử Quân nghe nói như vậy thì hiểu ngay vấn đề, người này là bố của Giang Gia Kỳ. Năm xưa khi mình còn ở huyện Lô Bắc thì đã từng cùng ăn cơm với người này một lần, trong ấn tượng của hắn thì đối phương là một cán bộ của phòng điện lực.
- Ôi, anh Giang, anh nói như vậy là quá khách khí rồi, hôm nay là ngày vui của Gia Kỳ, cũng là ngày bận rộn nhất, tôi đến chỉ là một người chúc phúc, cũng không thể làm phiền lúc mọi người đang bận rộn được.
Nếu chỉ là người quen thì Vương Tử Quân sẽ nói hai câu rồi bỏ đi, thế nhưng lại gặp ngay chủ nhà, cũng không khỏi nói vài ba câu. Lúc này đang là thời điểm người ta vui vẻ nhất, thế cho nên cũng không thể nói bừa được, cũng không thể nói thật:
“À, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải đến tham gia hôn lễ, chỉ là đi ngang qua mà thôi, thế cho nên mọi người làm gì cứ làm.”
Đối với bố của Giang Gia Kỳ, Vương Tử Quân là một khách quý khó thể mời được, trước kia cũng vì hai bên dùng cơm với nhau một lần mà địa vị của hắn ở phòng điện lực biến đổi lớn. Đến tận bây giờ hắn vẫn công tác rất sống động trong cơ quan, dù không trở thành trưởng phòng điện lực, thế nhưng bây giờ nếu về hưu cũng nhận được đãi ngộ cấp phó phòng.
Đãi ngộ như vậy căn bản không phải dễ có được ở phòng điện lực, nhưng bố của Giang Gia Kỳ lại được như vậy. Tuy hắn cũng phải chạy đôn đáo khắp nơi, thế nhưng quan trọng là hắn nắm chắc quan hệ của mình để tìm đến phó chủ tịch Trương Tân Dương, đây là người từng có quan hệ với Vương Tử Quân, thế cho nên mọi sự thành công.
- Chủ tịch Vương, ngài quá khách khí rồi, có gì phiền phức đâu chứ? Nói thật nhé, anh có thể đến đây, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
Anh Giang kéo tay Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng cực kỳ vui vẻ nói.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi có chút vội vàng, nàng chạy đến thấy bố của Giang Gia Kỳ đang kéo tay Vương Tử Quân, tâm tình thất lạc chợt tan biến.
- Còn nói là đến một mình, đây không phải là đi với người ta sao? Còn trốn ở chỗ này.
Giang Gia Kỳ mặc áo cưới có thêm vài phần quyến rũ, khi Lâm Dĩnh Nhi chạy đến thì nàng cũng theo sát phía sau. Hai bên là bạn bè nhiều năm, Giang Gia Kỳ cũng hiểu rõ chút tâm tư của Lâm Dĩnh Nhi.
Lúc này Giang Gia Kỳ nhìn thấy bố nịnh hót chủ tịch Vương, nàng cũng thật sự cảm thấy hâm mộ Lâm Dĩnh Nhi. Dù người kia đã có vợ, thế nhưng dù nhìn vào từ phương diện nào thì đó cũng là một người đàn ông làm cho người ta mê say. Nếu như mình là người ở vào hoàn cảnh của Lâm Dĩnh Nhi, không biết nàng có thể giữ được bình tĩnh như Lâm Dĩnh Nhi hay không?
Giang Gia Kỳ thầm nghĩ về những phương diện này, thế là không khỏi mắng mình một tiếng vì suy nghĩ miên man, chính mình sắp kết hôn lại có những ý nghĩ rối loạn như vậy, đúng là không ra gì.
- Đi thôi, chúng ta mặc kệ anh ấy.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân vài lượt, sau đó kéo cánh tay Giang Gia Kỳ rồi khẽ nói.
Giang Gia Kỳ cười hì hì nói:
- Cơ hội khó có được, lãnh đạo Vương không phải tự mình đến tham gia hôn lễ của tôi à? Tôi còn phải gặp mặt anh ấy, nếu không sẽ có chút thất lễ.
Nếu so với bố mình thì Giang Gia Kỳ biết nhiều hơn về Vương Tử Quân, nàng biết rõ vị chủ tịch huyện Lô Bắc năm xưa bây giờ đã là chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam. Tuy nàng không công tác ở đơn vị hành chính nhưng cũng biết rõ thực lực của vị chủ tịch Vương này.
- Giang Gia Kỳ, cậu có đi không? Nếu không đi thì mình đi trước đây.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn thoáng qua Giang Gia Kỳ, sau đó quay đầu bước đi.
Giang Gia Kỳ cười cười, nàng vội vàng chạy theo, sau đó mở miệng an ủi Lâm Dĩnh Nhi. Khi hai người Giang Gia Kỳ xuất hiện, Vương Tử Quân cũng phát hiện ra, chỉ là hắn có chút chột dạ, trong lòng sinh ra ý nghĩ do dự chẳng biết có nên tiến lên chào hỏi không? Khi hắn chưa kịp quyết định thì người ở bên kia đã rời đi.
“Phụ nữ quá rắc rối!”
Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu, đồng thời chỉ có thể nói vài câu đễ cho qua với anh Giang. Lúc này anh Giang đã biểu đạt hết lòng cảm kích của mình, hắn đưa mắt nhìn qua bốn phía rồi nói:
- Chủ tịch Vương, đây không phải chỗ nói chuyện, mời ngài qua bên kia.
Vương Tử Quân đã không thể cáo từ, cũng chỉ có thể bấ đắc dĩ đi theo anh Giang về phía đài chủ tịch. Dù sao thì hôn lễ là chuyện cả đời người, lú này cũng đã đến giờ cơm, nếu hắn từ chối cũng sẽ coi như làm người ta mất mặt.
- Chủ tịch Vương, mời ngài ngồi bên này.
Anh Giang đưa Vương Tử Quân đến một vị trí còn trống rồi cười ha hả nói.
Lúc này bàn bàn chủ tịch có vài người đang ngồi nói chuyện, khi bọn họ thấy anh Giang đưa đến một người đàn ông trẻ tuổi, thế là vẻ mặt năm người đang ngồi trên bàn chợt biến đổi.
Nhưng dù có như thế nào thì bọn họ vẫn cố gắng khống chế tâm tình của mình, nụ cười vẫn xuất hiện trên mặt, nhưng dù là ai cũng có chút hèn mọn. Ôi, đúng là người cấp bậc thấp thì sắp xếp không ra gì, không biết quy củ, không hiểu lễ tiết, thôi thì bỏ qua cho bọn họ.
Sau khi anh Giang nói vài lời cáo tội với những người trên bàn, một người đàn ông trung niên chợt nói với anh Giang:
- Anh thông gia, vị này chính là...
Anh Giang thật sự cũng không quá hợp với anh thông gia của mình, nhưng lúc này hắn cũng biết giới thiệu Vương Tử Quân là mình rất có mặt mũi, thế là vội vàng cười nói:
- Anh xui, giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là chủ tịch huyện, chủ tịch Vương.
Người đàn ông trung niên nghe thấy anh Giang giới thiệu như vậy thì cười vươn tay với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, chào anh, chào anh, chào mừng anh đến tham gia hôn lễ của khuyển tử.
Vương Tử Quân là người trong quan trường nhiều năm, hắn biết rõ là người ta khách khí thật hay là giả vờ. Lúc này tuy nghe thông gia của anh Giang lên tiếng rất khách khí, nhưng trong khách khí có mang vài phần ngạo nghễ, một cảm giác bao quát tất cả.
“Trần Độ Hà tiên sinh!”
Vương Tử Quân nghĩ đến cái tên trên biểu ngữ trước khách sạn, hắn đã hiểu một chút về thân phận thông gia của anh Giang. Nhưng hắn đế đây không phải để gây sự, người ta cao ngạo cũng không liên quan gì đến mình.
Vì vậy Vương Tử Quân cười tủm tỉm bắt tay với anh Trần, sau đó lại cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Chủ tịch Vương, đây là xui gia của tôi, là anh Trần Đại Giang, bây giờ là trưởng ban nhân sự phòng lao động thương binh xã hội tỉnh.
Anh Giang nói đến thông gia với mình thì gương mặt cực kỳ vui vẻ.
Phòng lao động thương binh xã hội chính là đơn vị tốt, ban nhân sự càng có nhiều chất béo, hèn gì anh Trần này mắt cao hơn đầu, thì ra cũng có tư bản của mình. Chút tư bản này của anh Trần căn bản không tính là gì với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Trưởng ban Trần, con trai của ngài cưới con gái của anh Giang, chúng ta sau này sẽ là người một nhà, sau này sẽ có nhiều việc làm phiền đến anh rồi.
“Làm phiền Trần Đại Giang!”
Đây chẳng qua là những lời nói bịa đặt của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã quyết định dùng cơm ở đây, hắn bắt buộc phải nói theo đúng lễ tiết, dù thế nào cũng phải để cho người ta vui vẻ.
Người không phạm ta thì ta không phạm người, chủ tịch Vương trọng sinh cũng không có quá nhiều góc cạnh, cũng không muốn tìm phiền toái. Hơn nữa với vị trí hiện tại của hắn, cũng không cần chấp nhất với một tiểu nhân vật như vậy.
Khốn nổi Trần Đại Giang không biết điều này, hắn thấy anh thông gia nhà mình chỉ là một vị cán bộ phó phòng trong đơn vị ở tỉnh thành, không, còn chưa có được đãi ngộ phó phòng nữa. Bây giờ vị chủ tịch kia được anh Giang mời đến, có lẽ chỉ là một vị phó chủ tịch không có thực quyền trong huyện, hơn nữa nhìn tư thái đối phương hướng về phía mình như vậy, có thể thấy điều đó còn chưa nhất định.
Vì thế Trần Đại Giang tuy vẫn cười ha hả nhưng trong lòng không thèm quan tâm. Hắn cười với anh Giang, sau đó lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương còn trẻ như vậy đã là chủ tịch huyện, thật sự là tuổi trẻ tài cao. Lại nói tiếp bây giờ tuyến dưới thật sự quá tốt, đề bạt nhanh, không gian phát triển rộng lớn, nhớ năm xưa khi tôi là cán bộ phó cục thì đã hơn bốn mươi mất rồi.
Vương Tử Quân cười cười không nói, dù sao thì người ta khoe khoang như vậy vẫn chưa đủ, vì dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của con họ.
- Chủ tịch Vương, sau này nếu trong huyện có chuyện gì đó khó giải quyết có thể đến tìm tôi, dù tôi không có bản lĩnh gì lớn, thế nhưng lại có nhiều bạn bè, kéo một hai hạng mục cũng không là vấn đề.
Trần Đại Giang nói xong làm cho anh Giang ở bên cạnh cũng cười ha hả, nhưng Giang Gia Kỳ ngồi trên bàn cách đó không xa lại cảm thấy giống như phát sốt. Người khác không biết Vương Tử Quân đang làm gì, thế nhưng nàng thì biết rất rõ.
Cũng may lúc này nhân viên trang điểm đi đến, Giang Gia Kỳ phải trang điểm lại một lần nữa, thế là nàng kéo Lâm Dĩnh Nhi đi chỗ khác.
Vậy thì đa tạ trưởng ban Trần.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì khác.
Trần Đại Giang nhìn gương mặt ôn hòa nhã nhặn của Vương Tử Quân thì càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Sau đó hắn tiếp tục cười nói:
- Chủ tịch Vương, lần này con trai tôi kết hôn, vốn là cũng không muốn mời nhiều khách, nhưng lãnh đạo trong đơn vị của tôi rất nóng lòng, không đợi tôi mở miệng thì đã nói phải tham gia cho được. Trưởng phòng Hà của chúng tôi còn bỏ một buổi liên hoan của khối chính quyền thành phố để đến đây tham gia tiệc mừng, tôi đây đâm lao cũng phải theo lao mà thôi.
- Ngoài đơn vị của tôi thì còn có lãnh đạo đơn vị của Tiểu Hà. Đứa bé Tiểu Hà này công tác không tệ, rất được lãnh đạo yêu mến, bây giờ trong ủy ban cải cách tỉnh ủy có mười một thành viên ban ngành, đã có sáu người đến đây dự tiệc.
Anh Giang nghe những lời tràn đầy khoe khoang của Trần Đại Giang, lúc đầu hắn cảm thấy rất có thể diện, dù sao biểu hiện chút thực lực của thông gia trước mặt Vương Tử Quân cũng coi như là rất tốt. Nhưng lúc này Trần Đại Giang nói như vậy làm hắn nghe ra được chút mùi vị khác thường, đây không phải quá mức sao?
Anh Giang thấy rõ an dịch thì Vương Tử Quân cũng xem như quá rõ ràng, cũng thấy tâm tư của Trần Đại Giang. Hắn chợt sinh ra cảm giác buồn cười, nhưng không quá quan tâm.
- Anh xui, điều này...
Anh Giang thấy vẻ mặt Vương Tử Quân căn bản không biến đổi thì lên tiếng. Dù sao hắn cũng là người mời Vương Tử Quân ngồi vào bàn, bây giờ cũng đã ngồi xuống ghế, nếu như bắt buộc thay đổi vị trí thì hắn căn bản khá mất mặt.
Nhưng anh Giang đã đánh giá thể diện của mình quá cao, hắn căn bản không biết mình chẳng là gì trong mắt Trần Đại Giang.
Khi anh Giang chuẩn bị mở miệng thì Trần Đại Giang đã khoát tay nói:
- Chủ tịch Vương, trong quan trường vấn đề quan trọng nhất chính là sắp xếp ghế, vì chỗ ngồi của cậu mà tôi đã mất rất nhiều tâm tư sắp xếp. Vì không muốn các vị lãnh đạo gặp chút khó khăn về cái ghế ngồi, thế là tôi còn liên hệ với người ở trong phòng tổ chức tỉnh ủy, để nhìn rõ sơ yếu lý lịch của các vị lãnh đạo.
Nếu như vừa rồi Vương Tử Quân có thẻ giả vờ ngây ngốc, nhưng bây giờ hắn căn bản không thể tiếp tục hồ đồ được nữa. Trần Đại Giang đã nói quá rõ, đó là chủ tịch Vương tự mình hiểu lấy, ngài nên biết vị trí của mình, anh không thể cạnh tranh với các vị lãnh đạo khác, nếu thông minh thì nên tranh thủ đi tìm vị trí khác thì hơn.
- Anh xui, chủ tịch Vương là người hướng về phía tôi mà...
Anh Giang cũng không thể nghe lọt tai, hắn tiến lên định nói.
- Anh thông gia, tôi cũng đang rất khó xử. Chủ tịch Vương, tất cả mọi người đều ở trong quan trường, tôi cảm thấy cậu cũng không nên làm khó.
Trần Đại Giang không chờ anh Giang nói hết lời, hắn trực tiếp lên tiếng chặn lời, sau đó quay sang cười cười với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không còn xúc động như năm xưa, hắn sảng khoái nói:
- Anh Giang, chúng ta đều là người một nhà, cũng không nên làm thông gia khó xử, cũng không phải chỉ là một chỗ ngồi sao.
- Chủ tịch Vương, mời ngài sang bên này.
Trần Đại Giang khẽ đưa tay mời, hắn cười ha hả chỉ sang một chiếc ghế trống trên bàn tiệc.
Vương Tử Quân khẽ kéo tay áo của anh Giang đang nổi giận rồi ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia. Tâm tư của hắn căn bản không đặt trên hôn lễ này, nếu như không phải là có Lâm Dĩnh Nhi, sợ rằng hắn đã tùy tiện lấy cớ bỏ đi rồi.
- Chủ tịch Vương, anh xem, chuyện này thật sự không hay...
Anh Giang đi đến dùng giọng xấu hổ giải thích, tuy hắn không biết bây giờ chủ tịch Vương đang làm gì, thế nhưng vẫn hiểu rõ những gì Vương Tử Quân làm ở huyện Lô Bắc. Chủ tịch Vương là ai? Trước kia đều ngồi ghế chủ vị trong huyện Lô Bắc, bây giờ đến cổ động cho mình nhưng căn bản không thể ngồi ghế chủ tịch, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.
- Anh Giang, con cái kết hôn thì chúng ta nên vui vẻ một chút, nếu làm tiệc vui của con gái không được toàn vẹn thì cũng không hay, dù thế nào cũng đừng làm cho Gia Kỳ mất hứng.
Anh Giang nghe những lời khéo léo hiểu lòng người của Vương Tử Quân mà chợt sinh ra cảm khái. Hắn khẽ kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, trưa nay uống ít một chút, tối nay ngài có rảnh không, chúng ta tâm sự một chút.
Vương Tử Quân hiểu ý của anh Giang, tuy hắn chuẩn bị dùng cơm tối xong thì quay về Đông Bộ, thế nhưng hắn cũng không nói ra.
Nếu so với anh Giang thì Trần Đại Giang cũng nói một câu khách khí, sau đó chạy đến bàn tiệc dành cho khách quý. Đối với hắn thì một vị phó chủ tịch huyện ở nông thôn căn bản không nên đặt trong lòng.
- Trưởng phòng Ngô, mời ngài sang bên này.
- Chủ nhiệm Hà, ngồi bên này, mau ngồi bên này.
Khi bữa tiệc đến gần thì Trần Đại Giang bận rộn như một con quay, gương mặt hắn cực kỳ tươi cười, cố gắng kéo từng vị lãnh đạo đến vị trí định sẵn.
Khi một người đàn ông trung niên được ba bốn người đàn ông khác vây quanh đi vào trong cực kỳ tiền hô hậu ủng thì Trần Đại Giang không những tiến lên một mình, còn kéo cả vợ mình lên nghênh đón.
- Chủ nhiệm Triệu, mời ngài ngồi bên này. Ha ha, hôm nay ngài có thể tự mình đến tham gia hôn lễ, thật sự làm vinh hạnh cho kẻ hèn như tôi.
Trần Đại Giang giữ chặt lấy tay của chủ nhiệm Triệu, hai tay liên tục đung đưa, bộ dạng thật sự giống như cảm động rơi nước mắt.
Chủ nhiệm Triệu cũng rất có phong thái lãnh đạo, hắn gật đầu nói:
- Tiểu Trần rất tốt, chăm chú công tác, là mầm mống tốt, tôi tin sau khi kết hôn sẽ càng thêm trưởng thành hơn.
Chú rể mặt một bộ tây phục nhanh chóng tiến ra chào hỏi dưới lời yêu cầu của Trần Đại Giang, sau đó mọi người tiền hô hậu ủng đưa chủ nhiệm Triệu đến chiếc ghế chủ vị. Lúc này đám khách quý ngồi trên bàn tiệc thấy chủ nhiệm Triệu đến thì đứng lên chào hỏi.
- Các vị ngồi xuống đi, hôm nay là ngày vui của con trai anh Trần, nhưng mọi người đều cùng một nhà, thế cho nên tôi cũng xem như là chủ nhân nửa mùa, vì vậy hôm nay mọi người uống nhiều một chút. Anh Trần, rượu của anh có đủ không vậy?
Chủ nhiệm Triệu biểu hiện gần gũi thân dân làm cho Trần Đại Giang cực kỳ kích động, hắn vừa gật dầu như gà mổ thóc vừa mời chủ nhiệm Triệu lên ghế chủ vị.
- Anh Trần, tôi còn phải tố cáo anh một tội, đó là hôm nay trưởng phòng Lý của phòng tổ chức đến phòng lao động thương binh xã hội chúng ta kiểm tra công tác, nghe nói hôm nay là hôn lễ của Tiểu Trần nên cũng muốn đến tham gia náo nhiệt. Tôi chưa kịp nói với anh, thế là đưa cả trưởng phòng Lý theo.
Chủ nhiệm Triệu vừa khoát tay từ chối chiếc ghế chủ vị vừa cười nói với Trần Đại Giang.
Lãnh đạo phòng tổ chức chính là những vị thần mang đến niêm vui cho mọi người trong chốn quan trường, lần này đến đây là trưởng phòng Lý, là một vị phó phòng tổ chức có vị trí cao vời trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Trần Đại Giang dù cũng là một nhân vật trong đơn vị của mình, thế nhưng nếu so với trưởng phòng Lý thì kém quá xa.
Trần Đại Giang vốn cực kỳ vui vẻ vì sự xuất hiện của chủ nhiệm Triệu, bây giờ nghe nói trưởng phòng Lý cũng đến thì cười đến mức không ngậm miệng lại được. Hắn vui vẻ nói lời cảm ơn chân thành với chủ nhiệm Triệu, lại để con mình tự mình ra cửa chào đón trưởng phòng Lý.
- Anh Trần, cũng không phiền toái như vậy, tôi đã cho Tiểu Hà ra cửa chờ sẵn rồi.
Chủ nhiệm Triệu lên tiếng với Trần Đại Giang, sau đó đưa mắt nhìn Trần Độ Hà đứng sau lưng Trần Đại Giang nói:
- Tiểu Trần làm chú rể rất tốt, bộ dạng này cực kỳ tinh thần.
Tuy chủ nhiệm Triệu khen ngợi Trần Độ Hà, nhưng chỗ này nào có dư âm cho Trần Độ Hà lên tiếng? Thế cho nên hắn chỉ có thẻ đứng cười ngây ngô mà thôi.
Vương Tử Quân đã rất quen với những trò náo nhiệt thế này trong quan trường, hắn căn bản không phải chưa từng gặp qua chủ nhiệm Triệu của ủy ban cải cách, nhưng hai bên không có giao tình, thế cho nên hắn chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, tự tìm nguồn vui cho mình.
Vương Tử Quân vừa uống trà vừa lẳng lặng suy nghĩ tâm sự của mình, người ngồi trên chiếc bàn này phần lớn là người thân và bạn bè của chú rể, cũng là người có chút địa vị ở thành phố Sơn Viên, thế cho nên cũng không quan tâm đến một vị khách không mời như Vương Tử Quân.
- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư về quan hệ giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, chợt nghe thấy có người trầm giọng nói. Khi âm thanh này vang lên, bốn phía chợt yên tĩnh.
Anh Giang bây giờ mới thấy thông gia nhà mình có năng lượng mạnh mẽ, hắn vừa cảm thấy kiêu ngạo vì con gái nhà mình tìm được một nhà chồng tốt, đồng thời trong lòng cũng không thiếu lo lắng, dù sao thì có một thông gia như vậy cũng không khác gì chịu tội.
Anh Giang chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người đàn ông bên kia đi trên con đường được người ta dạt sang hai bên tránh né, trong lòng hắn không khỏi run lên. Vì hắn nhận ra người kia chính là lãnh đạo tỉnh trước đó có về kiểm tra thị sát công tác ở huyện Lô Bắc, khi đó hắn có tham gia hội nghị mở rộng nên vẫn còn nhớ rõ ràng. Khi đó bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đứng trước mặt người kia mà căn bản không dám thở mạnh.
Dù là chủ tịch Tiếu còn bị người này phê bình.
- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.
Chủ nhiệm Triệu cười tủm tỉm chỉ vào vị trí chủ vị rồi nói.
Trưởng phòng Lý nhìn qua giống như một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thực tế đã hơn năm mươi rồi. Hắn là cán bộ cấp phó giám đốc sở, là một trong những phó phòng tổ chức có thâm niên, là một trong những cán bộ cấp sở rất có thể diện. Lúc này hắn thấy chủ nhiệm Triệu đứng giữa một đám người, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.