Chương 1869: Mèo chuột cùng một ổ.
Bảo Thạch Tiêu
16/02/2016
Chiều hôm đó Vương Tử Quân rời đi thì Triệu Hiểu Bạch cũng tỉnh lại từ trong hôn mê, người nhà của Triệu Hiểu Bạch cũng chạy đến, Trần Thái Trung thở dài một hơi, điện thoại cũng bắt đầu nổ tung.
Nhiều dòng xe từ bốn phương tám hướng chạy về thành phố Thanh Chuyên, cũng chỉ vì một nguyên nhân thăm hỏi an ủi bí thư Triệu. Trần Thái Trung nhìn những chiếc xe biển số bên ngoài mà không khỏi cảm nhận được năng lượng của lãnh đạo mình.
Nhưng Trần Thái Trung cũng biết lãnh đạo có độ tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu sở dĩ có nhân duyên như vậy cũng là vì mọi người thầm hiểu nhau về một vấn đề: Sau lưng Triệu Hiểu Bạch còn có Vương Tử Quân. Hơn nữa chủ tịch Vương đã chạy đến đầu tiên, nếu không phải là như vậy, chỉ sợ một nhân vật cấp bậc bí thư huyện ủy không đến mức làm cho người ta bôn ba như vậy.
Sau khi tiễn chân trưởng phòng lâm nghiệp, Trần Thái Trung thở dài một hơi. Lúc này trời đã tối, hắn mỏi mệt thầm nghĩ một ngày đã qua, mình có thể yên tĩnh được một chút.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, Trần Thái Trung nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn phát hiện đó là một dãy số lạ, nhưng nhìn qua thì thấy mã vùng là thành phố Rừng Mật.
Hôm nay Trần Thái Trung tiếp quá nhiều điện thoại đến từ thành phố Rừng Mật, thế nên hắn cũng không quan tâm mà trực tiếp nghe máy: - Chào anh, tôi là Trần Thái Trung, xin hỏi ngài là ai?
- Chào đồng chí Thái Trung, Hiểu Bạch đã tỉnh chưa? Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trầm ấm.
Trần Thái Trung chợt sững sờ, hôm nay dù là ai gọi điện thoại đến đều gọi mình là chủ nhiệm Tiểu Trần, mặc dù hắn chỉ là một cán bộ cấp khoa bình thường, xưng hô đồng chí Thái Trung thì mới gọi là đúng. Nhưng hắn được người ta gọi là chủ nhiệm quá nhiều, bây giờ được gọi là đồng chí thì cảm thấy có vài phần không thích ứng.
Cũng may Trần Thái Trung là người thông minh, hắn biêt rõ càng là người xưng hô với mình như vậy thì càng nên chú trọng, căn bản đều là cấp bậc cao. Thế là hắn tranh thủ thời gian nói: - Cám ơn ngài quan tâm đến bí thư Triệu, lúc này bí thư Triệu đã tỉnh, nhưng vì bị thương ở đầu nên không nghe máy được, thật sự xin lỗi.
- À, vậy thì tốt, cậu thay tôi chuyển lời cho Hiểu Bạch, nói cậu ấy an tâm dưỡng thương, chuyện khác cũng đừng nên quá quan tâm. Người kia nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Phương Anh Hồ.
Trần Thái Trung vô thức đồng ý một tiếng, sau đó cúp điện thoại. Thế nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, hắn chợt nhớ người gọi đến là ai, chính là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ.
Trời ạ, vừa rồi mình trò chuyện với một vị thường ủy tỉnh ủy! Trần Thái Trung nghĩ đến điều này mà thiếu chút nữa thì chết ngất, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn bực. Không phải chỉ là thư ký trưởng Phương của bí thư Sầm sao? Không phải là có quan hệ không tốt với chủ tịch Vương sao? Thế nào lại gọi điện thoại đến?
Khi Trần Thái Trung chuyển lời quan tâm của Phương Anh Hồ cho Triệu Hiểu Bạch, lúc này cục trưởng Lăng Khoa Nam của cục công an đi đến. Sau khi đặt túi xách chứa sản phẩm bổ sung dinh dưỡng xuống, hắn thân mật nói vài câu hỏi thăm sức khỏe, sau đó báo cáo tình huống điều tra, cuối cùng rời khỏi bệnh viện.
Lăng Khoa Nam chính là cục trưởng tiền nhiệm của cục công an huyện, rất nhiều chuyện mở miệng còn có thể diện hơn cả phó chủ tịch huyện. Người này nếu ra lệnh thì cục công an căn bản là chấp hành nhanh chóng, điều này Trần Thái Trung hiểu rất rõ.
Sau khi lễ phép tiễn chân Lăng Khoa Nam, chợt nghe Lăng Khoa Nam nói: - Thái Trung, cậu là người xã Ngọ Ba có phải không?
Trần Thái Trung từ nhỏ sống ở huyện thành, thế nhưng quê lại ở xã Ngọ Ba, điều này căn bản ít người biết rõ. Cho dù là chính hắn cũng luôn tự cho rằng mình là người huyện thành.
Không thể ngờ một người không có chút quan hệ với mình như Lăng Khoa Nam lại biết rõ điều này như vậy. Trần Thái Trung không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường. Dù sao đây cũng là cục trưởng cục công an, thế nên căn bản không xa lạ gì lai lịch của mình.
- Vâng, tôi là người xã Ngọ Ba.
- Ha ha, Thái Trung, chúng ta là đồng hương đấy, Trần Gia thôn của các cậu cách thôn chúng tôi hai kilomet, căn bản cũng là người một nhà. Lăng Khoa Nam nói rồi vỗ mạnh lên vai Trần Thái Trung: - Sau khi bí thư Triệu khỏe hẳn, chúng ta uống vài ly chúc mừng mới được.
- Không có vấn đề. Tuy Trần Thái Trung biết rõ Lăng Khoa Nam không cùng đường với lãnh đạo của mình, thế nhưng hắn là người tám mặt lung linh, sẽ không đắc tội với một người là cục trưởng cục công an. Hắn cảm thấy đồng ý dùng cơm là một chuyện, sau này khi nào dùng cơm lại là chuyện khác.
- Cậu Thái Trung, lần này công tác của tôi thật sự rất bị động, ai cũng không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy, hơn nữa còn xảy ra trên người bí thư Triệu. Lãnh đạo thượng cấp có hoài nghi về sự việc này, ngay cả tôi cũng rất hoài nghi, thế nhưng pháp luật chú ý chứng cứ rõ ràng, căn bản hoài nghi là không được, phải có chứng cứ. Lãnh đạo bây giờ có mắng thì tôi phải chịu trách nhiệm. Lăng Khoa Nham nhìn Trần Thái Trung rồi khẽ nói.
Trần Thái Trung chần chờ giây lát rồi khẽ nói - Cục trưởng Lăng, đây là lãnh đạo tín nhiệm ngài.
- À, không nói đến phương diện này nữa, dù sao nó cũng là phạm vi chức trách của tôi. Đau đầu thì đau đầu thế nhưng lãnh đạo thấy sự việc quá trùng hợp, tôi cũng chỉ có thể phá án theo tình huống thực tế. Đây là một vụ tai nạn giao thông, tôi là cục trưởng cục công an, ít nhất cũng phải phá án theo đúng quy định. Lăng Khoa Nham nói đến đây thì sờ lên đầu: - Phương diện pháp luật không thể làm xằng bậy được.
Lăng Khoa Nham nói với mình như vậy làm gì? Hay là muốn mình nói với bí thư Triệu? Trần Thái Trung thầm nghĩ như vậy, sau khi đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì thấy có vài người đi về phía mình.
- Chào anh, có phải anh là cục trưởng Lăng Khoa Nham không? Người đàn ông đi đầu đưa mắt nhìn Lăng Khoa Nham rồi cười hỏi.
Khi thấy nhóm người kia thì Trần Thái Trung cảm thấy có chút không đúng, khi hắn đang nghi hoặc thì lại thấy Lăng Khoa Nham có biểu hiện rất khác lạ.
- Tôi...Tôi là Lăng Khoa Nham.
- Cục trưởng Lăng, tôi là Trần Cương của ủy ban kỷ luật thị ủy, những vị này là đồng chí thuộc ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, bọn họ muốn tìm anh hỏi thăm vài sự việc. Người đàn ông trung niên đi phía sau trầm giọng nói.
Trần Cương, đây là một trong những vị phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Thanh Chuyên! Trần Thái Trung chợt cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên.
- Bí thư Trần, tôi...Tôi có chuyện gì sao?
- Cục trưởng Lăng, chúng tôi mời anh đi thì tất nhiên phải có nguyên nhân, mong anh đi theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông vừa rồi mở miệng hỏi Lăng Khoa Nham căn bản vung tay lên, vài người đàn ông đi theo nhanh chóng đưa Lăng Khoa Nham lên xe.
Trần Thái Trung nhìn gương mặt cực kỳ sợ hãi của Lăng Khoa Nham, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ, giống như hiểu ra vấn đề gì đó.
- Anh là Trần Thái Trung có phải không? Ngô Điền Thịnh tự xưng là Trần Cương nhìn Trần Thái Trung rồi khẽ hỏi.
Trần Thái Trung chợt kinh hoảng, tuy hắn không có chuyện gì, thế nhưng sau khi bị lãnh đạo ủy ban kỷ luật thị ủy hỏi như vậy thì không khỏi có vài phần kinh hãi.
- Đúng vậy. Trần Thái Trung hít vào một hơi rồi trầm giọng nói.
- Nghe nói bí thư Triệu đã tỉnh lại, cậu giúp tôi chuyển lời thăm hỏi với bí thư Triệu, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ đến thăm anh ấy. Trần Cương nói rồi chủ động bắt tay Trần Thái Trung, sau đó bước đi ngay.
Trần Thái Trung nhìn Lăng Khoa Nham uy phong lẫm liệt bị người ta đưa đi, hắn thật sự giống như đang nằm mơ. Đúng lúc này có vài người đi từ phòng bệnh ra ngoài, khi thấy Trần Thái Trung thì bọn họ cũng không nhiều lời, người đi cuối cùng nói: - Thái Trung, tạm thời có hành động, chúng tôi đi trước, lần sau chúng tôi sẽ đến.
Trần Thái Trung nhìn đám người này rời đi mà không khỏi nghĩ đến nhiều vấn đề khác.
Khách sạn Kim Bích căn bản có cái tên quý phái thế nhưng thực tế chỉ là một trong những địa điểm hạng ba so với thành phố Rừng Mật mà thôi, chỉ là khách sạn nà đặt ở thành phố Thanh Chuyên căn bản là rất tuyệt, chưa nói đến phương diện được xây dựng dưới huyện.
- Bà chủ, ai vậy, sao ồn ào thế, làm cho anh em ca hát mất vui. Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi dùng giọng không khách khí quát lên với bà chủ khách sạn xinh đẹp.
Bà chủ là người quen làm ăn kinh doanh, biết rõ nặng nhẹ, thế nên lắc eo thon cười tươi nói: - Ôi, các anh cũng đừng nên tức giận, nhà người ta đang chúc mừng nên có hơi nhiều người, mong các anh khoan hồng độ lượng nhẫn nhịn một chút cho êm đẹp.
- Nhịn một chút sao? Hừ, bà chủ, chúng tôi có thể nể mặt bà chủ, thế nhưng anh em chúng tôi có thể nể mặt người khác sao? Một tên đàn ông đen đúa gầy gộc không quá cao đang mỉm cười tủm tỉm nhìn vào bộ ngực đầy đặn của bà chủ khách sạn rồi nói.
Bà chủ cũng không tức giận với ánh mắt không kiêng nể gì của người này. Nàng là người quen kinh doanh, căn bản cũng gặp qua nhiều tình huống thế này, thế nên nàng đã cực kỳ quen thuộc rồi.
Bà chủ vỗ vỗ lên vai tên thanh niên kia rồi nói: - Cậu em, chị nói cho cậu biết rõ, đi ra bên ngoài nên chú trọng câu nói lui một bước trời cao biển rộng.
Tên thanh niên khá hưởng thụ với động tác thân mật của bà chủ khách sạn, hắn giữ lấy tay của nàng rồi nói: - Chị tốt, chị đã đối xử tốt với em như vậy, không bằng theo anh em chúng tôi uống vài ly. Chúng tôi cũng muốn cho chị thấy, chúng tôi chỗ này cũng mạnh mẽ không thua ai.
Hai chữ mạnh mẽ được tên thanh niên nói khá lớn, điều này không khỏi làm cho đám người đi theo cười vang.
- Nhị ca nói đúng, bà chủ, chị nên thử công lực của Nhị ca chúng tôi. Ha ha ha, tôi nói cho chị biết, không thử thì không biết, một khi đã thử thì khó thể quên được.
- Nhị ca của chúng tôi căn bản là tiểu bá vương ở phương diện này, hôm trước còn cho ra khung cảnh tam anh chiến Lữ Bố.
...
Âm thanh ồn ào làm cho tên thanh niên được gọi là Nhị ca cảm thấy có chút lâng lâng, hắn nhìn về phía bộ ngực lớn của bà chủ khách sạn, thế là không khỏi cười híp mắt nói: - Chị gái, nếu anh em chúng tôi đã thích như vậy, không bằng chúng ta thử xem.
- Hì hì, các anh em nên nhỏ miệng một chút, kẻo làm chậm trễ chuyện của người khác. Bà chủ căn bản có thừa kinh nghiệm ứng phó với những tình huống này, nhưng nàng cũng không cho ra những hành vi không hay, chỉ khẽ dùng giọng cần khẩn nói với đám thanh niên.
- Sợ cái gì? Đám người bên kia rõ ràng là không có đạo đức, chúng tôi bên này cần gì phải khiêm tốn với bọn họ? Chẳng lẽ chúng tôi sợ bọn họ sao? Tên thanh niên nói rồi vung tay lên: - Chị cũng không hỏi xem anh em chúng tôi làm nghề gì sao?
- Được rồi, các cậu, tôi nói cho các cậu biết, giám đốc Thường đang hát ở bên kia. Bà chủ sợ đám thanh niên này gây chuyện sẽ không xong, thế nên tranh thủ nói lai lịch của người bên kia.
- Giám đốc Thường nào? Chúng ta vẫn cứ... Một tên thanh niên có mái tóc nhuộm vàng vừa định nói lời dí dỏm thì bị tên đi đầu chặn lại, sau đó lên tiếng: - Là giám đốc Thường Giáp Lũng sao?
- Còn không phải sao? Giám đốc Thường mời hơn hai mươi người, nhìn qua có vẻ rất vui. Bà chủ thấy tên Nhị ca bên kia chú ý thì không khỏi ưỡn ngực cao hơn. Mặc dù nàng không có liên hệ gì với giám đốc Thường, thế nhưng nói như vậy vẫn đủ làm người người ta suy nghĩ miên man.
Tên Nhị ca trầm ngâm một lát rồi khoát tay áo nói: - Các anh em, mọi người nói nhỏ lại, nếu như lúc này giám đốc Thường mời khách, chúng ta cũng đừng làm cho giám đốc Thường mất hứng.
Nhị ca vừa nói vừa quay sang một tên thanh niên lên tiếng: - Tiểu Lý, theo tôi đi qua, chúng ta chúc rượu giám đốc Thường.
Khi Nhị ca đưa tên Tiểu Lý vào gian phòng ở bên cạnh, lúc này một cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ trong phòng đang cất cao tiếng hát, trong gian phòng hơn trăm mét vuông có hai mươi tên thanh niên, Thường Giáp Lũng là người ngồi ở vị trí chiếc ghế rồng chính giữa.
- Giám đốc Thường, tôi là Triệu lão nhị, nghe nói ngài mở tiệc mừng trong này, tôi đặc biệt đến chúc rượu. Nhị ca lúc này cười tươi như một bông hoa, cơ thể cũng cúi thấp xuống.
Thường Giáp Lũng có tâm tình rất vui vẻ, hắn nâng ly lên cụng với Triệu lão nhị: - Uống đi.
- Giám đốc Thường, anh cứ bận rộn, tôi cũng không quấy rầy ngài. Triệu lão nhị rót đầy ly cho Thường Giáp Lũng rồi chuẩn bị rời đi.
Thường Giáp Lũng vừa mới lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, người phụ nữ ngồi bên cạnh lấy điện thoại trên bàn đưa cho giám đốc Thường: - Giám đốc Thường, điện thoại của anh.
Thường Giáp Lũng nhìn qua số điện thoại gọi đến, gương mặt có vài phần mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn phất tay với bốn phía, tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhanh chóng dừng lại.
- Nhị thúc, cháu là Giáp Lũng, ngài gọi điện thoại có việc gì không? Thường Giáp Lũng dùng giọng cung kín hỏi.
- Cậu đang làm gì vậy? Bên kia truyền đến âm thanh âm trầm, giọng điệu có vài phần bất mãn.
Thường Giáp Lũng tuy bá đạo nhưng căn bản còn phải xem người đó là ai, hắn căn bản không đám có chút ý nghĩ bất kính với Nhị thúc của mình, thế nên hắn nhanh chóng dùng giọng thành thật nói: - Nhị thúc, cháu đang uống rượu với bạn bè.
- Cả ngày chỉ biết tụ tập đám bạn bè không ra gì để ăn chơi đàn đúm, cậu có biết không, nếu tiếp tục như vậy thì bản thân cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy đi. Cậu nói với tôi thế nào, nói rằng sẽ ở nhà chú ý học tập, sẽ ở nhà không ra ngoài cơ mà? Thường Vận Thông tuy rất không khách khí nhưng Thường Giáp Lũng vẫn phải nghe, vì người này không những là Nhị thúc, còn là ô dù lớn nhất của hắn.
Nhiều dòng xe từ bốn phương tám hướng chạy về thành phố Thanh Chuyên, cũng chỉ vì một nguyên nhân thăm hỏi an ủi bí thư Triệu. Trần Thái Trung nhìn những chiếc xe biển số bên ngoài mà không khỏi cảm nhận được năng lượng của lãnh đạo mình.
Nhưng Trần Thái Trung cũng biết lãnh đạo có độ tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu sở dĩ có nhân duyên như vậy cũng là vì mọi người thầm hiểu nhau về một vấn đề: Sau lưng Triệu Hiểu Bạch còn có Vương Tử Quân. Hơn nữa chủ tịch Vương đã chạy đến đầu tiên, nếu không phải là như vậy, chỉ sợ một nhân vật cấp bậc bí thư huyện ủy không đến mức làm cho người ta bôn ba như vậy.
Sau khi tiễn chân trưởng phòng lâm nghiệp, Trần Thái Trung thở dài một hơi. Lúc này trời đã tối, hắn mỏi mệt thầm nghĩ một ngày đã qua, mình có thể yên tĩnh được một chút.
- Tút tút tút. Chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, Trần Thái Trung nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn phát hiện đó là một dãy số lạ, nhưng nhìn qua thì thấy mã vùng là thành phố Rừng Mật.
Hôm nay Trần Thái Trung tiếp quá nhiều điện thoại đến từ thành phố Rừng Mật, thế nên hắn cũng không quan tâm mà trực tiếp nghe máy: - Chào anh, tôi là Trần Thái Trung, xin hỏi ngài là ai?
- Chào đồng chí Thái Trung, Hiểu Bạch đã tỉnh chưa? Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trầm ấm.
Trần Thái Trung chợt sững sờ, hôm nay dù là ai gọi điện thoại đến đều gọi mình là chủ nhiệm Tiểu Trần, mặc dù hắn chỉ là một cán bộ cấp khoa bình thường, xưng hô đồng chí Thái Trung thì mới gọi là đúng. Nhưng hắn được người ta gọi là chủ nhiệm quá nhiều, bây giờ được gọi là đồng chí thì cảm thấy có vài phần không thích ứng.
Cũng may Trần Thái Trung là người thông minh, hắn biêt rõ càng là người xưng hô với mình như vậy thì càng nên chú trọng, căn bản đều là cấp bậc cao. Thế là hắn tranh thủ thời gian nói: - Cám ơn ngài quan tâm đến bí thư Triệu, lúc này bí thư Triệu đã tỉnh, nhưng vì bị thương ở đầu nên không nghe máy được, thật sự xin lỗi.
- À, vậy thì tốt, cậu thay tôi chuyển lời cho Hiểu Bạch, nói cậu ấy an tâm dưỡng thương, chuyện khác cũng đừng nên quá quan tâm. Người kia nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Phương Anh Hồ.
Trần Thái Trung vô thức đồng ý một tiếng, sau đó cúp điện thoại. Thế nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, hắn chợt nhớ người gọi đến là ai, chính là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Phương Anh Hồ.
Trời ạ, vừa rồi mình trò chuyện với một vị thường ủy tỉnh ủy! Trần Thái Trung nghĩ đến điều này mà thiếu chút nữa thì chết ngất, nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn bực. Không phải chỉ là thư ký trưởng Phương của bí thư Sầm sao? Không phải là có quan hệ không tốt với chủ tịch Vương sao? Thế nào lại gọi điện thoại đến?
Khi Trần Thái Trung chuyển lời quan tâm của Phương Anh Hồ cho Triệu Hiểu Bạch, lúc này cục trưởng Lăng Khoa Nam của cục công an đi đến. Sau khi đặt túi xách chứa sản phẩm bổ sung dinh dưỡng xuống, hắn thân mật nói vài câu hỏi thăm sức khỏe, sau đó báo cáo tình huống điều tra, cuối cùng rời khỏi bệnh viện.
Lăng Khoa Nam chính là cục trưởng tiền nhiệm của cục công an huyện, rất nhiều chuyện mở miệng còn có thể diện hơn cả phó chủ tịch huyện. Người này nếu ra lệnh thì cục công an căn bản là chấp hành nhanh chóng, điều này Trần Thái Trung hiểu rất rõ.
Sau khi lễ phép tiễn chân Lăng Khoa Nam, chợt nghe Lăng Khoa Nam nói: - Thái Trung, cậu là người xã Ngọ Ba có phải không?
Trần Thái Trung từ nhỏ sống ở huyện thành, thế nhưng quê lại ở xã Ngọ Ba, điều này căn bản ít người biết rõ. Cho dù là chính hắn cũng luôn tự cho rằng mình là người huyện thành.
Không thể ngờ một người không có chút quan hệ với mình như Lăng Khoa Nam lại biết rõ điều này như vậy. Trần Thái Trung không khỏi có chút kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường. Dù sao đây cũng là cục trưởng cục công an, thế nên căn bản không xa lạ gì lai lịch của mình.
- Vâng, tôi là người xã Ngọ Ba.
- Ha ha, Thái Trung, chúng ta là đồng hương đấy, Trần Gia thôn của các cậu cách thôn chúng tôi hai kilomet, căn bản cũng là người một nhà. Lăng Khoa Nam nói rồi vỗ mạnh lên vai Trần Thái Trung: - Sau khi bí thư Triệu khỏe hẳn, chúng ta uống vài ly chúc mừng mới được.
- Không có vấn đề. Tuy Trần Thái Trung biết rõ Lăng Khoa Nam không cùng đường với lãnh đạo của mình, thế nhưng hắn là người tám mặt lung linh, sẽ không đắc tội với một người là cục trưởng cục công an. Hắn cảm thấy đồng ý dùng cơm là một chuyện, sau này khi nào dùng cơm lại là chuyện khác.
- Cậu Thái Trung, lần này công tác của tôi thật sự rất bị động, ai cũng không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy, hơn nữa còn xảy ra trên người bí thư Triệu. Lãnh đạo thượng cấp có hoài nghi về sự việc này, ngay cả tôi cũng rất hoài nghi, thế nhưng pháp luật chú ý chứng cứ rõ ràng, căn bản hoài nghi là không được, phải có chứng cứ. Lãnh đạo bây giờ có mắng thì tôi phải chịu trách nhiệm. Lăng Khoa Nham nhìn Trần Thái Trung rồi khẽ nói.
Trần Thái Trung chần chờ giây lát rồi khẽ nói - Cục trưởng Lăng, đây là lãnh đạo tín nhiệm ngài.
- À, không nói đến phương diện này nữa, dù sao nó cũng là phạm vi chức trách của tôi. Đau đầu thì đau đầu thế nhưng lãnh đạo thấy sự việc quá trùng hợp, tôi cũng chỉ có thể phá án theo tình huống thực tế. Đây là một vụ tai nạn giao thông, tôi là cục trưởng cục công an, ít nhất cũng phải phá án theo đúng quy định. Lăng Khoa Nham nói đến đây thì sờ lên đầu: - Phương diện pháp luật không thể làm xằng bậy được.
Lăng Khoa Nham nói với mình như vậy làm gì? Hay là muốn mình nói với bí thư Triệu? Trần Thái Trung thầm nghĩ như vậy, sau khi đang suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào thì thấy có vài người đi về phía mình.
- Chào anh, có phải anh là cục trưởng Lăng Khoa Nham không? Người đàn ông đi đầu đưa mắt nhìn Lăng Khoa Nham rồi cười hỏi.
Khi thấy nhóm người kia thì Trần Thái Trung cảm thấy có chút không đúng, khi hắn đang nghi hoặc thì lại thấy Lăng Khoa Nham có biểu hiện rất khác lạ.
- Tôi...Tôi là Lăng Khoa Nham.
- Cục trưởng Lăng, tôi là Trần Cương của ủy ban kỷ luật thị ủy, những vị này là đồng chí thuộc ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, bọn họ muốn tìm anh hỏi thăm vài sự việc. Người đàn ông trung niên đi phía sau trầm giọng nói.
Trần Cương, đây là một trong những vị phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Thanh Chuyên! Trần Thái Trung chợt cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên.
- Bí thư Trần, tôi...Tôi có chuyện gì sao?
- Cục trưởng Lăng, chúng tôi mời anh đi thì tất nhiên phải có nguyên nhân, mong anh đi theo chúng tôi một chuyến. Người đàn ông vừa rồi mở miệng hỏi Lăng Khoa Nham căn bản vung tay lên, vài người đàn ông đi theo nhanh chóng đưa Lăng Khoa Nham lên xe.
Trần Thái Trung nhìn gương mặt cực kỳ sợ hãi của Lăng Khoa Nham, trong đầu liên tục lóe lên vài ý nghĩ, giống như hiểu ra vấn đề gì đó.
- Anh là Trần Thái Trung có phải không? Ngô Điền Thịnh tự xưng là Trần Cương nhìn Trần Thái Trung rồi khẽ hỏi.
Trần Thái Trung chợt kinh hoảng, tuy hắn không có chuyện gì, thế nhưng sau khi bị lãnh đạo ủy ban kỷ luật thị ủy hỏi như vậy thì không khỏi có vài phần kinh hãi.
- Đúng vậy. Trần Thái Trung hít vào một hơi rồi trầm giọng nói.
- Nghe nói bí thư Triệu đã tỉnh lại, cậu giúp tôi chuyển lời thăm hỏi với bí thư Triệu, sau khi xong việc tôi nhất định sẽ đến thăm anh ấy. Trần Cương nói rồi chủ động bắt tay Trần Thái Trung, sau đó bước đi ngay.
Trần Thái Trung nhìn Lăng Khoa Nham uy phong lẫm liệt bị người ta đưa đi, hắn thật sự giống như đang nằm mơ. Đúng lúc này có vài người đi từ phòng bệnh ra ngoài, khi thấy Trần Thái Trung thì bọn họ cũng không nhiều lời, người đi cuối cùng nói: - Thái Trung, tạm thời có hành động, chúng tôi đi trước, lần sau chúng tôi sẽ đến.
Trần Thái Trung nhìn đám người này rời đi mà không khỏi nghĩ đến nhiều vấn đề khác.
Khách sạn Kim Bích căn bản có cái tên quý phái thế nhưng thực tế chỉ là một trong những địa điểm hạng ba so với thành phố Rừng Mật mà thôi, chỉ là khách sạn nà đặt ở thành phố Thanh Chuyên căn bản là rất tuyệt, chưa nói đến phương diện được xây dựng dưới huyện.
- Bà chủ, ai vậy, sao ồn ào thế, làm cho anh em ca hát mất vui. Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi dùng giọng không khách khí quát lên với bà chủ khách sạn xinh đẹp.
Bà chủ là người quen làm ăn kinh doanh, biết rõ nặng nhẹ, thế nên lắc eo thon cười tươi nói: - Ôi, các anh cũng đừng nên tức giận, nhà người ta đang chúc mừng nên có hơi nhiều người, mong các anh khoan hồng độ lượng nhẫn nhịn một chút cho êm đẹp.
- Nhịn một chút sao? Hừ, bà chủ, chúng tôi có thể nể mặt bà chủ, thế nhưng anh em chúng tôi có thể nể mặt người khác sao? Một tên đàn ông đen đúa gầy gộc không quá cao đang mỉm cười tủm tỉm nhìn vào bộ ngực đầy đặn của bà chủ khách sạn rồi nói.
Bà chủ cũng không tức giận với ánh mắt không kiêng nể gì của người này. Nàng là người quen kinh doanh, căn bản cũng gặp qua nhiều tình huống thế này, thế nên nàng đã cực kỳ quen thuộc rồi.
Bà chủ vỗ vỗ lên vai tên thanh niên kia rồi nói: - Cậu em, chị nói cho cậu biết rõ, đi ra bên ngoài nên chú trọng câu nói lui một bước trời cao biển rộng.
Tên thanh niên khá hưởng thụ với động tác thân mật của bà chủ khách sạn, hắn giữ lấy tay của nàng rồi nói: - Chị tốt, chị đã đối xử tốt với em như vậy, không bằng theo anh em chúng tôi uống vài ly. Chúng tôi cũng muốn cho chị thấy, chúng tôi chỗ này cũng mạnh mẽ không thua ai.
Hai chữ mạnh mẽ được tên thanh niên nói khá lớn, điều này không khỏi làm cho đám người đi theo cười vang.
- Nhị ca nói đúng, bà chủ, chị nên thử công lực của Nhị ca chúng tôi. Ha ha ha, tôi nói cho chị biết, không thử thì không biết, một khi đã thử thì khó thể quên được.
- Nhị ca của chúng tôi căn bản là tiểu bá vương ở phương diện này, hôm trước còn cho ra khung cảnh tam anh chiến Lữ Bố.
...
Âm thanh ồn ào làm cho tên thanh niên được gọi là Nhị ca cảm thấy có chút lâng lâng, hắn nhìn về phía bộ ngực lớn của bà chủ khách sạn, thế là không khỏi cười híp mắt nói: - Chị gái, nếu anh em chúng tôi đã thích như vậy, không bằng chúng ta thử xem.
- Hì hì, các anh em nên nhỏ miệng một chút, kẻo làm chậm trễ chuyện của người khác. Bà chủ căn bản có thừa kinh nghiệm ứng phó với những tình huống này, nhưng nàng cũng không cho ra những hành vi không hay, chỉ khẽ dùng giọng cần khẩn nói với đám thanh niên.
- Sợ cái gì? Đám người bên kia rõ ràng là không có đạo đức, chúng tôi bên này cần gì phải khiêm tốn với bọn họ? Chẳng lẽ chúng tôi sợ bọn họ sao? Tên thanh niên nói rồi vung tay lên: - Chị cũng không hỏi xem anh em chúng tôi làm nghề gì sao?
- Được rồi, các cậu, tôi nói cho các cậu biết, giám đốc Thường đang hát ở bên kia. Bà chủ sợ đám thanh niên này gây chuyện sẽ không xong, thế nên tranh thủ nói lai lịch của người bên kia.
- Giám đốc Thường nào? Chúng ta vẫn cứ... Một tên thanh niên có mái tóc nhuộm vàng vừa định nói lời dí dỏm thì bị tên đi đầu chặn lại, sau đó lên tiếng: - Là giám đốc Thường Giáp Lũng sao?
- Còn không phải sao? Giám đốc Thường mời hơn hai mươi người, nhìn qua có vẻ rất vui. Bà chủ thấy tên Nhị ca bên kia chú ý thì không khỏi ưỡn ngực cao hơn. Mặc dù nàng không có liên hệ gì với giám đốc Thường, thế nhưng nói như vậy vẫn đủ làm người người ta suy nghĩ miên man.
Tên Nhị ca trầm ngâm một lát rồi khoát tay áo nói: - Các anh em, mọi người nói nhỏ lại, nếu như lúc này giám đốc Thường mời khách, chúng ta cũng đừng làm cho giám đốc Thường mất hứng.
Nhị ca vừa nói vừa quay sang một tên thanh niên lên tiếng: - Tiểu Lý, theo tôi đi qua, chúng ta chúc rượu giám đốc Thường.
Khi Nhị ca đưa tên Tiểu Lý vào gian phòng ở bên cạnh, lúc này một cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ trong phòng đang cất cao tiếng hát, trong gian phòng hơn trăm mét vuông có hai mươi tên thanh niên, Thường Giáp Lũng là người ngồi ở vị trí chiếc ghế rồng chính giữa.
- Giám đốc Thường, tôi là Triệu lão nhị, nghe nói ngài mở tiệc mừng trong này, tôi đặc biệt đến chúc rượu. Nhị ca lúc này cười tươi như một bông hoa, cơ thể cũng cúi thấp xuống.
Thường Giáp Lũng có tâm tình rất vui vẻ, hắn nâng ly lên cụng với Triệu lão nhị: - Uống đi.
- Giám đốc Thường, anh cứ bận rộn, tôi cũng không quấy rầy ngài. Triệu lão nhị rót đầy ly cho Thường Giáp Lũng rồi chuẩn bị rời đi.
Thường Giáp Lũng vừa mới lên tiếng thì chuông điện thoại vang lên, người phụ nữ ngồi bên cạnh lấy điện thoại trên bàn đưa cho giám đốc Thường: - Giám đốc Thường, điện thoại của anh.
Thường Giáp Lũng nhìn qua số điện thoại gọi đến, gương mặt có vài phần mất kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn phất tay với bốn phía, tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhanh chóng dừng lại.
- Nhị thúc, cháu là Giáp Lũng, ngài gọi điện thoại có việc gì không? Thường Giáp Lũng dùng giọng cung kín hỏi.
- Cậu đang làm gì vậy? Bên kia truyền đến âm thanh âm trầm, giọng điệu có vài phần bất mãn.
Thường Giáp Lũng tuy bá đạo nhưng căn bản còn phải xem người đó là ai, hắn căn bản không đám có chút ý nghĩ bất kính với Nhị thúc của mình, thế nên hắn nhanh chóng dùng giọng thành thật nói: - Nhị thúc, cháu đang uống rượu với bạn bè.
- Cả ngày chỉ biết tụ tập đám bạn bè không ra gì để ăn chơi đàn đúm, cậu có biết không, nếu tiếp tục như vậy thì bản thân cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy đi. Cậu nói với tôi thế nào, nói rằng sẽ ở nhà chú ý học tập, sẽ ở nhà không ra ngoài cơ mà? Thường Vận Thông tuy rất không khách khí nhưng Thường Giáp Lũng vẫn phải nghe, vì người này không những là Nhị thúc, còn là ô dù lớn nhất của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.