Bí Thư Trùng Sinh

Chương 363: Một cán bộ thanh niên đến đoàn thanh niên tỉnh.

Bảo Thạch Tiêu

07/06/2013

Sớm mai ở thành phố Sơn Viên giống như được bao phủ trong một tầng sương mỏng, tầng sương này che cả ánh sáng mặt trời, làm cho không gian thêm phần đẹp đẽ thơ mộng. Trong thành phố Sơn Viên thì con đường khí phái nhất là đường Nhân Dân, con đường này chia ra làm ba phần, mỗi đầu đều có thể đi về những khu phố ăn uống giải trí nổi tiếng.

Vì sao con đường nhân dân này lại nổi tiếng khắp thành phố Sơn Viên, vì đây là nơi tập trung của các ban ngành hiểm yếu như tỉnh ủy, khối chính quyền tỉnh, tòa án tỉnh, phòng tài chính tỉnh, cục dân chính...Con đường với hai hàng cây rất đẹp, bên đường là đủ các cơ quan chính quyền. Chưa nói đến vấn đề các cơ quan đơn vị nơi đây đều là quyền cao chức trọng, chỉ cần nhìn vào mức độ xanh hóa của con đường cũng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, khung cảnh đẹp đẽ làm cho tâm tình người ta cực kỳ thoải mái.

Lối đi bộ trên đường nhân dân cũng khá rộng, cây cối tươi mát thể hiện ánh mắt chiến lược đặc biệt của người cầm quyền. Cây cối nơi đây một năm bốn mùa đều tươi tốt, thỉnh thoảng có vài loại hoa nở rộ với hương thơm thoang thoảng. Sáng sớm mọi người đi lại trên lối dành cho người đi bộ được lát gạch hồng, ai cũng đi đúng phần đường dành cho mình, thể hiện tố chất khá cao, thế cho nên sống ở thành phố này cũng làm cho người ta cảm thấy vui sướng.

Con đường nhân dân này có giao với hai khu phố ăn uống ở bên cạnh, hai con phố bên này thật sự xứng với tên gọi, từ bắc đến nam có đầy đủ từ cửa hàng cắt tóc, gội đầu, quán mỳ, quán cơm, quán rượu...Tất cả san sát vào nhau, bán đầy đủ các món, đầy đủ hương vị làm cho bầu không khí sáng sớm ở thành phố Sơn Viên thêm bừng bừng sức sống. Cuộc sống của dân chúng thành phố Sơn Viên thêm phong phú cũng là nhờ vào hai con phố này.

Vương Tử Quân xuống xe ở cổng tỉnh ủy, hắn thấy lúc này nơi đây đã đứng đầy người, thế là hắn không khỏi nhíu mày rồi đi về phía đám người trước mặt.

- Một nhà máy tốt mà cứ để không như vậy sao? Các anh nói xem chúng tôi sẽ sống thế nào đây?

Một tiếng hô lớn vang lên bên tai Vương Tử Quân.

Khi âm thanh này vang lên thì Vương Tử Quân thấy vài người đàn ông ăn mặc như công nhân đang đứng đó hô hào. Nhìn bộ dạng đau lòng của bọn họ, hắn khẽ nhíu mày, xem ra quá trình cải cách xí nghiệp quốc hữu đang bắt đầu ở thành phố Sơn Viên.

Một nhóm cán bộ đang khuyên can đám người đến đây làm ồn, khuyên bọn họ có chuyện gì thì đến nói với văn phòng, nhưng công nhân lại cho ra yêu cầu muốn gặp lãnh đạo thành phố, thế là hiện trường càng thêm rối loạn. Nhưng đám công nhân kia dù rất kích động cũng không có tâm tư quan tâm đến Vương Tử Quân, bọn họ thấy tên thanh niên kia có lẽ chỉ là một chân chạy việc ở tỉnh ủy, thật sự không có tác dụng gì, tìm đến chỉ là lãng phí nước bọt mà thôi.

Đám công nhân không quan tâm đến cũng không có nghĩa là Vương Tử Quân sẽ có thể dễ dàng tiến vào khu tỉnh ủy, vừa thấy một gương mặt xa lạ xuất hiện thì một bảo vệ nhanh chóng tiến lên chặn đường, yêu cầu phải đăng ký.

Cái gì mà đăng ký? Hình như đã lâu rồi không chấp hành chế độ thế này thì phải? Vương Tử Quân nhìn tên bảo vệ trẻ tuổi dùng ánh mắt như đề phòng kẻ cướp để nhìn mình, hắn chợt cười cười, sau đó sảng khoái đăng ký tên tuổi chức vụ của mình.



- Vương Tử Quân? Công tác ở đoàn thanh niên tỉnh?

Tên bảo vệ nhìn những nét chữ cứng cáp có lực, sau đó lại đưa mắt nhìn bóng lưng tên cán bộ thanh niên vừa đi vào, hắn thật sự không nhớ trong đoàn thanh niên tỉnh lại có một người như vậy.

Hôm nay Vương Tử Quân đến tỉnh ủy báo danh, sau khi rời khỏi huyện Lô Bắc thì hắn và Mạc Tiểu Bắc đến thành phố Sơn Viên. Bây giờ đến Sơn Viên lại khác biệt so với trước kia, trước đó hắn chỉ là khách qua đường, chỉ đến trường đảng tỉnh ủy tham gia học tập, tất nhiên sẽ để cho trường đảng sắp xếp tất cả. Nhưng bây giờ hắn đến nhận công tác, tất nhiên có nhiều chuyện phải tự mình xử lý.

Khi Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên thì Thái Thần Bân có gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ lái xe đến, nhưng Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi quyết định cho Thái Thần Bân ở lại huyện Lô Bắc thêm hai ngày. Đồng thời hắn cũng vội vàng yêu cầu Thái Thần Bân giao lại chiếc xe công vụ cho khối chính quyền huyện Lô Bắc.

Thái Thần Bân tất nhiên sẽ chăm chú chấp hành phân phó của Vương Tử Quân, nhưng hai giờ sau bên kia đã gọi điện thoại đến, nói chủ tịch Tiếu Tử Đông dù thế nào cũng không chịu tiếp nhận chiếc xe kia. Ý của Tiếu Tử Đông là Thái Thần Bân cứ chạy chiếc xe này phục vụ Vương Tử Quân, đợi đến khi cơ quan đoàn thanh niên tỉnh phân phối xe cho Vương Tử Quân thì hãy trả về cho huyện Lô Bắc cũng không muộn.

Vương Tử Quân đối mặt với tình cảm của Tiếu Tử Đông thì cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi, nhưng bây giờ hắn đến cơ quan đoàn thanh niên tỉnh tỉnh nhận chức cũng không muốn biểu hiện quá khí thế, hắn muốn an phận, thế là từ chối sự phục vụ của Thái Thần Bân.

Tuy đã rời khỏi huyện Lô Bắc, thế nhưng những gì xảy ra ở huyện Lô Bắc vẫn truyền vào trong tai Vương Tử Quân. Ví dự như Dương Quân Tài phải ảm đạm bỏ đi, ví dụ như Lưu Truyền Pháp vì liên quan đến em trai mà bị bắt đi điều tra, Triệu Trung Trạch cũng bị xử lý song quy...

- Ôi, thật sự là ban thủ lĩnh, vì sao lại trùng hợp như vậy? Không thể ngờ khối chính quyền tỉnh rộng thế này mà hai ta có thể gặp nhau được.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm về những gì đang diễn ra ở huyện Lô Bắc thì một âm thanh vui vẻ vang lên bên tai. Khi âm thanh này vang lên thì Vương Tử Quân thấy gương mặt vui vẻ của Lý Tùng Mai, nàng đang nhanh chóng đi về phía hắn.

Lý Tùng Mai tuy bày ra bộ dạng ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng Vương Tử Quân đưa mắt quan sát khắp bốn phía, sau đó hắn hiểu thì ra là cô nàng cố ý chờ mình. Tuy hắn đã thấy rõ sự việc thế nhưng cũng không nói trắng ra, thế là nhanh chóng nở nụ cười nói:



- Thì ra là chị Tùng Mai, thật là trùng hợp, chị cũng đến báo danh sao?

- Ôi, tôi nào có được nhẹ nhàng thoải mái như ban thủ lĩnh, chị đây thật sự là người mệnh khổ, đã phải đi báo danh vài ngày trước rồi.

Lý Tùng Mai tuy mở miệng nói mình mệnh khổ nhưng biểu hiện lại cực kỳ thỏa mãn.

Là một vị trưởng ban trong phòng tuyên truyền tỉnh ủy, chức vụ này có thể nói là phát huy mạnh mẽ sở trường của Lý Tùng Mai. Sau khi Lý Tùng Mai ân cần thăm hỏi Vương Tử Quân về các phương diện sinh hoạt ở thành phố Sơn Viên, nàng cười nói:

- Ban thủ lĩnh, không, không, phải gọi là bí thư Vương, hôm nay anh đến báo danh phải không?

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Đúng vậy, đáng lý ra phải vài ngày nữa nhưng phòng tổ chức bên này thúc hơi gấp, cũng không cho phép tôi nghỉ phép nhận lương.

Lý Tùng Mai nghe lời nói đầy ẩn giấu của Vương Tử Quân mà mím môi nở nụ cười:

- Bí thư Vương, anh nói kìa, nếu ngài muốn nghỉ ngơi thì ai có thể ngăn được? Tôi đến khu tỉnh ủy này sớm hơn anh hai ngày, cũng xem như quen thuộc hơn, thế này đi, tôi đưa ngài đến phòng tổ chức nhé?

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy hắn và lãnh đạo phòng tổ chức tỉnh ủy cũng coi như có chút quan hệ thế nhưng còn chưa biết khu văn phòng của phòng tổ chức ở nơi nào. Bây giờ có người chủ động dẫn đường, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.

Nhìn vào tình huống thực tế thì Lý Tùng Mai thật sự không nói ngoa, tuy nàng đến đây chưa lâu nhưng lại quen biết không ít người, trên đường đi có rất nhiều người mở miệng chào hỏi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook