Chương 586: Một đấm sấm sét đánh chết người
Bảo Thạch Tiêu
05/09/2013
(p1): Một đấm sấm sét đánh chết người.
- Trưởng phòng Triệu, tôi biết rõ chuyện này vì có nguyên nhân. Là thế này, hôm nay phòng tài nguyên môi trường cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân gây ô nhiễm thôn Mạnh Trang, vì vậy mà phái một tên cán bộ trẻ tuổi đến khối chính quyền thành phố Đông Bộ chuyển tài liệu. Không ngờ tên cán bộ kia có hơi qua loa đại khái, đã đến khối chính quyền thành phố nhưng lại quên văn kiện trên xe taxi.
Chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền thị ủy thật sự rất có tinh thần nói chuyện, sau khi dừng lại một lúc thì vui vẻ nói:
- Ngài biết rõ chuyện gì xảy ra không? Thật sự giống như diễn trò vậy, khi tiểu tử kia vừa bước xuống xe thì có vài phóng viên leo lên xe taxi, vừa lúc thấy được văn kiện kia. Phóng viên thì thế nào? Đám người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế cho nên nhanh chóng ném nội dung văn kiện này ra ngoài.
- Thật sự trùng hợp vậy sao?
Triệu Thúy Bình thật sự không tin vào lỗ tai minh, nàng dùng giọng rất mất phong độ nói.
- Việc này thật sự giống như bố yêu mẹ, quá mức trùng hợp.
Chủ nhiệm văn phòng trầm giọng nói với Triệu Thúy Bình.
Triệu Thúy Bình nghe được đáp án thì thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vấn đề không nằm ở thành phố Đông Bộ, như vậy nàng là trưởng phòng tuyên truyền cũng không bị đám phóng viên đuổi cho chạy khắp nơi, lên rời không cửa xuống đất không đường.
Triệu Thúy Bình cũng không phải hạng người trời sinh thích làm chuyện xấu xa, những năm nay công tác tuyên truyền căn bản không dễ làm chút nào. Đừng nghĩ lãnh đạo phát biểu ở các hội nghị lớn nhỏ, phòng tuyên truyền chỉ cần tốt khoe xấu che là xong, thật ra nếu có bất kỳ nhiễu loạn gì xảy ra, nếu phòng tuyên truyền không làm tốt công tác của mình, để người ta chọc ra vấn đề, là người phụ trách phòng tuyên truyền, lãnh đạo sẽ có sắc mặt tốt với anh sao?
Anh là tiếng nói của đảng ủy chính quyền thành phố, anh phải biết làm công tác thổi phồng, phải thông qua báo đài để làm cho lãnh đạo có thể diện, đồng thời cũng phải làm tốt công tác đoàn kết ổn định ở địa phương. Anh không nên đưa tin quá mức, cũng không nên chỉ đưa tin tốt, biểu đạt đúng trạng thái, đây mới là công tác đúng chỗ. Một câu tổng kết lại chính là phải hát cho đúng nhịp, đánh đúng trận chiến, làm đúng trọng điểm, nếu để người ta nắm được túm tóc thì chờ bị lãnh đạo mắng là vừa.
Sự việc lúc này lại là của một thành phố khác, Triệu Thúy Bình căn bản là cơm áo không cần lo, có thể nhàn nhã mỉm cười ngắm hoa nhìn mây, còn nhân cơ hội nhìn thành phố hàng xóm lo lắng bất an.
Xem ra chủ tịch Vương đã tránh được một kiếp.
Cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thúy Bình nói ra lời cảm khái như vậy, nhưng bọn họ đại đa số đều cảm khái vì vấn đề đổ lên đầu của thành phố Tam Hồ. Thành phố Đông Bộ là khổ chủ, lúc này có thể tìm kêu khổ với thành phốTả Minh, cũng bắt buộc đám người thành phố Tả Minh phải cho ra một cái giá lớn. Mà đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam cũng có thể biến thành phố Đông Bộ từ vị trí hiềm nghi tòng phạm sang khổ chủ.
Đổng Quốc Khánh nhận được tin tức này thì cũng cảm thấy khó tưởng, thế nhưng nhìn vào báo cáo nghiêm túc cẩn thận của phòng tài nguyên môi trường, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu vì vận may của đối thủ.
- Công ty khai thác thiếc ở thành phố Tam Hồ đã cho ra tác dụng rất lớn trên phương diện phát triển kinh tế, từ khi công ty kia đi vào sản xuất thì tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Tam Hồ là rất nhanh, thậm chí còn có lúc muốn vượt mặt thành phố Đông Bộ chúng ta. Con bà nó, thật sự là không ngờ đám người thành phố Tam Hồ ăn quả mà bắt chúng ta phải gánh tội thay.
Bành Quang Binh vỗ bàn trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn dùng giọng tràn đầy căm phẫn nói:
- Bí thư Đổng, chuyện này tuyệt đối không nên bỏ qua, nếu không làm cho đám người thành phố Tam Hồ chảy chút máu, chuyện này không thể bỏ qua nhanh chóng như vậy được.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy Đảng Hằng nói:
- Bí thư Đổng, không biết ngài còn nhớ rõ hạng mục khai thác thiếc này hay không, năm xưa hạng mục này hình như là do...Do bí thư tỉnh ủy tự mình tiến cử, những thứ khác tôi còn không nhớ rõ, thế nhưng năm xư từng tiến hành nghi thức khởi công cực kỳ long trọng, điều này tôi nhớ rất rõ ràng.
Nếu như căn cứ chính xác của phòng tài nguyên môi trường căn bản chỉ là một luồng sét nhỏ, bây giờ lời nói của Đảng Hằng thật sự giống như năm tia sét bổ xuống đầu, có thể nói là vỗ ngay gáy Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh chợt hiểu rõ vấn đề.
Hạng trang vũ kiếm, ý tại phái công!( Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang, Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiến trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)
Chính Đổng Quốc Khánh căn bản không phải là Bái Công vì với thân phận của hắn thì căn bản không đủ độ nặng.
Lúc này cảm giác đầu tiên của Đổng Quốc Khánh chính là cơ thể lạnh như băng, chuyện này không ngờ lại hướng về phía Hào Nhất Phong.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến kết quả không rét mà run này thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ muốn cản lại, nếu như sự thật này được bùng phát ở thành phố Đông Bộ, Hào Nhất Phong tuy nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ cũng khó tránh khỏi. Ít nhất thì Đổng Quốc Khánh cũng sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạom không đủ lực khống chế toàn cục.
- Thư ký trưởng Đảng, cậu thông báo cho phòng tài nguyên môi trường, chuyện này...
Đảng Hằng cười khổ nói:
- Bí thư Đổng, nếu như phòng tài nguyên môi trường không truyền tin ra ngoài thì chúng ta còn cản được, nhưng bây giờ tin tức đã được phóng viên truyền đi khắp nơi. Nếu chúng ta muốn áp chế chuyện này, sợ rằng biến hay thành dở, giấu đầu hở đuôi.
Đổng Quốc Khánh cũng biết bây giờ căn bản không thể nào áp chế được nữa, thế là vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, tình huống lúc này thật sự không còn lựa chọn nào tốt cho hắn.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, đột nhiên có một giọng nói truyền vào:
- Bí thư Đổng, phần lớn phóng viên đều đã đi rồi, bọn họ đều đến thành phố Tam Hồ.
Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn người đi vào, vẻ mặt hầu như có thể vặn ra nước. Hắn vừa định mở miệng răn dạy đối phương, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn trầm ngâm giây lát rồi bắt máy, chợt nghe lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trương Đảo Long trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Đổng, thôn dân thôn Mạnh Trang nghe nói nguyên nhân gây ô nhiễm cho mình là công ty thiếc bên phía thành phố Tam Hồ, thế là thôn dân kích động bây giờ đang kéo về phía công ty khai thác khoáng ở thành phố Tam Hồ.
Có phóng viên tung tin, thôn dân lại chạy đi gây rối, hơn nữa sự việc này trước đó vốn dĩ đã được xào nấu vài ngày, cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ nếu muốn che lại thì căn bản là không thể.
- Trương Đảo Long, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi mặc kệ anh tìm ra kế sách gì, nhất định phải ngăn chặn lại, nếu có xung đột lớn xảy ra, chỉ sợ sẽ có vấn đề chính trị, đến lúc đó anh cũng sẽ bị liên quan.
Đổng Quốc Khánh hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng phân phó nói với Trương Đảo Long.
Chương 586(p2): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Trương Đảo Long uất ức kêu lên:
- Bí thư Đổng, bây giờ lửa giận của quần chúng tăng vọt, lại cực kỳ xúc động, nếu muốn ngăn cản bọn họ, chỉ sợ chúng tôi cũng không làm được.
- Đồng chí Trương Đảo Long, tôi lập lại một lần nữa, ổn định là trên hết, phải làm cho tốt, không thể làm cũng phải làm. Đây là nhiệm vụ quan trọng của đảng cho anh, nếu như chút chuyện này anh không làm được, như vậy cũng đừng làm lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao nữa.
Trương Đảo Long giống như cũng thái độ cứng rắn của bí thư Đổng làm cho sợ hãi, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Đổng, tôi chỉ làm hết sức mà thôi.
Đổng Quốc Khánh đặt điện thoại xuống, sau đó không khỏi thở dài một hơi. Hắn tham chính nhiều năm, hắn mẫn cảm ý thức được sẽ có bão tố kéo đến. Tuy bản thân hắn sẽ không bị kéo vào vòng xoáy, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, đường đường là lãnh đạo đứng đầu, nếu để cho nhân dân cho ra hành vi náo loạn, thật sự khó cứu vãn trach nhiệm.
- Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng.
...
Vương Tử Quân ở trong phòng làm việc của mình, lúc này bầu không khí đầy mây đen xem như đã bị quét sạch. Dù là Thái Nguyên Thương hay Triệu Quốc Lương cũng đều tỏ ra rất vui mừng. Đối với bọn họ thì Vương Tử Quân là chỗ dựa của mình, bây giờ Vương Tử Quân bình an vô sự, tất nhiên bọn họ sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân càng nhiều hơn, ngay cả vài vị phó chủ tịch vừa tiến lên nhận chức cũng nhanh chóng đi đến phòng làm việc nói vài lời an ủi với chủ tịch Vương.
- Tôi nói có sai đâu, khu công nghiệp thủy tinh sao lại gây ô nhiễm ác liệt như vậy được? Sao lại có thể gây ô nhiễm cho thôn Mạnh Trang được? Thì ra tất cả là do công ty thiếc của thành phố Tam Hồ. Đúng là con bà nó bực bội, đám người thành phố Tam Hồ dựa vào công ty thiếc để đẩy mạnh phát triển kinh tế, cuối cùng lại bắt chúng ta chùi đít, như vậy là thế nào?
- Đúng vậy, chuyện này chúng ta không thể để cho đám người thành phố Tam Hồ được yên, phải nói rõ ràng, cho dù báo cáo lên tỉnh cũng phải có câu trả lời rõ ràng.
Mọi người nói anh một câu tôi một câu, tất cả đầu mâu đều chĩa về phía thành phố Tam Hồ. Nhưng Vương Tử Quân là nhân vật chính của sự việc lần này lại tỏ ra rất lạnh nhạt, hắn phất phất tay nói:
- Chuyện này chúng ta cứ liên hệ với thành phố Tam Hồ là được, chúng ta là thành phố láng giềng, đừng để tổn thương đến chuyện tình cảm đôi bên.
Tôn Quốc Lĩnh nghe được lời của Vương Tử Quân thì cười thầm, thầm nghĩ đừng nghĩ chủ tịch Vương còn trẻ mà không có kinh nghiệm, nếu nói về đạo hạnh cố làm ra vẻ chính thức, chỉ sợ còn mạnh hơn đám người bọn họ rất nhiều lần. Dân chúng có tính cách rất kỳ quái, anh càng che đậy thì mọi người sẽ càng hiếu kỳ. Bây giờ anh đã truyền chuyện này đi, đám phóng viên bên kia như ruồi thấy thịt thối đã bay đến bâu vào, thật sự đã rất loạn. Bây giờ anh lại giả vờ chính thức để cường điệu xử lý an phận, như vậy có khác gì giật dây cổ vũ?
Đừng nói là đám người bọn họ ở đây, dù là bất cứ ai cũng khó thể nào vung tay áp chế sự việc lại được.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy. Bên trong điện thoại vang lên một giọng báo cáo:
- Chủ tịch Vương, thôn dân thôn Mạnh Trang đang tiến về phía công ty thiếc, giống như sắp phát sinh xung đột.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống không nói một lời, vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Nhưng Triệu Quốc Lương luôn công tác ở bên cạnh chủ tịch Vương, hắn phát hiện vẻ mặt của chủ tịch Vương thật sự có chút khác thường.
- Chủ tịch Vương, cứ để cho bọn họ đến đó quấy phá đi. Con bà nó, mèo sao có thể thay chuột gách vác tiếng xấu? Bây giờ gây náo loạn cũng không có gì phải sợ, dù sao thì đám người thành phố Tam Hồ mới là đầu sỏ gây chuyện, dù lãnh đạo tỉnh truy cứu trách nhiệm cũng chỉ là bọn họ chịu tội mà thôi.
Lữ Hạ Cường là phó chủ tịch chủ khảo công tác công nghiệp và môi trường, nếu như vấn đề ô nhiễm có liên quan đến thành phố Đông Bộ, như vậy một vị phó chủ tịch thường ủy như hắn cũng khó tránh khỏi liên quan. Hai ngày qua áp lực trên người hắn thật sự rất lớn, có thể nói là khó hít thở. Bây giờ hắn thấy sự việc biến đổi, tất nhiên hắn sẽ có ý nghĩa oán giận với kẻ gây họa là thành phố Tam Hồ, hắn sẽ không chịu bỏ qua.
- Không được, mặc kệ nguyên nhân của sự kiện lần này là gì, chúng ta cũng phải ngăn chặn quần chúng lại, càng không thể để phát sinh sự kiện đổ máu. Có gì xảy ra thì chúng ta sẽ thương lượng giải quyết, không nên để quần chúng vô tội xảy ra va chạm với công ty thiếc.
Vương Tử Quân vung tay lên trầm giọng phân phó:
- Thư ký trưởng, chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đến thôn Mạnh Trang. Tuy sự kiện lần này là chúng ta chịu uất ức, thế nhưng chúng ta cũng không tính toán chi li, vào đúng thời điểm vẫn phải nhìn về phương diện chính trị.
Dưới sự quyết định của Vương Tử Quân, các vị phó chủ tịch thành phố Đông Bộ đều theo sát Vương Tử Quân, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía thôn Mạnh Trang.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến thôn Mạnh Trang thì lúc này đã không còn một ai ở lại, ngoài ông già và trẻ nhỏ, hầu như tất cả thanh niên và trung niên đều đã đi đến công ty thiếc ở cách đó hai kilomet để gây hấn.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến công ty thiếc, phát hiện thôn dân đã vây quanh cổng công ty, một vài thứ đã bị người ta đánh nát bấy. Trong công ty thiếc cũng có người lao ra giằng co với thôn dân, cũng có cán bộ của thành phố Tam Hồ và Đông Bộ chạy đến lớn tiếng khuyên bảo quần chúng không nên kích động, có vấn đề gì cứ nói, chính quyền sẽ xử lý.
Nhưng lúc này những lời khuyên bảo căn bản không có hiệu quả với người dân thôn Mạnh Trang, tất cả giống như mất đi tính thuyết phục. Đặc biệt là khi đám cán bộ thành phố Tam Hồ cho ra hứa hẹn sẽ đền bù tổn thất cho người dân thôn Mạnh Trang, lại có người phẫn nộ chửi ầm lên:
- Con bà mày, mày không cần phải mở miệng đền bù tổn thất này nọ với chúng tao, bố mày đây căn bản không tin. Công ty thiếc này xả chất thải ô nhiễm ra môi trường, chúng mày không biết sao? Rõ ràng là cấu kết với nhau hết rồi. Chúng mày cố ý không để cho chúng tao điều tra ra được, bây giờ còn dám lên tiếng sao? Bà con, đập nát công ty này ra, phá nát nó đi thì thôn chúng ta sẽ không bị ô nhiễm nữa.
- Đúng, đập nát công ty này ra, nếu có thằng nào còn dám cản, tao liều mạng với nó.
- Dù sao cũng khó sống, vậy thì liều mạng với chúng nó...
- Chủ tịch Trương, anh cũng nên nghĩ biện pháp gì đi chứ? Nếu sự việc náo loạn, chỉ sợ hai chúng ta cũng không ai có thể thoát thân được.
Một vị cán bộ phụ trách công tác của thành phố Đông Bộ nhìn khí thế của nhân dân quá hung hãn, thế là giữ lấy tay Trương Đảo Long rồi dùng giọng cấp bách nói.
Lúc này Trương Đảo Long cũng đỏ mặt tía tai, hắn đã nói đầy đủ đạo lý to nhỏ với người dân thôn Mạnh Trang, nhưng trường hợp này căn bản chẳng ai thèm nghe lời khuyên của hắn.
Chương 586(p3): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của vị cán bộ bên phía thành phố Tam Hồ, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác sảng khoái. Thầm nghĩ vài ngày trước các người đốt lửa lên người tôi, ai cũng đứng ngoài cười ha hả xem kịch vui. Hì hì, bây giờ thì tốt, chúng tôi không có việc gì, hướng gió lại thay đổi, lửa do người nào ném ra thì quay lại đốt trên người kẻ đó, không phải cười người hôm trước hôm sau người cười sao?
- Anh à, tôi cũng rất sốt ruột, anh cũng không phải không thấy, bọn họ căn bản không chịu nghe lời tôi.
Trương Đảo Long vung hai tay ra dùng giọng bất đắc dĩ nói.
- Trương Đảo Long, nếu bây giờ phát sinh xung đột lớn, như vậy hai anh em chúng ta sẽ xong đời.
Người phụ trách ở phía thành phố Tam Hồ cũng không phải là kẻ ngốc, khi thấy bộ dạng của Trương Đảo Long thì lớn tiếng nói.
Chiêu thức này của tên cán bộ thành phố Tam Hồ nếu áp dụng lên người khác thì căn bản sẽ có tác dụng, nhưng trước đó Trương Đảo Long đã tính đến hậu quả xấu nhất, bây giờ bị đối phương uy hiếp thì tỏ ra cực kỳ cứng nhắc. Người này còn chưa kịp nói cho xong thì Trương Đảo Long đã cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng không chút khách khí để chế giễu:
- Cho dù phát sinh xung động thì con bà nó anh sẽ là người phụ trách đều tiên, thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ là nệm lưng, nhưng có một sự thật không thể thay đổi được, đó là chúng tôi vốn dĩ là kẻ bị hại.
Người phụ trách bên phía thành phố Tam Hồ thật sự sinh ra tâm tư muốn khóc, dù hắn đã điều đến vài xe cảnh sát, thế nhưng tình huống lúc này làm hắn không dám ra lệnh cho cảnh sát ra tay. Nếu một khi vận dụng lực lượng cảnh sát sẽ chọc giận dân chúng, nếu phát sinh nhiễu loạn thì không thể nào thu thập cục diện được nữa.
Khi tên cán bộ thành phố Tam Hồ đang hoảng sợ cầm lấy điện thoại gọi đi xin trợ giúp từ khắp nơi, lúc này người dân thôn Mạnh Trang đã áp sát về phía trước, tình huống xung đột sắp phát sinh.
- Dừng tay lại cho tôi.
Được loa phóng thanh trợ giúp, Vương Tử Quân và nhóm cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ đã chạy đến hiện trường.
Xung đột ở thành phố Đông Bộ rơi vào trong tai chủ tịch Hào Nhất Phong rất nhanh. Trước khi nhận được tin thì Hào Nhất Phong đang ngồi suy tư trong phòng làm việc, tiếp theo nên làm gì để tiến thêm một bước xử lý sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ. Nhưng khi thư ký vội vàng chạy vào báo cáo, gương mặt Hào Nhất Phong chợt tức giận đến mức tái nhợt.
- Bí thư Hào, làm sao vậy?
Quan Vĩnh Hạ ngồi đối diện với Hào Nhất Phong chợt trầm giọng hỏi. Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, sau khi Hào Nhất Phong được bổ nhiệm làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, Quan Vĩnh Hạ cũng được điều nhiệm làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền tỉnh. Có thể nói chỉ cần chờ thời cơ chín muồi thì vị trí thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy sẽ là của hắn.
Quan Vĩnh Hạ theo Hào Nhất Phong nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt Hào Nhất Phong biến đổi như vậy. Hắn thầm suy đoán xem sự việc gì xảy ra, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ không yên.
Hào Nhất Phong không nói gì, hắn chỉ đưa báo cáo cho Quan Vĩnh Hạ. Sau khi nhìn báo cáo điều tra về vấn đề ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ, thì lúc đầu Quan Vĩnh Hạ chỉ cảm thán Vương Tử Quân thật sự may mắn. Nhưng khi thấy được tin tức người dân thôn Mạnh Trang kéo đến vây công công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ, đồng thời cũng yêu cầu đóng cửa nhà máy thì vẻ mặt hắn trở nên trắng bệch.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong, hắn biết rõ công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ chính là một hạng mục lớn của chủ tịch Hào vào thời điểm trước kia. Năm xưa vì hạng mục này mà chủ tịch Hào thật sự rất có uy vọng, nhưng bây giờ hạng mục này lại uy hiếp cuộc sống của thôn dân, trách nhiệm của nó do ai gánh chịu?
Hầu như chỉ sau nháy mắt thì Quan Vĩnh Hạ nhìn sang Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong cũng đang nhìn hắn.
- Bí thư Hào, chỉ sợ sự việc này không đơng giản như vậy.
Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong khẽ gõ tay xuống mặt bàn, lão cũng không trả lời câu hỏi của Quan Vĩnh Hạ, nhưng hai mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.
Vì Hào Nhất Phong trầm mặc không nói mà bầu không khí trong phòng giống như hạ xuống rất nhiều. Sau khi trầm mặc một lát, Hào Nhất Phong chợt cảm khái nói:
- Thật sự là một lỗ hổng không nhỏ, không ngờ tôi lại nhảy xuống.
Lúc này Quan Vĩnh Hạ thật sự rất đồng cảm, nhưng hắn cũng không đáp lại lời nói tự giễu của bí thư Hào. Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Bí thư Hào, hôm nay chủ tịch Thạch tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch để tìm ra phương án giải quyết sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong căn bản không có bất kỳ biến đổi nào khác, lão khoát tay với Quan Vĩnh Hạ rồi nói:
- Cũng nên đến lúc vùi đất lấp lỗ hổng lại được rồi, cứ mặc kệ anh ta, cũng không làm gì được tôi.
Khi Hào Nhất Phong nhận được tin tức, trong phòng họp của văn phòng khối chính quyền tỉnh, quyền chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân đang tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch. Một vài đề tài thảo luận theo thông lệ của hội nghị đã được thông qua cực kỳ thuận lợi, lúc này các vị chủ tịch tỉnh Sơn Nam đang bàn về phương án giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.
Phó chủ tịch thường ủy Đỗ Kính Thăng lúc này đang cầm trong tay báo cáo của phòng giám sát tỉnh ủy, hắn nói:
- Chủ tịch Thạch, vấn đề ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng, bây giờ tư tưởng vì thúc đẩy phát triển kinh tế mà xem thường hoàn cảnh môi trường là cực kỳ không được. Những đồng chí chỉ biết lợi ích trước mắt, muốn nắm cái lợi nhỏ mà để lại tai họa cho nhân dân và con cháu như thế này nếu không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ sau này sẽ càng có những sự việc giống như thế này phát sinh.
- Chúng ta không những phê bình giáo dục các đồng chí chỉ biết làm việc hình thức, còn phải để cho bọn họ gánh chịu trách nhiệm của chính mình. Chúng ta không phải chỉ đánh bằng roi, có lúc phải đánh cho thật đau bằng cờ lê. Tôi đề nghị thế này, người có trách nhiệm hàng đầu ở thành phố Đông Bộ phải bị miễn chức tại chỗ, các đồng chí có trách nhiệm chủ yếu cũng phải tiến hành điều chỉnh lại vị trí hiện tại.
Đỗ Kính Thăng dù là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn là người được bí thư tỉnh ủy giúp đỡ, thế cho nên biểu cực kỳ cường thế trong khối chính quyền tỉnh. Hắn biểu hiện thì có vẻ rất tôn trọng quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế nhưng nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, nếu có thể đứng ra cản tay thì không bao giờ bỏ qua.
Khi Đỗ Kính Thăng vỗ tài liệu điều tra lên mặt bàn thì bầu không khí hội nghị chợt trở nên trầm mặc, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Kiên Quân. Lúc này tiêu điểm của mọi người chính là thái độ của quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân rất bình tĩnh, hắn nhìn và nở nụ cười với Đỗ Kính Thăng, sau đó cầm bản tài liệu lên xem, cuối cùng mới nói:
- Vấn đề này thật sự nghiêm trọng, nhưng xử lý như vậy có quá mức nghiêm khắc hay không?
Chương 586(p4): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Chờ Thạch Kiên Quân nói hết lời, Đỗ Kính Thăng châm một điếu thuốc nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của anh, con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Chỉ cần biết sửa chữa thì sẽ là đồng chí tốt. Tôi cũng hiểu rõ tâm tính yêu tài của ngài, đảng bồi dưỡng ra một cán bộ là không dễ dàng, điều này tôi cũng hiểu rõ. Nói thật lúc đầu thì tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện này căn bản chỉ cần gõ đầu cảnh cáo là được, nhưng khi nhìn vào bản điều tra thì tôi chợt thay đổi ý kiến, tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
- Là quan phụ mẫu của một địa phương thì trong mắt không phải chỉ có phát triển kinh tế, còn phải cực kỳ coi trọng vấn đề dân sinh. Nhưng nếu chỉ vì truy cầu chiến tích mà cho ra hành vi tát ao bắt cá thì nên khiển trách. Nếu chúng ta phát hiện ra thì sẽ tuyệt đối không nuông chiều, nhất định phải xử lý cực kỳ nghiêm khắc, phải áp dụng phương thức xử lý một người mà răn dạy ngàn người. Chỉ như vậy thì chúng ta mới có thể nắm chặt sự kiện lần này mà cho ra một bài học nhãn tiền với đám cán bộ là lãnh đạo địa phương.
- Biết đâu đối với một số người thì như vậy sẽ là ra tay quá nặng, nhưng nghĩ đến tình huống quần chúng sống trong tình cảnh ô nhiễm, con cái dị hình dị dạng, ai có thể cho bọn họ một câu trả lời thích đáng đây?
Đỗ Kính Thăng rõ ràng là một người ăn nói cực kỳ khéo léo, hắn lên tiếng cực kỳ dõng dạc, bộ dạng giống như không nắm bắt trách nhiệm kẻ đầu sỏ của sự kiện lần này thì thề không bỏ qua. Dưới sự ảnh hưởng của những lời nói phát ra từ miệng hắn, nữ phó chủ tịch Trần Hiếu Quyên gần đây thích đứng vào trạng thái trung lập cũng trầm giọng nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy chủ tịch Đỗ nói cũng không phải không có lý. Tuy chúng ta chú trọng phát triển kinh tế, thế nhưng cũng không nên buông lỏng công tác bảo vệ môi trường, vì vậy tôi cảm thấy nên nghiêm túc xử lý trách nhiệm của người đứng đầu trong sự kiện này.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Đỗ, có những đồng chí trẻ tuổi thật sự có năng lực kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại luôn có khiếm khuyết, vì vậy chúng ta càng cần có yêu cầu nghiêm khắc với các đồng chí này. Không những phải có tinh thần phụ trách với dân chúng địa phương, còn phải có tinh thần phụ trách với đồng chí của mình...
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Đỗ...
Sau khi vài vị phó chủ tịch lên tiếng đồng ý, Đỗ Kính Thăng khẽ dựa lưng ra ghế, trong lòng thầm nghĩ đại cục đã định, dù là Thạch Kiên Quân cũng không thể nào làm gì được mình. Dù sao thì đối phương bây giờ cũng mới chỉ là một quyền chủ tịch mà thôi.
Nếu so sánh với Thạch Kiên Quân thì Đỗ Kính Thăng chủ yếu chú ý đến Trương Đông Viễn nhiều hơn, vì hắn biết rõ Vương Tử Quân có quan hệ tốt với Trương gia. Nhưng bây giờ dù Trương Đông Viễn có phản đối thì cũng như không, đại cục đã định, căn bản không làm nên trò trống gì cả.
Trương Đông Viễn xoay xoay điếu thuốc trong tay, chốc chốc lại đặt lên mũi ngửi một cái giống như rất chú tâm vào điếu thuốc, căn bản không quan tâm đến những gì phát sinh xung quanh. Chỉ là trong lòng lão lúc này lại bùng sóng, lão vừa oán trách Vương Tử Quân, vừa nghĩ biện pháp phải làm sao để giúp đỡ, nếu không thì phải kéo dãn sự việc ra một chút.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Lý Ứng Chính đi đến, hắn đặt một văn kiện trên tay xuống trước mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch, đây là báo cáo của thành phố Đông Bộ về sự kiện ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang.
Lý Ứng Chính nói làm cho tất cả mọ người đưa mắt nhìn vào văn kiện trong tay Thạch Kiên Quân, nhưng vì khoảng cách quá xa, thế cho nên lúc này bọn họ cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng lúc này bọn họ lại thấy ánh mắt và gương mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân dần trở nên lạnh lẽo.
- Chủ tịch Trương, anh nhìn qua xem.
Thạch Kiên Quân đọc xong văn kiện cũng không mở miệng mà đưa sang cho Trương Đông Viễn ở bên cạnh. Trương Đông Viễn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, gương mặt căng cứng chợt thả lỏng giống như được đại xá.
Bầu không khí trong phòng họp khối chính quyền tỉnh trở nên cực kỳ quỷ dị, rất nhiều người nhìn vào vẻ mặt của Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn, đều căn cứ vào sự biến đổi trên gương mặt của hai vị lãnh đạo để nhìn ra chút gì đó.
Đỗ Kính Thăng là người quan tâm nhất đến sự kiện này, hắn nhìn nụ cười của Trương Đông Viễn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác xấu. Nhưng lúc này văn kiện còn trong tay của Trương Đông Viễn, cho dù hắn có nóng vội thế nào cũng không dám lấy văn kiện ra từ trong tay của chủ tịch Trương.
- Chủ tịch Đỗ, mời anh xem.
Trương Đông Viễn cũng không giữ văn kiện trong tay mình quá lâu, lão trực tiếp đưa cho Đỗ Kính Thăng. Khi Đỗ Kính Thăng nhìn qua văn kiện vài lượt, gương mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Sự việc bây giờ sao lại chuyển sang công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ? Điều này sao có thể? Nhưng khi mở tấm bản đồ của tỉnh Sơn Nam ra, hắn mới phát hiện điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Như vậy sự việc sẽ rơi lên người lãnh đạo thành phố Tam Hồ, bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố Tam Hồ gần đây đi rất gần với bí thư Hào Nhất Phong, lần này chỉ sợ bọn họ sẽ bị xử phạt.
Chính Đỗ Kính Thăng vừa rồi đã lớn tiếng yêu cầu xử phạt, chỉ sợ bây giờ là nước đổ khó hốt, thu lại không được nữa rồi. Hắn nghĩ đến hậu quả mà trong lòng cực kỳ rối loạn.
Đỗ Kính Thăng lại thầm trấn an mình, hắn nhướng mày tiếp tục xem xét, nhưng cái tên công ty thiếc lại làm cho hắn cảm thấy phát lạnh. Hắn là lão cán bộ của tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ những chuyện xảy ra trong tỉnh, tất nhiên kể cả chuyện công ty thiếc đầu tư vào thành phố Tam Hồ.
Vừa rồi chính Đỗ Kính Thăng mở miệng yêu cầu xử lý trách nhiệm của đám người Vương Tử Quân, nếu như dựa theo đúng phương án này để xử lý vấn đề, liệu bí thư Hào Nhất Phong có phải là đối tượng cần truy cứu hay không? Hào Nhất Phong có phải chịu trách nhiệm ở phương diện này không? Đỗ Kính Thăng nghĩ đến kết quả mà trong đầu chợt rối loạn.
Đỗ Kính Thăng dù thế nào cũng không ngờ chuyện này lại chuyển tiếp đột ngột như vậy, ma xui quỷ khiến như vậy. Nếu như hắn sớm biết có kết quả như vậy, hắn sẽ không bao giờ tỏ thái độ như vừa rồi.
Đỗ Kính Thăng ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía phòng họp, lúc này hắn phát hiện bầu không khí im ắng đến mức đáng sợ. Lúc này đám người đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch đều trừng mắt nhìn nhau, căn bản không ai lên tiếng.
Không ai lên tiếng, điều này cũng không thể nói rõ Đỗ Kính Thăng có vấn đề, nhưng hắn lại cảm thấy bầu không khí phòng họp thế này làm mình sinh ra cảm giác đè nén chưa từng có. Hắn há miệng định nói một câu, thế nhưng hắn lại buông tha ý nghĩ này của mình, hắn không biết nói gì cho phải, chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi.
Thạch Kiên Quân nhìn những trợ thủ của mình, hắn thầm hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc này hắn đã đạt được mục đích của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Thành phố Đông Bộ đã phát sinh tình huống mới, như vậy sự việc này hạ xuống, đợi đến khi có kết luận chính thức thì sẽ lấy ra thảo luận sau.
Thạch Kiên Quân là quyền chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đè nén, mọi người có thể thả lỏng một chút. Hắn nói xong thì Trương Đông Viễn và Đỗ Kính Thăng nhanh chóng lên tiếng đồng ý.
Chương 586(p5): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Thạch Kiên Quân tuy đề nghị buông tha cho chuyện này nhưng trong lòng lại cực kỳ nuối tiếc. Nhưng hắn vẫn nhớ những lời phân tích tình hình ở tỉnh Sơn Nam của người thanh niên kia, thế cho nên cố gắng áp chế cảm giác không cam lòng vào sâu trong lòng.
- Ban ngành tỉnh Sơn Nam mới được thành lập, tuy sự kiện lần này có thể làm cho Hào Nhất Phong luống cuống tay chân, thế nhưng muốn lợi dụng vào đó để gây khó cho Hào Nhất Phong thì căn bản là không thể. Nếu lúc này biểu hiện ra địch ý, không bằng cứ giữ biểu hiện bình thường, như vậy vừa làm cho anh có danh tiếng giữ gìn đại cục, lại vừa tăng độ nặng trong mắt lãnh đạo, thật sự là nhất cử tam tiện.
Dù có người cố gắng áp chế sự kiện lần này, thế nhưng có một số việc vẫn được tiết lộ ra bên ngoài, sau đó tin tức sẽ truyền đi bốn phương tám hướng như ôn dịch. Sau khi hội nghị văn phòng chủ tịch được tổ chức, lúc này tất cả các cơ quan ban ngành trong tỉnh đều đang lan truyền tin tức bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong tiến cử công ty thiếc đến thành phố Tam Hồ.
Hào Nhất Phong là người tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy của Nhiếp Hạ Quân, thật sự cực kỳ ổn định. Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, có thể nói trong tỉnh Sơn Nam căn bản không còn một ai có thể chống lại ý chỉ của hắn. Nhưng sự kiện liên quan đến công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ bị lột trần, danh tiếng của Hào Nhất Phong lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Đảng ủy chính quyền tỉnh căn bản bảo trì sự trầm mặc với sự kiện này, nhưng trầm mặc hay không cũng như nhau, vì trong lúc trầm mặc có kẻ thích xem kịch vui, có kẻ ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
Người ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng tất nhiên sẽ không có tâm tư dùng cơm ở khách sạn, cho nên đi dùng cơm vui vẻ chỉ là đám người muốn xem kịch vui mà thôi.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Sơn Thủy trong tỉnh Sơn Nam, đệ nhất thư ký của khối chính quyền tỉnh là Trần Hiểu Văn đang đứng ngoài cổng nhìn quanh quẩn. Năm xưa Trần Hiểu Văn chính là tâm phúc của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ Thạch Kiên Quân quay về Sơn Nam, hắn vốn là người mà tính mạng chính trị đã bị cho ra rìa, bây giờ chợt tỏa sáng lần thứ hai.
- Chủ nhiệm Trần, ngài nếu là chờ người thì có thể nói bộ dạng của người đó cho chúng tôi, tôi sẽ cho nhân viên phục vụ chờ ở chỗ này, ngài cứ đi nghỉ trước đi.
Giám đốc khách sạn Sơn Thủy là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, là một thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ động lòng người, thật sự làm cho đám đàn ông sinh ra ý nghĩ chinh phục.
Trước kia Trần Hiểu Văn cũng có vài ý nghĩ với người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Hắn khoát tay áo với cô nàng rồi trầm giọng nói:
- Giám đốc Lý, cô cứ đi đi, chỗ này có chuyện của tôi, nếu không có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Giám đốc Lý là một người phụ nữ có tư sắc, tất nhiên nàng cũng phải là một người phụ nữ kiêu ngạo. Trước kia Trần Hiểu Văn đến khách sạn Sơn Thủy và tỏ ra rất si mê mình, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác hư vinh. Nàng là một người lăn lộn thương trường, nàng cũng không ngại để mình và thư ký của chủ tịch thạch phát sinh vài vấn đề. Dù sao thì Trần Hiểu Văn chính là thư ký đứng hàng thứ hai ở tỉnh Sơn Nam, người này nắm rất nhiều tư chất trong tay.
Bây giờ Trần Hiểu Văn tỏ ra lãnh đạm như vậy thật sự làm cho giám đốc Lý gia tăng ý chí chiến đấu, nàng lắc vòng eo thon đi đến trước mặt Trần Hiểu Văn, lại dùng giọng cực kỳ mềm mại nói:
- Chủ nhiệm Trần, ngài nói ra những lời thật sự làm cho người ta đau lòng, ngài có phải sợ nhân viên phục vụ của khách sạn gây ra ảnh hưởng không tốt không? Nếu như thật sự là như vậy, không bằng tôi sẽ chờ ở chỗ này, anh đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ chủ nhiệm Trần còn không tin vào ánh mắt của tôi sao?
Hai mắt của giám đốc Lý thật sự như móc câu, không khỏi làm cho trái tim của Trần Hiểu Văn liên tục rung động. Hắn nhìn dáng người căng cứng mịn màng của người phụ nữ trước mặt, thế là không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Diễm Hồng, cô đi mau lên, tôi bây giờ là thân bất do kỷ.
- Thân bất do kỷ?
Lý Diễm Hồng chợt sững sờ, lúc này nàng giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng chỉ về phía gian phòng cách đó không xa rồi nói:
- Người kia...
Trần Hiểu Văn không chờ Lý Diễm Hồng nói xong, hắn lên tiếng cắt ngang:
- Diễm Hồng, cô biết là được, đừng nói ra bên ngoài, lãnh đạo của tôi rất an phận.
- Vâng, vâng, chủ nhiệm Trần cứ yên tâm, chúng tôi không những phục vụ hạng nhất, hơn nữa phương diện giữ bí mật cũng cực kỳ nghiêm khắc, những gì không biết sẽ tuyệt đối không biết, không nên nói sẽ tuyệt đối không nói.
Lý Hạc Dương xem như đã biết thân phận của người trong phòng, nàng trầm giọng nói lời đảm bảo với Trần Hiểu Văn.
Trần Hiểu Văn khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Nhưng lòng hiếu kỳ của phụ nữ là rất mạnh, Lý Diễm Hồng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó khẽ hỏi:
- Lãnh đạo của anh hôm nay đến làm gì?
Trần Hiểu Văn ngửi được mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Lý Diễm Hồng, vô tình hắn có chút mơ hồ. Đặc biệt là khi nàng cúi người, bộ ngực trắng ngần càng lộ ra khá rõ, phong cảnh hiện ra trước mắt không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn đánh mất tính cảnh giác của mình.
Trần Hiểu Văn dùng giọng khoe khoang nói:
- Đi đến đây ngoài chuyện dùng cơm thì cô thấy còn làm gì khác hơn được nữa?
- Ăn cơm? Chủ tịch Thạch đến khách sạn chúng tôi dùng cơm?
Lý Diễm Hồng dùng giọng không tin hỏi, giọng điệu của nàng lúc đầu là rất lớn, sau đó từ từ hạ xuống. Rõ ràng nàng cũng biết mình ở chỗ này có những lời không được nói lung tung.
Trần Hiểu Văn lúc đầu cũng có chút hoảng sợ, thế nhưng khi Lý Diễm Hồng hạ thấp giọng xuống thì cảm thấy mình rất có thể diện. Hắn lén đưa mắt nhìn bộ ngực của nàng vài lượt, lúc này mới dùng giọng thì thầm nói:
- Chủ tịch Thạch đến dùng cơm, các người cần phải làm tốt công tác mới được. Đúng rồi, khách sạn Sơn Thủy muốn trở thành đơn vị tiếp đãi của tỉnh Sơn Nam, chưa nói những thứ gì khác, ít nhất thì phương diện giữ bí mật cũng phải mạnh mẽ mới được.
- Vâng, chủ nhiệm Trần nói đúng, tôi sẽ về huấn luyện nhân viên thật nghiêm.
Lý Diễm Hồng đồng ý một tiếng, nàng phất tay cho nhân viên phục vụ đi chỗ khác, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch ăn cơm một mình sao?
- Không phải, có người cùng ăn với chủ tịch.
Trần Hiểu Văn rất hưởng thụ cảm giác to nhỏ với Lý Diễm Hồng, vì vậy lúc này cũng không quá kín miệng.
- Tôi nhớ trong phòng chỉ có một mình chủ tịch.
Lý Diễm Hồng nói bằng giọng điệu cực kỳ khẳng định, nàng nói xong thì chợt cắn môi, sau đó dùng giọng không thể tin nói:
- Không phải chủ tịch đang chờ người đấy chứ?
- Chủ tịch Thạch thật sự đang chờ người.
Trần Hiểu Văn nói ra hai chữ chờ người mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy làm thư ký phải có thói quen chờ khách, thế nhưng bây giờ ngay cả Thạch Kiên Quân cũng phải chờ đợi, điều này không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn sinh ra cảm giác không thoải mái.
Lý Diễm Hồng dù có chút suy đoán nhưng sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Trần Hiểu Văn thì trong lòng cũng sinh ra ý nghĩ khác thường. Thế nhưng dù thế nào thì người có thể làm cho chủ tịch ngồi trong phòng chờ đợi cũng là một tồn tại mà nàng phải nhìn qua một lần mới được.
- Trưởng phòng Triệu, tôi biết rõ chuyện này vì có nguyên nhân. Là thế này, hôm nay phòng tài nguyên môi trường cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân gây ô nhiễm thôn Mạnh Trang, vì vậy mà phái một tên cán bộ trẻ tuổi đến khối chính quyền thành phố Đông Bộ chuyển tài liệu. Không ngờ tên cán bộ kia có hơi qua loa đại khái, đã đến khối chính quyền thành phố nhưng lại quên văn kiện trên xe taxi.
Chủ nhiệm văn phòng của phòng tuyên truyền thị ủy thật sự rất có tinh thần nói chuyện, sau khi dừng lại một lúc thì vui vẻ nói:
- Ngài biết rõ chuyện gì xảy ra không? Thật sự giống như diễn trò vậy, khi tiểu tử kia vừa bước xuống xe thì có vài phóng viên leo lên xe taxi, vừa lúc thấy được văn kiện kia. Phóng viên thì thế nào? Đám người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế cho nên nhanh chóng ném nội dung văn kiện này ra ngoài.
- Thật sự trùng hợp vậy sao?
Triệu Thúy Bình thật sự không tin vào lỗ tai minh, nàng dùng giọng rất mất phong độ nói.
- Việc này thật sự giống như bố yêu mẹ, quá mức trùng hợp.
Chủ nhiệm văn phòng trầm giọng nói với Triệu Thúy Bình.
Triệu Thúy Bình nghe được đáp án thì thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ như vậy cũng tốt, vấn đề không nằm ở thành phố Đông Bộ, như vậy nàng là trưởng phòng tuyên truyền cũng không bị đám phóng viên đuổi cho chạy khắp nơi, lên rời không cửa xuống đất không đường.
Triệu Thúy Bình cũng không phải hạng người trời sinh thích làm chuyện xấu xa, những năm nay công tác tuyên truyền căn bản không dễ làm chút nào. Đừng nghĩ lãnh đạo phát biểu ở các hội nghị lớn nhỏ, phòng tuyên truyền chỉ cần tốt khoe xấu che là xong, thật ra nếu có bất kỳ nhiễu loạn gì xảy ra, nếu phòng tuyên truyền không làm tốt công tác của mình, để người ta chọc ra vấn đề, là người phụ trách phòng tuyên truyền, lãnh đạo sẽ có sắc mặt tốt với anh sao?
Anh là tiếng nói của đảng ủy chính quyền thành phố, anh phải biết làm công tác thổi phồng, phải thông qua báo đài để làm cho lãnh đạo có thể diện, đồng thời cũng phải làm tốt công tác đoàn kết ổn định ở địa phương. Anh không nên đưa tin quá mức, cũng không nên chỉ đưa tin tốt, biểu đạt đúng trạng thái, đây mới là công tác đúng chỗ. Một câu tổng kết lại chính là phải hát cho đúng nhịp, đánh đúng trận chiến, làm đúng trọng điểm, nếu để người ta nắm được túm tóc thì chờ bị lãnh đạo mắng là vừa.
Sự việc lúc này lại là của một thành phố khác, Triệu Thúy Bình căn bản là cơm áo không cần lo, có thể nhàn nhã mỉm cười ngắm hoa nhìn mây, còn nhân cơ hội nhìn thành phố hàng xóm lo lắng bất an.
Xem ra chủ tịch Vương đã tránh được một kiếp.
Cũng không phải chỉ có một mình Triệu Thúy Bình nói ra lời cảm khái như vậy, nhưng bọn họ đại đa số đều cảm khái vì vấn đề đổ lên đầu của thành phố Tam Hồ. Thành phố Đông Bộ là khổ chủ, lúc này có thể tìm kêu khổ với thành phốTả Minh, cũng bắt buộc đám người thành phố Tả Minh phải cho ra một cái giá lớn. Mà đảng ủy chính quyền tỉnh Sơn Nam cũng có thể biến thành phố Đông Bộ từ vị trí hiềm nghi tòng phạm sang khổ chủ.
Đổng Quốc Khánh nhận được tin tức này thì cũng cảm thấy khó tưởng, thế nhưng nhìn vào báo cáo nghiêm túc cẩn thận của phòng tài nguyên môi trường, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy khó hiểu vì vận may của đối thủ.
- Công ty khai thác thiếc ở thành phố Tam Hồ đã cho ra tác dụng rất lớn trên phương diện phát triển kinh tế, từ khi công ty kia đi vào sản xuất thì tốc độ tăng trưởng kinh tế của thành phố Tam Hồ là rất nhanh, thậm chí còn có lúc muốn vượt mặt thành phố Đông Bộ chúng ta. Con bà nó, thật sự là không ngờ đám người thành phố Tam Hồ ăn quả mà bắt chúng ta phải gánh tội thay.
Bành Quang Binh vỗ bàn trong phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, hắn dùng giọng tràn đầy căm phẫn nói:
- Bí thư Đổng, chuyện này tuyệt đối không nên bỏ qua, nếu không làm cho đám người thành phố Tam Hồ chảy chút máu, chuyện này không thể bỏ qua nhanh chóng như vậy được.
Đổng Quốc Khánh khoát tay áo, hắn đang định lên tiếng thì chợt nghe thấy Đảng Hằng nói:
- Bí thư Đổng, không biết ngài còn nhớ rõ hạng mục khai thác thiếc này hay không, năm xưa hạng mục này hình như là do...Do bí thư tỉnh ủy tự mình tiến cử, những thứ khác tôi còn không nhớ rõ, thế nhưng năm xư từng tiến hành nghi thức khởi công cực kỳ long trọng, điều này tôi nhớ rất rõ ràng.
Nếu như căn cứ chính xác của phòng tài nguyên môi trường căn bản chỉ là một luồng sét nhỏ, bây giờ lời nói của Đảng Hằng thật sự giống như năm tia sét bổ xuống đầu, có thể nói là vỗ ngay gáy Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh chợt hiểu rõ vấn đề.
Hạng trang vũ kiếm, ý tại phái công!( Hạng Trang là một võ tướng em của Hạng Vũ. Còn " Bái Công" là Lưu Bang, Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiến trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.)
Chính Đổng Quốc Khánh căn bản không phải là Bái Công vì với thân phận của hắn thì căn bản không đủ độ nặng.
Lúc này cảm giác đầu tiên của Đổng Quốc Khánh chính là cơ thể lạnh như băng, chuyện này không ngờ lại hướng về phía Hào Nhất Phong.
Đổng Quốc Khánh nghĩ đến kết quả không rét mà run này thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ muốn cản lại, nếu như sự thật này được bùng phát ở thành phố Đông Bộ, Hào Nhất Phong tuy nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ cũng khó tránh khỏi. Ít nhất thì Đổng Quốc Khánh cũng sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạom không đủ lực khống chế toàn cục.
- Thư ký trưởng Đảng, cậu thông báo cho phòng tài nguyên môi trường, chuyện này...
Đảng Hằng cười khổ nói:
- Bí thư Đổng, nếu như phòng tài nguyên môi trường không truyền tin ra ngoài thì chúng ta còn cản được, nhưng bây giờ tin tức đã được phóng viên truyền đi khắp nơi. Nếu chúng ta muốn áp chế chuyện này, sợ rằng biến hay thành dở, giấu đầu hở đuôi.
Đổng Quốc Khánh cũng biết bây giờ căn bản không thể nào áp chế được nữa, thế là vẻ mặt hắn càng thêm âm trầm, tình huống lúc này thật sự không còn lựa chọn nào tốt cho hắn.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, đột nhiên có một giọng nói truyền vào:
- Bí thư Đổng, phần lớn phóng viên đều đã đi rồi, bọn họ đều đến thành phố Tam Hồ.
Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn người đi vào, vẻ mặt hầu như có thể vặn ra nước. Hắn vừa định mở miệng răn dạy đối phương, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn trầm ngâm giây lát rồi bắt máy, chợt nghe lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao là Trương Đảo Long trầm giọng báo cáo:
- Bí thư Đổng, thôn dân thôn Mạnh Trang nghe nói nguyên nhân gây ô nhiễm cho mình là công ty thiếc bên phía thành phố Tam Hồ, thế là thôn dân kích động bây giờ đang kéo về phía công ty khai thác khoáng ở thành phố Tam Hồ.
Có phóng viên tung tin, thôn dân lại chạy đi gây rối, hơn nữa sự việc này trước đó vốn dĩ đã được xào nấu vài ngày, cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người, bây giờ nếu muốn che lại thì căn bản là không thể.
- Trương Đảo Long, tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi mặc kệ anh tìm ra kế sách gì, nhất định phải ngăn chặn lại, nếu có xung đột lớn xảy ra, chỉ sợ sẽ có vấn đề chính trị, đến lúc đó anh cũng sẽ bị liên quan.
Đổng Quốc Khánh hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng phân phó nói với Trương Đảo Long.
Chương 586(p2): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Trương Đảo Long uất ức kêu lên:
- Bí thư Đổng, bây giờ lửa giận của quần chúng tăng vọt, lại cực kỳ xúc động, nếu muốn ngăn cản bọn họ, chỉ sợ chúng tôi cũng không làm được.
- Đồng chí Trương Đảo Long, tôi lập lại một lần nữa, ổn định là trên hết, phải làm cho tốt, không thể làm cũng phải làm. Đây là nhiệm vụ quan trọng của đảng cho anh, nếu như chút chuyện này anh không làm được, như vậy cũng đừng làm lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao nữa.
Trương Đảo Long giống như cũng thái độ cứng rắn của bí thư Đổng làm cho sợ hãi, hắn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Đổng, tôi chỉ làm hết sức mà thôi.
Đổng Quốc Khánh đặt điện thoại xuống, sau đó không khỏi thở dài một hơi. Hắn tham chính nhiều năm, hắn mẫn cảm ý thức được sẽ có bão tố kéo đến. Tuy bản thân hắn sẽ không bị kéo vào vòng xoáy, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, đường đường là lãnh đạo đứng đầu, nếu để cho nhân dân cho ra hành vi náo loạn, thật sự khó cứu vãn trach nhiệm.
- Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng.
...
Vương Tử Quân ở trong phòng làm việc của mình, lúc này bầu không khí đầy mây đen xem như đã bị quét sạch. Dù là Thái Nguyên Thương hay Triệu Quốc Lương cũng đều tỏ ra rất vui mừng. Đối với bọn họ thì Vương Tử Quân là chỗ dựa của mình, bây giờ Vương Tử Quân bình an vô sự, tất nhiên bọn họ sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Người đến phòng làm việc của Vương Tử Quân càng nhiều hơn, ngay cả vài vị phó chủ tịch vừa tiến lên nhận chức cũng nhanh chóng đi đến phòng làm việc nói vài lời an ủi với chủ tịch Vương.
- Tôi nói có sai đâu, khu công nghiệp thủy tinh sao lại gây ô nhiễm ác liệt như vậy được? Sao lại có thể gây ô nhiễm cho thôn Mạnh Trang được? Thì ra tất cả là do công ty thiếc của thành phố Tam Hồ. Đúng là con bà nó bực bội, đám người thành phố Tam Hồ dựa vào công ty thiếc để đẩy mạnh phát triển kinh tế, cuối cùng lại bắt chúng ta chùi đít, như vậy là thế nào?
- Đúng vậy, chuyện này chúng ta không thể để cho đám người thành phố Tam Hồ được yên, phải nói rõ ràng, cho dù báo cáo lên tỉnh cũng phải có câu trả lời rõ ràng.
Mọi người nói anh một câu tôi một câu, tất cả đầu mâu đều chĩa về phía thành phố Tam Hồ. Nhưng Vương Tử Quân là nhân vật chính của sự việc lần này lại tỏ ra rất lạnh nhạt, hắn phất phất tay nói:
- Chuyện này chúng ta cứ liên hệ với thành phố Tam Hồ là được, chúng ta là thành phố láng giềng, đừng để tổn thương đến chuyện tình cảm đôi bên.
Tôn Quốc Lĩnh nghe được lời của Vương Tử Quân thì cười thầm, thầm nghĩ đừng nghĩ chủ tịch Vương còn trẻ mà không có kinh nghiệm, nếu nói về đạo hạnh cố làm ra vẻ chính thức, chỉ sợ còn mạnh hơn đám người bọn họ rất nhiều lần. Dân chúng có tính cách rất kỳ quái, anh càng che đậy thì mọi người sẽ càng hiếu kỳ. Bây giờ anh đã truyền chuyện này đi, đám phóng viên bên kia như ruồi thấy thịt thối đã bay đến bâu vào, thật sự đã rất loạn. Bây giờ anh lại giả vờ chính thức để cường điệu xử lý an phận, như vậy có khác gì giật dây cổ vũ?
Đừng nói là đám người bọn họ ở đây, dù là bất cứ ai cũng khó thể nào vung tay áp chế sự việc lại được.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn qua dãy số gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy. Bên trong điện thoại vang lên một giọng báo cáo:
- Chủ tịch Vương, thôn dân thôn Mạnh Trang đang tiến về phía công ty thiếc, giống như sắp phát sinh xung đột.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống không nói một lời, vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng. Nhưng Triệu Quốc Lương luôn công tác ở bên cạnh chủ tịch Vương, hắn phát hiện vẻ mặt của chủ tịch Vương thật sự có chút khác thường.
- Chủ tịch Vương, cứ để cho bọn họ đến đó quấy phá đi. Con bà nó, mèo sao có thể thay chuột gách vác tiếng xấu? Bây giờ gây náo loạn cũng không có gì phải sợ, dù sao thì đám người thành phố Tam Hồ mới là đầu sỏ gây chuyện, dù lãnh đạo tỉnh truy cứu trách nhiệm cũng chỉ là bọn họ chịu tội mà thôi.
Lữ Hạ Cường là phó chủ tịch chủ khảo công tác công nghiệp và môi trường, nếu như vấn đề ô nhiễm có liên quan đến thành phố Đông Bộ, như vậy một vị phó chủ tịch thường ủy như hắn cũng khó tránh khỏi liên quan. Hai ngày qua áp lực trên người hắn thật sự rất lớn, có thể nói là khó hít thở. Bây giờ hắn thấy sự việc biến đổi, tất nhiên hắn sẽ có ý nghĩa oán giận với kẻ gây họa là thành phố Tam Hồ, hắn sẽ không chịu bỏ qua.
- Không được, mặc kệ nguyên nhân của sự kiện lần này là gì, chúng ta cũng phải ngăn chặn quần chúng lại, càng không thể để phát sinh sự kiện đổ máu. Có gì xảy ra thì chúng ta sẽ thương lượng giải quyết, không nên để quần chúng vô tội xảy ra va chạm với công ty thiếc.
Vương Tử Quân vung tay lên trầm giọng phân phó:
- Thư ký trưởng, chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đến thôn Mạnh Trang. Tuy sự kiện lần này là chúng ta chịu uất ức, thế nhưng chúng ta cũng không tính toán chi li, vào đúng thời điểm vẫn phải nhìn về phương diện chính trị.
Dưới sự quyết định của Vương Tử Quân, các vị phó chủ tịch thành phố Đông Bộ đều theo sát Vương Tử Quân, cả nhóm nhanh chóng chạy về phía thôn Mạnh Trang.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến thôn Mạnh Trang thì lúc này đã không còn một ai ở lại, ngoài ông già và trẻ nhỏ, hầu như tất cả thanh niên và trung niên đều đã đi đến công ty thiếc ở cách đó hai kilomet để gây hấn.
Khi nhóm người Vương Tử Quân chạy đến công ty thiếc, phát hiện thôn dân đã vây quanh cổng công ty, một vài thứ đã bị người ta đánh nát bấy. Trong công ty thiếc cũng có người lao ra giằng co với thôn dân, cũng có cán bộ của thành phố Tam Hồ và Đông Bộ chạy đến lớn tiếng khuyên bảo quần chúng không nên kích động, có vấn đề gì cứ nói, chính quyền sẽ xử lý.
Nhưng lúc này những lời khuyên bảo căn bản không có hiệu quả với người dân thôn Mạnh Trang, tất cả giống như mất đi tính thuyết phục. Đặc biệt là khi đám cán bộ thành phố Tam Hồ cho ra hứa hẹn sẽ đền bù tổn thất cho người dân thôn Mạnh Trang, lại có người phẫn nộ chửi ầm lên:
- Con bà mày, mày không cần phải mở miệng đền bù tổn thất này nọ với chúng tao, bố mày đây căn bản không tin. Công ty thiếc này xả chất thải ô nhiễm ra môi trường, chúng mày không biết sao? Rõ ràng là cấu kết với nhau hết rồi. Chúng mày cố ý không để cho chúng tao điều tra ra được, bây giờ còn dám lên tiếng sao? Bà con, đập nát công ty này ra, phá nát nó đi thì thôn chúng ta sẽ không bị ô nhiễm nữa.
- Đúng, đập nát công ty này ra, nếu có thằng nào còn dám cản, tao liều mạng với nó.
- Dù sao cũng khó sống, vậy thì liều mạng với chúng nó...
- Chủ tịch Trương, anh cũng nên nghĩ biện pháp gì đi chứ? Nếu sự việc náo loạn, chỉ sợ hai chúng ta cũng không ai có thể thoát thân được.
Một vị cán bộ phụ trách công tác của thành phố Đông Bộ nhìn khí thế của nhân dân quá hung hãn, thế là giữ lấy tay Trương Đảo Long rồi dùng giọng cấp bách nói.
Lúc này Trương Đảo Long cũng đỏ mặt tía tai, hắn đã nói đầy đủ đạo lý to nhỏ với người dân thôn Mạnh Trang, nhưng trường hợp này căn bản chẳng ai thèm nghe lời khuyên của hắn.
Chương 586(p3): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Trương Đảo Long nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của vị cán bộ bên phía thành phố Tam Hồ, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác sảng khoái. Thầm nghĩ vài ngày trước các người đốt lửa lên người tôi, ai cũng đứng ngoài cười ha hả xem kịch vui. Hì hì, bây giờ thì tốt, chúng tôi không có việc gì, hướng gió lại thay đổi, lửa do người nào ném ra thì quay lại đốt trên người kẻ đó, không phải cười người hôm trước hôm sau người cười sao?
- Anh à, tôi cũng rất sốt ruột, anh cũng không phải không thấy, bọn họ căn bản không chịu nghe lời tôi.
Trương Đảo Long vung hai tay ra dùng giọng bất đắc dĩ nói.
- Trương Đảo Long, nếu bây giờ phát sinh xung đột lớn, như vậy hai anh em chúng ta sẽ xong đời.
Người phụ trách ở phía thành phố Tam Hồ cũng không phải là kẻ ngốc, khi thấy bộ dạng của Trương Đảo Long thì lớn tiếng nói.
Chiêu thức này của tên cán bộ thành phố Tam Hồ nếu áp dụng lên người khác thì căn bản sẽ có tác dụng, nhưng trước đó Trương Đảo Long đã tính đến hậu quả xấu nhất, bây giờ bị đối phương uy hiếp thì tỏ ra cực kỳ cứng nhắc. Người này còn chưa kịp nói cho xong thì Trương Đảo Long đã cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng không chút khách khí để chế giễu:
- Cho dù phát sinh xung động thì con bà nó anh sẽ là người phụ trách đều tiên, thành phố Đông Bộ chúng tôi sẽ là nệm lưng, nhưng có một sự thật không thể thay đổi được, đó là chúng tôi vốn dĩ là kẻ bị hại.
Người phụ trách bên phía thành phố Tam Hồ thật sự sinh ra tâm tư muốn khóc, dù hắn đã điều đến vài xe cảnh sát, thế nhưng tình huống lúc này làm hắn không dám ra lệnh cho cảnh sát ra tay. Nếu một khi vận dụng lực lượng cảnh sát sẽ chọc giận dân chúng, nếu phát sinh nhiễu loạn thì không thể nào thu thập cục diện được nữa.
Khi tên cán bộ thành phố Tam Hồ đang hoảng sợ cầm lấy điện thoại gọi đi xin trợ giúp từ khắp nơi, lúc này người dân thôn Mạnh Trang đã áp sát về phía trước, tình huống xung đột sắp phát sinh.
- Dừng tay lại cho tôi.
Được loa phóng thanh trợ giúp, Vương Tử Quân và nhóm cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ đã chạy đến hiện trường.
Xung đột ở thành phố Đông Bộ rơi vào trong tai chủ tịch Hào Nhất Phong rất nhanh. Trước khi nhận được tin thì Hào Nhất Phong đang ngồi suy tư trong phòng làm việc, tiếp theo nên làm gì để tiến thêm một bước xử lý sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ. Nhưng khi thư ký vội vàng chạy vào báo cáo, gương mặt Hào Nhất Phong chợt tức giận đến mức tái nhợt.
- Bí thư Hào, làm sao vậy?
Quan Vĩnh Hạ ngồi đối diện với Hào Nhất Phong chợt trầm giọng hỏi. Quan Vĩnh Hạ là tâm phúc của Hào Nhất Phong, sau khi Hào Nhất Phong được bổ nhiệm làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, Quan Vĩnh Hạ cũng được điều nhiệm làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền tỉnh. Có thể nói chỉ cần chờ thời cơ chín muồi thì vị trí thường ủy tỉnh ủy, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy sẽ là của hắn.
Quan Vĩnh Hạ theo Hào Nhất Phong nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt Hào Nhất Phong biến đổi như vậy. Hắn thầm suy đoán xem sự việc gì xảy ra, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ không yên.
Hào Nhất Phong không nói gì, hắn chỉ đưa báo cáo cho Quan Vĩnh Hạ. Sau khi nhìn báo cáo điều tra về vấn đề ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ, thì lúc đầu Quan Vĩnh Hạ chỉ cảm thán Vương Tử Quân thật sự may mắn. Nhưng khi thấy được tin tức người dân thôn Mạnh Trang kéo đến vây công công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ, đồng thời cũng yêu cầu đóng cửa nhà máy thì vẻ mặt hắn trở nên trắng bệch.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng của Hào Nhất Phong, hắn biết rõ công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ chính là một hạng mục lớn của chủ tịch Hào vào thời điểm trước kia. Năm xưa vì hạng mục này mà chủ tịch Hào thật sự rất có uy vọng, nhưng bây giờ hạng mục này lại uy hiếp cuộc sống của thôn dân, trách nhiệm của nó do ai gánh chịu?
Hầu như chỉ sau nháy mắt thì Quan Vĩnh Hạ nhìn sang Hào Nhất Phong, lúc này Hào Nhất Phong cũng đang nhìn hắn.
- Bí thư Hào, chỉ sợ sự việc này không đơng giản như vậy.
Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong khẽ gõ tay xuống mặt bàn, lão cũng không trả lời câu hỏi của Quan Vĩnh Hạ, nhưng hai mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.
Vì Hào Nhất Phong trầm mặc không nói mà bầu không khí trong phòng giống như hạ xuống rất nhiều. Sau khi trầm mặc một lát, Hào Nhất Phong chợt cảm khái nói:
- Thật sự là một lỗ hổng không nhỏ, không ngờ tôi lại nhảy xuống.
Lúc này Quan Vĩnh Hạ thật sự rất đồng cảm, nhưng hắn cũng không đáp lại lời nói tự giễu của bí thư Hào. Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Bí thư Hào, hôm nay chủ tịch Thạch tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch để tìm ra phương án giải quyết sự kiện ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong căn bản không có bất kỳ biến đổi nào khác, lão khoát tay với Quan Vĩnh Hạ rồi nói:
- Cũng nên đến lúc vùi đất lấp lỗ hổng lại được rồi, cứ mặc kệ anh ta, cũng không làm gì được tôi.
Khi Hào Nhất Phong nhận được tin tức, trong phòng họp của văn phòng khối chính quyền tỉnh, quyền chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân đang tổ chức hội nghị văn phòng chủ tịch. Một vài đề tài thảo luận theo thông lệ của hội nghị đã được thông qua cực kỳ thuận lợi, lúc này các vị chủ tịch tỉnh Sơn Nam đang bàn về phương án giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường ở thành phố Đông Bộ.
Phó chủ tịch thường ủy Đỗ Kính Thăng lúc này đang cầm trong tay báo cáo của phòng giám sát tỉnh ủy, hắn nói:
- Chủ tịch Thạch, vấn đề ô nhiễm ở thôn Mạnh Trang thành phố Đông Bộ thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng, bây giờ tư tưởng vì thúc đẩy phát triển kinh tế mà xem thường hoàn cảnh môi trường là cực kỳ không được. Những đồng chí chỉ biết lợi ích trước mắt, muốn nắm cái lợi nhỏ mà để lại tai họa cho nhân dân và con cháu như thế này nếu không bị truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ sau này sẽ càng có những sự việc giống như thế này phát sinh.
- Chúng ta không những phê bình giáo dục các đồng chí chỉ biết làm việc hình thức, còn phải để cho bọn họ gánh chịu trách nhiệm của chính mình. Chúng ta không phải chỉ đánh bằng roi, có lúc phải đánh cho thật đau bằng cờ lê. Tôi đề nghị thế này, người có trách nhiệm hàng đầu ở thành phố Đông Bộ phải bị miễn chức tại chỗ, các đồng chí có trách nhiệm chủ yếu cũng phải tiến hành điều chỉnh lại vị trí hiện tại.
Đỗ Kính Thăng dù là lãnh đạo đứng hàng thứ ba ở khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn là người được bí thư tỉnh ủy giúp đỡ, thế cho nên biểu cực kỳ cường thế trong khối chính quyền tỉnh. Hắn biểu hiện thì có vẻ rất tôn trọng quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế nhưng nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, nếu có thể đứng ra cản tay thì không bao giờ bỏ qua.
Khi Đỗ Kính Thăng vỗ tài liệu điều tra lên mặt bàn thì bầu không khí hội nghị chợt trở nên trầm mặc, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thạch Kiên Quân. Lúc này tiêu điểm của mọi người chính là thái độ của quyền chủ tịch Thạch Kiên Quân.
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân rất bình tĩnh, hắn nhìn và nở nụ cười với Đỗ Kính Thăng, sau đó cầm bản tài liệu lên xem, cuối cùng mới nói:
- Vấn đề này thật sự nghiêm trọng, nhưng xử lý như vậy có quá mức nghiêm khắc hay không?
Chương 586(p4): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Chờ Thạch Kiên Quân nói hết lời, Đỗ Kính Thăng châm một điếu thuốc nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi hiểu ý của anh, con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Chỉ cần biết sửa chữa thì sẽ là đồng chí tốt. Tôi cũng hiểu rõ tâm tính yêu tài của ngài, đảng bồi dưỡng ra một cán bộ là không dễ dàng, điều này tôi cũng hiểu rõ. Nói thật lúc đầu thì tôi cũng nghĩ như vậy, chuyện này căn bản chỉ cần gõ đầu cảnh cáo là được, nhưng khi nhìn vào bản điều tra thì tôi chợt thay đổi ý kiến, tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy.
- Là quan phụ mẫu của một địa phương thì trong mắt không phải chỉ có phát triển kinh tế, còn phải cực kỳ coi trọng vấn đề dân sinh. Nhưng nếu chỉ vì truy cầu chiến tích mà cho ra hành vi tát ao bắt cá thì nên khiển trách. Nếu chúng ta phát hiện ra thì sẽ tuyệt đối không nuông chiều, nhất định phải xử lý cực kỳ nghiêm khắc, phải áp dụng phương thức xử lý một người mà răn dạy ngàn người. Chỉ như vậy thì chúng ta mới có thể nắm chặt sự kiện lần này mà cho ra một bài học nhãn tiền với đám cán bộ là lãnh đạo địa phương.
- Biết đâu đối với một số người thì như vậy sẽ là ra tay quá nặng, nhưng nghĩ đến tình huống quần chúng sống trong tình cảnh ô nhiễm, con cái dị hình dị dạng, ai có thể cho bọn họ một câu trả lời thích đáng đây?
Đỗ Kính Thăng rõ ràng là một người ăn nói cực kỳ khéo léo, hắn lên tiếng cực kỳ dõng dạc, bộ dạng giống như không nắm bắt trách nhiệm kẻ đầu sỏ của sự kiện lần này thì thề không bỏ qua. Dưới sự ảnh hưởng của những lời nói phát ra từ miệng hắn, nữ phó chủ tịch Trần Hiếu Quyên gần đây thích đứng vào trạng thái trung lập cũng trầm giọng nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi cảm thấy chủ tịch Đỗ nói cũng không phải không có lý. Tuy chúng ta chú trọng phát triển kinh tế, thế nhưng cũng không nên buông lỏng công tác bảo vệ môi trường, vì vậy tôi cảm thấy nên nghiêm túc xử lý trách nhiệm của người đứng đầu trong sự kiện này.
- Tôi đồng ý với ý kiến của chủ tịch Đỗ, có những đồng chí trẻ tuổi thật sự có năng lực kêu gọi đầu tư, thế nhưng lại luôn có khiếm khuyết, vì vậy chúng ta càng cần có yêu cầu nghiêm khắc với các đồng chí này. Không những phải có tinh thần phụ trách với dân chúng địa phương, còn phải có tinh thần phụ trách với đồng chí của mình...
- Tôi đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Đỗ...
Sau khi vài vị phó chủ tịch lên tiếng đồng ý, Đỗ Kính Thăng khẽ dựa lưng ra ghế, trong lòng thầm nghĩ đại cục đã định, dù là Thạch Kiên Quân cũng không thể nào làm gì được mình. Dù sao thì đối phương bây giờ cũng mới chỉ là một quyền chủ tịch mà thôi.
Nếu so sánh với Thạch Kiên Quân thì Đỗ Kính Thăng chủ yếu chú ý đến Trương Đông Viễn nhiều hơn, vì hắn biết rõ Vương Tử Quân có quan hệ tốt với Trương gia. Nhưng bây giờ dù Trương Đông Viễn có phản đối thì cũng như không, đại cục đã định, căn bản không làm nên trò trống gì cả.
Trương Đông Viễn xoay xoay điếu thuốc trong tay, chốc chốc lại đặt lên mũi ngửi một cái giống như rất chú tâm vào điếu thuốc, căn bản không quan tâm đến những gì phát sinh xung quanh. Chỉ là trong lòng lão lúc này lại bùng sóng, lão vừa oán trách Vương Tử Quân, vừa nghĩ biện pháp phải làm sao để giúp đỡ, nếu không thì phải kéo dãn sự việc ra một chút.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh Lý Ứng Chính đi đến, hắn đặt một văn kiện trên tay xuống trước mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Thạch, đây là báo cáo của thành phố Đông Bộ về sự kiện ô nhiễm môi trường ở thôn Mạnh Trang.
Lý Ứng Chính nói làm cho tất cả mọ người đưa mắt nhìn vào văn kiện trong tay Thạch Kiên Quân, nhưng vì khoảng cách quá xa, thế cho nên lúc này bọn họ cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng lúc này bọn họ lại thấy ánh mắt và gương mặt chủ tịch Thạch Kiên Quân dần trở nên lạnh lẽo.
- Chủ tịch Trương, anh nhìn qua xem.
Thạch Kiên Quân đọc xong văn kiện cũng không mở miệng mà đưa sang cho Trương Đông Viễn ở bên cạnh. Trương Đông Viễn tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, gương mặt căng cứng chợt thả lỏng giống như được đại xá.
Bầu không khí trong phòng họp khối chính quyền tỉnh trở nên cực kỳ quỷ dị, rất nhiều người nhìn vào vẻ mặt của Thạch Kiên Quân và Trương Đông Viễn, đều căn cứ vào sự biến đổi trên gương mặt của hai vị lãnh đạo để nhìn ra chút gì đó.
Đỗ Kính Thăng là người quan tâm nhất đến sự kiện này, hắn nhìn nụ cười của Trương Đông Viễn, trong lòng chợt sinh ra cảm giác xấu. Nhưng lúc này văn kiện còn trong tay của Trương Đông Viễn, cho dù hắn có nóng vội thế nào cũng không dám lấy văn kiện ra từ trong tay của chủ tịch Trương.
- Chủ tịch Đỗ, mời anh xem.
Trương Đông Viễn cũng không giữ văn kiện trong tay mình quá lâu, lão trực tiếp đưa cho Đỗ Kính Thăng. Khi Đỗ Kính Thăng nhìn qua văn kiện vài lượt, gương mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Sự việc bây giờ sao lại chuyển sang công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ? Điều này sao có thể? Nhưng khi mở tấm bản đồ của tỉnh Sơn Nam ra, hắn mới phát hiện điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Như vậy sự việc sẽ rơi lên người lãnh đạo thành phố Tam Hồ, bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố Tam Hồ gần đây đi rất gần với bí thư Hào Nhất Phong, lần này chỉ sợ bọn họ sẽ bị xử phạt.
Chính Đỗ Kính Thăng vừa rồi đã lớn tiếng yêu cầu xử phạt, chỉ sợ bây giờ là nước đổ khó hốt, thu lại không được nữa rồi. Hắn nghĩ đến hậu quả mà trong lòng cực kỳ rối loạn.
Đỗ Kính Thăng lại thầm trấn an mình, hắn nhướng mày tiếp tục xem xét, nhưng cái tên công ty thiếc lại làm cho hắn cảm thấy phát lạnh. Hắn là lão cán bộ của tỉnh Sơn Nam, hắn biết rõ những chuyện xảy ra trong tỉnh, tất nhiên kể cả chuyện công ty thiếc đầu tư vào thành phố Tam Hồ.
Vừa rồi chính Đỗ Kính Thăng mở miệng yêu cầu xử lý trách nhiệm của đám người Vương Tử Quân, nếu như dựa theo đúng phương án này để xử lý vấn đề, liệu bí thư Hào Nhất Phong có phải là đối tượng cần truy cứu hay không? Hào Nhất Phong có phải chịu trách nhiệm ở phương diện này không? Đỗ Kính Thăng nghĩ đến kết quả mà trong đầu chợt rối loạn.
Đỗ Kính Thăng dù thế nào cũng không ngờ chuyện này lại chuyển tiếp đột ngột như vậy, ma xui quỷ khiến như vậy. Nếu như hắn sớm biết có kết quả như vậy, hắn sẽ không bao giờ tỏ thái độ như vừa rồi.
Đỗ Kính Thăng ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía phòng họp, lúc này hắn phát hiện bầu không khí im ắng đến mức đáng sợ. Lúc này đám người đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch đều trừng mắt nhìn nhau, căn bản không ai lên tiếng.
Không ai lên tiếng, điều này cũng không thể nói rõ Đỗ Kính Thăng có vấn đề, nhưng hắn lại cảm thấy bầu không khí phòng họp thế này làm mình sinh ra cảm giác đè nén chưa từng có. Hắn há miệng định nói một câu, thế nhưng hắn lại buông tha ý nghĩ này của mình, hắn không biết nói gì cho phải, chỉ có thể giả vờ hồ đồ mà thôi.
Thạch Kiên Quân nhìn những trợ thủ của mình, hắn thầm hiểu có chuyện gì xảy ra. Lúc này hắn đã đạt được mục đích của mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói:
- Thành phố Đông Bộ đã phát sinh tình huống mới, như vậy sự việc này hạ xuống, đợi đến khi có kết luận chính thức thì sẽ lấy ra thảo luận sau.
Thạch Kiên Quân là quyền chủ tịch tỉnh, hắn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đè nén, mọi người có thể thả lỏng một chút. Hắn nói xong thì Trương Đông Viễn và Đỗ Kính Thăng nhanh chóng lên tiếng đồng ý.
Chương 586(p5): Một đấm sấm sét đánh chết người.
Thạch Kiên Quân tuy đề nghị buông tha cho chuyện này nhưng trong lòng lại cực kỳ nuối tiếc. Nhưng hắn vẫn nhớ những lời phân tích tình hình ở tỉnh Sơn Nam của người thanh niên kia, thế cho nên cố gắng áp chế cảm giác không cam lòng vào sâu trong lòng.
- Ban ngành tỉnh Sơn Nam mới được thành lập, tuy sự kiện lần này có thể làm cho Hào Nhất Phong luống cuống tay chân, thế nhưng muốn lợi dụng vào đó để gây khó cho Hào Nhất Phong thì căn bản là không thể. Nếu lúc này biểu hiện ra địch ý, không bằng cứ giữ biểu hiện bình thường, như vậy vừa làm cho anh có danh tiếng giữ gìn đại cục, lại vừa tăng độ nặng trong mắt lãnh đạo, thật sự là nhất cử tam tiện.
Dù có người cố gắng áp chế sự kiện lần này, thế nhưng có một số việc vẫn được tiết lộ ra bên ngoài, sau đó tin tức sẽ truyền đi bốn phương tám hướng như ôn dịch. Sau khi hội nghị văn phòng chủ tịch được tổ chức, lúc này tất cả các cơ quan ban ngành trong tỉnh đều đang lan truyền tin tức bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong tiến cử công ty thiếc đến thành phố Tam Hồ.
Hào Nhất Phong là người tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy của Nhiếp Hạ Quân, thật sự cực kỳ ổn định. Sau khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, có thể nói trong tỉnh Sơn Nam căn bản không còn một ai có thể chống lại ý chỉ của hắn. Nhưng sự kiện liên quan đến công ty thiếc ở thành phố Tam Hồ bị lột trần, danh tiếng của Hào Nhất Phong lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Đảng ủy chính quyền tỉnh căn bản bảo trì sự trầm mặc với sự kiện này, nhưng trầm mặc hay không cũng như nhau, vì trong lúc trầm mặc có kẻ thích xem kịch vui, có kẻ ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
Người ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng tất nhiên sẽ không có tâm tư dùng cơm ở khách sạn, cho nên đi dùng cơm vui vẻ chỉ là đám người muốn xem kịch vui mà thôi.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Sơn Thủy trong tỉnh Sơn Nam, đệ nhất thư ký của khối chính quyền tỉnh là Trần Hiểu Văn đang đứng ngoài cổng nhìn quanh quẩn. Năm xưa Trần Hiểu Văn chính là tâm phúc của Thạch Kiên Quân ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ Thạch Kiên Quân quay về Sơn Nam, hắn vốn là người mà tính mạng chính trị đã bị cho ra rìa, bây giờ chợt tỏa sáng lần thứ hai.
- Chủ nhiệm Trần, ngài nếu là chờ người thì có thể nói bộ dạng của người đó cho chúng tôi, tôi sẽ cho nhân viên phục vụ chờ ở chỗ này, ngài cứ đi nghỉ trước đi.
Giám đốc khách sạn Sơn Thủy là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, là một thiếu phụ xinh đẹp quyến rũ động lòng người, thật sự làm cho đám đàn ông sinh ra ý nghĩ chinh phục.
Trước kia Trần Hiểu Văn cũng có vài ý nghĩ với người phụ nữ này, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tình. Hắn khoát tay áo với cô nàng rồi trầm giọng nói:
- Giám đốc Lý, cô cứ đi đi, chỗ này có chuyện của tôi, nếu không có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.
Giám đốc Lý là một người phụ nữ có tư sắc, tất nhiên nàng cũng phải là một người phụ nữ kiêu ngạo. Trước kia Trần Hiểu Văn đến khách sạn Sơn Thủy và tỏ ra rất si mê mình, điều này không khỏi làm cho nàng sinh ra cảm giác hư vinh. Nàng là một người lăn lộn thương trường, nàng cũng không ngại để mình và thư ký của chủ tịch thạch phát sinh vài vấn đề. Dù sao thì Trần Hiểu Văn chính là thư ký đứng hàng thứ hai ở tỉnh Sơn Nam, người này nắm rất nhiều tư chất trong tay.
Bây giờ Trần Hiểu Văn tỏ ra lãnh đạm như vậy thật sự làm cho giám đốc Lý gia tăng ý chí chiến đấu, nàng lắc vòng eo thon đi đến trước mặt Trần Hiểu Văn, lại dùng giọng cực kỳ mềm mại nói:
- Chủ nhiệm Trần, ngài nói ra những lời thật sự làm cho người ta đau lòng, ngài có phải sợ nhân viên phục vụ của khách sạn gây ra ảnh hưởng không tốt không? Nếu như thật sự là như vậy, không bằng tôi sẽ chờ ở chỗ này, anh đi nghỉ ngơi, chẳng lẽ chủ nhiệm Trần còn không tin vào ánh mắt của tôi sao?
Hai mắt của giám đốc Lý thật sự như móc câu, không khỏi làm cho trái tim của Trần Hiểu Văn liên tục rung động. Hắn nhìn dáng người căng cứng mịn màng của người phụ nữ trước mặt, thế là không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Diễm Hồng, cô đi mau lên, tôi bây giờ là thân bất do kỷ.
- Thân bất do kỷ?
Lý Diễm Hồng chợt sững sờ, lúc này nàng giống như nghĩ đến cái gì đó, nàng chỉ về phía gian phòng cách đó không xa rồi nói:
- Người kia...
Trần Hiểu Văn không chờ Lý Diễm Hồng nói xong, hắn lên tiếng cắt ngang:
- Diễm Hồng, cô biết là được, đừng nói ra bên ngoài, lãnh đạo của tôi rất an phận.
- Vâng, vâng, chủ nhiệm Trần cứ yên tâm, chúng tôi không những phục vụ hạng nhất, hơn nữa phương diện giữ bí mật cũng cực kỳ nghiêm khắc, những gì không biết sẽ tuyệt đối không biết, không nên nói sẽ tuyệt đối không nói.
Lý Hạc Dương xem như đã biết thân phận của người trong phòng, nàng trầm giọng nói lời đảm bảo với Trần Hiểu Văn.
Trần Hiểu Văn khẽ gật đầu mà không nói gì thêm. Nhưng lòng hiếu kỳ của phụ nữ là rất mạnh, Lý Diễm Hồng đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó khẽ hỏi:
- Lãnh đạo của anh hôm nay đến làm gì?
Trần Hiểu Văn ngửi được mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Lý Diễm Hồng, vô tình hắn có chút mơ hồ. Đặc biệt là khi nàng cúi người, bộ ngực trắng ngần càng lộ ra khá rõ, phong cảnh hiện ra trước mắt không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn đánh mất tính cảnh giác của mình.
Trần Hiểu Văn dùng giọng khoe khoang nói:
- Đi đến đây ngoài chuyện dùng cơm thì cô thấy còn làm gì khác hơn được nữa?
- Ăn cơm? Chủ tịch Thạch đến khách sạn chúng tôi dùng cơm?
Lý Diễm Hồng dùng giọng không tin hỏi, giọng điệu của nàng lúc đầu là rất lớn, sau đó từ từ hạ xuống. Rõ ràng nàng cũng biết mình ở chỗ này có những lời không được nói lung tung.
Trần Hiểu Văn lúc đầu cũng có chút hoảng sợ, thế nhưng khi Lý Diễm Hồng hạ thấp giọng xuống thì cảm thấy mình rất có thể diện. Hắn lén đưa mắt nhìn bộ ngực của nàng vài lượt, lúc này mới dùng giọng thì thầm nói:
- Chủ tịch Thạch đến dùng cơm, các người cần phải làm tốt công tác mới được. Đúng rồi, khách sạn Sơn Thủy muốn trở thành đơn vị tiếp đãi của tỉnh Sơn Nam, chưa nói những thứ gì khác, ít nhất thì phương diện giữ bí mật cũng phải mạnh mẽ mới được.
- Vâng, chủ nhiệm Trần nói đúng, tôi sẽ về huấn luyện nhân viên thật nghiêm.
Lý Diễm Hồng đồng ý một tiếng, nàng phất tay cho nhân viên phục vụ đi chỗ khác, sau đó mới khẽ nói:
- Chủ tịch ăn cơm một mình sao?
- Không phải, có người cùng ăn với chủ tịch.
Trần Hiểu Văn rất hưởng thụ cảm giác to nhỏ với Lý Diễm Hồng, vì vậy lúc này cũng không quá kín miệng.
- Tôi nhớ trong phòng chỉ có một mình chủ tịch.
Lý Diễm Hồng nói bằng giọng điệu cực kỳ khẳng định, nàng nói xong thì chợt cắn môi, sau đó dùng giọng không thể tin nói:
- Không phải chủ tịch đang chờ người đấy chứ?
- Chủ tịch Thạch thật sự đang chờ người.
Trần Hiểu Văn nói ra hai chữ chờ người mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy làm thư ký phải có thói quen chờ khách, thế nhưng bây giờ ngay cả Thạch Kiên Quân cũng phải chờ đợi, điều này không khỏi làm cho Trần Hiểu Văn sinh ra cảm giác không thoải mái.
Lý Diễm Hồng dù có chút suy đoán nhưng sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Trần Hiểu Văn thì trong lòng cũng sinh ra ý nghĩ khác thường. Thế nhưng dù thế nào thì người có thể làm cho chủ tịch ngồi trong phòng chờ đợi cũng là một tồn tại mà nàng phải nhìn qua một lần mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.