Chương 1436: Một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên đối địch
Bảo Thạch Tiêu
18/07/2015
Thích Phúc Lai không mở miệng, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, tự châm lửa hút vào một hơi, sau đó không nói lời nào mà nhìn Chử Ngôn Huy.
- Không biết chú Thích có nghe qua thông tin gì chưa? Hai ngày qua bên kia chuẩn bị cho chú Lý tiến lên nhận chức vụ, nó chú Lý nhận chức ở phía phòng tài chính quá lâu, người ở trên một vị trí thời gian quá lâu dễ dàng xảy ra chuyện, cần đổi công tác mới. Chử Ngôn Huy cũng không khách khí mà lấy một điếu thuốc, sau đó châm lửa, sương khói lượn lờ.
Thích Phúc Lai lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chính tôi có vấn đề làm cho chủ tịch Chử cất bước công tác khó khăn, bây giờ nếu như Lý Chiêu Quýnh lại có vấn đề, sau này chủ tịch Chử công tác càng thêm khó khăn. Anh cần phải nói với chủ tịch Chử, dù thế nào cũng phải giữ lại vị trí của trưởng phòng Lý.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng chú Thích cũng biết rồi đấy, cháu nhỏ người giọng yếu, cho dù muốn xuất lực cũng không tìm được địa phương lên tiếng. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Chủ tịch Lý và chủ tịch Kim tuy có thái độ phản đối, thế nhưng quyền quyết định nhân sự cũng không nằm trong tay chúng ta. Nếu như bí thư Diêu còn công tác ở Nam Giang, như vậy chúng ta cũng không bị động như lúc này.
Thích Phúc Lai hít vào một hơi thật sâu, hắn hiểu rất rõ thế cục hiện tại ở Nam Giang. Lúc này Chử Vận Phong dù đang có quyền lên tiếng tuyệt đối trong ủy ban tỉnh, thế nhưng ở phương diện tỉnh ủy, đặc biệt là phương diện nhân sự thì không có được mấy thực quyền.
Không có quyền nhân sự thì cứ chờ người ta thích làm gì thì làm, Thích Phúc Lai không khỏi thở dài một hơi nói: - Nếu như chúng ta không thỏa hiệp ở sự kiện đề bạt Đậu Minh Đường thì quá hay rồi.
- Chú Thích, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta chính là nhanh chóng vãn hồi xu thế suy tàn, nếu không cũng chẳng biết sau này Nam Giang sẽ có bộ dạng ra sao. Chử Ngôn Huy nói rồi đưa mắt nhìn Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói: - Chú Thích, chú nhận lỗi từ chức nhưng cấp bậc vẫn còn, điều này nói rõ điều gì? Đó chính là chú còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nghênh đón xu thế phát triển mới.
Phải nói những lời của Chử Ngôn Huy giống như nhóm lên một ngọn lửa trong tâm tư thoái chí của Thích Phúc Lai, đốt cháy khát vọng chôn sâu trong lòng hắn. Lúc đầu khi vẫn còn ở vị trí có quyền lực, hắn cảm thấy quyền lực của mình có thể áp đảo tất cả, nhưng khi mất đi quyền lực, hắn mới ý thức được quyền lợi đã trở thành cánh tay phải của mình, đã là một bộ phận cơ thể khó thể tách rời. Mặc kệ là vị trí nào trên người bị tổn thương, hắn cũng khó thể nào chịu đựng được cơn đau do nó mang lại.
Nếu như tình thế bây giờ đối với Thích Phúc Lai là nếm mật nằm gai, sau này còn có cơ hội quay về, dù không phải là bí thư thị ủy mà chỉ là một vị trí trưởng phòng hay lãnh đạo đơn vị nhỏ nào đó, hắn cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều. Tất nhiên nếu muốn xoay người thì phải có người lên tiếng cho mình.
Lần này Chử Ngôn Huy đến có mục đích muốn ra tay giúp mình, vì một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên giáp địch, hắn cần phải thông qua đấu tranh để thành lập mặt trận của riêng mình. Nhưng trên quan trường không có tình hữu nghị vĩnh viễn, càng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, điều này Thích Phúc Lai căn bản là hiểu rất rõ.
Nhưng Thích Phúc Lai căn bản không thoát khỏi sức quyến rũ của bàn tay quyền lực, đối với hắn thì quyền lực căn bản có sức hút rất lớn, mất đi thì cực kỳ đau đớn, hắn không muốn cơ hội tiến lên đảm nhiệm chức vụ của mình sẽ vẫn là giấc mộng Nam Kha. Vì vậy hắn không nhịn được phải nói: - Ngôn Huy, chuyện của tôi không cần nói nữa, bây giờ điều quan trọng là phải phụ giúp chủ tịch Chử vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Chú không giúp được gì cho cháu, thế nhưng làm một người đầy tớ thì vẫn có thể được.
Chử Ngôn Huy cũng không cảm thấy bất ngờ khi thuyết phục được Thích Phúc Lai, trước khi đến chỗ này thì hắn đã nghĩ qua tất cả tình huống thế này. Sau khi thấy Thích Phúc Lai tỏ thái độ như vậy thì hắn thuận thế nói: - Chú Thích, cháu biết cảm tình của chú với bố cháu, chỗ này của cháu có một chuyện phiền toái, cháu cảm thấy ngoài chú Thích ra thì không ai ra tay thành công được.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì vợ của Thích Phúc Lai đưa một tô mì đến. Chử Ngôn Huy nhiệt tình tiếp nhận, hắn ăn như sói như hổ. Chử Ngôn Huy là người làm ăn kinh doanh nhiều năm, cực kỳ chú trọng thể diện, hắn từng ăn khắp sơn hào hải vị, lúc này ăn mỳ cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn vừa ăn vừa tán dương tay nghề của vợ Thích Phúc Lai.
Thích Phúc Lai cũng không có tâm tư vui vẻ khi vợ đi vào phòng, hắn nói vài câu cho vợ bỏ đi, sau đó tiếp tục đưa mắt lên mặt Chử Ngôn Huy.
- Chú Thích, chú có biết không, khi mà Vương Tử Quân đưa Ngụy Triệu Bác xuống thành phố Lâm Hồ nhận chức thì Triệu Địa Siêu đã đứng lên nã pháo nghi vấn. Chủ nhiệm nói đến đây thì giọng nói có chút trầm thấp.
Thích Phúc Lai đã sớm biết chuyện này, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Có chuyện này sao? Xem ra tin tức của tôi có chút bế tắc, Triệu Địa Siêu này là có chuyện gì vậy? Dám nã pháo trưởng phòng Vương như vậy sao?
Chử Ngôn Huy nhìn vẻ mặt của Thích Phúc Lai, hắn thầm hừ lạnh một tiếng, mọ người đều là hồ ly ngàn năm chơi liêu trai, ông giả vờ cũng đạt lắm. Nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn Thích Phúc Lai rồi nở nụ cười thản nhiên.
Da mặt dày của Thích Phúc Lai cũng không phải chỉ được rèn luyện trong một vài năm, hắn là người nhiều năm chìm nổi quan trường, thế nên định lực vẫn có dồi dào. Lúc này Chử Ngôn Huy không nói lời nào, hắn cũng ngồi đó hút thuốc mà nở nụ cười. Trong phòng chỉ còn vang lên âm thanh ăn mỳ của Chử Ngôn Huy, đúng lúc này điện thoại của Thích Phúc Lai chợt vang lên.
Thích Phúc Lai nhìn số điện thoại trên màn hình mà không khỏi có chút do dự, nhưng vẫn nghe điện thoại. Người đầu dây bên kia chỉ nói một câu, thế nhưng lại làm cho Thích Phúc Lai cực kỳ giật mình thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nhìn Chử Ngôn Huy đang ăn mỳ, hắn không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Thế gian này không trùng hợp thì không hay, Thích Phúc Lai cũng tin vào điều này, thế nhưng nếu như có người giả tạo, căn bản sẽ cực kỳ khác thường.
Có câu thế sự khác thường, Thích Phúc Lai là người chìm nổi quan trường nửa đời người, hắn hiểu rõ điều này. Triệu Địa Siêu là người do hắn đề bạt lên, hắn căn bản hiểu rất rõ người này.
Mặc dù Triệu Địa Siêu nói gì nghe nấy đối với Thích Phúc Lai, hơn nữa người này cực kỳ trung thành, không phải là người đơn giản, hơn nữa hắn còn có ơn tri ngộ với Triệu Địa Siêu, liên tục đề bạt lên vị trí quan trọng. Nhưng Thích Phúc Lai không thể phủ nhận Triệu Địa Siêu là một chính khách mười phần, người này tất nhiên phải hiểu "cửa thành bốc hỏa tai họa ngập đầu", có ai tình nguyện thắt cổ mình trên cây? Lúc này có khối người chân đạp vài con thuyền, Triệu Địa Siêu hắn việc gì phải vì một người đã lui ra như Thích Phúc Lai để đứng trước mặt bao người chống đối nã pháo trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang như mặt trời giữa ban trưa?
Chuyện này làm cho Thích Phúc Lai căn bản cảm thấy khó tưởng, nhưng sự việc làm hắn giật mình còn tiếp diễn, đó là Triệu Địa Siêu uống rượu say và chết đuối trong hồ nước. Tuy đây còn chưa xác định là tự sát hay trượt chân xuống hồ, thế nhưng một tin tức như vậy căn bản làm cho tâm tình của Thích Phúc Lai ớn lạnh.
Thích Phúc Lai rất coi trọng Công nghiệp, lúc này hắn nhìn người đàn ông trẻ tuổi chạy đến nhà mình đòi ăn mỳ, hắn chợt cảm thấy có chút đau đớn. Vợ mình mất thời gian làm một tô mì, thế nhưng người đàn ông kia diễn tuồng quá đạt, chính mình căn bản còn không hiểu nhiều về đối phương.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cố gắng làm cho mình trầm tĩnh lại, hắn lơ đãng dùng giọng cảm khái nói: - Trên đời này cũng có nhiều người quá đắc ý, thế nhưng tính mạng con người căn bản là quá yếu ớt, cũng không biết khi nào thì rời khỏi cơ thể mình. Năm xưa Triệu Địa Siêu là người dám làm dám chịu, bây giờ không ngờ lại rơi vào kết quả chán nản như vậy.
Chử Ngôn Huy lúc này đã ăn mỳ xong, hắn khoa trương nuốt hết nước mì vào bụng, đánh một cái nấc no nê mãn nguyện, sau đó mới cười nói: - Đúng vậy, cũng không ai ngờ được. Vài tháng trước tôi còn dùng cơm với chủ tịch Triệu, khi đó anh ấy còn đang rất hăng hái, chuẩn bị cố gắng dưới sự lãnh đạo của ngài đưa thành phố Lâm Hồ vượt qua Đông Hồng thành trung tâm của tỉnh Nam Giang.
Hai người cũng không tiếp tục lên tiếng, nhưng ánh mắt hai bên liên tục va chạm vào nhau, bầu không khí có chút quái dị.
- Cháu nghe nói người nhà chủ tịch Triệu cảm thấy cực kỳ đau thương, bọn họ càng tin tưởng chủ tịch Triệu tự sát mà chết vì áp lực quá lớn, coi như bị người ta ép chết. Nếu không với tửu lượng của chủ tịch Triệu, anh ấy sao có thể chết đuối trong hồ được? Chử Ngôn Huy trầm mặc vài phút rồi mở miệng nói.
Thích Phúc Lai không hề đi đường vòng, hắn đưa mắt nhìn Chử Ngôn Huy rồi trầm giọng nói: - Ngôn Huy, cậu có nắm chắc không?
- Bí thư Thích, bây giờ tình thế quá bức người, đã không còn quan tâm có nắm chắc hay không, có câu thế này, bắn tên không thể quay đầu. Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, hắn dùng giọng gằn từng chữ nói với người đàn ông lớn hơn mình vài chục tuổi trước mặt.
Thích Phúc Lai khẽ gật đầu nhưng hai hàng chân mày càng nhíu chặt. Lời nói vừa rồi của Chử Ngôn Huy làm cho hắn thật sự xúc động, nếu như dấn thân vào chuyện này, nếu hắn tiến ra một bước thì có nghĩa là mãi mãi không còn đường lui.
- Chú Thích, chú xem cái này đi. Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho Thích Phúc Lai, bên trên có viết vài ba dòng.
- Một: Tác phong bá đạo, chuyên quyền độc đoán, không nghe ý kiến bất đồng, coi trời bằng vung.
- Hai: Bài trừ đối lập, dùng người không khách quan, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, công tác không cho phép người khác mặc cả.
- Ba: Không chú ý đoàn kết, lấy cá nhân làm trung tâm xây dựng phe phái, không chú ý đại cục...
...
Tổng cộng có ba điều, Thích Phúc Lai nhìn vào mà hai hàng chân mày càng thêm nhíu chặt. Hắn cũng không phải nhíu mày vì những tội danh này, chủ yếu là vì những lý do được nêu ra, vì sao thì những lý do đó cũng không phải cây thương cứng đâm vào chết người.
Những thứ này nói rõ điều gì? Nhiều nhất chỉ nói phương thức làm việc của người này quá võ đoán, không làm tốt quan hệ với người khác. Nhưng những năm gần đây tuyến trên có thái độ mập mờ khi chọn người hầu cho mình, cũng không phải những người hiền lành tỏa hào quang khắp bốn phía sẽ nhận được sự khẳng định của lãnh đạo, ngược lại những người có chút tì vết sẽ dễ dàng đi vào mắt của lãnh đạo hơn. Có một câu nói thế này: Phát triển mới là đạo lý cứng, tất cả đều phải nói dựa theo thành tích.
Phải nói người kia có vài phần bản lĩnh, chỉ cần nói về công tác của bản thân thì được lãnh đạo tuyến trên khen ngợi không dứt miệng về tư duy đổi mới. Nếu như nã pháo một người như vậy, thành công sẽ là việc thiện, thất bại sẽ là làm ác. Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã là giặc thì chỉ có thể là rắp tâm hiểm ác, đây là hành động cực kỳ nguy hiểm, chính mình không may sẽ tiến vào một tràng gió bão mới.
Cho đến lúc này thì Thích Phúc Lai có thể rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, hắn nghĩ đến đây mà không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Phải nói có lực sát thương nhất chính là câu nói bài trừ đối lập, vì có sự kiện của Triệu Địa Siêu nên sẽ đưa đến hiệu quả lý tưởng. Nhưng nếu nói Vương Tử Quân có trách nhiệm ở sự kiện của Triệu Địa Siêu thì căn bản là có chút gò ép, không ra gì.
- Thứ này chỉ sợ không phải là thang thuốc mạnh, không dùng được. Thích Phúc Lai tỉnh táo lại thì thản nhiên nói.
Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: - Bí thư Thích, tôi cũng muốn tìm ra chứng cứ cho từng câu từng chữ của mình, thế nhưng vấn đề là quá khó tìm.
Thích Phúc Lai nhìn gương mặt của Chử Ngôn Huy, hắn có chút mất kiên nhẫn: - Nếu đã không có chứng cứ, cậu cần gì phải lấy ra những thứ này? Mặc dù có sự việc của Triệu Địa Siêu, thế nhưng chưa chắc có thể gây tổn thương cho hắn ta được.
- Chú Thích, cháu cũng không muốn làm tổn thương hắn ta, nói thật cháu rất tán thưởng hắn. Nếu người thường dùng những thứ này thì căn bản không cho ra ảnh hưởng gì, nhưng nếu có một nhóm người cùng liên danh lại với nhau, ngài cảm thấy như thế nào? Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một trang giấy từ trong túi áo.
Tờ giấy này không khác gì tờ giấy vừa rồi, nhưng bên trên chỉ ghi những cái tên người mà thôi. Thích Phúc Lai nhìn những cái tên quen thuộc, hắn chợt có chút run rẩy.
Tuy trong số những cái tên này có nhiều người đã lui xuống, thế nhưng không phủ nhận sự kiện bọn họ là nhân vật phong vân năm xưa ở Nam Giang. Lúc này tuy bọn họ đã rời khỏi sân khấu chính trị thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn tồn tại như cũ.
Đặt cùng vị trí với những người về hưu là những người đang sắp lui ra khỏi chức vụ, tuy quyền lực của bọn họ suy yếu, thế nhưng lời nói của bọn họ lại khá nặng.
Nếu như có thể kết hợp bọn họ lại cùng một chỗ, hơn nữa còn cho bọn họ ký tên, có phải đã có động tĩnh lớn rồi không? Thích Phúc Lai có chút động tâm.
- Vương Tử Quân căn bản là người không bao giờ tổn hao tinh thần, có lực lượng và tinh lực vô cùng, công tác căn bản không cho tình cảm xen vào, nghị lực quá lớn, nếu tìm bệnh tật từ công tác của hắn ta thì căn bản không bao giờ ra được. Nếu chúng ta tìm vấn đề từ công tác, không bằng đi sâu vào vấn đề tác phong. Lúc này có nhiều người phản ánh vấn đề của hắn ta, bí thư Thích, ngài có cho rằng tuyến trên sẽ tiến hành điều tra không?
- Nếu như là người bình thường thì sẽ không thể gây tổn thương gì được, nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này còn trẻ, lại phát triển không ngừng, công tác rất đổi mới, là người được lãnh đạo thượng tầng chú ý bồi dưỡng, gửi gắm kỳ vọng, tất nhiên sẽ không muốn sinh ra vấn đề ở Nam Giang. Nhìn từ góc độ bảo vệ cán bộ trọng điểm trung ương, có lẽ sẽ bị di dời khỏi Nam Giang. Chử Ngôn Huy nâng ly uống một ngụm rồi nói.
- Không biết chú Thích có nghe qua thông tin gì chưa? Hai ngày qua bên kia chuẩn bị cho chú Lý tiến lên nhận chức vụ, nó chú Lý nhận chức ở phía phòng tài chính quá lâu, người ở trên một vị trí thời gian quá lâu dễ dàng xảy ra chuyện, cần đổi công tác mới. Chử Ngôn Huy cũng không khách khí mà lấy một điếu thuốc, sau đó châm lửa, sương khói lượn lờ.
Thích Phúc Lai lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chính tôi có vấn đề làm cho chủ tịch Chử cất bước công tác khó khăn, bây giờ nếu như Lý Chiêu Quýnh lại có vấn đề, sau này chủ tịch Chử công tác càng thêm khó khăn. Anh cần phải nói với chủ tịch Chử, dù thế nào cũng phải giữ lại vị trí của trưởng phòng Lý.
- Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng chú Thích cũng biết rồi đấy, cháu nhỏ người giọng yếu, cho dù muốn xuất lực cũng không tìm được địa phương lên tiếng. Chử Ngôn Huy nói đến đây thì thở dài một hơi nói: - Chủ tịch Lý và chủ tịch Kim tuy có thái độ phản đối, thế nhưng quyền quyết định nhân sự cũng không nằm trong tay chúng ta. Nếu như bí thư Diêu còn công tác ở Nam Giang, như vậy chúng ta cũng không bị động như lúc này.
Thích Phúc Lai hít vào một hơi thật sâu, hắn hiểu rất rõ thế cục hiện tại ở Nam Giang. Lúc này Chử Vận Phong dù đang có quyền lên tiếng tuyệt đối trong ủy ban tỉnh, thế nhưng ở phương diện tỉnh ủy, đặc biệt là phương diện nhân sự thì không có được mấy thực quyền.
Không có quyền nhân sự thì cứ chờ người ta thích làm gì thì làm, Thích Phúc Lai không khỏi thở dài một hơi nói: - Nếu như chúng ta không thỏa hiệp ở sự kiện đề bạt Đậu Minh Đường thì quá hay rồi.
- Chú Thích, bây giờ nói những lời này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta chính là nhanh chóng vãn hồi xu thế suy tàn, nếu không cũng chẳng biết sau này Nam Giang sẽ có bộ dạng ra sao. Chử Ngôn Huy nói rồi đưa mắt nhìn Thích Phúc Lai dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa nói: - Chú Thích, chú nhận lỗi từ chức nhưng cấp bậc vẫn còn, điều này nói rõ điều gì? Đó chính là chú còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nghênh đón xu thế phát triển mới.
Phải nói những lời của Chử Ngôn Huy giống như nhóm lên một ngọn lửa trong tâm tư thoái chí của Thích Phúc Lai, đốt cháy khát vọng chôn sâu trong lòng hắn. Lúc đầu khi vẫn còn ở vị trí có quyền lực, hắn cảm thấy quyền lực của mình có thể áp đảo tất cả, nhưng khi mất đi quyền lực, hắn mới ý thức được quyền lợi đã trở thành cánh tay phải của mình, đã là một bộ phận cơ thể khó thể tách rời. Mặc kệ là vị trí nào trên người bị tổn thương, hắn cũng khó thể nào chịu đựng được cơn đau do nó mang lại.
Nếu như tình thế bây giờ đối với Thích Phúc Lai là nếm mật nằm gai, sau này còn có cơ hội quay về, dù không phải là bí thư thị ủy mà chỉ là một vị trí trưởng phòng hay lãnh đạo đơn vị nhỏ nào đó, hắn cũng cảm thấy tốt đẹp hơn nhiều. Tất nhiên nếu muốn xoay người thì phải có người lên tiếng cho mình.
Lần này Chử Ngôn Huy đến có mục đích muốn ra tay giúp mình, vì một mình chiến đấu hăng hái dễ gặp tình huống hai bên giáp địch, hắn cần phải thông qua đấu tranh để thành lập mặt trận của riêng mình. Nhưng trên quan trường không có tình hữu nghị vĩnh viễn, càng không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi, điều này Thích Phúc Lai căn bản là hiểu rất rõ.
Nhưng Thích Phúc Lai căn bản không thoát khỏi sức quyến rũ của bàn tay quyền lực, đối với hắn thì quyền lực căn bản có sức hút rất lớn, mất đi thì cực kỳ đau đớn, hắn không muốn cơ hội tiến lên đảm nhiệm chức vụ của mình sẽ vẫn là giấc mộng Nam Kha. Vì vậy hắn không nhịn được phải nói: - Ngôn Huy, chuyện của tôi không cần nói nữa, bây giờ điều quan trọng là phải phụ giúp chủ tịch Chử vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Chú không giúp được gì cho cháu, thế nhưng làm một người đầy tớ thì vẫn có thể được.
Chử Ngôn Huy cũng không cảm thấy bất ngờ khi thuyết phục được Thích Phúc Lai, trước khi đến chỗ này thì hắn đã nghĩ qua tất cả tình huống thế này. Sau khi thấy Thích Phúc Lai tỏ thái độ như vậy thì hắn thuận thế nói: - Chú Thích, cháu biết cảm tình của chú với bố cháu, chỗ này của cháu có một chuyện phiền toái, cháu cảm thấy ngoài chú Thích ra thì không ai ra tay thành công được.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì vợ của Thích Phúc Lai đưa một tô mì đến. Chử Ngôn Huy nhiệt tình tiếp nhận, hắn ăn như sói như hổ. Chử Ngôn Huy là người làm ăn kinh doanh nhiều năm, cực kỳ chú trọng thể diện, hắn từng ăn khắp sơn hào hải vị, lúc này ăn mỳ cũng làm cho người ta không khỏi cảm thấy hâm mộ. Hắn vừa ăn vừa tán dương tay nghề của vợ Thích Phúc Lai.
Thích Phúc Lai cũng không có tâm tư vui vẻ khi vợ đi vào phòng, hắn nói vài câu cho vợ bỏ đi, sau đó tiếp tục đưa mắt lên mặt Chử Ngôn Huy.
- Chú Thích, chú có biết không, khi mà Vương Tử Quân đưa Ngụy Triệu Bác xuống thành phố Lâm Hồ nhận chức thì Triệu Địa Siêu đã đứng lên nã pháo nghi vấn. Chủ nhiệm nói đến đây thì giọng nói có chút trầm thấp.
Thích Phúc Lai đã sớm biết chuyện này, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Có chuyện này sao? Xem ra tin tức của tôi có chút bế tắc, Triệu Địa Siêu này là có chuyện gì vậy? Dám nã pháo trưởng phòng Vương như vậy sao?
Chử Ngôn Huy nhìn vẻ mặt của Thích Phúc Lai, hắn thầm hừ lạnh một tiếng, mọ người đều là hồ ly ngàn năm chơi liêu trai, ông giả vờ cũng đạt lắm. Nhưng hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhìn Thích Phúc Lai rồi nở nụ cười thản nhiên.
Da mặt dày của Thích Phúc Lai cũng không phải chỉ được rèn luyện trong một vài năm, hắn là người nhiều năm chìm nổi quan trường, thế nên định lực vẫn có dồi dào. Lúc này Chử Ngôn Huy không nói lời nào, hắn cũng ngồi đó hút thuốc mà nở nụ cười. Trong phòng chỉ còn vang lên âm thanh ăn mỳ của Chử Ngôn Huy, đúng lúc này điện thoại của Thích Phúc Lai chợt vang lên.
Thích Phúc Lai nhìn số điện thoại trên màn hình mà không khỏi có chút do dự, nhưng vẫn nghe điện thoại. Người đầu dây bên kia chỉ nói một câu, thế nhưng lại làm cho Thích Phúc Lai cực kỳ giật mình thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Thích Phúc Lai đặt điện thoại xuống rồi nhìn Chử Ngôn Huy đang ăn mỳ, hắn không khỏi cảm thấy lạnh cả người.
Thế gian này không trùng hợp thì không hay, Thích Phúc Lai cũng tin vào điều này, thế nhưng nếu như có người giả tạo, căn bản sẽ cực kỳ khác thường.
Có câu thế sự khác thường, Thích Phúc Lai là người chìm nổi quan trường nửa đời người, hắn hiểu rõ điều này. Triệu Địa Siêu là người do hắn đề bạt lên, hắn căn bản hiểu rất rõ người này.
Mặc dù Triệu Địa Siêu nói gì nghe nấy đối với Thích Phúc Lai, hơn nữa người này cực kỳ trung thành, không phải là người đơn giản, hơn nữa hắn còn có ơn tri ngộ với Triệu Địa Siêu, liên tục đề bạt lên vị trí quan trọng. Nhưng Thích Phúc Lai không thể phủ nhận Triệu Địa Siêu là một chính khách mười phần, người này tất nhiên phải hiểu "cửa thành bốc hỏa tai họa ngập đầu", có ai tình nguyện thắt cổ mình trên cây? Lúc này có khối người chân đạp vài con thuyền, Triệu Địa Siêu hắn việc gì phải vì một người đã lui ra như Thích Phúc Lai để đứng trước mặt bao người chống đối nã pháo trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân đang như mặt trời giữa ban trưa?
Chuyện này làm cho Thích Phúc Lai căn bản cảm thấy khó tưởng, nhưng sự việc làm hắn giật mình còn tiếp diễn, đó là Triệu Địa Siêu uống rượu say và chết đuối trong hồ nước. Tuy đây còn chưa xác định là tự sát hay trượt chân xuống hồ, thế nhưng một tin tức như vậy căn bản làm cho tâm tình của Thích Phúc Lai ớn lạnh.
Thích Phúc Lai rất coi trọng Công nghiệp, lúc này hắn nhìn người đàn ông trẻ tuổi chạy đến nhà mình đòi ăn mỳ, hắn chợt cảm thấy có chút đau đớn. Vợ mình mất thời gian làm một tô mì, thế nhưng người đàn ông kia diễn tuồng quá đạt, chính mình căn bản còn không hiểu nhiều về đối phương.
Thích Phúc Lai nghĩ như vậy mà cố gắng làm cho mình trầm tĩnh lại, hắn lơ đãng dùng giọng cảm khái nói: - Trên đời này cũng có nhiều người quá đắc ý, thế nhưng tính mạng con người căn bản là quá yếu ớt, cũng không biết khi nào thì rời khỏi cơ thể mình. Năm xưa Triệu Địa Siêu là người dám làm dám chịu, bây giờ không ngờ lại rơi vào kết quả chán nản như vậy.
Chử Ngôn Huy lúc này đã ăn mỳ xong, hắn khoa trương nuốt hết nước mì vào bụng, đánh một cái nấc no nê mãn nguyện, sau đó mới cười nói: - Đúng vậy, cũng không ai ngờ được. Vài tháng trước tôi còn dùng cơm với chủ tịch Triệu, khi đó anh ấy còn đang rất hăng hái, chuẩn bị cố gắng dưới sự lãnh đạo của ngài đưa thành phố Lâm Hồ vượt qua Đông Hồng thành trung tâm của tỉnh Nam Giang.
Hai người cũng không tiếp tục lên tiếng, nhưng ánh mắt hai bên liên tục va chạm vào nhau, bầu không khí có chút quái dị.
- Cháu nghe nói người nhà chủ tịch Triệu cảm thấy cực kỳ đau thương, bọn họ càng tin tưởng chủ tịch Triệu tự sát mà chết vì áp lực quá lớn, coi như bị người ta ép chết. Nếu không với tửu lượng của chủ tịch Triệu, anh ấy sao có thể chết đuối trong hồ được? Chử Ngôn Huy trầm mặc vài phút rồi mở miệng nói.
Thích Phúc Lai không hề đi đường vòng, hắn đưa mắt nhìn Chử Ngôn Huy rồi trầm giọng nói: - Ngôn Huy, cậu có nắm chắc không?
- Bí thư Thích, bây giờ tình thế quá bức người, đã không còn quan tâm có nắm chắc hay không, có câu thế này, bắn tên không thể quay đầu. Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, hắn dùng giọng gằn từng chữ nói với người đàn ông lớn hơn mình vài chục tuổi trước mặt.
Thích Phúc Lai khẽ gật đầu nhưng hai hàng chân mày càng nhíu chặt. Lời nói vừa rồi của Chử Ngôn Huy làm cho hắn thật sự xúc động, nếu như dấn thân vào chuyện này, nếu hắn tiến ra một bước thì có nghĩa là mãi mãi không còn đường lui.
- Chú Thích, chú xem cái này đi. Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một tờ giấy A4 đưa cho Thích Phúc Lai, bên trên có viết vài ba dòng.
- Một: Tác phong bá đạo, chuyên quyền độc đoán, không nghe ý kiến bất đồng, coi trời bằng vung.
- Hai: Bài trừ đối lập, dùng người không khách quan, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, công tác không cho phép người khác mặc cả.
- Ba: Không chú ý đoàn kết, lấy cá nhân làm trung tâm xây dựng phe phái, không chú ý đại cục...
...
Tổng cộng có ba điều, Thích Phúc Lai nhìn vào mà hai hàng chân mày càng thêm nhíu chặt. Hắn cũng không phải nhíu mày vì những tội danh này, chủ yếu là vì những lý do được nêu ra, vì sao thì những lý do đó cũng không phải cây thương cứng đâm vào chết người.
Những thứ này nói rõ điều gì? Nhiều nhất chỉ nói phương thức làm việc của người này quá võ đoán, không làm tốt quan hệ với người khác. Nhưng những năm gần đây tuyến trên có thái độ mập mờ khi chọn người hầu cho mình, cũng không phải những người hiền lành tỏa hào quang khắp bốn phía sẽ nhận được sự khẳng định của lãnh đạo, ngược lại những người có chút tì vết sẽ dễ dàng đi vào mắt của lãnh đạo hơn. Có một câu nói thế này: Phát triển mới là đạo lý cứng, tất cả đều phải nói dựa theo thành tích.
Phải nói người kia có vài phần bản lĩnh, chỉ cần nói về công tác của bản thân thì được lãnh đạo tuyến trên khen ngợi không dứt miệng về tư duy đổi mới. Nếu như nã pháo một người như vậy, thành công sẽ là việc thiện, thất bại sẽ là làm ác. Có câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã là giặc thì chỉ có thể là rắp tâm hiểm ác, đây là hành động cực kỳ nguy hiểm, chính mình không may sẽ tiến vào một tràng gió bão mới.
Cho đến lúc này thì Thích Phúc Lai có thể rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, hắn nghĩ đến đây mà không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Phải nói có lực sát thương nhất chính là câu nói bài trừ đối lập, vì có sự kiện của Triệu Địa Siêu nên sẽ đưa đến hiệu quả lý tưởng. Nhưng nếu nói Vương Tử Quân có trách nhiệm ở sự kiện của Triệu Địa Siêu thì căn bản là có chút gò ép, không ra gì.
- Thứ này chỉ sợ không phải là thang thuốc mạnh, không dùng được. Thích Phúc Lai tỉnh táo lại thì thản nhiên nói.
Chử Ngôn Huy nhìn Thích Phúc Lai, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: - Bí thư Thích, tôi cũng muốn tìm ra chứng cứ cho từng câu từng chữ của mình, thế nhưng vấn đề là quá khó tìm.
Thích Phúc Lai nhìn gương mặt của Chử Ngôn Huy, hắn có chút mất kiên nhẫn: - Nếu đã không có chứng cứ, cậu cần gì phải lấy ra những thứ này? Mặc dù có sự việc của Triệu Địa Siêu, thế nhưng chưa chắc có thể gây tổn thương cho hắn ta được.
- Chú Thích, cháu cũng không muốn làm tổn thương hắn ta, nói thật cháu rất tán thưởng hắn. Nếu người thường dùng những thứ này thì căn bản không cho ra ảnh hưởng gì, nhưng nếu có một nhóm người cùng liên danh lại với nhau, ngài cảm thấy như thế nào? Chử Ngôn Huy nói rồi lấy ra một trang giấy từ trong túi áo.
Tờ giấy này không khác gì tờ giấy vừa rồi, nhưng bên trên chỉ ghi những cái tên người mà thôi. Thích Phúc Lai nhìn những cái tên quen thuộc, hắn chợt có chút run rẩy.
Tuy trong số những cái tên này có nhiều người đã lui xuống, thế nhưng không phủ nhận sự kiện bọn họ là nhân vật phong vân năm xưa ở Nam Giang. Lúc này tuy bọn họ đã rời khỏi sân khấu chính trị thế nhưng lực ảnh hưởng vẫn tồn tại như cũ.
Đặt cùng vị trí với những người về hưu là những người đang sắp lui ra khỏi chức vụ, tuy quyền lực của bọn họ suy yếu, thế nhưng lời nói của bọn họ lại khá nặng.
Nếu như có thể kết hợp bọn họ lại cùng một chỗ, hơn nữa còn cho bọn họ ký tên, có phải đã có động tĩnh lớn rồi không? Thích Phúc Lai có chút động tâm.
- Vương Tử Quân căn bản là người không bao giờ tổn hao tinh thần, có lực lượng và tinh lực vô cùng, công tác căn bản không cho tình cảm xen vào, nghị lực quá lớn, nếu tìm bệnh tật từ công tác của hắn ta thì căn bản không bao giờ ra được. Nếu chúng ta tìm vấn đề từ công tác, không bằng đi sâu vào vấn đề tác phong. Lúc này có nhiều người phản ánh vấn đề của hắn ta, bí thư Thích, ngài có cho rằng tuyến trên sẽ tiến hành điều tra không?
- Nếu như là người bình thường thì sẽ không thể gây tổn thương gì được, nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, người này còn trẻ, lại phát triển không ngừng, công tác rất đổi mới, là người được lãnh đạo thượng tầng chú ý bồi dưỡng, gửi gắm kỳ vọng, tất nhiên sẽ không muốn sinh ra vấn đề ở Nam Giang. Nhìn từ góc độ bảo vệ cán bộ trọng điểm trung ương, có lẽ sẽ bị di dời khỏi Nam Giang. Chử Ngôn Huy nâng ly uống một ngụm rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.