Chương 1769: Muốn bao phủ âm thanh của anh.
Bảo Thạch Tiêu
01/12/2015
Vương Tử Quân thật sự là lần đầu tiên nghe nói Lỗ Trạch Cảnh bị ngã gãy chân, hắn có chút sững sốt, dư quang khóe mắt nhìn về phía Văn Thành Đồ. Lúc này gương mặt của Văn Thành Đồ vẫn cực kỳ bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng không chớp, bộ dạng không liên quan đến mình.
Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười cười, cũng giả vờ như không nghe thấy. Đối với hắn thì Lỗ Trạch Cảnh không tính là hạng người gì.
Sau khi sáng vai với Lỗ Trạch Cảnh đi vào trong phòng họp, Vương Tử Quân bất ngờ phát hiện Sầm Vật Cương đã ngồi ở trong phòng, tình cảnh như thế này chưa từng xảy ra trước kia. Hắn không khỏi cười cười với Sầm Vật Cương, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì Sầm Vật Cương đang trò chuyện với Lý Chinh Siêu, khi thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì lão cười nói: - Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi có nghe bí thư Lý thông báo vài lời, xem ra sau này chúng ta đi cầu thang cũng phải chú ý, nếu như chân giẫm vào khoảng không thì sẽ té ngã. Con trai của Lỗ Đỉnh Thành căn bản làm cho người ta không thể không lo lắng, ngay cả phương diện đi lại cũng không an toàn.
- Bí thư Sầm, tôi cũng vừa nghe nói đến chuyện này. Vương Tử Quân cười cười, cũng không cho ra lời bình phán gì với sự kiện này.
Sầm Vật Cương cười cười rồi đưa mắt nhìn một vòng chung quanh, lúc này mới trầm giọng nói: - Các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập các vị chủ yếu là vì hai phương diện.
Sầm Vật Cương nói rồi đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó trầm giọng nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ, anh thông báo nội dung của tờ báo hôm qua cho mọi người. Dù mọi người có lẽ cũng đã được đọc rồi, thế nhưng tôi cảm thấy cũng nên cho ra ấn tượng sâu sắc hơn.
Tuy Sầm Vật Cương không nói đó là bài viết gì, thế nhưng đám người nơi đây đều hiểu rõ. Sau khi Sầm Vật Cương nói xong, Phương Anh Hồ nhanh chóng cầm bài vết trên trang báo lên đọc.
Đối với chuyện này mặc dù mọi người đều căn bản thầm hiểu lẫn nhau, thế nhưng lúc này Sầm Vật Cương để cho Phương Anh Hồ đọc lại bài báo không khỏi làm cho người ta bất ngờ. Bầu không khí vốn thoải mái đã nhanh chóng trở nên ngưng trọng, một đám thường ủy tỉnh ủy ngồi nghiêm chỉnh nghe Phương Anh Hồ đọc bài báo mà mọi người đều đã hiểu nội dung.
Bài viết căn bản không quá một ngàn chữ nên đọc không mất bao lâu, khi Phương Anh Hồ đọc báo thì đại đa số nhân viên tham gia hội nghị thường ủy đều trầm mặc không nói, loại cảm giác giày vò này làm cho người ta sinh ra cảm giác vài phút như cả năm.
Sau khi Phương Anh Hồ đọc xong bài báo thì Sầm Vật Cương cũng không ngẩng đầu lên, lão liên tục ghi chép cái gì đó lên giấy, hình tượng trầm ổn như núi.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe Phương Anh Hồ đọc bài báo, lúc này đã biết vì sao Sầm Vật Cương lại cho người đọc lại bài báo. Tuy hắn hiểu nhưng Sầm Vật Cương muốn làm gì thì hắn cũng không ngăn được.
- Các đồng chí, bài báo kia dù không điểm danh nơi nào, thế nhưng rõ ràng là phê bình tỉnh Mật Đông chúng ta. Tại sự kiện này người khác có thể nhìn như không thấy, thế nhưng Mật Đông lại không thể bỏ qua được. Chúng ta không nên có thái độ che giấu với sai lầm, cần phải nhìn vào trực diện. Sầm Vật Cương chờ Phương Anh Hồ đọc xong thì đưa mắt nhìn bốn phía nói.
- Trong sự kiện này bản thân tôi là người gánh trách nhiệm chủ yếu, tôi là người chủ đạo cho ra ý kiến ở phương diện tổ chức tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long. Mặc dù khi đó tôi xuất phát từ nguyên nhân tuyên truyền cho thành phố Linh Long, muốn tăng cường kinh tế của thành phố này, thế nhưng dù thế nào thì quyết sách của tôi tạo nên lãng phí không tất yếu. Trách nhiệm của tôi là không đẩy cho ai được, tôi cũng không lãng tránh, vì vậy trước khi họp thường ủy hôm nay, tôi đã tiến hành làm kiểm điểm với lãnh đạo trung ương. Sầm Vật Cương nói làm cho đám người nơi đây không khỏi chấn động, không ai ngờ vì sự việc này mà Sầm Vật Cương phải làm kiểm điểm với lãnh đạo trung ương. Vô tình bầu không khí trong phòng họp vốn đã yên tĩnh, bây giờ càng thêm trầm lặng.
Từng ánh mắt nhìn về phía Sầm Vật Cương, bọn họ muốn xem biểu hiện của bí thư Sầm có gì khác biệt hay không, thế nhưng chỉ thấy gương mặt lãnh đạo vẫn đông cứng như cũ.
- Biết sai có thể sửa mới là tốt đẹp, chúng ta đều biết điều này, biết sai chỉ là một phương diện, bây giờ điều chúng ta cần làm là phải sửa sai. Sầm Vật Cương nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân: - Lúc này tôi cũng muốn thừa nhận sai lầm với chủ tịch Vương, trước đó chủ tịch Vương đã đề tỉnh tôi ở phương diện tổ chức sự kiện ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng tôi quá chủ quan, căn bản là không coi trọng, thế nên mới đưa đến tình huống tổ chức sự kiện quá phô trương ở thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân thấy Sầm Vật Cương nhắc đến mình thì không thể không mở miệng: - Bí thư Sầm, tuy sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long tổ chức có chút phô trương, thế nhưng chúng ta cũng nên quan tâm đến tâm tình của các đồng chí thành phố Linh Long, bọn họ lần đầu tiên tổ chức một sự kiện như vậy, thế nên khó tránh khỏi phương diện cố gắng làm cho tốt mà thôi.
- Lần này sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long cũng có tác dụng rõ ràng, không những đề cao danh tiếng của thp.Linh Long, còn có nhiều tác dụng tốt ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi cảm thấy chúng ta nên phân ra làm hai vấn đề để nhìn nhận cho đúng đắn.
Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Chủ tịch, anh cũng không cần nói lời giú đỡ, sai chính là sai, nếu như tôi không có dũng khí thừa nhận sai lầm, sao có thể điều khiển được con thuyền lớn Mật Đông đi về phía trước?
- Thưa các đồng chí, bài học khắc sâu này yêu cầu chúng ta không những làm tốt công tác kế tiếp, còn phải suy xét và hạch toán thành phẩm. Cần phải quán triệt đề nghị của chủ tịch Vương, xài tiền phải suy xét chu đáo, không nên lãng phí phô trương, cần phải nghiêm khắc thực hiện tác phong gian khổ mộc mạc.
Sầm Vật Cương nói làm cho Vương Tử Quân không khỏi cười khổ, bây giờ hắn xem như được kiến thức thủ đoạn của bí thư Sầm, không những là năng lực xuất chúng, còn xuất chúng ở phương pháp xử lý vấn đề, giỏi chuyển hóa việc bất lợi thành có lợi.
Sau khi Sầm Vật Cương nói ra những lời tự phê bình, hội nghị thường ủy thông qua hoạt động đả kích và trừng phạt nghiêm những hành vi xa hoa lãng phí trong tỉnh. Sầm Vật Cương là tổ trưởng tổ công tác, bí thư Khang Tắc Chính của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy làm phó tổ trưởng, còn phương án hành động cụ thể thì do ủy ban kỷ luật đề xuất.
Sau khi thảo luận xong đề tài này thì Sầm Vật Cương uống một hớp trà nói: - Chúng ta nên tiến hành phê bình những đồng chí có sai lầm, thế nhưng cũng nên khen ngợi những đồng chí có thành tích.
- Hai ngày trước tôi đến thành phố Linh Long, bí thư thị ủy tiền nhiệm của thành phố Linh Long có đề xuất một ý kiến, tôi cảm thấy ý kiến này rất tốt. Vị bí thư lão thành kia nói những năm qua kinh tế của thành phố Linh Long liên tục phát triển, đã trở thành một trong những động cơ chèo chống kinh tế của tỉnh. Thành phố Linh Long ăn bản cho ra nhiều cống hiến với tỉnh Mật Đông, chúng ta không thể để lừa kéo xe mà không cho ăn cỏ được. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gương mặt có vài phần vui sướng, một hội nghị thường ủy có bầu không khí khá đè nén bây giờ vì một nụ cười của bí thư Sầm mà dễ dàng thoải mái hơn. Tuy người nơi đây đều hiểu tính toán của Sầm Vật Cương, thế nhưng ai cũng nở nụ cười nể tình.
Ha ha, khi đó vị bí thư kia có nói: Tỉnh ủy Mật Đông chúng ta nên thưởng phạt rõ ràng, thành phố Linh Long đã cho ra nhiều cống hiến vì sự phát triển của Mật Đông, thế nên khi cần ban thưởng thì cũng không nên keo kiệt! Sầm Vật Cương nói đến đây thì uống một hớp trà rồi nói với Vương Tử Quân: - Cho đến nay thì thượng cấp luôn khởi xướng các địa phương nên gia tăng trọng trách cho các thành phố phát triển mạnh về kinh tế. Chủ tịch Vương năm xưa là bí thư thị ủy La Nam còn kiêm nhiệm cả vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên vì đã có nhiều cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân cười nói với lời khích lệ của Sầm Vật Cương: - Bí thư, khi đó là thượng cấp muốn tôi được rèn luyện.
- Rèn luyện hay bồi dưỡng cũng là như nhau, đều là lãnh đạo quan tâm đến công tác của chúng ta. Sầm Vật Cương cười cười rồi nói tiếp: - Đối với việc tốt thì chúng ta nên học tập, đối với những phương pháp tốt thì chúng ta nên thúc đẩy mở rộng, chỉ như vậy mới đưa công tác của chúng ta tiến lên một bậc thang mới.
Vương Tử Quân không lên tiếng, bây giờ Sầm Vật Cương đã tạo nên thế cục tốt, hắn căn bản không có khả năng phá hư thế cục này. Nếu như hắn ra sức mà không công, căn bản không bằng nghe Sầm Vật Cương nói tiếp.
- Hai năm qua thành tích công tác của thành phố Linh Long là quá rõ ràng, vì vậy chúng ta nên gia tăng thêm trọng trách cho đồng chí Đồ Phấn Đấu, mọi người cảm thấy điều này có phù hợp không? Sầm Vật Cương ngửa đâu nhìn đồng hồ rồi lớn tiếng nói với mọi người chung quanh.
Trong phòng không ai lên tiếng, tất cả mọi người giống như đang chờ điều gì đó. Lúc này Sầm Vật Cương chợt cười nói: - Bí thư Văn, anh là phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, anh nói xem ý kiến vừa rồi của tôi có chút khiếm khuyết gì không?
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy ý kiến của ngài là rất hay, nên cho những thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ có được đãi ngộ chính trị tương xứng, nhưng vậy không những đề cao quyết tâm phát triển kinh tế của địa phương, còn làm cho các thành phố phát triển kinh tế có được lực ảnh hưởng của mình, ra sức giúp đỡ địa phương phát triển mạnh mẽ hơn. Văn Thành Đồ đặt cây bút trong tay xuống rồi nở nụ cười vui vẻ nói lời khẳng định với Sầm Vật Cương.
Sau khi Văn Thành Đồ lên tiếng thì đến lượt Uông Thanh Minh. Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn mở miệng căn bản cực kỳ có lý lẽ, trung tâm lời nói của hắn chỉ có một, đó là khẳng định lời nói của bí thư Sầm Vật Cương.
Khi hai vị lãnh đạo chủ quản của công tác tổ chức nhân sự lên tiếng, bầu không khí trong phòng họp có chút trầm mặc, mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Mọi người nơi này đều hiểu rõ Đồ Phấn Đấu là người theo sát bí thư Sầm, xuất phát từ góc độ của Vương Tử Quân, hắn chỉ cần thiếu một chút nữa là vượt qua Sầm Vật Cương ở trong tỉnh, thế nên tuyệt đối không đồng ý cho đối phương kéo dài sự chênh lệch.
Nhưng bây giờ bí thư Sầm nói xong, chủ tịch Vương nếu cứng nhắc phản đối, chỉ sợ sẽ làm cho người ta nghĩ rằng có biểu hiện ngang ngược, chuyện này sẽ làm coh người ta cầm được chuôi dao của mình.
Vương Tử Quân nhìn về phía ánh mắt mọi người, hắn chợt cười cười nói: - Tôi trên nguyên tắc đồng ý với ý kiến của bí thư Sầm, chúng ta nên cho các vị ba uẩn thị ủy của thành phố phát triển kinh tế tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy, nhìn từ tổng thể thì sự kiện này có lợi cho đại cục phát triển kinh tế trong tỉnh.
Sầm Vật Cương khi sắp xếp cho sự kiện lần này thì thậm chí nghĩ rằng Vương Tử Quân nên phản đối như thế nào. Bây giờ nghe Vương Tử Quân không phản đối, lão không khỏi có chút hưng phấn khó hiểu.
Sầm Vật Cương sợ Vương Tử Quân nói ra thêm những lời không hay, lão nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh cho ra tài liệu ghi chép ý kiến của hội nghị thường ủy hôm nay, hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô tham gia họp, tôi sẽ trọng điểm báo cáo với trưởng ban Dương.
Hà Kiến Chương nhìn thấy Uông Thanh Minh gật đầu, hắn chuẩn bị lên tiếng, khi hắn còn chưa nói gì thì Vương Tử Quân bên kia đã khoát tay áo.
Vương Tử Quân không lên tiếng thì sự kiện này xem như được thông qua. Sầm Vật Cương nhìn đám người trong phòng họp mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Cho đến nay lão đều có thái độ cực kỳ vững vàng thận trọng, thế nhưng thực tế thì trong lòng có thêm vài phần thừa số hiếu chiến.
Sau khi hội nghị giải tán, Sầm Vật Cương cùng Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ cùng đi về phía phòng làm việc của mình. Khi ngồi vào chỗ của mình thì Sầm Vật Cương trầm giọng nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Thanh Minh, có một số việc chậm thì sinh biến, bây giờ sự việc đã được quyết định, tôi thấy nên chấp hành với tộc độ nhanh nhất thì hay hơn.
Uông Thanh Minh gật đầu nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tuy chủ tịch Vương không phản đối, thế nhưng anh ấy cũng không hy vọng Đồ Phấn Đấu tiến vào trong danh sách thường ủy tỉnh ủy. Tài liệu của chúng tôi sẽ được đưa lên vài ngày mai, mấu chốt là ngài nên nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo thượng cấp, nhanh chóng tìm được sự giúp đỡ của lãnh đạo ở phương diện này.
- À, anh yên tâm, tôi dù bất cứ giá nào cũng phải yêu cầu trưởng ban Dương quan tâm một chút đến sự kiện này. Với điều kiện kinh tế và lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, sao không thể tiến vào trong ban ngành thường ủy cho được? Sầm Vật Cương nói đến đây thì có thêm vài phần hào khí.
Hai ngày qua tất cả nhìn như không thuận, nhưng khoảnh khắc này tất cả đã bị ném đi xa. Mặc dù Sầm Vật Cương mất mặt rất lớn với Sầm Vật Cương ở sự kiện tổ chức tết Kim Hoa, Vương Tử Quân cũng gia tăng lực ảnh hưởng của mình. Thế nhưng Sầm Vật Cương thông qua hội nghị thường ủy hôm nay để bảo trì ưu thế của mình ở Mật Đông.
Chỉ cần có Đồ Phấn Đấu thì tất cả không còn là vấn đề.
…
Sáng sớm khi Vương Tử Quân tập thể dục đi về nhà, lúc này Tiểu Bảo Nhi đeo một chiếc cặp màu đỏ đang chạy quanh sân, bên cạnh Tiểu Bảo Nhi chính là Văn Ngư Nhi đang mặc một bộ quần áo màu hồng.
Văn Ngư Nhi có dáng người cao gầy, một bộ quần áo màu hồng làm cho bản thân nàng nổi bật như một đóa hoa. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang vã mồi hôi rồi nói: - Tiểu Bảo Nhi, vào nhà dùng cơm thôi.
Vương Tử Quân nói rồi chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, tôi lần đầu tiên thấy cái cặp này, là cô mua cho Tiểu Bảo Nhi sao?
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nên ức hiếp người, tôi bây giờ đã tham gia công tác, cũng không còn là Tiểu Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi dùng ánh mắt giống như tức giận nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng nói với Tiểu Bảo Nhi: - Tiểu Bảo Nhi, chị và giáo viên tiếng Anh của em là bạn học năm xưa, trước mặt cô giáo thì em gọi chị là gì?
Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nó suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng uất ức nói: - Chị Ngư Nhi, nếu em gặp chị trong trường sẽ gọi là dì, còn về nhà thì vẫn gọi là chị.
- Như vậy sao được, không phải vai vế của chị sẽ nhỏ hơn cô giáo của em sao? Này Tiểu Bảo Nhi, nếu như em không nghe lời, chị sẽ tố cáo em với cô giáo. Văn Ngư Nhi cố gắng bày ra bộ dạng đáng sợ nói.
Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn cười cười, cũng giả vờ như không nghe thấy. Đối với hắn thì Lỗ Trạch Cảnh không tính là hạng người gì.
Sau khi sáng vai với Lỗ Trạch Cảnh đi vào trong phòng họp, Vương Tử Quân bất ngờ phát hiện Sầm Vật Cương đã ngồi ở trong phòng, tình cảnh như thế này chưa từng xảy ra trước kia. Hắn không khỏi cười cười với Sầm Vật Cương, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì Sầm Vật Cương đang trò chuyện với Lý Chinh Siêu, khi thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì lão cười nói: - Chủ tịch Vương, vừa rồi tôi có nghe bí thư Lý thông báo vài lời, xem ra sau này chúng ta đi cầu thang cũng phải chú ý, nếu như chân giẫm vào khoảng không thì sẽ té ngã. Con trai của Lỗ Đỉnh Thành căn bản làm cho người ta không thể không lo lắng, ngay cả phương diện đi lại cũng không an toàn.
- Bí thư Sầm, tôi cũng vừa nghe nói đến chuyện này. Vương Tử Quân cười cười, cũng không cho ra lời bình phán gì với sự kiện này.
Sầm Vật Cương cười cười rồi đưa mắt nhìn một vòng chung quanh, lúc này mới trầm giọng nói: - Các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập các vị chủ yếu là vì hai phương diện.
Sầm Vật Cương nói rồi đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó trầm giọng nói: - Thư ký trưởng Anh Hồ, anh thông báo nội dung của tờ báo hôm qua cho mọi người. Dù mọi người có lẽ cũng đã được đọc rồi, thế nhưng tôi cảm thấy cũng nên cho ra ấn tượng sâu sắc hơn.
Tuy Sầm Vật Cương không nói đó là bài viết gì, thế nhưng đám người nơi đây đều hiểu rõ. Sau khi Sầm Vật Cương nói xong, Phương Anh Hồ nhanh chóng cầm bài vết trên trang báo lên đọc.
Đối với chuyện này mặc dù mọi người đều căn bản thầm hiểu lẫn nhau, thế nhưng lúc này Sầm Vật Cương để cho Phương Anh Hồ đọc lại bài báo không khỏi làm cho người ta bất ngờ. Bầu không khí vốn thoải mái đã nhanh chóng trở nên ngưng trọng, một đám thường ủy tỉnh ủy ngồi nghiêm chỉnh nghe Phương Anh Hồ đọc bài báo mà mọi người đều đã hiểu nội dung.
Bài viết căn bản không quá một ngàn chữ nên đọc không mất bao lâu, khi Phương Anh Hồ đọc báo thì đại đa số nhân viên tham gia hội nghị thường ủy đều trầm mặc không nói, loại cảm giác giày vò này làm cho người ta sinh ra cảm giác vài phút như cả năm.
Sau khi Phương Anh Hồ đọc xong bài báo thì Sầm Vật Cương cũng không ngẩng đầu lên, lão liên tục ghi chép cái gì đó lên giấy, hình tượng trầm ổn như núi.
Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe Phương Anh Hồ đọc bài báo, lúc này đã biết vì sao Sầm Vật Cương lại cho người đọc lại bài báo. Tuy hắn hiểu nhưng Sầm Vật Cương muốn làm gì thì hắn cũng không ngăn được.
- Các đồng chí, bài báo kia dù không điểm danh nơi nào, thế nhưng rõ ràng là phê bình tỉnh Mật Đông chúng ta. Tại sự kiện này người khác có thể nhìn như không thấy, thế nhưng Mật Đông lại không thể bỏ qua được. Chúng ta không nên có thái độ che giấu với sai lầm, cần phải nhìn vào trực diện. Sầm Vật Cương chờ Phương Anh Hồ đọc xong thì đưa mắt nhìn bốn phía nói.
- Trong sự kiện này bản thân tôi là người gánh trách nhiệm chủ yếu, tôi là người chủ đạo cho ra ý kiến ở phương diện tổ chức tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long. Mặc dù khi đó tôi xuất phát từ nguyên nhân tuyên truyền cho thành phố Linh Long, muốn tăng cường kinh tế của thành phố này, thế nhưng dù thế nào thì quyết sách của tôi tạo nên lãng phí không tất yếu. Trách nhiệm của tôi là không đẩy cho ai được, tôi cũng không lãng tránh, vì vậy trước khi họp thường ủy hôm nay, tôi đã tiến hành làm kiểm điểm với lãnh đạo trung ương. Sầm Vật Cương nói làm cho đám người nơi đây không khỏi chấn động, không ai ngờ vì sự việc này mà Sầm Vật Cương phải làm kiểm điểm với lãnh đạo trung ương. Vô tình bầu không khí trong phòng họp vốn đã yên tĩnh, bây giờ càng thêm trầm lặng.
Từng ánh mắt nhìn về phía Sầm Vật Cương, bọn họ muốn xem biểu hiện của bí thư Sầm có gì khác biệt hay không, thế nhưng chỉ thấy gương mặt lãnh đạo vẫn đông cứng như cũ.
- Biết sai có thể sửa mới là tốt đẹp, chúng ta đều biết điều này, biết sai chỉ là một phương diện, bây giờ điều chúng ta cần làm là phải sửa sai. Sầm Vật Cương nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân: - Lúc này tôi cũng muốn thừa nhận sai lầm với chủ tịch Vương, trước đó chủ tịch Vương đã đề tỉnh tôi ở phương diện tổ chức sự kiện ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng tôi quá chủ quan, căn bản là không coi trọng, thế nên mới đưa đến tình huống tổ chức sự kiện quá phô trương ở thành phố Linh Long.
Vương Tử Quân thấy Sầm Vật Cương nhắc đến mình thì không thể không mở miệng: - Bí thư Sầm, tuy sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long tổ chức có chút phô trương, thế nhưng chúng ta cũng nên quan tâm đến tâm tình của các đồng chí thành phố Linh Long, bọn họ lần đầu tiên tổ chức một sự kiện như vậy, thế nên khó tránh khỏi phương diện cố gắng làm cho tốt mà thôi.
- Lần này sự kiện tết Kim Hoa ở thành phố Linh Long cũng có tác dụng rõ ràng, không những đề cao danh tiếng của thp.Linh Long, còn có nhiều tác dụng tốt ở phương diện phát triển kinh tế. Tôi cảm thấy chúng ta nên phân ra làm hai vấn đề để nhìn nhận cho đúng đắn.
Sầm Vật Cương khoát tay áo nói: - Chủ tịch, anh cũng không cần nói lời giú đỡ, sai chính là sai, nếu như tôi không có dũng khí thừa nhận sai lầm, sao có thể điều khiển được con thuyền lớn Mật Đông đi về phía trước?
- Thưa các đồng chí, bài học khắc sâu này yêu cầu chúng ta không những làm tốt công tác kế tiếp, còn phải suy xét và hạch toán thành phẩm. Cần phải quán triệt đề nghị của chủ tịch Vương, xài tiền phải suy xét chu đáo, không nên lãng phí phô trương, cần phải nghiêm khắc thực hiện tác phong gian khổ mộc mạc.
Sầm Vật Cương nói làm cho Vương Tử Quân không khỏi cười khổ, bây giờ hắn xem như được kiến thức thủ đoạn của bí thư Sầm, không những là năng lực xuất chúng, còn xuất chúng ở phương pháp xử lý vấn đề, giỏi chuyển hóa việc bất lợi thành có lợi.
Sau khi Sầm Vật Cương nói ra những lời tự phê bình, hội nghị thường ủy thông qua hoạt động đả kích và trừng phạt nghiêm những hành vi xa hoa lãng phí trong tỉnh. Sầm Vật Cương là tổ trưởng tổ công tác, bí thư Khang Tắc Chính của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy làm phó tổ trưởng, còn phương án hành động cụ thể thì do ủy ban kỷ luật đề xuất.
Sau khi thảo luận xong đề tài này thì Sầm Vật Cương uống một hớp trà nói: - Chúng ta nên tiến hành phê bình những đồng chí có sai lầm, thế nhưng cũng nên khen ngợi những đồng chí có thành tích.
- Hai ngày trước tôi đến thành phố Linh Long, bí thư thị ủy tiền nhiệm của thành phố Linh Long có đề xuất một ý kiến, tôi cảm thấy ý kiến này rất tốt. Vị bí thư lão thành kia nói những năm qua kinh tế của thành phố Linh Long liên tục phát triển, đã trở thành một trong những động cơ chèo chống kinh tế của tỉnh. Thành phố Linh Long ăn bản cho ra nhiều cống hiến với tỉnh Mật Đông, chúng ta không thể để lừa kéo xe mà không cho ăn cỏ được. Sầm Vật Cương nói đến đây thì gương mặt có vài phần vui sướng, một hội nghị thường ủy có bầu không khí khá đè nén bây giờ vì một nụ cười của bí thư Sầm mà dễ dàng thoải mái hơn. Tuy người nơi đây đều hiểu tính toán của Sầm Vật Cương, thế nhưng ai cũng nở nụ cười nể tình.
Ha ha, khi đó vị bí thư kia có nói: Tỉnh ủy Mật Đông chúng ta nên thưởng phạt rõ ràng, thành phố Linh Long đã cho ra nhiều cống hiến vì sự phát triển của Mật Đông, thế nên khi cần ban thưởng thì cũng không nên keo kiệt! Sầm Vật Cương nói đến đây thì uống một hớp trà rồi nói với Vương Tử Quân: - Cho đến nay thì thượng cấp luôn khởi xướng các địa phương nên gia tăng trọng trách cho các thành phố phát triển mạnh về kinh tế. Chủ tịch Vương năm xưa là bí thư thị ủy La Nam còn kiêm nhiệm cả vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, tất nhiên vì đã có nhiều cống hiến cho sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân cười nói với lời khích lệ của Sầm Vật Cương: - Bí thư, khi đó là thượng cấp muốn tôi được rèn luyện.
- Rèn luyện hay bồi dưỡng cũng là như nhau, đều là lãnh đạo quan tâm đến công tác của chúng ta. Sầm Vật Cương cười cười rồi nói tiếp: - Đối với việc tốt thì chúng ta nên học tập, đối với những phương pháp tốt thì chúng ta nên thúc đẩy mở rộng, chỉ như vậy mới đưa công tác của chúng ta tiến lên một bậc thang mới.
Vương Tử Quân không lên tiếng, bây giờ Sầm Vật Cương đã tạo nên thế cục tốt, hắn căn bản không có khả năng phá hư thế cục này. Nếu như hắn ra sức mà không công, căn bản không bằng nghe Sầm Vật Cương nói tiếp.
- Hai năm qua thành tích công tác của thành phố Linh Long là quá rõ ràng, vì vậy chúng ta nên gia tăng thêm trọng trách cho đồng chí Đồ Phấn Đấu, mọi người cảm thấy điều này có phù hợp không? Sầm Vật Cương ngửa đâu nhìn đồng hồ rồi lớn tiếng nói với mọi người chung quanh.
Trong phòng không ai lên tiếng, tất cả mọi người giống như đang chờ điều gì đó. Lúc này Sầm Vật Cương chợt cười nói: - Bí thư Văn, anh là phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, anh nói xem ý kiến vừa rồi của tôi có chút khiếm khuyết gì không?
- Bí thư Sầm, tôi cảm thấy ý kiến của ngài là rất hay, nên cho những thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ có được đãi ngộ chính trị tương xứng, nhưng vậy không những đề cao quyết tâm phát triển kinh tế của địa phương, còn làm cho các thành phố phát triển kinh tế có được lực ảnh hưởng của mình, ra sức giúp đỡ địa phương phát triển mạnh mẽ hơn. Văn Thành Đồ đặt cây bút trong tay xuống rồi nở nụ cười vui vẻ nói lời khẳng định với Sầm Vật Cương.
Sau khi Văn Thành Đồ lên tiếng thì đến lượt Uông Thanh Minh. Uông Thanh Minh là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn mở miệng căn bản cực kỳ có lý lẽ, trung tâm lời nói của hắn chỉ có một, đó là khẳng định lời nói của bí thư Sầm Vật Cương.
Khi hai vị lãnh đạo chủ quản của công tác tổ chức nhân sự lên tiếng, bầu không khí trong phòng họp có chút trầm mặc, mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân.
Mọi người nơi này đều hiểu rõ Đồ Phấn Đấu là người theo sát bí thư Sầm, xuất phát từ góc độ của Vương Tử Quân, hắn chỉ cần thiếu một chút nữa là vượt qua Sầm Vật Cương ở trong tỉnh, thế nên tuyệt đối không đồng ý cho đối phương kéo dài sự chênh lệch.
Nhưng bây giờ bí thư Sầm nói xong, chủ tịch Vương nếu cứng nhắc phản đối, chỉ sợ sẽ làm cho người ta nghĩ rằng có biểu hiện ngang ngược, chuyện này sẽ làm coh người ta cầm được chuôi dao của mình.
Vương Tử Quân nhìn về phía ánh mắt mọi người, hắn chợt cười cười nói: - Tôi trên nguyên tắc đồng ý với ý kiến của bí thư Sầm, chúng ta nên cho các vị ba uẩn thị ủy của thành phố phát triển kinh tế tiến vào ban ngành thường ủy tỉnh ủy, nhìn từ tổng thể thì sự kiện này có lợi cho đại cục phát triển kinh tế trong tỉnh.
Sầm Vật Cương khi sắp xếp cho sự kiện lần này thì thậm chí nghĩ rằng Vương Tử Quân nên phản đối như thế nào. Bây giờ nghe Vương Tử Quân không phản đối, lão không khỏi có chút hưng phấn khó hiểu.
Sầm Vật Cương sợ Vương Tử Quân nói ra thêm những lời không hay, lão nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, anh cho ra tài liệu ghi chép ý kiến của hội nghị thường ủy hôm nay, hai ngày nữa tôi sẽ về thủ đô tham gia họp, tôi sẽ trọng điểm báo cáo với trưởng ban Dương.
Hà Kiến Chương nhìn thấy Uông Thanh Minh gật đầu, hắn chuẩn bị lên tiếng, khi hắn còn chưa nói gì thì Vương Tử Quân bên kia đã khoát tay áo.
Vương Tử Quân không lên tiếng thì sự kiện này xem như được thông qua. Sầm Vật Cương nhìn đám người trong phòng họp mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Cho đến nay lão đều có thái độ cực kỳ vững vàng thận trọng, thế nhưng thực tế thì trong lòng có thêm vài phần thừa số hiếu chiến.
Sau khi hội nghị giải tán, Sầm Vật Cương cùng Uông Thanh Minh và Phương Anh Hồ cùng đi về phía phòng làm việc của mình. Khi ngồi vào chỗ của mình thì Sầm Vật Cương trầm giọng nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Thanh Minh, có một số việc chậm thì sinh biến, bây giờ sự việc đã được quyết định, tôi thấy nên chấp hành với tộc độ nhanh nhất thì hay hơn.
Uông Thanh Minh gật đầu nói: - Bí thư Sầm, chuyện này tuy chủ tịch Vương không phản đối, thế nhưng anh ấy cũng không hy vọng Đồ Phấn Đấu tiến vào trong danh sách thường ủy tỉnh ủy. Tài liệu của chúng tôi sẽ được đưa lên vài ngày mai, mấu chốt là ngài nên nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo thượng cấp, nhanh chóng tìm được sự giúp đỡ của lãnh đạo ở phương diện này.
- À, anh yên tâm, tôi dù bất cứ giá nào cũng phải yêu cầu trưởng ban Dương quan tâm một chút đến sự kiện này. Với điều kiện kinh tế và lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, sao không thể tiến vào trong ban ngành thường ủy cho được? Sầm Vật Cương nói đến đây thì có thêm vài phần hào khí.
Hai ngày qua tất cả nhìn như không thuận, nhưng khoảnh khắc này tất cả đã bị ném đi xa. Mặc dù Sầm Vật Cương mất mặt rất lớn với Sầm Vật Cương ở sự kiện tổ chức tết Kim Hoa, Vương Tử Quân cũng gia tăng lực ảnh hưởng của mình. Thế nhưng Sầm Vật Cương thông qua hội nghị thường ủy hôm nay để bảo trì ưu thế của mình ở Mật Đông.
Chỉ cần có Đồ Phấn Đấu thì tất cả không còn là vấn đề.
…
Sáng sớm khi Vương Tử Quân tập thể dục đi về nhà, lúc này Tiểu Bảo Nhi đeo một chiếc cặp màu đỏ đang chạy quanh sân, bên cạnh Tiểu Bảo Nhi chính là Văn Ngư Nhi đang mặc một bộ quần áo màu hồng.
Văn Ngư Nhi có dáng người cao gầy, một bộ quần áo màu hồng làm cho bản thân nàng nổi bật như một đóa hoa. Vương Tử Quân nhìn Tiểu Bảo Nhi đang vã mồi hôi rồi nói: - Tiểu Bảo Nhi, vào nhà dùng cơm thôi.
Vương Tử Quân nói rồi chào hỏi Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, tôi lần đầu tiên thấy cái cặp này, là cô mua cho Tiểu Bảo Nhi sao?
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng nên ức hiếp người, tôi bây giờ đã tham gia công tác, cũng không còn là Tiểu Ngư Nhi. Văn Ngư Nhi dùng ánh mắt giống như tức giận nhìn Vương Tử Quân, sau đó nàng nói với Tiểu Bảo Nhi: - Tiểu Bảo Nhi, chị và giáo viên tiếng Anh của em là bạn học năm xưa, trước mặt cô giáo thì em gọi chị là gì?
Tiểu Bảo Nhi đứng bên cạnh Vương Tử Quân, nó suy nghĩ giây lát rồi dùng giọng uất ức nói: - Chị Ngư Nhi, nếu em gặp chị trong trường sẽ gọi là dì, còn về nhà thì vẫn gọi là chị.
- Như vậy sao được, không phải vai vế của chị sẽ nhỏ hơn cô giáo của em sao? Này Tiểu Bảo Nhi, nếu như em không nghe lời, chị sẽ tố cáo em với cô giáo. Văn Ngư Nhi cố gắng bày ra bộ dạng đáng sợ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.