Chương 1334: Muốn có uy phải có độ lượng.
Bảo Thạch Tiêu
31/05/2015
Công tác cán bộ chính là phần quan trọng nhất của phòng tổ chức, chẳng lẽ Vương Tử Quân không sợ mình bằng mặt không bằng lòng sao? Triệu Kỳ Tường nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác minh ngộ. Không phải Vương Tử Quân không thèm quan tâm đến công tác cán bộ, mà đối phương có tự tin mặc kệ mình nghĩ thế nào làm ra sao cũng không làm gì được hắn. Chính mình căn bản không đủ tư cách, Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, căn bản là một người cường thế cực mạnh.
Triệu Kỳ Tường nghĩ đến độ tuổi của Vương Tử Quân không lớn hơn mình, tâm tình của hắn không khỏi hạ xuống vài phần. Hắn là người có bản lĩnh, mặc dù biểu hiện khiêm tốn hiền hòa nhưng trong lòng lại cực kỳ cao ngạo, tự nghĩ số người hơn mình là không nhiều. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng bình tĩnh như bình thường của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình kém quá xa.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế cho nên sau đó Triệu Kỳ Tường trò chuyện với Vương Tử Quân mà có chút mất tập trung. Sau khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được sự thất thường của mình, nhìn qua có chút xấu hổ. Trước mặt Vương Tử Quân sao mình lại mất kiên nhẫn như vậy? Chỉ cần nói một câu tỏ thái độ rõ ràng, đó là nhất định làm tốt công tác được giao, như vậy không tốt hơn sao?
Từ xưa đến nay những người cảm thấy khó chịu nóng lòng khi những chuyện nhỏ nhặt diễn ra, căn bản khó thể nào hoàn thành được chuyện lớn. Chưa nói đến những thứ khác, tâm tính không chờ đợi được sẽ làm cho người ta gặp chuyện thua thiệt vài phần, ít nhất cũng nói rõ bản thân mình thiếu tự tin, không có bản lĩnh tính trước sự việc phát sinh.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết Triệu Kỳ Tường đang tự trách mình, hắn gọi đối phương đến cũng không phải muốn áp chế, sở dĩ điều động Triệu Kỳ Tường cũng là vì thấy đây là người có khả năng. Bây giờ Vương Tử Quân không muốn những nô tài khăng khăng một mực, còn cần nhân tài có năng lực công tác.
Vương Tử Quân căn bản cũng có ý nghĩ phân công cho Triệu Kỳ Tường nắm công tác nhân sự, nhưng hắn lại không lên tiếng. Những người có cá tính như Triệu Kỳ Tường, nếu anh trực tiếp phân công thì căn bản sẽ không bao giờ cảm giác mang ơn. Ngược lại anh cần phải xem xét thái độ của đối phương, phải thể hiện sự tôn trọng, cũng có chút buông tay, căn bản là kế sách hay với người có quá nhiều góc cạnh.
Quả nhiên Triệu Kỳ Tường không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, đối phương không ẩn giấu ở phương diện phân công của mình, trực tiếp nói thẳng. Vương Tử Quân vui vẻ nhận lời, căn bản là phân công theo đúng ý của Triệu Kỳ Tường. Với ánh mắt nhìn qua vô số người của Vương Tử Quân, Triệu Kỳ Tường sẽ cực kỳ kinh ngạc, mà đây chính là thứ Vương Tử Quân muốn.
Lãnh đạo đơn vị phải có nghệ thuật trị người, cần phải bày ra uy thế của mình, còn phải có sự độ lượng. Nếu anh bình dị gần gũi sẽ có được nhiều nhân duyên, căn bản là hòa mình với cấp dưới, nhưng đây không phải là kế sách tốt nhất; một lãnh đạo sao không nắm quyền uy cho được? Điều này cần kỹ xảo, mặc dù cấp dưới nhìn anh giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng anh cũng không cần quá mở rộng cõi lòng, anh cũng nên có vài phần cao cao tại thượng mới được. Chỉ như vậy thì cấp dưới mới có thể thân cận với anh, cũng phải sợ anh, căn bản chỉ có quyền lợi phục tùng quyết sách của anh, không có những ý nghĩ khác biệt.
Ánh nắng chiều rất gay gắt, Trì Hoa Trục đã là chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gương mặt Trì Hoa Trục có vài phần mỏi mệt, giống như tối qua không nghỉ ngơi tốt.
- Trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục là một cán bộ được Vương Tử Quân đề bạt trọng dụng, thế nên căn bản là cực kỳ cảm kích với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Hoa Trục, hắn vung tay lên nói: - Hoa Trục đến đấy à, mời anh ngồi.
Trì Hoa Trục cũng không dám ngồi xuống, hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy dũng khí nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy phương án đề xuất cải cách cán bộ của ngài có hơi nhanh, chấp hành rất khó khăn, vì đây không phải là ăn một miếng có thể mập mạp ngay, thế nên tôi đề nghị nên làm từng bước thì tốt hơn.
Trì Hoa Trục nói rồi đặt một phương án viết tay đơn giản lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chần chờ nói: - Trưởng phòng Vương, phương diện chọn cán bộ công chức thì cần phải thi tuyển, phải nghiêm khắc nghiêm túc, thành lập cơ chế tuyển chọn thật tốt, như vậy mới có được một đội ngũ cán bộ tốt mà không phải tuyển kẻ ăn không ngồi rồi. Quốc gia có quốc sách quan trọng, thế nhưng tôi cảm thấy kết hợp với thực tế bản địa thì nên có chút thay đổi; còn phương diện chọn lựa cán bộ, cũng nên mở rộng pham vi ra một chút...
Trì Hoa Trục nói hết lời thì dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân, hắn rất hy vọng Vương Tử Quân sẽ tiếp nhận lời đề nghị của mình. Thật lòng thì hắn căn bản rất tán thành với phương án cải cách nhân sự của trưởng phòng Vương, thậm chí còn có một xúc động tiến lên áp dụng không thể chờ đợi được. Nhưng hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn vẫn cảm thấy áp dụng phương án của Vương Tử Quân là có chút nguy hiểm.
Mặc dù phương án của Vương Tử Quân cũng là một lòng vì việc công, thế nhưng nó lại có sự hạn chế và cắt giảm đi quyền lợi của các cán bộ lãnh đạo địa phương. Khi mà sinh viên muốn thi tuyển công chức thì căn bản địa phương có quyền tự chủ rất lớn, tất nhiên tự chủ cũng là vì tệ đoan rất lớn, nhưng đó là thói quen của lãnh đạo, nếu phương án của Vương Tử Quân được áp dụng, như vậy không phải là móc món ngon ra khỏi miệng của bọn họ sao?
Với vị trí của Vương Tử Quân hiện tại, cho dù động đến quyền lợi của vài chục người, thậm chí là vài trăm người cũng không là vấn đề gì lớn. Thế nhưng khi mà Vương Tử Quân động vào quyền lợi của cả Nam Giang, như vậy dù Vương Tử Quân là người có thủ đoạn mạnh mẽ thế nào, căn bản sẽ khó chống đỡ được dòng nước như thác lũ.
Hơn nữa phương diện chấp hành là làm theo từng cấp, cũng cần lãnh đạo địa phương đứng ra chấp hành. Cho dù bọn họ không dám làm gì Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không thể không qua loa cho xong, bằng mặt không bằng lòng, điều này là quá bình thường.
Nếu thật sự là như vậy thì uy tín mà Vương Tử Quân cố gắng lắm mới dựng lên được ở Nam Giang sẽ bị đả kích. Trì Hoa Trục cảm thấy bây giờ trưởng phòng Vương cần làm chính là một chữ ổn định, chỉ cần trưởng phòng Vương làm thật ổn định, dù không cho ra thành tích mạnh mẽ, thế nhưng căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai chính trị của mình.
Vương Tử Quân nhìn hai mắt đỏ hồng của Trì Hoa Trục, hắn biết Trì Hoa Trục đang lo lắng cái gì. Khi viết ra phương án này thì hắn đã căn bản suy xét rất nhiều phương diện, những thứ mà Trì Hoa Trục nói ra căn bản là cực kỳ quan trọng, là nơi dễ xảy ra vấn đề nhất. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nới với Trì Hoa Trục: - Hoa Trục, anh hoàn thiện phương án của tôi là được.
Nếu như trước kia Vương Tử Quân nói lời này thì Trì Hoa Trục sẽ gật đầu nhận lời, lập tức đi chấp hành. Nhưng hôm nay Trì Hoa Trục căn bản không biết lấy đâu ra dũng khí mà cầm tài liệu trong tay rồi dùng giọng trầm thấp và kiên định nói: - Trưởng phòng Vương, nếu ngài muốn thúc đẩy phương án cải cách này thì nhất định sẽ cực kỳ khó khăn, tôi đề nghị ngài nên thận trọng suy xét lại.
Vương Tử Quân thấy Trì Hoa Trục vẫn cố ý không đi, cố gắng can gián mình, thế là trong lòng có chút cảm động. Nhưng hắn cũng không nói ra cảm tình của mình, chỉ dùng giọng nhàn nhạt phân phó: - Những chuyện thế này sớm muộn cũng phải có người làm, làm sớm một ngày thì tốt hơn một ngày, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của đội ngũ cán bộ.
Trì Hoa Trục công tác nhiều ngày bên cạnh Vương Tử Quân, hắn xem như cực kỳ hiểu rõ về tính cách của trưởng phòng Vương. Dù đa số thời điểm thì trưởng phòng Vương nhìn qua rất tùy ý, sắp xếp hạng mục công tác rất bình tĩnh hòa ái, nhưng khi lãnh đạo đã cho ra quyết định, căn bản là người thường khó thể sửa đổi được.
Nếu như là chuyện bình thường thì Trì Hoa Trục cũng không khuyên nữa, nhưng sự việc này có liên quan đến tương lai chính trị của Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân bây giờ nhìn qua giống như là một người quyền cao chức trọng ở Nam Giang, thế nhưng ngàn người ngàn mặt, có nhiều người có rất nhiều tính toán, nếu như Vương Tử Quân muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự ở trong tỉnh Nam Giang, còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đón hắn.
Cũng không phải là anh bày ra vị trí của mình thì người ta sẽ nghe lời, xưa nay không biết có bao nhiêu người chìm thuyền trong mương. Tuy làm tốt cải cách thì căn bản sẽ có lợi cho dân cho nước, thế nhưng nói cho cùng thì không phải ai cũng là chí công vô tư. Đặc biệt là khi động chạm đến lợi ích của nhau, cũng không ai dễ dàng tha thứ cho ai.
- Trưởng phòng Vương, cho dù bây giờ anh đuổi tôi đi, tôi vẫn nói một câu như vậy, tôi không hy vọng ngài thúc đẩy chuyện này. Tôi hy vọng ngài có thể suy xét ý kiến của tôi, hoặc là liên hệ với nhiều người khác rồi hãy cho ra quyết định. Trì Hoa Trục biết có khuyên nữa cũng vô dụng, thế cho nên dùng giọng không cam lòng nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ kiên quyết của Trì Hoa Trục, hắn không khỏi cảm động. Với vị trí của hắn thì căn bản người ta ít bao giờ nói lời làm cho mình mất hứng, thế cho nên những lời thật lòng căn bản là rất hiếm có.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ Trì Hoa Trục làm như vậy là cần có dũng khí rất lớn, thế nên hắn đứng lên vỗ vai đối phương rồi cười nói: - Tôi biết anh lo lắng cho tôi, sợ tôi lật thuyền trong sự kiện này. Nhưng anh yên tâm, tôi không phải dựa vào sức của một mình mình là có thể loại bỏ tất cả tệ đoan, tôi chỉ làm những gì trong khả năng của mình mà thôi.
- Trưởng phòng Vương, ngài có thể làm nhiều chuyện trong Nam Giang, nhưng có một số việc ngài hoàn toàn có thể đợi tuyến trên cho ra chỉ thị, sau đó mới hành động, như thế không phải ổn thỏa hơn sao? Triệu Tuyết Hoa căn bản cảm thấy cảm động vì Vương Tử Quân không bày ra cái giá của lãnh đạo với mình, nhưng càng như vậy thì hắn càng cần phải khuyên nhủ lãnh đạo.
- Nếu như sự việc gì cũng chờ, như vậy sẽ mất đi thời cơ tốt nhất. Vương Tử Quân lấy ra một gói thuốc, rút một điếu ném cho Trì Hoa Trục, sau đó lại châm cho mình một điếu nói: - Theo ý của anh, bây giờ vị trí của tôi có phải là công thành danh toại, đại công cáo thành rồi không? Cho dù sau này nước chảy bèo trôi thế nào, ít nhất cũng có một chức vụ lãnh đạo tỉnh đang chờ đón phải không?
Trì Hoa Trục khẽ gật đầu, tuy những lời này đối với người bình thường là quá to lắn, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra căn bản là cực kỳ hợp tình hợp lý.
- Anh hãy tin tưởng tôi, tôi cũng không có ý nghĩ kia, tôi chỉ là muốn thừa lúc mình còn trẻ để cố gắng công tác thực tế một chút, cho dù là té ngã thì ít nhất cũng nhìn thấy được phong cảnh đẹp, ít nhất cũng mạnh hơn một người cả đời đần độn u mê. Vương Tử Quân nói đến đây thì nở nụ cười tự ngạo nói: - Hơn nữa muốn ép tôi ngã xuống cũng không dễ dàng chút nào.
Trì Hoa Trục nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân mà sinh ra cảm giác ấm áp, hắn cầm văn kiện lên, sau đó nói một câu: - Trưởng phòng Vương, ngày mai tôi sẽ đưa bản thảo đến cho ngài.
Vương Tử Quân nhìn Trì Hoa Trục rời đi mà nụ cười trên mặt tăng tiến thêm vài phần. Hắn rất hài lòng vì biểu hiện của Trì Hoa Trục, dù sao thì tri nhân tri diện bất tri tâm, người có thể cùng mình chung phú quý căn bản là có rất nhiều, nhưng người cùng chung hoạn nạn thì không dễ tìm như vậy.
Vương Tử Quân ngồi vào bàn làm việc của mình, hắn nghĩ đến phương án cải cách nhân sự sắp được thúc đẩy ở Nam Giang. Ngay cả Trì Hoa Trục cũng thấy rõ nguy hiểm bên trong, Vương Tử Quân hắn sao lại ngây thơ cho được?
Mặc dù sau lưng Vương Tử Quân có sự giúp đỡ to lớn của Lâm Trạch Viễn, thế nhưng vị đại thần Lâm Trạch Viễn chỉ có thể đứng ra vào thời điểm mấu chốt, rất nhiều chuyện phải dựa vào hắn.
Khi Vương Tử Quân đang suy tư về phương diện cải cách nhân sự, suy tư về các vấn đề bên trong, chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn nghe máy, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Khuất Chấn Hưng: - Trưởng phòng Vương, tôi là Chấn Hưng, bí thư Diệp mời anh đến một chuyến.
Vương Tử Quân gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng cầm lấy bản ghi chép rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Diệp Thừa Dân cười nói: - Tử Quân ngồi xuống trước đi, tôi đọc xong văn kiện này rồi chúng ta cùng bàn bạc.
Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diệp Thừa Dân, trong lòng thầm suy đoán xem vì sao Diệp Thừa Dân lại tìm mình nói chuyện. Khi hắn đang trầm ngâm thì chợt nghe Diệp Thừa Dân nói: - Tử Quân, hai ngày nay tôi đi thủ đô họp, tuyến trên căn bản cho ra lời khen ngợi với xe Tùng Thử của công ty xe hơi Đông Hồng, yêu cầu chúng ta phải tăng cường đẩy mạnh nhãn hiệu loại xe này. Lãnh đạo còn nói nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, tuyến trên sẽ ưu tiên.
Nam Giang là một trọng khu kinh tế trong nước, nếu như kinh tế không cho ra số liệu kinh người, như vậy Diệp Thừa Dân căn bản không có nhiều hào quang. Nhưng lúc này nhờ một chiếc xe hơi mà phát sinh nhiều lực ảnh hưởng sâu xa, căn bản là không giống bình thường.
Vương Tử Quân cười cười, tuy hắn luôn chú ý đến công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn cũng chỉ quan tâm đến vài vấn đề mà thôi, vì hắn vẫn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Hai ngày trước chủ tịch Chử tìm tôi, nói rằng hy vọng treo cho cậu một vị trí phó chủ tịch tỉnh ở phía ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi đã suy nghĩ một chút, ngay sau đó từ chối lời đề nghị của anh ấy. Cậu là một nhân tài phát triển kinh tế, thế nhưng cũng là một lãnh đạo tỉnh ủy, căn bản phải làm tốt công tác cân đối. Diệp Thừa Dân giống như đang nói xấu về Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Chử Vận Phong có ý nghĩ như vậy, hơn nữa lại còn cho ra hành động rõ ràng. Ý nghĩ này hầu như không có khả năng được tuyến trên thông qua, thế nhưng ít nhất cũng nói rõ thái độ thả lỏng của Chử Vận Phong với mình. Hắn luôn bội phục Chử Vận Phong, chính mình mãi luôn không ăn ý với Chử Vận Phong, thế nhưng Chử Vận Phong là người đại trí tuệ, căn bản không phải là người thường có thể so sánh được.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi tỏ thái độ với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi dù sao cũng còn trẻ, căn bản không nên ôm đồm, như vậy sẽ được cái này mất cái khác, nên để cho tôi thành thật làm công tác của một trưởng phòng tổ chức thì hay hơn.
Diệp Thừa Dân cười cười, lão căn bản cũng có vài phần hưởng thụ với câu trả lời của Vương Tử Quân. Theo lão thì Vương Tử Quân căn bản quá thông minh, lão không cần phải giải thích, sở dĩ lão phải nói ra vì người này căn bản đã phát triển đến mức mà chính mình không thể coi thường được nữa rồi.
Triệu Kỳ Tường nghĩ đến độ tuổi của Vương Tử Quân không lớn hơn mình, tâm tình của hắn không khỏi hạ xuống vài phần. Hắn là người có bản lĩnh, mặc dù biểu hiện khiêm tốn hiền hòa nhưng trong lòng lại cực kỳ cao ngạo, tự nghĩ số người hơn mình là không nhiều. Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy bộ dạng nhẹ nhàng bình tĩnh như bình thường của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình kém quá xa.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, thế cho nên sau đó Triệu Kỳ Tường trò chuyện với Vương Tử Quân mà có chút mất tập trung. Sau khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn cảm nhận được sự thất thường của mình, nhìn qua có chút xấu hổ. Trước mặt Vương Tử Quân sao mình lại mất kiên nhẫn như vậy? Chỉ cần nói một câu tỏ thái độ rõ ràng, đó là nhất định làm tốt công tác được giao, như vậy không tốt hơn sao?
Từ xưa đến nay những người cảm thấy khó chịu nóng lòng khi những chuyện nhỏ nhặt diễn ra, căn bản khó thể nào hoàn thành được chuyện lớn. Chưa nói đến những thứ khác, tâm tính không chờ đợi được sẽ làm cho người ta gặp chuyện thua thiệt vài phần, ít nhất cũng nói rõ bản thân mình thiếu tự tin, không có bản lĩnh tính trước sự việc phát sinh.
Vương Tử Quân tất nhiên không biết Triệu Kỳ Tường đang tự trách mình, hắn gọi đối phương đến cũng không phải muốn áp chế, sở dĩ điều động Triệu Kỳ Tường cũng là vì thấy đây là người có khả năng. Bây giờ Vương Tử Quân không muốn những nô tài khăng khăng một mực, còn cần nhân tài có năng lực công tác.
Vương Tử Quân căn bản cũng có ý nghĩ phân công cho Triệu Kỳ Tường nắm công tác nhân sự, nhưng hắn lại không lên tiếng. Những người có cá tính như Triệu Kỳ Tường, nếu anh trực tiếp phân công thì căn bản sẽ không bao giờ cảm giác mang ơn. Ngược lại anh cần phải xem xét thái độ của đối phương, phải thể hiện sự tôn trọng, cũng có chút buông tay, căn bản là kế sách hay với người có quá nhiều góc cạnh.
Quả nhiên Triệu Kỳ Tường không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, đối phương không ẩn giấu ở phương diện phân công của mình, trực tiếp nói thẳng. Vương Tử Quân vui vẻ nhận lời, căn bản là phân công theo đúng ý của Triệu Kỳ Tường. Với ánh mắt nhìn qua vô số người của Vương Tử Quân, Triệu Kỳ Tường sẽ cực kỳ kinh ngạc, mà đây chính là thứ Vương Tử Quân muốn.
Lãnh đạo đơn vị phải có nghệ thuật trị người, cần phải bày ra uy thế của mình, còn phải có sự độ lượng. Nếu anh bình dị gần gũi sẽ có được nhiều nhân duyên, căn bản là hòa mình với cấp dưới, nhưng đây không phải là kế sách tốt nhất; một lãnh đạo sao không nắm quyền uy cho được? Điều này cần kỹ xảo, mặc dù cấp dưới nhìn anh giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thế nhưng anh cũng không cần quá mở rộng cõi lòng, anh cũng nên có vài phần cao cao tại thượng mới được. Chỉ như vậy thì cấp dưới mới có thể thân cận với anh, cũng phải sợ anh, căn bản chỉ có quyền lợi phục tùng quyết sách của anh, không có những ý nghĩ khác biệt.
Ánh nắng chiều rất gay gắt, Trì Hoa Trục đã là chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách của phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn gõ cửa đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Gương mặt Trì Hoa Trục có vài phần mỏi mệt, giống như tối qua không nghỉ ngơi tốt.
- Trưởng phòng Vương. Trì Hoa Trục là một cán bộ được Vương Tử Quân đề bạt trọng dụng, thế nên căn bản là cực kỳ cảm kích với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trì Hoa Trục, hắn vung tay lên nói: - Hoa Trục đến đấy à, mời anh ngồi.
Trì Hoa Trục cũng không dám ngồi xuống, hắn nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lấy dũng khí nói: - Trưởng phòng Vương, tôi cảm thấy phương án đề xuất cải cách cán bộ của ngài có hơi nhanh, chấp hành rất khó khăn, vì đây không phải là ăn một miếng có thể mập mạp ngay, thế nên tôi đề nghị nên làm từng bước thì tốt hơn.
Trì Hoa Trục nói rồi đặt một phương án viết tay đơn giản lên bàn làm việc của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng chần chờ nói: - Trưởng phòng Vương, phương diện chọn cán bộ công chức thì cần phải thi tuyển, phải nghiêm khắc nghiêm túc, thành lập cơ chế tuyển chọn thật tốt, như vậy mới có được một đội ngũ cán bộ tốt mà không phải tuyển kẻ ăn không ngồi rồi. Quốc gia có quốc sách quan trọng, thế nhưng tôi cảm thấy kết hợp với thực tế bản địa thì nên có chút thay đổi; còn phương diện chọn lựa cán bộ, cũng nên mở rộng pham vi ra một chút...
Trì Hoa Trục nói hết lời thì dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Vương Tử Quân, hắn rất hy vọng Vương Tử Quân sẽ tiếp nhận lời đề nghị của mình. Thật lòng thì hắn căn bản rất tán thành với phương án cải cách nhân sự của trưởng phòng Vương, thậm chí còn có một xúc động tiến lên áp dụng không thể chờ đợi được. Nhưng hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn vẫn cảm thấy áp dụng phương án của Vương Tử Quân là có chút nguy hiểm.
Mặc dù phương án của Vương Tử Quân cũng là một lòng vì việc công, thế nhưng nó lại có sự hạn chế và cắt giảm đi quyền lợi của các cán bộ lãnh đạo địa phương. Khi mà sinh viên muốn thi tuyển công chức thì căn bản địa phương có quyền tự chủ rất lớn, tất nhiên tự chủ cũng là vì tệ đoan rất lớn, nhưng đó là thói quen của lãnh đạo, nếu phương án của Vương Tử Quân được áp dụng, như vậy không phải là móc món ngon ra khỏi miệng của bọn họ sao?
Với vị trí của Vương Tử Quân hiện tại, cho dù động đến quyền lợi của vài chục người, thậm chí là vài trăm người cũng không là vấn đề gì lớn. Thế nhưng khi mà Vương Tử Quân động vào quyền lợi của cả Nam Giang, như vậy dù Vương Tử Quân là người có thủ đoạn mạnh mẽ thế nào, căn bản sẽ khó chống đỡ được dòng nước như thác lũ.
Hơn nữa phương diện chấp hành là làm theo từng cấp, cũng cần lãnh đạo địa phương đứng ra chấp hành. Cho dù bọn họ không dám làm gì Vương Tử Quân, thế nhưng cũng không thể không qua loa cho xong, bằng mặt không bằng lòng, điều này là quá bình thường.
Nếu thật sự là như vậy thì uy tín mà Vương Tử Quân cố gắng lắm mới dựng lên được ở Nam Giang sẽ bị đả kích. Trì Hoa Trục cảm thấy bây giờ trưởng phòng Vương cần làm chính là một chữ ổn định, chỉ cần trưởng phòng Vương làm thật ổn định, dù không cho ra thành tích mạnh mẽ, thế nhưng căn bản không có ảnh hưởng gì đến tương lai chính trị của mình.
Vương Tử Quân nhìn hai mắt đỏ hồng của Trì Hoa Trục, hắn biết Trì Hoa Trục đang lo lắng cái gì. Khi viết ra phương án này thì hắn đã căn bản suy xét rất nhiều phương diện, những thứ mà Trì Hoa Trục nói ra căn bản là cực kỳ quan trọng, là nơi dễ xảy ra vấn đề nhất. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nới với Trì Hoa Trục: - Hoa Trục, anh hoàn thiện phương án của tôi là được.
Nếu như trước kia Vương Tử Quân nói lời này thì Trì Hoa Trục sẽ gật đầu nhận lời, lập tức đi chấp hành. Nhưng hôm nay Trì Hoa Trục căn bản không biết lấy đâu ra dũng khí mà cầm tài liệu trong tay rồi dùng giọng trầm thấp và kiên định nói: - Trưởng phòng Vương, nếu ngài muốn thúc đẩy phương án cải cách này thì nhất định sẽ cực kỳ khó khăn, tôi đề nghị ngài nên thận trọng suy xét lại.
Vương Tử Quân thấy Trì Hoa Trục vẫn cố ý không đi, cố gắng can gián mình, thế là trong lòng có chút cảm động. Nhưng hắn cũng không nói ra cảm tình của mình, chỉ dùng giọng nhàn nhạt phân phó: - Những chuyện thế này sớm muộn cũng phải có người làm, làm sớm một ngày thì tốt hơn một ngày, như vậy càng có lợi cho sự phát triển của đội ngũ cán bộ.
Trì Hoa Trục công tác nhiều ngày bên cạnh Vương Tử Quân, hắn xem như cực kỳ hiểu rõ về tính cách của trưởng phòng Vương. Dù đa số thời điểm thì trưởng phòng Vương nhìn qua rất tùy ý, sắp xếp hạng mục công tác rất bình tĩnh hòa ái, nhưng khi lãnh đạo đã cho ra quyết định, căn bản là người thường khó thể sửa đổi được.
Nếu như là chuyện bình thường thì Trì Hoa Trục cũng không khuyên nữa, nhưng sự việc này có liên quan đến tương lai chính trị của Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân bây giờ nhìn qua giống như là một người quyền cao chức trọng ở Nam Giang, thế nhưng ngàn người ngàn mặt, có nhiều người có rất nhiều tính toán, nếu như Vương Tử Quân muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự ở trong tỉnh Nam Giang, còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đón hắn.
Cũng không phải là anh bày ra vị trí của mình thì người ta sẽ nghe lời, xưa nay không biết có bao nhiêu người chìm thuyền trong mương. Tuy làm tốt cải cách thì căn bản sẽ có lợi cho dân cho nước, thế nhưng nói cho cùng thì không phải ai cũng là chí công vô tư. Đặc biệt là khi động chạm đến lợi ích của nhau, cũng không ai dễ dàng tha thứ cho ai.
- Trưởng phòng Vương, cho dù bây giờ anh đuổi tôi đi, tôi vẫn nói một câu như vậy, tôi không hy vọng ngài thúc đẩy chuyện này. Tôi hy vọng ngài có thể suy xét ý kiến của tôi, hoặc là liên hệ với nhiều người khác rồi hãy cho ra quyết định. Trì Hoa Trục biết có khuyên nữa cũng vô dụng, thế cho nên dùng giọng không cam lòng nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ kiên quyết của Trì Hoa Trục, hắn không khỏi cảm động. Với vị trí của hắn thì căn bản người ta ít bao giờ nói lời làm cho mình mất hứng, thế cho nên những lời thật lòng căn bản là rất hiếm có.
Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ Trì Hoa Trục làm như vậy là cần có dũng khí rất lớn, thế nên hắn đứng lên vỗ vai đối phương rồi cười nói: - Tôi biết anh lo lắng cho tôi, sợ tôi lật thuyền trong sự kiện này. Nhưng anh yên tâm, tôi không phải dựa vào sức của một mình mình là có thể loại bỏ tất cả tệ đoan, tôi chỉ làm những gì trong khả năng của mình mà thôi.
- Trưởng phòng Vương, ngài có thể làm nhiều chuyện trong Nam Giang, nhưng có một số việc ngài hoàn toàn có thể đợi tuyến trên cho ra chỉ thị, sau đó mới hành động, như thế không phải ổn thỏa hơn sao? Triệu Tuyết Hoa căn bản cảm thấy cảm động vì Vương Tử Quân không bày ra cái giá của lãnh đạo với mình, nhưng càng như vậy thì hắn càng cần phải khuyên nhủ lãnh đạo.
- Nếu như sự việc gì cũng chờ, như vậy sẽ mất đi thời cơ tốt nhất. Vương Tử Quân lấy ra một gói thuốc, rút một điếu ném cho Trì Hoa Trục, sau đó lại châm cho mình một điếu nói: - Theo ý của anh, bây giờ vị trí của tôi có phải là công thành danh toại, đại công cáo thành rồi không? Cho dù sau này nước chảy bèo trôi thế nào, ít nhất cũng có một chức vụ lãnh đạo tỉnh đang chờ đón phải không?
Trì Hoa Trục khẽ gật đầu, tuy những lời này đối với người bình thường là quá to lắn, thế nhưng Vương Tử Quân nói ra căn bản là cực kỳ hợp tình hợp lý.
- Anh hãy tin tưởng tôi, tôi cũng không có ý nghĩ kia, tôi chỉ là muốn thừa lúc mình còn trẻ để cố gắng công tác thực tế một chút, cho dù là té ngã thì ít nhất cũng nhìn thấy được phong cảnh đẹp, ít nhất cũng mạnh hơn một người cả đời đần độn u mê. Vương Tử Quân nói đến đây thì nở nụ cười tự ngạo nói: - Hơn nữa muốn ép tôi ngã xuống cũng không dễ dàng chút nào.
Trì Hoa Trục nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân mà sinh ra cảm giác ấm áp, hắn cầm văn kiện lên, sau đó nói một câu: - Trưởng phòng Vương, ngày mai tôi sẽ đưa bản thảo đến cho ngài.
Vương Tử Quân nhìn Trì Hoa Trục rời đi mà nụ cười trên mặt tăng tiến thêm vài phần. Hắn rất hài lòng vì biểu hiện của Trì Hoa Trục, dù sao thì tri nhân tri diện bất tri tâm, người có thể cùng mình chung phú quý căn bản là có rất nhiều, nhưng người cùng chung hoạn nạn thì không dễ tìm như vậy.
Vương Tử Quân ngồi vào bàn làm việc của mình, hắn nghĩ đến phương án cải cách nhân sự sắp được thúc đẩy ở Nam Giang. Ngay cả Trì Hoa Trục cũng thấy rõ nguy hiểm bên trong, Vương Tử Quân hắn sao lại ngây thơ cho được?
Mặc dù sau lưng Vương Tử Quân có sự giúp đỡ to lớn của Lâm Trạch Viễn, thế nhưng vị đại thần Lâm Trạch Viễn chỉ có thể đứng ra vào thời điểm mấu chốt, rất nhiều chuyện phải dựa vào hắn.
Khi Vương Tử Quân đang suy tư về phương diện cải cách nhân sự, suy tư về các vấn đề bên trong, chuông điện thoại chợt vang lên. Hắn nghe máy, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Khuất Chấn Hưng: - Trưởng phòng Vương, tôi là Chấn Hưng, bí thư Diệp mời anh đến một chuyến.
Vương Tử Quân gật đầu đồng ý, hắn nhanh chóng cầm lấy bản ghi chép rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy.
Khi Vương Tử Quân đi vào phòng thì Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Diệp Thừa Dân cười nói: - Tử Quân ngồi xuống trước đi, tôi đọc xong văn kiện này rồi chúng ta cùng bàn bạc.
Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Diệp Thừa Dân, trong lòng thầm suy đoán xem vì sao Diệp Thừa Dân lại tìm mình nói chuyện. Khi hắn đang trầm ngâm thì chợt nghe Diệp Thừa Dân nói: - Tử Quân, hai ngày nay tôi đi thủ đô họp, tuyến trên căn bản cho ra lời khen ngợi với xe Tùng Thử của công ty xe hơi Đông Hồng, yêu cầu chúng ta phải tăng cường đẩy mạnh nhãn hiệu loại xe này. Lãnh đạo còn nói nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói, tuyến trên sẽ ưu tiên.
Nam Giang là một trọng khu kinh tế trong nước, nếu như kinh tế không cho ra số liệu kinh người, như vậy Diệp Thừa Dân căn bản không có nhiều hào quang. Nhưng lúc này nhờ một chiếc xe hơi mà phát sinh nhiều lực ảnh hưởng sâu xa, căn bản là không giống bình thường.
Vương Tử Quân cười cười, tuy hắn luôn chú ý đến công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn cũng chỉ quan tâm đến vài vấn đề mà thôi, vì hắn vẫn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Hai ngày trước chủ tịch Chử tìm tôi, nói rằng hy vọng treo cho cậu một vị trí phó chủ tịch tỉnh ở phía ủy ban nhân dân tỉnh. Tôi đã suy nghĩ một chút, ngay sau đó từ chối lời đề nghị của anh ấy. Cậu là một nhân tài phát triển kinh tế, thế nhưng cũng là một lãnh đạo tỉnh ủy, căn bản phải làm tốt công tác cân đối. Diệp Thừa Dân giống như đang nói xấu về Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Chử Vận Phong có ý nghĩ như vậy, hơn nữa lại còn cho ra hành động rõ ràng. Ý nghĩ này hầu như không có khả năng được tuyến trên thông qua, thế nhưng ít nhất cũng nói rõ thái độ thả lỏng của Chử Vận Phong với mình. Hắn luôn bội phục Chử Vận Phong, chính mình mãi luôn không ăn ý với Chử Vận Phong, thế nhưng Chử Vận Phong là người đại trí tuệ, căn bản không phải là người thường có thể so sánh được.
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi tỏ thái độ với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi dù sao cũng còn trẻ, căn bản không nên ôm đồm, như vậy sẽ được cái này mất cái khác, nên để cho tôi thành thật làm công tác của một trưởng phòng tổ chức thì hay hơn.
Diệp Thừa Dân cười cười, lão căn bản cũng có vài phần hưởng thụ với câu trả lời của Vương Tử Quân. Theo lão thì Vương Tử Quân căn bản quá thông minh, lão không cần phải giải thích, sở dĩ lão phải nói ra vì người này căn bản đã phát triển đến mức mà chính mình không thể coi thường được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.