Bí Thư Trùng Sinh

Chương 152: Muốn ngựa chạy phải cho ngựa ăn cỏ

Bảo Thạch Tiêu

05/06/2013

Dù là Thân Lan Long hay những vị cán bộ đang giữ lấy khung thư pháp hoặc là anh Từ, vẻ mặt người nào cũng biến đổi, bọn họ khẽ buông tay, thiếu chút nữa đã ném bức thư pháp bay xa vạn dặm xuống đất.

Một phút sau Hồng Kiến Quốc hung hăng cúp điện thoại, trên điện thoại có xuất hiện một vết nứt.

- Cậu Hồng, làm sao vậy?

Thân Lan Long nhìn gương mặt hầu như có thể vặn ra nước của Hồng Kiến Quốc rồi dùng giọng nghi hoặc hỏi.

Hồng Kiến Quốc dù sao cũng là bí thư thị trấn nhiều năm, chút năng lực tự áp chế cũng vẫn phải có, vì vậy hắn trầm ngâm giây lát, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, dùng từng chữ để giải thích:

- Bí thư Thân, xem ra hai chúng ta thật sự là lưu luyến không rời, thật sự tiếp tục ăn cơm cùng nồi, tôi không thể xuống xã Tây Hà Tử.

Vừa rồi Thân Lan Long đã mơ hồ nghe được tin tức này từ trong điện thoại, nhưng Hồng Kiến Quốc thật sự nói ra cũng làm hắn giật mình. Hồng Kiến Quốc có chỗ dựa là Hồng An Trạch, hầu như thích gì làm đó, không ai dám trêu chọc, dù mình là bí thư đảng ủy cũng không dám động vào, mãi bị một vị chủ tịch thị trấn như hắn áp chế. Hôm nay thì sao vậy? Các vị đại thần trên huyện đã phát lực ép Vương Tử Quân, bây giờ sao lại phát sinh sự việc khác thường?

- Ai giữ chức bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử?

Thân Lan Long trầm ngâm một lát rồi hỏi.

- Vương Tử Quân.

Khi Hồng Kiến Quốc nói ra ba chữ này thì thật sự muốn nghiến răng nghiến lợi, hắn từ khi bước vào con đường làm quan thì luôn xuôi chèo mát mái, nào có chuyện nhấp nhô như lúc này? Sau khi gặp mặt Vương Tử Quân thì con bà nó mình không thể làm gì hơn, đối phương không uống nước sông không uống nước suối, không quen ăn uống ngon ngọt, chính mình uống nước cũng bị nấc cục. Còn bà nó, tên kia thật sự phải chuyển đi ngay, nó là một ngôi sao tai họa, ngôi sao tai họa.

Thân Lan Long vừa nghe được ba chữa Vương Tử Quân thì cơ thể lại run lên, lại là tên Vương Tử Quân kia không đúng, hội nghị thường ủy không phải đã ra quyết định dời chức vị của tên này rồi sao?

- Thế nào? Không phải hội nghị thường ủy cho ra quyết định rồi sao? Thế nào lại thay đổi xoành xoạch như vậy?

Thân Lan Long ngoài miệng lên tiếng bênh vực Hồng Kiến Quốc, thực chất đang thầm kêu oan cho mình, vì Hồng Kiến Quốc này là một khối bùn nhão, xem ra lần này lại không thể đi được.

- Thay đổi xoành xoạch? Anh cảm thấy lãnh đạo huyện tình nguyện sửa lại sao? Không thay đổi cũng không được. Vương Tử Quân tối qua liên hợp với Tạ Xuân Lai, cả hai phát lực hốt gọn cỏ bọn Tiền Thiếu Phương, đơn giản tiến vào trong khu biệt thự dành cho thường ủy huyện ủy, nghênh ngang đưa Tiền Thiếu Phương đi trước mặt bí thư Tôn, bí thư Tiền và các vị thường ủy huyện ủy khác.

- Giết người vu oan, có lẽ Tiền Thiếu Phương bây giờ đã xong rồi. Bây giờ tôi mới hiểu rõ, lúc tất cả mọi người cảm thấy "xuân phong đắc ý" thì hắn ra tay, thế cho nên mới có câu một cước giẫm xuống ngã chết người.

Hồng Kiến Quốc nói xong những lời này mà khẽ liếm liếm môi, chỉ cảm thấy trong lòng rét run.

Lúc này Thân Lan Long cũng thấy môi có hơi khô, Vương Tử Quân xem như là một kẻ mạnh mẽ, dưới tình huống này thì thường ủy đã cho ra quyết nghị nhưng vẫn phải gác lại, nói cách khác thì từ "ngu ngốc" sẽ phải treo lên đầu đám người Tôn Lương Đống.

- Bí thư Tiền lần này cũng khó tránh khỏi liên quan.

Hồng Kiến Quốc cảm khái thở dài một câu.

Vẻ mặt Thân Lan Long càng trở nên khó coi, vì chỗ dựa của hắn là Tiền Học Bân, bây giờ có chuyện này xảy ra, Tiền Học Bân mà rơi đài thì hắn cũng coi như rơi vào hố lửa.

Con trai giết người, lại nhận thầu xây dựng biến tướng và giảm chất lượng công trình, dù là bất kỳ một vấn đề nào cũng đủ làm cho người ta phải rơi rụng, hơn nữa với tính cách đánh rắn dập đầu của Vương Tử Quân, nhất định sẽ kéo sự kiện Tiền Thiếu Phương liên quan đến Tiền Học Bân.

- Cậu Hồng, sau này cậu sẽ còn nhiều cơ hội.

Thân Lan Long cũng không còn tâm tư muốn tán gẫu với Hồng Kiến Quốc, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nói lời an ủi, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc của Hồng Kiến Quốc.

- Bí thư Hồng, chúng tôi đã thu thập xong, ngài còn có gì phân phó không?

Hai nữ đồng chí giúp Hồng Kiến Quốc thu dọn quần áo căn bản không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ mệt mỏi từ trong phòng đi ra, sau đó dùng giọng nịnh nọt báo cáo với Hồng Kiến Quốc.

- Thu dọn thế nào thì bỏ lại đúng như cũ cho tôi.

Hồng Kiến Quốc lúc này cảm thấy một ngọn lửa giận vô danh bùng lên từ trong lòng, hắn lạnh lùng nói một câu, sau đó âm trầm đi ra ngoài.

Anh Từ đưa mắt nhìn hai đồng chí nữ đang tỏ ra uất ức, sau đó hắn cười khổ một tiếng rồi an ủi:

- Cứ làm theo những gì chủ tịch Hồng phân phó, Tiểu Trương, cậu đi tìm búa, chúng ta treo tranh lên lại.

Anh Từ vừa nói vừa chỉ chỉ tay vào bức tranh thư pháp "bay xa vạn dặm" vừa được đưa xuống.

Tiểu Trương dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn lên bức tường, hắn thật sự chỉ là một người chuyên động vào bút, nào có những thứ này? Nãy giờ mất hết sức lực mới lấy bức tranh xuống, bây giờ lại vô dụng, phải treo lên lại.

Nhưng dù có thấy phiền phức thì thế nào? Lúc này chủ nhiệm có lời phân phó, bọn họ chỉ có thể đồng ý một tiếng, bắt đầu làm ngược lại, treo tranh lên.

Biến hóa trong diễn đàn huyện Hồng Bắc thật sự tác động đến thần kinh của mỗi người, sự kiện Tiền Thiếu Phương giết người càng truyền ra xôn xao, phó bí thư Tiền gần đây rất cường thế càng bị người ta nói ra nói vào.

Nếu so sánh với những vụ án trước kia, vụ việc lần này càng thêm thần tốc, chỉ sau thời gian ngắn đã có kết quả điều tra, Tiền Thiếu Phương bị một thẩm phán kết tội tử hình.

Phó bí thư Tiền tất nhiên sẽ không phục, sẽ chống án, nhưng dù là người trong quan trường hay là dân chúng bình thường cũng không quan tâm đến chuyện bí thư Tiền có chống án thành công hay không. Mọi người chỉ chú ý đến tấm màn sắp được kéo xuống sau vụ án, bí thư Tiền rốt cuộc có chân trong gì không? Đây mới là vấn đề mà mọi người thường xuyên bàn luận.

- Bí thư Tôn, anh tìm tôi sao?

Vương Tử Quân đi vào văn phòng huyện ủy, hắn mỉm cười nói với Tôn Lương Đống.

Tôn Lương Đống đối mặt với bộ dạng ngây thơ của Vương Tử Quân mà cảm thấy ngứa răng, thậm chí còn cảm thấy trái tim co thắt, nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra nụ cười sáng lạn.

Những vụ việc liên tục xảy ra gần đây càng làm cho Tôn Lương Đống là một bí thư huyện ủy cảm thấy mất mặt, lãnh đạo chủ chốt của thị ủy đã gọi điện thoại đến, cũng không nói hai lời mà mở miệng dạy bảo. Đặc biệt là Đậu Minh Nhạc nắm công tác tư pháp, càng dứt khoát hỏi rằng lão có thể khống chế được thế cục huyện Hồng Bắc nữa không?

"Con bà nó ép người, nếu như ông không khống chế được thế cục huyện Hồng Bắc, như vậy chẳng phải sẽ bị các người ép đứng sang bên cạnh sao?"

Tuy Tôn Lương Đống thầm mắng không thôi nhưng miệng vẫn tranh thủ thời gian mỉm cười, vừa giải thích vừa lừa bịp, vừa vỗ ngực đảm bảo với các vị lãnh đạo, nhất định sẽ lập công chuộc tội, sẽ dùng hết toàn lực để xử lý chuyện lần này, sẽ thỏa mãn bài toán khó của các vị lãnh đạo giao phó.

Mà muốn giải quyết tốt sự việc lần này, vấn đề khó khăn nhất chính là làm công tác an ủi khích lệ với người bị hại là Vương Tử Quân.



- Tử Quân đến rồi à? Mau vào đây ngồi.

Dưới tình huống bình thường, dù là phó chủ tịch đến báo cáo công tác thì cũng không được Tôn Lương Đống nhấc mông ra đón tiếp. Lần này xem như đã phá lệ với Vương Tử Quân, lão không những nhấc mông đứng lên, còn đi ra khỏi bàn làm việc dùng hai tay bắt tay Vương Tử Quân, giọng điệu lại vừa nhiệt tình vừa khách khí.

Tôn Lương Đống khách khí với mình như vậy cũng làm cho Vương Tử Quân hiểu chuyện gì đang xảy ra, dù hắn thật sự có chút khinh bỉ Tôn Lương Đống, thế nhưng hắn không phải là thanh niên hai mươi tuổi cao ngạo. Hắn biết rõ lần này mình náo loạn với Tôn Lương Đống, chính mình cũng sinh ra ảnh hưởng không tốt, vì vậy mà trên mặt hắn chợt có biểu hiện được sủng ái mà kinh hoàng.

- Bí thư Tử Quân, gần đây đã làm cậu phải chịu uất ức, cậu xem, tôi là lãnh đạo mà vô phương, chỉ biết tin tiểu nhân, chuyện kia...

Tôn Lương Đống dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Vương Tử Quân, lại dùng giọng cuống quýt nói.

Vương Tử Quân cũng không chờ Tôn Lương Đống nói xong lời xin lỗi, hắn lên tiếng chặn lại:

- Bí thư Tôn, nếu nói chịu uất ức thì cũng không đúng, trước kia tôi không hiểu rõ, nhiều ít có chút buồn bực, nhưng tôi thấy bí thư Tôn bày mưu nghĩ kế, dẫn rắn ra khỏi hang, điều tra rõ ràng sự việc lần này mà không phát ra một tiếng động, như vậy chút uất ức của tôi có đáng là gì?

Tôn Lương Đống nhìn vẻ mặt chân thành của Vương Tử Quân, lão không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Người này thật sự là chuông đồng không cần gõ mạnh, lão thích nhất là lúc liên hệ với những kẻ thông minh, thế nên Vương Tử Quân nói ra hai câu đã đưa lão từ vị trí không tham gia đến vai trò chủ chốt, bày mưu đặt kế.

Một chiêu này của Vương Tử Quân là rất cao.

Tôn Lương Đống thầm cảm thấy thoải mái với sự lanh trí của Vương Tử Quân, lão chủ động ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc Hồng Tháp Sơn, sau đó dùng giọng tán dương nói:

- Đồng chí bí thư Tử Quân, nhìn thấy một cán bộ thanh niên như cậu ngày càng trưởng thành mà tôi cảm thấy rất vui vẻ. Là một cán bộ đảng viên thì nhất định phải có nguyên tắc, chú ý đại cục, bỏ lợi nhỏ mà nắm ích lớn, trí tuệ phải dùng cho việc đại nghĩa, điều này cậu thật sự làm mạnh mẽ hơn so với những người khác.

Tôn Lương Đống nói rồi có chút trầm ngâm, sau đó mới tiếp tục:

- Đã có phương án xử lý đồng chí Tiền Học Bân.

Vương Tử Quân đã sớm nghe được vài tin tức xử lý Tiền Học Bân như thế nào từ phía Đậu Minh Nhạc, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Tôn Lương Đống, hắn cũng thức thời lộ ra vẻ chú ý.

- Thị ủy đã quyết định, đồng chí Tiền Học Bân nhiều năm qua công tác cẩn trọng, chịu nhiều mệt nhọc, cũng nên được hưởng phúc. Suy xét đến vấn đề sức khỏe của đồng chí Tiền Học Bân, vì thế mà sắp xếp đồng chí Tiền Học Bân đến làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc.

Bí thư Tôn nói đến đây còn dùng giọng không ẩn giấu nói:

- Nhưng đồng chí Tiền Học Bân làm phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, cũng không có dấu ngoặc "cấp chính huyện".

Vương Tử Quân nở nụ cười, hơn nữa cười rất sáng lạn nói:

- Mặt trận tổ quốc là một đơn vị cực kỳ quan trọng, tôi tin tưởng phó chủ tịch sẽ làm ra cống hiến lớn trên cương vị công tác mới. Bí thư Tôn, khối chính hiệp của thành phố thiếu nhân tài, lực lượng mặt trận tổ quốc của huyện chúng ta cũng nên được tăng cường, chúng ta có thể lựa chọn vài đồng chí trẻ tuổi vĩ đại để đưa vào công tác mặt trận tổ quốc. Nếu có những đồng chí trẻ tuổi như vậy gia nhập, mặt trận tổ quốc nhất định sẽ phát triển lên cục diện mới.

Tôn Lương Đống biết rõ trò chính đã đến, Vương Tử Quân nói ra những lời quá hữu ích, đã coi như giấu đầu hở đuôi, đây mới là mục đích thật sự của hắn. Nhưng trước khi Vương Tử Quân nói ra thì Tôn Lương Đống đã có tính toán, lão rộng lượng vung tay lên nói:

- Bí thư Tử Quân nói không sai, tôi còn chưa kịp xem xét. Sao? Cậu có người nào thích hợp sao?

- Bí thư Tôn, anh xem đồng chí Triệu Liên Sinh như thế nào?

Vương Tử Quân cười hỏi.

Vụ án Tiền Thiếu Phương tuy có liên quan đến Triệu Liên Sinh, nhưng Triệu Liên Sinh giống như sớm đã ngửi thấy mùi, ý thức được Tiền Thiếu Phương cuối cùng cũng sinh chuyện, vì vậy mà thật sự lưu tâm xử lý công tác, nhìn vào thật sự không thấy chút bệnh tật nào của Triệu Liên Sinh.

- Liên Sinh là đồng chí tốt, năng lực công tác quá rõ ràng, vậy hãy để cậu ấy lên cương vị công tác quan trọng, như vậy mới phát huy được tác dụng.

Tôn Lương Đống cũng không có cảm tình gì với Triệu Liên Sinh, thế là dứt khoát đồng ý với Vương Tử Quân, coi như giải quyết dứt khoát.

Vương Tử Quân ngồi trên ghế làm việc, hắn nhìn bản đồ trên bàn công tác. Chu Thường Hữu đứng bên cạnh hắn với gương mặt đầy chú ý, thỉnh thoảng giải thích một câu về những quy hoạch trên tấm bản đồ.

- À, không hỗ danh là thiết kế đến từ Thượng Hải, sắp xếp rất tốt, nhưng này Thường Hữu, anh nên liên hệ với nhóm người của tập đoàn Chính Hồng, để cho bọn họ lắp đặt thiết bị xử lý nước thải ở chỗ này.

Vương Tử Quân nói rồi chỉ về một phía ở phương bắc nói.

"Thiết bị xử lý nước thải?"

Chu Thường Hữu thật sự là lần đầu tiên được nghe cái tên này, nhưng dù hắn có hiểu hay không thì vẫn cẩn thận cầm bút ghi lại vào trong sổ.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu vì hành vi cẩn thận của Chu Thường Hữu, khi hắn chuẩn bị tiếp tục xem xét thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Chu Thường Hữu vội vàng đi ra mở cửa, thì ra là Trương Dân Cường và Cừu Gia Thành đi vào với gương mặt khách khí. Từ sai khi Triệu Liên Sinh bị điều đến mặt trận tổ quốc huyện Hồng Bắc, Trương Dân Cường được Vương Tử Quân đề cử mạnh mẽ, thuận tiện trở thành chủ tịch xã Tây Hà Tử, đệ nhất phó bí thư, mà Cừu Gia Thành cũng thuận tiến tiến một bước nhỏ, trở thành phó bí thư đảng ủy xã.

Thật ra Vương Tử Quân muốn Cừu Gia Thành làm chủ tịch xã hơn, dù sao thì Cừu Gia Thành cũng là người đầu tiên đứng về phía hắn, là người của mình thì sẽ luôn có cảm tình hơn so với những người khác. Nhưng sau khi trầm tư suy xét thì Vương Tử Quân vẫn bác bỏ những sắp xếp của mình, hắn cho ra quyết định: Lựa chọn Trương Dân Cường. Dù nói là phân biệt đối xử hay phân chia cũng tốt, đây đều là một loại sách lược, một loại sách lược cao minh, là sách lược có thể đoàn kết tất lực lượng đến bên mình.

- Bí thư Vương, thời tiết ngày càng lạnh, chúng ta cũng nên xem xét lại vấn đề sưởi ấm.

Trương Dân Cường vào phòng rồi dùng giọng quan tâm nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười nói với Trương Dân Cường:

- Nên làm như vậy, chủ tịch Dân Cường, trước mắt nếu tài chính của xã có dư dả, chúng ta sẽ đổi lại nồi hơi giữ ấm của ủy ban xã, sau đó truyền đường dây giữ ấm đến từng phòng. Chúng ta cũng không thể không lo lắng đến vấn đề công tác của các đồng chí trong ủy ban, điều kiện văn phòng cũng nên đề cao một chút, không thể bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ được.

- Tốt, bí thư Vương, tôi sẽ cùng thương lượng với Thường Hữu, sau đó sẽ báo cáo với anh.

Trương Dân Cường lúc này hạ tư thái của mình xuống rất thấp, hoàn toàn là thuộc hạ của Vương Tử Quân. Hắn biết rất rõ, Trương Dân Cường mình có thể làm chủ tịch xã là không thể nào thoát ly khỏi những đề cử của bí thư Vương. Tuy nói về lý lịch thì Trương Dân Cường hoàn toàn đủ tư cách làm chủ tịch, nhưng nếu nói về p phạm vi toàn huyện, dựa vào cái gì phải cho Trương Dân Cường tiến lên? Trong huyện có bao nhiêu người thỏa mãn điều kiện? Huyện ủy sẽ đồng ý sao?

- Này, chủ tịch Trương, đây là chuyện thuộc bổn phận của anh, chính anh xử lý là được. Những chuyện của khối chính quyền xã thì đảng ủy xã cũng không can thiệp, nếu không tính tích cực công tác phải nói thế nào?

Vương Tử Quân phất tay, sau đó hắn nói với Cừu Gia Thành:

- Bí thư Cừu, chuyện điều chỉnh cán bộ trung tầng xử lý thế nào rồi?



Cừu Gia Thành ngồi ở vị trí cách Vương Tử Quân không xa, hắn đang tự rót nước cho mình, dù không biến thành chủ tịch xã nhưng hắn vẫn rất mỹ mãn với vị trí hiện tại của mình. Hắn là phó bí thư quản lý công tác đoàn thể ở xã Tây Hà Tử, trên có Vương Tử Quân tín nhiệm, dưới có các cán bộ trung tầng nịnh bợ, cuộc sống gia đình tạm ổn, xem như được làm dịu.

- Bí thư Vương, dựa theo nguyên tắc tuổi trẻ hóa, tri thức hóa, năng lực và ưu tiên kinh nghiệm, tôi đã liên hệ với ủy viên Lý và đưa ra một danh sách đề cử, anh cứ nhìn qua, sau đó cho ý kiến.

Cừu Gia Thành vừa nói vừa cung kính đưa một phần danh sách cho Vương Tử Quân.

Quyền nhân sự chính là quyền lợi lớn nhất, dĩ vãng Vương Tử Quân không động đến nhân sự, chủ yếu là vì còn có mặt Triệu Liên Sinh, thời cơ cũng không quá đúng. Nhưng bây giờ toàn xã Tây Hà Tử đã bị hắn nắm trong tay, hắn cũng muốn điều chỉnh và thay máu những người hầu ở bên cạnh mình.

Vương Tử Quân cẩn thận xem xét, sau đó hắn đưa danh sách sang cho Trương Dân Cường:

- Chủ tịch Trương, anh xem, anh có ý kiến gì thì cứ thương lượng với Gia Thành, lần này chúng ta điều chỉnh phải xuất phát từ góc độ công tác, phải làm tốt chuyện này mới được.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, chuyện này tôi và Gia Thành nhất định sẽ làm tốt.

Trương Dân Cường thấy Vương Tử Quân cũng không muốn trộn lẫn vào sự kiện này, thế nên trong lòng càng vui vẻ. Dù thế nào thì bí thư Vương vẫn rất khoan dung, cũng không lên tiếng quá nhiều ở phương diện nhân sự, thế nên sẽ tăng thêm độ nặng trong lòng đám cán bộ ở bên cạnh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn giống như chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là hỏi:

- Đồng chí Hào Vân Trung đã tiến vào đúng cương vị công tác chưa? Chủ tịch Cừu, anh ta tiếp nhận vị trí công tác trước đó của anh, có gì chưa quen thì anh nên chỉ bảo nhiều hơn.

- Tuy Tiểu Hào còn trẻ nhưng cũng chăm chỉ hiếu học, cũng là mầm tương lai tươi tốt, bây giờ trên cơ bản đã tiến vào công tác.

Cừu Gia Thành làm một hớp trà rồi nói.

Hào Vân Trung đến xã Tây Hà Tử công tác không phải là vì Tôn Lương Đống lên tiếng, chính là Vương Tử Quân chủ động mở lời. Vương Tử Quân đã chìm nổi vài tháng quan trường, hắn càng thêm lão luyện, hắn xem Tây Du Ký và cho ra một kết luận: Hễ là những yêu quái có hậu trường đều được đón đi, những yêu quái không có hậu trường thì một đòn chết chắc.

Vương Tử Quân thấy ở xã Tây Hà Tử có hai vị trí phó chủ tịch còn trống, thế là hắn chủ động tìm Tôn Lương Đống, chỉ mặt gọi tên muốn Hào Vân Trung.

Điều này làm cho bí thư Tôn rất vui vẻ, lại càng cho ra lời khẳng định với công tác của xã Tây Hà Tử. Mà Hào Vân Trung sau khi biết rõ nguyên nhân hậu quả từ miệng bố vợ, trong lòng thật sự bùng lên đủ mọi hương vị, không biết mình nên khó chịu hay vui vẻ. Sau khi đi vào xã Tây Hà Tử, hắn cực kỳ thức thời, xem như biết cách kẹp đuôi làm người, dù là bất kỳ chuyện gì cũng xin chỉ thị của Vương Tử Quân, những gì cần báo cáo thì nghiên cứu rất kỹ, tác phong cẩn mật, chuẩn bị chu đáo.

Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đang nói đến Hào Vân Trung, đúng lúc Hào Vân Trung, Tề Á Bân, Trác Trường Vĩ đi đến. Tề Á Bân bây giờ là phó chủ tịch xã, xem như tiến lên một bước so với chức vụ ủy viên trước kia, mà vị trí ủy viên tuyên truyền lại là của Trác Trường Vĩ.

- Bí thư Vương, tôi có một phần công tác muốn báo cáo với anh, không biết anh có thời gian rảnh không?

Hào Vân Trung nhìn vị bí thư còn trẻ tuổi hơn cả mình rồi dùng giọng cung kính nói.

Sau khi đi vào xã Tây Hà Tử thì Hào Vân Trung mới xem như biết được năng lực khống chế của Vương Tử Quân, lại càng cảm thấy mình quá chênh lệch với đối phương, cảm giác hận thù biến thành kính nể.

Sau khi nghe Hào Vân Trung báo cáo thì Vương Tử Quân chợt cảm khái, thầm nghĩ mình quá cường thế, Hào Vân Trung này sự việc gì cũng lấy ra báo cáo, tuy hắn thấy Hào Vân Trung chuyện bé xé ra to nhưng vẫn nở nụ cười thản nhiên. Hắn thỉnh thoảng chen vào một câu, để cho Hào Vân Trung không phát sinh bất kỳ tình huống nào sai lầm.

Sau khi đi ra khỏi văn phòng thì luồng gió bắc gào thét làm cho người ta phát run, Tiểu Tào đã sớm khởi động xe, hắn tranh thủ mở cửa xe cho Vương Tử Quân. Chiều nay có cuộc họp trên huyện, Vương Tử Quân sẽ phải lên huyện làm chút chuyện, hắn muốn đi sớm một chút cho tiện.

Vương Tử Quân ngồi trên ghế mềm sau xe, hắn nhìn lướt qua con đường hiu quạnh của xã Tây Hà Tử, tuy nơi đây vẫn còn lạc hậu nhưng nếu so với lúc hắn mới đến thì sạch sẽ tươm tất hơn nhiều.

"Bốn tháng, mình đã trọng sinh hơn bốn tháng, tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng vận mệnh của mình và vận mệnh của những người tương quan đã cải biến theo chiều hướng có lợi!"

- Ủa!

Vương Tử Quân đang đắm mình trong ký ức thì một hình bóng giậm chân chà tay đột nhiên lọt vào trong mắt, hắn nhìn Y Phong đang đứng run rẩy trong gió lạnh, không khỏi vung tay lên cho Tiểu Tào dừng xe lại.

Xe jeep dừng lại trước người Y Phong, nàng mặc một áo lông màu vàng, phía dưới là một chiếc quần jean, trang phục mùa đông nhìn cơ thể mập hẳn lên nhưng vẫn khó thể che giấu được dáng người uyển chuyển. Lúc này gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo giống như bị gió bắc hong khô, bộ dạng có chút khó nhìn, giống như có chút lạnh, ngẫu nhiên hơi run như phát khóc.

- Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.

Vương Tử Quân cười với Y Phong, sau đó thản nhiên nói.

- Đi huyện thành, xe buýt sẽ đến ngay thôi.

Y Phong thấy Vương Tử Quân thì thấy trong lòng có chút chua xót, vẻ mặt đỏ lên vài phần.

- Vừa lúc tôi đi về huyện, đi lên đây.

Vương Tử Quân ngoắc tay với Y Phong, tỏ ý mời nàng lên xe.

Sau khi nghe nói Vương Tử Quân muốn đến huyện thành thì Y Phong cũng không do dự mà trực tiếp tiến lên xe jeep. Những ngày này vì bận rộn chuyện của xã Tây Hà Tử, thế nên Vương Tử Quân cũng chưa từng gặp qua Y Phong, lúc này hắn nhìn bộ dạng phát run của nàng thì dùng giọng quan tâm hỏi:

- Cô về nhà sao?

- À, mẹ gọi điện thoại bảo em về một chuyến.

Y Phong nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Đúng rồi, tôi nghe nói thành tích thi cử đã có, thi thế nào rồi.

Vương Tử Quân chợt nhớ đến chuyện thi vào ban ngành tòa án rồi cười hỏi.

- Cũng không tệ lắm, tôi đã báo cho tòa án, thành tích thi vết là hàng đầu.

Y Phong dùng giọng hời hợt nói, trong mắt có chút kiêu ngạo nói không nên lời.

"Hàng đầu?"

Vương Tử Quân thật sự không nhìn ra, nha đầu này lại có thực lực học tập tốt như vậy. Bí thư Vương đã từng cố chấp cho rằng phụ nữ trên đời này có hai loại, một là tài hoa hơn người, hoặc là dung mạo xuất chúng, tất nhiên có tài thì không đẹp, đẹp thì không tài. Ví dụ những cô gái như Lâm Dĩnh Nhi, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi là cực kỳ hiếm thấy. Không ngờ Y Phong với vẻ đẹp và tài năng làm cho bí thư Vương phải mở rộng tầm mắt, hắn không khỏi mở miệng cảm thán:

- Thi được như vậy thì tốt, đi thi cũng không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook