Chương 1501: Nắm mũi anh cho tôi sử dụng.
Bảo Thạch Tiêu
08/08/2015
Tuy Vương Tử Quân nói hai người Triệu Hiểu Bạch không nên quá thận trọng, thế nhưng hắn biết rõ với thân phận của hai người này dùng cơm với mình vẫn rất gò bó. Đặc biệt là Triệu Hiểu Bạch, hắn càng tỏ ra đứng ngồi không yên.
- Hiểu Bạch, công tác là công tác, khi nên thả lỏng nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nơi đây là thành phố Rừng Mật, cũng không phải chốn thâm sơn cùng cốc, nếu bí thư Kim thấy được động tác của anh, chỉ sợ sẽ rất khó chịu. Bí thư Kim trong miệng Vương Tử Quân chính là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Rừng Mật tên là Kim Chính Thiện. Hắn đã gặp mặt người này một lần, chính là trong hội nghị nhận chức trước đó.
Tiểu Lý trước kia là một quân nhân, hơn nữa có tính cách thân tình, thế cho nên trước mặt Vương Tử Quân ngoài lúc có việc gì thì thường rất cởi mở. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì hắn cười nói: - Bí thư Vương nói rất đúng, Hiểu Bạch, bộ dạng của anh lúc này không nên rơi vào trong tai của bí thư Kim, nếu không thì dì Hai sẽ không tha cho anh.
Tiểu Lý nói những lời này có thể là vô tâm, thế nhưng vẻ mặt Vương Tử Quân lại khẽ động. Hắn đi vào tỉnh Mật Đông có thể nói là cực kỳ chú ý, từng bước thận trọng khéo lại giẫm vào bẫy rập của người khác. Triệu Hiểu Bạch là thư ký của hắn, hắn nhìn vào sơ yếu lý lịch thì thấy cha mẹ người này đều là giáo viên và công nhân bình thường, cũng không ngờ Kim Chính Thiện là dượng của Trình Hiểu Bình.
Nếu sử dụng một người như vậy làm thư ký cho mình, không bằng đổi lấy là một người khác. Nếu như Vương Tử Quân đổi Triệu Hiểu Bạch lấy người khác, như vậy có căn bản đưa mối quan hệ giữa hắn và Kim Chính Thiện vào trong bóng tối hay không?
Vương Tử Quân nghĩ đến người sắp xếp thư ký cho mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn giống như không nghe thấy lời nói của Tiểu Lý, hắn nói với Triệu Hiểu Bạch: - Món thịt lừa nướng này quả nhiên là danh bất hư truyền, trước kia tôi từng nghe nói thành phố Rừng Mật có nhiều món đặc sản rất ngon, lần sau chúng ta phải ăn nhiều hơn một chút.
Triệu Hiểu Bạch vừa mới bị Tiểu Lý lên tiếng làm cho rất xấu hổ, bây giờ thấy Vương Tử Quân có ý nghĩ giải vây cho mình, hắn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Bí thư Vương, lần sau để tôi đãi ngài.
Nếu so sánh với những bữa tiệc lớn thì tốc độ ăn uống bây giờ có thể nói là rất nhanh, chỉ hơn mười phút Vương Tử Quân đã uống hết chén canh thịt lừa vào bụng, trong lòng càng cảm thấy thoải mái nói không nên lời.
Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý thấy Vương Tử Quân ăn xong, cả hai cũng nhanh chóng ăn cho xong, dọn dẹp phần thức ăn của mình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý giống như chờ mình ra lệnh bất cứ khi nào, hắn cười nói: - Ăn nhanh cũng tốt, khi đưa tôi về khách sạn thì hai cậu cũng được về nhà nghỉ ngơi, nếu không người nhà lại nghĩ rằng tôi ép các anh làm việc quá lâu.
Vương Tử Quân nói những lời này nếu người nghe là Du Giang Vĩ hay Khương Long Cương thì bọn họ sẽ nhất định cười ha ha đáp lại, sẽ làm cho Vương Tử Quân cực kỳ vui vẻ. Thế nhưng Triệu Hiểu Bạch nghe mà chỉ khẽ nở nụ cười, căn bản giống như không biết làm sao.
Tiểu Lý lại mạnh hơn Triệu Hiểu Bạch ở phương diện đối nhân xử thế, hắn cười nói: - Bí thư Vương, vợ tôi nghe nói tôi làm lái xe cho ngài thì cực kỳ giúp đỡ, chỉ cần ngài không để tôi không về ngủ ở nhà là được. Còn chủ nhiệm Hiểu Bạch, tuy ở phương diện pháp luật vẫn là người độc thân, thế nhưng tình huống rốt cuộc là thế nào thì tôi cũng không biết rõ.
Triệu Hiểu Bạch chợt đỏ mặt, không biết có phải là vì bị Tiểu Lý nói trúng tâm sự hay không. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không xâm nhập điều tra ở phương diện này, hắn cười với hai người: - Được rồi, chúng ta về thôi.
Lần này Mạc Tiểu Bắc cũng không theo Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông, không những công tác của nàng còn ở trong viện nghiên cứu tỉnh Nam Giang, hơn nữa Tiểu Bảo Nhi còn phải đi học, hai bố mẹ cũng không muốn nhanh chóng thay đổi hoàn cảnh cho con.
Tuy bây giờ không còn ở trong ngôi nhà số bảy khu thường ủy tỉnh ủy Nam Giang, thé nhưng Mạc Tiểu Bắc đã sớm mua nhà ở thành phố Đông Hồng, Vương Tử Quân không cần quan tâm đến cuộc sống của hai vợ con nàng. Vương Tử Quân bây giờ còn chưa được sắp xếp cố định, những ngày qua cứ mãi ở trong phòng khách quý của khách sạn Mật Đông.
Thịnh Thế là một sản nghiệp của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, bây giờ tuy gọi là khách sạn thế nhưng lại nằm trong tầm tay quản lý của cục sự vụ cơ quan tỉnh. Bây giờ giám đốc khách sạn Thịnh Thế chính là một cán bộ cấp cục, tên là Vũ Văn Chiêu, khi Vương Tử Quân đến ở trong khách sạn Thịnh Thế thì người này tỏ ra cực kỳ cung kính.
Lúc này xe của Vương Tử Quân vừa xuất hiện trước cổng khách sạn thì Vũ Văn Chiêu đã nhanh chóng tiến lên đón chào, hắn tươi cười nhìn Vương Tử Quân xuống xe, sau đó dùng giọng chú ý nói: - Bí thư Vương, ngài đã dùng cơm chưa, nếu chưa thì khách sạn vừa mới nấu món thịt dê, sẽ đưa đến cho ngài một phần.
Những ngày qua Vương Tử Quân đã nếm thử món thịt dê của khách sạn Thịnh Thế, hương vị rất thơm ngon. Khi đó hắn không keo kiệt lời nói của mình mà khen ngợi món súp dê hai câu, cũng không ngờ Vũ Văn Chiêu ghi nhớ vào trong lòng. Khi Vương Tử Quân đi làm về thì Vũ Văn Chiêu đã liên hệ với người quen công tác trong văn phòng, biết rõ trưởng phòng Vương còn chưa dùng cơm.
- Giám đốc Vũ, không cần làm phiền anh, tôi đã dùng cơm rồi. Vương Tử Quân vừa nói vừa đi về phía nhà của mình.
Thịnh Thế là một trong hai khách sạn năm sao của thành phố Rừng Mật, hoàn cảnh bên trong tất nhiên sẽ rất tốt. Nơi đây là một tòa nhà ba mươi sáu tầng làm tiêu chí cho thành phố Rừng Mật, hơn nữa bốn phía tòa nhà này còn có vài chục căn nhà hai tầng.
Những căn nhà này căn bản được ngăn cách với tòa nhà chính bằng những bức tường cao, bình thường không tiến hành kinh doanh, dù là cư dân của thành phố Rừng Mật cũng có rất ít người biết được trong khách sạn Thịnh Thế còn có những ngôi nhà này.
- Bí thư Vương, ngài đã về rồi. Khi Vương Tử Quân vừa xuất hiện trước cửa nhà thì một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp từ bên trong đi ra, ánh đèn màu vàng cam làm cho dàn da của cô gái trông như bạch ngọc, rất quyến rũ.
Quần ao của nhân viên phục vụ trong khách sạn Thịnh Thế cực kỳ chu đáo, bảy tám phần giống như tiếp viên hàng không, những bộ chế phục này càng làm biểu hiện rõ cơ thể yểu điệu của các nữ nhân viên phục vụ.
Vương Tử Quân nhìn qua cô nhân viên phục vụ có dụng mạo kém hơn Lâm Dĩnh Nhi nửa phần ở trước mặt rồi khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong biệt thự.
Triệu Hiểu Bạch chú ý đặt cặp công văn của Vương Tử Quân vào trong phòng, sau đó hắn khẽ nói: - Bí thư Vương, nếu như không có sắp xếp gì khác, sáng mai tôi sẽ đến đón ngài đúng giờ.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Mai cậu cứ đến đúng giờ là được, đúng rồi, tôi còn có chút việc cần hỏi cậu.
Khi nghe nói Vương Tử Quân còn có chuyện cần phân phó thì Triệu Hiểu Bạch ngồi xuống ghế, hắn nhanh chóng lấy giấy bút ra, bày ra bộ dạng có thể ghi chép lại chỉ thị của lãnh đạo bất cứ khi nào. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Hiểu Bạch thì không khỏi khoát tay áo nói: - Không phải chuyện gì quan trọng, cũng không cần cậu trịnh trọng như vậy làm gì.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đặt bút xuống, thế nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ chăm chú lắng nghe sắp xếp của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Hiểu Bạch, hắn thầm nghĩ người này dù làm việc thiếu vài phần tinh xảo nhưng vẫn khá thành thật.
- Tôi đã đến tỉnh Mật Đông được một tuần thế nhưng còn chưa hiểu rõ tình huống các thành phố trong tỉnh. Tuần sau tôi chuẩn bị đi kiểm tra nghiên cứu tình hình các thành phố trong tỉnh một phen, cậu sắp xếp hành trình cho tôi, để xem trước tiên chúng ta nên đi đến đâu, sau đó nên đi đến đâu.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng ghi chép lại lời nói của Vương Tử Quân vào trong sổ tay, sau khi ghi chép lại toàn bộ thì do dự một chút rồi nói: - Bí thư Vương, lần này chúng ta đi kiểm tra khảo sát sẽ mang theo những người nào?
- Cái này cậu sắp xếp. Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói: - Hiểu Bạch, có đôi khi tôi không cho ra những sắp xếp cụ thể, cậu cũng nên suy xét một chút, trước tiên làm tốt công tác nào, như vậy sẽ dễ tránh phát sinh nhiều vấn đề.
Tuy Vương Tử Quân nói với Triệu Hiểu Bạch thế nhưng tâm tư lại đặt lên người nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi đang lau dọn phòng ốc. Sau khi trò chuyện nửa giờ với Triệu Hiểu Bạch thì nhân viên phụ vụ đặc một dĩa hoa quả đã rửa sạch bên cạnh Vương Tử Quân.
- Cũng không còn sớm nữa, Hiểu Bạch, tôi cũng không giữ cậu ở lại, cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Vương Tử Quân cầm lấy một quả táo cắn một miếng, sau đó mới chợt nhớ ra điều gì đó: - Đung rồi, giúp tôi tiễn Tiểu Hạ, vì cô ấy cũng vừa mới vất vả làm việc.
Khi Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Hạ rời đi thì khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.