Bí Thư Trùng Sinh

Chương 569: Nâng đá đập chân người

Bảo Thạch Tiêu

04/09/2013

Đừng nói là chuyện xảy ra ngày hôm qua, dù là sự kiện lớn hơn gấp mười lần thì ông chủ Hà sẽ chẳng cần phải xin lỗi. Bây giờ đối phương gọi điện thoại đến xin lỗi, sự việc này có ý nghĩa rất sâu.

Liêu An Như cũng không ngốc, sau khi Tiếu Kiệt Dạ gặp chuyện không may và ông chủ Hà gọi điện thoại đến xin lỗi thì sự việc có liên quan chặt chẽ đến nhau. Đằng sau hai sự việc kia gióng như có một bàn tay nào đó đang thúc đẩy sự việc.

- Đúng rồi, An Như, cô xem tôi kìa, thiếu chút nữa đã quên mất sự việc quan trọng. Khi ông chủ Hà gọi điện thoại còn nói, bọn họ đang quay một bộ phim, tựa đề hình như là Điệp Huyết thì phải, bọn họ đang thiếu một nữ nhân vật chính, ông chủ Hà thấy cô rất phù hợp.

Người đại diện tuy nói dài dòng nhưng Liêu An Như biết rõ ràng, bộ phim kia chạm tay vào có thể phỏng, không biết có bao nhiêu người cố gắng vào làm diễn viên chính, không ngờ việc tốt lại rơi lên đầu mình.

- Tôi không biết mình có diễn tốt hay không.

Liêu An Như lẩm bẩm nói.

- Sao lại không diễn tốt? An Như, có đôi khi tôi thật sự hoài nghi cô có phải là con riêng của thượng đế hay không? Cô xem vì sao mỗi khi gặp phải chuyện gì lớn, chỉ cần sự việc có liên quan đến cô thì tất cả đều là gặp dữ hóa lành, luôn có kết quả tốt đẹp như vậy?

Liêu An Như thật sự không chịu được những lời lải nhải của người đại diện, nàng mở tivi lên. Lúc này tivi cũng không có tiết mục gì hay, đúng lúc nàng cảm thấy tâm tình rối loạn, đột nhiên có một bóng người lóe lên, sau đó xuất hiện rõ ràng trêm màn hình.

- Hôm nay chủ tịch Hoàng Tân Kính chiêu đãi chủ tịch Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ tỉnh Sơn Nam ở khách sạn Nam Phương, vào buổi gặp mặt hôm nay...

“Tại sao anh ta lại ở chỗ này? Những gì mình gặp phải ngày hôm nay có liên quan đến anh ta hay không? Nếu như là anh ta, vì sao anh ấy không chịu đến gặp mình?”

Liêu An Như thầm suy đoán như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút cay đắng.

- Hì hì hì, trẻ tuổi như vậy đã là chủ tịch thành phố, thật sự la hiếm có. An Như, nếu cô có thể tìm được một người đàn ông như vậy, xem như một bước lên trời...

- Đừng nói như vậy, họa từ trong miệng mà ra, anh cũng đừng nói nhiều nữa.

Liêu An Như lúc này không còn hứng thú nói chuyện, nàng đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó quay đầu đi vào phòng ngủ của mình.

Liêu An Như vào trong phòng ngủ, nàng mở chiếc túi tùy thân ra, bên trong là một cái gương nhỏ hình trái tim. Nàng lấy chiếc gương ra khẽ ve vuốt, giống như trong lòng có muôn ngàn áp lực nhưng lại được chiếc gương xóa đi sạch sẽ.

Trong gương là gương mặt Liêu An Như, trên nắp gương có hình bóng của một người thanh niên, hắn đang nở nụ cười.

- Vì sao anh luôn giúp em, thế nhưng lại luôn tạo khoảng cách với em? Chẳng lẽ anh thật sự không có cảm tình với em...

Trong phòng vang lên những âm thanh nức nở nghẹn ngào.

Khi hội chợ kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ đang được tiến hành với khí thế hừng hực, Vương Tử Quân là người đứng đầu công tác kêu gọi đầu tư lại đang nhàn nhã uống trà trong một căn biệt thự.

Biệt thự không tính là quá lớn, nếu so với biệt thự của Tần Hồng Cẩm thì kém hơn, thế nhưng nó lại có kiến trúc phong cách khá cổ, thể hiện cảm giác khí phái.

- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, đã nói là mười giờ đến mà.

Một tiếng cười cởi mở vang lên, một người đàn ông chưa đến năm mươi chợt nở nụ cười vui vẻ đi đến.

Người đàn ông này mặc tây trang, cơ thể nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ thấy được những khí độ khác thường trong cảm giác bình thường như vậy.

Khi người đàn ông kia đi đến thì Vương Tử Quân nhanh chóng mỉm cười đứng lên, hắn khẽ gật đầu với đối phương rồi cười nói:

- Bí thư Thạch bận rộn cả ngày, có thể bớt chút thời gian đến gặp tôi, điều này thật sự là quá mức may mắn.



Tuy Vương Tử Quân nói những lời khiêm tốn, thế nhưng thực tế cũng không khác gì. Dù hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, thế nhưng nếu so với phó bí thư thành phố Quảng Đông kiêm bí thư thị ủy thành phố Nam Phương thì thật sự còn kém nhiều lắm.

- Được rồi, Tử Quân, cũng không nên tiếp tục nói nhiều lời khách sáo. Khi còn bé tôi lớn lên cùng với anh Đông Tường, nếu như anh ấy biết tôi giở trò đùa giỡn trước mặt con rể anh ấy, anh ta sẽ không tha thứ cho tôi.

Người đàn ông được Vương Tử Quân gọi là bí thư Thạch khẽ khoát tay áo cười nói với Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt càng thêm thân mật.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng không quá quan tâm đến vẻ thân mật của đối phương, dù sao hắn và người ta cũng chỉ mới gặp gỡ lần đầu. Tuy hai bên có quan hệ gia đình, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ đôi khi những thứ này cũng không quá đáng tin.

Thạch Kiên Quân là phó bí thư tỉnh ủy Quảng Đông, bí thư thị ủy Nam Phương, ngoài chức vụ chói mắt thì còn là con trai của Thạch lão năm xưa đồng cấp với Mạc lão gia tử. Tuy bây giờ Trương lão cũng đã lui xuống giống như Mạc lão gia tử, thế nhưng năng lượng vẫn làm cho người ta khó thể coi thường.

Thạch Kiên Quân là người tham chính, là nhân vật đứng đầu đời thứ hai của Thạch gia, từ khi tham chính đến nay luôn làm ra những chuyện đầy hiện thực, luôn được nhận lời khen thưởng từ lãnh đạo.

- Bí thư Thạch, bố vợ tôi thường xuyên nhắc đến ngài.

Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn, sau đó khẽ nói với Thạch Kiên Quân.

Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn ngồi xuống nói:

- Tử Quân, lần này cậu đến thành phố Nam Phương tổ chức hội chợ kêu gọi đầu tư có thuận lợi không? Nếu có gì khó khăn cứ nói với chú, chuyện lớn thì chú chưa chắc thế nhưng chuyện nhỏ thì hoàn toàn có thể.

Vương Tử Quân biết rõ với thân phận của Thạch Kiên Quân, tuy nói là việc nhỏ nhưng cũng tuyệt đối không thể nhỏ được. Chỉ cần bí thư Thạch mở miệng, giúp mìnhh kéo vài hạng mục vài trăm triệu chỉ là chuyện bình thường.

Trước khi Vương Tử Quân đến thì luôn do dự xem có nên tiếp nhận phần nhân tình này của Thạch Kiên Quân hay không? Dù sao thì người trong quan trường thiếu nợ nhân tình sẽ mãi giữ bên mình, nhưng khi gặp mặt Thạch Kiên Quân thì hắn chợt cho ra quyết định nhận sự trợ giúp của đối phương.

Thứ nhất là nhân tình này không lớn, mình hoàn toàn có thể trả được; thứ hai cũng là quan trọng nhất, đó là khi gặp mặt Thạch Kiên Quân thì hắn chợt cảm thấy người này có thể kết giao, thiếu nợ nhân tình với người này cũng là một thủ đoạn làm thân cận mối quan hệ giữa hai bên.

- Chú Thạch, nói thật, chú đến đây để cầu viện binh. Lần này đến đây kêu gọi đầu tư thì cháu đã quá tâng bốc, nhưng bây giờ thật sự không quá lý tưởng.

Vương Tử Quân xoa xoa hai bàn tay, hắn cười nói:

- Vì không muốn mất mặt quay về thành phố Đông Bộ, thế cho nên cháu cũng chỉ mặt dày mày dạn đến cầu ngài. Cháu cũng mong ngài đừng cho bố cháu biết được, nếu như bị bố cháu biết được, chỉ sợ sẽ không biết sẽ dạy bảo cháu như thế nào.

- Ha ha ha, bố vợ của cậu vẫn là tính tình như vậy, vẫn là quá cố chấp, thật sự không thể nào thay đổi được. Tôi ở đây, nếu có gì khó khăn không đến tìm tôi thì tìm ai? Nếu không đến tìm thì tôi mới thật sự tức giận.

Thạch Kiên Quân nói rồi khẽ gõ tay xuống bàn:

- Ngày hôm qua tôi gặp mặt một người bạn cũ, anh ấy chủ yếu sản xuất gia công chế phẩm thủy tinh. Bây giờ vùng duyên hải liên tục có xu thế sử dụng công nhân cho các ngành nghề sản xuất, những công ty gia công sẽ phải chuyển địa điểm. Tôi gần đây có thái độ rất tích cực với phương án điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nếu cậu Tử Quân đã cần, như vậy thì không cần đi đâu cả, tôi sẽ lên tiếng mời gọi, để cho anh ấy liên lạc với cậu.

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn không thay đổi, thế nhưng trong lòng càng thêm coi trọng chú Thạch này. Xem ra trước khi gặp mặt thì Thạch Kiên Quân đã tìm hiểu tư liệu về mình, nếu không sẽ chẳng giới thiệu một xí nghiệp như vậy cho mình.

Đối với một người có thể thăm dò chi tiết về mình trong tình huống vô tình, Vương Tử Quân thật sự cảm thấy bội phục, đồng thời cũng có chút sợ hãi. Hắn dùng giọng chân thành cảm tạ sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, sau đó hai người hàn huyên với nhau về đủ thứ chuyện.

Hai người là hai vị lãnh đạo phụ trách hai thành phố, tuy thành phố Đông Bộ và Nam Phương là không giống nhau, thế nhưng hai người vẫn có không ít chủ đề chung. Khi hai người bọn họ nói về phương diện phát triển kinh tế, thật sự có nhiều hương vị cộng hưởng.

Đối với Thạch Kiên Quân, hắn sở dĩ đến gặp Vương Tử Quân hoàn toàn là vì nể mặt Mạc Đông Tường. Dù Vương Tử Quân cũng xem như là một vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi mạ vàng trong thể chế chính trị hiện hành, hơn nữa nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng một người như vậy cũng khó lọt vào mắt xanh của Thạch Kiên Quân. Không ngờ lúc này nói chuyện thì hắn không khỏi ngạc nhiên về Vương Tử Quân, thái độ cũng thay đổi khá nhiều.

Thạch Kiên Quân cảm thấy mình có vài quan điểm vượt mức quy định, thế nhưng khi so sánh quan điểm đó với Vương Tử Quân, hắn chợt phát hiện quan điểm của mình giống như mới chỉ phản ánh một phương diện mà thôi. Sau khi Vương Tử Quân dùng giọng lưu loát để nói hơn mười phút, không những là miệng lưỡi sắc sảo mà còn thật sự cầu thị, hơn nữa còn có những quan điểm thật sự rất tốt, thật sự mạnh như thác đổ.



Thạch Kiên Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Hắn thầm nghĩ, Mạc Đông Tường xem ra quá may mắn, rõ ràng tìm được một đứa con rể như vậy. Nếu như hắn có được một đứa con rể như thế, thật sự là quá tốt. Vô tình trong đầu hắn xuất hiện tình huống khó coi, đó là nếu Vương Tử Quân ly hôn với con gái của Mạc Đông Tường, như vậy nhất định phải gả con gái cho người này.

Nhưng ý nghĩ xấu xa này chỉ lóe lên và nhanh chóng bị Thạch Kiên Quân ném qua sau đầu. Hắn vốn sắp xếp chỉ gặp Vương Tử Quân nửa giờ, thế nhưng lúc này thật sự không ngừng được, sinh ra cảm giác hận vì gặp mặt quá muộn. Vì vậy khi thư ký đến xin chỉ thị, hắn khoát tay cho đối phương đi ra ngoài.

- Tử Quân, cậu có nghĩ đến tỉnh Quảng Đông giúp đỡ tôi không? Những thứ khác tôi không nói, nhưng vị trí phó chủ tịch thường vụ thì hoàn toàn có thể.

Sau khi thảo luận về phương diện phát triển năng lượng, Thạch Kiên Quân cười nói với Vương Tử Quân.

Dù là chủ tịch thành phố Đông Bộ thế nhưng nếu so về cấp bậc và lực ảnh hưởng thì căn bản vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Nam Phương mạnh mẽ hơn nhiều. Hơn nữa có sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân, sẽ có đường tắt tiến lên làm chủ tịch thành phố. Thành phố Nam Phương là một trung tâm kinh tế của cả nước, chủ tịch thành phố sẽ có cấp phó bộ.

Vương Tử Quân thật sự rất động tâm với lời đề nghị của Thạch Kiên Quân, nhưng ngay sau đó hắn đã trấn tĩnh lại.

- Cám ơn chú Thạch đã để mắt đến cháu, nhưng cháu còn quá trẻ, nên thành thật ở lại thành phố Đông Bộ rèn luyện hai năm rồi nói sau.

Thạch Kiên Quân cười cười, Vương Tử Quân từ chối cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không muốn buông tay như vậy. Hắn nâng ly trà lên nhuần giọng, sau đó nói tiếp:

- Bí thư Nhiếp sắp đi đến bộ và ủy ban trung ương, cậu đã nghe nói đến tin tức này chưa?

Tuy Thạch Kiên Quân nói rất ẩn giấu nhưng Vương Tử Quân vẫn hiểu rõ ý nghĩa của vị trưởng bối này, đó là sau này tỉnh Sơn Nam sẽ là thiên hạ của Dương phái, đến lúc đó Vương Tử Quân cũng chưa chắc sẽ thoải mái phát triển như lúc này.

- Cháu cũng nghe nói về điều này, hình như là nhận chức trước tết thì phải.

Vương Tử Quân cười cười nói với Thạch Kiên Quân:

- Chú Thạch, đây chính là một cơ hội lớn, nếu ngài có thể tiến thêm một bước, như vậy tỉnh Sơn Nam sẽ là một địa phương rất tốt.

Thạch Kiên Quân vốn không ngờ mình khuyên Vương Tử Quân, bây giờ sự việc đảo ngược thành Vương Tử Quân khuyên mình. Đi đến tỉnh Sơn Nam, Thạch Kiên Quân nghĩ vậy mà không khỏi xiết chặt nắm đấm.

Năm xưa Thạch Kiên Quân chẳng phải chưa từng công tác ở tỉnh Sơn Nam, nhưng kết quả cuối cùng dưới áp lực của người kia mà không thể không rời đi. Tuy thời gian đã qua mười năm, thế nhưng sự kiện năm xưa như chim gãy cánh, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào quên.

Nhưng bây giờ vị trí của người kia ngày càng lên cao, Thạch Kiên Quân bây giờ cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể che giấu tâm tư của mình. Thế nhưng trái tim nóng bỏng trong lồng ngực vẫn chưa một lần ngừng thiêu đốt.

“Đi đến tỉnh Sơn Nam, có thể tiến thêm một bước!”

Thạch Kiên Quân mỉm cười, hắn ở vị trí này dù tốt nhưng đã được bốn năm năm, hắn biết mình nhất định phải đổi chỗ, nếu như không làm vậy thì thành tựu cũng chỉ có hạn mà thôi.

Người bình thường chỉ chìm đắm trong cuộc sống bình thường, còn người có chí lớn thì căn bản không thể ngồi chờ chết. Thạch Kiên Quân hắn dù không dám tự nhận là ngọa hổ tàng long, thế nhưng cũng có ý chí của bậc quân vương.

Người ngồi lâu một chỗ thì tâm tính cũng lạnh lẽo, hai mắt biến thành màu đen, huống hồ là người trong quan trường? Người làm quan tuyệt đối phải hiểu chân lý quan trường, kỳ ngộ là cực kỳ quan trọng, vì người trong thể chế ai mà không muốn đột nhiên có ánh sáng lóe lên soi đường cho mình? Thời cơ như mây trôi, qua ngay tức khắc, thế nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa cũng không thể thiếu.

Lúc này phải nắm bắt cơ hội, thừa cơ vùng lên, như vậy mới có thể đi xa hơn. Tỉnh Sơn Nam cũng không phải nằm trong lo nghĩ của Thạch Kiên Quân, hơn nữa hắn cảm thấy mình muốn đi cũng không phải thích là được, vì ở tỉnh Sơn Nam còn có một người có lực cạnh tranh cực mạnh.

Phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng, Thạch Kiên Quân nghĩ đến cái tên này mà chợt ngứa răng. Năm xưa người này làm cho sự việc của hắn trở nên phức tạp, điều này hắn luôn khắc cốt ghi tâm không thể nào quên. Năm xưa Tề Chính Hồng tỏ ra bàng quan với một Thạch Kiên Quân đang rơi vào tình huống nước sôi lửa bỏng, đồng thời tỏ ra hả hê khi bỏ đá xuống giếng, tình huống như vậy thì sao Thạch Kiên Quân có thể quên được? Hắn thấy Tề Chính Hồng là một cán bộ dòng chính của Dương phái, là người có lực cạnh tranh cực mạnh cho vị trí chủ tịch tỉnh Sơn Nam.

bi-thu-chuong-569

bi-thu-chuong-569

bi-thu-chuong-569

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook