Chương 1329: Nghe lời thì ở lại, không nghe thì điều chỉnh.
Bảo Thạch Tiêu
31/05/2015
Tiểu Bảo Nhi nhìn chiếc xe hơi trong tay Kim Hành Thuấn, nó dùng sức lắc đầu. Kim Hành Thuấn mỉm cười, hắn tiến lên đưa chiếc xe cho Tiểu Bảo Nhi, sau đó lại nói: - Cháu trai, bác và bố cháu là đồng sự, bác mua thứ gì thì chắc chắn bố sẽ cho cháu nhận lấy.
Khi hai người đang trò chuyện, một cô gái hơn hai mươi tuổi đi ra, sau khi nhìn Tiểu Bảo Nhi ôm món đồ chơi thì giật mình hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, cháu đang nói chuyện với ai vậy?
Người phụ nữ này bộ dạng xinh đẹp, lại thiếu vài phần khí chất, chắc chắn không phải là vợ của trưởng phòng Vương. Thẩm Tiềm Thiết thầm suy đoán thân phận của người phụ nữ này, hắn lên tiếng giải thích: - Đây là chủ tịch Kim, đến bàn công tác với trưởng phòng Vương, lúc này trưởng phòng Vương có ở nhà không?
Nghe nói đó là chủ tịch tỉnh thì gương mặt của cô gái có vài phần gò bó, nàng khẽ nói: - Trưởng phòng Vương còn chưa về nhà, có lẽ nửa giờ sau mới về.
"Nửa giờ? Chủ tịch Kim có thể chờ được sao?" Thẩm Tiềm Thiết nhìn Kim Hành Thuấn, lúc này chiếc xe đã được Kim Hành Thuấn đưa đến tay Tiểu Bảo Nhi, Kim Hành Thuấn giống như trút được gánh nặng, hắn phất tay đồng ý: - Vào nhà chờ trưởng phòng Vương một chút.
Người phụ nữ trẻ đưa Kim Hành Thuấn và Thẩm Tiềm Thiết vào trong nhà, đi đến nhà theo kiểu như thế này căn bản là hạ cấp đến nhà lãnh đạo, sự việc hôm nay dựa theo thân phận của chủ tịch Kim, căn bản là chờ trưởng phòng Vương ở nhà, nếu truyền ra ngoài thì căn bản là không dễ nghe.
Thẩm Tiềm Thiết nghĩ như vậy mà cảm thấy đau lòng, chủ tịch Kim còn như thế huống hồ là mình. Xem ra chủ tịch Kim đã sớm chuẩn bị tốt tư thái, còn chuẩn bị sẵn lễ vật cho con trai Vương Tử Quân, thế nên bây giờ chờ Vương Tử Quân đi về thì có gì là khó?
Khi đi vào phòng khách nhà Vương Tử Quân, Thẩm Tiềm Thiết vừa mới bình tĩnh trở lại đã càng có thêm vài phần kinh ngạc. Hắn nhìn người đang ngồi cách đó không xa, chợt sinh ra cảm giác như gặp quỷ.
Không, dù Thẩm Tiềm Thiết có gặp quỷ thật sự thì cũng không giật mình như vậy.
Trong phòng khách nhà Vương Tử Quân có một người đang ngồi lẳng lặng xem báo chí, khi nhóm người Kim Hành Thuấn đi vào thì người kia cũng ngẩng đầu lên.
Người kia ngẩng đầu lên căn bản có thể hù chết người, điều này làm cho Thẩm Tiềm Thiết sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần, vì gặp mặt đối phương căn bản là quá bất ngờ.
Chính là Diêu Trung Tắc, là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc, người này đang ngồi trong nhà Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc cũng không ngạc nhiên vì Kim Hành Thuấn đến nhà Vương Tử Quân, nhưng hắn lại dùng giọng điềm nhiên như không nói với Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, đã vài ngày không gặp anh, nhìn vẻ mặt của anh thì giống như mới bị cảm thì phải?
- Cám ơn bí thư Diêu quan tâm, tôi đã già rồi, căn bản không còn trẻ khỏe như thanh niên nữa. Kim Hành Thuấn tự nhiên ngồi xuống đối diện với Diêu Trung Tắc, sau đó hắn dùng giọng nhàn nhạt cười nói: - Hai ngày trước tôi gặp chủ tịch Viên Lệ, chị ấy nói có một số căn bệnh lây qua đường tình dục đang hoành hành, căn bản làm cho dân số tăng trưởng còn nhiều hơn cả kinh tế.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau cực kỳ hào hứng mà không khỏi sinh ra cảm giác mặc cảm, nếu như mình gặp người quen trong này, chắc chắn sẽ không được tự nhiên. Thế nhưng hắn nhìn bí thư Diêu và chủ tịch Kim trò chuyện với nhau, hắn cảm thấy hai bên cực kỳ thoải mái tự nhiên.
Thẩm Tiềm Thiết cẩn thận ngồi xuống sau lưng Kim Hành Thuấn, hắn cố gắng làm cho mình biến mất trong mắt Diêu Trung Tắc. Không biết có phải là trời già rủ lòng thương hay không, Diêu Trung Tắc căn bản khôngn trò chuyện với hắn.
- Tuýt tuýt... Tiểu tử trong nhà Vương Tử Quân chạy thẳng vào trong nhà, một tay kéo một chiếc xe hơi, điều này làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy có vài phần buồn cười.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi mà không khỏi chớp chớp mắt, hai chiếc xe đồ chơi của Tiểu Bảo Nhi căn bản là rất mới, nhìn từ ngoại hình thì căn bản không có gì là khác nhau.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai chiếc xe mà không khỏi hiểu ra vài vấn đề, hắn nhanh chóng nhìn sang gương mặt của Diêu Trung Tắc, thấy vẻ mặt của phó bí thư có vài phần xấu hổ.
Thẩm Tiềm Thiết thầm than một tiếng, xem ra núi không cao nhưng có tiên thì thành danh, nước không sâu nhưng có giao long thì linh thiêng, căn bản là khắc họa đúng tình cảnh này. Mặc dù người chủ căn nhà này không phải là nhân vật quyền lực nhất Nam Giang, thế nhưng ít nhất hai người Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn phải sốt ruột chạy đến tận nhà, vẫn không quên mua lễ vật cho con trai đối phương, đây cũng không phải là đãi ngộ mà người thường có thể được nhận.
Nửa giờ sau đó Thẩm Tiềm Thiết giống như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Nhưng lúc này Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn bừng bừng hào khí nói về việc ô nhiễm công nghiệp, hai người rất vui vẻ, căn bản không chút mất hứng.
Khi hai người đang còn định bàn bạc với nhau về vài vấn đề, chợt nghe thấy có người cười đi đến: - Bí thư Diêu, chủ tịch Kim, hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, căn bản là làm vẻ vang cho nhà kẻ hèn này.
Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn vốn đang ngồi trên ghế sa lông, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hầu như cùng đứng lên một lúc. Diêu Trung Tắc là người đầu tiên mở miệng: - Ôi, trưởng phòng Tử Quân, bây giờ anh mới tan tầm, tôi phải phê bình anh mới được.
Diêu Trung Tắc cười nói, người ngoài nhìn vào cảm thấy mối quan hệ giữa hai bên là cực kỳ thân cận. Vương Tử Quân bắt tay với Diêu Trung Tắc, sau đó cười bắt tay với Kim Hành Thuấn: - Trước khi tan tầm tôi có đến bệnh viện một chuyến, vì trưởng phòng Trần bị cảm thế nên làm trễ nãi thời gian của hai vị lãnh đạo.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản có vài phần giật mình, trưởng phòng Vương nhất định là đi thăm Trần Viễn Lũng. Thẩm Tiềm Thiết là một cán bộ trung tầng trong ủy ban nhân dân tỉnh, còn là một vị phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận quyền lực của mình thua xa Trần Viễn Lũng.
Khoảng thời gian này phía tỉnh ủy sẽ thay người, trừ Thẩm Tiềm Thiết ra còn có Trần Viễn Lũng. Khi Vương Tử Quân mất đi uy danh thì Trần Viễn Lũng căn bản là hoạt động rất hăng, thế nhưng còn chưa kịp khôi phục sức sống thì Vương Tử Quân đã cường thế đứng lên, tất cả kỳ vọng của Trần Viễn Lũng xem như tan thành mây khói.
Thẩm Tiềm Thiết tỉnh táo suy xét, hắn cảm thấy đồng tình với Trần Viễn Lũng. Mạc dù mình và Trần Viễn Lũng là hai người chịu tiếng xấu thay cho người khác, thế nhưng ít nhất mình còn được Kim Hành Thuấn chèo chống phía sau, còn Trần Viễn Lũng thì sao? Bây giờ chỉ là một người cô đơn, căn bản tự mình chịu đựng cơn đau.
Diêu Trung Tắc nghe Vương Tử Quân nói đến Trần Viễn Lũng, hắn giả vờ như không nghe thấy điều này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ lòng dạ của Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn, nhưng hai người cùng nhau đến nhà, hắn cũng không nói điều gì, chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi, thế là nhanh chóng vui vẻ hẳn lên.
Ba người trò chuyện với nhau liên tục vang lên những tiếng cười thoải mái, Thẩm Tiềm Thiết ngồi bên cạnh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cũng may không lâu sau thì Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn giống như kim hữu linh tê, Kim Hành Thuấn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, mọi người đều nói phòng làm việc của anh có cách lắp đặt với phong cách riêng, hôm nay khó có cơ hội đến một chuyến, thế nên cũng muốn vào học hỏi kinh nghiệm.
Kim Hành Thuấn vừa nói vừa đứng lên, Thẩm Tiềm Thiết tuy rất muốn nghe xem Diêu Trung Tắc sẽ nói theo điều gì, thế nhưng Kim Hành Thuấn vung tay, hắn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch, nhà tôi cũng sắp lắp đặt thiết bị, tôi cũng muốn học hỏi trưởng phòng Vương một chút.
Hai người lần lượt đứng lên làm cho chỉ còn lại hai người là Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc đang ngồi. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó chờ Diêu Trung Tắc mở miệng, hắn cũng muốn xem Diêu Trung Tắc sẽ cúi đầu với mình như thế nào.
Diêu Trung Tắc tuy rất không thừa nhận thế nhưng nhìn bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân thì vẫn quyết định nói thẳng. Đến cấp bậc này của bọn họ thì căn bản đi đường vòng sẽ làm cho người ta xem thường.
Diêu Trung Tắc móc ra một điếu thuốc, hắn châm lửa rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay tôi đến tìm anh chủ yếu là muốn cầu viện. Đồng chí Lưu Thành Lâm căn bản là chịu tiếng oan, lúc này tư tưởng có chút áp chế. Nhưng điều này căn bản là cực kỳ dễ hiểu, dù là tôi cũng sẽ như vậy mà thôi. Nhưng lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản cần đồng chí Lưu Thành Lâm quay về nắm đại cục, tôi suy xét vào ơn tri ngộ của đồng chí Lưu Thành Lâm với anh, thế nên kính mong anh liên hệ với đồng chí Lưu Thành Lâm một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút tán thưởng Diêu Trung Tắc đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn không nghĩ đơn giản cho Diêu Trung Tắc vượt qua kiểm tra như vậy. Hắn châm một điếu thuốc cho mình rồi cười nói: - Cũng dễ hiểu vì sao tư tưởng của đồng chí Lưu Thành Lâm có vài phần vướng mắc, dù sao khi anh ấy đang hăng say công tác thì lại bị tỉnh ủy dội cho một gáo nước lã, tôi nghĩ điều này đã làm tổn thương đến tính tích cực công tác của anh ấy.
Vương Tử Quân căn bản không từ chói làm cho Diêu Trung Tắc có vài phần thả lỏng, ít nhất cũng làm cho người ta có vài phần hy vọng. Nhưng Diêu Trung Tắc càng thêm bất an không yên, dựa theo bản tính của Vương Tử Quân, có lẽ sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.
- Nói thật, phòng tổ chức cũng có trách nhiệm với sự kiện này, nếu như không phải không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, cũng không sinh ra chuyện lần này.
Diêu Trung Tắc không tự chủ được cảm thấy run lên, hắn có thời gian dài liên hệ với Vương Tử Quân, hắn biết rõ người này không phải hạng lương thiện. Bây giờ đối phương chủ động ôm lấy trách nhiệm, nhất định là có mưu đồ khác.
- Vì tiến thêm một bước đề cao hiệu suất công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi chuẩn bị tiến hành điều chỉnh ban ngành của phòng tổ chức, cũng xem như thúc đẩy xây dựng đội ngũ, thông qua chế độ quản người chặt chẽ hơn tránh phát sinh trường hợp tương tụ. Vương Tử Quân giống như không chú ý đến gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói. Nếu như không biết được tình hình thực tế thì có người nghĩ lầm Vương Tử Quân đang báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc.
Gương mặt Diêu Trung Tắc cực kỳ khó coi, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, rõ ràng là muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy trong lòng bàn tay. Vương Tử Quân tiến hành điều chỉnh nhân sự, đổi mới chế độ, nói từ phương diện tổng quát thì rõ ràng là muốn phòng tổ chức tỉnh ủy quán triệt ý chỉ của mình.
Trước khi sự việc liên quan đến Lưu Thành Lâm được phát sinh, Vương Tử Quân đã chiếm vị trí chủ đạo trong phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng khi đó lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc với phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không phải nhỏ. Đặc biệt phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng là tâm phúc của Diêu Trung Tắc, hầu như là một cây đinh cắm vào họng Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân điều chỉnh phòng tổ chức, chỉ sợ người đầu tiên bị điều chỉnh là kẻ không may Trần Viễn Lũng. Nếu Vương Tử Quân thuận lợi điều chỉnh, như vậy quyền lợi của Diêu Trung Tắc ở phương diện nhân sự sẽ càng ngày càng tha hóa.
Vương Tử Quân là một thế lực đến từ bên ngoài, dù có quan hàm là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng căn bản không có căn cơ ở Nam Giang, thậm chí còn không có người đắc lực. Vương Tử Quân cố ý làm như vậy, có phải đang ám hiệu gầy dựng lực lượng của mình? Vương Tử Quân nếu đã điều chỉnh thì thực tế sẽ là một phương pháp rút củi đáy nồi với các thế lực khác, căn bản kéo người ra làm cho lực lượng bản địa tan rã. Nếu thật sự là như vậy, Vương Tử Quân là cao thủ vận dụng quyền lực, trong lúc vô tình có thể hạ quân cờ làm tan rã lực lượng của đối phương.
Diêu Trung Tắc có chút do dự, hắn trầm giọng nói: - Tôi đồng ý với hành động điều chỉnh phòng tổ chức của trưởng phòng Vương, nhưng tôi không thể không quan tâm đến phương hướng phát triển của phòng tổ chức. Tôi đề nghị cho ra hai bước, một là phân công điều chỉnh thành viên ban ngành của phòng tổ chức; hai là thực hiện cơ chế luân chuyển cán bộ lãnh đạo.
Diêu Trung Tắc nói những lời này dù không hoàn toàn tiếp nhận ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng coi như cúi đầu. Nếu đề nghị hai bước này được tiếp thu, như vậy Vương Tử Quân hoàn toàn có thể sắp xếp thân tín của mình vào các vị trí quan trọng.
Hơn nữa vì phân công điều chỉnh này mà phó phòng Trần Viễn Lũng có thể được điều chỉnh một cách danh chính ngôn thuận, Diêu Trung Tắc nghĩ và cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
Nhưng ý kiến của Diêu Trung Tắc căn bản không làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, một cơ hội như thế này là khó có được, hắn sao có thể để cho Diêu Trung Tắc thoải mái vượt qua kiểm tra? Hơn nữa hắn muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự, nếu như hắn không sáng tạo ra cơ sở của mình, như vậy sau này càng khó triển khai mở rộng công tác.
Vương Tử Quân cười cười nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diêu, ngài uống trà đi, đây là trà tôi đem đến từ tỉnh Sơn Nam, tuy không phải là trà ngon nổi tiếng thế nhưng hương vị khá đặc biệt, cũng có vài phần hưởng thụ khác biệt.
Vương Tử Quân nói rồi cầm bình trà châm thêm nước cho Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng giống như tiếp người rảnh rỗi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn là người thông minh, hắn biết lúc này Vương Tử Quân căn bản không muốn nói thêm với mình.
Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân không muốn nói cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ lại khác, hắn có nhu cầu cấp bách cần Vương Tử Quân hỗ trợ. Nếu như không thể mời Lưu Thành Lâm quay về, hắn căn bản chỉ chờ búa gõ lên đầu mà thôi. Tuy sự kiện căn bản không thể dao động căn cơ của hắn, thế nhưng ít nhất cũng sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng khi hắn được đề bạt trọng dụng.
Có đôi khi vì chút nguyên nhân nhỏ nhặt như vậy mà làm cho một người nào đó dậm chân tại chỗ trên cương vị của mình, thậm chí còn khó ngóc đầu lên.
- Tử Quân, tôi cảm thấy một số việc nên đi từng bước một, vững mạnh thúc đẩy sẽ phù hợp hơn...
Khi hai người đang trò chuyện, một cô gái hơn hai mươi tuổi đi ra, sau khi nhìn Tiểu Bảo Nhi ôm món đồ chơi thì giật mình hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, cháu đang nói chuyện với ai vậy?
Người phụ nữ này bộ dạng xinh đẹp, lại thiếu vài phần khí chất, chắc chắn không phải là vợ của trưởng phòng Vương. Thẩm Tiềm Thiết thầm suy đoán thân phận của người phụ nữ này, hắn lên tiếng giải thích: - Đây là chủ tịch Kim, đến bàn công tác với trưởng phòng Vương, lúc này trưởng phòng Vương có ở nhà không?
Nghe nói đó là chủ tịch tỉnh thì gương mặt của cô gái có vài phần gò bó, nàng khẽ nói: - Trưởng phòng Vương còn chưa về nhà, có lẽ nửa giờ sau mới về.
"Nửa giờ? Chủ tịch Kim có thể chờ được sao?" Thẩm Tiềm Thiết nhìn Kim Hành Thuấn, lúc này chiếc xe đã được Kim Hành Thuấn đưa đến tay Tiểu Bảo Nhi, Kim Hành Thuấn giống như trút được gánh nặng, hắn phất tay đồng ý: - Vào nhà chờ trưởng phòng Vương một chút.
Người phụ nữ trẻ đưa Kim Hành Thuấn và Thẩm Tiềm Thiết vào trong nhà, đi đến nhà theo kiểu như thế này căn bản là hạ cấp đến nhà lãnh đạo, sự việc hôm nay dựa theo thân phận của chủ tịch Kim, căn bản là chờ trưởng phòng Vương ở nhà, nếu truyền ra ngoài thì căn bản là không dễ nghe.
Thẩm Tiềm Thiết nghĩ như vậy mà cảm thấy đau lòng, chủ tịch Kim còn như thế huống hồ là mình. Xem ra chủ tịch Kim đã sớm chuẩn bị tốt tư thái, còn chuẩn bị sẵn lễ vật cho con trai Vương Tử Quân, thế nên bây giờ chờ Vương Tử Quân đi về thì có gì là khó?
Khi đi vào phòng khách nhà Vương Tử Quân, Thẩm Tiềm Thiết vừa mới bình tĩnh trở lại đã càng có thêm vài phần kinh ngạc. Hắn nhìn người đang ngồi cách đó không xa, chợt sinh ra cảm giác như gặp quỷ.
Không, dù Thẩm Tiềm Thiết có gặp quỷ thật sự thì cũng không giật mình như vậy.
Trong phòng khách nhà Vương Tử Quân có một người đang ngồi lẳng lặng xem báo chí, khi nhóm người Kim Hành Thuấn đi vào thì người kia cũng ngẩng đầu lên.
Người kia ngẩng đầu lên căn bản có thể hù chết người, điều này làm cho Thẩm Tiềm Thiết sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần, vì gặp mặt đối phương căn bản là quá bất ngờ.
Chính là Diêu Trung Tắc, là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc, người này đang ngồi trong nhà Vương Tử Quân.
Diêu Trung Tắc cũng không ngạc nhiên vì Kim Hành Thuấn đến nhà Vương Tử Quân, nhưng hắn lại dùng giọng điềm nhiên như không nói với Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, đã vài ngày không gặp anh, nhìn vẻ mặt của anh thì giống như mới bị cảm thì phải?
- Cám ơn bí thư Diêu quan tâm, tôi đã già rồi, căn bản không còn trẻ khỏe như thanh niên nữa. Kim Hành Thuấn tự nhiên ngồi xuống đối diện với Diêu Trung Tắc, sau đó hắn dùng giọng nhàn nhạt cười nói: - Hai ngày trước tôi gặp chủ tịch Viên Lệ, chị ấy nói có một số căn bệnh lây qua đường tình dục đang hoành hành, căn bản làm cho dân số tăng trưởng còn nhiều hơn cả kinh tế.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau cực kỳ hào hứng mà không khỏi sinh ra cảm giác mặc cảm, nếu như mình gặp người quen trong này, chắc chắn sẽ không được tự nhiên. Thế nhưng hắn nhìn bí thư Diêu và chủ tịch Kim trò chuyện với nhau, hắn cảm thấy hai bên cực kỳ thoải mái tự nhiên.
Thẩm Tiềm Thiết cẩn thận ngồi xuống sau lưng Kim Hành Thuấn, hắn cố gắng làm cho mình biến mất trong mắt Diêu Trung Tắc. Không biết có phải là trời già rủ lòng thương hay không, Diêu Trung Tắc căn bản khôngn trò chuyện với hắn.
- Tuýt tuýt... Tiểu tử trong nhà Vương Tử Quân chạy thẳng vào trong nhà, một tay kéo một chiếc xe hơi, điều này làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy có vài phần buồn cười.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi mà không khỏi chớp chớp mắt, hai chiếc xe đồ chơi của Tiểu Bảo Nhi căn bản là rất mới, nhìn từ ngoại hình thì căn bản không có gì là khác nhau.
Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai chiếc xe mà không khỏi hiểu ra vài vấn đề, hắn nhanh chóng nhìn sang gương mặt của Diêu Trung Tắc, thấy vẻ mặt của phó bí thư có vài phần xấu hổ.
Thẩm Tiềm Thiết thầm than một tiếng, xem ra núi không cao nhưng có tiên thì thành danh, nước không sâu nhưng có giao long thì linh thiêng, căn bản là khắc họa đúng tình cảnh này. Mặc dù người chủ căn nhà này không phải là nhân vật quyền lực nhất Nam Giang, thế nhưng ít nhất hai người Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn phải sốt ruột chạy đến tận nhà, vẫn không quên mua lễ vật cho con trai đối phương, đây cũng không phải là đãi ngộ mà người thường có thể được nhận.
Nửa giờ sau đó Thẩm Tiềm Thiết giống như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Nhưng lúc này Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn bừng bừng hào khí nói về việc ô nhiễm công nghiệp, hai người rất vui vẻ, căn bản không chút mất hứng.
Khi hai người đang còn định bàn bạc với nhau về vài vấn đề, chợt nghe thấy có người cười đi đến: - Bí thư Diêu, chủ tịch Kim, hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, căn bản là làm vẻ vang cho nhà kẻ hèn này.
Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn vốn đang ngồi trên ghế sa lông, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hầu như cùng đứng lên một lúc. Diêu Trung Tắc là người đầu tiên mở miệng: - Ôi, trưởng phòng Tử Quân, bây giờ anh mới tan tầm, tôi phải phê bình anh mới được.
Diêu Trung Tắc cười nói, người ngoài nhìn vào cảm thấy mối quan hệ giữa hai bên là cực kỳ thân cận. Vương Tử Quân bắt tay với Diêu Trung Tắc, sau đó cười bắt tay với Kim Hành Thuấn: - Trước khi tan tầm tôi có đến bệnh viện một chuyến, vì trưởng phòng Trần bị cảm thế nên làm trễ nãi thời gian của hai vị lãnh đạo.
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản có vài phần giật mình, trưởng phòng Vương nhất định là đi thăm Trần Viễn Lũng. Thẩm Tiềm Thiết là một cán bộ trung tầng trong ủy ban nhân dân tỉnh, còn là một vị phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận quyền lực của mình thua xa Trần Viễn Lũng.
Khoảng thời gian này phía tỉnh ủy sẽ thay người, trừ Thẩm Tiềm Thiết ra còn có Trần Viễn Lũng. Khi Vương Tử Quân mất đi uy danh thì Trần Viễn Lũng căn bản là hoạt động rất hăng, thế nhưng còn chưa kịp khôi phục sức sống thì Vương Tử Quân đã cường thế đứng lên, tất cả kỳ vọng của Trần Viễn Lũng xem như tan thành mây khói.
Thẩm Tiềm Thiết tỉnh táo suy xét, hắn cảm thấy đồng tình với Trần Viễn Lũng. Mạc dù mình và Trần Viễn Lũng là hai người chịu tiếng xấu thay cho người khác, thế nhưng ít nhất mình còn được Kim Hành Thuấn chèo chống phía sau, còn Trần Viễn Lũng thì sao? Bây giờ chỉ là một người cô đơn, căn bản tự mình chịu đựng cơn đau.
Diêu Trung Tắc nghe Vương Tử Quân nói đến Trần Viễn Lũng, hắn giả vờ như không nghe thấy điều này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ lòng dạ của Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn, nhưng hai người cùng nhau đến nhà, hắn cũng không nói điều gì, chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi, thế là nhanh chóng vui vẻ hẳn lên.
Ba người trò chuyện với nhau liên tục vang lên những tiếng cười thoải mái, Thẩm Tiềm Thiết ngồi bên cạnh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cũng may không lâu sau thì Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn giống như kim hữu linh tê, Kim Hành Thuấn chợt nói: - Trưởng phòng Tử Quân, mọi người đều nói phòng làm việc của anh có cách lắp đặt với phong cách riêng, hôm nay khó có cơ hội đến một chuyến, thế nên cũng muốn vào học hỏi kinh nghiệm.
Kim Hành Thuấn vừa nói vừa đứng lên, Thẩm Tiềm Thiết tuy rất muốn nghe xem Diêu Trung Tắc sẽ nói theo điều gì, thế nhưng Kim Hành Thuấn vung tay, hắn vẫn đứng lên nói: - Chủ tịch, nhà tôi cũng sắp lắp đặt thiết bị, tôi cũng muốn học hỏi trưởng phòng Vương một chút.
Hai người lần lượt đứng lên làm cho chỉ còn lại hai người là Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc đang ngồi. Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó chờ Diêu Trung Tắc mở miệng, hắn cũng muốn xem Diêu Trung Tắc sẽ cúi đầu với mình như thế nào.
Diêu Trung Tắc tuy rất không thừa nhận thế nhưng nhìn bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân thì vẫn quyết định nói thẳng. Đến cấp bậc này của bọn họ thì căn bản đi đường vòng sẽ làm cho người ta xem thường.
Diêu Trung Tắc móc ra một điếu thuốc, hắn châm lửa rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay tôi đến tìm anh chủ yếu là muốn cầu viện. Đồng chí Lưu Thành Lâm căn bản là chịu tiếng oan, lúc này tư tưởng có chút áp chế. Nhưng điều này căn bản là cực kỳ dễ hiểu, dù là tôi cũng sẽ như vậy mà thôi. Nhưng lúc này công ty xe hơi Đông Hồng căn bản cần đồng chí Lưu Thành Lâm quay về nắm đại cục, tôi suy xét vào ơn tri ngộ của đồng chí Lưu Thành Lâm với anh, thế nên kính mong anh liên hệ với đồng chí Lưu Thành Lâm một chút.
Vương Tử Quân căn bản có chút tán thưởng Diêu Trung Tắc đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn không nghĩ đơn giản cho Diêu Trung Tắc vượt qua kiểm tra như vậy. Hắn châm một điếu thuốc cho mình rồi cười nói: - Cũng dễ hiểu vì sao tư tưởng của đồng chí Lưu Thành Lâm có vài phần vướng mắc, dù sao khi anh ấy đang hăng say công tác thì lại bị tỉnh ủy dội cho một gáo nước lã, tôi nghĩ điều này đã làm tổn thương đến tính tích cực công tác của anh ấy.
Vương Tử Quân căn bản không từ chói làm cho Diêu Trung Tắc có vài phần thả lỏng, ít nhất cũng làm cho người ta có vài phần hy vọng. Nhưng Diêu Trung Tắc càng thêm bất an không yên, dựa theo bản tính của Vương Tử Quân, có lẽ sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy.
- Nói thật, phòng tổ chức cũng có trách nhiệm với sự kiện này, nếu như không phải không hiểu rõ về đồng chí Lưu Thành Lâm, cũng không sinh ra chuyện lần này.
Diêu Trung Tắc không tự chủ được cảm thấy run lên, hắn có thời gian dài liên hệ với Vương Tử Quân, hắn biết rõ người này không phải hạng lương thiện. Bây giờ đối phương chủ động ôm lấy trách nhiệm, nhất định là có mưu đồ khác.
- Vì tiến thêm một bước đề cao hiệu suất công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi chuẩn bị tiến hành điều chỉnh ban ngành của phòng tổ chức, cũng xem như thúc đẩy xây dựng đội ngũ, thông qua chế độ quản người chặt chẽ hơn tránh phát sinh trường hợp tương tụ. Vương Tử Quân giống như không chú ý đến gương mặt của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói. Nếu như không biết được tình hình thực tế thì có người nghĩ lầm Vương Tử Quân đang báo cáo công tác với Diêu Trung Tắc.
Gương mặt Diêu Trung Tắc cực kỳ khó coi, hắn hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, rõ ràng là muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy trong lòng bàn tay. Vương Tử Quân tiến hành điều chỉnh nhân sự, đổi mới chế độ, nói từ phương diện tổng quát thì rõ ràng là muốn phòng tổ chức tỉnh ủy quán triệt ý chỉ của mình.
Trước khi sự việc liên quan đến Lưu Thành Lâm được phát sinh, Vương Tử Quân đã chiếm vị trí chủ đạo trong phòng tổ chức tỉnh ủy, nhưng khi đó lực ảnh hưởng của Diêu Trung Tắc với phòng tổ chức tỉnh ủy cũng không phải nhỏ. Đặc biệt phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Viễn Lũng là tâm phúc của Diêu Trung Tắc, hầu như là một cây đinh cắm vào họng Vương Tử Quân.
Lúc này Vương Tử Quân điều chỉnh phòng tổ chức, chỉ sợ người đầu tiên bị điều chỉnh là kẻ không may Trần Viễn Lũng. Nếu Vương Tử Quân thuận lợi điều chỉnh, như vậy quyền lợi của Diêu Trung Tắc ở phương diện nhân sự sẽ càng ngày càng tha hóa.
Vương Tử Quân là một thế lực đến từ bên ngoài, dù có quan hàm là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, thế nhưng căn bản không có căn cơ ở Nam Giang, thậm chí còn không có người đắc lực. Vương Tử Quân cố ý làm như vậy, có phải đang ám hiệu gầy dựng lực lượng của mình? Vương Tử Quân nếu đã điều chỉnh thì thực tế sẽ là một phương pháp rút củi đáy nồi với các thế lực khác, căn bản kéo người ra làm cho lực lượng bản địa tan rã. Nếu thật sự là như vậy, Vương Tử Quân là cao thủ vận dụng quyền lực, trong lúc vô tình có thể hạ quân cờ làm tan rã lực lượng của đối phương.
Diêu Trung Tắc có chút do dự, hắn trầm giọng nói: - Tôi đồng ý với hành động điều chỉnh phòng tổ chức của trưởng phòng Vương, nhưng tôi không thể không quan tâm đến phương hướng phát triển của phòng tổ chức. Tôi đề nghị cho ra hai bước, một là phân công điều chỉnh thành viên ban ngành của phòng tổ chức; hai là thực hiện cơ chế luân chuyển cán bộ lãnh đạo.
Diêu Trung Tắc nói những lời này dù không hoàn toàn tiếp nhận ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng coi như cúi đầu. Nếu đề nghị hai bước này được tiếp thu, như vậy Vương Tử Quân hoàn toàn có thể sắp xếp thân tín của mình vào các vị trí quan trọng.
Hơn nữa vì phân công điều chỉnh này mà phó phòng Trần Viễn Lũng có thể được điều chỉnh một cách danh chính ngôn thuận, Diêu Trung Tắc nghĩ và cảm thấy đây là nhượng bộ lớn nhất của mình.
Nhưng ý kiến của Diêu Trung Tắc căn bản không làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, một cơ hội như thế này là khó có được, hắn sao có thể để cho Diêu Trung Tắc thoải mái vượt qua kiểm tra? Hơn nữa hắn muốn khống chế phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng muốn đẩy mạnh cải cách nhân sự, nếu như hắn không sáng tạo ra cơ sở của mình, như vậy sau này càng khó triển khai mở rộng công tác.
Vương Tử Quân cười cười nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diêu, ngài uống trà đi, đây là trà tôi đem đến từ tỉnh Sơn Nam, tuy không phải là trà ngon nổi tiếng thế nhưng hương vị khá đặc biệt, cũng có vài phần hưởng thụ khác biệt.
Vương Tử Quân nói rồi cầm bình trà châm thêm nước cho Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc nhìn bộ dạng giống như tiếp người rảnh rỗi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn là người thông minh, hắn biết lúc này Vương Tử Quân căn bản không muốn nói thêm với mình.
Nếu như là trước kia thì Vương Tử Quân không muốn nói cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ lại khác, hắn có nhu cầu cấp bách cần Vương Tử Quân hỗ trợ. Nếu như không thể mời Lưu Thành Lâm quay về, hắn căn bản chỉ chờ búa gõ lên đầu mà thôi. Tuy sự kiện căn bản không thể dao động căn cơ của hắn, thế nhưng ít nhất cũng sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng khi hắn được đề bạt trọng dụng.
Có đôi khi vì chút nguyên nhân nhỏ nhặt như vậy mà làm cho một người nào đó dậm chân tại chỗ trên cương vị của mình, thậm chí còn khó ngóc đầu lên.
- Tử Quân, tôi cảm thấy một số việc nên đi từng bước một, vững mạnh thúc đẩy sẽ phù hợp hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.