Chương 275: Người không thể nhịn tiểu đến chết
Bảo Thạch Tiêu
07/06/2013
Không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng sử dụng loại nhà vệ sinh thế này, nhưng bây giờ bí thư Địch Hướng Đông một đời hiên ngang cũng không còn có cách nào hay hơn, hắn bắt đầu ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua lổ hỗng, thấy được tình huống Lưu Canh đang mời thuốc một ông cụ đứng gần bên chiếc xe bốn mươi chỗ.
- Ha ha ha, hay!
Lúc này bí thư Địch Hướng Đông đã có chút thích ứng với không gian mới, hắn đưa tay vào túi áo lấy gói thuốc ra, chuẩn bị đốt một điếu xua tan đi mùi hương khó chịu ở chỗ này. Nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện ra một sự thật đáng thương: Không còn điếu nào.
Địch Hướng Đông lúc này đang thèm thuốc, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, hắn thầm nghĩ thư ký của mình cũng thật là, chi tiết nhỏ cũng đủ thể hiện sự thành bại, cho dù anh có ghi tài liệu tốt như thế nào đi nữa, nếu quên không đổi thuốc cho ông thì cũng không xong. Hắn lúc này cực kỳ căm tức, thế là thầm xem hộp thuốc lá trong tay chính là gương mặt thư ký, hắn vung tay ném mạnh ra ngoài.
Hộp thuốc lá bay ra ngoài, bí thư Địch Hướng Đông tiếp tục đưa mắt quan sát bên kia.
- Bí thư Vương, anh là bí thư Vương...
Khi vẻ mặt Lưu Canh trở nên cực kỳ âm trầm thì một tên thanh niên hơn hai mươi đột nhiên từ trong đám thôn dân chạy đến, hắn dùng ánh mắt kích động nhìn Vương Tử Quân xuống xe.
- Lưu Tam Oa sao?
Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên, tuy đối phương đã thay đổi quần áo khác, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể liên hệ hình dáng trước mặt với cái tên trong trí nhớ của mình.
Lưu Tam Oa nghe thấy bí thư Vương gọi được tên của mình thì tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt cũng có chút kích động, hắn xoa xoa bàn tay nói:
- Bí thư Vương, anh xem, nếu anh đã đến đây, mời anh vào nhà ngồi một lát.
Lưu Tam Oa vừa nói vừa nhìn về phía ông lão đang không chịu nhận thuốc của Lưu Canh:
- Nhị đại gia, ngài mau đi đến Lưu Năng gia, nói bọn họ chuẩn bị trà nước, nói rằng bí thư Vương đến đây.
- Bí thư Vương? Có phải là bí thư Vương đã giúp bọn Đại Trụ Tử quay về và có được tiền không?
Ông lão vừa rồi không nói lời nào, nhưng bây giờ lại ăn nói cực kỳ lưu loát.
- Còn không phải sao? Chính là bí thư Vương đến.
Lưu Tam Oa vừa nói vừa quay sang Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, anh đã đến thôn Lưu gia, như vậy thì phải đến nhà chúng tôi một chuyến. Hôm nay dù thế nào thì anh cũng không thể đi, lúc này tôi sẽ đưa anh về nhà uống trà nước.
"Thôn Lưu Gia!"
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nghe được những lời này thì chợt thở dài một hơi, Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc chơi trò cao tay với đám người ở huyện Lô Nam, bọn họ tất nhiên biết rất rõ. Lúc này vẻ mặt u ám của Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đã biến chuyển, cũng không nhịn được phải thở dài một hơi.
Bọn họ là lãnh đạo chủ quản một phương, tất nhiên cũng có nghe nói về tranh chấp giữa huyện Lô Bắc và huyện Lô Nam, nhưng bọn họ cũng không can thiệp, mà bọn họ cũng cảm nhận được những mạch nước ngầm đang bùng lên giữa hai bên.
Không ngờ thần xui quỷ khiến thế nào mà bọn họ lại chạy đến thôn Lưu Gia, đồng thời còn vào đúng thời điểm như thế này, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra thì hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện không khỏi cảm thấy may mắn.
Vương Tử Quân dù có chút động lòng với lời mời nhiệt tình của Lưu Tam Oa nhưng hắn cũng không làm chủ được, người có thể làm chủ ở chỗ này chỉ có thể là Lưu Canh mà thôi. Nhưng Lưu Canh cũng không làm cho hắn thất vọng, khi hắn đang chần chừ thì Lưu Canh đã lên tiếng:
- Tiểu Vương, chúng ta đến ngồi một chút.
Đám dân chúng vừa rồi chỉ muốn xem náo nhiệt mà không dám xông lên, bây giờ nghe nói trong đám người có vị lãnh đạo bí thư Vương vốn đã thay bọn họ đòi được tiền bồi thường, thế là cả đám xông đến. Có những người nhiệt tình đã bắt đầu mời thuốc Vương Tử Quân và Lưu Canh.
Lưu Canh tùy ý nhận lấy một điếu thuốc trong tay của một người đàn ông trung niên, sau đó châm lửa hít vào một hơi nói:
- Thuốc này xem ra khá nặng.
Người đàn ông trung niên mời thuốc vốn chỉ là làm theo lễ tiết mà thôi, hắn tuyệt đối không ngờ vị quan viên giống như là lãnh đạo của bí thư Vương lại nhận loại thuốc thấp kém của mình, thế là không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.
Tuy người đàn ông trung niên kia có vẻ khá luống cuống nhưng Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện ở phía bên kia lại cực kỳ vui sướng, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn bộ dạng tươi cười của Lưu Canh thì đã đủ để làm cho hai người bọn họ vui sướng đến mức trong lòng nở hoa. Bọn họ vốn nghĩ rằng hôm nay là kiếp nạn của mình, bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng lúc này hai người cũng ý thức được đây là những gì Vương Tử Quân đã xử lý tốt đẹp, nếu như không phải Vương Tử Quân chơi trò cao tay với người của huyện Lô Nam, chỉ sợ dân chúng Lưu Gia sẽ không nhiệt tình như vậy. Hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện nghĩ đến tình huống hai vị lãnh đạo chủ quản thị ủy được dân chúng tiếp đãi nồng nhiệt vì một thuộc hạ của mình, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
Lưu Canh đi về phía nhà Lưu Tam Oa và được dân chúng vây lấy chung quanh, lúc này vợ của Lưu Tam Oa cũng đã nhận được tin tức, nàng đang được một nhóm hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ nấu nước pha trà, lúc này trong khoảng sân vừa được quét dọn cũng đã được đặt đầy ghế.
Lý Hòa Thành lúc này nhìn tình huống trước mặt, thế là không khỏi thầm nghĩ, tâm tư của Địch Hướng Đông xem như đã không công rồi, không những không làm gì được người ta, ngược lại còn đóng góp một viên gạch vào chiến tích lẫy lừng của bọn họ. Bí thư Lưu vốn đã thỏa mãn vì những báo cáo của Vương Tử Quân, bây giờ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như thế này, như vậy sẽ vui vẻ đến mức thế nào?
- Trong nhà anh có mấy người?
Lưu Canh cuối cùng cũng mời thuốc ông cụ vừa rồi, ông lão run rẩy nhận lấy thuốc, sau đó run rẩy bật lửa nhưng sau ba lần còn chưa xong việc, cuối cùng bí thư Lưu Canh phải tự mình bật lửa châm thuốc cho ông lão.
- Này cụ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngài có thể nói rõ cho tôi biết được không?
Lưu Canh nhìn gương mặt già lão chất phác trước mặt, hắn dùng giọng động tình nói.
Ông cụ tên la Lưu Đức Sinh, là trưởng bối ở thôn Lưu Gia, con cả là Lưu Quý đến huyện Lô Nam đào than đá và bị bệnh ho dị ứng. Tuy bệnh trạng không nặng nhưng vì chữa trị tốn kém khá nhiều nên cũng trở nên nghèo khó, con dâu vừa về nhà được hai năm cũng bỏ đi, vì tìm đường sống mà nhóm người Lưu Quý bắt đầu tập trung lại đi kêu oan.
Bây giờ đã có tiền bồi thường, bệnh tình của con cả dù không được chữa tận gốc nhưng cũng có chuyển biến tốt đẹp, con dâu cũng vì thế mà quay về.
Lưu Canh nghe những lời cảm thán từ tận đáy lòng của Lưu Đức Sinh mà trong mắt cũng có chút hơi cay. Hắn là kẻ chìm nổi quan trường nhiều năm, đã sớm ở vào trạng thái không chút sợ hãi, tâm tư cũng trở nên cứng rắn, nhưng bây giờ nghe ông lão kể về những chuyện thăng trầm của con cháu mình, hắn cũng khong khỏi cảm thấy thổn thức và cảm thán không thôi.
- Ha ha ha, hay!
Lúc này bí thư Địch Hướng Đông đã có chút thích ứng với không gian mới, hắn đưa tay vào túi áo lấy gói thuốc ra, chuẩn bị đốt một điếu xua tan đi mùi hương khó chịu ở chỗ này. Nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện ra một sự thật đáng thương: Không còn điếu nào.
Địch Hướng Đông lúc này đang thèm thuốc, trong lòng sinh ra cảm giác khó chịu, hắn thầm nghĩ thư ký của mình cũng thật là, chi tiết nhỏ cũng đủ thể hiện sự thành bại, cho dù anh có ghi tài liệu tốt như thế nào đi nữa, nếu quên không đổi thuốc cho ông thì cũng không xong. Hắn lúc này cực kỳ căm tức, thế là thầm xem hộp thuốc lá trong tay chính là gương mặt thư ký, hắn vung tay ném mạnh ra ngoài.
Hộp thuốc lá bay ra ngoài, bí thư Địch Hướng Đông tiếp tục đưa mắt quan sát bên kia.
- Bí thư Vương, anh là bí thư Vương...
Khi vẻ mặt Lưu Canh trở nên cực kỳ âm trầm thì một tên thanh niên hơn hai mươi đột nhiên từ trong đám thôn dân chạy đến, hắn dùng ánh mắt kích động nhìn Vương Tử Quân xuống xe.
- Lưu Tam Oa sao?
Vương Tử Quân nhìn tên thanh niên, tuy đối phương đã thay đổi quần áo khác, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể liên hệ hình dáng trước mặt với cái tên trong trí nhớ của mình.
Lưu Tam Oa nghe thấy bí thư Vương gọi được tên của mình thì tỏ ra rất vui vẻ, vẻ mặt cũng có chút kích động, hắn xoa xoa bàn tay nói:
- Bí thư Vương, anh xem, nếu anh đã đến đây, mời anh vào nhà ngồi một lát.
Lưu Tam Oa vừa nói vừa nhìn về phía ông lão đang không chịu nhận thuốc của Lưu Canh:
- Nhị đại gia, ngài mau đi đến Lưu Năng gia, nói bọn họ chuẩn bị trà nước, nói rằng bí thư Vương đến đây.
- Bí thư Vương? Có phải là bí thư Vương đã giúp bọn Đại Trụ Tử quay về và có được tiền không?
Ông lão vừa rồi không nói lời nào, nhưng bây giờ lại ăn nói cực kỳ lưu loát.
- Còn không phải sao? Chính là bí thư Vương đến.
Lưu Tam Oa vừa nói vừa quay sang Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, anh đã đến thôn Lưu gia, như vậy thì phải đến nhà chúng tôi một chuyến. Hôm nay dù thế nào thì anh cũng không thể đi, lúc này tôi sẽ đưa anh về nhà uống trà nước.
"Thôn Lưu Gia!"
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân nghe được những lời này thì chợt thở dài một hơi, Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc chơi trò cao tay với đám người ở huyện Lô Nam, bọn họ tất nhiên biết rất rõ. Lúc này vẻ mặt u ám của Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện cũng đã biến chuyển, cũng không nhịn được phải thở dài một hơi.
Bọn họ là lãnh đạo chủ quản một phương, tất nhiên cũng có nghe nói về tranh chấp giữa huyện Lô Bắc và huyện Lô Nam, nhưng bọn họ cũng không can thiệp, mà bọn họ cũng cảm nhận được những mạch nước ngầm đang bùng lên giữa hai bên.
Không ngờ thần xui quỷ khiến thế nào mà bọn họ lại chạy đến thôn Lưu Gia, đồng thời còn vào đúng thời điểm như thế này, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra thì hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện không khỏi cảm thấy may mắn.
Vương Tử Quân dù có chút động lòng với lời mời nhiệt tình của Lưu Tam Oa nhưng hắn cũng không làm chủ được, người có thể làm chủ ở chỗ này chỉ có thể là Lưu Canh mà thôi. Nhưng Lưu Canh cũng không làm cho hắn thất vọng, khi hắn đang chần chừ thì Lưu Canh đã lên tiếng:
- Tiểu Vương, chúng ta đến ngồi một chút.
Đám dân chúng vừa rồi chỉ muốn xem náo nhiệt mà không dám xông lên, bây giờ nghe nói trong đám người có vị lãnh đạo bí thư Vương vốn đã thay bọn họ đòi được tiền bồi thường, thế là cả đám xông đến. Có những người nhiệt tình đã bắt đầu mời thuốc Vương Tử Quân và Lưu Canh.
Lưu Canh tùy ý nhận lấy một điếu thuốc trong tay của một người đàn ông trung niên, sau đó châm lửa hít vào một hơi nói:
- Thuốc này xem ra khá nặng.
Người đàn ông trung niên mời thuốc vốn chỉ là làm theo lễ tiết mà thôi, hắn tuyệt đối không ngờ vị quan viên giống như là lãnh đạo của bí thư Vương lại nhận loại thuốc thấp kém của mình, thế là không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn.
Tuy người đàn ông trung niên kia có vẻ khá luống cuống nhưng Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện ở phía bên kia lại cực kỳ vui sướng, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn bộ dạng tươi cười của Lưu Canh thì đã đủ để làm cho hai người bọn họ vui sướng đến mức trong lòng nở hoa. Bọn họ vốn nghĩ rằng hôm nay là kiếp nạn của mình, bây giờ xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng lúc này hai người cũng ý thức được đây là những gì Vương Tử Quân đã xử lý tốt đẹp, nếu như không phải Vương Tử Quân chơi trò cao tay với người của huyện Lô Nam, chỉ sợ dân chúng Lưu Gia sẽ không nhiệt tình như vậy. Hai người Hùng Trạch Luân và Thôi Tín Hiện nghĩ đến tình huống hai vị lãnh đạo chủ quản thị ủy được dân chúng tiếp đãi nồng nhiệt vì một thuộc hạ của mình, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
Lưu Canh đi về phía nhà Lưu Tam Oa và được dân chúng vây lấy chung quanh, lúc này vợ của Lưu Tam Oa cũng đã nhận được tin tức, nàng đang được một nhóm hàng xóm nhiệt tình giúp đỡ nấu nước pha trà, lúc này trong khoảng sân vừa được quét dọn cũng đã được đặt đầy ghế.
Lý Hòa Thành lúc này nhìn tình huống trước mặt, thế là không khỏi thầm nghĩ, tâm tư của Địch Hướng Đông xem như đã không công rồi, không những không làm gì được người ta, ngược lại còn đóng góp một viên gạch vào chiến tích lẫy lừng của bọn họ. Bí thư Lưu vốn đã thỏa mãn vì những báo cáo của Vương Tử Quân, bây giờ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như thế này, như vậy sẽ vui vẻ đến mức thế nào?
- Trong nhà anh có mấy người?
Lưu Canh cuối cùng cũng mời thuốc ông cụ vừa rồi, ông lão run rẩy nhận lấy thuốc, sau đó run rẩy bật lửa nhưng sau ba lần còn chưa xong việc, cuối cùng bí thư Lưu Canh phải tự mình bật lửa châm thuốc cho ông lão.
- Này cụ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngài có thể nói rõ cho tôi biết được không?
Lưu Canh nhìn gương mặt già lão chất phác trước mặt, hắn dùng giọng động tình nói.
Ông cụ tên la Lưu Đức Sinh, là trưởng bối ở thôn Lưu Gia, con cả là Lưu Quý đến huyện Lô Nam đào than đá và bị bệnh ho dị ứng. Tuy bệnh trạng không nặng nhưng vì chữa trị tốn kém khá nhiều nên cũng trở nên nghèo khó, con dâu vừa về nhà được hai năm cũng bỏ đi, vì tìm đường sống mà nhóm người Lưu Quý bắt đầu tập trung lại đi kêu oan.
Bây giờ đã có tiền bồi thường, bệnh tình của con cả dù không được chữa tận gốc nhưng cũng có chuyển biến tốt đẹp, con dâu cũng vì thế mà quay về.
Lưu Canh nghe những lời cảm thán từ tận đáy lòng của Lưu Đức Sinh mà trong mắt cũng có chút hơi cay. Hắn là kẻ chìm nổi quan trường nhiều năm, đã sớm ở vào trạng thái không chút sợ hãi, tâm tư cũng trở nên cứng rắn, nhưng bây giờ nghe ông lão kể về những chuyện thăng trầm của con cháu mình, hắn cũng khong khỏi cảm thấy thổn thức và cảm thán không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.