Chương 321: Người trong mộng
Bảo Thạch Tiêu
07/06/2013
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai điều khiển vô lăng cực kỳ thuần thục, hắn tùy ý nói:
- Chỉ cần là của chị Lộ Giai thì tất cả đều tốt.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thật sự có chút vô tâm, lúc đầu còn không thấy có gì không đúng. Vì khi còn nhỏ hắn đã từng chơi đùa điên khùng với Trương Lộ Giai, những lời này hầu như là cửa miệng của hắn. Nhưng bây giờ câu nói này vừa ra khỏi miệng, hắn chợt ý thức được nó dễ dàng sinh ra ý nghĩa khác.
Trần Lộ Dao đang lái xe mà cảm thấy cơ thể có hơi run, nàng khẽ liếc mắt nhìn sang Vương Tử Quân, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.
Một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp chợt biểu hiện nét quyến rũ của mình trước mặt Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân châm một điếu thuốc, lẳng lặng hít vào vài hơi, không dám nhìn vào Trương Lộ Giai. Vì đã lâu rồi hắn chưa có quan hệ xác thịt với phụ nữ, chưa được triền miên trong êm ấm.
Trương Lộ Giai không phải là loại phụ nữ quá mức xinh đẹp nhưng rõ ràng là cực kỳ quyến rũ, hai mắt sinh động, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều cực kỳ thu hút, đều chứng minh đây là một người phụ nữ có chủ kiến và quyến rũ. Dưới sức quyến rũ của nàng, Vương Tử Quân chỉ có một ý nghĩ, đó là vung tay kéo nàng vào lòng. Thế nhưng chút thần trí trong lòng lại làm cho hắn thanh tỉnh hơn, hắn vội vàng bóp nát đầu ngọn lửa đang bùng lên trong lòng.
Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế, tốc độ xe không quá nhanh, Trương Lộ Giai giống như đang thừa hưởng cảm giác dịu dàng vào lúc này, ngay cả bầu không khí nhàn nhạt trong xe cũng có chút mập mờ.
- Thật sự không ngờ cậu có thể thuyết phục và làm cho Tề Chính Hồng nhượng bộ, ông nội vừa trách cậu liều lĩnh lỗ mãng, vừa khen không dứt miệng với những phong cách ra tay của cậu.
Sau khi xe chậm rãi đi qua một khúc cua, Trương Lộ Giai lại chậm rãi mở miệng.
Vương Tử Quân lúc này cũng đã khôi phục như thường, hắn thầm mắng mình cầm thú, sau đó hắn tiếp lời:
- Chỉ là may mắn mà thôi.
- May mắn? Cậu có thể khiêm tốn, thế nhưng nói như vậy cũng không hay, nếu Thiên Tâm có thể ra được lợi hại như cậu, sợ rằng đã vểnh đuôi lên đến trời rồi. Tề Chính Hồng là người có danh cường thế ở tỉnh ủy, dù là bí thư Nhiếp muốn ép hắn lui bước cũng không phải chuyện gì dễ dàng.
Trương Lộ Giai vừa nói vừa nhìn Vương Tử Quân thông qua kính chiếu hậu, trong lòng nàng thầm nghĩ dù thế nào thì nàng cũng không thể liên hệ một người đàn ông trẻ tuổi như thế với một nhan vật có thể làm cho phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng phải nhượng bộ.
Nhưng lúc này Trương Lộ Giai cũng hiểu, người bạn từ nhỏ của mình không phải chỉ là một người cường thế, hơn nữa còn là một nhân vật cực kỳ cao tay, thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn. Nếu không thì hắn sao có thể xuất hiện trong ban huấn luyện thanh niên lần này?
Xe dừng lại trước một tiệm mỳ có tên là "Quán mỳ đệ nhất", Trương Lộ Giai xuống xe, nàng vừa cười vừa nói với Vương Tử Quân:
- Vốn hẹn với người ta đi dùng cơm, nhưng tôi biết rõ cậu đến thành phố Sơn Viên đã từ chối lời mời, bây giờ đang còn đói bụng.
Trương Lộ Giai nói thẳng sự thật làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất ấm lòng, hắn nhịn không được mà hỏi thăm:
- Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, chị Lộ Giai hay là cho tôi một cơ hội, tôi sẽ mời chị một bữa cơm ngon.
Trương Lộ Giai cũng không từ chối lời mời của Vương Tử Quân, nàng đẩy cửa kính của quán mỳ, sau đó đi theo nhân viên phục vụ đến một gian phòng không quá lớn.
- Hai tô mỳ, một dĩa thịt dê không cần quá nhiều thịt.
Trương Lộ Giai nói một câu với nhân viên phục vụ, sau đó nàng quay sang với Vương Tử Quân:
- Quán mỳ này nấu rất ngon, những lúc tôi không có việc gì thường đến đây ăn mỳ. Hôm nay mời cậu nếm thử, để xem mỳ chỗ này ngon hay mì ở thành phố Giang Thị ngon hơn.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, hắn và Trương Lộ Giai dù là bạn bè nối khố, thế nhưng lúc này hai bên gặp lại, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Ông nội của tôi nói cậu có được cơ hội này là rất tốt, cậu nên an tâm học tập, chuyện của huyện Lô Bắc cũng đừng quan tâm, dù sao thì người ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Trương Lộ Giai cũng chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, trước khi nói cũng xem xét biểu hiện của hắn.
Vương Tử Quân cũng không muốn nói nhiều về chuyện ở huyện Lô Bắc, hắn uống một ngụm trà rồi nói tránh đi:
- Chị Lộ Giai, trước đó tôi đến chỗ ông Trương cũng không kịp nói chuyện với chị, bây giờ chị đang công tác ở đâu?
- Công tác ở đâu? Hì hì, bây giờ tôi không nói cho cậu, nhưng ngày mai cậu sẽ biết.
Trương Lộ Giai chợt nhướng mày, trên mặt là nụ cười xảo quyệt, nàng cố ý dùng giọng thừa nước đục thả câu nói.
Vương Tử Quân nhìn hai chiếc răng khểnh nghịch ngợm của Trương Lộ Giai, hắn chậm rãi liên lạc hình ảnh của người phụ nữ này và cô gái năm xưa thường hay dắt tay mình, nhưng cô gái năm xưa hình như cũng không được chói lọi như lúc này.
Trong ký ức của Vương Tử Quân thì kiếp trước mình và cô gái này cũng chỉ có kết giao nối khố, nhưng bây giờ mình đi đến tỉnh Sơn Nam, tất cả chợt biến đổi. Hắn thầm suy tư, sau đó càng thả lỏng, hai người cùng nhau bàn luận về những chủ đề năm xưa, thế là cảm giác lạnh nhạt sau nhiều năm không gặp đã chậm rãi biến mất.
Mì được đưa lên, quả nhiên giống như những gì Trương Lộ Giai đã nói, hương vị rất ngon, Vương Tử Quân dù đã ăn một ít cơm thế nhưng vẫn có thể ăn hết một tô mì.
Thời gian vô tình trôi qua, hai người tuy cảm thấy không còn hứng thú nói chuyện, thế nhưng một nam một nữ dù thế nào cũng có chút ước thúc. Sau khi ăn mì xong, Vương Tử Quân miễn lời mời của Trương Lộ Giai, hắn một mình chậm rãi cất bước đi về phía trường đảng.
Dọc theo con đường này Vương Tử Quân nghĩ về những đoạn đối thoại giữa mình và Trương Lộ Giai, hắn phát hiện hai người bàn rất ít về cuộc sống, chủ yếu là nói về những trò chơi thời còn nhỏ, cùng những người bạn thời đó bây giờ thế nào. Điều quan trọng nhất là bây giờ Trương Lộ Giai đang làm gì, hắn còn chưa kịp hỏi nàng cho rõ ràng.
Sau khi quay lại ký túc xá, bầu không khí nơi đây khá yên ắng, đa số phòng ngủ đều đóng cửa tắt đèn, rõ ràng học viên ở những gian phòng này còn chưa về. Vương Tử Quân cũng hiểu được cảnh tượng này, người nơi đây đều là kẻ có quyền, dù đến trường đảng học tập thì cũng không có quá nhiều thời gian đặt trên phương diện sách vở.
Vương Tử Quân mở cửa phòng ký túc xá 201, điều làm hắn vui sướng chính là người bạn cùng phòng còn chưa đến, thế là một mình hắn chiếm dụng một phòng. Hắn tất nhiên cảm thẩy rất thoải mái, sau khi tắm nước nóng một cách sảng khoái thì hắn lên giường nằm nghỉ.
Những chuyện xảy ra trong vài ngày qua liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, đặc biệt là một câu nói an tâm học tập của Trương Lộ Giai với hắn, sau đó là câu nói không cần quan tâm đến những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc, điều này càng làm hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Vương Tử Quân chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng của hắn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nàng giống như một bóng ma cực kỳ đẹp đẽ xâm nhập vào trong giấc mơ của hắn, trong giấc mộng như tỉnh như không này, hắn cuối cùng cũng thấy được gương mặt của nàng.
- Chỉ cần là của chị Lộ Giai thì tất cả đều tốt.
Vương Tử Quân nói ra những lời này thật sự có chút vô tâm, lúc đầu còn không thấy có gì không đúng. Vì khi còn nhỏ hắn đã từng chơi đùa điên khùng với Trương Lộ Giai, những lời này hầu như là cửa miệng của hắn. Nhưng bây giờ câu nói này vừa ra khỏi miệng, hắn chợt ý thức được nó dễ dàng sinh ra ý nghĩa khác.
Trần Lộ Dao đang lái xe mà cảm thấy cơ thể có hơi run, nàng khẽ liếc mắt nhìn sang Vương Tử Quân, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt của mình.
Một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp chợt biểu hiện nét quyến rũ của mình trước mặt Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân châm một điếu thuốc, lẳng lặng hít vào vài hơi, không dám nhìn vào Trương Lộ Giai. Vì đã lâu rồi hắn chưa có quan hệ xác thịt với phụ nữ, chưa được triền miên trong êm ấm.
Trương Lộ Giai không phải là loại phụ nữ quá mức xinh đẹp nhưng rõ ràng là cực kỳ quyến rũ, hai mắt sinh động, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều cực kỳ thu hút, đều chứng minh đây là một người phụ nữ có chủ kiến và quyến rũ. Dưới sức quyến rũ của nàng, Vương Tử Quân chỉ có một ý nghĩ, đó là vung tay kéo nàng vào lòng. Thế nhưng chút thần trí trong lòng lại làm cho hắn thanh tỉnh hơn, hắn vội vàng bóp nát đầu ngọn lửa đang bùng lên trong lòng.
Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế, tốc độ xe không quá nhanh, Trương Lộ Giai giống như đang thừa hưởng cảm giác dịu dàng vào lúc này, ngay cả bầu không khí nhàn nhạt trong xe cũng có chút mập mờ.
- Thật sự không ngờ cậu có thể thuyết phục và làm cho Tề Chính Hồng nhượng bộ, ông nội vừa trách cậu liều lĩnh lỗ mãng, vừa khen không dứt miệng với những phong cách ra tay của cậu.
Sau khi xe chậm rãi đi qua một khúc cua, Trương Lộ Giai lại chậm rãi mở miệng.
Vương Tử Quân lúc này cũng đã khôi phục như thường, hắn thầm mắng mình cầm thú, sau đó hắn tiếp lời:
- Chỉ là may mắn mà thôi.
- May mắn? Cậu có thể khiêm tốn, thế nhưng nói như vậy cũng không hay, nếu Thiên Tâm có thể ra được lợi hại như cậu, sợ rằng đã vểnh đuôi lên đến trời rồi. Tề Chính Hồng là người có danh cường thế ở tỉnh ủy, dù là bí thư Nhiếp muốn ép hắn lui bước cũng không phải chuyện gì dễ dàng.
Trương Lộ Giai vừa nói vừa nhìn Vương Tử Quân thông qua kính chiếu hậu, trong lòng nàng thầm nghĩ dù thế nào thì nàng cũng không thể liên hệ một người đàn ông trẻ tuổi như thế với một nhan vật có thể làm cho phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng phải nhượng bộ.
Nhưng lúc này Trương Lộ Giai cũng hiểu, người bạn từ nhỏ của mình không phải chỉ là một người cường thế, hơn nữa còn là một nhân vật cực kỳ cao tay, thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn. Nếu không thì hắn sao có thể xuất hiện trong ban huấn luyện thanh niên lần này?
Xe dừng lại trước một tiệm mỳ có tên là "Quán mỳ đệ nhất", Trương Lộ Giai xuống xe, nàng vừa cười vừa nói với Vương Tử Quân:
- Vốn hẹn với người ta đi dùng cơm, nhưng tôi biết rõ cậu đến thành phố Sơn Viên đã từ chối lời mời, bây giờ đang còn đói bụng.
Trương Lộ Giai nói thẳng sự thật làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất ấm lòng, hắn nhịn không được mà hỏi thăm:
- Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, chị Lộ Giai hay là cho tôi một cơ hội, tôi sẽ mời chị một bữa cơm ngon.
Trương Lộ Giai cũng không từ chối lời mời của Vương Tử Quân, nàng đẩy cửa kính của quán mỳ, sau đó đi theo nhân viên phục vụ đến một gian phòng không quá lớn.
- Hai tô mỳ, một dĩa thịt dê không cần quá nhiều thịt.
Trương Lộ Giai nói một câu với nhân viên phục vụ, sau đó nàng quay sang với Vương Tử Quân:
- Quán mỳ này nấu rất ngon, những lúc tôi không có việc gì thường đến đây ăn mỳ. Hôm nay mời cậu nếm thử, để xem mỳ chỗ này ngon hay mì ở thành phố Giang Thị ngon hơn.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, hắn và Trương Lộ Giai dù là bạn bè nối khố, thế nhưng lúc này hai bên gặp lại, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Ông nội của tôi nói cậu có được cơ hội này là rất tốt, cậu nên an tâm học tập, chuyện của huyện Lô Bắc cũng đừng quan tâm, dù sao thì người ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Trương Lộ Giai cũng chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, trước khi nói cũng xem xét biểu hiện của hắn.
Vương Tử Quân cũng không muốn nói nhiều về chuyện ở huyện Lô Bắc, hắn uống một ngụm trà rồi nói tránh đi:
- Chị Lộ Giai, trước đó tôi đến chỗ ông Trương cũng không kịp nói chuyện với chị, bây giờ chị đang công tác ở đâu?
- Công tác ở đâu? Hì hì, bây giờ tôi không nói cho cậu, nhưng ngày mai cậu sẽ biết.
Trương Lộ Giai chợt nhướng mày, trên mặt là nụ cười xảo quyệt, nàng cố ý dùng giọng thừa nước đục thả câu nói.
Vương Tử Quân nhìn hai chiếc răng khểnh nghịch ngợm của Trương Lộ Giai, hắn chậm rãi liên lạc hình ảnh của người phụ nữ này và cô gái năm xưa thường hay dắt tay mình, nhưng cô gái năm xưa hình như cũng không được chói lọi như lúc này.
Trong ký ức của Vương Tử Quân thì kiếp trước mình và cô gái này cũng chỉ có kết giao nối khố, nhưng bây giờ mình đi đến tỉnh Sơn Nam, tất cả chợt biến đổi. Hắn thầm suy tư, sau đó càng thả lỏng, hai người cùng nhau bàn luận về những chủ đề năm xưa, thế là cảm giác lạnh nhạt sau nhiều năm không gặp đã chậm rãi biến mất.
Mì được đưa lên, quả nhiên giống như những gì Trương Lộ Giai đã nói, hương vị rất ngon, Vương Tử Quân dù đã ăn một ít cơm thế nhưng vẫn có thể ăn hết một tô mì.
Thời gian vô tình trôi qua, hai người tuy cảm thấy không còn hứng thú nói chuyện, thế nhưng một nam một nữ dù thế nào cũng có chút ước thúc. Sau khi ăn mì xong, Vương Tử Quân miễn lời mời của Trương Lộ Giai, hắn một mình chậm rãi cất bước đi về phía trường đảng.
Dọc theo con đường này Vương Tử Quân nghĩ về những đoạn đối thoại giữa mình và Trương Lộ Giai, hắn phát hiện hai người bàn rất ít về cuộc sống, chủ yếu là nói về những trò chơi thời còn nhỏ, cùng những người bạn thời đó bây giờ thế nào. Điều quan trọng nhất là bây giờ Trương Lộ Giai đang làm gì, hắn còn chưa kịp hỏi nàng cho rõ ràng.
Sau khi quay lại ký túc xá, bầu không khí nơi đây khá yên ắng, đa số phòng ngủ đều đóng cửa tắt đèn, rõ ràng học viên ở những gian phòng này còn chưa về. Vương Tử Quân cũng hiểu được cảnh tượng này, người nơi đây đều là kẻ có quyền, dù đến trường đảng học tập thì cũng không có quá nhiều thời gian đặt trên phương diện sách vở.
Vương Tử Quân mở cửa phòng ký túc xá 201, điều làm hắn vui sướng chính là người bạn cùng phòng còn chưa đến, thế là một mình hắn chiếm dụng một phòng. Hắn tất nhiên cảm thẩy rất thoải mái, sau khi tắm nước nóng một cách sảng khoái thì hắn lên giường nằm nghỉ.
Những chuyện xảy ra trong vài ngày qua liên tục lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, đặc biệt là một câu nói an tâm học tập của Trương Lộ Giai với hắn, sau đó là câu nói không cần quan tâm đến những chuyện xảy ra ở huyện Lô Bắc, điều này càng làm hắn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Vương Tử Quân chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mộng của hắn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nàng giống như một bóng ma cực kỳ đẹp đẽ xâm nhập vào trong giấc mơ của hắn, trong giấc mộng như tỉnh như không này, hắn cuối cùng cũng thấy được gương mặt của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.