Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1264: Nhân tình như ủ rượu.

Bảo Thạch Tiêu

13/04/2015

Người phụ nữ kia ôm lấy Tiểu Bảo Nhi đang tiến về phía Mạc Tiểu Bắc, sau đó lấy ra một món đồ chơi khá lớn bằng nhung từ bên cạnh ghế cho Tiểu Bảo Nhi.

Nhưng Tiểu Bảo Nhi căn bản không quá thích thú với hành vi nhiệt tình của người phụ nữ này, tiểu tử kia chợt nhăn mũi làm cho Vương Tử Quân biết đó nhất định là bị sặc vì mùi nước hoa. Nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không thể làm gì khác hơn được.

Dù sao thì người đến cũng là khách, Vương Tử Quân dù thế nào cũng phải nể mặt anh em Lỗ Kính Liên. Sau khi hắn vào cửa thì Lỗ Kính Liên và Lỗ Kính Tu đều đứng lên, hắn đưa mắt nhìn hai người, sau đó bắt tay với Lỗ Kính Liên: - Dượng, ngài đến từ khi nào? Nếu biết hôm nay ngài đến thì cháu cũng không đi ra ngoài.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang bắt tay với Lỗ Kính Tu: - Chào bí thư Lỗ.

Lỗ Kính Tu nở nụ cười bắt chặt tay Vương Tử Quân, sau đó lại chủ động giao quyền lên tiếng cho anh mình. Lỗ Kính Liên chờ Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh rồi mới cười nói: - Tử Quân, tôi đến từ tối qua, người kinh doanh thường là như vậy, căn bản không biết tiếp theo sẽ đi đến đâu.

Vương Tử Quân khá có hảo cảm với Lỗ Kính Liên, hắn cười nói: - Dượng, thực tế lời nói của ngài nên tăng thêm hai chữ.

- Hai chữ gì? Lỗ Kính Liên lúc này căn bản trò chuyện với Vương Tử Quân và cảm thấy khá lo lắng, lúc này hắn đến Nam Giang có thể nói là không nằm trong kế hoạch, chủ yếu là nhận được điện thoại của Lỗ Kính Tu.

Lỗ Kính Tu nói điện thoại cũng không che giấu những gì mình gặp phải ở Nam Giang. Tuy bây giờ nguy cơ đã được hóa giải nhưng tình hình thực tế không khỏi làm cho Lỗ Kính Tu càng thêm lo sợ bất an như Hắn biết rõ sở dĩ mình có thể ngồi trên vị trí này cũng là người ta nể mặt Vương Tử Quân.

Khi Lỗ Kính Tu vừa mới đến Nam Giang thì cũng không thèm quan tâm một người vãn bối như Vương Tử Quân, thậm chí còn có ý nghĩ coi đối phương là vãn bối. Nhưng tình hình thực tế lại làm cho hắn biết rõ vị trí của mình hiện tại là như thế nào.

Lỗ Kính Tu trước kia phát triển rất thông thuận, thế nên hắn nhìn người khác thường với ánh mắt ngạo nghễ, nhưng điều này cũng không đại biểu là hắn không thông minh. Sau khi cảm nhận được tình hình thực tế của mình, hắn nhanh chóng cho ra điều chỉnh, phần lớn là tăng cường quan hệ với Vương Tử Quân.

Điều chỉnh quan hệ không phải nói đôi lời là xong, ngoài phương diện phối hợp công tác, còn phải nhanh chóng cho ra thành tích, cũng phải thường xuyên lui tới. Lỗ Kính Tu nghĩ rằng mình nên đến nhà nối quan hệ với Vương Tử Quân.

Lỗ Kính Tu là một thường ủy tỉnh ủy, hắn chủ động đến nhà một thường ủy khác, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt. Đồng thời tuy hắn nhận được sự trợ giúp của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đối mặt với hắn cũng cười tươi, nhưng trong lòng hắn căn bản rất lo lắng mối quan hệ giữa mình và đối phương.

Lỗ Kính Tu suy tư vài lượt, hắn quyết định cầu sự trợ giúp từ anh mình. Lỗ Kính Tu có liên lạc với Mạc Đông Tường, là một loại quan hệ tự nhiên, mình đến nhà cháu của anh mình cũng xem như không có vấn đề.

Lỗ Kính Liên mặc dù có chút thất vọng với biểu hiện của em mình ở Nam Giang thế nhưng dù sao cũng là người nhà, bây giờ Lỗ Kính Tu điều chỉnh sách lược, hắn tất nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ. Vì vậy tối qua hắn cố gắng thoát khỏi một hạng mục rồi bay đến Nam Giang, khi đến khách sạn thì cũng là một giờ rưỡi sáng.

Hôm nay vì không muốn làm chậm trễ thời gian gặp mặt Vương Tử Quân thế nên Lỗ Kính Liên phải thức dậy sớm, tuy có hơi mệt nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ tinh thần.

- Phải là người kinh doanh thành công. Vương Tử Quân cầm lấy ấm nước châm thêm trà cho Lỗ Kính Tu, lúc này mới cười nói: - Thương nhân thành công đều chạy theo lợi ích, tất nhiên đều không biết sau đó mình sẽ đến nơi nào.

- Trưởng phòng Tử Quân, lời này của cậu làm cho tôi cảm thấy có chút lâng lâng. Vương Tử Quân mở miệng rõ ràng có ý nghĩ tán thưởng Lỗ Kính Liên là thương nhân thành công, điều này làm cho Lỗ Kính Liên cảm thấy rất vui. Mặc dù có nhiều người thương nhân thành công, thế nhưng được Vương Tử Quân khen thưởng cũng căn bản là quá tốt, vì thân phận và địa vị của Vương Tử Quân có sự khác biệt so với người khác.



Khi Vương Tử Quân đang trò chuyện với Lỗ Kính Liên và Lỗ Kính Tu, Tiểu Bảo Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi lòng người phụ nữ trung niên kia. Vương Tử Quân nhìn con trai cầm món đồ chơi bỏ chạy, hắn thậm chí còn sinh ra cảm giác như con mình thoát khỏi tay sói.

Lỗ Kính Liên là người thông minh, tuy hắn đến với ý nghĩ rất rõ ràng, thế nhưng lời nói lại căn bản không biểu hiện đến chút phương diện nào liên quan. Hắn nói đến những chuyện của người thân trong nhà, tuy đó chỉ là vài chuyện vặt vảnh, thế nhưng lại làm cho bầu không khí càng thêm dung hợp.

Lúc này đã đến giờ cơm, Vương Tử Quân thấy anh em Lỗ Kính Liên hình như cũng chưa dùng cơm, hắn là chủ nhà cũng không thể để cho khách phải đói, thế là đề nghị ăn cơm.

- Tử Quân, đều là người nhà, chúng ta cũng đừng nên ra ngoài, ở nhà ăn đơn giản một chút là được. Lỗ Kính Liên nhìn thấy Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại thì lên tiếng ngăn cản.

Dì của Mạc Tiểu Bắc nghe thấy chồng nói như vậy thì cũng cười nói: - Những ngày qua đi theo dượng của cháu không đến quán này thì quán kia, căn bản ăn không quá ngon. Tiểu Bắc, chúng ta đi đến phòng bếp làm một bữa ăn đúng nghĩa gia đình.

Tính tình của Mạc Tiểu Bắc rõ ràng là các người muốn ăn gì cũng được. Nàng thấy dì của mình đứng lên thì cũng đứng lên theo. Ba người phụ nữ xuống bếp làm cho nhóm người Vương Tử Quân nói chuyện càng thêm tự nhiên, sau khi nói về vài việc trong thủ đô thì chợt nghe Lỗ Kính Tu nói: - Tử Quân, lần này bí thư Lâm rời Ma Đô, chủ tịch Vương nhà anh có chuẩn bị điều động hay không?

Vương Tử Quân hiểu đó là ý gì, hắn lập tứ lắc đầu nói: - Bố cháu có khả năng về thủ đô.

Chuyện này cũng không có gì phải che giấu, hai ngày trước khi Vương Tử Quân gọi điện thoại cho bố, Vương Quang Vinh nói sự việc trên cơ bản đã được quyết định. Vốn Vương Quang Vinh có khả năng tiến lên một bước ở Ma Đô, thậm chí có được sự giúp đỡ từ Lâm Trạch Viễn, khả năng tiến lên không phải là không có.

Nhưng cuối cùng thì Vương Quang Vinh lại lựa chọn đi theo Lâm Trạch Viễn, dựa theo ý nghĩa lời nói của bố với Vương Tử Quân, đó chính là ông không tin tưởng vào khả năng mình làm chủ thành phố Ma Đô. Nếu cứ cưỡng ép làm chậm sự phát triển của địa phương, không bằng mình thành thật nhường cho người khác, làm những gì nằm trong khả năng của mình.

Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân cảm thấy có chút đáng tiếc vì bố mình không chịu tiến lên, nhưng sau khi suy xét lại cẩn thận thì thấy bố mình làm như thế là rất đúng. Có một số việc căn bản không nên cưỡng cầu, nếu làm không tốt và bị phê bình không bằng làm những gì nằm trong khả năng của mình.

Anh em Lỗ Kính Liên nghe sự lựa chọn của Vương Quang Vinh, hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Nhưng sau đó thì Lỗ Kính Liên đã nói: - Tâm tư của chủ tịch Vương căn bản không phải là những người như chúng tôi có thể đoán được, tôi đã từng gặp mặt chủ tịch Vương vài lần, cảm thấy chủ tịch Vương là người có tương lai tươi sáng.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua Lỗ Kính Liên, hắn nào không rõ Lỗ Kính Liên đang nghĩ gì? Nhưng lúc này hắn cảm thấy khó hiểu chính là bố mình chậm rãi lui ra lại được hai anh em Lỗ Kính Liên nghĩ như vậy. Nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, có một số việc càng giải thích thì càng sinh ra cảm giác giấu đầu hở đôi, căn bản không nói thì hay hơn.

Ba người Vương Tử Quân và Lỗ Kính Liên trò chuyện một lát thì ba người phụ nữ đưa chén dĩa ra, chỉ là vài món ăn gia đình được đặt lên bàn, căn bản rất có ý nghĩa kích thích khẩu vị.

- Dượng, bí thư Lỗ, tôi mời hai vị một ly. Vương Tử Quân nâng ly mỉm cười nói với anh em Lỗ Kính Liên.

Hai người Lỗ Kính Liên đều nâng ly rượu lên khi Vương Tử Quân nâng chén, khi bọn họ chuẩn bị cụng ly thì điện thoại trên bàn của Vương Tử Quân chợt vang lên. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn uống cạn rồi cầm điện thoại nói: - Chủ tịch Chử, tôi là Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân nghe điện thoại thì đi lên gian phòng bên ban công, anh em Lỗ Kính Liên đang ngồi ăn bên cạnh chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch, bây giờ tôi có chút việc, một giờ sau tôi sẽ đến báo cáo với ngài.

Dù là Lỗ Kính Tu hay là Lỗ Kính Liên cũng biết rõ địa vị của Chử Vận Phong ở Nam Giang, người này tuy không phải là đứng đầu Nam Giang nhưng đôi khi lực lượng còn mạnh chứ không kém hơn so với Diệp Thừa Dân.

Lỗ Kính Tu dù là thường ủy tỉnh ủy nhưng đôi khi đối mặt cảm thấy cực kỳ kính sợ chủ tịch Chử. Lúc này hắn thấy Vương Tử Quân thoải mái ứng phó, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hâm mộ.



Nếu như chính Lỗ Kính Tu đang dùng cơm và nhận được lời kêu gọi của Chử Vận Phong, chính mình có thể nói chuyện với Chử Vận Phong như Vương Tử Quân hay không? Chờ một lát mới đi qua. Lỗ Kính Tu chợt suy nghĩ, sau đó cho ra đáp án chối bỏ.

Xem ra mình vẫn còn cách Vương Tử Quân khá xa, hơn nữa nó có liên quan trực tiếp đến thực lực của mình. Lỗ Kính Tu thầm cảm khái, vì vậy khi Vương Tử Quân quay về bàn thì nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.

- Bí thư Tử Quân, tôi kính ngài một ly. Lỗ Kính Tu uống thêm vài ly rượu, gương mặt có hơi đỏ hồng. Lúc này hắn nâng ly lên mỉm cười nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười rồi nâng ly lên nói: - Bí thư Lỗ, chúng ta không có người ngoài, thế nên cùng cụng ly cho vui.

Không biết có phải là điện thoại đối nghịch với Lỗ Kính Tu hay không, khi mà hắn vừa nâng ly rượu lên chuẩn bị uống thì điện thoại của Vương Tử Quân lại vang lên. Nhưng lúc này người gọi điện thoại đến chính là bí thư tỉnh ủy Diệp Thừa Dân.

Ý nghĩ của Diệp Thừa Dân cũng giống như với Chử Vận Phong, đều là yêu cầu Vương Tử Quân đến một chuyến. Nếu như nhận được một trong hai cuộc điện thoại của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong thì Vương Tử Quân còn xem đó là ngẫu nhiên, thế nhưng hai vị lãnh đạo đều gọi điện thoại đến, như vậy không còn là sự kiện đơn giản nữa rồi.

Lúc này Vương Tử Quân thật sự cảm khái nhưng biểu hiện vẫn nở nụ cười mời anh em Lỗ Kính Liên ăn thêm uống thêm, bộ dạng nhiệt tình hiếu khách.

Nhưng Lỗ Kính Liên và Lỗ Kính Tu có mơ hồ nghe được chút nội dung điện thoại của Vương Tử Quân, lúc này Lỗ Kính Tu cảm khái vì mình đến không đúng thời điểm, đồng thời còn sinh ra chút cảm giác thất lạc. Mình cũng là thường ủy tỉnh ủy thế nhưng điện thoại căn bản không vang lên một tiếng, nhưng Vương Tử Quân ngồi nơi này đã được hai vị lãnh đạo chủ yếu gọi điện thoại đến mời.

Chỉ cần nhìn vào đó cũng thấy rõ địa vị của mình và Vương Tử Quân trong mắt lãnh đạo chủ yếu là thế nào, tuyệt đối không có khả năng giống nhau. Lỗ Kính Tu thầm nghĩ như vậy, hắn càng nhiệt tình đáp lại lời nói của Vương Tử Quân, làm cho bầu không khí bữa cơm gia đình càng thêm nhiệt liệt.

Sau khi cơm nước no nên thì bốn người Lỗ Kính Tu nói lời cáo từ với Vương Tử Quân, vì Vương Tử Quân có chuyện nên cũng không giữ bọn họ ở lại, chỉ nói Lỗ Kính Liên nên ở lại thêm vài ngày, mình sẽ mời Lỗ Kính Liên tiệc đón gió tẩy trần.

Lỗ Kính Tu quay về xe, vừa lái xe thì nhìn sang Lỗ Kính Liên ngồi bên cạnh ghế lái phụ nói: - Anh, anh nên ở lại thêm vài ngày, em cảm thấy cần phải mời Vương Tử Quân một bữa cơm.

Lỗ Kính Liên nhíu mày, hắn chạy đến đã vứt bỏ chuyện kinh doanh, nếu như tiếp tục ở lại lâu trong thành phố Đông Hồng, như vậy tổn thất sẽ là khá lớn. Nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt chờ mong của em mình, thế là trầm ngâm giây lát rồi mở miệng đồng ý: - Được rồi, anh ở lại vài ngày.

- Nếu như bây giờ em có vị trí như Vương Tử Quân thì quá tốt rồi. Khi rẻ vào một khúc quanh thì Lỗ Kính Tu không nhịn được phải dùng giọng cảm khái nói.

Lỗ Kính Liên ngồi bên cạnh đang tính toán tổn thất của mình lần này, sau khi nghe một câu nói căn bản là không lượng sức của em, vẻ mặt căn bản có chút bực bội, hắn chân thành nói: - Kính Tu, cậu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có một số việc anh cũng không nói với cậu. Cậu phát triển khá thuận lợi, bây giờ gặp phải nghịch cảnh thì tâm tình quá thấp, nhưng ai làm quan mà con đường đều đẹp đẽ nhanh chóng bước lên mây xanh? Anh nói cho cậu biết, anh cũng không phải chỉ lưu tâm Vương Tử Quân một hai ngày, anh cho rằng bây giờ cậu ấy có vị trí quan trọng ở Nam Giang, nhưng nó làm sao mà có được, cậu biết không?

- Trước khi cậu ấy đến Nam Giang thì điều kiện không bằng cậu, bây giờ đã phát triển cực kỳ mạnh mẽ, đó là vì bản thân dốc toàn lực, tranh thủ những gì thuộc về mình. Chu Tiến Liên vì sao lại sợ cậu ấy? Đó là vì đã từng nếm thiệt thòi trong tay cậu ấy. Chân Hồng Lỗi kia là kẻ căn bản không cúi đầu với ai, vì sao cậu ấy nói một câu đã không còn dám chơi trò cao tay với cậu? Nguyên nhân của nó chính là trước kia Vương Tử Quân đã cho Chân Hồng Lỗi một đòn làm chim gãy cánh, cho Chân Hồng Lỗi một bài học đau đớn đến tận xương tủy.

- Nếu không phải lần trước Chân Hồng Lỗi khiêu chiến Vương Tử Quân rồi đại bại, như vậy cậu có cơ hội đi vào Nam Giang sao? Trước đó khi Vương Tử Quân là bí thư ủy ban tư pháp Nam Giang và phát triển cực kỳ mạnh mẽ với địa vị cao vời cũng là đều dựa vào bản lĩnh của chính bản thân mà thôi.

Anh trai trong mắt Lỗ Kính Tu trước nay luôn là người cực kỳ tươi cười, có bộ dạng giúp đỡ mọi người, căn bản ít khi nào thấy anh mình nghiêm túc như vậy. Nói thật thì hắn cảm thấy chướng mắt vì thân phận thương nhân của anh trai Lỗ Kính Liên, nhưng lúc này Lỗ Kính Liên lên tiếng, hắn lại sinh ra cảm giác kính trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Thư Trùng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook