Chương 1424: Nói có lý, nắm có chứng
Bảo Thạch Tiêu
14/07/2015
Bí thư thị ủy Lâm Hồ thuộc về quyền hạn của tỉnh ủy Nam Giang, thế cho nên cạnh tranh lần này căn bản là rất kịch liệt. Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức, tất nhiên trở thành người được chú ý trọng điểm trong sự kiện lần này.
Vương Tử Quân cũng không muốn có tác dụng chủ yếu trong thế cục chính trị hiện tại ở tỉnh Nam Giang, hắn tự hiểu lấy bản thân mình. Nếu như muốn trở thành một lực lượng có quyền hạn trung bình, hắn có thể làm được, nhưng lúc này hai lực lượng quá mạnh của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang nắm quyền chủ động, thế cho nên với vị trí hiện tại của hắn cũng không làm gì khác hơn được.
Cho dù Vương Tử Quân ở vào vị trí hiện tại của Đậu Minh Đường, hắn cũng không dễ dàng làm được. Dù sao thì ưu thế của lãnh đạo đứng đầu và thứ hai tỉnh ủy cũng không dễ dàng triệt tiêu đi.
Khi xe đi vào cổng, Vương Tử Quân xuống xe chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười vui sướng. Sau đó bên trong vang ra giọng nói của Đậu Minh Đường: - Tiểu Bắc, ở Nam Giang nên siêng ra ngoài đi dạo một chút, bà nhà tôi không có bổn sự gì khác, thế nhưng nếu muốn tìm một chỗ vui chơi thoải mái thì căn bản không thua gì hướng dẫn viên du lịch đâu.
- Bí thư Đậu, ngài đại giá quang lâm cũng không gọi điện thoại cho tôi, có phải anh muốn đột nhiên tập kích tôi không? Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Đậu Minh Đường đang ngồi trên ghế sa lông nhà mình, hắn mỉm cười nói.
Đậu Minh Đường cũng không phải chỉ đến một mình, bên cạnh hắn còn có phu nhân. Người phụ nữ này họ Triệu, là một giáo viên tiểu học trên cơ bản đã về hưu. Vương Tử Quân đã vài lần đến nhà tìm Đậu Minh Đường, bây giờ thấy vợ Đậu Minh Đường ngồi đó thì cười nói: - Ôi, khách quý đến nhà, chào chị!
- Trưởng phòng Vương, không phải tôi phê bình anh đâu đấy nhé, dù công tác có nặng nề thế nào thì vợ chồng son cũng phải đẩy mạnh giao lưu trao đổi, anh cũng không nên cứ bận rộn trợn mắt tắt đèn như vậy rồi không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Bắc. Chị Triệu thấy Vương Tử Quân vào cửa thì mỉm cười trêu chọc.
Từ góc độ của Đậu Minh Đường, hắn không thể tùy ý trò chuyện với Vương Tử Quân được như vậy. Mặc dù hắn sắp xếp bên trên Vương Tử Quân, cũng đi lại trong quan trường lâu năm, đối nhân xử thế lại bị ảnh hưởng từ trong tiềm thức, thế cho nên mỗi từ mỗi ngữ mỗi hành động đều giống như có ý nghĩa khác, làm cho phương diện trò chuyện với người khác có vài phần cố kỵ. Nhưng chị Triệu lại khác, nàng nói lời này mà căn bản không có áp lực gì.
Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình hơi nguội lạnh, thế nhưng khi đối mặt với một người như chị Triệu thì lại khá hào hứng. Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường trò chuyện với nhau được vài phút, chị Triệu lên tiếng nói rằng phụ nữ nói chuyện với nhau đàn ông không được dự thính, thế cho nên đuổi hai người đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng loại trà thủ công Khương Long Cương đưa đến từ tỉnh Sơn Nam để pha một ấm trà khá ngon, chỉ sau một lát thì trong phòng đầy mùi hương trà.
- Trà ngon. Đậu Minh Đường nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng đầy cảm khái nói.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Đây là trà mà thư ký trước kia của tôi đưa đến từ tỉnh Sơn Nam, chỗ này của tôi cũng có khá nhiều, nếu bí thư Đậu thích thì lát nữa nên mang về một chút.
- Tôi đây cũng không khách khí. Đậu Minh Đường nói chuyện, sau đó tự châm cho mình chút nước, lại cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, sau này nếu tôi quen uống trà của anh, không quen những thứ khác, anh nên phụ trách đấy nhé.
Hai người cười nói vài câu, Đậu Minh Đường chợt nghiêm mặt nói: - Tử Quân, trong lòng anh có tính toán gì với thành phố Lâm Hồ bên kia không?
Vương Tử Quân nghe những lời này, lại nhìn gương mặt trịnh trọng của Đậu Minh Đường, thế là trong lòng thầm nghĩ, Đậu Minh Đường có phải vì chuyện này mà đến không? Đậu Minh Đường không như chính mình, vài năm qua dù mình cố gắng kinh doanh thế nhưng người thân tín bên cạnh là không nhiều.
Nhưng Đậu Minh Đường lại khác, người này làm bí thư thị ủy Đông Hồng nhiều năm, trong tay có nhiều cán bộ thuộc dòng chính của mình. Chẳng lẽ trong số những người kia có kẻ có khả năng tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ?
Lâm Hồ thật sự là địa phương hấp dẫn người ta, tuy quy cách nơi này xem ra kém Ngân Bằng và Đông Hồng, thế nhưng người ta động tâm cũng không phải là vì điều này. Thứ làm cho người ta cảm thấy nên rục rịch chính là thành phố này như một tấm ván bắc cầu, đã chỏ ra nhiều cán bộ là lãnh đạo tỉnh ủy. Hơn nữa nơi đây có thực lực kinh tế khá mạnh, cung cấp cho từng cán bộ tiến vào trong thành phố Lâm Hồ một đảm bảo khá tốt.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng không cảm thấy tốt đẹp khi có người thuộc về phía Đậu Minh Đường tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ. Lúc này thế cục Lâm Hồ cực kỳ không ổn, nếu như Đậu Minh Đường chen chân vào, không những không có gì tốt, thậm chí còn phải ngâm mình vào trong bùn.
Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó hắn nói thẳng: - Tôi không định chen chân quá sâu vào sự kiện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ.
- À, tình huống Lâm Hồ rất phức tạp, đây là nơi mà chủ tịch Vận Phong kinh doanh nhiều năm, uy vọng của nó là thâm căn cố đê.s Đậu Minh Đường lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lại dùng giọng âm u nói: - Cho dù để tôi đến thành phố Lâm Hồ, tôi cũng không quá nắm chắc.
Đậu Minh Đường nói càng làm cho Vương Tử Quân thêm sững sốt, hắn lờ mờ cảm nhận được mục đích của đối phương khi đến nhà mình. Hắn không nói lời nào chỉ nhìn Đậu Minh Đường, chờ đối phương nói tiếp.
- Ban ngành thành phố Đông Hồng sẽ được điều chỉnh, tôi nghe nói tuyến trên đã có quyết định, sau khi Lưu Thành Lâm tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy, phó bí thư Trần Cẩn Duy sẽ đi sang hội đồng nhân dân. Đậu Minh Đường nói đến đây thì khẽ gạt tàn rồi nói: - Nếu Chiếu Quang muốn tiến thêm một bước thì ý kiến của Lưu Thành Lâm là rất quan trọng.
Lưu Thành Lâm là chủ tịch thành phố Đông Hồng, sau khi Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, hắn được thuận thế đề bạt làm nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy. Chiếu Quang trong lời nói của Đậu Minh Đường chínnh là chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Hồng Lý Chiếu Quang, người này là dòng chính do chính tay Đậu Minh Đường đề bạt lên, cũng chính là người đáng tin của bí thư Đậu.
Đề bạt Lý Chiếu Quang căn bản rất phù hợp với lợi ích của Đậu Minh Đường, dù sao thì Đậu Minh Đường cũng công tác ở thành phố Đông Hồng nhiều năm, bây giờ tuy tiến lên nắm vị trí quan trọng hơn, thế nhưng cũng cần có một người ở lại thành phố Đông Hồng giúp đỡ mình.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường.
- Trưởng phòng Tử Quân, chuyện thành phố Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai nên chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng tôi cho rằng các vị lãnh đạo khác như chủ tịch Lưu Vĩnh và nhóm người còn lại căn bản là phải có đối đãi khác nhau, vì bọn họ cũng không có sai lầm quá lớn. Đậu Minh Đường cũng đã mở rộng chủ đề, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nohis: - Những năm qua kinh tế lâm hồ phát triển rất mạnh, đồng chí Lưu Vĩnh Cương cũng không thể bỏ qua công lao ở phương diện này.
Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường, hắn miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lông. Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh có hai ý nghĩ khác nhau, hai ý nghĩ này liên tục va chạm trong lòng hắn.
Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân căn bản không có khuynh hướng cá nhân về sự kiện ai tiến lên đảm nhiệm vị trí cao nhất ở Lâm Hồ, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình không được thoải mái.
Vương Tử Quân kiên trì phương diện truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai, chẳng những là vì công bình, càng là vì muốn phổ biến nguyên tắc truy cứu trách nhiệm cán bộ ra toàn tỉnh. Nhưng bây giờ Thích Phúc Lai rời đi, vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ bỏ trống, thế là vấn đề chợt bùng phát. Lúc này cây cải nhổ đi chỗ trống còn lưu lại, nó là một mâm bánh trái trong mắt nhiều người.
Dù là ý kiến của Hoắc Quang Lĩnh hay là của Đậu Minh Đường cũng ép Vương Tử Quân phải cho ra lựa chọn, nhưng hắn đều không muốn làm theo lời ai. Nhưng vào thế cục hiện tại, hắn giống như căn bản phải chọn ra một trong hai phương án của hai người.
"Đúng là không có người nào!" Vương Tử Quân nghĩ đến những cán bộ thân cận của mình, hắn không khỏi thở dài một hơi. Căn cơ của mình quá nhỏ, hình như căn bản cũng không có được phần bánh nào trong lúc mọi người đang phân chia bánh ngọt cho nhau.
- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm thì điện thoại trong nhà vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói của Đoạn Văn Đống truyền đến từ đầu dây bên kia: - Trưởng phòng, tôi là Đoạn Văn Đống, ngài có thời gian không, tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài.
Đoạn Văn Đống là một trong những người thuộc dòng chính của Vương Tử Quân, có thể nói là tự tay Vương Tử Quân đề bạt đối phương lên vị trí hiện tại. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nói: - Văn Đống, vậy anh đến nhà tôi một chuyến đi.
Nếu như là trước kia thì Đoạn Văn Đống sẽ tuyệt đối không do dự với sắp xếp của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn lại ngập ngừng nói: - Trưởng phòng, ngài xem có thể đi ra hay không, tôi thấy chuyện này...
Khi Đoạn Văn Đống đang châm chước ngôn từ thì Vương Tử Quân đã không cần nghĩ ngợi mà đồng ý ngay: - Anh nói địa điểm đi, toi sang ngay.
- Trưởng phòng Vương, ngài thấy quán trà Xương Hằng như thế nào? Đoạn Văn Đống căn bản cực kỳ kích động vì sự coi trọng của Vương Tử Quân, hắn tranh thủ thời gian xin chỉ thị lãnh đạo.
Vương Tử Quân chưa từng đến quán trà Xương Hằng, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Tôi sẽ tự mình chạy qua, anh nói địa chỉ đi.
Vương Tử Quân chạy xe của Mạc Tiểu Bắc ra khỏi nhà, mười phút sau đã đi đến quán trà Xương Hằng. Đoạn Văn Đống đã sớm đứng bên ngoài chờ, sau khi Vương Tử Quân vào cửa thì được hắn đưa ngay vào một gian phòng.
- Trưởng phòng Vương, tôi sẽ cho quán chuẩn bị một ấm trà xanh cho ngài. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Đoạn Văn Đống vừa rót nước vừa khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận ly nước uống một ngụm rồi nói với Đoạn Văn Đống: - Anh tỏ ra thần bí như vậy, có phải là có chuyện gì cần nói với tôi không?
Đoạn Văn Đống nói nhân viên pha trà tăng thêm âm lượng nhạc, sau đó cho đối phương ra khỏi phòng, hắn mới trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, gần đây tổ chuyên án chúng tôi đã có tiến triển đột phá trong chuyên án điều tra buôn lậu trong tỉnh Nam Giang.
Từ sau khi trở thành bí thư ủy ban tư pháp tỉnh thì Vương Tử Quân đã được giao một nhiệm vụ, đó là điều tra rõ ràng về tình hình buôn lậu ở tỉnh Nam Giang. Nhưng khi vị trí của hắn ở Nam Giang chợt biến đổi, công tác tư pháp đã dời sang tay của bí thư Lỗ Kính Tu, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ coi trọng và chưa từng buông lỏng nhiệm vụ cũ của mình.
Nhưng đã điều tra được hơn một năm mà tình hình buôn lậu ở Nam Giang quá chắc chắn khó chen tay vào, giống như không thấy được bóng dáng, khó thể tiến triển.
Đoạn Văn Đống là người có tâm tư cảm kích Vương Tử Quân, hắn mạo hiểm thề nhất định điều tra ra manh mối, kết quả là nước không rơi xuống một giọt, đá không rơi ra một viên. Hơn nữa Đoạn Văn Đống hoài nghi trong nhóm buôn lậu phần lớn có người trong chính quyền, mắt của chúng ngay dưới mặt mình. Trước đó thành phố Đông Hồng và Lâm Hồ có vài thắng lợi trong phương diện đả kích buôn lậu, thế nhưng căn bản không gãi trúng chỗ ngứa, thế cho nên cuối cùng cũng không làm ảnh hưởng đến gân cốt của đám người kia.
Kết quả như vậy làm cho Vương Tử Quân không hài lòng, nhưng hắn cũng biết băng đóng dày ba mét cũng không phải vì một ngày lạnh. Buôn lậu ở Nam Giang như khối u ác tính, rất khó thể nào xóa bỏ sạch sẽ trong thời gian ngắn, khó thể nào chấm dứt hậu hoạn ngay được.
Những năm qua tỉnh Nam Giang luôn đẩy mạnh những hoạt động lập lại trật tự trị an và trấn áp tội phạm, vì sao đám buôn lậu kia vẫn có thể sinh tồn được? Đáp án nói ra thì đơn giản, đó là có mối liên hệ giữa quyền vài tiền. Buôn lậu hoạt động chẳng qua chỉ là một mắt xích trong mối quan hệ quyền tiền, vì được ủy quyền và bảo vệ mới có thể sinh tồn. Hoặc là có thể nói vì quyền lực của ai đó mà phát sinh tác dụng, thế cho nên đám tội phạm kia mới dần tăng trưởng, càng ngày càng hung hăng ngang ngược.
Lúc này đã có chút manh mối, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân thêm vui sướng. Hắn dùng ánh mắt mẫn cảm nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó không chờ đợi được hỏi: - Điều tra được kẻ chủ mưu rồi sao?
- Mặc dù không có chứng cứ, thế nhưng nhìn từ các dấu hiệu thì căn bản là không sai. Đoạn Văn Đống nói rồi lấy từ trong túi ra một cây bút, sau đó viết xuống ba chữ.
Vương Tử Quân nhìn ba chữ kia mà càng nhíu mày thêm chặt, hắn căn bản không ngờ người này cũng có liên quan đến tập đoàn buôn lậu trong tỉnh Nam Giang. Lúc này Vương Tử Quân đã hiểu vì sao Đoạn Văn Đống lại chú ý như vậy.
Sự việc liên quan đến người này, bọn họ không cẩn thận là không được. Sau khi suy xét nhiều lần về cái tên người kia, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn mới khẽ hỏi: - Anh có nắm chắc không?
- Trưởng phòng Vương, từ kinh nghiệm công tác của tôi, chúng tôi cảm thấy đã tìm ra đúng phương hướng. Đoạn Văn Đống nói vô cùng kiên quyết, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Hắn tìm Vương Tử Quân chẳng những báo cáo chuyện này, hắn còn muốn xem thái độ của Vương Tử Quân. Dù sao thì thân phận của người kia quá đặc thù, hắn cũng có chút do dự khi định thừa thắng xông lên.
Đoạn Văn Đống tuy tình nguyện làm tốt cương vị công tác của mình, thế nhưng hắn cũng không phải là một người tâm tư tràn đầy chính nghĩa. Nếu như không có sự giúp đỡ của tuyến trên, hắn cũng phải bảo vệ bản thân mình, cũng phải đề phòng người ta cắn mình. Tính mạng và địa vị công tác là quan trọng, một người cực kỳ yêu thương cuộc sống và công tác của mình vì sao phải mạo hiểm cho ra những hy sinh vô vị?
Một điểm giúp đỡ cực kỳ quan trọng của Đoạn Văn Đống chính là thái độ của Vương Tử Quân, hắn thấy chỉ khi mình có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, như vậy mình mới có thể tiếp tục công tác.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, sau khi nghe Đoạn Văn Đống xác nhận thì hắn cảm thấy mình gặp phải một lựa chọn cực kỳ khó khăn, nếu như không cẩn thận sẽ rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Vương Tử Quân có thể buông tha sao? Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Cục trưởng Văn Đống, nếu đã có phương hướng, như vậy các anh nên lớn gan điều tra, không cần tang chứng vật chứng, bây giờ cũng đừng kinh động đến ai. Ai tiết lộ bí mật thì phải khai trừ ngay. Trong quá trình điều tra, anh nhất định phải nắm chắc hai điểm: Nói có lý, bắt có chứng, còn các phương diện khác thì tất cả có tôi, tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn sự việc này.
Đoạn Văn Đống đã cảm thấy bất an không yên được khá lâu, bây giờ nghe được lời của Vương Tử Quân thì giống như uống thuốc an thần, an tâm hơn rất nhiều. Vương Tử Quân tỏ thái độ quá rõ ràng, đã giải quyết vấn đề lớn nhất của hắn. Lúc này Vương Tử Quân lấy bật lửa ra đốt đi tờ giấy mà Đoạn Văn Đống vừa ghi tên người kia vào.
Gió thổi qua có hơi lạnh lẽo, Vương Tử Quân cực kỳ tỉnh táo, thế nhưng lời nói của Đoạn Văn Đống liên tục lóe lên trong đầu hắn. Cái tên Đoạn Văn Đống dùng bút ghi ra giống như một bóng ma cứ mãi quấn lấy đầu óc hắn.
Là hắn, tại sao lại là hắn?
Vương Tử Quân cũng không muốn có tác dụng chủ yếu trong thế cục chính trị hiện tại ở tỉnh Nam Giang, hắn tự hiểu lấy bản thân mình. Nếu như muốn trở thành một lực lượng có quyền hạn trung bình, hắn có thể làm được, nhưng lúc này hai lực lượng quá mạnh của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang nắm quyền chủ động, thế cho nên với vị trí hiện tại của hắn cũng không làm gì khác hơn được.
Cho dù Vương Tử Quân ở vào vị trí hiện tại của Đậu Minh Đường, hắn cũng không dễ dàng làm được. Dù sao thì ưu thế của lãnh đạo đứng đầu và thứ hai tỉnh ủy cũng không dễ dàng triệt tiêu đi.
Khi xe đi vào cổng, Vương Tử Quân xuống xe chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười vui sướng. Sau đó bên trong vang ra giọng nói của Đậu Minh Đường: - Tiểu Bắc, ở Nam Giang nên siêng ra ngoài đi dạo một chút, bà nhà tôi không có bổn sự gì khác, thế nhưng nếu muốn tìm một chỗ vui chơi thoải mái thì căn bản không thua gì hướng dẫn viên du lịch đâu.
- Bí thư Đậu, ngài đại giá quang lâm cũng không gọi điện thoại cho tôi, có phải anh muốn đột nhiên tập kích tôi không? Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Đậu Minh Đường đang ngồi trên ghế sa lông nhà mình, hắn mỉm cười nói.
Đậu Minh Đường cũng không phải chỉ đến một mình, bên cạnh hắn còn có phu nhân. Người phụ nữ này họ Triệu, là một giáo viên tiểu học trên cơ bản đã về hưu. Vương Tử Quân đã vài lần đến nhà tìm Đậu Minh Đường, bây giờ thấy vợ Đậu Minh Đường ngồi đó thì cười nói: - Ôi, khách quý đến nhà, chào chị!
- Trưởng phòng Vương, không phải tôi phê bình anh đâu đấy nhé, dù công tác có nặng nề thế nào thì vợ chồng son cũng phải đẩy mạnh giao lưu trao đổi, anh cũng không nên cứ bận rộn trợn mắt tắt đèn như vậy rồi không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Bắc. Chị Triệu thấy Vương Tử Quân vào cửa thì mỉm cười trêu chọc.
Từ góc độ của Đậu Minh Đường, hắn không thể tùy ý trò chuyện với Vương Tử Quân được như vậy. Mặc dù hắn sắp xếp bên trên Vương Tử Quân, cũng đi lại trong quan trường lâu năm, đối nhân xử thế lại bị ảnh hưởng từ trong tiềm thức, thế cho nên mỗi từ mỗi ngữ mỗi hành động đều giống như có ý nghĩa khác, làm cho phương diện trò chuyện với người khác có vài phần cố kỵ. Nhưng chị Triệu lại khác, nàng nói lời này mà căn bản không có áp lực gì.
Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình hơi nguội lạnh, thế nhưng khi đối mặt với một người như chị Triệu thì lại khá hào hứng. Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường trò chuyện với nhau được vài phút, chị Triệu lên tiếng nói rằng phụ nữ nói chuyện với nhau đàn ông không được dự thính, thế cho nên đuổi hai người đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân dùng loại trà thủ công Khương Long Cương đưa đến từ tỉnh Sơn Nam để pha một ấm trà khá ngon, chỉ sau một lát thì trong phòng đầy mùi hương trà.
- Trà ngon. Đậu Minh Đường nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng đầy cảm khái nói.
Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Đây là trà mà thư ký trước kia của tôi đưa đến từ tỉnh Sơn Nam, chỗ này của tôi cũng có khá nhiều, nếu bí thư Đậu thích thì lát nữa nên mang về một chút.
- Tôi đây cũng không khách khí. Đậu Minh Đường nói chuyện, sau đó tự châm cho mình chút nước, lại cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, sau này nếu tôi quen uống trà của anh, không quen những thứ khác, anh nên phụ trách đấy nhé.
Hai người cười nói vài câu, Đậu Minh Đường chợt nghiêm mặt nói: - Tử Quân, trong lòng anh có tính toán gì với thành phố Lâm Hồ bên kia không?
Vương Tử Quân nghe những lời này, lại nhìn gương mặt trịnh trọng của Đậu Minh Đường, thế là trong lòng thầm nghĩ, Đậu Minh Đường có phải vì chuyện này mà đến không? Đậu Minh Đường không như chính mình, vài năm qua dù mình cố gắng kinh doanh thế nhưng người thân tín bên cạnh là không nhiều.
Nhưng Đậu Minh Đường lại khác, người này làm bí thư thị ủy Đông Hồng nhiều năm, trong tay có nhiều cán bộ thuộc dòng chính của mình. Chẳng lẽ trong số những người kia có kẻ có khả năng tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ?
Lâm Hồ thật sự là địa phương hấp dẫn người ta, tuy quy cách nơi này xem ra kém Ngân Bằng và Đông Hồng, thế nhưng người ta động tâm cũng không phải là vì điều này. Thứ làm cho người ta cảm thấy nên rục rịch chính là thành phố này như một tấm ván bắc cầu, đã chỏ ra nhiều cán bộ là lãnh đạo tỉnh ủy. Hơn nữa nơi đây có thực lực kinh tế khá mạnh, cung cấp cho từng cán bộ tiến vào trong thành phố Lâm Hồ một đảm bảo khá tốt.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng không cảm thấy tốt đẹp khi có người thuộc về phía Đậu Minh Đường tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ. Lúc này thế cục Lâm Hồ cực kỳ không ổn, nếu như Đậu Minh Đường chen chân vào, không những không có gì tốt, thậm chí còn phải ngâm mình vào trong bùn.
Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó hắn nói thẳng: - Tôi không định chen chân quá sâu vào sự kiện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ.
- À, tình huống Lâm Hồ rất phức tạp, đây là nơi mà chủ tịch Vận Phong kinh doanh nhiều năm, uy vọng của nó là thâm căn cố đê.s Đậu Minh Đường lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lại dùng giọng âm u nói: - Cho dù để tôi đến thành phố Lâm Hồ, tôi cũng không quá nắm chắc.
Đậu Minh Đường nói càng làm cho Vương Tử Quân thêm sững sốt, hắn lờ mờ cảm nhận được mục đích của đối phương khi đến nhà mình. Hắn không nói lời nào chỉ nhìn Đậu Minh Đường, chờ đối phương nói tiếp.
- Ban ngành thành phố Đông Hồng sẽ được điều chỉnh, tôi nghe nói tuyến trên đã có quyết định, sau khi Lưu Thành Lâm tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy, phó bí thư Trần Cẩn Duy sẽ đi sang hội đồng nhân dân. Đậu Minh Đường nói đến đây thì khẽ gạt tàn rồi nói: - Nếu Chiếu Quang muốn tiến thêm một bước thì ý kiến của Lưu Thành Lâm là rất quan trọng.
Lưu Thành Lâm là chủ tịch thành phố Đông Hồng, sau khi Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, hắn được thuận thế đề bạt làm nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy. Chiếu Quang trong lời nói của Đậu Minh Đường chínnh là chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Hồng Lý Chiếu Quang, người này là dòng chính do chính tay Đậu Minh Đường đề bạt lên, cũng chính là người đáng tin của bí thư Đậu.
Đề bạt Lý Chiếu Quang căn bản rất phù hợp với lợi ích của Đậu Minh Đường, dù sao thì Đậu Minh Đường cũng công tác ở thành phố Đông Hồng nhiều năm, bây giờ tuy tiến lên nắm vị trí quan trọng hơn, thế nhưng cũng cần có một người ở lại thành phố Đông Hồng giúp đỡ mình.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường.
- Trưởng phòng Tử Quân, chuyện thành phố Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai nên chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng tôi cho rằng các vị lãnh đạo khác như chủ tịch Lưu Vĩnh và nhóm người còn lại căn bản là phải có đối đãi khác nhau, vì bọn họ cũng không có sai lầm quá lớn. Đậu Minh Đường cũng đã mở rộng chủ đề, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nohis: - Những năm qua kinh tế lâm hồ phát triển rất mạnh, đồng chí Lưu Vĩnh Cương cũng không thể bỏ qua công lao ở phương diện này.
Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường, hắn miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lông. Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh có hai ý nghĩ khác nhau, hai ý nghĩ này liên tục va chạm trong lòng hắn.
Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân căn bản không có khuynh hướng cá nhân về sự kiện ai tiến lên đảm nhiệm vị trí cao nhất ở Lâm Hồ, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình không được thoải mái.
Vương Tử Quân kiên trì phương diện truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai, chẳng những là vì công bình, càng là vì muốn phổ biến nguyên tắc truy cứu trách nhiệm cán bộ ra toàn tỉnh. Nhưng bây giờ Thích Phúc Lai rời đi, vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ bỏ trống, thế là vấn đề chợt bùng phát. Lúc này cây cải nhổ đi chỗ trống còn lưu lại, nó là một mâm bánh trái trong mắt nhiều người.
Dù là ý kiến của Hoắc Quang Lĩnh hay là của Đậu Minh Đường cũng ép Vương Tử Quân phải cho ra lựa chọn, nhưng hắn đều không muốn làm theo lời ai. Nhưng vào thế cục hiện tại, hắn giống như căn bản phải chọn ra một trong hai phương án của hai người.
"Đúng là không có người nào!" Vương Tử Quân nghĩ đến những cán bộ thân cận của mình, hắn không khỏi thở dài một hơi. Căn cơ của mình quá nhỏ, hình như căn bản cũng không có được phần bánh nào trong lúc mọi người đang phân chia bánh ngọt cho nhau.
- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân rơi vào trầm ngâm thì điện thoại trong nhà vang lên. Hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy giọng nói của Đoạn Văn Đống truyền đến từ đầu dây bên kia: - Trưởng phòng, tôi là Đoạn Văn Đống, ngài có thời gian không, tôi có vài công tác cần báo cáo với ngài.
Đoạn Văn Đống là một trong những người thuộc dòng chính của Vương Tử Quân, có thể nói là tự tay Vương Tử Quân đề bạt đối phương lên vị trí hiện tại. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nói: - Văn Đống, vậy anh đến nhà tôi một chuyến đi.
Nếu như là trước kia thì Đoạn Văn Đống sẽ tuyệt đối không do dự với sắp xếp của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này hắn lại ngập ngừng nói: - Trưởng phòng, ngài xem có thể đi ra hay không, tôi thấy chuyện này...
Khi Đoạn Văn Đống đang châm chước ngôn từ thì Vương Tử Quân đã không cần nghĩ ngợi mà đồng ý ngay: - Anh nói địa điểm đi, toi sang ngay.
- Trưởng phòng Vương, ngài thấy quán trà Xương Hằng như thế nào? Đoạn Văn Đống căn bản cực kỳ kích động vì sự coi trọng của Vương Tử Quân, hắn tranh thủ thời gian xin chỉ thị lãnh đạo.
Vương Tử Quân chưa từng đến quán trà Xương Hằng, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi: - Tôi sẽ tự mình chạy qua, anh nói địa chỉ đi.
Vương Tử Quân chạy xe của Mạc Tiểu Bắc ra khỏi nhà, mười phút sau đã đi đến quán trà Xương Hằng. Đoạn Văn Đống đã sớm đứng bên ngoài chờ, sau khi Vương Tử Quân vào cửa thì được hắn đưa ngay vào một gian phòng.
- Trưởng phòng Vương, tôi sẽ cho quán chuẩn bị một ấm trà xanh cho ngài. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Đoạn Văn Đống vừa rót nước vừa khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận ly nước uống một ngụm rồi nói với Đoạn Văn Đống: - Anh tỏ ra thần bí như vậy, có phải là có chuyện gì cần nói với tôi không?
Đoạn Văn Đống nói nhân viên pha trà tăng thêm âm lượng nhạc, sau đó cho đối phương ra khỏi phòng, hắn mới trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, gần đây tổ chuyên án chúng tôi đã có tiến triển đột phá trong chuyên án điều tra buôn lậu trong tỉnh Nam Giang.
Từ sau khi trở thành bí thư ủy ban tư pháp tỉnh thì Vương Tử Quân đã được giao một nhiệm vụ, đó là điều tra rõ ràng về tình hình buôn lậu ở tỉnh Nam Giang. Nhưng khi vị trí của hắn ở Nam Giang chợt biến đổi, công tác tư pháp đã dời sang tay của bí thư Lỗ Kính Tu, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ coi trọng và chưa từng buông lỏng nhiệm vụ cũ của mình.
Nhưng đã điều tra được hơn một năm mà tình hình buôn lậu ở Nam Giang quá chắc chắn khó chen tay vào, giống như không thấy được bóng dáng, khó thể tiến triển.
Đoạn Văn Đống là người có tâm tư cảm kích Vương Tử Quân, hắn mạo hiểm thề nhất định điều tra ra manh mối, kết quả là nước không rơi xuống một giọt, đá không rơi ra một viên. Hơn nữa Đoạn Văn Đống hoài nghi trong nhóm buôn lậu phần lớn có người trong chính quyền, mắt của chúng ngay dưới mặt mình. Trước đó thành phố Đông Hồng và Lâm Hồ có vài thắng lợi trong phương diện đả kích buôn lậu, thế nhưng căn bản không gãi trúng chỗ ngứa, thế cho nên cuối cùng cũng không làm ảnh hưởng đến gân cốt của đám người kia.
Kết quả như vậy làm cho Vương Tử Quân không hài lòng, nhưng hắn cũng biết băng đóng dày ba mét cũng không phải vì một ngày lạnh. Buôn lậu ở Nam Giang như khối u ác tính, rất khó thể nào xóa bỏ sạch sẽ trong thời gian ngắn, khó thể nào chấm dứt hậu hoạn ngay được.
Những năm qua tỉnh Nam Giang luôn đẩy mạnh những hoạt động lập lại trật tự trị an và trấn áp tội phạm, vì sao đám buôn lậu kia vẫn có thể sinh tồn được? Đáp án nói ra thì đơn giản, đó là có mối liên hệ giữa quyền vài tiền. Buôn lậu hoạt động chẳng qua chỉ là một mắt xích trong mối quan hệ quyền tiền, vì được ủy quyền và bảo vệ mới có thể sinh tồn. Hoặc là có thể nói vì quyền lực của ai đó mà phát sinh tác dụng, thế cho nên đám tội phạm kia mới dần tăng trưởng, càng ngày càng hung hăng ngang ngược.
Lúc này đã có chút manh mối, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân thêm vui sướng. Hắn dùng ánh mắt mẫn cảm nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó không chờ đợi được hỏi: - Điều tra được kẻ chủ mưu rồi sao?
- Mặc dù không có chứng cứ, thế nhưng nhìn từ các dấu hiệu thì căn bản là không sai. Đoạn Văn Đống nói rồi lấy từ trong túi ra một cây bút, sau đó viết xuống ba chữ.
Vương Tử Quân nhìn ba chữ kia mà càng nhíu mày thêm chặt, hắn căn bản không ngờ người này cũng có liên quan đến tập đoàn buôn lậu trong tỉnh Nam Giang. Lúc này Vương Tử Quân đã hiểu vì sao Đoạn Văn Đống lại chú ý như vậy.
Sự việc liên quan đến người này, bọn họ không cẩn thận là không được. Sau khi suy xét nhiều lần về cái tên người kia, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn mới khẽ hỏi: - Anh có nắm chắc không?
- Trưởng phòng Vương, từ kinh nghiệm công tác của tôi, chúng tôi cảm thấy đã tìm ra đúng phương hướng. Đoạn Văn Đống nói vô cùng kiên quyết, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Hắn tìm Vương Tử Quân chẳng những báo cáo chuyện này, hắn còn muốn xem thái độ của Vương Tử Quân. Dù sao thì thân phận của người kia quá đặc thù, hắn cũng có chút do dự khi định thừa thắng xông lên.
Đoạn Văn Đống tuy tình nguyện làm tốt cương vị công tác của mình, thế nhưng hắn cũng không phải là một người tâm tư tràn đầy chính nghĩa. Nếu như không có sự giúp đỡ của tuyến trên, hắn cũng phải bảo vệ bản thân mình, cũng phải đề phòng người ta cắn mình. Tính mạng và địa vị công tác là quan trọng, một người cực kỳ yêu thương cuộc sống và công tác của mình vì sao phải mạo hiểm cho ra những hy sinh vô vị?
Một điểm giúp đỡ cực kỳ quan trọng của Đoạn Văn Đống chính là thái độ của Vương Tử Quân, hắn thấy chỉ khi mình có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân, như vậy mình mới có thể tiếp tục công tác.
Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên nhiều ý nghĩ, sau khi nghe Đoạn Văn Đống xác nhận thì hắn cảm thấy mình gặp phải một lựa chọn cực kỳ khó khăn, nếu như không cẩn thận sẽ rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Vương Tử Quân có thể buông tha sao? Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Cục trưởng Văn Đống, nếu đã có phương hướng, như vậy các anh nên lớn gan điều tra, không cần tang chứng vật chứng, bây giờ cũng đừng kinh động đến ai. Ai tiết lộ bí mật thì phải khai trừ ngay. Trong quá trình điều tra, anh nhất định phải nắm chắc hai điểm: Nói có lý, bắt có chứng, còn các phương diện khác thì tất cả có tôi, tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn sự việc này.
Đoạn Văn Đống đã cảm thấy bất an không yên được khá lâu, bây giờ nghe được lời của Vương Tử Quân thì giống như uống thuốc an thần, an tâm hơn rất nhiều. Vương Tử Quân tỏ thái độ quá rõ ràng, đã giải quyết vấn đề lớn nhất của hắn. Lúc này Vương Tử Quân lấy bật lửa ra đốt đi tờ giấy mà Đoạn Văn Đống vừa ghi tên người kia vào.
Gió thổi qua có hơi lạnh lẽo, Vương Tử Quân cực kỳ tỉnh táo, thế nhưng lời nói của Đoạn Văn Đống liên tục lóe lên trong đầu hắn. Cái tên Đoạn Văn Đống dùng bút ghi ra giống như một bóng ma cứ mãi quấn lấy đầu óc hắn.
Là hắn, tại sao lại là hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.