Chương 251: Nước hoa Cổ Long
Bảo Thạch Tiêu
07/06/2013
Đèn trong phòng khách sáng rực, trước khi màn đêm phủ xuống thì không gian giống như có thêm chút yêu dị.
Bất cứ giá nào, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn cắn răng, mà Vương Quang Vinh ngồi trên ghế sa lông cũng cảm nhận được vẻ mặt của con trai, đúng là biểu hiện của những người không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Bầu không khí trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, hai cha con giống như cảm nhận được những nguy hiểm khi cuộc chiến mở màn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, chỉ sợ Tôn Lương Thăng lần này sẽ thịt nát xương tan trong lúc điều tra, rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
- Chỉ mong sao Tôn Lương Thăng có thể giữ mình trong sạch.
Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ hiểu bầu không khí nặng nề trong phòng, lão lẩm bẩm, nhưng dù đối phương có giữ mình trong sạch thì sẽ không phát sinh vấn đề sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến thủ đoạn của Từ Song Lộ mà trong lòng không khỏi khẽ động, nhưng hắn không nói ra. Hắn nâng ly nước của mình lên uống một ngụm, càng cảm thấy thêm gấp gáp.
Không biết có phải vì nguyên nhân mình được về nhà mà Vương Tử Quân đặc biệt thích ngủ, hắn mở mắt ra thì nghe thấy những âm thanh phát ra từ phòng khách. Hắn thức dậy, kéo màn, bầu trời bên ngoài đang dần sáng.
Vương Tử Quân ghé mặt sát bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được khu vườn trường với những tàn cây màu xanh dưới ánh ban mai, bầu không khí ướt át, chim chóc ca vang, kèm theo đó là những âm thanh rì rào. Một buổi sáng đẹp, một cảnh trí tốt, nhưng tâm tình con người lại đình trệ và trầm trọng, mặt trời đang dần ló lên, nhưng ánh sáng của nó không thể nào chiếu vào làm bừng sáng tâm hồn con người, hắn không biết kế tiếp sẽ là một trận đại chiến lớn cỡ nào.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy có hơi mệt, hắn nầm sấp xuống giường, kéo chăn mền qua phủ lên đầu, thật sự muốn ngủ tiếp. Tuy không muốn rời xa tổ ấm, nhưng đại bí thư Vương vẫn còn có nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành, cuối cùng hắn cũng đứng lên.
- Tử Quân, sao không ngủ thêm một lát nữa?
Vừa mở cửa thì thấy mẹ Triệu Tuyết Hoa đang sắp xếp chén ra bàn, những luồng khí nóng từ trong tô bốc lên, mũi Vương Tử Quân không khỏi có hơi run run.
- Ôi, mẹ nấu cơm ngon quá.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa mũi vào ngửi ngửi, hắn không thể chờ đợi được mà đưa tay lấy một miếng bỏ vào miệng. Triệu Tuyết Hoa vừa tức vừa vội đi đến từ phía sau, bà dùng đôi đũa gõ lên tay con trai với tất cả yêu thương:
- Ôi, con trai của ta, con sắp cưới vợ đến nơi rồi, tay chân còn chưa rửa, sao lại dùng nó ăn cơm?
Triệu Tuyết Hoa dù răn dạy con trai mình nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nửa năm qua có thể nói là Triệu Tuyết Hoa muôn viện thuận lợi, không những con trai bảo bối của mình phát triển thăng tiến trên đường làm quan, chức vụ phó thư ký trưởng của Vương Quang Vinh ở văn phòng tỉnh ủy cũng ngày càng nặng, người hướng về phía mình ngày càng nhiều, càng thêm nhiều kẻ nịnh bợ. Dù là giám đốc bệnh viện nơi bà đang làm việc, nếu không có việc gì cũng tình nguyện đến chỗ bà công tác để nói chuyện liên hệ cảm tình.
Chức vụ y tá trưởng của Triệu Tuyết Hoa cũng khá tốt, bà trở thành cán bộ hành chính của bệnh viện, vừa thanh nhàn lại vừa tôn quý, giống như tất cả đều đã được thiết kế sẵn.
Nửa năm qua xuất hiện nhiều con sóng biến hóa, không phải vì con trai chạy đến nhà bí thư Lâm một chuyến sao? Nghĩ lại những hành động của con mình, Triệu Tuyết Hoa cảm thấy hốc mắt nóng, con trai mình với độ tuổi như vậy, cớ sao lại có tâm tư kín đáo như thế?
Sáng sớm hôm nay Triệu Tuyết Hoa thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn, là món trứng và món thịt kho, coi như tỉ mỉ làm cho con trai một bữa sáng phong phú. Vương Tử Quân rửa mặt xong, hắn nhanh chóng đến dùng bữa cơm sáng, vừa hỏi bố về những việc lặt vặt. Hắn nói chuyện vài câu với mẹ, sau đó chuẩn bị rời đi đến tìm Tôn Khải, để nhắc nhở Tôn Lương Thăng chú ý hơn.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên lúc Vương Tử Quân đang sửa sang lại quần áo, hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh của Tôn Khải vang lên bên tai:
- Tử Quân, không tốt, thư ký Điền Lực Ngôn của bố tôi bị ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi rồi.
Điền Lực Ngôn bị đưa đi cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, hắn an ủi Tôn Khải hai câu trong điện thoại, sau đó hẹn gặt mặt Tôn Khải ở một công viên cách nhà không xa.
Vương Tử Quân đi ra ngoài thì Thái Thần Bân đã chờ sẵn, vừa thấy Vương Tử Quân từ trên hành lang đi ra, hắn đã vội vàng chạy đến nhận lấy cặp, mở cửa xe cho lãnh đạo lên xe, lúc này mới nhanh chóng chạy về phía công viên mà Vương Tử Quân đã nói.
Giang Thị vào buổi sáng thật sự bừng bừng sức sống, Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ xe thấy những đám sinh viên học sinh bừng bừng phấn chấn, hắn không nhịn được phải thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ nhà trường vẫn là nơi yên tĩnh, không có nhiều điều lục đục với nhau, đúng là rất tốt.
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, lúc này xe đã rời khỏi trường đại học Giang Thị, khi hắn còn đang trầm ngâm thì xe chạy như bay chợt dừng lại. Hắn ngẩng đầu, đột nhiên thấy bốn năm tên cảnh sát giao thông đang chặn trước xe từ khi nào.
- Bí thư Vương, bọn họ nói chúng ta dừng xe.
Thái Thần Bân không đợi Vương Tử Quân hỏi mà khẽ nói.
Cảnh sát giao thông nói dừng xe, Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói gì, mà lúc này Thái Thần Bân đã mở cửa xuống xe.
- Anh chạy xe kiểu gì vậy? Chạy lấn tuyến rất nguy hiểm anh có biết không? Anh lấy giấy tờ xe ra đây.
Một tên cảnh sát giao thông hơn hai mươi tuổi đứng đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, khi nhìn thấy Thái Thần Bân thì nhanh chóng mở miệng khiển trách.
Thái Thần Bân là một người lái xe lâu năm, tất nhiên hắn hiểu rõ kỹ thuật lái xe của mình, hắn căn bản không lấn tuyến, tên cảnh sát giao thông này rõ ràng đang tìm cớ để phạt mình.
Dù trong lòng có chút bức bối muốn lên tiếng cự cãi, thế nhưng nghĩ Vương Tử Quân còn đang trong xe, hắn cố nén bực tức mà tươi cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi là người từ vùng ngoài đến, vừa rồi không chú hý, sau này sẽ nhất định cẩn thận hơn.
Tên cảnh sát giao thông thấy Thái Thần Bân tỏ vẻ chịu thua thì ve mặt càng trầm xuống, hắn vung tay lên hất văng điếu thuốc mà Thái Thần Bân đưa đến:
- Tiểu tử cậu đừng giở trò cợt nhả, lái xe không tuân thủ quy định, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, thế này nhé, cậu đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe đây.
Bên cạnh tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi này có bốn năm tên cảnh sát giao thông khác với quân hàm không đồng nhất, bọn họ đang mỉm cười nhìn tình huống diễn ra, mà chính giữa đám người là một tên mập đang được mọi người vây quanh như sao bên trăng, rõ ràng hắn là đầu lĩnh. Hắn đưa mắt nhìn tên cảnh sát giao thông mở lời răn dạy Thái Thần Bân, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.
- Tiểu Ngô đúng là một hạt mầm tốt, mới đi ra vài ngày mà đã nhanh chóng trưởng thành như vậy rồi.
Tên mập vừa hút thuốc vừa khẽ nói với đám cảnh sát xung quanh.
- Cục trưởng Chân, cái này khnog phải là ánh mắt sáng như sao của ngài đã phát hiện ra nhân tài sao, nếu không thì dù Tiểu Ngô có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào phát triển nhanh như vậy được.
Tên cảnh sát giao thông đứng phía sau dùng giọng điệu nịnh hót nói với tên mập, sau đó nói tiếp:
- Tôi đã chuẩn bị gia tăng trọng trách cho Tiểu Ngô, để cho hắn tiến lên làm trung đội trưởng.
- À, nhân tài phải đặt lên lưỡi đao, mầm mống tốt cần phải nuôi dưỡng phù hợp.
Cục trưởng Chân cười ha hả, hắn nhìn Tiểu Ngô đã lấy được giấy phép và giấy tờ xe trong tay của Thái Thần Bân, thế là càng gật đầu tán thành.
- Giấy phép lái xe và giấy tờ xe không phù hợp, tôi nghi ngờ chiếc xe của anh có vấn đề, các người đi xuông xe, chúng tôi tạm giữ xe.
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi tên là Tiểu Ngô khẽ đưa mắt nhìn hai loại giấy tờ, sau đó trực tiếp cho ra một lời phán đoán.
"Giữ xe?"
Thái Thần Bân nào có thể để cho đối phương giữ xe, bí thư Vương bây giờ rất bận rộn, nếu giữ xe không có ai thì không là vấn đề, quan trọng là bí thư Vương còn ngồi trên xe, nếu như xe bị cảnh sát giao thông giữ lại, như vậy bí thư Vương phải ngồi xe nào?
Khi Thái Thần Bân đang định mở miệng cự cãi thì có một chiếc xe tải chạy đến giống như đã sớm chuẩn bị sẵn, cùng lúc đó đám cảnh sát vây quanh tên mập cục trưởng Chân cũng đã đến vây quanh lấy Thái Thần Bân.
Vương Tử Quân thông qua cửa kính mà thấy tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài, hắn biết rõ sự việc không đơn giản như vậy, thế là hắn chui ra khỏi xe. Lúc này Tiểu Ngô đã viết xong biên bản, hắn nở nụ cười cực kỳ làm càn, yêu cầu Thái Thần Bân ký tên.
- Xoẹt!
Một chiếc Porsche thể thao màu đen gào thét chạy qua, chiếc xe chạy đi rồi chạy lại, đi ngược đường rất có khí phách. Cửa sổ xe hạ xuống, Tôn Xương Hạo đeo kính râm đưa đầu ra rồi mỉm cười nhìn Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, đại bí thư Vương, sao vậy, xe có vấn đề rồi à?
Tôn Xương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía tên mập:
- Anh Chân, anh không lầm đấy chứ, bí thư Vương nào phải người thường, xe của anh ấy cũng không tuân theo quy định à?
Tên mập thấy Tôn Xương Hạo thì cười tươi như một đóa hoa, hắn cúi đầu cúi người nghênh đón, sau đó dùng giọng nịnh hót nói:
- Tông công tử, ngài cũng biết rồi đấy, những năm nay rừng lớn thì chim gì cũng có, trước đó có một vị bí thư huyện ủy chạy xe đến đây, tôi giữ lại điều tra, kết quả lại là xe ăn trộm.
- À, cảnh sát giao thông các anh cũng không dễ dàng gì, phải có ánh mắt sáng như sao mới tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong huyện vẫn còn có những cán bộ không sạch sẽ. Tất nhiên tôi tin tưởng bí thư Vương của chúng ta sẽ không như vậy. Anh Chân, sau khi đưa xe đi nên xử lý nhanh một chút, đừng làm chậm trễ mất thời gian của bí thư Vương.
Tôn Xương Hạo vừa nói vừa cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài có nghe nói qua chưa, thư ký của Tôn Lương Thăng đã bị ủy ban kỷ luật đưa đi, nghe nói bên trong còn có chuyện liên quan đến Tôn Lương Thăng. Chậc Chậc, đúng là không ngờ, ở thành phố Giang Thị chúng ta còn có một con sâu mọt như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười lớn không kiêng nể điều gì của Tôn Xương Hạo, hắn thầm hiểu, tất cả là do đối phương đạo diễn, đối phương không những muốn giữ xe của mình, còn nói ra tin tức Điền Lực Ngôn bị bắt cho mình biết.
Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát giao thông đang chèn ép Thái Thần Bân, hắn trầm ngâm một lúc rồi nhàn nhạt nói:
- Thần Bân, ký tên rời đi.
Thái Thần Bân tuy cảm thấy khong phục nhưng Vương Tử Quân đã nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể áp chế cơn giận mà thôi. Tôn Xương Hạo nhìn chiếc xe Santana của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái.
"Hừ, trong tỉnh Chiết Giang này có kẻ dám gây khó dễ cho mình sao? Hôm qua Vương Tử Quân ngươi tìm cách đưa Tôn Khải ra ngoài, đây không phải là vỗ lên mặt bản công tử sao? Hôm nay dù thế nào thì hắn cũng phải phát tác trên người vị công tử của phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Một người đường đường là bí thư ủy ban tư pháp của một huyện lại bị cảnh sát giao thông thành phố Giang Thị giữ xe lại, đây chính là tát thẳng vào mặt Vương Tử Quân."
Đánh người phải đánh vào mặt, mắng người phải mắng vào chỗ hiểm, Tôn Xương Hạo là đệ nhất công tác ở thành phố Giang Thị, trên người hắn dù dùng nước hoa Cổ Long nhưng cách đối nhân xử thế lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị cặn bã. Vị đệ nhất công tử tỉnh Chiết Giang này chỉ tôn thờ một câu: Người không phạm ta thì ta vẫn phạm người; nếu người phạm ta, ta sẽ cho một châm, nếu không phục thì nhổ cỏ tận gốc. Hắn muốn cho tất cả mọi người được biết, kẻ đắc tội với hắn sẽ bị ghi khắc kỹ, ai dám can đảm khiêu chiến với Tôn công tử thì sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng.
Cục trưởng Chân nhìn nụ cười trên mặt Tôn công tử, trên mặt hắn chợt có chút đắc ý, trong lòng cũng thầm bội phục mình. Chính mình đã chờ nơi đây cả buổi, có thể được Tôn công tử cười thì cũng coi như con bà nó đáng giá.
Thái Thần Bân cầm bút mà bàn tay có chút run rẩy, nhưng khi thấy ánh mắt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, hắn vẫn mạnh tay ký vào tờ biên bản.
- Bí thư Vương, ngại quá.
Cục trưởng Chân mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, giọng điệu rõ ràng có hương vị mèo khóc chuột. Theo ánh mắt của cục trưởng Chân, hắn thấy tên bí thư trẻ tuổi kia rõ ràng là ngã sứt môi, dám đắc tội với Tôn công tử ở tỉnh Chiết Giang, sao có thể sống yên lành cho được?
Vương Tử Quân căn bản khinh thường không thèm quan tâm đến loại tiểu nhân này, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của Tôn Xương Hạo, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cảm thấy có chút hèn mọn với sắp xếp lần này của Tôn Xương Hạo, hắn vô thức khẽ vân vê mũi của mình. Động tác này hắn học được từ một bộ phim nước ngoài, mỗi khi nhân vật chính đã có tính toán từ trước, hắn sẽ luôn vân vê mũi của mình. Hắn cảm thấy động tác này rất hay, có thể bày tỏ sự tiêu sái và đắc ý của con người.
- Ôi, bí thư Vương, anh phải đi sao, tôi vốn định tiễn anh một đoạn đường, nhưng còn có hai anh em đang chời tôi, xem ra chỉ có thể cho bí thư Vương đi bộ mà thôi, đi cho khỏe chân. Anh Chân, anh nói cho đám taxi không có mắt một tiếng, bí thư Vương là người có thân phận cao quý, bọn họ không hầu hạ được đâu, ngàn vạn lần cũng đừng chở đi như khách bình thường.
Tôn Xương Hạo càng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy bực bội nín thở, lúc này thấy Vương Tử Quân sắp đi thì lại lớn tiếng nói với cục trưởng Chân.
Cục trưởng Chân sở dĩ có thể bò lên vị trí hôm nay cũng là vì làm những việc được Tôn Xương Hạo sai vặt, lúc này thấy gương mặt đầy hứa hẹn của Tôn công tử thì tất nhiên sẽ càng ra sức hơn, hắn cười ha hả rồi lớn tiếng đáp:
- Tôn công tử yên tâm, tôi cũng biết bí thư Vương là người có thân phận tôn quý, loại taxi trời ơi kia sao có thể phù hợp với bí thư Vương? Như vậy là làm giảm thân phận của bí thư Vương rồi.
- Nhưng này Tôn công tử, nếu để cho bí thư Vương đi bộ đường xa, như vậy hai chân cũng không chịu được, như vậy cũng xem như không có nhân tình. Dứt khoát thế này, bí thư Vương đi chỗ nào, tôi thuê cho một chiếc xe ba bánh, tuy không phải xe thể thao nhưng ngồi lên cũng cực kỳ có phong cách.
Cục trưởng Chân nói ra những lời thú vị như vậy làm cho Tôn Xương Hạo cười lên ha hả, khi hắn chuẩn bị cho người bắt xe ba bánh cho Vương Tử Quân, vài chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay, những chiếc xe này dừng lại trước mặt cục trưởng Chân không xa, vài tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe.
Cục trưởng Chân thấy những chiếc xe cảnh sát kia chạy đến thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn là phó cục trưởng quản lý khối giao thông của phân cục một quận, hắn sẽ nhớ rõ biển số xe của lãnh đạo cục công an thành phố. Hắn nhìn thấy phó cục trưởng Khâ chủ khảo khối kỷ luật bước xuống xe thì trong lòng chợt mừng rỡ.
Hôm nay chính mình hình như được một ngôi sao may mắn lao xuống đầu, đang làm việc cho Tôn công tử thì được gặp cục trưởng Khâu. Ngày thường cục trưởng Chân hay khoác lác về mối quan hệ của mình với Tôn công tử, lúc đó lãnh đạo cục công an thành phố còn cho rằng hắn nói khoác, bây giờ thì tốt, có mặt Tôn công tử ở đây, nếu như mình nói có quen biết, như vậy cục trưởng Khâu không phải sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác sao? Chính mình sau này không phải sẽ càng có thêm nhiều cơ hội thăng tiến sao?
Cục trưởng Chân càng nghĩ càng thấy hay, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, cơ thể mập mạp cũng trở nên nhanh nhạy như một quả bóng, hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón cục trưởng Khâu, hai bàn tay mập mạp duỗi ra từ xa.
- Ha ha ha, cục trưởng Khâu, ngài tự mình đến kiểm tra công tác sao? Ngài đúng là quá an phận, trước đó sao không thông báo cho thuộc hạ một tiếng, cũng cho thuộc hạ nghênh đón ngài tốt hơn...
Cục trưởng Chân còn chưa nói xong thì hai bàn tay mập đã bị hai tên cảnh sát ở bên cạnh cục trưởng Khâu chụp lấy, mà cục trưởng Chân đang định mở miệng thì đã nhanh chóng bị hai tên cảnh sát kia khống chế như đối với kẻ hiềm nghi.
Cục trưởng Chân là một cảnh sát công tác lâu năm, hắn lúc này cảm thấy sự việc không tốt, nhưng thấy sau mình có chỗ dựa thì vẫn hô lớn:
- Cục trưởng Khâu, ngài làm vậy là có ý gì?
- Có ý gì? Chân Quốc Triêu, vụ án Bắc Phố rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bây giờ người ta đã kêu oan đến tận bộ công an, anh còn không biết xấu hổ nói là có chuyện gì xảy ra sao? Chúng tôi nhận được thông báo của cục công an tỉnh, phải đưa anh đi.
Cục trưởng Khâu nhìn cục trưởng Chân với ánh mắt lạnh như băng, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói.
Vụ án Bắc Phố, Chân Quốc Triêu vừa nghe thấy như vậy thì trái tim chợt lên đến cuống họng, bây giờ nghe thấy rõ ràng thì giống như run rẩy muốn gục xuống. Giống như một vị bác sĩ thường ngày chữa cho bệnh nhân, bây giờ không ngờ lại tiếp nhận tin tức mình mắc bệnh ung thư, chỉ cảm thấy xương khớp như bị rút sạch tủy, hai chân nhũn ra, cơ thể co rút. Loại cảm giác này thật sự khó thể tiếp thu, nhưng khi hắn thấy Tôn công tử ngồi trên chiếc Porsche thì giống như gặp được cứu tinh, hắn hô lớn:
- Tôn công tử, ngài mau cứu tôi, đây là có người hãm hại tôi.
Cục trưởng Khâu tất nhiên biết rõ Tôn công tử kia là ai, hắn nghĩ đến lời phân phó của lãnh đạo, cũng không nhiều lời mà vung tay lên với hai tên cảnh sát, một tên giữ lấy miệng của Chân Quốc Triêu, sau đó bọn họ trực tiếp đưa đối phương lên xe.
- Nhanh chóng mở đường.
Cục trưởng Khâu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám cảnh sát đi theo Chân Quốc Triêu rồi vung tay lên, hắn cũng lên xe, sau đó vài chiếc xe cảnh sát gào thét chạy đi.
Bất cứ giá nào, Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn cắn răng, mà Vương Quang Vinh ngồi trên ghế sa lông cũng cảm nhận được vẻ mặt của con trai, đúng là biểu hiện của những người không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Bầu không khí trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, hai cha con giống như cảm nhận được những nguy hiểm khi cuộc chiến mở màn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, chỉ sợ Tôn Lương Thăng lần này sẽ thịt nát xương tan trong lúc điều tra, rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
- Chỉ mong sao Tôn Lương Thăng có thể giữ mình trong sạch.
Vương Quang Vinh tất nhiên sẽ hiểu bầu không khí nặng nề trong phòng, lão lẩm bẩm, nhưng dù đối phương có giữ mình trong sạch thì sẽ không phát sinh vấn đề sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến thủ đoạn của Từ Song Lộ mà trong lòng không khỏi khẽ động, nhưng hắn không nói ra. Hắn nâng ly nước của mình lên uống một ngụm, càng cảm thấy thêm gấp gáp.
Không biết có phải vì nguyên nhân mình được về nhà mà Vương Tử Quân đặc biệt thích ngủ, hắn mở mắt ra thì nghe thấy những âm thanh phát ra từ phòng khách. Hắn thức dậy, kéo màn, bầu trời bên ngoài đang dần sáng.
Vương Tử Quân ghé mặt sát bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy được khu vườn trường với những tàn cây màu xanh dưới ánh ban mai, bầu không khí ướt át, chim chóc ca vang, kèm theo đó là những âm thanh rì rào. Một buổi sáng đẹp, một cảnh trí tốt, nhưng tâm tình con người lại đình trệ và trầm trọng, mặt trời đang dần ló lên, nhưng ánh sáng của nó không thể nào chiếu vào làm bừng sáng tâm hồn con người, hắn không biết kế tiếp sẽ là một trận đại chiến lớn cỡ nào.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy có hơi mệt, hắn nầm sấp xuống giường, kéo chăn mền qua phủ lên đầu, thật sự muốn ngủ tiếp. Tuy không muốn rời xa tổ ấm, nhưng đại bí thư Vương vẫn còn có nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành, cuối cùng hắn cũng đứng lên.
- Tử Quân, sao không ngủ thêm một lát nữa?
Vừa mở cửa thì thấy mẹ Triệu Tuyết Hoa đang sắp xếp chén ra bàn, những luồng khí nóng từ trong tô bốc lên, mũi Vương Tử Quân không khỏi có hơi run run.
- Ôi, mẹ nấu cơm ngon quá.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa mũi vào ngửi ngửi, hắn không thể chờ đợi được mà đưa tay lấy một miếng bỏ vào miệng. Triệu Tuyết Hoa vừa tức vừa vội đi đến từ phía sau, bà dùng đôi đũa gõ lên tay con trai với tất cả yêu thương:
- Ôi, con trai của ta, con sắp cưới vợ đến nơi rồi, tay chân còn chưa rửa, sao lại dùng nó ăn cơm?
Triệu Tuyết Hoa dù răn dạy con trai mình nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, nửa năm qua có thể nói là Triệu Tuyết Hoa muôn viện thuận lợi, không những con trai bảo bối của mình phát triển thăng tiến trên đường làm quan, chức vụ phó thư ký trưởng của Vương Quang Vinh ở văn phòng tỉnh ủy cũng ngày càng nặng, người hướng về phía mình ngày càng nhiều, càng thêm nhiều kẻ nịnh bợ. Dù là giám đốc bệnh viện nơi bà đang làm việc, nếu không có việc gì cũng tình nguyện đến chỗ bà công tác để nói chuyện liên hệ cảm tình.
Chức vụ y tá trưởng của Triệu Tuyết Hoa cũng khá tốt, bà trở thành cán bộ hành chính của bệnh viện, vừa thanh nhàn lại vừa tôn quý, giống như tất cả đều đã được thiết kế sẵn.
Nửa năm qua xuất hiện nhiều con sóng biến hóa, không phải vì con trai chạy đến nhà bí thư Lâm một chuyến sao? Nghĩ lại những hành động của con mình, Triệu Tuyết Hoa cảm thấy hốc mắt nóng, con trai mình với độ tuổi như vậy, cớ sao lại có tâm tư kín đáo như thế?
Sáng sớm hôm nay Triệu Tuyết Hoa thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn, là món trứng và món thịt kho, coi như tỉ mỉ làm cho con trai một bữa sáng phong phú. Vương Tử Quân rửa mặt xong, hắn nhanh chóng đến dùng bữa cơm sáng, vừa hỏi bố về những việc lặt vặt. Hắn nói chuyện vài câu với mẹ, sau đó chuẩn bị rời đi đến tìm Tôn Khải, để nhắc nhở Tôn Lương Thăng chú ý hơn.
- Tút, tút, tút!
Điện thoại vang lên lúc Vương Tử Quân đang sửa sang lại quần áo, hắn cầm lấy điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh của Tôn Khải vang lên bên tai:
- Tử Quân, không tốt, thư ký Điền Lực Ngôn của bố tôi bị ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đi rồi.
Điền Lực Ngôn bị đưa đi cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, hắn an ủi Tôn Khải hai câu trong điện thoại, sau đó hẹn gặt mặt Tôn Khải ở một công viên cách nhà không xa.
Vương Tử Quân đi ra ngoài thì Thái Thần Bân đã chờ sẵn, vừa thấy Vương Tử Quân từ trên hành lang đi ra, hắn đã vội vàng chạy đến nhận lấy cặp, mở cửa xe cho lãnh đạo lên xe, lúc này mới nhanh chóng chạy về phía công viên mà Vương Tử Quân đã nói.
Giang Thị vào buổi sáng thật sự bừng bừng sức sống, Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ xe thấy những đám sinh viên học sinh bừng bừng phấn chấn, hắn không nhịn được phải thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ nhà trường vẫn là nơi yên tĩnh, không có nhiều điều lục đục với nhau, đúng là rất tốt.
Trong đầu Vương Tử Quân liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, lúc này xe đã rời khỏi trường đại học Giang Thị, khi hắn còn đang trầm ngâm thì xe chạy như bay chợt dừng lại. Hắn ngẩng đầu, đột nhiên thấy bốn năm tên cảnh sát giao thông đang chặn trước xe từ khi nào.
- Bí thư Vương, bọn họ nói chúng ta dừng xe.
Thái Thần Bân không đợi Vương Tử Quân hỏi mà khẽ nói.
Cảnh sát giao thông nói dừng xe, Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn không nói gì, mà lúc này Thái Thần Bân đã mở cửa xuống xe.
- Anh chạy xe kiểu gì vậy? Chạy lấn tuyến rất nguy hiểm anh có biết không? Anh lấy giấy tờ xe ra đây.
Một tên cảnh sát giao thông hơn hai mươi tuổi đứng đó với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, khi nhìn thấy Thái Thần Bân thì nhanh chóng mở miệng khiển trách.
Thái Thần Bân là một người lái xe lâu năm, tất nhiên hắn hiểu rõ kỹ thuật lái xe của mình, hắn căn bản không lấn tuyến, tên cảnh sát giao thông này rõ ràng đang tìm cớ để phạt mình.
Dù trong lòng có chút bức bối muốn lên tiếng cự cãi, thế nhưng nghĩ Vương Tử Quân còn đang trong xe, hắn cố nén bực tức mà tươi cười nói:
- Đồng chí cảnh sát, tôi là người từ vùng ngoài đến, vừa rồi không chú hý, sau này sẽ nhất định cẩn thận hơn.
Tên cảnh sát giao thông thấy Thái Thần Bân tỏ vẻ chịu thua thì ve mặt càng trầm xuống, hắn vung tay lên hất văng điếu thuốc mà Thái Thần Bân đưa đến:
- Tiểu tử cậu đừng giở trò cợt nhả, lái xe không tuân thủ quy định, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, thế này nhé, cậu đưa giấy phép lái xe và giấy tờ xe đây.
Bên cạnh tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi này có bốn năm tên cảnh sát giao thông khác với quân hàm không đồng nhất, bọn họ đang mỉm cười nhìn tình huống diễn ra, mà chính giữa đám người là một tên mập đang được mọi người vây quanh như sao bên trăng, rõ ràng hắn là đầu lĩnh. Hắn đưa mắt nhìn tên cảnh sát giao thông mở lời răn dạy Thái Thần Bân, nụ cười trên mặt càng sáng lạn.
- Tiểu Ngô đúng là một hạt mầm tốt, mới đi ra vài ngày mà đã nhanh chóng trưởng thành như vậy rồi.
Tên mập vừa hút thuốc vừa khẽ nói với đám cảnh sát xung quanh.
- Cục trưởng Chân, cái này khnog phải là ánh mắt sáng như sao của ngài đã phát hiện ra nhân tài sao, nếu không thì dù Tiểu Ngô có bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào phát triển nhanh như vậy được.
Tên cảnh sát giao thông đứng phía sau dùng giọng điệu nịnh hót nói với tên mập, sau đó nói tiếp:
- Tôi đã chuẩn bị gia tăng trọng trách cho Tiểu Ngô, để cho hắn tiến lên làm trung đội trưởng.
- À, nhân tài phải đặt lên lưỡi đao, mầm mống tốt cần phải nuôi dưỡng phù hợp.
Cục trưởng Chân cười ha hả, hắn nhìn Tiểu Ngô đã lấy được giấy phép và giấy tờ xe trong tay của Thái Thần Bân, thế là càng gật đầu tán thành.
- Giấy phép lái xe và giấy tờ xe không phù hợp, tôi nghi ngờ chiếc xe của anh có vấn đề, các người đi xuông xe, chúng tôi tạm giữ xe.
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi tên là Tiểu Ngô khẽ đưa mắt nhìn hai loại giấy tờ, sau đó trực tiếp cho ra một lời phán đoán.
"Giữ xe?"
Thái Thần Bân nào có thể để cho đối phương giữ xe, bí thư Vương bây giờ rất bận rộn, nếu giữ xe không có ai thì không là vấn đề, quan trọng là bí thư Vương còn ngồi trên xe, nếu như xe bị cảnh sát giao thông giữ lại, như vậy bí thư Vương phải ngồi xe nào?
Khi Thái Thần Bân đang định mở miệng cự cãi thì có một chiếc xe tải chạy đến giống như đã sớm chuẩn bị sẵn, cùng lúc đó đám cảnh sát vây quanh tên mập cục trưởng Chân cũng đã đến vây quanh lấy Thái Thần Bân.
Vương Tử Quân thông qua cửa kính mà thấy tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài, hắn biết rõ sự việc không đơn giản như vậy, thế là hắn chui ra khỏi xe. Lúc này Tiểu Ngô đã viết xong biên bản, hắn nở nụ cười cực kỳ làm càn, yêu cầu Thái Thần Bân ký tên.
- Xoẹt!
Một chiếc Porsche thể thao màu đen gào thét chạy qua, chiếc xe chạy đi rồi chạy lại, đi ngược đường rất có khí phách. Cửa sổ xe hạ xuống, Tôn Xương Hạo đeo kính râm đưa đầu ra rồi mỉm cười nhìn Vương Tử Quân.
- Ha ha ha, đại bí thư Vương, sao vậy, xe có vấn đề rồi à?
Tôn Xương Hạo vừa nói vừa nhìn về phía tên mập:
- Anh Chân, anh không lầm đấy chứ, bí thư Vương nào phải người thường, xe của anh ấy cũng không tuân theo quy định à?
Tên mập thấy Tôn Xương Hạo thì cười tươi như một đóa hoa, hắn cúi đầu cúi người nghênh đón, sau đó dùng giọng nịnh hót nói:
- Tông công tử, ngài cũng biết rồi đấy, những năm nay rừng lớn thì chim gì cũng có, trước đó có một vị bí thư huyện ủy chạy xe đến đây, tôi giữ lại điều tra, kết quả lại là xe ăn trộm.
- À, cảnh sát giao thông các anh cũng không dễ dàng gì, phải có ánh mắt sáng như sao mới tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong huyện vẫn còn có những cán bộ không sạch sẽ. Tất nhiên tôi tin tưởng bí thư Vương của chúng ta sẽ không như vậy. Anh Chân, sau khi đưa xe đi nên xử lý nhanh một chút, đừng làm chậm trễ mất thời gian của bí thư Vương.
Tôn Xương Hạo vừa nói vừa cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài có nghe nói qua chưa, thư ký của Tôn Lương Thăng đã bị ủy ban kỷ luật đưa đi, nghe nói bên trong còn có chuyện liên quan đến Tôn Lương Thăng. Chậc Chậc, đúng là không ngờ, ở thành phố Giang Thị chúng ta còn có một con sâu mọt như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười lớn không kiêng nể điều gì của Tôn Xương Hạo, hắn thầm hiểu, tất cả là do đối phương đạo diễn, đối phương không những muốn giữ xe của mình, còn nói ra tin tức Điền Lực Ngôn bị bắt cho mình biết.
Vương Tử Quân nhìn đám cảnh sát giao thông đang chèn ép Thái Thần Bân, hắn trầm ngâm một lúc rồi nhàn nhạt nói:
- Thần Bân, ký tên rời đi.
Thái Thần Bân tuy cảm thấy khong phục nhưng Vương Tử Quân đã nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể áp chế cơn giận mà thôi. Tôn Xương Hạo nhìn chiếc xe Santana của Vương Tử Quân, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái.
"Hừ, trong tỉnh Chiết Giang này có kẻ dám gây khó dễ cho mình sao? Hôm qua Vương Tử Quân ngươi tìm cách đưa Tôn Khải ra ngoài, đây không phải là vỗ lên mặt bản công tử sao? Hôm nay dù thế nào thì hắn cũng phải phát tác trên người vị công tử của phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Một người đường đường là bí thư ủy ban tư pháp của một huyện lại bị cảnh sát giao thông thành phố Giang Thị giữ xe lại, đây chính là tát thẳng vào mặt Vương Tử Quân."
Đánh người phải đánh vào mặt, mắng người phải mắng vào chỗ hiểm, Tôn Xương Hạo là đệ nhất công tác ở thành phố Giang Thị, trên người hắn dù dùng nước hoa Cổ Long nhưng cách đối nhân xử thế lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị cặn bã. Vị đệ nhất công tử tỉnh Chiết Giang này chỉ tôn thờ một câu: Người không phạm ta thì ta vẫn phạm người; nếu người phạm ta, ta sẽ cho một châm, nếu không phục thì nhổ cỏ tận gốc. Hắn muốn cho tất cả mọi người được biết, kẻ đắc tội với hắn sẽ bị ghi khắc kỹ, ai dám can đảm khiêu chiến với Tôn công tử thì sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng.
Cục trưởng Chân nhìn nụ cười trên mặt Tôn công tử, trên mặt hắn chợt có chút đắc ý, trong lòng cũng thầm bội phục mình. Chính mình đã chờ nơi đây cả buổi, có thể được Tôn công tử cười thì cũng coi như con bà nó đáng giá.
Thái Thần Bân cầm bút mà bàn tay có chút run rẩy, nhưng khi thấy ánh mắt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, hắn vẫn mạnh tay ký vào tờ biên bản.
- Bí thư Vương, ngại quá.
Cục trưởng Chân mỉm cười nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, giọng điệu rõ ràng có hương vị mèo khóc chuột. Theo ánh mắt của cục trưởng Chân, hắn thấy tên bí thư trẻ tuổi kia rõ ràng là ngã sứt môi, dám đắc tội với Tôn công tử ở tỉnh Chiết Giang, sao có thể sống yên lành cho được?
Vương Tử Quân căn bản khinh thường không thèm quan tâm đến loại tiểu nhân này, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của Tôn Xương Hạo, sau đó hắn xoay người bỏ đi.
Vương Tử Quân căn bản chỉ cảm thấy có chút hèn mọn với sắp xếp lần này của Tôn Xương Hạo, hắn vô thức khẽ vân vê mũi của mình. Động tác này hắn học được từ một bộ phim nước ngoài, mỗi khi nhân vật chính đã có tính toán từ trước, hắn sẽ luôn vân vê mũi của mình. Hắn cảm thấy động tác này rất hay, có thể bày tỏ sự tiêu sái và đắc ý của con người.
- Ôi, bí thư Vương, anh phải đi sao, tôi vốn định tiễn anh một đoạn đường, nhưng còn có hai anh em đang chời tôi, xem ra chỉ có thể cho bí thư Vương đi bộ mà thôi, đi cho khỏe chân. Anh Chân, anh nói cho đám taxi không có mắt một tiếng, bí thư Vương là người có thân phận cao quý, bọn họ không hầu hạ được đâu, ngàn vạn lần cũng đừng chở đi như khách bình thường.
Tôn Xương Hạo càng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy bực bội nín thở, lúc này thấy Vương Tử Quân sắp đi thì lại lớn tiếng nói với cục trưởng Chân.
Cục trưởng Chân sở dĩ có thể bò lên vị trí hôm nay cũng là vì làm những việc được Tôn Xương Hạo sai vặt, lúc này thấy gương mặt đầy hứa hẹn của Tôn công tử thì tất nhiên sẽ càng ra sức hơn, hắn cười ha hả rồi lớn tiếng đáp:
- Tôn công tử yên tâm, tôi cũng biết bí thư Vương là người có thân phận tôn quý, loại taxi trời ơi kia sao có thể phù hợp với bí thư Vương? Như vậy là làm giảm thân phận của bí thư Vương rồi.
- Nhưng này Tôn công tử, nếu để cho bí thư Vương đi bộ đường xa, như vậy hai chân cũng không chịu được, như vậy cũng xem như không có nhân tình. Dứt khoát thế này, bí thư Vương đi chỗ nào, tôi thuê cho một chiếc xe ba bánh, tuy không phải xe thể thao nhưng ngồi lên cũng cực kỳ có phong cách.
Cục trưởng Chân nói ra những lời thú vị như vậy làm cho Tôn Xương Hạo cười lên ha hả, khi hắn chuẩn bị cho người bắt xe ba bánh cho Vương Tử Quân, vài chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay, những chiếc xe này dừng lại trước mặt cục trưởng Chân không xa, vài tên cảnh sát hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe.
Cục trưởng Chân thấy những chiếc xe cảnh sát kia chạy đến thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn là phó cục trưởng quản lý khối giao thông của phân cục một quận, hắn sẽ nhớ rõ biển số xe của lãnh đạo cục công an thành phố. Hắn nhìn thấy phó cục trưởng Khâ chủ khảo khối kỷ luật bước xuống xe thì trong lòng chợt mừng rỡ.
Hôm nay chính mình hình như được một ngôi sao may mắn lao xuống đầu, đang làm việc cho Tôn công tử thì được gặp cục trưởng Khâu. Ngày thường cục trưởng Chân hay khoác lác về mối quan hệ của mình với Tôn công tử, lúc đó lãnh đạo cục công an thành phố còn cho rằng hắn nói khoác, bây giờ thì tốt, có mặt Tôn công tử ở đây, nếu như mình nói có quen biết, như vậy cục trưởng Khâu không phải sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác sao? Chính mình sau này không phải sẽ càng có thêm nhiều cơ hội thăng tiến sao?
Cục trưởng Chân càng nghĩ càng thấy hay, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, cơ thể mập mạp cũng trở nên nhanh nhạy như một quả bóng, hắn nhanh chóng tiến lên nghênh đón cục trưởng Khâu, hai bàn tay mập mạp duỗi ra từ xa.
- Ha ha ha, cục trưởng Khâu, ngài tự mình đến kiểm tra công tác sao? Ngài đúng là quá an phận, trước đó sao không thông báo cho thuộc hạ một tiếng, cũng cho thuộc hạ nghênh đón ngài tốt hơn...
Cục trưởng Chân còn chưa nói xong thì hai bàn tay mập đã bị hai tên cảnh sát ở bên cạnh cục trưởng Khâu chụp lấy, mà cục trưởng Chân đang định mở miệng thì đã nhanh chóng bị hai tên cảnh sát kia khống chế như đối với kẻ hiềm nghi.
Cục trưởng Chân là một cảnh sát công tác lâu năm, hắn lúc này cảm thấy sự việc không tốt, nhưng thấy sau mình có chỗ dựa thì vẫn hô lớn:
- Cục trưởng Khâu, ngài làm vậy là có ý gì?
- Có ý gì? Chân Quốc Triêu, vụ án Bắc Phố rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bây giờ người ta đã kêu oan đến tận bộ công an, anh còn không biết xấu hổ nói là có chuyện gì xảy ra sao? Chúng tôi nhận được thông báo của cục công an tỉnh, phải đưa anh đi.
Cục trưởng Khâu nhìn cục trưởng Chân với ánh mắt lạnh như băng, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói.
Vụ án Bắc Phố, Chân Quốc Triêu vừa nghe thấy như vậy thì trái tim chợt lên đến cuống họng, bây giờ nghe thấy rõ ràng thì giống như run rẩy muốn gục xuống. Giống như một vị bác sĩ thường ngày chữa cho bệnh nhân, bây giờ không ngờ lại tiếp nhận tin tức mình mắc bệnh ung thư, chỉ cảm thấy xương khớp như bị rút sạch tủy, hai chân nhũn ra, cơ thể co rút. Loại cảm giác này thật sự khó thể tiếp thu, nhưng khi hắn thấy Tôn công tử ngồi trên chiếc Porsche thì giống như gặp được cứu tinh, hắn hô lớn:
- Tôn công tử, ngài mau cứu tôi, đây là có người hãm hại tôi.
Cục trưởng Khâu tất nhiên biết rõ Tôn công tử kia là ai, hắn nghĩ đến lời phân phó của lãnh đạo, cũng không nhiều lời mà vung tay lên với hai tên cảnh sát, một tên giữ lấy miệng của Chân Quốc Triêu, sau đó bọn họ trực tiếp đưa đối phương lên xe.
- Nhanh chóng mở đường.
Cục trưởng Khâu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám cảnh sát đi theo Chân Quốc Triêu rồi vung tay lên, hắn cũng lên xe, sau đó vài chiếc xe cảnh sát gào thét chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.