Chương 1585: Quá sùng bái
Bảo Thạch Tiêu
10/09/2015
Trong số những người đứng lên có cả Lỗ Kính Tu, lúc này Lỗ Kính Tu thấy Vương Tử Quân đi đến, hắn nhanh chóng tiến lên đón chào, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn.
- Chào bí thư Vương. Lỗ Kính Tu bắt tay thật chặt với Vương Tử Quân, sau đó gương mặt có vài phần kích động.
Vương Tử Quân tuy đã gặp mặt Lỗ Kính Tu cách đó nửa tháng, thế nhưng bây giờ hai bên gặp lại không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác vui sướng. Hắn bắt tay với Lỗ Kính Tu, sau đó không khỏi nhìn sang đám người Đồ Ấn Phàm rồi nói: - Hoan nghênh các đồng chí đi đến Mật Đông, tôi tin chắc tỉnh Mật Đông sẽ không làm cho các vị thất vọng.
Lúc này Vương Tử Quân nói hai câu khá bình thường thế nhưng những lời như vậy không khỏi làm cho đám nhân viên công tác của tỉnh Mật Đông tham gia tiếp đãi đoàn khảo sát có chút kiêu ngạo của Nam Giang ra sức vỗ tay. Lúc này bầu không khí trong phòng như sấm dậy, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Khi Lỗ Kính Tu đến thì Đường Chấn Huy có thể cảm nhận được lực ảnh hưởng và uy tín cực kỳ lớn của Vương Tử Quân ở Na.g, nhưng tình cảnh xuất hiện ở bữa tiệc tối hôm nay càng làm cho lão thêm kiên định với một người như Vương Tử Quân. Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu Vương Tử Quân ở lại Nam Giang, chỉ sợ con đường phát triển sau này sẽ cực kỳ bằng phẳng.
Nhưng nếu để Vương Tử Quân ở lại Nam Giang thì chỉ sợ vị bí thư tỉnh ủy kia sẽ không có được khoảng thời gian tốt đẹp.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Đường Chấn Huy nhanh chóng kéo Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, thế là bầu không khí trong đại sảnh chợt yên tĩnh trở lại. Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đường Chấn Huy, hắn hỏi han Lỗ Kính Tu vài câu về tình hình gần đây, sau đó cười nói với Đường Chấn Huy: - Chủ tịch Đường, chủ tịch Kính Tu đi đến Mật Đông là giúp đỡ cho công tác của chúng ta, bây giờ tôi đại biểu cho ngài kính một ly rượu với các đồng chí tỉnh Nam Giang.
Đường Chấn Huy tất nhiên sẽ không phản đối đề nghị này của Vương Tử Quân, lão gật đầu nói: - Bí thư Tử Quân, anh nhất định phải mời rượu các đồng chí Nam Giang nhiều hơn mới được.
Vương Tử Quân gật đầu, hắn đứng lên, sau đó nâng ly rượu nhìn qua bốn phía, lại cười nói: - Chủ tịch Kính Tu, các vị đồng sự ở Nam Giang, bây giờ tôi đại biểu cho các đồng chí tỉnh Mật Đông, đồng thời cũng đại biểu cho chính mình kính các vị một ly, hoan nghênh các vị đến tỉnh Mật Đông.
Lỗ Kính Tu nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, hắn giống như quay về khoảng thời gian trước khi Vương Tử Quân còn ở lại Nam Giang, thế là hắn chậm rãi đứng lên, hai tay nâng ly rượu cụng với Vương Tử Quân, lại trịnh trọng uống cạn ly.
Không ai lên tiếng, cũng không ai ồn ào, nhóm người Đồ Ấn Phàm cũng giống như Lỗ Kính Tu, bọn họ trịnh trọng nâng ly của mình lên rồi uống cạn. Động tác nho nhỏ này càng làm cho bầu không khí bữa tiệc thêm nghiêm túc.
- Thật sự là rất khí phái. Tôn Khánh Tử nhìn Vương Tử Quân cách đó không xa mà không khỏi cảm khái vô hạn. Hắn là một người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, hắn biết rõ sự tôn trọng không một tiếng động này căn bản không thể nào giả vờ được.
Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà được nhiều người ở Nam Giang tôn trọng như thế, người này căn bản là khôn đơn giản. Tôn Khánh Tử tuy nghĩ rằng mình vẫn có chút năng lực, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản là vẫn rất chênh lệch, ít nhất thì mình công tác ở bên dưới nhiều năm nhưng cũng chưa từng có được tình huống như Vương Tử Quân lúc này.
Khi Tôn Khánh Tử đang cảm thấy ghen ghét thì chợt thấy có người lên tiếng: - Bí thư Vương, chúng tôi cũng muốn kính ngài một ly, tuy ngài đã rời khỏi Nam Giang, thế nhưng ngài vẫn mãi là lãnh đạo của chúng tôi.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài một ly.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài! Trong những âm thanh mời rượu có chút ồn ào, từng ly rượu được đưa lên. Tình cảnh lúc này căn bản là cực kỳ có lực tương tác, Lỗ Kính Tu cũng nâng ly rượu của mình lên nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cũng kính ngài một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với tình cảnh này mà cảm thấy có chút khó tưởng, hắn nhìn tường gương mặt quen thuộc ở Nam Giang, thế là không khỏi có chút cảm động. Lúc này cũng không ai chạm cốc, bọn họ trực tiếp uống rượu vào bụng, khi đưa ly xuống thì căn bản không còn giọt rượu nào thừa, thậm chí có vài người ánh mắt đỏ hoe.
- Nhìn vào biểu hiện của nhóm người chủ tịch Đồ, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ từ chối chỉ thị của bí thư Vương. Lữ Nhạc Ngũ nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn ở bên cạnh mình rồi khẽ nói.
Lôi Hợp Tuấn không nói lời nào thế nhưng hai mắt lại có chút khác thường, hắn uống cạn ly rượu của mình, ý nghĩ trong đầu càng thêm kiên định.
Tiệc rượu vẫn được tiến hành theo trình tự, sự kiện Vương Tử Quân mời rượu giống như là một con sóng nhỏ trong đại dương, thế nhưng tất cả mọi người tham gia trường hợp này đều cảm thấy cực kỳ rung động.
Bên cạnh nhóm người Đồ Ấn Phàm và Mạnh Chí Đạo vẫn có nhiều người vây quanh, thế nhưng khi đám người chung quanh nói về thành phố của mình, lại không quân nói ra sự giúp đỡ của bí thư Vương.
- Bữa tiệc thật sự tốt đẹp, như vậy là rất tốt.
"Thật sự rất tốt sao?" Phương Anh Hồ thầm nghĩ vài câu, nhưng hắn lại nhanh chóng áp chế xuống đáy lòng. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hiểu tính cách và thói quen của Sầm Vật Cương, một câu nói sau cùng của Sầm Vật Cương khong khỏi làm cho hắn tự nghĩ ra đáp án cho mình.
- Bí thư Sầm, bây giờ các thành phố đều quan tâm đến phương diện kết nghĩa với Nam Giang, đều đi tiếp xúc với người thuộc tổ khảo sát của Nam Giang. Lúc này đám người đến liên hệ với chủ tịch Đường và bí thư Vương càng là quá lớn, điều này căn bản sẽ ảnh hưởng bất lợi đến sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương. Tôi cảm thấy chúng ta nên xuất phát từ phương diện có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương, vì vậy mà nhanh chóng cho ra danh sách ba chỉ tiêu lần này. Lời đề nghị của Phương Anh Hồ làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, cuối cùng lão vẫn từ chối: - Chuyện này nếu đã giao cho chủ tịch Đường, như vậy chúng ta cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng vào chủ tịch Đường, anh ấy nhất nhất định sẽ tìm ra biện pháp xử lý.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà khẽ lắc đầu, khi hắn đi về phía phòng làm việc của mình, một người chợt đi đến trước mặt. Khi thấy người kia đi đến thì Phương Anh Hồ vội vàng trầm giọng hỏi: - Bí thư Tôn, anh vội vàng đi đâu vậy?
Tôn Khánh Tử có quan hệ khá tốt với Phương Anh Hồ, khi thấy Phương Anh Hồ thì lên tiếng: - Tôi đi báo cáo công tác cho bí thư Vương. Thư ký trưởng, thành phố chúng tôi vốn không phát triển quá mạnh, cơ hội lần này rất quan trọng với chúng tôi, kính mong thư ký trưởng nói giúp đỡ cho chúng tôi vài câu.
Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Tôn Khánh Tử mà không khỏi cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn dùng giọng ôn hòa nói: - Bí thư Vương là người làm việc chân thành, anh báo cáo công tác nhất định phải chú ý, cũng đừng để cho bí thư Vương có ý kiến là được.
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ chú ý. Tôn Khánh Tử nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: - Thư ký trưởng, đã đến giờ rồi, sau này ngài có rảnh thì nhất định phải đến thành phố chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác mới được.
Phương Anh Hồ nhìn Tôn Khánh Tử bỏ đi như tia chớp mà không khỏi cau mày, hắn nhìn về phía bóng lưng của Tôn Khánh Tử, chợt thấy có nhiều người đang ra vào ở trước phòng làm việc của Vương Tử Quân. Phương Anh Hồ đều biết những người kia, hắn nhìn những người kia mà không khỏi có chút lo lắng.
Có một đối thủ như vậy thì bí thư Sầm có thể bảo trì được vị trí hiện tại sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như thế, Phương Anh Hồ không khỏi cảm thấy có chút chần chờ.
Khi Phương Anh Hồ vừa đi vào phòng làm việc của mình, đúng lúc này chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long đi đến. Trước kia Miêu Dược Hổ và Phương Anh Hồ từng công tác với nhau một thời gian, thế nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Sau khi Miêu Dược Hổ ngồi xuống thì Phương Anh Hồ trầm giọng hỏi: - Dược Hổ, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, đúng là khách quý đến nhà.
- Thư ký trưởng, tôi không có chuyện không leo lên điện Tam Bảo. Thành phố Linh Long chúng ta được hội nghị thường ủy xác định là hai trọng điểm phát triển của tỉnh, hai năm qua chúng tôi có được những thành tích không nhỏ, thế nhưng chúng tôi còn cảm thấy tiềm lực của mình đủ để phát triển thêm một bước nữa. Vì vậy chúng tôi muốn có được một chỉ tiêu kết nghĩa với phía Nam Giang, nếu như thành phố Linh Long có thể chung tay giúp đỡ tạo nên góc bù với thành phố Ngân Bằng, như vậy sẽ là động lực lớn cho tương lại phát triển sau này của thành phố chúng tôi.
- Chủ tịch Dược Hổ, anh có ý nghĩ rất tốt, thế nhưng anh báo cáo sai địa điểm rồi. Chủ tịch Đường là người phụ trách công tác này, anh nên thương lượng với chủ tịch Đường thì hay hơn. Phương Anh Hồ chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi cười ha hả nói.
Miêu Dược Hổ cũng không phải dễ dàng buông súng, hắn cười hì hì nói: - Thư ký trưởng, tất cả đều là hội nghị thường ủy quyết định, nếu như chuyện này phân ra cho một hai người đi làm, như vậy thể diện của bí thư Sầm sẽ đặt ở nơi nào? Vì vậy kính mong thư ký trưởng giúp đỡ thành phố Linh Long chúng tôi nhiều hơn một chút.
Miêu Dược Hổ ở lại năm sáu phút rồi mới rời đi, thế nhưng câu nói của người này luôn vang lên trong đầu Phương Anh Hồ.
Tháng bảy khí trời rất nóng, bầu trời không một áng mây, mặt trời chiếu xuống đất những luồng sáng nóng hừng hực. Lúc này cả tỉnh Mật Đông đều được bao bọc trong bầu không khí nóng bức, khắp nơi đều khó chịu, không biết có biết bao người đang bực bội vì thời tiết như thế này.
Trong thời tiết nóng bức của tháng bảy, lúc này danh sách các chi tiêu tham gia kết nghĩa với Nam Giang của tỉnh Mật Đông đã được cho ra lò. Ba thành phố Kim Hà, Đồng Lục và Tử Quang chính là ba địa phương đầu tiên bắt tay kết nghĩa với các thành phố tỉnh Nam Giang. Khi mối quan hệ này được xây dựng, thành phố Ngân Bằng kết giao với thành phố Đồng Lục, và thành phố Đồng Lục là địa phương cảm nhận được rõ ràng nhất lợi ích dành cho mình.
Lúc này dưới sự bắt cầu dắt mối của thành phố Ngân Bằng, công ty Audi quyết định dời xưởng sản xuất đến thành phố Đồng Lục. Tuy đây chỉ là di chuyển nhà xưởng, thế nhưng lại là một chấn động lớn trong tỉnh Mật Đông.
Sở dĩ có chấn động như vậy là vì một nguyên nhân, đó là hạng mục này quá lớn.
Công ty Audi là một nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, căn bản có khoảng sáu chục ngàn công nhân ở thành phố Ngâng Bằng làm trong xưởng sản xuất linh kiện.
Một nhà máy với hơn năm sáu chục ngàn công nhân được xây dựng ở thành phố Đồng Lục, chỉ cần có một hạng mục như vậy cũng đủ làm cho thành phố Đồng Lục đứng đầu trong tỉnh ở phương diện kêu gọi đầu tư trong năm nay.
Một xí nghiệp như vậy di chuyển làm cho hai thành phố khác trong Mật Đông có được hy vọng. Dù sao thì những xí nghiệp gia công sẽ chuyển từ vùng sản xuất thành phẩm giá thành cao ở duyên hải vào nội địa chính là chiều hướng phát triển chung. Nhưng khốn nổi người ta có nhiều sự lựa chọn, các cấp ủy chính quyền các địa phương lại luôn toàn tâm toàn lực phục vụ, nhưng Đồng Lục là một đại biểu cho sự kiện công ít mà hiệu quả cao.
- Chào bí thư Lôi. Khi Lôi Hợp Tuấn đi vào thì Triệu Hiểu Bạch khẽ cười chào hỏi.
Lôi Hợp Tuấn bây giờ là người điển hình của câu nói có việc vui thì tinh thần sung sướng, một hạng mục được cả tỉnh chú ý rơi lên đầu hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy đi lại bay bổng. Hắn nghĩ đến gương mặt của Sầm Vật Cương trong hội nghị phân tích tình hình kinh tế mỗi quý, thế là không khỏi cười thành tiếng. Qua nhiều năm Lôi Hợp Tuấn thắp hương không tìm được cửa miếu, không ngờ bây giờ lại có thời điểm hắn được hãnh diện một phen. Lúc này hắn thật sự muốn biết được biểu hiện gương mặt của Sầm Vật Cương khi gặp mình là như thế nào.
Lôi Hợp Tuấn đối mặt với Triệu Hiểu Bạch, hắn cảm thấy Triệu Hiểu Bạch là người cực kỳ đáng để kết giao quan hệ. Chưa nói đến phương diện sau này Triệu Hiểu Bạch sẽ là thư ký của chủ tịch tỉnh, thời gian sau này sẽ là một đại nhân vật trong quan trường Mật Đông, những người như vậy cần phải sớm lung lạc. Chưa nói đâu xa, bây giờ ngày nào hắn cũng đến tìm bí thư Vương, tất nhiên hắn phải thông qua nhờ Triệu Hiểu Bạch. Thế là hắn khẽ nở nụ cười dùng giọng hớn hở nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu Hiểu Bạch, cậu đang bận rộn gì vậy?
- Ngày mai bí thư Vương sẽ tham gia một hội nghị, tôi đang chuẩn bị bản thảo. Triệu Hiểu Bạch rót trà cho Lôi Hợp Tuấn rồi cười nói.
Lôi Hợp Tuấn tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi cười nói: - Hiểu Bạch, phương diện tìm người yêu của cậu thế nào rồi? Tôi nói cho cậu biết, thành phố Đồng Lục chúng tôi có Bích Ba Đầm rất đẹp, nơi đây hoàn cảnh thanh nhã, quan trọng là thích hợp đưa người yêu đi chơi. Cậu không có việc gì thì đưa bạn gái đến đó chơi vài ngày, tôi đảm bảo tình cảm giữa hai người sẽ ấm lên ngay.
- Cám ơn bí thư Lôi, nếu có thời gian thì tôi sẽ nhất định đi qua. Triệu Hiểu Bạch trả lời rất công thức hóa, điều này làm cho Lôi Hợp Tuấn không hài lòng.
Lôi Hợp Tuấn cười hì hì nói: - Cậu Hiểu Bạch, anh là người từng trải, anh khuyên cậu thế này, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Nghe lời khuyên của tôi thì cậu sẽ thấy tốt hẳn lên. Người ta nói tình yêu chú trọng cái gì? Đó chính là tìm một chỗ đi chơi phù hợp, như vậy ước nguyện sẽ thành.
Triệu Hiểu Bạch khẽ cười mà không nói thêm nhiều lời, hắn biết rõ lúc này mình nên nói thêm nhiều điều với Lôi Hợp Tuấn, nhưng tính cách lại quyết định kháng cự với những lời nói theo kiểu như vậy.
Triệu Hiểu Bạch biết rõ sở dĩ Lôi Hợp Tuấn xưng anh em với mình, cũng không phải là coi trọng mình, người ta chú ý coi trọng bí thư Vương. Nếu không Lôi Hợp Tuấn là một vị quan lớn ở địa phương, cần gì phải xưng anh em với một tiểu nhân vật như hắn.
- Chào bí thư Vương. Lỗ Kính Tu bắt tay thật chặt với Vương Tử Quân, sau đó gương mặt có vài phần kích động.
Vương Tử Quân tuy đã gặp mặt Lỗ Kính Tu cách đó nửa tháng, thế nhưng bây giờ hai bên gặp lại không khỏi làm hắn sinh ra cảm giác vui sướng. Hắn bắt tay với Lỗ Kính Tu, sau đó không khỏi nhìn sang đám người Đồ Ấn Phàm rồi nói: - Hoan nghênh các đồng chí đi đến Mật Đông, tôi tin chắc tỉnh Mật Đông sẽ không làm cho các vị thất vọng.
Lúc này Vương Tử Quân nói hai câu khá bình thường thế nhưng những lời như vậy không khỏi làm cho đám nhân viên công tác của tỉnh Mật Đông tham gia tiếp đãi đoàn khảo sát có chút kiêu ngạo của Nam Giang ra sức vỗ tay. Lúc này bầu không khí trong phòng như sấm dậy, bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Khi Lỗ Kính Tu đến thì Đường Chấn Huy có thể cảm nhận được lực ảnh hưởng và uy tín cực kỳ lớn của Vương Tử Quân ở Na.g, nhưng tình cảnh xuất hiện ở bữa tiệc tối hôm nay càng làm cho lão thêm kiên định với một người như Vương Tử Quân. Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ, đó là nếu Vương Tử Quân ở lại Nam Giang, chỉ sợ con đường phát triển sau này sẽ cực kỳ bằng phẳng.
Nhưng nếu để Vương Tử Quân ở lại Nam Giang thì chỉ sợ vị bí thư tỉnh ủy kia sẽ không có được khoảng thời gian tốt đẹp.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Đường Chấn Huy nhanh chóng kéo Vương Tử Quân ngồi xuống ghế, thế là bầu không khí trong đại sảnh chợt yên tĩnh trở lại. Vương Tử Quân ngồi xuống bên cạnh Đường Chấn Huy, hắn hỏi han Lỗ Kính Tu vài câu về tình hình gần đây, sau đó cười nói với Đường Chấn Huy: - Chủ tịch Đường, chủ tịch Kính Tu đi đến Mật Đông là giúp đỡ cho công tác của chúng ta, bây giờ tôi đại biểu cho ngài kính một ly rượu với các đồng chí tỉnh Nam Giang.
Đường Chấn Huy tất nhiên sẽ không phản đối đề nghị này của Vương Tử Quân, lão gật đầu nói: - Bí thư Tử Quân, anh nhất định phải mời rượu các đồng chí Nam Giang nhiều hơn mới được.
Vương Tử Quân gật đầu, hắn đứng lên, sau đó nâng ly rượu nhìn qua bốn phía, lại cười nói: - Chủ tịch Kính Tu, các vị đồng sự ở Nam Giang, bây giờ tôi đại biểu cho các đồng chí tỉnh Mật Đông, đồng thời cũng đại biểu cho chính mình kính các vị một ly, hoan nghênh các vị đến tỉnh Mật Đông.
Lỗ Kính Tu nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, hắn giống như quay về khoảng thời gian trước khi Vương Tử Quân còn ở lại Nam Giang, thế là hắn chậm rãi đứng lên, hai tay nâng ly rượu cụng với Vương Tử Quân, lại trịnh trọng uống cạn ly.
Không ai lên tiếng, cũng không ai ồn ào, nhóm người Đồ Ấn Phàm cũng giống như Lỗ Kính Tu, bọn họ trịnh trọng nâng ly của mình lên rồi uống cạn. Động tác nho nhỏ này càng làm cho bầu không khí bữa tiệc thêm nghiêm túc.
- Thật sự là rất khí phái. Tôn Khánh Tử nhìn Vương Tử Quân cách đó không xa mà không khỏi cảm khái vô hạn. Hắn là một người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, hắn biết rõ sự tôn trọng không một tiếng động này căn bản không thể nào giả vờ được.
Vương Tử Quân còn trẻ như vậy mà được nhiều người ở Nam Giang tôn trọng như thế, người này căn bản là khôn đơn giản. Tôn Khánh Tử tuy nghĩ rằng mình vẫn có chút năng lực, thế nhưng nếu so sánh với Vương Tử Quân thì căn bản là vẫn rất chênh lệch, ít nhất thì mình công tác ở bên dưới nhiều năm nhưng cũng chưa từng có được tình huống như Vương Tử Quân lúc này.
Khi Tôn Khánh Tử đang cảm thấy ghen ghét thì chợt thấy có người lên tiếng: - Bí thư Vương, chúng tôi cũng muốn kính ngài một ly, tuy ngài đã rời khỏi Nam Giang, thế nhưng ngài vẫn mãi là lãnh đạo của chúng tôi.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài một ly.
- Bí thư Vương, chúng tôi kính ngài! Trong những âm thanh mời rượu có chút ồn ào, từng ly rượu được đưa lên. Tình cảnh lúc này căn bản là cực kỳ có lực tương tác, Lỗ Kính Tu cũng nâng ly rượu của mình lên nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, tôi cũng kính ngài một ly.
Vương Tử Quân đối mặt với tình cảnh này mà cảm thấy có chút khó tưởng, hắn nhìn tường gương mặt quen thuộc ở Nam Giang, thế là không khỏi có chút cảm động. Lúc này cũng không ai chạm cốc, bọn họ trực tiếp uống rượu vào bụng, khi đưa ly xuống thì căn bản không còn giọt rượu nào thừa, thậm chí có vài người ánh mắt đỏ hoe.
- Nhìn vào biểu hiện của nhóm người chủ tịch Đồ, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ từ chối chỉ thị của bí thư Vương. Lữ Nhạc Ngũ nhìn thoáng qua Lôi Hợp Tuấn ở bên cạnh mình rồi khẽ nói.
Lôi Hợp Tuấn không nói lời nào thế nhưng hai mắt lại có chút khác thường, hắn uống cạn ly rượu của mình, ý nghĩ trong đầu càng thêm kiên định.
Tiệc rượu vẫn được tiến hành theo trình tự, sự kiện Vương Tử Quân mời rượu giống như là một con sóng nhỏ trong đại dương, thế nhưng tất cả mọi người tham gia trường hợp này đều cảm thấy cực kỳ rung động.
Bên cạnh nhóm người Đồ Ấn Phàm và Mạnh Chí Đạo vẫn có nhiều người vây quanh, thế nhưng khi đám người chung quanh nói về thành phố của mình, lại không quân nói ra sự giúp đỡ của bí thư Vương.
- Bữa tiệc thật sự tốt đẹp, như vậy là rất tốt.
"Thật sự rất tốt sao?" Phương Anh Hồ thầm nghĩ vài câu, nhưng hắn lại nhanh chóng áp chế xuống đáy lòng. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn hiểu tính cách và thói quen của Sầm Vật Cương, một câu nói sau cùng của Sầm Vật Cương khong khỏi làm cho hắn tự nghĩ ra đáp án cho mình.
- Bí thư Sầm, bây giờ các thành phố đều quan tâm đến phương diện kết nghĩa với Nam Giang, đều đi tiếp xúc với người thuộc tổ khảo sát của Nam Giang. Lúc này đám người đến liên hệ với chủ tịch Đường và bí thư Vương càng là quá lớn, điều này căn bản sẽ ảnh hưởng bất lợi đến sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương. Tôi cảm thấy chúng ta nên xuất phát từ phương diện có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác của bí thư Vương, vì vậy mà nhanh chóng cho ra danh sách ba chỉ tiêu lần này. Lời đề nghị của Phương Anh Hồ làm cho Sầm Vật Cương nhíu mày, cuối cùng lão vẫn từ chối: - Chuyện này nếu đã giao cho chủ tịch Đường, như vậy chúng ta cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng vào chủ tịch Đường, anh ấy nhất nhất định sẽ tìm ra biện pháp xử lý.
Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương mà khẽ lắc đầu, khi hắn đi về phía phòng làm việc của mình, một người chợt đi đến trước mặt. Khi thấy người kia đi đến thì Phương Anh Hồ vội vàng trầm giọng hỏi: - Bí thư Tôn, anh vội vàng đi đâu vậy?
Tôn Khánh Tử có quan hệ khá tốt với Phương Anh Hồ, khi thấy Phương Anh Hồ thì lên tiếng: - Tôi đi báo cáo công tác cho bí thư Vương. Thư ký trưởng, thành phố chúng tôi vốn không phát triển quá mạnh, cơ hội lần này rất quan trọng với chúng tôi, kính mong thư ký trưởng nói giúp đỡ cho chúng tôi vài câu.
Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Tôn Khánh Tử mà không khỏi cảm thấy không thoải mái, nhưng hắn vẫn dùng giọng ôn hòa nói: - Bí thư Vương là người làm việc chân thành, anh báo cáo công tác nhất định phải chú ý, cũng đừng để cho bí thư Vương có ý kiến là được.
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ chú ý. Tôn Khánh Tử nói rồi nhìn thoáng qua đồng hồ: - Thư ký trưởng, đã đến giờ rồi, sau này ngài có rảnh thì nhất định phải đến thành phố chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác mới được.
Phương Anh Hồ nhìn Tôn Khánh Tử bỏ đi như tia chớp mà không khỏi cau mày, hắn nhìn về phía bóng lưng của Tôn Khánh Tử, chợt thấy có nhiều người đang ra vào ở trước phòng làm việc của Vương Tử Quân. Phương Anh Hồ đều biết những người kia, hắn nhìn những người kia mà không khỏi có chút lo lắng.
Có một đối thủ như vậy thì bí thư Sầm có thể bảo trì được vị trí hiện tại sao? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như thế, Phương Anh Hồ không khỏi cảm thấy có chút chần chờ.
Khi Phương Anh Hồ vừa đi vào phòng làm việc của mình, đúng lúc này chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long đi đến. Trước kia Miêu Dược Hổ và Phương Anh Hồ từng công tác với nhau một thời gian, thế nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ.
Sau khi Miêu Dược Hổ ngồi xuống thì Phương Anh Hồ trầm giọng hỏi: - Dược Hổ, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi như vậy, đúng là khách quý đến nhà.
- Thư ký trưởng, tôi không có chuyện không leo lên điện Tam Bảo. Thành phố Linh Long chúng ta được hội nghị thường ủy xác định là hai trọng điểm phát triển của tỉnh, hai năm qua chúng tôi có được những thành tích không nhỏ, thế nhưng chúng tôi còn cảm thấy tiềm lực của mình đủ để phát triển thêm một bước nữa. Vì vậy chúng tôi muốn có được một chỉ tiêu kết nghĩa với phía Nam Giang, nếu như thành phố Linh Long có thể chung tay giúp đỡ tạo nên góc bù với thành phố Ngân Bằng, như vậy sẽ là động lực lớn cho tương lại phát triển sau này của thành phố chúng tôi.
- Chủ tịch Dược Hổ, anh có ý nghĩ rất tốt, thế nhưng anh báo cáo sai địa điểm rồi. Chủ tịch Đường là người phụ trách công tác này, anh nên thương lượng với chủ tịch Đường thì hay hơn. Phương Anh Hồ chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn không khỏi cười ha hả nói.
Miêu Dược Hổ cũng không phải dễ dàng buông súng, hắn cười hì hì nói: - Thư ký trưởng, tất cả đều là hội nghị thường ủy quyết định, nếu như chuyện này phân ra cho một hai người đi làm, như vậy thể diện của bí thư Sầm sẽ đặt ở nơi nào? Vì vậy kính mong thư ký trưởng giúp đỡ thành phố Linh Long chúng tôi nhiều hơn một chút.
Miêu Dược Hổ ở lại năm sáu phút rồi mới rời đi, thế nhưng câu nói của người này luôn vang lên trong đầu Phương Anh Hồ.
Tháng bảy khí trời rất nóng, bầu trời không một áng mây, mặt trời chiếu xuống đất những luồng sáng nóng hừng hực. Lúc này cả tỉnh Mật Đông đều được bao bọc trong bầu không khí nóng bức, khắp nơi đều khó chịu, không biết có biết bao người đang bực bội vì thời tiết như thế này.
Trong thời tiết nóng bức của tháng bảy, lúc này danh sách các chi tiêu tham gia kết nghĩa với Nam Giang của tỉnh Mật Đông đã được cho ra lò. Ba thành phố Kim Hà, Đồng Lục và Tử Quang chính là ba địa phương đầu tiên bắt tay kết nghĩa với các thành phố tỉnh Nam Giang. Khi mối quan hệ này được xây dựng, thành phố Ngân Bằng kết giao với thành phố Đồng Lục, và thành phố Đồng Lục là địa phương cảm nhận được rõ ràng nhất lợi ích dành cho mình.
Lúc này dưới sự bắt cầu dắt mối của thành phố Ngân Bằng, công ty Audi quyết định dời xưởng sản xuất đến thành phố Đồng Lục. Tuy đây chỉ là di chuyển nhà xưởng, thế nhưng lại là một chấn động lớn trong tỉnh Mật Đông.
Sở dĩ có chấn động như vậy là vì một nguyên nhân, đó là hạng mục này quá lớn.
Công ty Audi là một nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, căn bản có khoảng sáu chục ngàn công nhân ở thành phố Ngâng Bằng làm trong xưởng sản xuất linh kiện.
Một nhà máy với hơn năm sáu chục ngàn công nhân được xây dựng ở thành phố Đồng Lục, chỉ cần có một hạng mục như vậy cũng đủ làm cho thành phố Đồng Lục đứng đầu trong tỉnh ở phương diện kêu gọi đầu tư trong năm nay.
Một xí nghiệp như vậy di chuyển làm cho hai thành phố khác trong Mật Đông có được hy vọng. Dù sao thì những xí nghiệp gia công sẽ chuyển từ vùng sản xuất thành phẩm giá thành cao ở duyên hải vào nội địa chính là chiều hướng phát triển chung. Nhưng khốn nổi người ta có nhiều sự lựa chọn, các cấp ủy chính quyền các địa phương lại luôn toàn tâm toàn lực phục vụ, nhưng Đồng Lục là một đại biểu cho sự kiện công ít mà hiệu quả cao.
- Chào bí thư Lôi. Khi Lôi Hợp Tuấn đi vào thì Triệu Hiểu Bạch khẽ cười chào hỏi.
Lôi Hợp Tuấn bây giờ là người điển hình của câu nói có việc vui thì tinh thần sung sướng, một hạng mục được cả tỉnh chú ý rơi lên đầu hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy đi lại bay bổng. Hắn nghĩ đến gương mặt của Sầm Vật Cương trong hội nghị phân tích tình hình kinh tế mỗi quý, thế là không khỏi cười thành tiếng. Qua nhiều năm Lôi Hợp Tuấn thắp hương không tìm được cửa miếu, không ngờ bây giờ lại có thời điểm hắn được hãnh diện một phen. Lúc này hắn thật sự muốn biết được biểu hiện gương mặt của Sầm Vật Cương khi gặp mình là như thế nào.
Lôi Hợp Tuấn đối mặt với Triệu Hiểu Bạch, hắn cảm thấy Triệu Hiểu Bạch là người cực kỳ đáng để kết giao quan hệ. Chưa nói đến phương diện sau này Triệu Hiểu Bạch sẽ là thư ký của chủ tịch tỉnh, thời gian sau này sẽ là một đại nhân vật trong quan trường Mật Đông, những người như vậy cần phải sớm lung lạc. Chưa nói đâu xa, bây giờ ngày nào hắn cũng đến tìm bí thư Vương, tất nhiên hắn phải thông qua nhờ Triệu Hiểu Bạch. Thế là hắn khẽ nở nụ cười dùng giọng hớn hở nói với Triệu Hiểu Bạch: - Cậu Hiểu Bạch, cậu đang bận rộn gì vậy?
- Ngày mai bí thư Vương sẽ tham gia một hội nghị, tôi đang chuẩn bị bản thảo. Triệu Hiểu Bạch rót trà cho Lôi Hợp Tuấn rồi cười nói.
Lôi Hợp Tuấn tiếp nhận ly trà uống một ngụm rồi cười nói: - Hiểu Bạch, phương diện tìm người yêu của cậu thế nào rồi? Tôi nói cho cậu biết, thành phố Đồng Lục chúng tôi có Bích Ba Đầm rất đẹp, nơi đây hoàn cảnh thanh nhã, quan trọng là thích hợp đưa người yêu đi chơi. Cậu không có việc gì thì đưa bạn gái đến đó chơi vài ngày, tôi đảm bảo tình cảm giữa hai người sẽ ấm lên ngay.
- Cám ơn bí thư Lôi, nếu có thời gian thì tôi sẽ nhất định đi qua. Triệu Hiểu Bạch trả lời rất công thức hóa, điều này làm cho Lôi Hợp Tuấn không hài lòng.
Lôi Hợp Tuấn cười hì hì nói: - Cậu Hiểu Bạch, anh là người từng trải, anh khuyên cậu thế này, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Nghe lời khuyên của tôi thì cậu sẽ thấy tốt hẳn lên. Người ta nói tình yêu chú trọng cái gì? Đó chính là tìm một chỗ đi chơi phù hợp, như vậy ước nguyện sẽ thành.
Triệu Hiểu Bạch khẽ cười mà không nói thêm nhiều lời, hắn biết rõ lúc này mình nên nói thêm nhiều điều với Lôi Hợp Tuấn, nhưng tính cách lại quyết định kháng cự với những lời nói theo kiểu như vậy.
Triệu Hiểu Bạch biết rõ sở dĩ Lôi Hợp Tuấn xưng anh em với mình, cũng không phải là coi trọng mình, người ta chú ý coi trọng bí thư Vương. Nếu không Lôi Hợp Tuấn là một vị quan lớn ở địa phương, cần gì phải xưng anh em với một tiểu nhân vật như hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.