Chương 1375: Sờ hồng thành sờ băng.
Bảo Thạch Tiêu
01/07/2015
Vương Tử Quân cảm thấy chuyện này rất mê người, nhưng hắn còn tin tưởng một đạo lý, đó là trên thế gian này không có người yêu hận vô cớ, anh có được một thứ gì đó, cũng xem như mất đi thứ gì đó.
Khi ăn sáng xong thì đã mười giờ, Vương Tử Quân chạy xe Hummer đi về phía khách sạn Tứ Quý ở trung tâm thành phố Vân Mặc.
Khách sạn Tứ Quý là một trong những khách sạn cao cấp nhất của thành phố Vân Mặc, ngụ ý của nó là bốn mùa như mùa xuân, căn bản rất có ý vị ở thành phố Vân Mặc.
Lần này Hách gia tổ chức mừng thọ Hách lão gia tử, vốn cũng không muốn làm lớn, thế nhưng dưới sự thúc đẩy của Triệu Thái Sóc, quy cách tăng lên khá cao. Một vài người đến trước đã vào trong khách sạn Tứ Quý từ ngày hôm qua. Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai chưa đi đến, thế nhưng bên trong đã có hai gian phòng dành riêng cho hai người.
Từ biệt thự của Trương Thiên Tâm đi đến khách sạn Tứ Quý cũng chỉ ba bốn kilomet, sau khi đi qua hai ngã tư, bảng hiệu lớn của khách sạn Tứ Quý hiện ra trước mặt.
Khi xe chuẩn bị chạy vào trong khách sạn, Vương Tử Quân thấy một tên cảnh sát giao thông phía trước vung gậy vẫy mình, tỏ ý đỗ xe. Vương Tử Quân có chút buồn bực, thế nhưng vẫn dừng xe lại.
Viên cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua chiếc Hummer, sau đó trầm giọng nói: - Chiếc xe này là của anh sao?
- Không phải, là mượn của một người bạn, làm sao vậy? Sao anh không lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra cho tôi xem? Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, hắn xoay chìa khóa trong tay rồi dùng giọng không đếm xỉa nói.
Viên cảnh sát giao thông giống như nổi giận vì thái độ khiêu khích của Vương Tử Quân, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó cầm bộ đàm trong tay nói: - Chỉ huy trung tâm, chỉ huy trung tâm, phát hiện mục tiêu, chiếc Hummer kia đang ở bên cạnh tôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tên cảnh sát giao thông muốn giải quyết việc chung, thế là nghĩ ngay đến chuyện ngày hôm qua.
Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với tên cảnh sát giao thông, hắn dùng giọng thoải mái nói: - Anh cho rằng chiếc xe này có vấn đề gì sao? Được rồi, anh cứ giữ lấy xe, tôi đi trước, sau đó có gì cứ gọi tôi.
- Ôi, điều này khó thể nào thực hiện được, có một số việc anh cần phải đi theo để chúng tôi lấy lời khai, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi. Viên cảnh sát giao thông nói rất khách khí, thế nhưng lại đứng chắn trước xe.
Vương Tử Quân cố gắng nhẫn nại: - Anh chặn xe của tôi lại, dù sao cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ?
Khi hai người đang giằng co thì còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc Toyota việt dã chạy đến, xe dừng lại thì một viên cảnh sát trung niên xuống xe.
Người này nhìn Vương Tử Quân, lại nhìn chiếc xe, sau đó hỏi viên cảnh sát giao thông đã chặn xe Vương Tử Quân: - Chính là chiếc xe này sao?
- Nhìn trên xe có vài viết ngấn, có lẽ là chiếc xe này. Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chợt cúi chào, sau đó dùng ngôn từ chuẩn xác nói.
Sau đó có năm cảnh sát xuống xe, vài tên cảnh sát đi theo vài chiếc xe phía sau cũng đi xuống, đám người dừng lại nhìn chiếc xe Hummer, sau đó đi đến nói vài câu với viên cảnh sát giao thông trung niên.
Vương Tử Quân còn phải tham gia tiệc mừng thọ, tất nhiên không thể đi đến quá muộn, hơn nữa hắn còn phải xử lý chuyện của Triệu Thái Sóc. Hắn là người chủ yếu, nếu như đến muộn, như vậy sẽ lạ cho người ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, căn bản không phải là hành vi sáng suốt.
Hơn nữa những người đến tham gia bữa tiệc mừng thọ hôm nay đều có thân phận, phần lớn đều cùng vai vế với Vương Quang Vinh, bọn họ đều là người đã thành tinh, thấy rõ mọi chuyện. Nếu như hắn đến muộn, chắc chắn sẽ không tỏ thái độ ngay lập tức, thế nhưng sẽ có vướng mắc trong lòng.
- Tôi là phó cục trưởng Lưu Đại Lôi cục công an quận Nam thành phố Vân Mặc. Đồng chí, xin hỏi chiếc xe này của anh sao? Vị phó cục trưởng Lưu Đại Lôi nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Phản ứng của Lưu Đại Lôi làm cho đám người đi theo phía sau có chút bất ngờ, thế nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ của Lưu Đại Lôi, căn bản chỉ có thể nghe mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi tên Lưu Đại Lôi, hắn thản nhiên nói: - Vừa rồi tôi đã nói với đồng chí này, xe này tôi mượn của một người bạn, xin hỏi có vấn đề gì sao?
- Ngài có thể cho chúng tôi xem giấy phép lái xe và giấy chứng nhận xe được không? Lưu Đại Lôi lại lên tiếng, giọng điệu khá bình thản.
Vương Tử Quân có chút do dự, nhưng hắn vẫn lấy giấy phép lái xe ra. Lưu Đại Lôi nhìn biển số xe, lại nhìn Vương Tử Quân, có chút trầm ngâm.
Tuy giấy tờ xe không có xuất chúng, thế nhưng ở trong thành phố này mà lái một chiếc Hummer, căn bản không phải dân chúng bình thường.
Lưu Đại Lôi là cảnh sát nhiều năm, hắn biết rõ quy tắc trong quan trường, hơn nữa hắn vẫn luôn tự kiêu ngạo vì điều này. Cũng vì am hiêu quy tắc quan trường thế cho nên nhiều khi hắn nhìn sự việc và cho ra những suy đoán vượt mức. Ví dụ như hôm nay, trước khi chưa biết rõ thân phận của đối phương, hắn tuyệt đối không tùy tiện xử lý, nếu không đụng phải một người không nên sờ vào, chỉ sợ kết quả của mình là rất thảm.
- Anh là Vương Tử Quân phải không, hôm qua có người báo chiếc xe này va quẹt và bỏ chạy, hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra rõ ràng. Lưu Đại Lôi có thái độ rất ôn hòa, lời nói cũng khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân lại không có tâm tư như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Đại Lôi rồi cười nói: - Cục trưởng Lưu, tôi thấy không bằng thế này, bây giờ tôi có việc gấp cần làm, không bằng các anh giữ chiếc xe này lại, chờ tôi làm xong việc sẽ đến tìm các anh, thế nào?
Mặc dù Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ bình tâm tĩnh khí, thế nhưng Lưu Đại Lôi lại sinh ra một cảm giác cực kỳ linh mẫn. Chỉ cần nhìn tư thế của đối phương thì giống như thỏa thuê mãn nguyện, lại rất nhanh chóng, người này sao nhìn qua lại thấy có chút không tầm thường như vậy?
Để cho người ta đi thì không có gì là không được, chiéc xe này giá hơn triệu bạc, có người nào bỏ luôn không cần? Hơn nữa phá án như vậy cũng làm cho mình thoát khỏi tình huống đắc tội với người.
Khi Lưu Đại Lôi chuẩn bị đồng ý, một chiếc xe chạy đến, sau đó nhanh chóng thắng lại.
- Ôi, đây không phải là anh hùng hôm qua sao? Thế nào, bị bắt rồi sao? Hừ, anh nói cho mà biết, đi ra ngoài đường phải nhìn vào bản thân mình, va chạm vào xe của anh mà muốn bỏ chạy sao? Đừng hòng. Lộ Kiếm Long bước xuống xe, người còn chưa đến nhưng giọng nói đã vang lên rất lớn. Hắn đi về phía trước, tháo kính râm xuống, sau đó dùng giọng cười đùa lên tiếng.
Lộ Kiếm Long căn bản là một nhân vật không đơn giản ở bản địa, hắn có bao giờ sợ ai? Khi thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, hắn giữ lấy cổ áo của Vương Tử Quân, sau đó thả ra một vòng khói thuốc, hai mắt còn lớn hơn mắt trâu, lại lớn tiếng nói: - Hừ, sao không nói gì? Ông muốn truy cứu trách nhiệm của mày, ít nhất mày cũng phải tỏ chút thái độ gì chứ?
Vương Tử Quân thầm kinh hãi, hắn thật sự sợ tên thanh niên không biết trời cao đất rộng này cho mình một tát. Một người đường đường là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng lại bị một tên thanh niên đánh cho một tát, nếu lan truyền ra ngoài thì căn bản là quá đáng cười.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư liên hệ với loại người như Lộ Kiếm Long, hắn chỉ nhìn Lưu Đại Lôi, xem đối phương xử lý thế nào.
Lưu Đại Lôi cảm thấy có chút khó khăn, ánh mắt nhìn qua hai người, cuối cùng trầm giọng nói: - Đồng chí, mời anh phối hợp với công tác của chúng tôi, theo tôi đi một chuyến.
Khi hai bên đang giằng co thì Trương Lộ Giai đi đến, nàng cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhanh chóng xông lại kéo tay của Lộ Kiếm Long ra, sau đó ngăn mình truóc mặt Lộ Kiếm Long và Vương Tử Quân, cuối cùng dùng giọng oán hận nói: - Các người muốn làm gì? Các người biết anh ấy là ai không? Đúng là ăn gan báo không biết sợ. Còn anh nữa, anh là cảnh sát sao? Anh có tư cách gì của một vị cảnh sát nhân dân?
- Dựa vào cái gì để phải đi theo các người? Cậu ta nói chúng tôi va chạm vào xe của cậu ta, như vậy các người sẽ tin là thật sao? Vậy tôi nói cậu ta va quẹt vào xe của chúng tôi, các người xử lý ra sao? Còn nữa, tôi tố cáo cậu ta chạy tốc độ cao trong thành phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phương diện an toàn của người tham gia giao thông.
Lưu Đại Lôi không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp trang nhã lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mặc dù hắn cố tình có thiên hướng về phía Lộ Kiếm Long, thế nhưng cũng không thể phủ nhận Lộ Kiếm Long là một người thường chạy tốc độ cao, cực kỳ nguy hiểm.
Khi Lưu Đại Lôi đang cảm thấy khó xử lý thì Lộ Kiếm Long đã rống lên: - Cô em xinh đẹp, cô em đanh đá, lấy chồng cũng không sợ bị ức hiếp.
Lộ Kiếm Long hát xong câu này thì tiến lên cười đùa nói: - Em gái, anh nói cho em biết, ở thành phố Vân Mặc này thì anh là người quyết định tất cả, em không tin thì có thể thử nghiệm.
- Cút. Trương Lộ Giai căm tức mắng một câu với lời nói không chút hảo ý và khiêu khích của Lộ Kiếm Long.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngang ngược của Lộ Kiếm Long, biết rõ người kia nhất định có bối cảnh. Thời thế hôm nay dù bất kỳ một kẻ nào có thế lực đều không bao giờ tồn tại độc lập, sau lưng nhất định phải có người làm chỗ dựa. Vì vậy Vương Tử Quân nhìn Lưu Đại Lôi, sau đó dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Cục trưởng Lưu, anh cũng thấy rõ tình hình bây giờ rồi đấy, tôi hy vọng anh có thể chấp pháp công bằng.
- Công bằng, tất nhiên phải là công bằng, anh Lưu, người này đụng vào xe của tôi còn bỏ chạy, anh bắt hắn cho tôi. Không chờ Lưu Đại Lôi mở miệng, Lộ Kiếm Long đã trầm giọng phân phó Lưu Đại Lôi.
Vẻ mặt Lưu Đại Lôi liên tục biến đổi, giống như có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Lộ Kiếm Long như cười như không nhìn mình, hắn đành nói với Vương Tử Quân: - Đồng chí, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi, đi về đồn nói rõ những gì đã xảy ra.
Lưu Đại Lôi nói rồi nháy mắt với vài viên cảnh sát ở bên cạnh.
- Các anh muốn làmg gì? Tôi nói cho các anh biết... Trương Lộ Giai nhìn vài tên cảnh sát đi về phía Vương Tử Quân, vẻ mặt nàng càng thêm hoảng hốt, nàng giống như hóa thành một con thú nhảy đến chắn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy mình gặp phải phiền toái, thế là cũng không tiếp tục muốn mất thời gian ở chỗ này, thế là lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi. Mặc dù hắn mới đến thành phố Vân Mặc, thế nhưng hắn lại có quan hệ không tệ với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Thải Bắc, khi hai bên tham gia họp ở thủ đô cũng thường xuyên trao đổi với nhau.
Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp gọi điện thoại thì chuông điện thoại đã vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số rồi thuận miệng nói: - Chào chú Triệu.
Người gọi điện thoại chính là Triệu Thái Sóc, Triệu Thái Sóc nghe Vương Tử Quân gọi mình là chú Triệu thì càng thêm khách khí: - Trưởng phòng Vương, anh quá khách khí rồi, hai người chúng ta mới quen đã thân, chúng ta nên xưng hô thoải mái hơn một chút.
Thực tế thì Triệu Thái Sóc thật lòng rất muốn mình là trưởng bối của Vương Tử Quân, nhưng mối liên hệ giữa Triệu gia và Vương gia căn bản đã dần phai nhạt từ thế hệ của hắn và Vương Quang Vinh. Vương Tử Quân bây giờ đang trẻ tuổi đắc chí, nếu ép đối phương gọi mình bằng chú, không bằng thành thật xưng hô ngang hàng thì hay hơn.
- Bây giờ anh đanh ở nơi nào? Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Triệu Thái Sóc đã khiêm tốn nói.
- Tôi đang ở phía nam khách sạn Tứ Quý, chút nữa sẽ đi qua, bây giờ có chút, chuyện, sau sẽ liên lạc với ngài sau. Vương Tử Quân nhìn thấy đám người Lưu Đại Lôi đi đến thì cúp điện thoại của Triệu Thái Sóc.
- Tiểu tử, gọi điện thoại cầu cứu có phải không? Khi nhóm người Lưu Đại Lôi chuẩn bị đưa Vương Tử Quân lên xe, Lộ Kiếm Long ở bên kia đã vỗ một cái thật mạnh lên chiếc Hummer, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói: - Gọi điện thoại tiếp đi, anh muốn xem thần thánh phương nào có thể đến cứu mày.
Vương Tử Quân có ấn tượng rất kém với Lộ Kiếm Long, lúc này thấy đối phương lên tiếng thì thản nhiên nói: - Được, để tôi gọi điện thoại.
Khi Vương Tử Quân đang tìm số điện thoại, một chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi thở hồng hộc nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu không phải anh nói đang ở chỗ này, tôi còn tưởng rằng không tìm được anh.
Lộ Kiếm Long thấy người kia, hắn đang định lên tiếng thì lời lên đến khóe miệng đành phải nuốt xuống.
Lộ Kiếm Long biết người kia, hơn nữa khi người kia đi xuống xe thì hắn không khỏi trợn trừng mắt, người xuống xe sau đó không phải là bố mình sao?
Quả nhiên người đàn ông trẻ tuổi với khí thế bất phàm kia nhìn thoáng qua Triệu Thái Sóc rồi vươn tay nói: - Chào chú Triệu.
Triệu Thái Sóc vội vàng bắt tay Vương Tử Quân, sau đó nhìn bốn phía rồi nói: - Tử Quân, tôi giới thiệu với cậu, đây là chú Lộ Binh Chương, năm xưa anh ấy từng học cùng cấp hai với bố Vương Quang Vinh của cậu đấy.
- Ha ha ha, mới đó đã nhiều năm qua rồi, bố của cậu có khỏe không? Lộ Binh Chương lúc này cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân vươn tay thì hắn tươi cười tiến lên bắt chặt tay, sau đó nói: - Tôi luôn hâm một cậu Quang Vinh có một người con trai ưu tú, hôm nay gặp mặt thì thật sự làm cho chú cảm thấy xấu hổ.
Thấy bố mình bắt tay với Vương Tử Quân, Lộ Kiếm Long biết lần này mình không chiếm được tiện nghi, sớm biết đối phương là xương khó gặm thì hắn nên rút lui thì hay hơn.
- Sao vậy Tử Quân, có chuyện gì không? Triệu Thái Sóc thấy Lưu Đại Lôi đứng luống cuống tay chân ở một bên thì dùng giọng nghi hoặc nói.
Triệu Thái Sóc thấy sự việc không đúng, nhưng hắn là cáo già, chỉ chờ Vương Tử Quân nói rõ vấn đề. Chỉ cần Vương Tử Quân nói rõ ràng, có vài chuyện hoàn toàn có thể xử lý được, vì thế mà hắn có chút thoải mái.
- Không có việc gì, chỉ là va quệt xe mà thôi. Vương Tử Quân cũng không muốn dài dòng ở sự việc này, thế nên dùng giọng hời hợt nói.
Lộ Binh Chương cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, khi vừa xuống xe thì thấy con mình hùng hổ đứng nơi đó, thế là ý thức được đứa con ma vương kia lại gây họa. Biết con không ai bằng cha, tiểu tử kia thế nào lại chọc vào Vương Tử Quân?
Tên khốn kiếp làm cho người ta yêu không được hận không xong kia sao lại chuyên làm ra những trò này, căn bản là giỏi làm hư hại sự việc hơn là thành công. Lộ Binh Chương nghĩ đến tương lai mình còn nhờ cậy Vương gia mà vẻ mặt chợt tái xám, nếu như bây giờ có quan hệ căng cứng với Vương Tử Quân, không phải là vì nhỏ mất lớn, căn bản bịt kín đường phát triển của mình sao?
Vì vậy khi Vương Tử Quân còn chưa nói xong thì Lộ Binh Chương đã chỉ vào con trai rồi mắng: - Thằng kia, mày không chạy xe đường hoàng được sao? Nhìn xem, xe của trưởng phòng Vương đã bị va quệt thế nào rồi? Mau tìm người sửa chữa lại.
Lưu Đại Lôi thấy Lộ Binh Chương xuống xe thì cảm thấy sự việc không đúng, nhưng hắn cũng không ngờ Lộ Binh Chương còn chưa hỏi gì đã đổ tất cả sự việc lên đầu con trai.
Người kia có thân phận gì, may mà mình chưa làm gì xằng bậy cả.
Khi ăn sáng xong thì đã mười giờ, Vương Tử Quân chạy xe Hummer đi về phía khách sạn Tứ Quý ở trung tâm thành phố Vân Mặc.
Khách sạn Tứ Quý là một trong những khách sạn cao cấp nhất của thành phố Vân Mặc, ngụ ý của nó là bốn mùa như mùa xuân, căn bản rất có ý vị ở thành phố Vân Mặc.
Lần này Hách gia tổ chức mừng thọ Hách lão gia tử, vốn cũng không muốn làm lớn, thế nhưng dưới sự thúc đẩy của Triệu Thái Sóc, quy cách tăng lên khá cao. Một vài người đến trước đã vào trong khách sạn Tứ Quý từ ngày hôm qua. Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai chưa đi đến, thế nhưng bên trong đã có hai gian phòng dành riêng cho hai người.
Từ biệt thự của Trương Thiên Tâm đi đến khách sạn Tứ Quý cũng chỉ ba bốn kilomet, sau khi đi qua hai ngã tư, bảng hiệu lớn của khách sạn Tứ Quý hiện ra trước mặt.
Khi xe chuẩn bị chạy vào trong khách sạn, Vương Tử Quân thấy một tên cảnh sát giao thông phía trước vung gậy vẫy mình, tỏ ý đỗ xe. Vương Tử Quân có chút buồn bực, thế nhưng vẫn dừng xe lại.
Viên cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua chiếc Hummer, sau đó trầm giọng nói: - Chiếc xe này là của anh sao?
- Không phải, là mượn của một người bạn, làm sao vậy? Sao anh không lấy giấy chứng nhận chấp pháp ra cho tôi xem? Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, hắn xoay chìa khóa trong tay rồi dùng giọng không đếm xỉa nói.
Viên cảnh sát giao thông giống như nổi giận vì thái độ khiêu khích của Vương Tử Quân, hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Vương Tử Quân, sau đó cầm bộ đàm trong tay nói: - Chỉ huy trung tâm, chỉ huy trung tâm, phát hiện mục tiêu, chiếc Hummer kia đang ở bên cạnh tôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tên cảnh sát giao thông muốn giải quyết việc chung, thế là nghĩ ngay đến chuyện ngày hôm qua.
Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với tên cảnh sát giao thông, hắn dùng giọng thoải mái nói: - Anh cho rằng chiếc xe này có vấn đề gì sao? Được rồi, anh cứ giữ lấy xe, tôi đi trước, sau đó có gì cứ gọi tôi.
- Ôi, điều này khó thể nào thực hiện được, có một số việc anh cần phải đi theo để chúng tôi lấy lời khai, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi. Viên cảnh sát giao thông nói rất khách khí, thế nhưng lại đứng chắn trước xe.
Vương Tử Quân cố gắng nhẫn nại: - Anh chặn xe của tôi lại, dù sao cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ?
Khi hai người đang giằng co thì còi xe cảnh sát vang lên, một chiếc Toyota việt dã chạy đến, xe dừng lại thì một viên cảnh sát trung niên xuống xe.
Người này nhìn Vương Tử Quân, lại nhìn chiếc xe, sau đó hỏi viên cảnh sát giao thông đã chặn xe Vương Tử Quân: - Chính là chiếc xe này sao?
- Nhìn trên xe có vài viết ngấn, có lẽ là chiếc xe này. Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chợt cúi chào, sau đó dùng ngôn từ chuẩn xác nói.
Sau đó có năm cảnh sát xuống xe, vài tên cảnh sát đi theo vài chiếc xe phía sau cũng đi xuống, đám người dừng lại nhìn chiếc xe Hummer, sau đó đi đến nói vài câu với viên cảnh sát giao thông trung niên.
Vương Tử Quân còn phải tham gia tiệc mừng thọ, tất nhiên không thể đi đến quá muộn, hơn nữa hắn còn phải xử lý chuyện của Triệu Thái Sóc. Hắn là người chủ yếu, nếu như đến muộn, như vậy sẽ lạ cho người ta cảm thấy mình quá kiêu ngạo, căn bản không phải là hành vi sáng suốt.
Hơn nữa những người đến tham gia bữa tiệc mừng thọ hôm nay đều có thân phận, phần lớn đều cùng vai vế với Vương Quang Vinh, bọn họ đều là người đã thành tinh, thấy rõ mọi chuyện. Nếu như hắn đến muộn, chắc chắn sẽ không tỏ thái độ ngay lập tức, thế nhưng sẽ có vướng mắc trong lòng.
- Tôi là phó cục trưởng Lưu Đại Lôi cục công an quận Nam thành phố Vân Mặc. Đồng chí, xin hỏi chiếc xe này của anh sao? Vị phó cục trưởng Lưu Đại Lôi nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Phản ứng của Lưu Đại Lôi làm cho đám người đi theo phía sau có chút bất ngờ, thế nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ của Lưu Đại Lôi, căn bản chỉ có thể nghe mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn viên cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi tên Lưu Đại Lôi, hắn thản nhiên nói: - Vừa rồi tôi đã nói với đồng chí này, xe này tôi mượn của một người bạn, xin hỏi có vấn đề gì sao?
- Ngài có thể cho chúng tôi xem giấy phép lái xe và giấy chứng nhận xe được không? Lưu Đại Lôi lại lên tiếng, giọng điệu khá bình thản.
Vương Tử Quân có chút do dự, nhưng hắn vẫn lấy giấy phép lái xe ra. Lưu Đại Lôi nhìn biển số xe, lại nhìn Vương Tử Quân, có chút trầm ngâm.
Tuy giấy tờ xe không có xuất chúng, thế nhưng ở trong thành phố này mà lái một chiếc Hummer, căn bản không phải dân chúng bình thường.
Lưu Đại Lôi là cảnh sát nhiều năm, hắn biết rõ quy tắc trong quan trường, hơn nữa hắn vẫn luôn tự kiêu ngạo vì điều này. Cũng vì am hiêu quy tắc quan trường thế cho nên nhiều khi hắn nhìn sự việc và cho ra những suy đoán vượt mức. Ví dụ như hôm nay, trước khi chưa biết rõ thân phận của đối phương, hắn tuyệt đối không tùy tiện xử lý, nếu không đụng phải một người không nên sờ vào, chỉ sợ kết quả của mình là rất thảm.
- Anh là Vương Tử Quân phải không, hôm qua có người báo chiếc xe này va quẹt và bỏ chạy, hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra rõ ràng. Lưu Đại Lôi có thái độ rất ôn hòa, lời nói cũng khách khí, thế nhưng Vương Tử Quân lại không có tâm tư như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Đại Lôi rồi cười nói: - Cục trưởng Lưu, tôi thấy không bằng thế này, bây giờ tôi có việc gấp cần làm, không bằng các anh giữ chiếc xe này lại, chờ tôi làm xong việc sẽ đến tìm các anh, thế nào?
Mặc dù Vương Tử Quân nhìn qua có vẻ bình tâm tĩnh khí, thế nhưng Lưu Đại Lôi lại sinh ra một cảm giác cực kỳ linh mẫn. Chỉ cần nhìn tư thế của đối phương thì giống như thỏa thuê mãn nguyện, lại rất nhanh chóng, người này sao nhìn qua lại thấy có chút không tầm thường như vậy?
Để cho người ta đi thì không có gì là không được, chiéc xe này giá hơn triệu bạc, có người nào bỏ luôn không cần? Hơn nữa phá án như vậy cũng làm cho mình thoát khỏi tình huống đắc tội với người.
Khi Lưu Đại Lôi chuẩn bị đồng ý, một chiếc xe chạy đến, sau đó nhanh chóng thắng lại.
- Ôi, đây không phải là anh hùng hôm qua sao? Thế nào, bị bắt rồi sao? Hừ, anh nói cho mà biết, đi ra ngoài đường phải nhìn vào bản thân mình, va chạm vào xe của anh mà muốn bỏ chạy sao? Đừng hòng. Lộ Kiếm Long bước xuống xe, người còn chưa đến nhưng giọng nói đã vang lên rất lớn. Hắn đi về phía trước, tháo kính râm xuống, sau đó dùng giọng cười đùa lên tiếng.
Lộ Kiếm Long căn bản là một nhân vật không đơn giản ở bản địa, hắn có bao giờ sợ ai? Khi thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình, hắn giữ lấy cổ áo của Vương Tử Quân, sau đó thả ra một vòng khói thuốc, hai mắt còn lớn hơn mắt trâu, lại lớn tiếng nói: - Hừ, sao không nói gì? Ông muốn truy cứu trách nhiệm của mày, ít nhất mày cũng phải tỏ chút thái độ gì chứ?
Vương Tử Quân thầm kinh hãi, hắn thật sự sợ tên thanh niên không biết trời cao đất rộng này cho mình một tát. Một người đường đường là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thế nhưng lại bị một tên thanh niên đánh cho một tát, nếu lan truyền ra ngoài thì căn bản là quá đáng cười.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư liên hệ với loại người như Lộ Kiếm Long, hắn chỉ nhìn Lưu Đại Lôi, xem đối phương xử lý thế nào.
Lưu Đại Lôi cảm thấy có chút khó khăn, ánh mắt nhìn qua hai người, cuối cùng trầm giọng nói: - Đồng chí, mời anh phối hợp với công tác của chúng tôi, theo tôi đi một chuyến.
Khi hai bên đang giằng co thì Trương Lộ Giai đi đến, nàng cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhanh chóng xông lại kéo tay của Lộ Kiếm Long ra, sau đó ngăn mình truóc mặt Lộ Kiếm Long và Vương Tử Quân, cuối cùng dùng giọng oán hận nói: - Các người muốn làm gì? Các người biết anh ấy là ai không? Đúng là ăn gan báo không biết sợ. Còn anh nữa, anh là cảnh sát sao? Anh có tư cách gì của một vị cảnh sát nhân dân?
- Dựa vào cái gì để phải đi theo các người? Cậu ta nói chúng tôi va chạm vào xe của cậu ta, như vậy các người sẽ tin là thật sao? Vậy tôi nói cậu ta va quẹt vào xe của chúng tôi, các người xử lý ra sao? Còn nữa, tôi tố cáo cậu ta chạy tốc độ cao trong thành phố, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phương diện an toàn của người tham gia giao thông.
Lưu Đại Lôi không ngờ một người phụ nữ xinh đẹp trang nhã lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mặc dù hắn cố tình có thiên hướng về phía Lộ Kiếm Long, thế nhưng cũng không thể phủ nhận Lộ Kiếm Long là một người thường chạy tốc độ cao, cực kỳ nguy hiểm.
Khi Lưu Đại Lôi đang cảm thấy khó xử lý thì Lộ Kiếm Long đã rống lên: - Cô em xinh đẹp, cô em đanh đá, lấy chồng cũng không sợ bị ức hiếp.
Lộ Kiếm Long hát xong câu này thì tiến lên cười đùa nói: - Em gái, anh nói cho em biết, ở thành phố Vân Mặc này thì anh là người quyết định tất cả, em không tin thì có thể thử nghiệm.
- Cút. Trương Lộ Giai căm tức mắng một câu với lời nói không chút hảo ý và khiêu khích của Lộ Kiếm Long.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngang ngược của Lộ Kiếm Long, biết rõ người kia nhất định có bối cảnh. Thời thế hôm nay dù bất kỳ một kẻ nào có thế lực đều không bao giờ tồn tại độc lập, sau lưng nhất định phải có người làm chỗ dựa. Vì vậy Vương Tử Quân nhìn Lưu Đại Lôi, sau đó dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Cục trưởng Lưu, anh cũng thấy rõ tình hình bây giờ rồi đấy, tôi hy vọng anh có thể chấp pháp công bằng.
- Công bằng, tất nhiên phải là công bằng, anh Lưu, người này đụng vào xe của tôi còn bỏ chạy, anh bắt hắn cho tôi. Không chờ Lưu Đại Lôi mở miệng, Lộ Kiếm Long đã trầm giọng phân phó Lưu Đại Lôi.
Vẻ mặt Lưu Đại Lôi liên tục biến đổi, giống như có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy Lộ Kiếm Long như cười như không nhìn mình, hắn đành nói với Vương Tử Quân: - Đồng chí, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi, đi về đồn nói rõ những gì đã xảy ra.
Lưu Đại Lôi nói rồi nháy mắt với vài viên cảnh sát ở bên cạnh.
- Các anh muốn làmg gì? Tôi nói cho các anh biết... Trương Lộ Giai nhìn vài tên cảnh sát đi về phía Vương Tử Quân, vẻ mặt nàng càng thêm hoảng hốt, nàng giống như hóa thành một con thú nhảy đến chắn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy mình gặp phải phiền toái, thế là cũng không tiếp tục muốn mất thời gian ở chỗ này, thế là lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi. Mặc dù hắn mới đến thành phố Vân Mặc, thế nhưng hắn lại có quan hệ không tệ với trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Thải Bắc, khi hai bên tham gia họp ở thủ đô cũng thường xuyên trao đổi với nhau.
Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp gọi điện thoại thì chuông điện thoại đã vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số rồi thuận miệng nói: - Chào chú Triệu.
Người gọi điện thoại chính là Triệu Thái Sóc, Triệu Thái Sóc nghe Vương Tử Quân gọi mình là chú Triệu thì càng thêm khách khí: - Trưởng phòng Vương, anh quá khách khí rồi, hai người chúng ta mới quen đã thân, chúng ta nên xưng hô thoải mái hơn một chút.
Thực tế thì Triệu Thái Sóc thật lòng rất muốn mình là trưởng bối của Vương Tử Quân, nhưng mối liên hệ giữa Triệu gia và Vương gia căn bản đã dần phai nhạt từ thế hệ của hắn và Vương Quang Vinh. Vương Tử Quân bây giờ đang trẻ tuổi đắc chí, nếu ép đối phương gọi mình bằng chú, không bằng thành thật xưng hô ngang hàng thì hay hơn.
- Bây giờ anh đanh ở nơi nào? Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Triệu Thái Sóc đã khiêm tốn nói.
- Tôi đang ở phía nam khách sạn Tứ Quý, chút nữa sẽ đi qua, bây giờ có chút, chuyện, sau sẽ liên lạc với ngài sau. Vương Tử Quân nhìn thấy đám người Lưu Đại Lôi đi đến thì cúp điện thoại của Triệu Thái Sóc.
- Tiểu tử, gọi điện thoại cầu cứu có phải không? Khi nhóm người Lưu Đại Lôi chuẩn bị đưa Vương Tử Quân lên xe, Lộ Kiếm Long ở bên kia đã vỗ một cái thật mạnh lên chiếc Hummer, sau đó dùng giọng đùa giỡn nói: - Gọi điện thoại tiếp đi, anh muốn xem thần thánh phương nào có thể đến cứu mày.
Vương Tử Quân có ấn tượng rất kém với Lộ Kiếm Long, lúc này thấy đối phương lên tiếng thì thản nhiên nói: - Được, để tôi gọi điện thoại.
Khi Vương Tử Quân đang tìm số điện thoại, một chiếc xe nhanh chóng dừng lại, một người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi thở hồng hộc nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu không phải anh nói đang ở chỗ này, tôi còn tưởng rằng không tìm được anh.
Lộ Kiếm Long thấy người kia, hắn đang định lên tiếng thì lời lên đến khóe miệng đành phải nuốt xuống.
Lộ Kiếm Long biết người kia, hơn nữa khi người kia đi xuống xe thì hắn không khỏi trợn trừng mắt, người xuống xe sau đó không phải là bố mình sao?
Quả nhiên người đàn ông trẻ tuổi với khí thế bất phàm kia nhìn thoáng qua Triệu Thái Sóc rồi vươn tay nói: - Chào chú Triệu.
Triệu Thái Sóc vội vàng bắt tay Vương Tử Quân, sau đó nhìn bốn phía rồi nói: - Tử Quân, tôi giới thiệu với cậu, đây là chú Lộ Binh Chương, năm xưa anh ấy từng học cùng cấp hai với bố Vương Quang Vinh của cậu đấy.
- Ha ha ha, mới đó đã nhiều năm qua rồi, bố của cậu có khỏe không? Lộ Binh Chương lúc này cũng biết thân phận của Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân vươn tay thì hắn tươi cười tiến lên bắt chặt tay, sau đó nói: - Tôi luôn hâm một cậu Quang Vinh có một người con trai ưu tú, hôm nay gặp mặt thì thật sự làm cho chú cảm thấy xấu hổ.
Thấy bố mình bắt tay với Vương Tử Quân, Lộ Kiếm Long biết lần này mình không chiếm được tiện nghi, sớm biết đối phương là xương khó gặm thì hắn nên rút lui thì hay hơn.
- Sao vậy Tử Quân, có chuyện gì không? Triệu Thái Sóc thấy Lưu Đại Lôi đứng luống cuống tay chân ở một bên thì dùng giọng nghi hoặc nói.
Triệu Thái Sóc thấy sự việc không đúng, nhưng hắn là cáo già, chỉ chờ Vương Tử Quân nói rõ vấn đề. Chỉ cần Vương Tử Quân nói rõ ràng, có vài chuyện hoàn toàn có thể xử lý được, vì thế mà hắn có chút thoải mái.
- Không có việc gì, chỉ là va quệt xe mà thôi. Vương Tử Quân cũng không muốn dài dòng ở sự việc này, thế nên dùng giọng hời hợt nói.
Lộ Binh Chương cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, khi vừa xuống xe thì thấy con mình hùng hổ đứng nơi đó, thế là ý thức được đứa con ma vương kia lại gây họa. Biết con không ai bằng cha, tiểu tử kia thế nào lại chọc vào Vương Tử Quân?
Tên khốn kiếp làm cho người ta yêu không được hận không xong kia sao lại chuyên làm ra những trò này, căn bản là giỏi làm hư hại sự việc hơn là thành công. Lộ Binh Chương nghĩ đến tương lai mình còn nhờ cậy Vương gia mà vẻ mặt chợt tái xám, nếu như bây giờ có quan hệ căng cứng với Vương Tử Quân, không phải là vì nhỏ mất lớn, căn bản bịt kín đường phát triển của mình sao?
Vì vậy khi Vương Tử Quân còn chưa nói xong thì Lộ Binh Chương đã chỉ vào con trai rồi mắng: - Thằng kia, mày không chạy xe đường hoàng được sao? Nhìn xem, xe của trưởng phòng Vương đã bị va quệt thế nào rồi? Mau tìm người sửa chữa lại.
Lưu Đại Lôi thấy Lộ Binh Chương xuống xe thì cảm thấy sự việc không đúng, nhưng hắn cũng không ngờ Lộ Binh Chương còn chưa hỏi gì đã đổ tất cả sự việc lên đầu con trai.
Người kia có thân phận gì, may mà mình chưa làm gì xằng bậy cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.