Chương 1915: Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, gian nan khổ cực mới chấn hưng.
Bảo Thạch Tiêu
16/02/2016
Tuy Xà Lê Hoa có chuẩn bị khá nhiều tài liệu thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cảm thấy đó chỉ là lấy cớ. Dù sao thì lễ hội văn hóa đến tế âm lịch sang năm mới được tiến hành, bây giờ Xà Lê Hoa đến báo cáo rõ ràng là quá sớm.
- Chủ tịch Vương, trước đó tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về phương án này, bí thư Sầm trên nguyên tắc là đồng ý. Ngày hôm qua tôi có hỏi anh ấy, anh ấy lại đề cập đến lễ hội văn hóa Mật Đông. Bí thư Sầm nói hy vọng ngài chủ trì sự kiện này. Xà Lê Hoa dùng tay vuốt tóc giống như cố gắng dùng hành động này để che giấu sự mất tự nhiên của mình.
- À, lễ hội văn hóa chính là cơ hội để tuyên truyền về Mật Đông, tôi cực kỳ giúp đỡ công tác của lễ hội văn hóa Mật Đông. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói với Xà Lê Hoa.
Xà Lê Hoa nhìn gương mặt với nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, nàng cắn răng nói tiếp: - Có thể tìm được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, tôi cực kỳ có lòng tin làm tốt công tác của mình. Điều này...Bí thư Sầm cũng có đề nghị ở phương diện này, tôi cảm thấy hai vị lãnh đạo nên trao đổi một chút.
Cùng trao đổi với nhau, đây thường là lời nói của thượng cấp cho hạ cấp, Xà Lê Hoa là cán bộ từ cơ sở bò từng bước đến vị trí hiện tại, thế nên nàng không thể không hiểu cấm kỵ này. Nàng biết rõ nhưng lại vẫn phải nói ra, điều này nói rõ Xà Lê Hoa căn bản có ý nghĩ của mình.
Thậm chí lần này Xà Lê Hoa đến chủ yếu chỉ là vì muốn nói điều này.
Những lời này căn bản không phải là ý nghĩ của Xà Lê Hoa, sở dĩ nàng đến chủ yếu là dụng cụ truyền tin mà thôi.
Đây là Sầm Vật Cương muốn gặp mình.
- Chào chủ tịch Vương. Giám đốc Triệu của bệnh viện nhân dân tỉnh mang theo toàn thể thành viên ban ngành đứng chờ, khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Vương Tử Quân bắt tay giám đốc Triệu, sau đó cười cười với nhân viên công tác của bệnh viện ở khắp chung quanh, cuối cùng mới sải bước đi đến phòng bệnh của Sầm Vật Cương.
Giám đốc Triệu có thể nói bỏ ra nhiều sức lực đối phó với một vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như Vương Tử Quân. Trong mắt hắn tuy bí thư Sầm có vị trí cao hơn chủ tịch Vương, thế nhưng thế cục bây giờ đã quá rõ ràng, bí thư Sầm chỉ là mặt trời lặn, không thể tiếp tục là người đứng đầu Mật Đông. Dù chủ tịch Vương không tiến lên mà vẫn là chủ tịch Vương, như vậy vẫn là đối tượng được giám đốc Triệu nịnh bợ.
- Chủ tịch Vương, vì đảm bảo bí thư Sầm được trị liệu tốt nhất, bệnh viện chúng tôi đã thành lập tổ chuyên gia, hơn nữa còn đặc biệt cho ra phương án chữa trị. Chúng tôi còn lập ra vài tổ công tác nhỏ, ví dụ như tổ cuộc sống có đầu bếp được chuyên môn mời đến; tổ chữa bệnh có những chuyên gia là bác sĩ nổi tiếng trong khoa não của bệnh viện... Giám đốc Triệu báo cáo công tác cực kỳ tỉ mỉ xác thực, Vương Tử Quân vừa nghe vừa không ngừng gật đầu. Nhưng Cổ Dương đi theo sau lưng Vương Tử Quân lại khẽ lắc đầu, thầm nghĩ giám đốc Triệu không thích hợp làm lãnh đạo mà chỉ thích hợp làm chuyên gia mà thôi. Tuy bí thư Sầm nằm viện ở nơi này thế nhưng anh đang ở bên cạnh chủ tịch Vương, anh báo cáo phương diện chăm sóc chữa bệnh cho bí thư Sầm tinh tế chu toàn như vậy, không phải là không có việc gì muốn bị đánh sao?
Khi Vương Tử Quân đi đến bên ngoài phòng bệnh của Sầm Vật Cương, có vài nhân viên công tác đang đứng nơi đó. Giám đốc Triệu hỏi một viên y tá trẻ tuổi: - Bí thư Sầm bây giờ có khỏe không?
- Chúng tôi vừa đuổi hai tốp người đến thăm, bí thư Sầm đã biết chủ tịch Vương sắp đến, thế nên anh ấy mời chủ tịch Vương đi vào. Cô y tá nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cười nói với giám đốc Triệu.
Giám đốc Triệu cười cười với Vương Tử Quân, định mời chủ tịch Vương đi vào, nhưng lúc này thư ký của Sầm Vật Cương đã đi ra.
- Mời chủ tịch Vương đi bên này.
Cũng không phải là Sầm Vật Cương gặp mặt Vương Tử Quân trong phòng bệnh, là là một phòng tiếp khách nhỏ của bệnh viện. Sầm Vật Cương cũng không mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, chính là một bộ trang phục dành cho người già.
Hương trà tỏa ra khắp phòng, gương mặt Sầm Vật Cương mặc dù có chút tái nhợt thế nhưng ánh mắt lại rất trịnh trọng.
- Cậu ra bên ngoài trò chuyện với giám đốc Triệu về việc tĩnh dưỡng của tôi. Sầm Vật Cương mời Vương Tử Quân ngồi xuống mà cũng khôn nói chuyện ngay, chỉ khẽ nói với thư ký của mình.
Thư ký biết rõ đây là Sầm Vật Cương muốn đuổi mình ra ngoài, thế nhưng hắn thật sự lo lắng cho sức khỏe của lãnh đạo, hắn do dự giây lát rồi mới nói: - Bí thư Sầm, nếu không tôi phục vụ cho hai vị lãnh đạo trước, sau đó tôi...
- Không cần, cậu ra ngoài đi, có chủ tịch Vương ở đây thì cậu còn gì để lo lắng nữa? Sầm Vật Cương nói rồi vung tay lên rất mất kiên nhẫn.
Khi cửa phòng đóng lại thì Sầm Vật Cương nở nụ cười: - Tử Quân, người một khi đã bệnh đều không được tốt, người bên cạnh đều coi mình là đồ sứ, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể đổ vỡ.
- Bí thư, bọn họ là thật lòng lo lắng cho ngài. Vương Tử Quân nâng bình trà lên rót cho Sầm Vật Cương rồi khẽ cười nói.
Sầm Vật Cương cười cười trầm ngâm giây lát rồi nói: - Hai người chúng ta hình như đã lâu rồi không ngồi cùng một chỗ thì phải?
- Đúng vậy, ngài quá bận rộn, tôi cũng không thoát được. Trước kia tôi vẫn luôn muốn ngồi cùng một chỗ với ngài, thế nhưng lại luôn vì chuyện xảy ra chung quanh mà cắt đứt. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ rất ôn hòa với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương cũng không tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân, lão chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, có phải anh cảm thấy dễ dàng gạt một ông lão như tôi sao? Ngay từ đầu năm ngoái tôi đã không nghĩ đến phương diện ngồi xuống bàn chuyện với anh, còn anh cũng có ý nghĩ như tôi mà thôi.
Sau nhiều năm công tác thì Vương Tử Quân đã luyện cho mình được da mặt dày cứng như sắt thép, lúc này nghe lời nói của Sầm Vật Cương cũng không khỏi đỏ mặt tía tai. Nói thật thì Sầm Vật Cương nói không sai, bắt đầu từ năm ngoái, hắn căn bản không muốn ngồi xuống bàn chuyện với Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói lời nào, Sầm Vật Cương thì nâng ly trà lên uống một ngụm, cũng xem như quên đi đề tài vừa rồi.
- Tôi muốn tiếp tục đưa Mật Đông tiến lên trong thời gian hai năm nữa. Hai năm mặc dù không thể làm cho Mật Đông phát triển vượt bậc, thế nhưng anh đã xây dựng được cơ sở, đặc biệt là kinh tế đã chuyển biến, vượt qua các tỉnh thành khác chỉ là vấn đề thời gian. Sầm Vật Cương không nhìn Vương Tử Quân, lão nói làm cho người ta sinh ra cảm giác như đang lẩm bẩm. Nhưng Vương Tử Quân có thể nhìn và thấy một chút cuồng nhiệt trên gương mặt Sầm Vật Cương.
Sự cuồng nhiệt này làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút cảm động.
Sầm Vật Cương tuy có tác phong bá đạo thế nhưng Vương Tử Quân biết người này không có quá nhiều tâm tư cho bản thân, những lời nói của người này cũng không cần phải che giấu.
- Nhìn từ phương diện phát triển kinh tế, tôi biết tôi không bằng anh, thế nhưng tôi là người tính tình bướng bỉnh, không chịu nổi thua thiệt với người. Vì vậy khi mà anh mạnh hơn tôi ở phương diện phát triển kinh tế, tôi cố gắng mọi khả năng để Linh Long tiến lên tình trạng hiện tại, đó là trách nhiệm lớn của tôi, tôi phải nhận lấy thứ thuộc về mình.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói: - Bí thư Sầm, sở dĩ thành phố Linh Long xuất hiện tình huốn hiện tại cũng là vì có một nửa nguyên nhân bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế tài chính toàn cầu. Còn phương diện thành phố Linh Long mù quáng mở rộng đặt tất cả niềm tin vào phương diện thị trường khởi sắc, điều này không nên làm.
- Vài năm có tình thế phát triển kinh tế tốt đẹp dễ làm cho người khác kể cả tôi cảm thấy mù quáng, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, gian khổ mới có thể chấn hưng, thế nhưng tôi lại quên đi câu nói này. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng ảm đạm nói.
- Chủ tịch Vương, trước đó tôi đã báo cáo với bí thư Sầm về phương án này, bí thư Sầm trên nguyên tắc là đồng ý. Ngày hôm qua tôi có hỏi anh ấy, anh ấy lại đề cập đến lễ hội văn hóa Mật Đông. Bí thư Sầm nói hy vọng ngài chủ trì sự kiện này. Xà Lê Hoa dùng tay vuốt tóc giống như cố gắng dùng hành động này để che giấu sự mất tự nhiên của mình.
- À, lễ hội văn hóa chính là cơ hội để tuyên truyền về Mật Đông, tôi cực kỳ giúp đỡ công tác của lễ hội văn hóa Mật Đông. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười ha hả nói với Xà Lê Hoa.
Xà Lê Hoa nhìn gương mặt với nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân, nàng cắn răng nói tiếp: - Có thể tìm được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, tôi cực kỳ có lòng tin làm tốt công tác của mình. Điều này...Bí thư Sầm cũng có đề nghị ở phương diện này, tôi cảm thấy hai vị lãnh đạo nên trao đổi một chút.
Cùng trao đổi với nhau, đây thường là lời nói của thượng cấp cho hạ cấp, Xà Lê Hoa là cán bộ từ cơ sở bò từng bước đến vị trí hiện tại, thế nên nàng không thể không hiểu cấm kỵ này. Nàng biết rõ nhưng lại vẫn phải nói ra, điều này nói rõ Xà Lê Hoa căn bản có ý nghĩ của mình.
Thậm chí lần này Xà Lê Hoa đến chủ yếu chỉ là vì muốn nói điều này.
Những lời này căn bản không phải là ý nghĩ của Xà Lê Hoa, sở dĩ nàng đến chủ yếu là dụng cụ truyền tin mà thôi.
Đây là Sầm Vật Cương muốn gặp mình.
- Chào chủ tịch Vương. Giám đốc Triệu của bệnh viện nhân dân tỉnh mang theo toàn thể thành viên ban ngành đứng chờ, khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì nhanh chóng tiến lên đón chào.
Vương Tử Quân bắt tay giám đốc Triệu, sau đó cười cười với nhân viên công tác của bệnh viện ở khắp chung quanh, cuối cùng mới sải bước đi đến phòng bệnh của Sầm Vật Cương.
Giám đốc Triệu có thể nói bỏ ra nhiều sức lực đối phó với một vị chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như Vương Tử Quân. Trong mắt hắn tuy bí thư Sầm có vị trí cao hơn chủ tịch Vương, thế nhưng thế cục bây giờ đã quá rõ ràng, bí thư Sầm chỉ là mặt trời lặn, không thể tiếp tục là người đứng đầu Mật Đông. Dù chủ tịch Vương không tiến lên mà vẫn là chủ tịch Vương, như vậy vẫn là đối tượng được giám đốc Triệu nịnh bợ.
- Chủ tịch Vương, vì đảm bảo bí thư Sầm được trị liệu tốt nhất, bệnh viện chúng tôi đã thành lập tổ chuyên gia, hơn nữa còn đặc biệt cho ra phương án chữa trị. Chúng tôi còn lập ra vài tổ công tác nhỏ, ví dụ như tổ cuộc sống có đầu bếp được chuyên môn mời đến; tổ chữa bệnh có những chuyên gia là bác sĩ nổi tiếng trong khoa não của bệnh viện... Giám đốc Triệu báo cáo công tác cực kỳ tỉ mỉ xác thực, Vương Tử Quân vừa nghe vừa không ngừng gật đầu. Nhưng Cổ Dương đi theo sau lưng Vương Tử Quân lại khẽ lắc đầu, thầm nghĩ giám đốc Triệu không thích hợp làm lãnh đạo mà chỉ thích hợp làm chuyên gia mà thôi. Tuy bí thư Sầm nằm viện ở nơi này thế nhưng anh đang ở bên cạnh chủ tịch Vương, anh báo cáo phương diện chăm sóc chữa bệnh cho bí thư Sầm tinh tế chu toàn như vậy, không phải là không có việc gì muốn bị đánh sao?
Khi Vương Tử Quân đi đến bên ngoài phòng bệnh của Sầm Vật Cương, có vài nhân viên công tác đang đứng nơi đó. Giám đốc Triệu hỏi một viên y tá trẻ tuổi: - Bí thư Sầm bây giờ có khỏe không?
- Chúng tôi vừa đuổi hai tốp người đến thăm, bí thư Sầm đã biết chủ tịch Vương sắp đến, thế nên anh ấy mời chủ tịch Vương đi vào. Cô y tá nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cười nói với giám đốc Triệu.
Giám đốc Triệu cười cười với Vương Tử Quân, định mời chủ tịch Vương đi vào, nhưng lúc này thư ký của Sầm Vật Cương đã đi ra.
- Mời chủ tịch Vương đi bên này.
Cũng không phải là Sầm Vật Cương gặp mặt Vương Tử Quân trong phòng bệnh, là là một phòng tiếp khách nhỏ của bệnh viện. Sầm Vật Cương cũng không mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, chính là một bộ trang phục dành cho người già.
Hương trà tỏa ra khắp phòng, gương mặt Sầm Vật Cương mặc dù có chút tái nhợt thế nhưng ánh mắt lại rất trịnh trọng.
- Cậu ra bên ngoài trò chuyện với giám đốc Triệu về việc tĩnh dưỡng của tôi. Sầm Vật Cương mời Vương Tử Quân ngồi xuống mà cũng khôn nói chuyện ngay, chỉ khẽ nói với thư ký của mình.
Thư ký biết rõ đây là Sầm Vật Cương muốn đuổi mình ra ngoài, thế nhưng hắn thật sự lo lắng cho sức khỏe của lãnh đạo, hắn do dự giây lát rồi mới nói: - Bí thư Sầm, nếu không tôi phục vụ cho hai vị lãnh đạo trước, sau đó tôi...
- Không cần, cậu ra ngoài đi, có chủ tịch Vương ở đây thì cậu còn gì để lo lắng nữa? Sầm Vật Cương nói rồi vung tay lên rất mất kiên nhẫn.
Khi cửa phòng đóng lại thì Sầm Vật Cương nở nụ cười: - Tử Quân, người một khi đã bệnh đều không được tốt, người bên cạnh đều coi mình là đồ sứ, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể đổ vỡ.
- Bí thư, bọn họ là thật lòng lo lắng cho ngài. Vương Tử Quân nâng bình trà lên rót cho Sầm Vật Cương rồi khẽ cười nói.
Sầm Vật Cương cười cười trầm ngâm giây lát rồi nói: - Hai người chúng ta hình như đã lâu rồi không ngồi cùng một chỗ thì phải?
- Đúng vậy, ngài quá bận rộn, tôi cũng không thoát được. Trước kia tôi vẫn luôn muốn ngồi cùng một chỗ với ngài, thế nhưng lại luôn vì chuyện xảy ra chung quanh mà cắt đứt. Vương Tử Quân tất nhiên sẽ rất ôn hòa với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương cũng không tiếp nhận lời nói của Vương Tử Quân, lão chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, có phải anh cảm thấy dễ dàng gạt một ông lão như tôi sao? Ngay từ đầu năm ngoái tôi đã không nghĩ đến phương diện ngồi xuống bàn chuyện với anh, còn anh cũng có ý nghĩ như tôi mà thôi.
Sau nhiều năm công tác thì Vương Tử Quân đã luyện cho mình được da mặt dày cứng như sắt thép, lúc này nghe lời nói của Sầm Vật Cương cũng không khỏi đỏ mặt tía tai. Nói thật thì Sầm Vật Cương nói không sai, bắt đầu từ năm ngoái, hắn căn bản không muốn ngồi xuống bàn chuyện với Sầm Vật Cương.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói lời nào, Sầm Vật Cương thì nâng ly trà lên uống một ngụm, cũng xem như quên đi đề tài vừa rồi.
- Tôi muốn tiếp tục đưa Mật Đông tiến lên trong thời gian hai năm nữa. Hai năm mặc dù không thể làm cho Mật Đông phát triển vượt bậc, thế nhưng anh đã xây dựng được cơ sở, đặc biệt là kinh tế đã chuyển biến, vượt qua các tỉnh thành khác chỉ là vấn đề thời gian. Sầm Vật Cương không nhìn Vương Tử Quân, lão nói làm cho người ta sinh ra cảm giác như đang lẩm bẩm. Nhưng Vương Tử Quân có thể nhìn và thấy một chút cuồng nhiệt trên gương mặt Sầm Vật Cương.
Sự cuồng nhiệt này làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút cảm động.
Sầm Vật Cương tuy có tác phong bá đạo thế nhưng Vương Tử Quân biết người này không có quá nhiều tâm tư cho bản thân, những lời nói của người này cũng không cần phải che giấu.
- Nhìn từ phương diện phát triển kinh tế, tôi biết tôi không bằng anh, thế nhưng tôi là người tính tình bướng bỉnh, không chịu nổi thua thiệt với người. Vì vậy khi mà anh mạnh hơn tôi ở phương diện phát triển kinh tế, tôi cố gắng mọi khả năng để Linh Long tiến lên tình trạng hiện tại, đó là trách nhiệm lớn của tôi, tôi phải nhận lấy thứ thuộc về mình.
Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói: - Bí thư Sầm, sở dĩ thành phố Linh Long xuất hiện tình huốn hiện tại cũng là vì có một nửa nguyên nhân bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế tài chính toàn cầu. Còn phương diện thành phố Linh Long mù quáng mở rộng đặt tất cả niềm tin vào phương diện thị trường khởi sắc, điều này không nên làm.
- Vài năm có tình thế phát triển kinh tế tốt đẹp dễ làm cho người khác kể cả tôi cảm thấy mù quáng, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, gian khổ mới có thể chấn hưng, thế nhưng tôi lại quên đi câu nói này. Sầm Vật Cương nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng ảm đạm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.